1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con trai! Ba ba con là ai? - Trầm Lạc Xuyên (13c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3: Ta cần con
      Edit + Beta: Phi Phi

      “Cái gì là chú ba ba?” Chu Hiểu Hiểu hiểu, cậu cùng ba ba phải hai người hay sao?

      “Chú ba ba chính là chú ba ba”

      “Chú cùng ba ba hẳn là là hai người ?” Tiểu quỷ này quyết tâm biểu tình cho bằng được hay sao ấy, chú cùng ba ba như thế nào có thể lộn tới nhầm lui được?

      “Chú ba ba là người”

      người? Rốt cuộc chú vẫn là ba ba?”

      “Là chú mà cũng là ba ba!” Chẳng lẽ chú thể là ba ba sao?

      “Tiểu quỷ, chú là em trai của ba ba nhưng phải ba ba, biết ?”

      “Nhưng mà chú của tiểu Viêm nhi chính là ba ba của tiểu Viêm nhi a!” Nó vẫn là rất đồng tình với cách lý giải của mẹ. Nó từ có ba ba rồi, lại càng có gặp qua mẹ, vẫn đều là chú chăm sóc và nuôi nấng nó lớn tới từng này. Hơn nữa chú chú cùng ba ba nó là em sinh đôi, như vậy chú chẳng khác nào là ba ba của chính mình sao? Tại sao chú thể là ba ba ở đây?

      Lời của đứa này khiến Chu Hiểu Hiểu vẫn như cũ… hiểu nổi. Bất quá cũng sao, chú ba ba liền là chú ba ba , nếu người kia tìm đến đây, liền đem đứa trả lại là xong nha.

      “Này! Ngay cả ba nó là ai mà cũng biết sao? Nó rốt cuộc có phải con trai nha?” Dám mang quẳng bên, rốt cuộc Chu Hiểu Hiểu này muốn làm cái gì vậy? Cho đến nay, ta chỉ là đồ chơi của mình mà thôi, làm cái gì có thể sinh ra đứa tuấn tú xinh đẹp như thế này được cơ chứ? Đứa đáng này chừng là ta bắt được ở đâu đó rồ tự nhận mình là mẹ nó, nhất định là như vậy .

      “Con là con của mẹ! Con là con của mẹ! Con là con của mẹ!” Nó chán ghét thối bà dì kia, vì cái gì mà bà ta phải con của mẹ chứ?

      Chu Hiểu Hiểu cười khổ, cảm giác sớm muộn gì chính mình cũng bị hủy trong tay của tiểu quỷ này mất thôi. Tuy rằng chán ghét đứa này, nhưng dù sao nó cũng là con của người khác. Chú nó… Ách… Là chú ba ba chắc chắn đến tìm nó. Đến lúc đó phải đem đứa này trả lại cho người ta, sau đó là có thể tiếp tục quá trình bi thảm tự sống như cũ khi có nó sao?

      “Haizz! Chu Hiểu Hiểu! Đứa này rốt cuộc là ở đâu ra nha? Tôi cũng tin tưởng nó là do ngươi sinh ra” Từ Đoan Nhị chống thắt lưng .

      “Nó…” Nhìn vào ánh mắt Hạ Viêm, Chu Hiểu Hiểu cười khổ “Nếu tôi nó từ ở trong hồ trèo lên, có tin ?”

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Quán cà phê được trang trí theo bối cảnh Âu Châu thế kỷ 18, vị trí bên cạnh cửa sổ cổ kính nay có hai người lớn và đứa hoạt náo. Từ Đoan Nhị nâng lấy tách cà phê trong tay đưa lên miệng hớp ngụm.

      sớm như vậy tôi có thể hiểu dễ dàng hơn rồi!” chỉ biết đứa này nhất định phải là của Hiểu Hiểu, chỉ bằng tư sắc tầm thường của ta làm sao có thể sinh ra đứa xinh đẹp như vậy được? càng tin ba của đứa này coi trọng ta.

      “Ừ!” Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu, nắm chặt chén trà trong tay. nghe được lời lẽ khinh thường của Đoan Nhị, chính là còn cách nào cả. còn muốn dựa vào ấy tìm việc trong tiệm cà phê này. Tuy rằng biết có thể làm bao lâu nhưng tại còn lựa chọn nào khác. Ít nhất ở lại đây cũng có thể kiếm tiền lo cho tên tiểu quỷ này trong lúc chờ chú ba ba của nó tìm đến. Tuy chăm sóc cho nó được chu toàn và xa xỉ như cuộc sống con cái nhà giàu nhưng cũng thể để cho có đói chết được.

      “Tôi khi nào có thể đến làm việc đây?”

      “Nếu cao hứng tùy thời đều có thể đến đây. Ngày mai cũng có thể, hôm nay cũng có thể, bất quá…” Nhìn đứa ở bên cạnh Hiểu Hiểu “Đứa này thể cứ để nó theo nha, như vậy thuận tiện cho làm việc”

      “Lúc làm tôi để nó ở nhà là được”

      cần! Con muốn theo mẹ!”

      “…” Đứa này tiểu quỷ rốt cuộc có hiểu mình ở lúc nào hay nha? nếu có công việc này bỏ cái gì vào miệng đây? Cho dù nó cần ăn nhưng cũng muốn nhịn đói theo nó nha “Tiểu Viêm! Con nghe lời, mẹ tan tầm liền về nhà mua đồ ăn vặt cho con nha”

      cần!”

      “Mẹ mang con công viên chơi, được ?”

      cần!”

      “Mua kem nữa?”

      cần!”

      “…” Tiểu quỷ này! Được rồi! Hiểu Hiểu cắn răng cái, chân dậm dậm xuống đất “Cho con mua đồ chơi, được ?”

      cần!”

      “Con…! Thối tiểu quỷ! Cái gì cũng cần, vậy rốt cuộc con muốn cái gì nha?” muốn kiệt lực khống chế tính tình chính mình nhưng mà đứa này vẫn chính là nghe lời. Hiểu Hiểu muốn thỏa hiệp mua đồ chơi cho nó, nó rốt cuộc có biết hay đồ chơi rất quý nha. Quyết định mua cho nó khiến rất rối rắm rồi.

      “Con muốn mẹ cơ!” Lời này vừa ra khiến Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người. Đúng vậy! Nó đem trở thành mẹ của chính mình. Nó ở bên người cùng vui vẻ ăn cơm, ở trong ngực chăm chú xem TV, nằm trong lòng thiêm thiếp ngủ, hơn nữa còn ngủ thực an ổn.

      “Nhưng mà nếu mẹ kiếm được tiền chúng ta đều phải đói bụng đấy” cũng bắt đầu tự cho mình chính là mẹ nó.

      “Mẹ…” Hạ Viêm tội nghiệp nhìn Hiểu Hiểu, hai mắt lấp lánh, nước mắt như chực trào ra ngoài.

      Nhìn thấy màn như vậy, Từ Đoan Nhị ngây ngẩn cả người. Đứa này… là rất đẹp. Ngay cả khóc cũng mê hoặc người khác. Mái tóc bạch kim này quả …! Cái gì? Mái tóc bạch kim? Còn có diện mạo này? Nó nên phải là… Đúng vậy! Nhất định là nó!

      “Hiểu hiểu, đứa này tên gọi là gì?” Tuy rằng khẳng định đúng là nó nhưng cũng muốn xác nhận chút.

      “Nó gọi là Hạ Viêm”

      “Hạ Viêm?” Từ Đoan Nhị nhìn chằm chằm đứa . Đúng là nó rồi, nó chính là người thừa kế nổi tiếng của tập đoàn thế giới trò chơi nha. Nhất định sai, ba của nó? Trời ơi! phải là chủ tịch tập đoàn Hà Vũ Trạch sao? Nhất định là nó, nó cùng ba nó giống nhau như đúc, có mái tóc màu bạch kim phải ai cũng có. Nhưng mà… Nó làm sao lại có thể ở chung với Chu Hiểu Hiểu chứ? Cho dù là ta có cứu nó chăng nữa nó cũng hẳn là muốn sống ở đây nha. Chẳng lẽ Hạ Vũ Trạch có tới tìm con trai của mình sao? Còn có nó sao lại gọi ta là mẹ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Hoặc nó căn bản phải con trai của Hạ Vũ Trạch đứa . Cái loại này thể nha, bộ dáng hai người bọn họ giống nhau, có lẽ Chu Hiểu Hiểu căn bản là biết nó là ai thôi, mà Hạ Vũ Trạch lại càng biết đứa này ở nhà ta, thế nhưng đứa này cũng nguyện ý rời khỏi, nếu là như vậy…

      “Hiểu Hiểu, có biết đứa này là ai ?”

      Nhìn xem Chu Hiểu Hiểu quả biết đứa bên người mình rốt cuộc là con cái nhà ai. Nó cũng có cùng qua, chỉ biết là họ Hạ, kêu Hạ Viêm. Mặt khác đứa này dường như cũng muốn cũng có hỏi thêm.

      biết”

      trả lời cũng đủ ràng, bất quá… tôi biết đứa này là ai”

      biết? Vậy nhanh cho tôi biết , tôi đem nó đưa trở về”

      cho ? Có thể. Bất quá đứa này phải do tôi đưa về” Chê cười, cơ hội biến thành Phượng Hoàng tốt như vậy ngu sao ại giao vào tay ta chứ. lớn lên xinh đẹp, bộ dáng nghèo kiết hủ lậu người đàn ông nào muốn liếc nhìn ta chứ? Cùng đồng bộ, bộ dạng xinh đẹp , còn có điều kiện gia đình tồi. Nghe Hạ Vũ Trạch vẫn còn độc thân, bộ dáng lại vô cùng điển trai, nếu như ta coi trọng , đó phải điều tuyệt vời sao?

      “Nhưng mà…” Chu Hiểu Hiểu do dự. Giao đứa này cho ấy quả là lựa chọn tồi. Nếu ấy mang nó về nhà, cho dù nhất thời tìm thấy chú ba ba của nó, coi điều kiện của Từ Đoan Nhị nhất định có thể lo đến áo cơm cho Tiểu Viêm. Đứa này theo ấy quả so với ở cùng chỗ với mình tốt hơn nhiều. Chính là… lo lắng cho nó nha. rất lo lắng, lại nỡ dứt ra. Dù sao đứa này luôn mồm gọi mình là mẹ nón, tuy rằng luôn kêu nó là “Thối tiểu quỷ” nhưng mà tiểu quỷ này… rất thích.

      “Còn nhưng nhị cái gì nữa? như vậy là muốn tiếp tục phỏng vấn tìm công việc lý tưởng của sao? Chỉ cần để tôi đưa nó về nhà, cứ thoải mái ở đây bưng bê trà nước nhàn hạ. Mà đứa này cũng có thể trở lại cuộc sống giàu có trước kia vốn thuộc về nó, phải là vẹn cả đôi bên sao?”

      “Mẹ?” Hạ Viêm biết thối bà dì này muốn đem nó đuổi về nhà, mà mẹ giống như cũng muốn đem nó quẳng trở về. Mẹ cần nó sao? muốn đem nó giao cho thối bà dì này ư?

      “Có lẽ đúng. Cho dù nhất thời tìm thấy người nhà của nó cũng có thể cho cuộc sống tồi, giống như tôi…”

      như vậy… đồng ý?”

      Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu. này là dễ bị lừa nha, cơ hội tốt như vậy cho người khác, thế giới có kẻ nào ngu xuẩn như ta, bất quá tốt cho Từ Đoan Nhị.

      “Đứa liền giao cho , tôi…”

      yên tâm, đứa này tôi nhất định giao tận tay ba nó. Hơn nữa tôi cũng đề cử đến công ty của họ tôi làm việc”

      “Cái này… cám ơn” xong, Chu Hiểu Hiểu liền đứng dậy rời .

      “Mẹ…?” Hạ Viêm túm góc áo của , nước mắt lưng tròng.

      “Ách! Tiểu Viêm phải ngoan nha. Nghe lời dì Đoan Nhị, dì ấy mang con tìm chú ba ba” Vuốt ve đầu đứa , rất luyến tiếc. Nhưng mà vì cuộc sống tốt của Tiểu Viêm, cũng còn lựa chọn nào khác.

      “Mẹ cần con nữa sao?”

      “Chờ Tiểu Viêm trở về bên cạnh chú ba ba, mẹ lại gặp con, được chứ?”

      “Mẹ gạt người!” Nó cứ như vậy mà tin tưởng được sao? Mẹ sớm muốn đem đưa trở về nhà, hơn nữa cuộc sống của mẹ hình như rất khổ, lời lúc này giống như là tạm biệt nó vậy, có lẽ về sau nó bao giờ được nhìn thấy mẹ nữa .

      “Mẹ làm sao muốn gạt Tiểu Viêm ngoan nha”

      “Mẹ chính là gạt con!”

      “Mẹ có lừa con nha!”

      “Có mà! Mẹ chính là gạt con!”

      “Này! Thối tiểu quỷ! Đúng vậy! Dì chính là lừa con đấy! Thế nào? Con có biết là con phiền lắm ? Cuộc sống đơn độc của dì muốn nuôi nổi bản thân rồi, hơn nữa nếu lo cho con còn phải thêm bao nhiêu là tiền. Con thể ngoan ngoãn nghe lời hay sao?”

      “Mẹ…” Nước mắt trong suốt trào ra khỏi mắt Hạ Viêm theo hai gò mà chảy xuống “Mẹ… con… con nghe lời, con ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ rơi con mà… hu hu hu…”

      Nhìn khuôn mặt nhắn khóc của Hạ Viêm, Chu Hiểu Hiểu liền dùng sức nắm lấy góc áo trong tay nó giựt mạnh ra “Đúng vậy! Dì chính là cần con! cần con!”

      để ý nụ cười châm chọc lẫn khiêu khích của Từ Đoan Nhị, để ý đứa khóc đến đỏ ửng hai mắt, mạnh bạo xoay người liều mạng chạy , chạy trối chết.

      “Mẹ!!!” Tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế theo phía sau truyền đến, bất quá đành phải làm như nghe thấy mà thôi. làm tất cả cũng chỉ vì mong muốn đứa này có cuộc sống tốt, thể để nó theo mình chịu khổ được.

      “Tiểu Viêm, thực xin lỗi…” Chất lỏng ướt át từ hai mắt chảy ra, rơi xuống khóe miệng… rất thống khổ…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4: Chú ba ba!!!
      Edit + Beta: Phi Phi

      “Vũ Trạch, thích em ?” kiều yếu ớt hỏi.

      “Thích” Hạ Vũ Trạch ôm chặt lấy thắt lưng thon gọn, thuận thế mang thân hình mềm mại ôm vào trong ngực, tham lam hít lấy mùi hương người “Thích . cũng thơm.”

      “Thế… cưới em ?”

      nữ nhân biết điều. Ai chẳng biết Hạ Vũ Trạch là có tiếng đào hoa, nếu muốn kết hôn cũng cần phải chờ tới bây giờ. Nữ nhân này nghĩ mình có thể bắt trái tim của sao? buồn cười, thay đổi nữ nhân tốc độ so với thay quần áo còn muốn nhanh hơn. Cùng nữ nhân, chỉ cho leo lên giường ba ngày, vượt qua ngày thứ ba, tuyệt đối trở mặt.

      “Haizz… ngoan chút nào” Hạ Vũ Trạch đưa bàn tay chế trụ cằm của , tay kia an phận mò mẫm khắp nơi thân thể kiều mị, chỉ trong nháy mắt mà mặt đỏ tai hồng.

      “Chủ tịch!” thanh lạnh như băng nhàng xuất .

      Hạ Vũ Trạch quay đầu lại, giọng hơi khàn khàn hỏi.

      “Tra được sao?”

      “Tra được” Đối mặt với bản tính phong lưu của Hạ Vũ Trạch, bạn tốt kiêm trợ lý Mạc Lâm lạnh lùng xem như biết, đáp lại.

      “Là ai?”

      “Lâm Chí Dịch”

      “Quả nhiên là , tôi biết”

      Mạc Lâm xoay người rời để lại cảnh xuân phơi phới động lòng người…

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Chu Hiểu Hiểu kéo lê thân thể mỏi mệt chịu nổi trở về nhà. Mệt đến nổi nên lời, xương cốt cả người đều còn lành lặn. Nguyên tưởng rằng Từ Đoan Nhị tìm cho công việc tốt chút, ai ngờ… cuối cùng chỉ chân chạy nghiệp vụ, mỗi ngày chạy đông chạy tây khai thác thị trường. Haizz! Bi thảm!

      biết Tiểu Viêm thế nào rồi? Nó rời cũng ba ngày, biết nó có khỏe nữa. Nghe họ Từ Đoan Nhị , nó được đưa về nhà rồi, như vậy phải là tốt lắm sao? Nó rất nhanh quên , quên cuộc sống mấy ngày cơm áo đều có. Mà muốn cái gì nữa? phải là được làm mẹ vài ngày thử đấy sao?

      “Haizz! Cuộc sống vốn là rất bi thảm nha!” Thân thể mỏi mệt, tiêu sái lê lết trở về căn nhà tồi tàn của mình, cố hết sức nhấc từng bước chân, nghĩ lại, vẫn chưa đủ tiền đóng tiền thuê nhà .

      “Ai nha!” thất thần, biết mình đụng phải cái gì, cả người té ngã mặt đất. Ngẩng đầu, là thân ảnh to lớn.

      “Sao vậy?” Thân ảnh quay người lại, đập vào mắt là mái đầu bạch kim. Làn da trắng hồng chút tỳ vết, mày kiếm, mắt sáng như sao, cái mũi thanh cao, cặp môi khêu gợi, rốt cuộc gương mặt xinh đẹp này ở đâu chui ra nha? Chu Hiểu Hiểu ngắm trai đẹp đến choáng váng, hoàn toàn có phát gương mặt kia áp sát mình.

      “Này! là Chu Hiểu Hiểu?”

      “Hả?”

      “Mẹ!” đợi phục hồi tinh thần, thân ảnh bé liền xuất ở phía sau người đàn ông kia trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực của .

      “Tiểu Viêm?” Nhìn đứa trong ngực, Chu Hiểu Hiểu có loại cảm giác nên lời. Đứa này là trở về tìm sao? là trở về tìm sao?

      “Con làm sao lại ở đây nha? Dì Đoan Nhị phải đưa con trở về nhà sao?”

      “Hì hì…”

      “Này …!” Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm đứng lên, ánh mắt lại đặt người đàn ông bộ dáng tuấn tú trước mặt“Về sau được dễ dàng đem đứa giao cho người quen biết nữa”

      này dám giao Tiểu Viêm cho nữa nhân kinh tởm, tưởng tượng người ta toàn là mùi vị nước hoa khiến liền buồn nôn. chỉ muốn câu dẫn mà còn muốn hung hăng xảo trá bắt nhất tay ký vào cái đơn kết hôn gì gì đấy biết ở đâu ra, coi thường sao? biết rốt cuộc là ai à? dễ dàng bị lừa như vậy sao? Bất quá… này là sao nữa đây? Tại sao Tiểu Viêm cứ hai gọi ta là mẹ? bộ dáng nghèo đến còn gì để , lớn lên lại tầm thường, chỉ là quê mùa mà còn có loại kích thích cảm giác, xem lâu quá cũng khiến mắt bị đau nha. ( Phi Phi: Vâng. Tầm thường, đau mắt, quê mùa… Thế mà có người phải quỳ phục dưới chân quê đấy!!! )

      “Hả?” Người đàn ông này là ai nha? xinh đẹp. Người này thể dùng từ điển trai hoặc là tuấn tú mà cho được, chỉ có thể bộ dạng là rất xinh đẹp.

      “Này! xem đủ đủ chưa? bộ dạng nghèo kiết hủ lậu hay ho gì cả. Nếu Tiểu Viêm hai lôi kéo tôi đến đây, với bộ dạng của cho dù đụng phải đường tôi đây cũng thèm liếc mắt đến lần” Hạ Vũ Trạch đưa tay nâng lên chiếc cằm thon gọn của Hiểu Hiểu, dùng con ngươi xuất dư quang nhìn chằm chằm vào . Bày ra bộ dáng cao ngạo.

      “Ông chú già à! Cũng phải cám ơn chú liếc mắt nhìn đến cháu nha!” nghèo kiết hủ lậu với hay ho sao? xem mới là kẻ con trai nhà giàu mà lông trắng chút não đó. ( Phi Phi: Lông trắng nha! *gãi cằm*, *ngước mặt liên tưởng* Hình như cùng họ hàng với nhà họ Bạch của tên Bạch Dạ Lang phải )

      “Già… Chú già?!” Hạ Vũ Trạch chỉ vào chính mình“ bảo tôi là ông chú già?”

      “Tiểu Viêm! Con mấy ngày nay sống có tốt ?” Hoàn toàn để ý tới , Chu Hiểu Hiểu cúi xuống xoa xoa đầu Hạ Viêm, bộ dáng thương chiều chuộng.

      “Con chỉ biết là mẹ bao giờ muốn bỏ rơi Tiểu Viêm nhi đâu” Đứa cười cười theo , hoàn toàn bỏ cái tên đàn ông đầu đầy hắc tuyến qua bên.

      “Bữa đó mẹ để Tiểu Viêm , con giận mẹ chứ?”

      , con những rất giận mà còn thương tâm”

      xin lỗi. Con cũng biết… mẹ cũng còn biện pháp nào khác, nếu con trở về người trong nhà rất hội lo lắng”

      “Cho nên chú Mạc mới với con rằng mẹ phải là cần Tiểu Viêm nhi nha, mẹ chỉ là vì muốn con trở về bên cạnh chú ba ba thôi, đúng ?”

      “Chú Mạc?” Chu Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Hạ Vũ Trạch, giọng hỏi “ phải là ông chú già này chứ?”

      phải nha!” Hạ Viêm cười cười, lôi kéo tay “Đây là chú ba ba!”

      “Cái gì!?” kinh ngạc mở lớn miệng “Cái chú già này chính là chú ba ba của con?”

      “Đúng vậy! Ta chính là ba của nó” Rốt cuộc cũng chú ý tới rồi sao? Từ đến lớn, đến đâu cũng đều là tiêu điểm. Tiểu Viêm cùng chính mình ở chung nhiều năm cho nên nó để ý tới còn chưa tính, ngờ tới ngay cả nghèo kiết xác này cũng để ý đến , ta là cái gì nha? Nghèo kiết hủ lậu còn muốn chết sao? Hơn nữa còn dám gọi là ông chú già.

      “Tiểu Viêm! Ông chú già lông trắng này là chú ba ba của con sao?” Tự động bỏ qua dáng điệu của người đàn ông tuấn tú này, Chu Hiểu Hiểu trực tiếp hỏi Hạ Viêm.

      “Ai? Ai là ông chú già lông trắng?” rất sinh khí. Nữ nhân này là… có giáo dưỡng. Mở miệng là ông chú già, ngậm miệng là lông trắng. khả mới chạm ngõ ba mươi tuổi, hơn nữa nhìn bộ dáng của làm sao giống với ông già đây?

      “Thế ai là nghèo kiết xác cùng với hay ho gì?” Chu Hiểu Hiểu mạnh bạo quay đầu lại, mắt to trừng mắt .

      “Cái gì?” Là lỗi của sao? Đột nhiên nhìn thấy trong mắt có chút dục vọng như những nữ nhân khác khi tiếp cận với . Hoàn toàn có gì tối tăm, chỉ là mảnh thuần khiết như hồ nước gợn chút sóng.

      “Cái gì là cái gì?”

      “Cái gì? có cái gì!”

      có gì là có cái gì nha!”

      … nữ nhân này!”

      “Ông chú già này!”

      …!”

      lỗ…” Bụng Chu Hiểu Hiểu rất hợp thời vang lên tiếng.

      “Mẹ đói bụng sao?”

      “Đúng vậy!” ngượng ngùng sờ sờ cái bụng lép xẹp “Tiểu Viêm cùng chú ba ba về nhà nha, mẹ cũng phải về nhà đây”

      “Mẹ! Chúng ta ra ngoài ăn !” Hạ Viêm tiến lên giữ chặt tay .

      cần! Mẹ tự mình đối phó ăn đại cái gì đó cũng tốt rồi”

      “Chú ba ba, chúng ta mời mẹ ra ngoài ăn ?” Hạ Viêm xoay người lại hướng Hạ Vũ Trạch cầu cứu.

      cần! ta là người có giáo dưỡng như vậy mà mời mọc cái gì? Còn dám gọi ba là ông chú già”

      “Chú ba ba…” Chú ba ba của nó phải là người như thế nha. Lúc vừa mới tới đây còn muốn mua cho mẹ nó căn nhà làm quà tạ ơn nha, làm sao lại thay đổi nhanh chóng như vậy chứ?

      “Chính là rất hợp ý của ba. Tiểu Viêm mau theo ba về nha , có thời gian lại đến đây thăm nghèo kiết xác”

      cần! cần! cần! Con muốn ở cùng với mẹ” Hạ Viêm nhanh chóng nắm chặt lấy tay Hiểu Hiểu buông.

      “Tiểu Viêm cứ về nhà . Mỗi lần muốn gặp mẹ cứ đến đây là được” Hiểu Hiểu buông tay nó ra, ngước mắt nhìn Hạ Vũ Trạch “Này! Ông chú già! Mau đưa Tiểu Viêm về nha”

      cần!”

      Chu Hiểu Hiểu trừng lớn hai mắt, nhìn Hạ Vũ Trạch “Ông chú già, chú rốt cuộc muốn làm cái gì nha?”

      “Haizz! có thể suy nghĩ lại ? Tiểu Viêm gọi là mẹ, bảo tôi là ba ba, thế mà sao cứ gọi tôi là ông chú già chứ? Tôi năm nay mới có 31 tuổi, bảo ta là ông chú già thấy ngượng miệng sao?”

      “Ai bảo chú có mái đầu bạc hết làm chi? Nhìn chú là bảo già nhất định mắt tôi có vấn đề”

      “Đây là di truyền của gia tộc, là hỗn huyết đó! Là quý tộc đó!”

      “Được được được! Tôi gọi, gọi nữa, chú bảo đó là hỗn huyết nó là hỗn huyết. Chú có thể được rồi”

      !”

      “Rốt cuộc chú muốn làm gì đây?” nổi bão rồi. Vốn cả ngày làm việc rất mệt mỏi, tan tầm còn phải ra sức ứng phó ba con hai người ngày. Ông trời có phải ngại cuộc sống của chưa đủ thảm hay ?

      “Tôi muốn nhìn xem nhà của nghèo kiết hủ lậu ra sao” Nhìn đến bộ dáng thản nhiên tự đắc của , Chu Hiểu Hiểu lại hận mình bóp chết được tên đàn ông trước mặt này.

      “Tôi khuyên chú vẫn là đừng nên xem hơn, sợ lại kích thích đến ánh mắt của ông chú già lông trắng”

      “Làm sao vậy? Xem chút cũng cho sao?”

      “Ai nha, chút cũng nên nha. Lỡ như kích thích đến hai mắt của người quý tộc như chú ta đâu có đủ tiền mà bồi thường”

      có việc gì, tôi cần phụ trách”

      “Chú!” sợ bị thương đến ánh mắt mình sao? lại lo lắng ô nhiễm khí của nhà mình đây. Còn dám cần phụ trách. Hừ! Tự cao tự đại!

      “Dù sao cũng mặc kệ, tôi cho chú đặt chân vào nhà của tôi” xong đột nhiên quay đầu bỏ mặc hai ba con đứng đó nhấc chân chạy về hướng phòng trọ của mình, thân ảnh nhắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

      ta vẫn đều như vậy sao?” Hạ Vũ Trạch vòng tay ôm lấy eo Hạ Viêm, dùng lực chút mang đứa ngồi vắt vẻo vai mình.

      “Mẹ rất ấm áp nha”

      “Tiểu tử, con có biết cánh cửa nào là nhà ta ?”

      Hạ Viêm gật gật đầu.

      “Chúng ta tìm mẹ của con thôi nào” biết vì cái gì, rất muốn nhìn xem nơi ở của nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì mà có thể sản sinh ra người con có đôi mắt thuần khiết như thế.

      “Được được! Chúng ta tìm mẹ!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5: Thù lao
      Edit + Beta: Phi Phi

      “Mẹ! Mẹ mở cửa cho con ! Con là Tiểu Viêm nhi đây!”

      Thùng… thùng… đông…

      “Này! Nếu mở cửa, tôi liền phá cửa xông vào đấy!”

      Thùng… thùng… thùng… đông…

      “Này! Này này này! Tôi phá cửa đây!”

      Thùng… thùng… đông…

      “Phiền chết được!” Từ sau khi khóa cửa lại tránh cho mấy ai kia bước vào, tiếng đập cửa liền vang lên ngừng nghỉ. Chu Hiểu Hiểu đặt mạnh ổ bánh mì nguội lạnh lên bàn, nghĩ lại… đúng! Bữa tối này là của nha. lại nhặt ổ bánh mì lên nâng niu tay, thổi thổi lớp bụi mặt. Rốt cuộc là đôi ba con như hồn tan này muốn làm cái gì đây?

      đều muốn “thỉnh” bọn họ trở về thế nhưng vẫn ngoan cố theo đến tận đây. Nhất là cái ông chú già lông trắng kia, thất chán ghét muốn chết, chuyên những câu khiến nổi máu nóng lên. Nếu là người bình thường khi cứu con của , nhất định báo đáp hậu hĩnh. Cho dù đăng lên báo khen ngợi tấm gương tốt của như thế nào ngay cả lời cám ơn cơ bản nhất cũng có. tên đàn ông tự đại, tự kỷ, tự kiêu, tự sướng, tự cuồng. Thế mà dám nghèo kiết hủ lậu đấy! Nghèo kiết hủ lậu thế nào? Có bỏ đói con của mấy ngày ở đây ?

      Cái gì? Làm sao ngoài cửa lại im ắng như thế? đem cái lổ tai phủ ở cửa lẳng lặng lắng nghe chút thanh bên ngoài. Đột nhiên tiếng phá cửa “cùm cụp” vang hại Hiểu Hiểu hiểu hết cả hồn vội lui về phía sau vài bước. Thế nhưng thấy dì cho thuê nhà dẫn hai ba con hồn kia đến.

      “Hiểu Hiểu à! Chuyện này cháu đúng rồi nha. Làm sao lại nhốt chồng con ở bên ngoài thế này?” Dì cho thuê nhà bước thong thả đến trước mặt Hiểu Hiểu, bắt lấy tay nàng nặn ra những lời thấm thía “ phải dì từng với cháu rồi sao? Chẳng có vợ chồng nào cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh cả? Đầu giường cãi nhau, cuối giường huề cả thôi”

      “Hả? Cái gì mà vợ chồng?” Não Hiểu Hiểu bị biến thành mù lòa, dì cho thuê nhà cái gì nha? Như thế nào lại nghe hiểu gì cả?

      “Mẹ!” Hạ Viêm từ người Hạ Vũ Trạch nhảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào lòng Chu Hiểu Hiểu.

      “Hiểu Hiểu! là bất ngờ nha, dì vẫn nghĩ là cháu chưa kết hôn đấy! Ai mà ngờ… Cháu xem này, con trai đều lớn như vầy rồi, còn muốn giận dỗi chồng cái gì nữa đây?”

      “Dì à! phải… bọn họ…”

      “Mẹ! Chúng ta ăn cơm !” Chu Hiểu Hiểu vừa muốn giải thích bị giọng non nớt trong lòng ngực đánh gảy .

      “Được rồi! Dì cũng quấy rầy ba người nhà các cháu, bất quá cũng đừng có đem chồng con nhốt ở bên ngoài như vậy! Cũng mau là dì ngang qua thấy họ, nếu với thời tiết bây giờ chẳng phải là cảm lạnh hết hay sao? đau lòng chồng cũng nên đau lòng vì đứa con còn chứ”

      “Mọi chuyện như vầy đâu dì…”

      “Cái gì phải nha? Về sau đừng cáu kỉnh như vậy nữa. Kết hôn cũng kết hôn rồi, nhìn xem đứa này là ngộ nha” Dì chủ cho thuê nhà xoa xoa mái tóc của Hạ Viêm “Các cháu cứ từ từ chuyện với nhau , dì còn có việc phải trước”

      xong, dì cho thuê nhà quay đầu thẳng về hướng nhà mình, thuận tay đóng lại cánh cửa nhà dùm

      Sửng sờ chỉ biết đứng im tại chỗ, Chu Hiểu Hiểu hoàn toàn rốt cuộc đây là chuyện gì. Cái gì chồng, cái gì con đây? còn chưa có kết hôn nha, có phải hay dì cho thuê nhà hiểu lầm cái gì? quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Vũ Trạch.

      “Này! Ông chú già lông trắng! Chú xem rốt cuộc dì cho thuê nhà vậy là như thế nào nha?”

      “Này! kêu ai là ông chú già nữa hả? Tôi là tôi muốn tiến vào, ngươi lại để cho chúng tôi mở cửa. Tiểu Viêm lại luôn miệng gọi mẹ. Phỏng chừng là dì kia xem chúng ta là người nhà rồi”

      “Ai muốn tôi với ông chú già lông trắng này là người nhà ? Nếu là người nhà với chú nhất định tôi làm động vật tám kiếp rồi!” ( Phi Phi: Thêm em tự kỷ! Tỷ chắc chắn làm động vật tám kiếp rồi… và kiếp thứ chín này vẫn làm động vật phát tiết cho )

      …! Hừ!” Hạ Vũ Trạch hừ lạnh tiếng “Sao tự mình nhìn vào gương xem? Nhìn thân thể trư ra trư, vịt ra vịt, làm sao có thể giống tôi được chút nào, thế làm sao trở thành người nhà nha?”

      Nhìn lại chính mình, quả so với đứa bé bình thường có cao hơn chút, thon thả hơn chút.

      “Nhìn kìa! Cả lưng và ngực đều cùng kích cỡ… bằng phẳng”

      “Cái gì? Cho dù tôi cho bằng phẳng như thế nào cũng kệ tôi, chú chính là cái phao dưa chua ngâm dấm ấy”

      cũng biết rốt cuộc là mình bị bệnh nan y gì nữa, thế nhưng lại gây gỗ cùng với nữ nhân đầu trư này. Kỳ cũng có điểm nào gọi là nghèo kiết hủ lậu, chỉ là thấy gọi mình là ông chú già lông trắng nên nghĩ muốn cùng giao đấu vài hiệp thôi.

      “Chú là con khỉ lông rậm!” Người đàn ông này chút giáo dưỡng cũng có. uổng phí cái diện mạo trời phú kia của .

      là con tiểu trư!”

      “Ông chú già lông trắng!”

      “Nghèo kiết hủ lậu có gì hay ho!”

      “Chú… chú ra ngoài cho tôi! Nhà của tôi chào đón người như chú!”

      Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của , đột nhiên rất muốn cười. Lần đầu tiên có người dám cùng cãi tay đôi, hơn nữa cũng rất thích phụng bồi tiểu nữ nhân này, nhưng… vẫn kiềm được mình nha “Phốc! Ha ha ha!”

      “Cười cái gì mà cười?”

      “Ha ha ha ha!!! cũng quá mắc cười

      “Câm miệng! cho cười! Chú còn cười nữa tôi đá chú bay ra từ cửa sổ” Dám cười sao? Đừng quên đây chính là nhà nha.

      “Phải ? Ha ha ha!!! Ha ha ha…” Vẫn là lần đầu tiên có người muốn đem đá văng ra ngoài. Những người khác nghĩ muốn nịnh bợ còn kịp nữa. Bất quá, nữ nhân ngốc nghếch này cũng rất đáng nha. Cái gì? Đáng ? đúng! phải đáng ! Tuyệt đối phải đáng ! Ảo giác! Nhất định là nhất thời bị điên rồi!

      “Mẹ?” bên Hạ Viêm túm lấy góc áo Chu Hiểu Hiểu“Mẹ cần tức giận. Chú ba ba là sai lầm rồi. Tiểu Viêm nhi thay chú ba ba giải thích, xin lỗi mẹ”

      “Này! Tiểu quỷ! Vì cái gì lại thay ba giải thích chứ?” Rốt cuộc là theo miệng đứa này sai cái gì đây?

      “Nhưng mà… Chú ba ba! Chú ba ba nên mẹ như vậy. Mẹ cứu Tiểu Viêm nhi nè, đối xử với Tiểu Viêm nhi rất tốt nha, mẹ thấy cái gì ngon cho dù thèm đến đâu cũng đều nhường cho con ăn hết nha, mẹ chính là có tiền… A! Chú ba ba, chúng ta cho mẹ tiền !” Hạ Viêm khờ dại nhìn Hạ Vũ Trạch. bình thản cười như cười ôm lấy đứa . Nguyên lai nữ nhân này hề đơn giản nha. Có thể là càng ngày càngđáng giận, thế nhưng lợi dụng đứa này để có thể theo bên người . Bất quá, sao cả. Hạ gia bọn họ cái gì chứ tiền thiếu. cúi xuống thân ôm lấy Hạ Viêm đặt vai.

      “Tốt thôi! Nhưng mà Tiểu Viêm phải nhớ nha, ta là ba ba chứ phải chú ba ba!” Nhìn đứa gật đầu lia lịa, xoay người coi rẻ nhìn Chu Hiểu Hiểu “Này! cần bao nhiêu tiền?”

      Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, đây là cái gì nha? cũng phải vì tiền mới cứu đứa này. vì cái gì lại dùng loại ánh mắt này nhìn ? biết xem thường , cũng tính toán gì cả. Nếu như vậy, nếu xảo trá chơi chút có phải hay thực lãng phí ánh mắt châm chọc của nha?

      “Ha hả! Nếu tôi muốn cái gì chú có bán hết gian sản cũng mua được đâu”

      “Sao? Tôi mua được à? đời này còn có thứ tôi mua được sao?” này muốn đùa với à?

      “Có!”

      “Cái gì?”

      có gì, thứ tôi muốn chú vĩnh viễn cũng mua được cho nên tôi cần”

      làm sao tôi biết có mua được hay !”

      “Dù sao chú cũng mua nổi”

      “Tôi muốn ! rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là vẫn muốn cái đó?” này rốt cuộc là muốn đèo bồng cái gì đây? Lấy thế lực cùng tiền tài trước mắt ở nhà họ Hạ, chẳng lẽ thể mua được vài thứ có giá trị cho ta hay sao?

      “Chẳng lẽ chú cho rằng mỗi người đều là vì mục đích nào đó mới cứu người hay sao? Đừng tưởng có tiền là có tất cả!”

      “Chẳng lẽ đúng sao? Có kẻ nào tiếp cận Tiểu Viêm đều phải vì tiền? Lại có kẻ nào phải vì tiền mà tiếp cận tôi?”

      “Chẳng lẽ cứ có tiền là có tất cả hay sao?”

      Đúng vậy! Chẳng lẽ có tiền là có mọi thứ sao? Lần này Tiểu Viêm rơi vào trong hồ tuyệt đối phải là chuyện ngẫu nhiên, tất cả đều do có người ở phía sau thao túng hết thảy. Vì mưu chia cắt gia tài kết sù của Hạ gia, bọn họ dùng hết mọi mưu ma nhằm diệt trừ Tiểu Viêm cho bằng được. Nó chính là người thừa kế Hạ gia, mà chẳng phải trai cùng chị dâu là vật hi sinh cho lòng tham của bọn chúng hay sao?

      Cuộc đấu tranh kịch liệt thương trường cùng với những mưu rắc rối trong nội bộ gia đình khiến trai dùng sinh mạng của mình để đổi lấy đứa em song sinh này.

      Huyết mạch duy nhất của trai còn để lại đời này chính là Tiểu Viêm mà lúc ấy mọi người đều ước gì đứa này cũng chết cùng với ba mẹ nó. Thế nhưng chỉ có , chỉ có để ý đến tính mạng của chính mình, bất chấp nhảy xuống hồ để cứu đứa quen biết. này giống như nghĩ chính là người nông cạn sao?

      đúng. Có lẽ cứu Tiểu Viêm chính là xuất phát từ lòng tốt của mình, thế nhưng tôi hy vọng bản thân mình có thể làm điều gì đó giúp , coi như là báo đáp của tôi”

      Thái độ khinh miệt lúc nãy nhanh chóng được thay đổi. Hai mắt lộ ra chân thành, Chu Hiểu Hiểu vòng cánh tay trước ngực, tay kia sờ sờ cái mũi “Báo đáp? Có phải hay nếu tôi muốn bất kỳ cái gì chú cũng đều cho?”

      biết . Nếu như làm chuyện tốt mà cần hồi báo đâu phải là con người nữa, cái này chỉ có ở trong những bộ phim tình cảm sướt mướt mà thôi “Ừ! nghĩ muốn cái gì cứ việc ra”

      “Nếu tôi ra chú được tức giận”

      “Tôi tức giận cái gì? Chỉ cần là thứ tôi có thể cho , bất cứ cái gì cũng đều được”

      được đổi ý!”

      !”

      “Tôi đây ?”

      cứ !”

      được! Tôi còn lo lắng, chúng ta móc nghéo !” xong, đưa ngón tay út của mình đến trước mặt .

      …! phiền phức. Nếu ta đây” làm bộ xoay người.

      “Được được được! Để tôi ” Chu Hiểu Hiểu giữ chặt góc áo của như sợ rời “Nếu chú có thời gian … Quên ! Vẫn là hơn, chú !”

      “Hừ! Tôi cái này, nếu tôi đây liền phát tiết cho xem”

      “Được rồi! Chú đừng nóng vội nha! Cái kia… cái này…”

      “Đừng có ở đó mà cái này cái kia miết thế! mau!” Nữ nhân này được bình thường cho lắm.

      “Cái kia… chú nếu có thời gian… Tôi là nếu có nha… có thể… mời tôi công viên trò chơi… chơi ?” ra, ra , hơi dài. Đây chính là ước mơ của từ cho đến hơn hai mươi bốn tuổi, trước giờ chưa từng đặt chân vào công viên trò chơi. Nhìn thấy những đứa khác có ba mẹ theo chơi cùng, rất hâm mộ. cũng muốn mình được lần đến những nơi đó chơi.

      “…” gì, quả nhiên, rất tức giận. cầu của … hình như… hơi quá đáng.

      “Cái kia… thực xin lỗi. Chú cứ coi như tôi chưa cái gì

      Trời ạ! Nữ nhân này là bị ngốc bẩm sinh sao? Cái gì cũng muốn, chỉ là muốn công viên trò chơi? nhìn với ánh mắt phứt tạp nên lời.

      “Mẹ muốn công viên trò chơi viên sao? Tiểu Viêm cũng lâu rồi nha. Chú ba ba! Chúng ta cùng công viên trò chơi chơi được ?” Hạ Viêm ôm cổ Hạ Vũ Trạch, nhõng nhẽo.

      Hạ Vũ Trạch hết nhìn Chu Hiểu Hiểu lại quay sang nhìn tối Tiểu Viêm trong lòng, bất đắc dĩ phải đành thở dài “Ừm! Được rồi! Nhưng mà này Tiểu Viêm, ta là ba ba chứ phải chú ba ba nha”

      “Dạ!” Nó gật gật đầu.

      “Hả?” Nó đồng ý sao?

      “Này! Con…! Chỉ vì muốn vào công viên trò chơi như vậy mà cái gì cũng gật đầu hết hay sao?” muốn xác nhận lại lần nữa.

      “Ứ ừ!” Hai cái đầu lại cùng nhau gật gật “Tôi còn chưa nghĩ ra cái cầu nào khó khăn cho chú là may mắn lắm đấy!”

      “Ngu ngốc!” lạnh lùng câu. chẳng hiểu ra làm sao, tên Chu Hiểu Hiểu này rốt cuộc là cái dạng con gì đây? cơ hội tốt như vậy mà biết tận dụng, thế nhưng lại đòi đến công viên trò chơi. là vô cùng ngu ngốc! Bất quá, cũng phải lại, muốn nghe đến mở miệng đòi phải mua cái này cái nọ hay sao?

      “Này! ra ngoài ăn cái gì ! Ngu ngốc!”

      cần… Tôi ăn xong rồi” xong, Chu Hiểu Hiểu còn giơ lên ổ bánh mì trong tay.

      “Bảo ra ngoài ăn, ngươi nghe hiểu à? Hay là còn muốn đến công viên trò chơi nữa?”

      “Được được!” Vừa nghe đến công viên trò chơi, Chu Hiểu Hiểu hai mắt tỏa sáng mong chờ “Nhưng mà… chú là người trả tiền đấy!”

      mau! Ngu ngốc!”

      “Ông chú già lông trắng! được tôi ngu ngốc!”

      “Đáng chết! kêu ai là ông chú già lông trắng?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 6: Say rượu
      Chiếc xe sang trọng hiệu Bentley dừng trước cửa nhà hàng món ăn Tây, nhân viên bảo vệ nhang mở cửa xe, thân ảnh tóc bạch kim khoát mình bộ âu phục màu đen bước xuống, theo sau là đứa giống thân ảnh trước như đúc và … tầm thường.

      “Này! Nơi này… mắc lắm đấy!” Chu Hiểu Hiểu ôm Hạ Viêm trong tay, giọng .

      “Dùng tiền của sao?” Hạ Vũ Trạch buông câu châm chọc.

      “Ách… Tôi có đủ tiền nha” Muốn trả tiền sao? Kiếp sau .

      “Nếu trả nên nhiều lời vô nghĩa vô nghĩa như vậy!” người lắm điều.

      “Nhưng mà cũng cần tiêu xài phung phí như vậy được” thầm trong miệng.

      “Số tiền này với tôi mà chính là rất , cứ yên tâm mà ăn

      “…” Ông chú lông trắng tính tình quái dị này, làm sao có thể sinh ra đứa đáng như Tiểu Viêm nữa.

      “Còn thất thần cái gì thế? Xuống xe mau!” tháo dây an toàn ra từ sớm, thậm chí tay muốn mở cửa xe “Chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình mở cửa mời xuống hay sao?”

      “A! cần, cần”

      “Vậy mau xuống . Lề mề”

      “Biết rồi” cũng tháo dây an toàn ra cho mình rồi đến Hạ Viêm “Tiểu Viêm! Con xuống trước

      “Dạ!” Hạ Viêm nhảy xuống xe, Chu Hiểu Hiểu cũng theo xuống.

      Bước chân vào nhà hàng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Nơi này xa hoa, đèn thủy tinh, vách tường hoa, quầy bar bằng gỗ đặc chế, hoa tươi khắp nơi,… quả thực xa hoa hơn cả quán cà phê của Từ Đoan Nhị vài lần. xa xỉ, chẳng lẽ những kẻ có tiền đều thích cuộc sống phung phí như vậy nha?

      Nhìn thấy Hạ Vũ Trạch tìm đến vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Chu Hiểu Hiểu cũng dẫn Hạ Viêm qua. Vừa đặt người xuống ghế, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp có mặt đưa thực đơn. Hạ Vũ Trạch ghé vào tai thầm với ấy vài câu, nữ nhân viên đột nhiên mặt đỏ lên như gấc chín, đôi mắt liếc về phía khác thường.

      Chu Hiểu Hiểu vẫn nhìn đông nhìn tây, là lấy Tiểu Viêm làm phúc nha, làm cho có thể lần đặt chân vào nhà hàng xa hoa ăn cơm. là cho dù có nằm mơ cũng nghĩ đến… đúng, cuộc sống xa sỉ này cho dù mơ cũng dám mơ đến nữa ấy chứ.

      còn muốn ăn cái gì ?” Hạ Vũ Trạch ngồi đối diện với Chu Hiểu Hiểu cất tiếng hỏi mà vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn chú ý tới có người chuyện với mình.

      còn muốn ăn cái gì ?” liên tiếp mấy lần mà thấy có bất kỳ phản ứng nào, Hạ Vũ Trạch hô to tiếng “Này!”

      “A! Cái gì?” phục hồi tinh thần lại, nhìn .

      “Tôi hỏi còn muốn ăn cái gì nữa ?” muốn phát điên lên rồi. ta thế mà còn vểnh tai tập trung nghe piano.

      “Tôi sao?” chỉ chỉ chính mình, trầm tư lát rồi mới ngượng ngùng mở miệng “Tôi đột nhiên muốn ăn trứng chim chưng”

      Lời vừa ra, ba người quanh bàn bao gồm Hạ Vũ Trạch, nữ nhân viên phục vụ và Hạ Viêm đều ngớ người sửng sốt… trứng chim chưng? Đúng vậy! chính là muốn ăn trứng chim chưng. Cực kỳ nhớ món trứng chim chưng của mẹ viện trưởng, mềm mềm, thơm, là khó có thể quên được.

      “Mẹ! Trứng chim chưng là món gì vậy?” Hạ Viêm nhíu mày khó hiểu nhìn Chu Hiểu Hiểu.

      “Hả? Con biết sao?” Tuy rằng hương Tiểu Viêm nhưng lại đổi lấy cả ba người đều nhất trí lắc đầu.

      “Trứng chim chưng chính là trứng chim đánh đều ra, sau đó nêm nếm thêm chút gia vị đặc biệt rồi mang lên bếp chưng lên” giải thích liền lại đổi lấy ba cái lắc đầu.

      sao cả. Tôi cũng phải kén ăn, có nó đều sao” Nhìn bộ dáng khó xử của nữ nhân viên phục vụ, cũng dám làm phiền thêm nữa.

      “Cứ như vậy mà làm ” Hạ Vũ Trạch đem thực đơn đặt vào khay trả lại cho phục vụ, quên trêu chọc vài câu “Người đẹp! Có ai em rất hấp dẫn chưa?”

      có…” Nữ phục vụ đỏ mặt tiếp nhận thực đơn sau đó nhăn nhó xoay người rời khỏi.

      “Haizz! Ông chú! Chú đến đâu cũng rất được hoan nghênh nha” với giọng khinh thường.

      “Vậy sao?” Tuy rằng muốn cảnh cáo được gọi ông chú này ông chú nọ nhưng ràng này trí nhớ được ổn định cho lắm nên cũng cần tốn hơi sức cho mấy chuyện vô bổ, dù sao chờ báo đáp xong, cũng cần phải gặp lại, càng phải nghe cái từ ông chú đáng ghét từ trong miệng thốt ra. Nhưng hiểu vì sao khi nghĩ như vậy, cảm thấy hơi mất mác thứ gì đó khó .

      Trong chốc lát, đồ ăn được dọn lên. Màu sắc rực rỡ, mỹ vị đa dạng, tất cả những thứ này Chu Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua lần. ăn, đột nhiên điện thoại của Hạ Vũ Trạch vang lên cắt đứt gian của ba người.

      “Tôi nghe điện thoại lát” Chỉ chỉ điện thoại trong tay, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

      “Tiểu Viêm! Chú ba ba của con đúng là người bận rộn” Điện thoại của chính mình cho tới bây giờ cũng chưa có ai gọi đến. Mua điện thoại cũng là do trúng thưởng trong lần mua mì ăn liền, quả đây là món đồ xa sỉ nhất trong tổng số tài sản của giờ.

      “Kệ chú ba ba , con cũng chả biết nữa” Đứa này chỉ chú tâm vào cuộc chiếc thịt bò dĩa của mình.

      “Ý! Đây là cái gì?” Chu Hiểu Hiểu nâng lên chiếc bình thủy tinh lắc lắc “Là đồ uống sao?”

      “Dạ! Hình như chú ba ba vẫn thường xuyên uống thứ này” Hạ Viêm cũng thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo tập trung ăn cơm.

      “Mẹ đây cũng phải nếm thử chút” xong, rót ít ra ly của mình, sau đó bưng lên đặt ở bên miệng liếm ngụm. A! Là vị nho? ngọt… Hình như là nước trái cây. ngon. Chu Hiểu Hiểu uống hơi hết ly, tiếp theo lại rót ly đầy khác.

      “Tiểu Viêm muốn uống nước nho ?”

      “Dạ muốn”

      Vì thế, lại rót cho Hạ Viêm ly, hai người cùng nhau thưởng thức thứ bọn họ gọi là nước nho.

      Lúc Hạ Vũ Trạch trở về, bình rượu nho muốn thấy tận đáy. kinh ngạc nhìn hai gò má đỏ bừng của Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm, thiếu chút nữa là muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay.

      này! Đáng chết! làm cái gì vậy hả?”

      “Hả? Hắc hắc…” Chu Hiểu Hiểu lắc lắc cái ly trong tay ngây ngô cười “Nước trái cây này rất ngon nha. Còn ?”

      “Chú ba ba?” Hạ Viêm ngẩng đầu nhìn đến chú ba ba của nó, cái đầu lung lay vài cái liền ghé vào bàn cơm nằm bất động .

      “Này! Tiểu Viêm?” Chu Hiểu Hiểu quay đầu lại đẩy đẩy cánh tay của nó, thấy vẫn có bất kỳ phản ứng nào, liền hắc hắc cười nhìn thoáng qua Hạ Vũ Trạch, “Nó giống như ngủ”

      “Hai người đem bình rượu nho uống hết luôn sao?” Quả thực muốn tức muốn chết rồi, đây chính là bình rượu ủ 82 năm đặc biệt. Bình này là do người rất quý tặng, bình thường cũng chỉ uống hai chén, thế mà xem nó như nước trái cây uống hết tất cả sao? mình ta uống còn chưa tính, như thế nào lại có thể để cho cả Tiểu Viêm cũng uống thế này?

      “Rượu nho? Cái gì là rượu nho nha?” giơ lên khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì say, trong mắt Hạ Vũ Trạch đột nhiên có chút thất thần.

      gài này lên có chút xinh đẹp nhưng cũng phải xấu, có thể là hơi thanh tú cũng được. Đôi mắt của tròn xoe, trong suốt, rất thuần khiết, có chút dục vọng trong mắt như những người phụ nữ khác vây xung quanh . Sóng mũi của cao, thế nhưng lại cực kỳ hợp với khuôn mặt nhắn kia. Đôi môi hồng hơi hơi hé ra giống như là mời mọc , làm cho muốn đoạt lấy chút ngọt ngào xúc động này.

      Càng nghĩ càng cảm thấy được đung cho lắm, trong đầu lại muốn cái gì thế này? Bên người , loại phụ nữ nào lại có, so với xinh đẹp hơn gấp vài lần, thậm chí là cả mấy chục lần cũng có, làm sao lại có thể có cảm giác với nghèo kiết xác này, lại cộc cằn, quê mùa nữa chứ? lắc lắc đầu đuổi ý tưởng đáng sợ trong đầu.

      tưởng là thứ uống chính là nước nho sao?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?” xong đứng lên, cả người hướng đến Hạ Vũ Trạch “Ách! ngọt… thơm… uống ngon…”

      Từ người truyền đến vị ngọt ngọt, nồng nồng của nho làm tâm vốn bình tĩnh như mặt hồ đột nhiên nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

      “Hừ! Nhìn xem bộ dáng của kìa, xấu muốn chết” cố ý nhắm mắt để nhìn tới .

      “Tôi biết nha… Tôi biết là tôi xinh đẹp… Chú là đàn ông… mà đàn ông chính là… chính là thích những xinh đẹp… Vừa thấy con … con xinh đẹp… liền giống như ruồi bọ nhìn thấy dĩa xôi… nổi điên lên… Ách!”

      !” Dám đem so sánh với ruồi bọ? này muốn sống nữa rồi.

      “Chú… Chú già… Chú có biết hay nha… Bô dáng chú xinh đẹp…” Hoàn toàn chú ý tới hắc tuyến nổi đầy mặt , Chu Hiểu Hiểu vẫn cố gắng chống đỡ bản thân cho hết câu.

      … Tôi đưa về nhà” Trấn định chút rung động trong lòng, Hạ Vũ Trạch đẩy ra cánh tay bám người mình của .

      “Tôi cần!” giống như đạn cao su dội trở lại, lần nữa dính chặt người , gắt gao ôm lấy cánh tay của Hạ Vũ Trạch “Tôi muốn theo chú, tôi trở về nhà… Chú dẫn ta công viên trò chơi cơ mà… thể… thể thất hứa…”

      có biết bản thân mình cái gì ?” Muốn đến nhà ? này điên rồi sao?

      “Người ta chưa từng đến công viên trò chơi mà… Lúc còn , ta mơ ước được đến đó dù chỉ lần… đáng tiếc… đáng tiếc tôi có cha mẹ… tại vất vả mới có cơ hội … tôi về nhà… tôi muốn theo chú… Lỡ như… lỡ như chú giữ lời… giữ lời… tôi đây phải đâu bắt chú giữ lời đây?…” giơ lên khuôn mặt nhắn nhìn . Có lẽ chuyện có chút lộn xộn, cũng biết chính mình rốt cuộc là bị làm sao, cảm giác thân thể dường như muốn bay, đầu cũng ong ong cả lên, đại não dường như cũng có hoạt động.

      Hạ Vũ Trạch lâm vào chấn động, có cha mẹ sao? nhi sao? rốt cuộc như thế nào? bề ngoài lạc quan đến khó hiểu lại làm sao chứa đựng được tâm hồn bi thương đến vậy?

      muốn theo tôi về nhà?”

      “Đ1ng vậy!” gật đầu.

      đừng có hối hận” Hạ Vũ Trạch cũng phải là cái gì chính nhân quân tử. Tuy rằng này xinh đẹp, thế nhưng thủy chung vẫn là nữ giới nha. cũng cam đoan chính mình có thể quân tử để làm cái gì có lỗi với .

      có!” ánh mắt kiên định nhìn . Tuy rằng là say rượu nhưng dường như lại giống như làm nũng.

      “Đáng chết!” Đối mặt với ngây thơ như vậy, tâm Hạ Vũ Trạch giống như nhảy lên tưng tửng, chỉ thấy tay trái ôm lấy Hạ Viêm, tay phải đỡ Chu Hiểu Hiểu dựa lên vai mình bước . lúc này mới phát , này , giống nghĩ.

      công viên trò chơi” Bị khiêng vai, Chu Hiểu Hiểu hưng phấn kêu to.

      “Câm miệng!” xong, khiêng lớn hướng ra phía ngoài.

      Lúc đến cửa nhà hàng, rút thẻ tín dụng từ bên trong túi đư đến quầy bar, lớn tiếng “Mua thuốc!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 7: Ta chịu trách nhiệm
      “Chú… Chú già… Chú già lông trắng…” rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao lại có cam giác giống như say xe.

      “Chú già… Tôi khát…”

      Nhìn nằm giường mở miệng những lời vô nghĩa, Hạ Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu. xoay người đến tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng, sau đó trở lại trước giường nâng Chu Hiểu Hiểu dậy, mang chai nước đút đện tận miệng .

      phải là muốn uống nước sao? Uống !”

      Chu Hiểu Hiểu tiếp nhận chai nước khoáng uống ừng ực, chất lỏng trong suốt từ khóe miệng của tràn ra ngoài, theo chiếc cằm nhọn chạy xuống dưới làm xuất đường cong hoàn mỹ, bộ ngực lúc lúc .

      Tùy tiện đem cái chai quẳng sang bên, dùng sức nắm áo của mình “Nóng quá!”

      “Ách…” Hạ Vũ Trạch hít hơi, gai này rốt cuộc có mình làm cái gì đây?

      “Nóng quá! Nóng quá!” xong, quẳng cái khăn quàng cổ, chuẩn bị cỡi đến quần áo.

      “Này! …! Đủ rồi!” bắt lấy tay , nhanh chóng ngăn lại động tác nguy hiểm của .

      “Chú già? Chú cũng nóng sao?” Hai gò má Chu Hiểu Hiểu đỏ bừng, mặt vô tội nhìn “Tôi giúp chú cỡi quần áo”

      gài này! Đáng chết!” Đối mặt với hai khóe mắt long lanh của , Hạ Vũ Trạch kiềm được cảm xúc đẩy gã giường “ an phận chút được sao?”

      “Chú già… Chú cứ như vậy làm sao tôi giúp chú cỡi quần áo đây?” Hai tay bị kềm chặt giường, ông chú này tại ở gần mình, hơi thở dốc ầm nóng phả vào mặt , cảm nhận ngay cả tim của cũng đập nhanh. Ông chú già trước mặt này có bộ dáng tốt nha. Ánh trăng xuyên thấu qua lớp thủy tinh của sổ, rơi mặt . Tầng ánh sáng trong suốt càng khiến giống như tinh linh từ trời rơi xuống. đẹp! Điều này khiến cho thể nào dời ánh mắt mình.

      “Chú già… chú xinh đẹp nha”

      ở đây là câu dẫn tôi sao?”

      nha…” còn chưa xong, chiếm giữ lấy đôi môi mềm mềm đó. Có mỗi ông trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu khát vọng được chạm vào đôi môi này, mong muốn được hôn lấy ngọt ngào trong lòng. lâu… mới buông ra, đôi môi sưng đỏ, nhìn thẳng vào hai mắt xuất chút dục vọng của .

      “Nếu ở đây là để câu dẫn tôi… vậy thành công”

      “Chú… Chú già!… Tôi… Tôi có…” Chu Hiểu Hiểu há mồm thở phì phò, chưa từng hôn qua ai nên hề có chút kinh nghiệm nào, lại biết trong lúc hôn mình có thể dùng mũi để hô hấp.

      tại… hối hận sao?” trêu tức hỏi.

      “Hả?” Chu Hiểu Hiểu trợn to mắt nhìn , gương mặt trông ngây thơ, cái gì.

      tại hối hận cũng quá muộn! Bởi vì… tôi muốn dừng được…” nắm chặt lấy hai tay đặt đầu giường, tay giữ lấy, tay chỉnh lại thân người sai cho khớp với vị trí của mình tại. phải cướp đoạt hết ngọt ngào của gài này. Đúng vậy! Tất cả của đều là của .

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Sáng sớm, ánh dương xuyên thấu qua khe hở của bức màn thêu, chiếu rọi đến giường. Nhìn vào gương mặt của tên đàn ông tóc trắng trần trụi nằm giường, lấm lưng phẳng dường như muốn che kín từng vết máu đỏ. Chu Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, hiển nhiên vết máu chói mắt này chính là kiệt tác của vốn tưởng rằng tất cả những chuyện đêm qua đều là giấc mộng, nhưng mà phía dưới truyền đến từng trận đau đớn nhắc nhở rằng đây phải mộng, đây là . nhanh chóng bị mất lần đầu tiên quý giá, mà đối phương lại là ông chú tóc trắng chỉ mới quen biết ngày hôm qua.

      rốt cuộc là nên khóc hay nên cười đây? Bây giờ cũng phải lúc ngồi suy nghĩ chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Nếu như ông chú này tỉnh dậy phát giường nhất định rất tức giận, vẫn rất ghét đấy thôi. Mà tại nhất định càng ghét người trèo lên giường của .

      Nhớ đêm qua, vì cảm thấy nóng nhiệt liệt cởi hết quần áo của chính mình, sau đó lại nghĩ nhất định cũng nóng giống mình bèn giúp thoát hết quần áo… Trời ạ! Tất cả đều là do sao? được! Nhất định phải nhân cơ hội còn ngủ mà cố gắng chạy cho nhanh.

      đem ánh mắt nhìn thân ảnh trần trụi của Hạ Vũ Trạch giường, sau đó rón ra rón rén leo xuống dưới, tìm kiếm quần áo của mình trong đống hỗn độn mặt đất.

      “Này!” Thanh khàn khàn từ phía sau truyền đến, Chu Hiểu Hiểu giống như người gỗ đứng im tại chỗ dám động đậy.

      “Em vẫn còn muốn câu dẫn sao?” ( Phi Phi: Đổi cách xưng hô cho hấp dẫn nhá! )

      máy móc quay người lại, nhìn vào gương mặt tươi cười của Hạ Vũ Trạch dựa lưng thành giường.

      “Lên đây!” hướng ngoắc ngoắc ngón tay.

      “Tôi… Tôi…” Chu Hiểu Hiểu theo bản năng nắm mớ quần áo che trước ngực.

      muốn em lên đây”

      …”

      lên!”

      … Tôi… Tôi…”

      muốn em lập tức trèo lên đây” rống lớn tiếng.

      “Tôi mới nghe theo lời của nghiêm mặt .

      “Em trèo lên đây?”

      lên!”

      ? lên?”

      lên! Đánh chết cũng lên!”

      “Tốt lắm, xuống!” xong làm bộ đứng dậy, chiếc chăn màu xanh lục nhạt theo chuyển động của mà rơi dần xuống. Bộ phận bí mật của đàn ông cùng với cơ thể nam tính của cứ như vậy ra trước mặt Chu Hiểu Hiểu. Gương mặt đùng cái đỏ lên như gấc chín, lập tức quay mặt chỗ khác.

      Hạ Vũ Trạch từ giường bước xuống dưới, đến bên cạnh Chu Hiểu Hiểu, cúi người xuống tới gần bên tai “Em đây là thẹn thùng sao?”

      “Mới… mới có!” phen đẩy ra, dự định phát chạy nhanh ra ngoài.

      đâu?” giữ chặt lấy tay .

      “Về nhà!” đưa lưng về phía , những đường cong gợi cảm cùng tấm lưng trắng nõn nà lại hấp dẫn ánh mắt .

      “Em cứ như vậy mà sao?”

      “Tôi còn ở đây làm cái gì?”

      “Chẳng lẽ em lại chịu trách nhiệm với sao?” trêu tức hỏi. Thường thường câu này đều là do những người phụ nữ khác với , nghĩ tới hôm nay nó lại xuất ra từ miệng mình.

      Chu Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại lớn tiếng “Dù sao tôi cũng phụ trách”

      ngây ngẩn cả người, căn bản cũng tính toán rằng mình phụ trách , thế nhưng khi vừa nghe đến lời này của , trong lòng đột nhiên có chút khó . có khóc lớn,nháo tới nháo lui bắt phải chịu trách nhiệm sao? Quay đầu nhìn đóa hoa màu đỏ bắt mắt tấm grap giường, chẳng lẽ lần đầu tiên đối với là thứ quan trọng sao? Rốt cuộc đầu óc này nghĩ cái gì vậy?

      “Tôi cũng phải cố ý cường bạo ủy khuất, ràng người bị thương tổn chính là bản thân, thế mà lại bắt gánh vác hết hậu quả sao?

      “Ách! Cường bạo?” Hình như người bị cường bộ là phải? thay đổi bộ mặt bất cần bằng bộ dạng ủy khuất, “Vậy em phải làm sao bây giờ? bị em cường bạo mất rồi”

      “Tôi… Tôi khi đó ràng là mơ mơ màng màng, cho nên… cho nên tính. Dù sao cũng có gì phải gọi là thiệt thòi” Ông chú già này rốt cuộc muốn như thế nào đây? hẳn là thiếu phụ nữ bên người nha. Bộ dạng tốt như vậy, tùy tiện giơ tay cũng hốt được nắm người theo bên cạnh.

      “Vậy còn những chuyện em làm với đấy, chẳng lẽ em nên phụ trách sao?” giơ biểu tình khóc ra nước mắt, giống như bô dáng bị thương, mà trong lòng sớm cười đến chịu nổi. Thú vị! trước mắt này rất thú vị, lối suy nghĩ của khác biệt với những người bình thường nha.

      “Này!… Vậy … Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi lại có tiền bồi thường cho xong, khóe mắt của xuất nước mắt. chịu nổi trách nhiệm này. thiếu tiền, thậm chí cái phòng ngủ này của còn lớn gấp mấy chục lần căn phòng thuê trò tồi tàn của . Nếu mở miệng bắt phải bồi thường, có cái gì để mà đền cho .

      ngây ngẩn cả người. Nhìn nước mắt của , trái tim của đột nhiên co thắt lại. chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn với , căn bản cần phải phụ trách cái gì cả. cách khác, chính cũng nghĩ tới phụ trách . Nhưng mà, nếu là , cũng ngại có thêm người phụ nữ thú vị ở bên cạnh. Ý tưởng này vừa xuất , bản thân cũng bị dọa, như thế nào có thể nghĩ đến cho phép này ở bên cạnh mình? Đây phải tác phong của nha.

      “Tôi bất quá chỉ đứa nghèo kiết xác, lại có tiền cũng có gì đáng giá bên người. đừng làm tôi khó xử được ? hơn chút, người thiệt thòi ràng là tôi nha” Thấy lâu cũng chuyện, Chu Hiểu Hiểu xoay người đối mặt với .

      “Vậy em rốt cuộc vẫn là mặc kệ sao? Em có trái tim”

      “…” Chu Hiểu Hiểu bậm môi, nước mắt cũng đà lạch tạch chảy xuống “Ông chú già… Hu hu hu… Chú rốt cuộc là muốn thế nào?… Hu hu hu…”

      “Em…” khóc sao?

      “… Hu hu hu… Chú khi dễ người khác…”

      “Được rồi! Đừng khóc. cần em phụ trách nữa” mà lau nước mắt mặt. Nước mắt của khiến tâm của cũng muốn theo đó mà nhảy ra ngoài.

      sao?” lau nước mắt mặt, khờ dại trừng lớn hai mắt nhìn .

      “Haizz!” là thất bại trong tay , này trong não đều là cái gì đây?

      được đổi ý đó”

      !” Đây là kết quả muốn nha, lại có ngốc, nếu mỗi lần làm xong đều phải chịu trách nhiệm vợ tại chắc cũng đầy cả vài chiếc xe tải. Bất quá lời tuy là như thế nhưng hiểu sao trong lòng vẫn xuất chút đơn.

      “Này… Ông chú… Chú còn có thể mang tôi công viên trò chơi ?”

      cũng thể những câu khiến người khác muốn tự tử như vậy được. Mỗi câu đều hề bình thường chút nào. lại thất bại trong tay , thậm chí là thua hoàn toàn.

      “Haizz! Được rồi!”

      được đổi ý đấy”

      !”

      “Ha hả… Hu ra…” Chu Hiểu Hiểu nín khóc mỉm cười, hơn nữa cười đến cực kỳ vui vẻ. Giống như mọi chuyện đêm qua chỉ đơn thuần là giấc mơ khi ngủ.

      “Haizz!” Hạ Vũ Trạch giọng thở dài nhìn Chu Hiểu Hiểu. rốt cuộc là người như thế nào đây? tại sao ánh mắt của lại thể nào rời khỏi thân ảnh của ? lại xinh đẹp, dáng người cũng là bình thường, tính cách cổ quái, còn nghèo kiết hủ lậu. Muốn chết! rốt cuộc là làm sao vậy? là cho tới bây giờ, cái cảm giác này chưa từng xuất trong cuộc đời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :