1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Ức Cẩm (75c + vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35
      Tối hôm đó, Tiêu Thỏ đem chuyện được rủ ăn cơm với đám bạn cùng phòng, trừ Hạ Mạt vẻ mặt lãnh đạm gì, còn lại mọi người vô cùng khoái chí. Nghê Nhĩ Tư còn đặc biệt lôi chiếc váy vốn được nhét dưới đáy va li của nàng ta ra, là muốn gây ấn tượng tốt cho các sư huynh.

      Tiêu Thỏ chả vấn đề gì, dù sao trước kia ngày nào nàng cũng mặc đồ ngủ in hình con gấu bông lượn qua lượn lại trước mặt Lăng Siêu chán chê, cũng có gì nàng đâu. Thế nên tối hôm sau, nàng chỉ mặc chiếc áo phông trắng với quần bò rồi cùng mọi người.

      Lúc ra khỏi phòng, Nghê Nhĩ Tư và Đổng Đông Đông còn trêu nàng, nàng chả chịu để ý hình tượng trước mặt người gì cả, mặc đồ cứ như chuẩn bị dự tang lễ bằng (ack ack!). Kết quả là xuống dưới nhà xong, cả đám sững sờ, cười phá lên.

      Đổng Đông Đông trêu ghẹo Tiêu Thỏ. "Thỏ Thỏ, bảo sao mi chịu mặc váy áo này nọ, hóa ra là thỏa thuận với tình lang là mặc đồ tình nhân rồi cơ đấy!"

      Tiêu Thỏ ngẩn ra quay sang nhìn về phía Lăng Siêu, giờ mới phát hôm nay cũng mặc chiếc áo phông có cổ màu trắng, dáng thẳng ôm gọn lấy thân hình thon dài của , kèm thêm chiếc quần bò màu xanh nước biển. ràng chỉ là cách ăn mặc bình thường đến thể bình thường hơn, nhưng khi mặc vào lại toát ra vẻ vô cùng tuấn mỹ khiến người khác tránh khỏi lòng nhộn nhạo theo. (*tỏng tỏng tỏng* hội fangirl bắt đầu rỏ dãi)

      Có điều... Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, lại nhìn sang , quả nhiên rất giống áo tình nhân a! >____<

      Nàng giờ mới giật mình hiểu ra, bảo sao trước khi có gọi điện hỏi hôm nay nàng mặc gì, hóa ra là... Nghĩ đến đây Tiêu Thỏ có chút tức giận bất bình, sao nàng có cảm giác mình bị kẻ nào đó luồn dây vào mũi dắt thế nhỉ? Thế là đường tới chỗ hẹn, nàng cứ quấn lấy Nghê Nhĩ Tư buông.

      lúc sau, Nghê Nhĩ Tư cũng nhịn nổi. "Thỏ Thỏ... bạn trai mi nhìn như muốn giết ta đến nơi ấy..."

      "Sao lại thế được?" Tiêu Thỏ vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Lăng Siêu dùng dáng vẻ cười mà như cười nhìn chằm chằm hai người, ràng trong mắt có chút ý cười đấy, nhưng mà ánh mắt ... Lòng nàng giật thót cái sợ sệt, vội vàng cúi đầu nhìn nữa.

      Cùng lúc đó, Ngộ và Bát Giờ chụm đầu vào nhau thầm to .

      Bát Giới: "Sư phụ với sư mẫu hình như cãi nhau nha."

      Ngộ : " ngờ sư phụ cũng có ngày chịu thất bại nhỉ."

      Bát Giới: "Đệ thấy giống như chịu thất bại đâu, mà là..."

      Hai kẻ xấu xa kia người nọ nhìn người kia, mắt to nhìn mắt , lại nghĩ tới vụ bàn tán tối hôm qua, liền rung vai lên cười dâm tà. (Lần nữa, là lời của tác giả, Lãnh Vân vô(số) tội :p).

      "Cẩn thận bị trả thù." Bên cạnh bỗng có giọng lạnh lẽo vang tới.

      nam sinh mặc áo phông đen, dáng vẻ trầm khép kín, bước nhanh chậm đằng sau mọi người.

      Ngộ và Bát Giới liếc lẫn nhau cái, nhún vai, rồi ngoan ngoãn quay gì nữa.

      lát sau cuối cùng đoàn người cũng tới nơi tụ họp. Tiêu Thỏ vừa nhìn biển hiệu liền hơi giật mình, sao lại là quán bar? Nền biển hai màu đen vào hồng, đó có chữ Hồi Sinh vô cùng bay bướm hoa mỹ, thêm những bóng đèn nê ông tỏa ra ánh sáng vô cùng huyễn hoặc.

      Tiêu Thỏ lần đầu tiên đến loại quán này, trong lòng khỏi có chút lo lắng.

      "Nơi này bọn hay tới, rất thanh tĩnh, cần phải sợ." Lăng Siêu bước tới bên nàng tự lúc nào, giọng khẽ.

      "Ai bọn em sợ chứ? Tư Tư nhỉ?" Tiêu Thỏ vừa quay đầu, mặt liền hóa đá.

      Nghê Nhĩ Tư nhìn còn lo lắng hơn nàng, hai tay túm chặt lấy cánh tay nàng run rẩy, miệng ngừng lẩm bẩm. "Thôi xong thôi xong, ba mình mà biết mình tới chỗ thế này đánh chết mình mất..."

      cho thấy, cái quán bar mang tên Hồi Sinh này quả nhiên hoàn toàn khác với tưởng tượng của các nàng. Nội thất được trang trí theo phong cách châu Âu, khí rất thoải mái, thư giãn nhàng trong nền nhạc Jazz, người trong quán cũng ăn mặc rất bình dị, trừ những vị khách ngồi uống rượu cạnh quầy bar, còn lại các vị khách đều ngồi thành đôi thành nhóm ở các bộ bàn ghế xa lông mềm khẽ khàng trò chuyện tán gẫu.

      Bồi bàn đưa cả nhóm bọn họ tới bàn, nhanh nhẹn lấy giấy ghi rượu ghi nước cho mọi người, lời thừa cũng có, rồi quay người tránh ra.

      Quả nhiên là chỗ thuộc sở thích của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ thầm khen ngợi rồi chọn vị trí ngồi xuống. Nàng vừa định gọi Nghê Nhĩ Tư lại ngồi cạnh nàng ta rất thức thời ngồi xuống cạnh Hạ Mạt, lại còn quay sang đá lông nheo với Lăng Siêu. "Sư huynh à, ngồi thôi."

      Tiêu Thỏ tức tối nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lăng Siêu cũng khách khí chút nào đặt mông ngồi xuống, tay còn rất tự nhiên chủ nghĩa vòng qua eo Tiêu Thỏ.

      "Đừng có động tay động chân chứ!" Tiêu Thỏ , khẽ gạt cái bàn tay để bên hông nàng. Nàng gạt lên , liền hạ tay xuống dưới, nàng gạt xuống dưới, lại mò mẫm lên . (bạn Siêu Siêu trình độ ăn đậu hũ càng lúc càng tăng a :)))

      Đến cuối cùng, tay gạt ra được, lại còn bị kẻ kia chiếm ít tiện nghi. (Đây gọi là mất cả chì lẫn chài, aka, trộm được gà còn mất nắm gạo =D )

      "Cảm tình giữa sư phụ và sư mẫu là tốt nha!" Bát Giới cảm thán.

      "Ban ngày ban mặt chỗ đông người thế mà cũng có thể thản nhiên làm những việc hạn chế trẻ em như vậy... haizzz!" Ngộ quên thêm mắm dặm muối.

      " là làm ô nhiễm tâm hồn non nớt ngây thơ của thiếu nữ ta đây a!" Đổng Đông Đông phụ họa theo.

      "Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy..." Nghê Nhĩ Tư miệng lẩm bẩm.

      Hạ Mạt lôi giấy bút ra, nhanh chóng viết mấy chữ đầu đề mới – Bản nghiên cứu hành vi của nam nữ tiền hôn nhân.

      Tiêu Thỏ: "......"

      lát sau, nước uống đều được mang lên, két bia kèm vài lon nước chanh.

      Tiêu Thỏ vừa thò tay tới đống bia, Lăng Siêu đặt cộp lon nước chanh trước mặt nàng. Tiêu Thỏ liền quay sang trừng mắt lườm : Ai cần quản nhiều thế chứ?

      Lăng Siêu trừng trở lại: quản đấy, sao nào? (Iu đoạn này chết được!)

      Em lườm trừng em hồi mới phát bốn bề trở nên yên ắng đáng sợ.

      Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, giờ mới nhận ra ánh mắt của mọi người đều chằm chằm nhìn về hướng hai người, ai cũng lộ vẻ rất là mờ ám.

      Nàng vội vã hắng giọng. "Ừhm... các hay tới chỗ này sao?"

      "Đúng thế, có đề nghị chỗ nào náo nhiệt tí, cơ mà sư phụ cứ mực muốn tới quán này."

      "Sao phản đối?" Tiêu Thỏ tò mò.

      "Ai da, ai bảo bọn kỹ thuật bằng người ta?" Thế là dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thỏ, Bát Giới liền giải thích nguyên do từ đầu, té ra mỗi lần phòng bọn họ tổ chức tụ tập ăn uống đều chơi bài cùng nhau, ai thắng được quyết định. Có điều lần nào Lăng đại công tử cũng thắng, nên đành phải nghe theo ta chỉ đạo.

      "Ai bảo lần nào sư phụ cũng thắng chứ? Lão Sa cũng thắng nhiều mà!" Ngộ mặt cau có bất phục hướng mắt sang nhìn gã nam sinh bên cạnh, dùng cùi chỏ chọt chọt ta. "Lão Sa, đúng ?"

      "Ừh." tiếng rên khẽ.

      Hai người hỏi đáp, khiến cho mọi người đều dồn chú ý về phía chàng trai nãy giờ vô thanh vô tức ngồi đó. Chỉ thấy ta toàn thân mặc màu đen, trừ dáng vẻ vô cùng trầm tĩnh khác hẳn với người thường, còn lại mặt mũi đều bình thường mờ nhạt, bình thường tới mức htậm chí làm người ta nhìn qua lần đảm bảo là quên mất. Chả trách suốt dọc đường mọi người đều chẳng ai chú ý đến có mặt của ta.

      Thấy mọi người đều quay sang nhìn 'lão Sa', Ngộ liền mở miệng giới thiệu. "Đây là Quan Tựu, là Sa Tăng của phòng bọn . Các em đừng tưởng ta bình thường gì như vậy, ra ở trong phòng..." Ngộ dừng lại chút. "... cũng vậy thôi!"

      Mọi người: Lạnh quá nha, điều hòa phải bật nhiệt độ quá thấp chứ?

      Tiêu Thỏ có nghe Lăng Siêu nhắc qua, Ngộ tên là Tôn Thế Ba, Bát Giới cái tên vô cùng dịu dàng là Chu Văn Vũ, vốn tưởng Sa Tăng hẳn cũng họ Sa (1), ngờ lại là họ Quan. Tiêu Thỏ nén được nỗi tò mò: bốn người này ra làm sao lại lấy mấy cái ngoại hiệu như vậy chứ?

      Ngộ . " với Bát Giới là tự chọn ngoại hiệu này, còn về sư phụ ..." ta hướng mắt sang Lăng Siêu vẻ thần bí. " ra là có tích cả nha."

      " tích gì cơ?" Tiêu Thỏ tò mò tiếp.

      "Đó là vì..."

      "Khụ khụ..." Lăng Siêu hắng giọng ho khan.

      Ngộ vẻ mặt vô cùng ủy khuất đành buông xuôi. "Sư mẫu, sư phụ cho đệ tử ."

      Sư mẫu? >___<

      Tiêu Thỏ bị sốc chút xíu, có điều lòng hiếu kỳ nhanh chóng chiếm ưu thế hơn, nàng liền dùng giọng dụ dỗ trẻ con . " vấn đề gì, cứ kể , em bảo vệ ."

      Ngộ nhìn thoáng qua Lăng Siêu với vẻ mặt mưu gian thành, liền bô lô ba la kể lể. "Sư mẫu, ra là thế này... bla bla bla..."

      Nhờ có thêm mắm thêm muối của Ngộ , lời lẽ biểu đạt vô cùng lộn xộn, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng hiểu được đại khái. Tình hình là đám Lăng Siêu có sư tỷ khóa là mỹ nhân của khoa, lúc tổ chức hoạt động của hội học sinh vô tình thấy liền nhất kiến chung tình, vừa thấy . Về sau lúc nào ấy cũng tìm cớ tiếp cận Lăng Siêu, còn thường xuyên gọi điện quấy rầy. Vốn là khoa Kinh tế dương thịnh suy, nữ ít nam nhiều, lại thêm vị sư tỷ kia lại là mỹ nữ của khoa, dáng vẻ xinh đẹp tính cách phóng khoáng, nên toàn bộ nam sinh trong khoa đều vô cùng hâm mộ Lăng Siêu, có điều...

      Ngộ kể tới đây liền ngừng lại chút, giả vờ gạt nước mắt thương tâm mà thốt. "Sư mẫu, sư phụ vì em mà để ý đến việc toàn bộ nam sinh trong lớp nghi ngờ xu hướng giới tính của người (ack), dứt khoát thẳng tay từ chối vị mỹ nhân của khoa kia! là tình thâm ý trọng, thề chết rời (2) nha!"

      Bát Giới ngạc nhiên. "Đại sư huynh, huynh vừa dùng tới thành ngữ đó sao?"

      "Cút cút cút, cút sang chỗ khác cho ta!" Ngộ phất tay đuổi, tiếp tục . "Em có biết mỹ nhân kia mất mặt tới chừng nào ? Về sau ta ra ngoài tung tin đồn nhảm, sư phụ tụi là bị lãnh cảm..." (3)

      "Phốc!" Cả đám người thiếu điều phun hết nước bọt ra ngoài.

      "Sư mẫu à, em sư phụ người làm sao có thể bị lãnh cảm chứ?" Ngộ oán thán.

      "Phải a!" Tiêu Thỏ đồng ý theo phản xạ, xong liền phát có vấn đề.

      Mỗi người trước mặt đều nhìn nàng vẻ vô cùng mờ ám, dùng giọng vô cùng tà mị hùa theo. "Đúng thôi đúng thôi, nhất định là phải..."

      Tiêu Thỏ: Ta làm sao mà biết được rốt cục có bị lãnh cảm gì đó cơ chứ? T____T

      Lăng Siêu vỗ vỗ lưng nàng thầm khẽ. "Về sau những chuyện này, mình về nhà đóng cửa bảo nhau thôi!" (nguyên văn là đừng với người ngoài, nhưng LV tạm mượn cái 'về nhà đóng cửa bảo nhau', cute mà =D )

      Tiêu Thỏ đáng thương, giờ chỉ hận tìm ra khối đầu hũ nào đập đầu tự tử cho rồi.

      Ngay lúc Tiêu Thỏ vô cùng quẫn bách, bỗng có người tới cạnh bàn bọn họ chào hỏi.

      "Mọi người đều tới à?"

      Theo ánh đèn của quán bar, Tiêu Thỏ nhận ra đó là người con trai có chút thon gầy, đeo cặp kính gọng đen, ánh mắt nét mặt mơ hồ lộ ra nét tinh sắc sảo của người làm ăn.

      Nhân thể Lăng Siêu tán gẫu với ta, Tiêu Thỏ bèn quay sang hỏi Ngộ . " ấy là ai thế?"

      "Diệp Tuấn, là chủ quán bar này."

      "Cũng là cựu sinh viên khoa Kinh tế bọn , vừa tốt nghiệp xong." Bát Giới bổ sung thêm.

      Hóa ra là người mở quán bar, bảo sao vừa nhìn là biết kẻ thuộc giới làm ăn, Tiêu Thỏ thầm nghĩ.

      "Có điều vị mỹ nam họ Diệp này cũng chỉ là cổ đông của quán bar này thôi, còn ra ấy là quản lý quỹ (4) kìa, cũng biết sư phụ tụi làm sao mà lại quen được với thể loại đại thần (5) cỡ này a..."

      "Quản lý quỹ là to lắm phải ?" Tiêu Thỏ nén được tò mò.

      Kết quả... nàng lại bị khinh bỉ rồi! T___T

      Trò chuyện vài câu với Lăng Siêu xong, Diệp Tuấn liền rời , trước khi còn vô cùng hào phóng miễn phí toàn bộ tiền nước uống tối nay của bọn họ. Mọi người dĩ nhiên vui vẻ ngớt, lại thêm quán bar vốn mở nhạc Jazz nhàng giờ lại đổi thành nhạc nhảy Electro, khí bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Mọi người vui đùa chốc, bỗng có kẻ ác độc đề nghị: "Chúng ta chơi trò Làm ?" (6)

      ***

      Chú thích:

      (1) Chơi chữ chút của tác giả: Tên của Ngộ là Tôn Thế Ba, còn gọi là Lão Tôn => Tôn Ngộ , tên của Bát Giới là Chu Văn Vũ, Chu gần với Trư => Lão Trư => Trư Bát Giới. Do đó Tiêu Thỏ tưởng Sa Tăng tên là Sa gì đó => Lão Sa => Sa Tăng. Cơ mà bạn Lăng Siêu sao nhỉ?

      (2) Nguyên văn là Thỉ chí bất du: nghĩa cũng chính là thề thay đổi, thề lùi bước, LV để là thề chết rời cho nó đủ 4 chữ giống thành ngữ =D

      (3) Chơi chữ, nguyên văn vốn là Cá tính lãnh đạm, ra tiếng Việt vốn chỉ là tính cách lạnh nhạt, nhưng có tầng nghĩa khác là ... ờ... lãnh cảm: tức là mấy mặn nồng chuyện... ờ... nam nữ ấy mà. Thế nên LV để là Lãnh cảm cho =D

      (4) Quản lý quỹ: nguyên văn là Cơ kim kinh lý. Chú thích của chính tác giả dưới cuối chương:-( cố gắng hết sức để dịch thoát nghĩa, LV học kinh tế nên chịu chết, có gì sai sót mong cả nhà góp ý và thông cảm >"<)

      Mỗi quỹ đầu tư thường có quản lí hoặc nhóm người quản lý để đưa ra quyết định nên có chiến lược hợp tác và chiến lược đầu tư gây lợi nhuận cho quỹ ra sao. Chiến lược hợp tác được dựa theo mục tiêu đầu tư và đưa ra báo cáo quỹ, rồi theo chiến lược đầu tư mà đưa ra quyết định.

      Trong nước (LV: chỉ Trung Quốc), nay chỉ có khoảng hơn 300 quản lý quỹ của các quỹ đầu tư thuộc Nhà nước, phần lớn trong số đó đều có bằng thạc sĩ ngành Ngân hàng, còn có số là "Hải quy" (LV: rùa biển, hải-biển còn để chỉ hải ngoại, nước ngoài, quy-rùa còn đồng với quy-về nên đây còn là từ lóng chỉ các du học sinh ở nước ngoài về nước làm việc), trong số đó lại có đến 80% là trong độ tuổi từ 30-40 tuổi. Đám quản lý quỹ ấy đều là những nhân vật tài ba xuất sắc trong lĩnh vực đầu tư, vị quản lý quỹ thường thường 'tài sản nắm trong tay từ triệu tới mười triệu, thậm chí trăm triệu nhân dân tệ" (LV: đổi ra 1tr nhân dân tệ bằng khoảng 2.936.788.970 VND – nguồn Google, gần 3 tỷ @_@, 10 tr bằng 30 tỷ, 100 tr bằng 300 tỷ, Diệp Tuấn chàng ơi, quả là đại thần mà... @_@) Theo như Triệu Địch đánh giá (Search hồi đoán đấy là nhà kinh tế học nổi tiếng của TQ vì có khá nhiều bài đánh giá về nền kinh tế TQ), có khoảng 50-60 quỹ đầu tư thuộc Nhà nước, nắm giữ trong tay số tài sản khoảng 1 vạn triệu nhân dân tệ (tiếp tục, 1000 tr bằng 3000 tỷ, 10.000 tr bằng 30.000 tỷ @_@). Số quỹ Nhà nước, cộng thêm số quỹ Tư nhân, rồi thêm các quỹ đầu tư nước ngoài, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn lao đến thị trường chứng khoán cùng giá cả cổ phiếu. Có thể , quỹ đầu tư cũng như 'nhà cái' trong trò cá cược vậy. vị quản lý quỹ, mức lương hàng năm có thể tới hơn 500 vạn nhân dân tệ (hu hu, tầm 1 tỷ rưỡi VND à nha... oa oa...), do có ảnh hướng rất lớn tới thị trường cổ phiếu chứng khoán, nên trong mắt đám thường dân áo vải, luôn mang vẻ vô cùng thần bí truyền kỳ.

      ( xong phần chú thích của Ức Cẩm... oải !)

      (5) Đại thần: chắc cần chú thích nữa ha, Tiêu Nại Đại thần khủng bố quá rồi, nhưng đại loại Đại thần là chỉ những người vô cùng xuất sắc mặt nào đó.

      (6) làm : nguyên văn là tâm thuyết, Đại mạo hiểm: trò này cũng hay được chơi ở nhiều nước với nhiều phiên bản khác nhau, LV cũng từng chơi rồi. Ví dụ quay bút chẳng hạn, bút chỉ vào ai, người đó phải chọn trả lời câu hỏi hay làm việc gì đó ( cách mạo hiểm) do người quay bút chỉ định. Làm/ xong quay bút để tìm người khác. Phiên bản dân ta hay chơi thường là là uống nước, uống trà đá (điều kiện tiên quyết: được toalet đến hết trò chơi :))), bọn Tây có kiểu chơi dã man hơn là bắt hoặc hôn nhau hay làm trò quái dị gì đó như múa thoát y chẳng hạn, cách chọn người có thể là quay bút, có thể là om ba cây, vân vân...
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36
      "Trước hết là phải thỏa thuận ràng nhá, nếu chơi, được bỏ cuộc giữa chừng, cũng được dối a!" Ngộ cười cách đầy quỷ quyệt.

      Bọn Tiêu Thỏ các nàng hồi nào giờ chưa chơi trò Làm này bao giờ, nên hoàn toàn biết nó ác độc tới cỡ nào, thế là bắt chước người khác nhắm mắt đưa chân gật đầu đồng ý.

      Trò chơi nhanh chóng bắt đầu.

      Kẻ đầu tiên bốc phải quân bài Quỷ chính là Đổng Đông Đông. Nàng ta chọn .

      Người khác hỏi đều quanh quẩn lại 'Bạn thi từng quay cóp chưa' này nọ, Đổng Đông Đông đều thà trả lời. Tới lượt Ngộ hỏi, ta lúc bình thường vẫn cười hi hi ha ha đùa giỡn, giờ bỗng nghiêm mặt hỏi. "Em có nguyện ý làm bạn ?"

      Trong khoảnh khắc, chung quanh yên lặng sững sờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Đổng Đông Đông, chỉ thấy khuôn mặt nàng hết trắng lại đỏ, cuối cùng cũng... gật đầu.

      "Oaaaaaa! Đại sư huynh may mắn nha!" Bát Giới lập tức rống lên.

      đám người hùa theo hoan hô, ghép đôi bọn họ ầm ĩ cả lên.

      Ngộ cả người lâng lâng như mây, xuân phong đắc ý, kết quả là còn chưa đắc ý đủ, đợt bốc thăm thứ hai, lá bài Quỷ chính là rơi vào tay ta.

      " lòng thích Đông Đông của bọn em sao?" Nghê Nhĩ Tư hỏi.

      Ngộ gật đầu, nếu lao tâm khổ tứ đề nghị chơi Làm làm quái gì.

      "Vì sao thích?" Tiêu Thỏ hỏi.

      Câu này, lại khiến cho Ngộ vốn luôn bắng nhắng trêu chọc mọi người, ấy vậy mà giờ lại ngượng ngùng thôi. "... Là vì... thấy ấy đáng , tính cách rất hay, là hợp với ..."

      "Hóa ra là hợợợợợợp... mới dính nha..." Bát Giới cố ý kéo dài giọng chữ 'hợp' ra. (À ý bạn í là hòa hợp chiện XXOO í mà :)))

      Thoáng chốc, mặt Ngộ và Đổng Đông Đông đều đỏ bừng như cà chua chín.

      Còn chưa đợi Ngộ bình phục lại, Lăng Siêu mặt đổi sắc giọng đổi thanh hỏi. "Nhà ngươi có còn trinh hả?" (Dịch câu này, tí sặc nước! :)) Siêu Siêu ơi là Siêu Siêu, còn ai bảo em í mới là triển vọng BT cơ chứ?)

      Lời vừa xong, sắc mặt Ngộ lập tức từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, ai oán nhìn Lăng Siêu. "Sư phụ à, tội phá đám nhân duyên tốt lành của người khác là bị sét đánh à nha..."

      "Yên tâm, con chưa bị sét đánh làm sao sư phụ bị được?" (Ý là bạn Ngộ kia phá đám em Siêu Siêu nhà ta nhiều quá nên ẻm trả thù í mà... cơ mà... trả thù ác quớ...)

      Kết quả là Ngộ đáng thương của chúng ta đành chấp nhận số phận đau thương mà... lắc đầu. (À đấy, có tội nên bị xử là đúng rồi :)))

      "Cùng với ai hả?" Đổng Đông Đông hỏi luôn. (Khổ, vừa cưa được em mất mặt thế này rồi! Siêu Siêu: khổ gì, ai bảo nó 'chơi' ta trước, hừ hừ, thế còn :x )

      "......"

      Đổng Đông Đông nghiêm mặt. " được dối, cũng được bỏ cuộc giữa chừng."(Gậy ông đập lưng ông rồi Ngộ ơi... :)))

      Sắc mặt Ngộ giờ quả còn lời nào tả nổi.

      Do câu hỏi của Lăng Siêu mở đầu, về sau mấy câu hỏi đều xoay quanh 'lần đầu tiên' của chàng Ngộ , nhanh chóng khiến cho câu chuyện về 'lần đầu tiên' của 'thiếu nam' hiền lành ít kia từ trong tới ngoài, từ đầu tới đuôi, bị tra hỏi vô cùng sạch , thậm chí đến cả chuyện bi thảm của ta khi bị bạn mối tình đầu đá đít đều bị moi móc ra hỏi. Chúng ta có thể tưởng tượng ràng bạn Ngộ giờ xấu hổ tới chừng nào.

      Sau vòng kia, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng hiểu ra rốt cục trò chơi này tà ác tới mức nào, trong lòng nhịn được bắt đầu lo lắng. Kết quả là ghét của nào trời trao của ấy, vài vòng sau, lá bài Quỷ kia liền ra tay nàng.

      Nàng vừa nhớ tới vết xe đổ của Ngộ , lập tức lựa chọn Làm . Có điều nàng hoàn toàn biết, đôi khi Làm còn độc ác hơn rất nhiều a.
      Quả sai, nàng bị Ngộ trả thù. (Ơ, là Lăng Siêu gây ra mà. Ngộ : Của chồng công vợ, *muh ha ha ha ha* *cười man rợ*)

      " hỏi số điện thoại của chàng đằng kia !" Ngộ chỉ chỉ về phía đôi nam nữ tán tỉnh nhau ở gần đó. Gã trai trông rất cao, do quay lưng về phía bọn họ nên mặt, còn nàng con , có thể coi như là người ăn mặt mát mẻ nhất quán bar này, dáng người tệ, đôi mắt lúng liếng đưa tình, vừa nghe những lời khẽ của gã trai kia vừa cười tới hoa rơi nước chảy, chỉ hận thể ngả hẳn vào gã trai kia.

      Tiêu Thỏ mặt mày xám xịt, quay sang Lăng Siêu cầu cứu.

      nheo mắt lại, trong mắt ra vài tia sáng đầy nguy hiểm bắn như điện về phía Ngộ .

      Cơ mà bạn Ngộ đáng thương của chúng ta còn chìm ngập trong cảm giác báo thù hả hê, chút sợ hãi nhìn thẳng sư phụ của mình. "Sư phụ à, phải tuân thủ quy tắc trò chơi chứ!"

      Tiêu Thỏ tội nghiệp đành tự nhận phần thua thiệt, cố gắng mặt dày đến hỏi số điện thoại người kia.

      Lúc tới gần hai người đó, đôi nam nữ kia vốn tán tỉnh với nhau bỗng buông chén rượu, bắt đầu... hôn nhau nồng nhiệt. Nhìn tư thế đứng của họ thiếu điều nàng kia muốn ngả hẳn lên người gã trai.

      "Nhanh lên chứ!" Ngộ phía sau nàng ra hiệu tay.

      "A hèm..." Tiêu Thỏ cố ý hắng giọng tiếng.

      Hai kẻ trước mặt hôn nhau đến quên trời quên đất, hơi đâu để ý tới nàng.

      cách nào khác, nàng đành thò tay ra chọt chọt cánh tay gã trai kia.

      Chọt cái, phản ứng. Chọt hai cái, vẫn phản ứng. Mãi tới khi người kia cảm giác như tay mình như có cái dùi gỗ chọc chọc hoài mới khó chịu quay lại. "Làm gì thế hả?"

      "Ơ... cho hỏi... số di động của ... là bao nhiêu?" Tiêu Thỏ cúi đầu, khẽ khàng hỏi.

      Đối phương trả lời.

      Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên. "Cho hỏi..."

      Đúng lúc ấy, nàng sững người, đôi mắt đen phản chiếu ánh đèn, đôi lông mày rậm hơi nhướng lên, khuôn mặt này trông vốn có gì đáng sợ... nhưng mà... nhìn quen quen, nàng thấy ở đâu rồi nhỉ?

      Người kia thấy nàng, cũng sửng sốt, trong nháy mắt, cả hai người chợt nhận ra người kia.

      Đây... đây phải là Giang Hồ sao? Tiêu Thỏ ngạc nhiên ngờ sư huynh năm nhìn nho nhã là thế mà lại đứng tán tỉnh con trong quán bar, lại còn ôm hôn thắm thiết trước mặt mọi người. Mà xấu hổ nhất là, lại còn bị kẻ như nàng phá vỡ chuyện hay ho của bọn họ! Bản năng con thỏ trong nàng bắt đầu muốn chạy trốn.

      Bỗng dưng bàn tay nàng bị tóm lấy, dứơi ánh mắt ngỡ nàng của Tiêu Thỏ, Giang Hồ nhanh chóng viết số điện thoại vào lòng bàn tay nàng, lại còn dùng giọng vô cùng mị hoặc thốt. "Vậy nhớ gọi điện cho nhá, bé cưng!"

      Bé cưng?

      Tiêu Thỏ rốt cục đứng hình trong gió, chân lập tức khởi động chạy trốn nhanh như thỏ, chạy xa rồi mà vẫn cảm giác sau lưng có ánh mắt của ta nhìn theo khiến cả người muốn rợn tóc gáy.

      Lúc về tới bàn, nàng bỗng phát vẻ mặt mọi người chung quanh vô cùng kỳ quái. Hạ Mạt hai mắt sáng bừng thích thú. Ngộ và Bát Giới mặt trông như vừa nếm phải phân bò(à vì sao ví như thế chờ chút hiểu :))). Còn những người khác đều đưa tay bịt miệng kiểu muốn cười mà dám cười.

      "Có chuyện gì sao?" Tiêu Thỏ hỏi.

      Nghê Nhĩ Tư kéo nàng sang bên cạnh, khẽ giọng thầm. "Thỏ Thỏ, ông xã mi ác nha!"

      " ấy làm gì thế?"

      " ấy bắt Ngộ ... ơ... hôn... có dùng lưỡi... với Bát Giới. Vừa rồi hai người bọn họ... ta nhịn được nữa rồi... Ha ha ha ha..." Nghê Nhĩ Tư bắt đầu cười như điên ngừng nổi.(Ha ha ha, ai bảo dám chọc vào bà xã của Siêu Siêu :)):)) Nguyên văn là cường hôn, chính là French kiss á, để là hôn kiểu Pháp sợ mọi người hiểu nên... :)):)) Nếm phân :)):)) )

      Ngộ và Bát Giới giờ chỉ hận có cái lỗ nẻ nào chui xuống cho rồi.

      Hóa ra lúc Tiêu Thỏ phải xin số điện thoại Giang Hồ, bọn họ vừa chơi vòng nữa, kết quả là bạn Ngộ của chúng ta... bị báo thù gấp bội!

      Việc này về sau trở thành 'bóng ma tâm lý' của Ngộ và Bát Giới, mất thời gian hai người vẫn dám ở chung chỗ chỉ có hai người. Lại về sau, Đổng Đông Đông cuối cùng cũng hết giận mà chấp nhận làm bạn Ngộ . Có điều 'cán cân quyền lực' giữa hai người thay đổi ngất trời, bạn Ngộ bị đóng dấu cả đời bị bà xã chèn ép. Dĩ nhiên, tất cả đều là những chuyện về sau...

      " cũng dám hỏi những câu đấy, sợ tới mình bị trả thù sao?" Lúc đường về, Tiêu Thỏ nén nổi liền hỏi Lăng Siêu.

      Lăng Siêu thản nhiên. " tới được."

      "Tại sao?"

      "Vì đánh dấu góc quân bài rồi."

      "Cái gì?" Tiêu Thỏ nản, bảo sao bao nhiêu vòng chơi mà ta chưa từng chạm tới quân bài Quỷ lần nào, dù là ngẫu nhiên. Hóa ra... "Sao lại như vậy chứ?" Nàng to tiếng.

      Những người trước sôi nổi trò chuyện liền im bặt quay lại nhìn bọn họ.

      Lăng Siêu tóm chặt lấy tay nàng, kéo phát khiến nàng nhào vào lòng , bình tĩnh giải thích. " ấy say rồi."

      Mọi người hiểu ra, trong lòng tự nhủ 'phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe', ngoan ngoãn quay lên tiếp.

      "Này này!" Tiêu Thỏ giãy dụa trong lòng cả nửa ngày cũng thoát được, lại thêm quả nàng có uống vài chén, đầu bắt đầu quay cuồng, có sức lực. Càng giãy nàng lại càng thấy giống như cọ cọ dụi dụi làm nũng trong lòng tình lang. Cuối cùng, nàng đành thôi chống cự nữa, kệ cho ôm mình tùy ý, hai lòng bàn tay dán chặt vào nhau, trong khung cảnh ban đêm mát rượi này, cảm giác cũng tệ nha!

      Có điều được đoạn, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó đúng. Vừa giật tay ra khỏi tay , quả nhiên là... dãy số điện thoại hồi nãy Giang Hồ viết lên tay nàng giờ bị chùi qua cọ lại, mờ tịt nhìn nữa.

      " đây là ăn dấm chua a!" Nàng phản đối.

      Lăng Siêu thò tay ra lại tóm lấy tay nàng kéo lại ôm tiếp. " là vừa muốn ăn đậu hũ, nhân tiện chấm thêm tí dấm chua chứ sao!" (Zời ơi, có ai mặt dày như Siêu Siêu hông cơ chứ???)

      Tiêu Thỏ: có cần phải thẳng mặt đổi sắc thế hả? >___<

      Đêm khuya, dưới ánh sáng đèn đường mong manh hiu hắt, hai cái bóng như nhập làm trải dài mặt đường. Bỗng dưng Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên, nhón gót chân. Do Lăng Siêu cao hơn nàng gần cái đầu, nàng chỉ cần nhón chân là môi chạm vào cằm . Cảm giác ấm áp mềm mại vừa chạm vào liền truyền ra toàn thân khiến Lăng Siêu sững sờ.

      "Em làm gì thế?" Giọng có chút khô khốc trầm trầm.

      "Ăn đậu hũ a!" Nàng khẽ cười, đôi mắt long lanh ngời sáng dưới ánh đèn đường, làn mi hơi chớp chớp (giả nai :)))

      Ai cho phép chỉ mới được ăn đậu hũ của nàng? Con thỏ cũng có thể ăn cỏ gần hang chứ bộ!

      Tiêu Thỏ, quả nhiên là hơi quá chén rồi!

      Gương mặt vốn sững sờ bỗng nhiên chuyển sang cười gian. "Thỏ Thỏ, ngại nếu em ăn nhiều thêm chút đâu!"

      AAAAA... ràng là ăn đậu hũ của người ta, tại sao nàng vẫn có cảm giác là bị người ta ăn thế nhỉ? >____<

      Có điều, xét cho cùng, ai ăn đậu hũ của ai cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Quan trọng hơn ấy là, có điều gì đó tỏa hương ngọt ngào, lan tỏa trong ban đêm tĩnh lặng, ngọt ngào, và ấm áp tới mức lòng người đều muốn mở rộng đón chào...

      Lúc tạm biệt, Lăng Siêu đột nhiên . "Thỏ Thỏ, mai xem đánh bóng rổ nhé!"

      "Được." Tiêu Thỏ gật đầu.

      Hai người nhìn nhau cười, đêm lạnh dường như ấm hơn, tinh thần cũng sáng lạng hơn.
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37
      Gần đây Tiêu Thỏ cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận tại sao ngày hôm ấy lại đồng ý xem Lăng Siêu chơi bóng rổ cơ chứ. Xem xem thôi, cớ sao lại còn phải mang nàng ra giới thiệu khắp bạn bè trong đội bóng làm gì.

      Do đó, tình huống hôm đầu tiên xem đánh bóng là như sau.

      "Sư muội ơi, đội cổ vũ Pom-pom girl còn thiếu người, hay là em tới tham gia ?" (1)

      "Sư muội à, nghe khoa Y tá rất nhiều mỹ nữ, hay là em giới thiệu cho bọn làm quen với?"

      "Sư muội ới ời, tuần sau đội bóng rổ có buổi tụ tập ăn uống, em cũng đến nha!"

      ......

      ràng chỉ là xem chơi bóng, tại sao lại có cảm giác như là ra mắt người thân thế cơ chứ?

      Đến cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên đội bóng rổ cũng mở miệng. "Lăng Siêu, nước phù sa nên để tưới ruộng người khác (2), tôi thấy vị trí quản lý của đội bóng rổ hay là để bạn cậu làm luôn cho rồi!"

      Thế là...

      Nghĩ tới đây, Tiêu Thỏ quả chỉ muốn đập đầu vào mặt bàn chết lập tức.

      "Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ!" May mà Đổng Đông Đông vừa kịp lay tỉnh nàng. "Sao ta cảm thấy như mi có vẻ muốn đập đầu vào bàn thế hả?"

      " thế sao?" Tiêu Thỏ toát mồ hôi lạnh.

      Kết quả: ba người còn lại gật đầu khẳng định mãnh liệt: có a!

      "Dạo này nhà mi trông bất ổn đó nha!" Đổng Đông Đông nheo nheo con mắt cẩn thận soi nàng.

      "... phải..."

      "Uầy, hay là cái việc đó đó đó... dạo này... hợp nhau?" (oạch!)

      Đông Đông à, từ hồi nhà ngươi làm bạn Ngộ , càng lúc càng dâm tà nha! T___T

      Trong bầu khí sặc mùi bức cung tra hỏi như thế, Tiêu Thỏ vẫn là cầm túi sách vở, quyết định 'tẩu vi thượng sách'.

      "Hết giờ học, ta còn phải tham gia hoạt động của đội bóng rổ, ta trước nha!' Lời chưa dứt, hai chân cũng phóng như bay chạy trốn ra ngoài.

      Sau lưng, ba cái đầu nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

      Nghê Nhĩ Tư: "Chả trách người ta vẫn , con khi thần kinh đều có vấn đề (ha ha ha), xem ra vấn đề lớn a..."

      Đổng Đông Đông: "Chắc là hòa hợp, nhất định là hòa hợp chăn gối mà!" (ack ack)

      Hạ Mạt tiện tay vớ giấy bút ghi chép lại: Thường xuyên 'quan hệ' đối với phía nữ có ảnh hưởng lớn tới đầu óc suy nghĩ. (T____T khóc thay Tiêu Thỏ)

      "Ắt xì!" Tiêu Thỏ chạy ra ngoài khu nhà học liền nhảy mũi cái mạnh, thiếu chút nữa trượt chân ngã vào bãi cỏ.

      Nàng chạy mạch tới khu nhà tập, đội bóng sắp bắt đầu tập rồi.

      Đội bóng rổ trường Z là đội hạng A trong đám đội sinh viên, lịch sử tồn tại cũng lâu đời như bản thân ngôi trường. Từ khi đội bóng đội Z được thành lập, đại diện cho trường tham gia vô số giải đấu lớn , và dĩ nhiên là thắng lợi mang về ít vinh quang. Năm nào, đội bóng được bồi dưỡng cấp cao này đều được liên hiệp bóng rổ các trường đại học của cả nước coi là đội bóng xuất sắc, chỉ vài năm gần đây cũng liên tục giữ chức quán quân ba lần, được giới truyền thông xưng tụng là 'Đội bóng Vàng'.

      Làm quản lý của 'Đội bóng Vàng' này, tuy chỉ là trong số các quản lý, nhưng áp lực dồn lên Tiêu Thỏ cần cũng có thể hiểu được. những mỗi ngày đều phải tới đội bóng, làm tốt công tác hậu cần, lại còn phải phụ trách làm bản quan sát ghi chép về Lăng Siêu, mỗi lần họ tập bóng đều phải lấy máy ảnh số chụp lại các động tác tốt hay xấu của ... đúng thế, đây chính là nỗi buồn thảm lớn nhất của Tiêu Thỏ. (Ha ha, bị quản lý gắt gao thế buồn mới lạ...)

      Vất vả lắm mới lên đại học, sao nàng vẫn có cảm giác mình làm các việc của 'con dâu nuôi' nhỉ? (Còn cảm giác gì nữa, chính là làm 'con dâu nuôi' mà, hóa ra ý đồ bé Siêu khi bảo Thỏ Thỏ xem đánh bóng rổ là đây, chắc phím trước hết với huấn luyện viên rồi a :)) )

      Nàng càng nghĩ càng thấy uể oải ngán ngẩm. Bỗng dưng quả cầu lao thẳng tới nàng, theo bản năng nàng thò tay chụp lấy ôm vào lòng, nhìn qua thấy Lăng Siêu chính là nhướng mắt nhìn mình.

      " đừng có làm người khác giật mình thế được ? Em mải suy nghĩ nha!" Tiêu Thỏ bực bội ném quả bóng lại cho .

      "Nghĩ gì thế?" hỏi.

      Oạch, thể là nghĩ tới chuyện 'con dâu' được rồi. Thế là nàng thốt ra câu dối mặt đỏ tim đập loạn. "Nghĩ đề Hóa."

      "Kỹ thuật dối của em ngày càng tăng nhỉ?" Lăng Siêu nhặt quả bóng lên nhìn nàng.

      Dĩ nhiên rồi, suốt ngày ở chung với , người da mặt mỏng tới mấy cũng có thể luyện thành da tường đồng vách sắt a! Tiêu Thỏ tuy còn chưa đạt tới trình độ tường đồng vách sắt ấy, có điều cũng đủ hơn trước rất nhiều, giờ nàng dễ thẹn thùng xấu hổ hơn rồi.

      "Đấu bóng rổ với ." lại ném bóng về phía nàng. "Em thua phải cho biết vừa nghĩ cái gì." (Bá đạo quá ... >___< Cơ mà ta thích :">)

      "Thế công bằng!" Tiêu Thỏ kháng nghị, đấu võ còn may ra, chứ đấu bóng rổ... nàng chắc chắn phải đối thủ của a.

      "Trong mười phút, em chỉ cần ném vào lưới được quả liền tính là em thắng."

      quả vào lưới sao? Tiêu Thỏ có chút dao động. "Mười lăm phút ?" Bắt đầu mặc cả.

      " thành vấn đề!" Lăng đại công tử sảng khoái trả lời.

      Từ mười phút lên mười lăm phút, Tiêu Thỏ cảm thấy nàng mặc cả có lời nha. Có điều nàng quên mất điều... mười lăm phút chứ mười lăm giờ với trình độ của nàng, dù nàng lấy đầu làm bóng, Lăng Siêu cũng khó mà thua được.

      Thời gian tập của đội bóng chính thức bắt đầu lúc 4 giờ chiều, do Tiêu Thỏ tan học lập tức chạy tới, nên giờ sân bóng cũng chả có mấy người.
      Hai người cùng xuống sân bóng, do Tiêu Thỏ từng học võ, cũng có tham gia vài khóa học đánh bóng rổ nên ra đánh cũng tệ. Vài lần nàng cũng có thể bứt phá tới gần cột bóng, nhưng vẫn là có cơ hội nào ra tay. Cuối cùng nàng hiểu ra, mình mới cao có mét sáu lăm, còn cái gã Lăng Siêu chết dẫm này biết ăn gì mà lớn thế, mét tám hai rồi, cấp bậc của hai người chênh lệch quá xa, nàng còn ngu ngốc nhận lời đấu bóng rổ với làm gì cơ chứ?

      Tiêu Thỏ phát nàng lại lần nữa rơi vào bẫy của ai đó rồi. T___T

      sắp hết giờ, Tiêu Thỏ vẫn chưa ném được quả nào, nàng liền oải. " vẫn công bằng."

      " công bằng chỗ nào?"

      "Ít nhất phải chấp em xe mã pháo chứ?" Đấy là 'mật ngữ' giữa hai người bọn họ. Trước kia mỗi lần chơi cờ tướng, lần nào Tiêu Thỏ cũng thua, sau đó Lăng Siêu chấp nhận bỏ ba quân Xe, Mã, Pháo của mình, xem như công bằng. Đương nhiên, trong điều kiện 'công bằng' đó, Tiêu Thỏ vẫn tiếp tục thua, lại là chuyện khác.

      "Được rồi." Lăng Siêu gật đầu. "Em chỉ cần ném bóng chạm vào cái bảng màu xanh kia là thắng." (3)

      Thế này quả là thể 'công bằng' hơn được nữa rồi, do đó vài phút cuối cùng, Tiêu Thỏ nắm đúng cơ hội liền ném thẳng vào cái bảng xanh ấy, cố ném nhiều lần, hẳn cũng phải có lần trúng chứ.

      Đáng tiếc là...

      cánh én thể làm nên mùa xuân được. (4)

      Đến vài giây cuối, Tiêu Thỏ ném bóng ào ào vẫn có quả nào chạm vào tới tấm bảng màu xanh đó cả. Mắt thấy sắp hết thời gian, lòng nàng liền chùng xuống, mặc kệ ba bảy hai mốt liền ném đại. Tiếc là nàng dùng sức quá mạnh nên lao thẳng vào người Lăng Siêu chắn trước mặt, tuy là bóng cuối cùng cũng chạm vào cái bảng màu xanh, nhưng hai người bọn họ cũng ngã lăn đùng ra đất. (Còn tưởng nàng Thỏ ném được vào rổ chứ hóa ra vẫn là ném chạm vào bảng à :)) )

      "Hoan hô! Em thắng rồi!" Tiêu Thỏ khoái chí hét ầm lên.

      "Ừh, em thắng." Lăng Siêu khẽ nhếch mép.

      Cái nụ cười nửa miệng gian xảo đó vô tình nhắc nhở cho Tiêu Thỏ nhớ, rằng giờ nàng nằm người Lăng Siêu trong tư thế vô cùng bất nhã (đậu hũ a đậu hũ), mà thảm nhất là, đám thành viên còn lại của đội bóng bắt đầu lục tục bước vào sân. Nàng còn chưa kịp chống tay ngồi lên khỏi có kẻ gào ầm lên.

      Thành viên Giáp vẻ mặt mờ ám. "Siêu ca, bất mãn tới mức kiềm chế được tới vậy cơ à?"

      Thành viên Ất cười gian xảo. "Có cần tớ lau sạch sân bóng cho hai người sau đó ?" (Híc!)

      Thành viên Bính che mắt. "Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy a..."

      Huấn luyện viên bước tới, thấy đám quần chúng xem trò hay liền rống lên. "Hai cậu mau mau biến ra khỏi sân bóng cho tôi nhờ, chỗ này chỉ dành cho người có nhu cầu chơi bóng rổ thôi a!"

      Tiêu Thỏ: "......"

      việc này về sau nghe trởi thành câu chuyện diễm tình lan truyền trong trường đại học Z, mỗi đời huấn luyện viên đều đưa ra lời răn dạy với các cầu thủ đắc ý nhất của mình rằng: Phải học tập họ, cố gắng làm sao để Đấu trường Tình trường đều mỹ mãn, hai tay như nhau, ba chân như nhau! (5) Đương nhiên, chuyện này là chuyện mãi về sau.

      Tối hôm đó khi Tiêu Thỏ quay về phòng, công lao vất vả luyện da mặt cho dày bấy lâu của Tiêu Thỏ liền đổ xuống sông xuống biển cả, mặt nàng lại đỏ bừng như Quan Công.

      "Thỏ Thỏ, sao mi về muộn thế? Mà sắc mặt sao lại xấu thế này, bị sốt đấy à?" Nghê Nhĩ Tư quan tâm hỏi han. Có điều bình thường nàng ta năng đều dùng biện pháp tu từ ' thành hai, trắng thành đen', giờ ngay câu hỏi bình thường nhất cũng bị suy diễn thành chuyện khác, khiến cho độ 'sốt' của Tiêu Thỏ lại cao thêm mấy bậc.

      " sao hết!" Nàng buồn bã ném túi sách vở lên bàn.

      Nghê Nhĩ Tư cũng để ý nhiều, chỉ nhắc nhở. "Vậy mi mau làm bài Hóa , Tiểu ma nữ vừa thông báo xong, là mai phải nộp bài tập đó.

      'Tiểu ma nữ' là tên 'thân mật' của giáo dạy môn Hóa Dược của các nàng, dáng vẻ thướt tha lả lướt, lại là nhân vật vô cùng lợi hại, thường xuyên làm ra ít quyết định khiến dân tình biết đường nào mà lần. Ví dụ như tối nay, ấy dùng cú điện thoại, nhắn hết đám học sinh rằng sáng mai tám giờ phải nộp bài tập về nhà, nếu cứ việc xơi trứng ngỗng nhé.

      Gì mà 'Tiểu ma nữ' chứ, là 'Đại ma đầu' có!

      Than thở lúc, Tiêu Thỏ bắt tay vào tìm sách Hóa, tìm hồi nàng mới tá hỏa... Lúc chiều chạy vội khỏi lớp học tới sân bóng, nên... nàng quên sách ở lớp rồi!

      Lúc Tiêu Thỏ chạy tới lớp học là chín giờ tối, cả khu nhà học vắng tanh bóng người. Nàng nhanh chóng tìm thấy cuốn sách môn Hóa để quên ở chỗ của mình, lại còn tiện tay tìm thấy cái cốc của Đổng Đông Đông, còn có cái ô của Nghê Nhĩ Tư, còn có... máy tính xách tay của Hạ Mạt...

      Lát nữa về phòng ngủ, phải đề nghị Hạ Mạt nghiên cứu tượng trí nhớ ngắn hạn của đám sinh viên mới được. Tiêu Thỏ tay ôm đống thứ, vừa vừa miên man suy nghĩ, tới gần cầu thang bỗng dưng có tiếng chuyện của nam nữ hấp dẫn chú ý của nàng.

      Do đèn cầu thang bật, Tiêu Thỏ nhìn đó là người nào, chỉ thoáng thấy kia hình như khóc.

      " cho em thêm cơ hội nữa ? Em xin mà..." kia giọng thổn thức van vỉ.

      Trong bóng tối, tiếng người con trai lạnh lùng buông. "Chúng ta hết rồi."

      "Đừng đối xử với em như thế mà, em xin ! Đừng như vậy..."

      "Hừ!" Người con trai kia hừ lạnh lẽo. "Sao nghĩ hồi trứơc đối xử với tôi ra sao?"

      Tiếng khóc của lại nức nở vang lên, lặp lặp lại. "Em xin lỗi, em xin lỗi..."

      này quả là có chút cứng đầu nhỉ, người ta cần mình, cần gì cứ phải cố sống cố chết quấn lấy người ta chứ? Có điều gã con trai này có lẽ cũng phải hạng tốt lành gì cho cam, người ta van vỉ thiết tha tới thế mà còn bình tĩnh lạnh lùng chuyện được. Chỉ mới tưởng tượng lúc, Tiêu Thỏ bất chợt cảm thấy bản thân đáng chán, tự dưng lại nghe lén hai cái người chẳng ra sao kia chuyện với nhau, quả nhiên là bị nàng bà tám Đổng Đông Đông làm lây bệnh rồi.

      Thế là nàng chuẩn bị đường vòng để xuống dưới nhà. Vừa bước vài bước, khóe mắt lại liếc thấy hai cái bóng trong đêm kia, theo ánh trăng mờ chiếu, nàng có thể nhìn thấy kia cố chủ động muốn hôn gã con trai.

      "Cút ngay!" Giọng chút tình cảm, tay mạnh mẽ đẩy, chút lưu tình hất kia ngã ngồi đất.

      Tiêu Thỏ lập tức phát hỏa.

      Chuỵên tình cảm của người khác nàng vốn muốn tham gia, nhưng loại đàn ông xuống tay với con như thế này, khiến kẻ có tinh thần thượng võ hấp thụ tinh hoa võ thuật Trung Quốc như nàng làm sao mà chịu nổi?

      "Dừng tay!"

      Ngọn đèn bừng sáng chiếu cả bậc cầu thang. Gương mặt đẫm nước mắt của kia như đâm thẳng vào mắt Tiêu Thỏ, nàng bước lên, để đống đồ trong tay xuống đất, rồi sợ hãi gì mà chắn giữa hai ngừơi đó, lạnh lùng thốt. " sao có thể đẩy nữ sinh yếu ớt như vậy hả? có phải nam nhi thế?" Lời vừa dứt, nàng lại đau đầu phát ra, quả là oan gia ngõ hẹp a.

      Gã con trai máu lạnh ấy, lại chính là Giang Hồ!

      "Lại là em sao?" Mắt Giang Hồ chợt long lên, lần này ta cũng như lúc ở quán bar, đeo kính, nên ánh mắt lạnh lùng càng rệt hơn, so với lần đầu gặp gỡ như thể hai người khác nhau vậy.

      Hóa ra đây chính là cái gọi là kẻ hai mặt. Tiêu Thỏ giờ có thể nhìn bản chất của kẻ này, lại thêm vừa bị đẩy ngã còn phải người hôn hít tán tỉnh với ở quán bar hôm nọ nữa, cái loại con trai bắt cá mấy tay, đùa giỡn tình cảm người khác như thế này, là nàng ghét nhất trần đời!

      Nàng định há mồm mắng , ai dè lời còn chưa ra khỏi miệng, phía sau nàng lại mắng nàng trước. "Ai khiến xen vào chuyện của người khác!"

      lẽ đây là việc 'làm ơn mắc óan' mà hay được nhắc tới sao? Nàng còn chưa trải qua tình huống như vậy bao giờ, chỉ biết ngẩn cả người, chờ lúc phản ứng, mặt đẫm lệ kia đứng lên chạy khỏi đó mất rồi.

      "Đây là lần cuối cùng!" Trước khi , ấy còn quay mặt lại, trong đôi mắt rưng rưng kia lên vẻ quyết tâm, khiến khuôn mặt toát lên vẻ đẹp phi thường.

      Đây rốt cục là cái dạng tình cảm gì, mà có thể khiến cho cầu xin van vỉ người con trai như thế chứ? Tiêu Thỏ ngạc nhiên, cũng chậm rãi quay , có điều đúng khoảnh khắc ấy ánh mắt lại lướt qua vẻ đơn lạc mịch mặt Giang Hồ.

      Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiêu Thỏ tự dưng lên ý nghĩ. ra, ta cũng là... nỡ phải ?

      Có điều ý nghĩ này nhanh chóng bị ánh mắt tiếp theo của ta đánh cho tơi bời. Giang Hồ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô cùng tốt. Thế nên mới , làm người nên làm điều gì khi xúc động a, nếu khiến bản thân gặp nguy hiểm, như giờ chẳng hạn.

      Tiêu Thỏ bất giác lùi lại từng bước. "Chuyện này... ờ... em ra là mua tương thôi..." (Ack ack...)

      Đôi mắt đen sắc lẻm kia cũng nhượng bộ vì câu đánh trống lảng của nàng mà giảm độ lạnh lùng chút nào, lại còn tiến lại gần nàng, từng bước, từng bước .

      Lúc này, trốn là cách tốt nhất.

      Tiêu Thỏ hổ là người luyện võ vài năm, nhanh chóng xoay người, chưa kịp chờ Giang Hồ phản ứng, nàng biến mất sau khúc quanh.

      Chạy đường về tới phòng ngủ, tim nàng vẫn còn đập mạnh mẽ vì khẩn trương.

      Nghê Nhĩ Tư đắp mặt nạ dưa chuột bước ra khỏi phòng tắm, hai người liền đụng vào nhau, đều bị người kia dọa cho hết hồn.

      "Tư Tư, mi định nhát ma ta đấy hả?" Tiêu Thỏ áp tay lên ngực, mặt trắng bệch.

      "Ta cũng bị mi dọa chứ bộ? giờ dưa chuột lên giá, quý lắm nha!" mặt Nghê Nhĩ Tư có vài lát dưa chuột rơi xuống khiến bé đau lòng thôi. "Mi phải lấy sách Hóa sao? Còn chạy như ma đuổi sau lưng thế làm gì? Bị chó đuổi hả?"

      "Ta phải bị chó đuổi, mà là..." Tiêu Thỏ tự dưng ngưng bặt, lát sau nàng đấm ngực dậm chân gào khóc. "Chết rồi, ta làm mất sách Hóa rồi!" (Còn đống ô, cốc chén, thêm máy tính của đám bạn cùng phòng nữa =.:)

      ***

      Chú thích:

      (1) Đội Pom-Pom girl: ai hay xem phim kiểu High school musical biết nhỉ: là đội các em cổ vũ đội bóng (rổ hay bóng đá hay gì cũng được), chuyên phụ trách việc cổ vũ trong trận đấu, ăn mặc mát mẻ, tay cầm hai cục pom-pom (cục bông bông), nhảy múa tạo hình rất đẹp. Lâu lâu còn có cuộc thi đội pom pom girl nào nhảy đẹp nhất nữa...

      (2) Nguyên văn: Phì thuỷ bất lưu ngoại nhân điền: ý cũng gần gần như Trâu ta ăn cỏ làng ta, hay là Ta về ta tắm ao ta ấy, đại loại là người trong nhóm phải dính lấy nhau, nên để cho người ngoài hưởng lợi, về quần thể làng xã chẳng hạn, trai làng phải lấy làng, cấm mon men sang làng khác kẻo... mất giống =D

      (3) Là cái bảng có dính với cái rổ á! LV chưa bao giờ ném bóng chạm được vào cái bảng í nha T____T

      (4) Nguyên văn là: Tiêu Thỏ bày biện bàn trà, nhưng thể chỉ dùng chén trà là đủ, ý tương đương với câu cánh én làm nên mùa xuân hay cây làm nên khu rừng vậy.

      (5) Nguyên văn vốn là Hai tay đều phải bắt bóng giỏi (cả bóng lẫn 'bóng' ngực T___T), hai tay đều phải cứng rắn dẻo dai (ơ...), cơ mà, LV nhớ bài hát chế Sơn Tinh Thủy Tinh (rất vui nhưng cũng rất tục) có câu 'hai tay như nhau, ba chân như nhau' cũng... na ná ý tưởng này nên cho vào.
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38
      Do khoa Y tá trường Z có bộ phận tài liệu giảng dạy đặc biệt đặt mua ở nước ngoài về, trong nước rất khó mua được. Thế nên sau khi Tiêu Thỏ cẩn thận làm mất sách môn Hóa Dược, liền bị Tiểu ma nữ chì chiết.

      "Sinh viên lớn đầu như vậy rồi, học cũng mang theo sách học, đến hết học kỳ biết nên nhận xét chấm điểm ra sao đây!"

      Sau trận bị bức cung uy hiếp, Tiêu Thỏ có cách nào khác đành phải đem chuyện làm mất sách kể cho Lăng Siêu. Dĩ nhiên nàng kể chuyện gặp Giang Hồ với làm gì, thứ nhất là sợ mắng nàng xen vào việc của người khác, thứ hai là muốn lo lắng. Học kỳ này Lăng Siêu khá là vất vả. Nghe Ngộ dường như muốn đem toàn bộ chương trình học đại học học xong hết luôn vậy (chú ý nha, bé Siêu mới ĐH năm 2, hơn Thỏ Thỏ 1 năm), có điều gã Lăng Siêu này từ luôn làm xong mọi việc mới ra nên Tiêu Thỏ cũng vội hỏi han làm gì. (Tâm lý chưa kìa!)

      với Lăng Siêu chuyện này, vốn chỉ để kể lể tâm chút giải tỏa tâm lý. ngờ biết xong lại có thể thần thông quảng đại, tìm mua được cuốn sách học nàng cần kia cho nàng. Lúc nhận sách, Tiêu Thỏ cảm thấy thể hỏi.

      " làm sao mua được thế? Cuốn sách này rất khó mua a, hồi trước em lên mạng tìm khá nhiều cũng tìm được!"

      "Là sư huynh giúp đấy."

      "Sư huynh? Là vị quản lí quỹ kia sao?" Tiêu Thỏ nhớ tới hôm ở quán bar nhìn thấy Diệp Tuấn, sau đó nàng có gặp lại ta vài lần, đều là lúc chung với Lăng Siêu, quả nàng cảm thấy quan hệ giữa hai người khá là tốt đẹp.

      "Ừ." Lăng Siêu gật đầu.

      "Ngộ ấy rất trâu bò, là sao? Hai làm sao quen nhau thế?"

      "Bà xã, thấy tự dưng em trở nên nhiều chuyện quá nha."

      Bỗng dưng thản nhiên buông câu 'bà xã', khiến Tiêu Thỏ muốn méo cả mặt.

      "Em là quan tâm đến thôi mà...." Nàng cúi đầu, hai má có chút nóng bừng lên.

      Thu đến khá lâu, gió lạnh ào ạt khắp nơi, bỗng dưng bàn tay áp lên má Tiêu Thỏ. Cái cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay dường như trong nháy mắt truyền khắp toàn thân nàng khiến nàng ngẩn ra. Đôi môi mềm mại ấm áp của cũng nhàng đậu lên đôi môi hồng như cánh hoa của nàng.

      Chỉ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi rời cũng để lại những gợn sóng lăn tăn mặt nước hồ của tâm hồn nàng.

      "Cám ơn em, bà xã." Tiếng của dịu dàng, ấm áp như thể ánh mặt trời mùa thu vô cùng sáng lạng. Người kia nghe thấy đều bất giác thấy tim mình cũng ấm áp theo.

      "Ai bảo em là bà xã của làm gì?" Nàng xong, mới nhận ra hình như mình vừa chủ động quá phải, liền vội vàng lấy cớ chuồn. "Em về phòng đây, chiều còn có..."

      Lời chưa dứt lập tức bị ngăn lại giữa hai đôi môi áp vào nhau có điều lần này còn chỉ là chuồn chuồn lướt nước nữa rồi. trận hôn mạnh bạo bất ngờ và mê đảo tâm hồn (1) vừa qua, Tiêu Thỏ lập tức luống cuống tay chân lấm lét nhìn quanh. " đừng như thế, nhỡ ai nhìn thấy..."

      "Ai bảo em là bà xã của làm gì?"

      Lăng đại công tử, học nhại lại nhanh quá nha! >____<

      Tiêu Thỏ về đến phòng mà như bay bay, như thể nàng lơ lửng và được gió thu thổi về ấy. Về đến nơi, trước mắt nàng vẫn còn nguyên ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý của , môi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của môi , răng lưỡi vẫn còn cảm giác của môi lưỡi ... AAAAAAAAAAAAAA! muốn ngửa mặt lên trời hét toáng lên a! >____<

      "Thỏ con, thu rồi." Tiếng Hạ Mạt kéo nàng về lại với chung quanh.

      "Hả?" Tiêu Thỏ lập tức tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn bạn.

      "Sao mi giờ này vẫn còn động lòng xuân?"

      Tiêu Thỏ: "......"

      "Haizzzz, đây là thiếu nữ mà!" Nghê Nhĩ Tư nằm giường than thở. "Dáng vẻ làm sao như hai bông hoa có tình bón tưới như chúng ta, chỉ có thể nằm giường đơn làm bạn cùng máy tính được? Bi kịch a bi kịch!" (2)

      "Bi kịch cái đầu mi ấy! Mi nằm ngốc giường cả buổi sáng rồi còn gì!" Đổng Đông Đông bước từ toalet ra, phun ra câu vô cùng khách khí.

      "Ai bảo trời lạnh..." Nghê Nhĩ Tư than thở trong miệng. "Dù sao cũng có người mua cơm trưa giúp ta rồi mà, Thỏ Thỏ nhỉ?"

      "Á!!" Tiêu Thỏ giật mình như vừa tỉnh giấc mộng. "Ta... ta quên mua cơm trưa cho mi rồi!"

      Hai giây sau, phòng ngủ số 438 đẹp lắm, tầng 9 của ký túc xá nữ phát ra giọng nữ gào lên như heo bị chọc tiết. "TIÊU THỎ!!!!!!!!!! CƠM TRƯA CỦA TA AAAAAAAAAAA!!!"

      "Thục Phạn Thập Tam Lang (3) lại bắt đầu đòi ăn rồi!" Nữ sinh Giáp ở phòng bên lắc đầu bất đắc dĩ.

      "Lần này là lần thứ mười tám từ lúc khai giảng rồi." Nữ sinh Ất bổ sung.

      giừong nữ sinh Bính uể oải ngẩng đầu lên. "Này, cơm trưa của tớ đâu?"

      Mọi người: "......"

      Do sơ sót của Tiêu Thỏ, Nghê Nhĩ Tư đáng thương đành phải nhịn cơm trưa. Lão nhân gia nàng đành phải vừa ngồi gặm bánh quy giường, vừa rủa xả Tiêu Thỏ nào là 'bị tình che mờ lý trí', nào là 'sắc dục thiêu mất tim', nào là 'có tình quên bạn'; rồi 'chữ sắc đầu là chữ đao'... (4)

      Ai cũng biết tính nàng ta, nên mọi người đều im lặng mặc kệ. Cứ lầm bầm lầu bầu khoảng tiếng, Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng thấy vô nghĩa, giờ mới chầm chậm thu dọn vươn vai, mặc quần áo cẩn thận rồi xuống giường, lại thêm giờ nữa trang điểm xinh đẹp, rồi mới tinh thần vui vẻ mà . ", xem giai đẹp !"

      "Giai đẹp nào cơ?" Tiêu Thỏ ngồi chép lại những ghi chép vào cuốn sách mới liền nhịn được lên tiếng hỏi.

      Nghê Nhĩ Tư khinh bỉ lườm nàng cái. "Con lấy chồng đúng là chả nhạy cảm gì cả, ngay cả buổi chuyện của Giang mỹ nam chiều nay cũng quên béng luôn rồi!"

      Lời vừa , Tiêu Thỏ lập tức nhớ ra!

      Đúng thế, chiều nay có buổi tọa đàm về sức khỏe tâm lý của sinh viên do Giang Hồ làm chủ tòa!

      Do trước đó từng đắc tội với Giang Hồ nên Tiêu Thỏ căn bản là muốn . Nhưng ai bảo bạn cùng phòng của nàng Đổng Đông Đông là lớp trưởng, lớp trưởng ai lại để cho bạn cùng phòng trốn hoạt động của học viện cơ chứ. Thế là cuối cùng nàng bất đắc dĩ phải vác mặt bò đến.

      Tới lớp, Giang Hồ chuẩn bị bục giảng, lại lần nữa đeo cặp kính gọng vàng đầy trí thức, thêm bộ vest màu xám nhạt đầy nho nhã, vô hình cố ý khiến cho đống nữ sinh mê mẩn thôi. Dù sao cũng có rất ít người có thể đạt được trình độ cầm thú mặc quần áo vào trông thanh tân thoát tục như vậy. (:)):)) )

      Tiêu Thỏ cố ý tránh ta mà vào bằng cửa sau, lại còn chọn vị trí ở hàng ghế cuối cùng, phía trước còn có nam sinh to lớn, loại người chiếm hai chỗ ấy. Tiếc là nam sinh kia nghe được nửa liền bỏ , khiến trước mặt nàng tự dưng có hai chỗ trống, lập tức hiển lộ hoàn toàn.

      Quả nhiên, ánh mắt Giang Hồ từ lúc đó bắt đầu ngừng lướt về phía đám Tiêu Thỏ, khiến cho Nghê Nhĩ Tư muốn phát điên lên được. "A! Lại nhìn nữa kìa!" "Lần hai, lần thứ ba rồi nha!" " ấy như cười với ta nha!" "Ôi đẹp mê ly nha!"

      Hạ Mạt rốt cục chịu hết nổi. "Cẩn thận, chữ sắc đầu là chữ đao!"

      Tiêu Thỏ: Tại sao giờ mọi người toàn có mốt học lại câu của người khác thế nhỉ?

      Hai tiếng sau, nội dung nghe được ít hay nhiều tạm thời bàn tới, nhưng mắt bổ thôi rồi. Tiếng chuông vừa reo, còn có ít nữ sinh vây quanh Giang Hồ hỏi này hỏi nọ, loạt buông tha.

      Tiêu Thỏ vội vàng cầm túi sách lẻn ra khỏi lớp học. Chân vừa chạm ngưỡng cửa, sau lưng có tiếng Giang Hồ gọi lại.

      "Sư muội Tiêu Thỏ, sách Hóa của em ở văn phòng đấy."

      "Thỏ Thỏ, sư huynh gọi mi kìa!" Đổng Đông Đông liền kéo Tiêu Thỏ lại.

      Lúc đó, Giang Hồ cũng nhanh chóng 'phá vòng vây' bước tới bên nàng mỉm cười thốt. " cùng tới văn phòng lấy thể nhé." Vẻ mặt ta vô cùng ngây thơ vô số tội, rất có phong phạm ga lăng với phái nữ, lập tức lại khiến đám nữ sinh xung quanh rú lên mê muội. Từ đó về sau, nghe đồn cửa văn phòng Giang Hồ thường xuyên có các loại sách học to to , đủ môn học đủ thể loại, điểm duy nhất giống nhau chính là bên đều ghi ràng đẹp đê tên chủ sách, khoa học, lớp học, thậm chí còn có vài cuốn có cả ảnh chân dung của chủ nhân dán ở bìa ngòai.

      Do khoa Y tá hai năm trước từng trực thuộc khoa Y, nên văn phòng của Giang Hồ cũng chính là phòng tư vấn tâm lý của khoa Y. Để bảo vệ riêng tư của sinh viên, phòng học được cách rất tốt, lại ở tầng cùng của tòa nhà khoa Y vậy.

      Lúc Tiêu Thỏ theo Giang Hồ, trực giác cảnh báo có cái gì đó ổn. Nhưng nàng vẫn nghĩ, Giang Hồ hẳn là định trả thù cá nhân chứ, mà xét cho cùng nàng ra cũng có làm gì quá đáng với ta đâu... để biết, dù sao từ tới lớn nàng vẫn chỉ sống trong môi trường vô cùng đơn thuần vô tư, việc đời trải qua nhiều lắm.

      Thế nên, lúc nàng vào phòng lấy sách, vừa nghe tiếng khóa cửa tách cái sau lưng, cả người lập tức ngẩn ra. đời phải là có cầm thú mặc áo giả dạng người chứ?

      Vừa tự hỏi, gã cầm thú kia lừ lừ lặng lẽ tiến lại gần, gọng kính vàng chóe hơi rủ xuống để lộ đôi mắt đen lạnh lùng khóe ra chút ánh mắt khiến kẻ khác nắm bắt được. " em cố ý phải ?"

      "Cái gì?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên, lùi lại chút.

      "Cố ý tiếp cận ấy?" câu thản nhiên, thêm chút gia vị khinh miệt bên trong, quả đạt tới trình độ tự cao tự đại tới siêu phàm thoát tục.

      Tiêu Thỏ gì, lại lùi lại phía sau chút.

      ta lại nhanh chóng bước tới, dáng vẻ vô cùng hung hãn. "Nếu em thích tới vậy, chi bằng tạm thời làm bạn ."

      Thấy chưa? Kiểu gì thế này hả?

      Trong tình huống này, cuộc đối thoại thường gặp hẳn là:

      run rẩy . " đừng tới đây, còn bước tới tôi hét lên đấy!"

      Cầm thú cười khẩy. " hét , hét khản cả cổ cũng ai tới cứu đâu."

      Có điều, kiểu đối thoại này thể áp dụng cho Tiêu Thỏ nhà ta được. Nàng lùi lại vài bước, tới lúc phát còn chỗ để lùi, lập tức hạ thấp trọng tâm, hai tay đưa lên tạo thành tư thế phòng thủ. " đừng lại gần, còn lại gần tôi khách sáo nữa đâu."

      Thấy nàng chỉ là thiếu nữ chân yếu tay mềm lại những câu lên gân lên cốt như thế, trong mắt Giang Hồ lên nét khinh thường. "Được thôi, muốn xem em có thể làm được gì."

      "Nếu bị thương đừng có trách tôi."

      "Đương nhiên rồi."

      Mặc cho bộ dạng nàng như vẻ làm , Giang Hồ vẫn thản nhiên coi vào đâu, thò tay ra định nắm lấy cằm của nàng. Tay còn chưa chạm tới mặt, lập tức bàn tay bị nắm lấy quăng mạnh về phía sau. ta còn chưa kịp thấy đau đớn, lập tức con mắt trái bị đấm mạnh phát, mơ mơ hồ hồ thấy thân hình bé xinh đẹp kia nhào tới như tia chớp tới bên cạnh, nắm tay xíu mà vô cùng cứng rắn thụi thẳng vào bụng, sau đó cả cẳng tay bị gập lại, thân người cúi gập xuống, trước ngực lại bị bờ vai thon húc mạnh, cuối cùng cả người bị ném bay ra ngoài.

      Khoảnh khắc bị ném bịch đất kia, cuộc sống tự cao tự đại cuồng vọng biến thái suốt hai mươi năm có lẻ của Giang thái tử gia, rốt cục chấm dứt.

      Trong lúc hoảng hốt ta còn nghe thấy tiếng Tiêu Thỏ. " tự đấy nhé, bị thương đừng có trách tôi."

      chờ ta trả lời, ngực lại bị đạp phát nữa, trước mắt tối sầm xuống, rốt cục đến ậm ừ cũng ra tiếng. Chiếc kính mắt gọng vàng nằm chỏng chơ đất tự khi nào, dáng vẻ tư văn nho nhã bị hủy trong phút chốc!

      ***

      Chú thích:

      (1) Nguyên văn là Phủ để trừu tân (phủ để: đáy nồi, trừu : củi; tân: rút, kéo) ==> rút củi đáy nồi : làm việc gì đó cách quyết liệt, mạnh mẽ và tận gốc rễ của vấn đề. Ở đây chỉ việc bé Siêu bất ngờ tập kích Tiêu Thỏ cách mạnh bạo ' cho chúng nó thoát'!

      (2) Nguyên văn là Bôi cụ (杯具) : chiếc chén uống trà. Trong tiếng Trung, 杯具 (Pinyin : Bēi jù) phát rất giống với 悲剧 (Pinyin : bēi jù) – bi kịch, nên trong cuộc sống thường ngày cũng như ngôn ngữ mạng hay dùng từ này thay cho từ bi kịch. Thậm chí thời mạng còn lưu truyền câu 'châm ngôn' : 'Cuộc đời như bàn uống trà, đầy những là chén trà', ý cũng tương tự như Đời là bể khổ vậy. (theo Baidu)

      (3) Vô cùng khó tra về nguồn gốc cách gọi này. Thập Tam Lang có thể chỉ mười ba người (như phim Thiên Kiều Thập Tam Lang về Thất hiệp ngũ nghĩa...) hay là người mang hiệu Thập Tam (như bạn Nhị Hoàn Thập Tam Lang nổi tiếng đình đám năm 2006 ở TQ với kỷ lục đồn đại là 2 vòng (Nhị Hoàn) quanh thủ đô Bắc Kinh với điều kiện giao thông bình thường trong vòng 13 phút (Thập Tam)). Chỉ có thể là Thục Phạn nghĩa là đòi ăn cơm... Ai biết gì hơn về cách gọi này xin chỉ giáo giùm, vô cùng cảm ơn và có hậu tạ =D

      (4) Đây toàn là các thành ngữ TQ, trừ cái đầu tiên, nguyên văn lần lượt là 'sắc dục huân tâm', 'kiến sắc vong hữu', 'sắc tự đầu thượng nhất bả đao'. Hai cái đầu dễ hiểu rồi nha, còn cái cuối, vốn là chiết tự í mà. Chữ sắc nó thế này này 色 , phía có hình giống chữ đao刀 còn phía dưới là chữ gì ... chưa tra ra =D Đại loại ý là 'sắc' rất là nguy hiểm =D
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 39
      Thời tiết ngày càng lạnh, thoáng chốc sắp tới cuối học kỳ. Tiêu Thỏ dù phải rất thông minh, nhưng cũng may là học bình thường cũng rất chăm chỉ, nên học hành đến nỗi quá vất vả. Nhưng Nghê Nhĩ Tư khác, thế nên nàng đành thoát khỏi cái mỹ danh Thục Phạn Thập Tam Lang hoặc động vật ngủ đông, bắt đầu ngày nào cũng lôi Tiêu Thỏ tới thư viện học bài.

      Cứ như vậy được vài ngày, tới thứ tư, Bộ Giáo dục tổ chức đợt phụ đạo tâm lý trước khi thi, nghe là để chuẩn bị tinh thần cho toàn bộ sinh viên năm nhất trước cuộc thi đầu tiên.

      Nhắc tới phụ đạo tâm lý, Tiêu Thỏ lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ đến Giang Hồ. phải lại là ta chứ?

      Lại , Tiêu Thỏ cũng vô cùng oan uổng a. ra giữa Giang Hồ và nàng vốn thù oán, vốn là nên ra tay mạnh như thế. Nhưng ai mà ngờ được Giang thái tử gia dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ như vậy lại chịu nổi vài cú đòn, là phí cơm phí gạo hơn hai mươi năm qua mà! (Bó tay, tưởng em hối hận gì, hóa ra là chê bạn Giang Hồ yếu xìu, ờ mà nghĩ, bạn Siêu Siêu nhà ẻm cũng vì nếm đòn mà học bóng rổ để khỏe lên còn gì =D )

      Sau vụ việc kia, Tiêu Thỏ còn cố ý lo lắng để ý diễn đàn học sinh của trường Z vài ngày liền, xem có chủ đề bàn tán nào mới kiểu ' nghiên cứu sinh của trường chết thảm nguyên nhân trong phòng tư vấn tâm lý', hay là 'Giới đại học kinh hoàng về bạo lực trong giới sinh viên', hoặc như ' sinh viên đại học ra tay tàn độc, đánh gãy xương bạn cùng học', vân vân và vân vân. (Zời ơi, em tưởng diễn đàn trường là báo lá cải hả em?) Đến khi để ý kĩ là có bài post nào kiểu thế xuất , nàng mới an tâm thả lỏng cơ thể, xác định mình đánh ta tới tàn phế được.

      Có điều, nhớ lại hôm đó, nàng ra tay quả cảm thấy vô cùng thích chí nha. lâu rồi mới có cơ hội hoạt động gân cốt như thế, xem ra học kỳ sau nên nghĩ tới việc tìm đội võ thuật nào đó tập luyện thôi nhỉ.

      Ngồi trong lớp suy nghĩ vẩn vơ lúc, buổi phụ đạo tâm lý liền bắt đầu. Theo lịch là người phụ đạo lên trò chuyện cởi mở chút, rồi mời giáo sư tâm lý học lên giảng bài.

      Tiêu Thỏ ngồi nghe người phụ đạo chuyện linh tinh cả nửa ngày, cũng thấy bóng dáng Giang Hồ đâu cả. Sau đó bỗng có ông trung niên bụng to đầu hói bước từ ngoài vào, người phụ đạo liền giới thiệu. "Giờ xin mời thày Giang lên giảng về phụ đạo tâm lý cho chúng ta."

      Cằm Tiêu Thỏ thiếu điều rớt xuống đất cái bịch. Nếu phải nghe được phía sau có người bàn tán về Giang Hồ, nàng nghĩ ông già bụng to đầu hói bục giảng kia chính là Giang Hồ sau khi bị nàng phá hủy dung mạo. (:)):)) Trí tưởng bở của em bay cao và xa quá đê!)

      "Ai da, phải vừa thày Giang sao? Sao lại thành ông già hói thế này?" nữ sinh buồn bực .

      "Đúng thế, tớ còn tưởng là Giang sư huynh lên chuyện chứ, ai biết là í đến!"

      "Các cậu có biết sư huynh đâu ? Cả tháng nay tớ nhìn thấy ấy rồi."

      " lắm, nghe ấy ốm rồi!"

      "Ốm gì nghiêm trọng thế?"

      " ấy gãy xương tay nha, hôm đó tớ nhìn thấy ở ký túc xá, thấy ấy bó bột tay mà."

      "Nghe là ngã cầu thang phải nhỉ? Lần trước tớ thấy mặt ấy cũng có vết thương!"

      "Ngã cầu thang?"

      Cả đám nhìn nhau hồi, im lặng hồi, có kẻ xem chừng rành rẽ mọi việc liền thốt lên đầy cảm thán. "Xem ra bạn Giang sư huynh là cọp cái chừng."

      Mọi người gật đầu lia lịa. "Gia môn bất hạnh a, gia môn bất hạnh a..."

      Tiêu Thỏ ngồi nghe xong mặt đen thui, nghe là biết Giang thái tử gia từ tới lớn chưa bị ai đánh bao giờ, ngã cầu thang xuống ư? Lý do nhảm nhí như vậy cũng nghĩ ra được!

      Hết buổi phụ đạo tâm lý, Nghê Nhĩ Tư vừa định lôi Tiêu Thỏ thư viện, lập tức bị Đổng Đông Đông kéo lại.

      " được, chiều nay Thỏ Thỏ là của ta!"

      "Nhà mi có lão Ngộ rồi, còn muốn cướp Thỏ Thỏ nhà ta làm gì?" Nghê Nhĩ Tư cảnh giác nhìn lại.

      "Sư thái, đừng có thần kinh bất ổn thế có được hả?" Sư thái là trong số hàng loạt 'tên gọi thân mật' của Nghê Nhĩ Tư, bởi nàng vốn theo chủ nghĩa ăn chay, đến con gián bé xíu cũng đành lòng đập chết, nên bị gán cho ngoại hiệu là 'sư thái'.

      "Mi đừng có sư thái này sư thái kia thế chứ, làm vậy ta cảm thấy giống như gọi Diệt Tuyệt sư thái bằng!" (1)

      Đổng Đông Đông lập tức dùng giọng trẻ con ngây thơ cao vút của mình mà gào lên. "Nghi Lâm tiểu sư muội, có thể cho ta mượn Thỏ Thỏ nhà mi trong nửa ngày nào?"

      Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng đứng hình trong gió. Mi mới là ni , cả họ nhà mi mới là ni ! >_____<

      "Đông Đông, mi muốn mua cái gì?" Tiêu Thỏ hiểu ất giáp gì cả bị Đổng Đông Đông kéo dạo phố, nhất thời có chút hiểu nàng ta muốn gì.

      "Mua quà!"

      "Sao lại quà?"

      "Quà cho Ngộ chứ sao?"

      "Sinh nhật Ngộ à?"

      "Đồ ngốc!" Đổng Đông Đông rốt cục chấp nhận thất bại với suy nghĩ ngây thơ của Tiêu Thỏ, nên làm bài giảng nghiêm chỉnh. "Ai bảo chỉ có sinh nhật mới cần đưa quà chứ? năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có bao nhiêu ngày lễ để tặng quà cơ mà."

      Tiêu Thỏ trước sau như , mờ mịt hiểu. "Cho ví dụ giùm ?"

      "Sao đời lại có con bé chả lãng mạn gì cả như mi nhỉ?" Đổng Đông Đông chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ. "Để chị đây giảng cho mà nghe, năm, ngoài sinh nhật hai người, còn có lễ Tình nhân của phương Tây, lễ Tình nhân Trắng, lễ Thất tịch (2), 8/3 Quốc tế Phụ nữ, 1/5 Quốc tế Lao động, 1/6 Quốc tế Thiếu nhi, 1/10 lễ Quốc khánh, 9/9 lịch lễ Trùng cửu (3), lễ Trung Thu, rồi còn vài lễ ít quan trọng hơn như xuân phân thu phân, lập hạ lập đông, đại hàn tiểu hàn, (4) ... Tóm lại chỉ cần là ngày có tên gì đó, đều có thể kỷ niệm cùng nhau mà!" (Hoa mắt, chóng mặt với nàng này, 4 ngày đầu tiên còn hiểu được, đến lễ Lao động với Quốc khánh cũng tặng quà lẫn nhau ... khiếp quá :)) )

      Tiêu Thỏ bị tràng liệt kê ngày lễ này của Đông Đông khiến cho đầu hoa mắt váng, mãi lúc sau mới có thể yếu ớt hỏi lại. "Còn tiết Thanh minh sao?" (5)

      " có thể cùng nhau lên núi tế bái tổ tiên a!"

      Cuối cùng Tiêu Thỏ còn gì để nữa rồi.

      "Mi với Lăng Siêu phải chỉ kỷ niệm mỗi sinh nhật cùng nhau chứ?" Đông Đông dùng thứ ánh mắt chuyên dùng với sinh vật lạ ngoài hành tinh để nhìn Tiêu Thỏ.

      "Ơ... ra bọn ta còn cùng nhau tảo mộ Thanh minh a!" Do người khuất của hai nhà đều được an táng ở cùng nghĩa trang, nên lần nào nhà nàng cũng cùng xe với nhà Lăng Siêu a.

      Đổng Đông Đông rốt cục tuyệt vọng. "Ta khâm phục hai đứa bọn mi! Mi đừng bảo ta hai người quen nhau lâu như vậy còn chưa bao giờ hẹn hò chính thức với nhau nhé!"

      Tiêu Thỏ: "... Hồi trước bọn ta thường... hẹn nhau học chung."

      Đối diện với cặp đôi hiểu biết tận dụng hoàn cảnh gia tăng tình cảm, trong lòng Đổng Đông Đông trào dâng cảm xúc, liền ném sạch những thứ ôm trong tay ra bên, hùng hồn tuyên bố. "Bọn mi thể cứ lãng phí tài nguyên vô giá là thời gian như thế được. Tuần sau mi với Lăng Siêu hẹn hò cho ta nhờ!"

      Tiêu Thỏ khó xử. "Nhưng mà tuần sau làm gì có lễ lạt gì..."

      Lập tức nàng bị đập bốp phát vào đầu, bên tai ong ong tiếng gầm rú giận dữ của Đổng Đông Đông. "Mi là người rừng mới xuống hả? Thứ bảy tuần sau là Giáng Sinh a!"

      Tiêu Thỏ quả nhiên vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ, ngay cả lễ Giáng Sinh quan trọng như vậy cũng quên mất.

      Có điều cũng phải lại, thể trách nàng hoàn toàn được. Có trách trách ba nàng có tình nước quá sức là nồng nhiệt, nên trong nhà toàn bộ trang thiết bị nội thất, đồ gia dụng, đồ dùng hàng ngày, đồ trang trí, ... tất cả đều là hàng nội địa hoàn toàn có hàng ngoại nhập. Thậm chí ngay cả lần cơ quan ba nàng cử ông ra nước ngoài công tác, quà cáp lưu niệm mang về cũng đều là loại có chữ đen to uỵch: made in China! (Ở nước ngoài cái gì chả made in China =.= A có giày với quần áo là made in Vietnam =D )

      Trong tình huống gia đình như vậy, đừng là các ngày lễ dương lịch, đến cả đồ ăn Tây cũng ăn rất ít. Thế nên Tiêu Thỏ nhớ ngày Giáng Sinh cũng đúng thôi.

      "Vậy ta nên mua quà gì bây giờ?" Lúc này, Tiêu Thỏ coi như thấm nhuần bài giảng của Đổng Đông Đông, hoàn toàn coi nàng ta thành chuyên gia tư vấn tình của mình.

      "Nghĩ xem ấy còn thiếu cái gì?"

      Lăng Siêu thiếu cái gì ư? Tiêu Thỏ cúi đầu nghĩ nghĩ, từ tới lớn chưa từng thấy nhà Lăng Siêu thiếu cái gì cả, ba chiều con khủng khiếp, bình thường Lăng Siêu chưa ba mua đồ này nọ về cho rồi...

      Thấy Tiêu Thỏ trả lời, Đổng Đông Đông lại từ từ hỏi tiếp. "Hoặc là thử nghĩ xem gần đây ấy hay làm gì, có cái gì cần dùng..."

      Tiêu Thỏ lắc đầu lần nữa, gần đây Lăng Siêu luôn cắm đầu vào học học thi thi, ngày nào cũng học bài tới khuya, lẽ mua tài liệu học cho ?

      Đổng Đông Đông rốt cục bị vẻ mặt nàng đánh bại, chỉ còn biết túm lấy cánh tay Tiêu Thỏ lôi . ", chúng ta cứ nhìn rồi tính!"

      Đại học Z ở trong nội thành của thành phố C, do số lượng sinh viên lớn, nên khu buôn bán chung quanh cũng vô cùng đa dạng, nhất là khu phố thương mại trung tâm. Gần tới lễ Giáng Sinh, các cửa hàng lớn phố đều nhân dịp này mà đưa ra hàng loạt các khuyến mại giảm giá, đường thôi cũng có thể ngửi được khí lễ hội tràn ngập trong gian.

      Tiêu Thỏ lần đầu tiên chứng kiến tận mắt bộ dạng của người 'nghiện mua sắm' hay được nhắc tới. Tốc độ tiêu tiền của Đổng Đông Đông quả như gió rung chớp giật, chỉ lượn phố, trong tay hai người túi lớn túi kể xiết. Chỉ có Tiêu Thỏ vẫn mực đứng cạnh giương mắt nhìn, chậm chạp chưa mua gì cả.

      "Sao mi mua gì hết?" Đông Đông hỏi.

      "Ta chọn được..." Cấp hai bận luyện võ, trung học bận học thi, quả kinh nghiệm shopping của Tiêu Thỏ gần như là bằng .

      "Rốt cuộc mi có phải con thể hả?" Đông Đông Đông thuận tay kéo nàng vào cửa hàng bán đồ trang sức, chỉ tay vào quầy dành cho nam giới. "Mi xem, cái này cũng được nha!"

      "Nhẫn?"

      "Hai muốn tặng bạn trai sao?" Người bán hàng vô cùng nhiệt tình chào mời. "Tặng nhẫn quả là lựa chọn tốt nha, có thể khiến bạn trai vô cùng cảm động và gắn bó hơn."

      Gắn bó... bạn trai? Tuy có chút xấu hổ, nhưng ý kiến này nghe cũng hấp dẫn lắm a.

      Cuối cùng, dưới thúc ép lôi kéo của Đổng Đông Đông, Tiêu Thỏ chọn chiếc nhẫn dành cho nam giới được thiết kế khá đặc biệt. nhẫn có cái rãnh , đủ để chứa chiếc dây chuyền cùng bộ xíu. Dây chuyền dĩ nhiên là người con đeo, thế nên cho cùng đây là bộ trang sức tình nhân rất có vẻ mờ ám. Thậm chí nhà thiết kế còn nghĩ cho nó câu slogan quảng cáo vô cùng biến thái: "Thứ vòng qua cổ em từng nằm tay ."

      Trả tiền xong, cầm món quà được gói ghém cẩn thận về trường, Tiêu Thỏ càng nghĩ càng cảm thấy hình như hôm nay mình hơi bị quá sức xúc động làm bừa. "Đông Đông, món quà này, phải là quá hào phóng chứ?"

      "Đâu có?" Đông Đông vẻ mặt hoàn toàn thèm để ý.

      Sao lại có, cái gì mà 'thứ vòng qua cổ em từng nằm tay ', nãy còn cảm thấy được, giờ nhớ lại, sao nàng lại có cảm giác hơi hơi... đen tối nhỉ? >____<

      "Nếu mi ngại, lúc tặng nhẫn cho ấy, đừng là có chiếc dây chuyền kèm là được, dù sao nhìn qua cũng thấy đâu mà!" Đổng Đông Đông chỉ chăm chăm muốn về ngắm đống chiến lợi phẩm của mình, vốn để lời Tiêu Thỏ vào tai.

      Ý này tệ nha! Tưởng tượng hồi, Tiêu Thỏ hết cả buồn bực, vui vẻ hớn hở cùng Đổng Đông Đông về phòng ngủ. Lúc tới cửa phòng, nàng mới nhớ ra việc vô cùng quan trọng, quan trọng nhất!

      ... Chuyện hẹn hò, làm sao mở miệng với Lăng Siêu bây giờ?

      ***

      Chú thích

      (1) Sư thái là cách gọi ni lớn tuổi. Diệt Tuyệt sư thái là nhân vật trong bộ truyện Ỷ thiên Đồ long ký, nhân vật rất đúng với cái tên: Diệt (hết những thằng vừa mắt) và Tuyệt (tình vô cùng tận): bảo thủ, độc ác, cứng đầu, nóng tính, bla bla bla... Nên là bạn Nhĩ Tư rất ghét bị ví với bà í.

      (2) Lễ Tình nhân phương Tây: (đúng ra khỏi cần chú thích nhưng viết kèm mấy lễ kia luôn) 14/2 hàng năm, còn gọi là lễ Valentine, con tặng sô la, con trai tặng hoa hồng cho người . Có điều ở Nhật, ngày này chỉ có con tặng sô la (thường là tự làm) cho người , tháng sau, ngày 14/3 được gọi là lễ Tình nhân Trắng, con trai có nhiệm vụ tặng quà 'trả lễ' cho các tặng quà cho mình hoặc mà mình thích, tùy món quà mà ý nghĩa khác nhau, ví dụ như tặng bánh rán (donut) là ' Em', tặng kẹo là ' Thích Em', tặng sô la trắng là ' muốn làm bạn với Em'. Lễ Thất tịch vào ngày 7/7 lịch, theo truyền thuyết là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau hàng năm, nên được coi là ngày lễ Tình nhân của Trung Quốc vì nó biểu trưng cho tình vĩnh cửu.

      (3) Lễ Trùng Cửu: 9/9 lịch, dành cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu ngâm thơ =.=

      (4) Mấy ngày này phải ngày lễ đúng nghĩa mà chỉ là những ngày đánh dấu vị trí đặc biệt của mặt trời so với trái đất mà thôi. Trong tiếng Trung những ngày này được gọi là Tiết khí, tổng cộng có 24 tiết khí trong lịch các nước phương Đông. Xuân Phân và Thu Phân lần lượt vào 21/3 và 23/9 hàng năm (giữa mùa xuân và giữa mùa thu), Lập Hạ và Lập Đông vào 4/2 và 7/11 hàng năm (bắt đầu mùa hè và mùa đông), Đại hàn và Tiểu hàn vào ngày 6/1 và 21/1 hàng năm (Rét và rét đậm). Chi tiết xin tham khảo thêm ở bác Wiki, có điều cái tiết này đúng phết với năm nay ở phương... Tây, vì ngày Đại tuyết rơi vào 7/12 và hôm qua chỗ LV tuyết trắng trời, hôm nay cũng vậy =D

      (5) Thanh minh: Rằm tháng Ba lịch, thường là tiết trời trong xanh sau mùa đông dài lạnh giá, là dịp truyền thống của cả TQ và VN để các gia đình tảo mộ thân nhân, quét dọn sửa sang lại mộ phần cho gọn ghẽ sau mùa đông. Kiều có câu 'Thanh minh trong tiết tháng Ba/Lễ là tảo mộ, Hội là đạp thanh' do ngày xưa đây cũng là dịp để đám trẻ ra đường mà bị người lớn lườm nguýt =D
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :