1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Ức Cẩm (75c + vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5
      Lăng tiên sinh trở lại, nhà Lăng Siêu lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí những kẻ thân thích vốn chưa bao giờ gặp qua cũng đều đến chơi. Mỗi ngày bọn họ phải tiếp đãi khách khứa nhiều tới mức hai cánh cổng lớn cũng sắp bị phá tung rồi.

      Tiêu Thỏ thích những người đó, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Lăng Siêu, trông như chuẩn bị ăn thịt tới nơi vậy.

      Đương nhiên Lăng Siêu cũng thích, cho nên mỗi lần về tới nhà nhìn thấy đám trẻ con lạ hoắc chơi trước sân, Lăng Siêu liền vác cặp thẳng tới nhà Tiêu Thỏ làm bài tập.

      Làm xong bài, mẹ Tiêu Thỏ lại tiếp tục giữ lại ăn cơm, mãi tới khi khách khứa về hết, Lăng Siêu mới thu dọn sách vở về nhà.

      Sau đó, Lăng tiên sinh nhận ra thay đổi của con mình, cảm thấy cứ như vậy tiếp tục tốt cho con mình. Ông ta liền bàn với vợ vào trong trung tâm thị trấn ở, nơi đó phòng ốc lớn, điều kiện học tập cũng tốt, có ích cho tương lai của Lăng Siêu.

      Nhưng Lăng nương nhất quyết chịu. « Nếu chuyển như thế, biết tìm đâu con dâu nghe lời như Tiêu Thỏ. » (Oài, mẹ Lăng Siêu nhất !)

      Lăng tiên sinh nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế tiếp tục có ý muốn chuyển nhà nữa. ra, vài năm nay ông ta ở bên ngoài làm ăn này nọ, lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với vợ con ở nhà, cho nên từ khi được lão bà tha thứ, ông ta vẫn tuân thủ câu 'nhất vợ nhì trời', vợ gì ông ta dám nghe theo, thành ông chồng đủ tiêu chuẩn Nhị Thập Tứ Hiếu. (1)

      Lăng Siêu tuy phải chuyển nhà, nhưng mấy tháng sau, đồ án quy hoạch của chính phủ lại được chuyển xuống, căn phố lâu đời nhà Tiêu Thỏ và Lăng Siêu được quy hoạch thành khu công viên dạo chơi, năm sau động thổ thi công.

      Tất nhiên, để giải tỏa mặt bằng và làm yên lòng cư dân phố, chủ tịch thị trấn sớm thay mặt bọn họ chuẩn bị tốt nhà cửa phòng ốc, là khu chung cư ở vùng mới phát triển. Tuy có hơi xa, nhưng so với nhà cũ lớn hơn nhiều. Đó là khu kiến trúc khép kín, nhà cao tầng đều có thang máy lên xuống, tới hôm chuyển nhà cũng là do chính phủ phái đoàn xe tải giúp đỡ.

      Mẹ Tiêu Thỏ ban đầu chịu chuyển, sau đó Tiêu Thỏ vừa nghe có thang máy, liền chỉ sợ kịp chuyển, luôn miệng thúc giục mẹ mình đồng ý. Mẹ nàng suy tính lại, ngẫm ra mình chống đối cũng chả có thanh danh gì hay ho, vì thế liền đáp ứng chuyển nhà.

      Nhà Tiêu Thỏ đồng ý chuyển, nhà Lăng Siêu tất nhiên cũng theo, mà cũng biết là có định trước hay do duyên phận, hai nhà bọn họ lại ở chung tòa nhà. Hơn nữa lại càng gần hơn trước, thang dừng chung tầng, nhà Tiêu Thỏ rẽ sang trái, nhà Lăng Siêu rẽ sang bên phải, hai cánh cổng lần này chỉ cách nhau đến ba bốn thước.

      Tới khi chuyển nhà xong xuôi, nhìn lịch là tháng tám, Tiêu Thỏ rốt cục cũng ngơ ngơ ngáo ngáo học xong tiểu học, chính thức sắp trở thành nữ sinh sơ trung.

      là lên sơ trung, ra trường của Tiêu Thỏ tiểu học và sơ trung vốn vẫn dùng chung khu nhà, bọn học sinh như Tiêu Thỏ chỉ việc từ tòa nhà này chuyển sang tòa nhà khác, đường học có gì thay đổi.

      Chỉ có điều, khi đó hiệu trưởng trường sơ trung lại vẫn là ông già thích làm kiểm tra năng lực của sáu năm về trước (2). tay vung bút, thế là lần này các tân học sinh sơ trung lại tiếp tục kiểm tra năng lực.

      Lần này, hai cân táo của Tiêu nương hoàn toàn còn có ích.

      Hiệu trưởng . « Con của bà trí lực hề tốt chút nào, về sau lên trung học chắc chắn có hại, bằng để bé học nghệ thuật . »

      Mẹ nàng khó hiểu. « Nghệ thuật ? Nghệ thuật gì cơ ? »

      « Ví dụ như là học mỹ thuật, học thư pháp chẳng hạn. »

      « được, được ! » Mẹ nàng lắc đầu muốn gãy cả cổ. « Tiểu Thỏ nhà chúng tôi vẽ tranh trông như viết chữ, còn viết chữ trông như vẽ tranh, được ! Tuyệt đối được ! » (viết chữ ở đây là viết thư pháp, phải viết thường)

      Hiệu trưởng liền nghĩ nghĩ. « Nếu học nhạc vậy, học piano, học múa chẳng hạn ? »

      « Hiệu trưởng, ông đừng đùa nữa mà ! Nhà chúng tôi nghèo rớt, ngay là cái nồi bằng thép cũng mua nổi cái, còn mua piano ? Còn về phần học múa, lại càng mua được sách vở nhạc nhẽo quần áo, thà cho nàng học võ thuật còn hơn ! »

      Hiệu trưởng liền vỗ bàn bốp cái. « Võ thuật ? Cũng được đấy ! »

      Cứ thế, Tiêu Thỏ vừa lên sơ trung, mẹ nàng liền đưa nàng tới võ quán có danh tiếng gần đó xin học. Tiêu Thỏ cho tới giờ còn chưa biết võ thuật ra sao, lúc theo mẹ vào trong võ quán, mặt đầy vẻ khiếp hãi.

      Thày giáo dạy võ mặt mày hung ác như Võ Đại Lang hỏi nàng. « Cháu tên gì ? »

      « Tiêu Thỏ. »

      « Con thỏ ? » (Tiêu đồng với tiểu là , tiểu thỏ lại là dụ về hiền lành) Lão võ sư ngẩn người. « Cháu từng học võ bao giờ chưa ? »

      Tiêu Thỏ lắc đầu. « Chưa học bao giờ. »

      Mẹ nàng vội vã tiếp lời. « Thưa thày, đứa này dù chưa bao giờ học võ, nhưng nó từng trèo cây rất giỏi. »

      Ông thày dạy võ vừa nghe liền hào hứng. « bé con lại có thể trèo cây cơ à ? tồi, có tiềm năng, ta nhận. »

      Từ đó, Tiêu Thỏ liền bắt đầu theo võ sư Võ Đại Lang học võ

      Mãi tới lâu về sau, Tiêu Thỏ mới biết té ra vị võ sư nhìn bình thường thế này, lại từng tham gia đại hội võ thuật toàn quốc, lại còn đạt giải nhất, kẻ đứng thứ hai, bị ông ta đánh bại ấy, so ra còn cao hơn ông ta hai cái đầu.

      Võ sư này té ra đâu phải là Võ Đại lang gì ? ràng là Võ Tòng ngụy trang Võ Đại Lang có !(3)

      Lúc đó, nhà Tiêu Thỏ ở khu nhà mới được thời gian. Nhà mới khá xa trường học, còn có thể bộ nữa. Vì thế mẹ nàng liền mua cho nàng cái xe đạp dành cho các bé , tay nắm còn có vài sợi ruy băng màu phấn hồng. (4)

      Tiêu Thỏ thích cái xe đạp này, cảm thấy nó quá trẻ con. Nàng thích cái xe hiệu Giant của Lăng Siêu kìa, xe màu đen nhé, phóng lên cảm thấy mình như cơn gió. Lăng Siêu mỗi lần mặc sơ mi trắng đứng ở cạnh xe, nhìn qua rất có khí phách hào hoa ! (5) (*mắt long lanh ngời sáng*)

      lần, sáng Tiêu Thỏ dậy là sớm, chờ Lăng Siêu liền tự mình xuống nhà, ra nhà để xe cưỡi lên chiếc xe Giant của Lăng Siêu luôn.

      Nhà để xe của hai gia đình vốn chung nhau, nhưng vì Tiêu Thỏ thích nhìn xe Lăng Siêu, luôn thích đem xe mình để nhờ vào nhà để xe của nhà Lăng Siêu. Sau đó Lăng Siêu ngán nàng làm phiền gọi mở cửa, liền tự đánh thêm chiếc chìa khóa nữa cho nàng. ngờ tới nàng lợi dụng nó để 'gây án'.

      Tiêu Thỏ đạp xe của Lăng Siêu tới trường học xong, vô cùng sung sướng thoải mái đem xe tới nhà để xe của trường, đeo cặp sách bước vào lớp.

      Tới trưa, nàng vệ sinh, chợt nghe tiếng đám nữ sinh lớp bên cạnh tán gẫu.

      Nữ sinh Giáp. « Sáng nay lúc ta học nha, gặp qua trưởng ban Lăng Siêu của lớp Tám (sơ nhị, xem chú thích) nha, các ngươi đoán thử xem. ấy bước xuống từ chiếc ô tô thể thao nha ! »

      Nữ sinh Ất. « Ta biết ta biết, chính là Lăng Siêu tuấn tú đẹp trai đúng ? ngờ nhà ấy giàu như vậy, quả hoàng tử bạch mã nha ! »

      Nữ sinh Bính.(6) « Các ngươi thôi mơ mộng hão huyền ! Lăng Siêu người ta có bạn rồi đó. »

      « Ai thế ? »

      « Là Tiêu Thỏ lớp bên ấy mà ! »

      Thế là, Tiêu Thỏ kéo quần đứng lên thiếu chút nữa rơi vào bồn cầu ngất xỉu. (ack = =')

      Lời đồn đại này, tại sao tới giờ mọi người vẫn chịu quên nhỉ ? T___T

      Hôm đó tan học, tới phiên Tiêu Thỏ làm vệ sinh lớp, nàng dọn dẹp gọn ghẽ xong xuôi, liền vác cặp chuẩn bị lấy xe. Xuống đến nhà để xe, phát nơi mình để xe buổi sáng có bóng người rất quen thuộc đứng, mặt nghiêm nghị muốn dọa người.

      Tiêu Thỏ tự biết họa tới, chầm chậm bước qua, giả bộ ngây ngô chào hỏi. « Sao cậu giờ này vẫn chưa về ? »

      Lăng Siêu hừ tiếng. « Chờ cậu. »

      Tiêu Thỏ phát hoảng. « cần chờ tớ, cậu vốn có thể về trước mà... »

      « Tiêu Thỏ ! » Lăng Siêu ngắt lời nàng, giọng trầm xuống.

      Tiêu Thỏ biết, chỉ cần gọi đầy đủ cả tên lẫn họ nàng, nghĩa là nàng nên cúi đầu nhận sai .

      « xin lỗi mà... Tớ chỉ muốn cưỡi thử xe cậu lần thôi. Tớ cam đoan có lần tiếp theo ! » Nàng giơ ba ngón tay (7), mắt long lanh nước ngước nhìn . Tuy lúc đó bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng Lăng Siêu đứng trước mặt Tiêu Thỏ, biết làm sao nhìn vẫn có điểm lợi hại hơn hẳn.

      nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tiêu Thỏ, những lời trách cứ giáo huấn muốn trào ra liền nuốt trở lại. (ai da, bé có nguy cơ/tiềm năng dại nha !)

      ngừng chút, rồi chìa tay ra. « Chìa khóa. »

      Tiêu Thỏ ngoan ngoãn mở cặp lấy ra chìa khóa xe đưa cho .

      Lăng Siêu lấy xe ra ngồi lên yên, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thỏ. « Ngồi lên. »

      « Làm gì ? »

      « lẽ cậu muốn mình bộ về ? » Sáng nay vì Tiêu Thỏ lấy xe học, liền phân vân đứng giữa bên là cái xe cột dây màu hồng phấn của Tiêu Thỏ và bên là chiếc ô tô thể thao màu trắng của ba lúc. Cuối cùng cam lòng nhưng phải chịu để ba dùng ô tô đưa học.

      Tiêu Thỏ do dự lát, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt trầm giận dữ của Lăng Siêu liền chần chờ nữa, ngoan ngoãn ngồi sau xe .

      Đúng lúc Lăng Siêu đạp xe chở Tiêu Thỏ ra khỏi cổng trường, lại vô tình gặp mấy nữ sinh lớp bên lúc nãy tán gẫu.

      Nữ sinh Giáp hay mắt tràn đầy tình . « Mau nhìn kìa ! Kia phải Lăng Siêu ở lớp Tám sao ? Dáng người đạp xe là đẹp nha ! »

      Nữ sinh Ất hai mắt muốn phun ra lửa. « Nữ sinh chở là ai ? phải bạn chứ ? Dáng người sao khó coi như vậy, chút xinh đẹp cũng có ! »

      Nữ sinh Giáp hưởng ức. « Đúng đúng ! là xấu xí mà, Lăng Siêu của chúng ta trắng như vậy, nàng ta đen như vậy, xứng đôi chút nào ! »

      Nữ sinh Bính liếc hai bạn cái. « Xứng hay đâu phải do các ngươi quyết định. Dù nàng ta có là con gấu mèo đen xì nữa, cũng vẫn là động vật được quốc gia bảo hộ nha ! » (ý là có xấu cũng được 'bảo hộ' chu đáo rồi)

      « Hắt xì... »

      Tiêu Thỏ ngồi sau xe Lăng Siêu chợt nhảy mũi cái.

      « Đừng có chùi vào quần áo tớ đấy. » Lăng Siêu nhắc nhở.

      « Ờ. » Tiêu Thỏ chút để ý gì, đưa tay lên quẹt quẹt mũi vài cái, sau đó tự nhiên đem tay dừng ở áo , chùi chùi... (@___@)

      Lăng Siêu. « ... » (ý là còn gì để , nổi câu nào... như người dịch bài này !)

      ***

      Chú thích:

      (1) Nhị thập tứ hiếu : (chữ Hán: 二十四孝) là tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính : Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. (Wikipedia.org) Có nhiều câu chuyện được dùng làm điển tích trong văn thơ như lão Lai 70 tuổi còn múa kiếm cho mẹ cười hay là Lưu Tích nhà nghèo, ăn mày được cho quả quít còn dấu mang về cho mẹ.

      Trong truyện này, và số truyện đại khác, thường thấy nhắc đến các ông chồng theo tiêu chuẩn Nhị Thập Tứ Hiếu, là cách đùa về việc chồng nghe lời vợ cách triệt để như con cái nghe lời cha mẹ.

      (2) Như viết trong bài trước, cấp tiểu học ở Trung Quốc có sáu lớp : từ lớp tới lớp Sáu chứ phải năm lớp như ở VN. Ở cấp sơ trung (tương đương cấp 2, phổ thông cơ sở) có ba lớp : sơ nhất, sơ nhị, sơ tam (tương đương lớp Bảy, Tám, Chín của VN). Tốt nghiệp sơ trung học tới bậc cao trung (trung học, phổ thông trung học, cấp 3 của VN), cũng có ba năm : cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung có thể thi Đại học.

      Sau đây là phần bổ sung về các cấp học tiếp theo của TQ để bạn dễ hiểu hơn về sau.
      Do học phí cao trung khá đắt, gia đình thu nhập thấp có thể cho con chuyển sang học nghề 3 năm ở các trường trung chuyên (trung đẳng chuyên nghiệp, trung học chuyên nghiệp, VN có), chức trung (chức nghiệp trung học, tương đương trung học dạy nghề). Tốt nghiệp hai trường này có thể làm ngay hoặc thi vào các trường cao đẳng chức nghiệp (cao chức, cao đẳng dạy nghề). ví dụ của cao đẳng dạy nghề lại là... trường sư phạm mẫu giáo.

      Tốt nghiệp cao trung (trung học) hoặc chức trung (trung học dạy nghề) có thể lên tiếp cao đẳng, cao đẳng dạy nghề (như ), đại học chuyên ngành (gọi tắt là đại chuyên, chỉ học 2-3 năm, VN có), hoặc đại học cơ bản (4 năm như VN).

      Tốt nghiệp cao chức (cao đẳng dạy nghề) và đại chuyên (đại học chuyên ngành) có học vị. Tốt nghiệp đại học cơ bản (tương đương đại học 4 năm của VN) có học vị gọi là học sĩ (tương đương cử nhân của VN, bachelor degree của Mỹ hoặc licence của Pháp).

      Sau đại học có thể thi tuyển làm nghiên cứu sinh, sau 3 năm tốt nghiệp có học vị thạc sĩ (master ở Mỹ và Pháp). Thạc sĩ học tiếp được học vị bác sĩ (bác trong từ uyên bác, tương đương tiến sĩ của VN, doctorate degree hoặc Ph.D của Mỹ, doctorat của Pháp).

      (3) Võ Đại Lang : theo truyện Thủy Hử, là trai Võ Tòng, người vừa lùn vừa thô, mặt mày xấu xí hung ác, nhưng vô cùng hiền lành tốt bụng, bán dạo bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, ta phải nuôi em trai là Võ Tòng ăn học. ta lấy phải Phan Kim Liên, đẹp mà lẳng lơ, tư thông với Tây Môn Khánh nổi tiếng hoang dâm vô độ. Hai kẻ ác này thông đồng hạ độc Đại Lang. Võ Tòng giận dữ, an táng trai xong giết chết bọn chúng để tế lễ trai trước khi lên Lương Sơn Bạc. Võ Đại Lang mặt xấu nhưng hiền lành, còn Võ Tòng mặt thư sinh rốt cuộc lại có thể ra tay giết người. Ý ban đầu ở đây ông võ sư này mặt ác nhưng rất hiền lành. Còn lúc cuối lại ông ta ra hung hãn như Võ Tòng, nhưng giả làm Võ Đại Lang...

      (4) Xe cho các bé (girl's bike)

      (5) Xe hiệu Giant : thường là xe có dáng thể thao, như thế này này, thay bằng màu đen là ra xe của Siêu Siêu !

      (6) Giáp Ất Bính Đinh... là các can trong tên năm (Giáp Tuất, Ất Sửu, ...) nhưng ở đây nó được dùng để phiếm chỉ người hội thoại, chỉ ai rệt, cũng như ta hay A, B, C vậy. Cách này rất thông dụng trong văn Trung Quốc.

      (7) Giơ ba ngón tay : khi bạn cụp ngón cái và ngón út tay phải lại, giơ bàn tay có ba ngón ở giữa thẳng lên trước mặt ai đó, cũng là lúc bạn thề độc/cam đoan gì đó.
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6
      Năm Tiêu Thỏ lên lớp sơ nhị (tương đương lớp Tám của VN), ông thày dạy võ Võ Đại Lang của nàng chọn ra vài kẻ đệ tử năng lực giỏi giang phẩm cách tồi, lập thành đội ngũ tham gia Đại hội Võ thuật Thiếu niên toàn thành phố. Tiêu Thỏ tuy phải thành phần chính thức, nhưng cũng được vào đội ngũ dự bị, nên vẫn phải vất vả tập luyện cùng mọi người.

      Vì thời gian huấn luyện trước đại hội còn nhiều lắm, để có thể vượt tiến độ tập luyện, võ sư bèn quy định tất cả học sinh sau mỗi buổi học đều phải tới võ quán tập luyện, tập đủ ba tiếng mới được về nhà.

      Mẹ Tiêu Thỏ cũng để ý lắm, dù sao con mình ăn nhiều, rèn luyện chút coi như để giảm béo cũng sai. (= =')

      Nhưng Tiêu Thỏ lại để ý, cực lực để ý. Nàng phải là sợ tập luyện vất vả, mà là sợ về nhà mình.

      Hôm đó, tập võ đủ ba tiếng xong tới giờ được về, trời tối mịt, mà chỗ Tiêu Thỏ luyện võ lại ở khu rất chi là hẻo lánh, muốn về về phải xe đạp, mà lại phải đạp xe mình qua con đường vắng tanh vắng ngắt. Tháng vừa xong mấy cột đèn đường đường lại còn bị hỏng, trời tối đạp xe, ngẫu nhiên có vài chú mèo hoang chó hoang nhảy ra, vô cùng đáng sợ a.

      Tiêu Thỏ từ sợ bóng tối, được vài lần con đường đó liền sợ run lên dám , liền đem cái mặt dày tìm Lăng Siêu nhờ đón nàng.

      Lăng Siêu đáp ứng, còn . « Cậu cũng nên , bé con học võ làm cái gì ? »

      « được, mẹ tớ , tớ học rất yếu, học võ thuật sau này thêm điểm cộng tốt hơn. »

      « Sức học yếu để tớ phụ đạo là được. »

      Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. « được, tớ vẫn học võ là hơn. »

      Lăng Siêu liền có chút giận. « Cậu thích mà học, tớ thèm đón cậu đâu. » dứt lời liền đạp mạnh chân, xe xịn liền phóng nhanh mất.

      Lăng Siêu này sao lại giận dữ vô lý thế cơ chứ. Tiêu Thỏ hiểu ra sao hết, đành phải gãi gãi đầu cứng rắn tập võ.

      Tới lúc học võ xong, hơn tám giờ tối, nàng xuống nhà lấy xe về, bỗng nhiên vừa buồn vừa vui.

      Vui vì sao ? Vì cái xe đạp màu hồng phấn có thêm mấy cái tua rua lòe loẹt của nàng, rốt cục bị trộm mất ! (Vầy mà vui nỗi gì -.-) Còn buồn ư ? Dĩ nhiên là vì có xe đạp, cái đoạn đường dài đằng đẵng kia, nàng phải bộ mình rồi. Chuyện này khác nào muốn giết nàng cho xong.

      Tiêu Thỏ lòng nặng trĩu, lưng đeo cặp sách, cúi đầu ảo não ra tới lề đường. Nàng liếc mắt nhìn bên trái, liếc mắt nhìn bên phải, đầu óc mảnh đen kìn kịt, đến chút ánh đèn đường leo lắt cũng như bị hút vào cái mảnh đen kịt đó biến mất.

      Tiêu Thỏ do dự chút, chầm chậm nhắm mắt lại chuẩn bị chạy ù cái cho đỡ sợ.

      Bỗng nhiên tiếng gọi khiến nàng dừng lại.

      « Tiêu Thỏ, chuẩn bị về nhà sao ? »

      Tiêu Thỏ quay lại, nhìn thấy người trong tay cầm cái chai, đúng là con trai của võ sư, Võ Thừa Vĩ.

      « Ừh, sao cậu lại xuống đây ? »

      Võ Thừa Vĩ chìa cái chai ra phía Tiêu Thỏ lắc lắc. « Tớ phải mua tương đậu cho ba. »

      Mua tương ? Mắt Tiêu Thỏ bỗng rực sáng. « Cậu phải ra ngoài kia ? »

      Võ Thừa Vĩ gật gật. « Ừh, sao thế ? »

      « có gì, có gì. » Tiêu Thỏ sướng điên lên. « Tớ với cậu cùng vậy, dù sao tớ cũng phải về. »

      Võ Thừa Vĩ nhận ra 'ý đồ' của Tiêu Thỏ, liền gật đầu vui vẻ. « Được, thôi. »

      Có người cùng đường tối, quả nhiên thấy sợ như mình tưởng tượng. Tiêu Thỏ vui lên nhiều, vừa vừa nhảy nhót, cười cười với Võ Thừa Vĩ, chỉ trong chốc lát tới đầu đường.

      Ra tới đầu đường, Võ Thừa Vĩ . « Khu nhà tớ an toàn cho lắm. Lần sau tới cậu nhớ để xe đạp vào nhà tớ cho khỏi mất ! »

      « Ừh. » Tiêu Thỏ gật đầu.

      « Đúng rồi, giờ cậu về thế nào ? »

      « Tớ ra bắt chuyến xe buýt cuối cùng về. »

      « Cũng được, nếu đợi mãi mà thấy xe, cậu có thể qua cửa hàng bên kia gọi điện về nh... »

      Hai người chuyện bỗng có tiếng phanh rít lên, sau đó bóng người nào đó đứng sừng sững trước mặt.

      Tiêu Thỏ còn chưa hồi thần, nghe thấy tiếng Lăng Siêu lạnh lùng . « Lên xe. »

      Tiêu Thỏ ngạc nhiên. « Sao cậu lại tới đây ? » Kỳ lạ, phải có đón nàng sao ? Như thế nào lại xuất nơi này ?

      Lòng bực bội, Lăng Siêu bắt đầu mất kiên nhẫn. « Bảo cậu lên xe lên , nhiều như thế làm gì ? »

      Sao lại giận dỗi nữa rồi ? Tiêu Thỏ nhíu lông mày gì, buồn bã leo lên ngồi sau xe đạp , sau đó quay sang Võ Thừa Vĩ vẫy tay. « Tớ về nhé, hẹn mai gặp ! »

      « Được, hẹn mai... » Võ Thừa Vĩ còn chưa xong bị ánh mắt như muốn giết người ép tới, khiến từ 'gặp' chợt ách lại trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết. « Tạm... tạm... biệt... »

      « Hừ ! » Lăng Siêu khẽ hừ tiếng, thu hồi ánh mắt lại, đạp xe đưa Tiêu Thỏ mất.

      Võ Thừa Vĩ mãi mới hồi phục lại được tinh thần, tay trái còn cầm cái chai đựng tương, tay phải đưa lên đầu giựt giựt, cào cào mớ tóc rối, miệng lẩm bẩm. « ra mình vốn là mua tương thôi mà... »

      Lăng Siêu đưa Tiêu Thỏ về, cả quãng đường đều câu nào. Tiêu Thỏ cũng bắt đầu giận, nàng có bắt đón nàng đâu, cớ gì cứ phải tỏ thái độ đáng ghét như thế ?

      Hai người đều giận dỗi, ai thèm để ý tới ai, tới khi xe dừng lại cạnh cột đèn đỏ, mỗi giây phút chờ đèn chuyển sang màu xanh đều trở nên khó chịu quỷ quái hơn.

      Sao lại có đèn đỏ lâu như thế chứ ? Tiêu Thỏ thầm oán thán.

      Nàng nhích nhích mông, cố tìm vị trí ngồi cho thoải mái. Cánh tay ôm cặp do đó vô tình khẽ quệt phải lưng Lăng Siêu.

      Lưng Lăng Siêu bỗng cứng đờ, lát sau liền mở miệng. « Từ mai tớ đón cậu. »

      Tiêu Thỏ có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ tới thái độ vừa rồi của Lăng Siêu liền giận dữ . « thèm. »

      Lăng Siêu khinh thường hừ tiếng. « Cậu có đủ dũng cảm về mình chứ ? »

      Cảm giác bị người khác nhìn thấu ruột gan là khó chịu, Tiêu Thỏ liền cắm cảu . « Nếu đủ, tớ nhờ Võ sư huynh cùng tớ là được chứ gì ! »

      « Cậu dám ! » bỗng quay phắt đầu lại, con mắt sắc bén như dao nhìn nàng chằm chằm như muốn đem nàng miếng nuốt trọn.

      Tiêu Thỏ hoảng hốt, cho tới giờ chưa từng thấy Lăng Siêu phát hỏa lớn tới thế, nhất thời có chút luống cuống. « Cái... ờ... đèn... kìa... xanh... » Nàng yếu ớt chuyển chủ đề nhanh chóng.

      Đúng lúc đó, các xe phía sau xe bọn họ bắt đầu mất kiên nhẫn nhấn còi inh ỏi. Lăng Siêu khi đó mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đạp xe tiếp.

      Cả đường còn lại vẫn gì. Tới dưới chân khu nhà bọn họ, Lăng Siêu cũng vẫn gì hết.

      khí yên lặng này khiến Tiêu Thỏ cảm nhận rệt đây là khoảng lặng trước cơn bão lớn. Nàng bỗng nhớ lại lần nọ Lăng Siêu đánh nhau với đám trẻ hư hỏng dám gọi là nghiệt chủng có cha, bộ dạng lúc đó của là rất đáng sợ.

      nghĩ ngợi lan man, Lăng Siêu dừng xe lại quay đầu nhìn nàng chằm chằm. cơn gió thổi qua, khiến đám tóc trán bay bay, mơ hồ có thể thấy được vết sẹo để lại từ trận ẩu đả đó.

      Tiêu Thỏ chợt thấy căng thẳng, dám nhìn lâu, liền nhảy phốc xuống khỏi yên sau xe , tay ôm cặp sách chạy mạch té khói lên nhà.

      cho thấy, Tiêu Thỏ hoàn toàn làm hổ thẹn cái tên năm đó mẹ nàng đặt cho. Công phu chạy trốn của nàng, có khi còn liều mạng hơn con thỏ ấy chứ ! (*ha ha*)

      Tiêu Thỏ chạy vào nhà xong, trong lòng cũng bắt đầu rối loạn. Hôm nay Lăng Siêu làm sao ấy nhỉ ? Quả giống như uống nhầm thuốc ấy, bình thường tuy tính có chút kỳ quặc cũng đâu tới mức như vậy ? Tiêu Thỏ nghĩ mãi hiểu, cũng có lòng dạ nào làm bài tập về nhà, chỉ ngồi chống cằm bàn học mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Bàn học của Tiêu Thỏ nằm ngay cạnh cửa sổ phòng nàng, mà ngoài cửa sổ lại là ban công. Nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa khỏi ban công, nàng có thể thấy bầu trời đêm sâu thẳm đầy sao.

      Sao ơi sao à, các ngươi có thể cho ta biết Lăng Siêu vì sao lại lạ lùng như vậy ?

      Đúng lúc Tiêu Thỏ rất nhập tâm nhìn sao, bỗng khuôn mặt lộ ra chắn hết tầm mắt nàng. Hai con mắt trợn trừng trắng dã, làn da trắng nhợt nhạt, lại đột nhiên xuất trước mặt. Chờ tới khi nàng nhận ra đó là Lăng Siêu, Tiêu Thỏ sợ tới mức hồn phi phách tán, gào thét ầm nhà.

      Độc giả muốn hỏi tại sao Lăng Siêu lại xuất ở ban công nhà Tiêu Thỏ ư ? Kỳ cũng có gì đáng ngạc nhiên lắm, bởi ban công hai nhà vốn là sát cạnh nhau. Hồi trước mới đến, trang trí phòng ốc, mẹ Tiêu Thỏ cảm thấy dù sao con mình cũng hay sang nhà Lăng Siêu làm bài tập, thôi để luôn cánh cửa nối hai ban công, ra vào cho dễ. Bà vừa mang ý tưởng này ra với mẹ Lăng Siêu, mẹ liền gật lấy gật để, thế là cái cửa này ra đời.

      thẳng ra, hai phòng bọn ra khác gì phòng đâu, thông nhau hết ý mà ! (hị hị)

      « Thỏ Thỏ, sao thế con ? » Mẹ nàng nghe thấy tiếng con hét lên liền hỏi.

      Lăng Siêu giơ tay ra hiệu cho nàng chớ có gì.

      Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần liền đáp. « ... sao đâu ạ ! »

      Mẹ nàng cũng truy thêm, chỉ đứng ngoài cửa vọng vào. « Làm bài tập nhanh còn ngủ, mai con còn học đấy ! »

      « Vâng ! »

      Tiêu Thỏ ứng lời đáp xong, quay đầu lại thấy Lăng Siêu trèo cửa sổ vào tự lúc nào, giờ ngồi giường của nàng cách tự nhiên (như ruồi), tay cầm cầm nghịch nghịch con thỏ vải màu lam in hoa của nàng (ai nhớ tích con thỏ này ) cách tự nhiên. Người ta cứ con khó hiểu, ra Lăng Siêu mới gọi là khó hiểu nhất ấy. Vừa rồi còn ra vẻ giận dữ, giờ nét mặt lại nhơn nhơn như chưa có gì xảy ra.

      Tiêu Thỏ có chút giận, nhào qua chụp lấy con thỏ trong tay . « Cậu muốn làm gì ? Tối thế này, muốn dọa chết tớ à ? » xong nàng lập tức hối hận, sợ Lăng Siêu lại giận như vừa rồi.(Hic, nàng hiền quá !)

      Ấy vậy Lăng Siêu lại hề giận, tự dưng từ giường đứng dậy, bước tới cạnh Tiêu Thỏ.

      Lúc đó, chỉ chờ tới đầu tháng ba là tốt nghiệp sơ trung (cấp 2 của VN), cơ thể phát triển nhanh, hai người cùng đứng thẳng lên cũng cao hơn Tiêu Thỏ nửa cái đầu, chưa kể lúc này Tiêu Thỏ vẫn ngồi ghế. Tình trạng cao chèn thấp như thế, ngọn lửa giận của Tiêu Thỏ vừa ngoi ngóp lên tí nào liền bị dập tắt phũ phàng tí ấy.

      Nàng đứng lên cũng ổn, ngồi yên cũng chẳng xong. Thấy ánh mắt kỳ lạ của Lăng Siêu, nàng càng thấy mình giống con thỏ con ngoan hiền đáng thương bị nhốt trong chuồng, tim do đó đập loạn lên mấy nhịp.

      Đúng lúc nàng thấy mặt bắt đầu có chút nóng nóng, đột nhiên Lăng Siêu thốt ra ba chữ. « Làm sai rồi. »

      « Cái gì sai rồi cơ ? » Tiêu Thỏ có chút hoảng hốt hiểu.

      Lăng Siêu vươn tay ra... ngón tay... chỉ thẳng vào quyển bài tập toán của nàng. « Bài này làm sai rồi. »

      Hóa ra muốn xem bài tập của nàng a ! Tiêu Thỏ thở ra nhõm, giải thích. « Bài này... tớ giải được . »

      « Ngốc ! » Lăng Siêu khẽ , thuận tay kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống cạnh nàng, bắt đầu giúp nàng giải toán.

      ràng là bài toán rất khó, qua lời giải thích hồi, Tiêu Thỏ liền nhanh chóng hiểu ra, chỉ chốc là làm hết đống bài tập lớp.

      « Còn môn nào ? » Lăng Siêu hỏi.

      « Còn có môn hóa... »

      « Lấy ra ... »

      Cứ như vậy, Lăng Siêu giảng xong môn toán, lại sang môn hóa, giảng xong môn hóa tiếp tới môn vật lý, chờ tới khi tất cả bài tập của Tiêu Thỏ đều được xử lý xong xuôi mới đứng lên chuẩn bị trèo cửa sổ chạy lấy người.

      « Chờ ! » Tiêu Thỏ gọi giật lại.

      « Có việc gì ? » Lăng Siêu mặt đổi sắc quay lại hỏi.

      Tiêu Thỏ nhất thời bối rối biết nên gì, chỉ cảm thấy cứ về như thế, giống như thiêu thiếu cái gì đó. Nàng nghĩ lát rồi . « Mai... cậu lại đón tớ chứ ? »

      « Ừh. » trả lời rồi quăng người qua cửa sổ. Đúng lúc rời , cái kẻ nào đó quay lưng về phía Tiêu Thỏ, khóe miệng liền hơi nhếch nhếch lên giống như bị cần câu móc vào giựt giựt.

      Đêm tối như hôm nay, cũng tồi !
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7
      Từ hôm đó trở , Lăng Siêu bắt đầu tham gia buổi tự học sau mỗi buổi học, như vậy, sau khi tự học xong có thể tới võ quán đón Tiêu Thỏ về nhà. Đương nhiên, theo , đấy chỉ là 'thuận đường' mà thôi.

      Cái kiểu 'thuận đường' của Lăng Siêu khiến Tiêu Thỏ vui mừng khôn xiết, vốn là tập võ ở võ quán hết ba tiếng đồng hồ, đủ mệt lắm rồi, lại còn phải đạp xe về quả là nàng chịu nổi. Nhưng từ khi có Lăng Siêu, nàng còn phải lo lắng con đường vắng vẻ tối om ở khu đó, cũng phải buồn bã đạp xe mình quãng đường dài về nhà, thậm chí nếu mệt còn có thể dựa đầu vào lưng ngủ lát. Quả là đãi ngộ tốt a !

      Cứ vậy tháng dần qua , Đại hội võ thuật Thiếu niên Thành phố rốt cục cũng khai mạc.

      Vào tuần cuối cùng, võ sư lên chương trình tập huấn đặc biệt cho toàn bộ đội ngũ tham gia. Tiêu Thỏ với danh nghĩa là đội ngũ dự bị, tự nhiên là phải có mặt.

      Tối hôm đó, Tiêu Thỏ tập võ xong, cười hớn hở xuống dưới nhà, thấy Lăng Siêu ngồi xe đạp, chân đạp sẵn lên pê đan, chân chạm đất chờ nàng ngồi lên.

      Tiêu Thỏ chạy như bay qua đó, chưa tới nơi miệng cũng vui vẻ hét lên. « Tớ có tin vui nha ! »

      « Chuyện gì ? »

      « Ở võ quán, sư tỷ Lan Vĩ Viêm của tớ phải vào viện. »

      Lăng Siêu lườm nàng cái. « Vậy mà tin vui cái gì ? »

      « phải đâu, cậu nghe cho hết ! » Tiêu Thỏ tiếp luôn. « Sư tỷ ấy là thành viên chính thức của đội ngũ thi đại hội võ thuật lần này. Giờ tỷ ấy được, sư phụ kêu tớ thay đó. »

      « Cậu muốn tham gia đấu võ sao ? » Lăng Siêu mắt bắt đầu long lên.

      « Đúng thế ! » Tiêu Thỏ hưng phấn gật mạnh đầu. « Lần này tham gia Đại hội, hầu như toàn là học sinh trung học, có mỗi tớ là sơ trung thôi. Sư phụ tớ có tiềm năng, chừng còn có thể giật giải trở về. Mấy hôm trước mẹ tớ còn bảo, nếu lần này tớ tham gia đại hội võ thuật có giải, chừng tới lúc lên trung học, có thể thêm ít điểm cộng... »

      Tiêu Thỏ càng thao thao bất tuyệt, mặt Lăng Siêu càng sầm xuống. Chờ nàng xong liền hỏi. « Bao giờ cậu ? »

      « Tuần sau, hình như phải ba ngày. »

      « Tuần sau tớ phải tới trường trung học A. »

      Trung học A ? bỗng nhiên khiến Tiêu Thỏ sững sờ. « Cậu đến trung học A làm gì ? » tới trung học A, đó chính là trung học tốt nhất thành phố, nghe hàng năm rất nhiều phần tử tài năng đỗ vào nhiều trường đại học trọng điểm của quốc gia là xuất phát từ trường trung học đó. Lăng Siêu định đến trung học A, lẽ...

      Tiêu Thỏ giật mình cái tỉnh ngộ. « Trường mình phải là định giới thiệu cậu tới trường A học chứ ? »

      Lăng Siêu ánh mắt thâm thúy nhìn nàng gật đầu.

      « tốt quá ! » Tiêu Thỏ cao hứng muốn nhảy loi choi tại chỗ. « Cậu học ở trường A, mẹ nuôi rất vui cho xem. Hôm trước mẹ nuôi còn chuyện với tớ, khen ngợi trường A hết lời... »

      « Còn cậu sao ? » Lăng Siêu đột nhiên hỏi.

      Tiêu Thỏ hiểu gì hết. « Tớ ? Tớ sao ? »

      « Cậu có muốn tớ học ở trường A ? »

      Tiêu Thỏ biết tại sao Lăng Siêu lại hỏi nàng điều này, nghĩ lúc mới trả lời. « Dĩ nhiên là tớ hi vọng cậu rồi ! Trường A nổi tiếng rất tốt, về sau tớ chuyện với người khác, có thể khoe tớ có em trai nuôi học ở trường A, rất là oai đó nha ! ... » Nàng ba hoa hồi, mặt hớn hở phởn phe cười tươi, mãi tới khi nghĩ lại, mới phát vẻ mặt Lăng Siêu đúng lắm...

      Á ! Tiêu Thỏ chết rồi, nàng dám ba chữ kia !

      Ba chữ mà Lăng Siêu ghét nhất ở Tiêu Thỏ ra, chính là ba chữ 'Em trai nuôi'. Nhưng đúng là thế mà, ràng kém nàng tháng, mẹ lại là mẹ nuôi của nàng, phải em trai nuôi của nàng sao ? Chính là Lăng Siêu nhất quyết chịu, mỗi lần nàng nhắc tới ba chữ này lập tức đổi sắc mặt với nàng, mà là cái sắc mặt rất khó nhìn nữa.

      Hồi đầu, Tiêu Thỏ phục , Lăng Siêu đầu óc phải ngu dốt, còn học hơn nàng lớp sao ? Cứ phải xấu tính ích kỷ thế, ngay cả em trai nuôi cũng cấm tiệt cho nàng gọi sao ? Tỷ tỷ của là ta đây tuy đầu óc bã đậu hơn , nhưng cũng tới mức phân biệt lớn như thế chứ ?

      Vì chuyện này, Tiêu Thỏ còn cố tình méc Lăng nương. Lăng nương nghe xong ấy nhưng lại cười cách gian ác, xoa xoa đầu nàng . « Thỏ Thỏ à, ra Lăng Siêu hơn con tháng. Tại vì con bị sinh non tháng, nó lại sinh muộn tháng, cho nên theo lý mà , ra còn hơn con tháng cơ. »

      Tiêu Thỏ khi đó còn chưa biết sinh tiểu hài tử thể có chuyện sinh muộn tháng, còn tưởng mẹ nuôi đều là . Vì thế nàng vô cùng buồn bực, tại sao ràng bản thân sinh sớm hơn Lăng Siêu tháng, nhưng tính ra tuổi vẫn kém hơn Lăng Siêu ?

      Qua đó có thể thấy, mẹ của Lăng Siêu là nữ nhân rất nhìn xa trông rộng. Nàng chỉ cần thốt câu quá phức tạp cao sang, lập tức đem quan niệm nữ lớn nam của Tiêu Thỏ đổi thành nam lớn nữ , từ đó về sau Tiêu Thỏ mỗi lần nhìn thấy Lăng Siêu là lại nhớ ra mình hơn tháng, khiến khí thế của nàng lập tức giảm chỉ bậc.

      Trong lòng Tiêu Thỏ tuy cam chịu việc nàng hơn Lăng Siêu, nhưng tinh thần AQ (1) của nàng vẫn rất cao, mỗi lần về trước mặt người khác đều luôn miệng 'em trai nuôi của tôi thế này, em trai nuôi của tôi thế kia...'. Nàng cảm thấy miệng gọi như thế lòng thấy oai phong hơn. Lâu dần nó trở thành thói quen, hôm nay trước mặt Lăng Siêu lại nhỡ miệng phát ngôn ẩu.

      Xem ra tính xấu của sắp phát tác rồi, nàng bắt đầu cụp tai lại chịu mắng.

      Đáng tiếc lần này Tiêu Thỏ đoán sai. Lăng Siêu hề nổi giận mà chỉ thản nhiên . « thôi. » Giọng tuy phải hào hứng cho lắm, nhưng cũng hề nặng nề, giống như chuẩn bị phát hỏa.

      Tiêu Thỏ nhàng thở ra, trèo lên theo chiếc xe đạp màu đen quen thuộc.

      là tiết xuân, gió mơn man thổi, ngẩng mặt ngồi sau xe mà , mũi mơ màng ngửi thấy mùi hoa xuân từng đợt ào tới khiến cho tinh thần vô cùng thoải mái, khiến người ta khỏi say mê chìm đắm trong đó. Tiêu Thỏ thực thích cảm giác đó, cho nên dọc đường nàng từ từ nhắm mắt lại, miệng thi thoảng lại khúc khích cười khẽ.

      Bỗng dưng Lăng Siêu dừng xe lại.

      Tiêu Thỏ mở mắt, phát bọn họ vẫn chưa về tới nhà.

      « Sao thế ? » Nàng hỏi.

      « xuống, chúng ta bộ. »

      bộ ? Tiêu Thỏ có chút buồn bực hiểu, lật đật bước từ xe xuống, hai mắt tò mò nhìn Lăng Siêu. Tiểu tử này hôm nay có chút kỳ lạ nha, tại sao lại những lời lạ lùng như thế chứ ?

      Xuống xe, Lăng Siêu khóa xe đạp vào cạnh đó, rồi bước về hướng công viên gần đó. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần cũng vội vàng chạy theo.

      Hai người cứ thế bước, ngươi trước ta sau hồi lâu ơi là lâu, cũng vẫn im lặng gì. Bỗng nhiên Lăng Siêu trước chợt đột ngột đứng lại, quay người lại đợi Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ lúc đó vốn cúi đầu ngẫm nghĩ xem Lăng Siêu rốt cục hôm nay làm sao thế, cẩn thận cứ thế tiến tới, liền đâm thẳng vào ngực Lăng Siêu.

      « Ái ui ! » Tiêu Thỏ vừa kêu, tay xoa xoa đầu, vừa . « Xin lỗi nhá, tớ thấy... » Nàng bỗng ngưng bặt.

      khí chung quanh sao thấy có chút kỳ lạ nhỉ ?

      Nhìn kỹ, nàng cứng đờ người, bắt đầu cảm thấy tự nhiên cho lắm. Bởi vì Lăng Siêu đưa tay lên ôm lấy bả vai nàng, hề có ý buông ra, mà mắt lúc này cũng nhìn nàng đăm đăm. Hai con ngươi đen thẫm, lại nhuốm ráng hồng của hoàng hôn, bỗng có vẻ trong suốt lạ lùng.

      « Sao thế ? » Tiêu Thỏ hỏi, giọng có chút run rẩy.

      « Cậu có nhớ nơi này là nơi nào ? »

      Nơi này ? Tiêu Thỏ ngẩng đầu nhìn chung quanh, bỗng hiểu ra. « Nơi này hồi chúng ta học mẫu giáo ... »

      « Đúng thế. » Lăng Siêu gật đầu. Đây từng là con đường về nhà của hai đứa khi còn mẫu giáo, có điều con đường ven đê phủ đầy đá vụn ngày đó giờ thành công viên xinh đẹp, mà giờ chỗ hai đứa đứng chính là chỗ lên đê ngày xưa.

      « Thỏ Thỏ. » Lăng Siêu bỗng mở miệng. bắt đầu dậy , giọng cũng vỡ tiếng, nghe có chút trầm khàn. « Cậu có nhớ , ngày xưa chúng ta hay tới đây dạo. »

      « Ừh. » Tiêu Thỏ gật đầu, lòng dạ yên, cảm thấy Lăng Siêu ôm nàng như vầy trông qua rất kỳ quái ám muội, khiến cả người nàng thoải mái.

      « Nếu tớ tới trường A, về sau chúng ta còn có thể thường tới nơi này dạo chung nữa. »

      « Cuối tuần cậu về mà... » Tiêu Thỏ tiếp tục yên lòng, trong đầu bắt đầu thầm tự hỏi làm thế nào có thể thuận lợi thoát ra khỏi tư thế này cách thuận lợi nhất...

      « Nếu cậu thích, tớ có thể tiếp tục học ở trong thị trấn thôi. »

      Vấn đề này khiến tâm trạng bất an của Tiêu Thỏ hoàn toàn bị bỏ quên, nàng vội vã lắc đầu. « đâu, tớ làm gì có thích... »

      « Thỏ Thỏ... » Lăng Siêu ôm vai nàng chợt thu tay lại chút, vận sức kéo nàng lại gần hơn. « Cậu vẫn hiểu ý của tớ. »

      Ý gì cơ ? Đầu óc Tiêu Thỏ giờ bắt đầu căng thẳng, trong làn khí tràn ngập mùi hoa đê lúc hoàng hôn, nàng bỗng ngửi thấy loại mùi đặc biệt chỉ Lăng Siêu mới có... giống như... giống như... mùi hoa hướng dương vậy...

      « Thỏ Thỏ... »

      Càng lúc, mặt Lăng Siêu càng ghé lại gần nàng, tay vai nàng cũng túm chặt hơn, mạnh hơn vài phần. (ái muội a, ái muội a !)

      hiểu làm sao, đúng lúc đó trong đầu Tiêu Thỏ bỗng lên động tác mà trong buổi tập võ khi nãy sư phụ kêu bọn tập, tay tóm lấy cẳng tay đối thủ, dùng sức kéo mạnh, sau đó nghiêng người đem vai đập mạnh vào ngực đối thủ, cuối cùng nhấc eo , tay kia kéo mạnh, xoay người chùng vai... NÉM !

      Tiêu Thỏ trong đầu nghĩ thế nào, tay cũng i chang làm như thế.

      « Véo... Tùm ! »

      trận thanh do nước bị dao động mạnh do vật thể bị ném xuống gây ra. Lăng Siêu... Lăng Siêu bị ném xuống sông rồi ! (= = ')

      ***

      Chú thích:

      (1) AQ : nhân vật chính trong AQ chính truyện của Lỗ Tấn. Tinh thần AQ được thể nét nhất qua tình huống, AQ bị kẻ chửi cho lên bờ xuống ruộng, ảnh bèn nghĩ thầm trong đầu, 'ta là bố nó, ta là bố nó, nên nó chửi ta cũng là chửi bố nó, bla bla bla'... Tinh thần AQ còn được gọi cách khác vô cùng tục tĩu mà Lãnh Vân trích ra đây. Ai muốn biết PM nhé =D
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8
      Lăng Siêu từ tới lớn, đây là lần đầu tiên thổ lộ với nữ sinh khác, ấy thế nhưng lại bị ném xuống sông. Tiểu tử này tuy kế thừa bản tính phúc hắc của mẹ , IQ (chỉ số thông minh) cao, EQ (chỉ số cảm xúc) lại càng cao, nhưng dù gì cũng vẫn là đứa bé dở ông dở thằng. gặp phải cố này, dù đến nỗi buồn bực, nhưng cũng cảm thấy rất mất mặt, và có cảm giác thất bại.

      Cho nên, giận dỗi, vài ngày sau vẫn thèm để ý đến Tiêu Thỏ.

      Đối với phản ứng của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ cũng là bực bội. ra hôm đó nàng nào có cố ý ném Lăng Siêu xuống sông đâu cơ chứ. Ai bảo hành động của rất ư là quái dị, khiến nàng cảm thấy trong lòng hoảng hốt, y chang thứ cảm giác khi có nguy hiểm tới gần.

      kẻ tập võ vài năm như nàng, gặp tình huống như thế, lẽ đương nhiên là chút phản xạ có điều kiện để tự phòng vệ. Hơn nữa, trước kia ở trường luyện võ, tập cùng nàng đều là sư phụ hoặc các sư huynh đồng môn. Bọn họ lớn tuổi hơn nàng, thân hình cường tráng, phối hợp nàng để nàng giả vờ ném bọn họ ngã xuống đất là cùng. như Lăng Siêu, cả người nặng lắm cũng được nửa cân thịt, nên nàng vừa ra tay ném là có thể ném xa tới vậy !

      Dù gì, nàng cũng phải cố ý mà.

      Nhưng Tiêu Thỏ lại đổi ý, nghĩ cho cùng chính mình mới là kẻ ra tay ném người xuống sông. Nhỡ ra Lăng Siêu chìm nước có chuyện gì xảy ra, ảnh hưởng tới buổi phỏng vấn xin học của , nàng phải thành tội đồ của Lăng gia sao ?

      Cứ thế bực bội rồi lại lo lắng thay phiên nhau, Tiêu Thỏ cũng cảm thấy mình nên tới giải thích xin lỗi cùng Lăng Siêu.

      Tiếc là nàng còn chưa có cơ hội gì, phải theo các sư huynh sư tỷ tham gia Đại hội võ thuật.

      Đại hội Võ thuật Thiếu niên thành phố F rất nổi danh trong làng võ cả nước. Tuy chỉ là các trận đấu cấp tỉnh, nhưng ra các thành viên tham gia đến từ khắp cả nước, phạm vi ảnh hưởng của đại hội này khá rộng lớn.

      Ông thày dạy võ họ Võ rất coi trọng Đại hội lần này. Cả đội lên xe tới Đại hội, ông ta còn làm bài diễn văn động viên các thành viên trong đội, lại như vô tình kể ra cách đầy tự hào về thành tích nổi trội của bản thân mình khi tham gia năm đó, rồi lại kể lể võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm ra sao, rồi tuyên bố tập võ chính là để bảo vệ gia đình bảo vệ quốc gia, ngày thường còn có thể đỡ các ông già bà cụ qua đường. Tóm lại chính là câu : Tập võ là quang vinh, thi đấu là nghĩa vụ, giành giải là trách nhiệm !

      hồi năng hùng hồn qua , những thành viên trong đội bừng bừng khí thế liên tục xoa tay chỉ chờ bắt đầu thi đấu. Chỉ độc có Tiêu Thỏ, từ nhà tới nơi thi đấu, đều gục đầu gà gật ngủ, ngáp ngắn ngáp dài liên tục.

      Võ Thừa Vĩ ngồi bên cạnh nàng thấy nàng như vậy liền hỏi . « Tiêu sư muội, tối qua cậu ngủ ngon sao ? »

      Tiêu Thỏ mở choàng hai mắt nhìn Võ Thừa Vĩ. « Ừh, ngủ được. » xong lại ngáp cái.

      Tiêu Thỏ ngủ ngon là có nguyên nhân cả, nguyên nhân ấy chính là Lăng Siêu. Mấy hôm nay tập võ xong, Lăng Siêu vẫn đến võ quán đón nàng. Tiêu Thỏ cũng biết hẳn là giận, thế là rất tự nguyện tìm xin lỗi. Nào ngờ bài diễn văn xin lỗi đều chuẩn bị xong xuôi, về tới nhà mới biết Lăng Siêu sớm tới thành phố này thi.

      Tuy ném xuống sông là lỗi của nàng, nhưng Lăng Siêu phải quá nhen sao ! Ngay cả tới trường trung học A phỏng vấn cũng thèm báo cho nàng tiếng, uổng công nàng coi là bạn thân thiết !

      Tiêu Thỏ được tham gia Đại hội võ thuật, vốn tâm tình rất là hưng phấn, giờ lại bị Lăng Siêu quấy rầy tư tưởng, nàng liền trở nên buồn bực. Cứ hưng phấn được lúc, lại buồn bực lúc, buổi tối ngủ được cũng là lẽ dĩ nhiên.

      Võ Thừa Vĩ thấy Tiêu Thỏ như vậy liền tiện miệng. « Nếu cậu cảm thấy mệt, vậy mau tới khách sạn ngủ thêm chút . Dù sao sáng nay cũng chỉ là lễ khai mạc, hay cũng chẳng sao. »

      « Sư phụ mắng mất. »

      « sao đâu, cha tớ nếu có hỏi, tớ cậu vệ sinh rồi, ông ấy phát đâu. »

      Có Võ Thừa Vĩ bảo đảm, Tiêu Thỏ cũng trở nên to gan hơn, nàng tới khách sạn xong tìm cớ trốn khỏi đội, về phòng ngủ khì.

      lúc ngủ say, nàng bỗng cảm thấy có thứ gì đó cứ rung lên. Tới lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra nàng mới phát là cái điện thoại di dộng đầu giường nàng gào thét đòi chú ý.

      Thời điểm bấy giờ, học sinh sơ trung như Tiêu Thỏ có di động dùng là đáng ngạc nhiên. Nhưng Tiêu Thỏ lại khác, nàng vừa lên sơ trung, ba của Lăng Siêu liền mua chiếc di động tặng cho nàng. Sau đó mẹ của Tiêu Thỏ sang nhà từ chối muốn trả lại, kết quả là Lăng tiên sinh cầm chiếc di động cười cười đặt vào tay Tiêu nương. « Sớm muộn gì cũng là người nhà, chị cứ coi là sính lễ nhà tôi . »

      Mẹ của Tiêu Thỏ ngẫm nghĩ chút, cảm thấy cũng có lý, liền cầm 'sính lễ' vui vẻ về.

      Đương nhiên chuyện này Tiêu Thỏ hoàn toàn biết. Nếu nàng biết từ lúc còn bé như vậy bị mẹ nàng gả bán ra ngoài với giá rẻ mạt, cái điện thoại, chừng nàng cảm thấy ủy khuất nằm lăn ra đất ăn vạ giãy dụa cho mà xem.

      Tiêu Thỏ ngáp cái sái cả quai hàm, dụi dụi mắt rồi mới cầm di động từ đầu giường lên, ấn lung tung phím nào đó, cuộc gọi được nối lập tức.

      Đầu bên kia, có tiếng của Lăng Siêu truyền tới. « Cậu ở đâu ? »

      Tiêu Thỏ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng đáp. « Khách sạn XX. »

      « Giờ tôi ở đại sảnh khách sạn chờ cậu. Cho cậu đúng mười phút phải xuống đây, nếu tôi mang bài thi toán tháng trước cậu nhét vào cặp tôi để giấu đưa cho mẹ cậu xem. » xong, lập tức gác máy.

      Đầu bên này, Tiêu Thỏ cầm điện thoại nhìn chằm chằm, ngơ ngẩn mất hai giây. Sau hai giây, nàng hoàn toàn tỉnh ngủ.

      Năm mươi chín điểm ! Bài thi toán đó nàng chỉ được có năm mươi chín điểm !

      Lăng Siêu, nhà ngươi độc ác ! T_____T

      Lúc Tiêu Thỏ luống cuống chân tay chạy xuống được đại sảnh của khách sạn, thấy Lăng Siêu nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha dành cho khách. Vừa thấy Tiêu Thỏ chạy tới, liền giơ tay lên nhìn đồng hồ. « Chín phút bốn mươi lăm giây. »

      Tiêu Thỏ giựt giựt khóe miệng. « Sao cậu lại ở đây ? »

      « Tôi phỏng vấn. »

      Phỏng vấn ? Nhắc tới việc này Tiêu Thỏ liền giận dữ, cố ý hỏi. « phải hôm qua cậu phỏng vấn xong rồi sao ? »

      Lăng Siêu vòng hai tay ra sau gáy, tư thế thoải mái trả lời. « Dù gì cũng có việc gì, tôi ở lại đây chơi hai ngày rồi về. »

      Quả nhiên là học sinh xuất sắc, ngay cả trốn học cũng có lý do hợp tình hợp lý thế. Tiêu Thỏ xấu xa nhắc nhở. « Hôm nay vẫn trong tuần mà, cậu còn hai ngày phải học đó. »

      « Tôi về trường học. » Lăng Siêu .

      « Gì ? » Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. « Cậu... cậu vừa gì ? »

      Lăng Siêu liếc mắt nhìn nàng cái, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng giọng lại vô cùng bình thản. « Hôm qua phỏng vấn xong xuôi, họ từ tuần sau trở tôi có thể tới trường A bắt đầu học luôn. »

      Tiêu Thỏ bây giờ mới ý thức được. Học sinh được thư giới thiệu phải tới trường mới học luôn, cách khác, từ tuần sau còn học cùng nàng, cũng đón nàng sau mỗi buổi luyện võ, lại càng giúp nàng làm bài tập nữa. Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng dưng nặng trĩu, có tư vị rất chua xót.

      Nàng ngẩn người lúc, rồi 'ừh' tiếng khẽ.

      Lăng Siêu nhìn nàng hỏi. « Cậu có lời gì muốn với tôi sao ? »

      « Tôi... » Việc này tới quá mức đột ngột, nhất thời Tiêu Thỏ cũng biết phải gì, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm Lăng Siêu. lát sau nàng nhớ ra điều gì đó, liền sáng mắt.

      « Đúng rồi, tôi chưa kịp xin lỗi vậy. » Nhất định là còn chưa giải thích xin lỗi nên nàng mới cảm thấy bứt rứt trong lòng, mới thấy buồn bực chút. Đúng ! Hẳn là thế rồi !

      Vừa nghe xong, Lăng Siêu nhíu mày. « Cái gì mà xin lỗi ? »

      « là... chuyện hôm đó, tôi nên nặng tay như vậy, lại ném cậu xuống sông. Là tôi sai rồi, mong cậu thứ lỗi. »

      Lúc Tiêu Thỏ thốt ra những lời này, cố gắng hết sức biểu đạt vẻ chân thành mặt, hi vọng Lăng Siêu có thể qua đó kể nợ cũ. Nhưng ngờ, nàng càng tỏ ra chân thành, hai cái chân mày của Lăng Siêu càng nhíu lại chặt chẽ. hỏi. « Về chuyện đó, cậu có hay ngẫm nghĩ ý nghĩa của những lời tôi ? »

      Nghĩa trong lời ? Tiêu Thỏ nghiêng đầu ngẫm nghỉ cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu. « . »

      « Hừ ! »

      Gã thiếu niên ngồi ghế sô pha hừ tiếng. Từ sau khi bị ngã xuống nước, cáu bẳn giận dữ vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn là cam lòng cứ như vậy bị cự tuyệt tình cảm. Đặc biệt từ khi phỏng vấn xong, biết được mình sắp phải xa nàng, phải tới trường A học ngay, cái thứ cảm giác cam tâm càng trồi phát mãnh liệt. Vì thế ràng phỏng vấn xong mà vẫn ở lại thành phố, chờ Tiêu Thỏ tới bắt nàng cho ràng.

      Cơ mà hoàn toàn nghĩ tới, Tiêu Thỏ vẫn luôn suy nghĩ nhớ mãi quên, lại là kiện nàng vứt xuống nước. Còn cái việc xảy ra trước đó, nàng hoàn toàn có chú ý đến.

      Bi thảm, chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung cảm xúc của Lăng Siêu tại.

      Nhưng mà đồng chí Lăng Siêu tuy cảm thấy bi thảm, nhưng cũng hề thiếu thông thái, nhất là khi bị dồn vào bước đường cùng, có rất nhiều ý nghĩ kỳ diệu ra. lát sau hai con mắt vốn tối sầm sầu não bỗng ánh lên tia mưu gian xảo dễ bị phát .

      « Tôi bị cậu ném xuống sông, cậu nghĩ chỉ câu xin lỗi như vậy là xong sao ? »

      bỗng dưng lại như vậy khiến Tiêu Thỏ có chút sững sờ. « Chứ sao ? Cậu còn muốn thế nào nữa ? »

      « Cậu phải dùng hành động để bồi thường cho tôi. »

      « Bồi thường kiểu gì ? »

      « Ví dụ như giặt quần áo giúp tôi, dọn dẹp phòng học, mua đồ ăn sáng... » (Hic, bé Siêu bắt đầu phản công !)

      Tiêu Thỏ đầu óc tối sầm lại, sao bây giờ trông Lăng Siêu giống như thiếu gia ra lệnh cho tì nữ thế nhỉ ? Nàng vươn tay gãi gãi xoa xoa giựt giựt mớ tóc ngắn ngủn đầu rối xù như tổ quạ. « Cậu phải lên trường A học, tôi làm sao làm những việc đó cho cậu được ? »

      « Cũng đúng... » Lăng Siêu hơi đăm chiêu suy nghĩ, đầu gật gật.

      « Chứ sao, cậu nghĩ kỹ hơn chút , phải biết thực tế ra sao chứ. Tóm lại chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định làm, tuyệt đổi ý ! » Tiêu Thỏ vỗ ngực hùng hổ cam đoan.

      « Là cậu đấy nhé ! » Mắt Lăng Siêu lóe lên tia vui vẻ vì gian kế thực được. « Vậy trước tiên thế này, cậu phải thắng trong đại hội võ thuật lần này, rồi cố thi vào trường A học, để còn có thể bồi thường cho tôi ! »

      « Á ?!?! » Tiêu Thỏ muốn rớt quai hàm xuống đất.

      bất kể liệu Tiêu Thỏ đạt quán quân đại hội xong có thể thi vào được trường trung học trọng điểm A hay , tóm lại lần này Lăng Siêu những lời đó, ít nhiều đều gây áp lực cho Tiêu Thỏ phải thắng trận. Mà Tiêu Thỏ này, tình cờ lại đúng là điển hình của loại người phải có áp lực mới có động lực phấn đấu.

      Vì thế, trong vài ngày diễn ra Đại hội võ thuật, nàng chỉ dựa vào lời của Võ sư là bản thân vốn rất có tiềm năng võ thuật, cộng thêm áp lực của Lăng Siêu, cùng với chút may mắn khi chia tổ thi đấu, đường đường chính chính thẳng lèo vào đến chung kết nữ sinh sơ trung. Mà đám sư huynh sư tỉ của nàng lúc nào cũng tin tưởng thề bồi phải dành giải quán quân đại hội, trừ Võ Thừa Vĩ ra toàn là tay trắng ra về.

      Thế mới , đời vốn thiếu kỳ tích, chỉ là thiếu điều kiện tạo ra kỳ tích mà thôi. Tiêu Thỏ nhà ta chính là chó ngáp phải ruồi, nên tạo ra được kỳ tích của mình.
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9
      Trận chung kết đó, Tiêu Thỏ quả vô cùng căng thẳng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới nàng có thể thẳng lèo vượt qua mọi vòng loại, xông vào tới chung kết. Thành công này đến quá đột ngột khiến cho con chim non mới ra ràng (1) như nàng có chút thích ứng kịp, thậm chí có cảm giác phải .

      phải phải , trận đấu vẫn diễn ra như thường. Vì thế chiều hôm thứ ba tới thành phố F, Tiêu Thỏ rốt cuộc cũng phải lên sàn đấu trận chung kết.

      Lần này đối thủ chung cuộc của Tiêu Thỏ là kẻ đứng đầu bảng nọ, là nữ sinh sơ nhị ở thành phố nào đó phía Bắc, tên là Âu Dương Mai. Nghe nàng ta năm tuổi bắt đầu luyện võ, tám tuổi bắt đầu đạt quán quân trong các giải võ thuật lớn , mười hai tuổi được xưng danh là cao thủ võ lâm của thành phố nọ.

      Tóm lại câu, sống chết gì Tiêu Thỏ cũng thể nào thắng nổi trận đầu này đâu.

      khán đài, Lăng Siêu vốn mực chú ý xem đấu võ bỗng gửi tin nhắn cho Tiêu Thỏ. « Đánh thắng được cứ việc nhận thua, đừng có cứng đầu quá ! »

      Chính là cái tin nhắn này lại chọc giận Tiêu Thỏ. cái gì thế, nàng còn chưa có bắt đầu đánh, Lăng Siêu sao rủa nàng đánh thắng cơ chứ ? Hơn nữa, cho dù đánh thắng được cũng thể nhận thua đầu hàng chứ, vô cùng mất mặt đó nha !

      Thế là Tiêu Thỏ ôm đầy bụng tức tối xông lên sàn đấu.

      Vừa lên võ đài, nàng bị dáng vẻ bên ngoài của Âu Dương Mai khiến cho sững sờ.

      Tiêu Thỏ vốn tưởng Âu Dương Mai giống như các cao thủ võ thuật thường được nhắc tới, bộ dạng vô cùng hung ác dữ dằn, như năm em siêu nhân phiên bản nữ vậy. ngờ là, nhìn Âu Dương Mai ở khoảng cách gần thế này mới phát ra đây là nương nhắn thanh tú, làn da trắng muốt như bạch ngọc, lại còn buộc tóc vểnh lên như đuôi ngựa, hai mắt to tròn trong veo như nước, quả phiên bản thủy thủ mặt trăng (2) vô cùng xinh đẹp !

      Từ hình ảnh nữ siêu nhân xấu xí tới nữ chiến binh xinh đẹp, quả là khác nhau rất xa, khiến Tiêu Thỏ nhất thời bị mê hoặc.

      Liệu nữ chiến binh xinh đẹp này có đại diện cho sức mạnh mặt trăng mà tiêu diệt nàng hay ?

      cho thấy, nữ chiến binh xinh đẹp cũng vẫn là nữ chiến binh xinh đẹp, nên đại diện vẫn phải đại diện, bị đánh cũng vẫn bị đánh. Thế là Tiêu Thỏ lượn vòng đẹp như mơ bị đánh rớt xuống nền võ đài.

      Đúng khoảnh khắc nàng bị rơi võ đài, rốt cục Tiêu Thỏ cũng hiểu được vì sao Lăng Siêu vẫn giận nàng. Té ra đây là cảm giác bị người ném , quả thể chấp nhận được !

      Nàng khẽ gắng gượng đứng dậy, toàn bộ người có chút tê rần đau đớn, liền chỉnh lại tư thế đứng ngẩng đầu nhìn Âu Dương Mai. Vừa rồi nàng ta còn tỏ ra bộ dạng nhu nhược, nhưng giờ lại có ánh mắt rất sắc bén, như có thể ăn thịt người sống vậy.

      tàn khốc làm sao : cho dù có khoác vẻ ngoài của mĩ nữ, siêu nhân vẫn là có thể biến thân đánh bại tiểu quái thú được ! (Đọc mấy câu này chết cả cười với bạn Thỏ :))

      Tiêu Thỏ từ bé tới giờ, lần đầu tiên bị người khác đánh cho thảm thiết tới vậy. Dù nàng cố cứng rắn chống chọi rất lâu, nhưng cũng vẫn tránh nổi số phận thê thảm bị đánh bại. Mãi tới khi tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, nàng như trong giấc mộng, lảo đảo choáng váng quay ra phía khán giả làm thế bái chào, rồi sau đó mau chậm bước xuống khỏi võ đài. Vừa bước vài bước chợt nàng cảm thấy ổn, chân vững liền lao đầu ngã xuống đất.

      bóng người bỗng dưng vọt tới, vững vàng ôm lấy nàng. thứ mùi vị rất quen thuộc ập vào mũi, khiến nàng yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là ánh mắt lo lắng của Lăng Siêu.

      ra Tiêu Thỏ cũng phải là bị đánh tới mức ngất xỉu, nhưng là vốn cảm giác lắm về trận đấu này, từ đầu tới cuối đầu óc vẫn luôn trong trạng thái lâng lâng hư ảo. tại mọi thứ xong, nhưng nàng vẫn lấy lại được tinh thần.

      Tuy nhiên trong mắt hàng ngàn khán giả lại hoàn toàn phải như vậy.

      Khán giả Giáp . « Các người thấy , tiểu nương này bị đánh tới mức như vậy, vẫn cố chịu đựng tới khi chấm dứt trận đấu mới ngất xỉu, quả rất có tinh thần thượng võ ! »

      Khán giả Ất . « Xem thực lực của hai đứa, người nào thông minh là có thể nhìn ra kẻ cao người thấp ràng, nhưng nhóc con này những có dũng khí tiếp tục đấu, lại còn có thể kiên trì lâu như vậy, là vĩ đại a ! »

      Khán giả Bính . « Tôi cũng thấy vậy, nhóc dũng cảm như thế, ít nhất cũng phải cho nàng giải thưởng tinh thần gì đó chứ ! »

      ......

      Quả nhiên, ánh mắt quần chúng là chính xác nhất. Tới lúc trao giải của Đại hội, Tiêu Thỏ những đạt giải Á quân, mà còn ngoài dự kiến, được trưởng ban tổ chức trao thêm giải Tinh thần Võ thuật nữa.

      Ách, Tiêu Thỏ tay cầm giải thưởng sững sờ, từ lúc nào mình lại có tinh thần võ thuật như vậy cơ chứ ?

      lúc nàng phân vân nhìn giải thưởng, bé Âu Dương Mai vừa rồi võ đài thiếu chút nữa đánh nàng tới ngất xỉu tay cầm cúp Quán quân đại hội, cười cười bước tới.

      Nàng vừa tới trước mặt Tiêu Thỏ, chìa tay ra. « Chúc mừng bạn. »

      Tiêu Thỏ chưa bao giờ khách khí lịch với ai như vậy, sửng sốt lúc mới bắt chước nàng chìa tay ra bắt, yếu ớt cười. « Cám ơn. »

      « Bạn là đối thủ đầu tiên dũng cảm tới như vậy mà tôi từng gặp. Hi vọng lần sau có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục so tài. » Âu Dương Mai xong liền cười tươi tắn như gió mùa xuân, nếu phải vừa rồi bị nàng ta cứng rắn đánh cho thảm bại, Tiêu Thỏ nghĩ nàng ta là mĩ nhân yếu ớt cơ.

      Tiêu Thỏ cười , hơi gian gian. « Tôi cũng hi vọng... » Hi vong lần sau nhìn thấy bạn tôi có thể chạy trốn nhanh chút.

      Hai người trò chuyện lúc, Âu Dương Mai quay , vừa vài bước nàng bỗng nhớ ra cái gì liền quay đầu lại nháy mắt với Tiêu Thỏ. « Quên mất, tôi thấy bạn trai của bạn là tốt với bạn đó ! »

      xong nàng bỏ , để lại Tiêu Thỏ ngẩn người đứng đó.

      Bạn trai ? Bạn trai nào ? Ý nàng ta phải là...

      Tuy vậy Tiêu Thỏ nhanh chóng lắc lắc đầu. Làm sao có thể được ? Con thỏ ăn cỏ gần hang mà ! (3)

      Vì thế, Tiêu Thỏ phũ phàng dập tắt luôn cái ý niệm vất vả lắm mới xuất trong đầu nàng kia, sau đó thoải mái quay người, suýt chút nữa là đâm vào người vốn đứng phía sau nàng là Lăng Siêu.

      Khoảnh khắc đó, Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy nóng hết cả hai tai. « Cậu... cậu đứng đây từ lúc nào ? »

      Lăng Siêu nhướng mày. « Mới rồi. »

      Mới rồi phải là lúc Âu Dương Mai tới sao ?

      « Cậu... cậu... đứng đây làm gì ? »

      Vẻ mặt Lăng Siêu ra chút khoái trá. « phải là cậu bị đánh cho ngất xỉu xong liền bị lắp chứ ? »

      « Cậu mới lắp ấy ! » Suy nghĩ như bị người khác nhìn thấu khiến Tiêu Thỏ có chút giận dỗi. « Rốt cuộc cậu tới làm gì ? Tôi phải thu xếp đồ đạc về ! »

      « Hôm nay tôi vui vẻ a ! » bỗng dưng câu đầu đuôi.

      Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. « Cái gì cơ ? »

      Lăng Siêu đứng đó, dùng thứ ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng chằm chằm, cái loại ánh mắt đó khiến người ta nổi cả da gà mà !

      « Cậu liều mạng đấu như vậy vì tôi, tôi cao hứng ! » xong quay người bỏ , chính lúc quay người, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười gian ác.

      « Hả ? »

      Chờ tới khi Tiêu Thỏ hiểu ra ý là gì, Lăng Siêu xa, hai tay đút túi quần, miệng cười khoan khoái.

      Nhìn bóng dáng vô cùng tự sướng cách thô bỉ kia, Tiêu Thỏ nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi. « Ai liều mạng vì ngươi cơ chứ ? Khi đó ta như trong giấc mộng, có phản ứng gì cả, nào biết có thể đầu hàng chịu thua cơ chứ... » T___T

      ***

      Tiêu Thỏ dù đạt giải quán quân Đại hội lần này, nhưng được giải Á quân, thêm tờ khen thưởng Tinh Thần Võ Thuật nữa cũng đủ khiến ông thày Võ Đại Lang hưng phấn trận, cũng đủ cho Tiêu Thỏ vốn cuộc sống yên lặng trở thành đề tài được khoe khoang bàn tán ở trường sơ trung trong trấn rồi.

      Từ đó về sau, các loại đại hội võ thuật lớn luôn có phần tham dự của Tiêu Thỏ, tới khi nàng tốt nghiệp sơ trung, trong nhà các loại giấy khen cúp vàng của các giải võ thuật đó cũng đủ chất đầy thùng lớn.

      Mà Tiêu Thỏ, trong năm Lăng Siêu học trường A ở thành phố này, trừ việc tập võ, tham gia giải đấu, cùng hoàn thành việc học ra, cũng hề dành thời gian ra ngoài dã ngoại chơi hẹn hò, mà chuyện đương do đó cũng đương nhiên có.

      Lại , cuộc sống của Tiêu Thỏ ở sơ trung là vô cùng bi thảm.

      Hai năm trước, cả trường đồn đại chuyện nàng là bạn của Lăng Siêu, có gã nam sinh nào dám động tâm gì với nàng hết. Tới khi Lăng Siêu chuyển , nàng lại vì bận rộn tham gia các loại giải đấu võ thuật này nọ mà nổi tiếng là cao thủ võ thuật của trường, lại càng có nam sinh nào dám ngo ngoe chung quanh.

      Cứ thế ngây ngây ngốc ngốc qua hết ba năm sơ trung, nữ sinh khác tới tuổi tình cảm rung động thời mới lớn, còn EQ (chỉ số cảm xúc) của Tiêu Thỏ vẫn còn dừng lại ở giai đoạn trứng thụ tinh nhưng chưa phát triển... (Nguyên văn nó thế, Lãnh Vân hề thêm thắt ! Chị Ức Cẩm viết hài quá !)

      Thế nên phát triển hay phải triển, Tiêu Thỏ cũng lên đến trung học.

      ***

      Chú thích:

      (1) Chim mới ra ràng : chim non bắt đầu tập bay. Nguyên văn vốn là con lừa mới mọc lông tơ :)) Nhưng mà nghe hơi thô nên đổi thành chim non ra ràng, dù cũng muốn ví cái đầu em Thỏ này với con lừa lắm...

      (2) Thủy thủ mặt trăng : he he, hẳn ai cũng từng biết bộ Thủy thủ mặt trăng với các nữ chiến binh xinh đẹp rồi ha ^^

      (3) Con thỏ ăn cỏ gần hang : Lãnh Vân vốn muốn giải thích thành ngữ này từ đầu dù nó là tên của truyện, chính là chờ để đến bây giờ Thành ngữ này về , các động vật có hang tổ riêng như thỏ, sóc, ong mật, đều kiếm ăn ở gần hang, mục đích chính là để tự bảo vệ bản thân, để cho cái tổ bị lộ ra. Giải thích ra theo tình huống này cũng na ná như khi bạn bè khuyên nhau chớ nên dính vào Con thày vợ bạn cơ quan ấy
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :