1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Ức Cẩm (75c + vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 75 - Hết
      Khi Lăng Siêu vào trong quán, tìm thấy Tiêu Thỏ, nàng ta gục ghế sô pha của nhà hàng ngủ say như chết, lại có cả Nghê Nhĩ Tư ôm nhau ngủ cùng. Dáng vẻ nằm ngủ vô cùng bất nhã của hai khiến cho đám khách của nhà hàng ngang qua đều phải liếc mắt mỉm cười.

      Lăng Siêu lắc đầu bất đắc dĩ, tới cạnh ghế cúi xuống khẽ vỗ lên mặt Tiêu Thỏ.

      "Bà xã, về nhà thôi!"

      "Ừm..." Tiêu Thỏ vẫn nhắm mắt, hơi hơi ậm ừ trong mũi đầy vẻ thoải mái, như thể mơ thấy gì rất thích thú.

      Đúng lúc đó, Triệu Thần Cương cũng xuất trong quán, nhìn quanh tìm kiếm rồi thấy Nghê Nhĩ Tư ngủ gục ghế. ta lập tức bước lại bế xốc nàng lên vai, vẻ mặt đổi vẫy tay chào Lăng Siêu rồi quay . Nghê Nhĩ Tư nằm vai ta hoàn toàn biết gì, bị vác như thể bao tiền xu ấy!

      Lăng Siêu bật cười khẽ, quay lại tiếp tục đánh thức Tiêu Thỏ. "Bà xã à, em mà dậy, nhà hàng đóng cửa đó nha!"

      " đừng gạt em... quán... quán rượu sao lại đóng cửa được..." À há, ràng uống say rồi, té ra vẫn nghe được ràng.

      Khóe miệng Lăng Siêu cong lên thích thú, tiếp tục dụ dỗ. "Quán rượu đóng cửa, nhưng mà mai còn phải làm nha. Em tính bắt ở lại đây với em sao?"

      Tiêu Thỏ rốt cục he hé mắt ra, mơ màng lắc đầu. " được... ... được muộn..."

      "Vậy chúng mình về nhà được ?"

      "Được..." Nàng cười ngây ngô, rồi vươn tay ôm choàng lấy cổ , ôm chặt chặt, gỡ thế nào cũng gỡ ra. Giờ trông nàng chả khác gì con bạch tuộc lớn cứ quấn riết dính chặt lấy người Lăng Siêu, tới khi lên xe rồi vẫn chưa chịu buông tay.

      Lăng Siêu cười khổ. "Bà xã ơi là bà xã, em ôm chặt thế làm sao lái xe?"

      "Ứ..." Nàng cọ cọ dụi dụi lên ngực , y hệt chú mèo con nũng nịu với người.

      Đôi má mềm mại mịn màng chỉ cách ngực có lần áo sơ mi mỏng tang, khiến cho ngọn lửa quen thuộc lại được bùng lên trong người kẻ nào đó. khẽ cúi người thào vào tai nàng. "Bà xã thân mến, ý em là muốn thử lại lần nữa xe sao?"

      Những lời này lập tức khiến Tiêu Thỏ bật người tỉnh lại, lập tức ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn . Có điều cố gắng cũng chỉ được vài giây, ánh mắt lại lờ đờ trở lại, tâm trí lại tiếp tục phiêu du chốn nào đó...

      Lăng Siêu nén nổi nụ cười. nhóc này quả là đáng quá mà, lúc kiên cường cứng đầu như bò tót, lâu lâu còn có thể vung tay đánh người, lúc dịu dàng ngoan ngoãn lại y chang chú cừu non, lâu lâu làm nũng lại chẳng khác gì con mèo , lúc xấu hổ mặt đỏ như trái chín... Nhưng dù có thể thế nào, vẫn đều là nàng, đều khiến tim nhảy nhót rộn rã reo vui.

      ngần ngừ nữa, mà ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi chín mọng kia.

      Say đắm nồng nàn hồi, cuối cùng cơn say của Tiêu Thỏ cũng từ từ tan bớt. Thế nên Lăng Siêu có thể dựng nàng ngồi thẳng lên, cẩn thận cài dây an toàn cho nàng rồi mới an tâm khởi động xe.

      Xe từ từ lên đường cái. trời vầng trăng tròn rạng rỡ mỉm cười mê hoặc. Hai bên đường cột đèn xếp thành hàng dài tưởng như vô tận, từng đám từng đám thiêu thân nhào tới vây quanh ngọn đèn sáng rực ngớt như chẳng hề biết mệt. Đâu đây văng vẳng tiếng ve cuối hè ngân nga, vọng vào tai, rồi dần dần tán , để lại dư quanh quẩn.

      "Em có việc muốn với ..." Ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm dãy đèn đường đều tăm tắp trước mặt, chậm rãi mở miệng.

      "Việc gì?"

      Nàng tuy tỉnh rượu, nhưng cũng phải hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng cái trạng thái nửa tỉnh nửa say này lại giúp nàng có thêm dũng cảm mở lời lên suy nghĩ của mình. "Em muốn tới bệnh viện đằng kia..."

      Lăng Siêu lái xe, ánh mắt chợt lóe lên kỳ lạ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi. "Thánh Lãng tốt sao?"

      "..."

      im lặng kéo dài, khiến bàn tay cầm bánh lái của dần dần xiết chặt, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

      Ánh trăng sáng đầu bỗng dường như bị đám mây đen kéo tới che khuất, trời đất bỗng như tối sầm lại, ngay cả ánh đèn đường vốn rọi sáng giờ cũng trở nên tăm tối heo hắt xiết bao. Đám thiêu thân lượn quanh ngọn đèn càng thêm quay cuồng vội vã, mà tiếng ve sầu cũng như da diết thê lương.

      "Em muốn xa ..." Nàng chậm rãi . "Nhưng so sánh..." tới đây, trong xe lại trở nên lặng lẽ.

      Chiếc ô tô vẫn bình thản đường, tốc độ vẫn hề thay đổi. Tiêu Thỏ nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, thầm đếm từng cột đèn nàng vượt qua. ngọn... hai ngọn... ba ngọn... Đếm tới cột đèn thứ chín, bỗng xe dừng lại.

      Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bóng đen chặn tầm nhìn của nàng, và rồi đôi môi ấm áp quen thuộc ào tới.

      Bao nhiêu năm qua, biết đây là nụ hôn thứ mấy giữa họ. Thế như nồng nàn, say đắm sâu trong đó chỉ giảm bớt, mà lại như vò rượu quý, càng để lâu thời gian càng khiến nó thêm đậm đà thơm nức, hương vị càng đậm nơi đầu lưỡi, mãi chưa tan.

      Hôn xong, kéo nàng ôm chặt vào lòng, đôi môi khe khẽ thốt ngay cạnh vành tai của nàng. "Bốn năm trước, tôn trọng ý kiến của em. Giờ, chọn để em quyết định."

      Bốn năm dài qua, còn là thiếu niên ngây ngô mười tám dễ xúc động nóng lòng như trước. chọn cách tôn trọng người , bởi vì tình này, phải chỉ thuộc về nàng, mà thuộc về cả hai người bọn họ...

      tháng sau, Tiêu Thỏ ra sân bay lên đường chuyển tới miền Bắc. Tới tiễn nàng ngoài ba mẹ, còn có hai vợ chồng nhà họ Lăng. Chỉ có Lăng Siêu vẫn thấy mặt.

      Trong tiếng cằn nhằn rồi căn dặn ngớt của Tiêu nương, rốt cục sân bay cũng phát loa thông báo thúc giục quý khách vào cửa đăng ký.

      Tất cả mọi người đưa Tiêu Thỏ tới cửa, Tiêu Hải Sơn nãy giờ câu nào bỗng cau có quay sang huýnh cánh tay Lăng tiên sinh. "Ê này, con trai ông sao giờ vẫn thấy đâu hả?"

      Lăng tiên sinh, giờ đúng ra phải gọi là Lăng lão tiên sinh chứ, trừng mắt. "Sao tôi biết được, ông muốn mà hỏi con ông ấy!"

      Tiêu Hải Sơn nóng nảy. "Nó là con ông, tôi hỏi con tôi làm cái quái gì?"

      "Nó là con rể ông, hỏi con ông hỏi ai?"

      "Ô hay! Cái lão già này, càng già càng cố chấp là sao?"

      "Ai cho ông bảo tôi già? Tôi mới có năm mốt tuổi thôi!"

      "Năm mốt tuổi rồi mà ông còn là trẻ hả?"

      ......

      Hai ông bố cứ thế chả kiêng nể gì đứng đó cãi vã lẫn nhau. Tiêu Thỏ liền phì cười. "Ba, cha nuôi, hai người đừng cãi nhau nữa mà! Lăng Siêu hôm nay công ty ấy có cuộc họp, đến được."

      "Hừ, công ty quan trọng hơn con à? Ba thấy thằng nhãi đó chán sống có, đến tiễn người cũng đến!" Tiêu Hải Sơn giận dữ nắm chặt tay lại răng rắc.

      "Ông bảo ai chán sống hả?"

      "Bảo con trai ông đấy!"

      "Tiêu Hải Sơn, ông... Ông ấy!"

      "Tôi làm sao?"

      "Cãi cái gì mà cãi? Chỗ này là nơi công cộng, hai kẻ già đầu các ông có biết xấu hổ hả?" tiếng như sư tử rống của Tiêu nương khiến hai vị nam giới kia lập tức im phăng phắc. Mẹ Lăng Siêu đứng cạnh chỉ mỉm cười gì.

      chút sau, bắt đầu lác đác có người vào cửa bên trong.

      Tiêu Thỏ liếc nhìn cửa vào cái, rồi quay lại . "Ba mẹ, cha nuôi mẹ nuôi, con nhé."

      " đường cẩn thận, miền Bắc trời thường lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo vào nghe ?" Tiêu nương vẫn thôi dặn dò, hốc mắt có chút hồng hồng.

      "Tới nơi trước hết phải gọi báo cho ba chưa, đừng thèm nhớ tới cái thằng chỉ lo họp hành, tiễn cũng chả thèm tới, nghe chưa hả?" Tiêu Hải Sơn lừ mắt nhìn Lăng lão, hứ cái khinh bỉ.

      "Hừ!" Lăng lão cũng trừng mắt trả lời rồi mới quay qua Tiêu Thỏ đổi giọng dịu dàng. "Ở miền Bắc cha nuôi ít người quen. Nếu ở đó có việc gì, có bị ai bắt nạt, cứ việc mách với cha nuôi nha, cha nuôi xử lý chúng nó cho con!"

      "Dạ, cám ơn cha nuôi!" Tiêu Thỏ rạng rỡ cười.

      Cuối cùng cũng chỉ còn có mẹ Lăng Siêu còn chưa gì. Tiêu Thỏ bước tới gần, khẽ kéo tay bà. "Mẹ nuôi, con rồi, mẹ nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt, cần lúc nào cũng chăm chăm lo quan tâm Lăng Siêu. Sức khỏe của chính mình mới là quan trọng nhất."

      Lăng nương gật đầu, bỗng ghé đầu thầm gì đó vào tai Tiêu Thỏ.

      Bỗng nhiên Tiêu Thỏ đỏ bừng mặt, cầm hành lý chuẩn bị quay . Trước khi vào cửa hẳn vẫn còn quay đầu lại vẫy tay chào mọi người lần cuối. "Con nhé, các ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe!"

      Bốn bàn tay cùng nhau giơ lên, cùng nhau vẫy vẫy, cùng nhau mang theo mong ước của bậc làm cha mẹ, rằng những gì tốt đẹp nhất đến với con mình, để con mình sải cánh bay cao và xa.

      "Kính chào quý khách. Chuyến bay tới XX lập tức cất cánh. Mong quý khách cài chặt dây an toàn, đóng hết các thiết bị điện tử..."

      Có tiếng tiếp viên vang lên trong cabin. Tiêu Thỏ thò tay tìm tìm dây an toàn ghế. Ngay lúc nàng xoay người , bóng người từ phía sau bỗng bước tới, ngồi xuống ghế ngay cạnh nàng.

      Tiêu Thỏ lấy được hai đầu dây an toàn, cúi đầu định cài, nhưng lạ thay cài mãi chẳng vào gì cả.

      Đột nhiên, có đôi tay chìa ra, cầm lấy bàn tay nàng cài khóa.

      Khoảnh khắc đó, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác tim mình ngừng đập, chỉ có tim, mà còn có hô hấp, còn có toàn bộ thanh chung quanh đều như ngừng lại. Đứa trẻ ngồi ghế đùa giỡn dường như im bặt, động tác hướng dẫn của tiếp viên hàng dường như bất động... Tất cả tất cả, tất cả đều như dừng lại khoảnh khắc này.

      Chỉ còn đôi bàn tay của , nắm lấy tay nàng. Bốn bàn tay, cùng nhau cài chặt dây an toàn.

      Để rồi sau đó tất cả lại quay lại như cũ, tim đập gấp gáp hơn, hơi thở rối loạn hơn, có tiếng trẻ con đùa giỡn bên tai, rồi tiếng tiếp viên dịu dàng hòa nhã chuyện với bà lão.

      Nàng dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình.

      Thế nhưng giọng của vang lên đầy chân thực và sắc nét (như tivi HD chất lượng cao, bốp, Lãnh Vân bị cà chua ném trúng!). "Trước lúc , công ty vừa mở cuộc họp."

      "Ừm..."

      "Công ty quyết định cử tới công ty ở miên Bắc để giao lưu học hỏi..." dừng chút. "Trong năm."

      Im lặng hồi, nàng cúi đầu, nén nổi nụ cười.

      "Giờ tới lượt hỏi em." Lăng Siêu tiếp. "Nãy mẹ vừa gì với em thế?"

      " muốn biết sao?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như sao trời nhìn , như biết bao lần trong quá khứ, vui tươi, tràn đầy sức sống.

      Nàng tiếp. "Em cho !"

      ---Hết---
      B.Cat, Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương Vĩ Thanh
      Ba năm sau.

      Trời vào cuối thu, khí trong lành mát mẻ. nền trời xanh thăm thẳm bỗng chốc có chiếc máy bay vụt qua, dần dần hóa thành điểm trắng dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người giữa cái nền xanh mây trắng thơ mộng.

      Dăm phút sau, chiếc máy bay đó hạ cánh xuống sân bay mới xay của thành phố A. Loa phát thanh lập tức vang lên, cơ man vô số người thân của hành khách vội vã tụ tập tại cửa chờ đón.

      lát sau, từng dòng người túa ra khỏi đó. Hầu như mỗi người khách lúc tìm thấy gương mặt quen thuộc trong đám người chờ đón, lập tức môi bừng nở nụ cười vô cùng sáng lạng, nụ cười xuất phát từ niềm vui trong nội tâm dành cho phút hội ngộ sau những ngày tháng cách xa.

      Lại lát sau, ở cửa khách ra mọi người cả thân nhân lẫn khách máy bay hầu như về hết, chỉ còn lác đác vài bóng hành khách còn chưa về cùng với đám nhân viên sân bay làm việc. Và cũng chính lúc đó, bóng áo vàng nhạt kéo va li hành lý xuất trong sảnh lớn.

      Chân mang giày vải, quần thể thao, áo khoác rộng thùng thình che khuất mấy đường cong lả lướt. Mái tóc vốn dài giờ được chải gọn rồi túm lại sau đầu buộc thành chiếc đuôi ngựa lúc lắc, lộ ra gương mặt thanh tú, lấp lánh đôi mắt đen lay láy như sao đêm, so với ba năm trước đây bớt phần ngây ngô thiếu nữ mà thêm chút quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

      Đúng lúc đó, bàn tay nam giới vươn ra từ phía sau, nhận lấy hành lý, tay còn lại theo thói quen choàng qua vai kia.

      "Bà xã, từ rày việc nặng như thế này em được làm nữa đâu nhé!"

      đời này, có thể khiến hai chữ bà xã vốn tầm thường giờ trở nên mềm dịu êm tai tới thế, ngoài chàng trai đó, còn ai vào đây?

      Tiêu Thỏ bĩu môi. "Chỉ là kéo hành lý thôi mà, trước đây mình em có thể bê hai va li nha!"

      "Đó là trước đây..." Lăng Siêu nhìn xuống bụng , cười vô cùng mờ ám.

      Thế là, mặt Tiêu Thỏ lại đỏ bừng lên lần thứ N trong đời.

      Chà, thoáng chốc ba năm trôi qua, quả là vẫn thể trông mong ngày về lại nơi này nhỉ!

      Lần này hai người Tiêu Thỏ Lăng Siêu quay về, phải là về chơi, mà là về để tuân theo mệnh lệnh của bốn vị phụ mẫu đại nhân, kết hôn!

      Lại ba năm trước đây, Lăng Siêu và cùng nhau tới phía Bắc làm việc. Vốn Lăng Siêu chỉ được phái tới chi nhánh giao lưu học tập năm, nào ngờ ta ở đâu cũng đều như cá gặp nước, hết kỳ hạn năm, vị quản lý ở chi nhánh công ty còn lôi đơn từ chức ra để đe dọa cho tổng công ty rút người về. Diệp Tuấn vốn cũng khá đau đầu về chuyện quản lý ở chi nhánh này với tính cách khó gần ai cũng hợp, ai dè ta lại vô cùng vừa ý với hợp tác Lăng Siêu, thế nên cũng phóng tay để cho ngồi luôn vào vị trí phó giám đốc chi nhánh kia, thôi tiện thể đôi đường.

      Còn về phía Tiêu Thỏ, tới bệnh viện mới, nhờ cần cù nỗ lực công tác, lại thêm tính cách khiêm tốn nhu thuận, rồi gương mặt lại đáng vô cùng, thế nên được toàn bộ đồng nghiệp lẫn bệnh nhân vô cùng mến. Sau năm thử việc, được giữ lại đó công tác tới giờ.

      Những ngày đó trôi qua đầy bình yên, nhưng cũng vô cùng 'phong phú'. Tiêu Thỏ vốn nghĩ cứ thế tiếp tục sống dài lâu. Ai dè tháng trước xảy ra chuyện hơi ngoài ý muốn. Hai người... à... ờ... phòng tránh tốt, thế nên... à... ờ... 'dính' rồi.

      Theo lời Lăng đại công tử nhận xét là: "Cũng ba năm rồi, mua vé xổ số mãi cũng phải có lần trúng chứ. có gì ngạc nhiên cả!"

      Có điều Tiêu Thỏ vẫn cảm thấy mọi chuyện tới quá đột ngột. Mỗi buổi tối, vuốt ve bụng mình, cứ nghĩ tới bên trong mầm sống nho ngọ nguậy, là lại cảm thấy khó tả.

      Ngay sau hôm biết chính xác mình mang thai, lập tức gọi điện báo cáo hai vị cấp ở nhà, vốn chỉ là muốn kể lể chút với họ. Ai dè ba mẹ vừa nghe tin, còn kích động hơn là chính họ có thai nữa, lập tức gào thét đòi hai đứa quay về kết hôn.

      Việc này có chút liên quan tới phong tục ở quê. Con có chửa mà chưa lập gia đình, quả dễ nghe cho lắm. Nhưng phải lý do hoàn toàn vì thế, mà là do chính bốn vị đại nhân ấy kìa. Nhà Tiêu Thỏ sợ Lăng Siêu nhỡ ra hối hận, so với việc cứ thấp thỏm lo lắng yên, chi bằng cứ kiếm cái giấy đăng ký đỏ đỏ cái cho yên tâm. Mà nhà Lăng Siêu sớm coi Tiêu Thỏ là dâu con trong nhà, nếu trước sau gì cũng cưới, chi bằng cưới sớm chút, để hai ông bà cũng có đứa cháu mà ôm.

      chung cưới chắc chắn là phải cưới rồi, mà hơn nữa, phải về nhà cưới!

      Mà ngay trong lúc bốn ông bà vội vã chuẩn bị hôn lễ cho đôi trẻ, bên quản lý nhân của Tuấn Vũ cũng có thay đổi. Gần đây, Tuấn Vũ trở thành kỳ tích về việc gây dựng nghiệp, trở thành công ty lớn nổi danh toàn quốc. Khách hàng tới càng ngày càng nhiều, thế nên ở phía tổng công ty bắt đầu có thiếu hụt nhân tài, cần gấp gáp bổ sung. Diệp Tuấn nhìn danh sách công ty mà lo nghĩ mấy ngày, cuối cùng dồn hết chú ý tới hai kẻ có công trạng tốt nhất hai năm qua: Quan Tựu và Lăng Siêu.

      Hai người đó do chính tay Diệp Tuấn bồi dưỡng từ trong trứng nước, nên hoàn toàn cần thêm về độ đáng tin cậy. Hơn nữa hai người này có tài năng thiên phú về mặt đầu tư. Quan Tựu thuộc kiểu bình thường trông dáng vẻ cũng tầm tầm nổi trội, nhưng thời điểm quan trọng nhất luôn có thể xuất bùng nổ kỳ tích. Còn Lăng Siêu càng khỏi cần , ánh mắt cực chuẩn, ba năm nay cứ hạng mục nào ta nhúng tay vào đầu tư, đảm bảo chưa hề xuất chút sai lầm lỗ lã nào. Thậm chí có rất nhiều hạng mục đầu tư được ít người coi trọng, thế mà vào tay dường như có phép lạ, lại lôi ra đống cơ hội bằng vàng, thể thừa nhận đây là nhân tài số .

      Có hai người đó bổ sung vào chỗ trống ở tổng công ty, làm trợ thủ đắc lực cho mình, còn gì tốt hơn cả.

      Thế là lần này Diệp Tuấn thèm để ý tới mặt mũi gã quản lý chi nhánh, nhiều lời, điều luôn người về lại tổng công ty. Mà gã quản lý chi nhánh kia cũng biết mình 'chiếm dụng' Lăng Siêu ba năm nay cũng có chút quá đáng, nên dù trong lòng ngàn vạn lần cam lòng, nhưng vẫn phải để cho .

      Do việc Lăng Siêu được điều động công tác, lại thêm việc mình có thai, Tiêu Thỏ cũng phải nghĩ tới chuyện quay lại miên Nam làm việc. Giờ tính ra cũng công tác học hỏi ở bệnh viện lớn này tròn ba năm, kinh nghiệm tích lũy được ít, còn chút nào dáng vẻ của y tá trẻ mới ra trường cái gì cũng ngơ ngác nữa, nên về tìm việc làm cũng chẳng phải việc khó.

      Cuối cùng, chính là câu của Lăng nương khiến quyết định.

      Lăng nương . "Thỏ Thỏ, mẹ muốn sau này ngày ngày đều có thể ôm cháu nội."

      đời này, Tiêu Thỏ nghe lời nhất chính là mẹ nuôi. Nếu mẹ nuôi cũng thế, vậy trở về thôi. Thế là liên hệ với bệnh viện ở nhà, rồi dệ đơn từ chức với bệnh viện làm việc.

      Bệnh viện cũng tính là thông cảm cho . Dù sao đối với mỗi phụ nữ, việc sinh con là việc vô cùng quan trọng, bệnh viện thể can thiệp được.

      Và cứ thế, sau tháng xử lý mọi việc tồn dư, hai người gói ghém hành lý dắt tay nhau về nhà.

      Nhìn thành phố từng quen thuộc tới thế, giờ sau ba năm trở nên khác lạ, càng khiến người con xa quay về thêm xúc động. Tiêu Thỏ khỏi cảm thấy phấn khích. Vừa ra khỏi sân bay la hét đòi về trường học cũ gặp thày giáo, kết quả là bị Lăng Siêu tóm cổ nhét vào trong xe taxi. "Còn về nhà ba em băm vằm ra mất!"

      Ba thế, đảm bảo làm được. Tiêu Thỏ lè lưỡi, còn cách nào khác là dúi dúi cái ý tưởng đó của mình xuống xó trong đầu.

      Hai người liền về nhà. Tiêu Thỏ vốn mang thai hơn sáu tuần, bắt đầu có triệu chứng nghén, nên lúc ra khỏi xe vào nhà, thấy vẻ mặt tai tái. Ba vừa thấy, lập tức nhào ra trách mắng Lăng Siêu.

      "Cậu chăm sóc con tôi kiểu gì thế hả? Cậu nhìn xem, sắc mặt nó kém chưa kìa!"

      Lăng Siêu thản nhiên nhìn ông ta, bình tĩnh nhận lỗi. "Con xin lỗi, nhạc phụ đại nhân!"

      Thế là ba Tiêu Thỏ đành nuốt câu thứ hai vào trong bụng, có cách nào khác chỉ có thể lầm bầm mấy câu rồi bỏ .

      " đừng giận, biết tính ba em đấy..." Tiêu Thỏ đứng cạnh vừa lè lưỡi vừa khẽ giật giật tay áo Lăng Siêu.

      " biết." Lăng Siêu cười. "Lần trước ba mua cổ phiếu ngân hàng nọ, hôm nay vừa trúng lãi cao đó mà."

      "Hơ?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên. "Thế sao còn tức giận?"

      "Tính tình ba em còn lạ gì? Cổ phiếu đó là do khuyên cho ba mua."

      "À há!" Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra. Ba quả đúng như thế, trong lòng vui vẻ vô cùng, nhưng ngoài miệng lại dám thể , lại còn phải bày ra vẻ đạo mạo, ta đây người lớn có oai phong đàng hoàng.

      Hai người nhìn nhau, cùng cười trộm cái.

      Bữa cơm tối đó hai nhà ăn cùng nhau, trọng tâm câu chuyện dĩ nhiên xoay quanh việc kết hôn của hai đứa, rồi việc trang trí xếp đặt nhà mới. Trước khi về nhà, Lăng Siêu mua căn hộ ba phòng ngủ hai phòng làm việc ở thành phố Z. Cũng vì mua xong hai đứa còn chưa về, nên việc trang trí bày biện vẫn do hai bên bố mẹ đảm nhiệm. Chín người mười ý, ba Tiêu Thỏ cũng vì vụ này mà tranh cãi với ba Lăng Siêu ít lần. Giờ có mặt hai đứa, hai ông bố lại càng có lý do đấu đá ai đúng ai sai.

      Tiêu Thỏ quả chả biết làm sao với hai ông ba già đầu mà tính tình như con nít này. Nhưng Lăng Siêu lại có vẻ vô cùng thành thạo với việc ứng phó hai người, lúc nào cũng có thể tìm ra phương pháp giải quyết mà ai gì được lại chả đụng chạm ai, khiến Tiêu Thỏ vô cùng khâm phục.

      Cơm tối xong xuôi, việc trang trí nhà mới cũng được thảo luận tệ lắm. Bỗng Lăng Siêu thò tay cầm lấy tay Tiêu Thỏ dưới gầm bàn, rồi ngẩng đầu . "Ba mẹ, lát nữa tụi con ra ngoài chút."

      Tiêu Hải Sơn dĩ nhiên là người đầu tiên có ý kiến. "Muộn thế này rồi, còn định đâu? Thỏ Thỏ có thai đấy, cậu đừng có suốt ngày lôi nó hết chỗ nọ tới chỗ kia!"

      Lăng Siêu cười, nhưng lại thốt ra câu chả ăn nhập gì. "Ba, lần trước cổ phiếu ngân hàng đó còn lãi ? Gần đây có đầu cổ phiếu mới cũng rất có sức sống nha..."

      Lập tức ba Thỏ Thỏ mắt sáng rực như đèn pha, tuy là cũng ý thức được mình hơi thất thố, vội vã nghiêm mặt ra vẻ. "Khụ khụ... hai đứa chơi, nhớ về sớm chút."

      Kết quả, cả nhà đều che miệng cười.

      " định đưa em đâu thế?" Ra khỏi nhà, Tiêu Thỏ mới hỏi Lăng Siêu.

      Lăng Siêu lái xe, chỉ nở nụ cười đầy bí . "Bí mật."

      biết trong lòng ta tính toán cái gì đây. Tiêu Thỏ cũng lười nghĩ ngợi. Xét cho cùng ở chung với , lâu lâu lại làm vài việc gì đó tưởng tượng nổi. Thay vì tốn nơ ron suy đoán, bằng chờ chính ra còn hơn.

      Từ khu chung cư mà khởi hành, dọc theo con đường lớn vừa tu sửa lại về phía trước. Xe do Lăng Siêu lái êm ái hơn nhiều so với xe taxi hồi trưa nay. Tiêu Thỏ những khó chịu buồn nôn, mà cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại. ngồi nhìn hai bên đường, những công trình kiến trúc như quen như lạ thi nhau xuất , thi thoảng thốt lên vài câu cảm thán.

      " nhìn kìa, đó phải vốn là trường tiểu học của chúng ta sao? Giờ nhà cao như vậy rồi!"

      "Ô, ở đây xây trung tâm thương mại lúc nào thế? Hồi xưa là công viên kia mà?"

      "Aaa, quán này vẫn còn bán nha. Trước đây em thích nhất là ăn tàu hũ ở đây đó. Sáng sớm mai chúng ta tới đây ăn có được ?"

      ...

      Cứ như thế, Lăng Siêu vừa lái xe vừa nghe chỉ trỏ này nọ y như đứa trẻ con ngây thơ, môi vẫn thoáng nụ cười dịu dàng.

      Xe cứ thế thẳng tới, hai bên đường nhà cửa càng lúc càng thưa thớt, đèn đường cũng ít hơn, trước mặt chỉ màu đen tuyền của đêm. Tiêu Thỏ rốt cục chán nản. "Rốt cục định đưa em đâu nào?"

      "Đến rồi." Lăng Siêu dừng xe, giúp tháo dây an toàn, rồi xuống xe vòng qua bên kia kéo tay cùng.

      "Chỗ nãy là..." Tiêu Thỏ nhìn chung quanh, bốn bề tối đen như mực, bóng dáng vài toà nhà nhìn lắm, nhưng xác dịnh được mình ở đâu.

      Đúng lúc đó, Lăng Siêu bấm tay , chỉ về phía chân trời phía Nam.

      Ngay khi Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên, bỗng hàng loạt bóng đèn được bật sáng. chiếc đu quay khổng lồ cao ngất chợt bừng lên. Chung quanh hai người đèn đuốc sáng trưng, soi rọi tất cả.

      Đây là...

      Bỗng cảm thấy vô cùng phấn khích, tim đập gấp gáp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngớt nắm chặt bàn tay Lăng Siêu.

      "Thích ?" kéo lấy ôm vào lòng. "Em còn nhớ chứ, từng đồng ý rằng xây cho em công viên mà?"

      Tất cả tựa như giấc mộng vậy. Tiêu Thỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, gật gật, rồi lắc lắc, rồi lại gật rồi lại lắc, quên mất ra mình có như thế hay .

      Thấy dáng vẻ ngơ ngác của , Lăng Siêu nén nổi bật cười, rồi cúi xuống khẽ hôn lên trán , vòng tay ôm càng xiết chặt. " sao, có nhớ hộ em là được."

      ", dẫn em xem!" Bỗng kéo tay Thỏ Thỏ về phía đu quay khổng lồ kia.

      Có vài nhân viên đứng chờ ở đó, ràng Lăng Siêu xếp đặt từ lâu. Họ thấy hai người, trong mắt thoáng nét cười đầy mờ ám.

      Tiêu Thỏ xấu hổ dúi mặt vào ngực trốn. Kẻ nào đó dĩ nhiên càng sợ gì ai mà càng nắm chặt lấy tay ngồi xuống, rồi ra hiệu cho nhân viên.

      Vòng đu quay lớn từ từ khởi động, chầm chậm lên cao. Tiêu Thỏ nhìn qua cửa sổ thấy toàn cảnh công viên, đèn đóm đều được bật sáng, rực rỡ dưới nền trời đêm. Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác mình như trôi giữa dải Ngân hà, bao nhiêu ngọn đèn trước mắt như những ngôi sao sáng rạng rỡ chung quanh , khiến mắt lấp lánh.

      "Tất cả là do lập nên sao?" vẫn cảm thấy mình như nằm mơ vậy.

      "Cũng phải tất cả." Lăng Siêu lắc đầu. "Tháng trước, công ty có khách hàng muốn đầu tư vào hạng mục này. thấy tệ nên tham gia ít cổ phần."

      "Thế nên lập tất cả cho em sao?" giả vờ tức giận.

      "Dĩ nhiên." thản nhiên gật đầu.

      "Sao..." Chưa kịp chờ hết, Lăng Siêu kéo vào lòng mình, hôn lên đôi môi quen thuộc kia.

      Đàn ông luôn có cách khiến phụ nữ im lặng, nhất là tại khoảnh khắc lãng mạn thế này.

      Hôn xong, còn khí thế bừng bừng mà hỏi han như nãy, chỉ nhàng dựa vào vòng ôm của , để bàn tay nhàng xoa lên bụng .

      "Còn để cho con chúng ta nữa..." khẽ thầm, giọng theo gió dịu dàng bay vào tai trong gian hẹp này, khiến cả người lẫn tinh thần đều như mềm nhũn tan chảy.

      "Lăng Siêu." Bỗng gọi tên , gương mặt giấu vào trong lòng , giọng đầy nghẹn ngào. "Em muốn khóc, làm sao bây giờ?"

      "Vậy khóc ." cúi đầu hôn lên tóc , nhàng trả lời. "Trong lòng , em muốn làm gì cũng được..."

      Dù là khóc hay cười, chỉ cần có em trong lòng , đời đời kiếp kiếp, buông tay.
      B.Cat, Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      thuytinhtim_1102 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :