1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Ức Cẩm (75c + vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 45
      Ánh mắt tối đen như bóng đêm ngoài cửa, từ lúc nào vẫn đứng đó nhúc nhích nhìn nàng, khoảnh khắc này, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác thoáng như mình nằm mơ. Giơ tay lên dụi dụi mắt lúc, xác định là Lăng Siêu, lúc này nàng mới có chút tỉnh lại. "... phải ngày kia mới về sao?" Trước đây Lăng Siêu có với nàng, công ty phải ngày kia mới cho nghỉ Tết.

      "Dù sao cũng xong việc nên về trước." vừa , tay vừa đẩy cửa sổ ra, nhàng nhảy phắt cái vào phòng, vừa nhìn biết là động tác vô cùng quen thuộc.

      Vào phòng rồi cũng thèm khách sáo, lập tức đặt mông ngồi lên giường, tay vươn ra kéo lấy Tiêu Thỏ ngơ ngác ngẩn người vào trong lòng ôm chặt.

      Tiêu Thỏ chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đầu phát nhào vào ngực , lập tức thấy tim đập như vận tốc ánh sáng, liền vội vã ngọ nguậy muốn tránh ra.

      "Xuỵt!" nhàng nắm lấy bàn tay giãy dụa của nàng mà dịu dàng thốt. "Cho ôm chốc thôi..."

      Tiếng trầm trầm, khàn đục nhưng lại rất mềm mại dịu dàng lọt vào lỗ tai, khác gì câu thần chú định tâm khiến Tiêu Thỏ bỗng ngây ngẩn cả người, hai tay chống cự cũng bất giác dừng lại.

      hẳn là rất mệt, từ lúc được nghỉ lễ tới giờ vẫn sớm về muộn, chưa nghỉ ngơi chút nào, như thế dù là người thịt da bằng thép cũng chịu nổi. Cứ nghĩ như thế miên man hồi, đầu nàng lại tự giác cọ cọ dụi dụi trong ngực tìm vị trí thoải mái mà dựa. (Hu hu, tim lần này tan chảy thành nước dấm vì ghen tị a!)

      Cảm nhận được cử động rất của kẻ trong vòng tay mình, Lăng Siêu lập tức ôm nàng càng chặt hơn.

      Bao nhiêu ngày qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng , nhìn thấy hình ảnh nàng qua webcam, cái khao khát được ôm chặt lấy nàng vào lòng sớm khó mà kiềm chế nổi. Như thể chỉ có ôm nàng như thế, trái tim mình mới có thể thỏa mãn, mới cảm nhận được nàng thuộc về mình... nén được liền cúi xuống hôn lên trán nàng cái.

      Đôi môi ấm áp kia chạm tới trán nàng, Tiêu Thỏ mới giật mình tỉnh lại. Chỗ này dù sao cũng là phòng của nàng, ba nàng còn ngồi ngoài kia xem TV, nhỡ lại giống như mấy lần trước...

      Mặt nàng đỏ bừng lên, vội vàng tránh khỏi vòng ôm của . Đầu khẽ cúi, ánh mắt nhìn xuống đất, hàng lông mi dài được ánh đèn dịu trong phòng phủ lên lớp lấp lánh khẽ run rẩy như cánh bướm, tạo thành bóng rợp đôi má. Đôi má hồng hào đầy khỏe khoắn, mà đôi môi phấn hồng giờ do bối rối mà hơi mím mím lại.

      biết vì sao, Lăng Siêu bỗng nghĩ tới từ 'ngon mắt'.

      Phải! Dáng vẻ nàng giờ, là ngon mắt.

      Vươn tay khẽ gạt mớ tóc lòa xòa trước trán nàng, sau đó ngay lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cúi xuống, đích đến là môi nàng, rồi nhàng cắn cái.

      Ngọt ghê.

      Mặt Tiêu Thỏ lập tức đỏ như Quan Công, ngồi cũng xong, đứng lên cũng ổn, ánh mắt ngớt đảo quanh, vừa nhìn đến cái áo còn để giường lập tức sáng mắt lên. "Cái này... là áo em vừa mua cho !" Dứt lời lập tức ngồi lùi lạ, chộp lấy cái áo giơ ra giữa hai người.

      Quả nhiên phải cách xa ra chút, bệnh tim lại tái phát a!

      Thấy nàng nhanh chóng lủi mất, Lăng Siêu nén nổi lại cong cong khóe môi lên, vừa định tiến tới đuổi theo nhưng ngờ nàng tìm được 'lá chắn' cho mình.

      "Là em mua sao?" nhướng mày.

      "Vâng, sáng nay mẹ với em dạo phố, tiện tay mua cho ..." Vừa xong lại cảm thấy nghe rất là ái muội, liền vội vàng bổ sung. "Em cũng mua cho mình nhiều lắm." ý lồ lộ ra là, cái này cho là tiện tay mua mà thôi! chỉ là tiện tay thôi.

      Lăng Siêu cười, vươn tay ra nhận lấy áo trong tay nàng: áo khoác len màu đen, vừa giữ ấm lại vừa hợp thời, quả là kiểu mà thích. Bà xã nhà mình là càng ngày càng chu đáo nha! Môi khẽ mỉm cười, tay lập tức chìa lại cái áo đưa cho nàng. "Mặc cho !"

      Hả? Tiêu Thỏ bắt đầu muốn khóc. M... Mặc cho ?

      còn phân vân, vươn tay bỏ áo khoác mặc người.

      ra dĩ nhiên bên trong áo khoác, Lăng Siêu vẫn mặc áo khác, nhưng có điều ở trong phòng nàng, cứ cởi cởi rồi lại mặc mặc... Sao lại có cảm giác trong sáng chút nào thế nhỉ?

      Nhưng bộ dáng dường như vô cùng kiên trì... Tiêu Thỏ đành phải gắng gượng giúp mặc áo khoác vào. Lần đầu tiên giúp người con trai mặc đồ, động tác của nàng khỏi luống cuống. thế mãi mới giúp mặc lên xong, lại còn được voi đòi tiên. "Còn khuy áo nữa?"

      "Tự mà cài!" Tiêu Thỏ tròn mắt.

      ngờ thèm tranh cãi mà nắm lấy bàn tay nàng, rồi vừa cầm tay nàng vừa chăm chú cài khuy áo.

      "Oái!" Tiêu Thỏ bắt đầu thấy hai bàn tay mình nóng lên, tiếp theo là hai tai nóng bừng, rồi lan xuống má, xuống cổ... được! Cứ xuống dưới nữa bệnh tim lại tái phát mất.

      Nàng bèn hất tay ra. "Để em cài lấy!"

      Lăng đại công tử quả nhiên là kẻ vô lại có thừa, đạt mục đích thề bỏ qua.

      "Tự giác làm từ đầu có phải tốt ?" Lăng Siêu cười khẽ, cuối cùng cũng buông tay ra.

      Khuy áo mới mua thường có chút khó cài lần đầu tiên, hơn nữa nàng lại còn cố tình mua loại áo khoác có tới hai hàng khuy. Tiêu Thỏ đứng cài mãi mới xong, trong lúc đó Lăng Siêu còn cố tình vô ý hít thở sát bên nàng khiến hơi thở cứ thổi khẽ vào bên cổ... Tóm lại, là mờ ám mà!

      Cài xong, Tiêu Thỏ nhàng thở phào. "Xong rồi."

      " tồi!" Lăng Siêu gục gặc đầu rồi hỏi. "Đẹp trai ?"

      Tiêu Thỏ giờ phục hồi tinh thần tỉnh táo sau tình huống mờ ám vừa rồi, lấy hơi khẽ nạt câu. "Đẹp! Đẹp chết người a!" Lăng Đại công tử phải muốn được khen ngợi vài câu thỏa mãn lòng tự tôn biến thái vặn vẹo của mình sao?

      " cũng thấy thế!" Lăng Siêu thản nhiên .

      Thế là, Tiêu Thỏ lại lần nữa cứng họng.

      "Tới lượt em." Lăng Siêu bỗng .

      "Tới lượt em cái gì?" Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn .

      " thay áo cho em ngắm, em cũng phải thay áo cho ngắm chứ? Thế mới gọi là trao đổi với giá trị bình đẳng" cách rất thà.

      Trao đổi với giá trị bình đẳng? Tiêu Thỏ lại muốn nhăn nhó, quả là sinh viên khoa Kinh tế, rất là có cách suy nghĩ của Kinh tế a! Hóa ra trao đổi với giá trị bình đẳng giải thích như vậy.

      "Thay thay!" Nàng liền thò tay cầm chiếc áo khoác vừa mua cho mình lên.

      "Khoan ." Lăng Siêu gọi giật lại, thuận tay cầm cái gì đó giường lên. "Thay cái này này!"

      Tiêu Thỏ nhìn thấy thứ cầm trong tay, ngẩn người ba giây, rốt cục ngã xuống đất run rẩy đứng lên nổi.

      Trong tay Lăng đại công tử cũng là thứ nàng mới mua sáng nay, nhưng lại là bộ... đồ lót. T______T

      Tối hôm đó, Lăng Siêu là bị Tiêu Thỏ cước đá bay ra khỏi phòng. Muốn lạm dụng ăn đậu hũ người ta cũng phải có mức độ chứ. Khối đậu hũ mềm mịn ngon lành là Tiêu Thỏ mà phát uy chút, chỉ sợ là bị người ta ăn tới mức cả bã đậu cũng thừa chút nào!

      Lăng Siêu về rồi, dịp Tết cũng nhanh chóng tới nơi.

      Cơm tất niên dĩ nhiên là hai nhà cùng ăn chung. Lăng tiên sinh tới khách sạn gần đó đặt bàn cơm tất niên năm sao, đồ ăn thức uống khẩu vị ngon lành tự nhiên là cần phải . Đặc biệt khách sạn này còn tặng cho mỗi bàn đặt trước phần quà năm mới, chiếc chén sứ Thanh Hoa có con ấn của khách sạn. (1)

      Vừa nhìn thấy cái 'chén' này, tất cả mọi người đều khóc thét!

      Lấy làm chén uống trà, quả là quá to! Lấy làm bát ăn miến, lại quá sâu ! Lấy làm đồ trang trí trong nhà, cái tên của khách sạn lại chình ình mặt chén hoàn toàn có thẩm mỹ! Cuối cùng Lăng tiên sinh vỗ bàn. "Thôi cho mẹ tôi sưu tập vậy!"

      Thế là, sáng ngày mùng Hai Tết, Tiêu Thỏ liền cầm cái chén tới nhà bà nội Lăng Siêu chúc Tết.

      Bạn hỏi vì sao Tiêu Thỏ lại gặp bà nội Lăng Siêu ư? Nguyên nhân ra vô cùng đơn giản: khu nhà cũ mà hai gia đình từng ở vốn rất , bà ngoại của nàng sống ở ngay cạnh nhà bà nội của Lăng Siêu. Hai nhà chỉ cách nhau bức tường, bốn người già cả có việc gì làm lại kéo nhau ra tụ tập đánh bài mạt chược, đánh cược chính là ai thắng được đặt họ tên cho chắt nội/ngoại của họ.

      Lúc cả hai gia đình Tiêu Thỏ Lăng Siêu tới nơi, bốn lão nhân gia chính là ngồi chơi như thế, chơi tới mức ngọn lửa nhiệt tình thấu tận trời xanh.

      Chỉ trong chốc lát, lão Lăng ù ván! Ông cụ lập tức vuốt vuốt chòm râu ở cằm cười khoái chí. "Tôi thấy chắt nội tôi về sau có thể gọi là Lăng Nhất Hồ, cả đời toàn râu!" (2)

      Tiêu lão gia nghe xong lập tức bật người phản ứng. "Tên gì khó nghe thế hả, vậy mà ông cũng nghĩ ra được!"

      "Sao lại khó nghe? Ông có giỏi kiếm tên dễ nghe hơn !"

      "Nếu là tôi, tôi đặt là Tiêu Thống, nhất thống thiên hạ!"

      "Tiêu Thống, bằng đặt là Thùng Cơm cho xong!" (3)

      Hai ông cụ tuổi lớn mà chỉ vì đặt tên cho cháu, lập tức cãi nhau tóe lửa, cãi tới lúc biết cãi thế nào, rốt cục quay sang hỏi hai đứa cháu nội/ngoại của mình. "Hai đứa bảo chắt của ông sau này theo họ ai?"

      Tiêu Thỏ tay vẫn cầm cái chén sứ Thanh Hoa, đầu toát mồ hôi xây xẩm mặt mày.

      Nhìn qua Lăng Siêu, kẻ kia dám cười tỉnh bơ, dáng vẻ ngạo nghễ như việc liên quan tới mình. Lại nhìn qua ba mẹ, dáng vẻ cũng bất lực biết làm sao giúp. Bốn người già kia vẫn nhìn chăm chăm nàng chờ câu trả lời, khiến Tiêu Thỏ tay cầm chén chỉ muốn biến mất cho rồi. Nàng liền ném cái chén lên bàn dỗi câu. "Theo họ của nó ấy!" rồi mặt đỏ bừng chạy ra khỏi nhà.

      Bốn lão nhân gia nhìn cái chén, xong nhìn lẫn nhau.

      lẽ chắt nội/ngoại của họ phải đặt tên là Bi Kịch? (4)

      Tiêu Thỏ chạy ra khỏi nhà, trong lòng vô cùng rối loạn.

      Tại sao ai cũng cho rằng sau này mình với Lăng Siêu đến với nhau cơ chứ? Tuy trong lòng nàng dĩ nhiên là cũng nghĩ như thế muốn như thế, nhưng dù sao hai người còn chưa tốt nghiệp, con đường trước mắt còn dài, ai mà trước được?

      cho cùng, Tiêu Thỏ vẫn là bé rất thực tế, chuyện chưa chắc chắn nàng tuyệt bừa bãi.

      Vừa vừa nghĩ, bỗng trong ngõ gần đó bóng đen nhảy ra, chạy nhanh quấn lấy chân nàng.

      "Hoa Tử?" Tiêu Thỏ mừng rỡ vươn tay bế cái cục tròn tròn dưới chân lên. ra đó là con mèo lang hai màu đen trắng xinh, cả người bóng lưỡng, ôm gọn trong lòng bàn tay, lại còn ngừng thè lưỡi ra liếm đầu ngón tay Tiêu Thỏ.

      "Hoa Tử, sao mày lại mình chạy ra đây thế?" Tiêu Thỏ cười hỏi.

      Hoa Tử liếm liếm ngón tay nàng mở miệng meo tiếng sau đó lại chúi đầu vào lòng Tiêu Thỏ dụi dụi cọ cọ hồi, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc với Tiêu Thỏ.

      "Hoa Tử, dạo này sống vẫn tốt chứ?"

      "Meo..."

      "Mày lại ăn vụng cái gì đó của Miêu bà bà rồi phải ? người ngày càng có da có thịt nha!" Tiêu Thỏ thầm chuyện với con mèo lúc, ngẩng đầu nhìn phía sân nhà bên kia rồi tiếp với con mèo. ", tao bế mày về nhà!"

      Miêu bà bà với bà ngoại của Tiêu Thỏ ở chung xóm, xóm này có lịch sử cả mấy trăm năm, do có danh nhân từng ở đó nên chính phủ biến nó thành di sản văn hóa mà giữ lại. Người sống ở đây nhà nào cũng là ở đây lâu đời, căn nhà nào cũng có sân vườn, trồng đủ loại hoa cỏ.

      Sân nhà Miêu bà bà ở chỗ sâu nhất của ngõ xóm, do mèo thích nghịch ngợm thường làm gẫy cây hoa nên trong sân toàn trồng các loại cây dễ gãy, đủ thấy chủ nhân thích đám mèo như thế nào.

      Lúc Tiêu Thỏ ôm Hoa Tử vào sân, cửa nhà cũng đóng, nên nàng định làm cho Miêu bà bà giật mình chơi, liền rón rén vào. ngờ vừa vào sân, nàng lại thấy người xoay lưng về phía nàng ngồi xổm đất, cho mèo ăn.

      Thân hình người này khó nhận ra, chính là Giang Hồ!

      Còn nhớ lần đầu gặp, Giang Hồ có qua Miêu bà bà là bà nội ta, xem ra quả nhiên là . Nàng thấy ngồi xổm mặt đất, xì xà xì xầm với con mèo cái gì đó. Con mèo kia nàng cũng biết, tên là Tiểu Hắc, là nhóc mèo đen có vài khoang trắng.

      Tiêu Thỏ vốn chả có ấn tượng tử tế gì về Giang Hồ, lại càng muốn có liên hệ gì với ta nên định nhân lúc ta chưa thấy nàng mà chuồn cho lẹ. Ai ngờ tự dưng nàng lại bị tiếng lẩm bẩm mình của Giang Hồ thu hút mà đứng lại nghe.

      cho đúng, ta phải lẩm bẩm mình, nhưng là chuyện với Tiểu Hắc.

      "Ăn ngon ?" Giang Hồ vừa cho Tiểu Hắc ăn, vừa hỏi.

      Tiểu Hắc cắm cúi chăm chú ăn, dĩ nhiên là thèm ngẩng đầu lên chứ đừng trả lời.

      "Ta cho mày ăn, mày cũng phải giúp ta đấy nhé!"

      Tiểu Hắc vẫn thèm đáp lại, vẫn tiếp tục ăn.

      "Vậy lát nữa bà nội ta quay lại, ta là mày đạp nát hoa, phải tao, được chưa?"

      Hóa ra ta cẩn thận làm nát hoa lan Miêu bà bà trồng trong vườn nên muốn kiếm Tiểu Hắc đổ tội! Tiêu Thỏ nhất thời có cảm giác choáng váng sững sờ. chàng to như voi ngồi chuyện với con mèo con đủ kỳ cục rồi, thế ta lại còn dùng giọng rất là dỗ dành để thương lượng với Tiểu Hắc về việc lát nữa nên đổ tội cho ai... Quả nhiên là kẻ biến thái quá mức mà!

      Giang Hồ vừa dứt lời, Tiểu Hắc dường như cũng hiểu nên ngẩng đầu lên 'ngao' tiếng to như để phản đối.

      tiếng này, khiến cho Hoa Tử trong lòng Tiêu Thỏ cũng ngóc đầu dậy hưởng ứng 'miao' tiếng theo.

      Giang Hồ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thỏ.

      Hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người cùng xấu hổ biết làm sao.

      Dù cho gã Giang Hồ này có đáng ghét đến đâu nữa, giờ tình huống là nàng đứng sau rình nghe trộm người ta, quả là đúng chút nào. Tiêu Thỏ vừa nghĩ thế liền mở miệng. "Tôi... tôi vừa tới thôi." Ý là tôi nãy giờ hề nghe thấy dùng đồ ăn dụ dỗ bắt ép Tiểu Hắc nhận tội.

      Giang Hồ giật mình, lập tức vẻ ngượng ngùng hồi nãy biến mất, ta đứng thẳng lên. "Bà nội tôi ra ngoài rồi."

      "Vậy sao." Tiêu Thỏ ứng tiếng câu xong cũng đờ ra biết nên gì, lúc sau mới nhớ ra Hoa Tử còn ôm trong lòng. "Tôi sợ Hoa Tử chạy chơi bên ngoài bị lạc nên bắt nó mang về giúp." xong liền thả Hoa Tử xuống đất.

      Hoa Tử vèo cái chạy qua đó, chen vào tranh ăn cùng với Tiểu Hắc. Chỉ trong chốc lát, tiếng hai con mèo tranh ăn với nhau kéo thêm cả chục chú mèo khác chạy tới tranh cướp với Tiểu Hắc.

      Tiêu Thỏ nhìn thấy nỡ nên hỏi. "Còn thức ăn ? Nhìn bọn chúng có vẻ còn rất đói."

      "Trong nhà có lẽ còn, để tôi vào nhà tìm xem." Giang Hồ dứt lời liền vào nhà lấy ra thêm vốc hạt thức ăn cho mèo, rải ra đất cho bọn mèo đánh chén.

      Đám mèo kia thấy có nhiều thức ăn nên dĩ nhiên tranh nhau nữa mà mỗi con góc thong thả ung dung 'xử lý'.

      Hình ảnh bọn chúng khoái chí đánh chén khiến cho Tiêu Thỏ bật cười, nàng bước tới xoa xoa đầu Tiểu Hắc. Nhóc mèo kia liền ăn nữa mà ngẩng lên liếm ngón tay nàng.

      "Trông nó có vẻ rất thích em." Giang Hồ biết tiến lại gần từ lúc nào, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc.

      "Dĩ nhiên, trước đây tôi thường tới đây chơi với chúng nó mà. Tiểu Hắc là ngoan nhất đấy, Tiểu Hắc nhỉ?"

      "Meo..." Tiểu Hắc gật gù đồng ý.

      "Nó vẫn chịu để ý tới tôi..." Lúc Giang Hồ thốt lên câu này, trong giọng nhuốm đầy vị ghen tị.

      Tiêu Thỏ lại choáng váng. ta bình thường có vẻ vô cùng tự cao tự đại, thỉnh thoảng còn hai mặt biết đằng nào mà lần, ấy vậy mà lại ghen ăn tức ở với con mèo con! Thế này được coi là gì? Diamond Barbie chắc? (5)

      Nàng cố nén cười. " định đổ tội cho nó, dĩ nhiên là nó thèm để ý đến rồi!"

      "Con mèo xấu xí như thế, đổ tội cho nó là may cho nó rồi!" Giang Hồ lầm bầm.

      Phụt! Tiêu Thỏ phì cái. Hồi nãy Giang thái tử chăm chú chuyện với con mèo đủ nhảm nhí, lại còn ghen tị với Tiểu Hắc, bây giờ lại còn ra vẻ ta đây trước mặt mấy con mèo! Nàng rốt cục nhịn nổi cười phá lên.

      Tiêu Thỏ cười lúc, tới khi dừng lại được mới phát Giang Hồ chính là chăm chú nhìn nàng phát ngốc lên, đôi mắt đen chứa ánh gì đó khiến người khác khó mà nhận ra được.

      Mải cười, thiếu chút nữa quên kẻ này vốn là gã háo sắc tâm lí vô cùng biến thái a.

      Tiêu Thỏ xóa sạch nét cười mặt, đứng thẳng lên chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

      "Chờ chút!" Giang Hồ bỗng tóm lấy bàn tay nàng.

      Tiêu Thỏ theo phản xạ có điều kiện lại chuẩn bị vòng tay ném người, nhưng còn chưa kịp làm gì lập tức bị lời Giang Hồ thốt ra khiến cho ngơ ngác.

      ta . "Xin lỗi em!"

      "Hả?" Câu xin lỗi này khiến người khác ngờ tới, Tiêu Thỏ lập tức sững người, mãi biết nên trả lời ta ra sao.

      "Chuyện lần trước lỗi là do tôi trước, tôi xin lỗi em!" Giang Hồ với vẻ mặt rất thản nhiên, nhìn thấy chút nào là vẻ mặt nhận lỗi hết, nhưng cũng nhìn ra chút ý độc hiểm ác nào, tóm lại câu: rốt cục khiến người ta chả hiểu nổi trong lòng nghĩ cái gì.

      Tiêu Thỏ quyết định tạm thời đánh ta vội, quan sát chút rồi tính. "Dù sao mọi việc cũng qua rồi, tôi cũng đánh trận, chúng ta coi như hòa!"

      "Em giận tôi nữa?"

      " giận." Dù sao mình cũng bị cái gì.

      "Vậy tôi có thể theo đuổi em rồi chứ?"

      Hả? Tiêu Thỏ lại ngây người. Ai cũng mùa đông hoa mai nở, tại sao giữa mùa đông mà người Tiêu Thỏ lại toàn hoa đào thế này? Lại còn là đóa hoa đào xấu xa nữa chứ! (6)

      "Chuyện này, ra..." Nàng vốn muốn từ chối cách uyển chuyển tế nhị, nhưng lại biết sao.

      "Em đồng ý rồi hả?"

      Tiêu Thỏ vội vàng lắc đầu.

      Giang Hồ lại nắm chặt bàn tay nàng hơn. "Tôi thích em!"

      cần phải thẳng thế chứ? Tiêu Thỏ toát mồ hôi hột liều mạng rút tay ra. " đừng có làm thế, bỏ tôi ra rồi ..."

      Giang Hồ lại cầm lấy tay nàng, nhất quyết buông.

      Hai người còn co co kéo kéo, bỗng bóng người nhào tới, nhằm thẳng mặt Giang Hồ đấm cho phát.

      Tay Tiêu Thỏ cuối cùng cũng được thả ra, nàng ôm tay lại, nhìn thấy Lăng Siêu chắn trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt phẫn nộ như thể chuẩn bị bốc lửa vậy.
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 46
      cú đấm này của Lăng Siêu những khiến Tiêu Thỏ ngốc cả người, mà Giang Hồ cũng sững sờ. lâu sau ta mới hồi tỉnh lại và nhận ra mình vừa bị đánh.

      Lại tiếp, Giang mỹ nam cũng là thảm hại, hết bị Tiêu Thỏ đánh tơi tả, lần này lại bị Lăng Siêu đấm. Cứ tiếp tục như vậy, ai biết biết ta bị đánh, ai biết còn tưởng ta làm cái bao cát cho hai người kia tập võ chứ.

      Giang Hồ nổi giận, wow, hậu quả nghiêm trọng.

      ta bước lên bước, thèm mở miệng với câu nào mà vung ngay cú đấm về phía Lăng Siêu.

      Lăng Siêu nhanh nhẹn cúi người tránh được, nhưng cũng nắm chặt tay lại đấm trả.

      Cứ như vậy đấm tôi đấm, hai người nhanh chóng đánh nhau loạn cào cào, khiến cho Tiêu Thỏ đứng bên bối rối cuống quít muốn chết được, vội vã kêu gọi hai chiến sĩ kia ngừng tay. Cơ mà hai kẻ kia đỏ cả mắt nhăn cả trán đánh nhau túi bụi làm sao cứ thế dừng lại được? Mắt thấy hai người lại giơ tay lên chuẩn bị đấm nhau tiếp, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng.

      Còn dám đánh? Đánh cái đầu hai người á!

      Nàng bước tới, vung tay đấm cho mỗi kẻ hiếu chiến phát, dĩ nhiên cú đấm dành cho Lăng Siêu hơn ít.
      Tiêu Thỏ hổ là võ sinh ưu tú, chỉ hai cú đấm là có thể tách hai kẻ nóng đầu này ra. Nhưng hai người này tuy vung vẩy tay chân đánh nhau nữa, ánh mắt sắc như dao muốn giết người vẫn hề suy giảm chút nào. Hai chàng đứng cách nhau vài thước, liên tục phóng ra ánh mắt sát thủ mong giết chết kẻ kia.

      Thấy tình hình này, Tiêu Thỏ vô cùng bực mình, mặt đau lòng vì Lăng Siêu bị đánh, mặt lại cảm thấy ta đáng đời vì chuyện bé cũng xé ra to. Dù gì lúc nãy Giang Hồ cũng làm gì mình đâu, mà ta chưa thèm hỏi chuyện ra tay đánh người, lý lẽ gì cả.

      "Giang sư huynh, đừng để ý..."

      Lời còn chưa dứt, lập tức bị Lăng Siêu cắt ngang. "Đừng thèm dây dưa với ta!" Dứt lời lại nhào qua đánh tiếp.

      Giang Hồ dĩ nhiên là cam lòng yếu hơn, nên nhanh chóng hai kẻ kia lại đấm đá loạn xì ngầu.

      "Đừng có đánh nữa!" Tiêu Thỏ là giận, thuận tay lấy cái chổi tre quét sân định đập cho mỗi người cán chổi, may mà cán chổi còn chưa hạ xuống có tiếng của Miêu bà bà vang lên.

      "Ai da, mấy đứa làm cái gì thế hả? Mau dừng tay!"

      Tiếng của bà lão nhanh chóng đánh động hàng xóm láng giềng. Cái xóm này vốn xíu, nhà có việc cả xóm đều hay. Chỉ trong chốc lát người nhà Lăng Siêu với Tiêu Thỏ cũng nhào tới hóng chuyện, vừa thấy là Lăng Siêu đánh nhau với người khác lập tức ai cũng choáng váng.

      Thế là, vốn chỉ là chuyện ba người, lại ầm ĩ tới mức cả xóm đều biết, so với buổi ca nhạc mừng Tết còn náo nhiệt hơn.

      Đám khán giả vây quanh xem đánh nhau cũng sôi nổi bàn tán.

      Chú Dương ở cửa Đông là người thích xem diễn kịch, nên dùng ánh mắt cận thị cả ngàn ốp hỏi. "Chúng nó diễn kịch à?"

      Chị Mã bên cửa Tây lập tức nhanh chóng giải thích. "Ồ chú thấy là có hai thằng con sao? ràng là tranh giành bạn với nhau!"

      Bà lão họ Vương ở cửa Bắc vội vội vàng vàng lấy chuỗi hạt trong túi ra niệm Phật lia lịa. "A di đà phật, hồng nhan họa thủy, nghiệt chướng, nghiệt chướng a..."

      Cả đời Tiêu Thỏ lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực như vậy.

      Dĩ nhiên trận chiến này rồi cũng đến lúc kết thúc, có điều hai bên tham chiến tránh khỏi tổn thất về mặt vật chất. Môi Lăng Siêu bị đấm cho rách bầm, máu me loạn xạ. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời lập tức trở nên lạnh lẽo trầm như băng, ánh mắt lạnh lùng chứa cơn giận bốc lên tận trời xanh, nhất thời ai dám tới gần .

      Nhưng Tiêu Thỏ nằm trong số đó. Nàng thấy khóe môi tươm máu, trong lòng vừa giận vừa xót xa, về đến nhà lập tức mượn hòm thuốc kéo vào phòng.

      "Đừng động đậy!" Nàng vươn tay nâng mặt lên. "Cũng biết đau rồi sao? Biết đau mà hồi nãy còn đánh nhau như điên thế, nghĩ là Lý Tiểu Long tái sinh chắc?"

      Lăng Siêu hừ tiếng. " ta cũng đâu khá hơn gì."

      Đúng thế, hồi nãy Giang Hồ bị đấm vào mắt, cặp kính dùng để giả vờ ra vẻ nho nhã văn vẻ cũng bị đánh rơi gãy chèo queo, khuôn mặt tuấn tú cân đối hoàn toàn bị hủy hoại, ít nhất cũng phải còn lâu mới dám vác mặt ra ngoài lừa gạt con nhà lành.

      "Sau này đừng có nóng tính lên như thế!" Tiêu Thỏ cầm bông tẩm thuốc sát trùng khe khẽ lau vết thương miệng, thấy vết máu miệng vết thương kia, trong lòng lại nén nổi nỗi xót xa.

      " nóng tính cái gì? Em thấy hồi nãy dám cầm tay em... Ái ui!"

      Tiêu Thỏ hung hăng ấn mạnh vào vết thương của cái. "Còn nóng tính sao? Nhìn xem, bị thương đến thế này rồi còn...!" Thấy có vẻ dỗi thèm chuyện, nàng lại đổi giọng nhàng . "Lần sau cần như thế, Tết nhất, như vậy nhỡ dông cả năm rồi sao? Mà cho cùng Giang sư huynh cũng có làm gì em đâu, như lần trước..."

      "Còn có lần trước nữa sao?"

      Tiêu Thỏ giật mình phát mình vừa lỡ miệng, vội vã lắc đầu. " ra cũng có gì, chỉ là... chỉ là..." Thấy vẻ mặt buông tha, nàng đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện lần trước. Vốn định là để Lăng Siêu an tâm, với thân võ nghệ của nàng tuyệt đối có vấn đề gì, nhưng nàng ngờ tới chuyện này càng thêm chọc giận .

      " muốn tìm thằng cha chết tiệt kia đánh tiếp trận!" xong nhào dậy muốn chạy ra ngoài.

      Tiêu Thỏ vội vàng kéo lại. "Em đừng nóng tính, còn muốn làm gì hả?"

      " muốn làm gì? Dĩ nhiên chỉ muốn tốt cho em thôi, gã chết tiệt kia ba lần bốn lượt muốn xằng bậy với em, vừa nhìn biết lòng dạ xấu xa! Em cũng thế, bị lần còn chưa rút kinh nghiệm, lại trêu vào ta làm gì?"

      "Em trêu vào ta hồi nào?" Tiêu Thỏ cũng bắt đầu nản, hôm nay làm sao thế hả? Ăn phải thuốc súng rồi hay sao mà mình càng năng nhàng tử tế, càng những câu muốn chọc nàng tức chết thế này.

      "Em trêu vào , thế tại sao lại cùng chỗ, cùng cho mèo ăn với ta làm gì? Thỏ Thỏ, đời này nhiều người tốt như em nghĩ đâu, ta tiếp cận em có mục đích xấu xa cả đấy!"

      "Em lần này ta làm gì em cả, sao càng càng vô lý thế nhỉ?"

      "Ai chuyện vô lý? thấy là em biết phân biệt phải trái có!"

      Hai đứa lần đầu tiên cãi nhau khiến cho cả đám người lớn đứng ngoài nghe được sót câu nào, tám người cả già lẫn trẻ núp sau cửa nghe lén nhìn nhau, mỗi người vẻ mặt.

      Lăng lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu gật gù. "Cãi tốt, ai thắng về sau chắt nội tôi theo họ người đấy!" (Bó tay với ông cụ =.:)

      Ông ngoại Tiêu Thỏ lườm ông ta cái. "Vừa thấy cũng biết là cháu nội ông chuyện có lý lẽ gì cả. Loại tính tình bạo lực kiểu của nó, về sao chắt ngoại tôi làm sao theo họ nó được?"

      "Thế nào là lý lẽ? Tôi thấy là cháu ông phân biệt được tốt xấu có!"

      "Lão già điên khùng kia, ông mới là biết phân biệt tốt xấu, cả nhà ông đều biết phân biệt tốt xấu ấy!" (mệt hai ông già này quá !)

      Lăng tiên sinh vội vã giảng hòa. "Hai cụ đừng cãi nhau nữa mà, nhỡ hai cháu nó nghe thấy..."

      Lời còn chưa dứt, cửa phòng lập tức bị mở toang, Tiêu Thỏ giận đùng đùng bước ra ngoài, dúi cái hòm thuốc vào tay Lăng nương. "Mẹ nuôi, mẹ giúp ấy bôi thuốc , con có tiếng chung với ấy nữa rồi." Dứt lời thèm quay lai mà bước ra ngòai.

      Ba của Tiêu Thỏ thiếu điều miệng cười muốn ngoác ra tận mang tai, vừa nén cười vừa chụp lấy áo khoác ghế sô pha chạy theo con ra ngoài. "Con ngoan, từ từ! Để ba đưa con ăn miến thịt bò!"

      Tết nhất vui vẻ, bị trận cãi vã của hai người làm cho mất cả vui, hai bên cha mẹ đều buồn bực thôi, chỉ có mỗi Lăng nương vẫn hề suy chuyển, hào hứng lôi mẹ Tiêu Thỏ ra ngoài chợ xuân.

      Mẹ Tiêu Thỏ ảo não. "Mẹ Siêu Siêu à, hai đứa cãi nhau thành như vậy rồi mà sao chị vẫn còn tâm trạng chơi phố chứ?"

      "Sợ cái gì?" Lăng nương vô cùng tự tin. "Tôi hỏi chị nhé, hai đứa chúng nó hồi trước tới giờ bao giờ cãi nhau chưa?"

      Tiêu mẫu nghĩ nghĩ. "Năm ngoái hồi điền nguyện vọng cho Tiêu Thỏ chúng nó từng chiến tranh lạnh mà..."

      "Đó là chiến tranh lạnh! Còn cãi nhau cơ, trước giờ có cãi nhau nào?"

      Mẹ Tiêu Thỏ lắc lắc đầu.

      "Đó, hai đứa ở chung từ tới lớn, mà đến cãi nhau cũng chưa bao giờ cãi nhau, chị có thấy bình thường chứ?"

      "Chuyện này..." Tiêu mẫu biết sao. Quả tất cả những đôi tình nhân bà từng gặp, cũng như bà và ba của Tiêu Thỏ, ít nhiều cũng phải cãi nhau chút, nhưng mà hai đứa nhà bà từ bé tới lớn đúng là chưa bao giờ cãi nhau.

      Lăng nương tiếp tục từ tốn thuyết phục. "Chị cũng biết nhau lắm cắn nhau đau mà, đánh là tình mắng là . Hai người ở chung chỗ, đến cãi nhau cũng chưa từng xảy ra, làm sao sau này có thể ân ân ái ái được? Tôi bảo nhé, hai đứa chúng nó cãi nhau thế chưa đủ, ít nhất cũng phải đánh nhau trận mới được!"

      Mẹ Tiêu Thỏ bị lối suy nghĩ mạnh mẽ của mẹ Lăng Siêu khiến cho choáng váng tới mức đứng hình trong gió.

      Dưới khích lệ của ba Tiêu Thỏ, dưới dung túng của mẹ Lăng Siêu, trận chiến tranh lạnh giữa hai người kia càng lâu càng mạnh mẽ, mãi tới khi kỳ nghỉ kết thúc mà mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết. Chả mấy chốc, thị trường cổ phiếu bắt đầu mở cửa phiên đầu năm mới, Lăng Siêu lại về công ty thực tập tiếp.

      Hôm ấy, Lăng Siêu phải về công ty, Tiêu Thỏ cố tính hẹn Tương Quyên Quyên ra ngoài tụ tập ăn uống để tránh gặp . Nào ngờ, Tương Quyên Quyến những tới, mà còn dẫn theo cái đuôi của mình là Cổ Tư Văn cùng.

      Mắt thấy hai kẻ kia âu âu yếm yếm em em loạn lên, Tiêu Thỏ dĩ nhiên là vui nổi.

      "Hai cậu bớt làm trò , coi chừng lây nhiễm HIV nha!" (Thỏ Thỏ nhà ta độc mồm o___O)

      Kết quả là bị Tương Quyên Quyên cùng Cổ Tư Văn khinh bỉ nhìn.

      "Thỏ Thỏ, cậu hâm mộ tụi này cứ việc thẳng ra, hoặc là gọi Lăng đại công tử nhà cậu tới, hẹn hò bốn người cho vui." Tương Quyên Quyên vô cùng hớn hở.

      Cổ Tư Văn lập tức lườm nàng cái. "Em là muốn ngắm giai đẹp có!"

      "Ghét quá , sao lại thẳng suy nghĩ của người ta ra thế!"

      Thế là đến lượt Cổ Tư Văn cứng họng.

      "Hai cậu cảm tình là tốt nha..." Tiêu Thỏ nén nổi than thở.

      "Sao thế? Cậu với Lăng đại công tử có chuyện sao? Mẹ chồng con dâu có mâu thuẫn? Hay là kẻ thứ ba xuất ? Hay có phải Lăng đại công tử là kẻ đoạn tụ?" Tính hóng hớt thích buôn dưa lê của Tương Quyên Quyên vẫn giảm chút nào.

      Tiêu Thỏ bị thẩm vấn tới mức xám cả mặt. "Làm gì có chuyện nghiêm trọng như cậu ! Là thế này..." Nàng đem nguyên văn mọi chuyện kể lại với bọn họ.

      Nghe xong, Tương Quyên Quyên lập tức thể vẻ mặt hâm mộ tới mức sùng bái. "Wow, ngờ Lăng đại công tử cũng có lúc máu bốc lên đầu như thế nha!"

      Cổ Tư Văn ngồi cạnh nhếch mép. "Quả là nên đánh!"

      "Này này!" Tiêu Thỏ nhăn nhó. "Hai người thấy làm như thế là quá đáng sao?"

      " hề." Hai người kia hai miệng như .

      Tiêu Thỏ: "......"

      Hôm đó đường về nhà, Tiêu Thỏ ngồi xe buýt, trong đầu hỗn loạn toàn chuyện về Lăng Siêu.

      ra giờ nghĩ lại, Lăng Siêu ra tay hoàn toàn vì muốn bảo vệ cho nàng. Khi ấy Giang Hồ cầm tay nàng như vậy, trong lòng hẳn là dễ chịu chút nào. Có điều cũng phải lại, thái độ của sau đó quá mức chịu đựng. Mình chỉ là lo lắng bị thương, khuyên về sau đừng nóng tính như vậy. đồng ý với mình chớ, lại còn phản đối lại là mình biết phân biệt phải trái.

      cho cùng, ra cả hai người đều vì muốn tốt cho người kia, nhưng chuyện hợp cái là lại cãi nhau mâu thuẫn nổ ra. Mà giờ ai cũng chịu xuống nước mở lời giải thích trước... là phiền toái mà!

      Tiêu Thỏ ảo não vò vò xoa xoa tóc, biết làm sao.

      Cứ thế lại thêm vài ngày, mãi tới khi chỉ còn tuần trước khi nhập học, hai người vẫn chưa chịu giảng hòa.

      Tối hôm đó, Tiêu Thỏ nhìn thấy cái webcam trong phòng mình, nhớ lại trước kia Lăng Siêu nằng nặc đòi ngày nào cũng phải chat có hình. Có những hôm ràng mệt muốn chết, chuyện còn gật gà buồn ngủ, xong là lên giường luôn, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày phải nhìn thấy nàng...

      Bất tri bất giác trong lòng lại nổi lên trăm mối lo âu: Trời lạnh như vậy, có mặc đủ áo ấm hay ? Trong lòng tức tối như vậy, nhỡ nổi hứng cãi vã với đồng nghiệp ở công ty làm sao bây giờ? Còn có vết thương mặt , nhỡ bị viêm hay nhiễm trùng biết làm thế nào? (Em Thỏ à, em lo cho ông xã em hay em lo cho con em thế O____o)

      Bạn hẳn cũng biết, nỗi nhớ nó rất kỳ cục, khi lâm vào lập tức bị hãm sâu bên trong thoát ra được.

      Cứ ngồi ngẩn ngơ như thế mất hai tiếng, Tiêu Thỏ rốt cục nhịn nổi lấy di động ra bấm số của .

      Gọi ! Có tiếng trong lòng cất lên.

      Đừng gọi! Là ta sai trước, nên phải là giải thích trước chứ! tiếng khác phản đối.

      Gọi, gọi, gọi, gọi... cứ như vậy bối rối hồi, bỗng dưng di dộng vang lên.

      Tiêu Thỏ mừng rỡ mở ra xem, lập tức thất vọng não nề, cú điện thoại này của Nghê Nhĩ Tư gọi tới.

      "Thỏ Thỏ! hay rồi! Có chuyện rồi!" Giọng Nghê Nhĩ Tư vô cùng lo lắng trong điện thoại.

      "Sao thế?" Tiêu Thỏ hỏi.

      "Ta , nhưng mi đừng nổi giận lên nhé?"

      "Rốt cục là làm sao hả?" Tiêu Thỏ bị nàng ta dọa cho run lên.

      "Lăng Siêu nhà mi..."

      "Cái gì?" Vừa nhắc tới cái tên này, trái tim Tiêu Thỏ lập tức đập cuồng loạn.

      " ta... ta có bồ bên ngoài rồi!"
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 47
      Sáng sớm hôm sau, mẹ Tiêu Thỏ vô cùng ngạc nhiên khi thấy con của mình vốn còn tuần nữa mới phải nhập học giờ lại thu xếp hành lý của mình.

      "Thỏ Thỏ, con làm cái gì vậy?"

      "Mẹ, con phải về trường!" Tiêu Thỏ nhét thêm cái áo khoác vào túi du lịch, nghiến răng nghiến lợi thốt.

      "Sao thế?" Mẹ nàng vô cùng nghi hoặc. " phải còn những tuần nữa mới vào học sao? Con vội về sớm thế làm gì?"

      "Bạn cùng phòng con gọi tới là có thay đổi đột xuất, trường học bảo nhập học sớm tuần." Nàng vừa vừa hùng hổ nhét cái quần vào cái túi giờ to đùng.

      Mẹ nàng còn tưởng con mình cáu gắt vì trường học bắt học sớm, liền an ủi. "Trường các con cũng kỳ cục, là tuần sau mới nhập học, sao lại tự dưng đẩy sớm lên thế? Con ngoan đừng cáu giận nữa, tới trường gặp mấy ông thày rồi mắng mỏ cho biết!"

      "Con cũng định thế!" Tiêu Thỏ nheo nheo mắt lại, cái quai túi xách trong tay bị nàng xiết xiết tới mức cả cái túi muốn run lên bần bật.

      Nhìn cảnh này, mẹ nàng co rúm cả mặt lại.

      "Mẹ, con trước, lát ba về mẹ với ba giúp con nha!" Tiêu Thỏ xong liền xách túi lên lưng, quay đầu lại cứ thế bước ra cửa.

      Thấy dáng vẻ con mình rời cách hùng hổ như thế, mẹ nàng tránh khỏi lo lắng. Nhìn con bé giống với cãi nhau với mấy ông thày lãnh đạo trường tí nào, mà là giống như muốn đánh nhau với mấy ông thày hơn! >____<

      Lại Tiêu Thỏ ra khỏi nhà, xách hành lí chạy mạch đến ga tàu. Do các trường học chưa nhập học nên người ga cũng nhiều lắm. Tiêu Thỏ vừa vào ga lập tức chạy tới phòng bán vé, nghiến răng nghiến lợi . "Chị ơi, cho em vé tàu chiều đến thành phố Z, càng sớm càng tốt!"

      Ngồi ở cửa sổ bán vé là còn trẻ, lập tức bị giọng hung hăng của nàng khiến cho giật bắn lên, nếu phải nhìn trước mặt chỉ là sinh viên nhu nhược, trong tay chìa tiền mua vé, còn tưởng Tết nhất lại gặp cướp ngày nữa chứ.

      "Chào em, có hai chuyến lúc chín giờ và lúc mười giờ. Chuyến lúc mười giờ còn nhiều chỗ hơn, có chỗ ngồi tốt, thoải mái hơn nhiều, biết em muốn chuyến..."

      "Chín giờ, càng sớm càng tốt!" Mặt Tiêu Thỏ vô cùng hắc ám trầm, lập tức cắt ngang lời bán vé tội nghiệp.

      bán vé tội nghiệp kia là chỉ biết nhăn nhó trong lòng, vị khách này sao nhìn như muốn giết người thế biết? Trông thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của nàng, ta cũng dám thêm gì, vội vã lấy vé tàu lúc chín giờ đưa cho nàng kia.

      Tiêu Thỏ vừa cầm lấy vé tàu liền lập tức chạy ra phía sân ga của chuyến đó. Nhìn dáng vẻ hầm hầm lửa giận bốc lên trời của nàng, bác bán vé có tuổi khác liền than thở. "Ai da... Tết nhất thế này, lại có người phải tróc gian a!"

      "Sao bác biết?" bán vé trẻ tuổi hồi nãy bèn hỏi.

      "Cháu thấy ánh mắt bé hồi nãy sao? có cảm giác gì sao?"

      "Có a, giống như muốn giết người..."

      "Sai rồi, là giống như muốn thiến người!"

      cho thấy, cách nhìn của quần chúng đặc biệt chính xác. Tiêu Thỏ hùng hùng hổ hổ chạy vội về trường như thế, nguyên nhân chỉ có : nàng muốn tróc gian!

      Tối hôm qua, Nghê Nhĩ Tư vốn vẫn ở lại thành phố Z nghỉ lễ gọi điện cho nàng, kể là lúc nàng ta ngồi xe buýt vô tình nhìn thấy Lăng Siêu ngồi với vô cùng xinh đẹp trò chuyện rất là vui vẻ xe, sau đó hai người xuống xe ở gần khu chung cư mà Lăng Siêu ở. Thế là nàng ta cũng xuống để theo dõi, chính mắt nhìn thấy hai người kia cùng nhau lên lầu có căn hộ của Lăng Siêu.

      Lúc mới nghe tin này, Tiêu Thỏ còn thấy đáng tin chút nào. Nhưng Nghê Nhĩ Tư làm sao có thể bỏ qua, tính nàng ta vốn tìm hiểu là phải tới nơi tới chốn, nên gửi ảnh chụp lén hai người kia gửi qua mail cho nàng.

      ảnh, có hai người nam nữ sóng vai nhau tới. Người con trai dĩ nhiên là Lăng Siêu, còn người con kia, thân mini jupe, da trắng tóc đen, vô cùng gợi cảm. Chỉ trong khoảnh khắc, tim Tiêu Thỏ như bị ai bóp chặt lại. Nàng cứ nghĩ mấy hôm nay mình vô cùng phiền não vì chuyện mâu thuẫn giữa hai người, ăn ngon ngủ yên! Thế mà ngay cả điện thoại cũng thèm gọi cho nàng, nàng còn nghĩ cũng vô cùng buồn phiền về chuyện này, ngờ...

      Tiêu Thỏ chưa bao giờ là người thích ôm mối nghi ngờ lo lắng trong lòng, việc này là cũng thế, hiểu lầm cũng thế, tóm lại nàng nhất định phải tìm Lăng Siêu chuyện cho ràng ba mặt lời. Nếu quả như lời Nghê Nhĩ Tư , có bồ nhí bên ngoài...

      Nghĩ tới đây, nàng nén nổi nắm chặt nắm đấm lại, hung hăng đập lên bàn cái.

      Lăng Siêu, lão nương liều mạng với nhà ngươi!

      Tiêu Thỏ tới nơi, lập tức lao như tên bắn ra khỏi ga tàu, dáng vẻ hung hăng hùng hổ khiến cho tất cả mọi người chung quanh chú ý.

      Lên xe buýt, chỉ thoáng chốc là tới căn hộ Lăng Siêu thuê, nàng giơ tay lên định gõ cửa, nhưng bàn tay vừa chuẩn bị chạm vào cánh cửa lại dừng lại.

      Nếu... lỡ như là kia mở cửa, nàng phải làm sao bây giờ? Nàng nên gì? Làm gì bây giờ?

      cho cùng, Tiêu Thỏ bản tính thiện lương, chả có tí kinh nghiệm nào trong chuyện troc gian cả. Sáng nay nàng giận dữ đùng đùng chạy tới thành phố Z, hoàn toàn là bị tấm ảnh chụp kia choán hết cả lý trí, suy nghĩ hề ràng, do xúc động nhất thời mới có thể quyết định như thế. Mà giờ, cơn xúc động kia trầm xuống rất nhiều nhờ quãng đường tàu hỏa khá dài, gần như biến mất sạch , trong lòng nàng, chỉ còn lại nỗi lo lắng rất lớn.

      Lăng Siêu... đối xử với nàng như vậy sao?

      Mấy năm nay, nếu biểu của Lăng Siêu với nàng là hoàn toàn theo kiểu theo lý thường phải thế, vậy nàng với có khác gì đâu? Theo lý thường, hai người họ phải đến với nhau; theo lý thường, nàng phải quan tâm đến ; theo lý thường, nên có người khác...

      Tất cả, cứ theo lý thường phải thế mà thôi hay sao?

      Nàng bắt đầu lo lắng, lo lắng nếu những gì Nghê Nhĩ Tư , lo lắng nếu kia quả ở trong căn hộ nàng, lo lắng Lăng Siêu có người con khác sau lưng nàng.

      Con người, thường ở lúc chuẩn bị đối mặt với nỗi đau lớn nhất, tự giác mà có ý muốn lui bước.

      Bỗng nhiên trước mắt nàng như lên tấm ảnh kia, hình dáng hai con người sóng vai nhau mà biến thành cú kích thích mạnh lên suy nghĩ của nàng, khiến lòng nàng thắt lại cái, bàn tay rụt rè cửa liền hạ xuống.

      Trái tim bắt đầu hoảng hốt loạn nhịp, còn an tĩnh như trước, nàng bắt đầu hi vọng, hi vọng tất cả chỉ là chút hiểu lầm, cũng hề làm chuyện gì có lỗi với mình...

      Bỗng trước mắt sáng bừng lên, cánh cửa... mở toang.

      Người đứng bên trong cùng người đứng bên ngoài cùng bốn mắt nhìn nhau, ai cũng choáng váng...

      lâu sau, Tiêu Thỏ mới lấy lại được tinh thần, rụt rè thốt lên. " là... Quan Tựu?"

      Người kia giật mình, lập tức ậm ừ hậm hừ tiếng ảo não rồi gật đầu.

      Cứ nghĩ người mở cửa là Lăng Siêu, hoặc là trong ảnh kia, nhưng Tiêu Thỏ hoàn toàn hề đoán trước được mở cửa ra lại chính là bạn cùng phòng ký túc với Lăng Siêu là Quan Tựu.

      Nhìn thấy người kia vẻ mặt câm lặng như ngậm hột thị, Tiêu Thỏ bỗng dưng cũng chả biết nên gì.

      Hai người nhìn nhau, Quan Tựu hề có tí vẻ mặt nào cho thấy vui hay buồn, mà vẻ mặt Tiêu Thỏ quả biến hóa liên tục nãy giờ. Cứ thế tôi nhìn nhìn tôi phải đến mười mấy phút nhưng vẫn chả ai câu gì.

      Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng nhịn hết nổi.

      "À... ờ... Lăng Siêu có nhà ?"

      "Công ty." Quan Tựu trả lời.

      Tiêu Thỏ ngẩn người lúc mới hiểu ta vừa trả lời thẳng sang câu hỏi thứ hai còn chưa được hỏi của nàng: ý là Lăng Siêu có nhà, ở công ty.

      "Vậy... khi nào ấy về?"

      "."

      Hẳn ý ta là biết. Tiêu Thỏ toát cả mồ hôi. "Vậy... em có thể vào nhà chờ ấy ?"

      "Ừhm." Quan Tựu liền gật đầu tránh đường cho nàng vào.

      Vào nhà, gã Quan Tựu kia đến câu cũng thèm , thèm để ý tới nàng mà quay lưng vào phòng mình, đóng sầm cánh cửa phòng lại, ngay cả câu mời khách ngồi cũng có. người có thể ít tới mức độ này chứng tỏ còn chỉ là vấn đề tính cách con người, mà thành thứ khí chất tỏa ra từ trong ra ngoài!

      Ngồi mình, chính xác là bị bỏ rơi mình ngoài phòng khách, Tiêu Thỏ đành xấu hổ ngồi ghế sô pha nhìn quanh.

      Nội thất bày biện trong nhà cũng khác gì so với lần trước nàng tới, có điều giá treo đồ nhiều quần áo hơn chút, bệ cửa sổ còn để hai chậu xương rồng, nhìn thế nào cũng giống như có bàn tay con trong đó...

      Con ?

      Tiêu Thỏ bỗng nhớ tới mục đích mình chạy tới đây. Nghê Nhĩ Tư chính mắt thấy Lăng Siêu cùng người con kia lên căn hộ này cùng nhau, mà ảnh cũng là . Nhưng nếu Quan Tựu sống ở đây, nếu là hai người bọn họ cùng nhau thuê căn hộ này, Lăng Siêu hẳn mặt dày mà đem bồ bịch về căn hộ làm này làm nọ linh tinh trước mặt bạn cùng nhà chứ?

      lẽ kia ra là Quan Tựu đóng giả? >____<

      Tâm trạng Tiêu Thỏ quả từ phẫn nộ giận dữ ban đầu hóa thành bất an lo lắng, rồi lại từ bất an lo lắng biến thành nghi ngờ, rồi lúc sau biến thành đống bùng nhùng trong đầu biết nên nghĩ gì nữa rồi.

      Trời ạ, rốt cục nàng tới đây làm gì cơ chứ? Nhỡ ra lát nữa Lăng Siêu về nhà nhìn thấy nàng tay xách nách mang ngồi đây, nàng biết giải thích ra sao?

      Hẳn thể với là mình chạy tới để tróc gian rồi.

      Các cụ nóng giận mất khôn, từ bé tới lớn, lần đầu tiên Tiêu Thỏ cảm thấy mình làm việc vô cùng mất khôn!

      Thôi , vẫn nên thừa dịp Lăng Siêu còn chưa về, cứ chuồn rồi tính sau!

      Nghĩ vậy, Thỏ ta liền nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, lấy túi hành lý gần đó, cũng dám gọi Quan Tựu chào tiếng vội vội vàng vàng mở cửa ra ngoài.

      Cửa vừa mở, đập vào mắt đầu tiên là bàn tay cầm chìa khóa chuẩn bị chọc vào ổ mở cửa vào nhà. Từ cái bàn tay đấy dần dần nhìn lên, đôi mắt đen thẫm của Lăng Siêu nhìn nàng chằm chằm. Cả hai người đều cũng ngẩn người nhìn nhau.

      Đây gọi là... oan gia ngõ hẹp a!

      "Sao... em lại đến đây?"

      Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho Tiêu Thỏ nhất thời cứng họng biết nên gì.

      Lại im lặng lát, Lăng Siêu bỗng . "Bà xã, ra em cần đích thân chạy tới xin lỗi thế."

      Tiêu Thỏ sửng sốt, bắt đầu nổi cáu. "Đừng có đùa, ai thèm tới xin lỗi !"

      "Chứ em đến làm gì?" xong, ánh mắt liền lướt tới đống túi xách Tiêu Thỏ cầm, nhướng mày hỏi tiếp. "Đến muốn tìm sống chung à?"

      "Em..." Tiêu Thỏ ngắc ngứ, mặt đỏ bừng lên, trả lời cũng được, trả lời cũng được, lúc sau mới nổi nên lời. " tránh ra, em về!"

      Trước mặt lại bị chặn lại. vươn tay ra dựa vào khung cửa chắn hết đường nàng.

      "Nếu đến cần xấu hổ nữa." cười trêu nàng.

      Tiêu Thỏ giờ như ngậm phải hoàng liên (1 vị thuốc rất đắng của TQ), có đắng cũng thốt lên nổi. " mới đáng xấu hổ! Em cần quái gì xin lỗi với , muốn xin lỗi mà xin lỗi!" Nàng hung hăng nhào ra ngoài, tay kéo túi hành lý muốn tránh mà ra, nhưng bình cái lại lao thẳng vào ngực .

      định lùi lại, người lập tức bị ôm chặt, hai cánh tay vừa cứng vừa mạnh giữ chặt lấy nàng vào trong ngực .

      "Được rồi, vậy để xin lỗi."

      Xét cho cùng Tiêu Thỏ vẫn có cách nào chống cự với cái giọng trầm trầm, hơi khàn khàn đầy nhu tình mật ý thẳng vào lòng người thế này hết. Nàng chỉ biết sững sờ, đầu vẫn dúi trong ngực dám ngẩng lên.

      "Là sai, nên to tiếng với em." Bàn tay thò lên khẽ vuốt tóc nàng, miệng nhàng dịu dàng dỗ dành. "Có điều..." ngừng lại chút. "Em cũng sai, đáng ra nên khiến lo lắng như thế."

      Trong lòng bỗng như có cái gì đó trào ra, bẫng. "Vâng..." Nàng vẫn chúi đầu trong ngực , miệng khe khẽ thốt.

      "Vậy chúng ta giảng hòa chứ?"

      "Vâng..." ra nàng sớm hết giận từ lâu, vẫn chưa giảng hòa chỉ là vì cả hai bên chưa ai xuống nước mở miệng trước.

      "Vậy... em đừng về nữa, ở đây chứ?"

      "Vâng... khoan !" Tiêu Thỏ bổng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối lo lắng nhìn Lăng Siêu.

      Nàng về, lẽ là nàng sống chung với ?
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 48
      trận lộn xộn qua , mâu thuẫn cuối cùng cũng được giải quyết. Có điều Tiêu Thỏ quên béng mất việc vô cùng quan trọng, nàng đến là để tróc gian nha! Bây giờ gian tróc được, nàng lại mơ mơ hồ hồ đồng ý ở lại nhà người ta, ở chỗ nào bây giờ? Cả căn hộ có hai cái phòng ngủ, lẽ nàng với Lăng Siêu phải ở chung phòng? (Hí hí, ai còn bảo bé Siêu mặt dày tới mức rước bạn về nhà âu yếm thân mật trước mặt bạn cùng phòng nào... Em vào miệng sói rồi em ơi :)):)))

      được, tuyệt đối thể được!

      cho cùng, Tiêu Thỏ vẫn là bé vô cùng bảo thủ, nên tối hôm đó, nàng mực đẩy Lăng Siêu vào phòng ngủ của Quan Tựu.

      Quan Tựu dĩ nhiên là vui chút nào, ta tuy là kẻ trầm mặc ít , nhưng cũng là con người với đầy đủ nhân quyền nha! Ít có nghĩa là dễ bị bắt nạt nha! Thế nên Lăng Siêu vào phòng ta được lúc, lập tức bị đá đít ra ngoài cách hề thương tiếc!

      Lần này tới lượt Lăng Siêu nếm mùi đau khổ. vốn tưởng trời lạnh như thế, ôm bà xã ngủ khoái chí, ngờ những bà xã được ôm, mà đến cả giường cũng có mà ngủ, chỉ có thể ôm chăn ngẩn người nhìn ghế sô pha.

      Lẽ nào, lẽ nào đêm nay phải ngủ ở ghế?

      'Cốc cốc cốc...'

      Có tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Thỏ bèn thò cổ ra ngoài xem định hỏi muốn gì, lại bị hoạt cảnh trước mặt khiến cho sững sờ. Lăng đại công tử tay ôm chăn gối, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp đứng ở cửa phòng, hai mắt to tròn long lanh nước nhìn nàng cầu khẩn.

      "Bà xã, thời tiết báo đêm nay nhiệt độ chỉ có 3°C nha!"

      Đáng ghét ! Ông trời quả vô cùng công bằng chút nào. Có những người vẻ ngoài nhìn phi thường xuất chúng, lại còn để cho lúc nào, chỗ nào cũng có thể tỏ ra xuất chúng phi thường, ngay cả khi giả bộ đáng thương tội nghiệp cũng khiến cho người khác khó mà động lòng được.

      Tiêu Thỏ nhìn Lăng Siêu chằm chằm lúc, sau đó nghiến răng. " chờ đấy!" Sau đó rụt đầu về, đóng sầm cửa lại.

      Xem ra giả vờ ra vẻ tội nghiệp đáng thương cũng vẫn có ích nhất nha, Tiêu Thỏ nhất định là đấu tranh tư tưởng, chỉ chốc nữa hẳn mở rộng cửa nghênh đón ông xã của mình vào phòng lên giường! \

      Đáng tiếc là Lăng đại công tử chỉ đoán đúng vế đầu, Tiêu Thỏ quả đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, có điều nàng phiền muộn phải là vì nghĩ có nên cho Lăng Siêu vào phòng ngủ hay , mà là...

      'Uỳnh!' Cửa phòng lại mở.

      Lăng Siêu thầm hớn hở trong lòng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng ôm chăn gối vào phòng ngủ, nhưng lại bị vật gì đó dúi vào người đẩy ngược lại.

      "Đây!" Tiêu Thỏ dúi vật gì đó trong tay vào ngực . "Cho mượn!"

      Lăng Siêu vừa cúi xuống nhìn, lập tức lửa giận ngút trời! Thứ Tiêu Thỏ vừa đưa cho ... chính là... con thỏ bằng vải bông màu lam nàng hay ôm ngủ! Hóa ra nãy giờ nàng ở trong phòng suy lên tính xuống, chính là do dự biết có nên hi sinh con thỏ này cho Lăng Siêu ôm ngủ hay !

      "Này này, mặt thế là có ý gì hả?"

      Lần này đến lượt Tiêu Thỏ trưng ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ngước lên vô cùng tội nghiệp như muốn : Người ta bối rối phân vân lâu lắm mới quyết định đem con thỏ bông quan trọng như thế với mình cho , lẽ còn muốn được voi đòi tiên gì nữa hả?

      Khóe mép Lăng Siêu run run chút, rồi thất thểu tay ôm chăn, tay ôm con thỏ nhồi bông, về ghế sô pha nằm xuống.

      Haizzzz! Quả báo mà!

      Lăng Siêu cứ như vậy ôm con thỏ bằng bông ngủ co quắp ghế sô pha vài đêm liền, mà phải tìm biện pháp khác thuyết phục. Nào là lấy cớ muốn vào phòng dùng máy tính lên mạng, rồi lấy cớ ở phòng khách có gián có chuột! Thậm chí ngay cả lý do vô cùng nhảm nhí là đồng hồ treo tường ngoài phòng khách ầm ỹ quá cũng đều ráng lôi ra cho đủ rồi! Có điều thái độ Tiêu Thỏ vô cùng kiên quyết chịu khuất phục cường quyền; cho vào ngủ là cho vào ngủ! Muốn ngủ trong phòng ư? Ai bảo lúc trước giữ em ngủ lại làm gì!

      Cứ như vậy khổ sở chịu lạnh lẽo vài ngày liền, Lăng Siêu rốt cục chống đỡ nổi nữa, lăn đùng ra cảm lạnh.

      Lúc bắt đầu bị ho lần đầu tiên, hề có chút nào buồn bực, thậm chí còn mừng rơn cả người: cuối cùng hôm nay cũng có lý do chính đáng để vào phòng ngủ! Ha ha ha...\

      "Khụ khụ khụ..." Cười cho lắm vào, lại ho rồi!

      Tình cờ Diệp Tình vừa từ trong văn phòng bước ra nhìn thấy. "Lăng Siêu, bị cảm lạnh sao?" Diệp Tình là em của ông chủ Diệp Tuấn, phụ trách tài chính ở công ty, vốn rất có ý với Lăng Siêu. (Hí hí, mỹ nhân xuất ... Liệu Thỏ Thỏ nhà ta có mất điện?)

      Lăng Siêu lắc đầu. " có việc gì, chắc do dạo này buổi tối có chút lạnh."

      Lạnh? Diệp Tình lập tức nhanh miệng. "Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, phải chú ý đến sức khỏe chứ! Đúng rồi, nhà tôi có ít thuốc chữa cảm, để mai tôi mang đến cho nhé!"

      Lời vừa dứt, lập tức có vài đồng nghiệp gần đó gào lên. "Haizzzz... cũng bị cảm lạnh này! Tiểu Tình, sao mang ít thuốc cảm đến cho nha?"... "Em Tiểu Tình thân mến, thuốc cảm của em thể chỉ dành cho Lăng Siêu thôi đâu nha!"

      Cứ như vậy người rồi lại người tâng bốc, nàng Diệp Tình bắt đầu thấy giá trị của mình bay lên cao, hai chân cũng lâng lâng bẫng như bay mây.

      Tiếc là chỉ cần câu của Lăng Siêu, lập tức kéo nàng đến bịch cái xuống mặt đất. " cần, cám ơn ý tốt của chị Tình!"

      Lại , Diệp Tình tuy hơn Lăng Siêu hai tuổi, nhưng dù sao cũng vẫn là nhân viên chính thức trẻ nhất trong công ty. Hơn nữa sinh ra được ban tặng cho khuôn mặt búp bê, vóc người lại chuẩn, cách ăn mặc vô cùng trau chuốt. Nhất là, ta lại là em của sếp Diệp Tuấn. Thế nên toàn bộ đám nam đồng nghiệp trong công ty, dù lớn hay từ già tới trẻ đều vô cùng thân mật gọi ta là Tiểu Tình.

      Trừ Lăng Siêu ra. lúc nào cũng nghiêm chỉnh gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của , nghe ra chút thân thiết nào. Có điều chuyện này cũng có thể bỏ qua, ai bảo người ta là mỹ nam xuất chúng thế chứ? Diệp Tình Diệp Tình, hừ, chờ tới lúc bị hấp dẫn bởi mị lực vô địch của , nhất định đổi lại, âu yếm mà gọi tiếng em Tình cho mà xem. (Hic, em này chảnh thấy ớn!)

      Nhằm thực mục đích cao cả và vĩ đại này, Diệp Tình ngại khó ngại khổ, tích cực lấy lòng Lăng Siêu. Nào là cố ý tự lái xe làm để lấy cớ xe buýt về chung với , nào là ngừng tạo ra những tình huống gặp gỡ vô cùng ngẫu nhiên, thậm chí còn tìm cớ kêu Lăng Siêu cùng mình về nhà lấy thứ này thứ nọ. tóm lại là kế hoạch kín kẽ vô cùng chu đáo, bằng giá nào cũng phải tóm được đại mỹ nam vào tay thể buông tha!

      Có điều ngờ, mới cách đây hôm ta kiếm cớ tới nhà Lăng Siêu mượn đồ này nọ, vô cùng ân cần thiếu điều hiến thân, chỉ hôm sau, Lăng Siêu liền đổi lại, gọi là CHỊ Tình!

      Phụ nữ ghét nhất là cái gì? Chính là tuổi tác a!

      Lăng Siêu ấy vậy lại dám phớt lờ nỗi thống hận về việc ta hơn tuổi , dám thẳng tay gọi là chị Tình!

      Diệp-Tình-Nổi-Giận.

      Chú dám khinh thường chị đây ư! Được lắm, chị đây thế nào cũng phải khiến chú say mê chị như điếu đổ rời! Lăng Siêu, nhà ngươi cứ đợi đấy!

      "Hắt xì!" Lăng Siêu ngồi máy tính trong phòng nhảy mũi cái.

      "Cảm lạnh sao?" Tiêu Thỏ hỏi.

      Cơ hội tới, cơ hội tới! Lăng Siêu vội vàng làm chuỗi ho sù sụ, rồi quay sang nhìn Tiêu Thỏ vẻ rất thảm thương. "Bà xã, hôm nay bị ho cả ngày nha!"

      "À há!" Tiêu Thỏ ừh hử câu xong cũng chả gì thêm.

      " ho hết cả ngày đó!" Lăng Siêu tăng volume thêm chút.

      "Trong túi em hình như có thuốc cảm, chờ em tìm..." Tiêu Thỏ xong liền bước xuống giường định ra lục túi hành lý.

      Lăng Siêu giận, nhào qua tóm tay nàng lại, rành mạch. "Bà xã, muốn ngủ giường cơ!"

      Ack ack... Tiêu Thỏ sửng sốt nhìn chằm chằm trong vòng hai giây, mắt chớp lia lịa. "Chứ em ngủ đâu bây giờ?"

      "Em cũng ngủ giường!" nghiêm túc trả lời.

      " lẽ muốn Quan Tựu ra ngủ ngoài sô pha?"

      Lăng Siêu cứng họng.

      Quả nhiên, làm người thể lúc nào cũng vòng vo tế nhị được, nhất là với kiểu ngây thơ vô số tội như Tiêu Thỏ. Lăng Siêu liền khẽ hắng giọng. "Ý với em cùng ngủ giường!"

      " nữa, em muốn!"

      "Tại sao?"

      "Tại vì..." Tiêu Thỏ đỏ bừng cả mặt. "Giường bé như vậy, đủ chỗ hai người!"

      "Nằm sát vào tí là được mà!"

      Nằm sát vào tí mới là được ấy! Đầu Tiêu Thỏ lắc lia lịa muốn vẹo cả cổ. "Em kệ , chỉ biết là em ngủ chung giường với !"

      "Em khẩn trương lo lắng thế làm gì?" Bỗng sán lại gần nàng, mắt nheo nheo lại gian xảo.

      Tiêu Thỏ lùi lại vài bước. "Em... Em khẩn trương..."

      "Hay là em sợ làm gì em?"

      Tiêu Thỏ lùi tới mức còn chỗ lùi nữa, chỉ thêm bước nữa là đặt mông ngồi lên giường, trong khi ngày càng lại gần, ngày càng bước nhanh tới, vẻ hung ác như muốn nhào lên người nàng. Tiêu Thỏ vội vã hét lên. "Được! Em cho ngủ giường!"

      Mưu gian thành, Lăng Siêu khỏi đắc ý, vươn tay ra vuốt vuốt mặt nàng. "Bà xã, biết là em thương mà!"

      Tay vừa chạm vào má nàng, lập tức nàng như bị điện giật nhảy dựng lên, thuận tay cầm cái chăn giường ôm vào lòng. "Em ra ngoài ghế sô pha ngủ vậy!" Dứt lời, hai chân bật dậy chạy như bay ra cửa.

      Lăng đại công tử sững cả người, mãi tới khi Tiêu Thỏ mở cửa ra mới kịp phản ứng chạy theo kéo nàng trở lại.

      "Thôi , ngủ sô pha vậy..." thở dài, vẻ đầy bất đắc dĩ giành lấy đống chăn tay nàng để lại giường rồi quay ra vỗ vỗ lên má nàng. "Được rồi, ngủ đây, em cũng ngủ sớm ." xong ra khỏi phòng.

      Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác vui cho lắm. Ở chung chỗ lâu như thế, sao nàng lại biết Lăng Siêu nghĩ gì cơ chứ. Bản thân vừa rồi giả vờ hồ đồ ngốc nghếch, ra là vì sợ phải ngủ chung chăn chung gối với . Mấy hôm nay ở chung nhà, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi , nhưng giờ ngủ chung giường... Nghĩ tới đây hai má Tiêu Thỏ lại nóng bừng lên, nàng chỉ biết đưa tay lên xoa xoa hai má rồi quay lại giường nằm.

      Chỉ còn hai hôm nữa là về trường nhập học, đến lúc đó còn phải xấu hổ như thế này nữa rồi. Nàng vừa nghĩ vừa mơ màng ngủ, chuẩn bị vào giấc mộng yên ả, lại bị trận ho sù sụ ngoài phòng khách khiến cho giật mình tỉnh giấc.

      Tiếng ho kia vọng vào khiến Tiêu Thỏ bỗng dưng lo lắng trong lòng. Hồi nãy nàng còn tưởng giả bộ ho để lấy cớ, nhưng bây giờ nghe ra quả hề giống diễn trò nha! lẽ bị ốm ?

      Càng nghĩ càng biết làm sao, cứ thế bối rối mất mấy chục phút Tiêu Thỏ rốt cục nhịn nổi vùng dậy choàng chăn lên người rồi rón rén nhón chân mở cửa phòng ra.

      Đèn ngoài phòng khách tắt ngóm, rèm cửa sổ cũng đóng kín lại, trong phòng tối đen như mực chỉ có thể loáng thoáng thấy mờ mờ. Lăng Siêu dường như ho xong rồi, cả người bọc kín chăn co ro ngủ ghế sô pha, nhìn trông vô cùng đáng thương.

      Tiêu Thỏ khe khẽ bước qua nhàng gọi tiếng. có tiếng trả lời.

      Hẳn là ngủ rồi.

      Nàng bỏ cái chăn mình trùm ra định phủ lên đắp thêm cho . Chăn còn chưa đắp kín, bỗng thấy cổ tay bị nắm lấy. Nàng chưa kịp kêu lên người bị kéo xuống ép nằm lên ghế, đôi môi bị bàn tay nóng rực bịt chặt lại. "Suỵt! Cẩn thận khiến lão Quan tỉnh!" Tiếng trầm trầm truyền đến từ đỉnh đầu, tỉnh như sáo! nào có ngủ cơ chứ!

      Tiêu Thỏ phát ra mình bị lừa, thẹn quá hóa giận, vung tay đấm cho phát vào vai. "Buông... em... ra..." Miệng bị tay bịt kín nên lắm.

      "Em kêu lên buông."

      "Ừhm..." Nàng gật đầu.

      Cái bàn tay bịt miệng nàng lập tức buông ra, Tiêu Thỏ vừa định lên tiếng phản đối, môi nàng lập tức bị thứ khác cũng nóng kém bịt lại.

      Cạy mở ra hàm răng, chiếc lưỡi linh hoạt của nhanh chóng đột nhập vào trong miệng lập tức xóa sạch lý trí của nàng. Toàn bộ cơn tức giận vừa xong lập tức hoá thành mây khói, bàn tay đập vai cũng sớm xuội lơ có tí sức lực nào.

      Tuy thích đột ngột tập kích nàng như vậy, nhưng Tiêu Thỏ thể phủ nhận nàng hề chán khi hôn nàng, thậm chí có đôi khi còn có chút mong ngóng... Đầu nàng bỗng nóng bừng lên chút, nếu như thế, nếu đằng nào cũng bị ăn đậu hũ, bằng chủ động tấn công lại.

      Lăng Siêu ngàn lần ngờ tới, cái người nằm bên dưới lại dám phản công, nương theo thế công kích của mà vùng lên, kỹ thuật dù còn non nớt, nhưng cũng đủ để khiến lòng rung động muốn chết.

      Thế là, càng hôn càng nồng nàn say đắm, hai bên 'đấu võ mồm' càng lúc càng kịch liệt, cho tới khi... hai người cùng nhau ngã từ ghế sô pha xuống đất!

      'Rầm...'

      Đèn bật sáng.
      Quan Tựu ngạc nhiên nhìn hai kẻ nằm dưới đất chằm chằm, lúc lâu sau miệng mới lẩm bẩm thốt. " ra, tôi chỉ là muốn toilet thôi..."
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 49
      Sáng hôm sau là cuối tuần.

      "Hắt xì..."Tiêu Thỏ xoa xoa lau lau cái mũi. Hôm nay nàng nhảy mũi tới lần thứ tám, cho thấy vô cùng tàn khốc: nàng bị cảm lạnh rồi. Thế là nàng lại vô tình nhớ tới cái nguyên do khiến cho mình bị cảm lanh, và rồi mặt lại phừng cái, đỏ ửng lên.

      Lăng Siêu ăn sáng bỗng dưng buông bát đũa xuống hỏi. "Em bị ốm?"

      Lại còn ra vẻ ngây thơ tốt bụng thản nhiên hỏi thăm nữa, chứ là kẻ chết dẫm nào hại nàng ra nông nỗi này. Tiêu Thỏ quả muốn mắng cho trận, nhưng mắt liếc thấy Quan Tựu ngồi cùng bàn chăm chỉ chuyên cần ăn sáng, đôi mắt ra vẻ ngây thơ vô số tội nhìn hai người như thể muốn . "Tôi chỉ là ăn thôi, làm gì hết..."

      Lời ra tới miệng lại bị nuốt ngược trở lại, Tiêu Thỏ cầm bát lên tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.

      Nếu đời này chuyện đáng xấu hổ nhất là ... ờ... âu yếm tình cảm bị bắt quả tang, còn có chuyện đáng xấu hổ hơn, đó là kẻ bắt quả tang kia có quen mình.

      Tiêu Thỏ giờ chính là phải đối mặt với cả hai chuyện đáng xấu hổ như vậy. Tối qua bị Lăng Siêu gài bẫy suýt nữa tự kiềm chế được, kết quả lại là bị Quan Tựu cắt ngang giữa chừng. Nếu biết nhau còn đỡ, đằng này Quan Tựu lại là bạn cùng nhà kiêm đồng nghiệp với Lăng Siêu, ra vào đều gặp nhau, nhỡ người ta bị ám ảnh trong tâm lí làm sao bây giờ?

      Tiêu Thỏ là có điểm nào quá nổi bất, có điều là người luôn thích ràng rành mạch, chuyện gì cũng phải rành mạch ra nàng mới dễ chịu.

      Thế là ăn sáng xong, nhân lúc Lăng Siêu ở trong phòng, nàng liền lén lôi Quan Tựu qua bên.

      Lại về Quan Tựu, bẩm sinh kẻ lầm lì ít ít cười như cục đất, cho tới giờ hầu như chưa từng chuyện với con . Giờ tự dưng lại bị bé túm chặt nhất quyết buông, ta cũng lập tức cuống cả tay chân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác nhìn Tiêu Thỏ.

      Nhìn đến ánh mắt nét mặt của ta, Tiêu Thỏ thiếu điều muốn khóc, sao tự dưng nàng bỗng có cảm giác như mình phạm tội tày trời thế này? Nàng cố gắng trấn tĩnh, cố gắng tỏ ra hòa nhã hiền lành nhất có thể. "Chuyện... ừhm, lão Quan à, chuyện tối hôm qua, đừng để trong lòng nha!"

      "Gì cơ?" Cục đất vẫn chưa có phản ứng gì cả.

      " là... chuyện... lúc đêm hôm qua đó đó..." Tiêu Thỏ biết miêu tả thế nào.

      Giờ Quan Tựu mới hiểu ra nàng muốn cái gì. "Từ giờ trở tôi hứa nửa đêm dậy toalet bật đèn là được."

      Tiêu Thỏ lại méo mặt. "Ý em phải thế..."

      "Vậy trước khi ngủ tôi cố uống ít nước."

      "Cũng phải là ý như vậy!" Tiêu Thỏ bắt đầu hoảng, sao ta mãi chịu hiểu ý của mình chứ! "Ý em là chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn xảy ra, về sau xảy ra nữa, nên mong đừng ghi nhớ trong lòng nha!"

      "À," Quan Tựu có vẻ hiểu ra liền gật gật đầu, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó lát rồi đúng lúc Tiêu Thỏ thở phào nhõm, ta ngẩng đầu lên vô cùng khó xử. "Nhưng mà tôi làm sao mà nén cơn buồn được?" (Chết cười với Quan Tựu!)

      Tiêu Thỏ: "......"

      Trình độ nghe hiểu ý người khác của đồng chí Quan Tựu rốt cục khiến cho Tiêu Thỏ giơ tay đầu hàng việc giải thích với ta. Vừa quay lập tức bị đồng chí Lăng Siêu hù phát.

      "Hai người trò chuyện cái gì thế?"

      Tiêu Thỏ vội vàng lắc đầu lia lịa. " có gì, chỉ là..."

      "Bà xã cậu bảo tôi từ rày về sau đừng có toalet ban đêm." Quan Tựu nhanh miệng.

      Tiêu Thỏ định giải thích lập tức ớ họng đờ người.

      Lăng Siêu khẽ khẽ giật giật khóe môi, lập tức nghiêm mặt trở lại thốt. "Lão Quan, cậu còn trẻ, sau này có số việc nếu nhịn được nên ráng nhịn chút."

      Quan Tựu còn vô cùng thành gật đầu. "Tôi cố gắng hết sức!" (Đoạn này chết cả cười với Quan đại ca!)

      Tiêu Thỏ... Ơ, Tiêu Thỏ đâu mất rồi? À xin lỗi, bạn Thỏ nhà ta trốn vào góc ngồi tự kỷ.

      Buổi sáng ngày thứ bảy thế là kết thúc trong cảnh Tiêu Thỏ ngồi ôm mối oán hờn ở góc nhà. Tới buổi chiều, nàng rốt cục cũng làm tư tưởng cho bản thân hiểu . Dù gì quan hệ giữa nàng với Lăng Siêu cũng được công khai ràng ai ai đều biết, cẩn thận để người khác nhìn thấy hình ảnh... ờ... cần kiểm duyệt, âu cũng là có thể tha thứ được.

      Tóm lại, có gì phải lo lắng ảo não hết!

      Cứ nghĩ thế, Tiêu Thỏ cũng thoải mái hơn, ra ghế mở TV xem, lại đúng lúc TV chiếu phim truyền hình nhiều tập thể loại cổ trang đấu tranh hậu cung. đám phi tần hung hăng ghen tị đấu đá nhau vì tên hoàng đế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khiến người khác rợn tóc gáy. Tiêu Thỏ chán nản xem phim bên ghế sô pha bỗng chìm xuống chút. Lăng Siêu cũng mò lại ngồi tự lúc nào.

      Hai người cùng ngồi ghế sô pha, tình huống rất dễ liên tưởng tới số hình ảnh, ờ, cần kiểm duyệt đêm qua. Tiêu Thỏ lập tức còn bụng dạ nào xem TV mà thi thoảng lại liếc sang Lăng Siêu cái.

      Lăng Siêu tỉnh bơ thèm để ý, ngồi cách hoành tráng ghế, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn màn hình.

      Ngồi như thế được lúc, Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy đầu óc mình có chút đen tối phải, người ta chỉ là ngồi xem TV mà thôi, sao nàng lại cứ phải nghĩ tới cái việc, ờ, cần kiểm duyệt tối hôm qua mà liên tưởng làm gì? Phải trấn tính lại! Thế là bạn Thỏ Thỏ hoàn toàn gạt bỏ gánh nặng tâm lí mà chăm chú ngồi xem TV.

      Bỗng dưng, Lăng Siêu tự dưng thốt câu đầu cuối. " vô nghĩa!"

      "Cái gì vô nghĩa?" Tiêu Thỏ quay sang, vẻ mặt hoàn toàn đần thối.

      "Cái phim truyền hình này vô nghĩa!"

      "Ack..." Tiêu Thỏ muốn ngã lăn đùng ra đất. Thể loại cung đình tranh đấu ám hại nhau thế này vốn thích hợp với gu của con trai, đến ngay cả nàng cũng chỉ là ngồi xem để giết thời gian mà thôi. Thế là Tiêu Thỏ thuận miệng giải thích. " ra em cũng nhàm chán có việc gì nên mới ngồi xem mà..."

      "Em nhàm chán có việc gì?" Lăng Siêu bỗng quay sang nhìn nàng chằm chằm.

      Dưới ánh mắt gắt gao của , Tiêu Thỏ bỗng thấy trong lòng nảy lên chút dự cảm xấu, liền ấp úng. " ra cũng sao..."

      "Chi bằng chúng ta làm nốt chuyện tối qua còn dở dang ?"

      Biết ngay mà =.=

      Còn chờ Tiêu Thỏ kịp phản ứng, tay như con rắn vòng qua eo nàng, miệng bắt đầu càn rỡ khàn khàn vang lên. "Bà xã, thấy biểu của em đêm qua tệ nha." Ý chính là việc nàng chủ động đêm qua ấy, tuy kỹ thuật hôn còn non nớt, nhưng vẫn đủ khiến tâm thần người ta bay bổng, nhớ mãi quên.

      Tiêu Thỏ bắt đầu cuống. "... Đó là ngoài ý muốn..."

      " phiền xảy ra thêm vài lần ngoài ý muốn nữa..." xong, đôi môi nóng bỏng bắt đầu nhào tới.

      Đáng tiếc, việc 'ngoài ý muốn' còn chưa kịp xảy ra, di động Lăng Siêu liền réo ầm ĩ.

      "Điện thoại kìa!" Tiêu Thỏ vội vàng 'tốt bụng' nhắc nhở.

      Lăng Siêu có chút mất hứng vì phải dừng lại, liếc nhìn dãy số màn hình, đôi mày hơi hơi nhíu lại rồi bấm máy nhận.

      Nghe được tiếng trả lời từ đầu kia điện thoại vì bị cắt ngang lúc , ờ, hứng khởi mà có chút khàn khàn, Diệp Tình vội vàng hỏi han. "Lăng Siêu, vẫn còn bị cảm chưa khỏi sao? Nghe giọng hơi khàn khàn..."

      " có vấn đề gì nữa rồi." Giọng quay trở lại vô cùng lạnh nhạt bình thản.

      " có vấn đề tốt rồi, làm tôi lo lắng suốt, hôm qua tôi còn..."

      "Chị Tình, tìm tôi có việc gì ?"

      Bài phát biểu tràng giang đại hải của Diệp Tình đành phải dừng lại. nhớ ngày xưa mỗi lần mình chủ động gọi điện cho người khác giới, bọn họ đều thuộc dạng thủ sủng nhược kinh(được sủng ái quá đâm ra lo lắng!), chỉ có Lăng Siêu hoàn toàn khác, lại hỏi ta tìm có việc gì. Chị Tình khi nổi giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng nha!

      "Tôi chơi ở ngoài, vô ý làm mất ví tiền, có thể tới đón tôi được ?" Hừ, thèm để ý đến bổn nương ư? Bổn nương thề bám theo ngươi tha! Diệp Tình cố điều chỉnh giọng , khiến cho giọng mình trở nên vô cùng yếu ớt đáng thương. "Hồi nãy tôi gọi điện cho trai tôi, ảnh còn rảnh, bảo tôi gọi cho . ngại quá, chỉ là giờ người tôi có tiền, đường về lại xa..."

      thừa biết ta cố tình kiếm cớ, nhưng mà có điều ta lại lôi cái lá chắn Diệp Tuấn ra mới khổ.

      " biết, chị ở đâu?"
      B.CatJenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :