Con thỏ ăn cỏ gần hang - Dịch Thủy Thu Hàn (2 phần)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 2: Con thỏ cầm thú (Tiếp)

      Cái nữ chiến sĩ Tô Nhiên cả người tràn ngập sức sống linh tinh cổ quái như kim cương, khi hưng trí lên có thể sơn cả cái phòng tắm nhà người ta thành màu đỏ, hại mọi người sợ chết khiếp, bây giờ lại biến thành thế này.

      Tiểu Vương Tử thải ra, Tống Miêu nhờ Tô Nhiên xuống lấy lấy tả giúp đứa .

      Tô Nhiên vừa , Tống Miêu lập tức hỏi Trầm Thần: “ thấy là Tô Nhiên có điểm là lạ sao?”

      Trầm Thần ngẩn ra, ra chỉ có cảm thấy Tô Nhiên thay đổi.

      cười cười : “ ấy vẫn vậy, rối loạn thần kinh.”

      hy vọng Tô Nhiên vẫn rối loạn thần kinh như trước.

      Tống Miêu còn : “ phải, tôi cảm thấy có cảm giấc thể , rất kỳ quái. Còn nữa, ấy nhìn thấy cũng trêu chọc nữa, đây là điều làm tôi kinh ngạc nhất, trước kia ấy gặp tựa như thiên lôi gặp địa hỏa, miệng mà đấu với vài câu chịu được, xem hôm nay đến đây ấy chưa với nửa câu nào.

      Trầm Thần yên lặng nghe, trong ngực có cảm giác đúng, ngay cả người ngoài đều cảm thấy, với Tô nhiên nên là như vậy.

      Tống Miêu theo trực giác cảm thấy Trầm Thần và Tô Nhiên xảy ra chuyện gì, “Hai người có việc gì chứ?”

      Trầm Thần nhếch nhếch lông mày, thoải mái : “Tôi với ấy có thể có chuyện gì, con người ai cũng có bí mật, chờ đến lúc ấy muốn , dù mọi người có cho ấy cũng cho mà nghe a.”

      Tống Miêu cũng tiếp tục hỏi nữa, ôm đứa rửa sạch . Lúc Tô Nhiên lên lầu, Tống Miêu trò chuyện với Trầm Thần, hỏi : “Nghe Nhất Soái , công ty các bé thích , thế nào? lo lắng gì sao? xem, Tiểu Vương Tử tròn tháng, nếu cố lên, đến khi con ra đời, có khi Vương Tử học tiểu học rồi a.”

      sau.” Trầm Thần chả lời lấp lửng nước đôi, quay đầu liền thấy Tô Nhiên đứng ở cửa.

      Tô Nhiên nghe như thế, ngẩn ngơ chút, ngay cả cũng chưa phát , Trầm Thần thấy thất thần được lát, sau đó mới giật mình bừng tỉnh đem tã lại đưa cho Tống Miêu.

      Tô Nhiên thay đổi, ai nấy đều nhận thấy, nhưng lại ai biết vì sao, ngay cả Trầm Thần cũng cảm thấy Tô Nhiên càng ngày càng làm cho người ta có cảm giác nhìn thấu. Tô Nhiên đối xử với cũng giống trước đây nữa.

      Tống Miêu mời Tô Nhiên ở lại chơi vài ngày, Tô Nhiên vui vẻ đáp ứng, gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép.

      Tô Nhiên Trầm Thần mang chơi, Trầm Thần sợ nhất chính là dạo phố với phụ nữ, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tô Nhiên như vậy, trong lòng đành liền đáp ứng.

      Tô Nhiên rụt cổ bên cạnh Trầm Thần, hai tay đút trong túi áo khoác của mình, im lặng đến kỳ cục. Nếu là trước kia, Tô Nhiên thực biết xấu hổ đút tay vào túi áo Trầm Thần cho xem.

      Trầm Thần : “Tô Nhiên đến mức thất tình cũng giống như cha mẹ chết như thế chứ?”

      Trầm Thần phải là lời ác độc, mà là bởi vì khó có chuyện gì làm cảm thấy có thể lời ác độc.

      Tô Nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai : “Trầm Thần hợp lời ác độc chút nào đâu.”

      Trầm Thần cũng cười, : “Tôi đây là thẳng, làm sao vậy?”

      “Thất tình a, thiếu đàn ông a!” Tô Nhiên hàm hồ , “Lão tử đây thiếu đàn ông lâu lắm rồi, vất vả mới có người lâu lại chia tay, có đàn ông giới thiệu cho tôi ? Phụ nữ dưới bốn mươi mạnh như hổ, thiếu đàn ông lâu quá cũng chết khô đó, cho nên giới thiệu vài người đàn ông làm cho tôi dễ chịu chút cưng à!”

      Trầm Thần cười tiếng: “ đứng đắn.”

      Tô nhiên vui, ngữ khí trầm xuống: “Đúng, chỉ có là đứng đắn.”

      Tô Nhiên đột nhiên giận dữ nguyên nhân, loại hỉ nộ vô thường này của Trầm Thần phải là chưa thấy bao giờ, nhưng mỗi lần đều là trêu đùa thôi, qua lúc tự lại mang theo luôn mặt tươi cười dán người như có việc gì xảy ra.

      Lúc này Trầm Thần lại cảm thấy Tô Nhiên giống như những lần trước, quay đầu lập tức nở nụ cười nữa. Trong lòng Tô Nhiên bị những lời kia đâm nhát, đau đớn như kim châm.

      Trầm thần yên lặng thở dài, phụ nữ dúng là loài động vật thể đoán trước, loại phụ nữ giống Tô Nhiên lại càng như vậy. (Min: hừ! đàn ông mới khó đoán + khó chịu ý… *đấm đá*)

      Thời điểm bình thường, chính là thời điểm mà người khác bình thường, giờ thoạt nhìn là bình thường, nhưng thực chất là bình thường.

      Lúc Tô Nhiên bình thường Trầm Thần còn đoán nổi , huống chi giờ Tô Nhiên còn bình thường a……

      Vấn đề của Tô Nhiên, hiển nhiên từ vấn đề cá nhân phát triển thành vấn đề tập thể.

      Vương Nhất Soái : “Trầm Thần, Tô Nhiên phải là thất tình sao? Là bạn bè, ở thời điểm cần thiết phải đảm đương luôn làm người đàn ông của ấy chứ, tôi là đàn ông có gia đình, đương nhiên thể làm vậy, mà cậu a Trầm Thần, độc thân, quan hệ với Tô Nhiên trước giờ tốt nhất, cậu vào địa ngục ai vào địa ngục nhỉ?”

      Trầm Thần khe khẽ thở dài, :“Vương đại soái, cậu nhàm chán có việc gì làm thay tã cho con .”

      “Này, cậu với Tô Nhiên vốn là vô cùng xứng đôi còn gì?” Vương Nhất Soái phục, “Nếu cậu có thể bắt được Tô Nhiên sớm chút, hai người còn phải tìm đối tượng khắp nơi như bậy giờ sao? Tô Nhiên tốt sao? Tôi thấy ấy đối với cậu rất tốt, ấy đối với người khác có tốt bằng với cậu sao?

      “……” Trầm Thần hết chỗ rồi, lười giải thích lúc trước với Tô Nhiên đều có tình riêng, hai người lấy thân phận bạn bè đối với nhau lâu như thế, làm sao có khả năng phát triển thành tình nhân, nhìn người nhìn suốt năm năm mà động tâm, chẳng lẽ tự nhiên tim đập tình thịch được à? Nhưng lời của Vương Nhất Soái, tồn tại trong đầu Trầm Thần cách nào xoá được.

      Trước giờ có bao nhiêu người với như thế rồi, lời này Vương Nhất Soái cũng chỉ qua lần, nhưng trong đầu vẫn vô thức lên hình ảnh lúc Tống Miêu nhờ Tô Nhiên xuống lầu lấy tã, vẻ mặt ngẩn ra của Tô Nhiên ở cửa, những lời xưa cũ này bỗng chốc hết ra, nhưng ý nghĩa của nó đối với lại giống như trước. Mà cụ thể giống ở chỗ nào, bản thân Trầm Thần cũng được.

      Trầm Thần có chút phiền lòng, bắt đầu miên man suy nghĩ, xong lại nghĩ đến nếu Tô Nhiên biết vì điều này mà phiền lòng, nhất định cười nhạo giống như phụ nữ có thai hay miên man suy nghĩ. Nghĩ đến chính mình bỗng nhiên lại để ý Tô Nhiên nghĩ thế nào về mình, Trầm Thân giật mình.

      lần Tô Nhiên hỏi bọn họ vì sao thể thành đôi, Trầm Thần thuận miệng câu “Giống như đàn ông ai muốn”, Tô Nhiên cả giận : “Làm như tôi thích loại giống phụ nữ như ý, lão tử đây thích người đàn ông nào trấn áp được lão tử!”

      Trấn áp được? Trầm Thần suy nghĩ về việc ai có bản lĩnh trấn áp được Tô Nhiên này, người đó chắc hẳn cũng thích phụ nữ hiếu thắng như Tô Nhiên.

      Nếu có ngày có thể trấn áp được Tô Nhiên, phải có bản lĩnh, chính là Tô Nhiên thương .

      Kỳ người ta đối với phối hợp ngẫu nhiên cũng phải có cầu cao như thế, nếu người đó hợp ý, những cầu nhặt thành vấn đề.

      Nhưng mà loại ý tưởng này suy nghĩ thế là đủ rồi, nàng Tô Nhiên nếu thích , sớm ăn sạch rồi, còn có thể để lại trong sạch thuần khiết như bãi cỏ bình địa thế này sao?

      Con thỏ cũng ăn cỏ gần hàng, huống chi là Tô Nhiên.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 2: Con thỏ cầm thú (Tiếp)

      Trầm Thần lấy kính mắt ra, day day huyệt thái dương, đau đầu : “Làm ơn đừng nữa, Tô Nhiên thích tôi a.”

      Tô Nhiên gặm táo xuất ở cửa, kỳ quái : “Ai tôi thích , tôi vẫn đều thích nhất mà? Chẳng lẽ còn muốn tôi thổ lộ với lần nữa sao?”

      Trầm Thần mỗi lần nhìn thấy người đàn ông nào bộ dáng xấu, với Tô Nhiên rằng ta tệ, có thể cân nhắc kìa, Tô Nhiên đều “Tôi nhất, tôi quấn quít lấy ”, “Trầm Thần, có ghét tôi ? Nếu sao lại bảo tôi cân nhắc với người đàn ông khác?”, “ biết phúc hậu, người ta ràng thích ”, “ cưới tôi , tôi gả cho , tôi cân nhắc người đàn ông khác”, “Cùng với người biết gốc gác mà chuyện đương, tôi tình nguyện chọn a!”

      Vương Nhất Soái vừa thấy tình hình ổn, bật người dậy vỗ vỗ vai Trầm Thần : “Người em, bảo trọng, tôi thay tã cho Tiểu Vương Tử!” Sau đó chuồn mất.

      Trầm Thần bất đắc dĩ cười cười, đây là em hả……

      Tô Nhiên chưa gì với Trầm Thần, nhưng trong ngực Trầm thần càng trống .

      “Tô Nhiên, vẫn nên đối với tôi phản ứng chút chứ, tôi cảm thấy như thế đáng sợ.” Tô Nhiên định , Trầm Thần chạy tới giữ chặt .

      “Làm sao? muốn ăn đòn hả?” Tô Nhiên liếc trắng mắt, đưa tay phủi tay ra. Thế nhưng chưa có bùng nổ mà chỉ dựng hết lông lên thét chói tai thôi: “Cái gì? tôi đáng sợ? Tôi làm sao mà đáng sợ? Trầm Thần đừng hòng sống được!”

      Trầm Thần học theo tinh thần hoạt bát của Tô Nhiên trước kia, lại duỗi tay bắt lấy , “Tô Nhiên, xem như tôi lỡ lời , đừng tức giận.”

      “Trầm thần, chưa lỡ lời, nếu lời , vấn đề là ở tôi chứ phải ở .” Tô Nhiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt , còn nghiêm túc . (Min: lúc xù lông lúc nghiêm túc! Mô phật!!!)

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, người hơi hơi cúi đầu người ngẩng đầu lên. Chiều cao của bọn họ thực rất thích hợp, làm cho tự thế này càng thêm hoàn mỹ, từ xa nhìn lại rất giống đôi tình nhân, đúng gần mà xem vẫn là đôi trai tài sắc, vô cùng xứng đôi.

      Trầm Thần hồ nghi, “Vấn đề gì cơ?”

      Tô Nhiên nhìn lâu lời này, cuối cùng xoay người đẩy tay ra, thấp giọng : “Trầm Thần, cái nếu thể xảy ra kia, hình như trở thành mất rồi.” Sau đó chạy như trốn xuống dưới lầu.

      Trầm Thần lăng lăng đứng ở cửa, phải thực hiểu lời Tô Nhiên , lại cũng như phải hoàn toàn .

      Tô Nhiên bắt đầu trốn tránh Trầm Thần, hai người gặp mặt thấy xấu hổ, Trầm Thần liền lấy cớ phải về công ty, sau đó rời .

      Tô Nhiên tựa như mất hết sức lực, sớm biết rằng ra là loại kết cục này. Quả nhiên lời mạng phải là giả, vĩnh viễn nên động tâm với tri kỉ.

      làm sao lại đột nhiên động tâm với Trầm Thần a.

      Tô Nhiên thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Tống Miêu mơ hồ cảm thấy Trầm Thần và Tô Nhiên mấy ngày nay xảy ra việc gì đó, bằng sau khi Trầm Thần trở về, Tô Nhiên cũng phải , Trầm Thần tới đón Tô Nhiên đến nhà ga, Trầm Thần sao lại rảnh?

      Tô Nhiên nhắn cho Trầm Thần cái tin cuối cùng: Tôi rồi, bây giờ xóa số của , yên tâm.

      Trầm Thần chạy mất, là bị dọa chạy, trong lòng hiểu được. đối với nên động tâm, cho dù về sau cố có liên hệ với nữa, Trầm Thần có thể nhường nhịn như trước kia nữa rồi.

      Tô Nhiên nghĩ, so với việc lưu giữ những vướng bận linh tinh, bằng cắt đứt hoàn toàn, qua thời gian sau, nghĩ thông suốt giống như trước thôi. Nhưng cảm tình nhiều năm như thế, tuy là làm bạn bè nhiều năm như thế, sao có thể quên là quên, ý nghĩa của Trầm Thần với Tô Nhiên, vượt rất xa cảm tình của đối với người đàn ông rồi.

      Tô Nhiên ngờ, lúc sắp rời khỏi nhà Tống Miêu, Trầm Thần lại xuất .

      Tống Miêu ôm Vương Tử, vui vẻ : “Phòng này để cho các vị giải quyết nha.”

      Tô Nhiên ngẩn ngơ lát, biết làm sao nhìn Trầm Thần.

      Trầm Thần đóng cửa phòng, lấy điện thoại của ra kiểm tra, nhìn thấy tên mình vẫn còn, thở dài nhõm hơi: “Em dám xóa thử xem!”

      Tô Nhiên nở nụ cười, Trầm Thần lần đầu tiên nhìn thấy ngượng ngùng cúi đâu cầm lấy điện thoại của mình. “Đấy là chưa kịp xoá.”

      “Ai tin!” Trầm Thần lưu tình chút nào vạch trần .

      tại ai cũng biết em thất tình, Trầm Thần phải bồi thường danh tiết cho em.” Tô Nhiên .

      Trầm Thần đầy đầu hắc tuyến, “Loại danh tiết này phải bồi thường thế nào?”

      “Đem danh tiết của cho em.” Tô Nhiên còn .

      chỉ còn trinh tiết thôi, danh tiết từ lúc đại học bị em phá hủy rồi.” Trầm Thần nhếch miệng cười, lúc chuyện yết hầu hơi động, Tô Nhiên nhìn thấy trong lòng xôn xao. (Min: ặc ặc *xỉu*)

      Tô Nhiên như sói như hổ, cắn yết hầu của ngụm.

      Trầm Thần kêu tiếng đau đớn, gian nan :“Tô Nhiên, này là cầm thú.”

      Tô Nhiên giật giật răng nanh, nhàng gặm gặm, làm cho trong lòng Trầm Thần cũng bắt đầu nổi lửa mạnh mẽ.

      Tô Nhiên ngầng đầu mơ mơ màng màng nhìn Trầm Thần, : “Đúng, em chính là cầm thú, giờ thú tính bộc phát quá mức.”

      Trầm Thần hé miệng nở nụ cười, đẩy Tô Nhiên lên giường ngăn chặn lời của : “Có ở đây, bị tẩu hỏa nhập ma đâu.”

      Tô Nhiên khe khẽ tiếng: “ tẩu hỏa nhập ma nhưng là tẩu hỏa ……”
      Trâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :