1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Nhĩ Nhã (Full 24 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14

      Mấy kẻ trộm tranh đều là sinh viên học cùng trường với Lạc Tài Tần, lần này vì muốn nổi tiếng nên bị người khác lợi dụng. Mọi người đều bất ngờ khi những sinh viên này khai ra kẻ đứng sau sai khiến.

      Nguồn gốc tình là từ những kẻ đầu cơ, bọn họ đặt mua số tranh của Lạc Tài Tần. Lạc Tài Tần có tài năng, ý tưởng sáng tạo của ta lúc nào cũng đầy ắp, hiệu suất khá cao. Họa sĩ tài năng phải để lại ít tranh thôi mới đáng tiền, thế là đám người kia này ra ý xấu.

      Thực ra biện pháp rất đơn giản, tung tin đồn Lạc Tài Tần nhờ người ta sáng tác hộ, phá hủy danh dự, tranh của tất nhiên xuống giá rất nhanh chóng. Đến lúc Lạc Tài Tần còn xuất nữa, bọn họ mới bắt đầu tìm lại công bằng cho , tới lúc ấy chỉ có bọn họ mới có tranh của Lạc tài tần, lại có thêm truyền thuyết li kỳ về họa sĩ này, nên giá cả tăng vòn vọt.

      Thực tế chứng minh rằng, phần lớn thiên tài đều bị gục dưới tay đám tầm thường tham lam vô độ.

      May mà Lạc Tài tần có quý nhân phù trợ, cậu chàng trông như biến thái này cảnh báo NGô Diệu, chỉ ngăn được những tên đầu cơ hại Lạc Tài Tần, mà còn làm to chuyện lên trang nhất của truyền thông, kinh động tới giới nghệ thuật cả nước. Mọi người mãnh liệt lên án hành vi bỉ ổi của người mua, đồng thời cũng hô hào bảo vệ nghệ sĩ.

      Tiếng tăm của Lạc Tài Tâng chỉ thoáng cái vang dội, những người mua tranh của cũng thuận nước đẩy giá, kiếm được đầy túi.

      Đương nhiên, chuyện ồn ào chỉ có ở ngoài kia, trong con ngõ phía sau rạp chiếu phim vẫn yên bình, ấm áp như thường.

      Ngày nào Lạc Tài Tần cũng ăn mì xào, chơi với Champagne.

      Lạc Tài Tần tới phòng vẽ của cậu chàng kia, rồi về viết cho cậu ta bức thư coi như báo đáp. Đó là thư tiến cử gửi chi hiệu trưởng trường nghệ thuật nổi danh quốc tế. Nửa tháng sau, cậu chàng kia chạy tới, căng thẳng đưa Lạc Tài Tần xem giấy trúng tuyển.

      Sau này Ngô Diệu mới biết, cậu chàng hướng nội thần kì kia mắc bệnh tự kỉ .

      A Lực cũng nhận được thư trúng tuyển, Lạc Tài Tần viết thư đề cử cho cậu nhóc, chỉ gửi tranh của cậu , đích thân hiệu trưởng kí quyết định mời A Lực nhập học.

      Lạc Tà Tần cho cậu vay tiền để trả học phí cao chót vót, nghe A Lực có tài năng đặc biệt về hội họa, nếu được giáo dục ở bậc đại học, chắc chắn có tương lai, Lạc Tài Tần chịu trách nhiệm học phí của cậu, coi như đầu tư dài hạn.

      Đương nhiên, để cảm tạ, Lạc Tài tần cũng nhận được chuyện tốt khá thiết thực, từ đó về sau ăn mì xào cần trả tiền, Ngô Diệu cũng được hưởng lây....

      Chớp mắt tới cuối thu, ngày hai mươi tháng mười lịch là sinh nhật Ngô Diệu.

      Sáng hôm ấy mặc chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ mới mua, khi tới cửa phòng tranh thấy bó hóa to được đặt đất.

      Champagne chạy tới ngửi ngửi hắt xì liền hai cái.

      cầm bó hoa lên nhìn quanh quất, thấy ai.....Ai tặng hoa thế nhỉ! bó hoa cài tấm thiệp đó chỉ vẽ trái tim màu hồng.

      Ngô Diệu giật mình – Biến thái thế?

      “Sang ra có người đưa tới, hình như là người ở cửa hàng hoa”. Thím mì xào vẫy vẫy tay với Ngô Diệu, “Hôm nay sao xinh thế? Sắp hẹn hò hả cháu?”

      ạ”. Ngô Diệu tủm tỉm cười, “Áo này cháu mới mua, diện chút”.

      mở cửa hàng, thấy Lạc Tài Tần vẫn chưa tới bèn hỏi thím, “Hôm nay Lạc Tài Tần tới ạ?”

      “À, hôm nay Tiểu Tần gỡ thạch cao ở tay”. Thím mì xào cầm cốc trà cười lớn, “Chắc sáng nay cậu ấy tới bệnh viện rồi”.

      “Thế mà chẳng tiếng nào”. Ngô Diệu thấy như vậy hay lắm, sớm biết cùng rồi.

      “Mấy hôm trước cậu ấy dặn thím được cho cháu biế, sợ cháu đòi trả tiền viện phí thuốc men”.

      Hai nguời chuyện thấy nguời mặc jacket quần jeans, dáng dấp to cao, khoảng ba mươi tuổi vào đầu ngõ. Ngô Diệu nhìn dáng đoán có lẽ người này trước đây là lính, trước bố cũng từng ở trong quân đội, mấy ông chiến hữu đều có đặc điểm ngồi thẳng lưng như thế.

      Ông chú kia tới trước cửa phòng tranh Lạc Tài Tần ngó nghiêng, rồi nhíu mày hỏi, “Đây là phòng tranh của Lạc Tài Tần phải cháu?”

      Sau chuyện làn trước, Ngô Diệu cũng trở nên khá cảnh giác, gật đầu, “Vâng ạ”.

      có nhà sao?” Ông ta nhíu mày, rút di động bấm số.

      Ngô Diệu đứng trong quầy vừa định ngồi xuống liếc thấy trong vạt áo jacket mở rộng của người đàn ông kia có báng súng màu đen....”A...” sợ hãi hít vào hơi. Người đàn ông kia chuyện điện thoại cách thô lỗ, “Đợi lát nữa , nó có ở đây!” biết bên kia những gì, còn người đàn ông này chửi té tát, “Tao @#%#&%#&o, đừng có vơi stao mấy chuyện vô bổ chết mẹ đó, lần này tuyệt đối tha cho nó!”

      Ngô Diệu cắt móng chân cho Champagne bị ông ta dọa tới khiếp vía, bất giác ôm chặt lấy Champagne, nghĩ bụng phải bắt cóc hay cướp gì chứ?! Nếu trả thù lại càng thảm hơn.

      Ông chú kia ngắt mày rồi nhìn quanh, hỏi Ngô Diệu, “Này bé, cháu có biêt lúc nào Lạc Tài Tần mới về ? Hya là cháu gọi điện thoại cho nó giùm chú với”.

      Ông chú cười cười, “Chú biết, mấy tên làm nghề nghệ thuật đều có tật”.

      Ngô Diệu càng sợ hơn.

      Sau đó, ông chú chỉ vào chiếc ghế gấp trong cửa hàng Ngô Diệu, hỏi, “Cho chú ngồi nhờ lát nhé? Chú đợi nó, hôm nay chú nhất định phải đợi bằng được”.

      Ngô Diệu gật đầu, ông chú ngồi xuống, trêu chọc Champagne, rồi cảm thấy bức chibi của Ngô Diệu vẽ lên nhìn, “Ôi chao, bẽ cũng lợi hại quá”.

      “Ha ha”. Ngô Diệu cười cười, lẳng lặng lấy di động bàn giấu vào túi áo, chạy ra hỏi thím mì xào, “Thím ơi, cháu mua trà sữa, thím có uống ?”

      “Ừ, thím uống”.

      Ông chú kia nghe thấy, bèn rút tiền ra đưa cho Ngô Diệu, “Này bé, mau cho chú cốc nhé, chú mời cháu luôn”.

      “Thế sao được ạ, để cháu mời chú”. muố nhận, hoặc phải dám nhận tiền, nhưng ông chú kia nghiêm mặt lại, “Này, chú lớn tuổi già đầu sao lại để cháu mời được, cầm lấy”.

      Ngô Diệu đâu dám từ chối, người này mang súng mà! vội vàng cầm lấy cảm ơn ròi chạy biến .

      Champagne ngồi quầy hàng nghiêng đầu nhìn Ngô Diệu, biết chủ lại làm sao nữa.

      vội vàng chạy ra đầu ngõ, vừa xông vào quán trà sữa, vừa rút di động ra gọi cho Tiểu Ngô – cảnh sát khu vực thân quen – bảo ta mau mau đưa cảnh sát tới, ở đây có người đàn ông mang theo súng tới tìm Lạc Tài Tần!

      Tiểu Ngô vừa nghe thấy có súng vội vàng báo lên cấp .

      Mấy cảnh sát hình võ trang đầy đủ lái ba chiếc xe cảnh sát ....bắt cướp, Bọn họ dự tính tùy tình hình, nếu là tội phạm chạy trốn mang theo vũ khí nhanh chóng xin trợ giúp của bên đặc nhiệm.

      Ngô Diệu đợi trước quán trà sữa.

      Ở cửa phòng tranh, ông chú kia vẫn thắc mắ, “Quán trà sữa xa lắm à? bé kia lấu thế?”

      Thím mì xào cười lắc đầu, hỏi, “Này, có phải chú là cảnh sát ?”

      Ông chú sững người, vỗ đùi đánh đét, “Bà chị tinh mắt quá”.

      “Ha ha”. Thím mì xào cười xua tay, “Trước đây con trai chị nghe lời, thường xuyên phải giao lưu với cảnh sát, nên chị liếc cái là nhìn ra ngya”.

      “Trước đây nghe lời, giờ cậu ta ngoan ngoãn rồi hả?”

      “Đúng thế”. Thím mì xào rất tự hào, “Nó cũng vẽ tranh như Lạc Tài tần, dụ học tại trước tốt nhất”.
      diễn-đàn-lê-quý-đôn

      “Thế hay quá”. Ông chú gật đầu, “Em tên là Thái Hữu Bân, thuộc đội cảnh sát hình . Bà chị cứ gọi em là Tiểu Thái”.

      Đột nhiên tiếng còi cảnh sát hú vang đầu ngõ, đội cảnh sát xông vào, Ngô Diệu lo lắng cầm trà sữa sau Tiểu Ngô lo sợ lát nữa đấu súng lại làm thím mì xào và Champagne bị thươn.

      Đội cảnh sát hình mang súng trước, hét lên:

      được cử động”.......rồi đều sững sờ.

      Thím mì xào sợ tới trợn tròn hai mắt, Champagne vội vàng nhảy từ tên quầy hàng xuống ghế ngồi, chỉ thò nửa đầu ra nhìn.

      “Này” Thái Hữu Bân trừng mắt nhìn đám cảnh sát, “Thu súng lại, đừng sọa bà chị này”.

      Mấy viên cảnh sát ở phía trước vội vàng cất súng , cung kính chào hỏi ông chú kia, “Đội trưởng!”

      Ngô Diệu đờ người ra.

      Tiểu Ngô vỗ trán, khẽ với Ngô Diệu, “Tiểu thư ơi, được lắm, ông ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình , nếu tôi mà mất bát cơm phải nhận tôi vào làm đấy”.


      “Ha ha ha.....” Sau khi đuổi hết đám cảnh sát hình , Thái Hữu Bân nghe Tiểu Ngô kể chuyện báo án mà cười phá lên vui vẻ.

      Thím mì sào giải thích giúp, vì trước đây Lạc Tài Tần gặp khá nhiều chuyện phiền phức, chắc chắn Ngô Diệu sợ có người kiếm chuyện nên mới báo nhầm cảnh sát.

      Thái Hữu Bân để bụng, “Đừng căng thẳng, bé rất cảnh giác này là người của Lạc Tài Tần hả?”

      phải ạ” Ngô Diệu vội lắc đầu, “Chúng cháu chỉ là hàng xóm láng giềng thôi” xong dùng nước nóng làm ấm trà sữa chút rồi đưa cho Thái Hữu Bân. Đưa cho thím mì sào cốc kia, ôm Champagne ngồi ở cửa hỏi thăm, “Đội trưởng cảnh sát hình là chức to lắm à? Chú tìm Lạc Tài Tần có việc gì thế ạ?”

      Thái Hữu Bân giải thích cho Ngô Diệu biết nguyên nhân ông tới đây. Hóa ra vụ án giết người mà cảnh sát điều tra có liên quan tới vụ tham nhũng, viên quan chức bị bắt. Quan chức này có chỗ dựa khá lớn, muốn câu được con cá lớn phải làm cho gã mở miệng. bị tạm giam, phần lớn những thứ hối lộ gã đều được giấu , bởi vậy gã rất vững tâm nhất quyết khai. Thế nên phải tìm được toàn bộ số tiền hối lộ, đủ để khép gã ta vào tội tử hình khiến gã sợ chắc chắn gã phải khai ra hết....Mà theo bọn họ được biết, gã có nhận hối lộ bức tranh của Lạc Tài Tần. Chính vì vậy, Thái Hữu Bân muốn tìm Lạc Tài Tần vẽ lại bức tranh ấy, lừa quan chức kia khai ra .

      Ngô Diệu gật đầu, “Ý tưởng này tồi”.

      Thái Hữu Bân uống trà sữa khen Ngô Diệu, “Ý tưởng mua trà sữa báo cảnh sát của chúa cũng tồi”.

      Ngô Diệu đỏ bừng mặt.

      Buổi trưa Lạc Tài Tần về, biết nguyên nhân Thái Hữu Bân tới bèn lập tức đồng ý giúp đỡ, còn hỏi: “Nếu người đó thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật chắc còn có những tranh khác nữa phải ạ?”

      Thái Hữu Bân cho Lạc Tài Tần xem tờ danh sách, ngoài bức tranh kia, Lạc Tài Tần còn đưa cho ông thêm ba bức tranh khác nuwaxa.

      Thái Hữu bân cầm tranh so sánh với ảnh chụp tranh gốc, trông khác gì nhau! Nhất thời kinh ngạc thành lời, “Thẳng nhóc này giỏi, cậu là trí thông minh nhân tạo phải ?”

      Ngô Diệu , “ ấy vẽ tiền nhân dân tệ giống y như đúc”.

      “Cái này được!” Thái Hữu Bân vội lắc đầu.

      Gần đến giờ ăn tối Thái Hữu bân còn hứa sau khi phá án xong nhất định mời Lạc Tài Tần ăn cơm tối rồi mới .

      Thím mì xào hùng hồn kể lại cho Lạc Tài Tần nghe chuyện Ngô Diệu báo cảnh sát đến bắt đội trưởng đội cảnh sát hình ầm ĩ, khiến Lạc Tài tần cười phá lên. Ngô Diệu nhăn mũi bực bội, sinh nhật mà gây chuyện ầm ĩ, là mất mặt chết.

      Lạc Tài tần vào phòng rồi lại ra, đột nhiên , “Hoa đẹp lắm”.

      NGô Diệu chớp chớp mắt, còn chưa kịp thấy có chiếc xe dừng lại đầu ngõ – Là xe của Trâu Thiếu Đông.

      Quả nhiên, Trâu Thiếu Đông cầm theo hộp quà xinh xắn, tới trước cửa hàng Ngô Diệu đưa cho , nhìn chiếc áo khoác hơi trẻ con của mà cười cười.

      Ngô Diệu thấy buồn bực.

      “Tay khỏi chưa?” Trâu Thiếu Đông hỏi Lạc Tài Tần.

      “Khỏi rồi”. Lạc Tài Tần đáp lại, chú ý tới hộp quà và hoa bàn.

      “Sinh nhật vui vẻ” Trâu Thiếu Đông với Ngô Diệu, “Có ăn ? Mua bánh gato mừng sinh nhật em nhé?”

      “Diệu Diệu”.

      Trâu Thiếu Đông vừa mời xong thấy Trương Phi Phi chạy tới, tay xách chiếc bánh sinh nhật, thấy Trâu Thiếu Đông đứng ở cửa bĩu môi nghĩ thầm, hành động nhanh đấy, bản tiểu thư taxi tới mà cũng đuổi kịp .

      ”. NGô Diệu lắc đầu từ chối Trâu Thiếu Đông, “Em hẹn Phi Phi rồi”.

      “Hay là cùng nhé?” Trâu Thiếu Đông đề nghị, rồi hỏi Lạc Tài tần, “ cùng nhé? Hôm nay là sinh nhật Diệu Diệu”

      :Ừ......” Lạc Tài Tần gậ đầu.

      Trâu Thiếu Đông chỉ vào xe, “ đặt bàn rồi, cùng nhé?”

      Thấy Ngô Diệu chần chừ, Trâu Thiếu Đông cười, “Em định cả đời này thèm nhìn mặt chứ?”

      phải”. Ngô Diệu nghĩ thầm, làm người , làm bạn bình thường cùng chúc mừng sinh nhật cũng vấn đề gì, sao cứ như phải để tâm tới nhỉ, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tài Tần, “ cũng nữa hả?”

      “Ừ” Lạc Tài Tần gật đầu, cúi xuống nhìn mỉm cười, “Chúc mừng sinh nhật”.

      Thoáng chao đảo vì ánh mắt của , vội cúi đầu kéo Phi Phi , dắt theo cả Champagne.

      Trâu Thiếu Đông và Lạc Tài Tần cùng phía sau, chuyện về phòng tranh, trông rất trí thức, cũng rất chững chạc.

      Chui vào trong ghế sau, Ngô Diệu nghe Phi Phi có phần thất vọng, “Ôi, ra đàn ông quá lí trí cũng chẳng thú vị gì, dù chuyện ghen tuông rất ấu trĩ, nhưng cũng rất đáng mà”.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Chẳng còn ai là trẻ con nữa, thế nên tiệc sinh nhật cũng chẳng ầm ĩ ồn ào gì, chỉ nghiêm chỉnh ăn uống mà thôi. Cả bữa ăn Ngô Diệu và Phi Phi chuyện liên miên, Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông cùng bàn luận việc đầu tư phòng tranh. Lạc Tài tần hình như có ý định muốn đầu tư phòng tranh cho riêng mình, phòng tranh bây giờ chỉ dùng để làm phòng làm việc đơn thuần, bán tranh để khỏi bị làm phiền.

      Tới gần chín rưỡi, Phi Phi nhân được điện thoại của Liêm Khải hẹn xem phim đên nên xin phép về trước. Ngô Diệu xách thức ăn và nửa chiếc bánh gato con lại, chuẩn bị về nhà.

      Trâu Thiếu Đông định lái xe đưa về, nhưng Ngô Diệu muốn bộ, vì ăn nhiều như thế về lại ngủ luôn, bị béo. Trâu Thiếu Đông cũng ép , lái xe về công ty. Còn Lạc Tài tần tiễn Ngô Diệu.

      cầm giúp em nhé?”

      cần, tay chân em còn đủ, thể bắt nạt người mới khỏi bệnh như được”.

      “Chỉ nứt xương thôi mà?” Lạc Tài tần lắc đầu.

      Hai người thêm lúc nữa, Ngô Diệu chợt cảm thấy hơi xấu hổ biết phải nên gì, Lạc Tài tần cũng lên tiếng, chỉ lẳng lặng bên ....Bầu khí dường như thoải mái lắm, mấy hôm trước gặp nhau còn cười vui vẻ mà.

      “Khụ khụ”. Lạc Tài Tần khẽ ho tiếng.

      sắp chuyển phòng tranh rồi à?” Thấy nhạt nhẽo như thế này hay, Diệu Diệu vội vàng hỏi.

      “Ừm.....để tranh ở đây an toàn, nên chuẩn bị tìm phòng tranh cho ra dáng tí, tiện cho việc mua bán. Nhưng dọn khỏi chỗ bây giờ, mà để làm phòng làm việc”.

      “ừm”. Ngô Diệu nghe ra, hình như Lạc tài tần còn nhấn mạnh vào ba chữ, “ dọn ”.

      Lại lúc nữa, hai người cứ chuyện với hau câu được câu chăng, cảm giác chẳng khác gì khóa kéo bị kẹt.... thấy hòa hợp khi bên nhau như trước nữa, cảm giác hơi bất an.

      Tới cổng khu nhà, Ngô Diệu vẫy taxi giúp Lạc Tài Tần.

      đưa em vào tận nơi nhé”

      cần đâu”. Ngô Diệu tủm tỉm cười đẩy vào taxi, “ mau về nhà , tối rồi gọi taxi khó lắm”.

      Lạc Tài Tần lên xe, vẫy tay với Ngô Diệu.

      Ngô Diệu chạy biến .

      Phù...

      Lạc tài Tần thở dài, thú vị rồi đây, ngày giỗ của ông lại gần sinh nhật Diệu Diệu...nghĩ lát lại lắc đầu, “Sao trông cậu xuống tinh thần thế, cãi nhau với người hả?’

      ạ”. Lạc Tài Tần lắc đầu.\

      “Thanh niên mà, tình là thế đó”. Tài xê vẫn tào lao, “Đàn ông con trai phải ga – lăng chút, bình thường tặng hoa, ăn ngọt ngào, phụ nữ dễ dỗ lắm”.

      Lạc Tài Tần bật cười nhưng lời của tài xế khiến đột nhiên nhớ ra chuyện.....Tặng hoa? chợt cảm thấy hơi bất an........Nghĩ lát, bèn gọi điện cho Trâu Thiếu Đông.

      “A lô?” Trâu Thiếu Đông hơi bất ngờ khi Lạc Tài tần gọi tới.

      “sáng nay cậu tặng hoa cho Diệu Diệu hả?’

      Trâu Thiếu Đông sững người, “”. Rồi lại hỏi, “Thế hoa đó phải tặng...”

      Lạc Tài tần ngắt máy, “Bác quay trở lại!”

      Tài xế sửng sốt.

      “Mau mau, quay đầu!”. Lạc Tài Tần nôn nóng.

      “Chỗ này là đường chiều mà”.

      “Có ai đâu” Lạc Tài Tần nhoài lên ghế lái, “Nhanh lên chút! Bị phạt tôi trả tiền”.

      Tài xế hết cách, đành dừng xe quay đầu lại khu nhà của Ngô Diệu.

      Khu nhà Ngô Diệu sinh sống rất rộng, tay xách nách mang đủng đỉnh về nhà thấy người cầm bó hoa, ngồi bên dưới cột đèn đường cách nhà mình xa lắm.

      Ngô Diệu cười cười, có lẽ đợi bạn rồi, bạn trai với chả bạn .... .... cũng để tâm mà vòng qua đó, nhưng thấy người kia đột ngột đứng dậy, xông tới trước mặt mình. giật mình, tròn mắt nhìn, tên này dnags người cao cao, phải là sinh viên chứ? Trông gã rất trẻ, nhưng hơi thâm hiểm khiến người ta có cảm giác tốt lành gì. Gã vui sướng với , “Tôi chờ em lâu lắm rồi”.

      Ngô Diệu sững sờ lùi lại phía sau, chắc chằn mình quen người này, hồi vào cấp ba hay lên đại học, Trâu Thiếu Đôg đều “đuổi cùng giết tận” hết mầy tên con trai bên cạnh rồi, sau khi tốt nghiệp cũng toàn ở nhà, thẻ quen kẻ lạ mặt này.

      “Cậu là ai?” Ngô Diệu cau mày tránh sang bên cạnh, “Nhận nhầm người rồi”.

      “Diệu Diệu!” gã thanh niên dúi bó hoa vào tay , “Tôi chú ý tới em lâu rồi, em hẹn hò vời tôi ”.

      Ngô Diệu há hốc mồm nhìn gã, bụng bảo dạ, ai da, năm nay bản tiểu thư dính phải số đào hoa hay sao đây? Tới chuyện này mà cũng có thể gặp phải sao?

      “Cậu là ai? Sao biết nhà tôi ở đây?”

      “Tôi tên Lục Sâm, khi tôi tới cửa hàng của em mua đồ, em ra ám hiệu với tôi mà”. Gã trai có hơi kích động, “Hơn nữa sáng nay em cũng nhận hoa và trái tim của tôi, thế nên ý của em là tôi có thể theo đuổi em phải ?!”

      “Hả?’ Ngô Diệu nghe thấy mà đầu óc mờ mịt, “Tôi chẳng gì hết mà, tôi có quen cậu, ám hiệu với cả ám heo cái gì”. xong định bỏ .

      Lục Sâm vôi đưa tay kéo NGô Diệu lại, vừa thấy gã động tay động chân sợ hãi hét toáng lên, “Cậu làm gì đó? Tránh ra!”

      “Diệu Diệu, tôi thích em”/

      “Tôi biết cậu”. Ngô Diệu muốn bỏ chạy.

      “Diệu Diệu” Lục Sâm vội kéo tay Ngô Diệu định ôm vào lòng.

      “Á!” NGô Diệu hét toáng lên, cầm hết bánh trái thức ăn trong tay mà đập vào người gã rồi hét to, “Biến thái, tránh ra!”

      ràng em em thích tôi mà”

      “Tôi lúc nào? Cứu tôi với”.

      Dẫu sao đây cũng là khu có rất nhiều người, NGô Diệu vừa la lên, có mấy nahf bật đèn mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

      Lục Sâm cuống quýt bịt miệng Ngô Diệu lại để kêu, quá sợ hãi cũng bộc phát năng lực. vừ hét vừa đánh, Lúc Sâm lúc đầu chỉ muốn kéo Ngô Diệu lại, lát sau biết phải làm gì, chỉ chống đỡ.......bị Ngô Diệu đánh, người gã dính đầy gato, thức ăn.

      Bỗng từ xa có người chạy nhanh như bay tới, nhìn thấy tình cảnh này bèn quát, “Này! Cậu làm cái gì đấy!”

      Vừa nghe thấy tiếng, Ngô Diệu bèn liếc mắt nhìn, quả nhien là Lạc Tài Tần....Trong khoảnh khắc đó, dường như Ngô Diệu đột nhiên lĩnh ngộ được tại sao sau mỗi tình tiết hùng cứu mĩ nhân xưa hơn trái đất, mỹ nhân đều rung động với hùng.

      vội vàng ném hết đồ , chạy về phía Lạc Tài Tần, tên Lục Sâm thấy có người đến, bèn quay người bỏ chạy...

      “Diệu Diệu!” Lạc Tài Tần ôm lất Ngô Diệu, thấy bị kích động nhưng bị thương, vội vỗ lên lưng , “ sao rồi”

      Ngô Diệu hẳn nhiên bị sợ hãi quá độ, Lạc Tài tần thấy gã kia chạy xa rồi, nhíu mày....... tóm được gã vẫn còn nguy hiểm, nhưng Ngô Diệu sao mới quan trọng nhất.

      khóc đấy à?”. Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu trong lòng mình.

      có”. Ngô Diệu vẫn hơi ngượng ngùng, đưa tay lau mặt, làm bánh kem dính hết lên mặt.

      Lạc Tài tần lau sạch giúp , “ ta là ai thế?”

      biết....Đúng rồi, sao lại tới đây?”

      nhớ tới bó hoa sáng nay, liền gọi điện hỏi Trâu Thiếu Đông, cậu ta phải cậu ta tặng”|.

      “À” Ngô Diệu khụt khịt, “ biết tên kia tại sao lại em ra ám hiệu với , cho phép theo đuổi gì đó”.

      được nhiều người thích mà, có người theo đuổi hay sao?”

      “Vớ vẩn”. Ngô Diệu Lạc Tài tần cái, cười hỏi , “Có cần ôm thêm lát nữa , hay về nhà?”

      Đến lúc này Ngô Diệu mới nhận ra, có chút xấu hổ lui lại phía sau, Lạc Tài Tần mọt tay ôm lấy vai , đưa về nhà.

      Bà Ngô thấy người dính đầy nước canh và bánh ngọt giật nảy mình. Sau khi nghe Lạc Tài Tần kể lại, ông Ngô lo lắng hỏi, “Thế đó là thằng nào?”

      “Ai da, con con đưa mở cửa hàng hay mà!” Bà Ngô trách móc chồng, “là ông cứ chiều , gì cũng đồng ý”.

      “Con cái tự mình lập nghiệp tốt à? Bà chỉ biết làm công nhân viên chức sáng cắp ô tối cắp về, mệt muốn chết mà tiền lương ít, lại còn suốt ngày đấu đá trong văn phòng nữa chứ. Con nhà mình thà, bà còn biết chắc”.

      “ông”. Bà Ngô dậm chân, “thế ông phải làm sao đây? Lần này may mà có Tài Tần cảnh giác, lỡ lần sau có ai ở đó....”

      Ông Ngô nghe thấy mà hãi hùng, cũng thấy công việc của con hơi nguy hiểm.

      Lúc này di động của Lạc Tài Tần đổ chuông, là Trâu Thiếu Đông gọi tới, vừa chạy tới khu này thấy đất đầy bánh gato và thức ăn.

      Thấy Trâu Thiếu Đông có chút căng thẳng, Lạc Tài Tần bèn , “Diệu Diệu sao, nhưng gã kia chạy mất rồi, tôi ở nhà ấy bàn bạc đối sách. Cậu có tới ?”

      “Tôi tới đây”.

      Ngô Diệu tắm giặt xong xuôi, mặc bộ đồ in hình Doraemon cực to, rồi xỏ dép lê chạy xuống tầng. Trâu Thiếu Đông thầm nghĩ gu chọn quần áo vẫn trẻ con .

      “Diệu Diệu” Bà Ngô ôm vai con vỗ về hồi, “Nghe lời mẹ, đừng mở cửa hàng nữa. Chúng ta tìm công việc thoải mái hơn cho con làm”.

      Ngô Diệu thấy vui, khẽ lẩm bẩm. “Công việc giờ là thoải mái nhất rồi, hơn nữa chuyện vừa rồi có liên quan gì tới công việc chứ?”

      “Nhưng giờ cái thẳng biến thái kia quấn lấy con!” Bà Ngô nghiêm túc , “Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học chính quy mà! Sao phải mở của hàng chứ?” rôi bà hỏi Trâu Thiếu Đông, “Thiếu Đông này, chỗ cháu có việc gì cho Diệu Diệu làm ?”

      “Đương nhiên có ạ”. Trâu Thiếu Đông nhướn mày. “Cháu vẫn muốn để Diệu Diệu sang làm trợ lý, nhưng em ấy chịu”.

      “Cháu trả lương cho nó bao nhiêu?” Dù có là người thân, bà Ngô vẫn ràng chuyện tiền bạc.

      Ngô Diệu sốt ruột, “Mẹ, con thích mở cửa hàng, muốn tới công ty làm việc đâu”. Rồi sang ngồi cạnh ông Ngô, giật giật ống tay áo bố để ông mấy câu.

      Ông Ngô theo phản xạ muốn mở lời giúp con , nhưng lại bị bà Ngô lườm cái bèn nén lại, dẫu sao cũng chỉ có con rượu, cả ngày cứ ngồi mình trong cửa hàng cũng khiến người ta an tâm.

      “Công việc còn phải xem Diệu Diệu thích hay ”. Lạc Tài Tần lên tiếng, “Việc trước mắt là bắt được tên kia...Nếu gã biết nhà ta ở đây đổi việc cũng vô dụng, mà thể chuyển nhà được”.

      Mọi người đều gật đầu đồng ý.

      “Tên kia có gì với em ?” Trâu Thiếu Đông hỏi.

      em ra ám hiệu với gì đó”. Ngô Diệu ngẫm nghĩ, lúc nãy kích động quá nghe , “À, hán còn tên là Lục Sâm”.

      “Lục Sâm.....”

      Trâu Thiếu Đông vốn định tiếp di động đổ chuông, vỗn dĩ hẹn khách bàn chuyện làm ăn, giờ tới muộn nên khách hàng thúc giục. Ông Ngô bảo Trâu Thiếu Đông trước vì công việc là quan trọng, đừng để lỡ việc làm ăn, mọi người từ từ nghĩ cách, dù sao lần này Diệu Diệu sao là may mắn lắm rồi. Trâu Thiếu Đông đưa mắt nhìn Ngô Diệu, lại nhìn sang Lạc Tài Tần, cuối cùng gật đầu, đứng dậy nhanh chóng rời . Bà Ngô bảo Lạc Tài Tần cùng lên tầng với Ngô Diệu, còn mình và ông chồng ở dưới bàn đối sách.

      Tới khi cả hai , bà Ngô giật tay chồng mình , “Này, Tiểu Tần chắc chắn có ý với Diệu Diệu nhà ta đấy”.

      Ông Ngô nhìn lên rồi hài lòng đáp, “Nhưng con bé nhà mình để tâm, trông chúng thân mật lắm”.

      “Hay là chúng ta tạo thêm cơ hội cho chúng nó?” Bà Ngô cười hỏi, “Hoặc là để hôm nào tôi hỏi Tiểu Tần nhé?”

      Ông Ngô nghĩ lát, rồi gật đầu đống ý.

      Ngô Diệu trong phòng vuốt ve Champagne, Lạc Tài Tần ngồi xuống bên cạnh , hỏi, “Sao thế?”

      “Em muốn tới công ty làm việc. Cửa hàng rất tốt, ở đó người tới người lui náo nhiệt”.

      “Thế cứ mở cửa hàng tiếp”.

      “Nhưng gặp phải biến thái”. Ngô Diệu chun mũi.

      có thể đưa đón em”.

      “Hả?” Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần hiểu, “Đưa đón?”

      “Dù sao em cũng chẳng lo lắng chuyện tới sớm tới muộn, sáng ngủ dậy nhắn tin cho , tới đón em, đóng cửa hàng lại đưa về.... có thể mua ô tô cho tiện”.

      .... cần đâu”. Ngô Diệu nghi hoặc nhìn Lạc Tài Tần, “Phiền phức lắm”.

      “: thấy phiền”. Lạc Tài Tần bóp tai Champagne, “Ngày nào cũng được gặp nhau là vui rồi”.

      Tai Ngô Diệu nóng lên, bóp đuôi Champagne, “Ừm.......”

      “Em hiểu ý của chứ?” Lạc Tài Tần cũng khách sáo, biết con ốc sên Diệu Diệu này rúc vao trong vỏ, liền truy đuổi tới cùng tha.

      “Hả?”

      Quả nhiên, Ngô Diệu ngơ ngẩn tròn mắt nhìn , biết ý này là ý nào.

      Lạc Tài Tần lại mỉm cười hài lòng gật đầu, “Ừ, xem ra là hiểu rồi”.

      Ngô Diệu đỏ bừng mặt, chuyện gì thế này?

      Ở cầu thang, ông bà Ngô lại thấy quá vui, hai người rón rén xuống nhà. Được lắm! Có đứa thích là được!
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Sau khi đủ ràng và minh bạch Lạc Tài Tần yên lòng yên dạ ra về, để Ngô Diệu lại mình trong phòng ngẩn ngơ rồi bời.

      Nửa đem, Trương Phi Phi về tới nhà, nghe ông bà Ngô kể lại chuyện Ngô Diệu bị theo dõi cũng vô cùng hoảng hốt, vội vàng xông lên tầng xem Ngô Diệu có sao .

      “Diệu Diệu!”. Phi Phi chạy tới ôm lấy , “Mày bị tên biến thái theo dõi hả?Tên chết tiệt Liêm Khải kia cứ muốn xem phim đêm, nếu sớm biết tao về cùng với mày rồi, bản tiểu thư đánh chết nó”.

      Ngô Diệu hình như cũng chẳng vui hơn chút nào, mà còn rất phiền não.

      “Này, con bé này, mày sao thế?” Phi Phi hỏi , “ phải bị tên biến thái kia sàm sỡ rồi đấy chứ?”

      có”. Ngô Diệu rầu rĩ lắc đầu, “Vừa nãy....Lạc Tài Tần mấy chuyện kì quái”.

      ta gì?” Phi Phi khoanh chân ngồi xuống, “May mà ta thông minh, đây là lần đầu tiên tao phát người có thể giành vị trí của Trêu Thiếu Đông như thế đấy”.

      “Mày có ý gì hả?”

      “Mày thấy à?”. Phi Phi kéo Champagne lại, lật nó ra gãi bụng, “Mấy tên trước kia theo đuổi mày đứng chung với Trâu Thiếu Đông có khác gì cây hành đâu, nhưng Lạc Tài Tần sao?! những hề kém cạnh, mà danh tiếng còn át cả Trâu Thiếu Đông! Trâu Thiếu Đông đàn ông nhưng quá kiêu ngạo, Lạc Tài Tần cũng đàn ông nhưng hiền lanh, nên bắt được mày luôn”.

      hiểu mày gì hết. Thế tao làm sao đây?”

      “Hẹn hò với ta ”. Phi Phhi thoắt cái nhổm dậy, “Người ta tốt thế mà, bao lâu mày đương gì rồi? Dựa vào cái gì mà mày phải sống độc tới già vì tên Trâu Thiếu Đông hả! Hay là mày.....” Phi Phi tới đây liền nheo mắt nhìn Ngô Diệu, “Mày con vương vấn tình cảm với Trâu Thiếu Đông?”

      “A, cái này có đâu! Tuyệt đối ”. Ngô Diệu kiên quyết lắc đầu.

      có là được rồi. Cứ thử tới xem sao, mày xem mày mạo hiểm bao nhiêu lần vì Lạc Tài Tần rồi hả? Nếu có ý gì với ta chính mày còn tin nữa là”.

      Phi Phi ngâm nga chạy tắm, để Ngô Diệu lại với suy tư, tiếp tuc rối bời.

      Sang sớm hôm sau.

      Ngô Diệu thức dậy nghe thấy dưới nhà có tiếng cười , miệng vẫn ngậm bàn chải đánh răng chạy xuống coi thử liền vội vã chạy ngược lên.

      “Sao thế?” Phi Phi ngáp dài chải tóc.

      “Lạc Tài tần tới”.

      “Hả?” Phi Phi hào hứng, “Tới làm sứ giả bảo vệ người đẹp kìa!” mở cửa phòng ra hét vọng xuống dưới nhà, “Lạc Tài Tần! có mang bữa sáng tới ! Bữa sáng là thứ cần thiết để theo đuổi con đấy nhé!”

      Ngô Diệu vội vàng kéo Phi Phi lại, nhưng tiếng cười của bố mẹ ở dưới nhà vang kên, đứng trong phòng tắm ủ rũ, băn khoăn khi phải xuống dưới.

      NGô Diệu quyết tâm thay quần áo xuống nhà ăn sáng.

      Lạc Tài Tần còn nghiêm chỉnh mang bánh bao rán tới, ăn xong Ngo Diệu để đưa , hề chống cự.

      Lạc Tài Tần vẫn chiếc xe đạp leo núi kia, “Chiều mua ô tô với nhé?”

      NGô Diệu lắc đầu, “Sao phải mua ô tô chứ, xe đạp cũng tốt, khí thải, bảo vệ môi trường”.

      có khí thải tốt, nhưng mấy tháng nữa Champagne nặng hơn em bế nổi đâu”.

      Xuất hành thuận lợi, nhưng đến ngã tư, hai người đụng phải cảnh sat giao thông....Chỉ vì Champagne nhìn thấy con Chow Chow, có lẽ còn là giống cái nữa, bèn chồm lên xủa, Ngô Diệu ôm nổi nó, Lạc Tài Tần nghiêng tay lái, tông thẳng vào cảnh sats.

      cảnh sát giao thông kia còn vui vẻ nhìn hai người, “Hai người được lắm, mới sáng ra chở quá tải tôi rồi, còn dám đụng phải tôi hả?” xong bèn túm lấy Champagne.

      Champagne vẫy đuôi tít mù với cảnh sát, vô cùng nhiệt tình, khiến Ngô Diệu và Lạc Tài tần bất giác phải quan sát lại – đúng là đàn ông mà, phải phụ nữ mà sao Champagne lại thích thế.

      “Mẹ tao mày tìm được người chủ tốt, hóa ra là hai người này|”. cảnh sát giao thông tự nhiên chuyện với Champagne.....Hóa ra cảnh sát này là con tai của bà chủ cửa hàng thú nuôi Phong Ba.

      “Con trai bà chủ lớn thế kia à?” Ngô Diệu vội vàng chào hỏi ta, “Có duyên ”.

      “Ha ha, đúng thế”. cảnh sát giao thông cười phá lên, vung tay quyết, “Thế nên phạt năm mươi tệ!”

      Nộp tiền phạt xong, hai người cũng dám xe đạp nữa, dắt Champagne, tay dắt xe, hai người kề vai bước , chưa được hai bước lên tiếng, “Nhìn đèn đỏ”.

      Ngô Diệu nhìn quanh, nghĩ thầm làm gì có đèn đỏ.

      Lạc Tài tần nắm lấy tay , “ dắt em cho an toàn”.

      Ngô Diệu bực mình nhưng cũng tiện giãy ra, co co kéo kéo đường lớn cũng khó coi phải biết! Thế là tất cả người đường đều có chút hâm mộ nhìn cặp tình hân vỉa hè, dắt xe đạp dắt theo chó, tự do an nhàn trong thành phố lớn, vào lúc mọi người đều vội vàng.

      “Người hôm qua tên là Lục Sâm hả? Có thể nhớ ra được gì ?”

      Tối qua, ngoài việc nghĩ tới Lạc Tài tần Ngô Diệu còn nghĩ đến Lục Sâm, nhưng vẫn biết mình từng ra ám hiệu với ta ở chỗ nào, còn nhớ được mình gặp ở đâu...Lục Sâm?

      “Sâm...”. Ngô Diệu đột nhiên vỗ vào đầy, “Ai da, em biết tại sao ta lại biết sinh nhật em rồi”.

      Việc đầu tiên làm sau khi tới cửa hàng và mở vi tính ra, quả nhiên nhìn thấy khung QQ nhấp nháy, đó là tin nhắn của nick “Sâm hành Vô Kị”, tin nhắn lưu lại đều là, “Tôi em”.,

      Ngô Diệu bực tức.

      “Người này là ai thế?” Lạc Tài Tần tò mò hỏi.

      “Số QQ của Sâm Hành Vô Kị này là do ở nơi em nhập hàng văn phòng cho, là số QQ của con trai ấy, ấy có hàng mới nhất định báo cho em biết! Mấy lần lấy hàng, thi thoảng em nhìn thấy có người trong cửa hàng. ấy bảo là con trai mình, nhưng thằng nhóc kia lúc nà cũng ở căn phòng sau tấm manh nên em chưa bao giờ nhìn , nghe hai mẹ con chuyện, em còn nghĩ là học sinh trung học chứ”>

      “Thế sao ta em ra ám hiệu với mình?” Lạc Tài Tần hiểu.

      “Em nghĩ......Chắc là có lần bà mẹ cứ mắng cậu ta hiểu chuyện, em giúp mấy câu, đại loại như con trai còn ít tuổi phần lớn đều thế, chỉ cần ra ngoài gây họa là tốt lắm ròi, ngờ lại hiểu nhầm như thế chứ”.

      Lạc Tài Tần nhìn hồi lâu, “Ai bảo em làm đức mẹ”>

      Ngô Diệu nhâc chân lên đạp, “ mới là đức mẹ, đồ đức cha”

      “Vạy hai ta là mẹ cha, vừa xứng đôi luôn” Lạc Tài Tần để đạp, nhưng mồm mép chịu thua, “Đánh là thương mắng là , thương lấy chân đạp”.

      Ngô Diệu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt cười cợt của Lạc Tài Tần mà thấy lóa cả mắt, đây còn là đại tài tử Lạc Tài Tần sao? Ngô Diệu đưa tay vuốt mũi.

      “Bình thường em hay sờ cằm, sờ tai, rtas hiếm khi thấy em sờ mũi”. Lạc Tài Tần đứng bên cạnh phân tích, “Người ta mũi là sụn mềm, chỉ cần con người căng thẳng ngứa, thế nên khi người ta bất an, xấu hổ, ngại ngùng.... rất dễ sòe mũi cách vô thức. Em thuộc loại nào hả?”

      Ngô Diệu là người thà, còn Lạc Tài Tần là kiểu người tự nhiên dễ gần, theo đuổi là theo đuổi . Bị chọc tới ngẩn ngơ cả người, NGô Diệu biết phải làm sao.

      Theo lời Phi Phi Lạc Tài Tần là người vô cùng ghê gớm, dù bề ngoài trông tẩm ngầm tầm ngầm, nhưng cũng là người vô cùng đa tài, nên để đối phó với con nhóc thà như Ngô Diệu dư sức! Hơn nữa, ta thông minh nhất ở chỗ tìm hiểu tính cách của Ngô Diệu, tránh điều ghét nhất, rồi tha hồ đùa giỡn trong phạm vi có thể chấp nhận được, thế nên Ngô Diệu bị hạ gục là chuyện sớm muộn thôi.

      Ngô Diệu bị Lạc Tài Tần trêu tới nỗi biết phải làm thế nào. Người này cũng tình, mình còn chưa trả lời, ta hành xử như người rồi. Nhưng tạm thời quan tâm những chuyện này, mà ngồi xuống lách cách gõ bàn phím rồi vỗ tay, “Giải quyết xong rồi!”

      Lạc Tài Tần kinh ngạc ghé lại gần, “Giải quyết xong nhanh thế cơ à?”

      “Sau này cậu ta dám tới tìm em nữa đâu”> Ngô Diệu cười tủm tỉm .

      Lạc Tài Tần nghĩ lát, “Ừm....Có phải em , cậu ta còn dám tới tìm em mách mẹ cậu ta, để mẹ đánh cho trận ?”

      “Vâng”, vui vẻ , “Cậu ta sợ mẹ nhất, còn cứ xin em đừng mách mẹ, ăn no đòn”>

      “Giải quyết như thế à?” Lạc Tài Tần cảm thấy tên biến thái này tới nhanh mà cũng gấp, nhưng cũng coi như khiến mình tỉnh ra, dứt khoát lúc cưới phải mời cậu ta tới uống rượu mừng mới được.

      Ngô Diêu cầm cốc trà lên, “Có lẽ cậu ta phát triển trí tuệ toàn vẹn. Thôi vậy, dù sai cũng là con nít. Hôm qua em cũng đánh cậu ta dính đầy bánh gato rồi”

      Lạc Tài Tần tựa vào trước quầy hàng ở bên cạnh, gần sát rạt, “Trưa nay ăn gì? Chiều đóng cửa hàng nhé, chúng ta ăn cơm rồi mua xe, xong xem phim gì đó được ?”

      lườm , “Mấy hôm rồi em có làm ăn đàng hoàng được đâu”>

      “Cứ đủ ăn đủ uống là được rồi, em để nuôi em nhé”. xong nhéo tai Champagne, “Của hồi môn cần gì hết, chỉ cần Champagne thôi!” Ngô Diệu vớ cuốn sách đánh , “ cưới Champagne là được!”

      Lạc Tài Tần bị đánh nhưng hề giận, “Thế nếu cưới Champagne, em làm của hồi môn nhé? Dù sao cũng là của cả, thành vấn đề”>

      Ngô Diệu tức điên lên, Lạc Tài Tần thế này là bộc lộ bản chất hay là đột biến gene hả trời? Sao là nghệ sĩ lại đột ngột biến thành lưu manh rồi.

      Hai người ầm ĩ nghe thím mì xào khe khé cười. Trông qua thấy thím gật gù, “Ai da, cuối cùng cũng tỏ tình rồi, đáng ra phải nhau từ lâu rồi”.

      “Đúng đó thím ạ...” Lạc Tài Tần định báo cáo với thím mì xào mình theo đuổi NGô Diệu như thế nào bị bóp cổ - được linh tinh!



      Cứ như thế, ngày nào Lạc Tài Tần cũng chịu khó chạy sang cửa hàng của Ngô Diệu, là trêu Champagne, hai là chọc .

      Gần đây cửa hàng của NGô Diệu nhập hàng mới, bán khắn choàng và bịt tai bằng lông xù...thế mới phát hóa ra con rất giống nhau, đều rất thích những thứ bông bông. Thi thoảng cũng nghĩ, có phải nên giống mấy bé còn trẻ trung, phải đương hẹn hò gì .

      Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, Lạc Tài Tần mua ô tô, ngày nào cũng tới đón Ngô Diệu đến cửa hàng đúng giờ, ông Lạc bắt đầu đưa tới hai phần thức ăn, ngày nghỉ hẹn ông NGô câu cá. Bà Lạc và bà Ngô lại càng tiến xa, cùng dạo phố mua sắm quần áo, còn ăn khắp các nhà hàng trong thành phố để chuẩn bị đặt tiệc rượu.

      Tất cả phát triển với tốc độ chóng mặt vượt quá tưởng tượng của Ngô Diệu, tới cuối cùng, khi còn ngu ngơ mà hiểu quá muộn.

      Hình dung theo lời của Phi Phi , Lạc Tài Tần trực tiếp dùng chiến thuật biển người bao vây Ngô Diệu, tại là bốn bể giáp đich, tới Champagne cũng làm phản, giờ mà gặp Lạc Tài Tần là mặt mũi ủ ê.

      Ngày nào NGô Diệu cũng chống tay dưới cằm ngồi ngẩn ngơ ở quầy hàng – Thế này tốt chứ nhỉ?

      Chiều thứ sau, Trương Phi Phi vừa vào cửa vọt tới sán lại gần Ngô Diệu , “Diệu Diệu, dưa lê đây, muốn nghe ?”

      Ngô Diệu tò mò, đương nhiên muốn nghe rồi.

      “Nghe , bạn chính hiệu của Hầu Khải tới công ty làm loạn lên, muốn đuổi Lương Tiểu Mạn ! Hai người ở đại sảnh mắng chửi nhau ghe lắm”.

      Nghe thế Ngô Diệu cau mày lại. “Dưa lê loại này hả mày?!”

      “Đây phải là dưa lê bom tấn sao?” Phi Phi bỏ , “Nghe , bạn của Hầu Khải có gia thế lớn lắm, lần này bị Lương Tiểu Mạn chọc giận nên muốn đuổi chị ta ra khỏi công ty, Hầu Khải ngăn canrm có lẽ tháy chị ta còn giá trị lợi dụng nữa”.

      “Thế Tiểu Mạn sao> Giờ thế nào rồi?”

      Phi Phi lắc đầu, “ biết, chắc rồi, muốn được bước lên trời đâu dễ dàng gì”.

      noi gã ta phải người tốt mà!” Phi Phi chọc vào bụng Champagne, “Nhưng Lương Tiểu Mạn cũng khoonh phải biết điều đó, trèo cao ngã đâu thôi”.

      chuyện Lạc Tài Tần bưng hai bát Oden nóng hôi hổi vào, thấy Phi Phi cũng ở đây đưa phần của mình cho , còn và Ngô Diệu ăn chung.

      “Hì hì”, Phi Phi cười hì hì đưa mắt ra hiệu cho Ngô Diệu, “Ai da, hâm mộ chết được”.

      “Hâm mộ chết cái gì”. Lạc Tài Tần cười cười chỉ vào chiếc nhẫn tay Phi Phi, “ở đâu ra đấy?”

      Ngô Diệu cũng phát ra, nó lấp lánh quá thể.

      “Hừ hừ”, Phi Phi rất đắc ý, “ chàng NO.1 phát ra No.n rất có sức cạnh tranh, thế nên ra tay trước”.

      Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đưa mắt nhìn nhau, ngờ đó nha, tên đào hoa Liêm Khải này bị Phi Phi trói rồi.

      Di động của Ngô Diệu bỗng đổ chuông, là mẹ gọi ới, nghe giọng rát cấp bách, “Diệu Diệu, gay lắm rồi, chị họ con tự sát”.

      “Cái gì?” Ngô Diệu bật dậy, “Thế ấy chị ấy ra sao rồi à?”
      di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
      “Tiểu Mạn rửa ruột trong bệnh viện, ai da, bác con cũng xong nốt”, bà Ngô nóng ruột, “Con tới giúp ”.

      “Vâng ạ”. Ngô Diệu ngắt máy, kể lại với Lạc Tài Tần và Trương Phi Phi. Phi Phi cau mày, “Chị ta làm gì thế!”

      “Tới bệnh viện trước ”. Lạc Tài tần lái xe đưa Ngô Diệu và Phi Phi tới bệnh viện.

      Mọi người tới cửa phòng phẫu thuật thấy bà Ngô đỡ chị mình khuyên nhủ, bác khóc thảm thương.dღđ☆L☆qღđ Ngô Diệu tới hỏi tình ình, bác bèn đưua bưc di thư tay cho đọc.

      Di thư viết đại khái chị ta bị người tên Hầu Khải chơi đùa lợi dụng, thẻ sống được nữa, tốt số, có ý nghĩa gì đó....

      Phi Phi bực mình, “Chị ta bị điên à, vì nột gã đàn ông đê tiện mà bỏ mẹ mình tự sát! Chết cho rồi!” Ngô Diệu vội vàng lay bạn, Phi Phi cũng biết mình quá, mẹ Lương Tiểu Mạn vẫn ở đây.

      Lạc Tài tần chăm chú đọc bức di thư, tồi đột nhiên hỏi, “Lương Tiểu Mạn thuận tay trái à?”

      Mọi người đều ngản ra, bác lắc đầu, “, Tiểu Mạn thuận tay phải mà”.

      “Di thư này là do người thuận tay trái viết”. lạc Tài Tần chỉ cho Ngô Diệu, “E, xem này, lúc viết có vết lem, hơn nữa là len từ phải qua trái. Có bút tích khác của Lương Tiểu Mạn để so sánh ?”

      Lúc ny, cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ bước ra, mọi người vội vàng vây lấy hỏi han. Bác sĩ may mà phát sớm, Lương Tiểu Mạn sao, nhưng có điểm kì lạ, “Chúng tôi phát trong máu của Lương Tiểu Mạn có nồng độ cồn rất cao, loại rượu này có lượng cồn vừa đủ để khiến mộ người tỉnh dậy nỏi, còn thuốc ngủ là sau đó mới uống vào, rất nhiều.....”.

      Mọi người đều quay sang nhìn bác sĩ.

      “Bác sĩ....Ý của ông là....Sau khi say rồi chị ta mới bị cho uống thuốc ngủ?” Trương Phi Phi há hốc miệng, “Chị ta tự sát, mà là có người muốn giết chị ta sao?”

      Bác sĩ lắc đầu, “Chuyện này tôi cũng dám chắc, nhưng tôi kiến nghị gia đình báo cảnh sát”.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Lương Tiểu Mạn được chuyển vào phòng hồi sức, lần này đúng là to chuyện, suýt nữa là chị ta giữ nổi mạng. Ngô Diệu và Phi Phi vào chăm sóc chị ta, bác lại khóc lóc. Bà Ngô cũng ràng, thế nên Lạc Tài Tần báo cảnh sát giúp...Chẳng bao lâu sau, họ hàng nhà họ Ngo, ngay cả Trâu Thiếu Đông đều tới bệnh viện, cảnh sát cũng đến.

      Nếu Lương Tiểu Mạn tự sát thành công, họ hàng thân thích có lẽ cũng còn bỏ qua, con bé này dại dột phải chuyện ngày ngày hai. Nhưng lần này là có người muốn giết chị ta ai nấy đều tức giận. Kể tình nghi đầu tiên là ai? Đương nhiên là Hầu Khải. trùng hợp khi người tới điều tra lại là Thái Hữu Bân.

      “Đích thân chú ra tay sao?” Lần trước Lạc Tài Tần giúp Thái Hữu Bân phá án, hai người sớm thấn quen, nên chuyện câu nệ.

      Thái Hữu bân thấy Lạc Tài Tần dường như có suy đoán, bèn hỏi , “Này nhóc, đoán được gì hả?”

      Lạc Tài Tần cười cười, “ phải các chú điều tra Hầu Khải sao, có lẽ Lương Tiểu Mạn biết gì đó nên Hầu Khải mởi giết ta để bịt miệng chăng?”

      Thái Hữu Bân gật đầu. “Ừm....cũng gần thế”>

      liên quan đến Hầu Khải?” Lạc Tài Tần băn khoăn hỏi.

      “... .... sao đây nhỉ?” Thái Hữu Bân giải thích sơ qua cho Lạc Tài Tần, “Hầu Khải đúng là có vài vấn đề như đầu tư thương mại, trục lợi các kiểu, nhưng cơ bản là lý lịch trong sạch, còn vị hôn thê kia của ta ......”

      “Cháu biết trước đây Lương Tiểu Mạn từng cái nhau với vị hôn thê của gã”. Trương Phi Phi kéo Ngô Diệu chạy tới báo cáo tình hình, “Phụ nữ để giành đàn ông cái gì cũng làm được!”

      Lời Phi Phi khiến Thái Hữu bân bật vười, “Ha ha, vị hôn thê của ta tên là Tiền Lệ, gia đình có chút dính dáng tới xã hội đen, có liên quan tới vụ án chú điều tra. Dù sao những tình tiết rắc rỗi trong này các cháu hiểu được đâu. Khi nào Lương Tiểu Mạn tỉnh chú phải hỏi han kĩ càng mới được”.

      Mọi người đều gật đầu.

      Trâu Thiếu Đông thấy tình hình rối ren cũng muốn hỏi nhiều, Lương Tiểu Mạn chết là ổn rồi, nhưng Trâu Thiếu Đông hiểu Lương Tiểu Mạn hơn những người khác. Người phụ nữ này dám tự sát sao? TRừ phi mặt trời mọc đằng tây...Hơn nữa, tuy ai cũng cảm thấy Lương Tiểu Mạn là người bị hại, nhưng Trâu Thiếu Đông lại có cách nhìn hơi khác chút, còn chưa chắc được điều gì.

      Vốn định tìm bọn Ngô Diệu hỏi han, nhưng khi ngoảnh đầu lạu Trâu Thiếu Đông lại thấy đứng bên cửa sổ chuyện với Lạc Tài tần, tay đặt lên vai , cười cúi đầu nghiêng tai nghe , hai người họ ràng vô cùng thân mật.

      Tất cả họ hàng nhà NGô Diệu ở đầy vừa nhìn thấy cảnh tượng này bèn lập tức kích động – Diệu Diệu có bạn trai rồi!

      Mọi người hỏi han tình hình, bà Ngô khen ngợi Lạc Tài Tần tới tận trời. Họ hàng thấy tướng mạo Lạc Tài Tần đường hoàng, nghe trẻ tuổi tương lai hứa hẹn rất hài lòng. Vừa hay Ngô Diệu còn có ông họ làm nhà báo, vừa nghe thấy tên Lạc Tài Tần lập tức hào hứng. Cộng thêm Lạc Tài Tần rất cởi mở, theo cách của Phi Phi đó đúng là người ai thấy cũng mến, mấy câu thôi mà người người dưới đều vừa ý.......Giờ mọi người gần như quên bẵng mất Lương Tiểu Mạn, chỉ chăm chăm xem mặt bạn trai của Ngô Diệu.

      Trong khi NGô Diệu rất buồn bực, Phi Phi lại vui vẻ nháy mắt với – Nhìn ! Cửa người lớn qua rồi, đây gọi là ý trời!

      Ngô Diệu ngửa mặt lên trời, cảm thấy chỗ này ồn ào quá, bèn tới chỗ máy bán hàng tự động trong hành lang bệnh viện mua nước.

      Lúc này Trâu Thiếu Đông cũng tới bèn mua đồ uống rồi thản nhiên hỏi Ngô Diệu, “ hẹn hò với Lạc Tài Tần rồi à?”

      nhíu mày, mỗi lần quen bạn trai là Trâu Thiếu Đông đều phải cười nhạo trêu chọc phen, biết lần này định gì đó, bèn hất mặt lên, rướn cổ nhìn , “Đúng đó, sao nào?”

      “Chẳng sao cả, chỉ hỏi thế thôi!” Trâu Thiếu Đông mở lon nước, “Lạc Tài Tần cũng tồi”> xong bèn xoa đầu rồi xoay người .

      Ngô Dệu cầm chai nước đứng sững ra ngay tại chỗ - chỉ thế thôi à? Đơn giản thế thôi sao?

      NGô Diệu phiền muộn nghe có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ngoảnh lại đưa mắt nhìn bèn trông thấy phụ nữ mặc váy đen, giày cao gót đen. chớp mắt, ai da, đây gọi là chị hai xã hội đen gọi là gì?

      Ngô Diệu cũng quá để tâm, người phụ nữ kia tới cạnh , nhìn về phía đám người ồn ào ở của phòng phẫu thuật rồi hỏi thăm, “Lương Tiểu Mạn làm phẫu thuật trong đó sao?”

      Ngô Diệu gật đầu, “Đúng vậy”.

      Người phụ nữ gỡ kính râm xuống, Ngô Diệu liếc nhìn, hề đẹp như trong tưởng tượng nhưng cũng vẫn chấp nhận được, Lương Tiểu Mạn đẹp hơn chút.

      là họ hàng của Lương Tiểu Mạn?” Người phụ nữ hạ giọng hỉ.

      “Vâng......Tôi là em họ chị ấy”. Ngô Diệu gật đầu.

      Chị ta ngắm nghía NGô Diệu hết lượt cách hứng thú, cười ”Nhà ấy còn có đứa nhóc thà như đếm thế này à?”

      Ngô Diệu nheo mắt – Muốn kiếm chuyện à?!

      em chuyển lời cho ả giúp chị nhé” Chị ta nhếch khóe môi cười rất nhạt, “Làm người phải để lại đường lui, bất cứ chuyện gì cũng đừng quá tuyệt tình, người cười hôm trước, hôm sau người cười”. xong lại mỉm cười với Ngô Diệu rồi đeo kính râm, quay người mất.


      NGô Diệu tròn mắt đứng im tại chỗ, nghĩ bụng – Chuyện gì thế này? phiền muộn bị người véo cổ cái từ đằng sau.

      “Ai da...|. Ngô Diệu lấy tay che cổ, ngẩng đầu nhìn lên, là Lạc Tài Tần.

      “Ai thế?” Lạc Tài Tần nhìn theo người phụ nữ xa, “Đôi giày cao gót ki là giày hay là hung khí vậy........Gót mảnh thế?”

      nhìn , rồi nhấc chan lên đạp cho mạnh.

      “ÚI...”. Lạc Tài Tần bất lực nhin , “Sao lại đạp ah?”

      “Bảo tới giúp, ai bảo tới ra mắt người lớn trong nhà?” Ngô Diệu veoe , “Giờ cả thể giới này đều biết rồi, sau này nếu thành xấu hổ xỡ nào hả?”

      “Diệu Diệu....” Lạc Tài Tần xoa xoa chỗ bị véo, kinh ngạc nhìn , “Sau này thành......Nghĩa là giờ thành hả?!”

      NGô Diệu bó tay, cách tư duy của Lạc Tài Tần như người khác, da mặt dày quá! Đúng là nhìn người thể nhìn bề ngoài, trước đây còn tưởng ta là người thà......

      đáng ghét chết được!” NGô Diệu quay người , nhưng Lạc Tài Tần ngăn lại, “Này, đợi nào”.

      “Làm sao?”

      “Đứng đây chuyện lát , bên trong đông người lắm”. Lạc Tài Tần ôm Ngô Diệu tới bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy người phụ nữu mặc váy đen lúc nãy ra khỏi bệnh viện. Ở cổng có chiếc ô tô màu đen đợi, người trông như vệ sĩ đep kính râm mở cửa xe cho ta, người phụ nữ ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại.....chiếc xe chạy mất.

      “HÌnh như chị ta là Tiền Lệ phải|. Lạc Tài Tần đột nhiên lên tiếng, “Trước đây gặp qua lần, , chị ta cặp với Hầu Khải đúng là phí”>

      NGô Diệu nhìn theo chiếc xe hồi lâu, bèn kể với Lạc Tài Tần chuyện lúc nãy Tiền Lệ nhờ mình chuyển lời cho Lương Tiểu Mạn.

      “Có chuyện thế à?” LẠc Tài Tần nhíu mày suy nghĩ, chợt mỉm cười, “Ha ha, thế xem ra Trâu Thiếu Đông đúng là người hiểu Lương Tiểu Mạn hơn rồi”.

      “Là sao?”

      “Khi nãy Trâu Thiếu Đông với là, Lương Tiểu Mạn đơn giản đâu, chị ta nếu biết có họa sát thân chạy từ lâu rồi, chắc chắn tự sát, việc lần này xem ra phải chỉ có thế”.

      “Là vì người xấu có thể hiểu được suy nghĩ của người xấu!” Ngô Diệu lẩm bẩm.

      Lạc Tài Tần vui vẻ, “Này, sao lúc nào em cũng như có thù oán với Trâu Thiếu Đông thế, phải người ta đá em ròi sao, giờ em đá lại cậu ta, cậu ta khó chịu hơn em năm đó nhiều!”

      “Đâu có?!” Ngô Diệu bất mãn.

      “Có đấy, có lẽ Trâu Thiếu Đông thích em mà cũng chẳng biết được bao nhiêu năm rồi, nhưng phản ứng về mặt này của cậu ta nhanh bằng , lại thích sĩ diện, sĩ diện mà, thế nên giành được em trước”. Lạc Tài Tần đắc ý.

      Chẳng hiểu sao Ngô Diệu lại muốn cười, dù có mơ hồ vẫn hiểu điều rằng, Trâu Thiếu Đông là quá khứ, phải là người đứng núi này trông núi nọ. Bây giờ.....tâm tư của đều dành hết cho Lạc Tài Tần rồi.

      Lạc Tài Tần tì hai tay lên bệ cửa sổ, gác cằm lên vai Ngô Diệu nhìn xuống dưới, thấy người vội vã vào bệnh viện.

      “Hầu Khải cũng tới, giờ lại đông đủ rồi”. Lạc Tài Tần chậc chậc mấy tiếng.

      “Lúc này ta tới làm gì nhỉ?”

      “Ai biết được, kệ ta thôi”. xong kéo vào.

      Trâu Thiếu Đông tới, thấy Ngô Diệu và Lạc Tài tần nám tay bước lại, tâm trạng có chút phức tạp. Năm đó khi đưa khác ngang qua Ngô Diệu, luôn cúi đầu im lặng, nét mặt thoáng đơn, điều này khiến Trâu Thiếu Đông biết trong lòng vẫn còn luon có mình, thế nên rất chắc chắn và vô cùng yên tâm. Nhưng giờ nắm tay Lạc Tài Tần ngang qua, kẻ đơn lại biến thành hán.......Trâu Thiếu Đông còn vị trí trong lòng rồi. Đặt mình vào vị trí của mà suy nghĩ, hóa ra tâm trạng hồi đó của là như thế này, chuyện tình cảm quả nhiên thể lấy ra đùa giỡn, hại người cuối cùng hại cả mình, gieo nhân nào gặt quả nấy.



      Trâu Thiếu Đông tới trước cửa thang máy đứng đựi, tâm trạng hụt hẫng được thành lời, chỉ có chút tiếc nuối, chỉ hận vì sao hồi trước quá kiêu ngạo, cũng quá tự tin.... ....Giờ vẫn kiêu ngạo, vẫn tự tin. Nhưng tiếc rằng.... thế giới này có rất nhiều truyện khi để vuột mất thể quay trở lại, hối hận cũng là chuyện cười mà thôi.

      Cửa thang máy mở ra, Hẩu Khải bước ra.

      “A, giám đốc Trâu”. Hầu Khải đánh tiếng chào hỏi Trâu Thiếu Đông.

      Trâu Thiếu Đông gật đầu.

      “Tiểu Mạn sao rồi?” Hầu Khải sốt ruột.

      Trâu Thiếu Đông cẩn thận quan sát biểu cảm của gã, trong lòng có tính toán nhưng cũng gì nhiều, “ sao ròi, ở phòng hồi sức”.

      “Thế tốt rồi!” Hầu Khải thở phào nhõm, “Tôi ngờ được ấy lại dại dột như thế”.

      Trâu Thiếu Đông cũng vuốt theo ý tự mưu sát gì, chỉ gật đầu dợm bước vào thang máy.

      “Này, giám đốc Trâu. Tiểu Mạn tự sát sao? ấy là người mạnh mẽ, sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?”

      Trâu Thiếu Đông đáp lại bằng cái lắc đầu, “Chuyện này phải đợi ấy tỉnh lại rồi mới hỏi được, dù sao việc gì là tốt rồi, những chuyện khác đều là chuyện ”.

      “Cũng đúng”.

      Trâu Thiếu Đông rời , chẳng buồn để ý tới gã, lát nữa về phải gọi điện liên lạc với Tiền Lệ mới được.

      Hầu Khải vội chạy vào hành lang bên trong. Thấy gã tới, Phi Phi vội tới bên Ngô Diệu, “Sắp có kịch hay rồi”.

      Ngô Diệu lườm, giữ tay Phi Phi lại, “Đừng hóng hớt nữa, báo cảnh sát ”. Sau khi kể lại cho bà Ngô nghe chuyện Tiền Lệ nhờ chuyển lời tới Lương Tiểu Mạn, Ngô Diệu kéo Phi Phi và Lạc Tài Tần bỏ . Lát nữa nếu Lương Tiểu Mạn tỉnh lại, chắc còn khóc trận nghiêng trời lở đất, việc gì phải ở lại đó xem phim tình đau khổ lúc tám giờ chứ.

      Chuyện sau đó ra sao, bọn Ngô Diệu cũng chẳng quá quan tâm, mặc kệ Lương Tiểu Mạn có kế hoạch gì hay có người muốn hại chết chị ta, tóm lại là ban tay vỗ ra tiếng, Lương Tiểu Mạn quả thực xui xẻo, nhưng ra nông nỗi như ngày hôm nay, bản thân chị ta cũng có phần trách nhiệm.

      Mấy ngày sau, Phi Phi lại chạy tới cửa hàng của Ngô Diệu, vừa vào cửa vừa hét lên, “Dưa lê tới đây!”

      Ngô Diệu nhìn bạn sung sướng, “Sao mày có lắm dưa lê thế?”

      “Lần này đúng là khó lường!” Phi Phi tới bên cạnh Ngô Diệu, “Mày tuyệt đối ngờ được đâu, ai da......Lương Tiểu Mạn quả là giỏi, đây nhất định là ván cờ!”.

      “Cái gì hả?”

      “Mày biết vở kịch tự sát lần trước diễn tiếp như thế nào ?” Phi Phi úp úp mở mở.

      NGô Diệu lắc đầu, Lạc Tài Tần cũng sang cùng hóng truyện.

      “Nghe sau khi tỉnh lại, Lương Tiểu Mạn nhất quyết khai rằng Tiền Lệ giết mình!” Máu bà tám của Phi Phi dâng lên, “Hơn nữa cảnh sát phát chai rượu và lọ thuốc của Lương Tiểu Mạn uống đều có dấu vân tay của Tiền Lệ!”

      “Tiền Lệ?” Lạc Tài Tần thấy buồn cười, “Nếu ta thực là người có thân phận như vậy sao phải ngớ ngẩn tự ra tay giết người chứ? Cứ tìm đại người nào đó phải là xong sao? Hơn nữa thấy chuyện chuốc say rồi cho uống thuốc giả vờ tự sát là cách làm rất vụng về, còn bằng đâm chết Lương Tiểu Mạn rồi giả làm tai nạn giao thông, hoặc là đẩy ta xuống lầu, như thế vừa gọn lại vừa hiệu quả”.

      “Này”. Ngô Diệu trợn mắt nhìn , “ xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy!”

      tiếp ”. Lạc Tài Tần giục Phi Phi.

      “Chứng cứ rất xác thực, phía cảnh sát đương nhiên lập án điều tra Tiền Lệ rồi, nghe tội mưu sát phải chịu ánh tới mười mấy, hai mươi năm tù đấy! Mà trùng hợp nhé, gia chủ của gia tộc nhà Tiền Lệ, cũng chính là bố của chị ta vừa mới mất cách đó lâu. Giờ Tiền Lệ chạy trốn, quyền lợi rơi vào tay kẻ khác! Hầu Khải nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty bố chị ta, giờ là sếp tổng! Thế nhưng điều khiến người ta ngờ nhất chinhsh là Tiền Lệ chuyển bốn mươi phần trăm của mình cho Trâu Thiếu Đông, sau đó hầu hết người trong gia tộc Tiền Lệ đều coi hầu Khải là kẻ thù”.

      “Sao Trâu Thiếu Đông lại dính vào đây?” Ngô Diệu thắc mắc.

      “Khôn ấy mà!” Phi Phi cười hì hì , “Có lẽ ta nhận ra ngay bên Hầu Khải dồn sức hại Tiền Lệ, nên ra điều kiện giúp chị ta giành lại thế cân bằng! Còn có thể thiết lập mối quan hệ nữa!”

      Lạc Tài Tần và Ngô Diệu đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh ỏi, “Thế Lương Tiểu Mạn sao?”

      “Ha ha, đây mới là chỗ hay nhất đây này!” Phi Phi bật cười, “Sau khi xuất viện, Lương Tiểu Mạn bền dọn thẳng vào biệt thự mà Hầu Khải tặng cho chị ta, cả công ty quảng cáo và phần phòng tranh đều được chuyển cho Lương Tiểu Mạn hết.... ....Nghe giá trị rất lớn”>

      “Đúng là sau khi bí quá hóa liều bước lên trời”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Tiền Lệ dễ dàng bỏ qua thế chứ?”

      “Em biết nhưng đắc tội với kiểu người phụ nữ này chắc chắn hậu quả khôn lường!” Phi Phi tặc lưỡi , “Nhìn , cuộc sống còn kinh điển hơn bất kì bộ phim tám giờ nào”.

      Lạc Tài Tần bật cười, “ thành phim cuộc chiến chốn thương trường rồi. Có lẽ ngay từ đầu Lương Tiểu Mạn và Hầu Khải bày trò để chiếm tài sản nhà họ Tiền. Nhưng ngờ bọn họ tón công vô ích, người thông minh nhất, kiếm được nhiều nhất lại là Trâu Thiếu Đông”.

      “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình”. Phi Phi cười hì hì, “Lần này em cũng kiếm bộn nhé! Trâu Thiếu Đông giao cả công ty quảng cáo cho em quản lý, công ty còn sắp mở rộng quy mii, Lưu Di cũng quản lý mấy phòng tranh nữa!”

      “Chúc mừng, chúc mừng”. Lạc Tài Tần cười cười cụng ly với , “Cuối cùng cũng có thể phát huy sở trường rồi”.

      “Đúng thế!” Phi Phi định mời người ăn khao.



      Đột nhiên Ngô Diệu nhớ ra chuyện Tiền Lệ nhờ chuyển lời cho Lương Tiểu Mạn, bà Ngô bảo cho chị ta rồi, nhưng nghe xong chị ta chỉ cười nhạt tiếng, đáp lại, “Cháu tự biết”.

      Cuối cùng Ngô Diệu cũng hiểu ra, tại sao tối qua bố bất chợt cảm khái , “Diệu Diệu, phải làm người phụ nữ tốt nhé, đừng làm phụ nữ xấu.... ...”

      Phụ nữ tốt và phụ nữ xấu, thực rất khó ràng.... ...

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Đối với nhân vật trong tin đồn có lẽ là cả giày vò, nhưng với người nghe tin đồn chỉ là chuyện vào tai trái ra tai phải mà thôi.

      Trận phong ba này của Lương Tiểu Mạn chớp mắt bình lặng, Trương phi Phi lao đầu vào công việc bận rộn, sạo này ngay cả ngày thứ bảy chủ nhật cũng phải làm thêm giờ, tối lại hẹn hò với Liêm Khải.

      Cũng may......Ngô Diệu hề đơn, vì Lạc Tài Tần lúc nào cũng ở bên .

      Thực tế là Ngô Diệu chưa bao giờ đương, hồi đó Trâu Thiếu Đông và chỉ hẹn hò có ba ngày. Ngày đầu tiên, băn khoăn chuyện này có phải là ? Ngày thứ hai, nghĩ, có lẽ là rồi! Ngày thứ ba, khi vừa chắc chằn là , Trâu Thiếu Đông bèn với mọi chuyện kết thúc rồi.

      Còn lần này với Lạc Tài Tần, tâm trạng của Ngô Diệu lại đảo ngược hoàn toàn, ngày đầu tiên, thấy chuyện này phải chứ? Lạc Tài Tần ! Ngày thứ hai, băn khoăn chẳng lẽ là thậ hả? Lạc Tài Tần gật đầu, là đấy! Ngày thứ ba, cảnh cáo bản thân, cẩn thận kẻo gải! Lạc Tài Tần còn ra sức , là mà! đó! ! Cuối cùng chẳng còn hỏi nữa, còn Lạc Tài tần ngày nào cũng chứng minh cho thấy là , là ......Thế nên được hưởng thụ cảm giác có người theo đuổi, vô cùng sảng khoái. Nhưng ai có mắt cũng thấy giờ hai người là người của nhau, Lạc Tài Tần đường nước bước ràng, còn Ngô Diệu bị dắt trong mơ hò.


      Bình thường thứ ba khsa vắng khách, thế nên thứ ba hàng tuần Ngô Diệu đều tính sổ sách và kiểm hàng.

      Sáng sớm lạc Tài Tần đưa Ngô Diệu đến cửa hàng xong chạy làm việc, tới trưa tới đốn ăn.

      “Diệu Diệu”.

      Ngô Diệu bận bịu tính toán nghe thấy có người gọi, ngẩng đầu lên..Lương Tiểu Mạn đứng ở cửa, mặc bộ quần áp được cắt may rất đẹp, tay cầm chiếc ví vô cùng đắt tiền. Ngô Diệu thấy hình các ngôi sao nữ dùng chiếc ví kia tạp chí, dù thấy nó chẳng đẹp.

      Lương Tiểu Mạn thướt tha bước vào, mùi nước hoa cao cấp tỏa ra.

      “Chị khỏe chưa?” Thấy sắc mặt của chị ta tồi, Ngô Diệu bèn hỏi câu.

      “Khỏe” Lương Tiểu Mạn tựa vào ghế, nhìn Ngô Diệu đứng ngơ ra nhìn mình, bèn , “Còn rót trà?”

      Suýt nữa Ngô Diệu thốt lên, “Nô tì tuân mệnh!” Xem cái dáng kia kìa! Chậc chậc.

      Thấy Ngô Diệu cầm hai cốc giáy ra, Lương Tiểu Mạn có vẽ vui, “Em cho chị uống nước lọc à?”

      Ngô Diệu chớp mát, thò tay vào hộp ăn vặt lục lục, có gói trà nào, bèn pha cho Tiểu Mạn cốc Ovaltine.

      Lương Tiểu Mạn bật cười, nhận lấy uống ngụm, “Ngọt chết mất!”

      Khóe môi Ngô Diệu giật giật, bụng bảo dạ, rốt cuộc chị tới đây là gì?”

      Nghe em là Lạc Tài Tần hẹn hò với nhau?” Lương Tiểu Mạn đặt cốc sang bên cạnh, “Em được lắm, tới Trâu Thiếu Đông cũng đá. Thực ra nếu chỉ đơn thuần làm người thôi Lạc Tài Tần đúng là khá hơn Trâu Thiếu Đông”.

      “Em với chị rồi, hồi cấp ba Trâu Thiếu Đông đá em”. Ngô Diệu bực bội, nhắc tới chuyện cũ làm gì chứ, khá hơn Trâu Thiếu Đông”>

      Lương Tiểu Mạn nheo mắt nhéo cái, “Xem kiêu chưa kìa, Chị hiểu em tốt ở chỗ nào, ngu ngơ khù khờ. là phụ nữ ngốc, đàn ông sao?”

      “Làm gì có”. Ngô Diệu xoa xoa cánh tay, thấy Lương Tiểu Mạn đeo chiếc vòng tay kim cương đẹp đẽ, nhưng cổ tay gầy tong teo, buột miệng hỏi, “Sao chị lại gầy thế kia? Có tiền mua quần áo, có tiền ăn cơm sao?”

      “Giờ chị sản xuất phim và trang phục, cả ngày phải đối diện với toàn người mẫu xinh đẹp”. Lương Tiểu Mạn nhún vai, “Chị muốn bị người ta cười là bà già! Đúng rồi, em có muốn tới đó giúp chị ? Chị trả hậu hĩnh cho em”.

      Ngô Diệu vội lắc đầu.

      “Em chẳng có trí tiền thủ gì cả”. Lương Tiểu Mạn gí tay vào đầu .

      Ngô Diệu xoa đầu rầu rĩ, rốt cuộc Lương Tiểu Mạn tới đây làm gì chứ, có vẻ như phải muốn đến để khoe khoang gì.

      “Đúng rồi”. Lương Tiểu Mạn giả vờ vô tình hỏi mọt câu, “Em có biết Trâu Thiếu Đông bắt tay với Tiền Lệ như thế nào ?”

      Ngô Điệu dã hiểu ra vấn đề, hóa ra Lương Tiểu Mạn lo lắng tới mối quan hệ của Trâu Thiếu Đông và Tiền Lệ, nên muốn tới chỗ nghe ngóng.

      “Em gặp ấy từ hôm ở bệnh viện tới giờ, Phi Phi gần đây ấy bận lắm”.

      “Đương nhiên bận rồi, chỉ thoáng cái có thêm bao mối làm ăn như thế, giờ Trâu Thiếu Đông là kẻ thắng lớn, là nhân vật có tiếng tăm”. Lương Tiểu Mạn cười nhạt, “ ta còn là sát thủ tình trường nữa chứ, con vây quanh ta phải là ít, thế mà lại bị con bé ngốc như em dắt mũi vòng quanh”.


      NGô Diệu im lặng, lại nữa rồi.

      Ngồi thêm lát nũa, Lương Tiểu Mạn mới lo lắng hỏi, “Đúng rồi, mấy hôm nay mẹ chị sao rồi?”

      “Bác ở với mẹ em suốt. Hai người cãi nhau à? Mấy hôm nay tâm trạng bác tốt lắm, cũng chịu về nhà”.

      “Mẹ chẳng biết gì, nhát gan nên cả ngày cứ nghĩ ngợi lung tung”. Lương Tiểu Mạn bực mình, “Mẹ ở nhà em chắc tồn nhiều hả? Để chị trả tiền|.

      Ngô Diệu vội vàng xua tay, “Tự chị đưa cho bác , em chuyển lời đâu”.

      Lương Tiểu Mạn nhéo , “Emđấy! chịu giúp chị gì hết!”

      Ngô Diệu bị nhéo đâu diếng, nghĩ thầm bà này sao cứ quen ra tay nhéo người thế?

      Bỗng có người bên ngoài hỏi thắm, “Xin lỗi?”

      Hai chị em ngoảnh mặt lại, thấy cậu thanh niên cao to đẹp trai, trông rất đặc biệt, hình như là con lai lịch hỏi, “Đây là phòng tranh của Lạc Tài Tần phải ạ?”

      “Vâng” Ngô Diệu đáp, “ ấy có đây. Nếu muốn mua tranh cậu có thể tới phòng tranh của ấy trong thành phố”

      “Tôi tới tìm Lạc Tài Tần”. Cậu thanh niên , “Tôi là Jamie, tìm thầy Tần bàn chuyện hợp tác”. xong bèn vào, lịch bắt tay Ngô Diệu và Lương Tiểu Mạn.

      NỤ cười gương mặt Lương tiểu Mạn bừng sáng, hình như chị ta có chút hứng thú với Jamie. Jamie ngồi ở trước cửa chuyện với Lương Tiểu Mạn để chờ Lạc Tài Tần, hai người càng càng hợp, cuối cùng họ còn trao đổi số điện thoại. Ngô Diệu đứng sau nhìn hai người đó mà cảm khái.....Ai da, chuyện đương phải có năng khiếu nha.

      Ngô Diệu có bạn cùng lớp cấp ba, năm nay ly hôn tới lần thứ ba, luôn cảm khái, người này sao lợi hại thế nhỉ?! Cậu ta có thể ly hôn tới ba lần, mình còn chưa kết hôn đến lần!? Quả nhien EQ và năng động chủ quan là vấn đề lớn.

      Ngô Diệu giơ tay véo tai Champagne. Cũng khóe, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay! Xe của Trâu Thiếu Đông dừng ở đầu ngõ....... và Lạc Tài Tần cùng xuống xe vào, hai người biết gặp nhau ở đâu.

      Champagne trông thấy Lạc Tài Tần từ xa, bèn vẫy đuôi nhặng len.

      Lạc Tài Tần vội chạy tới vuốt ve Champagne.

      “Thầy Lạc” Jamie nhanh chóng đứng dậy chào hỏi Lạc Tài Tần.

      Ngoài dự đoán của Ngô Diệu, Lạc Tài Tần hề quen biết Jamie, hoặc là nhớ ra từng gặp cậu ta ở đâu, bèn hỏi, “À, cậu là ai nhỉ?”

      “Chào thầy, em gặp thầy hồi triển lãm tranh ở Pháp, lúc ấy chúng ta chuyện với nhau cũng khá hợp.”.

      Lạc Tài Tần gật đầu cười, vài ba câu tiếp chuyện cậu ta.

      chuyện với Traai Thiếu Đông, Lương Tiểu Mạn thăm dò, còn ta chỉ trả lời cho có, hao người vòng vo lời ít ý nhiều. Ngô Diệu chợt nghĩ bản thân mình mới là người trái đất bình thường, bọn họ đều là người ngoài hành tinh.

      “Em vừa rới đây đầu tư, tối nay tổ chức bữa từ thiện long trọng, làm quen với những người có tiếng ở đây”. Jamie , đưa tấm thiệp mời cho Lạc Tài Tần, “Mời thầy và bạn cùng tới tham dự!”

      Lạc Tài Tần nhận tấm thiệp mời, nhìn Ngô Diệu.

      Ngô Diệu còn chưa trả lời, Trâu Thiếu Đông đột nhiên hỏi Jamie, “Cậu là cậu chủ trẻ của gia tộc Will phải ?”

      “Đúng vậy”. Jamie hiển nhiên cũng quen Trâu Thiếu Đông, “Chào Trâu”.

      Hai người bắt tay nhau rồi bắt đầu hàn huyên. Hóa ra gia tộc Will kinh doanh siêu thị và khách sạn, lần này tới thành phố đầu tư cũng có nhiều mối đầu tư hợp tác với công ty của Trâu Thiếu Đông. Lương Tiểu Mạn vốn là đối thủ cạnh tranh của Trâu Thiếu Đông, giờ lại thành nửa đồng nghiệp, lập tức nhạy cảm đánh hơi ra được chỗ có thể kiếm lời, bèn tham gia cuộc chuyện, để Trâu Thiếu Đông giới thiệu đôi bên.

      Ngô Diệu hiếu kì đứng nhìn, Lạc Tài Tần tới tay khoác lên vai , tay kia mở chiếc túi đặt bàn. Trogn túi có bộ cốc thủy tinh, mỗi chiếc đều in hình con mèo đặc biệt, trông rất sống động.

      nhìn thấy ở quán ven đường đấy”>

      “Xinh quá!” Ngô Diệu cầm cốc lên soi dưới ánh mặt trời, “Làm cũng được. nhưng bán ở quán ven đường tiếc quá”>

      hỏi giúp em rồi, gia đình bác bán quán này trước kia mở xưởng thủy tinh, chỗ bác ấy còn nhiều đồ làm bằng thủy tinh lạ nữa, lát nữa ăn xong xem nhé?”

      “Được”> Ngô Diệu nhanh nhạy thấy đây là cơ hội làm ăn.

      Lúc này Trâu Thiếu Đông, Jamie và Lương Tiểu Mạn hẹn nhau ăn cơm, hỏi Ngô Diệu và Lạc Tài Tần có cùng . Lạc Tài Tần lắc đầu.

      “Cặp tình nhan bọn họ phải chàng chàng thiếp thiếp cơ, mấy người đơn chúng ta bàn chuyện làm ăn, đừng quấy rầy chuyện vui của người ta”. Lương Tiểu Mạn lạnh lùng .

      Trâu Thiếu Đông đưa mắt liếc nhìn bàn tay đặt bên eo Ngô Diệu của Lạc Tài Tần, rồi nhìn chỗ khác, ho nột tiếng, với Jamie, “Chúng ta thôi”.

      Jamie rất nhiệt tình muốn mời cơm, còn dặn Ngô Diệu và Lạc Tài Tần nhớ tối nay nhất định phải tham dự bữa tiệc của cậu ta. Trước khi , hình như Trâu Thiếu Đông còn muốn gì với Ngô Diệu, nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay tạm biệt.

      Ngô Diệu nén nổi mà nhíu mày, nhìn ta thêm lúc nữa, chợt cảm thấy má nóng lên.

      “Á!” Ngô Diệu vung tay đánh cái, Lạc Tài tần vội giữ tay co lại, “Hôn cái mà cũng phải chịu đòn hả”. lau mặt, nghe thím mì xào ở bên cạnh phá ra cười liền thấy ngượng ngùng, đạp Lạc Tài Tần cái, “Đáng ghét”.

      “Lúc nãy em nhìn Trâu Thiếu Đông làm ghen”. Lạc Tài Tần tựa vào bàn cười , “ ghen em chịu trách nhiệm sao đây”.

      Tai Ngô Diệu nóng lên, lần nào Lạc Tài Tần cũng thẳng toẹt ra, “Ghen cái gì, nhìn cái cũng được chắc”.

      được. ràng Trâu Thiếu Đông còn chưa dứt tình với em mà. mặt dày cướp em từ tay cậu ra, thế nên bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác!”

      đừng vớ vẩn. Em chẳng có quan hệ gì với ta cả”/.

      Lạc Tài Tần đứng dậy, ôm eo mà cười, “Thế tối nay em mặc cái gfi xinh xinh dự tiệc nhé? mua bộ đầm dạ hội đẹp cho em, là kiểu phải hở ngực hở lưng hở đùi ấy”>

      Ngô Diệu nhéo mạnh cái, những ánh mắt hâm mộ của người đường dõi theo ít. Ngô Diệu chợt nghĩ.....Câu ghen tuông lúc nãy của Lạc Tài Tần còn chân thực hơn ngưỡng mộ kia gấp nhiều lần.

      “Đúng rồi”. Lạc Tài Tần thấy ba người kia rồi, đột nhiên nghiêm túc chuyển đề tài, “Diệu Diệu, Jamie tới đây lần đầu tiên hả?”

      “Vâng”. Ngô Diệu cầm cây lăn, phủi hết số lông Champagne dính người Lạc Tài Tần, “Chắc nhớ người ta thôi, thế mà người ta lại nhớ đấy, họa sĩ lớn ạ”.

      thể”> Lạc Tài Tần nghiêm túc lắc đầu, “ chắc chắn chưa bao giờ gặp cậu ta”.

      Ngô Diệu sững sờ, “Nhưng cậu ta ....”

      “Em thấy quên chuyện gì chưa?”

      Ngô Diệu hề nghi ngờ năng lực ghi nhớ hình ảnh của người được xem là thiên tài như Lạc Tài Tần, chẳng khác gì qua máy ảnh kĩ thuật số cap cấp, chỉ cần gặp qua ai đó là có thể vẽ ra. Có khi chỉ cần người đường đối diện lướt qua, anhc ũng có thể vẽ được dung mạo.

      “Thế cậu ta.....tới là thừa nước đục thả câu sao?” Ngô Diệu cầm tấm thiệp mời lên nhìn, căng thẳng, “Liệu có phải là kẻ xấu ?”

      “Bữa tiệc này đúng là có . Lúc nãy Trâu Thiếu Đông cũng với rồi, tối nay các nhân vật trong giới kinh doanh đều quy tụ. Gia tộc Will cũng phải là giả”> Lạc Tài Tần nắn tai Ngô Diệu nghĩ ngợi.

      “Sáng nay cậu ta cũng tới lần rồi”.

      Lúc này thím mì xào đột nhiên lên tiếng.

      “Sáng nay ạ?” Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đều bất ngờ.

      “Đúng đây” Thím mì xào gật đầu, “Sang nay lúc hai đứa mở cửa hàng, thấy nó rồi”.

      “Lúc đó cũng ở đây mà! Sao cậu ta tới gặp ?” Ngô Diệu cũng thấy kì lạ.

      “Ừm......” Lạc Tài Tần nghĩ lát, bèn nhún vai, “Có lẽ cậu ta đến để tiếp cận chúng ta”.

      “Thế để tiếp cận Trâu Thiếu Đông sao?” Ngô Diệu lo lắng hỏi, “Lạc Tài Tần lập tức ôm lấy , dụi dụi, “Ai da, lại ghen rồi”.

      Ngô Diệu hết nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :