1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Mồi - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462
      Chương 4.2


      Chỉ khi hai người làm tình, với cả người đầy mồ hôi, phía dưới tiếp nhận , cùng thở dốc chỗ, giao triền, thậm chí khống chế được lấy tay gắt gao bám lấy , mới cảm thấy hơi chút chạm được đến lòng của , cảm thấy người phụ nữ này ở cùng với .


      Có đôi khi, thậm chí ở loại thời điểm này, vẫn cảm thấy có hoàn toàn buông lỏng.


      Nhưng hôm nay, trong mắt loại gì đó biết nên như thế nào, thay đổi.


      cảm giác đến gần hơn chút, so với lúc trước càng gần ít.


      ngày nào đó, biết nghĩ cái gì, nguyện ý toàn tâm toàn ý tín nhiệm , sau đó đem hộp thuốc tránh thai cất ở trong tủ đầu giường vứt bỏ.


      Vòi hoa sen tiếp tục phun bọt nước, cầm lấy xà phòng đưa lên người chà, tâm tình khoái trá bắt đầu thổi sáo.


      Điện thoại của vang lên.


      Mới ngồi xuống muốn ăn sáng, buông xuống chiếc đũa, cầm lấy di động ra ban công.


      nhìn chuyện điện thoại, tuy rằng nghe thấy cái gì, nhưng lại thấy cười.


      Chị Trần cảnh cáo, phải để ý các cuộc điện thoại nguồn gốc.


      xoa xoa mái tóc vừa được sấy khô, ngắm nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, mấy câu, lại yên tĩnh nghe đối phương , sau đó vừa cười, vừa đáp lại vài câu mới chuyện xong, xoay người trở về phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn, cầm lên bát đũa tiếp tục ăn cơm.


      Là ai gọi tới ?


      Lời này, thiếu chút liền thốt ra, nhưng cái này phải việc cần tra hỏi, cho nên giây cuối cùng, kịp thời nhịn xuống, sửa miệng hỏi.


      " ngày mai còn tăng ca sao?"


      "Ừ." và cơm, nhìn cái, hỏi: "Làm sao vậy?"


      " có gì." dừng chút, trả lời: "Chỉ là con sếp em lấy chồng, giữa trưa ngày mai mời ăn cưới."


      " tưởng tuần sau." vừa ăn vừa .


      "Là ngày mai." có biện pháp giống nhất tâm nhị dụng (đồng thời làm hai việc) như vậy, cho nên dừng chiếc đũa.


      "Ồ." gật gật đầu, nuốt vào miệng khối thịt, bên đem rau xanh gắp vào trong bát, bên hỏi lại: "Mấy giờ bắt đầu uống rượu mừng?"


      " muốn ?" ngây người, rồi hỏi: " phải tăng ca sao?"


      " có thể tìm người giao ban." xem xét , : "Em muốn sao?"


      trừng mắt nhìn , môi hơi giương lên, biết sao lại chú ý đến chuyện này.


      Nhất thời, biết tại sao, có chút xấu hổ, chỉ cúi mắt, nhìn bắt cơm ăn mãi hết nửa của mình, dùng giọng bình tĩnh nhất, : " cũng sao, chỉ là ăn tiệc cưới mà thôi, bận còn phải đến, rất phiền toái, em mình là được."


      " đến."


      Nghe câu đấy, ngây ra lúc, khỏi giương mắt, chỉ thấy nhìn , hỏi: "Rượu mừng mời ở nơi nào?"


      nhìn , thấy có ý bỏ cuộc, mới đứng dậy lấy thiếp cưới cho .


      mở ra nhìn thoáng qua.


      cho rằng sau khi nhìn thấy địa điểm, muốn nữa, nhưng chỉ đem thiệp cưới nhét vào túi quần sau mông, thuận miệng hỏi lại: "Muốn qua đón em ?"


      " cần, em tự xe điện ngầm rồi chuyển xe bus có thể đến."


      "Ngày nghỉ đường khả năng tắc, em nếu tới trước vào trước, đừng ở bên ngoài chờ."


      "Vâng."


      Sáng sớm tuần lễ Lục Nhất, lái xe làm.


      Đến giữa trưa, tới nhà hàng nổi tiếng ở vùng ngoại thành núi.


      Nhà hàng ở trong công viên quốc gia, dựa vào sông núi, có đình viên lớn, khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, bữa ăn bình thường cũng mấy ngàn thượng vạn, những người tới chỗ này đều thuộc nhà quyền quý hoặc thương nhân giàu có, người dân bình thường vô danh tiểu tốt như , nếu có con sếp lấy chồng, đúng là đến nơi này ăn cơm.


      Khi vừa tới cửa, vài vị đồng nghiệp cũng lục tục đến, đại bộ phận mọi người lái xe, chỉ có xe buýt, từ trạm xe buýt bộ tới.


      Khi tới cửa, nhắn tin cho .


      nhắn lại cho , kỳ thực cũng để ý lắm.


      , nếu cuối cùng có tới, cũng có gì ngoài ý muốn.


      Kể cả chính , cũng muốn đến, với các đồng nghiệp trong công ty cũng có giao tình quá sâu, đối với con sếp cũng chỉ qua mấy câu, nhưng đây là thiếp cưới sếp đưa, kể cả biết biết đạo lí đối nhân xử thế, cũng tiệc rượu mừng này nhất định phải đến.


      tóm lại, đây là ăn cơm xã giao.


      Thứ nhất, cũng như , vốn am hiểu mấy loại xã giao như thế này. Thứ hai, loại mời khách ở nhà ăn cao cấp, đồ ăn đều là những thứ tinh xảo, tương ứng với kích cỡ cũng vô cùng , cách khác, căn bản ăn đủ no. Thứ ba, bản thân còn quen đồng nghiệp, đương nhiên cũng có ai quen biết. Hơn nữa đồng nghiệp của mặc dù có nam có nữ, nhưng đối tượng đều là thành phần tri thức, cùng có đề tài chung nào cả.


      Với , tham gia tiệc mừng loại này, vừa nhàm chán lại vừa tra tấn.


      Lần trước với cùng nhau tham dự cái tiệc rượu, đường chẳng những tập trung chạy xe nổi, còn lần nhịn được buồn ngủ, kỳ thực cũng muốn bắt nhất định phải cùng tham dự, chẳng qua, vì nguyên nhân chính cũng , khi ở cùng , thời gian trôi qua nhanh hơn, cho dù ngồi ở bên người ngủ gà ngủ gật cũng tốt.


      Trong thiệp cưới viết thời gian bắt đầu là mười hai giừo, nhưng bình thường mọi người đều đến trễ, lúc 12 giờ rưỡi, các bàn mới lục tục ngồi đầy. Bởi vì phải là người thân thiết với dâu gì, nên bị đưa tới bàn khá xa, gần tới thời gian khai tiệc nửa bàn vẫn còn trống.


      Con ông chủ, Tạ Lệ linh, gả cho nhân vật có tiếng, là người giàu có nhất nhì nào đó, nhưng chút ấn tượng cũng có, cũng phải thực có hứng thú.


      Trong lúc chờ đợi khai tiệc, màn hình chiếu album ảnh cưới của dâu chú rể, mỗi bức hình đều rất lãng mạn.


      "Tiểu Diệp." Chị Trần xa xa thấy , hướng vẫy vẫy tay."Em mình à? Chồng em đâu rồi? Ngày hôm qua phải em ấy đến à?"


      "Chắc đường tắc, ấy đến nhanh thôi." lễ phép đứng lên, mỉm cười trả lời.


      " ấy cùng với em à?"


      " ấy tăng ca, trực tiếp từ công trường đến."


      Chồng chị Trần chậm rì rì từ sau tới, nghe vậy nhíu mày : "Thứ Bảy còn tăng ca à? Ngành xây dựng đúng là ác , ngày nghỉ cũng cho công nhân nghỉ ngơi ư?"


      Chị Trần nghe xong, trừng mắt chồng cái, liếc mắt : "Uy, lung tung gì đó."


      "Làm sao vậy?" Người đàn ông mặc đồ tây thủ công tên Thuận nhìn vợ : " là công nhân mà, sai cái gì đâu."


      "Người ta là làm cái gì trọng cơ chứ.” Chị Trần trừng mắt nhìn chồng .


      "Tháp thức cần cẩu." Hoài An mở miệng bổ sung.


      "Đúng, là tháp thức cần cẩu."


      " phải là xây nhà sao?" Người đàn ông kia lạnh lùng .


      " sao lại cố chấp như thế chứ!"


      Thấy chị Trần giận, sợ hai người này cãi nhau bàn ăn, Hoài An mỉm cười mở miệng : "Chị Trần, Vương cũng đúng, A Phong là công nhân xây nhà cũng sai."


      "Em xem, chính người ta cũng thế." Người đàn ông hừ lạnh tiếng, quay ra bắt gặp vị thương nhân nổi tiếng mới vào cửa lập tức xoay người chạy , cầm lấy đồ uống tiến lên bắt chuyện.


      "Tiểu Diệp, có lỗi, nhà chị tính cách ăn vốn là vậy, ấy cũng có ác ý, em đừng để trong lòng." Chị Trần có lỗi .


      "Em hiểu." vẫn duy trì mỉm cười mặt.


      "Đầu năm nay chăm chỉ làm việc còn tốt hơn ăn ngồi rồi, đàn ông tăng ca là chuyện tốt, trọng yếu nhất là chịu làm, chứ phải làm mà vẫn nhận tiền thưởng."


      Chị Trần vỗ vỗ tay , cách cùng phía trước là khác nhau trời vực, tuy rằng nhìn qua giống lời lẽ an ủi, nhưng nghe đến có chút chói tai, bất quá biết người phụ nữ này lần này cũng phải cố ý, cho nên cũng so đo nhiều, chỉ thuận theo gật đầu.


      "Đúng vậy, ấy rất thành ." tiếp tục mỉm cười.


      "Người đàn ông thành là hiếm thấy, an phận làm ăn như vậy về sau mới kiên định."


      Câu này cảm thán, nhưng là lời tâm.


      "Nhưng em cũng quá khách khí, năm đó nếu em sớm với chị muốn kết hôn, chị cũng quen ít người có điều kiện tốt còn độc thân, tuy rằng nhất thiết có năm mươi mấy vạn tiền công, nhưng cũng thiếu mười mấy vạn, tầng lớp kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến trắng trẻo thư sinh, em sao có thể coi trọng người như thế —— "


      mặt mỉm cười, nháy mắt xuất hàn băng.


      Đây tuy rằng phải lần đầu nghe cái gì gọi là miệng chó mọc ra ngà voi, nhưng mỗi lần nghe thất, vẫn cảm thấy gân xanh nhảy lên, trong quá khứ bình thường nhịn xuống, nhưng hôm nay, dây thần kinh bị kéo căng kia rốt cuộc bị chặt đứt.


      "Tôi coi trọng A Phong, " mở miệng đánh gãy lời người đàn bà kia, cười yếu ớt xem thường : "Đương nhiên là vì thể trạng ấy tốt, lực eo giai, chẳng những có cơ bụng rắn chắc, còn có cơ bắp cường tráng, ở nhà còn có thể hỗ trợ tẩy bồn cầu, lau sàn, chị có biết, ấy tuy rằng có thu nhập mười vạn, nhưng tôi cho rằng ấy có đủ tài nghệ để bù lại chênh lệch về tiền tài."


      Chị Trần nhất thời ngậm miệng, ngốc lăng nhìn nàng, "Kĩ thuật... Tài nghệ? Tài nghệ gì cơ?"


      Nghe vậy, cười đến càng ngọt ngào, mắt cũng chớp : " ấy có thể dễ dàng, ở thời điểm tôi cần, ôm tôi trèo lên lầu 5, cũng lạc nhịp thở chút nào."


      Chị Trần lại ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ám chỉ của , hai mắt trợn lên, bộ mặt nháy mắt nóng hồng, lắp bắp .


      "... ta có thể... Ôm ..."


      "Trèo lên lầu 5." Người đàn ông mở miệng tiếp.


      câu này, làm cho cả hai người phụ nữ đều vội quay đầu, chỉ thấy Lã Kì Phong biết khi nào đến đây, liền đứng ở bên cạnh , mỉm cười mở miệng.


      "Đúng vậy, tôi có thể. Chỉ cần ấy muốn, tôi nguyện ý ôm ấy đến bất kỳ địa phương nào."


      Nghe thấy thế, đổi lại là khuôn mặt nhắn của bạo hồng, trừng mắt người đàn ông kia, cái miệng nhắn hơi giương lên, nhất thời có chút ù tai, muốn tìm cái động để chui vào.


      "A..." Chị Trần nhịn được nâng tay che khuôn mặt nhắn."A..."


      "Chị Trần, đúng ? lâu thấy." lễ phép khách khí chào hỏi bà tám kia.


      "Ách, đúng, lâu thấy." Chị Trần mặt đỏ tai hồng nhìn , lắp bắp : "Cái kia, chồng tôi hình như gọi tôi, tôi phải trước, lần khác tán gẫu."


      xong, chị Trần tỷ nhanh chóng xoay người mất.

      * muốn đập cho vợ chồng bà Trần này trận :yoyo61: nhưng mà kết câu của phong quá :yoyo26: ôi cặp này chết được.

      @vũ pigg cám ơn bạn ủng hộ nhé. Mai có nốt phần còn lại của chương 4. Sau đó mình edit được nữa vì phải ôn thi :031: mặc dù cặp này vô cùng dễ thương nhưng mình vẫn sợ fail hơn nên là :sad: Hy vọng bạn có thể tiếp tục ủng hộ truyện này, editor sau chắc chắc chăm hơn mình nhiều :063:

    2. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      Ôi trái tym tan nát :yoyo41::yoyo25: biết bh mới có người lấp hố :'( dù sao cũng rất cám ơn bạn edit trn này. Mong bạn ôn và thi tốt :yoyo52:

    3. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462
      ***Gợi ý các bạn nghe bài này: trong lúc đọc phần này. cá nhân mình thấy nó rất hợp với khí an lành ở chương này. (mặc dù nó là dawn chứ hem phải giữa trưa :uong2:)

      4.3

      Trong giây, cơ hồ cũng muốn chạy trối chết, nhưng lại chặn đường thoát chết của , vươn tay ra giúp kéo ghế dựa ra lần nữa, để tiện ngồi xuống.


      còn đường trốn, đành phải đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống.


      "Xin lỗi , em phải cố ý trước mặt người ta khoe khoang, em chỉ là..."


      "Em chính là muốn cho ta câm miệng." .


      sai, chính là muốn cho người đàn bà kia câm miệng.


      "Chị Trần kỳ thực phải là người xấu, chỉ là biết có chừng có mực." với .


      " biết." Khóe miệng khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh , khom người ở bên tai : "Nhưng là vẫn cảm thấy bà tám kia đáng ghét, cám ơn em giúp chuyện."


      biết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hai tai nóng lên.


      " ra nghĩ nếu ôm em lên lầu 5, vẫn thở dốc chút." xong ngồi xuống, "Chúng ta có lẽ nên làm cho ta có nhiều vọng tưởng thực tế lắm, như vậy đối với chồng ta rất tàn nhẫn."


      Lời này, làm cho nhịn được bật cười.


      cười, đưa tay cầm lấy bình nước quả lớn bàn thủy tinh, rót cho cùng chính mình ly nước trái cây, uống hớp lớn.


      Lục tục lúc, các đồng nghiệp cũng đến, đứng dậy chào hỏi mọi người, cũng đứng dậy theo. Mọi người cùng nhau giới thiệu hàn huyên, thường thường quên hai người bọn họ, nếu chính là khi nhìn thấy với , lộ ra chút biểu cảm hoang mang, rất nhiều người kêu nhớ được tên , đương nhiên càng miễn bàn tới .


      cũng để ý, mà cũng vậy.


      Đây là thời điểm để xã giao, đáng tiếc hai người bọn họ cũng phải là động vật thích xã giao.


      So sánh với vợ chồng chị Trần giống như con bướm bay tới bay lui, vội vàng cùng người giao tiếp, với từ đầu tới cuối đều đứng gần đuôi bàn.


      vất vả, rốt cục lại có thể ngồi xuống, đem cốc nước trái cây vừa rót đưa cho .


      tiếp nhận nước trái cây đưa tới, thả lỏng xuống dưới, thế này mới chú ý tới vì hôm nay, mặc quần áo tây.


      chỉ có duy nhất bộ âu phục, biết hôm nay lúc làm có mang nó để thay, còn tưởng rằng giống lần trước, mặc thoải mái quần áo đơn giản thoải mái mà tới.


      Nhưng là, chân đương nhiên vẫn là đôi giày vải lúc làm, mà phải giày da.


      Chú ý tới tầm mắt của , nhìn , mở miệng giải thích: " vốn muốn đổi giày da, nhưng do lâu rồi , đến khi vào lại vừa."


      sửng sốt, "Thực ?"


      "Thực ," nhếch miệng cười. xong, chính mình lại bật cười, tay trái còn kéo ngón tay làm giống miệng khép mở.


      " tại đều là chất liệu bảo vệ môi trường, thường có chất liệu tự động phân giải (?)." với : "Chờ có thời gian rảnh, chúng ta cùng mua đôi."


      " thể mỗi lần đều giày vải là tốt ư?" nhíu mày lẩm bẩm: "Dù sao cũng thường dùng đến, mua cũng lãng phí."


      nhịn được cười khẽ, " cảm thấy vậy cũng được, em đương nhiên thành vấn đề."


      "Em để ý?" hỏi lại.


      lắc đầu, với : " ra mặc như vậy cũng rất đẹp mắt."


      "Thực ?"


      "Ừm." gật đầu, : "Rất có hình tượng."


      nghe vậy nở nụ cười.


      biết lo lắng gì quá, đại khái cho rằng vậy mà thôi, nhưng là nghiêm túc, biết có phải hay bởi vì thái độ của quá mức thản nhiên, cứ như vậy đáp lại, thực tuyệt đối đột ngột, ít nhất thoạt nhìn thấy vừa mắt.


      Bởi vì thời tiết nóng, mặt trời chói chang, mặc âu phục đường lái xe máy đến đây, trán sớm lấm tấm mồ hôi, nhịn được lấy khăn tay đưa cho .


      " mau lau mồ hôi ."


      tiếp nhận khăn tay của , lau mồ hôi mặt.


      "Còn gáy nữa." mở miệng nhắc nhở.


      nghe lời làm theo, nhưng động tác có chút thô lỗ, khi lau xong, cổ áo sơ mi của bị vò nát, còn dựng lên, nhịn được nâng tay giúp sửa sang lại cổ áo.


      Hành động của , làm cho khóe miệng nhếch lên, nhìn thấy cười, nàng khuôn mặt nhắn nóng lên, thiếu chút muốn thu tay, cuối cùng vẫn đem cổ áo chỉnh sửa xong xuôi mới thu tay trở về.


      Cùng lúc ấy, đèn nhà ăn bỗng tối .


      Người chủ trì ở giữa khán đài, bắt đầu giới thiệu nhà trai hai bên.


      tựa lưng vào ghế ngồi, nhàm chán cầm lấy khăn ướt đưa cho lật qua lật lại thưởng thức. ra, người nhàm chán chỉ có , chú ý tới ít người cúi đầu ngắm di động, có nhiều người chuyên tâm nghe người ở phía chuyện.


      Người chủ trì xong, đổi sang người đứng đầu gia đình hai bên, sau đó là chính thương đại lão*, sau đó là bạn thân dâu chú rể, trung gian còn xen kẽ tin quá trình đôi vợ chồng mới cưới quen biết nhau.


      Người đàn ông bên cạnh, ách xì cái, rồi lại cái nữa.


      liếc mắt nhìn cái, thấy ánh mắt bắt đầu chạy vòng vòng, dần dần dại ra.


      Đột nhiên, thấy tất cả mọi thứ đều ngu ngốc.


      căn bản quá nhận thức con sếp, càng miễn bàn tới chú rể, nhưng với lại đến đây, ngồi ngây ra ở trong này ít nhất hai tiếng.


      đưa tay cầm lấy tay , khé nắm lại.


      nháy mắt hoàn hồn, quay qua nhìn , gì nhíu mày hỏi.


      nghiêng người, : "Chúng ta thôi."


      ngẩn người, nhưng hỏi nhiều, cũng chỉ đem chiếc khăn tay ẩm của nhét vào trong túi quần, theo đứng dậy, để dẫn ra ngoài, bởi vì ngồi ở bàn cuối, tiệc rượu lại mới vừa mới bắt đầu, nên có người chú ý hai người bọn họ rời .


      Bên ngoài nhà ăn, cảnh xuân tươi đẹp.


      Bầu trời trong xanh, mây bay trắng xóa, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, núi rừng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang sàn sạt theo từng cơn gió.


      Bên ngoài tuy rằng có khí lạnh, ánh mặt trời cũng lớn, nhưng đối lập với khí trong phòng ăn, bên ngoài khí tươi mát, trời đất bao la, làm cho tâm địa người ta rung động, nhịn được hít hơi sâu.


      Nơi này kỳ thực rất xinh đẹp, phía trước sân nhà là thảm cỏ xanh mướt, còn có cả cây mây và dây leo quấn thành hành lang xanh mát.


      tại sao bên ngoài đẹp đẽ sáng sủa như thế, còn sông núi nước non đủ cả, những người đó vì sao lại muốn chen vào trong phòng tối u để làm hôn lễ.


      Nhưng là kể cả hiểu nữa, cũng phải thực để ý đến ý tưởng của những kẻ có tiền.


      Lúc dẫn qua hành lang dài kia, mở miệng hỏi.


      "Chúng ta cần ở lại trong phòng ăn sao?"


      Hoài An thả chậm bước chân, liếc nhìn cái, , "Em cảm thấy thoải mái lắm, cho nên mang em về trước nghỉ ngơi được ."


      "Em thoải mái?" sửng sốt chút, đột nhiên bước bước lớn, đuổi lên phía trước , khiến cho cũng dừng lại, cúi đầu nhìn , bàn tay to chạm mặt , "Em làm sao thế?"


      quan tâm của người đàn ông này làm cho sửng sốt chút, trong lòng khỏi ấm áp.


      Nhìn nhíu mày, ôn nhu giải thích, “Là lỗi của em, em ràng. Em phải khỏe, đấy chỉ là cái cớ mà thôi."


      ngẩn ra, sau đó bật cười.


      "Vậy là tốt rồi, nghĩ em bị cảm nắng do bộ từ trạm xe buýt đến." Lúc lái xe đến đây mới phát từ dọc đường trạm xe buýt tới nơi này hề cái mái che gì cả.


      gỡ bàn tay mặt mình xuống, nắm lấy tiếp tục về phía trước, cười , "Đoạn đường kia cũng chỉ mất mười phút mà thôi, kỳ thực cũng tốt lắm, ngẫu nhiên có mây, đừng chiều chuộng em quá như thế."


      Người phụ nữ này quả cần chiều chuộng, nhưng cũng hiểu được có bao nhiêu quật cường, đúng là tiêu chuẩn của người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, cách khác, kỳ thực rất thích cậy mạnh.


      nhớ ràng lần gần đây nhất khi với quá thoải mái, cả người phát sốt đến gần bốn mươi độ. Trẹo chân lần đó, bởi vì kêu đau, còn tưởng có gì nghiêm trọng, chờ gặp bác sĩ, mới phát mắt cá chân cùng các dây chằng đều bị rách và rạn nứt, nghiêm trọng đến mức cần bó bột để cố định.


      Hai lần ngoài ý muốn, đủ cho hiểu rằng, nếu phải đến cực hạn, tuyệt dễ dàng kêu khổ kêu đau. Bình thường khi thân thể quá thoải mái, vậy là chịu được, mới có thể mở miệng ra.


      bên cạnh , nhịn vụng trộm quan sát , xác định trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, mới lén lút nhàng thở ra.


      cùng đến cửa lớn bên ngoài nhà hàng, nơi đó còn đặt tấm ảnh cưới rất lớn, dâu chú rể ngọt ngào đứng ở bờ biển, lãng mạn thâm tình nhìn nhau,


      Thời điểm ra đến cửa, thấy dừng mắt ở tấm ảnh kia lâu chút.


      "Chuyện này, nếu em muốn, chúng ta có thể xem ngày chụp bổ sung."


      "Chụp bổ sung?" sóng vai với ra bãi đỗ xe.


      "Ảnh cưới." hướng bức ảnh to lớn kia gật đầu cái.


      Năm đó hai người kết hôn mọi thứ đều giản lược , qua thời gian mới nhận ra hình như mình nên như vậy, gần như tất cả những người phụ nữ quen khi nghe thấy kết hôn có tiệc cưới, cũng có cùng vợ chụp ảnh cưới đều vô cùng thương hại , làm cho dần dần có chút bất an.


      " vì sao cảm thấy em muốn chụp ảnh cưới?" nhìn sang người đàn ông bên cạnh liếc mắt cái.


      " cho rằng phụ nữ bọn em đều thích ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ để chụp hình lưu lại kỷ niệm."


      mắt cũng chớp : "Em thích đem tiền để dành tiết kiệm hơn."


      Câu trả lời của , thể thực tế hơn được nữa, làm cho hơi hơi nhàng thở ra, cũng làm khẽ mỉm cười.


      Hai người tới bãi đỗ xe, dắt xe máy ra chỗ rồi lấy mũ bảo hiểm đưa cho .


      " khi nào lại phải trở về tăng ca?" vừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi.


      "Thứ Hai tuần sau." trả lời.


      sửng sốt, nhìn , "Thứ Hai tuần sau?"


      " nghĩ đằng nào cũng có dịp lên núi, nên dứt khoát đổi cả với người khác."


      "Cho nên hôm nay phải quay lại công trường?"


      "Ừ."


      " có muốn ăn cái gì ?"


      "Gì cũng được." nhún vai, khởi động xe, sau đó bổ sung, "Chỉ cần có thể ăn no là được."


      Câu trả lời của làm nhịn được cười, cẩn thận kéo váy, sau lưng ngồi vững rồi : "Nghe phía trước có nhà bán bành giò ăn tệ, chúng ta thử xem xem."


      ngủ, gối lên đùi mà ngủ.


      Cơn gió trong lành từ từ thổi tới, mang theo mùi hương của núi rừng, làm nên chút mát mẻ.


      ngồi thảm cỏ, dựa lưng vào cây cổ thụ, chỉ cảm thấy thanh thản cách kỳ lạ.


      vốn muốn tìm chỗ ăn có đồ ăn đàng hoàng để có thể ăn no, nhưng giờ là ngày nghỉ, trong nhà ăn ngoài ý muốn đông khách, còn chỗ ngồi, dứt khoát quyết định gọi đồ mang về, vốn tưởng rằng về nhà, nhưng lại hướng ngọn núi đến nơi này.


      kỳ thực lắm đây là nơi nào, nhưng có vẻ thập phần quen thuộc.


      Nơi này cách đường cái xa, có cầu thang có thể lên, hẳn là chỗ cho người đốn củi lên xuống, lối cơ hồ bị bao phủ bằng đám cỏ dại, xem ra người ở quanh đây nhiều lắm. hết cầu thang, chuyển qua chỗ cây cối um tùm, nơi này có thảm cỏ bằng phẳng, còn có cây cổ thụ che ấm, tuy rằng phía trước có núi chắn, nhưng phong cảnh vẫn vô cùng tuyệt đẹp.


      Cây tùng có người chăm sóc cùng hoa dã gừng ở sườn núi tạo nên mảnh rực rỡ, bướm trắng bướm đỏ ở trong các bụi nhàng bay trong gió.


      tìm chỗ ngồi dưới bóng cây, cùng đem đồ ăn bày ra, lúc ăn xong, vội vàng đem rác cùng bộ đồ ăn dọn vào trong gói to, giây chú ý, đến lúc hoàn hồn thấy giống như con gấu to lớn ăn uống no đủ nằm dài thảm cỏ.


      đến bên người ngồi xổm xuống, chỉ thấy từ từ nhắm lại hai mắt, lẩm bẩm .


      " có lỗi, nằm nghỉ chút là được."


      mệt mỏi, người đàn ông này liên tục tăng ca mấy ngày nay, có thể thấy được mệt mỏi trong mắt .


      chạm vào mặt , : "Đừng trực tiếp đặt đầu lên đất, lại đây nằm lên nơi này."


      mở ra mí mắt nặng trĩu, thấy ngồi xuống ở bên cạnh, vuốt lên đùi váy, sau đó hướng vươn tay.


      Có lẽ nên làm như vậy, nhưng muốn để đầu nằm trực tiếp lên cỏ.


      nhìn , khóe môi khẽ nhếch, cánh tay khẽ chống đỡ, thoải mái chuyển di thân thể, chút khách khí đem đầu gối lên đùi của , rồi mới nhắm mắt lại lần nữa, khe khẽ thở dài.


      Giữa đường tháo caravat cùng hai cúc áo cùng của áo sơmi, trước khi ăn cơm cũng bỏ áo khoác âu phục sang bên, đem áo khoác kéo qua, đắp lên bụng .


      Khóe môi lại nhếch lên cao, làm cho nhịn đưa tay khẽ vuốt mặt , lau những giọt mồ hôi lấm tấm trán , dùng ngón tay chải những lọn tóc đen còn chưa cắt của .


      Khuôn mặt ngăm đen của dần dần trầm tĩnh lại, hô hấp cũng trở chậm rãi sâu lắng.


      Ánh mặt trời bao phủ ngọn núi tỏa sang rực rỡ, tia nắng đung đưa theo gió .


      lúc sau mới phát ra từ sau khi hai người quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau rời khỏi thành phố đến ngoại ô thăm thú.


      còn tưởng rằng khi đến ngọn núi này, làm nhớ đến những chuyện trước kia, nhưng này chút trí nhớ xa xăm kia chỉ lướt qua, làm phiền đến .


      Có lẽ, là vì ở bên ...


      núi khí trong lành sảng khoái, giúp con người ta quên mọi ưu phiền trong lòng.


      Con bướm bay tới, lại nhàng bay .


      Mây trắng ở trời theo gió chậm rãi dạo chơi.


      Nơi này an tĩnh, trừ bỏ chút tiếng côn trùng kêu, có tiếng ồn ào náo động gì cho lắm, làm cho người ta thả lỏng người, vuốt ve trán cùng tóc của , đến khi nhận ra, nghe được chính mình mở miệng.


      "A Phong."


      "Ừ?" cũng có mở mắt, ngái ngủ đáp lời.


      "Em chưa từng hối hận."


      "Hối hận cái gì?"


      "Gả cho ." ôn nhu .


      mở ra hai con ngươi đen láy, ngóng nhìn , yên lặng : " cũng ."


      cỗ ấm áp tràn lên trong ngực , cổ họng nghẹn ngào, nâng tay vuốt mắt , kìm được cúi người hôn lên trán của , giọng .


      " ầm ỹ nữa, ngủ ."


      ngoan ngoãn từ từ nhắm hai mắt, để tiếp tục dùng tay ôn nhu vỗ về trán của , tóc , và tai của .


      Tại thời điểm sau giữa trưa ở ngày hè ngắn ngủi này, mọi thứ đều phảng phất như ngàn dặm xa xôi.


      Hôm nay, có thể đến, cũng trách .


      Nhưng đến đây, vì để mất mặt, còn đặc biệt thay âu phục, đeo caravat, cố gắng hết sức làm cho chính mình thoạt nhìn chỉnh chu hơn tí. Tuy rằng biết mặc kệ làm như thế nào, vẫn nhận lại ánh mắt phê bình của mọi người, nhưng vẫn đến đó, đến nơi có đồ ăn để đủ no, nơi có thái độ khinh thường dè bửu, còn có quãng thời gian vô cùng nhàm chán.


      .


      Đây cũng phải là chuyện gì vô cùng giỏi giang, mà nó chỉ là chi tiết nho trong cuộc sống, so với những điều khác đáng chú ý lắm.


      Trong làn gió nhàng, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông nằm đùi mình, trái tim cảm thấy ấm áp.


      ấm...

    4. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      :yoyo17::yoyo17::yoyo17: hura hura editor come back :yoyo45: thankssssssss
      Lazzy LeAnny Ta thích bài này.

    5. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462
      nghỉ edit rồi, mà cuối cùng lại nhịn được mặt dày làm tiếp :yoyo34: Xin đừng ghét bỏ tôi. Chỉ là nhớ Phong chị An quá nên là :yoyo42:


      Chương 5.1


      Giữa ngày.


      Đúng mười hai giờ khi thời gian nghỉ giữa giờ vừa tới, từ bộ đàm truyền đến giọng của đốc công.


      "A Phong, cậu có bạn đến gặp này."


      còn chưa kịp mở miệng hỏi là ai, nhìn thấy người đàn ông đứng gần cửa ra vào cần trục, nhấc tay ra hiệu với ta.


      "Tôi thấy rồi, cám ơn." thông báo lại vào bộ đàm, sau đó mới đứng dậy, mở cửa ra ngoài.


      Bên ngoài gió khá lớn, nhưng tên kia vậy mà đứng vững, đối với bản thân ở nơi cao chót vót lại lộ ra nửa điểm sợ hãi, chỉ là lúc ta từ đầu bên kia tới có bước ngắn bước dài.


      "Sao hôm nay lại rảnh đến đây thế?" sau người đàn ông kia hỏi.


      "Tôi được nghỉ, nghĩ đến lâu rồi gặp cậu, cho nên mới qua đây tìm cậu ăn cơm bữa." Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nhưng từng câu từng chữ đều là tiếng Trung chuẩn, sau đó lấy ra từ túi phong thư dày đưa cho ."Có người muốn tôi tiện tay đưa thứ này cho cậu."


      nhận lấy phong thư giày cộp, tùy tay vứt sang bên, khoanh chân ngồi xếp bằng sân thượng, quan sát người đàn ông kia, thẳng: "Tôi có nhiều đồ ăn cho cậu đâu."


      Người đàn ông kia cũng khoanh chân ngồi xếp bằng xóng vai , tháo xuống mũ bảo hiểm đầu, cười cười, kéo qua chiếc túi , lắc lắc cho xem, : "Tôi biết, tôi tự mình mang đồ ăn tới."


      Xác định đồ ăn trưa của mình gặp nguy hiểm, mới an tâm mở ra đồ ăn vợ chuẩn bị cho mình, bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi tên bên cạnh: "Tôi nhớ trước nay giờ nghỉ cậu đều thích cùng vợ ăn cơm."


      "Tôi cũng muốn thế chứ, nhưng hôm nay ấy có hẹn trước với khách hàng." Người đàn ông tóc vàng vừa ăn đồ ăn mình chuẩn bị vừa thản nhiên trả lời.


      cũng đoán thế, bằng người này bình thường nghĩ muốn mang sweetheart đáng của ở trong túi còn kịp, làm sao có thể có thời gian rảnh rỗi chuyển đồ giùm cho người khác.


      đem chú ý của mình quay trở lại hộp cơm trong túi giữ ấm, hôm nay chuẩn bị cho thịt om cà tím, rau muống xào, viên trứng muối, cái chân gà muối, còn có hộp cơm màu hoa to bự, cùng hộp canh củ sen hầm xương lớn.


      bắt đầu mở từng tầng , rồi bày toàn bộ ra trước mặt, sau đó mới cầm cặp lồng đựng cơm, kết hợp với đồ ăn kèm ăn.


      "Tài nấu nướng của vợ cậu tiến bộ, hay là nó chỉ là thoạt nhìn có thể ăn được thôi thế?"


      " ấy tiến bộ." hờn giận nhíu mi, thay vợ mình cãi lại.


      Người đàn ông tóc vàng cười cười, vừa ăn hộp cơm của, vừa : "Cậu cũng phải thừa nhận, tài nấu nướng của ấy trước kia ra đâu vào đâu cả. Tôi nhớ lần đầu tiên, ấy nấu cơm màu hoa nhão chịu được, giống y như bùn vậy, khổ cho cậu còn phải cố nuốt trôi."


      "Hương vị tốt là được." dùng lỗ mũi hừ tiếng, hầm hừ : "Đồ ăn là để ăn, cũng phải để ngắm."


      Tuy là như vậy, nhưng quả mới đầu nhìn tới cơm màu hoa, cũng phải thích nó, nhưng cũng ngày nào cũng nấu, cho nên liền chấp nhận ăn, ai biết được bao lâu sau, cơm màu hoa của bắt đầu tiến bộ, giống như lúc trước, phải cứng quá mềm quá, nhiều khi lại rất nát, giờ đây cơm màu hoa của độ cứng mềm đều vừa phải.


      "Những món ấy nấu bây giờ đều phi thường ngon."


      xong, giống như để chứng minh, ăn hai miếng cơm to, lại : " ấy vì học nấu cơm, bỏ rất nhiều công sức."


      " khi vậy, cậu còn lo lắng cái gì? Nếu ấy cần cậu, tốn nhiều công sức như thế để chuẩn bị cơm hộp cho cậu."


      nghe vậy ngẩn người, nhíu mi liếc mắt trừng tên kia cái, thấp giọng mắng.


      "Cứt chó, ai với cậu hả ?"


      Người đàn ông tóc vàng đồng tình nhìn , " thế giới này có bí mật nào là vĩnh viễn, chuyện bát quái luôn truyền nhanh nhất."


      xem thường liếc , miệng lẩm bẩm lời thô tục, thấp giọng nguyền rủa lão đại ca rỗi hơi miệng lớn.


      Người đàn ông tóc vàng ăn ngụm cơm bí đỏ, lại : "Kỳ thực vợ cậu thực rất có lòng, chân gà muối béo ngậy, trứng muối có thể bổ sung anbumin, rau muống tốt cho gan, cà tím có thể giảm nhiệt, lưu thông máu, mướp đắng cùng củ sen đều có chất xơ, cơm hoa màu đương nhiên cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của cậu mà làm, dinh dưỡng cơm hộp của cậu phối hợp tốt lắm, vợ cậu hẳn là suy nghĩ rất kỹ, ấy nếu cần cậu, cơm trắng thêm chân gà, lại tùy tiện xào thêm món rau cũng là tốt lắm rồi, cần gì phải cố gắng như thế."


      "Tôi biết ấy rất có lòng." Nhưng cũng biết, đó là tính cách của , chính là chỉ cần quyết định nghiêm túc, toàn tâm toàn ý làm đến tốt nhất, cũng phải nhất định cùng có quan hệ hay .


      "Nếu vậy, cậu còn lo lắng cái gì? Cậu cùng ấy phương diện kia cũng có vấn đề gì, phải sao?"


      " tại tôi lo lắng nữa." đằng nghĩ nẻo xong, hung hăng cắn ngụm chân gà, ăn vài miếng cơm, mới thanh giọng : " ấy vẫn học làm quen, giống như lúc ấy học nấu ăn vậy, ngày nào đó ấy nhất định học được."


      Người đàn ông tóc vàng nghe xong cười khẽ, thêm gì nữa, cũng chỉ tiếp tục ăn cơm của mình.


      cần cẩu, gió , nhưng phong cảnh tốt lắm, có thể nhìn rất xa, làm cho người ta thấy vui vẻ thoải mái, có thể hiểu vì sao người này lựa chọn nơi cao chót vót thế này làm công việc thứ hai sau khi nghỉ.


      Ăn hơn nửa đồ xong, nhìn người đàn ông từng là cộng của mình, hỏi.


      "A Phong, tại sao lúc trước cậu lại chọn dịch vụ mai mối?"


      nhất nhún vai, thản nhiên : "Đó là phương thức nhanh nhất để tìm vợ."


      "Vì sao lại là ấy?"


      Người đàn ông có lập tức trả lời, chính là ăn ngụm cà tím, lại ăn miếng rau xanh, sau đó lại ngụm cơm hoa màu, nhai kĩ rồi nuốt lâu, lúc sau mới nhìn về phía trời đất bao la, chậm rãi .


      "Lúc mới gặp, tôi kịp trở về thay quần áo, tiện tay mua chiếc áo T-shirt, bởi vì rất vội nên quên cắt mác giá, về sau lúc xem phim, ấy thừa dịp tôi ngủ, vụng trộm giúp tôi đem cái mác giá kia nhét vào bên trong cổ áo. ấy thực rất cẩn thận, từ đầu tới cuối chỉ làm trong vài phúc, chỉ sợ đem tôi đánh thức."


      Người đàn ông tóc vàng ngẩn người, quay đầu nhìn , thấy khuôn mặt ngăm đen kiên cường, lộ ra ôn nhu, bỗng nhiên lý giải nguyên nhân cưới .


      "Tính tình ấy tốt." , người phụ nữ kia bận tâm đến mặt mũi của (A Phong).


      "Ừ, ấy tốt bụng lắm." Khóe miệng Lã Kì Phong nhếch lên, lại ăn ngụm cà tím, gật đầu : "Là người phụ nữ tốt."


      Ba năm trước chợt nghe người đàn ông này muốn xem mắt, cũng kinh ngạc, biết người này nếu quyết định chuyện gì, dũng cảm tiến tới, biết A Phong chỉ là nơi có thể trở về, người phụ nữ chờ đợi (A Phong), cái nhà.


      Tình phải là thứ chờ mong khát vọng, nhưng là gia đình.


      Nguyện vọng của Lã Kì Phong rất đơn giản, cơ hồ ai quen biết đều biết, muốn có vợ, muốn có con, muốn có mái ấm dành riêng cho mình.


      A Phong sau khi cưới vợ mới phát có dự tính mang thai, vẫn luôn luôn uống thuốc tránh thai.


      Kỳ thực có thể ngả bài với , phải thuyết phục , mà chính là lựa chọn ly hôn, nhưng người này lại giống như ăn phải thuốc mê, cứ như vậy cùng dây dưa, liền dây dưa tới hơn ba năm.


      Trước kia biết người đàn ông này vì sao lại làm như vậy, A Phong vốn là người rất dứt khoát nhân, thẳng đến gặp được người phụ nữ của chính mình, mới hiểu được người này vì sao lại muốn cùng người phụ nữ kia dây dưa.


      Thế giới có rất nhiều phụ nữ, nhưng có duy nhất người, ai có thể thay thế.


      đem mấy miếng cơm cuối cùng cho vào miệng, liếc người đàn ông bên người cái, lại hỏi.


      "Cậu có với vợ cậu công việc của mình trước kia ?"


      Lưng tên kia giật giật, cứng lên, khóe mắt giận giữ, sau lúc lâu mới phun ra câu.


      " có."


      "Có lẽ vẫn nên cho ấy tốt hơn." đề nghị.


      "Truyện tuần trước, tôi chỉ tình cờ gặp phải, nó ảnh hưởng gì tới mọi việc bình thường cả." Lã Kì Phong ăn nốt mấy miếng cơm, trầm giọng : " có việc gì."


      "Chúng tôi đều hy vọng cậu có thể trở về." chăm chú nhìn người bạn tốt, chân thành tha thiết : "Cậu nghiêm túc suy nghĩ xem."


      "Để sau hãy ." nhún vai.


      Người đàn ông tóc vàng cũng khuyên bảo gì thêm, chỉ đem hộp cơm của mình thu gọn lại, lúc này lại nghe thấy mở miệng hỏi.


      "Uy, kiện kia, có tiến triển gì ?"


      Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông tóc vàng tự giác trầm xuống, cười khổ.


      " có."


      trầm mặc, sau lúc lâu, mới .


      "Nếu có việc cần, cậu biết làm thế nào để tìm được tôi."


      ngẩn người, quay đầu nhìn người đàn ông đầu đội mũ bảo hiểm công trường, thân mặc quần áo lao động màu xanh, bên nhìn phong cảnh phía xa, bên ăn cơm, khóe miệng bất giác nhếch lên.


      "Đúng vậy, tôi biết."


      Gió ngừng thổi, cuốn lấy mây, kéo thành những sợi dài.


      Hai người đàn ông lẳng lặng ngồi, cũng chuyện nhiều.


      Đây là thời gian nghỉ trưa, mà có đôi khi, có số người, có số việc, có chút tình nghĩa, cũng cần phải ra miệng.


      Hết thảy, cần , chỉ cần tự biết là tốt rồi.


      Tiếng di động vang lên.


      Lại là thứ Bảy.


      Sáng sớm, cùng bạn có hẹn, lúc ra cửa, chiếc di động trăm năm dùng lại đột ngột vang lên.


      từng muốn giúp mua chiếc di động mới, nhưng cần, đồ mới cũng dùng tốt như đồ cũ, rơi hai cái hỏng rồi, loại di động này tùy rằng vết thương đầy mình, nhưng lại bởi vì trải qua bao nhiêu chuyện, giống như chở thành kim cương gì phá được, làm cho dùng vài năm cũng bị hỏng, cho dù nếu có ngày thực bị hỏng, cũng quá đau lòng.


      Mà giờ này khắc này, chiếc di động kia lại vang lên. Rung động, phát ra ánh sáng.


      Khi Hoài An cầm quần áo tiến vào, thấy nó kêu, cất quần áo thu được vào tủ quần áo, lúc qua muốn tiếp nó, nó lại ngừng lại.


      vốn định để nó lại vào ngăn tủ, nhưng giây này lại nhớ tới lời của chị Trần.


      Tăng ca cũng phải là chuyện tốt, em nhớ rảnh phải điều tra xem... Điểm quan trọng là thường tới ban công hoặc toilet gọi điện thoại, như vậy tám, chín phần nhất định có chuyện...


      Giữa vợ chồng cũng nên có riêng tư. Chính cũng có đống bí mật.


      Nhưng quên được lời cảnh cáo của chị Trần, quả thường thường ra bên ngoài nghe điện thoại, thời gian này cũng thường tăng ca, hơn nữa vài tuần gần đây lại là lạ. Tuy rằng hai ngày nay giống như trở lại bình thường. vẫn cảm thấy khó hiểu.


      gả cho là để bảo vệ chính mình, tự giác khẽ cắn cánh môi, giãy dụa, chần chờ, mấy lần muốn đem nó thả về, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được lần nữa đưa điện thoại di động đến trước mắt.


      muốn bảo đảm an toàn của bản thân,liền chỉ là vì an toàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :