1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Mồi - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Lâu lâu trồi lên tí để cho các bạn biết mình làm nốt 2 chương nữa. Lần này mình đăng cả chương nên hơi lâu. tại gõ được 15 trang A4 rồi... Được 20 like là tui úp lên đó. Việt Nam là làm. He he
      hạnh dori, Asa Pham, myphanan8 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 16:
      trốn học.
      Bởi vì dám đối mặt , cho nên trốn học với .
      thực tế, tránh cả hai nơi.
      nghỉ học sân thượng và phòng tập thể thao.
      Nếu có thể, hy vọng cả đời mình có thể cần ra ngoài gặp mặt .
      Cửa phòng từ sáng sớm tới giờ chưa có tiếng động gì, sau khi trở về liền trốn, tới gõ cửa.
      tập, cũng tìm đến.
      biết nghĩ cái gì, cũng biết mình nghĩ điều gì.
      ràng, việc gì cũng trải qua với hết rồi, rất quen thuộc với con người . Cũng phải chưa từng hôn , phải chưa hôn lần nào, phải chưa ở cùng chỗ với .
      Nhưng mà, cơ thể lại nóng đến như bị thiêu cháy.
      Đến buổi chiều, lòng xấu hổ chống lại được cảm giác đói bụng, mang thai ba tháng, càng ngày thèm ăn hơn, lần trước có nhờ Khả Phi giúp mua đò ăn dự trữ, từ mấy giờ trước trong lúc quá lo âu ăn sạch, nhẫn nại đến hai giờ chiều, ruốt cục quyết định mở cửa xuống lầu tìm đồ ăn.
      thận trọng mở cửa, xác định bên ngoài có ai, rồi mới bước nhanh qua hành lang, tầng lầu cũng yên ắng như có ai, nhưng có thể nghe thấy thanh của máy giặt chạy ở phòng giặc áo lầu truyền tới, đoán là Hạ Vũ.
      Đợt học thêm hè hết, nhớ những người phụ nữ khác sáng nay cùng những đứa đến nhà ông bà, chỉ có Hạ Vũ và Khả Phi do còn bận việc nên ở lại.
      Bước nhanh đến lầu hai rồi chậm lại, nhìn thăm dò. Phòng tập thể thao có ai, phòng khách có người, tốt.
      chạy tới cửa phòng khách nhìn vào phía trong, phòng bếp cũng còn người.
      tốt quá.
      nhàng thở ra, bước nhanh tới trước. Người trong Hồng Nhãn nhiều, công việc lại khác nhau, mọi người phải lúc nào cũng có thể ăn cơm với nhau, nên Khả Phi luôn để lại bếp nồi canh hoặc cháo, phòng ngừa vạn nhất có người đói bụng.
      bếp kia chắc là nồi canh gà nấu mướp đắng thơm nức, ngửi mùi nhịn được
      múc chén, chuẩn bị ăn, liền nghe được tiếng bước chấn, sợ đến mức quay đầu lại nhìn, may mắn chỉ là Khả Phi.
      "Hoài An, cuối cùng cậu ra khỏi giường rồi." Khả Phi bưng cái khay và mấy cái ly thủy tinh tới bồn rửa chén, : "Buổi sáng tớ thấy cậu, còn lo lắng cậu có phải thoải mái hay ."
      "Tôi sao, do cẩn thận ngủ quên thôi."
      Khả Phi vừa rửa ly, vừa sáp lại gần, giọng quan tâm hỏi: "Có phải dì cả hàng tháng lại đến ? Có cần tớ nấu canh gừng cho cậu ?"
      " cần, phải tôi có kinh nguyệt đâu." cụp mắt, có chút chột dạ : "Chắc do mệt mỏi quá nên ngủ quên mà thôi."
      Khả Phi hé miệng mỉm cười, : "Vậy tốt rồi, A Phong trước khi ra ngoài còn dặn tớ là nếu tới buổi tối mà cậu còn chưa ra ngoài đưa ít đồ ăn tới cho cậu đấy."
      Nghe vậy, ngẩn người, vội vã quay đầu hỏi: "A Phong ra ngoài à?"
      "Đúng vậy, sáng sớm nay ấy và Võ lên máy bay Campuchia."
      Khả Phi rửa sạch cái khay rồi đến mấy cái ly, đem khay tráng lại lần nữa, đứng lên, : "Chị Lam ở bên đó gặp chút việc, Võ cùng ấy hỗ trợ."
      ra ra ngoài.
      nhàng thở ra, thế rồi mới bưng chén canh, ngồi vào bên cạnh bàn từ từ ăn.
      Khả Phi giúp gọt hoa quả, ngồi vào đối diện , hỏi: "Hoài An này, tớ hỏi cậu cái này nhé, lần trước lão a Phong ta nấu món vịt dưa chua ngon bằng cậu, tớ hỏi ta là kém hơn ở chỗ nào, ta lại nên lời được nguyên do, chỉ là hương vị giống nhau, món này cậu có gia vị gì đặc biệt à?"
      nghe xong, hỏi: "Cậu nấu như thế nào?"
      "Món đó có dưa chua, thịt vịt, còn có gừng nữa." Khả Phi mở to đôi mắt to, : "Món vịt nấu dưa chua phải có những thứ như thế sao? Tớ còn đặc biệt dùng dưa chua còn thêm hoa đào tự chế nhé, hoa đào ướp dưa chua bản chất vẫn dùng loại rau cải mọi người vẫn dùng đấy thôi, như vậy mà ta còn cho rằng hương vị đúng, khiến tớ nghi ngờ đầu lưỡi ấy có vấn đề mới đúng ý. Sau đó tớ lấy nước dưa chua này để làm dấm cho ta ăn, tên kia có vị giác ngu ngốc đó ăn xong lại có biểu cảm rất bi thương, tình làm tớ hết biết gì nữa."
      Nghe ấy như vậy, Hoài An bật cười, : "Tôi có bí quyết đặc biệt gì cả, chỉ là ấy thích ăn cay, nên tôi thường thêm ít hạt tiêu mà thôi."
      "Thêm hạt tiêu à?" Khả Phi há hốc mồm, ngây người nhìn .
      Hoài An gật đầu, cười : "Ừ, hạt tiêu, ít là được rồi."
      "Cái gì chứ." Khả phi vừa bực mình vừa buồn cười : "Tớ ta có vị giác rất kém, ấy còn chịu nhận, thiếu có ít tiêu mà thôi, ta nửa ngày ra lý do được. Tuy nhiên, quả nhiên Đào Hoa đúng, cùng món ăn, mỗi nhà nấu lên đều có vị giống nhau. Cho nên mẹ nấu ba rất thích, nhưng người đàn ông rất ngốc, biết bởi vì có vợ nên mới có thể mỗi ngày được ăn ngon như vậy."
      Lời này làm mặt ửng đỏ, lỗ tai nóng lên.
      "Tôi vốn thích đồ ăn còn bị thừa lại."
      "Tớ cũng vậy." Khả Phi tìm được người đồng cảm với sở thích của ấy, cười : "Tớ khổ cực nấu ăn như vậy, thế mà ta mới ăn chê này chê nọ, có đôi khi tớ muốn lấy cái chảo gõ đầu ta."
      Hoài An cũng cười, có thể cảm thông được loại cảm giác này, nhưng vẫn kiềm được giúp .
      "Lúc đó A Phong có khỏe , bình thường tôi nấu cái gì, ấy liền ăn cái đó, ăn thích cũng gì nhiều."
      "Nghe vậy còn được, lần trước tớ thấy ấy có bộ dạng như mất hồn, siêu đáng thương, tớ mới hỏi ấy muốn ăn gì, ấy ăn xong tâm trạng cũng tốt hơn chút, tôi cố hỏi, ấy mới ." Vừa , ấy nghiêng người giơ tay che miệng, đỏ mặt giọng : "Tớ A Chấn nhé."
      Hoài An ngẩn người, chỉ thấy Khả Phi vừa bực mình vừa buồn cười ngồi thẳng " ấy cầu rất nhiều, miệng lại kén chọn, tuy nhiên cũng bởi vì như thế, khả năng nấu ăn của tớ mới có thể tiến bộ nhiều như vậy. Cậu đừng thấy ấy lạnh như băng như vậy, ra ấy có tài nấu nướng cực tốt, lúc tớ mới tới, có khi do ấy dạy tớ nấu ăn, có đôi lúc tớ quá mệt mỏi, dậy được, bữa sáng ấy cũng làm cho tớ, mấy hôm trước trứng cuốn đúng chuẩn ấy làm, cậu ăn thấy rất ngon đúng ?"
      "Là ấy nấu sao?" lặng chút.
      Khả Phi mạnh mẽ gật đầu, cười : " đấy. Mẹ A Chấn ở quê mở quán ăn, cho nên đàn ông nhà họ Đồ đều biết nấu ăn chút, Tiểu Hoan ngược lại, bởi vì mẹ và trai luôn nấu ăn, nên ấy chỉ biết mấy thứ gia vị cơ bản mà thôi. A Lỗi do ba ấy là Mạc Sâm, cho nên ấy cũng nấu ăn rất ngon. Lần sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau về nhà chơi nhé."
      Vừa , Khả Phi đứng lên, vui vẻ : "Tớ xuống trước làm vài việc , Hoài An, cảm ơn cậu chia sẻ bí quyết nấu món vịt om dưa chua, để lần sau tớ nấu xem sao."
      " cần khách sáo." mỉm cười mở miệng .
      Khả Phi cười rồi rời khỏi bàn ăn, lại kiềm được quay đầu lại : " thế nhưng tôi thấy, cho dù ngày nào đáo tôi cho thêm hạt tiêu vào nồi, có lẽ A Phong cũng cảm thấy hương vị giống như cậu nấu đâu."
      "Sao lại thế?" Hoài An tò mò hỏi.
      "Bởi vì..." Khả Phi cười hì hì : " phải cậu nấu chứ sao."
      Hoài An ngẩn người, khuôn mặt đột nhiên lại đỏ bừng, nóng lên.
      còn chưa kịp thêm điều gì, Phả Phi che miệng, cười chạy trốn.
      ra ngoài tuần lễ vẫn chưa về.
      Người trong Hồng Nhãn hầu hết đều về quê chơi, còn lại vài người ở lại trực, nên nhà trọ trở nên vắng vẻ.
      Mỗi ngày hoạt động dựa theo lịch nghỉ ngơi trước đây, bởi vì có việc gì làm, cho nên giúp Khả Phi quét dọn khu nhà từ xuống dưới. Làm việc nhà có thể làm giảm bớt lo âu và bất an trong lòng , nhưng mấy ngày sau đó, việc gì cần làm đều được làm hết.
      Sau đó, gió nổi lên.
      Sau đó, trời mưa.
      Áp suất khí rất thấp, bệnh thấp khớp lại nặng, làm cho cảm thấy toàn thân như bị ngâm trong nước, bực bội thở nổi.
      Buổi sáng lúc quét dọn trong phòng khách, mở ti vi nghe thấy tin thời báo rằng buổi chiều có bão đổ bộ.
      thích bão, rất thích, vì nó khiến nhớ đến những ngày còn ở trong trò chơi đó. Lúc có bão luôn tự giam mình ở trong nhà, tự giác xin nghỉ, ra ngoài làm.
      Tin tức này làm thấy bất an, nhưng cố gắng đè nó xuống.
      Dù sao chỉ là cơn bão thôi, cũng phải gì lớn, trước đây cũng trải qua vài cơn bão.
      Nhưng vài năm này đều ở cạnh .
      gạt câu nhắc khẽ trong đầu kia , sợ cứ nghĩ rồi tiếp tục vào ngõ cụt làm lòng càng bất an hơn.
      Buổi chiều, Khả Phi tìm để cùng nhau kiểm tra tất cả các cửa sổ, cửa phòng trong khu nhà đều đóng lại.
      phụ trách kiểm tra lầu 3, đến phòng của , lại kiềm được ở lâu hơn chút.
      ra đóng kỹ cửa sổ, nhưng màn che cửa sổ kéo lên, ban đầu chỉ định giúp kéo rèm cửa sổ lên, lại thấy tủ đầu giường để tán loạn nào cái bật lửa, bút, lọ vitamin còn nửa, còn có chai nước cạo râu đáng lẽ ở trong phòng tắm, biết tại sao lại bị mang ra đây, và cái thắt lưng.
      Kết quả chờ đến khi hoàn hồn, thu dọn tủ đầu giường , chà rửa phòng tắm, thay sắp xếp lại tủ quần áo lộn xộn.
      Đối với hành vi của mình, biết gì, ngồi ở giường , đem khuôn mặt nhắn úp vào trong đống quần áo được sắp xếp gọn gàng, rên rỉ.
      Trời ạ, có phải bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi ?
      Đều là bị người đàn ông kia làm hại.
      Tại sao chịu sắp xếp đồ đạc trong phòng lại chứ?
      ràng trước đây đều thu xếp đồ gọn gàng rồi mới để lên giường, nhưng cách xếp chính là đem quần áo xếp đem nhét vào trong tủ quần áo, đến lúc cần lấy đồ lại xoay trái quay phải tìm, kết quả quần áo trong tủ cũng lộn tùng phèo. Hại dọn xong tủ đầu giường xong kiềm được lại dọn phòng tắm, dọn phòng tắm xong đem dây thắt lưng cho vào tủ quần áo, thấy tủ quần áo rối bời, lại kiềm được sắp xếp lại nốt.
      Dù sao, coi như thay Khả Phi giúp dọn dẹp lại phòng thôi.
      Dù sao thừa nhận, cũng thể giúp .
      Ý nghĩ này làm nhớ tới đêm hôm đó, khiến cho cả mặt và lỗ tai đều lại đỏ bừng lên.
      Ngày đó nghe tiếng ra khỏi cửa, còn nhàng thở ra, ai ngờ mấy ngày nay, ngày ngày đêm đêm thấy , cả người khó chịu, trong đầu tất cả đều là cái hôn đêm hôm đó.
      Có vài đêm, thậm chí còn mơ thấy leo lên giường , làm tình với , nhưng đến lúc quan trọng nhất, lại bỏ chạy làm việc khác, khiến khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm khô nóng, may mắn ra ngoài, nếu chừng kích động, bước vào phòng , leo lên người .
      Lớn đến chừng này, lần đâu tiên biết cái gì gọi là tự tìm bất mãn.
      Chết tiệt, rất nhớ .
      Cắn môi, đứng dậy đem những bộ quần áo này cất vào trong tủ quần áo, trước khi vẫn còn ngứa tay giúp gấp gọn chăn lại, thế rồi mới đóng cửa ra ngoài.
      Năm phút sau, mở cửa lần nữa, len lén cầm cái gối của mình đổi lấy cái gối của .
      Chỉ là cái gối thôi, mượn chút mà thôi, chờ bão qua rồi lấy trả lại, dù sao cũng có ai biết.
      Ôm lấy cái gối của , hít hơi sau, mùi hương quen thuộc của tràn vào trong tim phổi, làm an lòng chút.
      cứ thế ôm chặt cái gối của , rồi lại ra ngoài, giúp đóng kỹ cửa lại.
      trở lại.
      Ăn cơm chiều được nửa, nhìn thấy người đàn ông đó vào phòng khách.
      há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống.
      trở về làm gì? Tại sao có thể trở về lúc này? còn tưởng rằng đợi ở Campuchia ít nhất hai ngày nữa.
      Nhưng người đàn ông kia trở lại, ngoài ra, còn có Hàn Võ Kỳ vào người phụ nữ chưa từng gặp mặt.
      người phụ nữ đôi giày lính, bộ đồ rằn ri bằng kaki và áo trong màu đen, mái tóc ngắn xinh xắn, trang điểm nhàng nam tính, nhưng nhìn tổng thể lại là người con có khuôn mặt nhắn xinh đẹp.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Cả ba người đều có vẻ phong trần mỏi mệt, người đều có vệt bùn văngz lên.
      Bọn họ sau khi vào trong liền hướng thẳng tới bàn ăn, người đàn ông kia lại đặt mông ngồi bên cạnh , khiến toàn thân cứng đờ.
      "Em là Diệp Hoài An phải ?" giống hai người đàn ông giống quỷ chết đói mới đầu thai kia càn quét đồ ăn bàn, người phụ nữ đó ngồi xuống phía đối diện , vươn tay hướng phía . "Em khỏe chứ, chị là Phong Thanh Lam, vợ của Hàn, em có thể gọi chị là chị Lam."
      "Chào chị." vươn tay, chần chừ chút, mới : "Chị cứ gọi em là Hoài An."
      ấy và bắt tay ngắn gọn nhưng có lực, rồi mới bắt đầu ăn cơm.
      Bởi vì có thêm ba người mới trở về này, thực rất có sức chiến đấu, trong phút chốc làm yên tâm, can đảm hơn, khiến còn ăn thêm vài miếng.
      Nhưng cả bữa cơm, ngoài việc vùi đầu vào bát cơm, có cho cũng dám liếc người đàn ông bên cạnh cái.
      Cả buổi tối có biểu rất bình thường, cứ bình thường giống như trước đây.
      Ngoài trừ việc vội vàng lấp đầy bụng, còn giúp múc canh, thậm chí lúc ngẩng đầu liếc trộm còn cười với cái.
      đột nhiên đỏ mặt, vội vàng rút ngắn tầm mắt, còn tưởng rằng hỏi lại chuyện đêm hôm đó.
      Nhưng từ đầu đến cuối, đều thêm câu nào, tuy rằng khả năng này rất ít, vẫn hy vọng bởi vì chuyến ra ngoài này, vội vã đến quên cả chuyện kia, sau đó trong lòng thầm cầu nguyện phát cái gối bị thay đổi.
      Sau đó, ăn xong rồi, mới thở hơi, nghĩ lên lầu tắm rửa, lại tiến tới bên tai .
      Cảm giác được dựa rất gần, tự nhiên nín thở, chỉ cảm thấy yên, khẩn trương, còn tưởng rằng trước mặt bao nhiêu người, làm gì với .
      Nhưng giây kế tiếp, dưới mặt bàn, nhét vật vào tay .
      "Vật kỷ niệm cho em đó." giọng .
      Hơi thở nóng bỏng thổi lên lỗ tai , luồng nóng đó theo hơi thở của quét vào lỗ tai, chui vào lòng , làm cho toàn thân nóng lên, đến cả ngón chân cũng co cuộn lại cục.
      dùng hết sức để ráng nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp phát ra.
      May mắn thay phát , cứ thế chỗ khác, mới có thể hô hấp lại bình thường.
      Đến khi hoàn hồn lại, cúi đầu mới nhìn thấy, phát cho hai đóa hoa, hai cái kẹp tóc hình hoa.
      Đây phải là hoa , nhưng thoạt nhìn nhận ra được hoa giả, hoa chỉ là trang sức, ra nó là cái kẹp tóc.
      Nhớ tới việc từng chê mấy cái kẹp tóc của , nghĩ tới đưa cái này.
      Trong lòng bỗng cảm thấy rất ấm áp.
      Đối với các loại kẹp tóc cũng quan tâm lắm, chỉ cần có thể đem tóc kẹp gắp lên là được rồi.
      Thế nhưng, cái kẹp tóc này rất đẹp, quả dễ thương hơn so với cái kẹp tóc trước đây của rất nhiều. Nhìn đóa hoa kia, nhịn được bắt chước , bấm để hai cái kẹp bật ra rồi lại đóng lại kêu tách tách hai cái, sau đó tự nhiên cười khẽ tiếng.
      Bão đêm, gió giật mưa to.
      Sau khi trở về phòng, tắm rửa, gội đầu, leo lên giường, đem hai cái kẹp hoa đặt đầu giường.
      Cánh hoa màu trắng ôm lấy nhụy vàng, vừa sang trọng vừa đẹp, làm có cảm giác rất dễ chịu, Hoài An ôm ấy gối đầu của , rất nhanh vào giấc ngủ.
      Trước nửa đêm, ngủ cũng tệ lắm, nhưng ngủ thẳng giấc được nửa, lại mơ thấy ác mộng.
      Trời mưa rất to, ở trong rừng rậm chạy như điên, sợ hãi dám dừng lại dưới tán rừng, thậm chí dám té ngã, sử dụng tất cả các giác quan để cảm nhận, toàn lực chạy về phía trước.
      Máu và mồ hôi lẫn lộn với nhau, nước mắt và mưa quấn lấy nhau phân biệt được.
      bị thợ săn truy đuổi, giết chết.
      Khắp nơi đều có tiếng kêu la thảm thiết, thanh của tiếng khóc, tiếng van xin xem lẫn với tiếng sấm chớp, tiếng khóc lóc ngừng vang lên, cho phép mình để ý đến, chỉ kiên định, chạy ngược với hướng thanh đó phát ra.
      sống sót, phải còn sống, nhất định phải sống.
      thợ săn vọt ra, tấn công , theo phản xạ né tránh.
      Phía sau Vincent vọt ra, đạp người thợ săn, hét lớn lên với .
      được tránh! Công kích là cách phòng thủ tốt nhất!
      Đúng lúc này, viên đạn được bắn ra, trúng vào bả vai của Vincent, ta thuận thế ngã xuống đất, tên thợ săn vừa nổ súng kia cầm súng lao tới xem xem, lại bị Vincent giả chết nhấc chân đá rớt súng tay tên kia xuống, hai người đàn ông quần nhau mặt đất.
      theo phản xạ chạy tới nhặt súng, quay đầu phát Vincent bị thương, đánh lại tên kia, kêu to lên với . Nổ súng ! Em còn chờ cái gì? Giết ! Giết em rồi em mới có thể sống! Giết !
      cần, khống muốn, nhưng tên biến thái này đưa ngón tay đâm vào miệng vết thương của Vincent, làm ta gào to. thấy tên thợ săn rút ra con dao, đâm vào Vincent..
      giết ta rồi!
      nổ súng, tên thợ săn chết.
      Người Vincent chảy máu, bước rồi bước về phía , cúi đầu hôn môi , cười .
      Bảo bối, em làm tốt lắm.
      tại, em và cũng là thợ săn.
      lui lại bước, mặt trắng bệch, nghiêm mặt :"... Tôi phải... Tôi phải..."
      Em là thợ săn, em và giống nhau, trời sinh chúng ta là đôi!
      "Chúng ta phải..." thở phì phò, hoảng sợ tranh cãi: "Tôi và giống nhau! giống nhau!"
      Ha ha ha ha... Bé ngốc, em đương nhiên giống rồi.
      Em cho rằng em vừa giết ai? Thợ săn? Hay là con mồi?
      Vincent cười hỏi.
      Trong lòng phát lạnh, quay đầu nhìn lại, nhìn vào thợ săn bị nổ súng bắn nằm mặt đất. tia chớp chợt lóe lên, lại mất, đủ chiếu sáng lên khuôn mặt của tên thợ sắn.
      Ban đầu là khuôn mặt xa lạ, nhưng lại hề xa lạ, người thợ săn kia phải là ai khác, chính là A Phong.
      nằm ngược sáng, gương mặt tái nhợt, nằm ngay ngắn, tóc gọn gàng, dính đầy nước mưa.
      !
      Nỗi đau khó có thể tiếp nhận chiếm lấy cơ thể , làm quỳ rạp xuống đất, có cách nào khống chế tiếng khóc thét phát ra.
      cảnh cáo em.
      Vincent cười nhìn .
      phải với em sao? Quy tắc đầu tiên của con mồi, nên tin bất cứ kẻ nào. Quy tắc thứ hai của con mồi, phải tin bất cứ người nào. Quy tắc thứ ba của con mồi, tuyệt đối tuyệt đối nên tin...
      đợi ta xong, tức giận nổ súng bắn ta.
      giật mình tỉnh lại, người toàn là mồ hôi, mặt đều có nước mắt.
      Đó chỉ là giấc mơ thôi, là mơ.
      Đây phải là , giống với tại, chỉ là giấc mơ còn đeo bám thôi.
      biết ở Hồng Nhãn, còn ở Hồng Nhãn.
      Nhưng mặc dù biết vậy, vẫn sợ.
      có cách nào ngủ tiếp , chỉ có thể xuống giường qua lại.
      Bên ngoài gió giật từng cơn, mưa rất lớn.
      Gió mưa ảnh hưởng tới được, tự với mình, ở nơi rất an toàn. rời khỏi trò chơi, Vincent cũng chết, ta chết, tự tay giết tên đê hèn khốn kiếp đó.
      Bầu trời bỗng ầm lên tiếng sấm, sợ tới mức cứng đờ cả người, cả người đứng chỗ dám di chuyển.
      Gió thổi, càn quét, mưa theo.
      gắt gao ôm lấy chính mình, thể nhúc nhích.
      đương nhiên có thể vận động, có thể, cái này có gì phải sợ, nhưng trước mắt tối đen, tiếng mưa gió giống như ở trong trò chơi, giống như đêm hôm đó, lần đầu tiên bị bắt phải giết người.
      Tia chớp lại lóe lên, tiếng sấm ầm vang theo, lúc này ngồi xổm xuống, che lỗ tai lại.
      Trong lúc đó, giống như lại nghe thấy được tiếng kêu khóc của những người vô tội trong trò chơi.
      Cứu tôi với! Đừng mà! Đừng giết tôi!
      Elise! Elise! Đừng bỏ tôi lại! Đừng bỏ tôi lại!
      Đừng kêu, đừng kêu nữa, chỉ có thể cứu thôi, phải cứu chính thôi!
      dùng sức che hai lỗ tai mình lại, nhưng ngăn được tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, cả tiếng sấm chớp nữa, còn cả tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.
      Tôi muốn, tôi muốn chết, mau cứu tôi với!
      Nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi, trong cơn hoảng loạn, muốn bật đèn lên, lại tìm được phương hướng.
      Em muốn chết phải ? thể bật đèn, đèn sáng em bị phát , em nghĩ em phải là con mồi à?
      Tiếng Vincent lạnh lùng vang lên, cảnh cáo .
      , tên khốn kiếp kia chết, ta chết!
      để ý tới thanh của tên đàn ông đó, lục lọi sàn nhà, mong tìm được vách tường, nhưng ánh chớp lóe lên, tiếng sấm lại ầm vang, trong đầu toàn tiếng vọng kêu khóc ngừng của mọi người, sợ tới mức co lại thành cục, muốn tiếp tục tìm công tắc bật điện nhưng cứ thế nào cũng tìm thấy.
      Trong bóng đêm, quá khứ và tại chồng chéo lên nhau, trong cơn mưa rền gió dữ, nhận ra được phương hướng, phân biệt được mình ở đâu.
      , có điên, chỉ là bị giật mình, có thể phân biệt được và ảo , có thể tỉnh táo lại, có thể tỉnh táo tại, chỉ cần... Cần...
      A Phong.
      cần , muốn tìm , nhất định cánh cửa nơi nào đó, chỉ cần trấn tĩnh lại có thể phát được, có thể thấy, thử đứng dậy sờ soạng, nhưng tia chớp lại lóe lên, tiếng sấm lại ầm vang.
      phải trốn , trốn mới bị phát .
      Bản năng bảo toàn tính mạng làm lui lại về chỗ cũ.
      Sau đó đụng phải giường.
      Là giường.
      Nhớ tới bên giường có điện thoại, ba chân bốn cẳng bước tới, cầm điện thoại lên, nhưng vì cầm chắc nên làm nó rơi xuống đất, hốt hoảng sờ soạng phía dưới, vất vả mới tìm thấy nó, tiếp theo ấn dãy số nội tuyến sớm thuộc lòng.
      Điện thoại vang tiếng bị nhận.
      " A lô?"
      Nghe được thanh của , cổ họng nghẹn ngào, trong nháy mắt nước mắt chảy tràn mi.
      "A Phong..."
      Phía bên kia điện thoại nhận được tiếng khóc nức nở yếu ớt của của .
      hoảng sợ, sau đó nghe được tiếng run rẩy, thanh rất rất , lắp ba lắp bắp, mở miệng cầu.
      ", làm ơn.... Em...Em có.... thể... Em ... thể làm được...."
      " qua ngay đây."
      cúp điện thoại, nhảy khỏi giường, chạy tới cửa đối diện, cửa khóa, chịu khó gõ cửa, chỉ phát đạp cửa phòng ra, vọt vào.
      Trong phòng tối đen màu, trước tiên bật đèn, chỉ thấy giường có người, nơi nào cũng hỗn loạn, chăn của rớt mặt đất, gối đầu chẳng biết tại sao chạy đến bên cửa sổ, điện thoại từ đầu giường mặt đất, thấy điện thoại di động, ghế dựa chũng bị dựng ngược, đèn bàn cũng lăn xuống đất.
      Mới đầu thấy ở đâu cả, nghĩ cầm điện thoại di động vào phòng tắm, nhưng trong phòng tắm có ai, định mở miệng gọi .
      Tiếng sấm lại vang lên, nghe thấy tiếng sợ hãi buồn bực thở gấp.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      nhanh chóng nằm úp sấp ở bên giường, thấy co rúc ở gầm giường chỗ sâu nhất, từ từ nhắm hai mắt, người dựa vào tường, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, tay nắm chặt tai nghe, hai cánh tay chéo lại trước mặt, như chuẩn bị chống lại thứ gì đó, nhưng sợ hãi vẫn khiến toàn thân ngừng run run, khuôn mặt nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, sợ hãi như vậy, cả người co lại, cằm gối lên đầu gối.
      Bộ dáng kia của chính là sợ .
      Trong nháy mắt, biết mình làm sai hai việc, đầu tiên nên gác điện thoại của , thứ hai nên đá cánh cửa xông vào.
      biết nguyên nhân sợ hãi, hành vi của sớm phá hỏng chút tỉnh táo của , khoét sâu vào nỗi sợ hãi của .
      thận trọng vươn tay về phía , khàn giọng kêu .
      "Hoài An."
      Cả người run lên, nín thở, nhưng vẫn ngừng run rẩy.
      " có việc gì nữa rồi, là đây." vươn tay ra, nhưng vẫn chạm tới , gian dưới giường quá , vào được, phân vân bê nguyên giường ra, lại sợ động tác mạnh như vậy, làm sợ hãi nhiều hơn, cho nên chỉ dùng thành bình tĩnh, mở miệng cầu: "Em thả tay xuống, nhìn này."
      hề cử động, ngược lại trở nên rất yên ắng, giống như mọi ý chí chiến đấu bị cưỡng chế dừng lại, giống như động vật bị động vật ăn mồi to lớn phát bị đẩy vào đường cùng, cứ như có ý định giả chết.
      giây này, đau lòng và phẫn nộ cùng nhau dâng lên, biết, đây là bộ dạng trước đây của khi ở trong trò chơi, đây mới chính là bộ dạng của .
      Trong hoàn cảnh đáng sợ như thế, cho dù lợi hại thế nào nữa, cũng ai có thể sống lâu như vậy mà học được cách trốn tránh.
      Giấu mình , trốn , mãi cho đến khi chấm dứt chém giết.
      phải luôn luôn dũng cảm như vậy, phải máu lạnh vô tình như , giết người run tay, chân đá người xong run rẩy, mà bị buộc thành như vậy, bị tên đáng chết đó ép vào đường cùng, sau đó thể phản kháng.
      Nhưng hầu hết thời gian, bọn họ đều kinh hoảng sợ hãi trốn tránh như vậy, cất giấu hơi thở, lo lắng lúc nào đó bị tìm được, bị giết chết.
      phải thợ săn, cho tới bây giờ vẫn phải, thợ săn chỉ là cách gọi đùa giỡn của bọn chúng, vẫn luôn chỉ là con mồi.
      có thể ràng cảm giác được sợ hãi của và tuyệt vọng, sợ hãi và kinh hoàng.
      "Hoài An," gọi tên của , : "Em vừa mới gọi điện thoại cho , em có nhớ ? Em bảo tới đây, cho nên đến đây."
      Mắt thể thấy, há miệng thở hổn hển.
      ngắm nhìn , khàn giọng cầu: "Em nhìn , liếc mắt cái thôi là được rồi."
      vẫn cử động, nhưng cảm giác được chần chừ của .
      "Liếc mắt cái thôi là được rồi." khàn khàn giọng nài nỉ.
      biết qua bao lâu, run rẩy hít vào hơi, rốt cục lén lút di chuyển hai cánh tay ngăn lại hai mắt đẫm nước mắt, lộ ra con mắt, lén nhìn từ trong bóng tối dưới gầm giường.
      "Nhìn , là đây, A Phong đây." khàn giọng nhắc nhở : "Tên ngu ngốc mà em gả trước đây đấy."
      Nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắt .
      muốn mỉm cười với , định mỉm cười trấn an nhưng bởi vì lòng rất đau nên cười được, chỉ có thể vươn tay ra, lớn tiếng cầu.
      "Em lại đây, tới chỗ của , để cho bất cứ kẻ nào tổn thương em nữa."
      "Hãy tin tưởng ," cổ họng khẽ nghẹn ngào, tiếp: "Em hãy đưa tay cho ."
      nên tin bất cứ kẻ nào.
      Người đàn ông trước mặt che hết ánh sáng, thấy bề ngoài của ta, ta có bộ dạng rất giống A Phong, giọng nghe sơ qua cũng rất giống A Phong, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng uy hiếp.
      . Được. Tin. Dù. Bất kỳ. Ai.
      Ai cũng có thể phản bội, tin tưởng ta có khi hại chết chính mình.
      biết, đều biết hết, nhờ như vậy mới sống sót, sau đó tiếp tục chạy trốn, vẫn liên tục trốn tránh, cho đến khi gặp .
      "Hãy tin tưởng ."
      Người đàn ông chịu kiềm chế lại mở miệng, lại nài nỉ..
      rất sợ hãi, sợ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, sợ đoạn tình cảm ấy kết quả chẳng còn gì cả.
      Nhưng vẫn liên tục chờ, đưa tay dài ra, cầu.
      "Em nên biết rằng em có thể ỷ lại vào ."
      Nước mắt to cỡ hạt đậu, từ trong hốc mắt chảy xuống.
      ngắm nhìn , nín thở chờ.
      Chỉ ở bên nhau thôi là đủ, nghĩ muốn nhiều hơn.
      , như vậy, lòng mong mỏi.
      thể buông lỏng, run lên, buông xuống cánh tay che mặt.
      điên rồi sao? ta giết đấy!
      để ý tới thanh ghê tởm trong đầu kia, nghĩ mình cần tin tưởng , phải tin tưởng , muốn ở cùng chỗ với , chỉ cần có thể ở cùng chỗ với , cho dù chết, cũng cam lòng.
      Nhưng mà, vẫn sợ.
      Nhưng người đàn ông đó hề cử động, chỉ nằm rạp mặt đất, liên tục giang hai tay.
      A Phong nhìn sợ hãi, khẩn trương, duỗi tay hướng về phái tay , thử chạm tay .
      giây này, ngực thắt lại, hốc mắt cũng nóng lên.
      dám cử động, sợ dọa thêm sợ.
      Đầu tiên vuốt đầu ngón tay , xác định có việc gì, mới run rẩy vươn xa hơn, đụng vào lòng bàn tay , ở bên trong chần chờ, do dự, thỉnh thoảng ngừng lại, cứ như sợ hãi biến mất, hoặc lo lắng đột nhiên bắt lấy tay , cho nên luôn chuẩn bị để rụt tay về.
      Sau đó ngón tay lạnh như băng của mơn trớn khớp ngón tay vốn lớn hơn người thường do luyện võ, mơn trớn bàn tay cứng rắn, thô ráp, rất dày hơn so với người thường của .
      thử thăm dò, khẽ chạm vào, vuốt từng điểm từng điểm, như xác định gì đó.
      Từ đụng chạm cẩn thận đó, có thể cảm giác được càng lúc càng an tâm, càng lúc càng to gan hơn, cho đến cuối cùng, rốt cuộc nhàng đem tay đặt tay .
      "A... A Phong?"
      Cổ họng nghẹn ngào, nhàng cầm bàn tay run rẩy, lạnh như băng kia, nhìn , : "Em xem, chính là đây, có đúng ?"
      tiếng khóc vụn nức nở nghẹn ngào từ môi bật ra, nhưng xoay tay vắm giữ tay , nắm chặt.
      nhàng thở ra, nắm chặt , cẩn thận đem từ dưới gầm giường kéo ra ngoài, ôm vào lòng.
      giây ngắn ngủi đó, vẫn làm cho cứng đờ cả người, kinh sợ thở gấp, run rẩy như đóa hoa trước gió.
      ôm chặt, lại nhàng vỗ về lưng , khàn giọng cam đoan:" sao rồi, em đừng sợ, có ở đây, ai có thể tổn thương em nữa, cho bất cứ kẻ nào tổn thương em..."
      thở hổn hển, lại thở hổn hển, sau đó đưa tay ôm lấy , ôm rất chặt, khuôn mặt đẫm nước mặt úp trong ngực run rẩy khóc thành tiếng.
      Gió mưa và sấm chớp vẫn còn kêu gào.
      Nhưng thế giới của sáng tỏ.
      Những ảo ảnh lạnh như băng, oan hồn đều biến mất, chúng bị tồn tại ấm áp của xua đuổi, đánh tan.
      đặt trong lòng, ở trước mặt , có thể chạm được, sờ được, bao bọc lấy chặt, tiếp tục giọng an ủi bên tai .
      thể khống chế khóc lâu, nhưng người đàn ông này hề để ý.
      cứ ngực trần nằm với mặt đất, dịu dàng dang tay ôm vào trong ngực, hôn lên trán .
      Tiếng tim đập của người đàn ông này, nhiệt độ cơ thể , vuốt ve, mùi hương người , cách hôn , đến cả mùi mồ hôi người , tất cả đều giúp ổn định tinh thần, an ủi con tim hoảng sợ của .
      biết thời gian qua bao lâu, đến khi rốt cuộc ngừng rơi nước mắt bên ngoài gió mưa dường như cũng hơi dừng lại, khó có thể che giấu khi khủng hoảng và kinh sợ tan , xấu hổ bối rối chậm rãi dâng lên. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ muốn cũng dám buông tay, tiếp tục úp mặt trong lòng , hít hít mũi, từ từ nhắm hai mắt, nghe nhịp tim của , ỷ lại , nhưng cũng trốn tránh đối mặt với .
      cũng ép , cũng chuyện, cũng chỉ nằm với , bàn tay to vẫn vỗ về lưng của , tóc , chung thủy làm gì hơn.
      Người đàn ông này chăm sóc dịu dàng trong im lặng, làm trái tim ấm lên, mắt lại ẩm ướt.
      Khoảng cách từ mép giường ra ngoài ra lớn, phía sau là tủ quần áo, tủ đầu giường còn rớt nằm mặt đất, biết thân hình cao lớn của nằm cuộn tròn như vậy cũng thoải mái, cũng hiểu được vai lưng ra áp vào chân tủ, vai phải còn đè lên cái máy điện thoại, nhưng hề có ý định nhúc nhích.
      ôm chặt người đàn ông trước mặt, biết nếu có ý định đứng lên, cứ nằm cuộn tròn như thế với .
      Kết quả, kết quả là, cảm thấy đau lòng vì cho người đàn ông này, làm cho cuối cùng lấy cam đảm, tay bé buông ra khỏi bao bọc của , ý định muốn ngồi dậy.
      Đúng như cảm giác của , ngồi dậy theo , cúi mắt, vẫn dám giương mắt nhìn , chỉ chằm chằm nhìn vào ngực trần to lớn của , lúc này mới phát chỉ ngực trần, mà cơ bản cả người đều trần trụi, người đàn ông này từ trước tới đến nay thường mặc quần áo ngủ, biết nhất định sau khi nghe điện thoại của liền vọt qua, cho nên ngay cả quần cũng kịp mặc.
      Nước mắt vì thế lại rơi xuống vài giọt, giơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt nhắn ướt đẫm nước mắt.
      Đúng lúc đó, nhìn thấy cặp nhẫn bạc, bởi vì động tác giơ tay lên của , chúng từ cổ chạy xuống, hai chiếc nhẫn bạc cùng treo dây chuyền rớt xuống, phát ra tiếng kêu leng keng.
      Chúng cứ đung đưa trước ngực trần rám nắng của đong đưa, vừa trắng vừa tròn, ánh lên nhờ ánh đèn trong phòng.
      dây chuyền có hai cái vòng tròn, lớn , lại bị dây chuyền xuyên qua, chui rúc vào nhau.
      cứng đờ người, dám tin nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn vừa rớt xuống, ngực trong nháy mắt xoắn lại, khẩn trương, cả người đều nóng lên.
      Đó là nhẫn cưới, nhẫn cưới của .
      cứ tưởng rằng tháo ra, đeo, ai ngờ vẫn đeo người.
      Nước mắt lại khiến thế giới trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng ánh bạc còn ở trước mắt, phản chiếu hình ảnh của chúng, đem tất cả trở nên là sáng, rất sáng.
      cách nào khống chế, nâng tay khẽ vuốt chiếc nhẫn trước ngực , chúng nó nhờ vào nhiệt độ cơ thể nên rất ấm rất ấm.
      " có biết rằng... Nên biết rằng...."
      nghe thấy thanh khàn khàn nghẹn ngào của mình quanh quẩn trong khí, muốn , nhưng thể , thể nhắc nhở thêm lần nữa, cảnh cáo .
      "Em từng giết người đàn ông của mình rồi..."
      "Tên rác rưởi đó phải là người đàn ông của em." vỗ về mặt , lau nước mắt cho , nâng tay kia lên, cầm tay , chạm vào chiếc nhẫn bé, đặt trong lòng bàn tay , áp lên ngực, giọng khàn khàn nhưng kiên định tuyên bố.
      " mới phải."
      khẽ nấc ra tiếng, hai vai run run, ước mắt rơi như mưa.
      " mới là người đàn ông của em." nâng khuôn mặt lên, bắt buộc ngẩng mặt, ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt của , : " là người đàn ông của em, giống như em là người phụ nữ của vậy. Người đàn ông mà em đồng ý gả, người mà em có tình cảm, người mà em bằng lòng mạo hiểm ở cùng chỗ, chỉ biết em là người phụ nữ của . là người đàn ông mà dù em chạy trốn cả đời, lại tình nguyện quay đầu đối mặt với những tên thợ săn kia, cho dù đốt nhà cũng muốn bảo vệ , dù em mạnh mẽ đối mặt với những tên thợ săn uy hiếp muốn giết , nhưng thể cứng rắn buông tay bỏ ra , là người từng mất lòng tin của em nhưng em vẫn bằng lòng đưa tay cho , em cũng hiểu được, em là người phụ nữ của ."
      nghe lời của , nước mắt nóng hổi ngừng rơi, chỉ cảm thấy cầm tay , áp lên ngực , đè lên rất chặt, có cảm giác tim của theo lời của , từng nhịp từng nhịp, dùng sức đánh vào lòng bàn tay của .
      thâm tình ngắm nhìn , giọng khàn đục tuyên bố.
      "Giữa chúng ta, cả đời này, có người khác, có khả năng thêm ai khác. giống như đối với em, cũng giống như em đối với vậy. Nơi này còn chỗ trống, sớm bị lấp đầy, em hiểu ?"
      Nhìn người đàn ông trước mặt, khóc thành tiếng, nức nở : "Em giết mất... Em có thể.... Lúc ngủ... Nhận nhầm thành thợ săn...."
      "Em thể, em thể nào giết ." với : " để em làm như vậy đâu."
      " có... có cách nào để chắc chắn điều đó cả...."
      " có thể." nâng mặt , lớn tiếng : "Em có biết có thể ngăn cản em, nếu muốn, cho dù dùng tay vẫn có thể chế ngự em được. chết trước mặt em, cũng bị em giết chết, nếu ngày đó đó sơ sẩy, bị em giết, cũng mang em cùng."
      kinh sợ nhìn , lòng hoảng sợ, nước mắt rơi đầy mặt.
      nhìn , như đinh chặt sắt: "Em là vợ của , còn sống là vợ , chết cũng là vợ . Cho nên, em cần trốn chạy nữa, cần tiếp tục trốn, vĩnh viễn cần tiếp tục sợ hãi, bởi vì cho dù như thế nào, cũng ở cùng chỗ với em, bảo vệ em, cùng với em, dù chết cũng là đôi vợ chồng ma."
      Người đàn ông này là nghiêm túc.
      biết , muốn ở cùng chỗ với , sống chết có nhau, dù thành ma quỷ cũng bằng lòng.
      "Tên ngu ngốc này... Đồ ngốc... Làm gì có người.... như vậy..."
      Nước mắt rơi như mưa, khóc thể ra đầy đủ.
      "Chúng ta... Chúng ta chỉ là... Mai mối cưới..."
      "Mai mối cưới sao?" nhếch mày, khàn giọng lên án: "Em là được gả cho , là cưới em. Ai bảo em người nào chọn lại chọn làm gì? bảo em nuôi thành cái miệng kén cá chọn canh như vậy? Ai bảo em quan tâm từ đầu đến chân? Ai bảo em cho dù xuân hạ thu đông, bất kể lạnh nóng, đêm nào cũng để kẹp chân ôm ngủ? Chính do em làm hư , giờ kêu phải nơi nào để tìm được người phụ nữ ngốc như em bây giờ? "
      Người đàn ông này... Người đàn ông này... là ngu ngốc...
      khóc, cũng giơ tay lên, vỗ về khuôn mặt lởm chởm râu, gân xanh nổi lên trán. mái tóc gọn ngắn, lỗ tai nóng bừng của , hỏi.
      " ... Luôn bên cạnh giúp đõ em chứ?"
      " luôn ở bên em."
      khóc, cũng giơ tay lên, vỗ về gương mặt râu mọc lún phún, và vầng trán với gân xanh co giật, mái tóc cắt cực ngắn và vành tai nóng ấm của hỏi

      " ... Luôn ở bênh cạnh em?" áp trán mình lên trán của , hôn lên nước mắt của , dán lên môi , nhàng : " rồi, em chỉ có mình, em còn có ."
      Ngày trước, còn tưởng rằng, chỉ cho có thôi, chỉ là trùng hợp, ai ngờ luôn nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai.
      Tình cảm dành cho buông bỏ được, để ý loạn lên, sau đó mới phát , đó là .
      Trước đây, vẫn liên tục vẫn liên tục dám nghĩ tới, dám suy xét, cho tới bây giờ, mới dám tin tưởng, mới dám đối mặt, trong lòng luôn luôn tồn tại tình cảm dành cho ...
      "... ngốc..."
      Nước mắt vì tình chảy xuống, kiềm chế được, đè ngực , vỗ về mặt , ngẩng đầu hé miệng hôn người đàn ông quỳ gối trước mặt .

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá thanks editor
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :