1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Mồi - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462

    2. Ngọc Tiamo

      Ngọc Tiamo New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      20
      Thanks bạn nhé. Vậy là có thêm truyện hay để đọc rùi

    3. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462
      9.1

      biết, biết điên rồi.


      Hoảng loạn, đưa tay che khuất mặt mình, thống khổ tột đỉnh.


      nghe thấy đem những người khác đuổi , nhưng dám bỏ tay ra, muốn đối mặt với , muốn đối mặt với tất cả mọi thứ, muốn trốn , đem chính mình giấu , ở nơi sâu nhất trong bóng tối.


      Khi tinh thần khôi phục lại, rốt cục có thể suy xét, đương nhiên biết có khả năng là nhân vật trong trò chơi.


      Hoặc có là? Mà chính lại muốn đối mặt với chuyện này.


      , , ——


      lại thở nổi, nhưng lúc này thét chói tai, mím chặt môi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sống chết nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai.


      Sao lại có thể thét chói tai? Làm sao có thể thét chói tai? Thét chói tai đưa tới thợ săn, đưa tới họa sát thân, đây phải là giáo huấn học rồi sao ? còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?


      phải bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, trốn , sau đó bảo trì bình tĩnh ——


      "Hoài An."


      Thanh của lại vang lên, trầm thấp, ôn nhu, kiên định.


      "Em có biết , em hiểu em có thể tin tưởng ."


      Đúng vậy, biết , nhưng điên cuồng cũng là thực.


      bình thường, đại khái vĩnh viễn cũng có biện pháp khôi phục bình thường.


      " ra ngoài..."


      Phát run, mở miệng cầu.


      "Bọn họ đều ra ngoài." trầm thấp trấn an nàng.


      " ra ngoài..."


      A Phong ngẩn người, cứng đờ tại chỗ, cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng tay che lấy mặt, tay bắt đầu dùng sức đẩy .


      " ra ngoài..." nghẹn ngào, lại đẩy chút, " ra ngoài mau!"


      bất động, lại vươn tay về phía , "Hoài An..."


      che lấy mặt, hung hăng đẩy ra tay ra, nhịn được lại bắt đầu thét chói tai, kêu khóc, dùng sức gạt ra.


      " tránh ra —— ra —— "


      Lần này, là cố ý, biết những người đó vẫn ở đây, ở bên ngoài cửa, cho nên nhắm hai mắt, cuồng loạn gào thét, kêu ầm lên. Mỗi lần thét chói tai, đều rất sợ đưa tới thợ săn, tuy rằng lý trí, biết , ở trong phòng, phải ở trong trò chơi, nhưng thể khống chế nỗi sợ hãi kia, rất muốn ngậm lại miệng, trốn là tốt rồi, chỉ cần trốn là tốt rồi. Nhưng mặt khác, lại càng muốn cho nhìn đến bộ mặt này của , muốn nhìn thấy , cũng muốn để cho thấy.


      cần. cần.


      Cho nên, mỗi lần muốn đụng vào nàng, thét càng lớn tiếng, giãy dụa lợi hại hơn, cho phép mình dừng lại, cho đến khi rốt cục có người tiến vào kéo ra.


      "A Phong, cậu ra ngoài trước ."


      " ấy là vợ của tôi! Tôi để ấy ở mình —— "


      "Cậu còn nhận ra sao? Chính cậu kích thích ấy!"


      "Thối lắm!"


      từ từ nhắm hai mắt tiếp tục thét chói tai, mỗi tiếng hét phát ra, mang theo sợ hãi xuyên qua yết hầu, từ trong miệng thoát ra ngoài.


      "Mẹ nó! Rốt cuộc tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Bắt cậu ta ra ngoài cho tôi! Bằng lỗ tai tôi điếc mất!"


      "Cứt chó! Buông tôi ra!"


      "Người em, có lỗi, tôi cảm thấy A Nam đúng."


      "Dựa vào! Xú tiểu tử, chú đánh ? Có nhầm ? ! Chú mày đúng là thằng nhóc gặp sắc quên bạn chết tiệt—— "


      Sau trận hỗn loạn, cửa phòng đóng rầm cái.


      Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng thét chói tai của , còn có người đàn ông khác, người kêu A Nam.


      "Tốt lắm, cậu ấy lăn, bình tĩnh chút, bằng cậu ta lại muốn xông vào!"


      Uy hiếp này, rất hiệu quả làm ngậm miệng lại.


      "Cám ơn trời đất." Người đàn ông thở dài, vươn tay ra trước mặt , : "OK, Hoài An, tôi giúp đuổi cậu ta . tại tôi cho hai lựa chọn, mở mắt ra, hoặc là tôi mở cửa cho chồng vào."


      thở phì phò, môi run rẩy, rốt cục mở ra hai mắt đẫm lệ.


      Người đàn ông bộ dạng lưu manh ngồi xổm trước mặt , lộ ra mỉm cười hiền lành.


      "Hi, tôi là A Nam, khi cùng A Nam kết hôn, tôi cũng có mặt, còn nhớ chứ?"


      nhìn qua tầm mắt mơ hồ, sau lúc lâu, gật gật đầu.


      "Tốt lắm." cười cười, : "Vừa mới Hàn cũng qua. cơ bản tôi là bác sĩ, điều này có nghĩa là chỉ cần tôi muốn, tôi có thể luôn ngăn ở bên ngoài, cho nên bây giờ, tôi cái gì, làm cái đó, hiểu ?"


      hề động, chỉ đề phòng nhìn , qua hồi lâu, mới cất giọng khàn khàn.


      "... Muốn tôi làm cái gì?"


      Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác sợ hãi của , nở nụ cười ôn nhu vô cùng gạt người, dịu dàng : " cần phải sợ, ở đây rất an toàn, trong Hồng Nhãn có ai làm tổn thương đến ."


      vì lời của mà yên tâm, chỉ nín nhịn hỏi lại: " muốn tôi làm cái gì?"


      đưa tay lên đầu, dùng hai tay chống mặt mình, bộ dáng đáng cười : "Kỳ thực tôi muốn cười cái, nhưng tại đại khái cười nổi , cho nên trong ngày tới, chỉ cần làm hai việc —— "


      chờ, ai ngờ thấy lục tục vươn ra hai ngón tay, phun điều kiện hề nghĩ tới.


      " ăn cơm, sau đó ngủ."


      kinh ngạc trợn mắt nhìn .


      " nghe nhầm, tôi muốn ăn nốt sandwich ở tủ đầu giường, sau đó ngủ." lộ ra hàm răng trắng ngần, cười hỏi: " làm sao?"


      biết nên cái gì, chỉ trừng mắt với .


      " phản đối, tôi coi như đồng ý, tại ngủ đủ, đầu ràng, có cách nào suy nghĩ cẩn thận. hãy ngủ giấc, tôi để bất kỳ ai quấy rầy . Chờ sau khi ngủ dậy, hãy cầm lấy điện thoại, đánh nội tuyến ấn 0, cho Tiểu Phì muốn tìm tôi, ấy chuyển điện thoại tới chỗ tôi, đến lúc đó, chúng ta chuyện kỹ lại, OK?"


      Tươi cười của người này giống ánh mặt trời xán lạn, chậm nửa nhịp, mới nhận ra mình tự chủ được gật đầu.


      Sau đó, người đàn ông kia rời khỏi, khuất khỏi cửa phòng tắm, nhưng giây tiếp theo, lại trở về, cười cười lấy từ trong túi ra bộ tai nghe, quăng cho .


      "Đúng rồi, ngay bên cạnh chúng ta có tòa nhà thi công, sau chín giờ rất ầm ỹ, đeo cái này vào, có thể ngăn cách chút tạp ."


      theo phản xạ tiếp được bộ tai nghe kia.


      "Còn có, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nhà trọ này có thể nhìn giống, nhưng nó có hệ thống bảo vệ tốt nhất thế giới. Nếu muốn chạy, nhất định bị phát . Nếu phá hủy thiết bị nào, lão bản tiền của chúng ta đem phí tổn thất nhân gấp đôi rồi đổ lên đầu A Phong, làm cho thằng nhóc kia có bán mạng cả đời cũng trả hết nợ.”


      xong, còn hướng nháy mắt cái, sau đó mới quay đầu .


      A Nam mở cửa ra ngoài, thấy phần lớn mọi người còn ở đây, chỉ cỏ Nghiêm Phong che ở cửa, A Phong đút hai tay ở túi quần, mặt khó chịu dựa vào tường, mặt có thêm vết thâm quầng ở mắt, tám phần là lão tặc đầu lão bản làm.


      là, thằng nhóc ngốc này, tính tình hai người đều ai kém ai, vốn cho rằng A Phong là trong những người tốt tính nhất, kết quả căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân.


      Khi đóng cửa, thuận tay ấn khóa trong xuống, rồi mới đóng cửa vào.


      Thấy ra, tên nhóc chết tiệt vội đứng thẳng người, bộ dự tính sấm quan bộ dáng chăm chú lắng nghe.


      A Nam nhíu mày, thẳng: "Tôi khuyên cậu tốt nhất cần vào, trừ phi cậu lại muốn nghe ấy thét chói tai." "Cứt chó, ấy là vợ em, ấy cần em." bước lên phía trước bước, cắn răng .


      "Vâng vâng vâng, ấy là vợ cậu, cậu giảng trăm lần, tôi nghe đến lỗ tai sắp chai rồi." A Nam cười hề hề xem tên nhóc mũi sắp nở to bằng mặt, : " ấy là vợ cậu, sao ? Cậu có tin bây giờ chỉ cần cậu bước vào, đến 3 phút có thể lấy tấm thỏa thuận li hôn ra hay ?"


      Tiểu vương bát đản sắc mặt nháy mắt trắng xanh, cứng nhắc tại chỗ.


      "Tốt lắm." A Nam nhìn , : "Xem ra cậu rất tình huống, tôi đây liền lần. Tình huống của ấy tốt lắm, bị thương cùng ngủ đủ làm cho tinh thần của ấy trở nên rất tệ, thứ ấy cần tại phải là cậu, ấy cần là nghỉ ngơi."


      Hàm dưới của buộc chặt, vẻ mặt khó chịu, " ấy có thể nghỉ ngơi với em."


      " Lã đại thiếu gia của tôi ơi, sau khi cậu ra, cậu có nghe được ấy thét chói tai sao? ? tại sao? Cậu có nghe thấy ấy tiếp tục mèo khóc quỷ hờn ?"


      bị hỏi á khẩu trả lời được, sắc mặt càng thêm khó coi.


      "Vẫn là có, đúng ?" A Nam tức giận nhìn : "Vừa rồi ấy thiếu chút nữa hỏng mất, ràng có liên quan đến cậu, tôi biết nguyên nhân là gì, phụ nữ bình thường giống với chúng ta, nghĩ nghĩ lại trong trăm tám mươi phương án khả thi, điều tôi khẳng định là, tại ấy căn bản muốn nhìn thấy cậu, nếu cậu cứ cứng rắn xông vào, tôi cam đoan ấy lại hỏng mất cho xem."


      nghe xong, khí cứng lại, con ngươi đen lên buồn bực cùng tức giận.


      A Nam đem hai tay ôm ở trước ngực, lại tiếp tục : "Tôi tin cần phải tôi , cậu cũng biết, tinh thần ấy tệ như vậy, tám phần tránh được liên quan đến trò chơi quỷ quái kia, tôi thể để cậu công kích ấy vào thời điểm ấy yếu ớt như thế này được, đấy cũng là lý do vì sao tôi ép hỏi ấy ngay bây giờ, nguyên nhân chủ yếu là quan hệ giữa ấy và trò chơi. Đương nhiên, nếu cậu muốn xông vào, cánh cửa này tuyệt đối ngăn nổi cậu, nhưng nếu tôi là cậu, tôi để cho ấy bình tĩnh lại, sau đó chờ ấy cam tâm tình nguyện mở cửa ra."


      biết A Nam sai, nên tiếp tục kích thích , nhưng mình ở trong phòng, chống chọi với thống khổ, làm sao có thể chỉ ngây ngốc chờ ở bên ngoài?


      "Nhóc con, tôi là người từng trải, ở thời điểm phụ nữ phát điên, cưỡng ép là vô dụng, bình thường họ ăn mềm ăn cứng, tin cậu hỏi Nghiêm Phong chút, nếu đồng ý với tôi, cậu có thể trực tiếp vào, dù sao cũng có ai ngăn cản cậu."


      xong, A Nam vỗ vỗ Nghiêm Phong đầu vai, liền cười xoay người mất.


      A Phong nhíu mi hướng Nghiêm Phong nhìn lại, người đàn ông có dong máu lai Trung Nga thấy thế mặt xấu hổ, nhưng sau lúc lâu, vẫn là chậm chạp nuốt nước miếng mở miệng.


      "Tôi cũng muốn thừa nhận cậu ta đúng."



      Nhưng đúng.


      A Phong biết, nhưng đây phải đáp án muốn nghe, môi nhếch lên, mày vặn xoắn càng chặt, nhìn người đàn ông kia trầm giọng hỏi: "Nếu bị nhốt ở bên trong là vợ sao?"


      Nghiêm Phong nhíu mày, nhìn : "A Nam cũng có đem ấy nhốt vào, cửa này khóa là ở bên trong, nếu ấy muốn mở, lúc nào cũng có thể ra, trọng điểm phải là cánh cửa này, mà là cánh cửa ở trong lòng ấy.”


      xong, Nghiêm Phong chắn ở cửa nữa, xoay người tránh ra, trước khi chỉ nâng tay vỗ vỗ đầu vai , đưa cho lời khuyên cuối cùng.


      "Khúc mắc của ấy, cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra."


      Lúc A Nam ra cửa phòng, mơ hồ có thể nghe thấy A Phong ở bên ngoài rít gào, còn có giọng bình tĩnh mà có sức thuyết phục của tên bác sĩ quái đản, tiếp tục cuộn mình ở tại chỗ, gắt gao ôm lấy bản thân.


      tiếp tục ầm ỹ ngừng, làm cho trong lòng càng xoắn lại, ngay vào lúc sắp chịu nổi, kháng nghị của rốt cục tiêu thất.


      Trong phòng, trở nên yên tĩnh.


      Trong giây ấy, cơ hồ chỉ có thể nghe thấy chính mình hô hấp cùng tiếng tim đập.


      biết qua bao lâu, nhưng chờ đến khi phát , đứng lên, tới đóng chặt cửa phòng.


      ở ngoài cửa, biết, biết vì sao, chỉ là biết.


      tự chủ được, dựa đầu vào cánh cửa, nâng tay đè nặng ngực.


      Người đàn ông kia có gõ cửa, có rít gào, chỉ im lặng đứng ở đó.


      Sau đó, nghe thấy thanh khàn khàn của , xuyên thấu qua ván cửa, truyền đến.


      "Vợ, đem cửa mở ra, cho vào ."


      Cổ họng nghẹn lại, lòng nhanh chóng co rút, mắt lại ẩm ướt, nhưng có mở cửa, chỉ lùi lại, lặng yên tiếng động rời xa cánh cửa kia.


      Tuy rằng vị bác sĩ kia cảnh cáo , vẫn thử tìm đường ra khác, nhưng rất nhanh phát sai, nhà trọ này tuy rằng cũ kỹ, nhưng hệ thống bảo vệ rất tốt, trừ bỏ thủy tinh chống đạn, hướng ra ngoài cửa sổ đều gắn hệ thống cảnh báo, ngay cả cửa thông gió ở phòng tắm cũng có.


      hết hy vọng trở lại phòng, lại nhìn thấy tấm thủy tinh găm đạn, ba phát, sắp thành đường thẳng tắp, phải hình tam giác tùy ý.


      Khi nổ súng, thậm chí có quay đầu nhìn.


      Cách bắn súng của tốt lắm, tốt đến dọa người.


      Tựa như thực là chưa từng hiểu biết , hiển nhiên cũng thực nhận thức .


      Cuộc hôn nhân này, lại giả dối đến thế.


      Trong lòng đau đớn, nước mắt lại chảy xuống.


      *** Lảm nhảm vài dòng: Mình định làm hết chương 9 rồi up thể, nhưng mèo nhà mình lại mới đẻ hôm nay nên tạm thời thế nhé. Bé mèo nhà mình đẻ 3 đứa, bé cuối cùng bị đẻ ngược, ko qua khỏi được. Trước đấy mình cầu cứu các bạn ở Hội mèo FB, gọi điện thoại cả cho bác sĩ thú y. Cuối cùng bé vẫn qua khỏi vì bị ngạt quá lâu, giờ lại gặp phải mấy người thần y tự phong, tự cho mình giỏi hơn bác sĩ thú y, phỉ báng mình vì ko nghe họ ko chịu tiếp thu, vì nghe theo lời khuyên của bác sĩ, nên bé mèo mới chết. Bây giờ mình hơi bị trầm cảm, nên xin các bạn thông cảm cho chậm chễ post bài của mình. :sad:

    4. Anny Ta

      Anny Ta Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      462
      9.2


      cuộn mình ở giường, tâm tự chủ được đè nặng đau đớn, ngay lúc này từ cách vách đột nhiên truyền đến tiếng máy khoan đáng sợ, tiếng khoan tường ầm ỹ gần như rung lắc cả phòng ngủ.


      phát hoảng, sau đó mới nhớ tới lời của tên bác sĩ quái dị kia, mở chiếc hộp trong suốt hình viên đạn ra, lấy ra tai nghe, nhét vào lỗ tai, ngăn mọi thanh.


      Mặc dù có tai nghe, vẫn nghe thấy tiếng máy khoan, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lúc trước.


      ăn chiếc sandwich kia, buông rèm cửa sổ xuống, nằm lên giường, cuộn mình thành đoàn, buộc chính mình nhắm mắt lại.


      Vô luận như thế nào, tên bác sĩ kia đúng, rất buồn ngủ, ngủ đủ rồi, đầu mới có thể hoạt động, sau đó nghĩ ra biện pháp.


      Công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại, trong phòng khách công cộng ở tầng hai, vài nhân viên tập chung ở đó.


      A Nam mới vào cửa, chỉ thấy lão bà Điềm Điềm bước dài xông lên trước mặt, giành trước câu hỏi.


      "Cho nên, hỏi được rồi sao? Lão bà A Phong cùng trò chơi kia rốt cuộc có quan hệ gì?"


      nhìn lão bà nóng vội, cười ngọt ngào, " biết."


      " biết?" Đồ Hoan thể tin được nhìn , " còn chưa hỏi ấy?"


      "Đồ Hoan đại tiểu thư, nghe qua cái gì kêu dục tốc Mazda sao?"


      "Cái gì Mazda chứ, bán ô tô à?" Điềm Điềm bật cười, mở miệng sửa lại : "Là dục tốc bất đạt."


      "Cám ơn lão bà đại nhân chỉ giáo." A Nam hướng lão bà nhà mình thổi cái hôn gió, mới sửa miệng : " cũng nghe lão bà của tôi rồi đó, là dục tốc bất đạt. Tóm lại là, tình huống của ấy cũng thấy rồi đó, lúc này nếu ép hỏi ấy, chỉ trầm trọng bệnh trạng của ấy, đến lúc càng ép, càng làm ấy sợ hãi, ngược lại mất nhiều hơn được."


      "Vậy, ấy có khỏe ?" Khả Phi lo lắng hỏi.


      " tốt lắm." A Nam rót chén nước, uống ngụm, nhìn trước nhóm phụ nữ trước mặt : "Xem phản ứng của ấy, tôi đoán vị trí của ấy bên trong hẳn là con mồi."


      cần , mọi người trong phòng khách, phần lớn đều đoán được.


      "Vậy, cảm thấy ấy điên rồi sao?" Hồng Hồng thẳng thừng, mắt cũng chớp trực tiếp mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người.


      "Tôi xác định, tinh thần ấy có chút loạn, hiển nhiên thoáng chốc trong tình trạng ấy có thể phân biệt thực tế cùng ảo giác, nhưng sau khi A Phong bị tống ra ngoài, ấy vẫn có thể trả lời tôi bình thường, tôi cho rằng hẳn là chỉ là vì ngủ đủ, áp lực quá lớn khiến cho ý thức tạm thời bị hỗn loạn, chờ ấy ăn no ngủ đủ, hẳn là tốt hơn chút." A Nam nhún vai, "Nhưng tôi chuyên về khoa tâm thần, chuyện này có lẽ phải đợi Rain trở về mới có thể xác định."


      "A Phong đâu?" Đồ Hoan hỏi lại.


      Nghiêm Phong lúc này cũng đến, : "Cậu ấy kiên trì muốn chờ ở ngoài cửa."


      "Võ ca, tại nên làm gì?"


      " làm gì cả, liền nghe theo A Nam, để cho ấy nghỉ ngơi trước ." Hàn Võ Kì nằm sofa lấy đá phủ mắt, đến lúc này mới mở miệng, cảnh cáo mọi người: "Tóm lại, chuyện này, trước đừng báo cho mọi người bên đó."


      " xác định?" Đồ Hoan nhíu mày, hai tay ôm ngực hỏi.


      "Địch lợi khải, sử thác lần đó, em cũng có mặt, cũng muốn lại gặp tình huống này, trước khi có manh mối xác thực, mặc kệ cái gì, đều chỉ làm cho Mạc Sâm cùng Như Nguyệt càng thêm thống khổ mà thôi."


      Đồ Hoan nghe vậy, co rúm lại chút.


      Năm trước Kane đem Khả Nam cứu về từ địch lợi khải? Trong tấm ảnh cũ nhiều năm, Khả Nam phát mất tích nhiều năm A Quang có khả năng còn sống, lúc ấy mỗi người đều ôm ấp hy vọng, ngần ngại xa xôi bay đến Romania, ai biết tên kia bị người khác sử lý, nháy mắt chặt đứt này khả năng manh mối.


      Tuy rằng Như Nguyệt cùng Mạc Sâm đều ít nhất A Quang còn sống, thế là tốt lắm rồi, so với những năm gần đây đều tốt hơn.


      Nhưng vẫn nhìn ra được thống khổ cùng lo lắng trong mắt hai vợ chồng.


      Sau kiện này, mọi người dùng mọi phương pháp để tìm manh mối liên quan đến trò chơi, nhưng nó cần rất nhiều tiền, những người phong bế tin tức lại là lũ biến thái, rất khó tìm được tin tức, cho dù vất vả có manh mối, đối phương cũng phát , rất nhanh chặt đứt thông tin.


      Truy tìm tin tức tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao lúc xuống thấp, làm cho người ta phi thường khó chịu, chính cũng vì vậy mà nổi trận lội đình, nếu vì lão công Jack của tính tình tốt, sớm bị ly dị vài lần.


      có thể lý giải Võ ca vì sao cho người thông báo cho các bậc trưởng bối, khi chưa xác định được người phụ nữ kia rốt cuộc biết được bao nhiêu, chi bằng hơn.


      "Được rồi, em đồng ý." ngồi xuống sofa, đặt chân lên bàn, hỏi: "Vậy A Lỗi đâu?"


      "Đúng vậy, A Lỗi đâu rồi? ấy sáng sớm đưa Tú Tú phòng làm việc, chờ chút quay lại." Tiểu Phì sợ hãi hỏi: "Muốn cho ấy biết sao?"


      Hàn Võ Kì nhíu mi, thở dài, : "Đặt cho cậu ấy vé máy bay , đưa vụ ở Malaysia cho cậu ấy, cần trở lại, trực tiếp sân bay máy bay, như thế có thể làm cậu ấy bận ít nhất hai đến ba ngày."


      Đúng lúc này, tiếng xây nhà cách vách, ầm ầm vang lên, rung động trời đất mà đến.


      Chín giờ.


      "Trời ạ, mấy người công nhân này cũng đúng giờ đấy?"


      "Shit, cái văn phòng kia rốt cuộc còn bao lâu mới xong?"


      "Chết tiệt, tôi còn tưởng tháng trước thi công xong rồi chứ."


      chịu nổi ma kia tra tấn não, đoàn người oán giận liên tục, ào ào theo lấy tai nghe từ trong túi ra, trong chớp mắt đồng loạt đeo lên, chỉ có Hàn Võ Kì nửa điểm cũng để ý tạp đáng sợ kia, ngược lại ngả người nằm ghế sofa, đem khối băng đặt lên bên mắt bị thũng, lộ ra vui vẻ lại sung sướng mỉm cười.


      Bởi vì đói bụng, cho nên mới tỉnh lại.


      cho rằng mình có khả năng ngủ được, vậy mà khi tỉnh lại cũng là nửa đêm.


      Sau đó mới phát , biết từ khi nào đem chiếc gối lưu lại hương vị của , gắt gao ôm vào trong ngực, áp vào trong lòng.


      buộc chính mình buông chiếc gối kia ra, từ trong bóng đêm ngồi dậy.


      Tối rồi, trong phòng ánh sáng, nguồn sáng duy nhất, là từ rèm cửa sổ xuyên vào, ánh sáng ảm đạm nhàn nhạt, chỉ đủ để mơ hồ nhìn thấy đường cong trong phòng.


      hẳn là muốn bật đèn, nhưng muốn.


      thích ở trong bóng tối, trốn tránh, giấu. Nhìn thấy chính mình, cũng nhìn tới người khác.


      Bụng vang lên, làm nhớ ra mình đói bụng nguyên ngày, quay đầu sờ soạng, ở tủ đầu giường tìm được chiếc sanwich buổi sáng, cầm lấy, cắn ngụm.


      Tuy rằng trong phòng có bật điều hòa, nhưng để cả ngày, nó vẫn bị hỏng.


      phun nó ra.


      từng có những ngày, vì sống sót, chỉ cần là đồ ăn, cái gì cũng ăn qua, kể cả đồ ăn quá đát, nhưng vài năm nay, miệng của bị chiều thành quen.


      vào phòng tắm súc miệng, khi trở lại trong phòng, phát cái khay mới bàn cạnh cửa sổ, bên có bát đũa mới, chiếc nồi giữ ấm, và mảnh giấy.


      hoảng sợ, cương cứng tại chỗ.


      Nơi đó vốn có vật kia, biết có người tiến vào, nghe thấy tiếng động nào cả. Trong giây ấy, cảm thấy khủng hoảng, khẩn trương các địa phương khác trong phòng, nhưng trong phòng trừ ra, cũng có người khác, thậm chí nằm sấp xuống xem dưới gầm giường.


      Dưới giường có người, mà khi quỳ rạp mặt đất, mới bỗng nhiên nhớ tới, lúc ngủ mình đeo tai nghe.


      Đáng chết, dọa sợ chính mình.


      nhàng thở ra, ngồi dưới đất, đem máy trợ thính lấy ra, sau đó mới nhìn về phía chiếc nồi kia.


      Mảnh giấy lẳng lặng dán ở đế nồi, nhìn chiếc nồi giữu ấm, chần chờ chút, mới qua, kéo góc rèm cửa sổ ra, dùng ánh sáng chiếu vào xem mảnh giấy kia.


      Xin chào Hoài An, tôi là Khả Phi, đây là món cháo .


      xin lỗi tôi tự tiện tiến vào, hy vọng làm sợ.


      Nhưng lúc tôi gõ cửa đáp lại, sợ bị đói, tôi liền tự vào.


      Bởi vì lúc đó còn ngủ, nên tôi để cháo ở đây.


      Nếu cần cái gì, hãy gọi nội tuyến ấn số 0, ngàn vạn lần đừng khách khí.


      PS: Đừng lo lắng, chìa khóa phòng ở trong tay tôi, A Phong tiến vào.


      Khả Phi


      Nét chữ giấy, tròn tròn, đáng .


      Buổi sáng có rất nhiều người, nhớ Khả Phi là người nào, cũng ấn tượng mình có nghe qua cái tên này, nhưng nét chữ này, cùng giọng điệu giấy, làm cho người ta cảm giác gặp được thân mật cùng tri kỷ, khay ngoại trừ bát đũa còn có chiếc thìa sạch .


      cầm giấy nhắn, để ra bên, mở nắp nồi ra.


      Khói trắng nghi ngút, cùng với mùi thơm của thức ăn trào ra.


      đói bụng.


      Tuy rằng rất khó tin tưởng người khác, nhưng biết nếu họ giúp thợ săn tìm thấy , tốt bụng đưa đồ ăn cho , ngược lại nếu đem nhốt rồi bỏ đói , chuyện này còn có khả năng hơn.


      Huống hồ, biết có khả năng ăn cái gì.


      tự múc cho mình chén cháo rau, cầm bát đũa, ngồi ở đuôi giường, cẩn thận ăn ngụm.


      Muỗng cháo ấm áp thực nhàng khoan khoái, nhận ra được, nước dùng của cháo được hầm từ xương, sau đó lọc dầu, rồi mới mang hầm cháo, trước dùng lửa lớn để mau sôi, sau lại lấy lửa chậm rãi hầm nhừ, đem gạo trắng hầm nở ra, đem các loại rau cắt hầm tới mức độ nhừ vừa phải.


      Món cháo này ăn ngon lắm, kể cả sau khi nuốt vào bụng, cũng có bị buồn nôn giống như trước.


      lại ăn miếng, lại ăn miếng, ngụm ngụm từ từ ăn, cảm nhận được dụng tâm qua món ăn, chậm rãi làm ấm vị giác, cũng làm ấm thân thể của .


      Còn tưởng rằng, ăn hết chén, khi để ý lại ăn hết cả nửa nồi cháo.


      Ngủ đủ, sau khi ăn xong, đầu óc của ràng hơn nhiều, cũng còn hoảng loạn như trước.


      Sau đó, nhìn thấy túi xách đặt ở ghế.


      cầm lấy nó, mở ra lục lọi chút, đụng đến điện thoại di động, bật đèn trong di động, thấy trong túi mọi thứ đều ở nguyên chỗ cũ.


      tắt đèn pin, cầm lấy túi xách, ngồi xuống đất cạnh đuôi giường.


      Nếu có thể, hy vọng phải suy nghĩ bất kể cái gì nữa, cái gì cũng quản, cứ như vậy luôn luôn giấu mình ở trong bóng tối.


      Nhưng mà, từ rất lâu cho tới giờ, rất người trốn tránh thực tế, chỉ ngồi chờ chết, bình thường bị chết nhanh nhất.


      ôm chặt cái túi kia như phao cứu mạng, cổ họng co rút nhanh, biết thể tiếp tục trốn tránh.


      Những người đó, nhân viên của công ty này, cùng A Phong, hiển nhiên đều biết đến cái trò chơi kia. biết vì sao bọn họ biết đến tồn tại của trò chơi, nhưng đây lần đầu tiên từ sau khi trốn thoát, gặp được người hiểu biết về trò chơi.


      hiểu trước hết mình phải đem mọi thứ làm .


      Chậm rãi, thở sâu, cố lấy dũng khí quay đầu, sau khi thanh tỉnh, liền tận lực trốn tránh, dám chăm chú nhìn về phía cánh cửa kia.

    5. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      Đau lòng sao mình lại tìm thấy bộ này quá trễ... :th_4: Kỳ thực bộ này cute hết sức, mà editor lại xa rồi... :00:
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :