1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Mẹ Nó! Ta Bị Hãm Hại - Lạp Thủ Xuy Hoa ( 23 chương + phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 22:

      chút cũng muốn thừa nhận trong nháy mắt đó, trái tim trong lồng ngực thiếu chút nữa ngừng đập. Chính là, người xuất ở trước mặt mình phải là người mà bản thân nghĩ tới.

      “Nha, là Tiểu Dật, Dì còn tưởng rằng là ai? Đến chúc tết sao, mau vào .” Là mẹ của Tiểu Kiệt.

      “Đúng vậy, Dì sớm, chúc Dì năm mới có nhiều khoái hoạt”. Quân Dật lễ phép mà chào hỏi, sau đó bị đối phương ân cần kéo vào nhà, yên lòng mà trả lời mấy vấn đề của đối phương, ánh mắt lại tự chủ được mà đảo khắp trong phòng tìm thân ảnh người nào đó.

      Tiểu Kiệt có nhà sao? hay là còn chưa có rời giường?

      “Tiểu Dật, nhanh ngồi , có muốn uống chút gì hay ? hay là muốn ăn cái gì?” Bị lôi kéo ngồi vào ghế sô pha ở phòng khách, bên Dì vừa hỏi vừa từ trong hộp lấy ra mấy thứ đồ ăn gì đó đặt vào tay Quân Dật, bên rót cho chén trà, đừng khách khí cứ tận lực mà ăn.

      Vô ý mà đem chén trà cho lên miệng nhấp ngụm, lại do dự chút, sau đó mở miệng.

      “A di, Tiểu…… Tiểu Kiệt có ở đây ?”

      “Tiểu Kiệt sao, sáng sớm liền ra ngoài rồi, như thế nào, Tiểu Dật con tìm nó có việc sao?”

      “Ra khỏi…” Là ra ngoài mua đồ hay là?

      “Cái thằng tiểu tử chết tiệt kia, hai ngày nay, tối nào cũng chịu ngủ sớm, để đến sáng dậy lúc nào cũng đến mười giờ, mười giờ mới chịu rời giường, hôm nay cũng biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại dậy sớm như vậy. là, có bạn rồi cũng nghĩ đến cha, mẹ nữa”.

      Hoàn toàn có chuẩn bị tâm lý, tay cầm chén trà tự chủ được mà run lên bần bật, nước trà nóng hổi từ trong chén tràn ra làm ướt cả bàn tay của mình, nước đổ xuống phía dưới cũng thấm ướt cái thảm trải ở phòng khách, phía bàn đọng lại thành vũng nước.

      “A, Tiểu Dật, con như thế nào lại cẩn thận như vậy, mau cùng Dì xuống phòng bếp rửa nước lạnh” Người bên cạnh kinh hô.

      “A di, cháu có gì”. Ngăn cản hành động kéo chính mình đứng dậy của đối phương, Quân Dật thèm để ý lắc đầu tỏ vẻ chính mình có việc gì.

      “Chính là…” Đối phương lo lắng mà nhìn Quân Dật.

      “A di…Dì mới vừa … Tiểu Kiệt nơi nào?”. Cảm thấy như có hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, cổ họng như có gì đó nghẹn lại đến thể thốt ra thành lời, vất vả mới từ trong miệng ra mấy chữ này.

      “A, đúng rồi, nó sao, còn phải tìm Tiểu Doanh, bộ dáng thần bí như vậy mà hề hề, gọi điện thoại cũng để cho Dì nghe, là, xấu hổ cái gì chứ, cứ làm như Dì ngăn cản nó gặp mặt người ta bằng, Dì làm sao có thể làm như vậy, Tiểu Dật, con đúng ?”

      “Mà như thế nào Dì cũng là bà mẹ có tư tưởng thông thoáng, Dì còn mong ước nó tìm Tiểu Doanh nữa là, từ sau cái đêm 30 ngày đó, cứ nhìn thấy nó cả ngày nhốt mình trong phòng…”

      Đối phương cứ như vậy câu, câu mà ra, chính mình như thế nào lại cảm thấy lời đó lạ lẫm như vậy, ràng khẩu khí là nén giận tại sao chính mình nghe thấy lại cảm giác như là khoe khoang. Kinh ngạc nhìn miệng đối phương hé ra rồi hợp lại, trong đầu mảnh trống rỗng.

      “Tiểu Dật, Tiểu Dật……”

      “Tiểu Dật, con làm sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy, có phải là tay đau ?”

      “Tiểu Dật?!” Bên cạnh truyền đến thanh ân cần hỏi thăm của đối phương.

      “A di…… Cháu có chút thoải mái, có thể mượn phòng của Tiểu Kiệt nằm nghỉ trong chốc lát ?” Quân Dật cảm thấy bội phục chính mình, ngay tại lúc này mà còn có thể trấn tĩnh ra mấy lời như vậy.

      “A…… A, được. Nhưng là……”

      “Cháu sao, chỉ cần nghỉ ngơi chút tốt rồi”. Quân Dật hướng đối phương lộ ra cái biểu tình cứng ngắc, đặt xuống bàn chén trà cùng chút đồ ăn còn chưa có động tới, đứng dậy lên lầu.

      “Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi biểu tình của Tiểu Dật là khủng khiếp nha.”

      “Quả nhiên là bị phỏng , biết là có nặng lắm ?”

      “A, Mình còn phải gọi điện cho Hân Tì”

      Sau lưng truyền đến giọng thầm của a di. Chính là những điều này mình cũng chú ý được nữa, mặc kệ tất cả.

      Bước nhanh đến phòng ngủ của người kia, mở cửa sau đó lại nhàng tiến vào trong. Tuy từ đến lớn tới gian phòng này vô số lần, cũng giống lần này, vừa sợ hãi lại vừa bức thiết.

      Sợ hãi mà ở tại địa phương này chờ đợi, đợi con người kia quay lại, lại cũng chính vì nguyên nhân đó mà nghĩ muốn rời nơi này. Mâu thuẫn giống chính mình.

      Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt…… Trái tim đập dồn dập mà chỉ luôn gọi tên của người kia.

      Chưa bao giờ như giờ phút này lại thống hận chính mình như vậy.

      Nếu như buổi sáng tới tốt rồi, nếu như lúc ấy nghe được tốt rồi.

      Vừa rồi lúc a di ra, câu nào cũng như là móng vuốt sắc nhọn của mãnh thú đem trái tim của mình xé nát. Hận bản thân của mình lúc đó sao lại thể bị điếc, con mắt , mà ngay cả tri thức cũng biến mất luôn.

      Tiểu Kiệt… rời

      ra ngoài tìm kia …

      Cả người đều mệt mỏi mà vô lực, tựa đầu vào cánh cửa phía sau lưng mình, lại thuận thế trượt xuống sàn nhà.

      Đây chính là đáp án của Tiểu Kiệt?

      Chính là lựa chọn kia mà phải là mình.

      Vì cái gì?

      Đến cuối cùng lại cảm thấy kia cũng là đối tượng rất khá? Cho dù đối với chính mình có cảm giác cũng quyết định lựa chọn bỏ qua? Dù cho… Mình hết sức cố gắng cũng là được sao?

      Vô số vấn đề ngừng xuất , làm cho lòng vô cùng rối loạn, giống như loại xiềng xích đem chính mình trói buộc, mà cái chìa khóa có thể mở được cái ổ khóa này lại nằm trong tay người mang tên Đường Thể Kiệt.

      Tuy ngày đó kiên định với cậu ấy rằng mình cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tiếp nhận cái đáp án, và chính mình chấp nhận nó, chính là chính mình lại muốn chỉ có như vậy, cũng muốn chấp nhận như vậy.

      tại, tất cả đều hết rồi, lại cảm thấy bản thân đáng buồn cười mà phát ra tiếng cười nhợt nhạt.

      Cảm tình mười năm cuối cùng lại thất bại dưới tay .

      Nghĩ tới đây trong lòng đau đến muốn chết .

      , đúng, bây giờ thua còn quá sớm. Dù sao Tiểu Kiệt còn chưa có cho mình cái đáp án chính xác phải sao?

      Cho dù là tuyên án tử hình, mình cũng hy vọng người tuyên án chính là Tiểu Kiệt, mà phải là nghe từ trong miệng người khác.

      Chính là…

      Nếu như đến lúc đó Tiểu Kiệt chính miệng với chính mình rằng, người cậu ấy lựa chọn chính là Trầm Tiểu Doanh, mình tại lúc đó nên như thế nào?

      Là… Buông tay sao?

      Loại vấn đề này…… Căn bản cần phải hỏi, cần nghĩ cũng biết.

      Nếu có thể buông tay, chính mình sớm buông tay rồi.

      Chính mình nghĩ đến lúc đó nhất định phải từ thủ đoạn nào mà có được cậu, cứ xem như bị người tha thứ, chấp nhận, cho dù bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ, mình chỉ cần người kia ở bên cạnh mình là tốt rồi.

      Đây chính là điều mà mình lúc còn rất lĩnh hội được. Nếu như làm được điều đó, căn bản cũng đáng có được hạnh phúc.

      Tuyệt đối… dẫm vào vết xe đổ của mẹ.

      Cho nên chính mình quyết định đem Tiểu Kiệt tặng cho nữ nhân kia .

      Giống như người vừa trượt chân rơi xuống nước lại vất vả mới có được khúc gỗ cứu mạng mà nhanh chóng ôm lấy trèo lên, liều mạng bắt lấy có chết cũng nguyện buông tay, mà mình cũng nhận thức được này.

      Lúc ta về đến nhà, điện thoại di động lên 10:38 buổi tối.

      Lấy ra cái chìa khóa mở cửa, trong phòng mảnh tối đen, nghĩ đến cha mẹ sớm về phòng của mình mà ngủ. Ta buông lỏng thân thể, có điểm mệt mỏi mà chuẩn bị lên lầu tắm rửa.

      Vừa rồi đến nhà Quân Dật tìm , lại biết tin ra ngoài vào buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa có trở về. trễ thế như vậy còn chạy đâu.

      phải hôm nay……

      Vừa nghĩ chuyện của , tay cũng khẽ chuyển động mở cửa phòng ngủ, đột nhiên cổ sức mạnh mở ra cánh cửa từ phía bên trong. đợi ta kịp phản ứng, cả người bị kéo vào trong phòng, dán tại ván cửa sau đó bị ôm chặt vào lồng ngực.

      Hơi thở cùng hương vị quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi của ta.

      Quân…… Quân Dật?

      như thế nào lại ở trong phòng của ta.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 23:

      “Tiểu Kiệt…… Tiểu Kiệt……” Giống như con thú bị thương, thanh nghẹn ngào truyền đến mà bả vai người kia cũng có chút run rẩy. ngừng thào tên của ta.

      “Quân…… Ô……” Vừa định thử mở miệng chuyện lại bị đối phương dùng đôi môi nóng ấm bắt làm tù binh, đầu lưỡi trơn trượt thoáng cái xông vào trong khoang miệng của mình, bất an mà khuấy đảo, đầu lưỡi khẽ lướt qua răng cùng lợi của ta. Tấn công như cuồng phong làm cho ta có chút hít thở thông. Hai tay của đối phương tiến vào trong quần áo của ta, ngón tay ấm áp vội vàng mà vuốt ve da thịt.

      “Buông…… Buông ra……” Đối phương hoàn toàn có dấu hiệu ngừng lại mà có xu thế càng tấn công mạnh bạo hơn.

      Ta rốt cục nhịn được đánh quyền vào bụng của Quân Dật, thừa lúc thoáng buông tay, lại dùng hết sức đánh quyền nữa làm cho ngã mặt đất.

      Nhìn thấy mặt đất, ta ra sức mà hít thở để bổ sung lượng khí bị hút cạn trong phổi, hít sâu cái, thanh của ta trầm xuống hỏi: “ thanh tỉnh lại chưa?”

      Im lặng, bị đánh đến bên giường Quân Dật cũng có mở miệng chỉ là ho vài tiếng, sau đó thong thả khởi động thân thể dựa lưng vào mép giường, cúi đầu, nhìn được biểu tình.

      Lúc này ta lại nhịn được mà hoài nghi mình có phải là dùng sức quá mức hay ? Còn chuẩn bị tiến lên xem như thế nào, trong phòng vang lên tiếng trầm thấp, hữu thần của Quân Dật.

      “Tiểu Kiệt, người cậu lựa chọn… Là ấy?”

      Thanh mang theo khổ não cùng đau lòng ấy làm cho ta dừng bước lại.

      Vấn đề này… phải đoán được rồi sao, cần gì phải hỏi thừa như vậy. Ta có chút khó hiểu, biết vì sao Quân Dật lại trực diện hỏi mình vấn đề này, lại muốn cúi đầu mà .

      “Nếu đúng là như vậy, cậu như thế nào?” Có điểm chịu được khi nhìn thấy mang theo bộ dáng ủ rũ như vậy, lại muốn nhìn xem thử có phản ứng gì, cho nên liền hỏi ngược lại.

      biết…”

      Có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Quân Dật chút cảm xúc mâu thuẫn đều có, ngược lại rất là bình tĩnh mà tiếp nhận.

      Ta vốn cho là …… Ít nhất, nhảy dựng lên bắt lấy ta, sau đó gào thét tuyệt đối được, tuyệt đối thả cho ta rời .

      Trong nội tâm đột nhiên nổi lên cổ phẫn nộ. Cứ như vậy? Hoàn toàn câu dư thừa nào khác hay sao?

      Chính mình vì mà làm nên chuyện thể tha thứ, thậm chí ngay cả câu giữ lại cũng đều có?

      Cái này tính là cái gì, xem như chính mình tự làm tự chịu? Bỏ qua ôn nhu thiện lương, lựa chọn người đàn ông, chấp nhận bản thân thành đồng tính luyến ái, nhưng là thích chính là . Mà khoan đến việc tại sao nổi giận, hành vi của như thế nào có chút kì lạ.

      Chính là… tại người này, tại sao khi nghe người mình thích muốn cùng khác kết giao, lại còn có thể điềm nhiên như có chuyện gì, cũng lời nào?

      Thực con mẹ nó! ta tức giận mà trực tiếp nâng chân lên hung hăng tại lưng, đùi của đối phương mà phát tiết. Đánh qua hơn hai cái, lại đánh thêm vài cái nữa nhưng mà vẫn thấy có phản ứng gì.

      Phẫn nộ trong lòng tựa như ngọn lửa, mạnh mẽ mà bốc cháy ngày càng lớn, ta cố gắng đem tức giận nén xuống. Quả bản thân phải hao hết toàn lực mới có thể khắc chế chính mình đem người kia mà bóp chết.

      “Cậu đứng lên cho tôi”. Ta hét to tiếng, cánh tay tiến về phía trước, nắm lấy vạt áo của Quân Dật mà kéo lên, vừa định mở miệng chửi. Lại phát đối phương hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt vào nhau, mà ngay cả hô hấp đều yếu ớt đến lạ thường.

      Sao vậy…… Chuyện gì xảy ra?

      Trong nháy mắt chân tay đều trở nên vô cùng bối rối, lắc lắc vài cái, thấy vô lực mà ngã vào người của ta.

      Mẹ kiếp, thầm chửi tiếng, cũng dám chần chờ thêm nữa, liền cõng chạy ra khỏi phòng. Lập tức đánh thức cha, mẹ ta dậy đem Quân Dật vào bệnh viện.

      May mắn là đưa nhập viện kịp thời, nếu chậm hơn chút có khả năng chuyển sang viêm phổi. Lúc bác sĩ hướng chúng ta ra điều này, tim của ta thiếu chút nữa ngừng đập. Cuối cùng bác sĩ khám qua cùng xử lý tình trạng thời, sau đó kê cho liều thuốc hạ sốt, bệnh của rốt cuộc cũng được khống chế. Cũng làm cho chúng ta vài người đều thở dài hơi.

      vất vả mới an ủi được mẹ của ta khóc đến rối tinh rối mù, sau đó để cho cha mang mẹ về nhà, ta xoay người ngồi xuống bên giường.

      giường, bởi vì phát sốt mà mặt ửng hồng mảnh, đôi môi kia lại hoàn toàn khác biệt, tái nhợt chút huyết sắc. Hai mắt đóng chặt, lông mi dài khẽ run, cho thấy đối phương ngủ được an ổn. Ngũ quan nhu hòa, xinh đẹp giờ phút này lại trông yếu ớt, tựa hồ nếu chỉ cần chạm vào, nó vỡ ra ngay tức khắc.

      Trong tâm cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy Quân Dật suy yếu như vậy mà nằm giường bệnh, loại cảm giác này kỳ quái.

      phải là người luôn ương ngạnh, cứng rắn giống như tường đồng vách sắt sao? tại sao hôm nay lại lâm vào tình cảnh như thế này, làm cho chính mình phát sốt đến hôn mê?

      Loại tình này, căn bản giống như những gì thường làm.

      Nghe mẹ , là buổi sáng hôm nay tới đây .

      Sớm như vậy tới, bởi vì muốn chờ ta sao?

      Là nghe mẹ ta ta tìm Trầm Tiểu Doanh, cho nên liền hiểu lầm, cho rằng người ta lựa chọn chính là ấy?

      Chính là, cho dù có phát sốt đến mức độ này cũng kiên trì ở lại đó chờ ta trở lại, chỉ vì muốn ta cho câu trả lời thuyết phục ?

      tên ngu ngốc mà…… Trong nội tâm nhịn được mà mắng.

      Có phải là nếu chính mình có trở lại, cứ như vậy tiếp tục chờ đợi?

      ràng là sợ hãi, vậy mà ngày đó còn dám tự tin chấp nhận đáp án, cho dù có thế như thế nào. Đến cuối cùng cũng chỉ là được cái vẻ cứng rắn bên ngoài, còn bên trong chính là thiếu tự tin như vậy.

      là đáng hận, cũng đáng buồn, lại khiến cho mình cảm thấy đau lòng, nhưng mà cũng chính như vậy lại làm chính mình cảm thấy đáng .

      Quả nhiên……

      Xoay người leo lên giường nằm xuống bên cạnh Quân Dật, ngưng mắt nhìn khuôn mặt của đối phương nửa ngày, sau đó hít sâu hơi, lấy tay mở ra mi mắt của đối phương, :

      “Uy, những lời này ta chỉ lần thôi, cậu phải cẩn thận mà nghe cho tôi, cái kia… thực ra… Mẹ kiếp… Thực ra cái kia… Chính là… , dù sao cậu cũng biết, như vậy được rồi, tôi rồi đó, cậu nếu có nghe thấy tôi cũng có chịu trách nhiệm đâu.

      xong, như là vừa hoàn thành cái đại lớn lao náo đó, ta thở dài cái, bình ổn lại hơi thở nơi lồng ngực của mình.

      Mẹ kiếp, vì cái gì ta lại có loại cảm giác mình thông cáo đối với cái xác chết chứ, ta rút tay về chà xát hai cánh tay nổi đầy lông tơ, kéo ra chăn đem chính mình đắp kín, thoả mãn mà nhắm lại hai mắt.

      Mặc kệ, dù sao ta cũng , có chuyện gì ngày mai tiếp.

      Trong buổi sáng sớm của mùa đông, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn mà chiếu vào trong phòng bệnh, khiến căn phòng có chút hôn ám này phát sáng cùng ấm áp hẳn lên, trong phòng tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, vừa ôn hòa lại vừa sạch .

      Ta ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

      buổi tối…Suốt cả buổi tối… Ta, con mẹ nó, có ngủ được. Hoàn toàn chút buồn ngủ, tâm hồn thanh tỉnh đến đáng sợ. Biết chuyện vị nữ hộ sĩ béo đến phòng kiểm tra còn thừa cơ sờ soạng mặt của Quân Dật phen nữa. Ở bên phòng bệnh cách vách có vị đại gia nào đó vì trượt chân tấm thảm ở chỗ WC mà té ngã phát ra tiếng kêu loảng xoảng, tiếng va chạm của bình đựng nước biển với thanh sắt. Còn ở phòng đối diện có bác tốt bụng khoảng 50 tuổi nào đó đứng trước cửa phòng bệnh chúng ta mà thả vài cái rắm, lại muốn che giấu chuyện xấu nên liền nhanh chóng bỏ .

      Những tình này ta đều biết , nhưng là, con mẹ nó, ta điểm cũng muốn biết. Ta chỉ muốn ngủ giấc an ổn là tốt thôi.

      Ta rốt cuộc là phiền não cái gì? Bình thường ta luôn tự hào cho rằng chính mình vừa nhắm mắt liền ngủ say.

      Xoay người, dưới ánh mặt trời buổi sáng hé ra khuôn mặt ngủ say vừa tinh khiết cùng thanh tịnh.

      Lông mi dài nồng đậm mà cong vút, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ như ngủ rất say, đôi gò má tròn trịa, sóng mũi cao, đôi môi luôn mang theo nhiệt độ ấm nóng cùng xúc cảm mềm mại. Ngũ quan ngủ yên mang theo ôn nhu đến dị thường, lại mang theo chút bình thản.

      Đều là do người này làm hại. ràng bác sĩ tình huống của chuyển biến tốt đẹp hơn, ta lại thể làm cho bản thân mình ngừng lo lắng, cả buổi tối ngủ yên. Lo lắng rằng nếu như mình ngủ nửa đêm đột nhiên sốt cao phải làm sao bây giờ? Lo lắng cứ như vậy hôn mê mà tỉnh lại làm sao bây giờ?

      Ta khi nào lại biến thành giống như bà mẹ như vậy. Cảm thấy giống như là gà mẹ lo lắng cho gà con ra ngoài kiếm ăn vậy, ràng xung quanh đều có gì đáng lo lắng, có thể là lo cho gà con khi ra khỏi nhà có thể hay ăn cái gì đó sạch làm cho bụng tốt, vừa lại lo lắng gà con ra ngoài, lỡ như may mà gặp phải con chồn nào đó bắt lấy, vậy hai mẹ con từ nay về sau cách biệt trời đất, bao giờ có thể gặp lại nhau.

      Mẹ kiếp, ta quan tâm cái gì, tiểu tử giường này tính tình ương ngạnh, cứng đầu, mà sinh mệnh có thể so sánh với Tiểu Cường, nào có thể dễ dàng mà chết liền chết như vậy. Nhịn được mà hung hăng đập đầu vào gối hai cái, vừa mới ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt xinh đẹp nhìn ta chằm chằm.

      Ngây người mất mầy giây: “A…… Cái kia…… Cậu tỉnh rôi?”

      “Uh” Như là hoàn toàn có ý nghi ngờ, đối phương chỉ là đơn giản đáp chữ.

      Sau đó cả hai đều lâm vào trầm mặc… khí giữa hai người lúc này có chút xấu hổ, ta lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương.

      “Ta… vào WC”. Bị nhìn đến có chút chột dạ, ta lấy cớ vệ sinh mà ra. Có trời mới biết ta tại lúc đó chột dạ cái gì.

      Vừa định đứng dậy, bị Quân Dật nằm giường phen túm lấy giữ chặt lại, cả thân thể lập tức bị đặt ở phía dưới .

      “Tiểu Kiệt……” Hơi thở nóng ấm phun tại cổ, khiến cho ta thân nổi đầy da gà.

      “Khoan …… Làm gì?” Ta có điểm lắp, giãy dụa chút muốn tránh ra.

      “Muốn nhìn…… Cậu ở đây, ở bên cạnh của ta, tốt.” Thanh trầm thấp cơ hồ thể nghe thấy, ta phải cố gắng lắng nghe mới biết được đối phương cái gì.

      Mặt đột nhiên cảm thấy hơi nóng, bất quá đây tuyệt đối phải là do ta thẹn thùng, cho nên mạnh miệng : “Uy, cậu cần phải dựa vào ta, nóng quá.”

      “Được……” như thế, nhưng mà đầu của cứ hướng trong cổ ta mà rúc.

      Bị tóc của đối phương cọ có điểm ngứa, ta nhanh chóng nâng đầu của đối phương dậy, để tránh lại lộn xộn.

      “Uy, cậu là cố ý?” Cách hồi lâu, ta sâu kín mà hỏi.

      “……”

      “Đừng thừa nhận.”

      “Uhm…”

      “Biết tôi ngày hôm qua tìm Trầm Tiểu Doanh ?”

      “Uhm…”

      “Có biết tôi cùng ấy ?”

      “……”

      Đợi hồi lâu thấy đối phương trả lời, ta đẩy ra nằm đối diện với mình.

      tại biết.” Trầm mặc hồi lâu, mới nghe được thanh của đối phương.

      Quân Dật khẽ đưa đầu đền gần, nhìn thẳng vào mắt của ta mà hỏi: “Cậu quyết định sao?”

      Ta ngẩn người, lúc này mới minh bạch được hỏi chuyện của Trầm Tiểu Doanh. Vì vậy ta gật đầu, : “Uhm, quyết định” Tuy cảm thấy thực có lỗi với , nhưng là chuyện tình cảm thể miễn cưỡng .

      Nghe xong lời của ta, Quân Dật câu lên khóe môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười mà ta cảm thấy xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Khiến cho ta nhìn thấy đều kinh tâm động phách, làm cho lòng ta khỏi chấn động. xinh đẹp.

      “Tiểu Kiệt……” Quân Dật ôn nhu mà nhìn ta, gọi tên của ta vài lần.

      “Cái gì?” Ta mơ mơ màng màng mà đáp lại, thần trí còn nghĩ đến nụ cười xinh đẹp kia mà chưa có trở lại.

      “Tôi mệt…” Lời oán giận nhàn nhạt mà bay tới bên tai.

      “Hả? A..” Mệt nằm ngủ, đạo lý đơn giản như vậy. Vì vậy vỗ vỗ lên gối đầu bên cạnh, ý bảo nằm xuống đó mà nghỉ ngơi đừng có dựa vào vai của ta nữa.

      “Chính là, chân của tôi mỏi…Bụng cũng rất đau…”

      Ta nghi hoặc mà nhìn Quân Dật, những nơi này như thế nào lại đau nhức? Chẳng lẽ phát sốt những nơi kia cũng đau?

      “Ha ha…” Bên tai truyền đến thanh cười khẽ của Quân Dật: “Tiểu Kiệt…… em…”

      Ta ngơ ngác mà nhìn , Quân Dật khẽ cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước ở ngay tại môi của ta mà hạ xuống nụ hôn, sau đó vùi đầu vào vai của ta mà rúc.

      “A, đúng rồi.” Đối phương đột ngột lại ngẩng mặt lên.

      Cái gì?

      “Tiểu Kiệt, em lần sau muốn thông cáo cũng cần dùng sức kéo mí mắt của như vậy.”

      ……

      ……

      Mười giây đồng hồ sau, ta chợt xoay người xuống giường, đối với người nằm giường mà trừng mắt bất mãn.

      Tiểu tử này, con mẹ nó đùa giỡn ta……

      ***OA , oa cuối cùng cũng xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi a, TT^TT

      ——————————————————–Hoàn——————————————————————-

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phiên ngoại: quà sinh nhật

      Chỉ là kể lại câu chuyện trước đây:

      tình phát sinh vào năm khi ta cùng Quân Dật tròn 16 tuổi.

      “Chuyện gì?”. Mặt ta chút biểu tình mà nhìn cái tên to lớn vạm vỡ trước mặt, hỏi.

      Chuyện là buổi trưa, khi lão tử ta tại bãi đất trống trong trường học mà ngủ, bị bọn tiểu tử này kéo tới tầng cao nhất của trường học.

      Như thế nào? Cả đám này muốn sống chăng? Dám quấy rầy ta, phá hỏng thời gian ngủ trưa quý báu của ta?

      Bọn họ tốt nhất là nên cái chuyện nào đó trọng yếu, bằng cứ chờ ta tẩn cho trận .

      Nghe được câu hỏi lạnh lùng của ta, vài tên liền nhìn tướng mạo của ta qua lượt mà dò xét, lại người nào trả lời.

      Rất tốt, đúng , con mẹ nó, lão tử hôm nay cho các ngươi đám biến thành tàn phế, sau đó từ lầu năm này mà vứt xuống phía dưới. Giơ tay lên, bắt đầu hoạt động cổ tay cùng các đốt ngón tay. Cho bọn năm giây chuẩn bị.

      “Ngươi .”

      “Nhanh .”

      mau , chủ ý này phải do ngươi nghĩ ra sao?”

      Bọn người kia thi nhau mà thoái thác qua lại hồi, cuối cùng tên được tôn sùng nhất trong nhóm bước ra đến trước mặt của ta, xem ra là bọn họ chỉ là muốn chuyện. Nhìn kìa, lớn lên cùng con tinh tinh đồng dạng, mẹ kiếp cái mặt gì vậy, bộ khó coi giống như là vừa bị ai rượt đuổi mà chạy té khói vậy, khuôn mặt cũng ghồ ghề, tiểu tử này mới làm ruộng về sao?

      Tên cao to quay đầu lại căm tức mà nhìn người vừa đẩy ra, sau đó ánh mắt lặng lẽ cẩn thận mà quan sát sắc mặt của ta, bị ta nhìn cái, thân người đầy thịt béo kịch liệt run rẩy. Cuối cùng nhắm chặt mắt lại, giống như tráng sĩ xuất quân ra trận, tiếng mà hét lên to.

      “Lão đại, sinh nhật vui vẻ!”

      Thân thể của ta thoáng cái thể nào mà đứng vững, thiếu chút nữa nằm lăn mặt đất, còn đợi cho ta kịp đứng vững, đạo thanh còn muốn vang dội hơn lúc nãy truyền tới, nặng nề mà cực kỳ xuyên thấu làm cho ta thể đứng vững mà lui về phía sau vài bước, tai cũng có chút ù, thế giới thoáng cái an tĩnh.

      “Con mẹ nó, các ngươi làm cái gì?” Ta rít gào, vất vả mới kịp phản ứng.

      đám người bị ta mắng, nhất tề lui ra phía sau bước, xoạt cái, tất cả đều cúi người 90 độ hướng ta làm ra cái lễ cúi chào đầy tiêu chuẩn.

      Cái người vừa rồi đẩy tên dẫn đầu kia ra ngẩng đầu lên, nhếch miệng, cưới lấy lòng với ta: “Lão đại, các huynh đệ thầm nghĩ chúc ngài sinh nhật vui vẻ mà thôi, ngài đừng nóng giận.”

      A, đầu của ta, điên rồi, ta bị bọn họ làm cho điên rồi.

      Đám người kia là đứa ngốc sao? là ngu ngốc hay là nhược trí, có người dùng loại phương pháp này để chúc mừng sinh nhật của người khác sao? Ta biết, còn tưởng rằng đám người bọn họ vội về chịu tang .

      Bất quá nghĩ lại, bọn họ cũng cố tình, lại còn nhớ ngày hôm nay là sinh nhật của ta, mà ngay cả chính mình đều quên.

      Nhìn bọn họ nguyên đám với ánh mắt nai con đồng dạng, cũng nhẫn tâm mà mở miệng mắng, đánh bọn họ.

      “Biết rồi, nếu có gì tôi trước.” Ta hướng về phía bọn họ , sau đó định xoay người muốn mở cửa xuống lầu.

      “Lão đại, chờ chút.” Lại là trăm miệng lời mà hét lên.

      “Con mẹ nó, các ngươi còn có chuyện gì, có rắm mau thả.” Ta kiên nhẫn .

      “Lão…… Lão đại, đây là quà mà các huynh đệ muốn tặng cho ngươi.” Chỉ thấy tên tiểu tử cao gầy từ phía sau đưa ra cái gì đó, lại run rẩy mà đưa cho ta.

      U, cái này là tình huống gì, trong đám tinh tinh lại lộn con khỉ, ta trước nhìn lướt qua, chỉ thấy toàn thân run rẩy. Ai, lại là con khỉ có can đảm.

      “A.” Ta đưa tay tiếp nhận, sau đó đặt nó lên vai, xoay tay lại mở cửa, xuống dưới lầu. Đợi khi vừa đến chỗ rẽ dưới cầu thang liền dừng lại, cười cười mà : “Cám ơn, bất quá từ nay về sau đừng có dùng loại phương thức này, nhớ chưa”. là đemngười ta hù chết mà.

      Tan học về đến nhà, ta từ trong ba lô đổ ra ít thứ, cái gọi là quà sinh nhật.

      Cái này… Những cái này là gì? Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những thứ bàn.

      Transformers? Súng nước? Mạt trượt? Kẹo cao su?

      Còn… Còn có trong tay ta là cái gì đây… Là cái gì? Cái mà người ta vẫn thường là có cánh gì đó ? Mẹ kiếp, bọn họ rốt cuộc có biết thưởng thức là cái gì hay , thứ này ta dùng làm cái gì? Hay là cho rằng cái bao lớn này là khăn ướt dùng để lau mặt?

      Con mẹ nó, đều là những thứ rác rưởi.

      Tuyệt…… Tuyệt đối tha cho bọn họ……

      Ta con mẹ nó, muốn làm thịt bọn họ, thiến bọn họ, sau đó liền đem bọn họ cho vào vườn bách thú để cho bọn họ bị mấy con tinh tinh tiền dâm hậu sát, giết xong rồi hiếp.

      A ~ a ~ a ~ ta ngửa mặt lên trời mà thét dài ba tiếng, sau đó đem mấy thứ gì đó bàn toàn bộ cho vào thùng rác, chán nản cầm lấy bóng rổ ra ngoài tiêu hỏa.

      Đánh bóng xong liền về nhà, chuẩn bị đến phòng tắm mà tắm rửa, lại vừa lúc đến phòng liền nhìn thấy người mà ta cả đời cũng muốn nhìn thấy.

      “Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Ta đưa tay đập mạnh quả bóng về phía .

      Thoải mái mà tiếp nhận quả bóng của ta đánh tới, Quân Dật đem bóng của ta ném xuống phía dưới giường, sau đó liền đưa tới trước mặt của ta cái hộp , : “Đây là cái gì?”

      Ta mị mắt nhìn, hai cái hộp plastic được đóng gói gì đó, chưa thấy qua, kỳ quái mà liếc nhìn , : “ biết.”

      “A? Chính là tôi nhìn thấy nó mặt đất”. Quân Dật đối với ta cười tà, sau đó chỉ chỉ thùng rác.

      Thùng rác? hẳn là lúc ta gom tất cả vào đó mà rơi ra, cho nên mới có nhìn kỹ, trong đó có cái gì?

      đúng, tại phải là thời gian mà nghiên cứu cái này.

      “Con mẹ nó, ngươi dám lục đồ đạc của ta?” Ta hướng rống giận.

      được cho phép của ta mà tự tiện bước vào, đó chính là bất lịch , lại còn tùy ý lấy đồ đạc của ta ra xem, thể tha thứ.

      “Con mẹ nó ngươi đừng cười.” Nhìn bộ dáng cười đắc ý lại có chút khiêu khích, ta nhịn được muốn xông lên trước.

      Cửa mở ra, mẹ vào, ta vội vàng thu tay mà đứng tại chỗ.

      “Hai người các con đều đây sao, mau xuống đây ăn dưa Ha-Mi, ta cắt rồi để bàn dưới lầu đó” Mẹ nhìn chúng ta, cười chúng ta xuống dưới ăn hoa quả.

      Ai, xem như tiểu tử ngươi hôm nay gặp may mắn, ta ngoan ngoãn mà chuẩn bị cùng mẹ xuống dưới. Chính là vượt quá ngoài dự kiến của ta, Quân Dật lại gọi chúng ta lại.

      đến trước mặt của mẹ ta, giả vờ đưa ra khuôn mặt khờ dại, nhu thuận mà hỏi: “A di, đây là cái gì? Tiểu Kiệt ném mặt đất.”

      Ta và mẹ hai người cùng nhau nghi hoặc nhìn .

      Ta càng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đề phòng mà trừng , vật kia có đặc biệt đến mức phải đưa cho mẹ ta xem hay ? Trong nội tâm thầm dâng lên chút ý thức cảnh giác nguy cơ.

      “Hử?” Mẹ cầm lấy cái hộp, sau đó nhìn nhìn đóng gói bên ngoài, thỉnh thoảng lại ánh mắt lại có chút nheo lại. Nhìn lát, bàn tay bắt đầu run lên nhè , sắc mặt cũng ngày càng đen .

      Ta buồn bực, vật đó là cái gì lại làm cho mẹ xuất loại này phản ứng này. Ta hiếu kỳ cũng nghiêng nữa người dán sát lại, muốn nhìn thử đó là cái gì.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Quà sinh nhật:

      Ai ngờ mẹ nhanh chóng đưa tay qua nắm chặt lấy cái lỗ tai của ta, hung hăng mà vặn, đối với cái lỗ tai của ta mà rống to: “Con cái thằng nhóc này, Mẹ con hôm nay nhất định phải giáo huấn con chút mới được”

      “Đau… đau…, mẹ, buông tay.” Ta đối với mẹ mà cầu xin tha thứ, sau đó nhìn thấy tiểu tử Quân Dật kia đứng tại đó mà thái độ thờ ơ, mặt lộ ra biểu tình mang chút trào phúng.

      Con mẹ nó, nhất định là do tiểu tử kia hãm hại ta, ta ngay cả vật kia là cái gì cũng biết.

      “Xú tiểu tử, con làm cái gì?” Ta giương nanh múa vuốt nghĩ muốn lao tới, lại quên rằng lỗ tai của ta còn bị mẹ níu lấy.

      “A ~~~~ mẹ, lỗ tai của ta muốn đứt.”

      “Con còn muốn làm cái gì? bản thân làm việc trái với lương tâm còn sợ bị người khác cáo trạng sao?” Mẹ trong miệng thở hổn hển, mà tay nắm lấy tai ta điểm cũng buông lỏng, càng tóm càng chặt: “Ai…… Tức chết mẹ của ngươi rồi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi tên tiểu tử hỗn đãn này”

      “Mẹ, cần phải vậy nha, con hề như vậy mà, tại sao phải đánh con” Ta thét lên.

      mẹ vì sao mà bị chọc giận, con mắt trừng lớn cùng với cái chuông đồng giống nhau, mắng: “Con…… Con còn thừa nhận, còn như chính mình đúng vậy? ? Đối phương là ai?”

      Ta ngẩn người, cái gì đối phương là ai?

      mau, là ai?”

      Cái gì cùng cái gì nha, mẹ ngươi phải là phát sốt ?

      “Con mau cho ta, cái kia… đứa con nào bị con phá hư?” Mẹ thét lên.

      Hỏng bét…… Phá hư? Ta nhìn mẹ như nhìn bệnh nhân tâm thần, mẹ, bà điên rồi.

      “Con, cái ánh mắt đó là cái gì?”

      “Mẹ, Mẹ phải là điên rồi ?” Nghĩ gì liền ra, chút cũng thèm suy nghĩ thấu đáo.

      Ta nhìn thấy mẹ tức giận chết khiếp, khuôn mặt đồng dạng mà vặn vẹo đủ hình thù, ta liền cầm lên cái hộp kia mà xem xét, đúng là cái hộp vừa rồi mà Quân Dật cầm tay.

      Cái này, vật gì đó? Ta nhìn mẹ.

      “Như thế nào? Đồ của mình cũng biết? hộp áo mưa, hộp thuốc tránh thai, ta…… Ta hôm nay nhất định phải đánh chết con tên tiểu tử chết tiệt” Mẹ bộ dạng hung ác như là muốn đem ta chôn sống.

      Áo…… Áo mưa, còn có tránh…… Tránh…… Thai? Ta ngay lập tức đem hai cái hộp kia mà vứt , giống như tay cầm củ lang nóng vậy.

      Cái này…… Loại vật này…… Như thế nào là của ta

      “Mẹ, mẹ nghe……” Ta nghĩ hướng mẹ giải thích, thấy mẹ hướng góc tường đến.

      Sau đó, ta kinh hãi mà phát mẹ tay cầm lấy cây kiếm dài được treo tường mà về phía ta, cây kiếm kia là do cha ta trước kia du lịch ở suối nước nóng mà mua trở về cho ta làm kỉ niệm, khoảng chừng hơn thước, rất nặng .

      Chỉ thấy mẹ cố hết sức nắm lấy thanh kiếm kia, bày ra kiểu pose, trong miệng mang đầy lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc mà : “Mẹ ngươi hôm nay muốn thay trời hành đạo.”

      Xoạt, kiếm vung tới.

      Ta mặt mũi trắng bệch, mẹ, ngươi phải muốn làm chứ. muốn giết con của ngươi sao.

      Chợt nghe mẹ chính ở chỗ này mà quát: “Hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ, tiểu Dật, cháu đợi ở bên , đừng có nhúng tay vào”

      “Tuân mệnh.” Quân Dật đáp.

      Mẹ kiếp, các ngươi nguyên đám cho rằng tại diễn kịch cổ trang.

      Chỉ thấy nữ kia hiệp từng bước tới gần, ta từng bước lui về phía sau, cuối cùng lui đến thể lui, ngã xuống giường.

      “Thương…” Thanh của kiếm vung xuống, ta mắt khép lại, trong miệng hô to: “Mong kiếm lưu tình”

      hồi lâu, khi ta bắt đầu cho rằng linh hồn có phải hay phi thiên, chậm rãi mở mắt mà nhìn, chỉ thấy mẹ quỳ gối trước mặt ta, cúi đầu ngừng thở hổn hển, mà thanh kiếm sáng bóng kia lại cắm xuống dưới, cách chỗ trọng yếu của ta đến 2 li mét.

      Cho dù lá gan ta có lớn, cũng nhịn được mà thoát ra thân mồ hôi lạnh, Mẹ… Mẹ…Là muốn đem chính mình …Thiến?

      Xung quanh đều yên lặng, thiên địa vạn vật như ngủ say, lỗ tai của ta chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.

      “A di, tốt lắm, ta nghĩ Tiểu Kiệt cũng biết sai rồi, Dì tha thứ cho cậu ấy ” Tên Quân Dật ở bên xem cuộc vui lúc này mới tiến lên, cẩn thận nâng mẹ của ta dậy, khẽ vuốt lưng của bà, : “Kỳ , cháu nghĩ, Tiểu Kiệt chỉ xuất phát từ hiếu kỳ mà thôi, cũng biết nó là cái gì, hơn nữa ở trường học cháu cũng có thấy cậu ấy cùng nào kết giao”

      Mẹ vừa nghe, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng mà nhìn chằm chằm vào Quân Dật, : “ vậy sao?”

      Quân Dật gật đầu, cam đoan mà : “ .”

      Mẹ nhìn vài giây, cuối cùng cười cưới : “Tiểu Dật như vậy Dì yên tâm rồi, đến đến, chúng ta xuống dưới ăn dưa Ha-Mi.”

      Ta ngơ ngác nhìn bọn họ.

      Mẹ quay đầu lại, như ác lang mà trừng mắt nhìn ta, : “Con… mẹ cho con ở chỗ này suy ngĩ cho tỉnh lại, cơm tối cũng đừng ăn, từ nay về sau nếu còn dám mua mấy cái này, mẹ ……” , giơ tay lên thành nắm đấm mà quơ quơ, ta co rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi giường, cử động cũng dám làm ra.

      ……

      ……

      Vì vậy ta cứ như vậy mà vượt qua cái sinh nhật kinh tâm động phách.

      Ngày hôm tại phía sau trường học tầng cao nhất

      “Lão đại, chúng ta sai rồi.”

      “Lão đại, cần phải…….”

      “Tha chúng ta.”

      “Chúng ta cũng dám nữa .”

      “Lão đại……”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :