1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở (Full 63+4NT) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Đêm ba mươi vừa qua , hôm sau Hướng Vi và mẹ Trần Mai cùng nhau về Đại Liên, cũng muốn về nhà họ Hướng với ba, chán ồm! Trần Mai nhớ đến chồng, biết ông ấy về quê nhiều lắm cũng chỉ có hai ngày là trở lại, nên Trần Mai cũng chỉ ở lại quê có ba ngày rồi muốn quay về nhà, nhà họ Trần cũng biết chuyện của vợ chồng hai người nên cũng gì vì thế chỉ còn lại mình Hướng Vi ở lại Đại Liên.

      Mùng bốn Trần Mai trở về Bắc Kinh, Hướng Vi ở lại thêm ba ngày nữa mới về nhà. Chu Thần Dật biết trở về, vội vàng gọi điện thoại đến mời cả nhà đến nhà ăn cơm. Sau tết, hai nhà đều cùng nhau ăn bữa cơm, vốn dĩ Hướng Vi thấy có gì, nhưng hôm nay quan hệ của và Chu Thần Dật khác trước, nên bây giờ tỏ ra thận trọng chút.

      Năm nay, hai vợ chồng Hạo Triết ở lại bên đó ăn tết nên về. Trong nhà có hơi vắng vẻ, con trai cũng có ở nhà nên cũng có tiếng tiếng cười như lúc trước.

      Ba mẹ hai nhà ngồi chỗ chơi mạt chược, Diệp Hân bảo con trai tiếp đãi Hướng Vi cho tốt, mấy người cũng quản hai đứa con làm gì. Chu Thần Dật lôi kéo Hướng Vi lên lầu, Hướng Vi thấy mọi người đều ở đây, nên có hơi lo lắng, nhưng Chu Thần Dật cũng cho cơ hội từ chối.

      Chu Thần Dật kéo Hướng Vi vào phòng mình, cười : “Em là có lương tâm, lúc nãy cũng thèm chuyện với .”

      Hướng Vi chu miệng, “Tại vì mọi người đều ở đây mà….”

      Chu Thần Dật hơi vui, “Vi Vi, phải lúc trước em năm sau quan hệ của chúng ta cho ba mẹ em biết sao? Bây giờ em lại như vậy là có ý gì hả?”

      Hướng Vi thấy sắc mặt của Chu Thần Dật hơi khó coi, nhìn có vẻ tức giận , Hướng Vi trừng mắt nhìn cái, “Cũng phải là em , nhưng còn phải tìm thời gian thích hợp chứ.”

      Chu Thần Dật thở dài, “Haiz… Em ấy à, là người rắc rối.” Chu Thần Dật xong liền cúi đầu xuống muốn hôn , Hướng Vi vội vàng tránh ra, lúc này cũng dám, “ đừng có làm càn, bọn đều ở đây cả đấy. À đúng rồi, đây là áo len em đan cho , còn có cái khăn quàng cổ nữa.” Hướng Vi xong lấy đồ từ trong túi ra.

      Thấy Chu Thần Dật cầm lên chẳng qua chỉ là nhìn, cũng là có thích hay , Hướng Vi hơi xấu hổ, lúng túng : “Cái đó, em làm được đẹp lắm…”

      mặt Chu Thần Dật tràn đầy ý cười, gõ trán cái, “ bé ngốc, đẹp lắm, rất thích.”

      Hướng Vi cười cười, “Chúng ta xuống trước .”

      Chu Thần Dật cất đồ mới, cũng trêu chọc nữa, kéo tay xuống.

      Lúc ăn cơm, Diệp Hân lại nhắc đến việc hôn nhân của con trai, trước mặt bạn bè, trách mắng Chu Thần Dật hồi, cái gì mà – hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình, sinh ra là để chọc tức mình, bla bla trận. Sắc mặt Chu Thần Dật bình tĩnh ăn cơm, coi lời của mẹ như gió thoảng bên tai, Hướng Vi xấu hổ, đành phải vùi đầu ăn cơm, cái gì cũng để ý tới. Sau đó, vẫn là Trần Mai lên tiếng giảng hòa Hướng Vi nhà mình cũng vậy, còn tuổi trẻ bây giờ giống với chúng ta hồi xưa. Diệp Hân mừng rỡ khi nghe Hướng Vi cũng như thế, trong lòng tạm thời yên tâm rồi.

      Sau khi ăn cơm xong trở về, Trần Mai bắt đầu ân cần dạy bảo Hướng Vi, thao thao bất tuyệt( liên miên) tràng, có ý gì khác ngoài việc muốn Hướng Vi kết hôn sớm, bà muốn ôm cháu ngoại.

      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, hình như mẹ mới chỉ có hơn năm mươi tuổi thôi có được , nhưng mà suy nghĩ của người lớn cũng sai, Hướng Vi biết làm sao đành tiếng phải tắm rửa, rồi vội vàng chuồn mất, để lại Trần Mai ngồi ghế sa-lon kể lể với Hướng Khai Hoa trận, gần xa chính là ông làm ba mà chịu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại của con gì cả. Rốt cuộc xong Hướng Khai Hoa cũng tức giận, tắt ti vi trở về phòng giật mạnh cửa ra rồi ầm phát đóng cửa lại, để lại mình Trần Mai ngồi đó hờn dỗi.

      Hướng Vi nghĩ đến khi nào mọi chuyện cho mẹ biết, trong lúc còn suy nghĩ sâu xa, ngờ chỉ có bước đệm thôi vén bức màn quan hệ của và Chu Thần Dật lên rồi.

      Lại ngày đó, sau khi chơi Chu Thần Dật lái xe đưa Hướng Vi về nhà, ở giữa đường gặp Trần Mai, Chu Thần Dật dừng xe lại, Hướng Vi quay cửa kính xuống kêu mẹ.

      Trần Mai cầm theo túi này túi nọ, quay đầu thấy con tươi cười : “Ôi chao, Vi Vi…”

      Hướng Vi vội vàng mở cửa xuống xe, sau đó mở cửa cho mẹ ngồi vào, “Mẹ, sao mẹ bảo con mua. Trời lạnh như thế này, sao bắt xe mà .”

      Trần Mai lên xe, cười : “Mẹ thấy xa mấy. Lúc đầu chỉ là theo mọi người cho vui, nghĩ mua nhiều thứ như vậy.”

      Trần Mai quay đầu với Chu Thần Dật: “Chu Thần Dật, con gặp Vi Vi nhà dì ở đâu vậy?”

      Chu Thần Dật vừa lái xe vừa : “Đúng lúc con qua nhà hàng bên kia gặp bạn bè nên gặp ấy ở đấy luôn.”

      Đầu Hướng Vi đầy vạch đen, cái người này, có thể dối mà mặt cũng đổi sắc. Hướng Vi hơi cấp bách, vội vàng chuyển đề tài. Trần Mai thấy con có vẻ nôn nóng, khuôn mặt có chút lúng túng, “Thần Dật, từ tính tình của Vi Vi nôn nôn nóng nóng, con cũng đừng để ý.” Trần Mai lời này là bởi vì bà nhớ và Hướng Vi vốn quen nhau từ , nhưng quan hệ của Hướng Vi và hai em Hạo Triết được thân thiết lắm, sợ hôm nay Vi Vi để lại ấn tượng xấu cho Chu Thần Dật, trong suy nghĩ của Trần Mai, đứa Chu Thần Dật này rất tài giỏi, những người ở cùng với nó đều là thanh niên tài giỏi, nếu bảo Thần Dật giới thiệu người cho con nhà mình chắc cũng là chủ ý hay.

      Chu Thần Dật liếc mắt nhìn Hướng Vi cái, thấy chu miệng, hai má phình ra rất thú vị, lại cười cười gật đầu, “Con người của Vi Vi rất ngay thẳng, rất tốt ạ!”

      Trần Mai cười khép miệng, “ con này, mình ở Thượng Hải cách xa bọn dì như vậy, dì với bác Hướng của con rất lo lắng, bây giờ con cũng ở bên đó, dì nhờ con hãy chăm sóc Vi Vi giúp dì.”

      Chu Thần Dật gật gật đầu, “Dì cứ yên tâm. Con chăm sóc tốt cho Vi Vi.”

      Mặt Hướng Vi đỏ lên, mẹ còn biết mối quan hệ bên trong đấy. Trần Mai thấy con ngượng ngùng, cười cười rồi cũng gì thêm nữa.

      Trần Mai ngồi phía sau, lấy đồ mình mua được ra nhìn, rất thỏa mãn, rồi đặt đồ sang bên cạnh, lại nhìn thấy khăn quàng cổ bằng len, Trần Mai cầm lên nhìn, đây phải là cái khăn con đan vài ngày trước sao, Trần Mai : “Vi Vi, con đứa này, sao lại vứt khăn quàng cổ lung tung như vậy hả?”

      xong lấy khăn quàng cổ gấp gọn lại cầm trong tay, mặt Hướng Vi muốn tái rồi, cực kỳ xấu hổ liếc mắt nhìn Chu Thần Dật cái, Chu Thần Dật nhìn với ánh yên ổn, ý bảo đừng hoảng hốt.

      Vốn tưởng chuyện này cứ như vậy là xong, ai ngờ lúc xuống xe, Trần Mai rướng người về phía trước vỗ vỗ vai con bảo xuống xe, rất may bà nhìn thấy cái áo len mà Chu Thần Dật mặc người, sắc mặt lập tức khó coi. Trước kia thấy con đan cái áo len này rất vui vẻ, còn tưởng rằng nó đan áo cho ba nó, trong lòng rất vui vẻ, còn hỏi bà nó đan áo xong chưa? Nhưng trong nhà lại có nhiều chuyện bận bịu nên bà cũng quên hỏi.

      Lúc trước, khi lên xe Chu Thần Dật cởi áo khoác ra, bây giờ thấy ánh mắt dì nhìn áo len mình mặc, trong lòng chỉ biết lần này xong rồi. Nhưng sắc mặt vẫn bình thường như cũ lấy áo khoác mặc vào.

      Trong lòng Hướng Vi nhảy dựng, “Mẹ, đến nơi rồi, chúng ta thôi.”

      vừa vang lên làm Trần Mai bừng tỉnh, Trần Mai xanh mặt, “Thần Dật, con cho dì biết, áo len này của con có phải do Vi Vi làm cho con ?”

      Chu Thần Dật cũng ngại ngùng, gật gật đầu, “Vâng, là Vi Vi làm cho con.”

      Trần Mai cũng phải người ngu ngốc, thấy con trừng mắt với Chu Thần Dật, Chu Thần Dật lại vuốt vuốt tay , lập tức biết chuyện gì xảy ra rồi. Trần Mai tức giận, mở cửa xe cũng thèm để ý đến Hướng Vi mà bước luôn.

      Hướng Vi liếc mắt nhìn Chu Thần Dật cái, “ về trước , em theo mẹ em .” xong mở cửa xe bước xuống, chạy chậm chậm đuổi theo Trần Mai.

      “Mẹ… Mẹ đợi con với ạ!”

      “Mẹ… Mẹ hãy nghe con …”

      “…”

      Vẻ mặt Trần Mai sa sầm trở về nhà, ném tất cả đồ đạc vừa mua lên mặt đất, ngồi ghế sa-lon trừng mắt nhìn Hướng Vi chằm chằm.

      “Mẹ…” Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Hướng Vi thấy vẻ mặt như thế này của mẹ, trong lòng có hơi sợ hãi.

      “Mẹ, đừng gọi tôi là mẹ. Bây giờ trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi mà, nên chuyện gì cũng lừa gạt chúng tôi. Nếu phải hôm nay tôi nhìn thấy, tính đến chừng nào mới cho chúng tôi biết?”

      “Mẹ… Mẹ đừng tức giận có được , vốn dĩ con muốn với mẹ rồi, nhưng mà do gần đây vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp…”

      Trần Mai tức tức, nhưng thấy con chịu mềm nên tức giận trong lòng cũng tiêu tan đôi chút. Trần Mai lại hỏi: “Hai người nhau bao lâu rồi?”

      “Dạ gần năm rồi…”

      “Cái gì? Con… Con muốn chọc cho mẹ tức chết có phải ? Mẹ lại hỏi con, con với cậu ấy có sống chung ? Có ngủ với nhau ?”

      Hướng Vi xấu hổ, vậy mà mẹ lại có thể hỏi thẳng chuyện này như vậy. Mặt Hướng Vi đỏ lên chuyện, Trần Mai thấy như vậy lại càng tức giận hơn, “Nhất định xảy ra quan hệ rồi có đúng hả?”

      Hướng Vi đỏ mặt khẽ gật đầu cái rồi rũ đầu xuống luôn. Trần Mai giơ tay lên muốn đánh , nhưng suy cho cùng đây cũng là con do mình nuôi lớn, làm sao có thể xuống tay được, chỉ đành phải thở dài, “Mọi việc thành ra như vậy rồi còn có thể làm gì được nữa, những chuyện sau này con cần phải xen vào, cứ để hai nhà bàn bạc là được rồi. Trước khi làm đám cưới, mẹ cho phép con và cậu ấy sống cùng chỗ, biết chưa hả?”

      Hướng Vi cố gắng để đỏ mặt, “Mẹ, mẹ đừng cho ba biết chuyện này có được ạ?”

      “Xảy ra chuyện lớn như vậy con còn muốn cho ba con biết sao?”

      phải, mẹ. Ý con là chuyện con và ấy sống chung mẹ đừng cho ba biết có được ạ?”

      Trần Mai cũng biết ông xã rất thương con , ông ấy thương con như mạng cũng quá đáng, nếu để cho ông ấy biết hai đứa này làm chuyện sai lầm, bất kể là đúng hay sai, sợ là trực tiếp chạy đến đánh cho Chu Thần Dật trận mới thôi! Quả chuyện này nhất định phải giấu ông ấy, lại đứa Chu Thần Dật kia mặc dù trầm lặng chút, nhưng cũng là đứa trẻ ngoan, lúc này trong lòng Trần Mai sớm lấy lòng mẹ vợ xem mặt con rể càng xem càng hài lòng rồi. Trần Mai vỗ vỗ tay con , “Mẹ biết rồi…”

      Vừa mới dứt lời, trong nhà liền vang lên tiếng điện thoại. Trần Mai liếc mắt nhìn Hướng Vi cái, đứng dậy nghe điện thoại, “Alo…”

      “Alo… Chị dâu hả, cái đó, em cũng nghe Thần Dật chuyện rồi, chị xem hai đứa này… Chị dâu, tất cả là lỗi của Thần Dật nhà em nên chị cũng đừng trách Vi Vi nhà chị. Chị xem chuyện hai đứa như vậy, hay là đám cưới này chúng ta gộp lại làm chung luôn cần phải ngoằn nghoèo làm gì được chị?.”

      Trần Mai : “Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Đợi ba Vi Vi trở về, tôi với ông ấy.”

      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bây giờ em gọi điện thoại với ba Thần Dật tiếng . Chị dâu, chị cũng đừng Vi Vi nữa nhé. Vi Vi là đứa em nhìn nó lớn lên, là bé rất tốt, Thần Dật nhà em có thể lấy được nó, là nhà em có phúc…”

      Mặc dù Trần Mai vẫn chưa hết tức giận, nhưng khi nghe đối phương liên tục khen ngợi con nhà mình, Trần Mai cũng cảm thấy hơi lâng lâng, cúp điện thoại xong mà khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

      Hướng Vi đứng bên cạnh nhìn thấy, khóe miệng giật giật, tất cả mọi người đều là phúc hắc mà.

      Kết thúc

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Ngày kết hôn xác định vào tháng năm, Hướng Vi cảm thấy hơi vội vàng, chỉ tiếc là người thấp cổ bé họng, trong việc này có bao nhiêu quyền được lên tiếng. Trần Mai toàn tâm toàn ý muốn gả con ra ngoài, nhà họ Chu cũng lòng dạ muốn con trai nhanh chóng kết hôn, vốn là định vào tháng tư, nhưng Hướng Vi ưỡn ngực nghiêm mặt với Trần Mai là quá vội vàng, khiến mọi người phải hoãn lại mấy ngày. Sau đó, tất cả mọi người cùng xác định, hôn lễ chỉ có thể kéo dài đến tháng năm mà thôi. Hướng Vi ‘lệ rơi đầy mặt’, trong lòng thầm tháng tư với tháng năm có gì khác biệt đâu!

      Vốn dĩ quan hệ hai nhà rất tốt nên đối với chuyện của hai người cũng vô cùng vừa ý, tâm nhiều của Diệp Hân rốt cuộc bây giờ cũng trở thành , vốn tưởng rằng thể trông cậy vào tên tiểu tử đầu gỗ này, vậy mà ngờ tên xú tiểu tử này sớm bắt người vào tay rồi. Diệp Hân vừa muốn cười vừa nhịn được mà đắc ý, đó là, con trai bà sinh ra sao có thể yếu kém được chứ. Nó chính là hạng người giả heo ăn thịt cọp, trước hết cứ im lặng bắt lại rồi hãy sau.

      Rằm tháng giêng vừa qua, Hướng Vi trở về Thượng Hải. Julie nghe chuyện muốn kết hôn, ngẩn người hồi lâu rồi mới nhịn được mà cười ha ha, lâu rồi Tiểu Đậu đỏ được gặp mẹ nuôi, nên cứ dính lấy Hướng Vi. Rất nhanh, tất cả người trong công ty đều biết chuyện sếp sắp kết hôn, mọi người đều tới chúc mừng, trong lòng khỏi cho rằng người đàn ông nào đụng phải vận may lớn.

      Bên đó, Chu Thần Dật cũng bận rộn kém, đủ loại rắc rối trước kết hôn đến việc tài liệu thẩm tra chính trị khuấy đảo khiến đầu Hướng Vi muốn tê dại, quân hôn là phiền phức!

      Tháng ba, Hướng Vi tham gia tiết mục giải trí, cuối cùng truyện tranh cũng giành được thành tích đứng nhất quý, giờ kịch bản phim truyền hình của quý cũng tiến vào giai đoạn chế tác cuối cùng. Hướng Vi theo mọi người trong tổ kịch bản đến đây, bởi vì khi đó ký hợp đồng bộ phim này là chính là tác giả, từng được mời tham gia vào công việc biên kịch, cũng tham dự vào rất nhiều công việc sáng tác.

      Bình thường, Hướng Vi cũng xem chương trình giải trí, lần này được mời tham gia chương trình khiến có chút ‘thụ sủng nhược kinh’(được cưng mà sợ), có vẻ như muốn nổi danh như vậy đâu. Vốn dĩ Hướng Vi còn muốn từ chối, nhưng lại bị Julie phê bình trận, còn thu hoạch của quý hai phải dựa vào rồi. Hướng Vi gì, người xem cũng phải là người mù! Là quý hai có được , cũng phải là nhìn mặt mũi của . Julie biết làm sao, đó chính là tuyên truyền, tuyên truyền đó, có biết hả?

      Người dẫn chương trình giới thiệu làm Hướng Vi cảm thấy ‘áp lực như núi’(gánh nặng), Hướng Vi khi nào trở thành nhân vật đẳng cấp trong giới truyện tranh rồi hả, lại còn là mỹ nữ nữa chứ! Hướng Vi nghe được mà đầu đầy vạch đen.

      Hướng Vi là người luôn coi trọng việc riêng tư, tuy có rất nhiều người biết nhưng đối với việc riêng tư của biết nhiều, duy chỉ có lần duy nhất bị người ta chụp ảnh đó là lần Chu Thần Dật đến công ty gặp , nhưng mà đó cũng chỉ là bóng lưng của hai người mà thôi.

      Khi màn ảnh xuất bức ảnh ngày đó, Hướng Vi đúng là ngạc nhiên hồi, người dẫn chương trình hỏi: “Về bức ảnh này, tất cả mọi người đều rất tò mò quan hệ của hai người là gì? Hôm nay có thể chia sẻ với mọi người chút được ?”

      Hướng Vi cũng ngại ngùng, dù sao cũng phải là người trong làng giải trí, gì người khác biết. Hướng Vi cười cười, “Đó chính là bạn trai của tôi.”

      Trong hội trường ngay lập tức bắt đầu náo nhiệt, thanh kinh sợ của fans hâm mộ hét ầm lên, dĩ nhiên là thể tin được. Người dẫn chương trình trêu chọc : “Oa… Tỉ lệ người xem ti vi của chúng ta muốn tăng lên rồi.”

      Là người sao, khó tránh khỏi hỏi đến chuyện khi nào kết hôn, Hướng Vi nhìn tất cả mọi người, rất hạnh phúc : “Nếu như hỏi tới rồi tôi cũng giấu diếm nữa, hôn lễ của chúng tôi được tổ chức vào tháng năm. Cảm ơn mọi người quan tâm đến tôi, ấy đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi ở bên nhau rất hạnh phúc.”

      thể trận náo động, mọi người nghe xong đều chúc mừng Hướng Vi.

      Sau khi Hướng Vi kết thúc chương trình bao lâu Chu Thần Dật gọi điện thoại. Hai người lời ngon tiếng ngọt hồi, Hướng Vi cúp điện thoại, tắm rửa cái rồi mới ngủ, ngày hôm sau liền lên máy bay trở về Thượng Hải.

      Hôn lễ gần tới, Julie bảo nhanh chóng thẩm mỹ viện chăm sóc bản thân, đối với dâu việc làm đẹp rất quan trọng. Hướng Vi cũng vui vẻ thoải mái, nhưng mà mỗi ngày vẫn muốn tới công ty thăm hỏi, khiến cho kinh ngạc chính là sao nhân viên của công ty chuyển phát nhanh lại đến thường xuyên như vậy.

      Julie gõ đầu cái, “Em là con bé ngu ngốc, những thứ này đều là quà cưới của fan hâm mộ tặng cho em. Lần trước, trong chương trình giải trí phải em tháng năm kết hôn sao?”

      Ngược lại Hướng Vi quên mất kiên kia rồi, hơi lúng túng : “ phát sóng rồi hả? Tại quên thôi mà, cũng nhìn.”

      Julie còn gì để , “Tự em chuyển mấy thứ kia vào phòng làm việc , giờ trong công ty bừa bộn quá rồi.”

      Hướng Vi nhìn đống quà lớn xúc động lâu, nên cũng về nhà trước thời gian. Hướng Vi mở vi tính lên xem lại chương trình lần trước, rồi dạo qua diễn đàn của mình, những bài viết trong diễn đàn đều đến chuyện kết hôn của . Hướng Vi yên lặng di chuyển chuột xuống dưới, nhìn những lời chúc phúc của mọi người, trong lòng ấm áp. Cũng trong ngày hôm đó, trang blog của mình viết lời cảm ơn đến mọi người, bên cạnh đó, Hướng Vi còn viết bài bút ký với đề tài rất được quan tâm có tên là “Người ấy và tôi”, Hướng Vi rất có cảm hứng, viết liền mạch được gần mười ngàn chữ, ngoại trừ tên và nghề nghiệp của ra, Hướng Vi kể hết tình cảnh lần tiên hai người gặp mặt cho đến tận bây giờ. Đến phần cuối cùng, Hướng Vi viết đoạn như thế này “…. Cảm ơn vẫn luôn lặng lẽ quan tâm và bao dung. Chúng ta ở cùng chỗ lâu như vậy mà từ trước đến giờ em vẫn chưa từng câu kia với , bây giờ em muốn lớn tiếng ra, em ! Em muốn cùng vui vẻ, hạnh phúc sinh con dưỡng cái. Em và cùng nhau từ từ già , khi tóc của chúng ta bạc trắng, hàm răng rụng xuống, lúc đó vẫn xem em như bảo bối của .”

      Hôn lễ được tổ chức tại Bắc Kinh, trước khi trở về, Chu Thần Dật và Hướng Vi ở lại Thượng Hải tổ chức mấy bàn tiệc, mời mọi người cùng uống rượu mừng.

      Hôn lễ được tổ chức theo kiểu truyền thống, tới tham dự hôn lễ đa số đều là quan chức cấp cao trong quân đội, mãi đến ngày kết hôn, lần đầu tiên Hướng Vi mới gặp được ông ngoại của Chu Thần Dật, ba của dì Diệp, nghỉ hưu tên là Diệp Chính Hải, xem ra là ông cụ tinh thần khỏe mạnh, mặt mang theo ý cười, chắc là ông cụ hiền lành.

      Julie và Tiểu đậu đỏ đến trước ngày, Trần Mai thấy Tiểu Đậu đỏ rất vui mừng, trực tiếp thẳng với Julie đứa bé này được nuôi dưỡng rất tốt.

      Julie cảm thấy rất hứng thú với nghi thức hôn lễ này, theo ý hôn lễ kểu truyền thống này còn đáng xem hơn kiểu hôn lễ của Tây Âu. Con trai của Hạo Triết và Tiểu Đậu đỏ vui mừng vô cùng, cứ chạy lên chạy xuống, tiền lì xì bọc trong túi đến căng ra.

      Lưu Khải nhìn em lấy chồng, trong lòng cũng vui mừng. Thấy cảnh tượng vui vẻ này, khuôn mặt hạnh phúc tươi cười của vợ chồng son, trong lòng của Lưu Khải cũng có vài tia xúc động. định nhấc chân ra ngoài hít thở khí, bé trai xông tới, Lưu Khải chặn ngang bé lại, để phòng ngừa bé ngã xuống. Tiểu Đậu đỏ ngẩng đầu nhìn chú xa lạ trước mặt, toét môi cười : “Con chào chú…”

      Lưu Khải nhìn đứa trẻ trước mặt hình như từng gặp ở đâu đó, cẩn thận suy nghĩ lại mới nhớ năm ngoái, ở siêu thị có gặp Hướng Vi và Chu Thần Dật có dẫn theo đứa bé này. Lưu Khải sờ sờ đầu bé, “Con tên là Tiểu Đậu Đỏ có phải ? Hôm nay rất nhiều người, đừng có chạy lung tung, người nhà của con đâu?”

      Tiểu Đậu Đỏ cười khanh khách : “Mẹ con ở đằng kia ạ. Mẹ…..”

      Lưu Khải ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc Julie cũng nhìn lại, tầm mắt hai khẽ đụng nhau cười cười. Julie tới, nắm tay Tiểu Đậu Đỏ, nhìn Lưu Khải: “Chắc nuôi của Vi Vi phải ? Tôi thường nghe Vi Vi ấy có người nuôi rất ghê gớm.”

      Lưu Khải cười cười, “Con bé Vi Vi này… Tiểu Đậu Đỏ đáng .”

      “Cảm ơn, tôi dẫn Tiểu Đậu Đỏ tìm mẹ nuôi của nó, có muốn ?”

      “Tôi ra ngoài chút, nên . Phiền thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Vi Vi, ấy hôm nay rất xem đẹp.”

      Julie cười cười, nhìn người đàn ông trước mặt mang theo ý cười gật gật đầu, rồi dắt tay con trai bước .

      Trong phòng tân hôn dán chữ hỷ to, hai ngọn nến màu hồng cứng cáp. Chờ hôn lễ kết thúc, Hướng Vi mệt đến nổi hộc máu, hôn lễ truyền thống này là truyền thống thấy sợ, còn phải đội mủ phượng khăn trùm đầu ngày xưa.

      Hướng Vi tắm rửa xong ra ngoài, Chu Thần Dật trải chăn đệm, Hướng Vi đứng bên nhìn , khóe miệng khỏi lộ ra nụ cười, người đàn ông này, từ nay là chồng của rồi.

      Chu Thần Dật trải chăn đệm xong, quay đầu qua thấy ở đó cười ngây ngô, tới gõ đầu cái, “ mình đứng ở cười ngây ngốc cái gì hả?”

      Hướng Vi ôm eo , áp sát mặt vào ngực , “Rốt cuộc chúng ta cũng kết hôn rồi. Thần Dật, em cảm thấy rất hạnh phúc…”

      bé ngốc, có thể lấy được em, mới là hạnh phúc lớn nhất đời này của .”

      Hướng Vi cười hì hì tiếng, “Dẻo miệng…”

      Chu Thần Dật cầm tay đập tay , cúi đầu ngậm chặt ngón tay mảnh khảnh trắng nõn. Mặt Hướng Vi đỏ lên, liền muốn rút tay về, Chu Thần Dật cười ra tiếng, phen ôm lấy ngã xuống giường.

      Hai cây đèn cầy đỏ chót lặng lẽ đốt cháy, thanh ngâm nga vang lên trong màn đêm yên tĩnh có vẻ càng khiến người ta mất hồn, hình ảnh lăn lộn quay cuồng sau bức màn, đến cuối cùng, chỉ còn nghe thấy thanh lười biếng của người nào đó, : “Thần Dật, chúng ta sinh em bé …..”

      Tóm tắt lời của tác giả: Truyện đến đây là kết thúc, phía sau còn có bốn ngoại truyện nữa. Cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1

      Editor: Trần Thu Lệ

      Sau khi kết hôn được nửa năm Hướng Vi mang thai. đến chuyện này, Chu Thần Dật lại muốn tức giận tự biết bản thân mình thúc dục đúng chỗ. Lúc trước, khi Chu Thần Dật phát dì cả của Hướng Vi tới, nên hỏi có phải có thai rồi . Hướng Vi ‘lời thề son sắt’(chắc chắn) là làm sao có thể nhanh như vậy được, dì cả tới có thể là do gần đây quá bận rộn mà thôi, chờ hết bận rồi khám bác sĩ xem sao, mua thuốc uống là được mà. mới nhớ, trước kia từng có lần, đến ba tháng mà dì cả cũng tới, sau đó khám bác sĩ rồi uống thuốc là trở lại bình thường. Còn cả ngày cười bị thần kinh, muốn con đến điên rôi.


      Chu Thần Dật bị chế nhạo trận, nên cũng nghĩ đến chuyện đó nữa. Bản thân Hướng Vi cũng bực bội chứ, đoạn thời gian đó có vẻ bận rộn, nên cũng chú ý đến tình hình sức khỏe của bản thân. Bởi vì trước kia cũng có tình trạng hai ba tháng dì cả tới, nên tới mình mang thai. sợ bản thân mình ôm lòng hy vọng rồi kết quả lại thành ‘công dã tràng’( được gì), Lúc mới vừa kết hôn, Hướng Vi cũng từng chờ đợi, nhưng mỗi khi đúng giờ dì cả lại đến, cứ sau mấy tháng như thế, vốn dĩ Hướng Vi hăng hái cũng trở nên chán nản luôn. Lại có lần còn tưởng rằng mình bị vô sinh, lén lút đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ rất khỏe mạnh, còn an ủi đừng quá lo lắng, nên thả lỏng tâm tình rồi có con thôi.


      Người thân hai nhà nghe tin Hướng Vi mang thai, Diệp Hân và Trần Mai đều muốn qua chăm sóc Hướng Vi. Hướng Vi nghĩ lúc này mới hơn tháng, bảo bảo vẫn còn , muốn để bảo bảo lớn hơn chút nữa rồi hai mẹ hãy qua. Hướng Vi khuyên can mãi mới xóa bỏ được ý nghĩ muốn qua đây sớm của hai bà mẹ.


      Từ sau khi biết bà xã mang thai, Chu Thần Dật kiên quyết cầu Hướng Vi tạm thời ngừng làm việc, ở nhà an tâm dưỡng thai. Hướng Vi vốn là người chịu ngồi yên, nên đồng ý, nên địa điểm làm việc liền được chuyển về nhà, sau đó mỗi tuần Chu Thần Dật lái xe đưa đến công ty lần để thăm nom.


      Mang thai hơn sáu mươi ngày, Chu Thần Dật đưa Hướng Vi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc siêu , bác sĩ vô cùng ngạc nhiên nhìn người mẹ trẻ trước mặt, trong lòng Hướng Vi lo lắng, sợ bảo bảo có chuyện gì ngoài ý muốn, vừa muốn hỏi, bác sĩ liền vui mừng : “Bọn đều rất khỏe mạnh.”


      Hướng Vi nghe xong dĩ nhiên rất vui vẻ, “Bác sĩ, bác trong bụng tôi chỉ có bảo bảo?”


      Bác sĩ Hoàng cười : “Tuy giờ trường hợp mang đa(song sinh trở lên) thai rất nhiều, nhưng đa số là thông qua các vị thuốc hoặc là bằng công nghệ thụ tinh nhân tạo, nhưng trường hợp mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên như hai người lại gặp được nhiều. Chúc mừng hai người.”


      Hướng Vi há hốc mồm, lúc trước nghĩ tới bản thân có thể mang thai song sinh, bởi vì ba Chu Thần Dật cũng là trong bào thai song sinh, nên và Chu Thần Dật rất có khả năng mang thai song sinh. lúc thích có bảo bảo, Hướng Vi liền với Chu Thần Dật, nếu mang thai song sinh cho bảo bảo mang họ Hướng, Chu Thần cũng đồng ý. Lúc nghe bác sĩ mang ba bảo bảo, Hướng Vi cầm tay ông xã nhịn được vui mừng đến rơi nước mắt.


      Lúc còn ở trong bệnh viện, Chu Thần Dật liền báo cho hai nhà biết chuyện này, Diệp Hân và Trần Mai tất nhiên là rất vui mừng, bay đến đây chăm sóc Hướng Vi ngay lập tức.


      Diệp Hân và Trần Mai nghe tin Hướng Vi mang thai ba bảo bảo, vội vàng lấy đồ lúc trước chuẩn bị ra đóng gói lại, hai người mua vé máy bay, ngày hôm sau bay đến Thượng Hải rồi.


      Nửa tháng gần đây, Hướng Vi bắt đầu bị ốm nghén kịch liệt, ăn vào nôn ra, nôn ra lại tiếp tục ăn vào. Chu Thần Dật bên cạnh rất lo lắng, bây giờ hai bà mẹ đều đến đây, nên lòng thấp thỏm cũng để xuống chút. Vi Vi mang ba bảo bảo, vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng khi Chu Thần Dật tham khảo tài liệu liên quan, tảng đá trong lòng lại nhấc lên rồi.


      Hơn bốn tháng sau, tình trạng ốm nghén của Hướng Vi mới kết thúc. Bản thân Trần Mai chưa từng sinh con, tại nhìn con mang thai vất vả như vậy, ốm nghén lại vô cùng nghiêm trọng, chỉ biết lén lút khóc mấy trận. Bản thân Diệp Hân từng sinh hai người con, vẫn có chút kinh nghiệm, nhưng nghĩ đến trong bụng con dâu mang ba bảo bảo, bà cũng nắm chắc, sợ chăm sóc Hướng Vi được tốt. Đặc biệt tìm bác sĩ phụ sản có tiếng ở Thượng Hải, trả giá tiền cao để lập ra thực đơn mạnh khỏe.


      còn bị ốm nghén nữa, tâm trạng Hướng Vi liền vui vẻ trở lại, mỗi ngày đều ăn theo thực đơn từ sách dạy nấu ăn, rồi cùng dạo với hai bà mẹ. Nghĩ đến ba bảo bảo trong bụng, Hướng Vi cảm thấy bản thân mình có chịu khổ đến mấy cũng đáng.


      Sau khi mang thai được ba mươi bốn tuần, bụng Hướng Vi vô cùng lớn, mỗi khi người trong nhà nhìn bụng của cũng thấy rất lo lắng, cộng thêm lúc trước bác sĩ cũng có tỷ lệ sinh non rất cao khi mang ba bảo bảo. Cho nên mọi người trong nhà cùng bàn bạc, hôm sau đưa Hướng Vi vào bệnh viện chờ đến ngày sinh.


      Trước kia, Hướng Vi cảm thấy phụ nữ sinh con vĩ đại, bây giờ đến lượt , chỉ cảm thấy cho dù là thời hay có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảm của người mẹ dành cho con mình. Mang thai lâu như vậy, điều khiến cho Hướng Vi vui nhất đó chính là từ khi mang thai Chu Thần Dật vô cùng đặc biệt quan tâm đến , sau khi mang thai được năm tháng, Thần Dật trở thần người ‘thần hồn nát thần tính*’, mỗi khi vào buổi tối đều giúp xoay người, vừa có biến động là giật mình tỉnh lại liền, sợ gặp chuyện gì may. Ngay cả hai mẹ cùng nhìn được, cẩn thận quá mức rồi.

      *"Thần hồn nát thần tính" - có nghĩa là trong thoáng vô thức hoài nghi hoặc mơ hồ lấn át hết tin tưởng dẫn đến sợ sệt mà hành động suy nghĩ, theo bản năng và đôi khi thiếu sáng suốt.


      Trong bệnh viện, tất cả bác sĩ và điều dưỡng đều đặc biệt chú ý đến Hướng Vi. Trong ba mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bệnh viện của bọn họ tiếp nhận ca mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên. Hướng Vi ở trong phòng bệnh, mỗi ngày đều có bác sĩ đến chăm sóc, mỗi ngày Diệp Hân và Trần Mai đều ngủ lại bệnh viện, thần kinh vô cùng căng thẳng.


      Mang hai đến tuần thứ ba mươi sáu lẻ bốn ngày, lúc Hướng Vi vệ sinh thấy màu đỏ, vội vàng kêu mẹ, Trần Mai và Diệp Hân nhanh chóng gọi bác sĩ Lý, bác sĩ Lý quả là sắp sinh nhưng mà thực sinh vẫn còn sớm.


      Lúc trước, Hướng Vi và mọi người trong nhà từng nghiên cứu xem là nên sinh tự nhiên hay là sinh mổ. Chu Thần Dật muốn chịu khổ, tuy thân thể Hướng Vi rất tốt, nhưng xương cốt lại bé, thể mạnh mẽ như mẹ được, cộng thêm trong bụng lại có ba bảo bảo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên làm sao có thể yên tâm để cho sinh tự nhiên được. Trần Mai và Diệp Hân vốn dĩ tôn trọng ý kiến của Hướng Vi, nhưng bây giờ vừa nghe con trai như vậy, cũng có chút phân vân. Sau đó, vẫn là Hướng Vi khuyên can mãi mới thuyết phục được Chu Thần Dật, lúc này Chu Thần Dật mới bất đắc dĩ đồng ý, đưa gương mặt thấp thỏm lo lắng mời bác sĩ Lý đến kiểm tra cho , xem sức khỏe của Hướng Vi có thể sinh tự nhiên được hay . Người kiểm tra cho Hướng Vi bác sĩ là trưởng khoa phụ sản, bà cẩn thận kiểm tra xong cho Hướng Vi, căn bản thân thể của Hướng Vi rất tốt, thai nhi ở đúng vị trí, đầu thai nhi lớn lắm, có thể sinh tự nhiên được.


      Khoảng hơn mười giờ, Julie dắt theo Tiểu đậu đỏ đến bệnh viện, từ sau khi Hướng Vi nằm viện, mỗi ngày Julie đều dắt theo Tiểu đậu đỏ đến gặp .


      Lúc Julie bước vào, thấy Trần Mai đỡ Hướng Vi qua lại trong phòng, Hướng Vi thấy hai mẹ con bọn họ đến, cười : “Tiểu đậu đỏ, chờ chút nữa là có thể gặp mặt em trai và em rồi.”


      Tiểu đậu đỏ thích nhất là được sờ bụng mẹ nuôi, mỗi lần tới đều phải để tay bụng mẹ nuôi, cái miệng nhắn la lên: “Em trai, em , trai, mau ra đây, ra đây trai dẫn bọn em chơi.”


      Tiểu đậu đỏ vừa tới liền muốn sờ bụng mẹ nuôi, bị Julie kéo lại, : “Đau bụng từ khi nào?”


      “Sáu giờ sáng nay, lúc em vệ sinh thấy màu đỏ. tại bụng cũng có hơi co rút nhưng vẫn chưa thường xuyên. Dự tính đến gần tối hoặc là đến tối mới có thể sinh.”


      Tiểu đậu đỏ chu miệng, “Mẹ, mẹ nuôi sắp sinh em bé rồi ạ?”


      Julie gật đầu, “Em bé sắp ra rồi, bây giờ mẹ nuôi bị đau bụng, Tiểu đậu đỏ được sờ bụng mẹ nuôi nữa.”


      Hướng Vi tới lui hồi cũng có chút mệt mỏi, tới giường nằm xuống, Hướng Vi vẫy Tiểu đậu đỏ tới, “Đến đây, Tiểu đậu đỏ, đến chuyện với em trai, em , mẹ nuôi đau nữa.”


      Tiểu đậu đỏ nghe , vội vàng chạy tới cách lớp áo sờ bụng mẹ nuôi, chuyện hồi rồi bắt đầu hát nhạc thiếu nhi. Làm mọi người trong phòng cười rộ lên, tạm thời giảm bớt khí căng thẳng trong phòng chút.


      Buổi trưa, Chu Thần Dật mới đến, thấy bà xã đau bụng tinh thần nhất thời hoảng hốt, cái gì cũng lộn xộn. Chu Thần Dật ngốc đến hai giờ trở về bộ đội, bây giờ bà xã sắp sinh, Chu Thần Dật vội vàng gọi điện về tình huống rồi xin phép nghỉ.


      Đến buổi chiều, cơn đau bụng sinh ràng kịch liệt hơn buổi sáng, bốn người lớn cộng thêm người là Tiểu đậu đỏ cùng căng thẳng với Hướng Vi, ăn cơm tối, lại qua thêm ba tiếng nữa, Hướng Vi mới được đẩy vào phòng sinh.


      Lúc trước, Hướng Vi nghĩ để cho ông xã cùng vào phòng sinh với mình, nhưng mà về sau phát Chu Thần Dật vậy mà lại căng thẳng hơn cả phụ nữ là đây, suy nghĩ chút rồi để cho vào nữa, mà đổi thành Julie. Quan hệ của Julie và rất tốt, Tiểu đậu đỏ cũng là do ấy sinh, từng có kinh nghiệm nên ở có thể bên cạnh hướng dẫn và giúp đỡ cho được. Julie vốn dĩ là người lớn lên ở nước ngoài, đối với người thân cùng sinh thấy nhưng thể trách, nghe Hướng Vi vậy, Julie đồng ý ngay lập tức. Hơn nhiều năm sau, đối với chuyện này Chu Thần Dật vẫn còn canh cánh trong lòng, hiểu lúc bà xã sinh lại thà rằng để Julie vào mà để . Cho đến sau này, lúc Chu Thần Dật xem lại đoạn phim bà xã sinh khi đó, mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, dưới cảnh tượng như vậy, nếu đổi lại là , đúng là bình tĩnh được như Julie đâu.


      Từ lúc Hướng Vi được đẩy vào phòng sinh là hai mươi mốt giờ đến khi mấy mẹ con được đẩy ra ngoài, trước sau cách nhau chỉ hơn giờ. Hướng Vi từng , muốn quay lại quá trình sinh bảo bảo, đợi sau này bọn lớn lên tặng cho bọn chúng làm lễ trưởng thành.


      Ba bảo bảo ra đời chỉ cách nhau từ ba đến năm phút đồng hồ. Bé thứ nhất là trai cân được 2,5kg. Bé thứ hai cũng là trai, cân được 2,3kg. Bé thứ ba là công chúa, cân được 2kg.


      Sau khi sinh bọn , Hướng Vi rất mệt mỏi nên chỉ nhìn thoáng qua rồi ngất luôn. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cả mẹ và bé, tất cả đều mạnh khỏe có gì ngoài ý muốn.


      Lúc Hướng Vi tỉnh lại là bốn giờ sáng, tay Chu Thần Dật cầm tay , nằm úp sấp bên giường ngủ thiếp


      Hướng Vi vừa cử động tay chút, Chu Thần Dật giật mình tỉnh dậy, “Vi Vi… Em dậy rồi à, có đói bụng ?”


      Hướng Vi lắc đầu, “Em đói, hai mẹ đâu rồi?”


      Chu Thần Dật : “ bảo hai mẹ về nhà nghỉ ngơi trước rồi. Em cảm thấy thế nào, có muốn gọi bác sĩ ?”


      Hướng Vi lắc đầu, “ cần đâu, em chỉ thấy hơi mệt chút mà thôi.”


      Chu Thần Dật vuốt vuốt chăn, ngồi bên nhìn chằm chằm Hướng Vi hồi lâu.


      Hướng Vi cười : “ nhìn em làm gì?”


      Chu Thần Dật cười cười, vuốt vuốt tóc bên tai bà xã,” có gì, chỉ muốn nhìn em mà thôi.”


      Hướng Vi : “Thần Dật, nhìn các bảo bảo chưa?”


      Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Ra khỏi phòng sinh liền vội vàng chăm sóc em nên vẫn chưa kịp nhìn bọn . sao, ngày mai điều dưỡng ôm bọn chúng đến đây, lúc đó cùng nhìn với em cũng được mà.”


      Hướng Vi cười : “ đó… tên ngốc mà.” Tâm trạng Hướng Vi rất vui vẻ, sau khi sinh cũng ngất luôn, người đàn ông này canh giữ bên cạnh lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn bọn , có thể thấy ấy đặt trong lòng.


      Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu Hướng Vi, “Trời sắp sáng rồi, em ngủ thêm lát nữa . ở đây canh chừng cho em.”


      Hướng Vi gật đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      trangtrongnuoc, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2: Cha con tranh giành tình cảm

      Editor: Trần Thu Lệ

      Tuy giờ ba đứa trẻ ‘tam bào thai’ vẫn chưa được tuổi, nhưng tính nết bắt đầu biểu ra rồi. cả bá đạo, tính cách táo bạo, thích cướp này cướp nọ. hai vô cùng yên tĩnh, cậu con trai mà lại là yên lặng, lời này tính là hay lắm, nhưng quả cậu này rất yên lặng, bạn chuyện với bé hồi lâu nhưng bé đến liếc cũng thèm liếc bạn cái, lại còn chê bạn nhiều, thế là tự bản thân bé bò chỗ khác. Xem ra cũng chỉ có công chúa là bình thường nhất, rất thích cười, gặp ai cũng cười. Trần Mai cũng thích nhất là cháu này, bất kể là tướng mạo hay tính tình của công chúa này đều rất giống với dáng vẻ của con khi còn .

      cả tên là Chu Sơ Dương, hai là Hướng Noãn Dương và út là Chu Dung Dương. Lúc đầu Hướng Vi còn có chút khó chịu, cảm thấy tên của con nghe có vẻ là lạ, nhưng sau thời gian, kêu hoài cũng thuận miệng, ngược lại bắt đầu rất thích cái tên này.

      Hướng Vi tự sinh ba bảo bảo, lại kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, ba bảo bảo cũng quen uống sữa mẹ nên đến khi bọn chúng hơi lớn sữa Hướng Vi đủ, đành phải mua sữa bột cho ăn thêm, nhưng vừa đưa tới miệng mấy bảo bảo bắt đầu uốn éo, chịu ăn. Hướng Vi dở khóc dở cười, đành phải ăn nhiều móng heo, canh cá, để có thêm chút sữa. Chịu đựng đến khi bọn trẻ được năm tháng, Hướng Vi bắt đầu cho bọn ăn thêm sữa bột, vừa mới bắt đầu ba bảo bảo vẫn thích ăn, Hướng Vi đành bỏ đói bọn chúng, ba bảo bảo thấy mẹ cho bú sữa, bắt đầu khóc la inh ỏi, chỉ tiếc là cho dù khóc đến thanh cũng yếu mà cũng thấy mẹ cho bú sữa, cho nên ba bảo bảo chỉ đành phải uất ức mà ăn sữa bột. Hướng Vi vẫn cho bảo bảo bú thêm đến sau tuổi mới cho bọn cai sữa, nếu so với em bé uống sữa bột lớn lên ba bảo bảo nhà mình bị ốm yếu như em bé nhà người ta.

      Đến khi ba bảo bảo biết , chỉ cần chú ý cái là là biết chạy đâu để nghịch ngợm rồi. Sau khi sinh ba bảo bảo, Hướng Vi cũng thể nào làm việc được, dự định đợi bọn trẻ được hai tuổi, gởi chúng đến nhà trẻ rồi mới bắt đầu làm việc trở lại. Bà nội và bà ngoại cũng thường bảo hãy dẫn mấy bảo bảo đến Bắc Kinh để cho hai người chăm sóc, nhưng Hướng Vi đồng ý, thứ nhất là nỡ xa ba bảo bảo, muốn bọn chúng phải cách xa mẹ sớm. Thứ hai là sợ ông bà cưng chiều bọn trẻ quá mức, tập thành tính cách tốt. Đương nhiên Hướng Vi dám ra, nếu ông bà biết rồi lại đau lòng.

      Trong nhà có thuê bảo mẫu nấu cơm, dọn vệ sinh. Bình thường công việc chính của Hướng Vi là trông nom ba bảo bảo, nếu có thời gian rảnh vẽ tranh. Mỗi tuần đến công ty ngày để họp. Hai ngày nghỉ mẹ con Julie cũng tới, thứ nhất là để gặp ba bảo bảo, thứ hai là phải những chuyện quan trọng của công ty cho Hướng Vi, nhìn phương pháp của .

      giờ, ba bảo bảo được tuổi rưỡi, đứng rất vững vàng, tuy chỉ mới được mấy câu đơn giản nhưng vẫn khiến cho Hướng Vi rất vui vẻ. Từ sau khi ba bảo bảo được hơn tuổi, Hướng Vi đưa ba bảo bảo đến nhà trẻ, buổi tối ngủ cùng với bảo mẫu, mới đầu bọn trẻ còn khóc ầm ĩ, chỉ tiếc là chiêu này đối với Hướng Vi có tác dụng, nên ba bảo bảo chỉ đành phải tiếp nhận việc ngủ xa mẹ.

      Cái này đối với Chu Thần Dật chuyện vô cùng tốt, vốn dĩ sau khi bà xã mang thai coi như làm hòa thượng chín tháng, sau khi sinh bọn , Hướng Vi lại bận rộn chăm sóc bọn , làm sao có thời gian mà để ý đến , lại tiếp tục kìm nén đến khi bọn được tuổi rưỡi, Chu Thần Dật mới trộm hương thành công được lần. Về sau nữa, ba bảo bảo lại ở trong phòng, buổi tối Hướng Vi cũng thể nào phối hợp với , trong tháng mà có được hai ba lần là tốt lắm rồi. Chu Thần Dật tức giận, có lúc muốn ném mấy đứa trẻ này đến Bắc Kinh, đỡ phải gây tai họa cho người khác.

      Vừa sáu giờ sáng tuần sau, đường lát đát vài người . Trong phòng ngủ chính của nhà họ Chu, tấm màn cửa vẫn chưa kéo ra, ánh đèn màu da cam tường vẫn còn sáng, giường đôi nam nữ vẫn kề tai ở trong chăn, sớm quên chuyện trời sáng.

      Chu Thần Dật vừa gặm vừa cắn xương quai xanh của bà xã, dần dần xuống, đến ngực của bà xã bởi vì sau khi sinh mà càng thêm nảy nở, săn chắc, trơn bóng. há miệng ngậm chặt đỉnh đào, mút thỏa thích, mút hồi lâu, Chu Thần Dật chẹp chẹp miệng, ngẩng đầu lên, thầm: “ đáng tiếc, ngọt như thế này mà lại còn là của riêng nữa.”

      Hướng Vi bị châm lửa cảm thấy rất thoải mái, vừa nghe lảm nhảm, bao nhiêu lửa nóng bay sạch trơn, đưa tay đẩy đầu , “Được rồi, ngồi dậy . Mấy bảo bảo sắp dậy rồi.”

      Chu Thần Dật đè , lông mày nhíu lại, “ phải còn có chị Lưu ở đó sao. Bà xã, em phải thương xót cho có được , ông xã em làm hòa thượng bao lâu rồi, từ khi sinh ba bảo bảo, em cũng chưa từng muốn . Bà xã…” Vừa vừa lấy ‘em trai’ của trêu chọc .

      Hướng Vi nhớ tới quả lúc trước có hơi lạnh nhạt với , nên cũng mềm lòng, giả bộ đồng ý nhưng rồi cũng đồng ý. Chu Thần Dật được chỉ thị, càng hết sức cố gắng, lúc chuẩn bị cho ‘em trai’ chui vào hang động bất ngờ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Chu Thần Dật bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa cũng ‘mềm’ luôn. Chu Thần Dật nổi giận, chuyện này cũng hơi bị nhiều rồi đấy, mấy tên nhóc con này lúc nào cũng phá hư chuyện tốt của .

      “Mẹ…”

      “Mẹ…”

      Hướng Vi nghe thấy tiếng các con kêu, vội vàng đẩy Chu Thần Dật ra muốn ngồi dậy. Chu Thần Dật vô cùng tức giận ném cái gối bay về phía cửa, thành thạo mặc cái áo tắm hôm qua vào, cấp bách xuống giường, lộ vẻ mặt đen thui mở cửa, thấy con trai lớn nhất ngửa đầu nhìn , Chu Thần Dật tức giận : “Mau về phòng cho ba. Con bao lớn rồi mà còn muốn tìm mẹ, có tin ba đánh cho con trận ?”

      Chu Sơ Dương bị ba mình rống trận như vậy, sững sờ hồi, liền bắt đầu vừa khóc vừa kêu mẹ. Chu Thần Dật tức điên, “Ngậm miệng lại cho ba, còn khóc nữa, còn khóc nữa ba đưa con đến chỗ ông nội, bà nội ngay lập tức, xem con làm thê nào tìm mẹ. Bây giờ, mau về phòng cho ba.”

      Đây là lần đầu tiên Chu Sơ Dương thấy ba rống với mình như vậy, gào khóc ngừng, rồi mím miệng khóc thút thít, vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi nhìn ba mình. Vẻ mặt của Chu Thần Dật vẫn đen như cũ, : “Chị Lưu, ôm Sơ Dương về phòng .” xong cũng để ý đến con trai lớn của nữa, phịch tiếng đóng của lại.

      Hướng Vi nửa nằm giường, thấy vẻ mặt đen thui, bật cười hì hì tiếng, “ bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen với con trai hả?”

      Chu Thần Dật lên giường, : “Em xem thử đây là lần thứ mấy rồi hả? Các con cũng hai tuổi rồi mà suốt ngày cứ quấn lấy em.”

      Hướng Vi cười cười, “Em tính thời gian nữa đưa các con nhà trẻ. Được rồi, tốt xấu gì cũng là con của , tức giận như vậy để làm gì.”

      Chu Thần Dật nghe xong lời nhàng của bà xã, lại thấy dáng vẻ ngọc ngà vắt ngang của bà xã, trong lòng nóng lên, lại ôm bà xã hoàn thành nốt chuyện còn dang dỡ.

      Chờ hai người chỉnh đốn xong rồi cùng ra ngoài, cũng hơn mười giờ. Ba bảo bảo ăn xong bữa sáng giờ chơi đùa, vừa thấy mẹ bước ra, đều lật đật chạy tới vây quanh Hướng Vi.

      Mới vừa rồi, Chu Sơ Dương bị ba bé dạy dỗ cho trận, tại tên nhóc này vẫn còn nhớ , nên cũng thèm để ý đến ba mình, mím cái miệng nhắn nhìn mẹ mình, ngọt ngào ngây thơ mà : “Mẹ, ba xấu, ba xấu.”

      Hướng Vi cười hì hì ra tiếng, tay ôm con trai lớn, hôn lên gương mặt bé, “Sơ Dương ngoan, mẹ đánh ba thay con có được ?” xong còn giả bộ giơ tay đánh Chu Thần Dật vài cái, Chu Sơ Dương thấy ba nhíu mày, trong lòng rất vui mừng.

      Hướng Vi thấy con trai nở nụ cười, : “Sơ Dương, bây giờ con lớn rồi, sau này mới sáng sớm con đừng đến gõ cửa phòng mẹ nữa có biết ?”

      Chu Sơ Dương bĩu môi, vô cùng nghi ngờ nhìn ba mẹ mình.

      Hướng Vi tiếp tục : “Ba con rất bận rộn, phải nghỉ ngơi tốt mới có sức để làm việc. Con đến gõ cửa làm ba thức giấc, khiến ba thể nghỉ ngơi được nên đương nhiên mắng con rồi.”

      Con trai chưa được hai tuổi, nghe Hướng Vi như vậy nhất thời hiểu lời mẹ là có ý gì. Chỉ là Chu Sơ Dương thấy ba nghiêm mặt nhìn mình, trong lòng vẫn thấy sợ hãi, vội vàng chui đầu vào trong ngực Hướng Vi.

      Chu Thần Dật tay ôm con trai thứ hai, tay ôm con . Chu Sơ Dương thấy ba để ý đến mình, hoảng sợ, vội vàng kêu lên: “Ba… Ba…”

      Hướng Vi ôm con trai lớn cười khép miệng. Cũng tốt, vợ chồng bọn họ người là vai phản diện, người diễn mặt đen, con cái phải sợ trong hai người thế này mới tốt, nếu như ba mẹ mà sợ còn sợ ai nữa hả?

      ---- Hết ----
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 3: Lưu Khải

      Editor: Trần Thu Lệ

      Tháng năm, năm 2014 Lưu Khải Thượng Hải

      Hướng Vi rất vui mừng khi nghe Lưu Khải muốn đến đây. Ba tiểu quỷ mặc quần áo mới, ngồi ngay ngắn ghế, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mẹ.

      Hướng Vi đưa tay nhìn đồng hồ, cũng hơn sáu giờ, nhịn được có chút lo lắng, cứ tới lui trong phòng, sao giờ này hai người còn chưa tới nơi vậy.

      Đợi đến sáu giờ ba mươi phút, rốt cuộc cũng thấy Lưu Khải và Chu Thần Dật về rồi.

      Hướng Vi thấy Lưu Khải, vội vàng chạy tới kéo tay , “ Lưu Khải, rốt cuộc cũng đến rồi.”

      Lưu Khải vẫn làm như khi còn , đưa tay vuốt đầu Hướng Vi, cười : “Đều làm mẹ người ta rồi mà vẫn còn ổn định.”

      Hướng Vi cười cười, vẫy tay với mấy bảo bảo, “Sơ Dương, Noãn Dương, Dung Dương, mau chào cậu.”

      Ba bảo bảo ngọt ngào kêu to: “Chào cậu ạ….”

      Đây là lần đầu tiên Lưu Khải gặp ba bảo bảo, lúc lễ mừng năm mới ở bên ngoài trở về Bắc Kinh nên chưa từng gặp được ba bảo bảo. Bây giờ nhìn thấy ba bảo bảo đáng , mặt Lưu Khải cũng lqd tràn đầy ý cười, vuốt vuốt đầu ba bảo bảo, với Hướng Vi: “Vi Vi là may mắn, ba bảo bảo này rất đáng .” xong lại quay qua trêu Chu Thần Dật: “Nhất định Thần làm việc rất kịch liệt nha, lần được ba. Làm em ganh tỵ muốn chết rồi.”

      Chu Thần Dật cười : “Cậu tên tiểu tử này, lại trêu chọc rồi. Chờ tên tiểu tử cậu kết hôn, cậu muốn có bao nhiêu bà xã sinh cho bấy nhiêu là được mà. Cũng đâu phải cậu nuôi nổi.”

      Lưu Khải : “Haiz…Đáng tiếc em đây ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn cứ sống độc thân, đâu có người phụ nữ nào để ý đến em.” Vừa lại vừa ra vẻ đáng thương tội nghiệp.

      Hướng Vi thấy Lưu Khải lại bắt đầu đùa giỡn, nhịn được cười ra tiếng, : “ Lưu Khải, thôi đừng làm bộ nữa, em nổi hết cả da gà rồi đây này, biết xấu hổ.”

      Lưu Khải cười hì hì, với Chu Thần Dật, “ Thần, em này của em có tí tế bào hài hước gì cả, may mà ttl,lqd có Thần đây tới rước , nếu chẳng có người đàn ông nào chịu được ấy cả.”

      “Lưu, Khải!” Hướng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lưu Khải.

      Lưu Khải tiếp tục đùa giỡn, “Nhìn , nhìn , đây là tính cách của ‘Mẫu dạ xoa’, may nhờ có Thần vẫn xem em như bảo vật đấy.”

      Chu Thần Dật : “Được rồi, được rồi. Cậu cũng đừng trêu chọc bà xã của tôi nữa, ăn cơm, ăn cơm thôi.”

      Lúc này Lưu Khải mới khôi phục lại bình thường, mấy người dọn đò ăn, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Hướng Vi phải chăm sóc cho ba bảo bảo, nên chỉ ngồi bên cạnh nghe bọn họ chuyện, thỉnh thoảng lại chen miệng mấy câu.

      Sau khi ăn cơm xong, vợ chồng Chu Thần Dật mời Lưu Khải ở lại nhà của hai người, nhưng Lưu Khải trước khi đến lqd Thượng Hải đặt khách sạn rồi, chỉ nhờ hai người lái xe đưa đến đó là được rồi. Chu Thần Dật cũng biết làm sao, đành phải lái xe đưa , dọc theo đường Hướng Vi cứ càm ràm xài tiền phung phí.

      Sau khi vợ chồng Chu Thần Dật đưa Lưu Khải đến khách sạn rồi cả nhà mới lái xe trở về.

      Chờ bọn họ khỏi, Lưu Khải mới pha ly cà phê, mở laptop ra kiểm tra và chỉnh sửa lại tài liệu, Lưu Khải vừa xem vừa cau mày, qua hồi lâu, điện thoại di động của Lưu Khải vang lên.

      Lưu Khải lấy điện thoại ra, cũng nhìn là ai, trực tiếp nghe luôn: “Alo…”

      “Lưu Khải, là nhẫn tâm, em theo nhiều năm như vậy mà . Lưu Khải…” Người phụ nữ trong điện thoại vừa vừa khóc.

      Lưu Khải nhíu mày, “Là … Lữ Yến, giữa chúng ta còn gì để nữa. là người đề nghị chia tay, tôi đây chỉ là giúp đạt được ước nguyện mà thôi.”

      “Lưu Khải, em sai rồi, em cáu kỉnh nữa, trở về có được . Em thể , hu hu…”

      Lưu Khải hừ lạnh tiếng, “ Lữ, nghĩ Lưu Khải tôi là ai! Sau này đừng bao giờ gọi điện thoại đến nữa, chúng ta chia tay rồi.”

      … Lưu Khải…” thanh Lữ Yến đứt quãng, “Em… Em mang thai rồi. Bác sĩ ba tháng, hãy trở về có được ? Trở về gặp con của chúng ta.”

      Lưu Khải cười lạnh, trong mắt có bất cứ tia ôn hòa nào, “Lữ Yến, đứa này là con của ai, tưởng tôi biết sao?”

      “Lưu Khải, bảo bảo thực là con của , em làm sao có thể lừa được, hẳn là biết, khoảng thời gian đó em chỉ ở cùng với … Em… Lưu Khải, đừng giận em nữa có được , em rất sợ.”

      Lưu Khải chỉ cảm thấy huyệt thái Dương nhảy thình thịch, hai mắt bốc hỏa, hét lớn tiếng, “Đủ rồi! Hãy thu lại những trò lừa bịp này của , Lữ Yến, lúc tìm tới tôi, cùng với bao nhiêu người ràng rồi hả? tưởng tôi biết sao? Ít giả bộ ngây thơ trước mặt tôi , nếu bản thân cầu, hạ tiện, tôi cố gắng chịu đựng để chơi đùa cùng , là ai đưa tới, nếu tôi chấp nhận , làm sao có thể hiểu ta muốn gì? Nhưng ngàn lần vạn lần nên đem tiếng xấu này đổ lên đầu tôi, đứa bé là con của ai, chúng ta đều hiểu rất ? Lữ Yến phải mơ tưởng được gả vào nhà già có sao? Đúng lúc bây giờ trong bụng viên thịt nên tìm ông già họ Lý , đây chính là Lý lão gia đấy, Lữ Yến cũng coi như đạt được ước muốn rồi.”

      đều biết?” thanh yểu điệu của người phụ nữ vừa rồi, có vẻ kinh sợ, “Làm sao biết được?”

      “Lữ Yến, nghĩ đến của bảo tìm đến tôi là ‘hao tổn tâm huyết’ đấy. Mỹ nhân kế sao? Lưu Khải tôi lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, cho là chỉ vài mưu ấy là có thể bắt được tôi sao, Lữ Yến quá ngây thơ rồi.”

      Bên kia kia điện thoại, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, sau khi bị Lưu Khải xé rách mặt nạ chút nể tình, lúc này Lữ Yến tức muốn hộc máu rồi. ta lớn tiếng : “… Lưu Khải là tên khốn kiếp, là tên vong ân phụ nghĩa, là tên súc sinh, cũng nghĩ lại xem, lúc trước là ai lôi kéo , ngủ với tôi, làm hại ấy bị dượng ghét bỏ, phải ly hôn với dượng. mình lẻ loi hiu quạnh, giờ chỉ có thể mãi mãi nằm giường, những cái này đều là do làm hại, tất cả đều tại , là ma quỷ, ma quỷ!”

      Lưu Khải thấy ta tức giận, mặt có biểu cảm gì, “Lữ Yến, ân oán giữa tôi và ta, biết được bao nhiêu? tưởng của là người tốt sao? Tôi khinh! Bị ta bán còn giúp đỡ ta kiếm tiền sao. À... Cũng phải, ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, lại đầu tư rất nhiều tiền bạc người , bây giờ cũng nên đến lượt ta thu lại chứ. Lữ Yến chẳng qua cũng chỉ là con chó của ta mà thôi, còn tưởng rằng là thiên kim tiểu thư sao? là nực cười! Năm đó, ta hại tôi suýt nữa mất mạng, tôi ngấm ngầm chịu đựng mấy năm mới lật ngã được ta, phá hủy hết tâm sức cả đời của ta, nhìn ta từ chín tầng mây ngã xuống vực thẳm. Lữ Yến, cho rằng ta là lqd người thân của sao, ít ở đó mà mơ mộng giữa ban ngày . đến đây, tôi ngại mà cho biết chuyện, Lữ Yến chẳng qua cũng chỉ là con tình địch của ta mà thôi, cái gì ta chiếm được, thà rằng ta hủy bao giờ cho người khác đạt được. Mà Lữ Yến , mẹ chính là người nhà họ Lý, mà ông già họ Lý kia cũng chính là cùng dòng họ với mẹ . Lữ Yến với cậu của làm ra chuyện**, che giấu mà còn muốn đem tiếng xấu này đổ lên đầu tôi, biết liêm sỉ!”

      Lữ Yến hoàn toàn ngây dại, hồi lâu sau mới lên tiếng, “ phải, phải, gạt người. Tên họ Lưu, gạt người...”

      Lưu Khải hừ lạnh tiếng, “Có tin hay tùy .” xong liền cúp điện thoại.

      Lưu Khải chuyện điện thoại xong trong lòng có chút khó chịu, rút điếu thuốc ra đốt lên, hút vào nhả ra hồi, Lưu Khải mới cảm thấy nhõm hơn nhiều, dụi điếu thuốc và gạt tàn. Lưu Khải nhớ kỹ những số điện thoại quan trọng rồi vứt luôn thẻ sim vào thùng rác. Lưu Khải đưa tay cách lớp áo sờ lên ngực, bây giờ chỗ đó vẫn còn vết sẹo... Chị Phương, ân oán của chúng ta từ đây coi như chấm hết, lúc trước chị sai người chém tôi mấy dao, thiếu chút nữa khiến tôi gặp Diêm Vương, bây giờ tôi trả toàn bộ những thứ này cho chị. Nếu chị còn đến trêu chọc tôi đừng trách tôi khách khí với chị!
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 4

      Editor: Trần Thu Lệ

      Lưu Khải dự định ở lại Thượng Hải năm rưỡi, quyết định ở lại vấn đề quan trọng đó chính là nhà ở. Cũng may là căn nhà trước kia của Chu Thần Dật vẫn chưa bán , bây giờ Chu Thần Dật nghe muốn ở lại cũng vui vẻ đưa căn nhà đó cho .

      Lưu Khải đến Thượng Hải lâu khai trương công ty mà chuẩn bị từ lâu. Lưu Khải là người lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, mới tới Thượng Hải chưa được hai tháng, ở trong ngành nghề cũng bắt đầu ‘Xưng huynh gọi đệ’ với người ta.

      Dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc, trong sàn nhảy nam nữ điên cuồng vặn vẹo. Lưu Khải bưng ly rượu lên, im lặng uống hớp, nhìn giám đốc Hoàng trái ôm phải ấp, ánh mắt mê ly, bàn tay mò lên đùi bên cạnh... Trong mắt Lưu Khải lên tia chán ghét, nhưng miệng lại : “ Hoàng, xem chuyện em lúc nãy?”

      Giám đốc Hoàng ôm lấy người đẹp, vừa cầm tiền biếu lại vừa hưởng thụ người đẹp, giám đốc Hoàng vui vẻ : “Em trai Lưu, chú yên tâm, ngày mai, ngày mai nhất định giải quyết ổn thỏa chuyện kia cho chú. Em trai, trai chú phải về phòng nghỉ ngơi trước đây, chú hiểu mà, khà khà...” xong nháy mắt ra hiệu với Lưu Khải, lại ôm lấy hai người đẹp rời .

      Chờ Hoàng Xán rời khỏi, Lưu Khải cũng thu lại ý cười, mặt lại treo lên bộ dạng lãnh khốc vô tình, chán ghét liếc mắt nhìn nàng tiếp khách bên cạnh cái, Lưu Khải : “Còn chưa muốn ...”

      nàng tiếp viên thấy vị khách này đen mặt, cũng dám quấy rầy, vội vã rời .

      Lưu Khải thở dài, lại rót cho mình ly rượu, từ từ uống, trong lòng lại rất tỉnh táo. mình Lưu Khải ngồi đó, cũng có ít phụ nữ độc thân đến bắt chuyện, Lưu Khải cũng vui vẻ trêu đùa vài câu, nhưng khi đề cập tới chuyện đó, liền chuyển sang đề tài khác. Trước sau cũng được bốn người phụ nữ đến, nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại mình Lưu Khải ngồi ghế sa-lon.

      Đêm dần khuya, Lưu Khải ngồi thêm hồi rồi mới lấy áo khoác để bên cạnh lên, tính tiền, lúc lại nhìn cánh cửa bên cạnh chút, nhếch miệng cười châm biếm, ra khỏi quán bar.

      Gió phất qua làm cho ý thức Lưu Khải tỉnh táo ít. Lưu Khải đường, trong đêm khuya vẫn có ít người tụm năm tụm ba. Khi ngang qua khúc cua, Lưu Khải nghe thấy có tiếng cãi nhau, nhưng chân cũng dừng lại, cho tới bây giờ là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, chỉ ngoại trừ có ai đó chọc tới mà thôi.

      Chỉ có điều Lưu Khải vẫn nhịn được mà nhìn thoáng vào trong hẻm, dưới ánh đèn mờ nhạt, ba người đàn ông đuổi theo người phụ nữ, còn người nằm mặt đất, nhìn thân hình đó hẳn là đàn ông. Lưu Khải dừng lại khoảng hai giây, mới phát ba người này chạy về phía . Lưu Khải nhíu mày, đứng ở bên, dự định đợi bọn họ chạy tới rồi hãy .

      Hôm nay, Julie xui xẻo đến tận cùng, phía trước mới vừa vô cùng vui chia tay với bạn bè, uống vào ít rượu ra ngoài bị ba tên lưu manh vây quanh, tính khí tùy hứng lại nổi lên, ngay tại chỗ liền đánh cho tên bò ra mặt đất dậy nổi. Gia đình Julie vốn có truyền thống tập võ, ba cao thủ karate, ngay cả mẹ cũng vậy, bình thường nhìn lqd như quý bà Trung Quốc hòa ái, nhưng lại sinh ra trong gia đình võ thuật. Mặc dù, Julie thể so bì với các trai của , nhưng từ mưa dầm thấm lâu, hơn nữa mới trước đây trai đốc thúc tập võ, xuống tay lại vô cùng mạnh mẽ, nên thân thủ đối phó với người thường coi như gặp trở ngại.

      Julie ngại chỗ đó vô cùng hẹp, được phát huy thoải mái tay chân, bây giờ mới chạy lên phía trước, dự định chạy đến chỗ rộng rãi hơn, hung hăng dạy dỗ mấy tên lưu manh này trận!

      Lưu Khải nhìn mấy người chạy tới càng ngày càng gần, trong lòng vẫn còn nghĩ có nên trợ giúp hay . Tuy Lưu Khải phải là hạng người tốt bụng gì, nhưng đời này ghét nhất chính là đàn ông mà lại đánh phụ nữ!

      Julie chạy tới, lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cái. Lưu Khải thấy người phụ nữ vậy mà lại lqd nhờ giúp đỡ, chỉ lạnh nhạt nhìn cái mà thôi, ngược lại nhất thời khiến cho Lưu Khải coi trọng vài phần.

      “Đứng lại, con đàn bà thối tha, mau đứng lại, hôm nay ba em bọn tao thể dạy dỗ cho con mụ này trận được.” Tên côn đồ Giáp hêu gào.

      Lưu Khải gì chỉ nhìn ba tên côn đồ kia, trong lòng thầm nghĩ ngay cả người phụ nữ cũng đuổi theo kịp mà còn dám mạnh miệng!

      Tên Ất với tên Giáp: “ hai, vừa rồi người phụ nữ kia có liếc mắt nhìn tên đàn ông bên cạnh cái, bảo đảm hai người này thuộc cùng bọn.” Tên Ất thấy người đàn ông kia chỉ đứng bên, nhúc nhích, liền nghĩ phỏng chừng người đàn ông này bị dọa sợ rồi.

      Tên Bính : “Cùng đánh cả hai luôn.” xong liền móc thanh dao găm ra, ‘diễu võ giương oai’(ra oai) với Lưu Khải.

      Lưu Khải hết sức im lặng, cũng chưa làm gì hết mà tai họa tới rồi. Lưu Khải cởi áo khoác Tây trang, bình tĩnh thả mặt đất, thờ ơ nhìn tên côn đồ kia xông qua, nắm đúng thời cơ, hung hăng đá cước lên cổ tay cầm dao của , nhất thời làm đau đớn phải kêu cha gọi mẹ.

      Suy cho cùng, Lưu Khải cũng là người lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, cái khác biết chứ đánh nhau hề xa lạ. Lúc tách khỏi cuộc sống lông bông, sau đó vừa nghiêm chỉnh làm ăn lại vừa đến võ đường bái võ sư làm sư phụ, bắt đầu học võ rèn luyện thân thể, tu thân dưỡng tính.

      Hai người khác vừa thấy thích hợp, liền vội vàng đánh tới Lưu Khải. Julie đứng ở chỗ tính ra cũng khá rộng rãi, vốn là chờ mấy tên côn đồ chạy tới, vậy mà ngờ bọn lại tìm người vô tội, Julie lắc lắc đầu, miệng mắng câu ‘**’, vội vàng chạy lại.

      Hai phút sau, Julie nhìn Lưu Khải : “Bản lĩnh tệ.”

      Lưu Khải nhìn mấy người nằm mặt đất, cũng cười : “ ngờ cũng rất lợi hại.” Lời này của Lưu Khải quả sai, nghĩ tới bản lĩnh của này lại cao như vậy.

      Julie cười cười, “Chẳng qua là mấy tên côn đồ mà thôi. Tôi tên là Julie, tên gì?” Julie xong vươn tay ra muốn bắt tay với .

      Julie : “ đánh nhau quen biết, nếu cùng uống vài ly?”

      Lưu Khải nhìn đồng hồ đeo tay chút, thời gian cũng còn sớm, Lưu Khải cười : “Có gì mà được.”

      Trước khi , Julie lại đá mấy tên đó mấy cái, rồi mới vừa vừa cười rời với Lưu Khải...

      Lưu Khải và Julie quen biết với nhau như vậy, đôi khi hai người cũng trò chuyện đôi câu, hoặc là cũng ra ngoài uống rượu, nhưng hai người đều quên điều bọn họ từng gặp nhau trong hôn lễ của Hướng Vi.

      Julie là người phụ nữ thẳng thắn và kiên trì. Đó là lời đánh giá của Lưu Khải với Julie.

      Tin tức Julie tái hôn cũng như quả bom nổ tung mặt đất, khiến Hướng Vi hoa mắt chóng mặt, đành phải trợn mắt há mồm mà nhìn Julie. Theo quan niệm của Hướng Vi, đời này Julie là người sống lqd ràng buộc làm sao có thể kết hôn! Nhưng bây giờ ấy lại tự nguyện nhảy vào ‘phần mộ’ hôn nhân? OMG, sét ơi hãy đánh cái để xem đây có phải là hay !

      Hướng Vi hất đầu, kêu lên tiếng: “Chị bị sốt chứ?” xong lại đưa tay qua sờ trán Julie, miệng lại tiếp tục : “ phải chị đời này chị thích sống mình, có Tiểu đậu đỏ là tốt rồi sao?”

      Julie chụp tay Hướng Vi lại, miệng : “Biến , cái gì đó hả? Cuối cùng chị em cũng quyết định gả mình ra ngoài, em xác định cứ ở bên châm chọc chị vậy à.”

      Hướng Vi làm bộ ho khan tiếng, : “Được rồi, căn cứ vào việc cuối cùng chị cũng để bản thân gả ra ngoài, việc này quả thực rất đáng ăn mừng, chỉ có điều... Em rất tò mò người đàn ông nào mà lợi hại như vậy, ngay cả con ngựa hoang như chị mà cũng bị lật thuyền trong mương, chậc chậc... đơn giản nha.”

      Julie ngẩng đầu ưỡn ngực, “Em được lắm nha Hướng Vi, lại trêu chọc chị nữa. Em phải chị em có bản lĩnh, câu được con rùa vàng.”

      Khóe miệng Hướng Vi giật giật, nhìn bộ dáng khoe khoan của Julie, rất muốn , chị hai à, chị hơn ba mươi tuổi, con trai lên tiểu học rồi, còn giả bộ non nớt? thích hợp với chị tí nào! Hướng Vi cười hì hì, hỏi: “Nhưng mà ta có biết chị có con trai ?”

      Julie gật gật đầu, “ ấy biết rồi, cũng gặp qua lần.”

      Hướng Vi kinh ngạc, vỗ bàn cái, “Chị Julie, người đàn ông đó ngại chị có con trai sao? Chị hãy cẩn thận chút, đừng để bị lừa.” Hướng Vi rất tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mà lại thèm để ý chị ấy dẫn theo còn riêng!

      Julie nhíu mày, “Con chị tự chị nuôi dưỡng, tại sao ấy phải để ý. Hơn nữa, với thời gian quen nhau nửa năm chị hiểu rất , ấy hẹp hòi đến mức đó. Hừ hừ... Em nghĩ ‘Hỏa nhãn kim tinh’ của chị đây là mù quáng sao?”

      Hướng Vi vội vàng nịnh hót, “Em cũng chỉ là lo lắng cho chị thôi mà. Haiz, chị Julie, chị có phúc hậu, quen nhau lâu như l,q,d vậy mà cho em biết, nhớ năm đó chuyện gì em cũng cho chị biết, bây giờ chị vậy mà lại giấu em, chị Julie chị đúng là người có lương tâm.”

      Julie méo miệng, “Được rồi, em với ông xã suốt ngày cứ dính lấy nhau, em hãy lo làm vợ hiền mẹ tốt của em, thế nào lại có thời gian quan tâm đến người đơn như chị.”

      Khóe miệng Hướng Vi nhếch lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, “Chị Julie, với quan hệ của hai chúng ta, em là hạng người như vậy sao? Lúc ba đứa trẻ nhà em nghịch ngợm phá phách, dáng vẻ giống với Tiểu đậu đỏ bây giờ, ổn định, cần chị quan tâm cái gì cả. Em còn biết phải vất vả bao lâu nữa đây.”

      Nhắc tới ba tên tiểu quỷ trong nhà, vẻ mặt Hướng Vi liền oán giận, nuôi dưỡng ba đứa trẻ, là rất vất vả, khó trách giờ ‘Double Income No Kids gia đình’ càng ngày càng nhiều.

      *Hình như là cửa hàng dành cho em bé phải.

      Julie thấy Hướng Vi mang bộ mặt sầu thảm, bậc cười hì hì, “Được rồi, được rồi. Dù sao bọn cũng lớn lên, em cũng đừng rầu rĩ nữa, cẩn thận mặt lại xuất nếp nhăn. Xem Tiểu Chu còn muốn em nữa !”

      Hai người đùa hồi, nhìn đồng hồ hơn chín giờ, hai người vội vàng ngừng đề tài, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc lão luyện, cầm tài liệu đến phòng họp.

      Về phần khi Julie sắp xếp cho người đàn ông của mình và gia đình Hướng Vi gặp mặt. nhắc tới thôi, có gì l.q.d khác ngoài mắt to trừng mắt . Người nào đó còn kích động lôi kéo tay áo người ta, bày ra vẻ mặt quái dị, miệng luôn thao thao bất tuyệt thể nào, thể nào... này bị điên rồi...

      Phải vui mừng nhất đó chính là Tiểu đậu đỏ, đương nhiên là phải vui mừng rồi tuổi tác đứa trẻ này mặc dù phát triển, nhưng bởi vì sinh sống trong gia đình đơn thân nên tính cách có vẻ hơi lầm lì, huống chi hôm nay bé có ba, còn là đứa trẻ có ba nữa rồi!

      Hôn của hai người, cũng biết Lưu Khải như thế nào với người trong nhà, mà cuối cùng ba nuôi và mẹ nuôi cũng đồng ý. Lúc trước, Hướng Vi tưởng có thể còn phải dây dưa rất lâu, suy cho cùng ba nuôi và mẹ nuôi vẫn thuộc kiểu người rất truyền thống.

      Hôn lễ được cử hành tại Thượng Hải, trong trí nhớ của Hướng Vi, ngày đó là ngày mà Tiểu đậu đỏ cười sáng lạn nhất, Hướng Vi dựa vào ông xã, khóe miệng nhếch lên: Rốt cuộc đứa này cũng có gia đình đầy đủ rồi. Tiểu đậu đỏ mặc lễ phục, rất ra dáng trai cẩn thận chăm sóc cho em trai em nhà họ Chu.

      Sau khi ba đứa trẻ nhà họ Chu được sinh ra, mỗi tuần Tiểu đậu đỏ đều đến chơi, có nhiều khi còn ăn ở tại nhà bọn họ. Cũng đúng, với đức hạnh lúc trước của chị Julie làm sao có thể chăm sóc tốt cho lqd Tiểu đậu đỏ được, nên vợ chồng Hướng Vi cũng vui vẻ giữ Tiểu đậu đỏ ở lại. Theo thời gian lớn dần, trong trí nhớ của ba em nhà họ Chu, ngoại trừ ba mẹ ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là người trai này.

      Tiểu đậu đỏ ôm em Noãn Dương vào trong ngực, Sơ Dương và Dung Dương yên lặng ngồi bên cạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt tươi cười của bọn chúng, bên kia, đôi vợ chồng son thề nguyền hẹn ước trước cùng với cha sứ.

      năm sau...

      Em trai mới ra đời Lưu Diệp khiến mọi người rất cưng chiều, mà hứng thú với em bé nhất phải kể đó là Noãn Dương, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn gặp em trai, ngay cả trai quý nhất cũng vứt ra sau đầu, làm cho Hướng Vi muốn ném thằng nhóc con này sang nhà Julie luôn. Tiểu đậu đỏ cũng rất thương đứa em trai này, suy cho cùng tuổi tác cũng lớn dần, ổn định ít, thể nào so bì với tên tiểu tử trước đây vẫn luôn cho rằng trong bụng mẹ nuôi bọc trái dưa hấu khiến cho mọi người dở khóc dở cười.

      năm rồi lại năm, cuối cùng bọn trẻ cũng dần dần lớn lên, lúc Tiểu đậu đỏ mười sáu tuổi, qua Mỹ du học. Nhiều năm qua, năm tháng trôi qua, chớp mắt cái mười năm trôi qua...

      “Mẹ, Đường trở về, con ra sân bay đón ấy.” Noãn Dương vừa lấy áo khoác qua mặc vào vừa với Hướng Vi.

      Hướng Vi ngồi ghế sa-lon đan áo len, nghe thấy con Tiểu đậu đỏ sắp về, ánh mắt khỏi sáng lên, “Tiểu đậu đỏ sắp về rồi hả? Đứa này, vừa hơn mười năm, mấy năm nay cũng lqd chưa từng trở về, bây biết dáng vẻ trưởng thành như thế nào rồi.” Từ lúc Julie và Lưu Khải kết hôn, Tiểu đậu đỏ đổi thành tên tiếng Trung là Lưu Đường. Tuy được đổi tên nhiều năm nhưng Hướng Vi vẫn thích gọi tên Tiểu đậu đỏ hơn.

      “Ôi chao, mẹ, khẳng định Đường trở thành chàng Bắc Âu đẹp trai rồi, mẹ cũng đừng lo lắng quá, hãy chuẩn bị bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Đường là được rồi. Mẹ, con đây.”

      “Con, đứa này, còn trêu chọc mẹ, con mau .” Hướng Vi cười . Con trai lớn và con trai thứ cũng có ở nhà, cũng may mấy năm nay con vẫn ở bên cạnh họ. Tuy ngoài miệng Hướng Vi để cho tự bản thân con thích đâu , nhưng suy cho cùng vẫn là con lqd gần gũi hơn, khiến trong lòng thầm vui vẻ ít. Về phần hai đứa con trai có lương tâm kia, nhắc tới là Hướng Vi lại nghiến răng nghiến lợi, chờ bọn nó trở về, thế nào cũng phải bảo ba bọn nó hung hăng dạy dỗ cho trận mới được.

      Chu Noãn Dương năm nay hai mươi lăm tuổi, đứng ở cửa sân bay lo lắng chờ đợi, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, tìm kiếm dáng người trong trí nhớ. Mặc dù mấy năm nay Đường chưa từng trở về, nhưng bây giờ liên lạc thuận lợi, tuy gặp được người nhưng vẫn thấy qua ảnh rất nhiều.

      Mấy phút sau, Lưu Đường đứng trước mặt Noãn Dương, gương mặt mỉm cười, “Hi, Noãn Dương...”

      ... Đường? Oa, Đường, sao dáng vẻ lại đẹp trai như vậy? Nếu để mẹ em nhìn thấy, chắc chắn tranh giành với em.” Noãn Dương vô cùng tự nhiên kéo tay Lưu Đường, miệng vừa cười vừa .

      Lưu Đường vuốt vuốt đầu Noãn Dương, “Noãn Dương của chúng ta vẫn đáng như trước đây vậy. thôi, chắc mẹ nuôi đợi ở nhà.”

      Noãn Dương mím môi, híp híp mắt gì.

      Lưu Đường nở nụ cười ha ha, đứng lại nắm tay Noãn Dương từ từ ra khỏi đại sảnh sân bay. Gió từ từ nổi lên, bóng dáng hai người dần dần khuất trong dòng người.
      mcatcher, Xuxu, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :