1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Cung Tâm Kế


      Buổi sáng ngày kế, là tháng giêng mùng năm mới bắt đầu.

      Tiêu Đạc và Đoan Vương phi dậy sớm sửa soạn, mặc lên triều phục lộng lẫy, ---- dù cho đêm qua phu thê chuyện bế tắc, rạn nứt, nhưng vẫn phải sinh hoạt qua ngày, đặc biệt hôm nay tuyệt đối thể bỏ lỡ việc tiến cung chầu mừng.

      Đoan Vương phi thấy bọn nha hoàn thay đồ cho mình, nhìn người xinh đẹp rực rỡ trong gương, chỉ cảm thấy dưới hoa lệ rườm rà, là loại hiu quạnh vắng vẻ, trong lòng bất lực.

      Lời vô tình của trượng phu đêm qua, vẫn còn ràng bên tai.

      "Thê tử, ta cho ngươi cơ hội rồi."

      Ý , sau này cho mình địa vị chính thê và thể diện, đó là điểm mấu chốt lớn nhất của . Còn muốn khôi phục cầm sắt hòa minh như lúc trước, nghĩ cùng đừng nghĩ. rét lạnh đối với mình, thu hồi tình cảm, hơn nữa về sau cũng có ý muốn cho mình lại, như thế..., tình ý của là cho người nào? Biểu muội sao?

      Trong lòng Đoan Vương phi cảm thấy còn khổ hơn hoàng liên, khổ đến nỗi thấy buồn nôn.

      Đúng, đều do bản thân mình lúc trước lỡ lời.

      nên lúc mang bệnh bị mẫu thân kích động, nghĩ muốn càng nhiều, biểu muội chẳng làm được gì mà còn xem nàng như đại địch, nghĩ nàng muốn tới tranh đoạt địa vị Vương phi của mình. Điều này cũng thôi , mẫu thân còn tự tiện quyết định trợ giúp, Mục ma ma chen tay vào, tình từ từ trở nên cách nào khống chế, cách nào sửa chữa.

      Đây cũng phải là ý của mình, vì sao phải tự trách mình?

      Nhưng là đến lúc này cũng vẫn hiểu, Vương Gia có tức giận, buồn bực. Vậy cũng chỉ cần đón biểu muội trở về, sau đó mỗi ngày sủng ái nàng là được mà? Vì sao phải giữ nàng ta lại Phượng gia? Như thế, ràng là đánh vào mặt mình, tỏ ra mình là đố phụ biết khoan dung, đồng dạng với việc thanh danh của phủ Đoan Vương và Vương Gia được tốt.

      Rốt cuộc Vương Gia nghĩ gì vậy? phải là người tùy hứng, nên làm ra quyết định như vậy mới đúng.

      Cuối cùng là vì sao? Đoan Vương phi tỉ mỉ suy nghĩ khả năng bên trong.

      "Chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Đạc từ ngoài cửa tiến vào.

      Triều phục của hoàng tử là đen dưới đỏ, nét mặt của lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, tôn lên màu đen, đầu mang mũ ngọc cao dài sáu tấc, càng làm thêm phần uy nghiêm mà nhìn xuống chúng sinh. Giống như ngọn lửa đỏ bùng cháy, trường bào thêu kim long đạp mây xanh, râu dài móng sắc, mắt rồng nhuộm chu sa, phảng phất như muốn từ áo bào phóng ra!

      Mỗi khi đến thời điểm thế này, Đoan Vương phi cũng nhịn được mà có ba phần sợ hãi trượng phu.

      chỉ là trượng phu của mình, phụ thân của hài tử, càng là long mạch hoàng tử cao quý phi phàm.

      "Chuẩn bị xong rồi." Đoan Vương phi chậm rãi đứng dậy, triều phục rộng lớn xa hoa phức tạp, có hơi cồng kềnh, tay ao buông lỏng để giữ thăng bằng cho hai cánh tay, sau đó : "Vương Gia, có thể rồi."

      Tiêu Đạc nhìn nhìn trang phục của nàng, trâm phượng cài ngang, chín dây châu ngọc, thân mặc triều phục rộng rãi thêu dệt chỉ vàng, kẽ hở cánh tay buộc rũ xuống, có tiêu chuẩn Vương phi phong thái sáng rực.

      Gật gật đầu hài lòng với thê tử, sau đó xuất môn, cùng nhau lên xe ngựa.

      Vào cung, Tiêu Đạc đến tiền điện, dưới dẫn đầu của Hoàng đế, nhóm huynh đệ và các đại thần tới nơi tế bái Thiên Địa, cầu nguyện năm mới mưa thuận gió hoà. Đoan Vương phi tới hậu cung, cùng nhóm người tần phi, nhóm Vương phi chị em dâu, theo sau Tần Thái hậu tiến hành nghi thức.

      hồi lễ nghi quy củ rườm rà dài dòng, hơn nửa buổi sáng mới kết thúc.

      Thời điểm bắt đầu yến hội là vào giữa trưa, dựa theo bối phận và phân vị từ từ an bài, nương nương các cung xếp ngồi ở vài bàn, mỗi nhóm người Vương phi vây quanh bàn, đương nhiên Tần Thái hậu đơn độc ngồi bàn cao.

      Đây là thời điểm đắc ý nhất trong vòng năm của Tần Thái hậu.

      Nghĩ lại xem, thân phận của bà là nữ nhi của quan lại bình thường, chịu đựng đến cuối cùng, trở thành Thái hậu, người cao nhất trong những nữ nhân ở hậu cung. Bất kể là tần phi xuất thân hào môn môn vọng tộc, hay nhóm Vương phi nữ nhi thế gia, người nào cũng phải tâng bốc bà, nịnh hót bà, chậc chậc..., mùi vị đó có bao nhiêu vui sướng khỏi phải .

      Thân thể Đoan Vương phi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn phiền lòng, nên chỉ ngồi im lặng lên tiếng.

      Nhưng nàng chuyện, có người lại cứ muốn nàng phải lên tiếng.

      "Tức phụ của lão Lục." Túc Vương phi xoay đầu qua, nhìn nàng cười : "Sao hôm nay im lặng như vậy? Nghe sau khi ngươi sinh con xong, nay thân thể khỏe được điều dưỡng sai biệt lắm rồi hả?"

      Đoan Vương phi biết miệng mồm nàng ta gian xảo tha người, dám khinh mạn, vội : "Đa tạ Nhị Hoàng tẩu quan tâm, tốt nhiều rồi."

      Túc Vương phi cười : " tới , trong phủ của các ngươi có Phượng Trắc phi, trong phủ của chúng ta có Phượng Phu nhân, hai người bọn họ vốn là tỷ muội ruột cùng phụ thân, nên chị em dâu chúng ta lại càng thân cận hơn."

      Sắc mặt Đoan Vương phi hơi đổi.

      Túc Vương phi chính là tự vạch áo cho người xem lưng, khẳng định có lời hay.

      bàn này, giữa nhóm con dâu Hoàng thất, với thân phận của Thái tử phi tôn sùng cao quý nhất, tuổi lớn nhất. Nàng ta ỷ vào thân phận và thể diện của mình, muốn tham gia vào tranh đấu giữa các chị em dâu, bởi vậy chỉ mỉm cười dùng trà, coi như nghe thấy gì. Mà Thành Vương phi Tần thị tuổi nhất, lúc này yến hội chưa bắt đầu, ở bên Tần Thái hậu trêu chọc.

      Bởi vậy chỉ còn lại An Vương phi.

      An Vương là người nhiều, An Vương phi cùng trượng phu đúng là nồi nào đắp vung đó, miệng mồm nhanh nhảu, lanh lợi, lúc này bắt lấy đề tài, hỏi: "Nghe Phượng Trắc phi trở về phủ ăn tết, mà trôi qua năm mới ở Phượng gia, chuyện này có ?"

      Trong lòng Đoan Vương phi giận dữ, hay chẳng lẽ các ngươi biết? Chẳng qua là muốn tự mình ra thôi, sau đó cười cợt xem như trò vui.

      mặt chán ghét Túc Vương phi và An Vương phi có ý tốt, mặt oán hận trượng phu, để mình rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy!

      Đoan Vương phi hé miệng .

      thể trêu vào, còn tránh sao? lời gì là được.

      Nhưng Túc Vương phi là ai? Chờ thấy đệ muội lúng túng, tỏ ra nàng đối với cơ thiếp trong phủ Túc Vương đại lượng khoan dung cỡ nào, quản lý tốt hậu viện bao nhiêu. Cho nên thấy Đoan Vương phi trầm mặc, quay đầu đáp lời với An Vương phi, cười : "Phải Phượng Trắc phi là người có phúc khí. Ngươi suy nghĩ chút xem, sau khi chúng ta xuất giá, người nào có cơ hội về nhà mẹ đẻ ăn tết chứ? Ôi, ta đúng là vô cùng hâm mộ."

      An Vương phi cười tiếp: "Nhị Hoàng tẩu đừng nóng vội, sáng mai mùng hai phải ngươi về nhà mẹ đẻ sao?"

      Túc Vương phi đáp: "Đúng a." Nàng ung dung nhìn lướt qua Đoan Vương phi, "Đúng rồi, khi nào Phượng Trắc phi về lại phủ? Mùng hai về nhà mẹ đẻ vừa vặn cần về nữa, có lần đầu rồi sau này sao? Sớm trở về Vương phủ, đến lúc đó mọi người cùng nhau đón tết Nguyên Tiêu, vừa lúc họ hàng chào đón náo nhiệt nha."

      Đoan Vương phi vẫn chỉ cười, đáp lời.

      "Ôi." Túc Vương phi hài lòng, "Tức phụ của lão Lục, sao miệng mồm hôm nay im thin thít vậy hả? Tẩu tẩu chuyện với ngươi cả nửa buổi, mà ngươi cũng lên tiếng là sao."

      Thái tử phi nhíu nhíu mày, "Được rồi, ngươi ít lại ."

      Đoan Vương phi cho Thái tử phi cái nhìn cảm kích, mỉm cười gật đầu.

      Túc Vương phi tình nguyện ngậm miệng.

      Thái tử và Túc Vương là huynh đệ ruột, Thái tử phi và Túc Vương phi là đường tỷ muội, đều xuất thân từ Phạm gia. Sau khi đại lão gia Phạm gia chết , tước vị rơi vào tay nhị phòng. Cho nên trong lòng Túc vương phi luôn có chút bất bình, tương lai tổ phụ vừa chết, cha của mình mới đúng là Phụ Quốc Công, thái tử phi còn kém hơn mình đây.

      Bởi vậy rất hận bản thân mình tuổi hơn đường tỷ, thể gả cho Thái tử sớm hơn!

      Trước mắt nhìn thấy đường tỷ lại ra tay "giữ gìn lẽ phải", bày ra dáng vẻ Thái tử phi, trong lòng rất vừa ý. Tuy nhiên dám ngang nhiên đối nghịch, tiếp tục truy vấn Đoan Vương phi, nhưng vẫn xoay đầu, cùng An Vương phi đến việc nhà này nọ, bộ dáng chẳng hề để ý.

      ai nhận ra Thái tử phi nhăn mày.

      có quy củ! Gần đây đường muội ngày càng kiêu ngạo.

      Nàng ngước mắt nhìn Đoan Vương phi, cười nhạt : "Dòng chính là dòng chính, thứ là thứ, đó gọi là dòng chính và thứ khác nhau, thứ tự trưởng ấu, ngươi là chính thê, con của ngươi là trưởng tử, vậy mới là tốt nhất." Chầm chậm : "Có ít người, có số việc, mở con mắt nhắm con mắt, để ý tới là được. "

      Đoan Vương phi tiện trả lời, chỉ mỉm cười.

      Túc Vương phi bên cạnh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra máu, đường tỷ có phải khuyên Đoan Vương phi đâu? ràng bản thân mình! trượng phu của mình phải trưởng tử, cả đời đều là đệ đệ, cả đời đều phải ở dưới Thái tử! Mình là muội muội, lại là em dâu, đương nhiên cũng phải cúi đầu dưới tay nàng ta!

      ---- là, là, là tức chết người mà.

      Thân thể Túc Vương phi tốt lắm, nhiều năm, hơi chút tức giận, cơn tức liền dễ khiến cho có chút thở gấp.

      An Vương phi nhìn thấy sắc mặt của nàng ta là lạ, gọi hai tiếng, "Nhị tẩu, Nhị tẩu..." Trong lòng cười thầm, từ khi tước vị ở Phạm gia phát sinh biến hóa, Thái tử phi và Túc Vương phi mất hạn chế cân bằng, dần dần bắt đầu bất hòa rồi.

      Trượng phu , nhóm chị em dâu huynh đệ càng loạn, càng đấu càng ngươi chết ta sống, mới có thể tỏ ra chỗ tốt của phủ An Vương.

      Rất nhanh, trường như nàng ta mong muốn liền rối loạn.

      ---- Túc Vương phi té xỉu.

      Tuy là điềm xấu, nhưng cũng phải khẩn trương truyền thái y!

      Nếu đầu năm mùng , Vương phi chết , đó mới là cực kỳ xui xẻo.

      tại rối loạn, Tần Thái hậu phái người qua tra hỏi, Thái tử phi trả lời: "Tức phụ của lão Nhị biết tại sao luôn luôn khỏe, mới vừa rồi còn chuyện tốt lành, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh."

      Đoan Vương phi cũng : "Đúng vậy, biết là chuyện gì."

      Tần Thái hậu nhìn về phía An Vương phi, hỏi: "Ngươi biết ?"

      "Dạ biết." An Vương phi ở ngoài sáng gây khó dễ cùng nhóm người chị em dâu, chỉ làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Thần thiếp cùng Nhị tẩu ít việc nhà, biết vì sao, nàng đột nhiên thở gấp đến ổn."

      Tần Thái hậu hỏi ra được gì, rất nhanh, thái y đuổi tới.

      Mọi người ba chân bốn cẳng đưa Túc Vương phi đến Thiên Điện, vừa bắt mạch, vừa thi châm, tuy ép buộc người ngã ngựa đổ, gánh trách nhiệm nguy hiểm để cho Túc Vương phi mất hơi thở trong hoàng cung. Bất quá bị quấy rầy như vậy, khí vui mừng khó tránh được giảm , tất cả mọi người là vẫn cố duy trì tươi cười mặt, miễn cưỡng tiến hành cho xong yến hội.

      Trở về phủ, Đoan Vương phi chỉ cảm thấy toàn thân tan rã.

      Ở trong vương phủ phải đối mặt với oán khí và lạnh lùng của trượng phu, còn có cơ thiếp tranh giành, ở bên ngoài, nhóm chị em dâu có ai chung đụng tốt, mà bên nhà mẹ đẻ vẫn còn chưa hòa hợp với mẫu thân, ---- nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỗ có thể dựa vào.

      Nàng qua cách vách, thấy Quận Vương nằm ngủ say trong nôi, đặt tay ở tã lót, nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn đẹp ngọt ngào, : "Con của ta, sau này mẫu thân chỉ có thể dựa vào ngươi rồi."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Nhân tâm kế

      Hôm nay là mùng hai, theo lệ cũ nữ nhi đều phải về thăm nhà.

      Mục phu nhân vì có nữ nhi xuất giá, cho nên cần trở lại Phượng gia, mà ở Mục gia, chờ ba nữ nhi cùng trở về. Đáng tiếc nhị nữ nhi và tiểu nữ nhi đều đến rồi, đại nữ nhi lại tới. Người của phủ Đoan Vương đưa tới hạ lễ, sau đó thay chủ mẫu tạ lỗi, "Hôm qua Túc Vương phi té xỉu trong cung, Vương phi giúp đỡ chiếu cố bận rộn, nên có hơi mệt, được nghỉ ngơi tốt cả đêm, sáng sớm còn đau đầu, cho nên hôm nay tới được."

      Trong lòng Mục phu nhân rất thất vọng.

      Bà biết , nữ nhi là giận mình.

      Kỳ Đoan Vương phi giận nhiều như vậy, lại càng thích giận dỗi. Đầu năm nay nàng trở về nhà mẹ đẻ, chẳng qua là tỏ thái độ với Tiêu Đạc, cho thấy bản thân mình nghe lời , ý rằng sau này phân ranh giới với mẫu thân.

      Mục Nhu Gia thấy mẫu thân thất vọng, vội vàng an ủi: "Mẫu thân, nếu thân thể đại tỷ khoẻ, qua hôm nay, chúng ta đến Vương phủ thăm đại tỷ là được rồi."

      Nàng ta nghĩ quá ngây thơ, Mục phu nhân lại cao hứng nổi.

      Trượng phu , "Trừ bỏ ngày lễ ngày tết, trừ bỏ sinh thần chúc thọ, có chuyện gì cho phép đến phủ Đoan Vương quấy rối!" Còn nhắc lại lời của cha chồng, " cái khác, chẳng lẽ bà muốn ta bỏ tước vị Phụ Quốc Công? Bà có còn muốn làm Phụ Quốc phu nhân hay ? Nếu muốn làm, bà liền có thể thoải mái mà ầm ĩ!"

      Mục phu nhân bây giờ là trái cà héo, cây đậu đũa bị phơi nắng ỉu xìu.

      Ca ca ở Phượng gia hướng về mình, Nghi Tần nương nương trong cung ủng hộ mình, cha chồng tạo áp lực, trượng phu đe dọa, nhóm người chị em dâu và mẹ chồng lại càng vui vẻ chế giễu, chỉ mong sao mình bị té ngã!

      Thậm chí..., ngay cả đại nữ nhi cũng ghét bỏ mình rồi.

      Mục phu nhân càng nghĩ càng bực tức, càng nghĩ càng khó chịu, nhịn được đỏ mắt lên, oán giận : "Ta đây tạo ra nghiệt gì? Đau khổ cay đắng vì các ngươi, ra tiền ra sức, đến cuối cùng trong ngoài đều phải người!"

      Mục Nhu Gia nghe ra khác thường, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân, người ..., chuyện xảy ra gần đây ở phủ Đoan Vương là người..." Nhớ tới lời của Phượng Thế Đạt, rất muốn tin, lại thể tin, "Mẫu thân!" Nàng nóng nảy, "Sao người có thể tạo thêm phiền phức cho đại tỷ như vậy chứ?"

      "Ta tạo thêm phiền phức?!" Mục phu nhân cất cao giọng.

      Tâm tình Mục Nhu Gia phức tạp, oán giận : "Vốn con còn nghĩ, bệnh của đại tỷ tốt, cho nên mới bị Mục ma ma che mắt. Con nghĩ tới, mẫu thân..." nhịn được dậm chân, "Mục ma ma là nô tài cũng thôi , mẫu thân còn nhúng tay vào trong đó, phải gây khó khăn cho Mục gia và phủ Đoan Vương sao? Khó trách Đoan Vương tức giận như vậy."

      Tiêu Đạc là vì tỷ tỷ cùng Mục gia mới tức giận, cho nên mới cố ý đối tốt với Tiểu Loan để tỷ tỷ khó chịu? Tiểu Loan mới vào phủ bao lâu, sao so được với tình cảm phu thê mười năm giữa tỷ tỷ và Đoan Vương?

      Nghĩ như thế, cơn giận trong lòng an định ít.

      Người nha, đều mong muốn suy nghĩ đến phương diện tốt, ngóng trông mọi thứ theo phương hướng có lợi của mình mà phát triển.

      "Đại tỷ của con bị bệnh, ta sao có thể mặc kệ nó chứ?" Trong lòng Mục phu nhân căm giận bất bình, lại : "Đoan Vương tức giận? Lòng của Đoan Vương sớm bị hồ ly tinh câu mất rồi, có thèm quản chết sống của thê tử? tới , còn phải đều do Đoan Vương bất công, nếu suy nghĩ vì thê tử và tiểu Quận Vương, vì sao thể để cho thiếp thất ở bên ngoài ngốc vài năm? Đến khi tiểu Quận Vương trưởng thành, đón hồ ly tinh kia của Phượng gia trở về, cũng làm chậm trễ ."

      "Xì", Quảng Xương Hầu phu nhân bên cạnh cười ra tiếng.

      Mục phu nhân quay đầu nhìn về phía nhị nữ nhi, "Ngươi cười cái gì?"

      "Con cười mẫu thân chuyện tức cười." Trong số ba tỷ muội, Quảng Xương Hầu phu nhân là mờ nhạt nhất, đoan trang đại khí bằng tỷ tỷ, xinh đẹp đáng bằng muội muội, gả cũng thường thường. Hầu phu nhân nghe rất có dáng vẻ, nhưng Quảng Xương Hầu là con cháu huynh đệ khai quốc, huyết thống xa, hơn nữa có bản lĩnh cả văn lẫn vỏ, chẳng qua chỉ là hư danh thôi.

      thực tế, còn vẻ vang bằng Mục Nhu Gia Nhị nãi nãi phủ Phượng Quốc Công.

      Từ nàng ta sủng ái của cha mẹ, mẫu thân cũng bình thường, cho nên tuy cùng tỷ tỷ muội muội là chung mẹ, nhưng thân thiết, quan hệ với mẫu thân cũng xa cách.

      Lúc này cười đến xinh đẹp lộng lẫy, hổn hển : "Mẫu thân đúng là nghĩ việc quá sức tốt đẹp."

      Mục phu nhân buồn bực hỏi: "Ta làm sao lại nghĩ việc quá sức tốt đẹp?"

      Quảng Xương Hầu phu nhân cười : "Mẫu thân nghĩ xem, giả sử Nhu Gia làm Trắc phi cho Túc Vương Điện hạ, người có thể bởi vì Túc Vương phi sinh ra con trai trưởng, khiến Nhu Gia ở bên ngoài khó chịu vài năm hồi phủ? Tiểu Loan biểu muội cũng phải choáng đầu, làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở bên ngoài? Đoan Vương cũng phải hòa thượng, làm sao có thể bỏ giai nhân tuyệt sắc để đó dùng?" Cầm khăn, tỉ mỉ lau khóe miệng chút, "Mẫu thân , đây phải là chuyện rất tức cười sao?"

      "Ngươi, ngươi ngươi..." Mục phu nhân bị nhị nữ nhi hỏi đến được, lại tức giận, đập tay lên bàn khiến ly trà bật lên lách cách, "Rốt cuộc ngươi là họ Mục, hay họ Phượng? Tóm lại ngươi muốn hướng về người nào?!"

      " sao?" Quảng Xương Hầu phu nhân cười lạnh, "Ba năm đầu lúc ta có con nối dòng, chẳng qua mẫu thân chỉ đưa qua ít chút thuốc, sao thấy suy nghĩ cho ta?" Nàng giống như chất vấn: "Đến cùng ta có phải nữ nhi của mẫu thân hay ?"

      "Ngươi đúng là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội!" Mục phu nhân giơ tay cho cái tát, đánh vào cánh tay của nữ nhi, "Ba năm ngươi con nối dòng, tỷ tỷ ngươi mười năm có sinh con, có thể giống nhau sao? Hơn nữa, nàng là Đoan Vương phi..."

      "Đúng nha." Quảng Xương Hầu phu nhân châm biếm ngắt lời, "Nàng là Đoan Vương phi, là Vương phi nương nương được thú nhận hương án, ta tính là gì? Hầu phu nhân có địa vị, còn là người sa cơ thất thế! Chỉ tiếc, ta mẫu thân tốt, năm đó tìm cho mối hôn tốt!" Phẩy tay áo cái, cứ như vậy ra ngoài.

      "Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!" Mục phu nhân chỉ ra ngoài cửa, tức giận : "Làm sao ta lại sinh ra ngươi tên nghiệp chướng như vậy?!"

      Quảng Xương Hầu ở ngoài cửa cười lạnh, ném lại câu, "Vậy lúc trước người nên bóp chết ta !"

      Mục phu nhân bị nữ nhi làm tức giận đến toàn thân phát run, thiếu chút nữa bị tức chết rồi.

      "Mẫu thân, người bớt giận." Mục Nhu Gia bưng nước trà qua, khuyên nhủ: "Tính tình của Nhị tỷ luôn quái gở, thích tranh cãi với người, thích châm chọc, người đừng vì tỷ ấy mà tức giận."

      "Loảng xoảng!" Mục phu nhân giơ tay ném ly trà bể nát, nước trà bắn tung tóe lên y phục.

      ******

      Tiêu Đạc vội vàng bận rộn, việc triều đình, công khanh Hào Môn, quan viên cấp dưới, bận đến mùng sáu mới xong, nhưng cũng phải xong, chỉ là có chút thời gian thở dốc mà thôi.

      Chẳng qua dù sao cũng có thời gian thở dốc, lúc này, đương nhiên muốn Vọng Tinh Bão Nguyệt Các rồi.

      "Mấy ngày nay nàng cảm thấy thế nào?" Tiêu Đạc quan tâm hỏi.

      "Rất tốt." Phượng Loan là , biết tại làm sao, kiếp trước lúc mang thai đứa bé vẫn luôn khỏe, cũng muốn ăn, mà có ăn cũng ăn vô, kiếp này trái lại có cảm giác gì. Trừ miệng thèm ăn, còn thích ăn chua, buổi sáng có hơi nóng ruột, cái khác cơ bản đều bình thường có gì khác biệt.

      Trong lòng nàng khẽ động, chẳng lẽ lúc trước bên người có thứ sạch ?

      " phải rất tốt sao còn thất thần?" Tiêu Đạc cười cười, trêu ghẹo nàng, "Người ta sinh con ngốc ba năm, nàng còn chưa sinh, lại trở nên ngốc rồi."

      "Chàng mới ngốc đó." Phượng Loan đấm , sau đó nhớ tới việc đứng đắn, "Đúng rồi, ta muốn xin Vương Gia giúp chuyện."

      "Giúp?" Tiêu Đạc nhíu mày, "Nàng cứ , chứ có cái gì giúp hay chứ." Nữ nhân của mình có việc, bản thân mình ra mặt đó là nghĩa vụ, cần phải giúp đỡ như vậy.

      Phượng Loan vân vê khăn thêu, nũng nịu nhát gan , "Vậy chàng đáp ứng trước với ta, được tức giận."

      Tiêu Đạc kinh ngạc : "Ta vì sao phải tức giận? ."

      "Ta muốn chàng giúp ta chăm sóc Đa Đa."

      Tiêu Đạc lập tức "tức giận".

      "Chàng xem chàng, đáp ứng còn tức giận." Phượng Loan kéo tay áo của làm nũng, "Mẫu thân , ta đây là lần đầu hoài thai, thân thể yếu ớt, sợ bị mèo con chó con cào trúng. ra ném Đa Đa cho đám nha hoàn, ta lại lo lắng, tốt xấu gì cũng là lễ vật chàng tặng cho ta, kêu người chăm sóc cho tốt là được rồi."

      Tiêu Đạc ràng thích bản thân mình tranh thủ tình cảm cùng Đa Đa, nhíu nhíu mày, "Bổn vương cũng rảnh, giao cho ta, còn phải cũng để bọn nha hoàn chăm sóc, có gì khác biệt?"

      " giống nhau." Phượng Loan rúc vào trong lòng , nho thầm, "Kỳ , kỳ ..., ta sợ mình trong thời gian dài ở Vương phủ, chàng quên ta. Cho nên, muốn để chàng ôm Đa Đa đến thư phòng nuôi, nếu như vậy, mỗi ngày chàng nhìn thấy Đa Đa, sau đó mỗi ngày đều nhớ tới ta."

      Tiêu Đạc "xuy" cười, "Hóa ra là cái mưu ma chước quỷ như vậy." Ngẩng đầu, nhàng đong đưa, "Nàng lo Đa Đa chọc ta tức giận, ta buồn bực, bắt nó làm lẩu thịt cầy?"

      Phượng Loan cười : " đâu, chàng đại nhân đại lượng, sao có thể so đo cùng con chó chứ? Hơn nữa, Đa Đa rất biết điều, lại gây chuyện, chàng chỉ cần xem nó là vật biết đường thôi." Càng lúc càng dính sát, ôm cổ của , hôn loạn khắp nơi mặt , "Thấy Đa Đa, tốt xấu gì chàng cũng quên ta."

      ---- đây chính là lời lòng.

      Bởi vì kiếp trước mình oán hận giả, nhưng kiếp này làm Trắc phi của , mang thai con của , đương nhiên muốn cố gắng dành phần sủng ái. Nếu bị vắng vẻ hoặc bị quên , đến khi mình trở về phủ Đoan Vương gặp khó khăn, càng cần phải điều tra chân tướng việc ở kiếp trước.

      Tiêu Đạc hơi do dự, muốn vì mặt mũi của đứa bé mà đáp ứng, lại bị nàng hôn đến thoải mái, cho nên chỉ ra vẻ nghiêm mặt bộ dáng tình nguyện. Trong lòng thầm vui vẻ hưởng thụ, dễ chịu, dễ chịu, cũng thể quá sảng khoái.

      Cúi đầu xuống, phía dưới sắp dựng lên lều trại.

      oán hận : "Được rồi, đừng chọc ta đến phát hỏa." Cách xa nàng chút, cầm ly trà lên mạnh mẽ uống vài ngụm, vừa bực mình vừa buồn cười, "Được được được, ta cho người ôm Đa Đa qua."

      thích là thích, nhưng còn đến mức nhàm chán đến gây khó dễ cho con chó.

      Dù sao có bọn nha hoàn trông nom, mình cứ mặc kệ, để Kiều Kiều an tâm dưỡng thai là tốt rồi, miễn cho cả ngày nàng cứ nghĩ ngợi lung tung, cho là mình quên nàng. Nghĩ đến đây, buồn cười nhìn nàng, "Bé ngốc, cứ thích suy nghĩ vớ vẩn, bổn vương làm sao có thể quên nàng?"

      Phượng Loan vui tươi hớn hở : " phải là ta lo lắng sao."

      Đương nhiên biết , lúc này thể quên được mình. Dù sao trong bụng mình còn có mầm móng của , cốt nhục của , nhưng cái gọi là người trà lạnh, đương nhiên vẫn có, mỗi ngày nhắc nhở nhớ tới mình càng tốt.

      Tính toán càng sâu, tâm huyết và tinh lực bỏ ra càng nhiều.
      Last edited: 30/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 71: Mỹ nhân kế


      Tiêu Đạc ở bên cạnh lát để tiêu tan lửa nóng, mới ngồi trở lại, : "Buổi trưa vẫn có rất nhiều việc, thể cùng nàng dùng cơm nên tự mình ăn ngon nha." Muốn sờ mặt nàng, lại nhịn xuống, "Sau này thể trêu ghẹo người."

      Phượng Loan cười ha ha : "Còn có Tưởng gia biểu muội, Miêu phu nhân và Ngụy thị, có thể tùy tiện trêu ghẹo a."

      Tiêu Đạc nghe liền buồn cười, "Bình dấm chua ."

      Phượng Loan hừ hừ : "Trong lòng có chàng, mới dấm chua đấy." Sau đó lại : "Các nàng cũng được, từ đầu vốn là cơ thiếp bên cạnh Vương Gia, ta cùng biểu tỷ đều thể hầu hạ chàng, tự nhiên nên để các nàng mưa móc cùng hưởng." Đưa tay ôm lấy thắt lưng của , "Chỉ có điều, đừng để đến khi ta trở về, lại có thêm tỷ tỷ muội muội mới là được rồi."

      Trong lòng hiểu rất , Tiêu Đạc đối với mình chỉ là sủng ái mà thôi. Với lại phần sủng ái này, còn là xem ở phủ Phụng Quốc Công, xem ở phần dung mạo tuổi trẻ xinh đẹp, ---- muốn vì mình, sau này cũng gần gũi những nữ nhân khác, căn bản là có khả năng đó! Đối với nam nhân mà , cũng có đạo lý như vậy.

      Cho nên, bản thân mình ngăn được sủng hạnh những cơ thiếp khác.

      Muốn ngăn cản, là người mới tiến vào Vương phủ, đặc biệt người do Đoan Vương phi đề cử!

      nay biểu tỷ thể thị tẩm, lại xa cách với Tiêu Đạc, suy nghĩ vì địa vị của nàng ta và hài tử, dám đảm bảo tiến cử vài nha hoàn thông phòng xinh đẹp. Dù sao nha hoàn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta, dù sinh ra đứa bé, cũng để cho nàng ta nuôi, xem tình trạng của biểu tỷ bây giờ, có khả năng làm như vậy.

      Thử xem , có thể bớt phiền phức cũng tốt.

      Trong lòng suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, nhìn , ôn nhu hỏi: "Thế nào? Vương Gia có thể đồng ý với ta hay ?"

      Tiêu Đạc mỉm cười nhìn nàng, hỏi lại: "Đồng ý thế nào? đồng ý nàng lại làm gì?" giống như ác bá đùa giỡn con nhà lành, đứng trước mặt cúi người, nhấc cằm của nàng, "Chuyện có lợi, bổn vương đồng ý."

      ******

      Đến buổi tối, Tiêu Đạc mới mang theo mùi rượu trở về Vương phủ.

      Trong khoảng thời gian này có nhiều xã giao ở bên ngoài, tiệc tùng, xã giao, tự nhiên thể thiếu người uống rượu giúp vui, cơ bản mỗi ngày đều say khướt trở về. Bất quá đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, quên chuyện này, sai người Noãn Hương Ổ ôm Đa Đa , "Ôm con chó này đến Ngô Trúc U Cư."

      Bọn nha hoàn giật mình, nhưng dám hỏi nhiều liền ôm Đa Đa .

      Đa Đa sủa "gâu gâu", nhìn chằm chằm cảnh giác tên nam nhân cao lớn, chán ghét kia, thấy nha hoàn muốn ôm mình, ở trong phòng chạy nhanh lượn vòng, ý là muốn .

      Làm hại nha hoàn đuổi đến thở hồng hộc, hai người bao vây chặn lại cả nửa ngày mới bắt được nó lại.

      Đa Đa kêu "ngao..oooo", nóng nảy trừng mắt.

      Tiêu Đạc có men rượu, cũng trừng nó, "Đêm nay chưa ăn no, vừa lúc đem băm ngươi làm thức ăn nhắm rượu." Sau đó chỉ nha hoàn lúc trước cho chó ăn, "Ngươi cũng theo, sau này ở lại Ngô Trúc U Cư, trông con chó ngu xuẩn này cho kỹ!"

      Ngu xuẩn? Đa Đa thông minh bị xấu, tức giận sủa bậy, "Gâu gâu, gâu gâu gâu..."

      Tiêu Đạc đánh phát lên đầu nó.

      Bị vũ lực kinh sợ Đa Đa lại la tiếng "ngao...ooo", sau đó oan ức tủi thân, liền thành .

      "Vương Gia tới rồi." Kiêm Gia ngênh đón, nhìn thấy Đa Đa, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc. Bản thân theo Vương Gia mười mấy năm, biết thích chó con mèo con, chê rụng lông, chê quấy rối, sao lại mang con qua đây? Nhìn kỹ, nhận ra hoàn ôm con chó, "Ngô Đồng?"

      Trong lòng lập tức sáng tỏ, ra đây là con chó của Phượng Trắc phi.

      Ngô Đồng, Thu Vũ và mấy tiểu nha hoàn, vốn là người ở Uy Nhuy Đường. Khi Phượng Trắc phi vào phủ, Ngô Đồng liền bị Vương phi phân tới Noãn Hương Ổ, là cho Trắc phi dùng để quen thuộc với Vương phủ. Đương nhiên, thâm ý bên trong tất cả mọi người đều hiểu. Đáng tiếc Ngô Đồng ở Noãn Hương Ổ vẫn được trọng dụng, nghĩ tới, cuối cùng rơi xuống làm nha hoàn ôm chó.

      Trong lòng Kiêm Gia buồn cười.

      Phượng Trắc phi đúng là người kì diệu.

      Vương phi biểu tỷ ban cho nha hoàn, nóng lạnh gì cũng tốt, nhưng dù sao cũng phải an trí sai thỏa đáng, vì thế mới cho Ngô Đồng việc tốt như vậy. Ngẫm lại xem, cả ngày Ngô Đồng chỉ xoay quanh vây bắt con chó, nửa bước cũng thể tách rời, làm gì còn có tâm tư hỏi thăm cái khác? Mà nếu con chó xảy ra chuyện gì, Ngô Đồng có thể hoàn toàn cút .

      tới nay, Phượng Trắc phi lại có thể làm Vương Gia đem con chó ở lại thư phòng, cái này càng thần kì.

      Mỗi ngày Vương Gia nhìn con chó, phải mỗi ngày đều nhớ tới nàng ta sao?

      mặt Kiêm Gia hầu hạ Tiêu Đạc rửa mặt thay quần áo gọn gàng ngăn nắp, mặt trong lòng khẽ cười. Đáng tiếc cho Ngô Đồng, sợ là cả đời cũng thăm dò được Vương phi có hứng thú gì, lại bị Phượng Trắc phi kiêng kị, như vậy đời này chỉ có thể làm nha hoàn ôm chó rồi.

      Hôm nay Tiêu Đạc uống đến đầu óc tỉnh táo, có hứng thú tìm cơ thiếp, mà an trí ngay tại thư phòng.

      Ở trong mộng, Kiều Kiều chỉ sinh ra nhi tử mập mạp trắng trẻo cho , dáng người càng thêm yểu điệu sung mãn, sờ chỗ nào cũng mềm mại, hôn chỗ nào cũng thơm ngào ngạt, sau đó kìm lòng đậu triền miên hồi.

      Kết quả trong mộng triền miên, ngày kế rời giường chuyện thứ nhất là muốn đổi quần, và chăn nệm trải giường,

      Kiêm Gia mặt đổi sắc tới dọn dẹp.

      Ồ? Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, gần đây mình luôn bận rộn, đơn thuần, vài ngày chưa có phóng ra hàng tích trữ, khó trách sáng nay làm ra vũng lớn. Vậy bằng tối nay tìm người dập ít lửa? Tìm ai đây? Tưởng Trắc phi, Miêu phu nhân, Ngụy thị? Suy nghĩ vòng, phải được, chỉ là bằng Kiều Kiều xinh đẹp động lòng người, quyến rũ như nước.

      Thôi, tối nay nhìn xem Vương phi trước, đến lúc đó có hứng thú tính tiếp.

      Cho nên ban ngày Tiêu Đạc vẫn ra ngoài bận rộn, tiếp tục các loại tiệc tùng, các loại đút lót, đến buổi chiều trở về, tới Uy Nhuy Đường gặp Đoan Vương phi, sau đó xem nhi tử lúc. Tiểu Quận Vương sắp ba tháng, biết ngẩng đầu lên, bởi vì mùa đông mặc đồ dày, tạm thời còn chưa học xoay người.

      Bởi vì người đời đều xem trọng ôm cháu ôm con.

      Tiêu Đạc chỉ đứng bên cạnh nhìn, bà vú ngừng trêu tiểu Quận Vương bật cười, "Tiểu Quận Vương, tiểu Quận Vương, nhanh cười với phụ vương cái nào?" Nhiều lần dụ dỗ, tiểu Quận Vương mới miễn cưỡng cho phụ thân mặt mũi, nở nụ cười "Khách khách".

      "Được rồi." Tiêu Đạc chỉ cần nhi tử lớn lên khỏe mạnh là được, khoát tay, "Để cho nghỉ ngơi ."

      Đoan Vương phi thấy giống như muốn , hô tiếng, "Vương Gia, hôm nay ta cho người nấu canh tuyết ti cá bạc, trời lạnh, Vương Gia uống chút canh nóng cho người ấm áp, để ra ngoài bị đông lạnh."

      Chút mặt mũi ấy Tiêu Đạc vẫn có thể cho, theo ra, "Được, mang chén tới."

      Nha hoàn bưng canh lên tên Quế Nhụy, là đại nha hoàn trong Uy Nhuy Đường, có bộ dáng xuất sắc nhất trong số mấy nha hoàn, hôm nay mặc áo màu hồng đào, váy dài gấp nếp thêu chỉ vàng. Dung mạo của nàng mắt hạnh má đào, lã lướt động lòng người, lúc này mặt hơi hơi đỏ, giống như hoa đào hồng nhạt nở rộ trong tháng ba.

      "Vương Gia, thỉnh dùng canh." Mười ngón tay thon dài, móng tay cố ý nhuộm màu đỏ tươi.

      So với cảnh bài trí thường ngày nha hoàn nàng càng nổi bật hơn, Tiêu Đạc khỏi ngẩng đầu nhìn, nháy mắt tiếp theo, liền biết tình cảnh trước mắt là chuyện gì xảy ra. quay đầu, bất động thanh sắc nhìn về phía thê tử.

      Đoan Vương phi nhiều, trực tiếp thẳng vào vấn đề: "Thân thể của thiếp vẫn chưa khỏe, tinh thần cũng tốt, chừng phải điều dưỡng nử năm tới năm. Cho nên thiếp nghĩ, thể lần nào Vương Gia qua đây cũng phải an trí mình, bằng cho Quế Nhụy ra, để nàng ta thay thiếp hầu hạ Vương Gia khoảng thời gian."

      Mặt của Quế Nhụy càng đỏ hơn, hoa đào hồng nhạt, lập tức trở nên hoa hồng đào diễm lệ.

      Tiêu Đạc "xì" cười.

      Đoan Vương phi hiểu cười cái gì, u mê hỏi: "Vương Gia, có gì buồn cười vậy?"

      " có việc gì." Tiêu Đạc khoát tay, thu lại nụ cười, "Vương phi cần an bài cái này, ta tới chỉ nhìn xem ngươi, còn muốn thăm nhi tử, cần phải có người hầu hạ mới được." : "Hơn nữa, còn có Tưởng thị và mấy người các nàng."

      Trong lòng buồn cười, bên Kiều Kiều vừa mới dặn dò mình cần nạp người mới, Vương phi liền bắt đầu nhét nha hoàn thông phòng.

      Kiều Kiều a, Kiều Kiều, tiểu gia hỏa cũng có đủ mưu trí.

      Đoan Vương phi biến sắc, Vương Gia ..., cự tuyệt mình thêm nha hoàn thông phòng.

      Nếu như tới ý muốn lúc đầu, đương nhiên bản thân mình thích nhiều nữ nhân tranh thủ tình cảm. ra nay mình thể thị tẩm, hơn nữa còn là trong thời gian dài, cũng mang thai, nếu an bài nha hoàn thông phòng dùng cái gì cố sủng? Chút mặt mũi ấy mà Vương Gia cũng muốn cho mình.

      Tiêu Đạc uống xong nước canh, nghỉ lát, đứng dậy rời .

      Có nha hoàn xem, sau đó trở về báo tin: "Vương Gia đến Ám Hương Trai."

      Lại tìm Ngụy thị? Trong lòng Đoan Vương phi cười trào phúng, Vương Gia nghĩ chu đáo, biểu muội ở đây, liền tận lực sủng hạnh người phân vị thấp, cho dù mang thai, tương lai cũng uy hiếp được biểu muội.

      Mang thai? Mang...

      Đoan Vương phi bỗng nhiên kinh hãi, phỏng đoán khả năng mà bản thân mình nguyện ý nghĩ tới nhất.

      Vì sao Vương Gia thà rằng thanh danh bị hao tổn, cũng cứ để biểu muội ở lại Phượng gia? Rất có khả năng, chính là bởi vì biểu muội mang thai! sai, sai, suy nghĩ như vậy liền giải thích được ràng.

      Đoan Vương phi chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.

      Quế Nhụy ủy khuất tủi thân, tiến lên dập đầu, "Vương phi, đều do nô tỳ tốt."

      "Cút!" Đoan Vương phi dùng lực gạt mạnh, làm chén canh cá bạc trước mặt nghiêng đổ. Lần đầu tiên trong đời, khó mà tiếp tục giữ vững đại lượng dịu dàng, mà là lạnh lẽo đau thương quát to, "Đều cút ra ngoài cho ta!"

      Ha ha, nàng hết sức tức giận, ngược lại bật cười.

      Mẫu thân giày vò vòng lớn, lợi ích của mình cũng bỏ xuống, ngược lại còn đánh mất tình cảm phu thê của Vương Gia, thành toàn cho việc biểu muội mang thai! Vương Gia để nàng ta an tâm yên lòng ở Phượng gia dưỡng thai, tương lai sinh ra đứa , khi trở về mang theo đứa , hung hăng đánh vào mặt mình!

      Người khắp Kinh Thành đều nhìn xem chuyện cười của Đoan Vương phi, biết dung người, khiến Trắc phi về nhà mẹ đẻ sanh con.

      Nếu tương lai biểu muội sinh ra con trai, vậy càng khiến người ta vui vẻ rồi.

      ! Đây hết thẩy chỉ mới là giả thiết, có lẽ mình cả nghĩ quá rồi? Làm sao biểu muội có thể vừa lúc như vậy, vừa lúc có việc rời khỏi Vương phủ, vừa lúc mang thai? Tháng trước, nha hoàn của nàng vẫn giặt đai đỏ, phòng bếp còn chuẩn bị nước đường đỏ cho nàng mà.

      mặt Đoan Vương phi tự an ủi, mặt cân nhắc.

      được, chuyện này cần phải xác định! Xác định rồi, mình mới có thể tính tiếp chuyện tình về sau.

      Tìm ai hỏi thăm đây? Đoan Vương phi suy nghĩ, trong lòng xem xét, Phượng gia..., nàng nghĩ tới rồi tiểu muội thuở rất thích kề cận mình. nay biểu muội ở tại Phượng gia, thuở quan hệ giữa Nhu Gia và nàng vô cùng thân thiết, ít nhất vẫn chưa trở mặt, chỉ cần thăm dò sơ sơ là có thể xác định kết quả!
      Last edited: 30/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Hết tình bằng hữu

      Qua ngày mười lăm tháng giêng, qua tết Nguyên Tiêu, năm mới chính thức bắt đầu.

      Phượng Loan ở Vọng Tinh Bão Nguyệt Các cực kỳ vừa lòng, trừ bỏ bởi vì mang thai có hơi nóng ruột, cái khác đều đắc ý, nay chính là lần nữa trở lại thời gian tốt đẹp nhất của nương.

      Chân thị mỗi ngày đều qua đây, chăm sóc cho thai phụ, làm các loại điều dưỡng cho nữ nhi. Bởi vì mang thai có rất nhiều thứ này đó cần phải kiêng kị, cho nên càng thêm tận tâm, giao cho nha hoàn bên người lo lắng, nên cần phải tự thân tự lực làm mọi chuyện.

      Phượng Loan sống lại đời, thu hoạch lớn nhất đó là cải thiện quan hệ với mẫu thân.

      số việc nghĩ thông suốt liền tốt hơn.

      nay, Chân thị tỉ mỉ dặn dò, "Có người nôn oẹ dễ bị phù thủng, còn có người bị nổi ban đỏ." Chỉ nữ nhi, "Trừ bỏ cái bụng của con có vẻ lớn, những cái khác nghìn vạn lần đều cho có, tuyệt đối thể để bản thân mình biến thành bà già mặt vàng!"

      Những mẫu thân khác dạy con , đại để đều là cầm kỳ thư họa, nữ công. Chân thị đối với mấy cái này quá để ý, chỉ cầu nữ nhi học lướt qua, bà thường , "Chưa từng nghe qua, người nam nhân nào vì nữ nhân làm thêu thùa giỏi mà cả đời hết, ngay cả là cầm kỳ thư họa, chỉ cần học đòi văn vẻ là đủ rồi."

      Bà dạy nữ nhi, là bảo dưỡng, cách ăn mặc, ý nghĩa của nữ nhân.

      Đặc biệt làm như thế nào để bắt lấy lòng nam nhân,... và người.

      Nếu Chân thị có vẻ nhìn thế tục bằng nửa con mắt, bà có tư thái tao nhã, chút để ý cười : "Nam nhân bắt nữ nhân chúng ta làm trò vui, đặc biệt biết, ta nhìn bọn họ cũng chỉ là thứ đồ chơi." Tuỳ tiện tươi cười, tựa như trăm hoa nở rộ, xinh đẹp rung động lòng người, " cho chút ngon ngọt, bọn họ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời."

      Nếu là kiếp trước, Phượng Loan khẳng định chê bai lời của mẫu thân là cuồng vọng ngang ngạnh.

      Kiếp này sao, nghe xong chỉ mỉm cười.

      Cười xong, lại vẫn cảm thấy lời như vậy có chút đạo lý.

      Lúc này hai mẹ con thảo luận việc bảo dưỡng, nha hoàn bên ngoài bẩm báo: "Nhị nãi nãi tới."

      Chân thị ngưng lời , sau đó hỏi nữ nhi, "Lần trước Nhu Gia gì với con vậy?" Hơi có chút vui, "Nếu nó mang Đoan Vương phi ra để khuyên con, làm phiền con, con cứ mặc kệ nó, để ta kêu người đuổi ra ngoài."

      " cần đâu." Phượng Loan nghĩ nghĩ, "Hôm mùng hai, phải Nhu Gia về nhà mẹ đẻ sao? chừng Mục phu nhân gì đó, có lẽ có điều muốn hỏi." Nhìn về phía mẫu thân, "Hôm nay mẫu thân ở đây, nếu khiến con khó xử dễ chuyện, vừa lúc thay con ngăn lại. Miễn cho hôm nay kiếm cớ gặp, hôm khác nàng ta lại tới."

      Trong lòng suy đoán, cuộc chuyện hôm nay e rằng hẳn vui vẻ gì.

      Nhưng ngoài ý muốn là, Mục Nhu Gia bị nha hoàn cản lại đứng ngoài cửa lâu, khi tiến vào cũng có tức giận. Nàng ta cúi chào Chân thị, "Nhị thẩm tốt." Sau đó sắc mặt hơi ửng đỏ, "Tiểu Loan, ta là tới muốn xin lỗi ngươi."

      Tâm tư Phượng Loan xoay chuyển rất nhanh, xin lỗi là là ý gì? Trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng vẫn mỉm cười, "Đừng như vậy, ngươi ngồi xuống rồi hẵng ." Ngoắc Bảo Châu, "Lại lấy cái gối dựa qua đây."

      Mục Nhu Gia nhận gối dựa, lại gần, sau đó bưng ly trà nhàng thổi, "Tiểu Loan..." Nàng ta cúi đầu, vẻ mặt áy náy, "Mấy ngày hôm trước là ta biết tình huống, ta cho rằng..., đều do lão nô tài Mục ma ma kia tự tiện quyết định, tỷ tỷ lại mang bệnh, cho nên mới nhất thời bị mê hoặc, khiến ngươi bị ủy khuất."

      Nàng ta đỏ mặt, "Ta lại biết, ra trong chuyện này còn có mẫu thân làm xáo trộn."

      Phượng Loan mỉm cười, " cần phải vậy, đều qua hết rồi."

      cũng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ khiến hai bên đều xấu hổ thôi.

      "Ngươi để cho ta xong!" Mục Nhu Gia quýnh quáng, ngẩng đầu nhìn, lại tiếp tục rũ mắt xuống, "Ta khuyên mẫu thân, chuyện này là bà nghĩ quá nhiều rồi. Mục gia cùng Phượng gia vốn là quan hệ thông gia, ngươi là biểu muội của ta và tỷ tỷ, tính tình dịu dàng, dù sao ngươi phủ Đoan Vương so với người khác càng tốt hơn, có gì để mà lo lắng."

      So với người khác tốt hơn? Trong lòng Phượng Loan dần dần cảm thấy càng quái dị.

      Thanh của Mục Nhu Gia có phần nghẹn ngào, "Mẫu thân quá đa tâm, nghĩ rằng muốn đại tỷ sau khi sinh con được tĩnh dưỡng tốt, cho nên, cho nên mới làm chuyện sai lầm này, Tiểu Loan..." Nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, "Nể mặt ta, ngươi đừng tức giận với mẫu thân của ta, ta khuyên bà, sau này chắc chắn như vậy nữa đâu."

      Phượng Loan cười : "Xem ngươi lời này quá trầm trọng rồi." thầm nhéo nhéo tay của mẫu thân, ý bảo cần vào, "Bất kể thế nào, mẫu thân ngươi cũng là ruột thịt của ta. Bởi vì sau khi biểu tỷ sinh con tổn thương thân thể và khí lực, tiểu Quận Vương còn , nghe Mục ma ma xúi giục, có chút bận tâm, cũng là khó tránh khỏi."

      Đem hết sai lầm đổ lên người Mục ma ma.

      Mục Nhu Gia vội vàng tiếp, "Đúng, đúng, đều là cẩu nô tài Mục ma ma đáng hận! Xúi giục chủ tử, dám quyết định làm loạn sau lưng chủ tử, xứng đáng bị đánh chết! Mẫu thân và tỷ tỷ đều bị bà ta che mắt."

      Chân thị ở bên cạnh hơi cong môi, có chút châm chọc.

      May mà Mục Nhu Gia chỉ lo nhìn chằm chằm vào Phượng Loan, nên có để ý.

      Nàng ta tiếp tục : "Vốn là ta còn tưởng, chỉ là Mục ma ma xúi giục chủ tử mới gây ra nhiễu loạn, Tiểu Loan tức giận, cho nên giận dỗi ở nhà mẹ đẻ chịu trở về. Sau đó mới biết được nguyên nhân bên trong, Tiểu Loan..., thực xin lỗi, chuyện này khiến ngươi chịu ủy khuất, là ta hiểu lầm ngươi."

      Hai mắt Phượng Loan sáng trong như nước lưu chuyển, cười yếu ớt : "Được rồi, chuyện quá khứ nên cho qua ."

      là người của hai thế giới, dù kiếp trước tách biệt mười năm với Nhu Gia, tính tình của nàng ta vẫn như cũ rất ràng, ---- ủy khuất cầu toàn và đáng thương tội nghiệp của Nhu Gia hôm nay, quá khác thường rồi.

      Dưới tình huống bình thường, nàng ta hẳn nên hùng hùng hổ hổ chạy đến tìm mình, hét lên: "Lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, trở về kêu người làm mấy bộ đồ trang sức, mấy bộ xiêm y mới bồi thường, uh`m..., đừng giận ta có được hay ? Tiểu Loan, nếu ngươi đánh ta vài cái..."

      Hẳn là tương tự như vậy mới đúng a.

      Mục Nhu Gia thở dài, lại : " cái khác, tại ngươi vẫn thay tỷ tỷ và tiểu Quận Vương cản tai họa, đổi thành người khác, làm sao chịu bảo vệ tỷ tỷ chứ? chừng còn ngầm đẩy tỷ tỷ cái nữa." Nàng ta nở nụ cười, mắt cong cong, "Cho nên, Tiểu Loan là người tốt nhất."

      Phượng Loan chỉ hơi hơi mỉm cười, nhìn nàng ta.

      "Ngươi đừng tức giận." Mục Nhu Gia mềm giọng : "Ta xin lỗi ngươi, cũng thay mẫu thân cùng tỷ tỷ xin lỗi ngươi, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua, sau này chúng ta vẫn giống như trước đây."

      "Được..." Phượng Loan kéo dài giọng, khẽ véo cằm nàng ta, "Để ta nhéo ngươi trút giận."

      "Ui, ui!" Mục Nhu Gia khoa trương kêu lên, "Đau quá!" Sau đó hi hi ha ha cười đùa trận, đề tài chuyển thành bình thường, gần đây lưu hành loại vải có nhiều dạng hoa văn, lại hỏi Chân thị có gì mới mẻ , tóm lại chỉ ít việc nhà mà kéo dài lâu, giống như..., tựa như trước đây.

      Phượng Loan nửa nằm nửa ngồi giường mỹ nhân, nhàn nhã, chuyện cùng nàng ta.

      Trôi qua hơn nữa buổi sáng, Mục Nhu Gia mới cười : "Bất tri bất giác cũng sắp giữa trưa, ta nên trở về rồi." Xong tựa như nàng ta nhớ tới cái gì, "Ai nha, ta mang cho ngươi cái này mà quên đem vào." Bấy giờ mới gọi nha hoàn, bưng cái hộp sơn màu hồng khắc hoa vào, "Đây là quả mơ ngâm ta mang từ Mục gia về, chua chua ngọt ngọt, hơn nữa đặc biệt cứng mềm vừa đủ dễ nhai, mới lấy hộp cho ngươi."

      Phượng Loan cười cười, "Cám ơn nha."

      "Ừm, ta cũng lại muốn ăn nữa đấy." Mục Nhu Gia như là thập phần thèm ăn, vừa giống như quả mơ này ăn cực kỳ ngon, lập tức mở ra, hộp đầy quả mơ đen tuyền, tự mình lấy ra nếm tại chỗ, "Ưm, mùi vị sai." Nàng ta cực kỳ tự nhiên lấy quả đưa tới, "Tiểu Loan, ngươi cũng nếm thử ."

      Chân thị lập tức biến sắc.

      Vừa muốn mở miệng, Phượng Loan chặn lại mẫu thân, khẽ cười : "Nhu Gia, ngươi cần thăm dò."

      Tay Mục Nhu Gia dừng giữa trung, ánh mắt lóe lên.

      Phượng Loan cười yếu ớt : "Ta mang thai rồi."

      Chuyện này, thể nào cứ dấu diếm được Đoan Vương phi. Hôm nay Mục Nhu Gia vòng vo cả nửa ngày, đơn giản là muốn tìm hiểu tin tức này, ---- nếu mình mang thai, chắc chắn nguyện ý ăn đồ này nọ của Mục gia.

      Tay Mục Nhu Gia chậm rãi buông xuống.

      Nàng ta gì, lần này đến phiên Phượng Loan từ từ chuyện, "Ta mang thai, thái y chẩn đoán chính xác." Với lại Tiêu Đạc vẫn thận trọng để đạt được mục đích, bảo người ghi lại, "Sở dĩ vẫn chưa trở về, cũng , là vì còn chưa đủ ba tháng, cho nên muốn cẩn thận chút."

      Chân thị chán ghét khiển trách, "Đem đống quả mơ này ném hết cho ta!"

      "Ngươi, các ngươi..." Mục Nhu Gia tức giận đứng lên, chỉ vào mẹ con Phượng Loan, thiên ngôn vạn ngữ đều cùng ra, nhưng biết nên cái gì trước, "Tốt, rất tốt!" Nàng ta liên tục gật đầu, "Các ngươi rất tốt!"

      Trong lòng Phượng Loan biết , xem như tình bằng hữu triệt để đến kết thúc.

      Trong lòng nên lời là cảm giác gì, buồn bả, đáng tiếc, còn có chút khó chịu, ủy khuất, phẫn nộ và giải thoát.

      "Nhu Gia." điệu của nàng bình thản như nước, phảng phất giống như dòng suối , "Ta và ngươi là bạn tốt từ , chơi đùa cùng nhau, ngươi nên hiểu tính của ta." Vuốt vuốt sợi tóc, "Lúc trước ta làm sao tiến vào phủ Đoan Vương, ngươi cũng ràng, phải ta khóc lóc gấp gáp muốn gả , mà là còn cách nào. Sau khi ta vào phủ, tự nhận tuân theo quy củ, hề vượt quá, thậm chí còn vì Vương phi và tiểu Quận Vương bị thương tổn, những thứ này trong lòng ngươi cũng biết rất ."

      mặt Mục Nhu Gia thoắt đỏ, thoắt trắng, thể bác bỏ.

      Phượng Loan lại : "Ta cũng hiểu, ngươi sợ thân phận của ta uy hiếp tỷ tỷ ruột thịt của ngươi, sợ ta ỷ vào Phượng gia, tạo thành uy hiếp cho địa vị Vương phi của nàng ta." Ánh mắt của nàng xa xôi lành lạnh, lời xoay chuyển, "Nhưng những thứ này chỉ là hoặc giả, chứ phải ! Ta cũng có làm ra bất luận chuyện gì có lỗi với Vương phi!"

      Nàng cười, "Cũng thể bởi vì lo lắng và hoài nghi, chơi ngáng chân trước chứ?"

      Mục Nhu Gia căm giận : "Người nào chơi ngáng chân?"

      "Há, có sao?" Phượng Loan chặt đứt tình bạn, ngược lại chuyện càng thêm ràng lưu loát, "Như vậy là mẫu thân của người nào xúi giục ở sau lưng? Là nô tài của ai lén lút hành động? Nhất định phải bố trí ta khắc tiểu Quận Vương, muốn đuổi ta ra khỏi Vương phủ! Đừng các ngươi biết, cơ thiếp bị khoác lên lời đồn đãi là khắc tinh của Vương phủ, cuộc sống sau này lại có bao nhiêu gian nan?"

      Mục Nhu Gia tự biết đuối lý, phân bua: "Mẫu thân cũng là nhất thời nghĩ sai, lại chỉ muốn ngươi tạm thời tránh ba đến năm năm, cũng phải cả đời cho ngươi trở về."

      "Tại sao ta phải tránh ?!" Phượng Loan cười lạnh, "Ta làm gì? Ta ra tay hại Vương phi? Hay ta thầm tính toán tiểu Quận Vương? Các ngươi hoài nghi, cho nên liền muốn đuổi ta ra ngoài."

      "Thân thể đại tỷ khỏe nên mẫu thân lo lắng..."

      "Ha ha." Phượng Loan nghe vậy cười to, dung nhan sắc đẹp mê ly, duyên dáng sắc bén, "Ta là thiên kim tiểu thư dòng chính của phủ công khanh, làm thiếp cho người ta, chẳng lẽ ta lo lắng? Ta lo lắng cho hôn nghèo túng của mình bị người cười nhạo, ta còn lo lắng chủ mẫu dung được ta, cho nên..., ta cũng có thể làm gì đó với Vương phi và tiểu Quận Vương, để trấn an lo lắng của mình?"

      Lời của nàng mang đầy khí phách, "Đây là cái gọi đạo lý của mấy người!"

      ", giống như vậy." Mục Nhu Gia vừa nóng vừa giận, mặt đều đỏ lên, nhưng ra được bất đồng ở đâu, chỉ có thể vô lực giải thích, "Đại tỷ là người rất tốt, hại ngươi."

      Phượng Loan cười lạnh, "Như vậy chúng ta cũng rất tốt, hại nàng ấy, xin nàng ấy hãy yên tâm!"

      Mục Nhu Gia dậm chân, tức giận đến ra lời, xoay người ra ngoài.

      Chân thị ở sau lưng nàng cười vỗ tay, "Tốt, rất đúng!" Quay đầu nhìn về phía nữ nhi, "Tiểu Loan, ta lại biết con trở nên răng bén lưỡi nhọn như vậy đó." Khen: "Sảng khoái, sảng khoái!"

      Nhưng Phượng Loan yếu ớt thở dài, "Nếu sớm muộn gì cũng phải quyết liệt, hà tất lôi kéo? bằng sớm chút khiến mọi người đều ràng."
      Last edited: 30/9/16

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      con nhu gia này chắc phải hưu mới dc, ai đời làm dâu nhà họ Phượng lại quan tâm hết mức đến nhà mình cơ chứ, nếu la đại ko sao, nhưng phượng loan dù gì cũng là bẳng hữu với nhu gia mà, nàng ủy khuất làm thiếp như vậy ko quan tâm chỉ chăm chăm sợ nàng hại tỷ tỷ mình, muốn tán cho 1 phát quá . thanks edit nhiều nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :