1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn ơi hình như bạn đăng 2 lần chương 55 phải
      SooSyl thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      @Hale205 cảm ơn bạn nhắc, mình chỉnh lại rồi nhé :)

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Phiền lòng và Chua xót


      Ánh mắt Tiêu Trạm nhìn An Vương như điện bắn, cắn răng .

      Tiêu Đạc quát to tiếng, "Tam hoàng huynh! Ngươi đây là uống quá nhiều rượu vàng hay sao?" Quay ra ngoài khiển trách, "Người tới, mau mang chén canh giải rượu lại đây! Còn có cái gì đá giải rượu, men giải rượu, đều đem ra hết!"

      Hạ nhân lĩnh mệnh cuống quít chạy .

      Thái Tử Tiêu cũng trầm mặt, trách mắng An Vương: " ngươi ngoài miệng đem theo cửa, ngươi đúng là sao? Lời vô vị như vậy ngươi cũng dám ?" Uy hiếp , "Ta trở về với phụ hoàng, xem hung hăng xử phạt ngươi như thế nào!"

      Đây là lời đe dọa, đến mức với Hoàng Đế.

      Dù sao An Vương là nửa người mù, nửa phế nhân, bị phạt, mình cũng có chỗ gì tốt. Hơn nữa, hai vị tiểu huynh đệ cũng phải kẻ vô dụng, tội gì kết thù? Nhưng hôm nay mình có ở đây, nếu tin tức truyền , chẳng phải thành mình bỏ đá xuống giếng? Rất là khó nghe.

      Vốn An Vương vẫn chưa tỉnh, vừa nghe hai chữ "Phụ hoàng", nhìn lại Thái Tử mặc trường bào màu vàng phớt đỏ thêu rồng bốn móng, nhất thời tỉnh nửa, "Ôi! Xem cái miệng xấu của ta." làm bộ tự tát mình, ở mặt khoa tay múa chân vài cái, "Miệng ta xấu, miệng xấu!" Bồi tội với hai vị tiểu huynh đệ, "Cả hai đừng giận, hôm nay là lỗi của ca ca."

      Gương mặt đen thui của Tiêu Đạc bình tĩnh, hôm nay mình là chủ nhân, tốt xấu gì cũng phải nhịn xuống.

      Tiêu Trạm cũng muốn ở lại thêm khắc nào.

      Vốn bất đắc dĩ đến uống rượu mừng đầy tháng, vô cùng phiền lòng. An Vương còn cố tình tự vạch áo cho người xem lưng, tại bản thân quả thực phải phiền lòng, mà là chán ghét.

      chắp tay, "Đệ tuổi còn tửu lượng thắng được, cáo từ trước thôi."

      Tiêu Đạc vội vàng ra ngoài đưa tiễn.

      Thái Tử trầm mặt lời nào, Túc Vương lại nhịn được, tính tình của vốn là bảo thủ, làm sao chịu được An Vương năng lung tung? Lúc này khách khí giáo huấn: "Lão Tam ơi lão Tam, ngươi có tật ở mắt, bình thường các huynh đệ cũng đều nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi cũng phải đúng mực chứ."

      An Vương ngốc đầu lên được, rất hối hận, "Là đệ sai, đệ biết sai rồi."

      Túc Vương chỉ mặt , mặt tối sầm lại hỏi: "Ngươi suy nghĩ xem, bản thân mình mới vừa cái gì? Vậy còn gọi là tiếng người sao? A..., yên lành, ngươi đây phải ly gián tình cảm huynh đệ sao? Còn có, nếu lời này truyền ra ngoài, ngươi nghĩ Phượng thị còn có thể sống hay ? Nàng mà chết, lão Lục có thể tha cho ngươi à? Hay Phượng gia có thể tha cho ngươi?" Nước miếng đều bay nhanh lên mặt huynh đệ, "Ngươi nha, có việc mà tìm việc!"

      Trong đời An Vương sợ nhất là Nhị ca nghiêm trang giáo huần người, từng sọt từng sọt lớn đạo lý, ta lại biết mệt, cho dù ngươi ba ngày ba đêm, cũng hề hấn gì.

      Liên tục thở dài xin khoan dung: "Nhị Hoàng huynh, Nhị ca, ca ca! Đệ biết sai rồi."

      Túc Vương còn , bên ngoài Tiêu Đạc quay lại.

      cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của Túc Vương, sắc mặt khó coi, "Bằng , các ca ca đều về phủ nghỉ ngơi trước ? Uống như vậy cũng gần đủ rồi." lời giải thích, "Từ khi sinh con thân mình Mục thị khỏe, đứa bé cứ cách hai ba ngày lại ọc sữa, đệ đệ rất bận rộn và phiền lòng, rỗi rảnh mời vài vị ca ca uống rượu."

      khí xấu hổ, còn sức đâu mà uống?

      Thái Tử Điện hạ dẫn đầu đứng lên, "Được, chúng ta đều về trước vậy."

      Túc Vương còn khuyên câu, " có chuyện gì, lão Lục, nữ nhân sinh con là thời điểm quan trọng, dưỡng cho tốt là được." Nhớ tới tân phu nhân của mình trong phủ, "Đúng rồi, Phượng thị trong phủ ta có thêu vài thứ, làm lễ đầy tháng cho đứa . Còn tiện thể nhắn câu, gửi lời vấn an tới Phượng Trắc phi của ngươi."

      Tiêu Đạc chắp tay cảm ơn, đương nhiên phải cảm ơn Phượng Trinh Nương, mà là ca ca, "Làm phiền Nhị Hoàng huynh rồi."

      Huynh đệ vài lời khách sáo, Thái Tử và Túc Vương trước, An Vương ảo não, liên tục thở dài, "Hôm nay là ca ca phải, sai, lão Lục tuyệt đối đừng để bụng nha." Lại nghiêm mặt cười nịnh nọt, "Lần khác ta mời lão Lục uống rượu, lần khác." Chạy nhanh như chớp.

      Sắc mặt Tiêu Đạc dần dần chìm xuống.

      Mặc dù An Vương hay bậy bạ biết chừng mực, nhưng..., Tiêu Trạm có ý muốn cưới nàng! Hừ, tại Kiều Kiều là nữ nhân của mình, người bên ngoài sao, tưởng cũng dư thừa!

      Trong lòng khựng lại, lúc trước Kiều Kiều cũng gặp qua lão Thất.

      Tuy rằng lão Thất làm người ta ghét, nhưng..., bộ dạng vẫn rất được! Tuổi Kiều Kiều còn , phải tiểu nương đều thích tuổi trẻ tuấn tú sao, phải cũng động tâm chứ?

      bị cái ý niệm này làm cho chán ghét.

      Hạ nhân đem lễ vật của vài vị hoàng tử dâng tới, phần nhiều là ít khóa vàng, Ngọc Như Ý linh tinh, vừa thấy là biết do Vương Phi mấy nhà chuẩn bị, lễ vật theo phân lệ. Chỉ có bên Túc Vương là thêm phần, trong bao vải tơ lụa, có đôi giày và mũ hình đầu hổ, tất nhên do Phượng Trinh Nương thêu.

      "Đem vứt!" Tiêu Đạc hất hết mấy cái đó, sắc mặt trầm.

      Hạ nhân khó hiểu, nhưng cần ngẩng đầu nhìn cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh lẽo, dám hỏi nhiều, chạy nhanh lấy bao buộc lại, sau đó đem ra hậu viện đốt sạch sành sanh, ---- miễn cho truyền ra Đoan Vương thích hạ lễ của Túc Vương.

      Tiêu Đạc cười lạnh, mấy thứ rách nát! Hôm nay tâm tình của bị phá hư, Phượng Trinh Nương đụng phải, tất nhiên càng thêm đáng ghét. Chỉ cảm thấy ả ta cố ý khoe khoang, khoe ra ả ta chỉ là thứ nữ nho , vào phủ Túc Vương, cũng được sủng ái.

      Phượng Trinh Nương là thứ đồ gì? Cũng dám diễu võ dương oai?!

      Tiêu Đạc rất là phiền lòng.

      An Vương mồm rộng làm cho khó chịu là phần, tình ý của Tiêu Trạm đối với Phượng Loan lại là phần. Lòng nghi ngờ thôi, khỏi đoán rằng Phượng Loan cũng coi trọng Tiêu Trạm, khiến cho chán ghét.

      Sau đó Phượng Trinh Nương cũng đáng ghét, Kiều Kiều vốn thích người của Tình Tuyết Đường, ả ta lại còn dám tặng đồ khoe khoang đáng bị tát cái! Còn muốn đem đồ vật đưa đến trước mặt Kiều Kiều? Đó là nằm mơ!

      Mà đáng ghét nhất là.

      Bản thân mình nạp nữ nhi Phượng gia làm Trắc phi, Túc Vương liền nạp thứ nữ Phượng gia làm phu nhân, ràng, chính là muốn cướp đoạt tài nguyên với mình! Túc Vương và Thái Tử có cùng ý tưởng đen tối, quyền thế ngập trời, so sách với mình Lục hoàng tử là , cân bằng của Phượng gia khẳng định nghiêng rồi.

      Bản thân mình cưới đích nữ, còn bằng Túc Vương cưới thứ nữ!

      Kỳ điểm ấy Tiêu Đạc là đoán sai rồi.

      Thứ nhất Phượng Uyên tin vào "mộng" của cháu , thứ hai rất quan vọng, tuyệt đối dễ dàng đầu tư người Túc Vương, mà là người Tiêu Đạc, Phượng gia tính khuynh lực tài bồi ---- ai nghĩ muốn ủng hộ đế vương đời sau đây? Đáng tiếc Tiêu Đạc biết điều này, trong lòng đương nhiên càng nghĩ càng phiền.

      ******

      Tiêu Đạc ôm bụng khí.

      Mà ở phủ Thành Vương, Tiêu Trạm cũng tương tự như vậy có chỗ nào .

      "Vương Gia, người sao rồi hả?" Thành Vương phi xuất thân từ Tần gia, cùng tuổi với Phượng Loan, hơn Phượng Loan mấy tháng, so sánh với nhau, nàng có thể coi là người may mắn. Giờ phút này thấy vẻ mặt tối tăm của trượng phu, dò hỏi: "Chẳng lẽ uống rượu yến tiệc, cãi nhau cùng người ta?"

      "Ngươi nghỉ ngơi ." Tiêu Trạm có tâm tình giải thích, hơn nữa phiền lòng này cũng cách nào ra.

      Thành Vương phi do dự, đây là phòng ngủ của mình, chỗ nào nghỉ ngơi đây? Dù sao mình ngủ trước cũng tốt, sao có thể vứt Vương Gia ở chỗ này chứ? Bởi vì thời gian gả vào còn chưa lâu, có vẻ mới lạ, vì thế ngồi xuống ghế bên cạnh, mềm giọng : "Ta cũng có việc gì, ngồi chút với Vương Gia vậy."

      Tiêu Trạm nhịn được : " cần!"

      mặt Thành Vương phi có chút khó coi, lại tiếp, lúc còn ở nhà nàng cũng được nuông chiều chưa hề chịu thiệt thòi, bị người ta ngắt lời nhiều lần, cũng chưa từng xảy ra. Nhưng thể gây gỗ cùng trượng phu, dù sao đối phương là hoàng tử, cho nên nhịn xuống, ngược lại hỏi: "Hôm nay Vương Gia muốn phòng nào? Ta kêu nha hoàn thông báo."

      Bên người Tiêu Trạm có hai nha hoàn thông phòng, còn chưa có danh phận.

      Thành Vương phi hỏi như vậy, là an bài qua đêm, hai là ra vẻ mình hiền lành rộng lượng.

      Nào có biết Tiêu Trạm nổi nóng, hơn nữa vốn là thích người Vương Phi vốn bị ép cưới này, giờ nàng hỏi ra đến khiến phát hỏa, giơ tay hung hăng ném bể ly trà! Chén trà vỡ vụn, "Loảng xoảng"! Việc này khỏi làm cho nhớ tới chuyện hôm nay ở phủ Đoan Vương, vô cùng căm tức, lập tức đứng dậy, phất tay áo ra cửa.

      nha hoàn đưa nước đề phòng, chắn ở cửa, bị đánh bạt tai té xuống đất.

      Nha hoàn cắn răng, dám khóc, dám hé răng.

      Thành Vương phi đuổi tới, nhìn nha hoàn bị tát đỏ mặt, khỏi kinh hãi, rốt cuộc là ai chọc Vương Gia nhà mình rồi hả? Nổi giận lớn như vậy? Ngày thường ràng là người ôn hòa lịch mà.

      Tiêu Trạm luồng tà hỏa.

      Người mà bản thân mình vất vả coi trọng vừa ý, bị cướp đoạt , còn là bị ca ca nửa đường tranh! Đoạt về còn thể cho nàng danh phận, chỉ phải làm cái Trắc phi! Gần giống như quần áo mới của mình, bị ca ca cướp , sau đó còn mặc cho tốt, tùy tiện vứt ở xó xỉnh nào đó, là phung phí của trời!

      Bất quá nghĩ sai rồi.

      Tiêu Đạc chắc chắn đem Phượng Loan ném tới xó xỉnh nào đó, càng phung phí của trời.

      Tiệc đầy tháng ngày đó là nghỉ trong phòng Vương Phi, hơn nữa ước định ba ngày cùng Phượng Loan, gần đây bản thân hay qua Noãn Hương Ổ, lo Vương Phi ngờ vực, nên thẳng ba ngày qua đêm ở Uy Nhuy Đường.

      Đoan Vương phi ngờ, trượng phu phải là tức giận với Mục ma ma, giận bản thân mình hay sao? Như thế nào lại săn sóc mình đến vậy? Đêm tiệc đầy tháng lưu lại là cho mặt mũi, hai ngày sau là vì sao? Dù sao nơi này của mình có phương tiện, căn bản có biện pháp thị tẩm a.

      Nàng ta vẫn thể hiểu được.

      Thậm chí vài câu hiền lành rộng lượng, mỉm cười : "Thân mình của ta có phương tiện, bồi Vương Gia được, bằng Vương Gia tới phòng người khác nghỉ ngơi, để có người chăm sóc cho tốt."

      " sao." Tiêu Đạc lại : "Liền ở đây thôi, nhìn xem ngươi và con trai."

      Đoan Vương phi nghe xong, nhất thời cảm thấy ấm áp vui vẻ.

      Có điều tâm tình tốt của nàng ta có lâu lắm.

      Qua ba ngày, Tiêu Đạc liền đến Noãn Hương Ổ trước tiên.

      Đoan Vương phi có thể coi là hiểu được rồi.

      " ra Vương Gia tình nguyện ở chỗ ta, bản thân mình ngủ, cũng tìm người khác, đều là..." Đoan Vương phi vuốt ngực mình, nhàng thuận khí, "Cũng là vì Tiểu Loan."

      Sợ quá sủng ái nàng, bản thân mình ghen tị, cho nên mới cho mình mặt mũi.

      có cái gì khiến cho long mình chua xót hơn, so với trượng phu vì thiếp thất suy nghĩ, lại đến trấn an vợ cả.
      bornthisway011091, Hale205thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Chu toàn cùng mưu tính


      Phượng Loan đau xương sống thắt lưng thôi.

      Ai bảo Tiêu Đạc chọn hai tư thế kỳ quái có độ khó cao, quá vặn vẹo, lại giày vò trong thời gian dài, eo đau xót mới là lạ. Chuyện này. Về sau, nhịn được giọng phàn nàn, "Chàng có uống thuốc ? Sao nhiều sức lực đến dùng hết vậy chứ."

      Tiêu Đạc mặc bộ trường bào màu tím nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, còn có thân eo thon dài hơi lõm xuống, quanh năm tập luyện võ, vóc người cao to, tướng mạo lãnh tuấn (lạnh lùng đẹp trai), nằm nghiêng ở đàng kia rất là mê người. Lúc này cuốn lọn tóc đen nhánh dài, ngón ta xoay vòng, cười đắc ý, "Nếu bổn vương uống thuốc, cái mạng của nàng còn sao?"

      Phượng Loan chịu được dáng vẻ ấy của , liếc mắt phỉ nhổ: "Năng lực quá tốt sao? Chàng thể bình thường chút à? Cần phải cổ quái như vậy, làm người ta uốn éo cái hông đau quá trời."

      Tiêu Đạc "Xùy~~" cười, "Bổn vương sớm nhìn ra." Kéo nàng vào ngực, nhàng vuốt ve, "Là Kiều Kiều lười thôi, chỉ nằm ở dưới chịu nhúc nhích tí nào, cho nàng vất vả chút, liền than đau xương sống thắt lưng, liền than mệt mỏi, chút sức cũng chịu ra."

      "Phi!" Phượng Loan kéo chăn, trừng , "Chàng chịu khó! đời này chàng là người chịu khó nhất rồi đó."

      Tiêu Đạc nghe vậy rất vui, lôi kéo nàng, "Nếu phải ta nhanh chịu khó, ai tới cho nàng thoải mái?" Phía sau lưng tựa vào lồng ngực, tay sờ loạn xuống dưới, tiến vào dò xét ở trong chỗ sâu, "Nữ nhân giống như đóa hoa tươi vậy, nếu được nam nhân làm cho thoải mái, khô cạn ngay."

      Phượng Loan cản lại ma trảo của , khẽ : " như vậy, phải chàng trở thành phân người rồi hả?"

      "Làm càn!" Tiêu Đạc dừng tay lại, trầm giọng trách mắng: " là sủng nàng quá rồi, cái gì cũng dám lung tung?" Nhớ tới lần trước mình bị so sánh với con chó, lần này lại bị so sánh..., tại nàng xinh đẹp. Hung hăng vỗ phát vào mông, "Lại bậy nữa, lần sau tha cho nàng!"

      "Ôi!" Phượng Loan kêu lên đau đớn, mình cũng biết hơi quá.

      "Cũng cần chờ lần sau." Tiêu Đạc dùng đầu gối tách hai chân của nàng ra, mở cửa thành, sau đó liền mạch công thành chiếm đất, nổi nóng : "Sau này nàng sai lần, liền phạt nàng lần!" Đột nhiên nhớ tới suy đoán trước kia, phải là nàng ưa thích Tiêu Trạm chứ? Nhưng này lời này tiện hỏi, trong lòng đột nhiên nóng nảy buồn bực, phát tiết ra ngoài, đem nàng dưới thân mình bừa bãi loay hoay, mạnh mẽ đâm tới, thẳng đến khi nàng bị đâm cho quân lính tan rã.

      Phượng Loan bị chơi đùa hung ác.

      Sau đó, nàng đau nhức toàn thân nằm dậy nổi, nghẹn khí : "Ngươi đúng là có bệnh!"

      Đoan vương điện hạ có bệnh, là tâm bệnh.

      Nhưng kêu phải hỏi ra, "Có phải nàng vừa ý Tiêu Trạm ?" Loại lời này, càng thể. Huống hồ là hỏi, nếu Phượng Loan phủ nhận, theo tính tình đa nghi của , cũng tin tưởng.

      Tiêu Đạc buồn bực lên tiếng, suy nghĩ..., sau này phải cẩn thận quan sát nhiều hơn.

      Phượng Loan thấy tra tấn mình nữa ngày, xong việc hỏi còn lời nào, tức nhịn nổi, "Ngươi như vậy là sao?" Nàng hơi tức giận, "Ngươi đây xem ta là cái gì? Tìm niềm vui hay sao? Tùy tiện chà đạp!"

      đôi mắt nước mùa thu mê mang, hàm chứa sương mù.

      ---- là đẹp.

      Khóe miệng Tiêu Đạc khỏi vểnh lên, khó trách nam nhân đời đều quyền lực và mỹ nhân, ---- tay cầm quyền lực nhìn bọn thuộc hạ thần phục, và xem mỹ nhân ở dưới người mình thở gấp cầu xin tha thứ, đều là giống nhau, có sung sướng và thoải mái ở trong nội tâm thể ra được.

      Sau đó khẽ nhíu mày, Tiêu Trạm? Phạm lão ngũ? Hừ, tròng mắt cũng nên mọc ở người!

      tàn ác xẹt qua trong mắt, sau đó ánh mắt lại lấp loé yên nhìn giai nhân.

      Phượng Loan nào biết trong lòng muốn điều gì? Chỉ cảm thấy tối nay tựa như có bệnh, đem mình ra phát tiết, sau đó còn gì nãy giờ, hồi sắc mặt trầm, hồi cười tà, hồi ánh mắt lại hỗn loạn, giống người, cứ như là dã thú dữ tợn kinh hãi trong đêm tối!

      Nàng đứng dậy, giật lấy y phục muốn xuống giường.

      "Nàng đâu vậy?" Tiêu Đạc lôi kéo nàng, cho nàng bỏ , kéo trở về trong lòng ngực của mình, "Kiều Kiều, được rồi, tức giận." cười, hôn . Xoa dịu nàng, "Trong lòng ta phiền đấy."

      Phượng Loan nhịn xuống, hỏi "Phiền cái gì?"

      Khóe miệng Tiêu Đạc hơi vểnh, "Mấy ngày hôm trước trong tiệc đầy tháng của con trai, lão Thất có đến."

      Trong lòng Phượng Loan bỗng chốc "lộp bộp", đầu óc thậm chí cần phân tích và suy nghĩ, dựa vào bản năng, biết tâm bệnh của là cái gì rồi. dám chần chờ chút nào, miễn cho trong nội tâm gieo xuống hạt giống nghi hoặc, chỉ mê mang hỏi: "Thành vương đến? Thế nào? cãi nhau với Lục Lang sao?"

      Tiêu Đạc cười : " phải, là lão Thất và lão Tam cãi nhau."

      "Vậy chàng phiền cái gì?" Phượng Loan tỏ ra hiểu, quay mặt : "Hơn nữa, chàng nổi giận, lại tìm ta xả tức à? Hừ, khàn hết giọng rồi."

      "Đáng ghét, bữa tiệc đều bị bọn họ làm rối loạn." Tiêu Đạc nhếch khóe miệng, sau đó nâng khuôn mặt nhắn trong sáng xinh đẹp lên, cúi xuống nhìn nàng, cười hỏi: "Kiều Kiều xem, ta và lão Thất ai đẹp mắt hơn?"

      Phượng Loan kinh ngạc : "Làm sao ta biết?"

      Tiêu Đạc hỏi: "Sao nàng biết? Ngày đó tại vườn hoa Phượng gia, phải nàng gặp mặt rồi mà."

      "Vậy coi như là gặp mặt gì a." Phượng Loan nhếch miệng, "Vốn là ta mang nha hoàn hái hoa, biết Nhị đường ca nổi điên cái gì, nên kéo ta tới chào hỏi. Chàng xem, nào có đạo lý nương trong nhà tiếp xúc với ngoại nam? Có thể thấy được Nhị đường ca quá hồ đồ." Tỏ ra thần sắc tự nhiên, "Trong lòng ta rất bực bội, còn khẩn trương, mực cúi đầu lên tiếng, chỉ muốn rời càng nhanh, làm gì thấy bộ dạng của các ngươi ra sao?"

      Nàng ngẩng đầu cười : "Lục Lang, để ta đoán xem. Có phải An Vương Lục Lang đẹp mắt, Thành vương phục, cho nên các ngươi liền cãi nhau."

      Vốn là Tiêu Đạc có bệnh đa nghi rất lớn, thế nhưng thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, chuyện rất tự nhiên, lời cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cảm thấy là mình quá đa nghi. Đúng vậy, lúc ấy nàng chỉ là tiểu nương, tự nhiên phải khẩn trương ngượng ngùng, dám nhìn loạn.

      Mình nhớ , lúc ấy xác thực nàng chỉ cúi đầu, cũng có lên tiếng.

      Nhưng vẫn thể hoàn toàn giải thích được khó hiểu.

      Dù sao làm Thành Vương phi, thế nhưng có thể diện hơn nhiều so với Đoan Vương Trắc phi chứ.

      "Lục Lang." Phượng Loan khe khẽ đẩy , cười : " phải vậy sao? Ta đoán hay chưa?"

      "Tiểu tinh thông minh." Tiêu Đạc nhéo nhéo mặt nàng, có dò xét thêm nữa, chỉ sợ Kiều Kiều hiểu lầm. Cho nên tùy theo nàng..., cười hỏi: "Vậy nàng cảm thấy bổn vương có đẹp hay ?"

      Hừ! Phượng Loan cười lạnh, Đoan Vương Điện hạ quan tâm tới vấn đề tướng mạo chứ? cần nghĩ, nhất định là trong tiệc đầy tháng xảy ra chuyện gì, Tiêu Trạm trêu vào lòng nghi ngờ kiêng kị của rồi.

      Bất quá vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng , cách ra mặt của , hừ hừ : "Ừm, coi như cũng được."

      Tiêu Đạc nở nụ cười, "Chỉ là coi như cũng được?"

      Phượng Loan làm nũng ra vẻ si mê, "Lục Lang được quá đẹp, bằng , nếu đời này nữ nhân đều say mê Lục Lang..., ta phải làm sao? Chẳng phải rất bận rộn, rất mệt a, tranh giành cùng nhiều nữ nhân như vậy, ta mới cần."

      Nàng những lời này, tính vô cùng tốt, nhưng cũng có bảy tám phần.

      nghi ngờ trong lòng Tiêu Đạc cuối cùng tiêu tán ít, lại được nàng dỗ cho vui vẻ, cúi đầu hôn nàng, "Vậy được, bổn vương cũng chỉ đẹp vừa được như Kiều Kiều thích, nhiều lắm, để cho những nữ nhân khác đoạt ." còn thô lỗ như ban nãy, mà là nhàng trìu mến bắt đầu..., "Mới vừa rồi là bổn vương làm Kiều Kiều khó chịu, lúc này, để bổn vương hầu hạ cho nàng."

      Nến đỏ chiếu rọi, thời gian dần qua chăn mền màn lụa nhàng lung lay. Xao động.

      ******

      Ngày kế tỉnh lại, Phượng Loan lại đau lưng, toàn thân mềm nhũn.

      Trong đầu mắng ngàn lần "Khốn khiếp", sau đó uống chén canh bổ Khương ma ma sắc, uống liền ba chén, trong bụng vừa ấm vừa no cả điểm tâm cũng ăn nổi. Sau nửa ngày chỉ ăn mấy khối điểm tâm, đến buổi trưa, nghĩ xem giữa trưa ăn cái gì, có nha hoàn tới truyền lời, "Bên Uy Nhuy Đường, Mục phu nhân phủ Lí Quốc Công tới."

      Phượng Loan nằm giường mỹ nhân, nghe xong nhíu mày, "Lại tới nữa?"

      Đúng vậy, sau khi Đoan Vương phi sinh con có bị chút chứng bệnh phụ nhân, nhưng luôn lo điều dưỡng, chỉ là thân thể yếu đuối, cũng có bất kỳ nguy hiểm đến tánh mạng. Còn tiểu Quận Vương ọc sữa, trẻ con ăn sữa, có mấy đứa ọc sữa đâu? Thái y khám, có vấn đề, chỉ cần bình thường tỉ mỉ chăm sóc hơn là được.

      Mục phu nhân thường xuyên tới như vậy làm cái gì?

      Khương ma ma cau mày : "Đúng vậy a, hai ba ngày cứ đến lần."

      Phượng Loan nhàng nhếch miệng, "Gần đây đại mẫu thích ta lắm, tại khẳng định càng hận chết ta, mỗi lần bà ấy tới ta đều thấy nao nao, cảm giác thoải mái."

      Khương ma ma thở dài: "Mà thôi, dù sao Mục phu nhân cũng đến Noãn Hương Ổ."

      đến Noãn Hương Ổ, có nghĩa là thầm ghi hận Noãn Hương Ổ.

      Trong lòng Phượng Loan cười khẽ, lại nhiều.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, dặn dò Khương ma ma, "Gọi Bích Lạc tới đây, ta có chuyện muốn ."

      Bích Lạc tại lập gia đình, ăn mặc như phu nhân, có thể làm thiếu phụ lại ở viện bên ngoài.

      Phượng Loan chỉ ghế cho nàng ta ngồi xuống, hỏi: "Lần trước giao chuyện cho gia nhà ngươi, làm được như thế nào rồi?" Trượng phu của Bích Lạc là người linh hoạt biết ứng biến, nay ở bên ngoài, thay mình quản lý cửa hàng, xem như trong của hồi môn của mình, bên ngoài có người quản .

      Bích Lạc trả lời: "Mọi việc coi như thuận lợi, trong vòng nửa năm thu mua tiếp nhận được ba cửa hàng thư quán, ở Sơn Tây, ở Thiểm Tây, còn ở Phúc Kiến. Vị kia trong nhà nô tỳ , chuyện cũng tính quá khó làm, nhưng vụn vặt, đặc biệt muốn ở khắp nơi trong cả nước, chỉ là đường tốn ít thời gian, cái khác có vấn đề gì lớn lao."

      "Ta biết, việc này cũng phải là sớm chiều." Phượng Loan khẽ vuốt cằm, sau đó lại : " gia nhà ngươi phải luôn nhớ lo liệu ghi chép lại, rồi tiếp theo là xử lý, cần bao nhiêu bạc cứ đến ta lấy."

      Khương ma ma hỏi: "Trắc phi tính làm gì vậy? Thu mua nhiều cửa hàng kiếm ra tiền như vậy, còn ở các tỉnh các nơi đều phải mua, chẳng phải là lãng phí rất nhiều ngân lượng vô ích sao?" nhịn được lẩm bẩm, "Cho dù Trắc phi có nhiều của hồi môn, cũng có thể tùy tiện lãng phí a."

      " lãng phí." Phượng Loan thong thả cười : "Ma ma yên tâm, ta đều có chỗ trọng dùng."

      Sau khi thân thể Đoan Vương phi bị rong huyết, Mục phu nhân cứ lén la lén lút, chỉ sợ chẳng mấy chốc dậy sóng, hơn nữa Tiêu Đạc có bệnh đa nghi, thời gian mình hồn nhiên ngây thơ còn nhiều lắm. Cho nên sớm tính toán vạch ra kế hoạch, vì chính mình tìm con đường lùi, đến lúc đó cho dù sóng gió có kéo tới, cũng lo bị lật thuyền.
      trangtrongnuoc, bornthisway011091thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Kiều Kiều đáng nhất

      Phượng Loan xuất thần lúc.

      Bích Lạc chỉ mỉm cười đứng ở bên cạnh đáp lời, cũng hỏi nhiều.

      Trong Vọng Tinh Bão Nguyệt các tại Phượng gia, nàng vốn là đại nha hoàn trưởng thành duy nhất ở đó, bằng phù hợp với tiểu thư. Lúc trước bởi vì muốn được thả ra ngoài, nên luôn lười biếng, nay làm thị tì cho Phượng Loan, phú quý tương lai của cả nhà đều cột vào người Phượng Loan, nào dám tận tâm? Nào dám thông minh lanh lợi chút? Nào dám lắm miệng hỏi tùm lum?

      Cho nên chỉ để ý chủ tử phân phó cái gì làm cái đó, dụng tâm làm, cái khác chữ cũng hỏi nhiều.

      Phượng Loan hài lòng nhất về nàng chính là điểm này, có năng lực, có lòng dạ, so với cái loại khôn vặt như Bảo Châu càng thêm ổn thỏa. Đặt ly trà xuống, lại hỏi: "Mấy ngày hôm trước đồ ta kêu các ngươi chuẩn bị, xong chưa?"

      "Dạ rồi." Bích Lạc trả lời: "Chỉ đợi Trắc phi mở miệng đưa tới ngay."

      Phượng Loan gật gật đầu, "Vậy buổi chiều đưa đến ."

      ******

      Bên trong Uy Nhuy Đường, yên tĩnh, bọn nha hoàn đều bị đuổi lui ra ngoài hết.

      Mục phu nhân cùng con chuyện riêng.

      "Tiểu Quận Vương nhìn có vẻ khỏe hơn rồi."

      "Khỏe nhiều rồi." Đoan Vương phi niệm câu Phật, vui vẻ : "Chỉ cần đứa tốt, con an tâm." Ngắm nhìn con trai nằm trong nôi ngủ say, mập mạp trắng trẻo đáng , "Chỉ là vô cùng cáu kỉnh, vừa khóc, thanh rất to, tương lai tính tình chắc chắn là vừa đâu."

      Mục phu nhân vui vẻ : "Tiếng khóc to tốt, có sức."

      Thân thể Đoan Vương phi còn chưa phải khỏe hẳn, đứng bên cạnh chiếc nôi mới lát liền cảm thấy quá sức rồi, ngồi xuống bên cạnh, " có đứa , tâm bệnh mười năm của con, xem như trị hết." Tâm bệnh sinh con trai xem như trị hết, thế nhưng bên trượng phu, lại thêm loại tâm bệnh lớn hơn, chỉ là tiện nhiều lời.

      Mục phu nhân nhìn thấy con muốn lại thôi, làm sao còn biết? Hỏi: "Gần đây người thể thị tẩm, có phải Vương Gia thường Noãn Hương Ổ?" Thấy con đáp, hừ lạnh, "Biết ngay mà! Đồ hồ ly tinh, giống y như mẫu thân của nó tới bây giờ cũng an phận, có thể hiền lành được mấy ngày? Lúc trước nếu phải ngã gãy lưng, chỉ sợ sớm quấn lên rồi."

      đến chuyện đó, tâm tình của Đoan Vương phi khỏi thấy phức tạp, "Kỳ tâm địa Tiểu Loan rất lương thiện, lần đó nếu phải nàng thoáng cái thay con ngăn lại, chỉ sợ..."

      "Sợ cái gì?" Mục phu nhân lo con yếu lòng, vội vàng ngắt lời, "Vương Phi nương nương và tiểu Quận Vương có việc gì, đó là trời sinh các người có nhiều phúc khí, chứ làm sao lại là do nó ngăn lại chứ? Đừng tưởng rằng nó tốt bụng, bất quá là thấy người mang thai, muốn mượn cơ hội lập công tranh sủng mà thôi." Lời này tự mình cũng có sức thuyết phục, muốn nhiều lời, ngược lại hỏi: "Gần đây bệnh của người sao rồi? hết sạch chưa?"

      "Vẫn chưa." Đoan Vương phi lắc đầu, "Còn chút ít thôi, cũng phải nhiều, nhưng dù sao chưa hết hẳn được."

      Đây chính là cái bệnh mãn tính ngoan cố.

      Trong lòng Mục phu nhân hiểu , nữ nhân kêu gào, sợ nhất là có bệnh phụ khoa kéo dài lê thê, đến kéo đến hư thân thể của mình, khí sắc cũng khó nhìn, dĩ nhiên trượng phu thích. Vả lại chưa hết bệnh, cũng có nghĩa là thể hầu hạ Vương Gia, ---- nếu phu thê cùng phòng. Quan hệ đến việc bồi đắp tình cảm, cứ từ từ như vậy, liền phai nhạt.

      Bao nhiêu cặp phu thê tương kính như băng, bằng mặt bằng lòng, chính là bắt đầu từ đây.

      Tuổi con còn trẻ, nhưng cũng lớn, còn kém nhiều năm mới đến ba mươi. Nghĩ lại mình ba mươi hai còn sinh ra Nhu Gia. Vài năm sau đó mặc dù trượng phu lạnh nhạt hơn, nhưng trong năm, ngày lễ ngày tết vẫn đến chỗ mình, mình chỉ cần cúi đầu chút, cũng có thể giữ trượng phu thà nề nếp hồi.

      Chỉ tiếc về sau trượng phu lớn tuổi hơn, bản thân mình cũng vậy, nên thể mang thai nữa.

      Bất quá dưới gối mình có ba nam ba nữ, vậy là đủ rồi.

      Nghĩ đến điều này, Mục phu nhân tạm thời đè xuống chán ghét với Phượng Loan, giọng : "Nương nương của ta, bệnh này của người nên sớm chữa tốt mới được, bằng , sao người cùng Vương Gia chu công chi lễ* được? Người còn trẻ, còn có thể sinh nữa, con trai còn chưa thể yên tâm, phải thêm hai đứa nữa mới ổn thỏa."

      *chu công chi lệ: nghĩa là 'quan hệ' vợ chồng

      Đoan Vương phi bối rối cười khổ, "Mẫu thân, ta cũng muốn nhanh tốt lên chứ."

      Mục phu nhân lại sinh ra lo lắng khác, ---- phải lo lắng con chết, làm mẫu thân, dù là con mắc phải tuyệt chứng cũng nguyện ý suy nghĩ như vậy. Lúc trước nhắc nhở con , bất quá là muốn trong lòng nàng có chuẩn bị, miễn cho vạn nhất, đến lúc đó nước tới chân mới nhảy rồi hỗn loạn mà thôi.

      Còn trước mắt, Mục phu nhân lo lắng là Phượng Loan.

      Phượng Loan còn trẻ, xinh đẹp, lại là đứa quen làm nũng mê hoặc người ta. phải ư..., bên này con mình vừa mới nghỉ ngơi, nàng ta liền quấn quít lấy Vương Gia cả ngày tha, biết rời giường. Bên có nhu cầu bên dưới có bấy nhiêu. Liên tục nỗ lực! Thế nhưng tức giận tức giận, thể tính toán cho sau này.

      tại Phượng Loan được sủng vẫn là thứ yếu, vạn nhất..., trong thời gian này nó lại sinh con trai sao? Đến lúc đó, tuổi của trưởng tử và thứ trưởng tử cách nhau mấy, cùng đọc sách lớn lên, cùng có thế gia làm chỗ dựa.

      Chuyện tương lai, liền được rồi.

      Theo như ý của Mục phu nhân, tốt nhất là cả đời này Phượng Loan sinh ra con trai, cả con cũng sinh ra, đó mới tốt. Thế nhưng đây phải bà hi vọng là được. tại để Vương Phi loại trừ con dao độc này, cũng thích hợp, trước tiên chưa qua được cửa của Vương Gia, mà khẳng định Phượng gia tha thứ.

      Đừng nhìn Phượng Loan chỉ là thiếp, nhưng nàng ta lại đại biểu cho toàn bộ lợi ích của Phượng gia, nếu gặp chuyện may, đại phòng Phượng gia cùng Nghi Tần Nương nương trong cung, cũng chịu để yên! Đúng vậy, Phụng Quốc Công là ca ca ruột của mình, Nghi Tần Nương nương là muội muội ruột của mình, nhưng mình xuất giá, là người của Mục gia.

      Bọn khẳng định đều hướng về Phượng gia, mà phải Mục gia.

      Cho nên, Mục phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tốt nhất vẫn nghĩ biện pháp, tạm thời để cho Phượng Loan mang thai được, kéo thời gian càng ngày càng dài, nếu có thể kéo cả đời tốt hơn.

      "Mẫu thân?" Đoan Vương phi thấy bà nãy giờ lên tiếng, liền đẩy bà, "Nghĩ gì thế?"

      " có gì." Mục phu nhân trở lại bình thường cười cười, tại thân thể con vững, nên vất vả nghĩ đến những việc này, hãy để mình thay con mưu toan là được. Cho nên chỉ coi như có việc gì, nắm chặt tay con , "Hôm nay ta tới cũng lâu rồi, còn ngồi nữa trời tối, người nghỉ ngơi trước , hôm nào ta lại tới thăm người nữa."

      Đoan Vương phi mang bệnh, chứng khí hư tinh thần rất kém, mỉm cười gật đầu, "Được, con bảo Mục ma ma đưa mẫu thân ra ngoài."

      ******

      Tiêu Đạc phải loại nam nhân bị sắc dụ cho mụ mị đầu óc, với , tuy Phượng Loan xinh đẹp, cũng có ý định mỗi ngày đều qua. Thứ nhất là vì cân bằng cơ thiếp trong Vương phủ, thứ hai miễn cho đưa nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió. Cho nên ngoại trừ vài ngày vừa bắt đầu liên tục nghỉ ở Noãn Hương Ổ, sau đó đến đồng đều.

      Chỉ là tính tính lại, thời gian đến Noãn Hương Ổ nhiều hơn chút... mà thôi.

      Trước mắt đến tháng chạp, thời tiết rét lạnh, mười hai canh giờ trong Noãn Hương Ổ ngừng đốt chậu than, trở thành đúng như cái tên Noãn Hương Ổ. Tiêu Đạc vừa vào cửa, liền cảm thấy được toàn thân ấm áp, cởi áo choàng, nhận ly rượu nóng trong tay Phượng Loan uống, cười : "Ngược lại là nàng sống yên vui sung sướng, còn chưa dọn cơm, bản thân uống tí rượu trước rồi."

      uống mấy ly vào bụng, dạ dày lập tức ấm lên.

      "Còn phải đợi chàng sao." Phượng Loan tiếc lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng yếu ớt, có cúi đầu hành lễ hay gì đó, mà chủ động đưa đôi đũa cho , "Ăn trước vì đây là món để nhắm rượu, món ăn nóng chờ chàng đến mới đưa lên."

      Đương nhiên, yếu ớt phải có sủng ái phía sau chống lưng.

      Đổi lại là cơ thiếp khác có ai dám? Miêu phu nhân, Ngụy thị, chính là Tương Trắc Phi cũng dám.

      "Uống chút rượu nữa." Phượng Loan cười .

      Tiêu Đạc thấy hôm nay nàng cười đến bất thường, khỏi hỏi: "Có việc gì? Nhìn con mắt của nàng cứ lóe lên liên tục."

      "Ta có lễ vật muốn tặng cho Vương Gia." Giọng Phượng Loan trong vắt, tựa như chim hoàng mới sinh ra.

      "Ồ? Còn có việc tốt thế này sao." Với Tiêu Đạc, lễ vật của nữ nhân đơn giản là y phục, vớ giày, nếu là túi tiền, cái đồ vật này có người lần đầu tiên đưa mới lạ, từng cơ thiếp thay nhau đưa lần, à , vẫn cứ đưa đều đều, sớm ngán.

      Tuy nhiên tâm ngoan thủ lạt, tính tình lạnh lùng, trước mặt cơ thiếp, vẫn nguyện ý vui vẻ hòa thuận.

      Cho nên chỉ làm ra bộ dáng cảm thấy hứng thú, "Vật gì tốt? Lấy ra nhìn thử xem."

      Phượng Loan kêu nha hoàn nâng hộp gỗ dài sơn đen ra, cái hộp vừa lớn lại dài, quá nặng, Bảo Châu cùng Đại Mạo cùng nhau ôm cũng tốn chút sức, sau đó cho tất cả lui ra.

      "Đây là cái gì?" Tiêu Đạc hơi bất ngờ, cười, mở hộp ra càng thêm kinh ngạc.

      Trong hộp, là thanh trường kiếm khắc hoa văn phong cách cổ xưa quý giá.

      Thuở Tiêu Đạc có tập võ, quanh năm lại lăn lộn trong quân doanh, bảo kiếm tặng hùng, tuy phải hùng nhưng cũng thích bảo kiếm. Lúc này lấy ra, vừa dày vừa nặng, cầm ở trong tay rất có phân lượng, sau đó "xoạt", lợi kiếm ra khỏi vỏ, hào quang bắn ra bốn phía!

      dùng ngón tay khẽ vuốt, sau đó mạnh mẽ chém xuống bên cạnh! Tay vịn của ghế lập tức rơi xuống.

      "Kiếm tốt!" Tiêu Đạc khen: " tệ, tệ."

      Phượng Loan oán trách : "Làm gì chém xấu ghế của ta? Thiệt là."

      "Ha ha." Tiêu Đạc cao giọng cười to, " cái ghế có đáng bao nhiêu tiền? Lát kêu người tới đổi." cầm thanh lợi kiếm khoa tay múa chân vài cái, múa đến uy cũ cuồn cuộn, càng thấy cao hứng, "Coi như tệ, tuy dám so với Can Tương, Mạc Tà*, nhưng tuyệt đối xứng đáng hai chữ kiếm tốt."

      * Can Tương, Mạc Tà: xem ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Can_Tương_Mạc_Tà

      hỏi: "Nàng lấy được ở đâu vậy?"

      Phượng Loan cười duyên, " cho chàng biết."

      "Kiều Kiều tốt." Tâm tình Tiêu Đạc sung sướng, cái này so sánh với cái gì túi tiền, túi thơm vừa lòng hơn nhiều, đem lợi kiếm cho vào vỏ, tiến lên kéo nàng hỏi: "Thanh kiếm này bỏ ra bao nhiêu bạc, ta bù lại cho nàng."

      "Phi, bậy!" Phượng Loan gắt, : "Ta muốn bạc của chàng, vậy còn gọi là tặng quà cho chàng sao? Chàng cầm dùng cho tốt ."

      Trong lòng Tiêu Đạc tính toán, thanh kiếm nầy ít nhất cũng phải gần ngàn lượng bạc, thậm chí nhiều hơn, đối với nữ quyến hậu viện mà cũng phải con số . Cho nên nghiêm mặt : "Cho dù nàng cho ta cái gì cũng là tâm ý, quý trọng như vậy phải cắt xén tiền riêng của nàng sao? Thôi , trở về ta cho phòng thu chi đưa bạc cho nàng."

      "Chàng thực kỳ cục." Phượng Loan gắt giọng: "Chàng có thể đưa ta đồ trang sức bảo thạch, vì ta bị thương, ta vì cái gì thể đưa chàng thanh kiếm tốt?"

      Vì cái gì? Tiêu Đạc đúng là có nghĩ qua vấn đề này.

      Theo suy nghĩ của , nữ nhân là kẻ yếu, cần phải thần phục dưới cánh của mình, được mình che chở. Chỉ có mình xem cái gì tốt, cao hứng, cho các nàng xài bạc, trái lại đúng là chưa từng có nghĩ tới. Đại trượng phu có cái nên làm, có việc nên làm, sao có thể lấy và xài bạc của nữ nhân? Vậy cũng quá bỉ ổi rồi.

      Phượng Loan hừ hừ : "Chẳng lẽ ta đối tốt với chàng, cũng chỉ là thôi? Cả bạc cũng nỡ xài, được lắm, chỉ sợ cũng là có giới hạn đấy."

      "Ngụy biện gì đây?" Tiêu Đạc khẽ giật mình, sau đó nghĩ lại, khỏi bật cười, "Mặc dù là ngụy biện, nhưng hình như cũng có chút đạo lý."

      Đúng vậy, cả bạc cũng nỡ, còn có thể cho cái gì? Tốt xấu gì, đó cũng phải là chỉ ngoài miệng, đây là chân tâm ý. Thế nhưng cơ thiếp Vương phủ cũng tốt, Vương Phi cũng thế, nhưng bọn họ đều trông coi của hồi môn chặt chẽ, chỉ biết lấy đồ từ chỗ mình, có ai chịu vì mình tốn kém?

      Các nàng chỉ lo tranh đoạt lợi ích, phân chia bản thân mình, chưa từng chân tâm ý suy nghĩ vì mình?

      Chỉ có Kiều Kiều ngốc nghếch trước mắt, khờ khạo.

      Khiến cho lòng người ta ê ẩm.
      Last edited: 30/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :