1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53:


      "Kiều Kiều, có phải còn bực bội hay ?" Bên trong Noãn Hương Ổ, Tiêu Đạc nằm ở giường pha trò cười hỏi nàng.

      " có."

      "Còn có." Tiêu Đạc kéo nàng vào lòng, " có mà trốn ta xa như vậy?"

      Phượng Loan uốn éo người, "Người ta nghĩ chuyện đứng đắn mà."

      Ánh nến chiếu rọi lay động, bên trong hai lớp màn gấm màu tím cánh sen, hai người bọc trong ổ chăn đối mặt chuyện tình nữ nhi nho . , lôi kéo đến, lôi kéo , chưa được mấy câu, toàn bộ y phục "" đến cởi sạch ra.

      "Được rồi, đừng giận nữa." Tiêu Đạc mặt xoa ngực nàng, mặt trấn an nàng, "Vương phi sinh con bị thương nguyên khí, tâm tư nặng nề, tính tình khá, vả lại còn lo lắng cho đứa , chờ nàng ta dưỡng khỏe lại là tốt rồi."

      "Ôi, ta biết." Phượng Loan có lòng đùa giỡn với , thừa dịp chú ý, quấn lấy y phục ngồi dậy, sau đó nghiêm mặt : "Thực có chuyện nghiêm túc muốn với chàng mà."

      Tiêu Đạc thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng, ngừng tay, "Chuyện gì?"

      "Còn nhớ buổi tối vào ngày lễ tiết vạn thọ trước đó chứ?"

      Tiêu Đạc nghe nàng chuyện này, khỏi nở nụ cười, "Nhớ , nhớ ." Lấy tay nhéo nhéo mũi của nàng, "Tiểu Kiều Kiều của ta vì Vương Phi, vì đứa bé, dũng cảm quên mình, đứng ra tương trợ, khiến lưng của mình bị thương nặng." Nghĩ rằng nàng muốn tranh công muốn được sủng, "Yên tâm, suốt đời bổn vương đều nhớ kỹ việc này của nàng."

      "Ai nha, phải cái này." Phượng Loan gắt lên, vỗ bỏ bàn tay của , sau đó : "Mấy ngày hôm trước, lúc ta ngang qua lầu Ám Hương Sơ Ảnh, thấy bà tử kỳ quái." Nàng tường tận, đem điều mình hoài nghi, và quan sát của đám tiểu nha đầu mấy ngày qua, tất cả đều ra.

      "Bà tử này chắc chắn có vấn đề." Nàng cuốn thân mình, ôm tấm lưng tinh tráng rắn chắc của , "Lục Lang, chuyện này nên tra cho cẩn thận. Nếu có người cố ý hại đại biểu tỷ, hại tiểu Quận Vương, vậy tâm tư cũng rất ác độc."

      Sắc mặt Tiêu Đạc trầm giống như mây đen, nghiêm nghị : "Tra! Nhất định phải dốc sức tra!"

      Phượng Loan giọng thầm , "Chàng làm cái gì? Ở trước mặt ta, dử dằn như vậy..., là dọa người."

      Cơn tức trong lòng Tiêu Đạc tiêu tán, tạm thời đè xuống, " sợ, sợ, bổn vương cũng phải hung hăng với nàng." Càng cảm thấy Kiều Kiều nhà mình biết săn sóc còn động lòng người, vừa động, nhịn được cười hỏi nàng, "Vương phi tỏ sắc mặt với nàng, mà nàng tức giận sao?"

      Đổi lại là cơ thiếp khác bị Vương Phi dội nước lã, nhất định mặc kệ.

      Nhưng Đoan Vương phi và Phượng Loan, Mục gia và Phượng gia, hai bên đều muốn ổn định, đều muốn có, tất nhiên Vương Phi hay Trắc phi đều phải cùng nhau lôi kéo tốt.

      Cho nên mới thuận miệng hỏi, nếu Kiều Kiều tức giận, cần khuyên nhủ.

      Phượng Loan hiểu rất , đáp án cũng sớm chuẩn bị tốt rồi.

      Chỉ làm ra bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, tức giận : "Đương nhiên giận." Chu mỏ, "Nhưng đại biểu tỷ luôn đối xử rất tốt, chỉ vì bị bệnh, mới bực bội hơn thôi. Hừ, ta mới bị người khác xúi giục, tức giận đại biểu tỷ, trúng gian kế của người khác!"

      Trong lời , "người khác" ràng chính là chỉ Tương Trắc Phi, mạnh mẽ cho nàng ta liều thuốc đau mắt.

      Tiêu Đạc nhíu mày, "Tương thị còn trẻ hiểu chuyện, đừng để ý đến nàng ta, sau này ta thay nàng giáo huấn Tương thị tốt." Sau đó lại hôn lên môi nàng, cười : "Kiều Kiều hiểu chuyện nhất, biết nên tức giận tức giận." Nghĩ nghĩ, "Khi trở về ta kêu người làm bộ trang sức bảo thạch cho nàng, thế nào?"

      Có thứ tốt cần phí! Tuy rằng Phượng Loan nhiều tiền hơn, tuyệt đối chê bạc đưa tới tận tay nha.

      Hơn nữa, lúc tâm tình nam nhân tốt muốn tặng đồ, nếu ra sức khước từ, phá hưng trí, lần tới người ta khẳng định tự nguyện tặng cho. Quan trọng là, vì sao cần? Thừa lúc này liền nũng nịu : " rồi đó nha, là bộ, cũng phải chỉ cây trâm cài là có thể xong đâu."

      Tiêu Đạc còn keo kiệt với cơ thiếp đến mức này, nam nhân sao, đừng cho đồ phải tốt, cho dù là túng quẫn, cũng có sau khi đáp ứng rồi còn tiếp tục trả giá, nên sảng khoái : "Được, chúng ta quyết như vậy."

      Hai người tán gẫu đến lúc này, chàng chàng nàng nàng, nếu tiến thêm bước đến chuyện ân ái, thể nào nổi.

      ---- đem hôm qua làm việc bị cắt ngang.

      Khoan hãy , đêm qua giai đoạn trước Đoan Vương Điện hạ chuẩn bị rất thành công. Lúc này ..., Kiều Kiều kêu đau đớn, chính ra ra vào vào cũng thuận lợi hơn, vả lại Phượng Loan hiểu khi ở giường. phương diện hoan hảo, có mẫu thân chỉ điểm, cá nước gặp nhau miễn bàn đến có bao nhiêu hài hòa.

      "Kiều Kiều." Đoan Vương Điện hạ khàn giọng thở gấp, "Thả lỏng, thả lỏng, đừng kẹp chặt quá..."

      "... ..."

      ôn nhu dỗ dành nàng, nhàng xoa nắn nàng, "Đừng nóng vội..., chờ nhiều nước hơn, chúng ta có thời gian cả đêm từ từ làm."

      "A..."

      "Bây giờ được rồi." Hai tay ổn định thân thể nàng, bắt đầu dùng sức tiến công.

      lát sau, lại qua hồi lâu, nàng

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Thuốc độc (1)


      Mục ma ma hùng hổ thăm dò chứng cứ, tìm lý do, chỉ bà tử kia làm hỏng chuyện ở Uy Nhuy Đường, đem người nhốt vào phòng củi, muốn hung hăng thẩm vấn ra hai ba điều. Nào có biết bà tử này nhanh trí, điệu bộ vừa thấy, liền biết tình hình của mình xong, ---- nên lấy ra độc dược trong hoa tai dấu ở ngực áo, uống thuốc độc tự sát!

      Lần này, đám người Mục ma ma há hốc mồm.

      vất vả mới tìm được manh mối, người chết, còn chưa ra gì cả, phải bị cắt đứt rồi sao? Mục ma ma tức giận đến nỗi 'nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên', tiến lên hung hăng đá đá : "Đồ đáng chết! Rốt cuộc là ai sai sử ngươi, rốt cuộc là ai!"

      * nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên: cổ nhân TQ con người có 3 hồn, câu này hình dung tức giận đến 3 hồn đều bay mất.

      Bà tử chết làm sao còn mở miệng chuyện được nữa? Muốn chuyện, vậy phải là xác chết vùng dậy sao.

      Mục ma ma phát tiết trong phòng chứa củi hồi, vẫn có cách nào khác, cuối cùng ủ rũ trở về quỳ xuống thỉnh tội, khóc kể lể trước mặt Đoan Vương phi: "Nô tỳ nghĩ ở bên ngoài kêu đánh kêu giết, rất khó coi, mà người bên cạnh nhiều như vậy, mặc kệ mụ ta gặp trở ngại, muốn cắn lưỡi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm." Vừa khóc vừa : "Nào biết đâu rằng, người con mụ đó mang theo độc dược..."

      Đoan Vương phi nghe bà ta khóc đến bực bội, nghe lời giải thích cũng thấy phiền, manh mối bị chặt đứt càng chán nản, đặc biệt manh mối này là do Vương Gia cung cấp, làm sao để giao phó đây? là, sao mọi việc gần đây đều hài lòng như thế.

      Mục ma ma dập đầu "thùng thùng", nức nở : "Vương Phi nương nương bị bệnh, nô tỳ dám lải nhải, chỉ cầu cho nô tỳ tiếp tục làm việc lập công chuộc tội, sau này xong việc, Vương Phi nương nương muốn xử trí như thế nào cũng đều được." Bà ta lời này, cố nhiên là tình có thành ý suy nghĩ vì Vương Phi, nhưng cùng lúc, coi như là bước lui bảo toàn bản thân mình.

      Mà Đoan Vương phi, tuy rằng trách cứ Mục ma ma làm việc bất lực, trước mắt cũng tiện phạt bà ta.

      Thứ nhất, Mục ma ma là nhũ mẫu của mình, là lão nhân bên người, đuổi bà ta chẳng khác nào chặt đứt cánh tay, thứ hai, Mục ma ma làm việc nếu thuận lợi cũng trung tâm, bà rồi, Uy Nhuy Đường thiếu đôi mắt, thứ ba, nếu mình kiên quyết trách phạt người bên cạnh, chẳng phải đúng ý người khác, khiến người khác vui vẻ sao?

      Cho nên nhịn xuống, giơ tay lên : "Thôi, chuyện này cũng là do cẩn thận."

      Mục ma ma rưng rưng dập đầu, "Lần sau nô tỳ nhất định càng thêm cẩn thận."

      Lần sau? Đoan Vương phi cười khẽ, lần này còn biết sao với Vương Gia đây.

      Đến khi Tiêu Đạc biết bà tử ở Uy Nhuy Đường uống thuốc độc tự sát, mang theo tức giận rời Uy Nhuy Đường, sau đó lúc ở trong Noãn Hương Ổ than phiền với Phượng Loan, là buổi chiều.

      "Uống thuốc độc tự sát?" Phượng Loan nghe thấy tặc lưỡi, "Chuyện này cũng kỳ lạ."

      Chẳng lẽ, hạ nhân trong Vương phủ nơm nớp lo sợ cả ngày, có chuyện gì cũng giấu độc dược ở ngực áo, sau đó vừa thấy có người tới bắt mình, liền nhanh chóng lấy viên thuốc ra ăn.

      Đây còn là Vương phủ à? phải thành bãi tu la sao.

      Nhưng bên Uy Nhuy Đường làm hỏng chuyện rồi, Mục ma ma là người của Đoan Vương phi, mình tiện phê bình, chỉ có thể ôn nhu an ủi Tiêu Đạc : "Thôi, tóm lại xem như trừ cái tai họa."

      Sắc mặt Tiêu Đạc tái xanh, lạnh giọng : "Đúng là trừ cái tai họa, nhưng đầu sỏ sau lưng làm sao tra ra được đây?!"

      Vốn xong, để Vương Phi an tâm dưỡng bệnh, bản thân mình tự tra, với nàng ta chút chuyện này, là cho nàng ta biết ở Uy Nhuy Đường có người ác tâm. Đúng ra nàng ta nên tranh cường háo thắng với mình, làm làm , ngươi có bản lĩnh điều tra ràng cũng được.

      tại hay rồi, người chết, manh mối cũng mất luôn.

      Còn bứt dây động rừng, đầu sỏ sau lưng chẳng phải là nhanh chóng chú ý cảnh giác? Muốn lúc nào mới có thể bắt được? Chẳng lẽ cứ để cái nhọt ác tính trong Vương phủ, thỉnh thoảng, biết ngày nào đó chọc ra, vẩy nước mủ ra hại người, những ngày tháng này còn có thể sống yên ổn được à!

      "Ầm!", Tiêu Đạc đập bàn khiến ly trà cũng bật lên.

      Phượng Loan ở bên cạnh trầm mặc, chờ nguôi giận.

      Tiêu Đạc có ưu việt, cho dù tức giận, cũng lộ sắc mặt cả ngày cho người ta xem, qua rồi, bản thân áp lửa giận xuống đáy lòng, mặt giống như có chuyện gì.

      Mình suy nghĩ, chuyện này..., luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi cổ quái.

      Là cái gì đây? Trong đầu có chuyện gì đó, nhưng nhất thời nghĩ ra.

      "Được rồi." Tiêu Đạc rất nhanh ổn định cảm xúc, sờ sờ tay Phượng Loan, "Nàng đừng phiền não, tuy rằng chuyện này cuối cùng vẫn làm tốt, nhưng công lao của nàng, trong lòng ta vẫn nhớ ."

      Phượng Loan oán trách nhìn , "Ta nào chỉ có nhớ kỹ công lao của bản thân mình? Chàng thực oan uổng người ta."

      Mỹ nhân chính là mỹ nhân, mềm giọng hờn dỗi cũng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

      Tiêu Đạc nhìn nàng vừa giận vừa vui, bộ dáng xinh đẹp linh động như ngọc, tâm tình tốt hơn, sau đó nghĩ cứ ngồi khó chịu cũng vô dụng, bằng

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Toan tính (2)

      Phượng Loan muốn để ý tới Phạm Ngũ Gia, nhưng Phạm Ngũ Gia là kẻ xoi mói, đừng có người cản đường , cho dù , nhìn người nào vừa mắt còn tới đá cho vài cái. Hôm nay vui vẻ hứng chí dẫn theo hai người đẹp, mua vòng tay vàng cho các nàng, kiếm niềm vui, tại bị người làm cho mất hứng sao có thể nổi giận?

      Lúc này liền tức giận.

      Cũng chờ chưởng quầy giải thích ràng, mắng to, "Ta xem chính là con chó mù mắt dám cản đường rồi!" cầm roi ngựa xông lên, "Vậy để ta dạy cho ngươi bài học nhớ đời!" Bởi vì Tiêu Đạc mặc thường phục, Phượng Loan trang điểm xinh đẹp, hơn nữa ánh sáng thang lầu chiếu ngược lại, vốn là nhận ra ai.

      Giơ tay hung hăng quất roi tới.

      Với thân thủ của Tiêu Đạc, né tránh phát này nhất định là có vấn đề, nhưng..., bên cạnh còn có Kiều Kiều. Nếu né, phát roi này mạnh mẽ đánh vào người Kiều Kiều, da mỏng thịt mềm, chẳng phải là trầy da tróc thịt sao? Hơn nữa, nào có đạo lý để lại nữ nhân ở phía trước, còn bản thân nam nhân làm rùa rụt đầu.

      Tiêu Đạc vừa kéo Phượng Loan, sau đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy đầu roi ngựa kia!

      ---- đây chính là hiểu vị trí đánh người nhất.

      Cho dù Tiêu Đạc vận nội lực, tay lại rắn chắc, nhưng lúc này cũng đau đến như thiêu đốt tựa như bị tạt dầu sôi, nhưng có buông tay, đứng vững thân hình kéo mạnh, "Muốn chết!"

      Phạm Ngũ Gia ngờ đối phương là người có công phu, trong lúc kinh ngạc, bị lôi ngã dập mặt xuống đất! "Ôi!" đứng lên rồi kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, bụm cái miệng thiếu chút nữa bị đụng rớt răng cửa, chửi ầm lên, "Tiểu tử, ngươi muốn chết hả? Dám đối đầu với Phạm Ngũ Gia ta, ngươi muốn sống nữa chăng!"

      Chưởng quầy gấp đến độ ở dưới hô to, "Ngũ Gia, Ngũ Gia, đó là Đoan Vương Điện hạ!"

      Phạm Ngũ Gia lại mắng um xùm vài câu, bị chậm nửa nhịp, rồi mới kịp phản ứng, "Đoan Vương Điện hạ?" Ngẩng đầu để sát vào cẩn thận nhìn lên, a, phải đúng rồi sao! Mặt Đoan Vương Điện hạ đen như đáy nồi, tựa như muốn giết người, thiếu nữ xinh đẹp vô song bên cạnh, phải là biểu muội Phượng gia làm Trắc phi cho Đoan Vương à!

      Chết rồi, tiêu đời! nhất thời thầm kêu khổ.

      Đừng Đoan Vương Điện hạ có thân phận hoàng tử. Chỉ tới trong số các hoàng tử, Thái Tử Điện hạ có tiếng nhân hậu, Túc Vương bảo thủ cũng có tiếng tốt, Thành vương còn trẻ phe cánh chưa cứng, ---- mà người khó dây dưa nhất, khó nhằn nhất, thể dễ dàng đắc tội, chính là vị Đoan Vương Điện hạ này!

      Từ khi trưởng thành sớm phân phủ, lại có năng lực, tay có Binh bộ thực quyền!

      Thế này còn thôi, người này tính tình hung tàn độc ác, lòng dạ lại thâm sâu, hôm nay mình chỉ có mắng là chó, còn rút roi quất , món nợ này nhất định phải thanh toán lên bản thân mình rồi! Nhưng hơn nữa là, có thể lên tiếng thầm xử trí mình, biết ngày nào đó, bị hung hăng té ngã ở đâu cũng biết!

      Ôi a, sao xui xẻo như vậy lại gặp phải vị này chứ.

      là, là, ra ngoài đàng hoàng sao mặc y phục hoàng tử? Vậy mình sớm nhận ra, cũng gặp phải tai họa này.

      Trước mắt phải lúc hối hận và oán giận, tâm tư Phạm Ngũ Gia xoay chuyển nhanh chóng, chạy nhanh đến, quỳ xuống ngay thang lầu "Thùng thùng" dập đầu, lại còn tự tát vào miệng mình, "Vương Gia thứ tội, tiểu nhân uống rượu say, bị va đụng, trong đầu nhất thời tỉnh táo, mới mạo phạm Vương Gia."

      Rồi rất nhanh trí, nhìn về phía Phượng Loan cười nịnh nọt, "Biểu muội, ngươi giúp ta hai câu ."

      hai câu? Phượng Loan cười lạnh, được, hai câu, để cho trở về Tiêu Đạc giết chết ngươi!

      "Vương Gia." Ở bên ngoài, cũng tiện xưng hô thân thiết, nàng lôi kéo tay áo Tiêu Đạc, "Đừng giận, Phạm gia biểu ca biết sai, hãy tha cho lần này ." Sau đó thấp giọng vào tai , "Bên ngoài ầm ĩ rất khó coi, chúng ta về trước, sau này lại từ từ tính sổ với ta."

      Vốn là Tiêu Đạc nghe nàng cầu tình còn nhíu mày, là nổi giận với Lão ngũ Phạm gia, hai là bản thân mình vì nàng bị thương, nếu nàng vẫn giúp cho người ngoài, vậy chẳng phải là việc mình làm vô ích? Kết quả trong tai vừa nghe, nàng trở về từ từ tính sổ, tâm tình thực vui vẻ.

      Có thể thấy được trong lòng Kiều Kiều chỉ có mình, thân thích cũng thèm lo.

      Phượng Loan lại kéo tay , tỉ mỉ xem xét, vẻ mặt và bộ dáng đau lòng, "Nhìn này, nhìn này, bị cắt vào thịt đến chảy máu rồi." Ngẩng đầu sương mù mênh mông, "Vương Gia, hay là chúng ta trở về băng bó trước ." rồi rơi lệ, "Vương Gia cũng là vì bảo hộ ta, mới..., mới bị thương."

      Người ta hùng cứu mỹ nhân, dù sao mình cũng phải cảm kích chút mới được.

      " có việc gì, đau." Tiêu Đạc vỗ vỗ nàng, thuận theo , ", chúng ta về trước." Ôm Phượng Loan, từ thang lầu lập tức xuống, sau đó ra hậu viện, ngồi lên xe ngựa về Vương phủ.

      Lưu lại Phạm Ngũ Gia còn sững sờ ở thang lầu, gì..., bỏ qua dễ dàng như vậy rồi? Hôm nay tâm tình Tiêu Đạc rất tốt sao? Hay Phượng gia biểu muội được nhiều sủng ái, chỉ nhàng câu dỗ được Đoan Vương? Ô, có thể lắm chứ.

      Phượng gia biểu muội lớn lên rất đẹp, lúc trước mình còn muốn cưới nàng làm vợ mà, đáng tiếc Phượng gia đáp ứng.

      Phi! Gả cho mình làm Ngũ nãi nãi của Phạm gia, tốt xấu gì cũng là vợ cả, gả cho Tiêu Đạc dễ nghe, cái gì mà Đoan Vương Trắc phi, trắng ra còn phải là thiếp sao! Hơn nữa, bên còn có Đoan Vương phi ra từ Mục gia, Phượng gia biểu muội nhịn đến chết, cũng xem như thấp hơn người ta cái đầu a.

      Có điều nghe Đoan Vương phi sau khi sinh con vẫn bị bệnh, chắc là sắp chết rồi?

      Nàng ta mà chết, Phượng gia biểu muội có phải phù chính hay ? Nhìn bộ dáng Tiêu Đạc nghe lời vậy, có thể thấy được rất sủng ái Phượng gia biểu muội, chậc chậc..., chuyện này đúng là biết chắc.

      Trước đến Phạm Ngũ Gia miên man suy nghĩ.

      Chỉ tới Tiêu Đạc và Phượng Loan trở về Vương phủ, trở về Noãn Hương Ổ. Phượng Loan kêu bọn nha hoàn nhanh lấy thuốc dán, băng vải, rồi sai người đem nước tới, tự mình lau rửa băng bó vết thương cho , " là!" Nhìn vết máu đỏ tươi dữ tợn, trong lòng khựng lại, tuy tốt, nhưng vẫn ra dáng nam nhân.

      Mẫu thân đáng thương, cả đời gặp phải cái loại phải nam nhân như phụ thân.

      Cho dù hận, chỉ sợ cũng cảm thấy lãng phí khí lực.

      Khó trách cho tới bây giờ mẫu thân cũng quản Tình Tuyết Đường, chỉ cần thấy mấy người kia, mỗi ngày tự mình vui vẻ ăn mừng, lười phí tâm tư vào bọn người ở Tình Tuyết Đường, cũng khinh thường thèm nổi giận.

      Tiêu Đạc thấy nàng ưu thương, vỗ về : " có chuyện gì, bình thường ở thao trường cũng hay bị thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là hết ngay." Xoa bóp mũi của nàng, "Bổn vương cũng phải như nàng, mềm mại yếu ớt như vậy."

      Phượng Loan bừng tỉnh, thầm : "Nhìn là biết đau, làm sao có thể đau? Ta có phải ngốc đâu mà dỗ dành."

      Tiêu Đạc nở nụ cười, "Tất nhiên là đau." Thấy nàng đáng , nhịn được câu ngọt ngào, "Đây phải sợ nàng lo lắng khổ sở sao? Hơn nữa, nam nhân da dày thịt béo, chút xíu ấy vẫn nhịn được."

      Phượng Loan tỉ mỉ lau vết máu cho , sau đó thoa thuốc mỡ, quấn băng vải, ôn nhu lại cẩn thận, giống như trong tay cầm món bảo bối vậy, cầm để , có thể thấy trân quý cỡ nào.

      "Có mệt hay ?" Tiêu Đạc để nàng chăm sóc, tâm tình tự nhiên là vô cùng sung sướng, đời này, ai muốn người khác xem mình như bảo vật? Cho dù là nam nhân cũng ngoại lệ.

      Phượng Loan ôm bàn tay được băng bó cẩn thận vào trong ngực, nhõng nhẽo : " mệt."

      Khiến cho Tiêu Đạc động tình, nhịn được ôm thương vào lòng, "Kiều Kiều, nàng là biết trêu người ra lửa." Hai người nghiêng ngả hồi, nhưng có làm chuyện đó. Chỉ chốc lát, trong lòng Đoan Vương Điện hạ còn kìm nén hơi, "Phạm lão ngũ đáng chết! Để đến lúc đó, xem sống thế nào."

      Phạm Ngũ Gia bên kia còn tự cho là mình may mắn thoát được, biết, bị Đoan Vương Điện hạ thầm nhớ kỹ rồi.

      Phượng Loan vội : "Hôm nay cũng là vì ta, mới để Lục Lang bị ủy khuất." Ôm lấy , "Trước mắt thân mình đại biểu tỷ còn chưa dưỡng khỏe, nếu gây ra chuyện, để người ta biết Vương gia mang ta dạo phố, khó tránh khỏi Vương Gia ái thiếp diệt thê, đối với danh dự của Vương Gia tốt."

      cho mình cái tình nghĩa, mình đương nhiên phải lớn tiếng tỏ vẻ cảm kích, bằng người ta chẳng phải làm công sao? Nếu để người ta làm nhân tình còn chịu khổ, mà mình im lặng biểu chút gì, vậy cũng quá ngu rồi.

      Quả nhiên, Tiêu Đạc nghe nàng chuyện biết , cái gì nàng cũng lo nghĩ cho mình, khỏi cảm thấy nóng lên, "Trong lòng nàng hiểu được là tốt rồi." Sau đó tàn khốc : "Ta bỏ qua cho Phạm lão ngũ!"

      Phượng Loan hận thấu Phạm Ngũ Gia, hận hai đời đều khốn khiếp, cũng chịu yên tĩnh.

      Nghĩ tới kiếp trước trước hại chết Tam đường tẩu, sau lại gián tiếp hại chết Tam đường ca, thậm chí còn làm cho Vương gia ghi hận bỏ đá xuống giếng với Phượng gia, khỏi hận đến cắn răng, quả thực hận thể tự tay xé xác .

      Hơi suy nghĩ, ngả vào lòng Tiêu Đạc, "Vương Gia cần cố kỵ tình cảm thân thích giữa Phạm gia và Phượng gia đâu, Phạm lão ngũ phải thứ tốt gì." ra chuyện xúi giục Tam đường ca, "Chàng ta có phải có lòng dạ hiểm độc, chỉ bằng vài câu ngờ vực vô căn cứ, thiếu chút nữa hủy nhân duyên của đường ca và đường tẩu, quả thực vô cùng thối nát."

      Tiêu Đạc lắng nghe, hiểu ý của nàng, "Nàng cũng chán ghét Phạm lão ngũ?"

      "Đúng vậy." Phượng Loan thầm đâm Phạm Ngũ Gia thêm đao, vẻ mặt ghét bỏ : "Trước kia còn muốn cưới ta, với bộ dáng bùn nhão của , làm sao mẫu thân ta để ý? Bên Phạm gia cứ , mẫu thân bảo tuổi ta còn chưa vội lập gia đình, mới ngăn lại được."

      "Còn có chuyện này?" Sắc mặt Tiêu Đạc quả nhiên càng thêm đen càng khó coi.

      Vốn chỉ muốn ám toán Phạm lão, lúc này, tốt nhất tìm cơ hội bóp chết mới được.

      "Thôi, chuyện qua rồi tới nữa." Phượng Loan đến đủ thôi, khoát tay áo, "Hôm nay đúng là xui, chúng ta vui vẻ ra ngoài dạo phố, lại gặp chuyện này, buổi tối ta kêu người lấy lá diệp bỏ vào nước để chúng ta tắm xả xui.

      Chủ ý của nàng, là muốn đổi đề tài.

      Tiêu Đạc lại nghe ra khác, cúi đầu nhìn, Kiều Kiều trong lòng giống như viên ngọc ấm áp thơm ngon, nhớ tới cơ thể tuyết trắng của nàng đêm qua, hai hạt kiều hồng, ---- có hơi hối hận lần trước làm biếng cùng nàng tắm rửa.

      thấp giọng, "Được, buổi tối chúng ta cùng nhau tắm."

      Cùng nhau tắm? Ôi, mình phải là ý đó.

      Phượng Loan đúng là nâng đá đập chân mình, sắc mặt khẽ biến hồng, "Cái đó được, hai người... Bồn tắm như vậy, hai người ngồi sao được."

      Cũng phải trong hoàng cung, có cái gì mà hồ nước suối thiên chi thiên diệp.

      Tiêu Đạc lại thèm để ý, càng tỏ ra vui vẻ, "Lo cái gì? Chen chúc mới gần gũi thích thú." để ý tay bị thương, bế Kiều Kiều ngồi lên đùi mình, "Đến lúc đó nàng cứ ngồi đùi ta như vậy, phải ngồi xuống rồi sao."

      Cứ như vậy..., hai người trần truồng ngồi chồng lên nhau? Phượng Loan mặt đỏ rực.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Eo ôi ngọt ngấy quá :yoyo26::yoyo26::yoyo26:

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Tính toán (3)


      Ngày hôm sau, Phạm Ngũ Gia tự mình đến cửa chịu đòn nhận tội, rồi tặng đống thuốc bổ dược liệu, còn có ngọc Phật quý giá.

      Đến lúc nước tới chân mới nhảy, dù sao cũng có quan hệ thân thiết.

      Tiêu Đạc mà đồng ý gặp ? Cửa lớn cũng cho tiến vào, sau đó là đống lễ vật, chỉ có ném cái ngọc Phật bể nát, còn phân phó hạ nhân, đem thuốc bổ dược liệu chôn dưới đất bên cạnh nhà xí.

      Người chôn dược liệu run lên, cảm thấy hiểu được, vị Phạm Ngũ Gia này đắc tội Vương Gia nhà mình, hơn nữa còn là tội chết, sớm muộn gì cũng có kết cục tốt.

      Mấy ngày kế tiếp, bởi vì tay Tiêu Đạc bị thương, muốn để Đoan Vương phi và cơ thiếp thấy rồi hỏi, nên ngủ lại ở Noãn Hương Ổ. Như là bù lại tháng trước, thêm Phượng Loan vào phủ cả nửa năm luôn rỗi rãnh, ho khan, mỗi đêm đều tăng giờ làm việc, đem số lượng trước kia bù trở về.

      Bù đắp vài ngày sau, Phượng Loan tình ăn tiêu.

      Nàng hờn dỗi, "Lục Lang, bây giờ là ban ngày hãy cho ta nghỉ chút ."

      Nàng cự tuyệt, "Chỉ cho lần nữa thôi nha."

      Nàng phẫn nộ, "Chàng đau thắt lưng à? Lại tiếp tục, ta tức giận đó."

      Kỳ Tiêu Đạc cũng biết. Gần đây vận động quá mức, cũng muốn nghỉ đêm, chẳng qua là nhịn được nên dụ dỗ nàng, "Được rồi, ta đáp ứng nàng đêm nay nghỉ ngơi chút, nàng lấy cái gì đến cảm tạ ta đây?"

      Phượng Loan xoay người, đôi mắt sáng trừng to như hạt nhãn, "Chàng muốn cái gì?"

      "Ồ." Đoan Vương Điện hạ suy nghĩ, " bằng như vậy ." xoay người xuống, mang tới cái hộp dài mở ra, lấy ra quyển sách lụa, lật vài tờ rồi tìm được, "Lần sau chúng ta thử xem kiểu này , nàng phải đáp ứng, đêm nay ta nháo nàng."

      Phượng Loan vừa thấy tư thế vặn vẹo kỳ quái này, lắc đầu, " được, được, gãy thắt lưng mất."

      "Nàng có đáp ứng hay ?!" Đoan Vương Điện hạ vươn ma trảo xuống, uy hiếp hỏi.

      "..." Phượng Loan cắn răng vứt sách xuống đất, "Chàng đúng là." Nghĩ lại tính tình của , nếu gay gắt, chỉ sợ về sau mình càng chịu thiệt, chỉ phải cố nhịn, "Vậy được, nhưng ta phải nghỉ hai đêm."

      Tiêu Đạc tính toán lát, "Vậy lại thêm kiểu"

      "Ta muốn nghỉ ba đêm."

      Tiêu Đạc cao giọng cười to, "Thành!" Cuối cùng lấy ba đêm nghĩ, đổi hai tư thế mới mẻ, hai người nhất trí thông qua quyết định này, sau đó..., ôm hôn nhau hồi rồi mới nằm ngủ.

      Ngày hôm sau, Phượng Loan phát giác bản thân mình bị thiệt thòi lớn.

      Tiểu Quận Vương đầy tháng! Hôm nay Tiêu Đạc nhất định muốn ở cùng Đoan Vương phi, hai ngày sau, hình như là cũng vẫn ở bên chính thê, căn bản mình vốn là chẳng chiếm được tiện nghi gì.

      Tên kia, là gian tặc!

      Phượng Loan thấy căm giận, đến trưa, họ hàng phủ Đoan Vương đều lại đây chúc mừng.

      Tương Cung tần trong cung thưởng cho tiểu Quận Vương cái khóa vàng, đôi vòng tay vàng, còn có cây như ý Phỉ Thúy Bình An, ngụ ý chuyện tốt thành đôi, tứ giác đầy đủ, đây là phần lễ vật chúc mừng. Sau đó Phượng Nghi tần cũng ban cho, ngoài ra còn có muội muội ruột cùng mẹ với Tiêu Đạc là Thái Bình Công chúa, tự mình lại đây chúc mừng.

      Trong ngày đó, tất nhiên Thái Tử Phi ngồi ghế cao nhất, Đoan Vương phi ngồi ghế chủ trì, sau đó là Thái Bình Công chúa, Túc Vương phi, An Vương phi, Thành Vương phi, vòng toàn là hoàng thân quốc thích.

      bàn còn lại, là Phượng gia Phụng Quốc phu nhân, Phạm gia Phụ Quốc phu nhân, Mục gia Lý Quốc phu nhân. Cùng với mẹ đẻ của Đoan Vương phi, Mục phu nhân, nhị muội Nghiễm Xương Hầu phu nhân vân...vân, vòng này là Công khanh xuất thân Hào Môn.

      Còn sót lại là các nữ quyến quan lại, phần nhiều đều khá là thân thiết với phủ Đoan Vương, thể nhớ được hết từng người.

      Phượng Loan cùng chúng cơ thiếp ở trong gian phòng, đây là quy củ, miễn cho cơ thiếp chiếm nổi bật của Vương Phi và tiểu Quận Vương, như vậy có vẻ phủ Đoan Vương có quy củ. Cho nên ngược lại được thanh tĩnh vui cười, phòng tất cả đều là người quen, bốn người bàn lớn, rượu và món ăn đều ăn hết.

      Miêu phu nhân đề cử món ăn cho Phượng Loan, "Phượng Trắc phi, cá bạc này ăn rất ngon." Lại vừa cười vừa : "Hôm nay chúng ta có thêm vài món, làm sao mà ăn hết được? Xem như ăn luôn cho bữa tối rồi."

      Tương Trắc Phi bĩu môi, "Cũng có phải ngày thường được ăn đâu." Thấy chướng mắt với nàng ta, nịnh bợ Vương Phi cũng thế, ngay cả Trắc phi cũng gấp gáp nịnh bợ, là khiến người ghê tởm! Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì Miêu phu nhân nịnh bợ Tương Trắc Phi nàng ta, nên trong lòng hết sức khó chịu.

      Kiếp trước lẫn kiếp này Phượng Loan hoàn toàn chán ghét Tương Trắc Phi, thấy trong lòng nàng ta chỉ toàn ghen tuông ganh tị. Vốn là cơ thiếp kết bè kết đảng thầm tranh đấu, chẳng qua rất bình thường, nhưng tốt xấu gì mặt mọi người vẫn xem như . Giống mình vậy, lại thể cả ngày cứ dày vò Miêu phu nhân hay Ngụy thị.

      Nào có ai giống nàng ta, ỷ vào vị phân của bản thân cao hơn Miêu thị chút, liền cho người ta mặt mũi.

      Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo? Còn chưa có sinh con trai đâu.

      Nhưng cũng có ý cãi nhau với Tương Trắc Phi, chỉ lo nếm thử món cá bạc, liên tục gật đầu, "Quả nhiên ăn ngon." Chỉ chỉ cái đĩa, với

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :