1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu hoàng gia - Bạc Mộ Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Phù chính? (từ thiếp lên làm vợ cả)

      Sắc mặt Tiêu Đạc chìm xuống.

      hề hi vọng, trưởng tử vừa mới sinh ra có mẫu thân.

      Lưu thái y sợ gánh trách nhiệm, đề nghị: " mình hạ quan bắt mạch đủ chu toàn, bằng kêu thêm hai người, nhiều đại phu cùng nhau hội chẩn, thương nghị dùng thuốc, đối với chứng bệnh của Vương Phi nương nương cũng có ích."

      Làm sao Tiêu Đạc hiểu được tiểu tâm tư của ? Nhưng lúc này phải lúc tức giận, còn nữa nghĩ nhiều người, luôn nhiều chủ ý, lúc này phân phó hạ nhân, "Chạy nhanh tới Thái Y Viện, mời Chương thái y và Uông thái y lại đây."

      Kỳ với tư lịch và y thuật của Lưu thái y, loại tình rong huyết này, căn bản chính là có khả năng chẩn đoán sai.

      Chương thái y và Uông thái y lại đây, chia ra bắt mạch, rồi tìm bà đỡ hỏi chuyện, thu được kết luận giống nhau, "Vương Phi nương nương hậu sản rong huyết, cần cầm máu, sau đó chậm rãi điều dưỡng thân thể."

      Tiêu Đạc nổi nóng, "Vậy còn nhanh kê đơn thuốc?!"

      Đoan Vương Điện hạ vốn là thường nổi giận, giận lên, vô cùng dọa người. Ba người Thái y sợ tới mức run rẩy, lui đến cách vách kê đơn thuốc, đều là ít phương thuốc ôn hòa điều trị. Trước mắt Đoan Vương phi vốn là hậu sản thể hư, hơn nữa rong huyết, thích hợp dùng thuốc đại bổ quá mạnh, chỉ có thể chậm rãi, từ từ điều dưỡng.

      Điều dưỡng từ từ này, sắc mặt Tiêu Đạc bắt đầu mây đen dầy đặc.

      Đến buổi chiều, Mục phu nhân nghe tin vội vàng chạy tới.

      "Sao lại thế này?" Bà nóng nảy, Đoan Vương phi là nữ nhi xuất sắc nhất trong số ba người nữ nhi của bà, gả lại tốt nhất, chính là trong những chuyện đắc ý nhất của cuộc đời bà, giống như tâm can bảo bối vậy. Nghe hậu sản rong huyết, có thể mất đại nữ nhi, tiểu ngoại tôn có thể có mẹ ruột, làm sao mà vội? Lôi kéo nhóm Thái y hỏi han hồi.

      Hỏi, hỏi tới hỏi lui, nhưng rong huyết vẫn là rong huyết.

      Nhóm Thái y cũng chưa lời chắc chắn, đều chỉ : "Thân mình Vương Phi nương nương khỏe mạnh, máu cũng ngừng chảy, chỉ cần dùng thuốc cho tốt rồi tỉ mỉ điều trị, trải qua khoảng thời gian, hẳn chậm rãi phục hồi như cũ."

      Dùng thuốc cho tốt? Dùng tốt tìm ai, trách ai? Trải qua khoảng thời gian, vậy thời gian này là sao? Chậm rãi phục hồi như cũ, đó là bao lâu phục hồi như cũ? Tất cả đều là lời bề ngoài quanh co, câu chính xác.

      Mục phu nhân vừa tức vừa vội, mắng nhóm Thái y trận. Sau đó trở về, biết từ nơi nào tìm được vài người đại phu, phần nhiều là các gia đình thân thích đề cử người chuyên về phụ khoa, lần lượt từng người tới chuẩn mạch cho Vương Phi, kết luận và biện pháp vẫn sai biệt lắm với nhóm Thái y, đều là "Tĩnh tâm, từ từ điều dưỡng."

      đùa! Bệnh phụ khoa vốn khó mà được, ai có thể dám lời chắc chắn? Hơn nữa, ai muốn tranh cãi cùng người ở Thái Y Viện? A, nhóm Thái y được, ngươi tài giỏi ư? Vậy được rồi, sau này Đoan Vương phi có chuyện bất trắc, đều là do ngươi xem! Cho nên các đại phu đều rụt rè, thái độ của ai cũng dè dặt.

      Ầm ĩ như vậy, lễ tắm ba ngày của tiểu Quận Vương cũng có làm.

      Nghĩ lại xem, làm sao bây giờ? Lễ tắm ba ngày, Đoan Vương phi thể ra chào hỏi chứ? Mọi người xem thấy, ôi, Vương Phi nương nương còn bò dậy nổi, vậy còn phải tạo ra lời đồn đãi sao? Hơn nữa yến hội có nhiều người mới náo nhiệt, thân thể Đoan Vương phi rất suy yếu, còn muốn dày vò, vốn có thể sống, giờ đem mạng ra ép buộc đến mất tìm ai? Cho nên, phủ Đoan Vương truyền ra lời , để mọi người chờ tiểu Quận Vương đầy tháng rồi lại đến.

      Như vậy nhất định vài lời đồn đãi, nhưng cũng đành phải vậy thôi.

      Thời gian gần đây, cứ hai ba ngày Mục phu nhân lại đây thăm nữ nhi, nhị muội của Đoan Vương phi, Nghiễm Xương Hầu phu nhân cũng tới lần, nhưng Mục Nhu Gia lại đến. biết có phải giận Phượng Loan hay , nhưng..., người ta mang thai, được ba tháng, có cách nào để ra cửa.

      Phượng Loan nghe được, nên lời là thở phào nhõm, hay tức giận.

      còn cách nào khác, vết rách cùng Nhu Gia đại khái rất khó chữa trị.

      "Trắc phi." Bảo Châu nhàng đến, đuổi tiểu nha hoàn ra ngoài, thấp giọng : "Bà tử trước đó tra ra được rồi. Làm việc trong phòng bếp của Uy Nhuy Đường, là thô sử bà tử, bình thường thay nhóm đại nha hoàn bưng bê nước canh linh tinh, nếu chính là cái chân chạy việc."

      "Như vậy à." Phượng Loan xoa cái trán, suy nghĩ, tạm thời chưa cần nhận xét.

      Bảo Châu là nha hoàn thông minh lanh lợi, sớm có nghi ngờ, "Trắc phi, phải người hoài nghi bà tử kia chứ?” Nàng ta dựa theo ý nghĩ của mình phân tích, "Đêm đó Vương Phi nương nương và Trắc phi bị ngã, người đến người , chừng chính là người nào đó bưng thức ăn bưng canh, lặng lẽ động tay động chân. Nếu là bà tử kia ra tay, trong lòng chột dạ, cho nên đường cũng dám bước đến bên kia, cố ý tránh ra."

      Nàng ta mang theo vài phần hi vọng, hỏi: "Trắc phi, nô tỳ đoán đúng ?"

      "Biết ngươi thông minh." Phượng Loan khen nàng ta câu, sau đó : "Đoán đoán được đó, nhưng chúng ta đều có chứng cớ." Lắc đầu, "Cho dù có bắt bà ta đến thẩm vấn, người ta cũng có thể , bởi vì lúc trước Vương Phi nương nương bị ngã, nên quá sợ hãi, vì vậy mới dám bên này."

      Bảo Châu buồn bực, "Vậy chúng ta phải làm sao mới tìm được chứng cớ?"

      "Chúng ta tìm."

      " tìm?"

      "Đúng." Phượng Loan mỉm cười, "Đầu tiên, chúng ta chỉ là nghi ngờ, lỡ như đoán sai sao? Tiếp theo, cho dù là bà tử kia ra tay, ha ha..., ai cho bà ấy lá gan? Sau lưng nhất định là người khác, khi bị liên lụy, có thể kéo ra đến linh tinh lang tang."

      Bảo Châu bĩu môi, "Dù sao Vương Phi nương nương thể nào tự hại bản thân mình, cũng thể là Vương Gia, nếu là người khác, chẳng lẽ Trắc phi còn sợ bọn họ?" Nhịn được trở nên hưng phấn, "Bất kể là Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân, hay Ngụy thị, nếu thiếu người, sau này Trắc phi cũng ít kẻ chướng mắt."

      "Nha đầu ngốc." Phượng Loan duỗi tay ra, chỉ vào cái trán của nàng ta, "Cần gì đem mình biến thành cây đao, khắp nơi xông lên phía trước, lại khiến bản thân mình vấy tung tóe máu đen? Chuyện này nha, chúng ta thể ra mặt, điều tra ra để tay mình vấy bẩn, nhưng 'Tin tức tốt' cũng thể lãng phí."

      Bảo Châu suy nghĩ, "Ý của Trắc phi, đem tin tức này cho Vương Phi nương nương?"

      Phượng Loan cười , "Vương Phi nương nương còn khỏe, rảnh." Mình mà cho nàng ta biết, chẳng phải chứng minh mắt mình quá kém sao? Phí sức, còn được gì, tội gì phải vậy? Nhếch miệng cười cười, "Ngươi chớ xía vào, chỉ kêu người tỉ mỉ nhìn chằm chằm bà tử này, có phải hay mỗi lần ngang qua bậc thang, đều tránh chỗ trước kia. Chờ chúng ta nắm chắc tin tức, rồi với Vương Gia."

      Bản thân mình vội vã chạy với Tiêu Đạc, thứ nhất nắm chắc, thứ hai có vẻ được

      [​IMG]

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Mong chờ ngược nam 9 :yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51:

      (Thịt chấm mút thôi)

      Tiêu Đạc cũng có thất thần lâu lắm.

      Tính tình của , bất luận có gay go đến mức nào, cũng buông tha đơn giản như vậy! tại nhất định là muốn cố gắng trị liệu cho Vương Phi, trị liệu tốt, đương nhiên cũng vui vẻ, nếu thể giữ được mạng của Vương Phi, bệnh tật vài năm rồi mất , đó là ý trời sức người thể vãn hồi, cần hối hận.

      Để tay lên ngực tự hỏi, từ khi Mục thị gả vào Vương phủ, có chỗ nào có lỗi với nàng, cho dù tương lai muốn kế thất phù chính, Mục gia cũng kiếm được sai lầm gì. Hơn nữa, Vương Phi còn lưu lại con trai trưởng, chẳng lẽ Mục gia bận tâm? Dám cùng mình đối nghịch hay sao? Bọn họ phá bỏ bục đài của mình lại có lợi ích gì? Bất quá là nhiều nhất cảm thấy oán giận thôi.

      Mà trước mắt, mặc kệ Phượng Loan có trở thành kế phi hay , nàng đều là thiên kim phủ Phụng Quốc Công, đại biểu cho Phượng gia, bản thân mình muốn lên tinh thần, sủng ái nàng tốt. Mặc kệ tương lai nàng là sủng phi, hay kế thất, đều giống nhau, cũng phải để Phượng gia cảm nhận được thành ý của mình.

      Về phần tương lai nếu đến bước kia, mâu thuẫn giữa kế thê và Trường Tử, cho đến thôn trang, sống ở đấy, đến lúc đó là có biện pháp giải quyết rồi.

      Tính tình Tiêu Đạc phải cái loại đau thương bi quan, rất nhanh nghĩ ràng.

      Cúi đầu liền thấy, hoa hồng có gai giống như con cừu ngoan ngoãn, khỏi nở nụ cười, "Tuy rằng ngươi tùy hứng, cũng vẫn xem như có vài phần tinh mắt." Cái loại nhìn sắc mặt nam nhân, ngu si ra sức làm nũng, khóc lóc sướt mướt, là làm cho người ta phiền chán nhất.

      Kiều Kiều nhà mình rất tốt, cảm thấy lúc nào nên biết náo động ồn ào, biết nên ngoan ngoan.

      "Kiều Kiều tốt." Trong lòng Tiêu Đạc động tình, bế giai nhân trong lòng lên, đến giường, đè lên chút khách khí. Khụ khục...... Đoan Vương Điện hạ nhịn tháng, hưng trí cao nhiều hơn bình thường, liền động tay động chân, sờ soạng từ xuống dưới.

      Ôi? Phượng Loan bị hôn đến thở nổi, chuyện này..., nam nhân vui buồn thay đổi cũng quá nhanh ? Mới phút trước còn buồn phiền lo lắng, giây sau, trở nên như thế này, hưng trí bừng bừng.

      "A..." Nàng cố gắng xoay đầu, thừa dịp có khoảng cách, nhanh chóng hô hấp từng ngụm từng ngụm, "Vương Gia, người...ta thở nổi." Lời còn chưa dứt, vạt áo trước ngực sắp bị kéo xuống, "Ôi? Này..."

      Nơi đó chợt lạnh, sau liền cảm thấy ấm áp ẩm ướt bao quanh.

      Tiêu Đạc vùi đầu vào mút. Qua lát, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa, thở dốc : "Từ lúc mới vào phủ ngươi nhiều lần làm loạn, bận rộn mất nửa năm, hôm nay..., bổn vương dễ tha cho ngươi đâu!"

      Phượng Loan mặt thở dốc, mặt cảm thấy thầm kêu khổ.

      Vì sao phải ở ngay lúc nhịn cả thời gian tháng, mà đến làm việc này? Sức lực của Đoan Vương Điện hạ rất dai dẳng, đời trước nhận thức đầy đủ, giờ trước mắt..., bản thân mình tuổi còn lại là đêm đầu tiên, khỏi thấy thấp thỏm.

      "Vương Gia." Nàng khẩn trương, cầu khẩn : "Ta, từ ta sợ đau..."

      "Hả?" Tiêu Đạc nhíu mày, thế này mới nhớ tới vấn đề lần đầu tiên của nữ nhân.

      khỏi hơi trầm mặt, rầu rĩ : "Ngươi thấy ngại à? Nếu phải trước kia ngươi rơi xuống nước, làm sao kéo dài tới hôm nay?" Nhưng thiên kim Phượng gia phải Miêu thị, Ngụy thị, có thể tùy tiện làm, gẫm đạp. Huống hồ Kiều Kiều vừa ngoan vừa ngọt, dù sao cũng có chút đành lòng, cho nên dụ dỗ : "Đừng sợ, lát ta chút."

      Tin ngươi mới là lạ?!

      Phượng Loan muốn phỉ nhổ, chút? chút mình làm sao mà chảy máu? Hơn nữa, cũng tin thời điểm Đoan Vương Điện hạ làm chuyện đó, còn có thể chút, cũng phải đứa ăn kẹo đường trong năm mới, để lên miệng từ từ liếm, chậm rãi mút, đến lúc đó khẳng định đơn giản rồi.

      Ôi! Thôi, tối nay coi như bị tra tấn là được.

      Phượng Loan khép mắt lại, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

      Tiêu Đạc liếc nhìn nhíu mày, "Bộ dáng của ngươi đây là sao?" Giống như lập tức liền muốn lên đoạn đầu

      [​IMG]

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem. Kekeke

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Tâm bệnh của Vương Phi


      Tiểu Quận Vương ọc sữa đến nỗi cần Tiêu Đạc qua, vậy khẳng định .

      "Lục Lang." Phượng Loan biến sắc, sốt ruột : "Chàng hãy trước, ta sửa soạn xong lập tức qua Uy Nhuy Đường ngay."

      Tiêu Đạc trầm mặt, "Ừm." Thoáng thấy phiền chán, phải vì chuyện tốt bị người ta cắt ngang, mà là khó chịu khi chính thê và trưởng tử đều khỏe, làm như thế nào mới ngừng lại đây? Vương Phi còn chưa dưỡng tốt, nhi tử lại xảy ra vấn đề, thể khiến người ta bớt lo!

      Phượng Loan suy nghĩ nữa, kêu người tiến vào, nhanh chóng lau khô người và mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.

      Đến Uy Nhuy Đường, bên trong bận rộn ngừng.

      Phượng Loan ngay cả chỗ đứng cũng có, nhìn bọn hạ nhân ngừng tới lui. Tiến vào trong, Đoan Vương phi ngồi ghế với sắc mặt lo lắng, Tiêu Đạc ngồi bên cạnh, trong sảnh, bà vú ôm tiểu Quận Vương đảo đảo lại liên tục, chung quanh còn có vài nha hoàn, tay cầm khăn này nọ.

      Ánh mắt Đoan Vương phi chăm chú nhìn nhi tử, ngay cả trượng phu cũng chưa nhìn, chứ chi đến nhóm người Phượng Loan, chỉ liên tiếp hỏi bà vú, "Khỏe chưa?" Nghe nhi tử rầm rì khóc, khỏi đau lòng, " khóc vì khó chịu sao? Hay đói bụng? Sao vẫn chưa nín vậy chứ."

      Lúc trước nuôi hai nữ nhi, tinh thần cảm thấy buồn rầu lo lắng như vậy.

      Sắc mặt bà vú khó xử, mặt dỗ dành, mặt : "Tiểu Quận Vương ọc sữa nhất định là khó chịu, huống chi, mới vừa rồi còn từ trong mũi chày ra, bị nghẹt nên càng khó chịu. Lúc này chỉ sợ bụng có hơi đói, Vương Phi nương nương đừng nóng vội, nô tỳ dỗ trước, chờ tiểu Quận Vương thở lại bình thường, chậm rãi, rồi cho ăn lại từ từ.

      Tiêu Đạc thấy Phượng Loan đứng ở giữa cửa, căn bản Vương Phi nhìn thấy nàng, nàng có vẻ do dự dám chen vào, bộ dáng đáng thương. Vì thế tới, : "Bên này rối loạn, nàng về trước nghỉ ngơi cho sớm thôi."

      Phượng Loan giọng hỏi: " có chuyện gì chứ?"

      Tiêu Đạc gật gật đầu, "Ừ sao, đứa bé còn tuổi khó tránh khỏi ọc sữa, trở lại bình thường là tốt rồi."

      "Vậy là được." Phượng Loan giọng : "Ta còn tuổi, biết cách nuôi đứa bé, đứng ở chỗ này chỉ thêm vướng bận, ta về trước thôi." Cúi chào, "Sáng mai lại đến."

      Tiêu Đạc vỗ vai nàng, " ."

      Vừa rồi Đoan Vương phi nghiêng đầu nên thấy trượng phu, giờ nhìn sang, mới phát biểu muội đến. Cũng biết hai người cái gì, trong lúc lâu, vốn sốt ruột vì nhi tử ọc sữa, khỏi càng thấy bực bội, ---- trong lời có bao nhiêu ngọt ngào mà hết? Hai người ở Noãn Hương Ổ còn đủ sao, giờ đến Uy Nhuy Đường tiếp?

      Lại nghĩ tới bản thân mình vẫn mang bệnh, trượng phu vừa rời Uy Nhuy Đường, đến tìm biểu muội đầu tiên, lại càng thoải mái.

      Nàng cố nén bất mãn, gọi: "Tiểu Loan đến rồi à."

      Phượng Loan tiến lên cúi chào, "Vừa mới tới được lúc, thấy mọi người đều bận rộn nên ta tính đây." Tiến tới nhìn tiểu Quận Vương, " sao là tốt rồi, ta giúp được gì, đứng đây chỉ thêm phiền, nên trở về thôi."

      Đoan Vương phi mỉm cười : "Vất vả ngươi chuyến."

      Phượng Loan phải ngây thơ, có thể phát ý cười của nàng ta là hoàn toàn miễn cưỡng.

      Hiểu được, lúc này mình tới gây ra hiềm nghi. Nhưng vừa rồi Tiêu Đạc ở Noãn Hương Ổ, tin tức tiểu Quận Vương gặp chuyện cũng đưa đến Noãn Hương Ổ, sao mình có thể giả vờ như biết chứ? Chuyện này..., tới hay đều phải.

      Thôi, thôi, rời nhanh thôi.

      ******

      Bởi vì tiểu Quận Vương ọc sữa, ngày hôm sau, Mục phu nhân lại đến.

      Tiến tới nhìn cháu ngoại trước, lúc này rất nhu thuận. Sau đó nhìn về phía Đoan Vương phi, đến gần nhìn kỹ hai mắt, đau lòng : "Ôi, con bị sao vậy? Vẫn còn trong tháng, đây là lúc cần tịnh dưỡng, đáng lý phải mập hơn chứ sao gầy như vậy? Nhất định là hạ nhân hầu hạ tốt rồi!"

      "Vậy sao?" Đoan Vương phi lấy tay sờ mặt mình, mỉm cười : "Vẫn tốt mà."

      Có chỗ nào tốt? Mục phu nhân thấy nóng ruột, nữ nhi giống như đóa hoa cành bị ngắt xuống, mất chất dinh dưỡng, mới có nửa tháng, nhưng lại gầy rất nhiều! Cho dù nên cũng phải , chỉ sợ bà quá đa nghi, buộc lòng hỏi vòng vo: "Nghe hôm qua tiểu Quận Vương ọc sữa nhiều lắm?"

      "Ừm, đến nỗi bị sặc." Đoan Vương phi gật đầu, lúc này nhớ lại, vẫn cảm thấy hết hồn, "Lúc trước nuôi Hiền nhi và Huệ nhi, các nàng cũng có ọc sữa, chẳng qua khiến người ta lo lắng như vậy, trong miệng, trong

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :