1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 127: Kết thúc 1

      Edit: Thu Lệ

      Nam Cung Minh Húc ở trong bệnh viện rất có uy tín tại thành phố Kỳ Lâm, nhưng so với bệnh viện quốc tế hạng nhất Ái việc chữa trị, khoa học kỹ thuật, bảo an đều kém xa khắp mọi mặt.

      Có thể ràng thấy được đây phải là lần đầu tiên Ân Dao đến đây, cần hỏi thăm cứ kẻ nào dẫn theo Diệp Cẩn Niên thẳng tới trước cửa phòng bệnh của Nam Cung Minh Húc.

      Xuyên thấu qua cửa phòng bệnh, có thể nhìn thấy Nam Cung Minh Húc ngồi bên cửa sổ, bị ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào khiến gò má có chút tái nhợt, quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen hơi có vẻ to lớn mặc lên người, khiến cho bóng lưng nguội lạnh lại càng thêm tiêu điều, giống như cảm nhận được tầm mắt của hai người nên quay đầu nhìn về phía cửa.

      Sau khi thấy bóng dáng Diệp Cẩn Niên ngẩn ra.

      Tuy rằng đường , Ân Dao với Diệp Cẩn Niên về thương thế của Nam Cung Minh Húc, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ ta tiều tụy ngồi xe lăn, Diệp Cẩn Niên nhìn ta có chút dám tin tưởng.

      Sở Nhược cũng gây tổn thương đến Nam Cung Minh Húc, nhưng chẳng ai có thể nghĩ tới lúc Nam Cung Minh Húc đến bện viện bị người động tay động chân vào xe, Toàn Hạo suốt đêm qua làm phẫu thuật cho ta, tuy rằng có thể giữ được mạng sống, nhưng đôi chân này muốn hoàn toàn đứng thẳng lên lần nữa, vẫn còn cần cả quá trình trị liệu khá dài.

      "Niên Niên. . ." Ân Dao có chút do dự liếc nhìn Diệp Cẩn Niên. Bất kể là xuất phát từ tình bạn với Thiệu Tư Hữu hay là Diệp Cẩn Niên, đều lòng hy vọng Diệp Cẩn Niên và Nam Cung Minh Húc còn có bất kỳ dính dán gì. Nhưng cũng biết, từ lúc Nam Cung Minh Húc vì Diệp Cẩn Niên mà đến biệt thự của Flores trở , phần dính dán này nhất định thể nào cắt đứt được.

      Tư hữu, cậu ấy biết rất chuyện này sinh sôi ra hậu quả rất khó giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ Nam Cung Minh Húc đến giúp đỡ, vì cái gì, cũng chỉ là vì Diệp Cẩn Niên có thể có thêm phần bình an.

      "Chị ở đây chờ em ." Diệp Cẩn Niên cắn răng hít sâu hơi với Ân Dao, đưa tay đẩy cửa vào, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, hai chữ ‘trốn tránh’ này chưa bao giờ xuất trong từ điển của Diệp Cẩn Niên .

      Tuy rằng biết rất , với tình trạng bây giờ Nam Cung Minh Húc gây tổn hại gì đến Diệp Cẩn Niên, nhưng Ân Dao vẫn cứ yên tâm quan sát qua cửa sổ, sau đó, bấm điện thoại trong tay.

      Gần tới hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu xéo vào phòng bệnh, khiến bóng người bên cửa sổ tan vào ánh vàng óng nhàn nhạt, bệ cửa sổ chậu hoa xanh biếc đứng đon gió đung đưa cành lá, khiến gương mặt tuấn tú nhợt nhạt của ta ngừng chập chờm bóng mờ.

      Khoảnh khắc lúc Diệp Cẩn Niên đến gần cửa, ánh mắt của Nam Cung Minh Húc trước sau vẫn khóa chặt bóng dáng của , giống như có chút thể tin được giây trước mình vẫn nhớ nhung bóng dáng đó, giây sau xuất trước mặt mình, trong con ngươi màu nâu thâm thuý loé lên ánh sáng vui sướng.

      vẫn tới.

      Tuy rằng dặn dò Ân Dao hết lần này đến lần khác là cần bệnh tình của cho biết, nhưng trong lòng vẫn mong đợi , cho tới bây giờ đều mãnh liệt như vậy.

      Diệp Cẩn Niên trực tiếp tới, đưa tay đóng cửa sổ lại, sau khi ngoảnh lại thấy Nam Cung Minh Húc vẫn nhìn , giải thích: "Buổi tối có chút lạnh, gió thổi lâu đối với thân thể tốt."

      "Ừ." Hiếm thấy thuận theo, giọng của Nam Cung Minh Húc rất khàn khàn, ánh mắt lại hết sức sáng ngời.

      So với lúc ở biệt thự của Flores, lúc này sắc mặt hồng nhuận rất nhiều. từng nghi ngờ hiểu hành động cố chấp với Niên Nhạc Nhạc của mình, cho đến ngày đó nghe chính miệng ra, mới có đáp án.

      ra bất kể là mặt mũi hay số tuổi thế nào, người mà say đắm từ đầu đến cuối đều là .

      "Ngồi ở đây lâu rồi à? Có muốn quay về giường nghỉ ngơi chút ?" ánh mắt Diệp Cẩn Niên nhanh chóng quét qua hai chân bó lớp thạch cao dày của Nam Cung Minh Húc, cố gắng để cho giọng của mình nghe ra có khác thường, hỏi.

      " cần." Nam Cung Minh Húc liếc nhìn theo ánh mắt lên chân mình, trong mắt thoáng qua tia sáng, sau đó tốc độ chuyện có chút tăng nhanh: "Đợi thêm mấy ngày nữa là có thể sắp xếp tập vật lý trị liệu, nhiều nhất là năm, nhất định có thể đứng lên, đấy."

      "Vậy tốt." Giọng gần giống như cam kết khiến Diệp Cẩn Niên khẽ nghiêng đầu qua bên, xoay người đặt bó hoa thăm bệnh trong tay lên bàn, khi thấy hoa hồng kiều diễm trong bình động tác dừng lại, sang tay đặt hoa dựa đứng thẳng vào tường theo mép bàn.

      Hoa hồng trong phòng bệnh mỗi ngày đều được đổi, chị và Ân Dao cũng biết thích, loại hoa mềm mại này chỉ thích hợp trong nhà kính thực vật, chỉ có Nam Cung Minh Húc, cố chấp cho rằng thích loại hoa này, từ việc lúc ‘Diệp Cẩn Niên’ còn hôn mê cũng xuất trong phòng bệnh gián đoạn là có thể nhìn ra được.

      Nam Cung Minh Húc cố chấp cho rằng lúc còn ở nhà Nam Cung, ra vẻ thích thích, nhưng lại biết, chút vui sướng đó cũng phải đến từ loại hoa tượng trưng cho tình này, mà chỉ là bởi vì, những bó hoà đó là món quà duy nhất ta tặng cho mình.

      Ánh mắt Nam Cung Minh Húc vốn dĩ còn mang theo vài phần mong đợi trong nháy mắt nhuộm chán nản. Quen biết nhiều năm, nghe ra được xa cách và khách khí trong giọng của Diệp Cẩn Niên. Đè nén cơn hon nơi cổ họng, mặt Nam Cung Minh Húc cười thêm mấy phần khổ sở.

      nhớ , muốn gặp , nhưng cũng biết Diệp Cẩn Niên đến đây là vì cái

      [​IMG]

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 127: Kết thúc 2

      Edit: Thu Lệ

      Nhìn thấy Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên liền dự định buông cánh tay Nam Cung Minh Húc ra, nhưng nghĩ lại bị Nam Cung Minh Húc trở tay nắm chặt lại, tất cả lạnh lẽo trong tay đều là mồ hôi.

      "Bớt ở đây làm bộ làm tịch , lúc Minh Húc cấp cứu bệnh tình nguy kịch có mặt, khó khăn lắm nó mới đỡ chút lại đến dày vò nó! Thân thể của nó thành ra như vậy đều do làm hại, lần còn đủ nhất định phải lấy mạng nó mới bằng lòng bỏ qua sao? Lương tâm của và người chị kia của đều cho chó ăn!" Hứa Lệ Hoa ném hộp cơm trong tay, dùng sức đẩy Diệp Cẩn Niên, thế nhưng Nam Cung Minh Húc nắm quá chặt, cú xô này đẩy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, nhưng cũng khiến cho suýt chút nữa ngã xuống.

      may là Ân Dao kịp thời xông vào đỡ Diệp Cẩn Niên.

      "Rốt cuộc ta có gì tốt? phải chỉ là phụ nữ thôi sao, đáng giá để con liều mạng như vậy à?" Hứa Lệ Hoa thấy động tác lôi kéo này khiến Nam Cung Minh Húc khổ sở vài phần, biết là kéo trúng vết thương, tay lại dám dùng sức, chỉ có thể vừa oán hận nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, vừa giúp Nam Cung Minh Húc, đỡ ta ngồi trở lại ghế dựa, nhìn thấy ta ho đến ửng hồng cả khuôn mặt đau lòng chịu được, tức giận : "Cuộc đời oan nghiệt, lúc trước mẹ đồng ý cho con cưới ta, loại người có xuất thân như thế nào có gia giáo như thế ấy, ta chỉ là đứa con riêng có cái gì. . ."

      "Mẹ!" Nam Cung Minh Húc chợt ngẩng đầu, muốn ngăn lại lời của Hứa Lệ Hoa, nhưng vẫn chậm bước, vì vậy vừa ho khan vừa nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Niên, trong đôi mắt màu nâu tích tụ đầy lo lắng.

      " ra là sớm biết." Diệp Cẩn Niên chống lại ánh mắt của Nam Cung Minh Húc, giọng nghe ra khác thường, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi.

      "Phu nhân Nam Cung tốt nhất nên cẩn thận lời , phu nhân Diệp sinh ra Niên Niên trong bệnh viện có ghi chép ràng, tội phỉ báng đâu nhé!" Ân Dao nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên bỗng chống trắng bệch, lập tức nổi giận, lên mấy bước đánh vào huyệt tê của cánh tay Nam Cung Minh Húc, nhân cơ hội kéo Diệp Cẩn Niên ra bảo vệ phía sau, cười lạnh: "Ngược lại tôi nghe mẹ của phu nhân Nam Cung từng là danh nhân Ngọc Lê thị."

      " muốn bậy bạ gì đó?" Hứa Lệ Hoa cảnh giác trừng mắt về phía Ân Dao.

      "Ngọc Lê thị tên là Hứa Minh Kiều, từng có quan hệ rất tốt với nhiều nhân vật nổi tiếng." Ân Dao bị thân châu báu của Hứa Lệ Hoa khiến chán ghét trong mắt càng sâu hơn, mặt lại tràn đầy nghi ngờ: "Kỳ lạ là sao phu nhân Nam Cung lại theo họ mẹ chứ? Sau khi phu nhân Tổng giám đốc tiền nhiệm của Triệu thị bị Hứa Minh Kiều bức chết, phải Hứa Minh Kiều được gả vào hào môn như ý nguyện sao? Chẳng lẽ, bọn họ sợ hủy hoại danh tiếng cho nên chịu thừa nhận bà?"

      Sắc mặt Hứa Lệ Hoa chợt biến, ngay cả Diệp Cẩn Niên cũng có chút kinh ngạc, biết thân phận của Hứa Lệ Hoa mấy tốt đẹp, nhưng nghĩ tới ở giữa còn có đoạn nhạc đệm bức vợ chính chết như vậy.

      "Ân Dao, đừng quá phận." Nam Cung Minh Húc từ từ ngừng ho khan, mỏng môi giật giật, trầm giọng , con ngươi lạnh lẽo nhấp nháy. Cho dù là ai cũng dễ dàng tha thứ cho người ‘chửi bới’ mẹ mình như vậy, cho dù những điều Ân Dao đều là .

      "Tôi vẫn có hứng thú với chuyện nhà của người khác, nhưng nếu như để cho tôi nghe thấy bà ta chuyện gì gây bất lợi cho Diệp Cẩn Niên, tôi ngại gọi truyền thông tới xem náo nhiệt đâu."

      "Ân Dao." Diệp Cẩn Niên bên cạnh vẫn im lặng chợt cầm tay Ân Dao, ngăn lời của lại..., nâng mắt liếc Nam Cung Minh Húc cái, "Chúng ta trở về."

      xong, nắm tay Ân Dao tức giận bất bình ra ngoài cửa, sau lưng, Hứa Lệ Hoa phẫn hận cam lòng la mắng mấy câu, bị Nam Cung Minh Húc khuyên mấy câu mới dừng lại.

      *

      *

      "Niên Niên, em đừng nghe bà già đó bậy." Mới ra khỏi bệnh viện, Ân Dao liền kéo cánh tay Diệp Cẩn Niên vội vàng giải thích: "Bọn chị có. . ."

      "Em biết." Diệp Cẩn Niên nhếch nhếch môi, đương nhiên hiểu, cho dù chị có chán ghét Nam Cung Minh Húc nữa, dưới tình huống này, cũng dùng loại đó phương thức đó trả thù ta, Hứa Lệ Hoa lẫy dĩ nhiên tin.

      "Lúc mới trở về, Hứa Lệ Hoa từng tới gây ầm ĩ, khi đó em vẫn còn chưa tỉnh. . . Hơn nữa cũng là Nam Cung Minh Húc nhờ vả chị cần với em. . . Em đừng tức giận. . ." Nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên vẫn căng thẳng như cũ, giọng của Ân Dao càng lúc càng , khẽ rủ mắt xuống.

      thừa nhận trong việc này có lòng riêng của , đối với Diệp Cẩn Niên mà , Nam Cung Minh Húc là người từng , từng hiểu lầm, từng hận, đoạn tình cảm tiếc tất cả đó từng oanh oanh liệt liệt bốc cháy, nếu như có Thiệu Tư Hữu, nghĩ cảm thấy bọn họ rất thích hợp.

      Có thể trở thành nhân chứng bọn họ cùng nhau tới, nếu có bất kỳ nhân nào ảnh hưởng đến phần cảm tình này đều nên tồn tại. Mà Nam Cung Minh Húc vừa

      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :