1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 004: Lại vẫn còn sống?

      tại Diệp Cẩn Niên vô cùng cảm ơn tính cách giống người thường của cơ thể Niên Nhạc Nhạc, ít nhất lúc đứng ở đầu cầu thang tầng hai phải đối mặt với lúng túng khi tìm được phòng của mình.

      Bởi vì tiểu thiếu gia vừa mới ‘gây chuyện’ bỏ chạy, tức giận đỏ mắt đứng chờ ở đó, đón bằng vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.

      "Niên Nhạc Nhạc, còn tưởng em đột nhiên biến thành thông minh, hóa ra vẫn ngu ngốc như vậy." Nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn nhúc nhích như ban ân, đầu tiên Thiệu Mục Ân bĩu môi, sau đó hơi dùng lực kéo tay Diệp Cẩn Niên, hung dữ đe dọa: "Nếu còn có lần sau nữa, nhất định ném em ra ngoài."

      Mặc dù hiểu tiểu tổ tông này gì, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn biết, nên nghe lời theo cậu bé. Dễ dàng nhận ra, hành động vâng lời lúc này của khiến cho tiểu thiếu gia nào đó rất hài lòng, kéo theo là sức lực tay cũng được nới lỏng ít.

      Diệp Cẩn Niên được Thiệu Mục Ân dẫn tới căn phòng trong cùng tầng hai, phòng dành riêng cho cơ thể Niên Nhạc Nhạc.

      Lần đầu tiên vào, nhìn thấy căn phòng toàn màu hồng công chúa, Diệp Cẩn Niên sững người, nửa ngày có phản ứng gì.

      Chiếc giường lớn màu hồng, tủ treo quần áo màu hồng, bộ bàn ghế màu hồng, giấy dán tường màu hồng…

      Đập vào mắt, hết thảy đều là màu hồng, điều cực kỳ cao siêu chính là, người thiết kế lại có thể khiến cho căn phòng này sinh ra bất kỳ cảm giác dung tục, hay đồng bóng gì.

      Dĩ nhiên, những thứ này cũng chưa phải là điều khoa trương nhất, điều khiến cho Diệp Cẩn Niên thể tiếp thụ được chính là, từng vật dụng trong căn phòng, lại đều được sắp đặt để cho trẻ con cũng có thể sử dụng được, nhằm bảo vệ tránh va chạm phải!

      ràng cơ thể Niên Nhạc Nhạc này. . . Cũng mười mấy tuổi rồi. . .

      Diệp Cẩn Niên rối ren, nghĩ, cần phải nghiên cứu tốt cơ thể này.

      Sau bữa cơm chiều, Thiệu Tư Hữu đưa em thế giao (mấy đời thân nhau) Lâm Vũ Phỉ về nhà, Thiệu Mục Ân cũng thấy bóng dáng đâu, Diệp Cẩn Niên giống như lơ đãng, vòng quanh biệt thự nhà họ Thiệu lượt, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi và hồi phục.

      Nhàm chán nằm chiếc giường công chúa vô cùng mộng mơ, ngửi toàn những mùi xa lạ, mặc dù mệt cũng lười phải vận động, nhưng vẫn như trước khó có thể vào giấc ngủ.

      Lúc ăn tối, trước lặng lẽ của , trải qua săn sóc của Lâm Vũ Phỉ, còn có cổ quái của Thiệu Mục Ân, ngồi đối diện với Đại thiếu gia Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên từ đầu đến cuối đều dám ngẩng mặt lên nhìn .

      Cho dù là như vậy, Diệp Cẩn Niên vẫn cảm giác được thi thoảng Thiệu Tư Hữu vẫn hướng ánh mắt về phía mình, tưởng tượng ra nụ cười lan tràn môi , nhất định là rất ấm áp khiến cho người ta nhịn được muốn đến gần.

      A a a, nghĩ cái gì đây.

      Diệp Cẩn Niên buồn bực lật người lại, hôm nay bị đứa này kích thích rồi, nhất định là như thế.

      tại ngày hỗn loạn tuyên cáo kết thúc, gần như có thể xác định, người bạn Niên Nhạc Nhạc trước đây là đứa bé có tiền sử mắc chứng bệnh gần như tự kỷ, mà người con thế giao Lâm Vũ Phỉ kia đối với mình, hay là với bé Niên Nhạc Nhạc, nhất định phải là thích như ta thể ra ngoài, thậm chí có thể , cảm giác có mâu thuẫn rất lớn, nguyên nhân cụ thể chưa .

      hiểu nha, nhíu nhíu mày, nếu có chị ở đây tốt rồi, chút chuyện này nhất định làm khó được chị ấy.

      Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      Vụ tai nạn ô tô kia, khiến cho mới chỉ vừa khép mắt cái, cũng bỏ lỡ cả năm.

      Sau năm, chị thân của , hóa giải được nguy cơ chưa, hay vẫn còn đắm chìm trong bóng ma về ra của ? Người cha nhất có làm sống lại được nhà họ Diệp , hay lại vì chuyện của mà đối chọi với nhà Nam Cung?

      Nghĩ tới đây, Diệp Cẩn Niên cũng nằm xuống nữa, mà từ giường bật thẳng dậy.

      Lợi dụng thời gian sau bữa cơm chiều, Diệp Cẩn Niên tìm tòi tất cả các ngõ ngách trong căn phòng này. Trong căn phòng công chúa mộng mơ của Niên Nhạc Nhạc có thể là đầy đủ các thiết bị, cái gì cần cũng có.

      Nhìn ra được người sắp đặt tất cả những thứ ở đây rất để ý đến bé, ngay cả chi tiết cũng hề sao nhãng.

      Nhưng mà, cố tình thiếu máy vi tính.

      Đối với Niên Nhạc Nhạc trầm mặc ít , thích giao tiếp, có lẽ máy vi tính chẳng có tác dụng gì, đồ dùng bảo vệ trong phòng mới là thứ cần phải sinh hoạt. Nhưng đối với tại, Diệp Cẩn Niên sống lại danh nghĩa của Niên Nhạc Nhạc mà , những thứ đồ bảo vệ trong phòng này từ cần thiết trở thành dư thừa, chiếc máy vi tính bị xem là dư thừa lại thăng cấp thành cần thiết.

      Ánh mắt quét về phía chiếc đồng hồ báo thức hello kitty ở đầu giường, thời gian hiển thị: 11h30’.

      Ừ, vừa đúng!

      *

      Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng bật đèn, ánh huỳnh quang màn hình máy vi tính lóe sáng, ra khuôn mặt trẻ con bỏ sót, thanh gõ bàn phím trong màn đêm yên tĩnh cũng tính là vang, có thể thấy người sử dụng càng thêm cẩn thận.

      Diệp Cẩn Niên vừa vỗ về trái tim đập loạn xạ của mình, ngón tay vừa múa may bàn phím laptop, cấp tốc xem mạng.

      Lúc vừa mới trở lại, nhớ kỹ vị trí phòng đọc sách của nhà họ Thiệu, lúc này cần biết được thông tin của người thân, khiến cho bất chấp, tự mình đột ngột hành động, có dẫn tới hoài nghi của người khác hay đây.

      Thiên kim của Diệp Thị đột nhiên gặp tai nạn ô tô, tổng giám đốc Diệp Thị bặt vô tín. . .

      Cổ phiếu của Diệp Thị lại xuống giá lần nữa, tổng giám đốc vẫn như trước sống chết…

      Các thành viên hội đồng quản trị của Diệp Thị thăm bệnh trong bệnh viện, cho biết tổng giám đốc tạm thời ở trong nước…..

      Diệp Thị. . .

      Từng mẩu tin đập vào trong mắt, Diệp Cẩn Niên cố nén nỗi chua xót ngừng dâng lên trong mũi, cố gắng để cho nước mắt làm mờ nhạt tầm nhìn, đề tránh bỏ sót thông tin quan trọng.

      Tại sao có thể như vậy. . .

      còn nhớ , lúc mình xảy ra tai nạn ô tô là nghe điện thoại của chị , trong điện thoại chị vẫn còn an ủi chính mình là xảy ra vấn đề , bảo mình cần phải lo lắng.

      Nhưng nếu như vấn đề , tại sao cho đến hôm nay là năm rồi, cha và chị vẫn như trước tung tích?

      Bao giờ cũng như vậy, vẫn luôn là như vậy!

      Từ bé đến lớn, bất kể trong nhà xảy ra biến cố gì, luôn luôn là người được bảo hộ tốt nhất.
      Cha dũng cảm, kiên cường, chị cơ trí giỏi giang, trong che chở của hai người bọn họ mình dần lớn, hình thành thói quen hưởng thụ cuộc sống buồn lo do bọn họ xây lên, thậm chí chưa từng làm bất kì điều gì vì bọn họ.

      Nghĩ lại mình như vậy, ngay cả chính cũng nhịn được muốn phỉ nhổ.

      Con nhà họ Diệp được rơi lệ trước mặt người ngoài, đối với lời của chị Diệp Cẩn Niên như phụng thánh chỉ, mặc dù cõi lòng tan nát rất khó đè nén vì bị Nam Cung Minh Húc phản bội, nhưng vẫn như trước kiên trì cầm nước mắt, nhẫn nại đến nơi người khác nhìn thấy được.

      Nhưng bây giờ, trong màn đêm như thế này, rất muốn lớn tiếng buông thả mình, thành khóc thoải mái.

      Khoan ...!

      Các thành viên trong hội đồng quản trị của Diệp Thị vào bệnh viện thăm người bệnh? Thăm ai bị bệnh?

      Diệp Cẩn Niên bất chợt từ trong thương cảm rút ra suy nghĩ, dùng sức chớp chớp mắt xua đuổi lệ , ánh mắt dừng lại người phụ nữ nằm ngủ yên tĩnh giường bệnh trong màn hình.

      Đó là mình! Trải qua vụ tai nạn ô tô kia, thế nhưng mình chết!

      Diệp Cẩn Niên tin nổi hai mắt trợn to, hết lần này đến lần khác xác nhận xác nhận lại hình ảnh trong màn hình là mình thể nghi ngờ, tay phải cấp tốc trượt chuột, muốn xem càng nhiều thông tin về vấn đề này.

      Vậy mà, đúng lúc này, trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, chợt vang lên tiếng khóa cửa bị vặn.

      "Rắc rắc --"
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 005: Vị khách mời mà đến

      Cho đến khi Diệp Cẩn Niên nằm lại giường của mình, vẫn như cũ thể tin nổi mới vừa rồi, thế nhưng mình có thể dễ dàng qua được trót lọt như vậy.

      Khi tiếng rắc rắc mở khóa cửa vang lên, theo tiếng cửa, Diệp Cẩn Niên lập tức diễn tập rất nhiều các bước trong lòng, tắt mạng nhanh, thân thể nho chui vào dưới gầm bàn, tay nhanh chóng rút phích cắm điện ra, sau đó để nguyên lại vị trí cũ coi như có sơ hở gì, tất cả các động tác đều được thực liền mạch.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỗi bước đều giống như giẫm vào trong lòng, tiếng vang kích thích hòa cùng với nhịp tim đập vội vã.

      Tách ——

      Đèn bàn được bật sáng, trong bóng tối ánh sáng đột nhiên ùa tới khiến cho Diệp Cẩn Niên ý thức được nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trước mặt xuất khuôn mặt tuấn phóng đại.

      "Nhạc Nhạc?" Giọng nhàng vang lên, theo đó là bàn tay đưa về phía .

      Chết chết thôi. Diệp Cẩn Niên hít sâu hơi, từ từ ngẩng đầu lên.

      Khi Thiệu Tư Hữu nhìn thấy hai mắt của đỏ bừng sửng sốt.

      ", sợ." Giọng mũi trẻ con ngọt ngào, yếu ớt kèm theo vẻ uất ức, Diệp Cẩn Niên nhàng vịn vào tay Thiệu Tư Hữu, đôi mắt to trắng đen ràng bị phủ bởi tầng sương mù, mặt vẫn còn nguyên nước mắt.

      Ba phần là giả, bảy phần là .

      sợ như vậy là do ban đêm có người thân, nhớ gia đình chị và cha. Vẻ ngụy trang lúc này, hợp với lứa tuổi của Niên Nhạc Nhạc, cũng thuận theo cảm xúc của Diệp Cẩn Niên.

      biết tại sao, khi được Thiệu Tư Hữu ôm vào trong lòng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng người , nước mắt lại cầm được chảy xuống, đúng là ban đêm như vậy, con người đều có vẻ yếu đuối hơn.

      Chị, em có nuốt lời, em là dùng cơ thể của Niên Nhạc Nhạc khóc, phải là người của nhà họ Diệp.

      Bàn tay bé nắm áo sơ mi của Thiệu Tư Hữu tạo ra chồng nếp nhăn, ừ, đây là tay của Niên Nhạc Nhạc; nước mắt cũng đều được lau , a, cái này coi như là nước mắt của Niên Nhạc Nhạc.

      Diệp Cẩn Niên nghĩ vậy, liền chút kiêng kỵ ở bên người Thiệu Tư Hữu phát tiết trận.

      Dĩ nhiên, lúc nãy rời khỏi gầm bàn cũng quên cố ý dùng chân móc vào dây điện, vốn tính toán hợp lý là mình cẩn thận nên vô tình vấp vào dây điện, làm trò phải làm xong xuôi, như vậy trong máy tính cũng để lại chuyện gì phiền toái.

      Chỉ có điều làm trò cũng cần phải trả giá cao, bời vì lực vấp suýt nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, đầu gối Diệp Cẩn Niên bất hạnh đụng phải cái máy cắt giấy dưới gầm bàn, phía bị mài mỏng khối hoa văn to, da thịt trắng trẻo, non mềm điểm vết thương thôi cũng trở nên nổi bật nghiêm trọng, Ahhh, thân thể Niên Nhạc Nhạc đúng là yếu ớt.

      Cho đến khi bị ôm trở về phòng, xử lý tốt vết thương, Thiệu Tư Hữu từ đầu đến cuối đều hỏi nguyên nhân nửa đêm Diệp Cẩn Niên đột nhiên xuất ở trong phòng đọc sách, Diệp Cẩn Niên cũng ngoan ngoãn diễn tốt vai bé trầm mặc ít .

      Nhưng khi tất cả khôi phục lại yên tĩnh, nghi ngờ của Diệp Cẩn Niên cũng theo đó mà lớn dần.

      Nếu như là người khác vào, có lẽ Diệp Cẩn Niên có thể tự an ủi được mình, kỹ thuật diễn xuất của tệ, đủ để mê hoặc tầm mắt, nhưng Thiệu Tư Hữu này, bề ngoài tuy vô hại, so với hồ ly, Thiệu Tư Hữu còn khôn khéo, nhạy bén hơn, thế nhưng lại dễ dàng qua mặt như vậy?

      đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, lo lắng cho người thân, ngờ vực với việc mình còn sống, cùng với suy đoán về Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ là đêm mê man rối rắm với những hỗn loạn khiến cho ngày hôm sau khi tỉnh lại, đầu váng não căng, mắt quầng thâm sâu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tin tiểu thư Niên Nhạc Nhạc bị thương mọi người trong nhà họ Thiệu đều biết.

      Đầu tiên là Thiệu Tư Hữu lên tiếng, để cho Diệp Cẩn Niên ngon giấc ở nhà dưỡng ‘thương’, cử người đến trường học của Niên Nhạc Nhạc xin nghỉ; sau đó là gương mặt đau khổ của Chú Vu, ở bên giường ân cần hỏi han, hận thể tháo chân của mình ra để gắn vào chân cho Diệp Cẩn Niên; tiếp đó là các giúp việc của nhà họ Thiệu, mang tất cả đồ ăn vào trong phòng, Diệp Cẩn Niên muốn xuống giường lại, phải cẩn thận dè dặt tưởng chừng như muốn lấy mạng bọn họ vậy.

      Mặc dù Diệp Cẩn Niên vẫn hiểu rút cuộc Niên Nhạc Nhạc này ở nhà họ Thiệu với thân phận gì, nhưng từ chuyện ‘bị thương’ này xem ra, đãi ngộ Niên Nhạc Nhạc được hưởng tuyệt đối là của cấp khách quý.

      Dĩ nhiên, tên nhóc Thiệu Mục Ân này là ngoại lệ, nhướng mày lên đứng ở bên giường Diệp Cẩn Niên nửa ngày, cuối cùng chỉ khạc ra hai chữ: "Ngu ngốc."

      *

      Đêm qua ngủ được ngon giấc, Diệp Cẩn Niên cũng muốn thừa dịp trấn an lại cái đầu hỗn loạn của mình, cũng bài xích đối với cách đối đãi này, nhưng mà ngờ là, hai vị thiếu gia nhà họ Thiệu vừa rời khỏi nhà, để cho yên tĩnh chưa được giờ, vị khách mời mà đến.

      về vị khách mời mà đến, có vẻ như cũng chỉ nhằm vào mình Diệp Cẩn Niên.

      "Bác sĩ Lâm đến đúng lúc, vốn cũng định mời ngài qua đây rồi, hôm qua tiểu thư bắt đầu chịu mở miệng chuyện."

      Diệp Cẩn Niên cố ý kiên trì ở lại phòng khách dưới tầng để dưỡng thương, muốn tìm Chu Công tán gẫu, nghe thấy giọng của chú Vu ở cửa truyền đến.

      Bác sĩ?

      Truyện dở cứ bay tứ tung, Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, thích.

      Nhà họ Thiệu đương nhiễn bỏ qua việc Niên Nhạc Nhạc bị bệnh mà xem, nếu như có ai hiểu Niên Nhạc Nhạc nhất, chỉ e rằng là bác sĩ chịu trách nhiệm xem bệnh cho .

      "Nhạc Nhạc tiểu thư, Lâm thiếu gia tới thăm ." Đối mặt với Niên Nhạc Nhạc, bác sĩ Lâm được Chú Vu đổi lại gọi bằng Lâm thiếu gia, có thể thấy được, đối với cái thân phận bác sĩ này, Niên Nhạc Nhạc vẫn còn rất kháng cự.

      Diệp Cẩn Niên nằm co ro bất động ghế sofa, đâu dễ dàng để lộ, tiếp tục ngủ.

      Quả nhiên, giọng có chút áy náy của chú Vu truyền đến: "Lâm thiếu gia, tiểu thư ngủ thiếp , hay là để lần sau tới xem lại."

      " sao, tôi có thể đợi, tôi vốn cũng có chuyện muốn với Tư Hữu, trưa cậu ấy về nhà chứ?" Giọng của người kia truyền đến, hùng hồn ngay thẳng, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nhưng cũng cảm thấy chán ghét.

      có thể đợi, nhưng tôi đợi được, Diệp Cẩn Niên thầm trong lòng.

      Đợi đến khi Thiệu Tư Hữu trở về, chỉ giả vờ ngủ để trốn tránh được, mà ở trước mặt , tiếp nhận những câu hỏi của bác sĩ, càng dễ dàng bại lộ mình hơn.

      Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn Niên dụi dụi mắt, từ ghế sofa ngồi dậy, ra vẻ vừa tỉnh ngủ.

      "Niên tiểu thư tỉnh rồi sao?" Bác sĩ Lâm thấy Diệp Cẩn Niên đột nhiên tỉnh lại, cũng hề kinh ngạc, lịch cười hỏi.

      Diệp Cẩn Niên trả lời, chỉ mở to mắt nhìn sang, dù sao tính tình Niên Nhạc Nhạc cũng ít nên là như thế, chứ bình thường chính là khác thường.

      Bác sĩ họ Lâm này ngũ quan ràng cũng tầm thường, nhưng kết hợp cùng nhau, diện mạo cũng tính là xuất chúng hơn nhiều, so với Nam Cung Minh Húc hay Thiệu Tư Hữu, chênh lệch cũng phải là rất , Diệp Cẩn Nhiên mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, lại nhớ ra gặp ở đâu.

      Thu hồi tầm mắt, Diệp Cẩn Niên tiện tay cầm chiếc điều khiển tivi, bật tivi lên, thoải mái bật các kênh, cũng muốn trả lời những vấn đề tiếp theo của người này, đáp nhiều, sai càng nhiều.

      Mà dễ nhận ra bác sĩ Lâm này cũng đầy nhẫn nại, thế nhưng cứ như vậy mà thoải mái nhìn lên tivi cùng với Diệp Cẩn Niên.

      "Hôm nay, tập đoàn Nam Cung mở cuộc họp báo, chồng của thiên kim tiểu thư Diệp Thị là người đại diện trả lời, nghe đồn tổng giám đốc Nam Cung Minh Húc của tập đoàn Nam Cung tạm thời thay thế chức vị tổng giám đốc của Diệp Thị….."

      Động tác chuyển kênh ngừng đột nhiên dừng lại, ánh mắt Diệp Cẩn Niên ngưng lại ở kênh giải trí đưa tin, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

      Nam Cung Minh Húc!
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 006: Bị thôi miên

      "Tổng giám đốc Diệp Thị và thiên kim mất tích được hơn năm, tập đoàn Diệp Thị từng đứng đầu thành phố Kì Lâm vài lần nhấp nhô, hôm nay lại có tin đồn, tổng giám đốc Nam Cung lấy danh nghĩa vợ là thiên kim thứ hai của nhà họ Diệp, tiếp nhận tập đoàn Diệp Thị. Buổi sáng hôm nay, phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung thay mặt cho tổng giám đốc Nam Cung triệu tập cuộc họp báo, tiến hành trả lời trực tiếp, tổng giám đốc Nam Cung chỉ tiếp quản Diệp Thị tạm thời, sửa đổi quyền sở hữu của Diệp Thị. . ."

      ti vi, dẫn chương trình xinh đẹp thao thao ngừng, hình ảnh được cắt chuyển đến nơi họp báo, đèn flash liên tục phát sáng, phía dưới màn hình bên góc phải gắn tấm ảnh, người đàn ông đó, có khuôn mặt đẹp trai vô đối, mắt phượng môi mỏng, đường nét ràng.

      Đó là người Diệp Cẩn Niên có chết cũng bao giờ quên – chồng cũ của - Nam Cung Minh Húc.

      trong ảnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt mênh mông trước sau như , giống như cõi đời này chẳng có thứ gì ở trong mắt .

      "Theo như phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung đưa tin, sở dĩ tổng giám đốc Nam Cung có mặt tại cuộc họp báo, là vì phải đến bệnh viện chăm sóc người vợ hôn mê hơn năm nay, thiên kim thứ hai nhà họ Diệp - Diệp Cẩn Niên. năm trước đây, thiếu phu nhân Nam Cung bất ngờ xảy ra tai nạn ô tô, lái xe bỏ chạy, đối với vợ mình, tổng giám đốc Nam Cung chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, hết lòng hết sức, từng là chủ đề mà mọi người trong giới say sưa bàn tán, là đôi ông trời tác hợp từng. . ."

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Bản tin vẫn tiếp tục, những thanh cảnh thái bình giả tạo kia, sớm bị vứt ở bên ngoài tai, Diệp Cẩn Niên hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chặp người đàn ông màn hình, nỗi căm hận tận trong đáy lòng bắt đầu lan tràn vô tận.

      Người đàn ông dẫn theo người tình tiến dần từng bước, đuổi mình ra khỏi cửa, bức mình làm tuột mất đứa bé mới được sáu tháng, hại mình suýt nữa phải mất mạng vì tai nạn ô tô…….

      Hay cho từ tỉ mỉ chu đáo, hay cho từ hết lòng hết sức!

      Cùng giường chung gối hai năm, thế nhưng lại hề phát ra kẻ đạo đức giả giỏi diễn trò như vậy.

      Nam Cung Minh Húc, hại tôi đến bước đường này, lại còn muốn dùng danh nghĩa của tôi để dây máu ăn phần nhà họ Diệp, đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!

      Diệp Cẩn Niên hoàn toàn chìm đắm trong thù hận, quên mất tình cảnh lúc này của mình, quên mất bên cạnh mình còn có nhân vật nguy hiểm, ánh mắt vẫn thủy chung quan sát .

      bàn tay thon dài, từ từ đặt bả vai vì đè nén cơn tức giận mà run rẩy của Diệp Cẩn Niên, khiến cho cơn lửa giận có chỗ phát tiết hoàn toàn phát ra.

      "Cút !" Theo tiếng giận dữ quát tháo, Diệp Cẩn Niên chợt quay đầu lại, đối mắt trực tiếp với bác sĩ Lâm.

      "Nhạc Nhạc, em đừng tức giận, nghe lời nào." Người nọ mỉm cười bên tai, lại biết tại sao ràng là ta cười , nhưng Diệp Cẩn Niên lại nhìn thấy chút ý cười nào mặt ta.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      "Tôi mới phải là Niên Nhạc Nhạc!" Giọng thiếu kiên nhẫn khống chế nổi bị bật ra ngoài, ngay cả bản thân Diệp Cẩn Niên cũng phải giật mình.

      "Hả? Vậy em là ai?" Giọng kia lại sâu kín vang lên, như có như , giống như mộng ảo.

      Chưa kịp suy nghĩ, miệng Diệp Cẩn Niên hé mở: "Tôi là. . ."

      đúng! được !

      Tại sao lời chỉ như vậy mà nghe vào trong tai mình, liền kích thích nỗi buồn giận trong đáy lòng mình xung đột với nhau, đem mình bình thường vẫn luôn kiêu ngạo, bình tĩnh hoàn toàn đàn áp?

      được , được!

      Diệp Cẩn Niên lặp lặp lại trong lòng, cưỡng chế cái miệng mấy lần khép mở đóng lại, nhưng bất kể như thế nào cũng thể di chuyển tầm mắt. Chỉ có thể để mặc cho ánh mắt, theo đuổi cặp mắt kia giống như cơn lốc xoáy, làm cho bản thân bị hung hăng hút vào, từng bước từng bước bị hãm sâu trầm luân.

      " là ai… cho tôi biết…. Thân phận của là ai. . ."

      Tất cả những thứ quanh đều trở nên yên tĩnh đến khác thường, bên tai chỉ còn giọng kia lặp lặp lại, chợt xa chợt gần.

      phiền, giọng đáng ghét như vậy, chỉ có lấy được đáp án muốn mới chấp nhận dừng lại.

      cho biết, cho biết . Ý thức dao động bắt đầu thỏa hiệp.

      được, được . Lý trí duy nhất vẫn kiên trì.

      Đầu choáng váng, suy nghĩ cũng dần dần mơ hồ, Diệp Cẩn Niên cố gắng khép hai mắt lại nhưng từ đầu đến cuối vẫn làm được, cho đến khi, hồi tối om quét tới.

      *
      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Mệt chết , chìm chìm nổi nổi giống như phiêu bạt biển.

      Diệp Cẩn Niên thử bắt lấy cái bè gỗ để duy trì thăng bằng, nhưng thò tay ra lại cầm phải mảnh mát lạnh.

      "Hả?" Cố gắng mở mắt ra khe hở, Diệp Cẩn Niên phát nằm chiếc giường lớn trong phòng mình, thứ đầu tiên lọt vào trong mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ, dịu dàng - Thiệu Tư Hữu.

      " tỉnh rồi sao?" Thiệu Tư Hữu ngồi ở mép giường, lấy cái túi lạnh đầu Diệp Cẩn Niên ra, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán , giọng : " hạ sốt, còn có chỗ nào thoải mái ?"

      Diệp Cẩn Niên chậm rãi lắc đầu cái, động tác nho này dẫn theo hồi choáng váng ùn ùn kéo đến, Diệp Cẩn Niên thể làm gì khác hơn đành từ từ nhắm mắt lại lần nữa, hồi lâu sau lại mở mắt ra.

      Chết tiệt, cái tên bác sĩ Lâm kia thế nhưng lại sử dụng thôi miên với !

      Cũng biết lúc mình còn ý thức, lộ ra cái gì với hay chưa.

      "Lát nữa bảo chú Vu mang cơm tối lên đây, em ngủ tiếp lúc nữa ." Nhìn ra Diệp Cẩn Niên được thoải mái, Thiệu Tư Hữu đứng dậy, giọng dặn dò: "Nhạc Nhạc, về sau được ngủ ghế sofa nữa, tránh khỏi cảm lạnh."

      Cảm lạnh?

      Diệp Cẩn Niên ngẩn người nhìn Thiệu Tư Hữu thuần thục thay túi chườm nước đá cho mình, cảm giác nước đá lạnh trán khiến cho ý thức tỉnh táo vài phần, chẳng lẽ việc mình té xỉu bị tên bác sĩ kia giấu thành cảm lạnh?

      Thiệu Tư Hữu này, dễ bị lừa gạt như vậy sao?

      "Ngoài ra, còn có món quà." Thiệu Tư Hữu cũng chẳng xét hỏi bộ dáng sững sờ lúc này của Diệp Cẩn Niên, khom lưng nhấc cái hộp ở dưới giường lên, từ bên trong lấy ra chiếc laptop màu trắng tinh xảo, đặt xuống bên cạnh Diệp Cẩn Niên: " nghĩ, Nhạc Nhạc cũng nên bắt đầu dùng máy vi tính được rồi."

      Hành động này của Thiệu Tư Hữu thể nghi ngờ khiến cho hồi chuông báo động trong lòng Diệp Cẩn Niên vang lên mãnh liệt, theo bản năng, liền liên hệ đến chuyện tối qua lén lút vào trong phòng đọc sách, quả nhiên bị phát rồi sao?

      Cố gắng tìm ra manh mối ở mặt Thiệu Tư Hữu, tiếc rằng đầu vẫn mê man, khiến cho thị lực của Diệp Cẩn Niên cũng bị ảnh hưởng theo.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Đưa mắt nhìn thời gian dài, khiến cho đầu ong ong càng thêm đau.

      "Nghỉ ngơi tốt ." Thiệu Tư Hữu sửa sang lại chút chăn đắp người cho Diệp Cẩn Niên, xoay người ra ngoài, để lại Diệp Cẩn Niên mình với đầy nỗi ngờ vực trong lòng mà thể hỏi.

      Chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên hề nhìn thấy, cùng lúc xoay người, nụ cười ưu nhã trước sau như mặt Thiệu Tư Hữu ràng biến mất.

      *

      "Lần này cậu làm hơi quá rồi." Trở lại phòng đọc sách, Thiệu Tư Hữu đứng ở trước cửa sổ, đối diện với sắc trời dần tới, gọi điện thoại.

      "A, cậu nỡ rồi sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, giọng hùng hồn mang theo chút nhạo báng.

      "Cách xa ấy chút." Thiệu Tư Hữu để ý tới giọng điệu trêu chọc của đối phương, giọng trước sau như vẫn dịu dàng, lại mang theo chút mơ hồ cảnh cáo.

      "Ồ, cậu tò mò tôi dò ra được điều gì hả?" Dễ nhận thấy đối phương cũng muốn rối rắm bởi cái đề tài này, hỏi ngược lại.

      " tò mò."

      "Chán ," giọng đầu điện thoại bên kia hơi ngừng lại, theo đó là tiếng xì khẽ, "Nhưng mà Tư Hữu, bảo vệ tốt của cậu vào, ấy, đúng là bảo bối đó. .
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    4. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Truyen rat hay, thanks ban nhe!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 007: Thành ý

      Bởi vì liên quan đến việc ‘cảm lạnh’, mà ngày nghỉ của Diệp Cẩn Niên được kéo dài tiếp, trong khoảng thời gian này Diệp Cẩn Niên lấy danh nghĩa dưỡng bệnh vùi mình ở trong phòng, thu thập thông tin mình muốn.

      Tính cách Niên Nhạc Nhạc trầm mặc ít , chủ động hỏi thăm nhất định bị nghi ngờ, Thiệu Tư Hữu đưa máy tính tới, nó trở thành cách duy nhất để Diệp Cẩn Niên nắm bắt được thông tin.

      Thời gian hai ngày, khiến Diệp Cẩn Niên từ kích động ban đầu dần dần khôi phục lại lý trí, người được gọi là bác sĩ Lâm Thụy kia thừa lúc tâm trạng lộn xộn mà thôi miên , nhắc nhở cho Diệp Cẩn Niên về tình cảnh tại của mình, buộc thể hốt hoảng, phải tỉnh táo đối phó.

      Qua hai ngày tìm kiếm, Diệp Cẩn Niên lấy được ít thông tin, ví dụ như, hôn mê được bao lâu, Nam Cung Minh Húc dùng danh nghĩa của để bắt đầu tham gia điều hành Diệp Thị, chỉ có điều lấy được hoàn toàn tán thành của các cổ đông. Tập đoàn Nam Cung ngoài mặt oai phong vô hạn, lại luôn có vài tác nhân bên ngoài – việc đáng kể tên làm ảnh hướng đến đại cục, mà tác nhân bên ngoài đó, cực kỳ giống với tác phong làm việc của chị Diệp Cẩn Niên – Diệp Cẩn Nhiên, điều này thể nghi ngờ cho Diệp Cẩn Niên liều thuốc an thần.

      Nhìn bối cảnh bệnh viện màn hình, khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông, Diệp Cẩn Niên cười lạnh lẽo, bởi vì tôi “hôn mê” mà lo lắng đến tiều tụy? Vậy Nam Cung Minh Húc, những ngày tiếp theo, e rằng càng thêm hao tổn tinh thần vì tôi rồi.

      Chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian.

      Ba ngày sau, Diệp Cẩn Niên ‘vừa khỏi bệnh’, sáng sớm tỉnh dậy, có bộ đồng phục được gấp chỉnh tề ở bên giường, áo trắng kiểu tay áo lá sen, kết hợp với chiếc váy ngắn màu đen, là phong cách rất lâu chưa thay đổi của học sinh trường Y Nhĩ.

      Đúng rồi, hôm nay là ngày ‘Niên Nhạc Nhạc’ quay lại trường học.

      Niên Nhạc Nhạc, 13 tuổi, thân thế, cách đây tám năm được nhà họ Thiệu nhận nuôi, ba năm trước cùng với hai em Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân trở về nước.

      Về tư liệu liên quan đến Niên Nhạc Nhạc, đây là điều duy nhất có thể tìm thấy được mạng, trong thời đại mà tin tức lan truyền cực nhanh, dễ nhận thấy bé này được nhà họ Thiệu bảo vệ vô cùng tốt.

      bé trong gương, khuôn mặt ngây ngô, làn da tinh tế, tóc mái ngang trán chỉnh tề, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, cười rộ lên hơi cong, chóp mũi xinh xắn tròn trịa, đôi môi đỏ tươi căng mọng, cái cằm tính là nhọn, mà tròn tròn kiểu trẻ con.

      Chiếc váy ngắn màu đen để lộ ra bắp chân trắng nõn, nhìn bé trong gương kia cũng làm những động tác giống hệt mình, Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ bĩu môi, đến nay vẫn chưa thể thích ứng được với bộ mặt thuộc về mình ở trong gương, lạ lùng.

      Chiếc Bentley màu đen dừng ở trước cổng trường học Y Nhĩ, qua thời gian lên lớp, trong sân trường vang vọng những tiếng đọc sách lanh lảnh.

      "Niên Nhạc Nhạc, em lại làm hại đến muộn." Nhìn Diệp Cẩn Niên từ từ ra khỏi xe, Thiệu Mục Ân nhăn mày , chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần yếm màu đen, nếu như cậu nhóc mở miệng chuyện, Diệp Cẩn Niên cho rằng cậu là bé trai rất lanh lợi, dễ thương.

      Nhìn bóng lưng cậu bé nhanh chóng chạy , Diệp Cẩn Niên lắc đầu cái, cậu dễ thương, còn bằng Diệp Cẩn Niên chính là Niên Nhạc Nhạc chân hơn.

      *

      Trung học năm nhất (trung học cơ sở), lớp 5.

      "Chào ngài, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Nhạc Nhạc, tôi họ Vương." Nữ giáo viên trẻ tuổi ngừng giảng, ra tiếp đón, thấy đại thiếu gia nhà họ Thiệu – Thiệu Tư Hữa kiêm luôn chức tài xế, trong giọng lộ hưng phấn, hai gò má nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

      "Xin lỗi, tới muộn." Dắt tay Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu giọng ôn hòa, lịch thiệp trước sau như , " phiền giáo chiếu cố Nhạc Nhạc rồi."

      "Đâu có, Nhạc Nhạc rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện." Dễ nhận ra nữ giáo viên bị hình tượng tao nhã của Thiệu Tư Hữu mê hoặc, vội vàng .

      Thiệu Tư Hữu để ý đến vẻ mặt ái mộ của giáo viên Vương, nhàng vê vê bàn tay bé của Diệp Cẩn Niên, "Tối tới đón em, Nhạc Nhạc phải ngoan nha."

      Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cùng giáo háo sắc nhìn Thiệu Tư Hữu nện bước, tao nhã rời .

      Thông minh hiểu chuyện, Niên Nhạc Nhạc sao?

      Diệp Cẩn Niên liếc nhìn giáo vẫn như trước chưa hoàn hồn, hay, tiểu nha đầu trong lúc thi lại lên sân thượng ngủ, ừ, quả nhiên rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.

      tiết học khá dài, Diệp Cẩn Niên lật quyển sách giáo khoa từ đầu đến cuối, nghe giáo viên giảng say sưa, ngon lành bục, buồn ngủ chỉ muốn ngáp.

      Nhàm chán.

      Diệp Cẩn Niên bắt đầu lý giải được hành động trốn học của Niên Nhạc Nhạc, cũng rất muốn.

      - sinh viên kinh tế giỏi, lắc mình cái biến thành đứa bé trung học năm nhất, mức chênh lệch đúng là lớn phải bình thường. Nhìn các bạn học xung quanh nghiêm túc chăm chú nghe giảng, những bông hoa tương lai của đất nước, chí tiến thủ tích cực.

      Cuối cùng, lúc Diệp Cẩn Niên cầm quyển sách giáo khoa lên định xem lại lần thứ ba, tiếng chuông cứu mạng báo tan học rốt cuộc cũng vang lên.

      "Niên Nhạc Nhạc, có người tìm bạn." Ở cửa có giọng non nớt hô lên.

      Diệp Cẩn Niên nghi ngờ giương đôi mắt buồn ngủ lên, lảo đảo ra ngoài, khi thấy người đứng ở bên ngoài, ánh mắt buồn ngủ lập tức tiêu tan.

      "A, Niên tiểu thư, lại gặp mặt." Giọng hùng hồn ngay thẳng vang lên, khuôn mặt tính là xuất chúng, vì cười mà ngược lại trở nên tuấn hơn vài phần.

      Người thôi miên mình - bác sĩ tâm lý Lâm Thụy kia, tại sao lại ở đây?

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc hẳn là biết, tôi có kiêm chức chuyên gia cố vấn tâm lý cho học sinh trung học năm hai (trung học phổ thông) của trường Y Nhĩ." Lâm Thụy cố tình bốn chữ ‘Tiểu thư Nhạc Nhạc’ rất nặng nề, khiến cho Diệp Cẩn Niên giật mình, vẫn như cũ lời nào, bình tĩnh nhìn sang.

      "Hoặc giả, tiểu thư Nhạc Nhạc có hứng thú đến phòng làm việc của tôi ngồi chút." Cười như cười đề nghị, Diệp Cẩn Niên thế nhưng cũng cự tuyệt.

      Từ trong giọng của , Diệp Cẩn Niên biết người này hoài nghi thân phận của , cũng rất muốn biết, lần thôi miên trước đó, hỏi được những gì từ mình.


      Sau khi tan lớp, trong hành lang đám học sinh tới lui, thỉnh thoảng có những ánh mắt thăm dò nhìn về hướng này, Diệp Cẩn Niên theo phía sau Lâm Thụy, tới khu làm việc của trường trung học.

      "Hoan nghênh hạ cố đến chơi." Đẩy cửa phòng làm việc ra, Lâm Thụy dẫn đầu vào, làm nghi lễ của quý ông.

      Diệp Cẩn Niên khách khí vào, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế chỗ bàn, chút nào cảm thấy mình là khách, cũng có nhược điểm để cho người ta bắt được.

      Rất tốt, Lâm Thụy cũng rất thích biểu của nha đầu này, từ bàn lấy ra xấp giấy, đưa cho Diệp Cẩn Niên: "Để cảm ơn tiểu thư Nhạc Nhạc hạ cố đến chơi, tôi đặc biệt chuẩn bị món quà."

      tính là xấp dày, Diệp Cẩn Niên tùy ý lật lật lại, đây là bản photocopy những bài kiểm tra mấy năm qua của Niên Nhạc Nhạc.

      Có cái này, Diệp Cẩn Niên có thể giống như ở trong tiết học vừa rồi nữa, nhìn những khoảng trống trong tập kiểm tra, có trả lời cũng chằng chịt với nhau, hoặc là sai, hoặc là nhầm số.

      Người này, thế nhưng lại đoán ra được thứ mình cần.

      Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thụy, nheo mắt lại, còn đối phương lại từ từ tiến đến gần , hai tay chống lên hai bên thành ghế, nhốt Diệp Cẩn Niên ở bên trong.

      "Lo âu, sợ hãi, bất an, thậm chí còn có chút mâu thuẫn, tại tâm trạng của tiểu thư Nhạc Nhạc rất ổn." Giọng Lâm Thụy mang theo tia đầu độc, tiếng cười thấp từ trong cổ họng tràn ra: "Tôi tin rằng phải đợi nhìn đến món quà thứ hai của tôi, tiểu thư Nhạc Nhạc mới có thể cảm nhận được, thành ý của kẻ hèn này."
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :