Con cá bơi ngược dòng _ Fuurin (update chương 1)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Chương 3:

      Chiều tối cuối thu gió thổi mạnh, hơi lạnh gieo xuống ngấm vào tận phổi. Lá vàng yếu đuối chưa kịp trụ đỡ bị cuốn vài vòng rồi đáp xuống nằm yên dưới mặt đất
      .
      Đèn sáng rực.

      Giữa con phố tấp nập khí nhộn nhịp về đêm, Kỉ Thu Vũ thở ra hơi dài, cả người lạnh đến tỉnh táo. thong thả dạo bước, ngắm nhìn những dòng sáng rực rỡ, nghe cái thanh huyên náo đầy sức sống. tay tung tăng túi đồ vừa mua lúc chiều, nụ cười càng tươi tắn, càng thong thả dễ chịu. lâu rồi tâm trạng được thoải mái như ngày hôm nay, cái cảm giác bình yên này tốt đẹp đến tuyệt vời.

      Mĩ nhân dạo bước, khuôn mặt dịu dàng nhu hòa vô tình ngang tòa nhà nào đó. Mà tòa nhà nào đó vô tình cũng là nơi làm việc của người nào đó. Và cũng vô tình, người nào đó nhìn thấy mĩ nhân từ cao. Sắc mặt tốt vì bị hại phải chồng thêm việc liền trở nên hồng hào sáng rực. Thế là bạn ta rất cao hứng mà hoang tưởng ra đủ loại trùng hợp, duyên phận, định mệnh, abcxyz đủ kiểu.

      Vẻ mặt đần độn ngơ ngẩn đầy buồn nôn chỉ thiếu cái đuôi phe phẩy đứng nhìn ra của thủy tinh làm bạn trợ lí đánh cái rùng mình, có chút cuồng chân muốn chạy vào toa lét. Người đẹp rất muốn theo đuổi, nhưng khi vừa nhấc chân chồng công việc và ánh mắt ai oán của vị bên cạnh cũng chịu thua mà kéo bạn háo sắc nào đó ngồi lại. Tiểu Bảo và tiểu Bối mở cửa văn phòng muốn vòi tiền gọi pizza thấy cảnh tượng hai người đàn ông dùng bốn con mắt phẫn hận nhìn nhau liền thức thời đóng của ra ngoài, tránh cho hình ảnh này khiến người khác liên tưởng đến vài điều sâu xa và đầu độc tương lai của tổ quốc.

      Kỉ Thu Vũ mua thêm ít thức ăn vặt rồi mới về nhà. Đôi chân thả chậm bước khi ngang qua ngôi nhà sơn màu đen bên cạnh Kỉ gia. khỏi bật cười. Người đàn ông đó vẫn là thế, tính tình kì lạ, sở thích quái dị, có nhiều người mến , nhưng kiêu hãnh và mạnh mẽ. sống như vị vua trong thế giới này, mặc kệ người ta có chỉ trỏ đồn đại thế nào cũng chẳng thay đổi được con người ...

      Căn nhà màu đen...

      "Phì...ha ha ha..."lại còn có mấy nét vẽ lung tung lộn xộn của lũ trẻ... Nhớ khi gia đình vừa chuyển đến...hai đứa trẻ thay phiên bảo thợ sơn nửa căn nhà sơn hồng, nửa còn lại sơn đỏ, thế là nổi giận quyết định phết lại màu đen. Sau hai đứa bé phục, vẽ loạn cả lên. Đêm đó nghe tiếng hét tức giận của từ trong nhà vang ra, tiếp theo lại là tiếng chân rầm rầm loảng xoảng cùng tiếng xin tha. Động tĩnh lớn đến nỗi, hàng xóm còn tưởng bạo hành gia đình liền gọi cho cảnh sát. Cuối cùng, lũ trẻ bình an vô còn lại được cứu từ đống nồi niêu xoong chảo. Khiến cười đến đau cả bụng...

      Nếu bạn trai nào đó thấy mĩ nhân đứng trước căn nhà mình cố tình gây chú ý, nghĩ về mình mà cười khúc khích nhất định lén chui vào chăn ảo tưởng cả đêm.

      thực tế, bạn ta cũng ngơ ngẩn nấp sau cột điện ngắm tình của mình, trong đầu vẽ ra yy các loại thực tế. Thậm chí còn thèm để ý cái đầu lớn ló ra từ sau lưng và hai cái đầu tụm lại bàn tính chuyện xấu.

      Sau hồi giằng co mãnh liệt giữa ai làm ai nghỉ, cuối cùng phải dùng đến oản tù tì để dồn hết việc cho bạn trợ lí nào đó, để bạn ta cắn răng nuốt hận làm thâu đêm, còn mình vọt theo tình như ước nguyện.

      cam tâm tình nguyện phải dẫn theo hai cục thịt gây rối và cục thịt lớn nhiều chuyện theo mĩ nhân của mình. Mặc dù phải mang theo đến ba khối nặng nhưng với kinh nghiệm vài năm nay, để lại bất cứ dấu vết nào cho mĩ nhân nghi ngờ hay nhận ra bản thân bị theo dõi, ngoại trừ người đường nhìn họ với những ánh mắt quái dị. Nếu phải bề ngoài họ tuấn mĩ sang trọng cùng đáng , khéo bị kéo vào đồn cảnh sát.

      Tiện thể đến chuyện bám đuôi này, thâm niên kéo dài được hơn 5 năm. Năm đó 18, người ta 13, thiên tình sử vĩ đại của bắt đầu. Vấn đề họ gặp nhau ra sao quen nhau thế nào, cứ từ từ đến, trước đề cập chuyện bám đuôi này . Thực ra ban đầu cũng chỉ muốn chuyện, bồi dưỡng tình cảm linh tinh, ai ngờ lần đầu vô tình gặp , vừa lo lắng tự hỏi nên chuyện gì, như thế nào mới gây cho ấn tượng tốt hay gặp gỡ thế này có đột ngột quá , liệu có nghĩ biến thái thích trẻ con hoặc là.....Mọi người thông cảm, dù sao cũng là chàng trai mới lớn biết lần đầu...Thế là vừa bám theo, lại thể gọi, cho đến khi người ta về nhà. Từ đó mọi thứ tiếp diễn như thế: gặp, muốn bắt chuyện, lại rối rắm, theo đuôi,... gặp, muốn bắt chuyện, lại rối rắm, theo đuôi...E hèm...có thể gọi là hình thành phản xạ có điều kiện ...

      "Oa! Lão đại, đúng là người đẹp nha, nhưng đủ vị thành niên chưa vậy? nhắm có động đến pháp luật hông đó?"Chàng trợ lí bị áp bức bấy lâu tranh thủ đả kích lần.

      "Huých! ái..." Đáp lại la là cú thúc gối điêu luyện.

      Lão đại ánh mắt từ cao lấp lóe huỳnh quang nhìn xuống ý tốt:" Xinh đẹp? Cậu cũng thích ấy sao?". "Ây da, lão đại, em nào có gan dám tơ tưởng chị dâu tương lai, có, có, tuyệt có, em chỉ hâm mộ với ngài thôi" trợ lí thân phận thực bèo bọt, để ông chủ khó chịu, tiền thưởng tháng này coi như tong, quyết định bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối.

      "Coi như cậu thức thời". "Ba ba, cơ hội kìa lên , ma ma chỉ đứng có mình" tiểu Bảo hai mắt lòe sáng nắm chặt tay.

      "Cơ hội, cơ hội" tiểu Bối a dua hồ hởi. "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mọi thứ đều đầy đủ, tấn công ba ba" mới luyện xong phim tam quốc chí, tiểu Bảo liền vận dụng lời thoại điêu luyện mặc dù chả hiểu cái gì.

      "Đúng vậy, đúng vậy, thiên thời, địa...địa lợi...cái gì cái gì nữa ấy nhỉ..." tiểu Bối ăn theo lại quên mất ngôn từ cao siêu quá.

      "Là nhân hòa, nhân hòa, em kém, có mỗi lặp lại cũng được" tiểu Bảo tỏ vẻ bất mãn.

      "Hứ! dùng từ rắc rối, kế hoạch lại ràng, bảo ba ba ra, với tính cách của ba nhất định hù người ta bỏ chạy" tiểu bối quyết thừa nhận mình thuộc bài.

      "A...đúng vậy nhỉ...vậy phải làm sao?"

      "Hứ, còn sao nữa!" tiểu Bối được dịp lên mặt xoay qua trợ lí đáng thương:"Chú gâu gâu, lên , ra ngoài làm người xấu để ba ba đánh chú."

      "Ô! hừng cứu mĩ nhân, kế hay, tiểu Bối em là thiên tài" tiểu Bảo sáng mắt hâm mộ, có vẻ tiếc hận sao mình nghĩ ra sớm hơn.

      Đầu trợ lí xuất đám vạch đen.

      Trộm đổ mồ hôi lo lắng cho tương lại của đất nước. Đôi mắt tỏ vẻ tội nghiệp ngước lên xem vị sếp tay vừa cho hai đứa hai cục u, tay còn lại vừa xoa cằm suy nghĩ về ý tưởng vừa rồi, miệng lẩm bẩm:"ừ... tệ..."

      Lão đại! Ngài cần phải xuống cấp đến mức này!!

      "Thực...thực ra em nghĩ, nên ra đó, ừm, chuyện, hỏi thăm, đúng, hỏi thăm, đúng đúng, hỏi thăm người ta để tạo cơ hội sau này có gặp cũng khỏi ngượng ngùng" để bảo vệ cả thân thể lẫn danh dự, bạn trợ lí cố gắng cứu vãn.

      Vị sếp mất IQ tạm thời liền nhíu mày:" Tôi đánh cậu lưu lại ấn tượng tốt hơn."

      "Ngài..."trợ lí đau khổ biết bây giờ có gì cũng vô dụng.

      "A! Ba ba! Nhìn kìa, có biến!" tiểu Bảo bất ngờ khẽ hô.

      "Xe Bentley, trắng bạc, thời trang, cao cấp, sang trọng, đắt tiền, chủ xe là chú đẹp trai, thực người lớn,.........vẫn bằng ba ba..." tiểu Bối hào hứng bổ sung, cuối cùng dưới ánh mắt tốt của người nào đó, giọng chân chó thêm câu.

      "Oa!! Tìm chị dâu tương lai! Lão đại! Lão đại, người ta nắm tay rồi kìa!" Vị trợ lí nhất thời quên sợ hãi tường thuật tình hình trực tiếp. Nhưng ta cũng quên mất, vị sếp nhà mình vốn cũng xem live rất ràng, hai mắt dần đỏ lên.

      "Họ gì thế nhỉ?"trợ lí chỉ hận lúc này mang theo bắp rang bơ.

      "Theo qui luật kinh điển của phim truyền hình, chú đẹp trai và ma ma nhất định có gian tình"tiểu Bảo ngồi lên đùi chú trợ lí, học ba ba vuốt cằm.

      Tiểu Bối tựa vào trai gật gù:"Cả hai đều có thiện cảm với đối phương, tối thế này mà còn lái xe đến nhà, ba ba, tình huống kinh điển đây, tình địch xuất rồi"

      Bạn nào đó nghiến răng ken két:"Từ ngày mai cấm xem ti vi "

      "Ba ba!!" hai cục cưng quay đầu bất mãn.

      "Cấm luôn truyện tranh!!" ba ba nào đó mắt nháy chớp, rời khỏi bốn bàn tay đan vào nhau, giận chó đánh mèo.

      "Bọn con sai rồi" Ngoan ngoãn cúi đầu khoanh tay.

      hế hế~~~~chương sau bắt ghen đầy độc đáo~~tiếp tục ủng hộ~~
      1012 thích bài này.

    2. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Chương 4:

      Kì thực, tâm trạng Kỉ Thu Vũ lúc này cũng chẳng tốt đẹp là bao nhiêu, ngay khi vừa định bước vào nhà, ánh đèn pha chiếu thẳng vào , đôi mắt đẹp phải nhíu chặt.

      xe bước xuống, người đàn ông cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc mang nét dày dặn trưởng thành, đôi mắt ta rất bình thường nhưng từ trong đó lại bộc lộ đầy vẻ tinh , bộ vest cao cấp biểu cho thân phận thượng lưu nhiều tiền.

      "Tiểu Vũ, sao em vào nhà?"Lục Đình Ngạn bước những bước trầm ổn, giọng coi như nhu hòa về phía .

      Hai vai run run, lòng rối loạn, nhưng khuôn mặt, Kỉ Thu Vũ vẫn cong cong khóe môi lên nụ cười nhợt nhạt. Nếu có người hiểu được nhận ra rằng đây là cách khách sáo đối xử với người xa lạ.

      5 năm...

      5 năm dài, biết, mình từng quyến luyến người đàn ông này.

      Nếu , đau đến thế khi ta tuyên bó tình với khác.

      Nếu xem ta là chồng và chần chừ, cố tình như thấy những gì họ làm trước mắt đến nỗi bị đẩy vào chỗ chết.

      Nếu ... cũng sống lại ngày hôm nay.

      cũng biết, tình cảm đó có trộn lẫn giữa trách nhiệm của người vợ, giữa chủ nghĩa tôn trọng hôn nhân và tính cách cố chấp, cũng có phần là cái nghĩa 5 năm vợ chồng, và có thể còn do ta là thân thiết duy nhất dưới mái gia đình thuộc về...nhưng cho dù đến thế nào, tình cảm của dành cho ta là lòng dạ.

      Người ta hay mới có hận, nhưng Kỉ Thu Vũ chỉ hận mà . Hay chính xác hơn, là còn và cũng thể ta được nữa. Đối mặt với nhau bây giờ, cái còn lại chỉ là bụi tro tàn và lòng phẫn nộ.

      Ngay từ đầu cả hai người có cở sở tình cảm để đến với nhau. Cuộc hôn nhân của chỉ là trao đổi, cũng chỉ là thế thân cho người khác, và mãi cho đến kết cục cuối cùng cũng là bad ending. 5 năm dài, ta ai cho ai được tình , nhưng hề hổ thẹn bất cứ điều gì, vì cho ta được gia đình chân chính, làm mọi việc cần phải làm. Chung thủy, hiền lành, nhẫn nhịn, hoàn thành hết mọi bổn phận của người vợ. Còn ?

      " sao?" Kỉ Thu Vu hai mắt mông lung như mờ mịt giữa thực và quá khứ, như tự hỏi cũng như hỏi người đàn ông trước mặt.

      " sao? Đến thăm bác Kỉ và mời em ăn tối" ta đáp lời, nhìn xuống túi đồ mang.

      chỉ hận, hận mình bị lợi dụng, hận mình bị phản bội, hận mình phải trả giá bời những việc mình hề làm. Cho nên quyết định đẩy ta ra khỏi vòng tròn gia đình của , đối xử với ta như kẻ qua đường, tất nhiên nếu lí do chỉ là làm tổn thương , còn muốn suy tính đến gia đình khác. Cách trả thù tàn nhẫn nhất là có thể bình tĩnh nhìn ta vui, nhìn ta buồn, nhìn ta đau khổ, nhìn ta nhục nhã, nhìn ta vùng vẫy quằn quại như con kiến dưới chân. Tiếp đó là lạnh nhạt kéo dậy, rồi đẩy ngã, kéo dậy, rồi đẩy ngã cho đến khi ta tuyệt vọng sống bằng chết mới thôi...

      "Được rồi, mời vào nhà, cần khách sáo" Kỉ Thu Vũ nghiêng người muốn bước , Lục Đình Ngạn đột nhiên nắm đôi tay , mở giọng oán trách

      " là, lại còn chuyện khách sáo với cơ đấy, đưa mấy túi này cho ."

      phản ứng, rút ra hay giật lại, cũng thả túi đồ vào tay người đàn ông này, khẽ cười:" cần khách sáo cứ để em"

      "Được rồi..." Lục Đình Ngạn thu tay, gật đầu.

      Lúc này, đằng sau cây cột điện vốn giấu được ai nhưng may có bóng tối che khuât, đám người mới nấp được...

      "Ba ba, làm sao bây giờ?" tiểu Bảo lo lắng nhìn vị phụ huynh nhà mình

      Vị ba ba nào đó khẽ liếc xuống đứa chỉ cao đến hông mình, lạnh lùng mở miệng:" ủy khuất hai đứa rồi, Bảo Bối, ra kia cắn , ba ba chỗ này gọi cảnh sát..."

      "Á?!!" tiểu Bảo ngạc nhiên chưa hiểu ý.

      "Tiếp nhận nhiệm vụ, đảm bảo hoàn thành!" tiểu Bối mặc dù thường ngày chỉ ham a dua nhưng đầu óc rất linh hoạt, nhanh chóng bắt sóng.
      Tiểu Bối ôm tay trai kiêu hãnh nhão ra trận địa dưới ánh mắt khâm phục viết bốn "chữ thể tin" của vị trợ lí.

      "Oa! Kỉ! Kỉ! Chào ạ!!" Vứt bỏ vẻ gian manh khi nãy, cặp đôi Bảo Bối liền tay cầm tay trang bộ dáng ngây thơ, giơ lên loại vũ khí sát thương nhất của đứa trẻ 6 tuổi-đáng hoạt bát.

      Kỉ Thu Vũ chân nhấc chân lên, nghe tiếng gọi liền dừng lại, nét mặt trở nên dịu dàng thân thiết...

      Tiểu Bảo và tiểu Bối là cặp long phượng thai, đều trắng trắng tròn tròn, hai đôi mắt đen láy ngập nước, mở to đầy ngây ngô chọc người thương. Tính cách cả hai đều tinh nghịch, hoạt bát, miệng mồm lại lanh lẹ ngọt ngào làm ai có thể ghét.

      Hai đứa bộ như vừa học về, nhìn Kỉ Thu Vũ như nhìn thấy mẹ, hồ hởi chạy đến.

      "Tiểu Bảo, tiểu Bối, bây giờ mới học về sao? Ba ba đâu? ai đón hai đứa sao?" Kỉ Thu Vũ thân thiết chào đón, ân cần hỏi han.

      " Kỉ, ba ba đón tiểu Bối, ba ba rất bận rất bận, tiểu Bối và tiểu Bảo phải ăn mì ăn liền, rất đáng thương" tiểu Bối nhanh chóng ôm lấy bên chân kể lể.

      " Kỉ, nấu thức ăn cho tiểu Bảo được ? tiểu Bảo đói" tiểu Bảo chộp chân bên kia ra vẻ tội nghiệp.

      "Được, được, đươc, cứ buông ra trước , ngoan, hai đứa muốn ăn gì nào?" Kỉ Thu Vũ buồn cười đáp lời.

      " làm gì, con cũng thích" cả hai ngọt miệng như được tập luyện từ trước nịnh nọt.

      "Hai đứa trẻ này là..." Lục Đình Ngạn mở miệng thắc mắc.

      "À, mấy đứa bé nhà hàng xóm ấy mà..."

      Tiểu Bảo muốn mở miệng hét lên:" phải chỉ con nhà hàng xóm thôi đâu..."nhưng vì tương lai hạnh phúc của ba ba, cậu hóc đành ngậm miệng. Thực ra nhóc biết ra có gây hậu quả gì hay nhưng lúc nãy cùng em thỏa thuận kĩ, ngoài việc phải làm, lời phải ra, tuyệt phun bất cứ thứ gì khác. Nhóc nhìn qua Lục Đình Ngạn, hai cánh lông mi dài chớp chớp.

      "Chào chú ạ!!"

      "Ừ..." được chào hỏi đột ngột, có chút bất ngờ.

      "Chú ơi, chú là bạn Kỉ ạ?" tiểu bối khơi mào câu chuyện, dùng giọng ngọt ngào nhất có thể:"Con biết chú nha! Lúc chiều thấy chú đưa rất xinh đẹp đúng ?"

      Nháy mắt Lục Đình Ngạn cứng đờ, Kỉ Thu Vũ dừng lại chút...

      khí đông lại quái đản vài giây

      Tiểu Bối chớp mắt nhìn Lục Đình Ngạn vài giây...ách... bậy cũng trúng sao?...

      "Cháu nhầm người rồi" Lục Đình Ngạn nhanh chóng khôi phục nét mặt đáp lời.

      "A...có lẽ vậy..."tiểu Bối mắt xoay tròn, cố đâm vào điểm này"í! nhưng mà hông có đâu nha! chú rất đẹp trai, kia cũng như người mẫu, nhất định lầm!!"

      "Đúng! đúng vậy! con làm chứng nè..."tiểu Bảo phiêu theo em , bày tỏ lập trường.

      Trợ lí bên kia trố mắt.

      NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI!!!

      đứa trẻ 6 tuổi biết ngậm máu phun người!!

      Là do ti vi thời nay qua đáng sợ hay do vị phụ huynh của chúng qua đáng sợ?!

      Đùa hoài! Dù thế nào nữa phải về gọi mẹ cấm thằng nhóc ở nhà xem mấy chương trình bậy bạ mới được .

      Nhìn vị sếp vẻ mặt hơi hoà hoãn bên cạnh, có lẽ vì Bảo Bối xen vào, kéo dài khoảng cách giữa hai người kia ra. Vị sếp móc điện thoại trong túi, bấm số và gọi...

      "A lô? cảnh sát? có vụ đánh trẻ em ở đường xx phố 00, số nhà yy, xin hãy đến nhanh"

      "..."

      Sếp!!!

      Nếu trước đây em có lỗi gì, mong ngài khoan hồng độ lượng tha thứ cho em!!

      "Vốn định để hai đứa loa lên có người cưỡng bức thiếu nữ kia, nhưng thôi, lỡ rồi..." Lão đại nào đó mắt lóe lên vô số tia sáng.

      Vị trợ lí đặt tay phải lên tim, thề trung thành với sếp mãi mãi...

      ~~~Hô hô, chap này ngắn, thông cảm~~~
      1012 thích bài này.

    3. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Chương 5:

      Đồng lương trợ lí rất bèo bọt, bạn trợ lí biết điều đó.

      Nhưng từ ngày sa chân lỡ bước, đầu quân cho sếp lớn, bạn ta mới nếm được, thân phận trợ lí còn bèo bọt hơn cả đồng lương.

      Ví như công việc tăng gấp đôi, hiệu suất cũng phải tăng gấp đôi, những ngày tăng ca và những hôm tươi cười với khách hàng đến mất cảm giác cơ mặt cũng tăng gấp đôi, nước bọt tiêu phí, nước mắt tiêu phí, tinh thần tiêu phí, mồ hôi tiêu phí chung cả linh hồn và thể xác... gấp đôi cho mọi thứ.

      Ví như chăm con cho sếp,...tỉnh lược vài ngàn chữ kể về những đau khổ và phong ba bão táp trong kí ức đau thương và lịch sử vẫn còn tiếp tục ... đôi khi bạn ta nghĩ những ngày được loại phúc lợi này có lẽ nào bạn làm chuyện gì khiến sếp hài lòng hay ?

      Ví như bảo vệ "trinh tiết" cho sếp bằng các loại cách thức phòng chống cả đường bộ đường thủy và đường hàng , thậm chí có khi phải hi sinh nhan sắc của bản thân để ngăn cản mọi loại mĩ nhân đến xú nhân, từ đàn ông đến phụ nữ, mặc dù mỗi lần như vậy đều mang mặt nước bọt quay về ( bị chửi đó...), có khi trúng thưởng lớn ăn vài cái tát, thậm chí tần suất ủng hộ nha sĩ cũng nhiều hơn.

      Ví như ngày càng mất hình tượng người đàn ông men lì vẫn thường mơ ước để trở thành bà già hay oán hận, còn lên diễn đàn tiểu thuyết ngôn tình tham gia xấu các thể loại về bất mãn công việc.

      Ví như suýt chút nữa nhân cách của bản thân suýt bị hủy trong tay cha con nhà sếp chỉ vì muốn diễn trò ' hùng cứu mĩ nhân'. Có thể với nhiều người đó là gì, nhưng với bạn trợ lí được hưởng nền giáo dục sắt thép từ , đây là nỗi đau thể bù đắp nếu được tăng lương. Mà sếp nhà ủng hộ chế độ tư bản chủ nghĩa, sống xương máu của công nhân.

      Ví như bị buộc phải chứng kiến bộ mặt ranh mãnh của lũ nhóc nhà sếp, phải nhìn thấy tình trạng 'ngớ ngẩn mất IQ' tạm thời của sếp khi nhìn người trong lòng, và tham gia hoạt động bám đuôi biến thái cùng tiêu diệt tình địch từ bóng tối của sếp, bạn ta phải đặt tay lên tim, phản bội lại chính nghĩa, chân chó theo ác quỉ để bảo toàn tính mạng...

      Hay ví như...

      Thay sếp vào nhà người sếp , ngoài việc nhận mọi tội lỗi chăm sóc hai tiểu quỉ...à tiểu tổ tông này chu đáo, bạn ta còn phải vứt bỏ da mặt mình, a dua nịnh hót, phun ra những lời trái với và lương tâm để nâng cao tầm vóc của sếp trong suy nghĩ của cha mẹ vợ tương lai mà ta tự nhận. Đồng thời bên cạnh đó phải khai thác thêm những thông tin chi tiết nhặt về cuộc sống thường ngày của chị dâu...Đến đây, bạn trợ lí nghĩ mình có thể hít hơi, ưỡn ngực tự hào rằng bản thân ngày hôm nay tuyệt đối thua kém bộ đội đặc chủng, điệp viên, gián điệp, thành phần đánh bom cảm tử, những tinh của nước nhà ...

      Ừ, quay trở lại thực tế, đúng là bạn ta ngồi trong phòng khách nhà chị dâu tương lai ( sếp tự nhận), ngồi cái kiểu nghiêm túc nhất, lễ phép nhất, ngoan ngoãn nhất, cũng căng thẳng nhất, thận trọng trả lời những câu hỏi thân thiết của ba mẹ Kỉ. Bên cạnh đó là đón nhận ánh mắt khinh bỉ của hai tiểu tổ tông ngồi ăn cơm ngon lành bên cạnh, cùng vẻ mặt mấy vui vẻ của người đàn ông giây trước được niềm nở giây sau bị lãng quên Lục Đình ngạn...

      Cho phép ba giây kể lại chuyện lúc nãy, ngay sau khi sếp ta gọi cú điện thoại triệt để qui phục bạn trợ lí , chú cảnh sát ập đến chỉ trong vòng bảy nốt nhạc, thực đáng khen cho tinh thần tích cực nếu bỏ qua việc đồn cảnh sát chỉ cách đó 200 mét và họ đến bằng xe ô tô. Ngay lúc đó, tiểu Bảo Bối liền mắt đỏ nép sát vào đằng sau Kỉ Thu Vũ, trăm miệng lời nào là chú này bắt nạt chúng, sao cả, chú này có mắng chúng...vân vân, chung là miệng nhưng từ nét mặt cho đến ý sâu xa trong lời , cái nào chỉa thẳng vào Lục Đình Ngạn khó chịu bên cạnh. Thế là sau hồi thẩm vấn, điều tra, xét nét...dưới từng trải của người đàn ông trưởng thành, dưới dịu dàng giải thích của chị dâu tương lai, cùng với lòng nhân từ đuổi tận giết tuyệt của hai tiểu tổ tông,( có thể là chúng mưu cái gì khác nhưng thôi khoan hãy đến), chú cảnh sát cuối cùng mang theo nửa tin nửa ngờ mà lên xe chạy .

      Tiếp đó là ba mẹ Kỉ xuất , vì họ nghe tiếng còi cảnh sát, biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mới an tâm. Khi nhìn thấy Lục Đình Ngạn, họ bày tỏ lòng hiếu khách vô cùng, thân thiết vô cùng, gấp rút, lấy thế sét đánh lôi người vào trong nhà dùng cơm, thế là kế hoạch mời chị dâu ăn riêng của ta tong.

      Bạn trợ lí bé cứ nghĩ nghĩ, như vậy sếp ta vui vẻ. Ai ngờ khí quay đầu lại nhìn, bạn ta lập tức chệch sang hướng khác dám đối mặt. Là bản thân quá ngây thơ sao, hay do ngài ta quá biến thái, và não của những người biến thái hoạt động cùng tần suất với những người bình thường như ? Được rồi thừa nhân bản thân từ khi theo sếp cũng đâ còn được nằm trong danh sách người bình thường nữa.

      Nhìn vẻ mặt của sếp, biết đầu óc vào nước bao nhiêu mà lập tức đối chiếu với hình ảnh oán phụ trong phim truyền hình mới xem ngày hôm qua. Lạ . Chỉ thiếu mỗi cái khăn tay để cắn...Ừ, sếp ghen tị người đàn ông kia được chào đón trong khi họ thậm chí còn biết ngài, hiểu, ngài tức giận vì người đàn ông kia được vào nhà chị dâu, được cha mẹ chị dâu công nhận, hiểu, ngài có cảm giác thất bại khi vô tình giúp người kia có được cơ hội vào nhà chị dâu, hiểu...nhưng thề, nếu là , hoặc những nam chính nam phụ xem trong ti vi đều ai có thể treo lên bộ mặt ủy khuất, đau lòng vì bị phản bội như thế. Sếp!!! là đàn ông cơ mà!! Hơn nữa người ta thậm chí còn biết có diện của cõi đời này!! Cứ như cảnh lão gia cưới thêm vợ hai vào cửa mà hai lão thái thái càng vui vẻ hài lòng với con dâu mới, để mặc chính thê nấp đằng sau cây cột thổn thức cam lòng ...

      ...buồn nôn ...

      Sau phút đau thương bi thiết, mắt sếp liền lạnh lẽo lóe ra những tia sáng phức tạp, chút chần chừ chút tiếc nuối đẩy bạn trợ lí thẳng ra trận mạc để hi sinh, còn kèm thêm câu chặn đứng đường lui:" gấp đôi tiền thưởng!!"

      Thế là trước ánh mắt khinh bỉ của hai tiểu tổ tông, ánh mắt ngạc nhiên của gia đình họ Kỉ và ánh mắt khó hiểu của Lục Đình Ngạn, bạn trợ lí chật vật lắp bắp cố kiếm cái lí do hợp lí để nhận bà con quen thuộc với tiểu Bảo tiểu Bối và bày tỏ hi vọng được vào ngồi uống miếng nước chờ sếp mang chìa khóa về.

      cái lí do ngu chê vào đâu được. Sếp nhà ngươi giao con cho nhà ngươi và ra lệnh mang chúng về nhà vậy mà có chìa khóa?? người ngươi là trợ lí và chuyên chăm sóc chúng cơ mà, vậy thường ngày giờ này ngươi mang chúng đâu nếu có chìa khóa?!

      Đó là lí do tiểu Bảo tiểu Bối vừa ăn vừa cho ta ánh mắt khinh thường.

      Ba mẹ kỉ để ý đến điều đó, họ có ấn tượng rất tốt và rất thích cậu trai trẻ này, ừ so với vẻ trưởng thành nghiêm túc của Lục Đình Ngạn, họ thích chằng thanh niên tuy nhìn ngây ngô nhưng có triển vọng và có ý cầu tiến như thế này hơn. Cái gì triển vọng ở đâu ra á?! chàng trai trẻ có đủ kiên nhẫn để trông con giúp sếp, có đủ khôn ngoan để bất mãn hoặc là lộ bất mãn ra ngoài và mang quá nặng chủ nghĩa đàn ông như vào phòng bếp, chăm trẻ con, như thế thôi cũng đủ gánh việc lớn rồi( ta thậm chí còn để ý hình tượng mà lên diễn đàn ngôn tình để than vãn làu bàu như chỉ chuyện ấy có là gì). Còn ý cầu tiến?! Nếu muốn lên cao, ai hạ mình bỏ qua chuyên môn để trông trẻ( ba mẹ Kỉ nhầm rồi, bạn trợ lí phải chỉ chuyên tâm hầu hạ hai tổ tông này , mà còn phải ngừng sử dụng chuyên môn và chuyên nghiệp để hầu hạ cho công ti của sếp lớn nữa).

      Và thế là họ bỏ quên Lục Đình Ngạn qua bên mà trò chuyện rôm rả.

      Kỉ Thu Vũ sau khi loay hoay trong nhà bếp và mang ra ngoài hai dĩa cơm chiên đầy đủ dinh dưỡng cho hai bé cũng chỉ ngồi im lặng nghe, có ý tiếp chuyện người đàn ông mấy lần muôn há mồm bên cạnh.
      1012 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.