1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con đường theo đuổi vợ - Lâm Lâm (13)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Gặp nhau tức là có duyên.
      Edit: Thanh Thanh Mạn
      Cùng với thanh thông báo nhu hòa dễ nghe, Mạc Viện Viện mang tiểu bảo chậm rãi theo dòng người xuống Tinh hạm, tàu chiến rộng mở, làm chỗ cập bến cho từng chiếc từng chiếc tàu bay .

      Nhìn mọi người dựa ký hiệu đó lục tục lên tàu bay, Mạc Viện Viện nhịn được có chút đau đầu.

      Nơi thuê cách nơi này rất xa, nếu bộ, đại khái phải khoảng ngày, nhưng muốn tàu bay phải trả tiền, mà bây giờ xu cũng có.

      “Mạc tiểu thư, xin chờ chút!”

      giọng có chút quen thuộc vang lên, Mạc Viện Viện xoay người, nhìn sang.

      ông cụ mặc đồng phục xanh đậm tới, Mạc Viện Viện lễ phép cười: “Xin chào, hạm trưởng Katel.”

      Người tới chính là người lúc trước coi trọng lời khuyên của Mạc Viện Viện, hạm trưởng Katel.

      Vẻ mặt Katel khó coi, gật gật đầu: “Mạc tiểu thư, tôi xin lỗi, cũng áy náy, là tôi quá mức tự đại, làm phụ ý tốt của , để nhiều hành khách gặp nạn như vậy.”

      Mạc Viện Viện thần sắc lạnh nhạt, gật đầu: “ cần vậy, ngài làm hết chức trách của mình, huống chi khi đó thời gian quá ngắn, dù ngài phát kẻ cướp, chỉ sợ muốn làm gì cũng kịp.” xong, xoay người rời .

      “Xin chờ chút, Mạc tiểu thư, xin tha thứ cho tôi mạo muội chưa được cho phép đọc tư liệu của .”

      Mạc Viện Viện nhướn mày, đợi câu tiếp theo.

      “Là thế này, bởi vì cảm tạ ý tốt của , tôi và công ty xin phép trả lại toàn bộ chi phí chuyến Tinh hạm này cho .”

      Ấn đường Mạc Viện Viện giật mạnh, mừng thầm thôi, lần này là 3000 Tinh tệ đó.

      Tuy rằng trong lòng kêu gào mau đáp ứng, nhưng mặt lại lạnh nhạt vô cùng: “Đây là tiền bịt miệng? Hay là bồi thường?”

      Katel thành khẩn cúi đầu: “Đây phải là bồi thường hay gì khác, đây chỉ là tâm tư riêng của tôi, tôi chỉ hy vọng có thể có khả năng giúp chút, mong nhận lấy.

      Mạc Viện Viện khẽ nghiêng người tránh , tiểu bảo nhìn Katel, nhàng kéo Mạc Viện Viện.

      Mạc Viện Viện ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng: “Tiểu bảo, sao vậy? thấy mẹ chuyện với ông sao?”

      Tiểu bảo có chút ủy khuất mím môi: “Mẹ, con thấy người ông đổ máu rồi.”

      Mạc Viện Viện cả kinh, ngược lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền hòa của ông cụ nhìn mình. Giây lát, đứng dậy : “Tôi nhận ý tốt của ông, nhưng mà để báo đáp, tôi có ý tốt muốn nhắc nhở ông,” tiến lên hai bước, tới gần Katel: “Nơi này có người làm hại ông, ông phải cẩn thận.”

      Katel ngạc nhiên nhìn , rất nhanh ý cười phủ lên gò má: “Cám ơn .” Đối với năng lực của Mạc Viện Viện, Katel có chút phỏng đoán, thế giới này năng lực của mỗi người đều giống nhau, giống như ông.

      Năng lực của ông là có thể phán đoán tốt các tuyến đường an toàn giữa các hành tinh, có thể kịp thời tránh né những hố đen, đây cũng là lý do ông được làm cơ trưởng.

      Ông đoán có thể năng lực của là biết trước hay là cái gì khác, nhưng mà mặc kệ thế nào, loại năng lực này cực kỳ hiếm thấy, mà hiếm thấy người bình thường có năng lực mạnh đều bị quản chế vì phục vụ cho liên minh, đương nhiên cũng loại trừ người đặc biệt lẩn trốn nên lọt lưới.

      Đối với mạo hiểm bại lộ, mạo hiểm để nhắc nhở ý tốt, ông cảm thấy thập phần kinh ngạc, nhưng cùng đó cũng có vui mừng, điều này làm ông cảm thấy vì tranh thủ chút lợi ích là đáng giá.

      Nhanh chóng đối chiếu, Mạc Viện Viện cúi đầu, quét mắt nhìn số tiền ngừng nhảy lên, cuối cùng kinh ngạc phát con số cư nhiên nhảy đến vạn.

      Mạc Viện Viện vội vàng xoay người gọi Katel lại: “Hạm trưởng Katel, có phải ông chuyển tiền sai rồi .”

      Katel cười nhìn : “Nhiều hơn là phần tạ lễ của ta.”

      Mạc Viện Viện chắc lưỡi, lễ vật này đúng là lớn , còn nhiều hơn so với tiền lương nửa năm của .

      Hai người trái phải mỗi người người ngả.

      Cách đó xa, sau lưng tàu bay lóe lên bóng dáng người đàn ông, nhìn qua lại giữa hai người, do dự lát, cuối cùng dừng lại ở phía sau hạm trưởng Katel ở rất xa.

      Lên tàu bay, Mạc Viện Viện ôm con trai ngồi cạnh cửa sổ, lẳng lặng mất hồn.

      Tàu bay khởi động rất nhanh, người và vật trước mắt đều chậm rãi , trong tầm nhìn chỉ còn bầu trời màu xanh biếc.

      Bỗng nhiên, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, giọng trầm thấp ám ách vang lên: “ khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

      Giọng này…

      Mạc Viện Viện cả kinh, vội quay đầu lại, tóc đen nhánh, ánh mắt màu hổ phách, làn da màu đồng cổ, cằm củ ấu ràng, đây là…Vị quan chỉ huy của hạm đội Báo Long kia, Quý Trạch Hi.

      Mạc Viện Viện cắn môi dưới, cho có lệ: “Đúng vậy, thực khéo.”

      Tiểu bảo rất có hứng thú với Quý Trạch Hi: “Chào chú.”

      Thần sắc Quý Trạch Hi nhu hòa nhìn tiểu bảo: “Chào tiểu bảo.”

      Tiểu bảo giơ tay với : “Ôm.”

      Quý Trạch Hi vươn bàn tay khớp xương ràng ôm bé lên đầu gối mình.

      Tiểu bảo nghiêng người nhìn : “Chú là quan sĩ huy?”

      Quý Trạch Hi cười gật gật đầu.

      Tiểu bảo: “Mẹ chú rất lợi hại, vậy chú có lợi hại hơn Dori ?”

      Quý Trạch Hi chân tướng, Mạc Viện Viện có chút xấu hổ ôm tiểu bảo trở về, : “Dori là người máy của nhà tôi.”

      Quý Trạch Hi bật cười, nhéo nhéo mặt tiểu bảo, : “Chú khẳng định lợi hại hơn Dori.”

      Vẻ mặt tiểu bảo kinh thán: “Vậy nhất định chú làm được bánh ngọt Tinh hạm !”

      Ý tứ Quý Trạch Hi hàm xúc , quét mắt nhìn Mạc Viện Viện, gật gật đầu.
      Trước kia Tĩnh Di giỏi nấu nướng, làm bữa cơm trong phòng bếp có thể so sánh với trường tai họa, vậy tại cũng là như thế.

      Mạc Viện Viện cười gượng hai tiếng, vụng trộm trừng mắt nhìn tiểu bảo cái.
      Tiểu bảo căn bản chú ý, chỉ có con ngươi đen bóng lóe sáng nhìn Quý Trạch Hi bên cạnh.

      Quý Trạch Hi cười cười sờ sợi tóc mềm mại của bé: “Đương nhiên, tài nấu ăn của chú rất lợi hại, còn giỏi hơn so với người máy Tinh hạm nha.”

      Tiểu bảo “Oa” tiếng, quyết đoán vứt bỏ mẹ, chui vào vòng ôm của Quý Trạch Hi.

      Quý Trạch Hi luống cuống tay chân tiếp nhận, cuối cùng giữ yên tiểu bảo trong ngực, nhìn về phía Mạc Viện Viện: “Trước đó có duyên gặp lại, vậy bây giờ…”

      Giọng điệu người đàn ông trầm chậm rãi, nghe vào trong tai Mạc Viện Viện lại chứa tia ái muội và nguy hiểm.

      Ra vẻ tức giận nhìn đứa con vứt bỏ mẹ ruột, Mạc Viện Viện ha ha cười hai tiếng, dời tầm mắt về phía cửa sổ, trốn tránh ý trong lời của .

      Quý Trạch Hi cũng gấp, chỉ nhu hòa nhìn cái, cúi đầu thầm với tiểu bảo.

      Trong lòng Mạc Viện Viện tò mò, lỗ tai tự chủ nhích lại gần.

      Tiểu bảo: “Chú, chú có thể làm bánh ngọt xanh đỏ sao?”

      Tim Quý Trạch Hi nghe câu hỏi của tiểu bảo liền mềm nhũn: “Có thể, còn có thể làm nhiều loại nữa.”

      “Vậy chú biết làm thịt viên sao?”

      “Biết.”

      Tiểu bảo cúi đầu nghĩ nghĩ, lườm Mạc Viện Viện liếc mắt cái, giọng hỏi: “Vậy chú biết làm rau xanh sao?”

      Quý Trạch Hi nhìn vẻ mặt tiểu bảo ghét bỏ lại thể hỏi, cúi đầu cười : “Biết, hơn nữa ăn ngon lắm nha.”

      Tiểu bảo kêu lên tiếng: “Tuyệt quá.” Quay đầu nhìn Mạc Viện Viện: “Mẹ, chúng ta mang chú về nhà , bây giờ Dori còn chưa tới, chú có thể thay thế.”

      Giọng trẻ con mang theo ngây thơ hồ đồ, lại có cao hứng.

      Mạc Viện Viện: “…”

      Quý Trạch Hi: “…”
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Cùng ăn tối
      Editor: Mèo Hoang

      Phi thuyền nhanh chóng hạ cánh, Mạc Viện Viện ôm Tiểu Bảo, xách theo túi của mình, rồi tự động tới cửa nhà trọ mới thuê.

      "Cám ơn đưa tôi về." Mạc Viện Viện lịch vui vẻ lời cảm ơn, cánh tay nhanh chóng vặn chốt khóa cửa, rồi đóng cửa cách nhanh chóng.

      Đột nhiên có sức mạnh ập tới, cửa bị kéo ra, bộ dạng Quý Trạch Hi tươi cười hoà nhã nhìn Mạc Viện Viện, " đường xa như vậy, thấy nên mời tôi uống chén nước bày tỏ cảm ơn hay sao?"

      Mạc Viện Viện giương mắt nhìn , đầu óc trống rỗng.

      Nhớ tới ý nghĩ trong đầu là quan chỉ huy hạm đội Báo Long phải người xấu, lúc này ta lại đưa bản thân về cũ, ai có thể đoán được da mặt ta càng ngày càng dày.

      Thấy Mạc Viện Viện ngây người, Quý Trạch Hi bước chân vào.

      Vẻ mặt Tiểu Bảo tươi cười vẫy tay với , "Chú, mau tới đây."

      Quý Trạch Hi sải hai bước vào trong phòng, Mạc Viện Viện bất mãn nhìn con trai dắt tay ta vào bên trong tham quan, suy nghĩ chút, lại vào phòng bếp rót cốc nước, cầm ra cho .

      Quý Trạch Hi cười tiếng cám ơn, nhận lấy cái cốc uống hết hơi cạn sạch, sau đó vào phòng bếp đặt cốc thủy tinh xuống, hết sức tự nhiên mở tù lạnh ra nhìn vào, "Xem ra chúng ta phải mua đồ, ở đây đều trống , có gì cả."

      "..." Loại giọng điệu quen thuộc này là thế nào, cũng nhớ thân quen với như vậy.

      Tiểu Bảo vừa nhảy vừa kêu, "Được, được, chúng ta thôi mẹ."

      Mạc Viện Viện nhìn Tiểu Bảo cái, sao cũng được bị cậu nhóc kéo ra cửa.

      Quý Trạch Hi nện bước lười biếng lại vừa thích ý theo phía sau.

      xa nhà trọ là khu chợ mua bán , đồ bên trong có thể tự do lựa trọn lựa, mà Tiểu Bảo chảy nước miếng lên phía trước, Mạc Viện Viện chần chừ nhìn thứ này thứ kia chút, chỉ có Quý Trạch Hi quyết định lựa chọn nhanh gọn đồ gia vị thể thiếu, cùng với thịt và rau cỏ.

      Khi tới khu rau, Tiểu Bảo nhìn cầm lấy bó rau cải màu xanh, : "Chú, cái này ăn ngon, có mùi vị."

      Quý Trạch Hi cười để rau vào trong rỏ, "Chờ nấu xong có mùi vị."

      Tiểu Bảo nhíu mi, như người lớn thầm: "Được rồi, thực hết cách với chú."

      Mạc Viện Viện: "..."

      Quý Trạch Hi buồn cười xoa đầu cậu nhóc, đưa cho cậu cái túi, "Lấy , bên trong là thịt tươi, chờ khi về nhà làm thịt viên cho cháu."

      Nghe vậy, Tiểu Bảo lập tức sít sao cầm lấy túi to, ánh mắt cảnh giác còn quét vòng xung quanh.

      Mạc Viện Viện biết gì nhìn hai người chơi đùa cùng nhau, cuối cùng thoáng lui về phía sau nửa bước, làm bộ như người đường.

      Cách đó xa, đôi vợ chồng già tới, mặt mày bà cụ hiền lành nhìn qua Tiểu Bảo, lại nhìn sang Quý Trạch Hi, quay đầu thầm với bạn già, "Nhìn nhà ba người đó tốt, thằng nhóc nhà chúng ta đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ cũng có bảo bối đáng như thế."

      Mạc Viện Viện muốn chạy tới, lớn tiếng cho bọn họ biết, bảo bối này là của , chứ có quan hệ gì với người bên cạnh. Tiếc rằng đây cũng chỉ là suy nghĩ, chịu đựng xúc động muốn thét lên, Mạc Viện Viện sách theo hai cái giỏ này nọ, vội vàng bước tới khu vực tính tiền.

      Khóe miệng Quý Trạch Hi khẽ nhếch cười, thương nhìn nổi đóa, trong lòng suy nghĩ so với trước đây càng đáng như thế.

      Tiểu Bảo chạy chậm theo sau Mạc Viện Viện, trong miệng nhắc nhở: "Mẹ, còn có cái này."

      Mạc Viện Viện đặt giỏ bàn, hung dữ cầm thịt trêm tay Tiểu Bảo, thả vào trong giỏ.

      "Đich" tiếng, con số trong quang não* ngừng nhảy lên, mắt thấy rất nhiều Tinh Tệ sắp còn nữa, trong lòng Mạc Viện Viện ngừng rỉ máu.

      (*)Quang não tức là 1 loại thiết bị liên lạc, có thể sử dụng như máy tính, hay xuất trong các thể loại truyện ngoài hành tinh, nó còn có thể là điện thoại ,,,,

      Trở lại nhà trọ, Mạc Viện Viện chui đầu vào phòng sinh hoạt chung, thu dọn lại phòng, Tiểu Bảo quyết đoán vứt bỏ mẹ, ở sau lưng Quý Trạch Hi chạy tới chạy lui.

      Phòng khách rất , treo rèm cửa sổ, thu thập xong giường chiếu, Mạc Viện Viện ôm cánh tay dựa vào bên cửa, mà cửa trong phòng bếp mở ra cho nên thu hết mọi thứ vào mắt.

      Quý Trạch Hi vén tay áo sơ mi màu trắng lên, cánh tay màu đồng cầm dụng cụ dụng cụ cắt gọt, phát ra cảnh đẹp gợi cảm, sợi tóc đen do cúi đầu mà rũ xuống, che phân nửa gò má của .

      Mạc Viện Viện nhìn kỹ gò má của chút, trong nội tâm ngừng so sánh với gò má của người đàn ông trong mộng.

      Khuôn mặt người đàn ông trắng nõn sạch , mang theo nhã nhặn tuấn tú, mà da màu đồng, gò má gần như có ít râu, thoạt nhìn có chút lười nhác tang thương.

      "Mẹ nhìn cái gì vậy?"

      Mạc Viện Viện cúi đầu, Tiểu Bảo đứng trước mặt , ngước mắt tò mò nhìn .

      " có nhìn gì cả." Mạc Viện Viện cúi người xuống, cười cười véo mũi con trai cái, "Ngày mai phải tới trường học báo danh, Tiểu Bảo chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?"

      Tiểu Bảo thở dài, "Trước khi đến, ông nội Raton với con, trường học nhất định phải , cho nên mẹ cần hỏi con nữa."

      Ấn đường Mạc Viện Viện nhảy loạn, gân xanh nổi lên thái dương, lại ra nét mặt tươi cười, "Chỗ đó có rất nhiều bạn bè đáng , chẳng lẽ con vui sao?"

      Tiểu Bảo nhìn cái, "Tàm tạm, tóm lại con cũng vì mẹ mới ."

      Mạc Viện Viện cắn răng, ""Vâng, vậy mẹ cám ơn con."

      'Xèo' tiếng, phòng bếp truyền đến tiếng xào nấu, rất nhanh mùi thơm truyền ra.

      Tiểu Bảo say mê nheo con mắt lại, " là thơm."

      Mùi vị này thấy thực mê người, Mạc Viện Viện phải là thừa nhận, tài nấu nướng của vị quý quan chỉ huy xác thực phải là dối.

      Thức ăn rất nhanh được đưa lên bàn, Quý Trạch Hi đứng bên cạnh bàn, lại cười : "Ăn cơm ."

      Lời còn chưa dứt, Tiểu Bảo như con mèo được chủ nhân cho ăn, mà nhanh chóng chạy qua.

      Mạc Viện Viện cầm lấy nước trái cây bàn vội vàng theo.

      bàn bên cạnh phòng bếp khéo léo bày biện sắc hương đủ vị bốn mặn canh.

      Tiểu Bảo phí sức bò lên ghế, khôn ngoan nhìn hai người lớn bên cạnh.

      Quý Trạch Hi tươi cười nhìn Mạc Viện Viện an vị chỗ ngồi, mới ngồi xuống bên cạnh .

      Mạc Viện Viện khẽ nhíu mày lại, Quý Trạch Hi giống như hoàn toàn có phát khó chịu, chỉ giơ cái thìa múc hai thịt viên đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, "Ăn thử xem."

      Tiểu Bảo tươi cười con mắt híp lại thành ngã rẽ, "Cám ơn chú, " xong chờ đợi được há mồm cắn ăn.

      "Ưm, ăn rất ngon." Tiểu Bảo vừa nhai, nếm thử hương vị, sau đó lập tức nhanh chóng ăn hết thịt viên trong bát, sau đó trơ mắt nhìn .

      Quý Trạch Hi thấy nó giống như con chó con mang theo ánh mắt thèm xương, nhịn được bật cười.

      Vừa định múc thêm muỗng, Mạc Viện Viện ngăn cản : "Ăn rau trước , sau đó mới ăn thịt viên."

      Nụ cười mặt Tiểu Bảo lập tức hạ xuống, "Mẹ, chờ lát nữa ăn mà."

      " được, " Mạc Viện Viện đem vài món gần thằng bé gắp cho vào bát nó, " ăn hết cái này, được ăn thịt."

      Tiểu Bảo đáng thương chuyển mắt sang Quý Trạch Hi.

      Quý Trạch Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ý bảo cũng có cách nào.

      Xin giúp đỡ cũng vô vọng, Tiểu Bảo từng miếng từng miếng nhai đô ăn, cố gắng thuyết phục chính mình đây là thịt viên... Đây là thịt viên...
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Về sau là hàng xóm

      Màn đêm buông xuống, tòa cao ốc có nhiều chỗ sáng lên những ánh đèn.

      Dỗ tiểu bảo ngủ xong, Mạc Viện Viện đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

      Ở đây rất khác so với Morrie Tinh.

      Morrie Tinh là nông nghiệp tinh cầu, toàn bộ tinh cầu lấy trồng trọt làm chủ, nơi đó đa số người dân đều ở tại trang viên hoặc là bên trong dân cư hai tầng, mà ở đây lại là những tòa cao ốc ở san sát nhau, bốn phía tràn đầy những tòa nhà lạnh như băng.

      Tập đoàn Đức Lý tại Morrie Tinh mà Mạc Viện Viện làm việc là nơi kinh doanh lấy kiểu mẫu nông nghiệp làm chủ, mà công việc của chỉ là nhân viên nho tiếp đãi khách, nhưng bỗng nhiên nhận được điều lệnh từ Tổng công ty, điều này dẫn tới náo động rất lớn trong cái văn phòng bé của , vì thế phá lệ mời ba mỹ nữ cộng cùng ăn trưa làm tiệc ăn mừng.

      Nghĩ đến ngày mai phải đến tổng bộ báo danh, đối với con đường phía trước như thế nào, trong lòng Mạc Viện Viện khó tránh khỏi có chút yên.

      Kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn, Mạc Viện Viện xõa tóc ra, nằm xuống kế bên tiểu bảo.

      Trong phòng là mảnh yên tĩnh, tại trải qua những trầm bổng phập phồng làm cho tâm tình của khó có thể bình tĩnh giống như lúc xưa.

      Nhắm mắt lại, suy nghĩ của Mạc Viện Viện tự chủ được phát tán ra ngoài, đầu tiên là nghĩ đến hạm trưởng Katel, biết ông ta có thoát khỏi hiểm cảnh hay . Lại nghĩ đến Judy, mỹ nữ hoạt bát nhiệt tình, bất quá điều đáng tiếc chính là tình huống lúc đó quá mứa hỗn loạn, có lưu lại phương thức liên lạc.

      Nhớ nhớ lại, bóng dáng tuấn tao nhã nhảy vào, sơ mi trắng, quần đen dài, dáng người cao ráo giơ tay nhấc chân đều vô ý bày ra ít lười biếng.

      Đó là. . . . . Quý Trạch Hi.

      Nghĩ đến , lại nghĩ đến bữa cơm chiều, nghĩ là lại có bộ dáng phải thể , đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng hi vọng, chờ mong có thể mở miệng giữ lại, cùng với lúc quả quyết mở cửa tiễn khách lại có vẻ mặt mất mác giống như chú mèo bị mất cuộn len thích.

      Khóe miệng Mạc Viện Viện nhịn được nở nụ cười.

      Đêm dần dần khuya, trong phòng bất tri bất giác vang lên tiếng thở đều đều.

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Mặt trời dần dần lên cao lóe ra những ánh sáng vàng, Mạc Viện Viện rót hai ly sữa xong sau đó luống cuống nướng vài miếng bánh mì.

      Tiểu bảo nhu thuận rửa mặt xong tới, “Mẹ, cháy rồi.”

      Mạc Viện Viện vội buông cái ly, xoay người nhìn khói từng đợt tỏa ra từ cái lò nướng bánh mì điện tử.

      Tắt công tắc, Mạc Viện Viện ha ha cười gượng hai tiếng, “Bảo bối, bằng chúng ta ra ngoài tùy tiện ăn gì đó được ?”

      Uống sữa xong, tiểu bảo thở dài, “ biết, mẹ.”

      Mạc Viện Viện nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, trong lòng chưa bao giờ có chờ đợi đối với Dori như thế.

      Chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Viện Viện mở cửa, liền nghe được tiểu bảo vui mừng kêu tiếng, “Chào chú.”

      Hơi giương mắt, Mạc Viện Viện thấy Quý Trạch Hi mang theo túi lớn đứng ở trước cửa, xem tư thế hẳn là định gõ cửa

      “Sớm.” Thấy Mạc Viện Viện nhìn qua, Quý Trạch Hi mỉm cười chào hỏi.

      Mạc Viện Viện nhìn , sau lúc lâu mới : “Tối hôm qua trở về sao?”

      Quý Trạch Hi mỉm cười tới, Mạc Viện Viện phản ứng chậm nửa nhịp muốn cản lại.

      Quý Trạch Hi nhạy bén xoay người, vòng qua cánh tay của vào.

      Tiểu bảo cực kì phối hợp ngồi xuống bàn chờ thức ăn.

      Mạc Viên Viện hung hăng trừng mắt nhìn tiểu quỷ thấy ăn liền quên mất mẹ, bản thân cũng oán hận ngồi xuống.

      Quý Trạch Hi quen thuộc mang bát đĩa lên, sau đó lấy cơm hộp trong túi ra.

      Thấy tiểu bảo ‘a hu’ cắn xuống nửa cái bánh bao, Mạc Viện Viện hóa phẫn nộ thành sức ăn, cũng gắp cái, ngụm cắn xuống nửa.

      Da bánh mềm mại bao lấy nước canh đậm đặc, thịt bên trong cũng rất ngon, Mạc Viện Viện khỏi nheo mắt lại.

      Quý Trạch Hi thấy dáng vẻ hưởng thụ, trong đầu lập tức nhớ những lúc nấu cơm cho ăn, biểu cảm của cũng như thế này, cặp mắt tròn tròn khi say mê híp thành trăng lưỡi liềm, vẻ mặt hài lòng của làm cho cảm thấy vì mà rửa tay nấu canh cả đời cũng cam tâm tình nguyện.

      Vẻ mặt giống nhau, sát thủ phòng bếp giống nhau, dáng vẻ giống nhau, tính tình giống nhau, những thứ này giống nhau làm cho người ta nhận lầm là Tĩnh Di. Chỉ trừ bỏ bên người bây giờ có tiểu bảo. . . . . .

      Nghĩ đến vài năm trước, có người đàn ông thay thế đứng ở cạnh , trong lòng của giống như bị lửa đốt cháy, muốn mở miệng hỏi , có phải bây giờ chút ấn tượng nào đối với , chỉ xem như là người xa lạ phải . . . . .

      đúng, ít nhất tại xem như là bạn bè, tuy rằng thoạt nhìn có chút tình nguyện.

      Lại ăn hai cái bánh bao, bao tử Mạc Viện Viện như đáy, lúc này mới đưa mắt nhìn , “Quan chỉ huy Quý, bánh bao này mua ở đâu vậy? Ngày mai tôi mua ít.”

      Quý Trạch Hi mỉm cười, chỉ vào chính mình.

      Mạc Viện Viện sửng sốt, “Đây là làm sáng nay?”

      Quý Trạch Hi gật gật đầu, “ tại chúng ta cũng coi như là bạn bè, về sau kêu tôi là Trạch Hi .”

      Há miệng mắc quai, lấy đồ của người mềm tay, Mạc Viện Viện cân nhắc chút, gật đầu, “Cám ơn , Trạch Hi.”

      thanh mềm mại nhè nhàng chui vào trong tai, Quý Trạch Hi nhịn được run lên, cách vài năm lại nghe được gọi như vậy lần nữa, trong lòng nhịn được có chút kích động, từ trong lỗ tai ra ngoài đều có chút ngứa.

      Tiểu bảo cắn bánh bao, ánh mắt đen lúng liếc nhìn Quý Trạch Hi.

      Quý Trạch Hi chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Tiểu bảo mím môi, lắc đầu thất vọng, cúi đầu tiếp tục cắn bánh bao.

      Hai tiếng “tích tích” chợt vang lên, Mạc Viện Viện nâng cổ tay nhìn thời gian, “Tiểu bảo mau ăn nhanh, đến giờ chúng ta nên đến trường học rồi.”

      Tiểu bảo gật gật đầu, cố gắng đem hai miếng cuối cùng ăn hết, sau đó nhảy xuống ghế.

      Quý Trạch Hi đứng dậy thu dọn hộp đựng thức ăn, “Tôi ở cách vách, về sau chúng ta chính là hàng xóm.”

      Mạc Viện Viện mở cửa, nghe vậy nhìn nhìn cánh cửa trắng bên cạnh, chỉ chỉ, “Nơi này?”

      Quý Trạch Hi bước chân dài ra, gật gật đầu, “Ừ. Có việc gì có thể đến tìm tôi.”

      Mạc Viện Viện sốt ruột hoảng hốt đóng cửa lại, vừa nắm tay tiểu bảo vừa ra cửa, vừa gật đầu lung tung, “Được, tôi , gặp lại sau.”

      Tiểu bảo vẫy vẫy tay bé, vội vàng di chuyển chân ngắn theo Mạc Viện Viện qua chỗ rẽ.

      Quý Trạch Hi đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn, lâu sau, khóe miệng mới lộ ra nụ cười.
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương: Ngày đầu tiên làm
      Editor: Serena Nguyen

      Trường Tiểu Bảo học ở Harry Tinh là trường hàng đầu, trước khi nhập học là cần phải kiểm tra.

      Mạc Viện Viện mang Tiểu Bảo đến phòng rộng rãi, bên trong có hai giáo viên nam nữ.

      Mạc Viện Viện đẩy đẩy Tiểu Bảo, ý bảo thằng bé qua.

      Tiểu Bảo liếc cái, mang theo biểu cảm 'hết cách với mẹ', tới.

      Thoạt nhìn giáo viên nam rất thích cười, ánh mắt cười híp lại, "Bạn , tên con là gì?"

      Tiểu Bảo đứng ở trước mặt hai người, nghiêm trang : "Con là Mạc Tiểu Bảo, năm nay hai tuổi."

      giáo bị bộ dáng đáng của bé đùa đến nhịn được vui lên, "Mạc Tiểu Bảo, con có biết hôm nay tới đây làm gì ?"

      Tiểu Bảo bày ra bộ mặt cái này mà cũng biết, : "Đến trường."

      Thầy giáo lấy ra bài thi kiểm tra IQ từ quang não, "Như vậy trước khi lên lớp, chúng tôi chơi trò chơi vấn đáp trước."

      Tiểu Bảo mở mắt nhìn ảo ảnh xuất trung, rất nhanh tìm ra đáp án.

      Thầy giáo mỉm cười nhìn về phía giáo, " Ailie, đứa này tệ, thông minh."

      Ailie gật gật đầu, "Thầy Caton, dựa theo luật cũ, học sinh là của tôi."

      Caton bất đắc dĩ thở dài tiếng, đứng dậy : "Được rồi, về lớp ."

      Ailie lôi kéo Tiểu Bảo đến trước mặt Mạc Viện Viện, "Chúng tôi quyết định tuyển bé, bây giờ bé vào lớp của tôi, do tôi trông giữ."

      Mạc Viện Viện tươi cười : "Vậy phiền rồi."

      Ailie khách khí cười cười, mang Tiểu Bảo đến phòng học.

      Mạc Viện Viện xem giờ, vội vàng chạy đến công ty báo danh.

      Tập đoàn Đức Lý hơi xa so với trường của Tiểu Bảo, lúc Mạc Viện Viện vội vàng chạy đến đó, nhân viên tập đoàn sớm bắt đầu ngày công tác.

      Ổn định lại hô hấp, Mạc Viện Viện mang theo gương mặt mỉm cười đúng mực vào đại sảnh.

      vị mỹ nữ tóc xanh thẫm mỉm cười đứng dậy, "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ?"

      Mạc Viện Viện cười đáp lại, "Xin chào, tôi là đến báo danh."

      Nụ cười của mỹ nữ lập tức phai nhạt vài phần, "Phòng nhân ở lầu 9."

      Mạc Viện Viện gật đầu cảm ơn, về phía thang máy.

      Nhìn Mạc Viện Viện xa, mỹ nữ tóc xanh quay đầu : "Lại là ả nhà quê từ ngôi sao lạc hậu tới."

      Arvil ngẩng đầu lên từ đống tư liệu, "Đừng như vậy, Chilie."

      Chilie khinh miệt nhìn quần áo, ý bảo Arvil nhìn, " nhìn quần áo lỗi thời của tôi này, chẳng lẽ còn quê mùa?"

      Arvil thuận thế nhìn thoáng qua, từ xa chỉ nhìn đến bóng lưng nho của , nhưng bộ quần áo công sở này đúng là phong cách mười mấy năm trước.

      Arvil cười cười bình luận, cúi đầu, lại nghiên cứu tư liệu trước mặt.

      Chilie kiên nhẫn : " lại bồi dưỡng?"

      Arvil gật gật đầu bừa, suy nghĩ chìm vào biển sách.

      Lầu 9, phòng nhân , trải qua đống thủ tục rườm rà, vụn vặt, rốt cục Mạc Viện Viện cũng hoàn thành thủ tục giấy tờ. d'đ;l/q'đ

      Bắt thang máy đến trước cửa phòng thư ký của bộ phận sản xuất ở tầng 13, Mạc Viện Viện nắm tay, gõ cửa.

      Có tiếng trả lời, cửa mở ra, vị mỹ nữ tóc hồng nhìn , " tìm ai?"

      Mạc Viện Viện chỉnh chỉnh thần sắc, "Tôi là trợ lý thư ký mới tới, tôi là Mạc Viện Viện."

      Tóc hồng mỹ nữ đánh giá vòng, cuối cùng thần sắc mang theo chút khinh thị, miệng thấp giọng thầm, "Nhìn cũng có gì đặc biệt."

      Mạc Viện Viện hiểu, nhướng mày nhìn ta.

      Mỹ nữ tóc hồng miễn cưỡng : "Hoan nghênh, tôi là Nina," xong nghiêng người cho vào.

      Phòng trong, mỹ nữ tóc nâu cười đứng dậy, "Tôi là Cathy, rất vui có thể làm việc với ."

      Nina hừ lạnh tiếng, xoay người trở về vị trí của mình.

      Mạc Viện Viện đánh giá vòng, phát trong phòng có ba bốn cái bàn, nhưng chỉ có hai cái ghế.

      Cathy đứng Mạc Viện Viện cùng ấy, "Phòng thư ký chúng ta tương đối , ghế đều đặt ở kho. , tôi mang lấy."

      Mạc Viện Viện tự nhiên mỉm cười theo.

      "Tôi nghe là từ chi nhánh Morrie Tinh?" Cathy nhìn như lơ đãng liếc nhìn Mạc Viện Viện cái.

      Mạc Viện Viện gật đầu : "Đúng vậy."

      Căn cứ nhiều sai nhiều, có thể .

      Cathy cười cười, "Trước đây làm chức gì ? Cũng làm thư ký sao?"

      ", làm tiếp tân."

      Loại tình này cần giấu diếm, dù sao trong hồ sơ đều viết ràng, Mạc Viện Viện bình thản trả lời.

      Trong mắt Cathy nhanh chóng lóe lên tia kinh ngạc, "Vậy sao có thể được phân đến bộ phận thư ký?"

      Mạc Viện Viện cười cười, về vấn đề này cũng muốn biết, được hả.

      Thấy trả lời, Cathy lập tức suy nghĩ, vậy nhất định là vào thông qua quan hệ.

      Nghĩ đến tin tức Lưu tổng giám đốc muốn tuyển thư ký làm trợ lý đặc biệt, ánh mắt khỏi tối sầm lại, ý cười bên miệng cũng có chút giữ được rồi.

      Kho hàng ở chỗ rẽ cầu thang, hai người chuyện tới cửa, Cathy mở cửa, bụi đất bên trong ập tới.

      Cathy ghét bỏ ôm cái mũi, nhíu nhíu mày, " vào trong chọn ."

      Mạc Viện Viện thăm dò nhìn nhìn bụi bay trải rộng bên trong, cẩn thận nhấc chân tiến vào.

      Kho hàng rất lớn, thượng vàng hạ cám gì đó bên trong rất nhiều, gần góc cửa có vài cái ghế xoay, Mạc Viện Viện dùng sức kéo cái ghế thoạt nhìn cũ đến tám phần, ra ngoài.

      Cathy lập tức đóng cửa vào.

      Vừa sắp xếp xong bàn ghế, bàn liền 'bốp' ném đến chồng tư liệu.

      Mạc Viện Viện ngẩng đầu nhìn qua, Nina vẻ mặt kiên nhẫn, "Nghe trước đây làm ở bộ phận tiếp tân, như vậy cũng biết gì về công việc của bộ phận sản xuất, toàn bộ tư liệu này đều phải nhớ, tôi cũng muốn vì mà bị mắng." Die nd da nl e q uu ydo n

      Mạc Viện Viện cười cười, ôn hòa : "Được, tôi biết rồi."

      Nina hừ tiếng, lắc lắc dáng người yểu điệu quay lại vị trí của mình.

      Cathy quay đầu nhìn về Mạc Viện Viện, nhu hòa nở nụ cười, cúi đầu vội làm việc của mình.

      Mạc Viện Viện thở hắt ra, yên lặng xem tư liệu.

      Thời gian ngày liền trôi qua như vậy, chạng vạng, Nina thu thập vật phẩm tán loạn bàn, xinh đẹp đứng dậy dời .

      Cathy thấy thế cũng dừng công việc trong tay, quay đầu nhìn về phía Mạc Viện Viện, "Tan tầm rồi, về sao?"

      Mạc Viện Viện vội sửa sang lại tư liệu, cầm lấy túi xách, "Cùng nhau ."

      Cathy cười đứng ở cửa chờ Mạc Viện Viện, mới khóa cửa, cùng đến thang máy.

      Nâng cổ tay nhìn thời gian, Mạc Viện Viện có chút sốt ruột.

      Cathy nhìn bộ dáng nhíu mày của , dò hỏi: " còn có việc?"

      Mạc Viện Viện cười cười, gật đầu, "Tôi phải đón con trai tôi tan học."

      Nghe xong lời này, Cathy lòng buông lỏng, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc chắc chắn là phải chưa kết hôn, mà có con trai, như vậy khẳng định ở trong danh sách.

      có quan hệ cạnh tranh, Cathy cười ràng chân thành hơn rất nhiều, "Nếu như sốt ruột, tôi tiễn đoạn đường."

      Mạc Viện Viện ngượng ngùng nở nụ cười, tiếp nhận ý tốt của ấy.

      Chỗ đỗ tàu, Mạc Viện Viện ngây ngốc nhìn phi hành loại có thể là hào hoa xa xỉ trước mắt, "Đây là của ?"

      Cathy nở nụ cười, "Đúng vậy, Tinh tệ kiếm mấy năm nay đều để mua nó."

      Mạc Viện Viện chặc lưỡi, chui vào theo Cathy, "Cái này phải mất bao nhiêu Tinh tệ?"

      "28 vạn."

      Mạc Viện Viện lè lưỡi, quay đầu nhìn cảnh sắc chợt loé rồi biến mất ngoài cửa sổ.
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Tuyên bố chủ quyền

      Editor: Tiêu Tương

      Đến trường học, Mạc Viện Viện vội vàng cảm ơn xong xuống phi thuyền chạy vào trong.

      Trời chạng vạng tối, trong trường học có chút vắng vẻ, nghe theo thanh mà tới phòng học.

      Cách cửa sổ nhìn vào, thấy tiểu bảo cầm vật gì đó và chuyện với bạn ngồi bên cạnh, xung quanh còn có ba, bốn cái đầu tụ tập mở to mắt nhìn tiểu bảo.

      Thấy tiểu bảo bày ra bộ dáng ra oai, Mạc Viện Viện nhịn được nở nụ cười.

      giáo Ailie cách cửa sổ nhìn thấy Mạc Viện Viện liền ra.

      giáo, tôi tới đón tiểu bảo.”

      Ailie cười cười, quay đầu lại , “Tiểu bảo, mẹ em đến đón em.”

      Tiểu bảo buông vật gì đó trong tay ra, chạy ra ngoài, “Mẹ, mẹ đến rồi.”

      Mạc Viện Viện sửa lại cổ áo có chút lộn xộn cho bé, dịu dàng : “Đúng vậy.” Tiếp theo xin lỗi với Ailie: “Thực xin lỗi, tôi đến có chút trễ.”

      Ailie cười : “ sao, trường học này của chúng tôi đến tận 8 giờ tối mới đóng cửa, ở đây đều có người giữ trẻ em.”

      “Với lại,” Ailie cười cười, “Tiểu bảo ngoan, cũng rất nghe lời, tất cả mọi người đều thích bé.”

      Mạc Viện Viện cười cười sờ đầu tiểu bảo, “ tạm biệt với giáo .”

      Tiểu bảo vươn tay , mềm mại : “ giáo, hẹn gặp lại.”

      Ailie giơ tay lên, “Tiểu bảo, hẹn gặp lại.”

      Dưới ánh mắt của Ailie, Mạc Viện Viện dẫn tiểu bảo ra ngoài cửa.

      đường về nhà, tiểu bảo hoa chân múa tay kể lại vượt qua những bạn khác như thế nào, trước tiên là mang mô hình tàu bay hợp lại, sau đó còn chỉ đạo người khác làm như thế nào.

      Mạc Viện Viện thấy tiểu bảo như vậy, trong lòng nhịn được cao hứng.

      Vừa về tới nhà trọ nhìn thấy Quý Trạch Hi.

      Tiểu bảo hai ba bước chạy tới, “Chú.” Nháy đôi mắt đen thùi, chớp chớp nhìn .

      Quý Trạch Hi khom lưng xuống ôm bé, “Tan trường rồi hả?”

      Tiểu bảo gật gật đầu, lập tức lại đem thành tích vĩ đại ở trường học lần nữa, bất đồng với Mạc Viện Viện, lúc Quý Trạch Hi nghe được tiểu bảo đem mô hình hợp lại trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của có chút biến hóa, nghĩ nghĩ, dời tầm mắt nhìn vào Mạc Viện Viện, d.ien.da.nl.equ.ydo.n “Tiểu bảo thông minh như vậy, có nghĩ tới việc cho thằng bé vào ban huấn luyện thiên tài ?”

      Mạc Viện Viện mờ mịt, hoàn toàn hiểu nổi đó là cái gì?

      Quý Trạch Hi vào nhà trọ, thấy Mạc Viện Viện đứng ở đằng sau, quay đầu lại thấp giọng giải thích.

      Ban huấn luyện thiên tài, nghĩa cũng như tên, chỉ có người thông minh có tư chất mới có thể vào được trường học, ngành học bên trong bao la phong phú, người ra từ chỗ này ai là phải nhân tài đứng đầu.

      Suy nghĩ chút, Mạc Viện Viện lắc đầu, “Tuy rằng tiểu bảo thông minh, nhưng tuổi của thằng bé còn , suy nghĩ cái gì còn chưa có định tính, tôi nghĩ vẫn là để cho thằng bé thích ứng chút trước.”

      Quý Trạch Hi nở nụ cười, nên nóng nảy, ngày còn dài, cần vội vàng như thế.

      ra ban huấn luyện thiên tài cũng có khủng bố như tưởng tượng, tuy rằng nơi đó cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà có thể thúc đẩy tiềm lực phát ra. và Tĩnh Di từ lúc cùng nhau vào huấn luyện ban, nhưng mà tại có ấn tượng, cũng nhớ được.

      Mà tiểu bảo tuổi còn biểu ra là tiểu đại nhân thông minh và thành thục, tin rằng, nếu như tiểu bảo đến nơi đó như cá gặp nước.

      Đến cửa, Quý Trạch Hi trực tiếp mang tiểu bảo đến nhà mình, Mạc Viện Viện vội vàng theo.

      Vừa vào cửa, Mạc Viện Viện nhìn thấy bàn ăn trong phòng bếp bày nhiều đồ ăn.

      Tiểu bảo hoan hô nhảy xuống, tự động chạy rửa tay.

      Mạc Viện Viện có chút mất tự nhiên xoa xoa tay, “Vẫn là cần, tôi và tiểu bảo chỉ cần tùy tiện ăn gì đó là được rồi.”

      Quý Trạch Hi mỉm cười nhìn , con ngươi trong suốt dần dần tối sầm lại, “ thích tới nhà của tôi ăn cơm?”

      phải.” Mạc Viện Viện vội vàng ngẩng đầu thừa nhận.

      Quý Trạch hiểu nhưng lại có chút bi thương, “Lo lắng tôi gây rối với sao?”

      Mạc Viện Viện cúi đầu, nhép nhép môi, cuối cùng cũng chữ gì.

      Quý Trạch Hi chua xót nở nụ cười, thấp giọng như tiếng động, “Tôi chỉ muốn làm bạn với , có ý gì hết.”

      Có lẽ là do vẻ mặt của làm cho lòng xiết lại, có lẽ là do giọng sa sút của làm cho đành lòng, cuối cùng, nghe được tiếng của mình, “Chúng ta là bạn bè rồi.”

      Lập tức nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của tỏa sáng bởi vì câu này của , mặc dù oán trách bản thân mình mềm lòng, nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lại.

      Sau bữa cơm, Mạc Viện Viện và tiểu bảo chuẩn bị cáo từ, Quý Trạch Hi thấy tiểu bảo có bộ dáng lưu luyến rời, nở nụ cười.

      “Vận động sau khi ăn xong là điều rất quan trọng đối với đứa .” Quý Trạch Hi vuốt ve khuôn mặt nhắn mịn màng của tiểu bảo, nhìn Mạc Viện Viện.

      Mạc Viện Viện cố gắng nhớ lại xem trước kia nhìn thấy quyển sổ tay đó ở đâu, nhưng chính là thời gian lâu lắm rồi, có số việc qua cũng còn nhớ , hơn nữa bình thường việc này là do Dori phụ trách, tại Dori có ở đây, tránh khỏi có chút mờ mịt.

      Quý Trạch Hi thấy lời nào, liền nắm tay tiểu bảo về phía cánh cửa. Tiểu bảo vừa vừa nhìn về phía đằng sau, "Mẹ, mẹ chung sao?"

      Mạc Viện Viện đành phải dẹp chuyện đó sang bên, bước theo sau họ.

      Cách nhà trọ xa chính là công viên nho , gió đêm dịu dàng thổi bay những cành lá buông xuống, những cư dân vùng lân cận thường xuyên tới nơi này dạo, Quý Trạch Hi nắm tay tiểu bảo và Mạc Viện Viện cười ớt cùng nhau tới.

      Vượt qua con đường bằng phẳng quanh co trong chốc lát, Mạc Viện Viện yên lặng nhìn sắc trời chuyển tối, : " cũng còn sớm nữa, nên quay về thôi."

      Quý Trạch Hi nhìn dòng người lại xung quanh, cười gật gật đầu.

      …………

      Tốt lắm, tuyên bố là thuộc quyền sở hữu của , nếu như người nào dám gây rối, vậy đừng trách khách khí.

      Sáng sớm hôm sau, Mạc Viện Viện vội vàng ăn điểm tâm mà mình thích, rất tự nguyện để lại phương pháp liên lạc, xong liền dẫn tiểu bảo ra cửa.

      Sau khi Quý Trạch Hi nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, xoay người lên phi hành sớm chờ lâu.

      "Báo cáo quan chỉ huy, Niếp Phó Chỉ Huy ra lệnh cho tôi bây giờ đón ngài đến doanh trại."

      Quý Trạch Hi gật gật đầu, mười ngón tay thon dài đặt ở đùi.

      Ngay lập tức, phi hành giống như mũi tên rời cung, phóng ra ngoài. Rất nhanh, phi hành đáp xuống ở mảnh đất trống rộng rãi. Quý Trạch Hi bước chân dài đến dãy phòng ở màu xanh thẩm.

      Doanh trại rất lớn, ngang qua bãi cỏ xanh biếc, vào trong đó có gian phòng ở.

      Trong phòng bày trí đơn giản, cái bàn, mấy cái ghế dựa, cách đó xa đặt chiếc ghế nằm thủ công tinh xảo.

      Quý Trạch Hi đến gần chiếc ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt lười biếng nhìn người ngồi ngay ngắn ở đối diện chính là Nhiếp Dịch Thần, "Tìm tôi có chuyện gì?"

      Nhiếp Dịch Thần xoa xoa mi tâm, " là Tổng Chỉ Huy, tại sao việc tập huấn lần này tất cả đều giao cho tôi?"

      Quý Trạch Hi híp mắt, nhìn ánh nắng chiếu rọi ở bên ngoài, "Chẳng qua là phụ trách phân chia công việc, sao lại so đo như vậy? Huống hồ, cũng biết là giờ tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm."

      Nhiếp Dịch Thần đương nhiên biết, biết giờ Quý Trạch Hi là người chịu trách nhiệm tập huấn chính ở Harris, đó là cái mà ta gọi là quan trọng hơn.

      Thở dài, Nhiếp Dịch Thần đem thân thể hướng về phía người đối diện, "Vậy cũng thể đem mọi người ném hết cho mình tôi được."

      Quý Trạch Hi vui vẻ hài lòng giống như con mèo lớn được phơi nắng, "Cái gì là dựa vào quan hệ, cũng phải là chưa làm qua.”

      Nhiếp Dịch Thần buồn phiền đem cây bút cầm trong tay ném lên bàn, "Tóm lại thể cái gì cũng quản."

      Quý Trạch Hi liếc ta cái, lúc lâu sau mới tình nguyện : "Được rồi, về sau cách ngày tôi đến đây lần, thế này được chưa."

      Niếp Dịch Thần: "... Được rồi."

      Đến vẫn tốt hơn là đến.
      Last edited: 22/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :