1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30




      A Kết chưa hề nghĩ bản thân thực gặp mặt Triệu phu nhân.

      Mẫu thân người lần đầu gặp mặt Triệu phu nhân cảm thấy sững sốt,tưởng là tiên tử hạ phàm, muội muội cũng khen nàng dứt miệng. Đếnlúc tận mắt nhìn thấy, nàng cũng kinh ngạc, đời lại có nữ tử nhưvậy, nàng tựa như hoa lan, khi cười thanh khiết tao nhã, khicười để lộ ra xinh đẹp dịu dàng. Nhưng những điều này sau khi được kếthừa, suy nghĩ đầu tiên của nàng là...

      Vì sao người kia lại có mẫu thân như vậy?

      người là lang sói, người như tiên nữ giáng trần.

      Nàng nhìn đối phương, cảm thấy thể tin được, chợt thấy Triệu phunhân cười, chỉ về hướng phía sau lưng nàng, A Kết tự chủ quay đầulại nhìn, lại thấy Ô ô cúi đầu ngửi đám hoa lan. A Kết thấtkinh, vội vàng chạy đến ngăn cản, Ô ô lập tức sang bên trốn, lại bịLâm Trúc ôm cổ giữ lại. Ô ô giờ rất nặng, Lâm Trúc còn tưởngmình ôm phải hàng rào, Liễu thị liền vội vàng đến nhận lấy Ô ô, "Để đó cho ta, hai tỉ muội các ngươi nhanh chóng rửa tay, chuẩn bị chỉnhtề đến ra mắt Triệu phu nhân."

      Lâm Trúc nhanh chóng đáp lời, quay về phí Ninh thị cười : "Bá mẫu đến phòng khách ngồi trước, lát nữachúng ta đến cùng người chuyện."

      Ninh thị mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào người A Kết.

      A Kết đối với nàng hề có điểm địch ý, lễ phép cúi chào gọi "Bá mẫu", sau đó xin lỗi rồi rời .

      Vào sương phòng, Lâm Trúc lặng lẽ với trưởng tỉ: "Thế nào, thế nào? lần trước muội hề khoa trương phải ?"

      A Kết bất đắc dĩ liếc nhìn nàng cái, hối thúc nàng nhanh chóng sửa soạn.

      Thực ra cũng cần sửa soạn lại gì nhiều, rửa mặt lại cho sạch, chỉnhlại búi tóc có chút rối loạn, hai tỉ muội liền cùng nhau đến nhà .

      từng gặp Lâm Trúc vào lần trước nên Ninh thị gọi A Kết đến trước người, nhìn thấy trước mắt là nương dáng vẻ bình tĩnh kiên cường nhưngthực ra mi mắt vẫn có chút run rẩy, nàng dịu dàng hỏi: "Lần trước

      nghe con thân thể thoải mái, tại có tốt hơn chưa?"

      Giọng nàng dịu dàng như nước, A Kết ngẩng đầu nhìn nàng, giọng cámơn: "Làm phiền bá mẫu quan tâm, giờ tốt hơn nhiều." Cho dù đối phương vì nguyên nhân nào mà đến đây, nàng cũng thể làm mất lễ nghi.

      Ninh thị gật gật đầu, hướng về phía Vân Mai vẫy tay, chờ khi Vấn Mai lạigần, nàng chỉ vào bồn hoa lan nọ, : "A Trúc và Tiểu Cửu có quà gặp mặt, ta biết con thích hoa lan, nên liền chuẩn bị cho con món quà khác. Con nhìn thử xem, có biết đây là giống lan nào ?"

      A Kết khi vào nhà nhìn thoáng qua hoa lan trong tay của nha hoàn áo xanh,nhưng do phải chú ý quy củ nên xem được nhiều, nhưng hương thơmnhàn nhạt trong phòng đôi khi vẫn làm nàng dời chú ý. Lúc này khihoa lan được bưng đến trước người, mùi hương càng nồng nàn, nàng liền kiềm chế xúc động, lời cám ơn trước, rồi mới từ từ sang.

      Bồn lan này nở hoa màu trắng xen lẫn màu xanh biếc, trong suốt trơn bóng như ngọc, cánh hoa có màu tinh khiết pha tạp.

      Lâm Trúc cũng theo sau đến xem, hai mắt tò mò đánh giá, kinh ngạc :"Cáinày lần trước con hề thấy....A, con biết rồi, bá mẫu cất giấu, chỉ cho đại tỉ xem thôi phải ?"

      Tiểu nương chuyện thậthài hước, Ninh thị liền cười giải thích: " phải như thế, lần trướclúc A Trúc nó chưa nở hoa nên ta bảo người bưng ra."

      Liễu thị ở bên chê cười thứ nữ: "Con cái gì cũng hiểu, dù có đưa hoa lan cho con xem cũng chẳng ích gì."

      Lâm Trúc giọng thầm : "Đúng đúng đúng, chỉ có đại tỉ của con mới xem tốt, mới có kiến thức để xem lan."

      A Kết nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ bởi vì gốc lan này nàng cũng biết.

      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị cổ vũ nàng "A kết đoán đượcsao? thử xem, nếu đoán đúng, bá mẫu còn có quà tặng cho con, nếuđoán sai, lát nữa con tặng bá mẫu chậu hoa lan do chính con chămsóc, như thế được ?"

      Nếu như vậy, A Kết nhìn về phía hoalan, chậm chạp mở miệng: "Nhìn hình dáng hoa giống như hoa sen, trônggiống Kim Sa Thụ Cúc, nhưng mà màu sắc và hoa văn lại tinh khiếtnhư vậy, hơn nữa Kim Sa Thụ Cúc lại nở vào mùa xuân, thời kỳ nở hoa nàycũng đúng."

      Những lời này Liễu thị cùng Lâm Trúc nghe hoàntoàn hiểu, nhưng Ninh thị lại rất kinh ngạc việc nương nhànông đối với hoa lan lại quen thuộc như vậy, nếu như thực yêulan cũng như hiểu biết về các giống hoa cơ bản thể biết đượcKim Sa Thụ Cúc. Cho dù vậy, hai nương Lâm gia, ngoài việc tính tìnhngười nhà nông tự nhiên chất phác, còn đọc sách, biết chữ, cùng vớitiểu thư nhà quan bình thường cũng thua kém nhiều lắm.

      Trong ánh mắt nghi vấn của A Kết, nàng mỉm cười lắc đầu: "Xem ra hôm nay tacó thể thắng được gốc hoa lan đem về. A Kết, đây là Kiến Lan, cũnglà Xuyên Sở Sản, nhưng mà người ngoài ít biết đến, ta cơ duyên xảo hợpmới có được hai gốc cây, tự mình chăm sóc, truyền ra bên ngoài. Ta đặt cho nó tên là Thúy Ngọc Mẫu Đan, con thấy thế nào?"

      Thúy Ngọc Mẫu Đan?

      Hoa đẹp, tên còn đẹp hơn.

      A Kết kính nể biết gì hơn, liền giọng từ chối: "Bá mẫu, hoa này quá quý giá, người vẫn nên..."

      Ninh thị cầm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng, : "Chẳng lẽ con nghĩ rằnghoa cũng phân chia địa vị? Vốn chúng sinh trưởng nơi thôn dã, chúng tacưỡng ép mang chúng về nhà là tôn trọng, chỉ có việc chăm sóctỉ mỉ mới miễn cưỡng chuộc được tội, có tư cách gì mà còn đánh giágiá cả như thế nào? A Kết, ta nghe con thích hoa lan nên mới đưa cho con, con chăm sóc nó tốt nghĩa là ta tặng đúng người, như vậy connói có đúng hay ?"

      A Kết biết gì hơn, liền xấu hổ gật đầu.

      Ninh thị nắm tay nàng : " thôi, mang bá mẫu xem hoa lan con chăm sóc, để xem ta có học thêm được gì ."

      Đương nhiên A Kết dẫn nàng .

      Hai người ra khỏi phòng, Vấn Mai theo phía sau.

      Liễu thị vẫn hiểu nên chưa cùng, lại thấy Lâm Trúc cũng chưa nên buồn bực hỏi: "Sao con ?"

      Lâm Trúc le lưỡi, đáp: "Con nghe hiểu, bằng đừng đến góp vui."

      Liễu thị cười trộm, bảo nàng cùng vào phòng bếp, hai mẹ con cùng nhau chuẩnbị cơm trưa.Khi đong gạo nghĩ tới chuyện, Liễu thị lau tay, quahỏi Ninh thị có dặn Triệu Trầm buổi trưa đến đây ăn cơm . Ninh thịcười : "Ta với , nhưng có việc ở thị trấn, chút nữa dạy cho Tiểu Cửu xong , chúng ta cần quan tâm đến ."

      "Đứa này, công việc bận như vậy còn kiên kì dạy dỗ Tiểu Cửu, ngừngmột ngày cũng được nha." Liễu thị khách sáo vài câu lại xoay người tiếptục làm cơm.

      Ninh thị thu lại tầm mắt, bắt gặp A Kết giả vờkhông nghe thấy mà ngắm hoa, cười cười, giọng với nàng: "BiếtThừa Viễn đến nên lòng hơn phải ?"

      A Kết ngạc nhiên.

      Ninh thị than , vỗ về nàng, : "Chuyện của các con đều kể với ta,bây giờ tiện chuyện, sau khi ăn xong chúng ta đến thư phòngngồi chút nhé?"

      A Kết lại lần nữa cúi đầu, nàng ghét Ninh thị, thậm chí rất thích cùng người ở chung, nhưng...

      "Bá mẫu định gì với con?" Khó khăn mở miệng nhưng nàng vẫn muốn hỏi ratrước, nếu Ninh thị khuyên nàng gả cho người kia, chi bằng , nếu lúc trực tiếp cự tuyệt lại thêm xấu hổ.

      "Yên tâm, ta ép con gả cho nó, chỉ là muốn cùng con tâm thôi." Ninh thị cười, giải thích.

      A Kết nhìn nàng, nhàng gật đầu.

      Sau khi ăn xong, lấy lý do cùng A Kết trao đổi việc chăm sóc lan, Ninh thị liền cùng A Kết đến thư phòng Lâm gia.

      A Kết rót cho Ninh thị ly trà, rồi buông ấm trà ra, đứng sang bên, đợi Ninh thị mở miệng.

      Tuy rằng Ninh thị chỉ muốn tâm với nàng, A Kết vẫn cảm thấy dù haingười thực hợp ý nhưng cũng là mới quen biết, có gì nhiều để ,nên có lẽ là để nhắc đến hôn rồi. đến chuyện này, nàng vẫn nghĩkhông ra, Triệu Trầm có lẽ muốn kết hôn chỉ vì nữ sắc, tại sao Ninh thịlại dung túng(nuông chiều) càn quấy? Gia thế hai nhà chênh lệch quánhiều, Ninh thị chắc hẳn muốn dạng con dâu này phải ?

      "Đứng làm gì, lại đây, mang ghế dựa ngồi gần bên ta, như vậy chúng ta đâu thể dễ dàng chuyện được." Ninh thị .

      Nàng là trưởng bối, A Kết tự nhiên nghe theo, ngồi xuống bên cạnh Ninh thị, ở giữa cách chiếc ghế .

      Trong thư phòng im lặng, sau giữa trưa, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào,chiếu sáng lên khoảng trước hai người. Ninh thị nghiêng đầu, nhìnvề phía ngoài cửa sổ, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng thanh chơi đùa của mấy đứa trẻ con, khơi gợi ký ức tưởng chừng quên mất, chỉ là thời gian qua lâu lắm, nên tâm tình cũng thay đổinhiều, dường như đây chẳng phải là việc bản thân từng trải qua.

      "A Kết, con biết , con bây giờ giống như ta trước kia vậy, nên bá mẫu mới thích chuyện với con, đối với con cũng có cảm giác thươngtiếc." Sau lát yên lặng, Ninh thị quay lại, với A Kết. Thanh âmnhẹ nhàng, nghe thoải mái, thoải mái đến mức làm người ta buồn ngủ, nhưng cũng bị xúc động bên trong làm cho tò mò.

      A Kết liền nhìn lên, muốn nghe nàng tiếp.

      Ninh thị muốn nàng ngồi gần mình hơn, mới kéo tay nàng, bình tĩnh nóitiếp:"Lúc ta 14, 15 tuổi, thực thích người, đó là biểu ca của ta, hơn ta hai tuổi, do trong nhà có chuyện nên từ ở trong nhà ta.Thanh mai trúc mã, chắc con biết chứ, mà chuyện của ta với người đó sovới chuyện của con và Mạnh Trọng Cảnh còn đẹp hơn rất nhiều. Người đóngày thường ôn tồn nho nhã, ngọc thụ lâm phong, lại theo ta xem cácloại lan, xem tranh lan, khi đó ta cảm thấy, gả cho là chuyệnhạnh phúc nhất. Nhưng cuối cùng ta lại thể gả cho , con biết vì sao ?"

      Chỉ nghe lời kể đơn giản, trong lòng A Kết cũng thấy đau xót, môi giật giật, thanh cũng trở nên khang khác: ", hắnthích người khác sao?"

      Ninh thị lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn taynhỏ bé của A Kết, tay còn lại nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng:" phải, nhưng tự tay dâng ta cho người khác, lấy ta đổi lạitiền đồ cho mình, còn ta, bởi vì khi còn bé như đồ vật rơi vào taynam nhân lạ, vì thanh danh, thể gả. A Kết, con xem,chúng ta có giống nhau ?"

      Đúng vậy, thanh mai trúc mã đều thay lòng.

      A Kết muốn khóc, chỉ khi ở mình lệ mới tuôn rơi, ở trước mặtmẫu thân đều cố gắng làm như sao, nhưng đến lúc này khi biết người nữ nhân trước mặt cũng có hoàn cảnh giống mình, nàng lại khốngchế được.

      Ninh thị cũng khuyên nàng, để chính nàng tự launước mắt. "Con có phải vẫn muốn hỏi tại sao Mạnh Trọng Cảnh lại đối vớimình như vậy ? Ta cũng vậy, cam lòng muốn biết được đáp án,sau đó ta thực gặp lại , khuôn mặt đổi nhưng cònđối xử với ta dịu dàng như trước nữa, dám nhìn ta, chỉ xin lỗi ta, với ta rằng cũng có nổi khổ, thậm chí còn oán hận chata giúp ..."

      Bởi vì cũng vừa trải qua, A Kết hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, nàng nghẹn ngào hỏi: "Bá mẫu gì?"

      Ninh thị cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh:", ta gì, bướcđi. Bởi vì ta phát phải là thanh mai trúc mã của ta,người mà ta thích nhát gan như vậy, thời khắc vứt bỏ ta , đối với ta chết, tuy rằng sau này vẫn là dung mạo ấy. Nhữngkhổ sở, những giọt lệ của ta đều chỉ vì chết, nếu phảilà người đó, ta còn hỏi lại làm gì?"

      A Kết ngơ ngẩn, trong đầu bỗng nhiên có chút rối loạn.

      Nàng vẫn muốn hỏi Mạnh Trọng Cảnh, nhưng nàng cũng biết Mạnh TrọngCảnh trả lời thế nào? nữ nhân đáng thương mà cựtuyệt sao?(đoạn này mình chém =.:) Nàng hỏi nhận được đáp án gì,nàng tận mắt nhìn thấy muốn nữ nhân khác, chính tai nghe hứa hẹn cưới người khác, cũng nguyên nhân cưới, đãkhông còn là Mạnh Trọng Cảnh hiền lành thà mà nàng biết, mặc kệ đêm hôm đó vì lý do gì, cũng còn là người nàng quen biết nữa.
      Người tên Mạnh Trọng Cảnh luôn ngốc ngếch lấy lòng nàng chết.

      A Kết che mặt, lần cuối cùng vì nhớ lại thanh mai trúc mã mà khóc thành tiếng.

      Ninh thị ôm nàng vào lòng, nhàng vỗ vai nàng: "A Kết, nên oán hận, ít nhất có thời điểm tốt với con, khi đó tâm, con cũngthật hạnh phúc đúng ? Con chỉ cần tự nhủ với mình, Mạnh TrọngCảnh mà con thích chết, con cần lời giải thích, cũng chẳngnên xuất nữa, con có thể tiếp tục thích , hoài niệm việc từng là thanh mai trúc mã, nhưng những điều đó cùng việc Mạnh Trọng Cảnh cướinữ nhân khác cũng liên quan, hiểu ?"

      A Kết vừa khóc, vừa gật đầu. Nàng hiểu, thực hiểu.

      Ninh thị cười cười, nâng nàng đứng dậy, thay nàng lau nước mắt mặt:"Con vẫn còn , chuyện này còn để tâm nhiều, nhưng vẫn có thể bắt đầu vớingười khác, con nhìn ta xem, bị thanh mai trúc mã từ bỏ, gả cho mộtngười mình thích, nhưng ta phải vẫn tiếp tục sống đó sao? Có số việc, qua thời gian phai nhạt, sau đó vài năm lại cònmuốn tự cười vào bản thân mình vì sao năm đó có thể thích người nhưvậy, cười bản thân mình sao lại đau khổ công lâu như vậy. Mà controng mắt ta cũng chỉ là đứa trẻ con thôi, làm sao hiểu thế nào làtình chân chính?"

      A Kết ngượng ngùng cúi đầu.

      Ninh thị cho nàng thời gian phục hồi, sau đó hỏi nàng:"Con đời nhiềucặp vợ chồng như vậy, có bao nhiêu người vì tâm đầu ý hợp mà ở cùng mộtchỗ với nhau?"

      A Kết trong lòng hốt hoảng, cuối cùng cũng đến việc hôn rồi sao?

      Ninh thị bị phòng bị trong mắt nàng làm cho buồn cười, vỗ tay nàngnói:"Đừng sợ, đừng sợ, ta đến phải để bức hôn, , nếu ThừaViễn phải do tay ta nuôi nấng nên người chỉ với những hành động xúc phạm, dọa dẫm của đối với con ta đánh , thay đến đây chuyến đâu."

      A Kết có chút kinh ngạc, vừa vì việc Triệu Trầm kể hết mọi chuyện với Ninh thị, lại vừa vì thái độ của Ninh thị.

      Ninh thị tiếp tục cười, :"Nhi tử kia của ta, ngoài việc nó ức hiếp con,ta tìm ra nó có khuyết điểm gì lớn. Ta cũng vừa kể với con, tacùng phụ thân của Thừa Viễn có quan hệ phức tạp, nhưng Thừa Viễn thậtkhiến người ta thương, từ đứng về phía ta. Phụ thân hàngnăm ở nhà, nó còn đọc sách, luyện võ, học việc buôn bán, giống như con chim non từng ngày dần lớn lên, trước kia là ta che chở cho nó, giờ ngược lại là nó che chở cho ta. Nếu đến khuyết điểm, ngoài việc nóđối với người ngoài tâm ngoan thủ lạt (bụng dạ nham hiểm), concũng nên trách nó, bởi vì chúng ta chỉ có hai mẹ con, nếu như nókhông tàn nhẫn với người khác ngược lại họ cướp mất việc làm ăncủa nó. Nó còn rất cố chấp, Vũ sư phụ chỉ cho luyện công phu trongmột canh giờ, lại luyện đến tình trạng kiệt sức, mọi chuyện đều muốn làm cho tốt nhất có thể."

      A Kết im lặng lắng nghe, hề trảlời.
      Mã:
      Dieenndkdan/leeequhydonnn
      Triệu Trầm chỉ mới từng đótuổi quản lý gia đình, quả rất xuất sắc, nàng cũng khôngnghĩ đúng tí nào, chỉ là thích tính cách của .

      Ninh thị dường như đoán được nàng suy nghĩ gì, giọng : "A kết,nó ức hiếp con, có phải vì thế con thấy tính cách hợp ?"

      A Kết cúi đầu, suy nghĩ cân nhắc tìm từ, nghe Ninh thị tiếp tục :" ra có lẽ con tin, Thừa Viễn thực là người biết kiềm chế.Cũng là thiếu gia, khi 13, 14 tuổi, người khác có nha hoàn thôngphòng, ta cũng sắp xếp cho nó vài nha hoàn rất có tư sắc, nhưng nó lạichưa hề có loại suy nghĩ đó, có nha hoàn biết tự trọng, nó liềnlập tức cầu ta đổi nha hoàn khác, ở bên ngoài nó cũng đến cácnơi trăng hoa. Dần dần tuổi càng lớn, ta bắt đầu lo lắng về hôn củanó, hỏi nó nghĩ như thế nào, nó liền với ta rằng muốn cưới cônương tâm đầu ý hợp, cả đời chỉ có mình người đó, để cho nàngchịu uất ức."

      A Kết mím môi.

      Nếu Ninh thị vừa bắt đầu đãnói như thế nàng tin, nhưng lúc này, nàng tin rằng Ninh thịkhông phải loại người cố ý bịa đặt về nhi tử của mình.

      Nhưngchuyện này cùng nàng đâu có quan hệ? thích chính là thích, phải cứ tốt nàng động lòng, vả lại. . . . . .

      Ninh thị đột nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của nàng:"A Kết, chỉ con tin, ta là mẫu thân cũng hoàn toàn tin tưởng. Thừa Viễn năm nay mới 17, về sau tương lai còn dài, tương lai so với bây giờ cànglừng lẫy, đến lúc đó, biết nó còn giữ được hứa hẹn của bản thânhay ? Nó dám cam đoan, nhưng ta lại dám thay nó cam đoan, mặc dù nó là con ta nữa. Nhưng ta cũng phải , Thừa Viễn rất biết kiềm chế, dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc. A Kết, bá mẫu lúc này chỉ cóthể xác nhận là Thừa Viễn thực coi trọng con, chỉ là nó giống phụthân tính tình cố chấp, chấp nhận việc bị từ chối, con càng khôngđể ý nó, nó càng muốn cưới con về nhà."

      Trong lòng A Kết căngthẳng, trước mắt lên cặp mắt phượng lạnh lẽo tàn ác, khỏi giọng thỉnh cầu:"Bá mẫu, ngày có thể thay con khuyên nhủ đượckhông? Con thực muốn..."

      Ninh thị bất đắc dĩ cười:" cần sợ mạo phạm ta, việc này vốn là Thừa Viễn làm sai, nó xứngđáng bị con căm hận. A Kết, bá mẫu thích nương tốt như con, cũng muốn con làm con dâu, nhưng chuyện tình cảm, bá mẫu phải muốnkhuyên, mà do quyết tâm của nó quá lớn, bây giờ ai khuyên cũng khôngđược. A Kết, chính con phải cẩn thận, đứa bé kia muốn làm chuyện gì xưanay có gì được, con có thể tránh được nó, ta chê cười nó, còn nếu con tránh được, cuối cùng còn phải gả đến Triệu gia, concũng đừng lo lắng, con sau khi vào cửa còn có bá mẫu ở bên phía con, để cho nó ức hiếp con."

      đến câu sau lại mang theo ý tứ trêu ghẹo.

      Mặt A Kết nóng lên. Trong lòng nghĩ thầm, Ninh thị như vậy, nương nàogặp được chính là may mắn, chỉ tiếc nhi tử của nàng...

      Ninhthị cũng muốn bắt ép A Kết đưa ra câu trả lời thuyết phục, liềnđứng dậy nắm tay A Kết :"Tốt lắm, bá mẫu cũng cần phải , A Kết mauchọn cho ta bồn hoa lan, chúng ta chuyện ăn ý, dám chơi dám chịu,tiền đặt cược thể đưa."

      Câu đầu tiên đem tự nhiên trong lòng A Kết hóa giải, A Kết nhàng cười, cùng nàng ra ngoài chọn hoa.

      Đem theo chậu Kiến Lan Quân Hà, nửa canh giờ sau Ninh thị về tới điền trang của nhà mình.

      Triệu Trầm từ khi nghe được thanh xe ngựa ra đón nàng, thấy Vấn Mai ôm chậu hoa lan xuống dưới, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

      Ninh thị vừa vừa cười: "Đây là kết quả ta thắng a kết mang trở về, ThừaViễn con xem ta nên đặt ở phòng lớn hay là phòng ngủ?"

      TriệuTrầm nhàng cười:"Trong phòng nương có nhiều danh phẩm, trongphòng nhi tử lại chẳng có nhiều, hay nương tặng ta bồn này?"

      Mởmiệng ra bảo muốn lấy, da mặt là dày. Ninh thị liếc nhìn cái, lại phân phó Vấn Mai trực tiếp đem hoa lan đưa đến trong phòngthiếu gia.

      Hai mẹ con ngồi xuống chuyện, Triệu Trầm quan tâmrót trà cho Ninh thị, Ninh thị chậm rãi uống 2 ngụm, thấy nhi tử bìnhthường lão luyện, tháo vát khắp nơi ngồi bên nhìn mình, khỏingạc nhiên : "Sao con lại chút lo lắng, muốn biết nàngđồng ý hay ư?"

      "Nàng đồng ý rồi sao?" Triệu Trầm tùy ý hỏi.

      " có". Ninh thị ngay lập túc trả lời, cũng nở nụ cười: "Bởi vì ta khônghề cầu hôn với nàng, nhưng những gì có thể giúp con ta đều làm, việc làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả vào nhà ta là việc của con, đừng hyvọng ta cùng con ức hiếp người ta."

      Triệu Trầm để ý,trêu ghẹo :"Nương rất bất công, con dâu còn chưa vào cửa, ngườiđã giúp nàng đối phó với nhi tử trước."

      Ninh thị cười, nhìn nghi ngờ:"Bảo ta cầu hôn lại quan tâm kết quả, con tính toán gì vậy?"

      Triệu Trầm chỉ cười mà , được lát thấy Ninh thị nhíu mày,liền đứng dậy :"Nương nghỉ ngơi lát , con còn có việc phải làm, người yên tâm, trong lòng con biết , quá phận ." xongxoay người ra cửa phòng.

      Nhìn như vậy, Ninh thị lại càng lolắng , nhưng mà lo lắng sao, giống như nàng với A Kết ,đứa con trai này, quyết tâm rất lớn.

      ~

      Triệu Trầm nhanh về phòng mình.

      Hai nha hoàn Cẩm Thư và Cẩm Mặc ở trong phòng ngắm bồn hoa lan phunhân mới cho mang tới, Cẩm Mặc to gan, liền vươn tay muốn chạm vào đóahoa lan chưa nở hoàn toàn, chỉ là chưa kịp đụng đến phía sau vang lên tiếng vén rèm kèm theo thanh tức giận:"Ai cho phép ngươi chạmvào? ra ngoài !"

      thanh kia quen thuộc, nhưng cơn giậnnày hai nha hoàn chưa từng gặp, Cẩm Thư lập tức khom gối hành lễ,sau đó bước nhanh ra ngoài. Cẩm Mặc sợ phát khóc, thấp thỏm cúi đầu nhận sai:"Thiếu gia bớt giận, sau này nô tì dám lộn xộn nữa..."

      " Về sau toàn bộ việc trong nội thất giao cho Cẩm Thư (tác giả ghi làCẩm Mặc, nhưng mình thấy Cẩm Thư mới chính xác) thu xếp, ngươi được tiến vào nửa bước." Triệu Trầm hề nhìn nàng, lạnh giọng ralệnh.

      Hai chân Cẩm Thư như nhũn ra, chỉ là hầu hạ mấy năm naynàng sớm có hiểu biết về tính tình của chủ tử, căn bản dám cầuxin lần nữa, trắng mặt lui ra.

      Tiếng bước chân xa dần, Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn rèm cửa, trầm tư lát, nhưng rất nhanh lại nhớ tới bồn hoa lan bàn.

      Đây là hoa nàng chăm sóc.

      Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng từ từ dịu dàng hơn, đến trước bàn, cúi đầunhìn hoa, tưởng tượng trong đầu cảnh ngày ngày nàng tưới nước cho bồnhoa này, lúc đó nàng cũng giống như lúc này, chú tâm đánh giá bồnhoa, nghĩ thế, trong lòng lại dâng lên chút nhu tình, rồi lại tưởngtượng sau khi thành thân, có thể đứng phía sau nàng, ôm lấy thắtlưng nàng, hai người cùng ngắm hoa.
      Mã:
      Dieenndkdan/leeequhydonnn
      Nàng ngắm hoa, còn ngắm nàng.

      Nếu bây giờ nàng ở ngay bên cạnh tốt.

      Triệu Trầm cúi người, ngửi mùi hoa thơm.

      vẫn nhớ , ngày ấy áp nàng tường người nàng dường nhưcũng nghe được hương thơm nhàn nhạt, chắc nàng biết là mình đangtỏa ra mùi hương thiếu nữ. Nếu nàng thích có ngoan ngoãn nhắmmắt cho hôn hay ? Hương vị của đôi môi đỏ mọng kia...

      Giống như bị hương hoa lan mê hoặc, trong đầu mơ hồ, càng ngày càng sa vàonhững tưởng tượng kiều diễm, Triệu Trầm ngồi vào giường, dựa váchtường, sau khi hồi phục lại tiếp tục ngắm hoa.

      biết mẫuthân với nàng những gì nhưng dù thế nào nữa nàng chắc chắn sẽhiểu được tâm muốn kết hôn chứ phải chỉ những lời hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) để lừa nàng.

      Cầu hôn hay , kết quả cũng chỉ có .

      Tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)

      Ba ngày sau, Triệu Trầm lại đến bờ sông.

      Lâm Trùng Cửu từ xa xa chạy đến, còn chưa đến trước mặt, nhận ra khác lạ, "Triệu đại ca, tại sao huynh lại đeo cung tiễn? Chiều nay huynhđịnh săn thú à?"

      Triệu Trầm như những lần khác chờ hắnlên ngựa, mà lên ngựa trước, đợi Trùng Cửu đến trước ngựa, cúiđầu cười: " phải buổi chiều, mà bây giờ , hôm nay chúng takhông luyện công mà ta mang Tiểu Cửu đến ngọn núi mở rộng tầm mắt, thếnào, đệ dám ?"

      "Dám!" Là tiểu nam tử hán, đối mặt với lời mời khiêu khích như thế, Lâm Trùng Cửu lập tức lớn tiếng trả lời.

      Triệu Trầm liền đưa tay, chuẩn bị kéo lên ngựa.

      Lâm Trùng Cửu vừa định đưa tay lời dặn dò nghiêm khắc của mẫu thân tựnhiên lên trong đầu, cánh tay tự nhiên thấy nặng hơn bình thường,khuôn mặt nhắn của Lâm Trùng Cửu chuyển từ hồng sang trắng:"Triệuđại ca, đệ muốn , nhưng mà mẫu thân cho ta ngọn núi chơi . . . . ."

      Triệu Trầm cười to:"Có Triệu đại ca cùng đệ, có gì phải sợ ? Lên , chúng ta tới nhà đệ trước, ta tự mình với bá mẫu."

      Lâm Trùng Cửu mừng , còn do dự, tay bé đưa tới.

      Triệu Trầm thoải mái kéo Tiểu Cửu lên ngựa, hai chân thúc bụng ngựa, theo hướng đến Lâm gia mà .

      Hôm nay muốn nàng khen ngợi .
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30-2




      A Kết che mặt, lần cuối cùng vì nhớ lại thanh mai trúc mã mà khóc thành tiếng.

      Ninh thị ôm nàng vào lòng, nhàng vỗ vai nàng: "A Kết, nên oán hận, ít nhất có thời điểm tốt với con, khi đó tâm, con cũng hạnh phúc đúng ? Con chỉ cần tự nhủ với mình, Mạnh Trọng Cảnh mà con thích chết, con cần lời giải thích, cũng chẳng nên xuất nữa, con có thể tiếp tục thích , hoài niệm việc từng là thanh mai trúc mã, nhưng những điều đó cùng việc Mạnh Trọng Cảnh cưới nữ nhân khác cũng liên quan, hiểu ?"

      A Kết vừa khóc, vừa gật đầu. Nàng hiểu, thực hiểu.

      Ninh thị cười cười, nâng nàng đứng dậy, thay nàng lau nước mắt mặt:"Con vẫn còn , chuyện này còn để tâm nhiều, nhưng vẫn có thể bắt đầu với người khác, con nhìn ta xem, bị thanh mai trúc mã từ bỏ, gả cho người mình thích, nhưng ta phải vẫn tiếp tục sống đó sao? Có số việc, qua thời gian phai nhạt, sau đó vài năm lại còn muốn tự cười vào bản thân mình vì sao năm đó có thể thích người như vậy, cười bản thân mình sao lại đau khổ công lâu như vậy. Mà con trong mắt ta cũng chỉ là đứa trẻ con thôi, làm sao hiểu thế nào là tình chân chính?"

      A Kết ngượng ngùng cúi đầu.

      Ninh thị cho nàng thời gian phục hồi, sau đó hỏi nàng:"Con đời nhiều cặp vợ chồng như vậy, có bao nhiêu người vì tâm đầu ý hợp mà ở cùng chỗ với nhau?"

      A Kết trong lòng hốt hoảng, cuối cùng cũng đến việc hôn rồi sao?

      Ninh thị bị phòng bị trong mắt nàng làm cho buồn cười, vỗ tay nàng :"Đừng sợ, đừng sợ, ta đến phải để bức hôn, , nếu Thừa Viễn phải do tay ta nuôi nấng nên người chỉ với những hành động xúc phạm, dọa dẫm của đối với con ta đánh , thay đến đây chuyến đâu."

      A Kết có chút kinh ngạc, vừa vì việc Triệu Trầm kể hết mọi chuyện với Ninh thị, lại vừa vì thái độ của Ninh thị.

      Ninh thị tiếp tục cười, :"Nhi tử kia của ta, ngoài việc nó ức hiếp con, ta tìm ra nó có khuyết điểm gì lớn. Ta cũng vừa kể với con, ta cùng phụ thân của Thừa Viễn có quan hệ phức tạp, nhưng Thừa Viễn khiến người ta thương, từ đứng về phía ta. Phụ thân hàng năm ở nhà, nó còn đọc sách, luyện võ, học việc buôn bán, giống như con chim non từng ngày dần lớn lên, trước kia là ta che chở cho nó, giờ ngược lại là nó che chở cho ta. Nếu đến khuyết điểm, ngoài việc nó đối với người ngoài tâm ngoan thủ lạt (bụng dạ nham hiểm), con cũng nên trách nó, bởi vì chúng ta chỉ có hai mẹ con, nếu như nó tàn nhẫn với người khác ngược lại họ cướp mất việc làm ăn của nó. Nó còn rất cố chấp, Vũ sư phụ chỉ cho luyện công phu trong canh giờ, lại luyện đến tình trạng kiệt sức, mọi chuyện đều muốn làm cho tốt nhất có thể."

      A Kết im lặng lắng nghe, hề trả lờiTriệu Trầm chỉ mới từng đó tuổi quản lý gia đình, quả rất xuất sắc, nàng cũng nghĩ đúng tí nào, chỉ là thích tính cách của .

      Ninh thị dường như đoán được nàng suy nghĩ gì, giọng : "A kết, nó ức hiếp con, có phải vì thế con thấy tính cách hợp ?"

      A Kết cúi đầu, suy nghĩ cân nhắc tìm từ, nghe Ninh thị tiếp tục : " ra có lẽ con tin, Thừa Viễn thực là người biết kiềm chế. Cũng là thiếu gia, khi 13, 14 tuổi, người khác có nha hoàn thông phòng, ta cũng sắp xếp cho nó vài nha hoàn rất có tư sắc, nhưng nó lại chưa hề có loại suy nghĩ đó, có nha hoàn biết tự trọng, nó liền lập tức cầu ta đổi nha hoàn khác, ở bên ngoài nó cũng đến các nơi trăng hoa. Dần dần tuổi càng lớn, ta bắt đầu lo lắng về hôn của nó, hỏi nó nghĩ như thế nào, nó liền với ta rằng muốn cưới nương tâm đầu ý hợp, cả đời chỉ có mình người đó, để cho nàng chịu uất ức."

      A Kết mím môi.

      Nếu Ninh thị vừa bắt đầu như thế nàng tin, nhưng lúc này, nàng tin rằng Ninh thị phải loại người cố ý bịa đặt về nhi tử của mình.

      Nhưng chuyện này cùng nàng đâu có quan hệ? thích chính là thích, phải cứ tốt nàng động lòng, vả lại. . . . . .

      Ninh thị đột nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của nàng:"A Kết, chỉ con tin, ta là mẫu thân cũng hoàn toàn tin tưởng. Thừa Viễn năm nay mới 17, về sau tương lai còn dài, tương lai so với bây giờ càng lừng lẫy, đến lúc đó, biết nó còn giữ được hứa hẹn của bản thân hay ? Nó dám cam đoan, nhưng ta lại dám thay nó cam đoan, mặc dù nó là con ta nữa. Nhưng ta cũng phải , Thừa Viễn rất biết kiềm chế, dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc. A Kết, bá mẫu lúc này chỉ có thể xác nhận là Thừa Viễn thực coi trọng con, chỉ là nó giống phụ thân tính tình cố chấp, chấp nhận việc bị từ chối, con càng để ý nó, nó càng muốn cưới con về nhà."

      Trong lòng A Kết căng thẳng, trước mắt lên cặp mắt phượng lạnh lẽo tàn ác, khỏi giọng thỉnh cầu:"Bá mẫu, ngày có thể thay con khuyên nhủ được ? Con thực muốn..."

      Ninh thị bất đắc dĩ cười: " cần sợ mạo phạm ta, việc này vốn là Thừa Viễn làm sai, nó xứng đáng bị con căm hận. A Kết, bá mẫu thích nương tốt như con, cũng muốn con làm con dâu, nhưng chuyện tình cảm, bá mẫu phải muốn khuyên, mà do quyết tâm của nó quá lớn, bây giờ ai khuyên cũng được. A Kết, chính con phải cẩn thận, đứa bé kia muốn làm chuyện gì xưa nay có gì được, con có thể tránh được nó, ta chê cười nó, còn nếu con tránh được, cuối cùng còn phải gả đến Triệu gia, con cũng đừng lo lắng, con sau khi vào cửa còn có bá mẫu ở bên phía con, để cho nó ức hiếp con."

      đến câu sau lại mang theo ý tứ trêu ghẹo.

      Mặt A Kết nóng lên. Trong lòng nghĩ thầm, Ninh thị như vậy, nương nào gặp được chính là may mắn, chỉ tiếc nhi tử của nàng...

      Ninh thị cũng muốn bắt ép A Kết đưa ra câu trả lời thuyết phục, liền đứng dậy nắm tay A Kết :"Tốt lắm, bá mẫu cũng cần phải , A Kết mau chọn cho ta bồn hoa lan, chúng ta chuyện ăn ý, dám chơi dám chịu, tiền đặt cược thể đưa."

      Câu đầu tiên đem tự nhiên trong lòng A Kết hóa giải, A Kết nhàng cười, cùng nàng ra ngoài chọn hoa.

      Đem theo chậu Kiến Lan Quân Hà, nửa canh giờ sau Ninh thị về tới điền trang của nhà mình.

      Triệu Trầm từ khi nghe được thanh xe ngựa ra đón nàng, thấy Vấn Mai ôm chậu hoa lan xuống dưới, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

      Ninh thị vừa vừa cười: "Đây là kết quả ta thắng a kết mang trở về, Thừa Viễn con xem ta nên đặt ở phòng lớn hay là phòng ngủ?"

      Triệu Trầm nhàng cười:"Trong phòng nương có nhiều danh phẩm, trong phòng nhi tử lại chẳng có nhiều, hay nương tặng ta bồn này?"

      Mở miệng ra bảo muốn lấy, da mặt là dày. Ninh thị liếc nhìn cái, lại phân phó Vấn Mai trực tiếp đem hoa lan đưa đến trong phòng thiếu gia.

      Hai mẹ con ngồi xuống chuyện, Triệu Trầm quan tâm rót trà cho Ninh thị, Ninh thị chậm rãi uống 2 ngụm, thấy nhi tử bình thường lão luyện, tháo vát khắp nơi ngồi bên nhìn mình, khỏi ngạc nhiên : "Sao con lại chút lo lắng, muốn biết nàng đồng ý hay ư?"

      "Nàng đồng ý rồi sao?" Triệu Trầm tùy ý hỏi.

      " có". Ninh thị ngay lập túc trả lời, cũng nở nụ cười: "Bởi vì ta hề cầu hôn với nàng, nhưng những gì có thể giúp con ta đều làm, việc làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả vào nhà ta là việc của con, đừng hy vọng ta cùng con ức hiếp người ta."
      Triệu Trầm để ý, trêu ghẹo :"Nương rất bất công, con dâu còn chưa vào cửa, người giúp nàng đối phó với nhi tử trước."

      Ninh thị cười, nhìn nghi ngờ:"Bảo ta cầu hôn lại quan tâm kết quả, con tính toán gì vậy?"

      Triệu Trầm chỉ cười mà , được lát thấy Ninh thị nhíu mày, liền đứng dậy :"Nương nghỉ ngơi lát , con còn có việc phải làm, người yên tâm, trong lòng con biết , quá phận ." xong xoay người ra cửa phòng.

      Nhìn như vậy, Ninh thị lại càng lo lắng , nhưng mà lo lắng sao, giống như nàng với A Kết , đứa con trai này, quyết tâm rất lớn.

      ~

      Triệu Trầm nhanh về phòng mình.

      Hai nha hoàn Cẩm Thư và Cẩm Mặc ở trong phòng ngắm bồn hoa lan phu nhân mới cho mang tới, Cẩm Mặc to gan, liền vươn tay muốn chạm vào đóa hoa lan chưa nở hoàn toàn, chỉ là chưa kịp đụng đến phía sau vang lên tiếng vén rèm kèm theo thanh tức giận:"Ai cho phép ngươi chạm vào? ra ngoài !"

      thanh kia quen thuộc, nhưng cơn giận này hai nha hoàn chưa từng gặp, Cẩm Thư lập tức khom gối hành lễ, sau đó bước nhanh ra ngoài. Cẩm Mặc sợ phát khóc, thấp thỏm cúi đầu nhận sai:"Thiếu gia bớt giận, sau này nô tì dám lộn xộn nữa..."

      " Về sau toàn bộ việc trong nội thất giao cho Cẩm Thư (tác giả ghi là Cẩm Mặc, nhưng mình thấy Cẩm Thư mới chính xác) thu xếp, ngươi được tiến vào nửa bước." Triệu Trầm hề nhìn nàng, lạnh giọng ra lệnh.

      Hai chân Cẩm Thư như nhũn ra, chỉ là hầu hạ mấy năm nay nàng sớm có hiểu biết về tính tình của chủ tử, căn bản dám cầu xin lần nữa, trắng mặt lui ra.

      Tiếng bước chân xa dần, Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn rèm cửa, trầm tư lát, nhưng rất nhanh lại nhớ tới bồn hoa lan bàn.

      Đây là hoa nàng chăm sóc.

      Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng từ từ dịu dàng hơn, đến trước bàn, cúi đầu nhìn hoa, tưởng tượng trong đầu cảnh ngày ngày nàng tưới nước cho bồn hoa này, lúc đó nàng cũng giống như lúc này, chú tâm đánh giá bồn hoa, nghĩ thế, trong lòng lại dâng lên chút nhu tình, rồi lại tưởng tượng sau khi thành thân, có thể đứng phía sau nàng, ôm lấy thắt lưng nàng, hai người cùng ngắm hoa. Nàng ngắm hoa, còn ngắm nàng.

      Nếu bây giờ nàng ở ngay bên cạnh tốt.

      Triệu Trầm cúi người, ngửi mùi hoa thơm.

      vẫn nhớ , ngày ấy áp nàng tường người nàng dường như cũng nghe được hương thơm nhàn nhạt, chắc nàng biết là mình tỏa ra mùi hương thiếu nữ. Nếu nàng thích có ngoan ngoãn nhắm mắt cho hôn hay ? Hương vị của đôi môi đỏ mọng kia...

      Giống như bị hương hoa lan mê hoặc, trong đầu mơ hồ, càng ngày càng sa vào những tưởng tượng kiều diễm, Triệu Trầm ngồi vào giường, dựa vách tường, sau khi hồi phục lại tiếp tục ngắm hoa.

      biết mẫu thân với nàng những gì nhưng dù thế nào nữa nàng chắc chắn hiểu được tâm muốn kết hôn chứ phải chỉ những lời hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) để lừa nàng.

      Cầu hôn hay , kết quả cũng chỉ có .

      Tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)

      Ba ngày sau, Triệu Trầm lại đến bờ sông.

      Lâm Trùng Cửu từ xa xa chạy đến, còn chưa đến trước mặt, nhận ra khác lạ, "Triệu đại ca, tại sao huynh lại đeo cung tiễn? Chiều nay huynh định săn thú à?"

      Triệu Trầm như những lần khác chờ lên ngựa, mà lên ngựa trước, đợi Trùng Cửu đến trước ngựa, cúi đầu cười: " phải buổi chiều, mà bây giờ , hôm nay chúng ta luyện công mà ta mang Tiểu Cửu đến ngọn núi mở rộng tầm mắt, thế nào, đệ dám ?"

      "Dám!" Là tiểu nam tử hán, đối mặt với lời mời khiêu khích như thế, Lâm Trùng Cửu lập tức lớn tiếng trả lời.

      Triệu Trầm liền đưa tay, chuẩn bị kéo lên ngựa.

      Lâm Trùng Cửu vừa định đưa tay lời dặn dò nghiêm khắc của mẫu thân tự nhiên lên trong đầu, cánh tay tự nhiên thấy nặng hơn bình thường, khuôn mặt nhắn của Lâm Trùng Cửu chuyển từ hồng sang trắng:"Triệu đại ca, đệ muốn , nhưng mà mẫu thân cho ta ngọn núi chơi . . . . ."

      Triệu Trầm cười to:"Có Triệu đại ca cùng đệ, có gì phải sợ ? Lên , chúng ta tới nhà đệ trước, ta tự mình với bá mẫu."

      Lâm Trùng Cửu mừng , còn do dự, tay bé đưa tới.

      Triệu Trầm thoải mái kéo Tiểu Cửu lên ngựa, hai chân thúc bụng ngựa, theo hướng đến Lâm gia mà .

      Hôm nay muốn nàng khen ngợi .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cần phải gấp, đại gia chỉ biết ngày mai Triệu Hôi Hôi lại có mưu ma chước quỷ, dù sao sau này A Kết nhất định đồng ý gả. :)2
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31-1




      Tiếng vó ngựa xa, A Kết cũng từ trong sương phòng ra, bắt gặp mẫu thân vừa cười vừa trở về, ngạc nhiên :"Nương, vừa rồi tới làm gì?" Cũng chỉ có cưỡi ngựa đến đây, hơn nữa khi mẫu thân ra ngoài nang còn nghe thấy tiếng của đệ đệ."

      Liễu thị bất đắc dĩ :"Triệu công tử muốn dẫn Tiểu Cửu vào trong núi săn thú."

      A kết trong lòng cả kinh, "Nương, người đồng ý rồi sao?"

      Liễu thị gật đầu, nhìn về luống củ cải trắng trong vườn :"Người ta cố ý tới hỏi, sao ta có thể đáp ứng? A kết đừng lo lắng, Triệu công tử từ tập võ, thường vào trong núi săn bắn, nhiều năm như vậy cũng chưa xảy ra việc gì. Mới vừa rồi cũng , chỉ đưa Tiểu Cửu dạo xung quanh, có nguy hiểm." Lần trước Triệu gia, Ninh thị rất nhiều chuyện của Triệu Trầm, cho nên Liễu thị cũng yên tâm.

      Nhưng A Kết vẫn có chút lo lắng, nàng vẫn nhớ việc Triệu Trầm từng dùng đệ đệ để uy hiếp nàng, ngày hôm qua nàng còn khéo léo lời cầu hôn của Triệu phu nhân, ai biết có phải Triệu Trầm vui, muốn lấy đệ đệ ra uy hiếp nàng?

      Thầm oán mẫu thân tin tưởng đối phương như thế, A Kết miệng mở rồi khép, cuối cùng nên lời. Triệu Trầm trước mặt cha mẹ luôn giữ lễ phép, trước kia còn cứu đệ đệ, cha mẹ cơ bản thể tin ân nhân cứu mạng.

      A kết chán nản về phòng, đứng ngồi yên.

      Chắc , ăn hiếp đệ đệ, nếu Tiểu Cửu bị khi dễ muốn cùng học võ, hơn nữa còn có quan hệ của hai nhà, làm ra việc như vậy. muốn hù dọa nàng sao? Muốn dùng cách này để cảnh cáo, nhắc nhở nàng nên nhanh chóng đáp ứng ư?

      Trong đầu A Kết xuất rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà từ trước đến nay, thanh danh buôn bán của Triệu Trầm rất tốt, trừ khi đệ đệ may, nàng tìm được lý do nào ngăn trở.

      Áo mũ chỉnh tề, đạo mạo trang nghiêm, Triệu phu nhân sao lại có nhi tử như vậy!

      Ánh mắt rơi xuống gốc cây hoa lan xanh biếc, nhớ đến lời dịu dàng của Ninh thị , trong lòng A Kết cảm thấy rất phức tạp.

      Cơm trưa làm xong vẫn thấy Lâm Trùng Cửu trở về.

      A kết lo lắng cực kỳ, vừa giúp phòng bếp bưng thức ăn, vừa ngừng nhìn ra ngoài cửa.

      Liễu thị chợt nhớ ra: "Xem ta này, quên cho con biết, Triệu công tử buổi trưa bọn họ ăn ở trong núi, buổi chiều mới quay về."

      A Kết rốt cuộc cũng nhịn được với mẫu thân: "Nương cứ nuông chiều Tiểu Cửu như vậy, bây giờ nó bao nhiêu tuổi mà dám vào núi chơi? sau này lớn hơn chút nếu nghe lời nương muốn quản cũng được."

      Liễu thị nghẹn lời, cẩn thận nghĩ lại cũng có khả năng đó, liền :"Được rồi, ta lại với nó sau, lần sau cho nó nữa."

      A kết cuối cùng cũng có chút an tâm.

      Buổi chiều ba mẹ con ở trong phòng chuyện nghe tiếng vó ngựa vang lên đường, mắt Lâm Trúc như sáng lên:"Tiểu Cửu về." xong liền chạy ra ngoài.

      Liễu thị cũng xem lại xiêm y rồi ra ngoài, chỉ có A Kết vẫn bất động, nhưng nàng lại thấp thỏm nghe thanh bên ngoài.

      Ở cửa Lâm gia, Triệu Trầm xuống ngựa, ôm Trùng Cửu xuống ngựa thấy mẹ con Liễu thị đến, Triệu Trầm quay người với Liễu Thị: "Bá mẫu, chúng ta về trễ, chắc người lo lắng rồi."

      Liễu thị nhìn qua hai người, lớn, đều áo quần chỉnh tề giống như xảy ra chuyện nên lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, cười trả lời:"Sao lại lo lắng chứ, Tiểu Cửu giao cho con chăm sóc ta rất yên tâm, nhưng mà Thừa Viễn này, Tiểu Cửu tuổi vẫn còn , ta sợ nó ra ngoài nhiều tính tình lại trở nên hoang dã, về sau nếu có con cũng vụng trộm núi chơi, nên lần sau con đừng dẫn nó nữa."

      Triệu Trầm còn chưa Lâm Trùng Cửu buồn bực, cầm con gà rừng trong tay đưa lên trước mặt mẫu thân: "Nương, người xem , đây là do ta bắt được. Nương đừng lo cho ta, ta luôn cùng Trầm đại ca, sau này cũng muốn cùng huynh ấy săn thú, nương yên tâm, con ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối mình vụng trộm lên núi."

      Con gà rừng nhìn qua cũng khoảng 3, 4 cân, Lâm Trúc tin đệ đệ mình tự bắt được:"Ba hoa cũng xem lại bản thân mình như thế nào, đệ ngay cả gà trong nhà còn bắt được làm sao bắt được gà rừng?"

      Lâm Trùng Cửu tức giận, mặt đỏ rần, nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm sờ đầu , cười giải thích:"Sức lực Tiểu Cửu đủ nên ta có phụ giúp, nhưng đệ ấy tiếp cận trước nên đúng là do công lao của Tiểu Cửu. Bá mẫu, Tiểu Cửu từ ngoan ngoãn, người đừng ép buộc đệ ấy quá, hay là do người yên lòng khi giao Tiểu Cửu cho con?"

      " phải, là do Tiểu Cửu...". Liễu thị cà lăm, biết gì mới tốt, cuối cùng trừng mắt nhìn nhi tử, :" cũng được, nhưng mà về sau nếu con dám lén lút chạy lên núi chơi ta đánh gãy chân con."

      Lâm Trùng Cửu liền vội vàng cam đoan rằng mình làm như vậy.

      Triệu Trầm cũng cởi xuống con gà rừng lớn đưa cho Liễu thị:"Bá mẫu, cái này xem như con hiếu kính người."

      Nhà mình cũng có, sao Liễu thị có thể biết xấu hổ lấy thêm:" cần đâu, mau đưa về nhà làm đồ ăn cho nương con."

      Triệu Trầm vẫn kiên trì đưa cho nàng: "Cám ơn bá mẫu quan tâm nhưng mà ta vẫn còn. Hơn nữa trời cũng còn sớm, con về trước, bá mẫu thay con gửi lời đến bá phụ."

      "Thế vào uống ly trà rồi về sao?" Liễu thị nhiệt tình mời vào ngồi lát.

      Nhưng Triệu Trầm lại từ chối, vờ như để ý nhìn về sương phòng phía Tây cái, rồi cùng Trần Bình lên ngựa.

      Nhìn thiếu niên phóng ngựa rời , Liễu thị càng nhìn càng thích. Nếu đối phương lòng gả nữ nhi cũng tốt.

      Chờ đến lúc nhìn thấy hai người nữa, Liễu thị mang theo 1 con gà rừng cùng tỉ đệ Lâm Trúc vào nhà.

      Gà còn sống, Liễu thị chuẩn bị đem con hầm cách thủy, còn con lớn nuôi thời gian, sau khi thu hoạch vụ mùa ăn.

      Ở bên ngoài, Liễu thị bận rộn sắp xếp, Lâm Trùng Cửu phần khích kể cho Lâm Trúc những gì nghe thấy, nhìn thấy trong núi. A Kết ở trong phòng đợi cả ngày vẫn thấy đệ đệ muội muội vào, đành phải ra ngoài tìm người gặp hai người ngồi ở dưới mái hiên, vừa xem Liễu thị làm gà vừa chuyện. Nàng giả vờ tò mò đến nghe, thực ra cũng cần nghe, nhìn thấy sắc mặt hưng phấn của đệ đệ cũng biết ở trong núi chơi rất vui giống như bị ức hiếp.

      A Kết đột nhiên lại có cảm giác là lạ.

      Nàng vì đệ đệ tâm thần yên suốt ngày, lại mang theo đệ đệ của nàng du sơn vui đùa, muốn có nửa điểm có ý định, nàng tin.

      Nghe lần sau đệ đệ còn muốn , A Kết vụng trộm dùng bạc mua chuộc , chỉ cần Lâm Trùng Cửu đồng ý , nàng cho số tiền.
      Lâm Trùng Cửu đối với bạc cảm thấy hứng thú, đừng là chút tiền, dù cho nhiều hơn nữa cũng lựa chọn săn thú. Đệ đệ vì tiền tài mà động lòng, A Kết có cách nào khác, ôm lấy Lâm Trùng Cửu dỗ dành : "Tiểu Cửu, đệ ở núi, đại tỷ lo lắng đến độ ăn cơm ngon, cho nên ngươi đừng được ? Đại tỷ sợ ngươi gặp chuyện may." Nàng giúp mẫu thân chăm sóc đệ đệ muội muội nhiều năm như vậy tự nhận mình biết chỗ yếu bọn họ.

      Thanh của nàng dịu dàng lại là trưởng tỷ quan tâm đến đệ đệ khiến trong lòng Lâm Trùng Cửu ấm áp, xoay người, như người trưởng thành dỗ dành tỷ tỷ:"Đại tỷ đừng lo lắng, Triệu đại ca rất lợi hại, có thể chăm sóc tốt cho đệ, đệ cũng ngoan ngoãn nghe lời huynh ấy, tuyệt đối chạy loạn."

      A Kết muốn đánh trận.

      Chạng vạng, Lâm Hiền trở về, từ lời kể của trưởng nữ mà biết được Lâm Trùng Cửu dạo ở ngọn núi ngày nhưng cũng răn dạy Lâm Trùng Cửu, chỉ dặn dò nghe lời.

      Đối với Lâm Hiền, nhi tử và nữ nhi giống nhau, nữ nhi cần biết lễ phép, nuông chiều trong nhà, nhi tử cần tiếp xúc nhiều để trưởng thanh, hiếm khi gặp được Triệu công tử như quý nhân vậy, đúng là cơ duyên. Về việc mà trưởng nữ lo lắng, Lâm Hiền tự tin rằng còn có thể quản lý con, xú tiểu tử nếu thực có can đảm phá phách, Lâm Hiền đem buộc cây mà đánh, xem lâu rồi chưa được dạy dỗ.

      Có phụ thân hỗ trợ, Lâm Trùng Cửu vui vẻ tiếp tục cùng Triệu Trầm vào núi săn thú.

      Thấm thoát tháng bảy dần qua.

      Cứ đến cuối mỗi tháng, Liễu thị đều lên trấn đặt mua đồ bổ sung đồ trong nhà, lần này cũng vậy, Lâm Trúc lâu ngày chưa được rời nhà nên luôn quấn quýt lấy nàng đòi . Liễu thị nghĩ đến lần Triệu phu nhân đến nhà, chắc là do có được cây hoa lan quý hiếm, nụ cười mặt trưởng nữ thường xuyên xuất , hình như thông suốt, liền đồng ý với Lâm Trúc, trước khi dặn dò A Kết giữ nhà cẩn thận, cũng như dặn Lâm Trùng Cửu vào núi cẩn thận và về sớm chút.

      Hai tỷ đệ đều đồng ý.

      Tiễn bước bọn họ, A Kết ở nhà quét tước sân vườn, Lâm Trùng Cửu đến bờ sông.

      Triệu Trầm kéo lên ngựa, tùy ý hỏi:"Bá mẫu lại lên trấn phải ?" Từ miệng Lâm Trùng Cửu cũng biết khá nhiều việc ở Lâm gia.

      Lâm Trùng Cửu gật đầu:"Nhị tỉ cũng cùng nữa."

      Triệu Trầm nhìn về phía xóm , khóe miệng nhếch lên độ cong khó phát , quay đầu với Trần Bình:"Đột nhiên nhớ ra, sáng nay ta có viết bức thư quên chưa gửi, ngươi mang thư gửi rồi đến dưới chân núi chờ chúng ta." (p/s: ngửi thấy mùi gian trá ở đây =.:)

      Trần Bình ngầm hiểu, nhanh chóng quay đầu ngựa lại.

      ~

      Cuối tháng bảy, thời tiết cũng còn quá nóng, ánh nắng sáng chiếu lên người ấm áp.

      A Kết cùng Ô ô ngồi chơi lúc rồi mang đồ may vá ra ngồi dưới mái hiên để khâu tất cho đệ đệ. Ô ô ở chỗ hàng rào tới lui liền kêu vài tiếng với nàng, A Kết làm như nghe thấy bởi vì có muội muội giúp đỡ, nàng dám cho Ô ô ra ngoài, nếu nó chạy mất mình nàng bắt xong.

      Ngẩng đầu nhìn Ô ô, cẩn thận kim đâm trúng tay, A Kết hít vào hơi, ngậm ngón tay vào miệng, lại nghĩ đến đệ đệ, mặt lộ vẻ lo lắng.

      Khâu xong đôi tất, cũng đến trưa, A Kết cầm đồ may vá định vào nhà thấy trước cửa có xe ngựa đứng đợi.

      A Kết rất kinh ngạc.

      Chắc phải dì, dì biết hôm nay gặp mẫu thân, cùng mẫu thân dạo phố. Hơn nữa xe ngựa này cũng rất tốt...

      Triệu Trầm đưa đệ đệ lên núi săn thú , chẳng lẽ là Triệu phu nhân?

      A Kết mang đồ may vá đặt cửa sổ, bước nhanh về phía cửa "Đến đây, ai vậy?"

      Người ở phía ngoài nghe được tiếng bước chân nàng, cười hỏi: "Nơi này có phải nhà Lâm phu tử? Lão phu nhân nhà ta từng nhận được ân huệ của phu tử, lệnh cho ta đến đây thăm hỏi."

      Có thể nghe ra đó là thanh của phụ nhân (phụ nữ) trung niên. A Kết chậm lại, suy nghĩ hình như chưa từng nghe phụ thân nhắc đến. Nhưng mà phụ thân ở trấn dạy học, lại lại, cũng giúp đỡ ít người, nên có thể phải chuyện gì cũng nhắc đến với bọn họ.

      A kết mở cửa thấy bên ngoài là phụ nhân mặc đồ màu nâu, da trắng nõn, hơi mập mạp, khi cười trông rất hiền lành.

      A kết lễ phép hỏi: "Người là?"

      Phụ nhân cười lai lịch, ra lão phu nhân trong nhà bị người đánh ngã, là nhờ có Lâm Hiền đến nâng dậy, hôm nay lão phu nhân phái nàng lại đây tặng lễ.

      A Kết liền chối từ:"Lão phu nhân quá khách khí, gia phụ chỉ là giúp đỡ chút, cần người phải tốn kém."

      Phụ nhân vẫn kiên trì đưa lễ, nhưng A Kết vẫn từ chối, nhưng khi thấy từ chối được, nàng định mở miệng cám ơn thấy chiếc khăn bịt miệng nàng rồi trước mắt tối sầm, thân thể từ từ ngã xuống bên tường. A Kết kinh hãi nhìn thấy ánh mắt độc ác của phụ nhân biết ổn, ra sức giãy dụa nhưng sức lực của phụ nhân quá lớn, mí mắt nàng ngày càng nặng, thế rồi té xỉu.

      Phụ nhân quay đầu nhìn xa phu, thấy xa phu gật đầu, liền bế A Kết lên, dễ dàng nhét nàng vào trong xe ngựa, rồi đóng cửa Lâm gia lại mới lên xe ngựa. Rèm được hạ xuống, xa phu lập tức quất ngựa chạy .

      đường ra thôn cũng gặp ít người trong thôn.

      Nhưng do gần đây nhiều xe ngựa qua lại nên mọi người cũng chỉ nhìn theo tò mò, biết rằng A Kết nằm mê man ở trong xe.

      ~

      Vận may hôm nay của Triệu Trầm và Lâm Trùng Cửu khá tốt, vào núi lâu Triệu Trầm săn được 2 con thỏ.

      Chờ lúc Lâm Trùng Cửu kiếm được con thỏ thứ ba, Triệu Trầm liền :"Tiểu Cửu, hôm nay chúng ta về sớm chút, đừng liên tục về trễ khiến bá mẫu lo lắng."

      Lâm Trùng Cửu tuy chưa chơi , nhưng biết lời cũng có lý, nên đồng ý:"Được, nghe theo huynh."

      Triệu Trầm nhận lấy con thỏ, bảo ở đằng trước mình, đến chân núi, xa xa có thể thấy được Trần Bình chờ được lúc. Ba người lên ngựa, ra roi thúc ngựa trở về

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31-2




      Đến thôn đại đa số người ta vừa mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Mẹ con Liễu thị ở trấn dùng cơm, trễ ít mới trở về.

      Triệu Trầm ôm Lâm Trùng Cửu xuống ngựa, lắc lắc ống trúc trống : "Tiểu Cửu cho ta chút nước, ta hơi khát ."

      Lâm Trùng Cửu mời vào nhà ngồi nhưng đồng ý.

      Lâm Trùng Cửu đành phải nhận lấy ống trúc, xoay người gõ cửa. Trước kia cửa lơn cũng chỉ khép hờ, nhưng vì dạo này nuôi ô ô, sợ nó chạy ra ngoài, liền đóng lại từ bên trong. Lâm Trùng Cửu vốn chỉ định gõ cái rồi thu tay, nhưng ngờ cửa lại bị mở ra...

      Lâm Trùng Cửu im lặng chút rồi cười :"Chắc là Đại tỷ của ta quên đóng cửa, Triệu đại ca đợi lát, ta rất nhanh ra."

      Vào sân, Lâm Trùng Cửu tìm trưởng tỷ trước, nhưng nghĩ phòng gữa và sương phòng đều có người, phòng bếp cũng có. Lâm Trùng Cửu buồn bực, mang nước ra ngoài nghe thấy thanh của nai mẹ, qua phát trong lòng máng sạch , chỉ có nhánh cây cho ăn buổi sáng trụi lủi, ràng buổi trưa chưa được cho ăn.

      Lâm Trùng Cửu càng hoang mang, ra ngoài với Triệu Trầm.

      Vẻ mặt Triệu Trầm nghiêm trọng, đứng lên nhàng hỏi :"Ta nhớ đệ có rằng sau khi đại tỉ đệ từ hôn đều muốn ra khỏi nhà."

      Lâm Trùng Cửu gật đầu.

      ", ta với đệ vào tìm, chắc nàng chỉ tránh đâu đó thôi." Triệu Trầm nắm tay Lâm Trùng Cửu vào sân, nhưng mà hai người tìm vòng mà thấy A Kết.

      Lâm Trùng Cửu bắt đầu lo lắng.

      Triệu Trầm im lặng lát rồi vỗ vai :"Tiểu Cửu đừng quá lo lắng, bây giờ đệ đến những nhà mà gia đình đệ hay qua lại xem sao, nhưng chỉ là đến gặp mấy đứa bạn chứ đừng chuyện tìm thấy đại tỉ của đệ. Nếu khắp thôn mà thấy lập tức quay về tìm ta."

      Trong lòng Lâm Trùng Cửu bất an, sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Trầm, cố gắng kiềm chế hoảng hốt ở trong lòng, gật đầu rời .

      dường như đến từng nhà tìm nhưng đều có, thậm chí còn đến trước cửa Mạnh gia. Cửa Mạnh gia mở, ở trong viện, huynh đệ Mạnh Trọng Cảnh ở trong vườn rau làm việc, Như nương ngồi xổm chỗ cửa phòng rửa rau. muốn bọn họ nhìn thấy mình, Lâm Trùng Cửu lặng lẽ ra ngoài.

      Trưởng tỷ khẳng định ở nơi này.

      hoàn toàn hoảng hốt.

      Chạy về nhà mình, nhìn thấy nam nhân khoanh tay đứng ở bên trong, nước mắt lập tức chảy ra : "Triệu đại ca, thấy đại tỷ của ta . . . . . ."

      Triệu Trầm ôm vào trong lòng, trấn an mà kêu Trần Bình : "Ngươi trấn xem thử, nếu thấy đại nương ở Chu gia ngươi trở về, còn nếu thấy, lập tức thỉnh bá phụ bá mẫu về nhà. Nhớ kỹ, trấn an bá phụ bá mẫu hãy an tâm chút nên nóng nảy, hơn nữa nhất định được để lộ chuyện tìm thấy đại nương."

      "Thiếu gia yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng."

      Triệu Trầm cúi đầu dặn lúc rồi mới để .

      Chưa đến hai khắc, ba người Lâm Hiền liền vội vàng trở về , cùng còn có vợ chồng Chu Bồi.

      nhìn sắc mặt mọi người, Liễu thị vừa xuống xe ngựa lập tức tới sương phòng phía Tây, xác định nữ nhi ở nhà bèn cố nén tiếng nghẹn ngào theo các nam nhân vào phòng chính, chưa kịp đứng vững khóc: "Triệu công tử, đây rốt cuộc là sao? Sao lại thấy A Kết ?" Trong thời điểm này Liễu thị chẳng còn quan tâm xưng hô.

      Lâm Hiền sắc mặt nghiêm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Trầm.

      Triệu Trầm đem việc tóm tắt lại lần, cuối cùng : "Bá phụ bá mẫu, các ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, đại nương có là muốn nơi nào ?"

      Lâm Trúc khóc : " có khả năng, Đại tỷ của ta tại dù như thế nào cũng đâu!" Cho dù muốn ra ngoài chút, trưởng tỷ cũng có chuyện lời như thế mà rời khỏi nhà.

      Môi Chu Bồi giật giật, nhìn Lâm Hiền, rồi cúi đầu mở miệng: "Mấy ngày trước đây nghe Lân huyện có người cường đoạt nữ tử con nhà lành. . . . . ."

      Còn chưa xong, Liễu thị ngã về phía sau, may mắn có Lâm trúc và Tiểu Liễu thị ở ngay bên cạnh cùng nhau đỡ.

      Hai chân Lâm Hiền cũng muốn nhũn ra nhưng vì là nam nhân trụ cột trong nhà, trong thời điểm này càng thể sốt ruột, "A Trúc, đỡ nương con đến nhà Tây, Tiểu Cửu cũng , khuyên bảo nàng cho tốt, chuyện tìm đại tỷ ngươi giao cho chúng ta, trong chúng ta ai được hoảng hốt, đừng làm rối loạn trận tuyến."

      Đợi nhóm nữ quyến rồi, Lâm Hiền liền cùng Chu Bồi thương lượng: "Em rể, làm phiền đệ phái người lặng lẽ hỏi thăm tin tức bọn người kia, còn ta phụ cận tìm xem, tốt nhất tìm được, nếu đến cuối ngày mà thấy tung tích A Kết, chúng ta liền báo quan." nương trong nhà mất tích, khi truyền ra ,mặc kệ tìm trở về được hay thanh danh đều bị phá hoại rồi. Chỉ là bọn người ít lực yếu, thời điểm bên này tìm , có khả năng kẻ ác trốn xa rồi, nếu so sánh với an nguy của nữ nhi thanh danh có là cái gì?

      Chu Bồi xoay người bị Triệu Trầm ngăn lại: "Hai vị bá phụ chờ lát, các ngươi thấy việc này có chút kỳ quái sao? Hôm nay đại nương mình ở nhà, việc này ngay cả người trong thông nếu sinh sống hơi xa nơi này chưa chắc biết, vậy bọn người đó sao mà biết được? Như vậy thể rằng kẻ mang đại nương nhất định ở gần đây, hơn nữa còn có thể là người quen. Bá phụ thử cẩn thận nghĩ lại xem, trong những người quen biết Lâm ra, có kẻ nào mang hận lại có thể làm ra việc táng tận lương tâm như thế này ?"

      phân tích ràng khiến Lâm Hiền kiềm chế được trấn định hơn chút, suy nghĩ lại nhanh chóng nhớ ra người: "Vương Ngũ!"
      Lâm gia có kẻ thù, người trong thôn cũng đều thà, chất phác nên rất ít xuất việc như thế này,vnghĩ lại chỉ có Vương Ngũ là kẻ ra gì.

      Nghĩ đến chuyện Vương Ngũ từng mơ ước nữ nhi nhà mình, Lâm Hiền nhấc chân muốn ra ngoài lại bị Chu Bồi và Triệu Trầm cùng nhau giữ chặt. Triệu Trầm nhìn về phía Chu Bồi, dùng ánh mắt ý bảo khuyên răn, Chu Bồi liền : "Tỷ phu, chuyện này thể để huynh ra mặt được, mọi người trong thôn đều biết huynh. Nếu huynh tự nhiên tìm Vương Ngũ dễ dàng giúp cho những người đó đoán ra, vẫn là để ta phái người thôi, ở tại nơi nào?"

      Chu Bồi (bản cv là Lâm Hiền, nhưng tớ nghĩ là phải) căm hận :

      " Ta nhất định tìm được người mang về, tỷ phu an tâm ở lại trấn an nương các nàng ." Chu Bồi vừa xong lập tức rời .

      Triệu Trầm cũng : "Bá phụ, việc này ta thể quan tâm, người hãy an tâm chờ, con chắc chắn đem Vương Ngũ tới trước mặt người."

      đợi Lâm Hiền lời cảm ơn nhanh chóng rồi.

      Nghe tiếng xe ngựa dồn dập rời , Lâm Hiền lòng nóng như lửa đốt lại thể làm gì. ngẩng đầu nhìn trời, lần đầu tiên hận chính mình quyền thế, ngay cả việc cứu nữ nhi của mình cũng phải trông cậy vào người bên ngoài giúp đỡ. Trong phòng truyền đến tiếng thê tử nức nở, Lâm Hiền xoay người, hai đấm nắm chặt.

      ~

      Vương Ngũ cảm thấy dạo này xui xẻo.

      Ngày ấy, nằm ngủ trong nhà người đàn ông cao gần dẫn nương xinh đẹp đến tìm , muốn đưa nương ấy đến vườn bắp của Lâm gia trêu ghẹo nàng ta. Trừ việc đó ra, đối phương chịu cho biết thêm việc gì, chỉ đưa cho 50 lượng bạc, còn nếu diễn tốt cho gấp đôi.

      Vương Ngũ tất nhiên nhận, việc này vừa dễ dàng lại kiếm được nhiều tiền. đường mang nương ấy , suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy này rất có thể là nhắm đến Mạnh Trọng Cảnh rồi, nếu người ta cũng có vị hôn thê, còn muốn làm gì mà hùng cứu mỹ nhân a? Vương Ngũ quyết định làm xong chuyện này rồi quan sát kỹ Mạnh Trọng Cảnh, nếu cùng nữ nhân này có tư tình, liền nhân cơ hội bắt chẹt Mạnh Trọng Cảnh vố đôi khi còn có thể ôm nương kia ngủ vài tối.

      Nhưng nào ngờ khi làm xong việc đến gặp nam nhân cao gầy kia để đòi số tiền còn lại bị đối phương bắt lại, lý do nhốt vào trong phòng, mỗi ngày cho ba bữa, nhưng lại để ra ngoài, hại có 100 lượng bạc lại có chỗ tiêu. Mấy ngày trước, nam nhân cao gầy bỗng nhiên lại đến đây tìm , chỉ cần lại hoàn thành việc nữa, liền cho năm trăm lượng, điều kiện là phải rời nơi này, thề bao giờ trở về nữa.

      Nếu có điều kiện này, Vương Ngũ còn lo lắng cho mình có thể lại làm công, có điều kiện buộc rời như vậy, lại an tâm.

      Vì thế ở trong kỹ viện chuẩn bị khoái hoạt cửa bị đá văng ra, đợi mang quần chỉnh tề có người dùng bao tải chụp lên đầu , mang lên se ngựa, đưa .

      Khi được thả ra vừa nhấc đầu nhìn thấy hai khuôn mặt quen biết chính là Chu Bồi và Lâm Hiền, còn người nữa, Vương Ngũ chỉ dám nhìn thoáng qua, ánh mắt người đó lạnh lùng, hiểu sao lại thấy sợ hãi, dù cho hoàn toàn biết người đó.

      Lâm Hiền thấy tránh né ánh mắt mọi người cho rằng chột dạ bèn nắm lấy vạt áo , nghiến răng nghiến lợi: ", ngươi đem A Kết đâu ? Nếu dám dối nửa câu, có tin là ta giết ngươi hay !"

      Sau lưng Lâm Hiền, ở bàn bày sẵn dao (cái này tớ chém), thấy Vương Ngũ hoảng sợ, Lâm Hiền xoay người đem thái đao cầm lên. Vương Ngũ nhất thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Ta ta , nếu là chuyện ta biết ta , Lâm phu tử thả ta được ? Nhà của ta còn có lão nương. . . . . ."

      Triệu Trầm đá cước vào ngực , mắt lạnh nhìn : "Nếu còn thêm câu nào vô nghĩa, ta lấy mắt của ngươi."

      cầm đao nhưng so với dao trong tay Lâm Hiền còn dọa người hơn, Vương Ngũ khắp cả người phát lạnh, nghe theo lời nam nhân cao gầy dạy, vội vàng : "Ba vị tha mạng, tha mạng a, ta cố ý khi dễ đại nương, chỉ là thời gian trước đánh bài bạc thua, nếu đưa tiền phải mất mạng, trùng hợp quen biết người buôn lậu, ta nghĩ đến đại nương, nhưng mà đại nương. . . . . . Sau đó ta liền để ý các ngươi, phát hôm nay các ngươi đều rồi, chỉ có đại nương ở nhà, ta lập tức báo cho người nọ biết. Ta phụ trách dẫn đường, cùng đồng bọn lập mưu lừa đại nương xuất môn, lại dùng mê dược khiến nàng choáng váng. Sau bọn họ thả ta xuống chỗ đường lớn, cho ta mười hai lượng bạc, rồi rời , những chuyện sau đó ta biết !"

      "Đồ súc sinh nhà người! mau, ngươi rốt cuộc đem nữ nhi của ta giấu chỗ nào ?" Ánh mắt Lâm Hiền đỏ, nắm lấy bả vai Vương Ngũ, gầm lên.

      Vương Ngũ lắc đầu, ánh mắt trốn tránh: "Ta , chỉ nghe bọn họ muốn lên ngọn núi trốn trước, đợi cùng đồng bọn bắt thêm hai nương khác mới rời . Chỉ là của ta có nghe nên biết là chỗ nào, Lâm phu tử, cầu ngươi tha cho ta , ta đem mười hai bạc trả lại cho ngươi, ta thề dám như vậy nữa!"

      Lâm Hiền muốn giơ tay đánh người, Triệu Trầm liền ngăn lại, trong tay biết khi nào cầm thanh dao găm. cúi người, dùng dao cứa lên cổ Vương Ngũ, Vương Ngũ vừa mới định trốn lưỡi đao sắc bén tạo ra cổ đường tơ máu: "Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, bọn họ rốt cuộc ngọn núi nào?"

      Dao găm lạnh lẽo, ánh mắt nam nhân này còn lạnh hơn, cả người Vương Ngũ run run, sợ, cẩn thận hướng cổ lệch ra chút: "Phía đông, ta chỉ nghe là phía núi phía đông, rốt cuộc như thế nào, ta biết, ba vị lão gia tha mạng."

      "Nếu tìm thấy người, ta cho ngươi sống bằng chết." Triệu Trầm lạnh lùng liếc cái, thu hồi dao găm, ra hiệu cho Trần Bình dẫn người ra ngoài.

      đứng dậy, nghiêm mắt với hai người còn lại : "Hai vị bá phụ, hằng năm con ở trong núi săn thú, đối với địa hình vùng núi phía đông rất quen thuộc. Bây giờ con đem theo hạ nhân trong nhà trong núi tìm người trước, hai vị bá phụ dẫn vài người phụ cận trông coi ở các con đường, an bài thỏa xong vào trong núi cùng nhau tìm kiếm đại nương, nếu như vẫn tìm thấy người, chúng ta lúc đó lại tập trung, bàn cách khác, có được ?"

      Nhìn thiếu niên bình tĩnh quyết đoán, Lâm Hiền và Chu Bồi liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy biện pháp này rất tốt cùng nhau lời cảm tạ.

      Triệu Trầm nhìn Lâm Hiền : "Bá phụ yên tâm, con đem hết khả năng cứu đại nương trở về."

      Lâm Hiền trong lòng chấn động, nhìn người thanh niên đầy thâm ý nhưng Triệu Trầm xoay người rồi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi: A Kết đừng sợ, Hôi Hôi lập tức cứu ngươi , gào khóc ngao. . . . . .

      Giai nhân: Triệu Hôi Hôi, ngươi xấu xa, đại gia cần kết giao bằng hữu cùng người ~
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-1




      Có hai bóng người trước sau đường nơi rừng núi ít ai lui tới.

      Dẫn đầu là nam nhân đen gầy, trong tay cầm gậy gỗ mở đường, phía sau là phụ nhân có khuôn mặt trắng toát khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng nên dù cõng nương cũng gặp khó khăn. Nam nhân đen gầy cũng hề có ý muốn hỗ trợ, chỉ là đôi khi gặp đường núi khó , mới quay đầu giúp phụ nhân chút, cũng hề nhìn nương mê man, mặc dù khuôn mặt nàng lộ ra, nhìn nghiêng trông vô cùng dịu dàng.

      Trời dần tối, hai người đến trước sơn động. Sơn động sâu nhưng mọc đầy dây leo nên người ngoài rất khó phát .

      Trong sơn động có trải cỏ khô, có người cố ý che giấu dấu vết. Phụ nhân đặt nương quần trắng xuống cỏ khô, nhận dây thùng mà nam nhân đưa tới để trói tay chân của nương đó lại, siết chặt, còn quấn quanh miệng nàng cái đai sạch. Khi làm xong xuôi, phụ nhân nhìn khuôn mặt nương yên tĩnh ngủ khe khẽ thở dài.

      Chuẩn bị xong , hai người ngồi ở cửa động nghỉ ngơi, lời mà đều cẩn thận chú ý động tĩnh của nương ngủ mê man. biết sau bao lâu, bên trong vang lên tiếng cỏ khô bị dẫm đạp, phụ nhân liếc nhìn nam nhân, giọng hỏi: "Ngươi giấu xe ngựa kỹ rồi chứ? Chúng ta vẫn nên trốn ở trong này từ buổi trưa trở , ngàn lần nên để người khác nhìn thấy."

      Nam nhân đen gầy cười hắc hắc, thanh ồ ồ mang theo đắc ý: "Quan tâm gì mấy thứ vớ vẩn ấy? Ta đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này đâu mà biết che giấu cho tốt. Ngươi đừng dài dòng, Thuận Tử tìm được nơi này chính xác, dù là ai nữa cũng nghĩ ra chúng ta bắt người xong lập tức thoát mà lại vào núi, chờ đến ngày kia Thuận Tử bắt tiểu thư Lữ gia đến, chúng ta lập tức xuất phát."

      Phụ nhân đáp lời lấy lương khô trong bao quần áo ném cho , vừa ăn vừa : "Tiểu thư Lữ gia bề ngoài xinh đẹp, tiếc là nhà của nàng có nha hoàn bà tử nhiều nên dễ dàng tìm thấy cơ hội để cướp người, nghe tháng này nàng muốn lên núi dâng hương nên mới nghĩ được biện pháp. Nhưng mà may mắn được như chúng ta, chúng ta được Vương Ngũ giới thiệu cho Lâm đại nương, ngươi cũng nhìn thấy rồi, ba tiểu thư Lữ gia còn kém hơn nàng. Bằng tư sắc của nàng nếu đưa tới kinh thành hoặc Giang Nam bán ít nhất cũng đáng năm trăm lượng!"

      Nam nhân đen gầy vuốt cằm: "Đúng vậy, trước kia chúng ta chỉ chú ý đến các thiên kim trong thành lại nghĩ tới ở nông thôn này cũng có mặt hàng tốt như vậy , về sau vẫn nên chú ý nhiều chút, nhưng nếu có thể gặp được cũng là chuyện hiếm có. Vương Ngũ cũng có cha nàng dạy học ở trấn , trong nhà cũng có tiền, nếu sao có thể đem nữ nhi nuôi dưỡng xinh đẹp nõn nà như vậy được." Càng thanh của càng có chút lỗ mãng, lại đứng lên, vào bên trong.

      Trong lòng A Kết hoảng sợ, cảm thấy tim như ngừng đập, người này muốn làm cái gì?

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nam nhân đến ngồi xổm sau lưng nàng. Trong lòng A Kết nóng như lửa đốt, biết nên tránh né hay là tiếp tục giả bộ ngủ. lúc do dự, chợt nghe tiếng phụ nhân nhanh chóng chạy lại, kéo nam nhân đó ra, "Ngươi muốn làm gì? Chúng ta đều biết thể đụng vào những nương này, nếu có giá! Tốt nhất ngươi nên thu lại ý định của mình , chờ sau này đến địa phương khác ngươi được tùy ý tìm kỹ việc. Ta cũng để ý!"

      Nam nhân có chút vui: "Ta chỉ sờ chút chứ làm gì nữa.”

      "Vậy cũng được, dù cho kinh thành hay là đến Giang Nam, đều có thể ở kỹ viện hơn tháng, nếu ngươi làm gì khiến nàng sợ hãi tìm đến cái chết chúng ta tính sao? , theo ta ra cửa động ngồi, ở chỗ này cũng làm được gì."

      Nam nhân đen gầy thấp giọng mắng vài câu là gì.

      Hai người lại ngồi xuống, vừa ăn vừa tán gẫu.

      A Kết nằm đưa lưng về phía bọn họ, tay chân bị trói, miệng bị nhét vải, mặt đầy lệ.

      Vì sao lại như vậy chứ?

      Nàng hề đắc tội với Vương Ngũ, vì sao lại tìm người hại nàng?

      Mẫu thân cùng muội muội ở lại nhà dì ăn cơm, biết tại về nhà hay chưa, nếu phát nàng mất tích bọn họ lo lắng đến thế nào? Bọn họ chắc chắn tìm nàng nhưng bọn họ có thể nghĩ đến chỗ này sao? Nếu như. . . . .

      A Kết dám nghĩ thêm nữa, nước mắt rơi ngừng nhưng nàng bắt buộc chính mình khóc ra tiếng, thế nhưng vẫn có tiếng nghẹn ngào thoát ra.

      "Ai u, Lâm đại nương tỉnh rồi a?"

      Ngừng chuyện, sau lúc im lặng, phụ nhân tới phía bên này, khi A Kết cố gắng vặn vẹo giãy dụa mạnh mẽ nâng nàng ngồi dậy, giúp nàng tựa vào vách núi, phụ nhân ngồi xuống bên, cười tủm tỉm, nhìn nàng : "Đại nương, chắc ngươi đối với tình cảnh tại cũng có chút ràng, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chấp nhận , ở trong tay chúng tay dù cho ngươi có chắp cánh cũng thể bay thoát được. Nhưng mà ta đây cũng muốn ức hiếp những tiểu mỹ nhân như các ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nữa ra thị trấn, ta còn có thể mở trói cho ngươi, nếu ngươi cứ như vậy bị trói dẫn ngoài đường thôi, thế nào?" Đưa tay lấy miếng vải miệng A Kết xuống.

      A Kết hai mắt đẫm lệ, cơ bản nhìn khuôn mặt nàng ta, chỉ khóc xin nàng: "Cầu ngươi thả ta, cầu ngươi . . . . . . thấy ta, cha mẹ ta phát điên . . . . . . Ngươi có nữ nhi sao? Nếu nàng gặp loại tình này, ngươi có sốt ruột hay ? Cầu ngươi , ngươi đưa ta trở về, ngươi muốn bao nhiêu tiền cha ta đều cho ngươi, van cầu ngươi . . . . . ."

      Phụ nhân cười lạnh: "Đưa ngươi trở về? Đến lúc đó đừng lấy được bạc, chừng ta còn bị cha ngươi đưa vào đại lao! Đại nương, ta nghĩ ngươi nên đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi trước hết ăn chút !" xong lại nhấc bao tải về, nhìn khẩn cầu trong mắt A Kết, lần nữa trở lại bên người nam nhân.

      A Kết càng ngừng khóc, thân thể phát run, khóc đến cay cả mắt. Nàng thấy hai người kia cơm nước xong trở lại bên này, trải cỏ khô lên nền động. Nam nhân đen gầy tưởng nàng ngủ, đến chỗ A Kết, phụ nhân mắng chửi rồi đẩy chỗ khác, còn mình nằm ở bên người A Kết. Khoảng cách quá gần khiến A Kết nhịn được dịch sang bên. Phụ nhân hừ tiếng, nằm bên cạnh cảnh cáo nàng: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu ta cho ngủ bên cạnh ngươi!"

      A Kết nhất thời dám động .

      Phụ nhân vừa lòng nhắm mắt lại.

      Sau đó, hai người kia ngủ, phát ra tiếng ngáy đều đều. A Kết tim đập nhanh, nhìn sang phụ nhân nhắm chặt mắt và nam nhân cao gầy quay lưng về phía mình, tuy biết hi vọng xa vời nhưng vẫn thử thăm dò chút bèn dịch chuyển ra ngoài, nửa người dựa vào vách núi chống cho bản thân ngồi ra ngoài chút. Đáng tiếc, phía dưới là cỏ khô, nàng vừa dịch chuyển cỏ khô phát ra tiếng làm phụ nhân tỉnh dậy,vtrực tiếp mở mắt trừng nàng. A Kết rùng mình cái, phụ nhân dù chưa chuyện nhưng trong mắt tràn đầy uy hiếp.

      A Kết tuyệt vọng, nhắm mắt lại, chỉ hy vọng cha mẹ có thể nhanh chóng tìm được nàng, nếu bị bọn họ bán đến nơi đó, bằng để nàng chết. . . . . .

      Lúc khóc lúc ngừng, dần dần trong sơn động tối sầm . Mùa này ngày nóng, đến tối muộn lại lạnh, A Kết chỉ mặc áo đơn nên khi gió núi thổi đến khiến nàng lạnh run, sắc mặt tái nhợt.

      Phụ nhân tỉnh, quay đầu hỏi nàng: "Có lạnh ? Chỉ cần ngươi đồng ý ngoan ngoãn theo chúng ta ta cho ngươi phủ thêm bộ quần áo của ta, cũng cho ngươi ăn cơm chiều."

      A Kết ngơ ngác nhìn ra cửa động, giả vờ nghe thấy. Phụ nhân cười lạnh, thêm lời nào.

      Sắc trời càng ngày càng tối, màn đêm buông xuống.
      Trong sơn động, nam nhân đen gầy chuẩn bị củi gỗ từ trước, khi đốt lửa với phụ nhân : " tại trời tối, dưới chân núi hơi nước bốc lên nhìn thấy được ai. Ai, tiếc là võ thuật của chúng ta tốt, nếu ngoài việc bắt được gà rừng còn có thể chịu được sức nóng này nọ."

      Phụ nhân cười bảo : "Ngươi nghĩ chúng ta du sơn ngoạn thủy chắc? Còn muốn có gà rừng, có lương khô để ăn là tốt rồi! Trước kia chúng ta mới làm nhát gan, bị người ngoài nhìn thấy liền chột dạ, sợ bị bắt, vội vàng mang theo người rời , thường thường mấy ngày ăn đủ no. . . . . ."

      Hai người cằn nhằn mãi , A Kết nghe lúc được lúc . Đống lửa ngay tại phía trước, nàng nhìn ngọn lửa cháy, hề có cảm giác ấm áp. Nàng nhớ nhà, ngày hôm qua nàng còn cùng người nhà ăn cơm. Mẫu thân làm bánh canh, có chút mặn, đệ đệ lại ăn nhạt, nên ăn ít hơn bình thường chút. Nàng thích ăn lòng đỏ trứng nên đem lòng đỏ trứng cho đệ đệ, muội muội nàng thích ăn lòng trắng trứng, A Kết biết muội muội chỉ đùa nàng nên cũng chia cho nàng ấy nửa, muội muội cười rồi cầm chén chuyển , chịu nhận. . . . .

      Nàng muốn về nhà.

      A Kết nghiêng đầu, nước mắt lại rơi.

      Thời điểm lòng nàng như tro tàn, nam nhân cao gầy bỗng nhiên thấp giọng :

      "Có người đến đây!"

      A Kết giật mình, đầu hề chuyển động, ánh mắt lặng lẽ nhìn về cửa động, chăm chú lắng nghe.

      Phụ nhân tin tưởng, chần chờ : " thể nào, phía sau núi làm sao có thể có người. . . . . ."

      Nam nhân cao gầy tuy rằng bị phụ nhân quở mắng nhiều lần nhưng lúc này vẻ mặt lại trầm trọng. chuyện, hất cằm về phía A Kết dương dương tự đắc, sau đó đến sau tảng đá cao hơn đầu người, ngồi xuống.

      A Kết nghe được tiếng bước chân thấy nam nhân nấp , trong tay cầm cây dao ngắn, trong lòng căng thẳng. Phụ nhân rất nhanh tới trước nàng, xoay nàng từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, thấp giọng uy hiếp:

      "Tốt nhất ngươi nên giả bộ ngủ, nếu khiến cho người tới hoài nghi, ta giết ngươi!"

      xong tay cầm dao chỉ chỉ vào mặt A Kết, dao găm lạnh lẽo, A Kết kìm lòng được, muốn trốn . Phụ nhân đối với biểu của nàng thực vừa lòng, lấy bộ áo rộng thùng thình phủ lên người nàng, che khuôn mặt nàng lại, chỉ cần A Kết giãy dụa giống như ngủ.

      Phụ nhân quay về ngồi bên đống lửa, chậm rãi ăn uống.

      Tim A Kết đập mạnh, bởi vì nàng cũng nghe tiếng bước chân giống như giày dẫm cỏ, nặng. Nàng vừa ngóng trông đối phương là người tới cứu nàng nhưng cũng lo lắng cho khi chỉ có mình còn bên này chỉ nam nhân kia mà cả phụ nhân hình như đều biết chút võ công, trong tay hai người ấy còn có dao găm, người tới có đánh thắng được bọn ?

      nhìn thấy những gì xảy ra, A Kết rất nóng lòng lại dám lộn xộn, khẩn trương chờ đợi.

      Tiếng bước chân tới gần sơn động dừng lại chút, giống như có chút do dự, sau lúc mới tiếp tực tới.

      Người tới đứng trước cửa động, gì.

      A kết thực khẩn trương, nghe phụ nhân kinh ngạc hỏi: "Vị công tử này vì sao trễ như vậy còn ở trong núi? Hay là cũng giống như mấy người chúng ta, vào núi tìm dược liệu?"

      "Ta tìm đến người, ngươi có từng thấy nương xinh đẹp nào ?"

      A kết mở to hai mắt.

      Thanh này. . . . . .

      Tuy rằng nàng cùng người nọ cũng gì nhiều, nhưng thanh của rất lạnh, từng cúi đầu ở bên tai nàng uy hiếp, người này nhất định là !

      Trong giây phút đó, A Kết dường như quên nàng cùng Triệu Trầm có ân oán, nàng chỉ biết là, Triệu Trầm là người nàng quen biết, đến là để tìm nàng, nàng phải nhắc nhở , chỉ có như vậy nàng mới có hi vọng về nhà!

      Miệng thể , A Kết xoay mạnh người, cố gắng giãy dụa. Chiếc khăn che gương mặt nàng bị rơi xuống, trong ánh lửa chiếu rọi , nàng nhìn thấy Triệu Trầm mặc áo màu tro đứng trước cửa động, hình như nhìn thấy nàng, A Kết nhìn thấy lắm, bởi vì sau khi xác định , nước mắt nàng lại tràn mi.

      "Đại nương, ngươi cũng biết nghe lời, cho là có người đến cứu ngươi, ngươi có thể thoát thân? Chờ chúng ta trừng trị xong lại cho ngươi nếm mùi dạy dỗ." việc lộ ra, phụ nhân sợ hãi cũng hoảng hốt, chậm rì rì đứng lên, đưa dao găm trong tay lên, xông thẳng đến chỗ Triệu Trầm.

      Triệu Trầm lạnh lùng nhìn nàng ta, khi phụ nhân đến gần, đôi chân dài của liền đá bay dao găm trong tay phụ nhân. Phụ nhân kinh hãi, tự biết mình địch lại được, liền nhanh chân chạy ra ngoài. Triệu Trầm cũng đuổi theo, mất, A Kết nhìn thấy làm cái gì, chỉ nghe phụ nhân kêu thảm tiếng rồi bay thẳng đến phía trước, mềm nhũn rơi xuống, thể đứng lên.

      Triệu Trầm giết người sao?

      Tim A Kết đập bùm bùm, nhưng mà nhìn thấy cái chết của phụ, nàng lại sợ hãi, thậm chí vì thấy giải quyết kẻ ác cách thoải mái mà nhàng thở ra.

      Sau khi phụ nhân ngã xuống đất, trong sơn động yên tĩnh trở lại. Triệu Trầm kiểm tra xem phụ nhân còn thở , xong mới đứng dậy, nhanh chậm về phía A Kết, từ cao nhìn xuống nàng, hề có dịu dàng trấn an, chỉ lạnh giọng châm chọc: "Sớm biết nàng dễ lừa như vậy, ta nên bắt chước bọn họ, chọn ngày tốt cưỡng bức nàng, như vậy nàng chỉ có thể gả cho ta, phải ?"

      A Kết nghe thấy lời của , nhưng giây phút này, nàng có lòng dạ nào để suy nghĩ xem có làm vậy hay chỉ đơn thuần là châm biếm nàng. Nhìn thấy sau tảng đá, nam nhân cao gầy chuyển động, giơ cao dao găm, muốn tấn công mà Triệu Trầm lại hề hay biết, A Kết vừa vội lại vừa sợ, ngừng ra hiệu cho Triệu Trầm, trong miệng ô ô ra tiếng.

      Triệu Trầm nhíu mày nhìn nàng: "Nàng muốn cái gì?"
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :