1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 25: Từ hôn




      Đôi khi đau đớn khiến người ta tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức có tâm trạng nào để sống, nhưng có rất nhiều chuyện có thể kéo con người từ trong tuyệtvọng trở về thực.

      Đêm dài, ẩm ướt của cỏ dần ngấm vào người, khiến váy trở nên ẩm ướt.

      Cảm giác lạnh lẽo khiến A Kết từ từ ngừng khóc, giọng thút tha thút thít, ngẩng đầu.

      Trước mặt nàng vẫn ruộng ngô rộng thênh thang, chẳng biết lúc nào, xungquanh yên lặng tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang,tiếng ếch kêu cũng chẳng còn.

      A Kết bỗng nhiên thấy sợ, nàng cũng lạnh, nàng muốn về nhà.

      Mạnh Trọng Cảnh cần nàng nữa nhưng nàng vẫn còn cha mẹ thươngnàng, vẫn còn muội muội ngây thơ, thích đùa giỡn, và đệ đệ hoạt bát,hiểu chuyện.

      Nàng còn có ổ chăn ấm áp, chui vào trong chăn, nàng lạnh nữa.

      A Kết nhắm mắt lại, hai tay lau mặt, khi hạ tay xuống, nàng thở hơithật dài. sao, có gì đáng khóc, nàng nhìn lầm rồi mộtngười thôi, thích sai người, bây giờ có nữ nhân khác, nàng thích nữa là được, cha mẹ đối với nàng tốt như vậy, họ tìm cho nàng nam nhân mới, nàng có cuộc sống mới, bao giờliên quan tới người nọ nữa.

      bộ quần áo mà mềm lòng, vìnữ nhân chủ động dâng hiến mà quên vị hôn thê thanh mai trúc củamình, đáng để nàng phải khóc.

      A Kết che mặt, lau nước mắt trào ra mà thể khống chế, từ từ đứng dậy.

      Nàng dám nhìn cánh đồng ở bên cạnh, cúi đầu, hai tay ôm lấy người, bước nhanh, về phía trước.

      Dưới ánh trăng, bóng dáng yếu ớt của nương, trông vô cùng đáng thương.

      Ở xa xa, Triệu Trầm theo từ đầu tới cuối, mãi đến khi thấy nàng vào cửa nhà. đứng cạnh bức tường Lâm gia nghe ngóng, cho rằng nàngsẽ khóc lóc, than vãn với cha mẹ, nhưng bên trong lại im lặng, có chuyện gì bất thường. dựa vào tường, thử tưởng tượng nàng đanglàm gì, nhưng thể tưởng tượng nổi. Nàng trốn ở trong chănkhóc hay sau khi tĩnh tâm lại ngủ?

      ra nàng nhã nhặntrầm tính lại kiên cường, khi tận mắt thấy vị hôn phu và nữ nhânkhác quấn lấy nhau, nàng chẳng lao ra khóc rống lên, cũng tìm tớicái chết.

      Nàng như vậy, càng thích nhưng cũng càng đau lòng.

      thở ra hơi nhàng, cho dù thế nào, hai nhà Lâm Mạnh sắp từ hôn, nàng có hôn ước, có thể ra tay rồi.

      Tiếp tục đứng lát, Triệu Trầm bộ tới sông Bắc Hà, xe ngựa của hắnđược dấu ở trong rừng, sáng mai thay bộ quần áo khác là có thểtới đây rồi.

      Cuối cùng, khi tiếng bước chân biến mất, thôn nhỏlại khôi phục yên tĩnh. Khi người trong thôn ngủ mơ màng, ánh trăng từ từ lặn xuống, mặt trời ở phía đông dần dần thức dậy, hé lộ bầu trời. Lá cây lại ra màu xanh, sáng sớm, chim tước bay bầu trời, trong chuồng gà, gà trống vung cánh run lẩy bẩy, bay lên bờ tường, ngẩng đầu gọi bình minh, tiếng gáy lảnh lót, du dương,truyền rất xa.

      Mọi người trong thôn lục đục thức dậy, sau đó, những làn khói vất vít, lượn lờ mái bếp.

      Vợ chồng Lâm gia dậy từ sớm, nằm trong ổ chăn chuyện với nhau,tới khi còn buồn ngủ mới đứng dậy mặc quần áo.

      Hôm naytrong nhà mời khách, hai vợ chồng phân công nhau làm việc. Lâm Hiền thudọn sân nhà gọn gàng sạch , Liễu thị vội vàng dọn dẹp trong phòng, sau đó rửa rau chuẩn bị điểm tâm. Sau khi xong việc, Lâm Hiền đứng bêncạnh hàng rào nhìn con lộc cái, nghĩ đến mấu ngày hôm nay, mình khônglàm gì, liền tới phòng phía tây, lôi con trai ra ngoài, hai cha concùng nhau vào rừng cắt cỏ cho lộc ăn.

      Liễu thị nhìn theo bóng dáng họ ra khỏi cửa, trở về phòng bếp nhóm lửa.

      Trong bếp có hai thanh củi cháy, cứ hầm cháo từ từ như thế là được, Liễu thị đứng dậy, chuẩn bị xào đậu, thêm dưa muối, điểm tâm hôn nay ănnhững món này.

      Bận bịu quá, Liễu thị bỗng cảm thấy có chuyện gì đó thích hợp, mỗi ngày, khi nàng dọn cơm lên đứa con thứ hai mới thức dậy, nàng thành thói quen rồi, nhưng từtrước đến nay, đứa con lớn luôn dậy rất sớm, sao hôm nay lại khôngcó động tĩnh gì nhỉ? Còn Hà nương nữa, bọn chúng đều là người dậy sớm mà.

      Liễu thị hơi lo lắng, sau khi xào rau xong, nàng đậyvung lên nồi, lau tay, về phía sương phòng. Cửa được khoá từ bêntrong, đứng ở trước cửa, Liễu thị gọi to: "A Kết, A Trúc, Như Nương, dậy ăn cơm thôi!"

      Gọi hai lần, Lâm Trúc chớp chớp mắt, lật người, tình nguyện trả lời câu.

      Liễu thị lo lắng hỏi nàng: "A Trúc, đại tỷ con đâu?"

      Lâm Trúc nháy mắt mấy, lần nữa quay đầu lại, thấy trưởng tỷ nằmquay lưng về phía mình. Nàng ngạc nhiên, ngồi dậy, cười cười, vớiLiễu thị: "Nương, người mau vào nhìn nè, đại tỷ của con cũng lườibiếng đây này !"

      Liễu thị mắng nàng: "Con mở cửa cho ta vào, nhanh lên!"

      "Cửa mở ạ?" Lâm Trúc buồn bực, nhìn về phía Như Nương, nàng ấy dậy rồi mà, sao lại đóng cửa nhỉ? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, mẫuthân đứng ở ngoài cửa lại réo liên tục, Lâm Trúc vội vàng mặcquần áo, trước khi ra mở cửa còn đẩy đẩy vai A Kết: "Đại tỷ, dậy ,đừng ngủ nữa, sao hôm nay, tỷ lại lười hơn muội thế?"

      Giọng A Kết mơ hồ, nghe .

      Lâm Trúc cười trộm, ra mở cửa cho mẫu thân, ngạc nhiên hỏi: "Hà tỷ tỷ dậy rồi mà, sao cửa vẫn đóng nhỉ?"

      Liễu thị mặc kệ nàng, nhanh chóng vào phòng, đứng trước mặt trưởng nữ,vừa cúi đầu bị doạ cho sợ hãi, vươn tay đặt lên trán A Kết: "Nóng thế này, bị bệnh hay sao, A Kết tỉnh dậy con, cho nương biết,con thấy khó chịu ở chỗ nào?"

      A Kết từ từ mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Liễu thị, nước mắt lập tức tràn mi, ngay lập tức khóc thành tiếng.

      Sau khi lớn lên, nàng chưa từng khóc như thế, ngay cả khi vô tình bị ốm, nàng cũng là người an ủi Liễuthị, khuyên Liễu thị cần lo lắng, lúc này, khi thấy nàng khóc,lòng Liễu thị đau như cắt, đôi mắt cũng đỏ lên, vừa lau nước mắt cho AKết vừa liên tục hỏi nàng: "Đừng khóc, đừng khóc, rốt cuộc con thấykhó chịu ở đâu, cho nương, nương lập tức bảo phụ thân con mờilang trung, A Trúc, con nhanh chóng tìm phụ thân về, bọn họ vào rừng rồi !"

      Lâm Trúc luống cuống từ lâu, nghe vậy xoay người, chạy ra ngoài.

      Trong phòng, mặc kệ Liễu thị hỏi gì, A Kết chỉ khóc, yếu ớt còn sứclực, mặt hồng tới mức dọa người. Liễu thị gấp cũng được,đắp lên trán A Kết chiếc khăn tay ướt nhẹp. Nghe thấy nữ nhi thút thítgọi nương ngừng, cuối cùng Liễu thị nhịn được, cởi giàytrèo lên giường, giống như dỗ nữ nhi khi bé, ôm A Kết vào trong ngực, nhàng vỗ lưng nàng: "A Kết sợ nhé, nương ở đây nè, cha con sẽlập tức mời lang trung, A Kết uống thuốc xong là tốt thôi, A Kếtkhông sợ nhé..."

      Có lẽ là dịu dàng ôm ấp cũng có tác dụng, A Kếtnín dần, được mẫu thân dịu dàng vỗ về, nàng chìm vào giấc ngủ, nhưnglông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn.

      Ba người: Lâm Hiền, LâmTrúc, Lâm Trọng Cửu vội vàng quay về, nhìn thấy A Kết bị ốm thànhnhư vậy, Lâm Hiền vội vàng lên trấn mời lang trung. Liễu thị đểhi tỷ đệ Lâm Trúc ăn cơm trước, hai đứa trẻ làm gì còn khẩu vị, đềunói phải đợi sau khi tỷ tỷ tỉnh dậy, cùng nhau ăn với trưởng tỷ. Suy cho cùng, Liễu thị cũng là người lớn, tuy bối rối nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi Lâm Trúc: "Như Nương đâu? Các con ăn cũngphải để cho người ta ăn chứ."

      Lâm Trúc nhìn Lâm Trọng Cửu: "Con nhìn thấu nàng ấy, Tiểu Cửu, đệ có nhìn thấy ?"

      Lâm Trọng Cửu cũng lắc đầu.

      Liễu thị nhíu mày, trưởng nữ bệnh nặng, nàng cũng có tâm trạng để quan tâm tới người ngoài, chỉ dặn Lâm Trúc chút, bảo nàng, nếu NhưNương về, nhớ mời nàng ấy ăn cơm trước.

      Nửa canh giờ sau, Lâm Hiền vội vàng kéo ông lang trung già chạy vào phòng.

      xuất trong tháng ngắn ngủn, lần thứ hai, lang trung già lạitới Lâm gia, xem xét kỹ càng, nhìn sắc mặt A Kết chút, vạch mímắt xong, lúc này mới ngồi xuống xem mạch. Bốn người Lâm gia nínthở, tập trung đứng vây xung quanh, nhìn lang trung già lúc lại quay sang nhìn A Kết mê man tỉnh, lo lắng vô cùng.

      Langtrung già từ từ thả tay A Kết xuống, vuốt râu, với Lâm Hiền: "Lâmphu tử, đại nương tích luỹ đau lòng ở trong tỳ* phổi, sau đólại bị khí lạnh ẩm ướt xâm nhập vào trong cơ thể, nên mới bị bệnh khôngdậy nổi. Sốt cao dễ thôi, uống hai thang thuốc là được, còn về tíchtụ, ta kê thuốc an thần dưỡng thân, nhưng suy cho cùng, tâm bệnhphải được chữa bằng tâm dược, sau khi đại nương tỉnh lại, cácngươi nên khuyên nàng ."

      *tỳ: lách

      Vừa lời này ra, ngoài trừ người hồ đồ lơ mơ như Lâm Trọng Cửu, ba người còn lại nhà Lâm Hiền đều ngây ngẩn cả người.

      Mấy ngày nay, A Kết chẳng có gì bất thường, càng gặp mưa chịu lạnh, sao có thể mắc bệnh như thế?

      Lâm Hiền vẫn là người tỉnh táo nhất, sau khi giật mình lập tức lời cảmơn, mời lang trung già ra phòng ngoài kê đơn dược. Ngay cả khinghi ngờ, cũng được để lộ vẻ mặt đó trước mặt lang trung hay bấtkể người khác, đó chẳng phải nghi ngờ y thuật của người ta hay sao?Lại , Lâm Hiền dạy học ở trấn nhiều năm như vậy, nghe danh lang trung già từ lâu, nếu cũng chẳng mời lão tới đây.

      Kê đơn xong, Lâm Hiền dặn dò Liễu thị vài câu, theo lang trung lên trấn bốc thuốc.

      Liễu thị vừa đau lòng lại tự trách.

      Trong nhà có ba đứa con, thứ nữ lười biếng làm nũng thể quản được,đứa con út lại càng bướng bỉnh khiến nàng hận thể buộc bé ở trênngười để nhìn, chỉ có trưởng nữ, từ hiểu chuyện, cầnnàng quan tâm, còn giúp nàng chăm sóc đệ đệ muội muội, chính vì thế,nàng cũng sơ sót, ít quan tâm tới trưởng nữ, ngay cả khi trưởng nữcó tâm , nàng cũng nhìn ra.

      Liễu thị gọi Lâm Trúc rangoài, hỏi nàng có phát ra điều gì bất thường hay . LâmTrúc biết A Kết có ầm ĩ trận với Mạnh Trọng Cảnh, lại biếtnguyên nhân, nhân tiện cũng lôi Lâm Trọng Cửu ra, hỏi bé, rốt cuộc,ngày hôm đó, khi ra khỏi cửa xảy ra chuyện gì. Lúc này, Lâm Trọng Cửu làm gì dám giấu diếm, cái gì hiểu cũng hết ra.

      Lâm Trúc là người nhạy cảm nhất, nhíu mày hỏi bé: "Đại tỷ tiếp dắt đệ ,Mạnh đại ca chạy ra, đuổi theo bọn đệ hay sao?"

      Lâm Trọng Cửu lắc đầu.

      Lâm Trúc nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định là nữ nhân kia mê hoặc Mạnhđại ca, nếu có thể chuyện gì có thể khiến đại tỷ ta khổ sở đến mức đó? Nàng ta đâu, ta tìm nàng ta!"

      Liễu thị túm chặt nàng, giọng mắng: "Đây là những chuyện con đoán mò thôi, ngoan ngoãn ởnhà chờ, đừng gây thêm phiền phức, chờ đại tỷ của con tỉnh, lúc đóhãng tiếp!" Như Nương là người thế nào, nàng dám bảo đảm nhưng Mạnh Trọng Cảnh tuyệt đối phải loại người như vậy, chuyện đónhất định có hiểu lầm.

      Lâm Trúc nhịn được, mắng mấy câu thô tục, bị Liễu thị bóp cằm, Lâm Trúc hất tay, giận dỗi, ngồi tựa vào đầugiường gần lò sưởi.

      Bên ngoài, lại có tiếng động, còn cótiếng xe ngựa, Liễu thị còn chưa kịp ra cửa, nghe thấy giọng nóilo lắng của em : "A Kết bị sao thế, êm đẹp sao lại bị bệnh?" Lời còn chưa dứt, người lao vào, nằm úp trước giường nhìn A Kết, thấycháu sinh bệnh nằm mê man, hiển nhiên là vô cùng đau lòng.

      Lâm Hiền sau, vừa ra thôn, đúng lúc quay về gặp xe ngựa của Chu gia, luôn tiện chuyện đó.

      Cả phòng toàn người, Liễu thị có chút đau đầu, bảo Lâm Hiền mời cha conChu Bồi ra phòng lớn ngồi, nàng sắc thuốc. Sắc thuốc lượt đầu con chưa đổ ra khỏi ấm, ngoài cửa lại có tiếng xe ngựa, trong lòng nàng cảm thấy hồi hộp, ra ngoài, quả nhiên người đến là Triệu công tử.

      Bọn Lâm Hiền lại cùng nhau ra ngoài đón người.

      Triệu Trầm thay bộ kia, mặt bộ cẩm bào màu xanh nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười, chào hỏi lần lượt từng người, khi vào trong nhà, thấyLiễu thị bưng chén canh ra từ phòng bếp, vừa ngửi biết là thuốc,trong lòng cả kinh, thân thiết hỏi: "Bá mẫu, đây là?"
      Liễu thị thở dài: "Đại tỷ của Tiểu Cửu bị bệnh, ta mang thuốc cho nó uống,Triệu công tử vào phòng ngồi ." xong bất chấp chào hỏi, đivòng qua đằng sau, đến sương phòng.

      Bị bệnh?

      Triệu Trầmquay đầu nhìn hơi lâu, nhưng chỉ trong nháy mắt, dị sắc loé lên rồi biết mất trong mắt trong, ai có thể phát . Xoay người, TriệuTrầm hỏi Lâm Hiền bệnh tình của A Kết, giọng đủ chắc chắn, thể hiệnsự thân thiết, tỏ vẻ ân cần quá mức. Lâm Hiền vài câu qualoa, cũng nguyên nhân cụ thể. Trong lòng Triệu Trầm lại biếtvô cùng ràng, bởi vậy cũng hỏi nữa, theo Lâm Hiền và Chu Bồi vào phòng lớn.

      Chu Bồi là thương nhân nhã nhặn, Lâm Hiền là tú tài giỏi về lời ăn tiếng , Triệu Trầm vừa đọc sách lại vừabuôn bán, giao tiếp với người chẳng khác gì cá gặp nước, ba ngườinhanh chóng trò chuyện với nhau vui. Chu Bồi lại càng tiếc, trêughẹo: "Sớm biết Triệu công tử chỉ có mặt là lạnh, ta cũng cần phải tiếp đãi cẩn thận nhiều năm như thế. Nhưng có điềuTriệu công tửkhông biết, mỗi lần ngươi tới, người làm trong Phẩm Lan Cư của ta đềunơm nớp lo sợ, sợ hầu hạ ngươi chu đáo."

      khuôn mặt của Triệu Trầm lộ ra xấu hổ, nhìn cửa, sang chuyện khác cực kỳ ràng: "Sao Mạnh huynh còn chưa tới?"

      Lâm Hiền cũng vô cùng buồn bực: "Ta bảo tới sớm chút, tiểu tửnày, sợ là trong nhà có chuyện khiến bị chậm trễ, Tiểu Cửu, con đinhìn cái, xem thế nào."

      Lâm Trọng Cửu vui vẻ vâng dạ, nhìn về phía di huynh là Chu Lan Sinh thăm dò, Chu Lan Sinh tiếngvới phụ thân, cùng bé ra ngoài.

      Nhưng hai người chưa kịp rakhỏi Lâm gia, mới đến giữa sân, nhìn thấy hai bóng người từ cửađang , Mạnh lão cha, phụ thân Mạnh Trọng Cảnh trước với sắc mặt âmtrầm, Mạnh Trọng Cảnh sát theo sau với vẻ mặt phức tạp. ràng làMạnh lão cha vô cùng tức giận, Lâm Trọng Cửu có phần sợ hãi,chào hỏi xong, ra hiệu cho Chu Lan Sinh vào trong phòng truyền lời, béhắn cố ý đứng tại chỗ, nhúc nhích, khi Mạnh lão cha qua, bébước nhanh tới trước mặt Mạnh Trọng Cảnh, khuôn mặt nghiêm túc, hỏinhỏ Mạnh Trọng Cảnh: "Mạnh đại ca, rốt cuộc huynh làm cái gìkhiến đại tỷ của đệ tức giận? Tỷ ấy sinh bệnh, hôn mê bất tỉnh, langtrung là do tức giận!"

      "Đại tỷ đệ bị bệnh?" Trong đôi mắt ảm đạm của Mạnh Trọng Cảnh cuối cùng cũng có chút sức sống, sợ hãi hỏi.

      Lâm Trọng Cửu gật đầu, toàn bộ những chuyện di huynh nghe ngóng đượcgiải thích cho nghe: "Lang trung bảo là do tức giận, sau đó bịnhiễm lạnh, tất cả đều tại huynh!"

      Mạnh Trọng Cảnh khỏihoảng sợ, lòng đau đớn, lo lắng, còn có bất an thể . Hắnngơ ngác nhìn về phía tây sương phòng, muốn biết nguyên nhân hốthoảng, bỗng nhiên, đứng ở phía trước, Mạnh lão cha hét lớn tiếng,Mạnh Trọng Cảnh giật mình, nghĩ tới lúc sáng, quỳ trước mặt phụthân về Như Nương, nghĩ tới mực đích hôm nay tới đây, từ từ cúiđầu, về phía trước.

      Có lẽ tối hôm qua chỉ là kích thíchnhất thời, nhưng lúc này, còn có tư cách hỏi thăm chuyện củanàng, , có lỗi với nàng.

      Trong ngực giống như bị khoét khối thịt, đau đớn khiến khó thở.

      Đó là nương mà thích từ khi mười bốn, nàng thích người khác sẽkhó chịu, từ trước tới giờ, chưa từng nghĩ dùng cách này để tổnthương nàng, mặc dù nàng thích người khác, cũng muốn.

      Vào phòng lớn, ánh mắt Mạnh Trọng Cảnh đảo qua Lâm Hiền, Chu Bồi, TriệuTrầm, cuối cùng trở lại người Lâm Hiền, sau đó, quỳ xuống, do dự.

      "Trọng Cảnh, ngươi làm cái gì vậy?" Lâm Hiền hốt hoảng, muốn tiến lên đỡ .

      Mạnh lão cha ngăn Lâm Hiền lại, quay đầu sai bảo Lâm Trọng Cửu: "Tiểu Cửu, nương cháu đâu? Cháu gọi nàng tới đây."

      Lâm Trọng Cửu vội vàng chạy .

      Mạnh lão cha nhìn Lâm Hiền, cảm thấy lão mất sạch mặt mũi rồi. Lâm Hiền làai, A Kết là nương như thế nào, có thể gắn được hôn này, quảthực phần mộ tổ tiên của Mạnh gia cũng được toả khói xanh, nghĩtới sắp tới ngày quan trọng, vui vẻ, lại bị chính tay nhi tử gạt bỏ.Trước khi cưới lại huỷ hôn, chỉ vì nữ nhân khác, người ngoài nóiMạnh gia nhà bọn họ là người thế nào đây!

      Gần như là Lâm TrọngCửu vừa bước chân trước, Triệu Trầm chào hai người Lâm Hiền và ChuBồi, ra về: "Bá phụ có việc bận, vãn bối xin được cáo từ, ngày khácsẽ tiếp tục chuyện cùng hai vị bá phụ."

      Lâm Hiền liên tục xin lỗi, muốn tự tay đưa ra cửa, Triệu Trầm khéo léo từ chối, tự mìnhđi ra ngoài, lúc ra chạm mặt hai chị em Liễu thị và hai tỷ đệ Lâm Trúc. Liễu thị vừa muốn chuyện, Triệu Trầm trước: "Bá mẫumau vào , ngày khác, vãn bối lại tới quấy rầy."

      Liễu thị nhìn đầy áy náy, bảo Lâm Trọng Cửu tiễn ra ngoài.

      Triệu Trầm liếc mắt cái, nhìn về phía tây sương phòng, nhanh chóng rời .

      Phòng lớn Lâm gia.

      Ngoại trừ A Kết, những người trong Lâm gia và Chu gia đều có mặt đầy đủ, nhìn cha con Mạnh gia với vẻ mặt hoang mang.

      Mạnh lão cha còn mặt mũi nào để , xoay người, mắng mỏ đầy căm hận: "Chính tay ngươi làm ra chuyện tốt gì chính miệng ngươi !"

      Quỳ lúc lâu, do dự, phức tạp ở trong lòng Mạnh Trọng Cảnh đều đượcép xuông, cúi đầu, giọng xao động chút nào: "Lâm thúc, Lâm thẩm, Trọng Cảnh xin lỗi mọi người, càng xin lỗi A Kết. ra,ngày ấy, khi con cứu Như Nương, quần áo nàng ấy chỉnh tề, bị tanhìn thấy, ngay từ đầu, con cũng chẳng nghĩ gì, sau này, khi biết số phận đáng thương của nàng ấy, nàng ấy chỗ để , trong lòng consinh ra thương xót. Như Nương có ý với con, nhưng nàng ấy khôngmuốn phá hoại hôn của con với A Kết, tối hôm qua, nàng ấy chuẩn bịrời lúc nửa đêm. Con đành lòng để nàng ấy lẻ loi hiu quạnh, lại cảm thấy chính mình phá hủy trong sạch của nàng ấy, con nên phụtrách, hứa với nàng ấy, cưới nàng ấy làm vợ, cho nên hôn của con và A Kết, coi như hết." Như Nương cầu xin , trăm sai vạn sai đổ hếtlên đầu nàng, sao có thể làm thế? sai là sai, với ai cũng chẳngsao, buông tha cho giấc mộng này rồi.

      Lâm Hiền cau mày.

      Liễu thị tức giận đến mức mắt đỏ lên, chỉ vào Mạnh Trọng Cảnh mắng: "Ngươi, ngươi nàng đáng thương, nhưng tình cảm A Kết và ngươi là cái gì, ngươi vì nữ nhân chưa quen biết tới nửa tháng, cần A Kết nữahả? Lương tâm của ngươi ở đâu, lúc trước, khi ngươi tới cửa cầu hôn, ngươi thế nào!"

      Đối với tình hình bên trong, Lâm Trúcbiết nhiều hơn chút, nghe vậy cười lạnh, nhưng nàng chưa kịp mởmiệng, em Liễu thị dùng tay lôi người ra đằng sau, nhìn Mạnh TrọngCảnh cúi đầu: "Ngươi , tối hôm qua, nàng ta chuẩn bị rời , làm sao ngươi biết được, nàng ta cho ngươi hả ?" So với Liễu thịđang đau lòng rơi nước mắt, nàng chỉ banh mặt, nhưng lại có uynghiêm của chủ mẫu, người đứng đầu gia đình.

      Mạnh Trọng Cảnh trầm mặc, gật đầu.

      Em Liễu thị nở nụ cười trào phúng: "Giỏi cho Như Nương, ta đoán, tối hôm qua, các ngươi chỉ chuyện cách đơn thuần như thế, đúng ?"

      Lời vừa ra, sắc mặt Lâm Hiền và Liễu thịlập tức thay đổi. Tính cách trưởng nữ dịu dàng nhưng nhu nhược, dễ dàng khóc tới mức đó, Như Nương rời lúc nửa đêm, langtrung còn trưởng nữ bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, chẳng lẽ hômqua, nó cũng theo, nhìn thấy Mạnh Trọng Cảnh và Như Nương...

      Lâm Hiền như bị đánh vào tư tưởng, khó thở vô cùng, tay túm áo MạnhTrọng Cảnh áo, trợn mắt nhìn : "Ngươi , có phải ngươi haykhông, ngươi tằng tịu với nàng ta, đúng ?"

      Mạnh TrọngCảnh rũ lông mày, vừa cúi đầu, cái tát của Lâm Hiền lao tới, dùng sứcthật mạnh, tát cho Mạnh Trọng Cảnh nghiêng người, ngã xuống đất,khóe miệng chảy máu. Đứng ở bên, Mạnh lão cha chép miệng, nhưng vẫnkhông gì, nhìn đứa con dâu tốt Liễu thị biến thành như vậy, nữnhi còn bị bệnh nặng, Liễu thị tựa vào vai em thị khóc nấc, liên tục kêu gào, số phận con nàng đau khổ.

      câu lại câu,rơi vào tai Mạnh Trọng Cảnh, hóa thành vô số mùi vị. từ từ đứng dậy, muốn quỳ tiếp, Lâm Hiền cũng muốn nhìn thêm lần, chỉ tayra cửa, hét lên: "Cút! Coi như Lâm gia chúng ta có mắt tròng,nhìn nhầm súc sinh thàng con người! Ngươi cút, cút ngay lập tức, nươngcủa Tiểu Cửu, nàng trả toàn bộ sính lễ cho họ, từ nay về sau, Lâm gianhà chúng ta Lâm gia ân đoạn nghĩa tuyệt với Mạnh gia nhà bọn họ!"

      Liễu thị vừa vừa khóc, em Liễu thị cùng, Lâm Trúc cuối cùng,gắt tiếng vào mặt Mạnh Trọng Cảnh: "May là đại tỷ của ta khônggả cho ngươi, ngươi thương xót nữ nhân kia sống với nàng ta , dámtới đây dây dưa với đại tỷ của ta lần, ta phá nát mặt nàng ta mộtlần!"

      Gặp tình hình này, Mạnh lão cha luống cuống, kéo tay LâmHiền khuyên nhủ: "Huynh đừng tức giận, chuyện Trọng Cảnh làm ra đúng là phải chuyện mà con người có thể làm, huynh đánh mắng nó,ta cũng ngăn cản, quay về ta dạy dỗ nó. A Kết, A Kết là cônương tốt, là Mạnh gia nhà chúng ta có may mắn để cưới được con dâu tốt như A Kết, nhưng con trẻ phạm lỗi vẫn là con trẻ, tình cảmhai mươi mấy năm của chúng ta hai, thể vì cơn tức giận mà chặt đứt, đúng ?"

      Lồng ngực Lâm Hiền phập phồng vô cùng kịchliệt, tầm mắt từ Mạnh Trọng Cảnh chuyển sang Mạnh lão cha, đôi mắtvằn đỏ: "Mạnh lão ca, đây là lần cuối cùng ta gọi huynh như vậy, đúng,chúng ta chơi đùa với nhau từ đến lớn, đứa con tốt của huynh, ta cũng nhìn nó lớn lên từng ngày, cho nên nhiều thiếu gia con nhà giàu,lão gia nhà địa chủ tới cầu hôn ta cũng đồng ý, chỉ chọn contrai nhà huynh cho A Kết. Huynh cũng là phụ thân nhân, ta tin rằng ngươi thừa biết, ta mong A Kết đại phú đại quý, chỉ mong phu quân nóđối xử tốt với nó, nhưng con trai huynh lại làm ra chuyện gì? Chuyện gì cũng cần , các người , sau này, coi như hai nhà chúngta chưa từng quen biết nhau, , huynh đưa con trai huynh !" xong đẩy người ra ngoài cửa.

      Mạnh lão cha còn muốn khuyên nhưng Mạnh Trọng Cảnh giữ chặt : "Phụ thân, ngươi đừng nữa, ngay cả khi Lâm thúc đuổi theo nhận đứa cháu trai là con, con cũng chẳng mặtmũi nào gặp lại thúc ấy, chúng ta thôi." mặt nóng rát, đauđớn, nhưng cũng hận chút nào, cam tâm tình nguyện vì ai đó chút.

      "Con, sao ta lại sinh ra đứa con có gì tốt thế hả?" Mạnh lão cha hối hận cũng được, hất bỏ tay , tập tễnh.

      Mạnh Trọng Cảnh nặng nề, theo sát, mỗi bước, trong lòng hối hậnthêm phần, ánh mắt tham lam nhìn mỗi thứ ở trong viện, cửanhà là che giúp, nàng cho nghe từng bông hoa lan, còn...Cuối cùng nhìn về

      phía tây sương phòng, muốn nhìn nàngthêm cái, muốn chính miệng mình câu xin lỗi với nàng, muốnnói cho nàng biết cố ý chọc cho nàng tức giận...

      Nhưnghắn thể như ý nguyện nữa rồi. đứng ở trước cửa Lâm gia, nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc đóng sầm ngay trước mắt mộtchút tình cảm lưu luyến, nhìn sính lễ năm ngoái từ mình xách tới đây nằm mặt đất.

      "A Kết, mang những thứ này sang đây, liệu cha mẹ nàng có ghét bỏ ?"

      "Huynh coi cha mẹ ta là loại người nào? Đồ đạc chỉ là thứ ngang qua sân khấu mà thôi, huynh có lòng là đủ rồi."

      Giọng mềm oán trách vẫn còn văng vẳng bên tai, Mạnh Trọng Cảnh bất ngờ quỳ mặt đất, ôm đầu khóc rống.

      ra, cho tới bây giờ, nàng chưa từng ghét bỏ , là luôn luôn ghét bỏ chính mình, cuối cùng tự tay đẩy nàng ra.

      ~

      Nửa ngày ngắn ngủi, chuyện hai nhà Lâm - Mạnh từ hôn truyền khắp thôn.

      Người trong thôn thuần phác, vô cùng đáng tin, biết nguyên nhân từ hôn là do Mạnh Trọng Cảnh bội tình bạc nghĩa, lêu lổng chỗ với nữ nhân khác, đám phụ nhân lập tức mắng mỏ, mắng mỏ tám đời nhà Mạnh TrọngCảnh chưa nhìn thấy nữ nhân mới có thể vì con hồ ly tinh ra gì mà quên dung mạo xinh đẹp của vị hôn thê, lại càng mắng Như Nươngkhông tuân thủ quy tắc của nữ nhân, khuya khoắt dám thông đồng vớinam nhân, ngắn gọn tất cả sai trái đều do Mạnh gia. Đương nhiênnhững người ưa Lâm gia cũng thầm chế nhạo trào phúng, nhưng là chỉ dám trong nhà, ra ngoài , chắc chắn bị chỉ trích, nóithế nào Lâm gia là người trong thôn, sao có thể giúp người ngoài?

      Lúc hoàng hôn, Trần Bình trở lại thôn trang, đem những chuyện hỏi thăm được, kể lại chi tiết cho Triệu trầm nghe.

      Triệu Trầm đứng cạnh chậu lan điếu, lẳng lặng nghe, sau khi Trần Bình nóixong, nhìn bông hoa lan trắng , hỏi: "Nàng sao?"

      Giọng Trần Bình thấp xuống: "Cửa lớn Lâm gia đóng chặt, ngoại trừ lúc cảnhà Chu Thiếu Đông Gia rời , còn lại chưa từng mở ra, tin tức vềLâm đại nương cũng dò la được. Nhưng tiểu nhân phái ngườitới nhà lang trung hỏi thăm rồi , họ bệnh của Lâm đại nương nặng, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục, nhưng tích tụ ởtrong lòng..."

      "Biết rồi, lui ra ."

      Trần Bình lập tức xoay người ra ngoài.

      Triệu Trầm vươn tay chạm vào bông hoa lan trắng, chạm xa chạn gần, sợ ước lượng độ mạnh yếu của bàn tay tốt, khiến hoa bị thương.

      ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt người hề có mù mịt như bình thường.

      Nàng hết hy vọng giống như những gì dự đoán, từ hôn, nhưng vì sao, chút vui mừng, cũng vui nổi?

      Suy cho cùng khi thích người, mới có thể ưu thương thành bệnh hay sao?

      Hôn ước của nàng và Mạnh Trọng Cảnh, chưa bao giờ để vào mắt, giờ này khắc này, lại ghen tị rồi.

      muốn lòng của nàng, muốn toàn bộ hỉ nộ ái ố của nàng.
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 26: Thư tình



      Mùng hai tháng bảy là ngày Lâm Trọng Cửu được sinh ra.

      Phu thê Lâm Hiền vô cùng thương nữ nhi và nhi tử, năm nào, khi tới ngày sinh của ba người, cùng vô cùng náo nhiệt. Đương nhiên, ở nông thôn thể giống như gia đình có tiền mời người tới hát hí khúc hoặc mởtiệc lớn mời khách, ngay cả Chu gia cũng mời, mọi người tụ tập mộtchỗ với nhau, ăn bữa cơm no đủ là coi như mừng sinh thần rồi.

      Sáng sớm, được Liễu thị khuyến khích, Lâm Trọng Cửu chạy tới phòng hai tỷ đòi quà.

      Trong phòng, A Kết rửa mặt xong, ngồi chải đầu trước gương, Lâm rúc trốn trong chăn còn chưa chui ra, ngủ ngon lành.

      Lâm TrọngCửu vén rèm bước vào, A Kết nhìn bé qua gương, thấy đệ đệ nháy mắt với mình, nàng mím môi cười, tiếp tục chải đầu, lại nhìn sang bênkia.

      vào rừng cắt cỏ, vừa về tới nhà, trong tay Lâm Trọng Cửucầm cọng cỏ đuôi chó, bé nhàng nằm úp sấp bên cạnh giườngđất, dùng ngọn cỏ có lông lá xù xì áp lên khuôn mặt trắng hồng của Lâm Trúc phất nhàng, qua lại. Đầu tiên, Lâm Trúc nhíu mày, sau đó,nhắm mắt, lật người ngủ tiếp, Lâm Trọng Cửu lại chạy sang bên kia,vừa mới phất phơ được hai lần, Lâm Trúc ngồi bật dậy: "Tiểu Cửu,đệ muốn ăn đập phải ?" Tóc rối bù rù lại muốn đánh người.

      Lâm Trọng Cửu cười ha ha, chạy ra xa, nhìn Lâm Trúc, sợ hãi tý nào:"Nhị tỷ mau dậy ăn cơm, hôm nay là sinh thần của đệ, tỷ chuẩn bị quà gì cho đệ đây, tỷ mau lấy ra !"

      "Ta cho đệ cái tát, đệ muốnkhông!" Biết trưởng tỷ ngồi bên kia xem náo nhiệt, Lâm Trúc phi xuống đất nhanh như gió, giầy chưa đeo lao tới đánh vài gáy LâmTrọng Cửu. Lâm Trọng Cửu hoảng sợ, muốn chạy ra ngoài, Lâm Trúc đãchắn kín cửa, đành phải chạy tới, trốn sau lưng A Kết, cầu xin nàng:"Đại tỷ, Nhị tỷ muốn đánh đệ, tỷ mau giúp đệ, đánh tỷ ấy !"

      Cánh tay A Kết bị bé lôi kéo, tóc vừa búi lên rối tung lên rồi, đứng ởsau lưng, Lâm Trúc chạy tới, lôi Lâm Trọng Cửu vào trong ngực,chọc nghẹo bé, sức Lâm Trọng Cửu còn yếu, xoay trái xoay phải như consâu, đành cầu xin tha thứ. Thấy đệ đệ cười tới mức rơi nước mắt, AKết bất đắc dĩ đứng dậy, tách hai người ra: " thôi, đừng đùa nhau nữa, A Trúc, muội mau thay quần áo, xếp chăn chiếu, đừng để dượng và dì đếnđây mà muội vẫn chưa thu dọn xong."

      "Đại tỷ, tỷ lại thiên vị đệ ấy!" Lâm Trúc thể buông tay.

      Lâm Trọng Cửu nhào vào trong lòng trưởng tỷ, cười đến mức khuôn mặt nhỏnhắn đỏ bừng, hiển nhiên là chẳng còn sức mà chuyện.

      AKết xoa đầu đệ đệ, lấy từ trong ngăn tủ của mình ống đựng bút đượcchạm khắc, đưa cho bé, "Cho đệ, sau này đệ phải đọc sách chămchỉ, biết ?"

      Mấy ngày trước, em Liễu thị tới làm khách ở Lâm gia, mời hai đứa cháu ngoại tới nhà mình chơi mấy hôm. A Kếtbiết dì sợ nàng ở nhà cảm thấy tinh thần ngột ngạt, theo ý củadì, dạo chơi vườn hoa lại dạo phố, nhìn mà hoa cả mắt, quả thoải mái ít, trước khi trở về, nhân tiện chọn quà sinh thần cho đệ đệ.

      ống đựng bút khắc em bé đấu dế, Lâm Trọng Cửu rất thích, ôm trưởng tỷ cái, sau đó chạy tới chỗ Lâm Trúc đòi quà.

      Lâm Trúc ngồi xổm giường, để cho Lâm Trọng Cửu những lời dễ nghe chán chê, mới lấy cái hồ lô từ trong hà bao đặt ở đầu giường gần lò sưởi đưa cho đệ đệ.

      Lâm Trọng Cửu nhìn món quà đơngiản, đầu dùng dây tơ hồng quấn quanh, theo bản năng, bé chumiệng lên. Nhưng khi nhận hồ lô, bé lại phát mặt của hồ lô khắc tên bé, mặt khác lại khắc chữ "bình an", khi nhìn thấy năm chữ đó, cuối cùng bé cũng nở nụ cười, ngây ngất nhét hồ lô vào trong ngực,sau đó làm mặt quỷ trêu chọc Lâm Trúc: "Quà Nhị tỷ tặng tốt bằngđại tỷ đưa đâu!" xong, bé chạy trốn nhanh như chớp.

      Đương nhiên là Lâm Trúc lớn tiếng mắng bé.

      A Kết luyện thành thói quen, ngồi xuống tiếp tục chải đầu.

      Ở trong gương, đôi mắt khóe miệng của nương vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhã nhặn lịch như hoa.

      Điểm tâm, Liễu thị nấu ngô, thơm thơm, mềm mại, người nhà ngồi vây quanh bàn, cùng nhau gặm ăn, vừa vừa cười.

      lâu sau, cả nhà ba người Chu gia cũng tới.

      Lâm Hiền tiếp đãi Chu Bồi, chị em Liễu thị đưa mấy đứa bé vào trong phòng chuyện phiếm.

      Đầu tiên, em Liễu Thị ôm Lâm Trọng Cửu vào lòng, thơm bé hai cái, sauđó, khi thả bé xuống, đôi mắt sắc bén phát eo bé treo mộtmiếng ngọc bội màu trắng hình con dê.

      Lâm Trọng Cửu cầm tinh con dê.

      Em Liễu thị vô cùng ngạc nhiên, cầm ngọc bội, quan sát cách tinhtế, vừa nghĩ hỏi ngay Liễu thị: "Đây là quà Triệu công tử tặng?"Trong tất cả những người Lâm gia nàng biết, trừ nhà mình, cũng chỉ cóngười quen là Triệu công tử mới có thể tặng thứ tốt như vậy.

      Liễu thị thút thít: "Ừ, kiến thức của ta ít, muội xem, giá trị của ngọc bộilà bao nhiêu? Hôm trước Triệu công tử đưa, Tiểu Cửu hiểuchuyện, nhận luôn, ta muốn trả lại cũng phải đợi ngày mai mới có thể tới bờ sông tìm người. Tuỳ tiện đưa thứ gì, ta nhận cũng chẳng sao,nhưng mà... Triệu công tử quá khách khí rồi."

      Lúc Liễu thi nóichuyện, A Kết rũ mắt, gì, Lâm Trúc lặng lẽ nhìn trưởng tỷmột cái, khóe miệng nhếch lên, cũng biết suy nghĩ gì.

      Em Liễu thị chút do dự: "Đây là ngọc Hòa Điền, ít cũng phảitrăm lượng bạc mới có thể mua được. Nhưng so với miếng ngọc Triệucông tử đeo người, cái này là cái gì, đối với chúng talà đại thủ bút, người ta cho thứ này, chưa chắc họ để ý. Muội nóinày, đại tỷ cũng cần trả lại, lời cảm ơn là được, đẩy tớiđẩy lui càng chứng tỏ chúng ta hẹp hòi."

      Nghe vậy, Liễu thị ngây người, ra số tiền nhà mình dành dụm được cũng chưa nhiều bằng giá trị miếng ngọc bội này!

      Nàng vươn tay lôi Lâm Trọng Cửu tới bên người, cởi ngọc bội ra, :"Khôngđược, thứ quý giá như thế, con thể ngày nào cũng mang theo bên người, chạy chơi được, nhỡ vỡ nát làm sao bây giờ? Tiểu Cửu nghe lời, nương thay con cất nhé, chờ tới sau này, khi con có tiền đồ, lúcra khỏi cửa hẵng mang theo." Nghe muội muội như vậy, đối vớiTriệu công tử mà , ngọc bội này tính là quà quý giá, trả lạichỉ làm truyện cười cho người khác thôi, vẫn là trả lại cholành.

      Lâm Trọng Cửu lại vui, may mắn bé biết, lời mẫu thân cũng sai, cũng chơi xấu.

      xong chuyện ngọc bội, em Liễu thị nhìn về phía A Kết, thấy sắc mặtcủa nàng tốt hơn thời gian trước khá nhiều, nhưng gầy vòng,eo nhàng, nhắn vừa thấy thương, ngược lại đẹp càng thêm đẹp, khiến người ta thương tiếc. Nàng thở dài trong lòng, vỗ vai AKết, ý bảo A Kết với Lâm Trúc ra ngoài trông đệ đệ.

      A Kết biết trưởng bối muốn chuyện riêng, gọi muội muội ra ngoài.

      Em Liễu thị nhìn hai tỷ muội ra ngoài, vừa nghe thấy bước chân xadần, nàng ra hiệu cho Liễu thị ngồi gần vào chút, giọng nóichuyện với Liễu thị: "Rốt cuộc, A Kết nghĩ thế nào? Hôm qua, người nhàcủa Vương tú tài ở trấn vừa đánh tiếng với muội, muốn cưới AKết đó."

      Cho dù là thị trấn vẫn hay nông thân, chuyện là nhà gáibị từ hôn vẫn là điều vô cùng mất mặt, tìm nhà chồng lại càng thêmkhó khăn. Đến lượt A Kết, vừa tới đây, Lâm Hiền và Liễu thị rất biết đối nhân xử thế, đều có mối quan hệ tốt với phần lớn người trong thôn,quan hệ với người ở trấn cũng tồi, thứ hai là A Kết xinh đẹplại dịu dàng, cho dù từ hôn cũng do bên nhà trai sai, cho nên từ lúc tin tức hai nhà Lâm-Mạnh từ hôn truyền ra, ít người tớihỏi, đều muốn tranh cướp nhau, giành phần đính hôn trước kẻ khác.

      Nhiều ngày nay, Liễu thị cũng bị mấy phụ nhân ở trong thôn lôi kéo hỏi thăm,con khiến người ta thích, thân là mẫu thân, nàng đương nhiên sung sướng, chỉ là...

      "A Kết sao, đứa trẻ kia muội còn khôngbiết à? Nó với... Tình cảm nhiều năm như thế, bây giờ hôn cũngkhông còn, tuy nó nhưng chắc chắn trong lòng cũng chẳng thểbuông xuôi, tim chết cũng khác nhau đâu. Nó có thể theo ýmuội, ra ngoài giải sầu, có thể theo ý chúng ta, tùy tiện gả điđâu cũng được, phải muốn chúng ta lo lắng hay sao. Thôi , cứ qua chuyện này rồi sau, sau khi thu hoạch xong vụ này, khi đó,xem xét lại tình hình rồi tính tiếp, tóm lại lần này ta thà gả khuê nữmuộn cũng phải chọn người đàng hoàng!"

      Em Liễu thị gậtđầu, trong lời cũng mang theo tức giận: "Đúng, thà rằng gảmuộn cũng phải nhìn người kỹ, lại A Kết nhà chúng ta mới 15,hai năm sau gả cũng cần lo lắng.... Đúng rồi đại tỷ, tỷ thấyTriệu công tử thế nào?"

      Liễu thị nghe hiểu, ngơ ngác nhìn nàng: "Cái gì Triệu công tử mà thế nào?"

      Em Liễu thị nở nụ cười, giọng càng hơn: "Đại tỷ thấy làTriệu công tử đối xử với chúng ta quá mức cẩn thận hay sao?"

      Liễu thị tỏ vẻ mơ hồ hiểu.

      Em Liễu thị thẳng: "Thôi, tỷ biết trong thời gian ngắn, tỷ cũng biết, phụ thân của Lan Sinh cũng tiếp xúc với ba bốn năm, mỗi lần Triệu công tử tới Phẩm Lan cư, đều lời,cứ đứng như vậy, mặt chút thay đổi, có thể khiến phòng toànngười làm câm như hến. Khi đó mới bao nhiêu tuổi hả, ở trước mặthắn, phụ thân của Lan Sinh cũng thể tỏ thái độ của trưởng bối, tới khí thế của Triệu công tử, ngay cả lão gia Tri Phủ cũng khôngbằng . Ba bốn năm đấy, nếu Triệu công tử muốn có mối quan hệ mậtthiết với phụ thân Lan Sinh, cơ hội rất nhiều, cần gì phải nhờ nhữngngười có liên quan như mọi người bắc cầu? Bây giờ, với chúng tavừa vừa cười, so với mấy năm trước cứ như hai người vậy, tỷ cólạ ?"

      Liễu thị nào biết những thứ này, lần đầu tiên, nàngtiếp xúc với Triệu công tử ở đường, người ta ngồi trong xengựa, hoàn toàn thể nhìn thấy người, sau đó là là Triệu công tửcứu Lâm Trọng Cửu, rồi đến nhà làm khách. Khi đó, bộ dạng của Triệucông tử là thư sinh nho nhã, lúc cười khuôn mặt hơi lạnhlùng, nhưng tỏ ra vẻ mặt tự cao tự đại của con cái nhàgiàu.

      Liễu thị vẫn hiểu, "Rốt cuộc là muội muốn cái gì?"

      Tâm tư của trưởng tỷ vô cùng đơn giản, em Liễu thị cũng muốn thừa nước đục thả câu, khẽ: "Tỷ , có phải có ý với A Kết haykhông?" Lâm Trọng Cửu là đứa bé bướng bỉnh, so với đứa trẻ bìnhthường ở trong thôn hoạt bát hơn chút, cũng thuộc loạihiếm thấy, điều gì khiến cho công tử cao quý coi trọng bé. Ngoàihai đứa cháu ngoại, lần trước khi đứng đối diện với Triệu côngtử, cũng chưa từng nhìn nàng, chuyện nam nữ, nếu thực có ý, cuốicùng để lộ dấu vết thôi, cho nên chắc chắn là A Kết.

      Liễu thịngẩn người, sau đó, vỗ cái lên vai nàng: " bậy bạ cái gì đấy, nếu như muội , từ lúc A Kết chưa từ hôn, Triệu công tử có ý vớinó rồi sao? Người ta tiến lùi quy củ có mức độ, nhưng phải loạingười như vậy đâu!"

      Em Liễu thị trợn mắt, dùng ánh mắt oántrách nhìn nàng, ngồi dịch ra xa chút mới : "Ờ... Ờ... Ờ, coi như có ý với A Kết, vậy tỷ A Kết có xứng với Triệu côngtử ?"

      Trước mắt lên bộ dáng ngọc thụ lâm phong của thiếu niên, Liễu thị im lặng.

      Lâm Hiền từng với nàng, phụ thân Triệu công tử buôn bán ở bênngoài, rất ít khi về nhà, ở trong thôn trang, chỉ có Triệu công tửvà mẫu thân của ở, mồm miệng những người trong nhà vô cùng đơn giản, Triệu công tử lại có tài có khuôn mặt, quả là con rể khó cóđược. Nhưng người ta tiện tay mà cũng vứt ra trăm lượng bạc, của cảicũng rất sung túc đấy chứ, nhà mình trèo cao sao nổi?

      Lại , Triệu công tử chưa chắc để mắt tới A Kết.

      Liễu thị nghĩ mà thấy hơi đau đầu, vung tay : "Coi như quên , làm việckhông chu đáo, chúng ta đừng đoán lung tung, chờ xong chuyện kia bàn lại, mặc kệ là ai, A Kết phải có ý với người ta mới được." Trongnhà, đối với Triệu công tử, trưởng nữ cũng chẳng thân thiện, hiểnnhiên là nó có ý với người ta.

      Em Liễu thị nóithêm nữa. Ngay cả khi Triệu công tử thích hợp, người ta mà tới cầu hôn, các nàng cũng thể bám vào người ta được.

      Ăn xongcơm trưa, ba miệng ăn nhà Chu Bồi liền , Liễu thị đặt ngô, đậu tươi đặt lên xe rồi, để cho bọn họ đem về nhà nấu.

      Vợ chồng giàChu gia đều thích ăn cái này, Chu bồi cảm ơn mãi, đỡ thê tử, nhi tử lênxe, xoay người lên ngựa, chào, rời .

      Năm miệng ăn Lâmgia đứng ở cửa nhìn theo bọn họ, Liễu thị lại nhìn A Kết, nghĩ nghĩkhông nên chuyện này với trượng phu.

      ~

      Lúc này, TriệuTrầm cũng ăn cơm xong, cho hạ nhân lui ra, lười nhác nằm ở đầugiường gần lò sưởi, nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ.

      Nửa tháng, chắc nàng trở lại như bình thường rồi?

      Đối với hiểu biết của về phu thê Lâm Hiền, hai người phải loại người bám víu người khác, nếu cầu hôn bọn họ thể đáng ứng ngay lập tức. Nhất định bọn họ hỏi ý kiến của nữ nhi, mà nàng..

      Triệu Trầm cười khổ, tự mình hiểu , A Kết chắc chắn muốn gả cho , ít nhất là lúc này.

      Ngày đó, lúc ở trong thư phòng, vướng mắc bởi kiêu ngạo từ trong xương, muốn thể mình động tâm khi biết A Kết chướng mắthắn, bởi vậy chịu nhận mình hiểu lầm nàng. Giận dữ rời , lúctrên đường, cẩn thận tính toán vô cùng chặt chẽ, đầu tiênthúc đẩy Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, sau đó dựa vào bình tĩnh, tin rằngnàng gả cho , ra tay sử dụng thủ đoạn, như vậy chiếm đượcsự để ý, có cớ cưới nàng. Nàng chắc chắn nguyện ý, nhưngchỉ cần khiến Lâm Trọng Cửu biến mất vài ngày, để nàng biết sựlợi hại của , tự nhiên nàng sợ. Chờ nàng gả cho , đốivới nàng tốt, thời gian dài nàng hiểu, tuy hư hỏng,nhưng cũng là người chồng tốt, sau đó chiếm được lòng của nàng.

      Đêm đó, khi nghe thấy nàng khóc cả đêm, lại muốn dùng thủ đoạn cứng rắn này để ép nàng.

      Đổi sang dùng cách dịu dàng, trước khi cưới có thể khiến nàng thay đổi nhận thức với mình, sau khi cưới, nàng hiểu rất nhiều thứ.

      Chỉ là, dỗ nương thế nào, chưa làm bao giờ.

      Trước hết, giải thích với nàng?

      Triệu Trầm hơi mím môi, từ lúc hơn bảy tuổi, ngoại trừ mẫu thân, chưa nhận lỗi với bất cứ ai.

      khó có thể tưởng tượng khi đứng trước mặt nàng, dưới ánh mắt lạnh nhạtcủa nàng, có thể mở miệng câu xin lỗi để nhận được câunói châm chọc, vô tình của nàng.

      Nếu giải thích, ở trong mắt nàng, vẫn là tên ăn chơi trác táng, nàng đổi cách nhìn với .

      Triệu Trầm hơi đau đầu, nâng ta tay bóp trán, cuối cùng, ngồi dậy, hài, vào thư phòng.

      Nếu nên lời, vậy viết thư .

      Trải giấy mài mực, thiếu niên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, yên lặng tìm từ đặt câu.

      Ánh sáng mặt trời dần nghiêng về phía tây, ngoài cửa, giọng của TrầnBình truyền tới: "Thiếu gia, nên dùng cơm chiều rồi."

      Triệu Trầm giật mình, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát trời tối.
      nhìn tờ giấy ở bàn, dừng lát hạ bút xuống, vò giấy thành cục, ném vào giỏ giấy bỏ.

      có chuyện trong lòng nhưng trước mặt người thân cận, khó tránh khỏi việc lộ ra manh mối.

      Ninh thị tò mò hỏi : "Sao mặt mũi lại cau có thế kia? Nghe Trần Bình , con ở trong thư phòng cả buổi chiều, hả?"

      Triệu Trầm nhìn mẫu thân, cuối cùng vẫn buông tha cho việc lấy kinh nghiệm từ mẫu thân, trước khi chưa có phát triển với A Kết, muốn để mẫu thân biết.

      "Gần đây, xảy ra vấn đề với món nợ, con luônphải kiểm tra sổ sách. Nương đừng lo lắng, xong việc rồi." TriệuTrầm cười, gắp thức ăn cho Ninh thị.

      Ninh thị nghi ngờ, hai mẹ con dùng cơm chiều như ngày thường.

      Sau khi ăn xong, Triệu Trầm dìu Ninh thị dạo ngoài trang viên, sau khiđưa Ninh thị trở về, xoay người, lại tới thư phòng.

      Ngọn đènsáng dịu vẫn cháy đến nửa đêm mới tắt, bóng người in cửa sổ cũng biến mất, tiếng bước chân vang lên, Triệu Trầm bọc thư, ra cửa. Bên ngoài mảnh tối đen, bầu trời đêm đầy sao sáng như ngọc. Hắnngửa đầu nhìn, bỗng nhiên muốn cười, nghĩ tới chuyện tạo dựng nghiệp, nghĩ tới báo thù rửa hận, nhưng ngờ rằng lại có ngàynhư thế, vì nữ nhân viết phong thư, đêm thể say giấc.

      Trong viện, mùi hoa lan phiêu tán trong khí, bước chân của Triệu Trầmdần chậm lại, cầm đèn lồng trong tay Trần Bình, ra hiệu cho luira.

      Trần Bình thưa vâng, xoay người rời , nhanh, lúc vòng qua chỗ rẽ nơi hành lang, nhịn được, quay đầulại, nhìn thoáng qua.

      thấy thiếu gia nhà mình đứng trước vườn hoa, quay lưng về phía , biết suy nghĩ điều gì.

      Trần Bình lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

      Sau khi lâu, trong ánh đèn mờ nhạt, Triệu Trầm cúi người, ánhmắt chậm rãi đảo qua từng đóa hoa lan, nét mặt điềm tĩnh chuyên chú.

      đêm ngủ tốt, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Trầm lại đem theo Trần Bình ra

      cửa.

      Hôm nay, Lâm Hiền tự tay đưa Lâm Trọng Cửu tới đây, để cảm ơn món quà quýgiá tặng lúc sinh thần Lâm Trọng Cửu, Triệu Trầm ung dung đáplời, chuyện khắc, Lâm Hiền cũng rời .

      Lâm Trọng Cửulặng lẽ phàn nàn với : "Nương đệ cất ngọc bội Triệu đại ca tặng đệrồi, nương sợ đệ cẩn thận làm vỡ ngọc bội."

      TriệuTrầm mỉm cười, cúi đầu nhìn bé: "Ta lại tặng cho Tiểu Cửu cái khácnhé, kém ngọc bội kia chút, được ? Vỡ cũng sao."

      Lâm Trọng Cửu vội vàng lắc đầu: " cần cần, ra đệ cũng có thói quen đeo thứ đó bên người, Triệu đại ca đeo đẹp hơn." Békhông muốn, đôi mắt trong suốt bằng phẳng, chút tham luyếnkhát vọng.

      Có trưởng tỷ như vậy, sao phẩm chất của đệ đệ có thể kém cỏi chứ?

      Triệu Trầm xoa đầu Lâm Trọng Cửu, vẫn để bé ngồi xổm dưới gốc cây như trước,tập trung bình tấn, vừa tựa vào thân cây vừa hỏi: "Hai ngày nay, đại tỷ của đệ sao rồi? Có hay cười ?" Bởi vì xảy ra chuyện, về nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ, huống hồ Triệu Trầm cũng có ýđịnh lừa gạt em trai thê tử tương lai.

      cầu khi Lâm TrọngCửu ngồi xổm, thực trung bình tấn được lộn xộn, quay đầucũng được, vì thế, Lâm Trọng Cửu chỉ có thể nhìn thẳng dòngsông ở trước mặt, với : "Dạ, ngày hôm qua, dượng và dì đệ đều đến đây, đại tỷ cười rất nhiều, cũng ăn nhiều hơn trước chút."

      Vậy là tốt rồi.

      Triệu Trầm lại hỏi thêm.

      Ngồi xổm, tập trung bình tấn, học võ công, biết thời trưa từ baogiờ. Triệu Trầm nhìn sắc trời, gọi Lâm Trọng Cửu tới bên cạnh, đưacho bé bức thư tốn hết bao nhiêu tâm thư để viết, với Lâm TrọngCửu vô cùng bình tĩnh: "Tiểu Cửu, ta cho ngươi đại tỷ viết phong thơ, đệ lặng lẽ đưa cho nàng ấy giúp ta, khi đệ đưa cho nàng ấy, đừngđể bất cứ ai nhìn thấy, cũng đừng với người thứ ba, đệ có thểlàm được ?"

      Hai mắt Lâm Trọng Cửu mở to.

      Nếu béchỉ là đứa trẻ bảy tuổi bình thường, có lẽ bé đồng ý ngay lậptức, nhưng bé giúp Mạnh Trọng Cảnh đưa rất nhiều thứ, truyền lờicho A Kết, bé hiểu từ lâu, nên làm loại chuyện này, trừ phi...

      Bé ngửa đầu, thể tin nổi, hỏi nam nhân mặc quần áo hoa ở trước mặt: "Triệu đại ca, huynh, huynh thích đại tỷ của đệ à?"

      TriệuTrầm giật mình, nhìn ánh mắt của đứa trẻ, khuôn mặt nghiêm túc, trả lời: "Ừ, ta muốn cưới nàng làm vợ, Tiểu Cửu có bằng lòng gả đại tỷ củađệ cho ta ?"

      Lâm Trọng Cửu trả lời ngay lập tức, gãi gãi đầu, trong mắt chứa toàn mờ mịt.

      Bé vẫn cho rằng Mạnh Trọng Cảnh là đại tỷ phu của bé, đại tỷ thích MạnhTrọng Cảnh, cũng thích. Nhưng Mạnh Trọng Cảnh lại cưới nữ nhânkhác, hại trưởng tỷ bị bệnh, gầy yếu, thích nở nụ cười... LâmTrọng Cửu biết trong lòng trưởng tỷ nghĩ thế nào, bé chỉ thấy, ngay cả người quen biết lâu lắm, mọi người đều quen thuộc như MạnhTrọng Cảnh, vậy mà Mạnh Trọng Cảnh cũng ức hiếp trưởng tỷ, vậy Triệu đại ca...

      "Triệu đại ca, sao huynh lại thích đại tỷ của đệ, hai người cũng chưa gặp nhau mà." Lâm Trọng Cửu hỏi .

      Triệu Trầm nhìn bé cái, tỏ ý khen ngợi, ngồi cỏ, ở bên cạnh bé, nghĩ nghĩ, cười : " có lý do gì hết, giống như ta thấy đệ vừa ý, ta lập tức thích nàng. Tiểu Cửu yên tâm, ta khác Mạnh Trọng Cảnh,ta đối với đại tỷ của đệ tốt, tuyệt phụ nàng. Như vậy, đệcó bằng lòng giúp ta ?"

      Lâm Trọng Cửu vẫn chưa quyết địnhchắc chắn. Bé kính trọng và mến nam nhân này, nhưng chuyện nàyphải nhìn ý của trưởng tỷ, nếu trưởng tỷ thích Triệu đại ca, bécũng có thể lén lút giúp được.

      Đối với Lâm Trọng Cửu, Triệu Trầm hiểu cũng kha khá, do dự của bé mà tức giận, chỉthở dài: "Như vậy, bây giờ, nếu đại tỷ của đệ cho đệ giúp ta, saunày ta phiền phức cho đệ, có được ?"

      Lâm Trọng Cửungoan ngoãn gật đầu. Nam nhân này đối xử với bé tốt như, bé nguyện ý giúp lần, cho dù có bị trưởng tỷ mắng.

      Triệu Trầm thở ra nhàng, đưa cho Lâm Trọng Cửu bức thư được bản thân giấu tốt, lại dặn dò bé vài lần, sau đó mới bảo bé quay về nhà.

      Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Lâm Trọng Cửu nhịn được, chuyện đầu tiên là tìm bóng dáng của trưởng tỷ.

      Ở phòng bếp, mình mẫu thân chuẩn bị cơm trưa, ở trong sươngphòng, Nhị tỷ nằm sấp giường, đùa nghịch chiếc hộp đựng trangsức của nàng, trưởng tỷ ngồi ở trước bàn đọc sách. Lâm Trọng Cửukhông vào, đứng ở cửa, với A Kết: "Đại tỷ, nương gọi tỷ xuống giúpnương nhóm lửa kìa."

      "Ử, tỷ ngay đây." A Kết nghĩ nhiều, thả sách xuống bàn, đứng dậy

      ra ngoài.

      Mới đến gian ngoài, Lâm Trọng Cửu lặng lẽ kéo nàng sang bên, lôi phongthư ở trong lòng ra, với nàng: "Đại tỷ, đây là thư Triệu đại ca nhờ đệ đưa cho tỷ, huynh ấy bảo tỷ nhất định phải xem, nếu khônghuynh ấy viết tiếp." xong, sợ trưởng tỷ tức giận, bé nhanhchân chạy mất. Thư bé đưa, đại tỷ có đọc hay cũng chẳng liênquan gì tới bé.

      Mãi đến khi Lâm Trọng Cửu biến mất còn bóng dáng, A Kết mới kịp phản ứng.

      Người nọ gửi thư cho nàng?

      A Kết cúi đầu, nhìn phong thư mỏng ở trong tay, suy nghĩ đầu tiênhiện lên trong đầu là ném phong thư vào trong bếp đốt bỏ, nhắm mắtlàm ngơ. Người như viết gì, cần nghĩ cũng biết, đơn giản là bắt nàng nghe theo , thậm chí còn chế ngạo nàng bị người khác từhôn.

      Bắt buộc bản thân quên chuyện mình bị từ hôn, A Kếtnhanh chóng nhét phong thư vào trong tay áo, giả vờ bình tĩnh vào phòng bếp. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, nàng lại do dự, người nọthường đến nhà nàng làm khách, lần này,nếu nàng để ý tới , liệu có thể làm ra những chuyện càng thêm quá đáng hay ?

      Nghĩ đến đôi mắt phượng có thể ép người, khi tức giận, trong mắt chứa đầy lệ khí, cả người A Kết rét run, nhịn được mò vào thư phòng ngaybên cạnh.

      Khi cài cửa từ bên trong, A Kết lại do dự.

      Đọc bây giờ hay để chiều rồi đọc?

      Nàng lo sợ bất an, biết nội dung trong thư khiến nàng hốt hoảng, sợmột lúc nữa biểu ra khác thường ở trước mặt những ngườitrong nhà, nhưng nàng cũng muốn biết rốt cuộc người nọ muốn làm gì, AKết nhanh tới sau giá sách, trốn ở trong bóng tối gần đó, mở thưra xem. bìa thư có chữ nào hết, A Kết cắn môi, mở miệng thưvẫn được niêm phong kín, lấy thư ở bên trong.

      Vừa mới mở bì thư, ngay lập tức, nàng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.

      A Kết ngẩn người, sau khi mở thư ra nàng cũng vội vàng xem ngay, mà tiếp tục nhìn vào trong phong thư. Nhìn thấy thứ ở bên trong,trong đầu nhịn được cảm thấy trống rỗng.

      có bất cứmột suy nghĩ phức tạp nào, là nàng có cách nào đem đoá hoa lan màu tím này liên tưởng tới nam nhân sẵng giọng kia.

      A Kết hoan lan, nhưng đến mức vì đóa hoa lan mà trong lòng cảm thấy vui mừng.

      Sau ngạc nhiên ngắn ngủi, nàng nhìn xem trong phong thư còn gì nữa, nhanh chóng mở thư ra xem.

      giấy chỉ có mấy hàng chữ , A Kết cũng có tâm trạng để quansát văn phong, nét bút của nam nhân ra sao, chỉ nhíu mày đọc:

      Ngày xưa say rượu

      Mạo phạm bất ngờ

      Mặc dù hối hận

      Nhưng đổi.

      Biết khanh từ hôn

      Ưu tư thành bệnh

      Mặc dù thương

      Càng thêm vui mừng.

      Nhiều ngày bàng hoàng

      Cả gan hỏi

      Lúc này có nguyện gả ta?

      Mong được đồng ý

      Hứa giai lão bạc đầu

      Trọn đời phụ.

      Triệu Thừa viễn.

      Nghĩ khanh như Mộ Lan.
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 27: Trêu chọc



      Nhìn chữ như thấy người

      Chữ Triệu Trầm cũng giống như con người , khiến người ta cảm nhận đượcsự uy hiếp vô hình, cho phép người khác khinh thường. A Kết địnhxem xong huỷ thư ngay lập tức, nhưng khi ánh mắt rơi xuống nhữnghàng chữ , lqd trong lòng nhịn được mà nhảy lên, tốc độ cũngchậm dần.

      Nàng nghĩ rằng bản thân nhìn thấy chế nhạo, trào phúng và trêu đùa của nam nhân, lại nghĩ rằng muốn... Tỏ tình.

      Mà mặc dù cùng là người, nhưng tâm trạng lại khác nhau, ngòi bút cũngsắc bén khác nhau, vì thế suy nghĩ của nàng cũng lqd chịu khốngchế lay động theo mấy hàng chữ mơ hồ.

      Say rượu mạo phạm nàng,nàng nghĩ tới việc thể chống lại sức mạnh của nam nhân, mãnh mẽxâm phạm, tức giận trong mắt .

      thương, trước mắt nànglại lên hình ảnh ở Phẩm Lan cư, đôi mắt nam nhân trong trẻo mà lạnh lùng, như gió lqd xuân và tuyết mùa đông, điều đó nên cùng xuấthiện cùng người.

      May mắn à, nàng nhịn được mà cười lạnh, nàng bị người từ hôn, có gì mà vui mừng?

      cái gì mà gả tới bạc đầu giai lão, ngay cả người quen thuộc, chơivới nàng lqd từ chơi đến lớn còn thể tin, sao nàng có thể tindăm ba câu ?

      Chẳng qua là công tử nhà giàu bày trò dỗ người mà thôi.

      Đem thư nhét vào bì thư, cất trong tay áo, A Kết vào phòng bếp. ngoài dự đoán, mẫu thân cũng gọi nàng lqd xuống giúp đỡ, nhưng A Kếtvẫn chủ động ngồi xổm trước bếp, châm củi nhóm lửa, sau đó nhân lúc mẫuthân chú ý, nhanh chóng vứt thư vào trong bếp. Lqd Phong thư bùngcháy trong ngọn lửa màu vàng nâu, A Kết nhìn ngọn lửa cháy hừng hực,nhanh chóng nuốt sạch phong thư, trong nháy mắt hoá thành tro tàn.

      Trong chớp mắt, nàng khẽ thở phào nhõm.

      Trước kia, nàng sợ , là vì Mạnh Trọng Cảnh, lúc này, nàng bị từ hôn,thanh lqd danh thành vậy, còn có thể làm gì nàng?

      nhàbốn người ăn bữa cơm trưa, cuối cùng Lâm Trọng Cửu cũng chạy lại, lặnglẽ lqd nhìn A Kết, lại bị A Kết trừng mắt cái, Lâm Trọng Cửu lập tức biết việc mình làm đúng, sau khi ăn xong chủ động theo trưởngtỷ để giải thích.

      A Kết giận đệ đệ, cả đám đều bắt nạt đệ đệ vì đệ đệ tuổi còn hiểu chuyện, nàng cũng trách bọn họ.

      "Tiểu Cửu, nghe đại tỷ, sau này, mặc kệ ai nhờ đệ giúp họ tặng đồ cho tỷ, đệcũng lqd được giúp họ, biết ? Đây là lần cuối cùng, lần sauđệ còn giúp người ngoài bắt nạt tỷ, tỷ lqd thương đệ nữa đâu." A Kết vỗ vai đệ đệ, dặn dò.

      Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn nhận sai: "Nhớ rồi ạ, đệ nghe theo đại tỷ."

      A Kết thơm vào trán đệ đệ, khen bé lúc.

      Chạm dịu dàng, lòng Lâm Trọng Cửu mềm nhũn, ngồi bên cạnh A Kết, hỏinàng lqd với thái độ chắc chắn: "Vậy đại tỷ có hồi cho Triệuđại ca ?"

      Khuôn mặt A Kết lạnh lùng, quay mặt về bàn:"Chuyện này đệ cần để ý, nếu lqd hỏi đệ, đệ ta đốt thưrồi, thấy nữa. Nếu còn muốn gửi tiếp, đệ đưa giúp là được, nếu lqd giả dạng làm quân tử, nàng tin dám đến nhànàng để làm phiền.

      Lâm Trọng Cửu quay đầu lại, lặng lẽ le lưỡi,nhìn ra ngoài cửa sổ, bé hiểu , lqd trưởng tỷ thích Triệu côngtử. Trước kia, Mạnh Trọng Cảnh tặng đồ, tuy trưởng tỷ mắng Mạnh TrọngCảnh, nhưng mặt tỷ tỷ lại đỏ bừng, rất đẹp, bây giờ, tỷ tỷ cười,mặt cũng đỏ mà lqd trầm xuống nhìn vô cùng dọa người.

      Đảo mắt tới ngày mùng sáu.

      Lúc ăn điểm tâm, Liễu thị với A Kết: "Ngày mai là lễ Khất Xảo (cầu khéo tay), lúc nữa, ta với phụ thân con lqd cùng nhau lên trấn muachút đồ, buổi trưa lên nhà dượng ăn cơm, buổi chiều về, buổi trưa, ba tỷ muội các con làm chút đồ ăn nhé."

      A Kết gật đầu, Lâm Trúc nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng xuống họng, vội lqd vàng : "Con cũng !"

      Liễu thị trợn mắt nhìn nàng: "Ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng có chỉ lo chơi đùa lqd cho bản thân, làm việc giúp đại tỷ của con nhiều chút!" Bìnhthường, cho nó cũng chẳng sao, nhưng lúc này, lqd nàng hi vọngđứa con thứ hai có thể ở nhà cùng trưởng nữ, giúp trưởng nữ hếtbuồn, có người chuyện, còn hơn so với mình ngồi ngột ngạt.

      Lâm Trúc bĩu môi, cò kè mặc cả với mẫu thân, đòi mẫu thân mua ít nho về cho nàng.

      Liễu thị đồng ý, lại quay sang dặn dò Lâm Trọng Cửu, học võ công xong phảiquay về lqd nhà ngay, được nghịch nước ở bên ngoài.

      Những câu này, Lâm Trọng Cửu cũng nghe chán rồi, vừa ăn cháo vừa gật đầu cho xong.

      Dặn dò ba đứa con xong xuôi, Liễu thị ra ngoài cùng với Lâm Hiền, khi ngang qua hàng rào, Liễu thị nhìn thoáng con nai cái ở bên trong, nóivới Lâm Hiền: "Thiếp thấy, chắc vài ngày nữa, con nai sinh, lqd chắccũng giống ngựa với dê nhỉ?"

      Lâm Hiền cười nàng: "Nàng hỏi ta, ta hỏi ai? Chưa thấy nhà ai nuôi mấy con này bao giờ."

      Hai vợ chồng lên xe lừa, A Kết và Lâm Trúc cùng nhau thu dọn bát đũa, LâmTrọng lqd Cửu đứng ngoài phòng bếp, học thuộc lòng bài trong sách mộtkhắc, sau đó ra bờ sông. Lâm Trúc ra cửa nhìn theo bóng đệ đệ rời , quay đầu lại, với A Kết lqd bằng thái độ vô vùng hâm mộ: "Sướngnhất là Tiểu Cửu, mỗi ngày đều có thể ra ngoài. Đại tỷ, muội muốn nhìnTiểu Cửu học võ công, được ạ?"

      " được, muội dám talập tức cho nương biết." A Kết lạnh giọng lqd đồng ý. Chuyệnhiểu lần trước kia, là chiêu trò muội muội gây ra, nếu cho muội muội , ai biết muội ấy lại gây ra hoạ gì.

      Lâm Trúc tức giận quay vào nhà.

      Thu dọn phòng bếp xong xuôi, A Kết đem quần áo tích cóp trong hai ngày ra,ôm lqd vào trong viện, ngồi dưới mái hiên giặt quần áo. Nàng gọimuội muội giúp đỡ, Lâm Trúc tự mình ngồi đợi cũng được gì, lôi rasở trường của bản lqd thân, ngồi ghế, bên cạnh là sáu bảy bộ quầnáo, còn có cả váy của chính bản thân thay ra, nàng bỗng nhiên cảm thấyhơi xấu hổ, bưng cái chậu gỗ, ngồi đối diện với A Kết, cùng giặt quần áo với nàng.

      Hai tỷ muội chuyện câu được câu , sau đóđổi thành A Kết nhảy xuống nước, sau khi vắt khô quần áo đưa cho Lâm Trúc đem phơi ra chỗ nắng.

      Đến bộ quần áo cuối cùng, A Kết tự phơi, ngờ còn chưa đến chỗ dây phơi quần áo, trong hàng rào bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu khác lạ của con nai lqd cái, kêu mộtlúc lại ngừng lúc, khiến da đầu các nàng run lên. A Kết nhìn LâmTrúc, Lâm Trúc cũng quay đầu lại nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, cả haiđều nhìn ra lo lắng ở trong mắt đối phương. A Kết cầm quần áo ở trong tay, vội vàng vắt lung tung lên dây phơi, cùng Lâm Trúc lqd chạy tớitrước hàng rào.

      Con nai nằm ở trong hàng rào, bốn chân khôngngừng cong lên, thấy các nàng đến gần, nó sợ hãi lùi sát vào tường,tránh các nàng, phía sau là...

      "Đại tỷ, nó muốn sinh nai con rồi !" Lâm Trúc khẩn trương, túm chặt tay A Kết, giọng khẽ run.

      Lòng A Kết cũng nhảy lên, tuy nhiên, nàng vẫn nhắc nhở bản thân cầnnhìn lqd con nai này nhiều như thế, nhưng thích hay thích, tronglòng nàng vô cùng ràng.

      Con nai cái ngừng qua lại, lòng của nàng càng thêm lo lắng, vừa giống như hỏi lại vừa giống như tự lẩm bẩm lqd mình: "Nương nó sinh nai con nên chắc khácngựa với dê lắm đâu, chúng ta ra xa chút, để cho nó tự sinh, látnữa tốt rồi." Những con vật lqd này phải người, lúc sinh sảnkhông cần người tới giúp đỡ cũng có thể sinh được.

      Lâm Trúc gậtđầu, nhưng bước chân lại dời , hai tay bấu hàng rào, vừâ khẩntrương, hưng phấn lại vừa lo lqd lắng: "Đại tỷ, muội muốn đứng ở đâynhìn, nhỡ đâu nó khó sinh sao, chúng ta tìm người giúp nó . Nămtrước, trâu Lý gia đẻ nghé con, phải là nhờ người lớn moi nghé rahay sao? Muội sợ nó gặp lqd chuyện may."

      A Kết cũng lolắng, nghĩ nghĩ, giục Lâm Trúc mời người: "Nhà Trương Nhị thúc nhiềudê, năm nào cũng sinh dê con, A lqd Trúc, muội nhanh chóng mời Trương Nhị thúc tới đây, chuyện gì chúng ta cũng biết, cho dù có xảy rachuyện gì lqd chúng ta cũng nhìn ra."

      "Dạ, muội ngay đây!" Lúc này còn có truyện gì quan trong hơn, Lâm Trúc lười nhác chút nào, xoay người chạy.

      Trương gia cách Lâm gia hai con đường, Lâm Trúc dùng vận tốc nhanh nhất củalqd bản thân để chạy tới đó, đến khi chạy tới trước cửa nhà họ thấyTrương Nhị thẩm cũng giặt quần áo ở trong lqd viện. Đều là ngườiquen, Lâm Trúc trực tiếp lý do đến đây: "Nhị thẩm, Nhị thúc conđâu rồi ạ? Con nai cái nhà chúng con sinh nai con, cha mẹ con cũngkhông ở nhà, con muốn nhờ Nhị thúc sang nhà con, nhìn giúp con mộtchút!"

      Trương Nhị thẩm vừa nghe, lau tay, đứng lên ngay lập tức,vừa ra ngoài vừa lqd với thái độ vô cùng chán nản: " khôngkhéo, hôm nay, họp chợ mất rồi, , nhị thẩm sang đó với con,nhìn xem thế nào." Nàng nhìn thấy con nai lqd của Lâm gia, nó lớnhơn con dê chút, nếu nó gặp chuyện may nàng có thể moi giúpra.

      Trương Nhị thẩm nuôi dê rất tài, là người con dâu tài nỏi nổi danh ở trong thôn, lqd trong lòng Lâm Trúc cũng thấy bình tĩnh, vềcùng nàng, tới chỗ ngoặt, đúng lúc đó nhìn thấy Mạnh Trọng Cảnh từtrong nhà ra, có thể là thấy nàng vội vàng, lqd lập tức đứng lại, bộ dáng muốn hỏi lại dám mở miệng. Lâm Trúc hừ lạnh tiếng,trốn sang bên cạnh Trương Nhị thẩm, chẳng muốn liếc mắt nhìn thêm mộtlần.

      Trương Nhị thẩm quan sát hai người, ngầm thương xót. Thậtra, Mạnh Trọng lqd Cảnh với đại a đầu Lâm gia đều rất tốt, ai có thểđoán được nửa đường lại xuất cái loại có đầu óc như Như Nương chứ?Nhưng nàng chỉ là người ngoài, lqd thể tham gia vào chuyện nàyđược. Mạnh Trọng Cảnh chịu khó lại nhiệt tình, ở trong thôn, nhân duyêncủa cũng tệ, ngay cả khi tới lqd chuyện làm, mọi người thầm xấu với nhau bề ngoài vẫn lại với nhau, LâmHiền cũng phải loại người mà ngươi qua lại với đừng để ýtới chúng ta.

      Hai người nhanh chóng đến Lâm gia, tới trước cửa,lòng A Trúc nhấc lên, nhân lúc lqd A Kết vội vàng gọi Trương Nhị thẩm,nàng đẽ lén lút trốn mất rồi.

      Cạnh sông Bắc Hà, Lâm Trọng Cảnh im lặng ngồi xổm tập trung bình tấn, cách đó lqd xa, Triệu Trầm tựavào thân cây, vẻ mặt chút thay đổi.

      vắt hết óc để viết thư cho nàng nàng lại đốt.

      Nếu nàng thèm nhìn mà đốt luôn, chứng tỏ nàng hận đến mức lqd muốn có bất cứ liên quan nào tới .

      Nếu nàng xem rồi mới đốt, nhưng đối với giải thích, bày tỏ của , nàng lại tiếp nhận.

      cũng biết nên tức giận lòng nàng ác độc, hay may mắn khi nàng đứng ngay trước mặt để cự tuyệt.

      Viết thư nàng cảm kích, gặp mặt lại dễ dàng, vẫn thể ép nàng...

      Triệu Trầm nhìn về hướng bờ sông, chỉ có thể tự nhắc nhở bản thân về kết cụccủa lqd phụ thân khi ép cưới khi, mới có thể kiềm chế được kích độngmuốn uy hiếp của nàng.

      Từ xa truyền đến tiếng bước chân, TriệuTrầm giương mắt nhìn lại, thấy lqd nương mặc váy hạnh màu đỏ, tim đập mạnh, nhịn được đứng thẳng, nhưng ngay sau đó, hắnphát người tới phải là nàng, mà là muội muội của nàng. TriệuTrầm bình tĩnh nhìn Lâm lqd Trúc chạy càng ngày càng gần, tâm trạng bắtđầu xoay vần. Lâm Trọng Cửu vẫn là đứa bé ngoan, trưởng tỷ gì bénghe cái đó, nhưng em nàng đúng là người thông minh, có lẽ cóthể tìm được chút thuận lợi từ nàng?

      "Tiểu Cửu, cần ngồi xổm nữa, Nhị tỷ của đệ đến kìa."

      ra, Lâm Trọng Cửu nhìn thấy từ trước rồi, lúc này được cho phép, lập tức

      chạy ra cánh rừng, hỏi Lâm Trúc: "Nhị tỷ sao tỷ lại tới đây?"

      Lâm Trúc quét vòng, nhìn nam nhân cao lớn đứng người sau tàng cây,sau đó mới gào lên: "Tiểu Cửu, con nai cái nhà chúng ta muốn sinh naicon rồi, đệ..."

      Nàng còn chưa xong, Lâm Trọng Cửu chạy rangoài, chạy được vài bước vội dừng lại, quay đầu gọi to: "Triệu đạilqd ca, đệ về nhà chút xem sao, có được ạ?"

      Triệu Trầmđi từ trong rừng ra, nhìn về phía Lâm Trúc: "Bá phụ bá mẫu ởnhà?" Nếu ở nhà, chắc cho thứ nữ tới nơi này.

      Lâm Trúcgật đầu: "Cha mẹ ta lên trấn rồi, trong nhà có trưởng bối, ta lqd mời người trong thôn tới giúp đỡ nhưng người ta lại ở nhà, thê tử người đó qua nhìn giúp rồi. Ta sợ nai cái gặp chuyện may,Tiểu Cửu đau lòng, lên muốn gọi đệ ấy về nhìn nó. Triệu công tử, nếukhông hôm nay nghỉ sớm lqd được ?" kiêng dè của A Kết trái ngược với kính trọng của Lâm Trọng Cửu, đối mặt với Triệu Trầm bằng tháiđộ ung dung thẳng thắn vô tư, Lâm Trúc mở to đôi mắt hoa đào, to gannhìn thẳng .

      Triệu Trầm vô cùng thoải mái. muốn cưới AKết, đương nhiên hi vọng em vợ lqd tương lai nhìn như người nhà, nếu Lâm Trúc khách khí, ngược lại chứng minh, trong lòng nàng chỉ coihắn như khách.
      "Triệu công tử, chúng ta trước được ?" lời nào, Lâm Trúc lqd tới bên cạnh Lâm Trọng Cửu, nắm tayđệ đệ, xin phép Triệu Trầm.

      Triệu Trầm nhìn nàng, nhấc chân đitheo: "Ta theo các ngươi, ta có người quen hay nuôi nai, có lẽ có thể giúp các ngươi chút gì."

      Lâm Trọng Cửu mừng rỡ, bỏ tay Lâm Trúcchạy đến bên cạnh , hưng phấn lqd : "Vậy chúng ta cưỡi ngựa về nhà đệ được ?" Sinh nai con đó, nghĩ tới chuyện đó, bé thể đợiđược nữa rồi.

      Triệu Trầm lắc đầu, ra hiệu cho bé tới bên cạnh mình, nhưng nhanh hơn lqd chút, giải thích nguyên nhân.

      Lâm Trúc cố ý sau vài bước, ánh mắt rơi bóng dáng của nam nhân,khóe lqd miệng hơi nhếch lên. Các phương diện của Triệu công tử còn hơnkhối Mạnh Trọng Cảnh, nếu trưởng tỷ có thể gả cho , lqd ngang vớiviệc tát cái mạnh vào mặt Mạnh Trọng Cảnh, cho cái tội bội tình bạc nghĩa của , cho biết, , trưởng tỷ của nàng còncó thể gả cho người tốt hơn nhiều!

      Huống chi, người này ràng có ý với trưởng tỷ.

      Tâm trạng của Lâm Trúc rất tốt.

      Nhưng A Kết lại rất lo lắng.

      "A Kết, cái thai này của con nai cái này tốt đâu, con xem, lúc connai sinh lqd khác con sơn dương là mấy, ở trường hợp như bìnhthường chắc đầu với hai chân trước của con nai con phải thò ra rồichứ, nếu tốt đâu. Con xem, nước ối của nai cái cũng vỡrồi, thế mà mới thò ra hai cái chân, tiếp lqd tục như vậy khôngtốt... Được, với con, con cũng hiểu, nhanh bưng chậu nước tớiđây, lại chuẩn bị mấy dây vải sạch nữa!"

      Thấy khuôn mặt nhắn, trắng bệch của A Kết dám nhìn con nai cái, Trương Nhị thẩm vội vàng sai nàng làm việc khác.

      Người lớn sai bảo, A Kết dường như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng chuẩn bị.

      Trương Nhị thẩm tiếp tục đứng ở ngoài hàng rào, nhìn chằm chằm con nai cái, A Kết đem đồ tới, nàng nhanh chóng rửa lqd tay, để A Kết cầm dây vải, đivào cùng với nàng. A Kết muốn hỏi xem có cần nàng làm gì phải haykhông nhưng Trương Nhị thẩm xong lập tức mở cửa vào, căn bảnkhông cho nàng thời gian mở miệng, nàng đành phải đứng lqd phía sau,chịu đựng khó chịu nơi lồng ngực.

      "Đóng cửa lại, cẩn thận nó chạy mất!" Trương Nhị thẩm cũng quay đầu

      lại, dặn dò nàng.

      A Kết vội vàng làm theo lời Trương Nhị thẩm , tay khẩn trương run run.

      Trương Nhị thẩm có ý định giúp con nai này đẻ, trong nhà nuôi hơn mười con dê, loại việc như thế nàng thường làm, coi lqd như là lão luyện. Đáng tiếccon nai hoang dã này giống gia súc nuôi trong nhà, nó ngoanngoãn nghe theo lời mình , Trương Nhị thẩm chưa tới gần, con nai đãlập tức né tránh, cùng nàng lqd chơi đùa, chạy đến chạy . Trương Nhịthẩm mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể rắn chắc, ngay từ đầu, nàng tự rằng có thể bắt được nó, cũng nóng nảy, chạy cùng nó hai ba vòng, saukhi suýt bị lqd con nai cái đạp cho phát, nàng lập tức buông tha,giục A Kết tới giúp nàng: "A Kết, nhanh lên, mau giúp ta ngăn nó lại!"

      A Kết rất muốn giúp, nhưng tinh thần của con nai cái chẳng giống loại sắp đẻ tý nào, nó hăng hái chạy tới mức nàng đứng chút mà mặt trắngbệch, lùi sang lqd bên tránh nó. Trương Nhị thẩm thở hổn hển, vỗđùi, dỗ nàng: "Rốt cục con có muốn con nai này nữa , nếu tiếp tụctrì hoãn, cẩn thận, cả mẹ cả con cũng giữ được đâu!"

      A Kết rùng mình, nhìn con nai, nhìn đôi mắt ươn ướt, long lanh của nó, chấp nhận.

      Vì thế, khi Triệu Trầm vào cửa Lâm gia, chỉ thấy ở trong hàng rào, mộtcô nương mặc váy trắng, hai mắt nhắm chặt, giơ lqd tay, lao tới trướcmắt con nai, giống như liều mạng.

      Nhưng cuối cùng, nàng cũngkhông hoàn thành, thấy bản thân sắp lao vào nó, nàng bất ngờ lách mình, lao sang bên lqd tránh nó, cử chỉ và tốc độ của nàng giống như chúthỏ hoang sợ hãi.

      Triệu Trầm buồn cười, nhưng nhanh chóng giận tái mặt, bước nhanh tới hỏi nàng: "Các ngươi làm cái gì?"

      xuất vô cùng bất ngờ, Trương Nhị thẩm ngơ ngác, "Ngươi, ngươi làlqd Triệu công tử, người dạy võ công cho Tiểu Cửu?" Ngày ấy, khi Lâm gia mời khách, đứng từ xa, nàng nhìn thấy lần.

      Triệu Trầm gật đầu với nàng, nhìn về phía A Kết.

      Tuy cố gắng chịu đựng nhưng nơi đáy mắt , vẫn lộ ra ngọn lửa sáng rực.Nóng lqd cháy, muốn hỏi nàng vì sao đồng ý, lại muốn bị nàng nhìn ra tình ý trong lòng . Muốn hỏi nàng, tội gì vì người đànông thể dựa vào mà gầy thành như vậy, lại lqd muốn nhắc tớichuyện khiến nàng đau lòng. Muốn tới ôm lấy nàng, bắt nàng nhìn thẳng mình, lại thể làm, tới chuyện có người ở xung lqdquanh, ngây cả khi có ai, cũng thể dọa đến nàng.

      Trong lòng nam nhân xoay chuyển ngàn lần, nhưng đối với A Kết, chẳng qua chỉlà lqd cái chớp mắt ngắn ngủn, lúc này, nàng vẫn ở trong tình trạngsợ hãi khi nhìn thấy nai chạy, ngay cả khi Triệu Trầm xuất cũngkhông thể khiến nàng sợ hãi quá mức. Sau khi mở to mắt, nàng lặng lẽtrợn mắt, lườm muội muội đứng ở bên kia, giả vờ tỏ vẻ vô tội, quayđầu lại, giải thích: "Nai cái khó sinh, ta và nhị lqd thẩm nhi bắtnó, nơi đây bẩn thỉu, Triệu công tử mau vào trong phòng ngồi ."

      Ở trước mặt người ngoài, nàng cũng thể lá mặt lá trái với .

      Triệu Trầm cũng , trực tiếp mở cửa chuồng nai, vừa vào vừa :"Đại nương ra ngoài , ta tới giúp đỡ, lúc này, con nai cái ởtrạng thái điên lqd cuồng, thể giữ nó được đâu."

      A Kếtnhíu mày, muốn nhận giúp đỡ của , ở bên kia, Trương Nhị thẩm cũng có tâm trạng nghe bọn họ đẩy đến đẩy , vừa nghe thấy Triệu lqd Trầm muốn giúp đỡ, nàng vô cùng vui vẻ: "Này...này, Triệucông tử đồng ý giúp đỡ, vật là nhất rồi. A Kết, con ra , Triệu công tử ngươi, ngươi, nếu lqd ngươi thay quàn áo , mặc quần áo cũcủa phụ thân Tiểu Cửu được ? Tránh cho lúc nữa, quần áo bị bẩn."Vừa nhìn biết vải làm bộ quần áo kia là đồ tốt, làm hỏng khôngtốt đâu.

      " sao." Triệu Trầm tiện tay đem vạt áo buộc vàohông, khi ngẩng đầu vẫn thấy A Kết do dự, mặc kệ nàng, giơ tay lqdđóng cửa lại, phối hợp với Trương Nhị thẩm, cùng nhau bắt nai. Con naicái chạy loạn khắp mọi nơi, trong lúc đuổi theo, biết cố ý hay vôtình, nam nhân chồ A Kết hai lần, đều gần sát nhau, lần này lqd khôngcần giục, A Kết cũng vội vàng chạy ra ngoài, muốn về phòng nhưng lại bị Lâm Trúc túm lại, đứng đó, cùng nhìn vào trong. A Kết lặng lẽ vùngvẫy, Lâm Trúc biết làm thế nào, hỏi nàng: "Triệu công tử và nhịthẩm đều ở lqd đây giúp chúng ta, đại tỷ đứng ở ngoài nhìn, chẳnglẽ muốn lười biếng, chạy vào phòng?"

      Nhất thời, A Kết cũng khôngphản đối,suy cho cùng vẫn lo cho con nai cái, rũ mi nhìn hàng rào mộtlát lại giương mắt, nhìn vào bên trong.

      Hễ là nam nhân đều thíchthể tự thế oai hùng, khoẻ mạnh, hưng phấn trước mặt nương mìnhthích, Triệu Trầm lqd cũng ngoại lệ, có thể dùng tay khôngđánh chết con hổ uy mãnh nhưng việc đơn giản như lao tới bắt lqd con nai cái sắp sinh lại là lần đầu tiên, đuổi theo sai con nai cái lại vô cùng nhếch nhác, cho dù từng tự tay giết con mồi, cũng cảm thấykhông khoẻ, sắc mặt trắng bệch.

      Đứng ở bên ngoài, A Kết nhìn vào, lúc này cũng hơi đồng cảm với , thiếu gia nhà giàu sống an nhànsung sướng, tội gì phải thế?

      Sau thời gian ngắn ngủi để thíchứng, lqd Triệu Trầm cúi người bắt chân trước của con nai, con naikhông ngoan ngoãn chịu trói, giơ chân trước còn lại lên, đá lqd ,đồng thời cúi mình, dụng đầu lao vào ngực . Triệu Trầm quỳ mặtđất, bị đá cái mạnh, nhân cơ hội đó, lqd nhanh chóng ôm cổcon nao, sức của rất mạnh, nhất thời, chân trước của con nai bị épquỳ đất. Lúc này, Triệu Trầm chẳng có tâm trạng để lo lắng có dángvẻ của mình, trợn tròn mắt, với nông phụ đứng nhìn ở bên lqdcạnh: "Sau đó, muốn làm thế nào?"

      Cả bộ quần áo hoa ngườihắn dính đầy vết bẩn và tro bụi, cứ thế quỳ ở đằng kia, trời sinh khuônmặt quá tuấn tú, lqd lại có chút cảm giác của nam tử nhà nông.

      Trương Nhị thẩm hoàn hồn, vừa chạy tới vừa : "Triệu công tử giúp ta giữ nólà được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta, lqd ngươi, ngươi cứ nhìn vềphía trước, nghìn vạn làn đừng quay về phía sau." Công việc như vậy, trắng ra, cũng chả khác đỡ đẻ cho nữ nhân là mấy, Triệu lqd công tử làkhách quý của Lâm gia, dù sao cũng thể doạ người ta được.

      Mặc dù Triệu Trầm hiểu cụ thể nên đỡ đẻ được, đại khái cũng cóthể lqd đoán ra chút, cần Trương Nhị thẩm nhắc, nghiêng đầu nhìn về phía trước.

      Phía trước là cây hồng và hàng rào bằnggỗ, quay đầu, khi nhìn qua A Kết, lập tức dừng lại, ánh mắt togan lớn mật, hề kiêng dè.

      Hôm nay làm nhiều như vậy, đều vì nàng.

      Chống lại ánh mắt hung ác, thèm che dấu của nam nhân, cả người A Kếtlqd ngây ngẩn, nhất thời quên né tránh, nhìn với ánh mắt thểtin. ra, hai người chỉ gặp nhau vài lần, chưa lqd mấy câu, thời gian ở chung cũng dài, ít nhất A Kết cũng thấy, nàng biếtmột chút nào về tính cách nam nhân này, nhưng lúc này, nàng biếthắn cố gắng che dấu hay vì nguyên nhân nào khác, vậy mà ở trongánh mắt lqd , nàng nhìn thấy tia... giận dỗi?

      Muốn cho nàng biết, hạ mình, làm những việc này đều vì nàng? Vì nàng mà làm, nhưng trong lòng cũng tình nguyện, bởi vậy mới giận dỗi.

      A Kết mở to mắt, thích giúp tay đấy chứ, nàng bắt làm mà.

      Cảm thấy ánh mắt của nam nhân vẫn rời khỏi mình, A Kết hơi mím môi,lqd rút cánh tay bị muội muội ôm chặt, giọng : "A Trúc, muội ở đây ngươi nhìn nhé, ta chuẩn bị nước cho Triệu công tử và nhịthẩm, lát nữa lqd làm xong, ta quay lại ngay."

      Lâm Trúc buông tay, ghé vào tai trưởng tỷ, thầm: "Đại tỷ, ràng là Triệuđại ca nể mặt tỷ mới cố gắng chịu đựng, nếu tỷ , tỷ sợ lqd vui, giúp chúng ta nữa à?" Nếu đổi thành bất cứ nam nhân nào ở trong thôn, chạy tới giúp Trương Nhị thẩm, lqd nàng cũng chẳng bao giờthay đổi sắc mặt, nhưng đường đường là công tử phú quý lại tài giỏi, vì trưởng tỷ mà làm đến mức này, chê bẩn chê mùi khó ngửi,quỳ ở đó, giúp Trương Nhị Thẩm, Lâm Trúc hoàn toàn chấp nhận nam nhânnày, lòng dạ, đổi giọng gọi là đại ca"

      "Muội đừng bậy!" Ở trước mặt nam nhân, loại chuyện này, mặc dù đối

      phương nghe thấy, khuôn mặt A lqd Kết vẫn nhịn được mà nónglên, vươn tay véo Lâm Trúc cái, chuẩn bị rời "

      Nhưng lúc này, trong hàng rào, Trương Nhị thẩm vô cùng mừng rỡ: "Ra rồi, ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi!"

      Hai tỷ muội cùng quay lại nhìn, khi quay đầu, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng mới nhìn cái, hẹn mà cùng lùi ra phía sau vài bước,cùng nhau che lqd miệng chạy mất, chỉ chừa lại Lâm Trọng Cửu đứng lại đó với sắc mặt trắng bệch, bé trai dường như cố gắng kiên trì quansát chú nai con của bé.

      Trương Nhị thẩm nhìn bóng lưng của hai tỷ muội A Kết tỷ, cười ha he: "Này, hai chị em nhà con, có gì mà phải trốn?"

      Nàng cười rất thoải mái, đáng tiếc ai hùa theo nàng.

      Đôi mắt Triệu Trầm nhìn phía trước, thở bình tĩnh, hỏi nàng: "Còn cần ta làm gì nữa ?"

      " cần cần, Triệu công tử nhanh rửa ráy , lát nữa, quay lại nhìn là được, khi đó, chắc con nai con có thể đứng lên rồi." Tuy khôngphải là nai lqd nhà mình nhưng Trương Nhị thẩm vẫn rất vui vẻ, vừa thudọn vừa cười hì hì.

      chút tâm trạng muốn cười, Triệu Trầm cũng có, đứng lên, cả khuôn mặt xanh mét, ánh mắt bay qua hàng rào lại nhìn về phía A Kết.

      A Kết vừa dừng lại, định vào phòng bếpmúc nước, bỗng thấy Triệu Trầm nhanh tới chỗ nàng, khuôn mặt tuấn túlạnh như băng, đôi mắt phượng càng thêm nguy hiểm.

      Biết đối phương có cách nào để đường đường chính chính bắt nạt mình, nhưng A Kết vẫn bùng lên suy nghĩ muốn chạy .

      Nàng nhấc chân muốn .

      Triệu Trầm bước nhanh tới, đứng ngăn trước người nàng, khi A Kết sợ tới mứckhuôn mặt trắng xanh, lo lắng đối lqd phương động ta động chân vớinàng, lại nghe thấy nam nhân hỏi nàng với giọng điệu trêu chọc: "Là dokhuôn mặt ta xấu xí như hung thần ác sát, nên nàng mới sợ như thế?"

      A Kết ngạc nhiên, ngẩng đầu.

      Triệu Trầm cười với nàng bằng nụ cười quen thuộc, xoè tay ra cho nàng xem: "Người bẩn thỉu, nàng bưng nước cho ta ."

      Hôm nay nắng to, đứng ngược chiều với ánh sáng, cặp mắt phượng từngkhiến nàng sợ đến run người giờ phút này chứa đầy ý cười, vì nó mà khónén nổi dịu dàng.

      Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói loá, trong đầu A Kết bỗng cảm thấy hốt hoảng.

      , giọng của , sao lại quen thuộc đến thế?

      Giống như phụ thân trở về, thuận miệng dặn dò mẫu thân vậy..
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 28: Bá đạo




      Tuy ngạc nhiên nhưngtừ đầu tới cuối, vẻ mặt của lại trái ngược hoàn toàn, lqd dưới ánhmắt nóng bỏng của , A Kết nhanh chóng lấy lại tinh thần, nóimột lời, về phía phòng bếp.

      giúp đỡ cũng được, mỉmcười dịu dàng cũng được, ở trong mắt nàng, vẫn là công tử ăn chơitrác táng hay ép lqd buộc nàng, từng khiêu khích vị hôn phu của nàng, muốn đoạt nàng.

      Nàng và Mạnh Trọng Cảnh còn liên quantới nhau nữa, nhưng điều này có nghĩa là những chuyện Triệu Trầmđã lqd làm có liên quan gì tới nàng. Nam nhân có thể ép buộc nữ tử con nhà đàng hoàng gả cho , tính cách thế lqd nào còn khôngnhìn ra hay sao? Chẳng qua nàng bị từ hôn, nhìn thấy , công tử nhàgiàu tuấn tú lễ phép, nàng bắt lấy cơ hội, tiếp thu tấm lòng giả dốicủa hay sao.

      Hư vinh lại tự cho là đúng.

      Xoay người, bước vào phòng bếp, A Kết cũng thèm quay đầu lại, liếc mắt cái.

      Sắc mặt Triệu Trầm xanh mét.

      Mới ra khỏi hàng rào, phát nàng muốn tránh , đè nénnổi tức giận, thẳng đến chỗ nàng. Vì nàng, lqd ngay cả loại chuyện này cũng làm, vậy mà nàng còn chịu cho sắc mặt hoà nhã?Nhưng khi từng bước từng bước tiếp cận nàng, nhìn bộ dáng sợ hãi củanàng, lại cảm thấy buồn cười, lqd nhịn được muốn trêu chọcnàng. Như dự đoán, nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn , lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận cho nhìn, gợi lên khoảng khắc nhu mìngày ấy. hồi ức dịu dàng. Trong lòng càng thêm mềm lqd mại, dùng ngôn ngữ tôn trọng với nàng, lại đoán được nàng vẫn thờ ơ như cũ.

      có nhiều kiên nhẫn đâu.

      Ở đây có người ngoài, Triệu Trầm có ý định dây dưa với A Kết, quét mắt nhìn cửa phòng bếp lần, lại quay lại lqd đứng trước hàng rào, đứngcạnh Lâm Trọng Cửu, cùng bé nhìn hai con nai, lớn . ChoTrương Nhị thẩm nhìn, lqd cũng là cho hai chị em Lâm gia nhìn, cũngkhông thể để cho các nàng cảm thấy, đứa trẻ mà cũng bằng.

      Nai con được Trương Nhị lau chùi gần xong, nghiêng người mặt đất,đứng lên cũng nổi, đáng thương tội lqd nghiệp vô cùng. Nai mẹ vẫnchưa tới gần gũi với nai con, mà là đến bên tường, mắt nhìn naicon chằm chằm, lqd biết suy nghĩ gì.

      Lâm Trọng Cửu lo lắng, hỏi Triệu Trầm: "Triệu đại ca, tại sao nai mẹ chăm sóc nai con ạ?"

      Mắt Triệu Trầm nhìn vào bên trong nhưng lòng lại ở đây, căn bản là chẳng lqd biết bé hỏi gì.

      Lâm Trọng Cửu còn muốn hỏi lại nhưng Trương Nhị thẩm kêu bé lấy cáilqd xẻng, Lâm Trọng Cửu đành phải , vào trong nhà, đem cái xẻng lớnra. Trương Nhị thẩm cũng nghe thấy câu hỏi của bé, vừa dùng xẻng hótnhững thứ bẩn ra lqd ngoài, vừa cười vừa giải thích: "Tiểu Cửu đừng vội, bây giờ, người nai con có mùi của con người, nai mẹ muốn lqd gần gũi với nó, chúng ta trước đứng sang bên , đừng cho nóthấy, lát nữa, nó chăm sóc nai con thôi."

      Lâm Trọng Cửulập tức yên tâm, giúp Trương Nhị thẩm đóng cửa hàng rào, lưu luyến nhìnnai con, quay đầu lại, lqd : "Triệu đại ca, chúng ta vào trong phòngchờ ?"

      Triệu Trầm lắc đầu, liếc mắt, nhìn phòng bếp cái, với bé: "Tiểu Cửu vào trước, tìm bộ quần áo của cha đệ, lqdmột lúc nữa, rửa tay xong, cho ta mượn để thay."

      Lâm Trọng Cửu nhìn vết bẩn dính quần áo , lập tức ngay.

      Triệu Trầm nhìn Lâm Trúc đứng cách đó xa, ánh mắt nhìn thẳng, hướng lqd về phía cửa phòng bếp, gương cằm lên, mỉm cười, cực kì hiền lành.

      khách khí như thế, Lâm Trúc cười trộm, cũng giả vờ hồ đồ, giọng dặn : "Trương Nhị thẩm ra lqd kênh ở hướng Bắc ném đồ,đại khái là sau nửa khắc mới về." Sau đó, to: "Triệu đại ca,huynh cứ từ từ, Tiểu Cửu biết nên tìm quần áo loại nào, ta giúp nó." Chạy vào với bước chân lqd nhàng.

      Chân trước của Lâm Trúc vừa chạy vào phòng ở sau lưng, Triệu Trầm tới cửa phòng bếp.

      A Kết ở trong múc nước, thấy bất ngờ xuất , sợ tới mức cáigáo lqd trong tay rơi xuống đất, nhịn được mà trốn sau lu nước,cảnh giác hỏi lqd : "Ngươi lại muốn làm gì?" miệng lu nước đượcđậy bằng cái thớt, khi chuyện, A Kết lườm cái, lập tức vươn taycầm dao phay.

      mờ ám của nàng thoát khỏi ánh mắt của namnhân, Triệu Trầm cười lạnh, lqd tựa vào cửa, nghiêng đầu hỏi nàng: "Ởtrong mắt nàng, ta kinh khủng thế à?"

      Giọng lạnh lẽo, vẻ mặtbình tĩnh nhưng lại toát lên khí thế uy nghiêm, uy lqd hiếp người khác,là dáng vẻ mà A Kết vô cùng quen thuộc.

      A Kết chuyện,quay đầu giục : "Nước rửa mặt chuẩn bị xong rồi, mời Triệu công tử vào trong viện ngồi lqd chờ, đừng khiến người ngoài hiểu lầm."

      Thời gian eo hẹp, Triệu Trầm muốn cãi nhau với nàng, đứng sau lưngnàng, lqd giọng hỏi: "Ta gửi thư cho nàng, rốt cục nàng có đọckhông?"

      A Kết lập tức quay đầu lại nhìn : " đọc..."

      " đọc ta lại cho nàng nghe lần nữa là được." Triệu Trầm bá đạo lqd vào, để ý tới cự tuyệt của A Kết, tiếp: "Ngày ấy mạophạm nàng, phần là do muội muội nàng hỏi thăm ta lqd nên ta có chỗhiểu lầm, thứ hai là do uống vài ly rượu với bá phụ, nhưng cho dù thếnào cũng là ta mạo phạm nàng, ta cầu mong nàng tha thứ, lqd chỉmuốn cho nàng biết ta cũng tự trách bản thân. Bây giờ nàng cũng có hôn ước, ta trịnh trọng cầu hôn với lqd nàng, chỉ cần nàng đồng ý, talập tức mời bà mối đến nhà, sau đó..."

      " cần , nếungươi tự trách, ta trách ngươi, được chưa? Nhưng ta gảcho ngươi, ngươi cần lqd lôi thôi." A Kết cũng cắt ngang lời ,lời ít mà ý nhiều.

      Triệu Trầm mấp máy môi, đè nén kích độngcủa bản thân, mắt nhìn nàng chằm lqd chằm hỏi: "Vì sao nguyện ý gả cho ta? Ta đối xử với nàng tốt."

      là A Kết khôngmuốn để ý nam nhân này, đề cập tới chuyện đối tốt thế nàovới nàng, chẳng lẽ bởi vì lqd đối tốt với nàng, mà nàng nên gả chohắn hay sao?

      Biết nhận được lời giải thích khôngchịu bỏ qua, A Kết nhìn bếp lò, lqd : "Thứ nhất, gia thế Triệu côngtử hiển hách, mà ta chỉ muốn cuộc sống thôn quê nhạt nhẽo, Triệu công tử thích hợp với ta, với Triệu công tử, ta chẳng có lợi lqd chútnào. Thứ hai, Triệu công tử áo mũ chỉnh tề có phong thái của người quântử, cử chỉ hành động... Thứ lỗi cho ta thẳng, trong lòng ta khôngthích, lqd bởi vậy muốn gả, mong Triệu công tử tìm mối nhân duyênkhác."

      Nàng ăn ngay , Triệu Trầm vẫn chưa tức giận, vẻmặt vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí giọng còn dịu dàng hơn nhiều:"Gia thế, dòng dõi dượng và dì của lqd nàng cách xa nha, nhưng phu thêbọn họ vẫn ân ái nhiều năm, có thể thấy được đây cũng phải là vấnđề, chỉ cần nàng làm thê tử của ta, công việc bên lqd trong bên ngoài,ta thay nàng chuẩn bị tốt. Về tính cách, ta bản thânlà người tốt, nhưng ta nhất định đối với thê tử của mình tốt,cuộc đời này phụ nàng. A Kết, ta biết lúc lqd này nàng căm ghét ta, nàng hãy cho ta thời gian, ta khiến nàng thích ta." chưa dỗnữ nhân bao giờ, trước khi đạt được lòng của nàng, lời này, chỉ nóibây giờ, nàng đồng ý là tốt nhất, nếu nàng đồng ý, khôngcho nàng cơ hội thứ hai để cự tuyệt đâu.

      Vẻ mặt nam nhânnghiêm túc, A Kết chỉ cảm thấy ông gà bà vịt: "Ngươi nghĩ thếnào tuỳ ngươi, dù sao ta lqd gả cho ngươi, việc gì ngươiphải..."

      "Ngươi vẫn thích , phải ?" Liên tục bị từ chối, nhẫn nại cuối cùng của Triệu Trầm cũng bị khô kiệt, nhanh tới chỗnàng.

      Thân hình cao lớn, con đường trước mặt đều bị chặnmất, A Kết chỗ có thể trốn, sợ lại bị bắt nạt, nàng lqd cướplấy dao phay chắn trước người, giọng run rẩy, uy hiếp : "Ngươiđừng tới đây, ngươi..."

      "Tới đó sao? Nàng muốn chém chết ta?" Triệu Trầm coi như thấy, vẫn chậm vội như cũ, về phía lqd nàng.

      ràng cầm dao phay, A Kết vẫn sợ hãi như cũ, dưới ánh mắt trong trẻo màlạnh lùng của nam nhân, nàng lui về phía sau lqd liên tục, ngay cả việcuy hiếp cũng lắp bắp, lưu loát. Triệu Trầm ép sát từng bước,mãi đến khi lưng A Kết chậm vào tường, còn có chỗ trốn, lqdmới dừng lại, đứng trước người nàng, xắn tay áo, đư cánh tay đến trướcmặt nàng, giọng trầm thấp, mang theo hương vị mê hoặc: "Chặt , hôm nay nàng giết ta, ta còn vướng mắc với nàng, nếu như nàngkhông có cách nào lqd nhẫn tâm xuống tay, vậy bây giờ, ta chonàng biết, chỉ cần ta sống, nàng đừng mơ gả cho người khác."

      AKết hoang mang lo sợ từ trước, lúc này thấy ngoan tuyệt như vậy,tất cả sợ hãi, uất ức, cam lòng đều biến thành nước mắt trào dâng, cúi đầu hỏi lqd : "Ngươi, vì sao phải quấn lấy ta buông? Tìmngười khác được sao?" Ngoại trừ khuôn mặt, nàng tự nhận bản thânkhông có chỗ nào hơn người, hà lqd tất phải cố chấp như vậy?

      Nàng cúi đầu, khuôn mặt trắng mịn, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

      Triệu Trầm nhìn nước mắt nàng, thờ ơ. muốn chọc cho nàng khóc,nhưng nếu nàng chịu gả cho lqd nước mắt của nàng có liênquan gì tới ? chỉ đối xử tốt với thê tử của , bởi cho rằng đólà nàng, bây giờ, đầu tiên muốn đối với nàng tốt nhưng lqd khổ nỗinàng lại muốn.

      Thấy tay nàng run run, Triệu Trầm giơtay ra, cướp dao phay, khi xoay người rời ném con dao lên thớt,lúc sắp khỏi phòng bếp, bình tĩnh dặn lqd nàng: "Ngoan ngoãn ởnhà chờ, ta dùng khả năng bắt lấy cơ hội, nhanh chóng cưới nàng. Tiện đây ta cũng nhắc nhở nàng, nếu nàng cho bá phụ bá lqd mẫu, hoặc đitìm cái chết, ta hết cách với nàng nhưng đối phó với Tiểu Cửu lại vôcùng đơn giản."

      xong nhanh chóng xuống bậc thang.

      A Kết hề động, dựa vào tường, cúi đầu.

      Nàng nghe thấy giọng đệ đệ gọi , nam nhân ở lại, cũng thay quần áo, khi có chào Trương Nhị thẩm.

      Ở bên ngoài, muội muội gọi nàng, A Kết lấy khăn lau nước mắt, bưng chậu gỗ, ra ngoài.

      "Nhị thẩm, thẩm nhanh rửa tay , con vào bên trong lấy khăn." Nàng bưngchậu lqd nước tới, sau khi đặt xuống, lập tức chuyển hướng đếnsương phòng, để bất cứ ai nhìn thấy mặt nàng. Vào phòng, A Kết soi gương, thấy sắc mặt trắng bệch, may mắn là mắt hồng, lqd khôngthể nhìn ra là nàng vừa khóc. Vỗ hai gò má, A Kết thở phào hơi, lạiđi ra ngoài.

      Nàng thành thành ở nhà chờ đợi, cha mẹ lại đều thương nàng, chỉ cần nàng đáp lại, nàng tin cócơ hội.

      ~

      Triệu Trầm nhăn mặt quay lại bờ sông, trực tiếpnhảy đến xuống sông tắm rửa, quần áo ném cho Trần Bình giặt sạch,lqd sau đó phơi ở ghềnh sông.

      Coi như là hiểu , dùng thủ đoạn, nàng tuyết đối gả cho ,

      nàng chờ được nhưng đợi lqd được, đính hôn thành thân, phải làm xong trước khi hết năm.

      Lúc này, nàng ở nhà, chạm vào nàng, trước khi lấy về nhà, haingười ngày đêm đấu đá nhau, ít nhất có thể quen mặt nhau.

      Triệu Trầm cười tự giễu, chìm vào trong nước.

      Hoàng hôn, mới trở về thôn trang, về phòng trước, thay quần áo, sau đó lại dùng cơm với mẫu thân.

      Sau khi ăn xong, hai mẹ con bộ trong sân để tiêu hoá thức ăn, Triệu Trầm dẫn

      Ninh thị tới cạnh vườn hoa, nơi đó, sai người đem bàn thấp ghế dựa ra.

      Cho nha hoàn lui xuống, Triệu Trầm mời Ninh thị ngồi xuống.

      Ninh thị cười nhìn : "Đừng cố làm ra vẻ bí mật, rốt cục con muốn với ta chuyện gì? Việc buôn bán thua lỗ hả ?"

      Triệu Trầm cười, rót ly trà đưa cho mẫu thân, cùng Ninh thị uống ngụm trànhỏ, đặt chén xuống bàn, sau đó, kéo ghế ngồi bên cạnh mẫu thân, lqd : "Nương, nhi tử vừa ý vị nương, muốn mời ngươi thay conquyết định."

      Ninh thị cũng đoán được chuyện này, nếu saukhi trở lại kinh thành, nhi tử với nàng chuyện này, có lẽ, nàng cũng lqd giật mình như thế này. Ở bên Đăng Châu, dù là thiên kim tiểuthư của Tri Phủ, con trai cũng chưa chắc để mắt đến, hiểu nhà Tri Phủ nương lqd nào đến tuổi, chuyện đó rằng, thân phậncủa nữ tử ở trong miệng nhi tử càng thấp.

      "Trước tiên, con nóicho ta nghe chút về tình hình trong nhà nàng ấy." Sau khi chắc chắnđiều nhi tử , Ninh lqd thị nghiêm mặt, . Nàng chỉ cómột đứa con trai, nếu ngay cả việc chung thân đại của nó, nàng cũngkhông quan lqd tâm, vậy nhiều năm nay, nàng cần gì phải canh giữ ở trong tiểu viện này?

      Triệu Trầm định giấu nàng, giấu cũng giấuđược, kiểu gì hai nhà cũng gặp mặt nhau, mẫu thân cho người hỏi lqdthăm chút là biết ngay ấy mà.

      cố gắng ngắn gọn lại quên bất cứ điều quan trọng nào.

      Khi nghe thấy A Kết có vị hôn phu, lông mày Ninh thị hơi nhíu lại, lúc đó,Triệu Trầm hề bận tâm, tới chuyện lqd dùng kế tách haingười ra, Ninh thị lại nhịn được, nở nụ cười. Nàng quay đầu, đánhgiá thiếu niên ngồi bên cạnh nàng. Lông mi cong vút, khuôn mặt, mắtphượng xuất chúng hơn người, còn có khuôn mặt tuấn dật, tất cả đều đúclqd theo khuôn của Triệu Doãn Đình, đối xử với nữ nhân cũng khácnhau chút nào, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy.

      hổ là cha con, chuyện riêng tư đều giống hệt nhau.

      Nhưng nó cũng là con trai của nàng, nàng có khả năng đối xử với nó giống như nàng đối xử với Triệu Doãn Đình.

      Ninh thị thông cảm với nương nhà nông đáng thương kia, nhưng lúc này,duyên phận thanh mai trúc mã hết, lqd nàng trách cứ nhi tử có ích gì?

      Nàng bình tĩnh nhắc nhở : "Sớm muộn gì con cũng phải quay về kinh thành, hầu phủ căn bản hợp với nàng ấy, con lqd gượng épmang nàng ấy về, có khả năng, ngay cả việc mình chết thế nào, nàng ấycũng biết ấy chứ. Thừa viễn, tại con phạm sai lầm, nương phải nóicho con biết, nữ nhân phải đồ lqd vật, phải con cướp tới tay là của con, đến cuối cùng, con đừng hại người hại mình."
      Triệu Trầm nhận ra mẫu thân vui.

      ôm cánh tay Ninh thị, lấy lòng cánh, cúi đầu nhận sai: "Nương, con biết việc lqd này, con làm đúng, nhưng mà, con thích nàng, chỉ muốn cưới nàng. Nương yên tâm, nếu nhi tử hạ quyết lqd tâm cướinàng, tương lai, cho dù tới nơi nào, con cũng bảo vệ nàng an toàn. Lúc này, con muốn nương gật đầu, giúp con nối mối hôn này, con muốnlqd cưới nàng về sớm chút, nương cũng có người chuyện giải buồn. Nương, nàng cũng thích hoa lan, chắc chắn hai người có thể ở cùng mộtchỗ."

      Ninh thị im lặng .

      Triệu Trầm rất nóng nảy, cam đoan đủ thứ.

      lúc sau, Ninh thị mới quay đầu lại, nhìn : "Nếu nàng cũng thích hoalan, vậy nương hỏi con, nếu con mua được lqd chậu hoa lan trân phẩmtuyệt thế, con đưa cho nàng ấy hay vẫn tặng cho nương?"

      TriệuTrầm giật mình, cảm thấy mẫu thân đùa , nhưng nhìn vẻ mặtnghiêm túc của mẫu thân, nhịn được suy nghĩ kỹ, nhanh lqd chóng: "Đưa nàng."

      "Vì sao?" Ninh thị cười hỏi.

      Triệu Trầm cũng cười, trong mắt là dịu dàng: "Bởi vì trong lòng nương cócon, cần nhi tử lấy lòng, nương cũng đặt con ở vị trí quan trọng,nàng ấy lại lqd khác. Nhưng mà nương yên tâm, nàng dịu dàng hiền lành,nếu có hoa, chắc chắn đem tới hiếu kính người. Như vậy, con dỗ thêtử, nàng lại hiếu kính mẹ chồng, lqd nương cũng vui vẻ, chẳng phải lànhất cử lưỡng tiện hay sao?"

      Tuy lời đùa giỡn nhưng Ninh thị cũng hiểu, nhi tử rất coi trọng vị nương kia.

      Nàng thở dài, ngắm những đoá hoa lan ở trong vườn hoa, : "Con viếtthiếp mời , mời mẹ con các nàng tới nhà làm khách, đường đường chínhchính, xong lqd cho ta biết tiếng." Nếu muốn cầu hôn, phảibày tỏ ý muốn chính thức kết giao, mời người ta tới quan sát tình hìnhnhà mình, nàng cũng muốn nhìn lqd nương kia.

      Triệu Trầm nhàng nở nụ cười.

      sát theo sau, Ninh thị trợn mắt nhìn , cảnh cáo khách khíchút nào: "Được rồi, nương giúp con, nhưng ta trước, cho contiếp tục dùng lqd thủ đoạn bỉ ổi ép nàng ấy đồng ý với ý định của con,muốn gả cũng phải khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện gả, nếu , ngàysau các con cãi nhau, giận lqd dỗi, đừng trách ta giúp nàng giúpcon."

      Triệu Trầm liên tục dạ vâng, rốt cục tính toán thế nào cũng chỉ có tự biết.

      Ninh thị nhìn , biết nên tin hay nữa.

      Cũng là người mẹ, so với phức tạp, thổn thức ở trong lòng Ninh thị, lúc này, Liễu thị vô cùng vui vẻ.

      Trong nhà, có thêm con nai.

      đề cập tới Lâm Trúc hay Lâm Trọng Cửu, ngay cả hai vợ chồng Liễu Thịcũng lqd cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhiệt tình ghé vào hàng rào, quan sátnai con.

      A Kết cũng ở bên cạnh, bị Lâm Trúc dùng sức mạnh, lôiđến bên cạnh, giống hệt lúc lqd trước, muốn xem nhưng khi tới,ánh mắt cũng dời nổi nữa rồi.

      Lúc này, nai mẹ vô cùng ngoan dịu, nằm cỏ khô nhai lại thoả thích, đôi mắt to đầy nước, ươn ướt, dịu dàng nhìn chăm chú vào đứa con của mình. Nai con, vừa lqd sinh ra,nhìn thấy cái gì cũng tò mò, thấy năm người nhà Lâm gia ghé vào hàngrào, nằm cạnh nai me, nó đứng lên, thử thăm dò, tới bên cạnh hàngrào. Nai mẹ ngăn cản hai lần, lúc sau, có lẽ là lqd do nai con khôngnghe lời, hoặc có lẽ là nó biết những người này gây nguy hiểm, lên cũng quan tâm nữa.

      Nai con rất giống nai mẹ, bộ lông màuvàng nâu phủ lưng có những đốm trắng, mũi đen sẫm, được nai mẹliếm, nó trở lên đen bóng. Buổi trưa, nai con có lqd thể đứng lên,chỉ là lại vẫn hơi lắc lư, vừa tò mò lại vừa cẩn thận, đếnbên cạnh địa hàng rào, ngửa đầu nhìn năm người trong nhà Lâm gia.

      Lòng Lâm Trọng Cửu nhanh chóng hóa mềm, bấu hàng rào hỏi phụ thân: "Phụ thân, con muốn vào xem, được ?"

      Bé vừa , nai con sợ tới mức xoay người muốn chạy, lại bởi nhũn chânlên ngã cái, đứng lên tiếp tục chạy, sau lqd khi ngã hai lần, nó đổi thành , trốn sau lưng nai mẹ, sau đó lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìnsang.

      Lâm Hiền cười, mở cửa hàng rào, với ba chị em A Kết:" , các con đều vào trong bên trong xem , xem nai con thích ainhất."

      Lâm Trọng Cửu mừng rỡ, chạy vào trước.

      Lâm Trúc ôm cánh tay A Kết cùng nhau vào.

      Lâm Trọng Cửu muốn chạy về phía nai mẹ, tiếp cận nó nhưng lại bị Lâm Trúctúm lqd chặt, sắp xếp: "Đệ đứng bên cạnh , ta và đại tỷ chia nhau,đứng hai bên, người nam, người bắc, ai cũng được nóichuyện, để cho nai con chọn."

      "Ý này hảo." Liễu thị nhìn ba đứa bé bằng ánh mắt hiền từ.

      Mẫu thân lên tiếng, A Kết đành phải chơi cùng với đệ đệ, muội muội, điđến phía nam hàng rào, nhấc váy, ngồi xổm, nhìn về phía nai con.

      Quả rất đáng .

      Nhìn nai con tò mò xoay đầu, nghiêng người, ánh mắt A Kết khỏi cànglqd thêm dịu dàng, những chuyện ban ngày khiến nàng phiền lòng cũng đãquên hết.

      Người nhà, ai cũng , đứng im lặng bên cạnh hàng, lá gan của nai con dần dần to ra, thò người ra từ sau lưng lqdnai mẹ, về phía trước. Nai mẹ vẫn nằm như cũ, lại rướn cổ lên, liếmliếm lưng nai con, trong miệng phát ra tiếng kêu nhàng kêu. Nai con đáplại hai tiếng, lqd quay đầu liếm nai cái như an ủi, sau đó lại nhìn vềphía trước, mắt to chuyển động nhanh như chớp, dao động người bachị em A Kết.

      Nó từ từ về phía trước, đến giữa hàng rào,đứng đối diện với nó là Lâm Trọng Cửu. Lâm Trọng Cửu hưng phấn lqd đưatay sờ nó, nai con lập tức lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt Lâm Trọng Cửu lộ vẻ thất vọng, nhìn hai tỷ tỷ cười trộm, ngoan ngoãn hạ tayxuống. Nhưng lqd nai con lại lo lắng cho bé, quay đầu lại, nhìn hai cônương, bốn chân chuyển động vài cái, cuối cùng xoay người, về phía AKết.

      A Kết thụ sủng nhược kinh, thấy nai con từ từ tới gần, nàng bỗng nhiên vô cùng khẩn trương.

      Dù sao cũng là đại nương, hiểu được nhiều thứ hơn so với trẻ con, A Kết dám tạo ra cử động , sợ dọa nó chạy mất. Ở trong mắt nàng, giờ này lqd khắc này chỉ có chuyện, đó là chú nâi con mới được sinh ra, chỉ có đôi mắt to trong suốt, ươn ướt tinh khiết như nước, nó thích nàng.

      Nàng lẳng lặng nhìn nai con tới trước người nàng. Ánhchiều tà tiến vào hàng lqd rào, bộ lông mềm mại ở người nai conthật đẹp, A Kết khẩn trương, nuốt ngụm nước bọt, cố nén kích động muốn giơ tay sờ nó, chỉ dám dùng đôi lqd mắt vừa dịu dàng, mỹ lệ vừavui sướng nhìn chăm chú vào nai con. Nai con ngửa đầu nhìn nàng, sau khi vài bước xung quanh nàng, mũi nai con tiếp tới gần A lqd Kết, ngửingửi mùi thơm người nàng, dần dần dời , thở ra hơi thở ấm ápkhiến cổ A Kết ngứa ngứa. Nàng nhìn về phía cha mẹ, cầu xin giúp đỡ,lqd dường như hỏi bọn họ, lúc này, nàng nên làm thế nào, nhưng khóemiệng cũng cong lên, đè nén được vui sướng trong lòng.

      Liễu thị cười nhìn nàng, dơ tay ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng có thể sờ nai con rồi.

      A Kết cũng hiểu khác lắm, có thể chạm vào nai con rồi, nhân lúc nai con lqd chăm chú nghe ngón ở bên phải vai nàng, A Kết lặng lẽ nâng tayphải lên, chỉ trong chớp mắt, nàng thấy nai mẹ vểnh tai lên, Â Kết giảvờ như để ý, nhàng lqd chạm vào chân trước của nai con. Naicon lập tức cảm nhận được, cúi đầu nhìn lại, A Kết khẩn trương chờ đợi.

      Nai con lui về phía sau hai bước, tay nàng hụt hẫng.

      A Kết hơi thất vọng, muốn thu tay, nai con bỗng nhiên cúi đầu, cáimũi đen sẫm cách tay nàng vô cùng gần, lqd nhàng ngửi mùi thơm, sauđó đợi A Kết sung sướng hay lo lắng, nó bắt đầu liếm nàng, từngcái từng, rất ngứa.

      gần gũi khó thể có như thế, có ngứa cũng phải nhịn thôi.

      Sau khi chắc chắn nai con rất thích mình, A Kết thử thăm dò, thử sờ sờ nó,lần này nai con phản đối, vì thế tay A Kết từ từ vuốt ve tới lưngnó, cuối cùng cũng chạm lqd tới từng điểm , vòng tròn màu trắng, mềmmại, trơn bóng.

      Biết đệ đệ muội muội cũng ngóng trông, A Kết nhanh chóng đứng lên, nai con sợ hãi lùi về phía sau, nhân cơ hội đó,lqd A Kết ra khỏi hàng rào.

      Lúc ăn cơm tối, người trong nhà vẫn tán gẫu về chuyện hai con nai.

      Liễu thị đề nghị đặt tên cho naai con, nai mẹ hình thành tính cách rồi,nai con lqd sinh ra ở nhà, bắt đầu nuôi từ mới có thể nuôi dưỡngđược tình cảm.

      Lâm Hiền nghe xong, buông đũa xuống, có vẻ đăm chiêu.

      Liễu thị cười : "Để cho các con nghĩ, dám làm phiền Lâm đại tú tài đâu!"

      Ba chị em A Kết cùng nhai cười, Lâm Hiền khụ khụ, nhân lúc bọn khôngchú ý, vươn tay, nhàng bóp cái ở eo thê tử. Liễu thị trợn mắtnhìn , cười lqd nhìn lại, cảm xúc, ý tứ ở trong mắt cần cũng hiểu. Thành thân mười mấy năm, Liễu thị vẫn sao chịu nổi ánh mắt như vậy của trượng phu, vội vàng thúc bọn nhanh chóng nghĩ lqdra cái tên hay, ý đồ đánh vỡ những ý nghĩ xấu xa của nam nhân này.

      Lâm Trọng Cửu nghĩ ra nhanh nhất, đáng tiếc đều bị Lâm Trúc phản đối, nóinhững lqd tên mà bé nghĩ ra đều là tên cho con chó .

      Lâm Trọng Cửu giận dỗi với Lâm Trúc.

      Lâm Trúc nghĩ ra mấy cái tên rất êm tai, nhưng Lâm Trọng Cửu cũng muốn đốilqd nghịch với, dễ nghe cũng thành xuôi tai.

      Thấy mộttrai mắt to trừng mắt , Liễu thị cười hoà giải: "Được rồi lqd được rồi, cho đại tỷ các con đặt thử tên xem nào!"

      Hai chị em cùng nhìn về phía A Kết.

      Vốn dĩ, A Kết định nghe theo chủ ý của đệ đệ muội muội, nhưng vẫn kìm lòngkhông được, nghĩ mấy cái tên ở trong đầu, lúc lqd này người trong nhàđều nhìn nàng, nàng khẽ: "Nai kêu ô ô, gọi là Ô ô, được ạ?"Đúng lúc cũng có thẻ gọi nai mẹ.

      Lâm Hiền là người đầu tiên khenhay, có chút đắc ý. Ôn nhu nhã nhặn lịch , có tri thức hiểu lễ nghĩa,có tài có mạo, nữ nhân lqd tốt như vậy, sao vẫn khó gả?

      Chị em Lâm Trúc cũng đồng ý.

      Cứ như vậy, cái tên Ô ô được quyết định đặt cho nai con.

      Màn đêm buông xuống, mỗi người trong nhà đều rửa mặt rồi quay về phòng ngủ.

      Nằm trong chăn, Lâm Trúc vẫn về Ô ô, lại càng tùy ý khen TriệuTrầm: "Triệu đại ca tốt, công việc bẩn như vậy lqd cũng đồng ý giúp đỡ."

      A Kết quay lưng về phía Lâm Trúc, :"Tốt như vậy, ngày mai, ta và mẫu thân chút, đem muội hứa gả cho ."

      Lâm Trúc nghẹn lời, làm nũng với nàng: "Đại tỷ, tỷ bậy bạ cái gì đó, ràng là Triệu đại ca thích tỷ, tỷ..."

      "Ta thích ." A Kết bình tĩnh trả lời, "A Trúc, ta biết muội vàTiểu Cửu đều lqd thích , bây giờ, ta cho muội biết để muội khỏimất công, ta thích chút nào, càng thể gả cho .Nếu muội muốn, muội muốn lqd nhìn ta..."

      hề dự đoán trước, nàng bật lên nghẹn ngào, Lâm Trúc luống cuống, xốc lqd chăn lên, rúctới gần nàng, ôm nàng nhận sai: "Đại tỷ, tỷ đừng khóc, muội biết rồi, tỷ yên tâm, sau này, muội dám tự tiện chủ trương, tuyệt đối giúp , tỷ đừng khóc, về sau,tất cả, ta lqd đều nghe theo tỷ."

      Là nàng nghĩ sai, cho dù nam nhân này tốt, nhưng trưởng tỷ thích có lqd tác dụng gì? Lúc này, tỷ ấy vừa bị người khác tổn thương, trongthời gian ngắn, sao có thể thích người ngoài ngay được? Nếu Triệu côngtử có lòng, lqd chờ trưởng tỷ, nếu muốn mà buông tha, cần cũng được.

      Trưởng tỷ tốt như vậy, chắc chắn gặp được người đáng giá để gả.

      Đáng tiếc Triệu Trầm hề nguyện ý chờ đợi.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Bình đưa thiếp mời tới, Ninh thị mời Liễu thị và ba đứa bé Lâm gia tới trang viên ngắm hoa.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29




      Đối với thiếp mời của Triệu gia, Liễu thị vô cùng bất ngờ, nhưng ngẫm lại, Triệu công tử đếnnhà mình vài lần, mở miệng lqd tiếng bá phụ bá mẫu, hai nhà qua lạicũng là bình thường. Được em nhắc nhở, Liễu thị cũng suy nghĩ nhiềuhơn phần, rốt cục, Triệu công tử chỉ qua lại lqd đơn giản, hay thậtsự có ý với trưởng nữ?

      Cho dù trong lòng suy đoán thế nào nhưng chuyện này vẫn chưa chắc chắn, ở trước mặt nữ nhi, bọn họ thể để lộ dấu vết.

      Lâm Hiền vẫn ở trấn, Liễu thị đọc thiếp mời xong, bảo A Trúc đứng ở bên cạnh, kêu nàng gọi A Kết tới đây.

      Lúc này, ngoài giúp việc cho Liễu thị, hầu như A Kết chỉ ngồi ngột ngạt ởtrong lqd phòng, ra khỏi cửa, biết người của Triệu gia tới,nàng chỉ dừng tay chút, sau đó tiếp tục ngồi đọc sách trước cửa sổ.

      "Đại tỷ, nương gọi tỷ qua đó kìa." Lâm Trúc vén rèm, bước vào, đứng trướclqd giường đất, với nàng, "Triệu phu nhân đưa thiếp mời tới đây, mời chúng ta tới nhà ngắm hoa lan, nương muốn bàn bạc với chúng ta xemsao." Trải qua tối hôm lqd qua, nàng tỏ vẻ tha thiết với Triệu gia nữa, chỉ giống như chuyện bình thường.

      A Kết bình tĩnh đáp lại, để sách xuống, giầy vào, cùng muội muội vào phòng chính.

      Liễu thị cười, đưa thiếp mời cho trưởng nữ xem: "Từ lâu nghe Triệu côngtử Triệu phu nhân thích hoa lan, thiếp lqd này mời chúng ta tới, AKết có muốn nhìn cái hay ?" Sau khi từ hôn, trưởng nữ buồnbực vui, tuy hai ngày nay, khí sắc tốt hơi chút, lqd nhưng nàng vẫn hi vọng trưởng nữ có thể ra ngoài giải sầu, huống chi Triệugia có loài hoa lan trưởng nữ thích nhất.

      A Kết cảm kích nhữnglời thân thiết của muội muội, cũng dám với Liễu lqd thị, sợcha mẹ nghi ngờ, khiến cho người nọ nảy sinh ác độc.

      Nàng nhìn thiếp mời chăm chú, sau đó trả lại cho Liễu thị, rũ lông mi lqdkhẽ: "Nương, người đưa A Trúc và Tiểu Cửu , con mới từ hôn, ngoàinhà của dì, con muốn đâu cả. Lại , sang đó, kiểu gì cũng ởlại đó ăn cơm lqd trưa, trong nhà, người cũng có, con sợ Ô ôgặp chuyện may, vì thế, con ở nhà là được rồi."

      Lâm Trúcngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẫu thân, lời nào. Nếu là hôm lqdqua, nàng có thể khuyến khích trưởng tỷ nhưng lúc này, nàng dámnữa rồi.

      Trước mắt, Liễu thị nghĩ, trưởng nữ thể vì chuyệntừ hôn mà hạ thấp bản thân, lập tức, trong lòng mềm nửa, khôngdám ép nàng quá mức, giọng nhàng khuyên nàng: "Chắc chắn lqdTriệu phu nhân biết chuyện nhà chúng ta, vậy mà vẫn mời cả nhà chúng ta, có thể thấy được Triệu phu nhân phải loại người phân biệtđược thị phi, A Kết, con đừng nghĩ nhiều, ăn mặc xinh lqd xắn đẹp đẽ rồi ra ngoài cùng nương, mặc để cho mọi người thấy là loại có mắt tròng."

      A Kết cười khổ.

      Nếu Như Nương đẹp hơn nàng, có lẽ nàng càng dễ buông tay, cũng bởi vì Như lqd Nương bằngnàng, nàng mới cảm thấy uất ức. Là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy,thế mà so nổi với bộ quần áo, buổi tối?

      Nàng biếtnàng và Mạnh Trọng Cảnh có khả năng, nàng cũng muốn lqdthích nam nhân kia, nàng chỉ hiểu vì sao lại thay đổi.

      "Nương, con muốn , người thương lượng với A Trúc , con vềphòng đây." A Kết cúi đầu , xoay người lqd rời .

      Trong phòng, tất cả đều yên lặng, Liễu thị đặt thiếp mời xuống, quay lưng về phía

      lqd Lâm Trúc lau nước mắt: "Đời trước ta tạo nghiệt gì mà lại quả báotrên người con ngoan của ta, nếu biết sớm, ngày đó, ta nên thu nhận và giúp đỡ nàng ta, để bây giờ, hại con ta khổ như thế lqdnày."

      Lâm Trúc đưa khăn cho mẫu thân lau nước mắt, "Nương, người đừng như

      vậy, ngược lại, con lại cảm thấy, lqd Như Nương tới kịp đó, nếu đợitới khi đại tỷ gả mà lại xảy ra chuyện này đại tỷ càng khổ, nương đúng ? Đừng khổ sở, qua chuyện này, đại tỷ con lqd nghĩ thôngsuốt là tốt rồi, chúng ta đừng nữa ép tỷ ấy nữa, khi nào tỷ ấy muốn đira cửa, tỷ ấy mở miệng."

      Đương nhiên là Liễu thị hiểu đạo lýnày, nhưng đời có nhiều đạo lý lớn như vậy, nhắc tới nó dễdàng, có thể chân lqd chính hiểu được có mấy người? Nữ nhi của nàngmới mười lăm tuổi, mới đây còn cùng nhau chơi đùa với Mạnh Trọng Cảnh,lúc mười hai tuổi bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa mất trái tim, sau lqd khi định hôn lại chuẩn bị đồ cưới tốt, trước khi thànhthân lại bất ngờ xảy ra chuyện khiến người ta phiền lòng. Đừng mộtcô nương , ngay cả người làm mẹ như nàng, nếu ngày nào đó, LâmHiền đưa nữ nhân về, nàng chưa lqd chắc có thể bình tĩnh như trưởng nữ, ở trước mặt trưởng bối, khổ sở thế nào cũng ra.

      Chiều tối, Lâm Hiền trở về, nghe xong cũng nghĩ nhiều, chỉ bàn bạc với Liễu thị lên mang gì qua đó.

      Đến ngày hẹn, từ sáng sớm, Trần Bình đánh xe tới đón người.

      Xe ngựa dừng ở bên ngoài, Lâm Trọng Cửu chạy ra ngoài trước, Liễu thị nhìn lqd chiếc áo khoác màu tím nhạt người Lâm Trúc, vừa ý gật gật đầu, lại quay sang nắm bàn tay của A Kết, dịu lqd dàng: "Chúng ta đây, con trông nhà cho tốt, đừng ngồi buồn bực đọc sách ở phòng, đóngcửa lại, thả mẹ con Ô ô ra, ở trong sân, cùng chơi với chúng nó."

      A Kết cười lắc đầu: "Khó mà làm được, thả chúng nó ra, chẳng phải vườn rau hoa cỏ trong viện bị chúng nó gặm hết hay sao."

      Liễu thị thích nhất là nhìn con cười, hiền hoà xoa tóc nàng, cầm quà dẫn Lâm Trúc ra ngoài. Hôm nay, A Kết dùng lý lqd do trong người khôngkhoẻ nên ở nhà, cho nên có ra ngoài, sau khi nghe thấy tiếng xengựa xuất phát ở bên ngoài, A Kết mới đóng cổng. Xoay lqd người,dường như nàng lập tức xuống sân, nàng thở phào hơi thậtdài, nhõm, ngẩng đầu nhìn trời.

      Bầu trời xanh lam như được rửa trôi, ngàn dặm mây.

      Sống mấy ngày này, đợi cho người nọ buông tha, làm phiền nàng, cuộc sống từ từ tốt lên, đúng ?

      Từ trong hàng rào, tiếng kêu của Ô ô truyền ra từ, thấy Ô ô ở bên kia hàng rào, về phía trước, giống như nhìn nàng. A Kết bỗng có cảm giác mình lqd làm trộm vậy, lúc mọi người ở trong nhà, nàng khôngmuốn biểu thích quá mức với hai con nai này, lúc này, ởtrong nhà chỉ có mình nàng, nàng làm gì lqd cũng ai biết đâu?

      A Kết bước nhanh tới.

      Ở bên trong, Ô ô lập tức tới trước cửa, ngửa đầu nhìn nàng, mắt to, đen bóng sáng trong như nước.

      A Kết nghĩ tới đề nghị của mẫu thân, cười hỏi nó: "Nghĩ ra rồi à?" Chắcchắn là thể thả nai mẹ ra, Ô ô còn , nàng có lqd thể nhìn nó, để cho nó gây tai họa cho hoa cỏ.

      Ô ô nhìn nàng với ánh mắt mong chờ.

      A Kết nhìn nai mẹ nằm nhai cỏ ở bên kia, nhanh chóng mở cửa hàng rào nhưng lqd Ô ô ra ngay lập tức, nó lùi ra phía sau vài bước,nhìn cửa. A Kết vội vàng, liên tục gọi nó, lúc này, Ô ô có thể hiểu Ô ôlà tên của nó, cuối cùng, lúc nai lqd mẹ đứng lên, nó nhàng ra. A Kết vội vàng đóng cửa hàng rào lại, ngồi xuống, tới, vươn tay ra với con nai quay đầu nhìn lung tung: "Ô ô lại lqd đây, cho ta sờ."

      Ô ô cúi đầu liếm tay nàng, A Kết dễ dàng dùng tay còn lại sờ cái cổ thon dài của nó.

      Đáng tiếc, Ô ô cũng nghe lời được lâu, tầm mắt nhanh chóng bị hoa cỏtrong viện hấp dẫn, nhanh chân chạy tới. A Kết lqd nhìn ra ý đồ của nó,lập tức đứng dậy đuổi theo, Ô ô tò mò nhìn lá cây, nàng mặc kệ, nếu nómuốn gặm, A Kết lập tức ngăn cản. Ô ô ngừng đổi địa điểm, lqd nàng đành phải chạy theo nó, chạy tới nỗi cả người toàn thân mồ hôi, thởcũng kịp.

      Vì nghĩ cho hoa lan của mình, A Kết bắt Ô Ô, bếnó lên, đuổi nó vào trong hàng rào. Ô Ô lập tức quay người ra, nhìn nàng bằng lqd ánh mắt tội nghiệp, A Kết chịu nổi ánh mắt này của nó,về phòng cầm hai cây dẻ cho nó, con như bồi thường. Ô Ô lqd cúi đầu nhìn cây dẻ, nhân cơ hội đó, A Kết chạy về phòng.

      Vào phòng, nghĩ đến chuyện mình đuổi theo con nai lâu như vậy, A Kết nhịn được nở nụ cười.

      Liễu thị cũng biết trưởng nữ ở nhà làm gì, nghe Trần Bình đến nơi, nàng tò mò nhấc rèm lên.

      Đầu tiên, nhìn thấy núi xanh, bầu trời xanh ở nơi xa, giống như bức tranhsơn thủy cẩm tú mà tráng lệ, mà thôn trang của lqd Triệu gia ở ngaytrong bức tranh này, yên lặng tới thoát tục.

      Ba cửa vào tòa nhà,tường trắng ngói xám, ngược lại toà nhà chưa tính là gì, lqd hiếm thấyhậu viện nào lớn như vậy, bên trong, gần tường, trồng hàng cây ngôđồng, cành lá rậm rạp, cao vút như lqd thòng lọng, là đẹp.

      Chỉ nhìn tòa nhà thôi khiến người ta sinh lòng ao ước, mong sao có thể cả đời ở trong đó.

      Dung mạo của Triệu công tử bình thường, biết mẫu thân có thể xinh đẹp tới mức nào, chủ mẫu của gia lqd đình nhà giàu, lúc nữa,khi nhìn thấy những người nông dân như các nàng, liệu có ghét bỏ haykhông?

      Liễu thị nhịn được cúi đầu, nhìn quần áo người. Ở nhà nàng ăn mặc đơn giản, mặc tơ lụa, lần này có lqd thay,vì lúc này thể keo kiệt.

      Lâm Trúc nhìn thấy hành động của mẫu thân, nở nụ cười, giọng trấn an:

      lqd "Nương đừng lo lắng, người ta chúng ta tới đây, chắc chắn khôngso đo những thứ này đâu." Nhà bọn họ tiền lqd thế, nếu thậtsự ghét nghèo phú quý, sao có thể chủ động mời mọc?

      Liễu thị ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi khẩn lqd trương.

      Xe ngựa dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, Trần Bình nhanh chóng xuống xe, xoay người, vém rèm cho ba mẹ con Liễu thị.

      Liễu thị ló đầu ra trước, liếc mắt cái nhìn cánh cửa ở trước mặt, sau đó liền ngây người.

      Ninh thị và nhi tử vừa cười vừa tới, với Liễu thị: "Lâm phu nhân đường xóc nảy, vất vả rồi."

      Liễu thị vẫn còn sững sờ, Triệu Trầm khẽ nhắc nhở: "Bá mẫu, đây là mẹ ta."

      Liễu thị hoàn hồn, khuôn mặt nóng lên, sau khi xuống xe cực kì xấu hổ: "À,nhìn phu nhân thấy rất trẻ, vừa nãy, ta suýt lqd nữa nhận nhầm phu nhânthành tỷ tỷ của Thừa Viễn rồi ! là, đời này, ta chưa thấy ngườinào giống tiên tử đến như lqd vậy, có chỗ nào thất lễ, xin người đừngcười."

      Lời cũng phải khách sáo. Bình thường, Liễu thịrất tốt, muội muội, thậm chí hai nữ nhi đều được người ngoài khen lqdngợi là đại mỹ nhân, ra, về vẻ bề ngoài kém Ninh thị baonhiêu, nhưng loại khí chất toát lên từ người này, Liễu thị biếtnên hình dung như thế nào, dù sao cũng cảm thấy, cho dù là lqd người quê mùa nhất, đến trước mặt Ninh thị, chắc chắn cũng phải ngoan ngoãn, tựbiết xấu hổ dám mạo phạm.

      Ninh thị hơn Liễu thị hai tuổi,thấy Liễu thị khách khí như vậy, nàng cười, cầm tay lqd Liễu thị: "Quákhen, người ngoài như vậy, có lẽ ta còn có thể mặt dày xin nhận,dung mạo của phu nhân lại như vậy... Lqd Thôi, chúng ta chuyện này nữa, thêm gì nữa cũng chứng tỏ chúng ta nịnh hót lẫnnhau. Chị em A Kết đây ư? Nghe Thừa Viễn nhắc tới bọn họ từ lqd lâu, tamong lâu rồi."

      Liễu thị vội vàng giải thích: "Hai ngày nay, nhađầu A Kết cẩn thận bị nhiễm lqd phong hàn, ta để nó ở nhà nghỉngơi, hôm nay tới đây." xong xoay người, gọi Lâm Trúc và LâmTrọng Cửu xuống

      Ninh thị nghe xong, lường Triệu Trầm cáigiống như vô ý. Vẻ mặt Triệu Trầm lqd thay đổi chút nào, dường như dự đoán được ít nhiều.

      Lâm Trúc xuống xe trước, đợi mẫu thân giới thiệu, nàng liếc mắt cái, lqd quan sát Ninh thị cáchthoải mái, cười hành lễ: "Bá mẫu tốt lành, Triệu đại ca tốt lành."

      Ninh thị dắt nàng tới bên cạnh, mỉm cười quan sát, "Khuôn mặt của A Trúcthật lqd xinh đẹp, so với hoa lan trong viện nhà ta còn đẹp hơn, ngàyhôm nay, ta có lợi rồi, định mời mọi người ngắm hoa, ngược lại ta đượcmay mắn ngắm no. Đây, đây là lễ lqd gặp mặt bá mẫu cho con, cũng khôngbiết con thích loại nào." Cầm vòng vàng khảm phỉ thuý hồng ngọc trêntay đưa cho Lâm Trúc.

      Lâm Trúc cúi đầu nhìn, vui mừng cảm ơn: "Vòng tay là đẹp, A Trúc cảm ơn bá mẫu!" xong, lui về bên cạnh mẫu lqd thân.

      Ánh mắt Ninh thị rơi xuống người Lâm Trọng Cửu, khuôn mặt nhắn của bétrai bảy tuổi là linh động, quả khiến lqd người ta thích. Nàngđi tới xoa đầu bé, khen: "Đại ca con con mới bảy tuổi, nghĩ cao như vậy rồi. , bá mẫu cũng chuẩn bị lễ vật cho con rồi, vào lqdtrong nhà, ta đưa cho con." xong, gọi mẹ con Liễu thị vào trong.

      Mấy người trước, Triệu Trầm im lặng theo sau, trước khi vào cửa, nhịn được, nhìn thoáng qua hướng đông.

      Nàng trốn , xem nàng có thể trốn tới khi nào.

      Đến chỗ phòng, Ninh thị mời ba người Liễu thị dùng trà, nháy mắt ra hiệuvới Vấn Mai. Vấn Mai nhanh chóng bưng bàn lqd tới, Ninh thị vươn tay cầm vòng vàng trường mệnh có tua rua rủ xuống, gọi Lâm Trọng Cửutới bên cạnh, dịu dàng đeo cho bé.

      Lâm Trọng Cửu ung dung như tỷ tỷ, bé đỏ mặt nhìn về phía mẫu thân.

      Liễu thị mở miệng cảm ơn từ trước: "Phu nhân quá khách khí rồi, làtrẻ con trong thôn, sao dám đeo loại tốt như lqd thế đeo." Nàng khônghiểu nhiều về ngọc, nhưng vàng bạc đá quý này, là người sáng suốt đều có thể nhận ra.

      Ninh thị điềm tĩnh cười: "Trẻ con có duyên vừa mắt, ta liền thích, chẳng phân biệt lqd trong thành hay nông thôn, sau nàycó cơ hội gặp đại nương, ta lại tặng quà cho nàng." xong, vịn vai Lâm Trọng Cửu lqd tinh tế quan sát, sau đó, với Liễu thị bằng giọng vô cùng hâm mộ: " Khuôn mặt của Tiểu Cửu vừa thông minh lại hiểuchuyện, A Trúc lại xinh đẹp, vui vẻ, lqd hoạt bát, đáng , nghe nóidiện mạo của A Kết chẳng những ngàn dặm mới tìm được , tính cách lại càng dịu dàng hiền lành, tại sao ba đứa bé tốt như vậy lqd đều bị Lâmgia nhà các ngươi chiếm mất vậy?"

      Liễu thị nhìn Triệu Trầm đangđứng cạnh Ninh thị, khiêm tốn: "Phu nhân chê lqd cười, A Kết nhàchúng ta chỉ tạm được thôi, cần người lớn lo lắng, hai đứa A Trúc, Tiểu Cửu, chỉ khi ra khỏi cửa, tới lqd nhà người ta làm khách mới ngoan chút, ở nhà rất bướng bỉnh, còn Thừa Viễn tuấn tú lịch , tuổi trẻ tài cao khiến người ta hâm mộ kia kìa." Trước lqd kia, bọn họ gọiTriệu công tử, nhưng nếu chính thức lại với nhau, thể Ninh thịthân thiết gọi tên con nhà mình mà mình vẫn gọi công tử, công tử được.

      Lâm Trúc đứng bên cạnh mẫu thân, nghe như thế giọng phàn nàn:"Nương, lqd người lại chỉ trích chúng con, người còn như thế, từ sau,con với Tiểu Cửu cùng người ra cửa nữa!"

      nương mười haituổi, ngây thơ kiều, lần đầu tới nhà người làm khách lqd cũng khôngcâu nệ. Ninh thị nhìn Liễu thị và con vô cùng thân thiết, dường như tòa nhà này cũng có nhiều sức sống lqd hơn.
      lúc,Triệu Trầm dắt Lâm Trọng Cửu ra sân ở phía trước, Ninh thị và hai mẹ con Liễu thị cùng vào trong viện lqd ngắm hoa.

      Chu giatrồng lan, tuy Liễu thị và Lâm Trúc si mê hoa lan như A Kết, phầnlớn các loại hoa lan nổi tiếng và cũng có thể lqd nhận ra, Ninh thị nóikhẽ, giới thiệu cho các nàng, trong đó, có những loại mà ngay cả Chu gia cũng có. Lâm Trúc tiếc thay trưởng tỷ, "Đáng tiếc đại tỷ cảm lqdthấy trong người thoải mái, nếu tỷ ấy nhất định rất vuikhi nhìn thấy những loại hoa lan này."

      Đứa này thích lấp liếm.

      Khoé miệng Ninh thị hơi nhếch lên, dịu dàng : " sao, khi nào A Kếtkhoẻ, các con lại tới đây ngắm hoa. Triệu đại ca lqd của con thường hayra ngoài, ngôi nhà to như vậy chỉ có mình ta, vẫn mong có người tới đâytrò chuyện với ta."

      Lâm Trúc cười khanh khách, gật đầu: "Chỉ cần bá mẫu chê con nhiều, ngày nào con cũng tới!"

      "Con có thể ít hả?" Liễu thị tức giận, dí vào trán nữ nhi cái, cóchút tò mò, hỏi Ninh thị: "Triệu lão gia rất ít khi trở về?"

      Ninh thị vừa ngắt đóa hoa lan màu vàng tươi, vừa cài lên tóc thay Lâm Trúcvừa lqd : "Đúng, người nọ thích nhất là việc buôn bán, chạy từ nam ra bắc, có đôi khi hết năm cũng thấy về. Mấy năm trước còn muốn đưaThừa Viễn theo, may mắn là Thừa Viễn nhớ ta, chịu lqd lang bạttheo ."

      Nếu Lâm gia biết thân phận củaTriệu gia, tuyệt đối đưa nữ nhi vào nơi ăn thịt người như thế này, lqd nàngkhông muốn gạt người, nhưng từ tới lớn, khó có khi nào nhi tử cầuxin nàng, nàng có cách nào lqd giúp, chuyện duy nhất có thểlàm, đó là sau này, chăm sóc A Kết tốt. Bây giờ, bên ngoài có nhitử chu toàn, trong Hầu lqd phủ, nàng muốn quản, lúc này vẫnkhông muốn quản như cũ, nhưng nàng tự tin, nàng có thể bảo vệ con dâucủa chính mình.

      Từ lâu, Liễu thị biết Triệu Trầm là đứa conhiếu thuận, nhưng trong lòng vẫn lqd nhịn được mà tiếc thay Ninhthị. Mỹ nhân như vậy lại có trượng phu kề bên, Triệu lão gia kiacũng là, buôn lqd bán quan trọng thế hay sao?

      Đoán rằng chắc hẳn trong lòng Ninh thị cũng dễ chịu, Liễu thị quan tâm, lqd nhắc lại lời này.

      Ở hoa viên dạo lát, nên dùng cơm trưa rồi.

      Bởi vì ít người, Lâm Trúc cũng được coi là lớn, Ninh thị sai nha hoàn gọi lqd Triệu Trầm và Lâm Trọng Cửu tới, sau khi ngồi ngay ngắn, nàngbùi ngùi với Liễu thị: "Thường ngày đều là ta và Thừa Viễn cùngnhau ăn cơm, đầy bàn đồ lqd

      ăn chỉ có hai người ăn, lạnh nhạt. Trướcđây có cách nào, nó trưởng thành, ta muốn tìm cho nó mối hônsự, lqd nhiều người náo nhiệt, giục từ mười bốn tuổi cho đến bâygiờ, nó đều kiên trì muốn tìm người vừa ý với chính mình, đến giờcũng có kết quả."

      Lâm Trọng Cửu nghe xong, nghĩ đến ngày ấy khi chuyện ở bờ sông, bé nhìn trộm Triệu Trầm.

      Sắc mặt Triệu Trầm thay đổi, lại lúc Lâm Trọng Cửu nhìn trộm , nhanh chóng nháy mắt với bé.

      Lâm Trọng Cửu cúi đầu cười trộm, vì chỉ có hai người bọn biết bí mật này.

      Lâm Trúc đem hành động qua lại của hai người thu vào trong mắt, rũ rèm milqd xuống, nhìn cái bàn ở trước mặt. Triệu phu nhân mời bọn nàng sangđây lại cố ý tới chuyện này, hiển nhiên họ cũng thấy vừa mắt vớitrưởng tỷ rồi. Trong nhà có tiền bạc lại chê nghèo phú lqdquý, xem ra Triệu phu nhân cũng dễ ở chung, nếu trưởng tỷ có thể gả tớiđây, cuộc sống sau này chắc chắn rất tốt đẹp, chỉ tiếc trưởng tỷ vẫnchưa thoát ra khỏi đả kích, căn bản chịu nhìn lqd thẳng TriệuTrầm.

      Chuyện tình cảm là phức tạp.

      Tuy vậy, Liễu thịvẫn lòng dạ, chuyện với Ninh thị: "Phu nhân đừng nóng vội,nhân phẩm, tướng mạo, gia thế của Thừa Viễn đều ở đây, chỉ cần được hắnnhìn trúng, chắc chắn nương nhà lqd người ta vui mừng đồng ý, phunhân cứ yên tâm cho chọn người có duyên, hợp ý , điều kiện củabản thân tốt như lqd vậy, đương nhiên là ánh mắt phải cao rồi."

      Triệu Trầm có chút xấu hổ, nở nụ cười: "Bá mẫu quý, Thừa Viễn xấu hổ, dám nhận."

      Ninh thị giận dữ, liếc mắt nhìn cái: "Coi như con vẫn còn tự mình hiểu chính bản thân mình vài phần."

      Bị mẫu thân chế ngạo, Triệu Trầm nén giận nhìn mẫu thân, khó có khi đượclộ ra phần tính cách trẻ con ở trước mặt lqd tại Lâm gia. Lâm Trúclà người cười trộm đầu tiên, Lâm Trọng Cửu cũng nhìn Triệu đại ca mà bévô cùng kính trọng lqd bằng ánh mắt mới mẻ, phát ra, ra, huynhấy cũng nhảy nhót vì sợ nương. Lqd Liễu thị và Ninh thị cùng nhìn nhaucười, trong mắt hai bà mẹ là hạnh phúc cùng bất đắc dĩ.

      bữa cơm, khách và chủ đều vui mừng.

      Sau khi ăn xong, chuyện với nhau lát, hai mẹ con Ninh thị tiễn ba người Liễu lqd thị ra cửa.

      Có qua có lại, Liễu thị nhiệt tình mời Ninh thị: "Nếu phu nhân ở nhà nhànrỗi, cảm lqd thấy thú vị, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nhà chúng ta ngồi chút, tháng trước, Thừa Viễn tặng cho chúng ta con nai cái, gần đây nó đẻ thêm con nai lqd con, chúng ta gọi nó là Ô ô, tiểu tử kia rất hài hước."

      "Ô ô?" Ninh thị nhàng lặp lại.

      LâmTrọng Cửu vừa muốn giải thích nguồn gốc của cái tên Triệu Trầm mở miệng: "Ô ô lộc minh, thực dã chi bình*, tên đặt rất hay."

      *Ô ô lộc minh

      Thực dã chi bình

      dịch:

      Hươu kêu rao rao

      Cùng ăn quả bình

      Trích: Đoản ca hành kỳ 2- Tào Tháo

      Trong lòng Liễu thị khẽ xao động, Lâm Trọng Cửu còn , thiếu suy nghĩ, lậptức vui vẻ : "Đúng là câu này, đại tỷ của đệ câu này có trong 《Kinh Thi 》!"

      Nàng đặt tên?

      Khuôn mặt Triệu Trầm biểu gì, nhưng trong lòng lại rực sáng phần nào, lqd cũng giốngnàng, như vậy có được coi là tâm đầu ý hợp hay ?

      Nhìn xengựa xa, Triệu Trầm đỡ mẫu thân vào trong nhà, hỏi nàng giống nhưnói chuyện phiếm: "Nương định khi nào lqd sai người cầu hôn? Conđã gửi thư cho phụ thân rồi, để phụ thân chọn ngày quay về, đến ngày ấycũng là ngày lqd thành thân."

      Ninh thị dừng lại, quay đầu hỏi : "Con cứ thế mà chắc chắn rằng, nàng ấy nhất lqd định đồng ý gả cho con hay sao?"

      "Nương cảm thấy con để bọn họ tới đây chỉ để xem truyện cười của con sao?" Triệu Trầm trực tiếp trả lời.

      Mặc dù là con trai của mình, Ninh thị cũng cảm thấy quen khi nhìnthấy bộ lqd dạng càn rỡ của thiếu niên. Nàng thở dài, nghĩ rồi : "Chờ ta qua với nàng ấy rồi sau, theo như lời con , cha mẹ nàngấy rất thương con cái, hôn có lqd thành hay , suy cho cùng vẫndo nàng ấy quyết định."

      "Vất vả cho nương rồi." Triệu Trầm lấy lòng bằng cách đấm lưng cho mẫu thân.

      Ninh thị trợn mắt nhìn , thoải mái hưởng thụ nịnh hót của nhi tử.

      ~

      Lâm Trúc trở về nhà, lập tức chạy tới, lặng lẽ với trưởng tỷ.

      Nàng cũng ngốc, biết A Kết muốn nghe chuyện của Triệu Trầm, đầulqd tiên, Lâm Trúc về hoa lan của Triệu gia. Vốn dĩ A Kết muốn nghe, nghe muội muội đề cập những cây quý giá như thế, A Kết nhịn được ngừng việc thêu thùa ở tay. Lâm Trúc thấy thế, cầng cànghăng say, cuối cùng vẫn

      lqd

      khen Ninh thị: "Đại tỷ, Triệu phunhân rất đẹp, khi nương xuống xe còn nhìn ngẩn người cơ, đẹp như vậykhiến ngươi ta vừa thấy nàng, những sốt ruột trong lòng lqd giống nhưđều biến mất, bình tĩnh, hoà nhã."

      A Kết nở nụ cười, tiếp tục may quần áo, "Người mà muội chắc là Quan Bồ Tát hả?"

      Bị cười nhạo, Lâm Trúc tức giận, chu miệng lên: "Thích tin hay thìtuỳ, lqd chờ đến khi tỷ nhìn thấy Triệu phu nhân tỷ khác biết. Nhưng màTriệu... Khuôn mặt Triệu hề giống Triệu lqd phu nhân, biếtngười sinh ra -Triệu lão gia có bộ dáng gì?"

      Đối với chuyện của Triệu gia, chút hứng thú A Kết cũng có, cúi đầu lầm việc của mình.

      Vài ngày sau là tết Trung Nguyên (tết Vu Lan), người trong nhà vội vàng đitế tổ. Lqd Người già hai nhà Lâm, Liễu từ sớm, trước kia, ba chịem A Kết luôn cùng cha mẹ tảo mộ, chưa bao giờ gặp tổ phụ tổ mẫu.Có lẽ là do quan hệ huyết thống, dù chưa gặp qua, thấy phụ thân lqd quỳtrước mộ, rơi nước mắt, ba đứa bé cũng nhịn được mà khóc, cảm thấy đau lòng. Ngày hôm sau lại tới phần mộ của Liễu gia cúng bái ngoại tổphụ, lqd ngoại tổ mẫu, so với Lâm Hiền buồn bã rơi lệ, Liễu thịcùng em khóc lóc người, A Kết và Lâm Trúc, người lại an ủi người, nhịn lqd được cũng khóc theo.

      Khóc hai trậnthống khoái, sau khi về nhà lại nhanh chóng khôi phục cuộc sống bình lqd thường, tức giận tràn đầy trong lòng A Kết cũng theo nước mắt bay ít.

      So sánh với việc sống chết, nhất thời vui thìtính là cái gì? Dù sao sau này cũng đều là ngôi mộ, mấy đám cỏ lqdkhô, nếu nguyên nhân đáng giá chẳng mấy chốctình cảm bị tổn thương, hậm hực cả đời.

      Ngày hôm đó, khi thấyLâm Trọng Cửu ra bờ sông học võ công, hai chị em A Kết ở trong sânchơi với Ô Ô. Ô Ô thích chạy ra lqd ngoài, mọi người trong Lâm gia đành lòng nhốt nó lại, thường thả cho nó ra ngoài bộ. người chạy theo kịp được nó, hai người phối hợp với nhau lqd sợ nóđi tìm ăn, đuổi qua đuổi lại, tiếng cười ngừng. Liễu thị ngồi dưới mái hiên may áo cho trượng phu, lúc mệt mỏi liền ngẩng đầu nhìn hai nữnhi chơi đùa.

      Chị em A Kết chạy qua chạy lại vui vẻ, nghethấy tiếng động ở bên ngoài, Liễu thị thính tai nghe thấy, biết xe ngựathật dừng lại trước ngưỡng cửa nhà lqd mình, nàng vội vàng dặn nữ nhi nhốt Ô Ô vào hàng rào. Đáng tiếc, lúc này Ô ô chạy nhanh như trộm, A Kết và Lâm Trúc hợp lại cũng bắt được nó, Liễu thị lqd có cách nào đành mở cửa trước, trước khi mở cửa quay đầu lại, nhìnthoáng qua, chắc chắn Ô Ô chạy tới bên này, nàng nhanh chóng láchlqd người qua cửa, sau đó, đóng cửa từ bên ngoài.

      Ninh thị xuống xe, bị bộ dáng này của nàng làm cho phì cười.

      Thấy là nàng, Liễu thị vừa mừng vừa sợ, "Sao phu nhân lại đến đây? Nhanh,nhanh, mời phu nhân vào bên trong, à, lqd bọn A Kết chơi với naicon, ta sợ nai con chạy ra, để cho người chê cười rồi."

      "Chê cười có, ngược lại lại vô cùng hâm mộ, trai vờn quanh dướigối, dương dương tự đắc." Ninh thị lqd theo Liễu thị, cùng nhau đivào trong, ở sau lưng, Vấn Mai bưng chậu hoa lan theo.

      Sau khi ba người vào cửa, Liễu thị đóng cửa lại.

      Ninh thị đứng ở phía trước chờ nàng. Tiểu viện của gia đình nhà nông gọngàng sạch , trong viện có hai nương xúm lqd lại, bắt nai con,nhìn thấy nàng, hai nương đều ngẩn người, trong đó, người cười,chào hỏi với nàng, người còn lại, có vẻ như tuổi lớn hơn, nhìn nàng lqdbằng vẻ mặt phức tạp, khuôn mặt xinh đẹp, trắng hồng, quả là nữnhân hiếm có, xinh đẹp mà kiêu ngạo, lqd nhã nhặn, lịch , thanhlịch.

      Chỉ liếc mắt cái, Ninh thị hiểu tại sao nhi tửlại thích A Kết rồi. Có lẽ, nam nhân Triệu gia, đều thích nương nhưvậy.

      Nàng nở nụ cười thiện ý với A Kết.

      Nàng tới đây vì nhi tử, nhưng nếu nương này muốn gả, nàng cũng ép nàng ấy.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Triệu Hôi Hôi: Nương, người phải dùng toàn lực để ứng phó, đừng bị mê hoặc bởi dung mạo xinh đẹp của nàng ấy! ! !

      Ninh thị: Này, người này là con ta hay sao?

      Quyển sách này, trong truyện này, chẳng ai hoàn mỹ, mỗi người đều có ưu điểm, khuyết điểm của chính mình, có khả năng biến từ đen thành trắng,Tiếu Giai Nhân cố gắng viết hợp tình hợp lý, cố gắng để cho mọi ngườithấy vừa ý. Với tình cảm của A Kết, tuy Triệu Hôi Hôi là nam chính,tương lai A Kết cũng thích , nhưng lúc này, nàng có lý do gì để thích Triệu Hôi Hôi."
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :