1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 20: Tự tin




      Triệu Trầm và Ninhthị còn chưa đến cửa viện, ở bên kia, bóng dáng cao lớn đitới đây, hai bên đối diện nhau, nhịn được đều dừng lại.

      Triệu Trầm hai bước, đứng sang bên, như cười như , quan sát phụ thân , Duyên Bình hầu Triệu Doãn Đình.

      Bốn mươi tuổi, cả người khoác ăn choàng đỏ thẫm, ăn mặc theo kiểu thươngnhân, đôi mắt phượng hẹp dài, đôi lông mày thẳng toát lên uy nghiêmanh khí, vừa nhìn biết phải là thương nhân bình thường. Lúc này, người phụ thân còn buồn bã đối với biến cố hai nămtrước, còn tinh thần sa sút khi tổ phụ ốm chết, cũng lqd còn sống nội tâm, dè dặt, cẩn thận như vài năm trước, lúc mới nương tựa vào Minh vương, phụ thân như lqd tướng quân sắp chiến thắng, hăng hái,chí khí vô cùng.

      Triệu Trầm hiểu, chỉ khi đứng trước mặt mẹ con bọn , phụ thân mới lộ ra những cảm xúc phức tạp như vậy.

      Ở trong lòng phụ thân, mẫu thân và - đứa con của người, hề giống nhau.

      Thấy phụ thân ngơ ngác nhìn mẫu thân, quên cả việc chuyện, mẫu thân nhìn chằm chằm bồn hoa ven đường muốn , Triệu Trầm đành phải mởmiệng: "Phụ thân."

      Triệu Doãn Đình lập tức hoàn hồn, cuối cùng cũng chuyển mắt nhìn về phía đứa con cả của chính mình.

      Thiếu niên mười bảy tuổi, so với , thấp hơn bao nhiêu...

      Chỉ liếc mắt cái, trong lòng Triệu Doãn Đình dâng lên chua xót. Giữa năm lqd ngoái, trưởng tử chỉ giống như đứa bé,mà giờ đây vừa nhìn thấy, thành người lớn rồi. Trước kia, lúc trưởng tử chín tuổi,ngày nàocũng chạy trước mắt , dạy con cưỡi ngựa, bắn tên, đọc sách, biếtchữ, trưởng tử nhìn bằng ánh mắt sùng bái kính nể. Sau này, bịép vào tình trạng thể đưa trưởng tử rời , thời gian haicha con ở chung lqd năm còn ngắn hơn năm, đặc biệt là hai nămqua, thời gian quan trọng mưu đồ việc lớn, hầu như trong năm, hắnchỉ có thể trở về lần, nhân lúc ra ngoài làm việc, cố gắng tìm thờigian để lqd tới đây. Đối với trưởng tử, càng thêm nhớ nhung và áynáy, càng ngày, ánh mắt đứa con ấy nhìn càng khách khí, tuy thânthiết, nhưng giữ vững tin tưởng như trước đây.

      bỏ lỡ trưởng thành của trưởng tử, bỏ lỡ hạnh phíc của gia đình nhiều như vậy.

      May mắn thay, sang năm, người nhà có thể đoàn tụ với nhau rồi.

      Triệu Đoãn Đình dấu cảm xúc ở trong lòng, tới, vỗ vai Triệu Trầm, khen: "Tiểu tử, sắp cao hơn ta rồi, võ công luyện tới đâu rồi?"

      TriệuTrầm nghiêng đầu, nhìn về phía Thanh Sơn xa xa: "Buổi chiều săn bắn, phụ thân cũng biết mà." Hàng năm lúc phụ lqd thân tới, đều muốn so tài vớihắn.

      Thiếu niên ung dung tự tin, vô cùng giống mình năm đó, Triệu Doãn Đình vô cùng vừa lòng, với Triệu Trầm: " thôi, lát nữatới thư phòng chờ ta."

      Triệu Trầm biết điều rời .

      TriệuDoãn Đình nhìn bóng dáng cao gầy của trưởng tử, mãi đến khi Triệu Trầmđi tới lối rẽ, mới xoay người. Ninh thị lqd nhu thuận đứng sau lưnghắn, người mặc bộ váy trắng thêu lá trong lqd sáng mà thuần khiết,khuôn mặt trắng nõn son phấn, ở đầu, ngọai trừ đóa lan trắngcài tóc mai lqd có bất cứ đồ trang sức nào, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng tới dung nhan của nàng chút nào, nàng vẫn giốngnhư mười mấy năm trước, chỉ cần đứng lẳng lặng ở đó thôi, cũng có thểcướp lòng của .

      "Lan Dung." cầm tay nàng, gọi khẽ.

      Ninh thị dùng tay còn lại sờ áo bào của , tò mò hỏi: "Đến đây lúc nào vậy?"

      Triệu Doãn Đình hôn tay nàng, dắt nàng vào phòng, vừa vừa : "Lần này phải tới Tế Nam làm việc, thời gian lqd gấp gáp, tối hôm qua đisuốt đêm để tới đây, sáng mai phải ."

      Ninh thị dặn dò Vấn Mai cúi đầu theo sau, bảo nàng chuẩn bị nước ấm.

      Vấn Mai rồi, Triệu Doãn Đình nhéo nhéo tay nàng, thấp giọng : "Nàng hầu hạ ta ."

      Ninh thị để ý tới , trước bước, vào nhà, chuẩn bị pha tràcho , Triệu Doãn Đình làm phiền nàng, trực tiếp kéo nàng lênđùi, tay ôm eo nàng, tay nâng mặt nàng, nhìn nàng chăm chú. Từlâu, Ninh thị quen với lqd việc chuyên đánh lén rồi, nhắm mắt lại chờ , vẻ mặt bình tĩnh, giống như hoa mai lúc sáng, biết cóngười mơ ước.

      Nhưng ở bên cạnh nàng, nàng nhìn thấy ràng, vì sao thấy khó xử chút nào?

      Trong lòng Triệu Doãn Đình tỏa ra đau khổ, muốn tiếp tục khổthêm nữa, nâng cằm nàng lên, chạm vào môi nàng. Mềm mại ướt át, là tìnhyêu hơn hai mươi năm của , là hượng vị khát khao mỗi năm. nhàng mà nếm, chậm rãi mút, kiên nhẫn chờ nàng đáp lại, nếu nàng vẫnlạnh nhạt với , dùng bản thân để sưởi ấm nàng, để nàng lại lqdnóng lên. Cổ họng giật giật, khó thở, nàng bắt đầu thở gấp. Nàng nắm vạt áo , u nơi đáy mắt của Triệu Doãn Đình tản , nhắm mắtlại, ôm nàng chặt, hôn nàng sâu.

      Trong thiên sảnh, mộtnhóm tiểu nha hoàn đổ nước, đổ nước xong chạy toán lọan, đóngcửa lại, Triệu Doãn Đình bế nàng lên, cùng bước vào thùng tắm.

      Chuyện gì nàng cũng làm, phản ứng vẫn như cũ. kiên nhẫn hôn nàng nàng, mãi đến khi nàng cắn môi cũng kiềm chế được thanh trongcổ họng, mới nâng eo nàng lên, đối mặt với nàng, kết hợp cùng nàng.Nàng như lqd lúc đầu, cũng hưng phấn như lúc ấy, như quay trở lạingày trước, có được nàng, mừng rỡ như điên, nhìn thấy rặng mây đỏtrên mặt nàng, nghe tiếng khóc của nàng giống như điên cuồng.

      "Lan Dung, Lan Dung, ta muốn đem nàng nhập vào trong xương máu, để cho nàngnhìn thấy trái tim của ta." Tiếng nước bị khuấy động, ôm chặt nàng, thào bên tai nàng.

      Ninh thị ngửa đầu, mắt đẹp nhắm chặt, 3000 sợi tóc đen bóng như thác nước rối tung vai, móng tay bấm chặt vào lưng .

      Cuối cùng, tiếng nước cũng dừng lại, Triệu Doãn Đình lau khô người Ninh thị, ôm nàng về nội thất. nhìn khuôn mặt đỏ hồng, đặt nàng nằm trêngiường, cúi lqd người hôn lên trán nàng: "Nàng nghỉ lát, ta ra nóichuyện với Thừa Viễn." xong, tự mình tìm quần áo ở trong ngăn tủ.

      Ninh thị mở to mắt, quay đầu nhìn từng cử chỉ hành động của , chờ mặc xong mới : "Con cũng giống ngươi, đều có chủ kiến riêng, ngươi đừngtranh cãi với con."

      Triệu Doãn Đình thắt đai lưng, nghe thấy giọng , tiếng cười dịu dàng của nàng, "Chỉ cần con có lý, ta nghe con."

      Ninh thị thêm nữa, Triệu Doãn Đình quay lại, làm việc đứng đắn lát nữa, sau đó mới ra ngoài.

      Trong thư phòng, Triệu Trầm ở chờ ở đó, nhưng cũng tới quá sớm, chỉ tới sớm hơn Triệu Doãn Đình khắc.

      Phụ thân thay quần áo, vẻ mặt hồng hào, tinh thần hăng hái, Triệu Trầmgiả vờ như biết cha mẹ làm gì, tới bên cửa sổ, ngồi đối diệnvới Triệu Dõan Đình, thẳng vào vấn đề: "Phụ thân muốn hỏi vì sao conlại từ chối hai người được chọn đúng ?"

      Triệu Doãn Đình nhìn con với vẻ mặt nghiêm túc: "Ừ, con có lý do gì? Con cũng 17 rồi, nămnay định thân, sang năm đại hôn, rất phù hợp."

      Triệu Trầm cườicười, nhìn đầy nghi ngờ: "Phụ thân, nhi tử có chuyện lqd khônghiểu, nếu phụ thân đồng ý sang năm đón con và nương về, lần nữa đểcon làm thế tử, chắc chắn phụ thân khẳng định có cách đối phó với phủ Quốc lqd Công, cách khác, sang năm, uy danh của hầu phủ có khả năng ngang ngửa với phủ Quốc Công. Nếu như thế, vì sao phụ thân lại vộivã sắp đặt hôn cho con, sang năm lại tìm, chẳng phải là có thể chọnđược nữ tử có xuất thân vô cùng cao quý hay sao?"

      Sắc mặt Triệu Doãn Đình khẽ thay đổi.

      Triệu Trầm lười nhác tựa vào ghế bành: "Phụ thân vẫn quan sát để đổi ngườilàm thế tử, bây giờ, con là kẻ thất đức nên chỉ xứng với những nươngnày hay sao?"

      Triệu Dõan Đình nhíu mày, khiển trách: " bậy bạcái gì đấy, ta thế tử là con chắc chắn là con, bây giờ địnhhôn cho con là tính tóan của ta."
      Triệu Trầm cười lạnh: "Tínhtoán cái gì? Sợ con lên thế tử chèn ép người nọ, cho nên muốn concưới thê tử có thân phận thấp, sau này cho cưới người có thân phậncao, ít nhất phu nhân của cũng chèn ép được phu nhân của con hả?"

      Từ ngữ vừa bất kính, kiêu ngạo lại hung hãn, lông mày Triệu Doãn Đìnhnhíu lại càng chặt, năm thấy, lại càng thể tức giận vớitrưởng tử, thái độ đành phải mềm xuống: "Thừa lqd Viễn, con biết tronglòng ta chỉ có người là nương của con, người nọ chẳng qua chỉ là vật trang trí mà thôi, sang năm, có khả năng ta hưu nàng ta, cũng có lqd khả năng giết nàng ta, nhưng Hàm nhi là Tam đệ của con, trong ngườicon và nó đều chảy dòng máu của ta, cái gì con cũng có, để cho nó mộtchút cũng được hay sao?"

      Triệu Trầm dùng ánh mắt khó tin nhìn nam nhân đối diện.

      Nếu là hai năm trước, có lẽ hét to cãi lại phụ thân, nhưng lúc nàyhắn chỉ bình tĩnh với phụ thân: "Con chỉ có Nhị đệ là TriệuThanh, muội muội là Triệu Nghi, lúc nào bọn họ là người lqd bằnglòng coi con là huynh trưởng. Còn Triệu Hàm, nó là con trai của người, phải đệ đệ của con. Đây là lần cuối cùng con những câu này,phụ thân nhớ đừng quên."

      "Thừa Viễn..."

      "Phụ thân" TriệuTrầm mở miệng cắt ngang lời , cả người nghiêng về phía trước, tớigần, thương lượng với lqd : "Phụ thân, ra vị trí thế tử con cũng để ý, nếu có người để ý, lqd muốn tranh với con. Giống như ngàyxưa người dạy của con, nếu là thứ của con, vì sao con phải cho ngườikhác? Cho nên, chỉ cần con quay lại hầu phủ, mặc kệ lqd người muốn haykhông, con chắc chắn địa vị thế tử này rồi. Nếu phụ thân muốncho con, hoặc là lo lắng con chèn ép, trả thù nó, người đừng tớichuyện con và nương trở về nữa, người về phụ từ tử hiếu với nó*, con sẽtìm cách khác để tạo dựng nghiệp..."

      phụ từ tử hiếu*: cha hiền con hiếu thảo

      "Con muốn cắt đứt quan hệ cha con với ta?" Triệu Dõan Đình giận dữ, đập tay lên bàn. vì nó mà nhọc lòng, nó lại làm con trai như thế này sao?

      Triệu Trầm thờ ơ, rũ mắt xuống nhìn chén trả ở trước mặt: "Con chỉ cảm thấyphụ thân quan tâm nhi tử quá mức thôi, lqd bằng tự động nhườnglại."

      "Ta cần con phải như vậy..." Triệu Doãn Đình còn muốn cái gì, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh rũ hàng mi của thiếu niên, bỗng cảm thấy mệt mỏi.

      Ngay cả ánh mắt này cũng giống hệt nàng, cực kỳ giống nàng, giống như có nổi trận lôi đình, bọn họ cũng để ý.

      Triệu Doãn Đình bắt bản thân phải bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, trầmmặc lúc lâu, mới thấp giọng : "Thừa Viễn, khó lắm chúng ta mớigặp nhau lqd được lần, ta muốn ầm ĩ với con, con cũng đừng những lời chọc ta tức giận, con có biết trong lòng ta, người ta coitrọng nhất là con, đứa con trưởng, lqd từ ngày con sinh ra cho tới ngàyđầu tiên bắt đầu, hầu phủ này nhất định là của con, ai dám cướp, ta làngười đầu tiên đồng ý. Được rồi, sang năm ta sắp xếp chuyện hôn nhân cho con, ta chỉ mong tương lai con cho nó con đường sống, cóđược ?" Đó cũng là con của , lúc sinh ra muốn khônglàm gì được, nhưng đứa con ấy gọi là phụ thân chín năm, khôngthể nhìn đứa con ấy chết được.

      Triệu Trầm đáp lại cũngkhông cự tuyệt, mỉm cười: "Lòng người dễ đổi, mặc dù bây giờ con đồng ý, chừng ngày nào đó con đổi ý, hứa hẹn là tốt nhất, miễncho đến lúc đó lại chọc phụ thân tức giận."

      Triệu Doãn Đình cười vô cùng tức giận: " Ngươi hiếu thuận!"

      Trong mắt Triệu Trầm lên vui sướng khi thấy người gặp họa, tò mò hỏihắn: "Con vì phụ thân mà cảnh giác thôi, sang năm phụ thân đưa con vớinương lqd trở về, có nghĩ tới chuyện nên giải thích thể nào với Thái phu nhân hay ?" Năm ấy Thái phu nhân cố gắng hết sức khuyên nhi tử hưu thê rồi cưới tiếp, sang năm mà nhìn thấy mẫu thân- "người chết sốnglại", biết bà già kia có thể bị dọa cho tức giận tới chết khôngnữa.

      Mặc dù Triệu Dõan Đình lo liệu từ lâu, lúc này lại bịtrưởng tử cười vui sướng khi người gặp họa, vẫn thấy tức giận đếnbuồn bực, tới xách người lôi ra: ", lqd chúng ta ra viện đánh mộtlúc , để ta xem con có luyện công tốt hay !"

      Triệu Trầm vui vẻ cùng.

      Hai cha con đánh nhau khỏang canh giờ, cuối cùng đều mệt đến mức nằmsấp, mãi đến khi lúc trưa phải ăn cơm mới nghỉ ngơi. bàn cơm,Ninh thị nhìn lqd khóe miệng phát tiếng của con trai, nhìn thấy mặt con bị thương cũng ngừng gây chú ý. Vai trái của contrai va vào phụ thân, chỉ cảm thấy buồn cười.

      Buổi chiều, Triệu Doãn Đình và Triệu Trầm cưỡi ngựa vào trong núi săn bắn, trước khi mặt trời lặn mới về.

      Thân thiết với trưởng tử cả ngày, buổi tối Triệu Doãn Đình cũng thấymệt, ôm Ninh thị ầm ĩ đến nửa đêm mới thấy vừa lòng. Sau khi làm xong,cả người Ninh thị còn chút sức lực nào, chỉ có lqd thể mặc kệTriệu Dõan Đình đặt nàng nằm sấp người , mặt áp vào ngực ,nơi ấy mồ hôi ẩm ướt, nghe trái tim đập mạnh mẽ yên ổn.

      Ngaykhi Ninh thị sắp ngủ, bỗng nghe thấy nam nhân khẽ: "Lan Dung, chuyện lqd trước kia chúng ta cũng thể làm gì được nữa, bảo vệ nàng vàThừa Viễn, ta thể lật lọng với nàng ta, lqd nhưng khi nàngta sinh con ta có động tay động chân, cho nên vài năm nay nàng ta khôngthể có thai. Vạn di nương, nàng có biết , ta chạm qua nàng ta lần thứ hai, Chu di nương là đại nha hòan bên cạnh nàng, ta cố ý thuvào để khiến nàng ta cảm thấy ấm ức, cho nàng ta đắc ý, sau khinàng ta sinh nữ nhi, ta cho nàng ta uống canh tuyệt tự. Lan Dung, tađồng ý với nàng, sang năm sau khi nàng quay về, những người đó ta khôngchạm vào nữa, ta chỉ muốn người duy nhất là nàng thôi, chúng ta sống nửa đời sau tốt, được ?"

      Được ?

      Ninh thị nhắm mắt lại, thở nhàng.

      , nàng sống tốt, , nàng cũng vẫn sống tốt, người sống cả cuộc đời, tốt nhất đừng gây khó dễ cho bản thân.

      Người nằm đáp lại, Triệu Doãn Đình cũng giục nàng đáp, nhàng vuốt lưng nàng, đưa nàng vào giấc ngủ.

      Nàng đồng ý cũng chẳng liên quan, nàng ở bên cạnh , là đủ rồi.

      Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Triệu Doãn Đình chuẩn bị xuất phát, im hơi lặng tiếng thức dậy, Ninh thị còn ngủ. Triệu Doãn Đình đứng trướcgiường đất, nhìn nàng chằm chằm, nhìn khuôn mặt yên bình ngủ mộtlúc lâu, mới dằn lòng rời .

      Triệu Trầm đứng chờ ở ngoài sân.

      Nhìn trưởng tử, Triệu Doãn Đình cực kỳ vui mừng, hai cha con ăn cơm, sau đó cùng ra ngoài.

      "Phụ thân, hôn của con, người cần quan tâm, con như người mongmuốn, tìm cho người người con dâu có xuất thân cao." Trước khi Triệu Doãn Đình lên xe, Triệu Trầm mở miệng lạnh nhạt.

      Triệu Doãn Đình sửng sốt, cho rằng trưởng tử lại giận dỗi với , vỗ vaicon: "Đừng nữa, việc này là do ta cân nhắc chu toàn, con làmột nam nhân tốt, nên cưới nương tốt nhất. Yên tâm, sang năm ta chắcchắn tìm cho con mối hôn tốt."

      Triệu Trầm bật cười, hai mắt nhìn thẳng nam nhân: "Phụ thân lo lắng quá rồi, nhi tử chỉ muốn tìm được đoá hoa lan thuộc về con thôi, phải tức giận vớingười đâu."

      Động tác của Triệu Doãn Đình dừng lại chút, nhìnTriệu Trầm chằm chằm để nghiên cứu. Thê tử như lan, trong mắt vàtrưởng tử, chỉ có thê tử mới xứng với tên hoa lan, lúc này trưởng tử lại dùng từ hoa lan để chỉ nương, hiển nhiên là động tình rồi. Hắnnhíu mày trầm tư, nhịn được muốn biết thân thế, lai lịch của đốiphương, Triệu Trầm lqd cho có cơ hội dài dòng, vươn tay mờihắn lên xe: "Phụ thân thôi, người chỉ cần tin vào ánh mắt của nhi tử, chờ uống trà của con dâu là được rồi."

      "Được, ta tin con mộtlần!" Triệu Doãn Đình cười sang sảng, cuối cùng liếc mắt cái nhìntrưởng tử, lên xe. Tuy trưởng tử thích giận dỗi với , nhưng phảithừa nhận, tiểu tử này có chỗ giống , người nữ nhân, tintưởng ánh mắt của bản thân:

      Sắc trời u ám, xe ngựa nhanh chóng xa.

      Triệu Trầm đứng ở ngoài thôn, đứng đến lúc ánh nắng đầu tiên toả xuống người, Triệu Trầm mới nhìn chân trời hỏi: "Con lộc kia còn sống ?"

      (hjc.. em k biết con lộc là con gì đâu,,, ai biết chỉ em vs)

      "Thưa thiếu gia, sống rất tốt ạ, vừa rồi xem, nó suýt nữa còn đá ta phát đấy ạ." Trần Bình cười đáp.

      Triệu Trầm vuốt cằm: "Được, ngày mai đem nó theo."

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 21: Tặng quà




      Hôm trước, Liễu thịđưa Như Nương lên trấn , Như Nương chọn mấy tấm vải tốt nhất, màusắc tươi sáng, tất cả là màu mà các nương thích mặc. Liễu thị thấynàng chọn cho chính nàng, lên nghĩ nhiều, mãi đến khi thấy NhưNương chọn tơ lụa màu xám, nàng mới hỏi Như lqd Nương mua màu này làmgì. Như Nương muốn làm bộ nam trang để sau này khi ra cửa thìlôi ra dùng, Liễu thị hiểu gật đầu, hỏi nhiều. Cuối cùng, khitính tiền Liễu thị muốn trả lqd nhưng Như Nương kiên trì từ chối, tựmình trả tiền.

      Quay về Lâm gia, Như Nương bắt đầu may quần áo.

      Nàng thêu thùa tệ, động tác cũng thuần thục, ngay hôm ấy may xongchiếc váy màu hồng, khi đưa cho Lâm Trúc, hai chị em A Kết mới biết Nhưlqd Nương muốn cảm ơn các nàng, vội vàng từ chối, nhưng váy làm xong, Lâm Trúc mặc Như Nương mặc cũng lqd hợp, Lâm Trúc đànhphải nhận.

      "Hà tỷ tỷ, tỷ nhìn tốt, chưa đo cho muội có thể may vừa thế rồi." Khi thử đồ, Lâm Trúc ngạc nhiên, .

      Như Nương cười dịu dàng, nhàng giải thích: "Ta cũng lợi hại thếđâu, hôm ấy, quần áo muội phơi ở bên ngoài, ta lén lút vung tay múa chân chút ấy mà."

      Tuy mấy ngày nay, đối với Mạnh Trọng Cảnh, NhưNương còn tỏ ra lo lắng, nhưng Lâm Trúc vẫn lặng lẽ hỏi thăm lqddò: "Hà tỷ tỷ thêu thùa rất đẹp, tay tỷ lại khéo như vậy, tướng côngtương lai của tỷ là có phúc."

      Như Nương lắc đầu, khẽ thởdài: "Lúc này, ta chỉ muốn tìm thấy người thân, sau này dừng chân ở đâucòn chưa biết, làm gì có tâm trạng để suy nghĩ tới chuyện hôn ."

      Bình bình thản thản, hiển nhiên là còn suy nghĩ kia nữa rồi.

      Lâm Trúc nhìn trưởng tỷ, A Kết lặng lẽ lườm Lâm Trúc cái, Như Nươngcũng phát , nàng cũng biết muội muội có những suy nghĩ quỷquái.

      Sáng sớm hôm sau, Như Nương lại bắt đầu may quần áo, A Kếtsợ nàng ấy cũng may cho mình, nàng khuyên từ lqd trước: "Nghìn vạn lầncũng đừng làm cho ta nhé, quần áo của ta nhiều quá rồi, khâu hai bộquần áo cho mình ." Tiếp lqd xúc lâu dài, quan hệ gần gũi, chuyệncũng thoải mái hơn.

      Như Nương cười với nàng: "Vốn dĩ ta may quần áo cho mình mà."

      ---@@----

      Lâm Trúc bật cười phúc hậu, A Kết bị náo loạn, mặt đỏ bừng.

      Đến lúc hoàng hôn, Như Nương vẫn đưa bộ quần áo trắng thêu hoa lan tớitrước mặt A Kết. thế nào A Kết cũng nhận, Như Nương thở dài:"Đại nương, nếu có các ngươi, chẳng biết lúc lqd này ta cònsống hay chết nữa, nhận , nếu ta ở đây, ăn ,rất áy náy."

      Nàng tình chân ý thiết*, A Kết có cách nào để từ chối.

      *Tình chân ý thiết: thiết tha, lòng

      Như Nương thở ra nhàng, sau bữa cơm chiều, với tỷ muội A Kết: "Hailqd ngày nay ở trong phòng, mắt hơi đau, chúng ta ra ngoài chútđi, phong cảnh nông thôn nơi này khác hẳn với bên nhà ta, trước kia, vội vàng chạy trốn, lqd có cẩn thận nhìn qua, ra ta muốn ngắm nhìn nó từ lâu rồi."

      Quy tắc gia đình nhà nông hề nghiêmkhắc, cần chú ý tới chuyện ra cổng trước, bước cổngtrong, với Liễu thị tiếng, tỷ đệ lqd Lâm Trúc ra ngoài cùngNhư Nương, A Kết vẫn ở trong nhà.

      Ngày hè, người ra khỏi cửa hóng mát khá nhiều, hai huynh đệ Mạnh Trọng Cảnh lqd cũng chờ ở bên ngoài.Từ xa, Mạnh Trọng Đạt nhìn thấy ba tỷ đệ Lâm Trúc về hướng thônBắc, nhanh chóng giục lqd Mạnh Trọng Cảnh: "Đại ca, huynh nhìn kìa,tẩu tử tới bên kia tản bộ, chúng ta cũng sang đó ?"

      Mạnh TrọngCảnh nghe thấy, ngẩng đầu nhìn sang bên kia. Lúc này trời bắt đầu tốisầm, ba người đưa lưng về phía , bên trái là nương có vóc ngườicao, bất kể quần áo thể nào vóc dáng ấy, vô lqd cùng quen thuộc. Nghĩ tới giấc mộng mấy hôm nay, vị hôn thê thường xuất , ở trongđó, bộ dáng xinh đẹp lúc nàng ăn dấm chua, Mạnh Trọng Cảnh do dựlâu, dẫn đầu sang bên kia. Tất cả mọi người đều tản bộ, trùnghợp lqd gặp nhau lên tiếng gọi, ở trong thôn chẳng có gì, lại ,thôn bọn ở phía tây bắc, nơi ấy cũng có nhiều người.

      Đó là đường tới sông Bắc Hà nhưng bọn Lâm Trúc cũng cũng định điquá xa, tới con đường giao nhau ở chỗ sườn lqd núi dừng lại. Venđường có cây táo cổ thụ vượn ra cành to, Như Nương ngửa đầuquan sát, tò mò hỏi Lâm Trúc: "Đây là cây nhà ai trồng à?"

      LâmTrọng Cửu cướp lời: " phải, tự nó lớn lên đó, mùa thu, lúc táo đỏ,ai cũng có thể tới đây hái táo, vừa chua vừa ngọt ăn rất ngon, nhưng hạt của nó rất lớn, tới hai miếng là ăn xong rồi."

      Như Nương cười cười, xoa đầu bé.

      Từ xa, tiếng bước chân truyền tới, ba người cùng quay đầu nhìn lại, Như Nương

      quét mắt vòng lập tức vội vàng lqd nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như thấy khó xử.

      Sắc mặt Lâm Trúc lại thay đổi, để ý tới tiếng gọi của Mạnh Trọng Đạt, nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Cảnh.

      Mạnh Trọng Cảnh vẫn cứ nghĩ nương xấu hổ, đứng ở bên kia, vị hôn thếkhông cho nhìn, trong lòng vừa khẩn lqd trương vừa vui sướng, nhìnchằm chằm bóng dáng của nàng. Gió đêm thổi lqd qua, quần áo nàng tungbay, dáng người thon thả mảnh mai thướt tha, nhìn đẹp, nóinên lời.

      Lâm Trúc thu bộ dáng của vào trong mắt, sắc mặtkhông thể hình dung bằng từ khó coi nữa rồi, nhấc chân tới, đứngtrước người Như Nương để che cho nàng ấy, vui, hỏi: "Mạnh đại ca,huynh lại nhìn chằm chằm Hà tỷ tỷ làm gì?" ra lqd khi Như Nương từbỏ lại nhớ Như Nương?

      Mạnh Trọng Cảnh ngạc nhiên.

      Như Nương đỏ mặt, quay lại, liếc cái rồi lại lập tức rũ mắt xuống,hơi lqd nghiêng đầu, gọi : "Mạnh đại ca." Giọng nhàng, vừakhó xử lại vừa bất an.

      Mạnh Trọng Cảnh vừa sợ vừa xấu hổ, nhìnnàng lại nhìn Lâm Trúc, vội vã giải thích cho chính mình: "A Trúc, Hà nương, ta, ta cố ý, ta cứ tưởng..." tới đây lại nóiđược nữa, tưởng là A Kết, nhưng lời này lại thể ra, lqdđặc biệt là khi có người ngoài. thể giải thích , Mạnh Trọng Cảnh tức giận, lườm Nhị đệ nhà mình cái, xoay người về.

      Mạnh Trọng Đạt nhìn Lâm Trúc, có chút nỡ.

      Lâm Trúc hừ tiếng, giữ chặt Như Nương, lao thẳng về cửa sau nhà mình.

      Hai vợ chồng Lâm Hiền chuyện ở trong phòng, Như Nương cúi đầu đithẳng tới sương phòng, Lâm Trúc theo sau, khuôn mặt nghiêm lại.

      Ở dưới mái hiên, A Kết nhìn vải len sọc, thấy sắc mặt hai người cóvẻ đúng, nàng giữ chặt Lâm Trúc, hỏi : "Sao vậy?"

      LâmTrúc tức giận, thèm nghĩ ngợi, luôn: "Bọn muội gặp Mạnhđại ca, Mạnh đại ca tưởng Hà tỷ tỷ là tỷ, nhìn chằm chằm tỷ ấy."

      Nàng biết chắc chắn là Mạnh Trọng Cảnh nhận nhầm người, nếu , có lá gan lớn cũng dám mạo phạm Như Nương ở trước mặt nàng, nhưng nànglqd vẫn buồn bực như cũ, ngay cả trưởng tỷ, Mạnh Trọng Cảnh cũng có thểnhận nhầm. Trưởng tỷ và Như Nương cao tương đương nhau. Ngực eo ,nhưng tỷ mảnh mà đẹp, Như Nương lại gầy hơn, người quen thuộc ítnhất cũng phải nhìn ra khác nhau chứ.

      A Kết bất ngờ kịpđề phòng, thấy muội muội xong lập tức hối hận, lo lqd lắng nhìn nàng ấy, nàng buộc bản thân phải nở nụ cười, thất vọng hỏi: " có làmchuyện gì mạo phạm tới Như Nương ?"

      Lâm Trúc lắc đầu: " có, phát ra mình nhận nhầm người, Mạnh đại ca lập tức luôn, Như Nương cũng nhìn huynh ấy nhiều lần, đại tỷ, tỷ đừng lo." Nàngquan sát công bằng, đêm nay lqd ràng là Mạnh Trọng Cảnh tự động laotới, Như Nương cũng làm chuyện gì nên làm.
      "Hiểu lầmthôi mà, ta có gì phải lo lắng chứ." A Kết muốn nhắc lại, khẽ giục thấp Lâm Trúc: "Muội mau chạy theo giải thích ràng cho Như Nươngđi."

      Lâm Trúc cẩn thận quan sát nàng, A Kết giả vờ tức giận, dí chút vào trán Lâm Trúc, Lâm Trúc cười hắc hắc, vào nhà.

      A Kết đứng ở bên ngoài, ngẩn người, trong lòng biết là mùi vị gì,nàng và Mạnh Trọng Cảnh cùng nhau lớn lên, ngay cả nàng, sao có thểnhận nhầm cơ chứ?

      Đêm nay, trước khi ngủ, ba người hề chuyện phiếm giống như thường ngày.

      Ngày hôm sau, A Kết tỉnh dậy đầu tiên, khi A Kết ngồi dậy, Như nương cũngdậy, nhìn bên cạnh, thấy Lâm Trúc vẫn ngủ, nàng giọng, với A Kết: "Đại lqd nương, chuyện tối hôm qua, có mất hứng ? Côđừng nghĩ nhiều, chắc chắn là Mạnh đại ca nhìn quần áo mà nhận ngườithôi, hôm nay ta nhanh lqd chóng khâu bộ quần áo mới, chắc chắn lầnsau xảy ra chuyện này nữa."

      " có, Như Nương, côđừng buồn, thất lễ mới đúng." Nàng ấy cẩn thận như vậy, ngay cả khitrong lòng A Kết cảm thấy thoải mái, A Kết cũng biểu ra ngoài, huống hồ là do Mạnh Trọng Cảnh nhận nhầm người, nếu muốn trách,người nàng phải trách là Mạnh Trọng Cảnh mới đúng.

      Như Nương bật cười, lắc đầu, hai người tiếp tục vài câu, A Kết xuống giường, hài.

      Nhìn bóng dáng của A Kết, trong lòng Như Nương dâng lên áy náy, ngay lập tức bị nàng dằn xuống.

      Sau khi ăn điểm tâm, A Kết ngồi trong thư phòng, vừa thêu khăn vừa nhìn đệđệ và muội muội đọc sách. Khi hai người bắt lqd đầu luyện chữ, kim chỉmàu hồng ở trong giỏ đủ dùng, nàng quay về sương phòng để lấy, vừa vào phòng thấy Như Nương ngồi trong đó may quần áo. A Kết tò mò nhìn về phía tơ lụa mà xám tro ở trong tay nàng ấy, vừa nhìn được lqdmột cái thấy Như Nương nhanh chóng dấu vải ra sau lưng.

      A Kếtcực kì xấu hổ, khuyên nàng: "Quần áo của Tiểu Cửu rất nhiều, cứ maythêm quần áo cho bản thân , cần khổ vì đệ ấy như vậy đâu."

      Như Nương cúi đầu .

      A Kết nhìn nàng, biết nàng nghe lời mình khuyên, thẳng tới tủ tìm chỉ, lắc đầu ra ngoài.

      Vừa đến trước cửa thư phòng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên xe ngựa lộc

      cộc, dừng lại trước ở ngưỡng cửa nhà mình.

      Khách xe ngựa tới Lâm gia chỉ có Chu gia, A Kết mừng rỡ, chạy ra mở cửa.Lqd Nhưng sau khi mở cửa gỗ ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của dì đâu, chỉ thấy bóng dáng của hai nam lqd nhân. Người đầumặc chiếc áo choàng cổ tròn màu trúc xanh, khuôn mặt trong trẻo, lạnhlùng, khi ánh mắt chạm nhau, ngay lập tức ngạc nhiên trong mắt hắnbiến thành nghiền ngẫm, khóe miệng lên nụ cười ý vị thâm trường(sâu xa), giống như khám phá được tâm của nàng.

      lần nữagặp lại nam nhân này, lại vẫn chưa hề có chuẩn bị như cũ, trái timlqd đập của A Kết như bị hãm pham, đặc biệt lúc nhìn kỹ nàng,tỏ vẻ đắc ý, cực kỳ giống ngày ấy, lúc tự cho là đúng, cầu hôn nàng, hiển nhiên là ác mộng lại ra.

      cho rằng nàng cố ý tới đón sao?

      A Kết muốn đóng cửa ngay lập tức.

      Đúng lúc đó Triệu Trầm mở miệng: "Xin Lâm đại nương giúp đỡ truyền lờitới lệnh đường tiếng, hôm nay, Triệu mỗ chỉ ngang qua thôi, vào đâu."

      A Kết muốn để tiếp xúc với người trong nhà,đáng tiếc, đợi lqd nàng đóng cửa, từ phía sau, giọng vui mừngcủa Liễu thị truyền tới. A Kết còn cách nào, nhanh chóng vềsương phòng, như tránh rắn rết.

      Triệu Trầm liếc mắt cái, lạnh nhạt nhìn theo bóng nàng, dời mắt , nhìn về phía phụ nhân (phụ nữ có chồng) vừa tới.

      Ở trong thư phòng, Lâm Trọng Cửu nghe thấy tiếng động cũng chạy ra, để

      lqd ý tới A Kết ngăn cản, hưng phấn gọi to "Triệu đại ca", nhanh chânchạy tới cửa. Vốn dĩ, bé định lao về phía Triệu Trầm, ánh mắt nhìn quaxe ngựa dừng ở phía sau, bước chân dừng lại, thể tin nổi, lqd hỏi: "Triệu đại ca, này, đây là con lộc?" Bé chưa thấy con lộc bao giờ, ởtrong nhà dượng, bé mới được nhìn thấy lộc ở trong tranh thôi.

      Triệu Trầm mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, giải thích cẩnthận lqd với Liễu thị: "Bá mẫu, tối hôm ấy, từ mà biệt, phụ mảnhtâm ý của bá mẫu, là thất lễ. Hôm nay, vãn bối mới từ thị trấn trởvề, trùng hợp, người dưới có tặng con lộc, vãn bối nghĩ tới Tiểu Cửu rất tò mò về con vật này, tiện đường dẫn nó tới đây, coi như bồi tộicho việc lqd thất lễ ngày ấy, mong bá mẫu nhận lấy."

      Liễu thị vừa vui vừa lo sợ, vội vàng từ chối: "Chuyện này sao lại thế được, Triệu công tử quá khách khí..."

      "Bá mẫu, người nhận, vậy là người vẫn còn giận vãn bối, vậy vãnbối thể ăn ngon ngủ yên rồi." Triệu Trầm cười trêu ghẹo.

      Trời sinh, tuấn lãng, khiêm tốn lễ độ lại còn khôi hài như thế, Liễuthị còn lqd được cái gì nữa, vươn tay mời : "Triệu công tửđi đường mệt nhọc, mau vào ngồi chút , buổi trưa ở đây ăn, lúc nữa ta gọi Trọng Cảnh tới đây, bá phụ ngươi đâng dạy học ở trấn ,hôm nay coi như bỏ lỡ khách quý rồi."

      Triệu Trầm cười khiêmtốn, khéo léo từ chối: "Bá mẫu nhiệt tình, vãn bối xin nhận, nhưng vãnbối xa nhà lâu ngày, sợ là gia mẫu ở nhà trông mong, nóng vội, vãn bốimuốn nhanh chóng về nhà với bà. Nếu bá mẫu ghét bỏ, tối ngày 16;lúc bá lqd phụ nghỉ ngơi, vãn bối tới đây thăm hỏi, được ạ?"

      Thiếu niên hiếu thuận lại hiểu chuyện, đương nhiên Liễu thị giữ nữa,gật đầu liên tục, mong ngày 16 mau tới để đến.

      Triệu Trầm đồng ý, nghiêng người sai lqd Trần Bình dắt lộc vào bên trong,buộc lại cẩn thận, rồi lại cười hỏi: "Đầu bếp trong nhà chưa từng làmthịt con lộc, bá mẫu biết làm ?"

      Mấy năm trước, Liễu thị đãăn lần, lúc ở Chu gia, chắc chắn: "Ninh, lqd rang, xào đều được, ngay cả bản thân ta cũng chưa tự tay làm, sợ phá hỏng thứ tốt."

      Đôi mắt Triệu Trầm sáng lên, rất chờ mong: "Bá mẫu quá khiêm tốn, mấymón ăn lần trước của bá mẫu khiến vãn bối lqd nhớ lâu, bây giờ nóigì cũng phải ăn bữa no. Đúng rồi, bá mẫu, vãn

      bối thườngtới Phẩm Lan cư, nhưng lúc vội vàng, có cơ hội làm quen với Chu Thiếu Đông Gia, bằng bá mẫu cũng mời Chu Thiếu Đông Gia đến đây,coi như dẫn vãn bối tới giới thiệu, sau này vãn bối chọn hoa lan, chừng được chút tiện nghi."

      Được đùa, Liễu thị nở nụcười, gật đầu : "Nhất định nhất định, nếu dượng của Tiểu Cửu biếtTriệu công tử chủ động mời, chắc chắn tới đây từ sớm để chờ rồi!"

      Triệu Trầm lại ra chút quan hệ với Chu Bồi, chờ Trần Bình buộc lộc xongxuôi, lqd quay lại, chắp tay chào mẹ con Liễu thị, nhanh chóng nhảylên xe ngựa.

      Xe ngựa rêu rao vào thôn, ít lqd người trong thôn ghé vào cửa xem, Mạnh Trọng Cảnh nghe thấy tiếng động, ra.

      Trần Bình thấy , câu.

      Ngay sau đó, bàn tay trắng nõn vén mành lên, Triệu Trầm nghiêng đầu,quét vòng, nhìn qua đám người, cuối lqd cùng, nhìn vào Mạnh TrọngCảnh.

      nở nụ cười nhìn khuôn mặt xanh mét của Mạnh Trọng Cảnh, đợi đối lqd phương hiểu ý nghĩa của nụ cười, buông tay, hạ mành xuống, ngồi thẳng người.
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 22: Nghi ngờ





      Mang theo tâm trạng phức tạp, A Kết quay về sương phòng.

      Đệ đệ nghe lời, ra bên ngoài, muội muội cũng coi như khôn khéo, ở lại trong thư phòng, A Kết muốn yên tĩnh mình, ngồi ở gian ngoàisương lqd phòng, bất an yên.

      ngang qua, ngang qua tới đây làm cái gì?

      Nhiều ngày như thế cũng thấy xuất , lại thêm chuyện của Như lqd Nương, nàng suýt nữa quên còn tên mặt người dạ thú như ...

      "Đại nương, trong nhà có khách đến à?" Như Nương vén rèm, tò mò ra.

      A Kết dằn xuống bực bội ở trong lòng, cố tỏ ra tự nhiên, giải thích:"Là Triệu công tử, người dạy võ công cho Tiểu Cửu, ngang qua thôi."

      "Tiểu Cửu học võ công à?" Như Nương càng tò mò hỏi, ngồi xuống đối lqddiện với A Kết đối diện cùng nàng, muốn nghe rốt cục xảy ra chuyệngì.

      A Kết muốn nhiều về người nọ, kể chuyện trải qua cách qua loa, mới vừa xong, ở cửa, Lâm Trúc thò lqd đầu vào:"Đại tỷ, Triệu công tử đưa tới cho chúng ta con lộc, vẫn còn sốngđó, bây giờ rồi, hai người muốn xem ?"

      Đối với bất cứ thứ gì người nọ đưa, chút hứng thú A Kết cũng có, lqdnhưng đôi mắt Như Nương lại sáng lên, tới trước người nàng, túm nàng: "Đại nương , ta chưa nhìn thấy con lộc bao giờ, nghĩ tới, lúc sinh thời có thể lqd nhìn thấy loài vật mới mẻ như vậy!"

      Nàng ấy nhiệt tình kéo nàng, nếu A Kết , sợ người ta nghi ngờ, dù sao lộc cũng là loài khó gặp, nàng có lý do gì muốn nhìn. bên là muội muội bên là Như Nương, A Kết thể đứngdậy, định tới nhìn cái rồi luôn.

      Ba nương ra cửa.

      Bên tường nhà Lâm gia có cây hồng, con lộc được buộc dưới tàng cây, mẫu tửLiễu thị đứng ở đó quan sát. Ngoài cửa có hàng xóm thò đầu nhìn vào trong, biết Lâm Hiền ở nhà, phần lớn những lqd người tới xem náonhiệt là nữ quyến và trẻ con. Liễu thị nhiệt tình mời các nàng vào, vừaxem lộc vừa giới thiệu lqd ngọn nguồn Triệu công tử với nhà mình, lúcnày, trong viện ồn ào huyên náo vô cùng náo nhiệt.

      Lâm Trúc, Như Nương, người bên trái, người bên phải, lôi A Kết vào.

      Đó là con lộc cái, lớn hơn con dê núi bình thường chút, màu lôngnâu nhạt lấm tấm những chấm tròn màu lqd trắng, đẹp cực kỳ. Có lẽ bởixung quanh có quá nhiều người, nó sợ hãi nằm dưới tàng cây, hai tai lolắng chuyển động, lqd trong mắt là sợ hãi, đề phòng, linh động giốngnhư đứa bé, khiến người ta muốn gần gũi với nó.

      A Kết nhịn được, hai mắt nhìn nó chằm chằm.

      Chân sau bên phải của con lộc cái bị quấn băng, cũng biết là tự nó bịthương hay là người bắt khiến nó bị thương. Nếu như trong bụng con lộccái có...

      "Ngươi nhìn này, bụng con lộc to như vậy, nụ hoa cănglên, chắc chắn là sắp sinh lộc con rồi. Nương của Tiểu Cửu, số mệnh củacác ngươi tốt, lớn thế này, kiểu gì cũng có thể bánđược dưới trăm lượng bạc?" Con dâu lqd Vương gia đứng ở bêncạnh, hâm mộ , người trong thôn hiểu biết, cũng biết mọi thứtrên người con lộc là đồ quý, da lông thịt của lộc đặc biệt có giá.

      Liễu thị còn chưa , Lâm Trọng Cửu vội vàng ôm cánh tay nàng, ngửa đầucầu xin: "Nương, Triệu đại ca tặng lộc cho con, con muốn nuôi nó,chúng ta bán nó, được nương?"

      Liễu thị buồn cười, xoa đầu bé, quay đầu với con dâu Vương gia: "Đây là đồ của Triệu côngtử, người ta cố ý cho chúng ta, thích hợp để bán, nuôi cho bọn chơi vậy." Nàng lại cúi đầu dặn dò Lâm lqd Trọng Cửu: "Con muốnnuôi, từ nay về sau, con bẻ cành cây cho nó ăn, được lườibiếng!"

      Lâm Trọng Cửu hưng phấn hỏi: "Lộc ăn cành cây ạ?"

      Liễu thị đẩy cái đầu ngốc của nhi tử cái: " phải cành cây còncó lá cây hay sao? Nhưng nương cũng biết, con hỏi lại phụ thân con với Triệu lqd công tử xem sao, chắc bọn họ phải biết."

      Lâm Trọng Cửu gật đầu: "Chắc chắn là Triệu đại ca biết, huynh ấy biết nhiều thứ lắm.."

      ra, A Kết cực kỳ thích con lộc này, nhưng khi nghe thấy mẫu thân và đệđệ lqd nhắc tới người nọ, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, vội tìm lýdo trở về phòng.

      Như Nương nhìn nàng rời , lúc quay đầu lạinhìn con lộc, vừa hâm mộ vừa xúc lqd động. Triệu công tử lo lắng, lấylòng như thế, nếu là nương khác, chắc động lòng từ sớm rồi?

      ~

      Suốt cả ngày, người trong thôn tới xem náo nhiệt ngừng lúc nào,lqd trong viện Lâm gia ầm ĩ, mãi cho tới lúc hoàng hôn mới được yêntĩnh.

      Qua bữa cơm chiều, là lúc người trong thôn hóng mát, hai vợ chồng Lâm Hiền cũng ra ngoài.

      A Kết và Lâm Trúc chơi cờ ở trong sân, Như Nương ngồi bên cạnh nhìn các nàng chơi cờ.

      Bỗng nhiên, Lâm Trọng Cửu từ bên ngoài chạy về, A Kết thấy đệ đệ chạy vềcũng lqd chạy vào phòng lại cũng nhìn vật cưng của bé, bé đứng xa, nháy mắt ra hiệu với nàng, nàng lập tức lqd hiểu , tìm cớ nhường vị trí lại cho Như Nương, nàng tìm đệ đệ, dẫn bé vào phòng lớn để "cải tà quy chính" .

      Vào phòng lớn, Lâm Trọng Cửu vội vàng : "Đại tỷ, Mạnh đại ca ở cửa sau chờ tỷ, tỷ mau ."

      A Kết đoán được, nhất định là do người nọ tới đây, Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy lo lắng, muốn hỏi nàng chút, hỏi nàng có bị người nọ bắt nạthay , nhưng nàng giận chuyện Mạnh lqd Trọng Cảnh nhận nhầmngười, hai ngày nay cũng muốn gặp . A Kết cúi đầu, dặnđệ đệ: "Ta , đệ cho , ta sao, để cho hắnkhỏi lo lắng."

      "Sao đại tỷ lại ?" Lâm Trọng Cửu biết làm thế nào, trước kia có thấy xảy ra tình huống thế này bao giờ đâu.

      "Chuyện đó đệ cần để ý, đệ giúp ta truyền lời là được." Trong lòng cảm thấy phiền muộn, xong A Kết xoay người về.

      Lâm Trọng Cửu buồn bực gãi đầu, ra cửa sau tìm Mạnh Trọng Cảnh.

      Cửa mở, người tới phải là vị hôn thê mà dự đoán, thất vọng ởtrong mắt Mạnh Trọng Cảnh thể che dấu được, vội vàng hỏi Lâm Trọng Cửu: "Đại tỷ của đệ đâu rồi?"
      Lâm Trọng Cửu , kể lại chuyện vừa xảy ra cho nghe.

      Mạnh Trọng Cảnh ngây dại.

      như vậy, Lâm Trọng Cửu cũng cảm thấy được tự nhiên, nghĩ tới bảobối mình mới có, lập tức mời: "Đúng rồi lqd Mạnh đại ca, Triệu đại cađem tới cho đệ con lộc cái có thai, nhìn đẹp lắm, nếu khônghuynh mau nhanh chân vào nhìn ?"

      Khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh lập tức lạnh băng.

      Chuyện Triệu công tử mang con lộc tới Lâm gia, gần như truyền khắp thônrồi. Mặc kệ gặp hay chưa gặp Triệu công tử, những người đó đều khenngợi Triệu lqd công tử giống như thần tiên, càng nhiều người thầm suy đoán, phải chăng lqd Triệu công tử có ý với nương Lâm gia. May mắnthay, thanh danh Lâm gia cực kỳ đàng hoàng, nhân tài vừa ngẩng đầulên bị người ta đuổi về, hoặc Lâm Hiền phải loại người nhưvậy, hoặc Triệu công tử làm việc rất có chừng mực, chủ nhà có ở nhà, ngay cả cửa lớn cũng tiến vào, tặng lễ lqd vật chẳng qua là vừa ý Lâm Trọng Cửu, vì tình cảm sư đồ (thầy trò) mà thôi.

      Mà thứ đâm vào tai , chỉ người, họ nếu A Kết chưa định thân, nàng và Triệu công tử rất xứng đôi, đáng tiếc...

      Chẳng lẽ với A Kết xứng đôi hay sao? và nàng là thanh mai trúcmã, bởi vì nhà có tiền, lên trong lqd mắt những người đó, hắnkhông xứng với A Kết hay sao?

      Người trong thôn nghĩ như vậy,người nọ lại càng muốn như thế này, trước mắt lqd lên khuôn mặt đắc ý tươi cười của nam nhân ngồi xe ngựa, Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức thở hổn hển.

      Mặt nghiêm lại, Lâm Trọng Cửu hiểu, lo lắng hỏi: "Mạnh đại ca, huynh bị sao vậy?"

      Giọng của đứa trẻ chứa đầy sợ hãi, Mạnh Trọng Cảnh muốn thất lễlqd trước mặt đứa bé, lắc đầu chuẩn bị rời , mới được hai bướclại dừng lại, do dự chút, lưỡng lự hỏi lại: "Tiểu Cửu, đại tỷ củađệ, nàng ấy rất thích con lộc kia, đúng ?"

      Vấn đề này hơikhó trả lời, Lâm Trọng Cửu cẩn thận suy nghĩ lúc, mờ mịt trả lqdlời: "Nhị tỷ rất thích, vẫn ngồi xổm ở bên cạnh nó, còn đại tỷ, lúc đầutiên có nhìn lát, sau đó cũng nhìn thấy tỷ ấy đến bên cạnh nó, nhưng mà lúc tỷ ấy ra khỏi cửa, thấy tỷ ấy lén lút nhìn về hướng kia vài lần, đệ gọi tỷ ấy tới đó mà nhìn tỷ ấy lại , là kỳ lạ."

      Trong lòng Mạnh Trọng Cảnh trầm xuống, nhìn trộm, chắc là thích rồi.

      Triệu công tử có tiền như thế, lần này mang lộc tới, lần sau mang thứ khác tới, nàng có thể thích lần, lần thứ hai cũng thích, chỉ sợsớm muộn gì lqd cũng...Bởi vậy lúc này, nàng muốn gặp , sợ hắnnhìn ra?

      Mạnh Trọng Cảnh về trong trạng thái thất hồn lạc phách, cả đêm ngủ.

      A Kết cũng ngủ yên, lúc lo lắng người nọ làm phiền nàngkhông dứt, lqd lúc giận Mạnh Trọng Cảnh nhận nhầm người khác làmình, từ trước tới nay chưa bao giờ khó chịu như thế.

      Ngày hômsau, nàng dậy sớm, khi mặc quần áo, nàng liếc nhìn đống quần áo của Như Nương, chiếc váy trắng đặt chồng lên, hở ra góc lụa màu xám.

      Bộ quần áo đó khâu cho đệ đệ? Hà lqd nương còn chưa khâu xong hay sao?Như Nương thêu rất nhanh, may quần áo cho nàng và muội muội, chưa tớimột ngày xong rồi mà.

      Có lẽ là vì hôm qua nhìn con lộc lên chưa may xong?

      A Kết lắc đầu, xua những suy nghĩ miên man ở trong đầu, Như Nương cólòng tốt, may quần áo cho bọn họ, nhưng nàng ấy cũng chưa ngàysẽ may xong, có thể, hôm qua, người ta muốn kéo dài lqd thêm ngàythì sao? Có ai để ý thời gia như nàng chứ, người ta cũng chẳng phải nhahoàn trong nhà.

      Trông đệ đệ và muội muội đọc sách tới trưa, A Kết quên chuyện này rồi. Nhưng lúc nghỉ trưa, bỗng nhiên, nàng tỉnh dậy, mở to mắt, thấy Như Nương ngồi quay lqd lưng về phía nàng, giườngcó tấm lụa màu xám, giống như khâu thứ gì đó.

      A Kết còn hơimơ mơ màng màng, hai mắt nửa mở nửa , mở to mắt nhìn lưng của NhưNương, vừa muốn mở lqd miệng, ánh mắt lại dừng ở tấm lụa màu xám.

      Tay áo dài như vậy, vừa nhìn biết là phải may cho đệ đệ, cũng giống may cho chính bản thân nàng ấy.

      Cơn buồn ngủ của A Kết biến mất hoàn toàn, ngơ ngác nhìn Như Nương chằm chằm.

      Làm cho phụ thân? Chắc chắn phải. đề cập tới việc Như Nương làmột nương ở tuổi thành hôn, đưa quần áo cho phụ thân, chắc chắnlà ổn, ngay cả khi báo ân, nàng ấy cũng lqd cần che dấu, lúc tỷ muội các nàng tỉnh may, đợi đến khi các nàng ở đâyhoặc nằm ngủ mới may.

      phải phụ thân, ở thôn này, đại nam nhân mà Như Nương biết cũng chỉ có Mạnh Trọng Cảnh mà thôi.

      Nhưng gần đây, Như Nương ràng chủ động nhắc tới Mạnh Trọng lqd Cảnh, nàng cũng có khả năng biết quần áo Mạnh Trọng Cảnh mặc có kíchthước thế nào...

      Người phía trước bỗng nhiên nghiêng đầu, dườngnhư muốn lấy thứ gì, ma xui quỷ khiến thế nào A Kết lại nhắm mắt lại, muốn để nàng ấy biết mình tỉnh rồi.

      Khoảng hai khắc sau,nhanh chóng đến giờ nàng dậy, A Kết do dự có nên nhắc nhở Như Nương nàng dậy hay , bỗng nàng nghe thấy động tĩnh lqd của người bêncạnh. Nàng lặng lẽ mở con mắt, thấy Như Nương đem quần áo chưa khâuxong, gấp lại, đặt ở bên kia đầu giường, gần lò sưởi, lại dặt quần áomới giặt lên, che kín.

      A Kết chỉ cảm thấy cả người rét run.

      Nếu Như Nương khâu cho Mạnh Trọng Cảnh, mấy ngày nay, nàng ấy che dấu cũng quá tốt rồi.

      Có lẽ, làm cho Mạnh Trọng Cảnh, chỉ vì báo ơn, sợ nàng hiểu lầm nên mới cho nàng?

      Nghĩ lại ngôn ngữ, hàng động nhiều ngày nay của Như Nương, A Kết muốnnghĩ quá xấu về người khác, nhưng cũng có cách nào khi ở chung với Như Nương mà lại coi như có chuyện gì xảy ra.

      Tự nhận bảnthân làm được loại người trong ngoài giống nhau, A kết cốgắng ở trong thư phòng, giảm bớt thời gian ở chung với Như Nương, khôngđể nàng ấy phát ra thay đổi thái độ của nàng.

      Nàng kiên nhẫn chờ, mặc kệ rốt cuộc Như Nương làm quần áo cho ai, mang ra ngoài lúc nào.

      A Kết rất muốn biết, nếu người đó là Mạnh Trọng Cảnh, khi Mạnh Trọng Cảnh nhận quần áo, phản ứng của thế nào.
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 23: Ước hẹn




      Lâm Hiền làm cho conlộc cái lều ở trong sân, mặt là tường, ba mặt còn lại là hàngrào, được dựng lên bằng gỗ, vừa cao lại vừa giam chặt.

      Lâm TrọngCửu vô cùng vui vẻ địa, ngày nào, sớm hay muộn cũng ra bờ sông,vàotrong rừng bẻ cành cây vẫn còn lá xanh cho lộc cái ăn. tính ngàymới tới, con lộc cái muốn ăn gì, sau đó cho nó ăn, nó ăn ngay.Cả nhà đứng ở bên cạnh nhìn, Liễu thị xúc động, con lộc cái vì lộccon ở trong bụng mới cố gắng ăn, nếu , nó chắc chắc ngoan như thế.

      Lâm Hiền cười suy nghĩ kỳ lạ của nàng, lại bị Liễu thị lườm cho cái, ba tỷ muội A Kết cúi đầu cười trộm.

      Hoàng hôn ngày hôm đó, Lâm Trọng Cửu chạy tới bên cạnh A Kết, cầu xin trưởng

      tỷ cùng bé vào rừng.

      A Kết chưa ngẩng đầu nhưng từ chối ngay lập tức: " phải hôm qua đệ cùng Nhị tỷ à? Tìm nó ."

      Lâm Trọng Cửu bĩu môi: "Nhị tỷ tỷ ấy muốn , tỷ ấy lười như thế, cùng đệ mà chẳng làm cái gì, đại tỷ, tỷ với đệ , nếu khôngnương cho đệ đâu."

      A Kết vẫn muốn , đối vớikhu rừng kia, trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, ngẫm lại, trongđầu lại toát lên hình ảnh ngày ấy, nàng bị người khác trêu đùa. LâmTrọng Cửu quấn quýt tới mức khiến nàng biết làm sao, nàng đànhphải khuyên bé tới nơi khác: "Bên cạnh cũng có cỏ, đệ tùy tiện vặt mộtchút đem về nhà là được, việc gì phải vào rừng?"

      Lâm Trọng Cửu lập tức cãi lại: "Cỏ ở gần đây bị trâu bò nhà người ta gặm hết rồi, non, tươi, nó thích ăn!"

      A Kết bị đệ đệ bới móc đến mức phải nở nụ cười, nhưng vẫn như chịuđồng ý, xoay người : "Dù sao ta cũng , đệ xin Nhị tỷ ."

      Lâm Trọng Cửu phồng má uy hiếp nàng: "Tỷ cùng đệ, sau khi đệ về, đệ cho tỷ nhìn nữa!"

      A Kết thèm quan tâm: "Ta hiếm lạ." Trừ phi người nhà thúc épchặt chẽ, nàng chẳng bao giờ sang đó nhìn, con lộc cũng tốt, nghĩ đếnngười đem con lộc tới đây, nàng có hứng thú.

      Làm nũng, chơi xấu cũng dùng được, Lâm Trọng Cửu gấp đến mức chạy quanh A Kết,nhìn thấy trưởng tỷ cúi đầu lqd cười trộm, bé ôm cánh tay nàng để lấylòng, vừa định khuyên, Như Nương từ cửa vào, cười, với bé: "Đạicô nương có việc bận, ta cùng Tiểu Cửu cho, Tiểu Cửu có đồng ýkhông?"

      Nếu là ngày khác, đương nhiên Lâm Trọng Cửu đồng ý, nhưng hôm nay, bé nhận nhờ vả của người khác nên...

      Bé nhìn về phía trưởng tỷ với ánh mắt tội nghiệp.

      A Kết chịu nổi ánh mắt của đệ đệ, với lại cũng thể phiềnngười ngoài dỗ đệ đệ, nàng cũng đứng lên, đỡ vai Lâm Trọng vớiNhư Nương: "Sao dám phiền chăm sóc Tiểu Cửu chứ, nhanh về phòngnghỉ ngơi , ta đưa đệ ấy ." xong, nàng giả vờ tỏ vẻ tức giận,cốc đầu Lâm Trọng Cửu cái, túm bé .

      Như Nương vẫn theo sau bọn họ, lấy lòng: " ra ta muốn ra ngoài chút, đại nương cho ta cùng với?"

      Nàng kiên trì mãi, A Kết lại có lý do gì để từ chối.

      Mang cái sọt, ba người cùng tới sông Bắc Hà.

      Lâm Trọng Cửu bị trưởng tỷ dắt , đôi mắt to nhìn lung tung ở ngườitrưởng tỷ và Như Nương, biết suy nghĩ cái gì.

      Đến chỗven rừng, A Kết để Như Nương chờ, Lâm Trọng Cửu bẻ cành cây xuấthiện ở dưới thân cây, nàng cầm liềm chuẩn bị cắt cỏ. Lâm Trọng Cửu nhìnphía trước, chạy tới bên cạnh A Kết, muốn cho nàng sang bên kia:"Đại tỷ, cỏ ở chỗ kia non nhất, tỷ sang đó cắt !"

      Khoảng cáchcũng xa, đúng lúc A Kết cũng muốn ở cùng chỗ với NhưNương, nhờ Như Nương trông đệ đệ giúp nàng, nàng sang bên kia cắt cỏ.

      Lâm Trọng Cửu cười hắc hắc, túm chặt Như Nương ra xa. Như Nươngnhìn theo bóng lưng của A Kết, trong lòng hiểu, cũng biết nênlàm gì, đành theo Lâm Trọng Cửu.

      tới phía trước, A Kết thảcái sọt xuống, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, nàng buồnbực quay đầu lại, thấy hai người Như Nương và đệ đệ ngược hướngvới nàng, vừa muốn gọi hai người họ đừng quá xa, bỗng nhiên, bóng dáng xuất trước tầm mắt nàng, nàng sợ tới mức xoay người lại đểnhìn, người đó chính là Mạnh Trọng Cảnh.

      còn cảm thấy sợhãi, sắc mặt A Kết lạnh dần, nhìn Mạnh Trọng Cảnh chằm chằm, hỏi: "Huynh bảo Tiểu Cửu đưa ta tới đây?" Ngược lại, thủ đoạn của cũng cao đấy.

      "A Kết, nàng đừng tức giận, ta chỉ muốn gặp nàng, nàng chịu tới cửasau, ta chỉ có thể làm vậy." Khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh tiều tụy, đếnchỗ A Kết.

      A Kết liếc cái, rốt cục cũng , nhưngkhi Mạnh Trọng Cảnh cách nàng ba bước chân, nàng ra hiệu cho dừnglại, quay đầu : "Gặp nhau có gì tốt chứ, lqd ta bảo Tiểu Cửu chohuynh rồi còn gì, hôm ấy, chỉ đứng trước cửa nhà ta lát, thực vào nhà, huynh cần lo lắng."

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng chăm chú: "Vậy vì sao nàng chịu gặp ta?"

      Ngay cả việc vì sao nàng tức giận mà cũng nhìn ra hay sao?

      A Kết mặc kệ , ngồi xuống cắt cỏ, động tác vừa nhanh vừa sắc bén.

      Vị hôn thê đưa lưng về phía mình, Mạnh Trọng Cảnh nhìn thấy mặtnàng, thấy nàng cắt cỏ như có chuyện gì, trong lòng cảm thấyvô cùng khó chịu, im lặng lúc lâu mới nhìn A Kết: "Nghe đemtới con lộc rất đẹp, nàng rất thích, đúng ?"

      Động tác của A Kết ngừng lại lát, quay đầu lại nhìn : "Câu huynh vừa , có ý gì hả?"

      Lòng Mạnh Trọng Cảnh ảm đạm, cũng nhìn A Kết, cúi đầu nhìn xuống dướichân. suy nghĩ hai ngày hai đêm, đau đầu hai ngày hai đêm, đau tớimức tưởng tượng nổi. Chỗ nào cũng bằng người nọ, chỉ có lòng của A Kết, nhưng A Kết muốn thấy , nàng thay đổi rồi,chờ nàng chủ động mở miệng, bằng lqd trước. Nàng tốt nhưvậy, là xứng với nàng.

      "A kết, Triệu công tử có tiềnlại có diện mạo, có thể lấy lòng người khác, nàng động tâm với , bởivậy, nàng lqd muốn nhìn thấy ta, đúng ? Ta biết, từ lúc đầutiên, khi nhìn thấy ánh mắt của , ta nên hiểu rằng, ta là người thôthiển, sao có thể so được với cậu ấm như ? A Kết, nàng muốn từ hônthì lqd hãy cho ta biết, ta..."

      "Huynh muốn từ hôn với ta?"

      Người đứng phía trước từ từ đứng dậy, Mạnh Trọng Cảnh quay đầu , dámnhìn vẻ mặt của nàng, sợ nhìn thấy sung sướng ở trong mắt nàng, "Tathích nàng, đối với nàng, ta biết ta xứng với nàng, nàng..."

      A Kết lẳng lặng nghe , nghe đến đó bỗng nở nụ cười, "Nếu cảm thấykhông lqd xứng với ta, vì sao trước kia lại tặng đồ cho ta, vì sao lạitới cầu hôn?"

      Mạnh Trọng Cảnh nắm tay, ngẩng đầu nhìn nàng, vừamuốn chuyện, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, lqd răng cắn vào môi, cố gắng chịu đựng. ngớ người, nén được đaulòng, lập tức tới, nhịn được muốn tới gần, lau nước mắt chonàng.

      " cần! phải huynh muốn từ hôn hay sao? Vậy huynh với cha ta !" A Kết hất ra, xoay người về. Lqd MạnhTrọng Cảnh túm chặt cánh tay nàng,A Kết vùng vẫy, dũng khí nổi lên, hắnkéo nàng vào trong ngực, ôm nàng chặt, giải thích với nàng: "Khôngphải ta muốn từ hôn, là do nàng, A Kết, nàng lqd thích ta nữa rồi!"

      "Ta thích huynh lúc nào?" A kết vừa khóc vừa mắng ,giãy dụa lqd thoát, nàng nhấc chân đá . Rốt cuộc, coi nànglà cái gì, chẳng qua chỉ gặp lần, lập tức cho rằngnàng chuẩn bị bám cành cao hay lqd sao? Vì sao ngẫm lại xemhắn làm chuyện tốt gì?

      Bởi vì phẫn nộ của nàng, Mạnh TrọngCảnh như được sống lại, vừa vui sướng lại hoang mang, nhìn nàng:"Nếu thích, vì sao nàng chịu gặp ta?"

      đỡ vai nàng, cuối cùng A Kết cũng có thể giơ tay đẩy , Mạnh Trọng Cảnh nắm bàn taynàng rời, vừa bá đạo vừa vô lại, A Kết vùng vẫy được, tứclqd giận đến mức giơ chân, dẫm mạnh: "Ngay cả ta, huynh cũng có thể lqd nhận nhầm, nhìn chằm chằm người ngoài lúc lâu, vì sao taphải gặp huynh?"

      Mạnh Trọng Cảnh trợn tròn mắt, tuyệt đối khôngnghĩ rằng tại vì nguyên nhân này, nhân lúc ngây người, A Kếtdùng sức, đẩy ra, xoay người muốn chạy.

      Mạnh Trọng Cảnh lại kéo nàng quay lại, vội vã biện minh cho mình: "A Kết, nàng nghe ta giải thích, ta..."

      "Đại nương, phải ta rồi sao, hôm ấy, ta mặc quần áo của ,bởi vậy Mạnh đại ca mới hiểu nhầm ta là , ta biết sai rồi, sau này, ta chắc chắn mặc quần áo của ra ngoài nữa, đừngtrách Mạnh đại ca nữa, được ?" giọng bất ngờ chen vào, Mạnh Trọng Cảnh và A Kết đều giật nảy mình, Mạnh Trọng Cảnh phản ứng nhanhhơn, vừa thấy người đến là Như Nương lập tức kết thúc câu chuyện,xấu hổ lui về phía sau vài bước.

      Ngay cả khi buông tay, A Kết cũng tránh ra, nhưng Mạnh Trọng Cảnh bỗng rời , nàng lại cảm thấy vui.

      Chẳng biết từ lúc nào, khi tới gần Như Nương, trong lòng A Kết có mộtlqd chút xấu hổ nào khi bị người khác bắt gặp, chỉ có khó tin.

      Nếu là nàng, khi nhìn thấy hôn phu và hôn thê bí mật gặp nhau, nàng sẽtránh rất xa, Như Nương ngược lại, có thể chạy tới lqd để giải thích cho Mạnh Trọng Cảnh? Nàng dựa vào cái gì mà dám nhúng tay vào chuyệnnày?

      Mạnh Trọng Cảnh lại nghĩ nhiều, xấu hổ, quét mắt mộtvòng nhìn Như Nương, sau đó lại nhìn A Kết, cầu xin: "A Kết, nàng nghethấy chưa, phải ta cố ý nhìn chằm chằm Hà nương đâu, lqd thậtsự là ta nhận nhầm người mà, nàng đừng giận nữa nhé?"

      A Kết để ý , trực tiếp hỏi Như Nương: "Sao lại sang đây?"

      Như Nương bất an, cúi đầu: "Ta nghe thấy giọng ở gần đây, lo lắng đạicô nương gặp chuyện lên đến đây xem sao, lqd sau đó, nghe kỹ, thìra là Mạnh đại ca, định chạy chỗ khác nhưng lại nghe thấy hai ngườicãi nhau vì ta, ta nhịn được mới ra đây giải thích thay Mạnhđại ca. Đại nương, lần đó là lqd hiểu lầm, đừng trách Mạnh đại ca, được ?"

      Mạnh Trọng Cảnh lập tức hùa theo.

      Nhìn nam nhân đứng trước mặt, trong mắt đầy cầu xin, A Kết thểnói cảm giác trong lòng mình lúc này là cái gì, vẫn tưởng rằngnàng lqd trách nhìn Như Nương chằm chằm hay sao? Bây giờ, hắnvà Như Nương lại giống hệt nhau, cùng nhau trách nàng biết đạo lý, đúng ?
      A Kết cười lạnh, cầm liềm thả vào sọt, lời nào, chuẩn bị về.

      Mạnh Trọng Cảnh nhịn được kéo nàng lại, A Kết tránh khỏi tay , nhìn về phía Như Nương.

      Lúc này, Mạnh Trọng Cảnh mới ý thức được chuyện lôi kéo nàng trước mặt lqdngười ngoài là tốt, ngượng ngùng rút tay về, A Kết cho hắncơ hội mở miệng, thẳng tới chỗ đệ đệ.

      Mạnh Trọng Cảnh muốnđuổi theo, Như Nương vài bước, ngăn lại, dịu dàng khuyên nhủ:"Mạnh đại ca, lúc này, đại nương tức giận, huynh về trước ,lqd ta giải thích ràng với đại nương, huynh đừng gấp."

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng, lại nhìn vị hôn thê cũng quay đầu lại,thở dài. Nhưng trong lòng vẫn trộn lẫn vui mừng và quá nhiều lo lắng, chỉ cần lòng A Kết thay đổi, sợ, tìm cơ hội, xin lỗi nàng, chắc chắn nàng hết giận.

      Nghĩ như vậy, gánh nặng tronglòng Mạnh Trọng Cảnh như được trút bỏ, bỗng nhiên phát ra Như Nương chưa cùng A lqd Kết, ngạc nhiên hỏi: "Hà nương, sao ..."

      Mặt Như Nương đỏ bừng, khó xử nhìn , quay đầu lại, với : "Mạnhđại lqd ca, huynh cứu ta, ta còn chưa cảm ơn huynh tốt, hôm đó,lên trấn mua vải, ta muốn may cho huynh bộ quần áo đơn, ngày mai là may xong rồi, đến lúc đó huynh thử xem thế nào nhé?"

      Nàng thểhiện tính cách nữ nhân, lại thủ thỉ thầm, Mạnh Trọng Cảnh cảm tha ấy được tự nhiên, khéo léo từ chối : "Lòng tốt của Hà nương,ta xin lqd nhận, nhưng giữ lại cho bản thân mình , ta..." Sao hắncó thể nhận quần áo của nàng chứ? Sau khi A Kết biết, chắc chắn nàng sẽcàng tức giận, máu ghen của lqd nàng lớn như vậy, liếc mắt cái,nhìn người ngoài nhiều hơn chút mà nàng tức giận như thế rồi.

      "Mạnh đại ca biết chê cười, ta giữa quần áo nam nhân làm cái gì?" Nhưlqd Nương nén giận , nhu mì điềm đạm, giống như làm nũng vớitình nhân.

      Mạnh Trọng Cảnh phản bác được, chính suynghĩ lý do để cự tuyệt, lqd Như Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, bước thêmmột bước, đến gần , dùng ánh mắt lưu luyến rời nhìn , "Mạnhđại ca, ra, ra, ta còn có chuyện muốn cho huynh biết, tốimai, canh lqd hai, ta chờ huynh ở ruộng ngô, nơi mà huynh cứu ta,huynh tới, ta lập tức cho huynh biết, nếu huynh đến, ta sẽđể quần áo ở đó, huynh nhớ tới đó lấy về."

      Bị nàng dùng ánh mắtnhư muốn tạm biệt nhìn , trong lòng Mạnh Trọng Cảnh lqd cảm thấy hốthoảng, nghe giọng của nàng có gì đó bình thường, nhịnđược ngăn nàng lại: "Hà nương, rốt cuộc, có chuyện gì vậy, tại sao lqd được ngay bây giờ? Buổi tối, buổi tối khôngtiện." Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ gặp nhau. Nếu bị người khác nhìn thấy thể nào giải thích được.

      "Nếu Mạnh đại ca cảm thấykhông ổn đừng , chẳng qua Như Nương ăn năn hơn thôi." Như Nương cúi đầu, vòng qua , về.

      Mạnh Trọng Cảnh càng thấy hồđồ, đứng sau lưng nàng, muốn hỏi cho lqd ràng, bỗng dưng NhưNương dừng bước, đỏ mặt với : "Mạnh đại ca, đại nương chưa đixa đâu, ta và huynh ở trong này lúc lâu mà ra, lqd nàng ấysẽ hiểu lầm đó, ta muốn nàng ấy nghi ngờ huynh đâu."

      Mạnh Trọng Cảnh sửng sốt, nhìn về phía trước, ở bên kia, hai tỷ đệ Lâm gia qua sông rồi.

      Nhân cơ hội đó, Như Nương chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến ven rừng, tớilúc lqd đó nàng mới quay đầu lại nhìn : "Mạnh đại ca, tối mai, NhưNương chờ huynh."

      Gió núi thổi hiu hiu, nâng giọng êm áicủa nàng tới tai nam nhân trong mộng, Mạnh Trọng Cảnh nhịn đượclqd chuyển tầm mắt, nhìn về phía trước, chỉ thấy Như Nương chạy chậm,rời , áo hồng váy trắng, bước chân nhàng lqd giống như đoá hoa ởtrong núi bay ngược gió.

      Chớp mắt cái, quên mấtvị hôn thê tức giận chạy , ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của NhưNương, lúc này, ở trong đầu , chỉ còn lời hẹn lúc đêm khuya.

      Rốt cuộc, nàng có chuyện gì muốn cho biết?

      ~

      Khi A Kết ra khỏi cánh rừng, tuy quay đầu lại nhưng nàng vẫn chú ý tới động tĩnh ở phía sau.

      Nơi đó có vị hôn phu của nàng, sao nàng có thể quan tâm?

      Chẳng những vị hôn phu chạy ra, đuổi theo nàng, vẫn ở trong đó vớinữ nhân khác ít nhất nửa khắc. Nàng dắt đệ lqd đệ qua sông, thèmđợi bọn họ ra.

      Bọn họ với nhau điều gì, nàng biết đạo lý, đúng ?

      Lồng ngực giống như bị người chặn lại, thở cũng khó khăn.

      "Đại tỷ, tỷ bị làm sao vậy, tỷ lại cãi nhau với Mạnh đại ca à?" Lâm Trọng Cửu ngửa đầu nhìn nàng, lo lắng hỏi.

      A Kết mím môi, quay đầu nhìn về phía ngọn núi xanh ở nơi xa, muốnrơi nước mắt ở trước mặt đệ đệ, tới khi dừng khóc, mới : " cóchuyện gì, vài lqd ngày nữa là tốt thôi, Tiểu Cửu đừng chuyện nàycho người ngoài nhé. thôi, chúng ta tới nơi khác cắt cỏ." lqdxong dắt đệ đệ nhanh về phía trước.

      Vẻ mặt trưởng tỷ có điều gì đó bình thường, Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn theo nàng.

      Hai tỷ đệ về nhà trước bữa cơm chiều, Lâm Trọng Cửu cho lộc ăn, A Kết đổ nước rửa tay.

      Lâm Trúc tò mò tới, giọng hỏi nàng: "Đại tỷ, phải Hà tỷ tỷ đira ngòai cùng với hai người hay sao, sao nàng ấy lại về trước haingười?"

      A Kết cũng ngẩng đầu: "Nàng ấy làm gì?"

      "Ngồi chờ ở giường thôi, chuyện gì cũng chưa làm." Lâm Trúc nghiêng đầu nhìn nàng,

      A Kết muốn cho Lâm Trúc nhìn mình, hất nước rửa mặt, xoa mặt xong,sắc mặt khôi phục như cũ.

      Buổi tối, khi ăn cơm, ba nương ăn ở trong sương phòng.

      So với trước kia, hôm nay, Như Nương im lặng hơn rất nhiều, Lâm Trúc hỏinàng, lqd nàng trả lời, hỏi, nàng cúi đầu ăn cơm, so với vẻ mặtcười của mấy ngày hôm trước giống như hai người khác lqd nhau vậy,lại càng liếc mắt cái, nhìn về phía A Kết, chút chột dạcũng thể ra ngoài. Trong lòng A Kết cảm thấy rối loạn, cũngkệ nàng, nàng lqd giận lúc ở trong rừng, Như Nương mạo muội nhúng tayvào, lại càng giận Mạnh Trọng Cảnh...

      Vốn có khẩu vị, nghĩ như vậy ánh mắt lập tức trở lên chua xót, A Kết miễn cưỡng, cố ăn xong chén cơm, ra ngoài.

      Lâm Trúc nhìn tấm mành đung đưa, nhíu mày hỏi Như Nương: " Hà tỷ tỷ, rốtcuộc, lúc mọi người ra ngoài xảy ra chuyện gì hả ? Tỷ cho ta biết ."

      Như Nương thở dài, giọng giải thích: "Đến chỗcánh rừng, ta với Tiểu Cửu cùng vặt cành cây, đại nương ở bên kia cắt cỏ, sau đó hiểu sao Mạnh đại ca cũng ở bên đó, hình như haingười ầm ĩ với nhau chuyện gì đó, đại nương lqd luôn, nàng ấy đinhanh quá, chân của ta... đuổi kịp, đành phải về trước, nghĩ kỹlại, chắc đại nương muốn để mọi người biết, lên chomuội."

      Cãi nhau với Mạnh Trọng Cảnh?

      Ngay lập tức, LâmTrúc chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm nữa, đuổi theo lqd trưởng tỷ đẻhỏi, A Kết muốn , Lâm Trúc đến hỏi Lâm Trọng Cửu. Lâm

      Trọng Cửu là người miệng và nghiêm túc, đồng ý chuyệ gì chắc chắnsẽ lqd đổi ý, huống hồ bé biết vì sao hai người lạicãi nhau. Lâm Trúc hỏi ra, nhìn trưởng tỷ đứng bên cạnh hàngrào, lặng lẽ nhìn con lộc, tức giận đến mức muốn lôi Mạnh Trọng Cảnh ra, mắng cho trận.

      Trời tối rất nhanh, từng người ngủ.

      Đêm khuya yên tĩnh, A Kết vẫn mở mắt to.

      Nếu có Triệu công tử, có Như Nương, phải chăng xảy ranhiều chuyện như thế? có thể nhìn lqd trộm nàng, hiền lành, nàngcũng tiếp tục vừa ngượng ngùng lại vừa ngọt ngào trốn , cùng vớihắn mong tháng chín mau tới, nhưng bây giờ...

      "Đại nương, vẫn chưa ngủ à?"

      Tiếng nhàng truyền đến bên tai, A Kết bừng tỉnh, coi như nghethấy. Như Nương, người này, là nàng hiểu nổi.

      NhưNương nằm ngửa mặt, lầm bầm giống như với ánh trăng ở ngoài cửa sổ: "Đại nương, ta biết ta gây thêm cho mọi người rất nhiều phiềnphức, yên tâm, ngày mai là 15 rồi, ngày 16, lqd phải dượng vàdì của tới đây hay sao? Ta chờ bọn họ, nếu bọn họ có tin vềngười thân của ta, ta , để cho và Mạnh đại ca vì ta màgiận dỗi nhau."

      Giọng của Như Nương lung linh mà mờ ảo, lông mi A Kết run rẩy, cuối cùng khép lại.

      Số phận của Như Nương đáng thương, nàng thương xót nàng ấy, nhưng nàngthật muốn giữ nàng ấy ở lại, lqd Triệu công tử khiếnMạnh Trọng Cảnh tin nàng, nàng muốn lại vì Như Nương- mộtnguyên nhân khác mà nghi ngờ Mạnh Trọng Cảnh. Giống như mẫu thân ,phu thê ở chung, có cách nào tốt đẹp mãi mãi. Cũng cãi nhau.Nàng và Mạnh Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, hai người cũng hiểu lẫn nhau, chỉ cần những người xa lạ này rời , chỉ cần nàng và thànhthân, chắc lqd chắn nàng được trải qua những ngày tháng mà nàng mongđợi, giống như cha mẹ nàng, bình yên.

      Khi mắt mở to lần nữa, trời sáng.

      A Kết vẫn dậy sớm nhất, chưa ra khỏi phòng, nghe thấy giọng hưng phấn ở trong viện đệ đệ.

      Bước chân của A Kết từ từ dừng lại.

      Nàng nghĩ ra, hôm nay là ngày 15, người nọ tới đây dạy võ công cho đệ đệ, sau đó, ngày mai, tới nhà nàng làm khách.

      Bởi vì lời hứa rời của Như Nương nên nàng mở lòng hơn chút, nhưng giờ nàng lại cảm thấy mây đen dầy đặc.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 24: Nửa đêm





      Ngày hè chói chang, thời gian thoải mái nhất là lúc sáng sớm và chiều tối khi gió thổi vi vu, mát lạnh.

      Trong nắng sớm mờ mờ, ngựa đen cúi lqd đầu ăn cỏ, Triệu Trầm ngồi lưngngựa nhìn nước sông chảy róc rách theo dòng, nhàn nhã hưởng thụ khoảnhkhắc nhàn nhã nhất trong ngày.

      Cho tới khi Trần Bình và Mạnh Trọng Cảnh xuất đường giao nhau.

      Triệu Trầm cười nghiền ngẫm, cất hà bao trong tay vào tay áo, quay đầu ngựa, lqd nhanh chậm tới con đường giao nhau.

      đitới, Mạnh Trọng Cảnh dừng bước, khi nhìn thấy công tử nhà giàu tới gần,lqd khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh trầm xuống, nhìn khuôn mặt thayđổi chút nào, dùng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng quan sát chính mình,nhìn tiêu sái xoay người xuống ngựa, đứng lqd thẳng người, nhìn hắnphủi áo, ngọc bội màu trắng bên hông hơi lắc lư. Mạnh Trọng Cảnh khônghiểu gì về ngọc, chỉ thấy ngọc bội đó long lanh sáng lấp lánh, nhất định phải là vật phàm.

      Nhìn xong, Mạnh Trọng Cảnh giương mắt nhìn về phía nam nhân, chờ đối phương ra ý đồ của bản thân.

      Triệu Trầm liếc mắt ra hiệu cho Trần Bình, Trần Bình nhanh chóng chỗ khác.

      Lúc này, Triệu Trầm mới với Mạnh Trọng Cảnh: "Mạnh huynh có nhìn thấy con lộc ta đưa cho A Kết ?"

      Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt tay, lạnh giọng nhắc nhở: "A kết là vị hôn thê củata, Triệu công tử thân cũng chẳng quen với nàng ấy, mong Triệucông tử đổi cách lqd xưng hô ."

      " thân cũng chẳng quen? Xem ra A Kết vẫn nhẫn tâm cho huynh biết, vậy để ta cho mà biết."

      Triệu Trầm nở nụ cười, xoay người nhìn về phía thôn trang ở bên kia: "Lần đó, ở thư phòng, ta đề cập chuyện kết thân với A Kết, có thể là ta nhịn được lqd nên mạo phạm nàng, nàng đồng ý ngay lập tức, bảo là muốn suy nghĩ lúc. Mấy ngày trước, ta tới đó, hiển nhiên là nàng nghĩ thông suốt, tự mình ra mở cửa cho ta, nhân cơ hội đó, nàng đãđồng ý với ta. Mạnh huynh, ta nhiều lqd như thế, chắc huynh cũnghiểu rồi, A Kết là người lương thiện, muốn chủ động từ hôn vớihuynh, nàng ấy sợ huynh chịu nổi, ta liền thay nàng ấy làm kẻ ácmột lần, ta khuyên huynh hãy làm người thức thời, chủ động từ hôn ,như vậy tất cả mọi người vui vẻ. Huynh yên tâm, ta cướp đoạtnhân lqd duyên của huynh, huynh đòi tiền, muốn mỹ nhân, cứ việc mởmiệng, ta được làm được."

      câu, Mạnh Trọng Cảnhcũng tin. Vì bị bắt nạt, A Kết khóc đau lòng tới mức ấy, nàng sợhắn cần, vì Như Nương lqd mà nàng ăn dấm, nàng xinh đẹp đáng ,sao nàng lại có thể đồng ý với chứ?

      "Huynh tin?" TriệuTrầm cười hỏi, "Vậy huynh có biết, ngày mai, dượng và dì A Kết tớiđây hay ? Huynh lqd cảm thấy bọn tới đây là vì cái gì? Họ sẽcoi trọng đứa con rể cũ như huynh hay coi trọng người con rể mới là ta?Nhưng mà huynh tin cũng lqd chẳng sao, đến lúc đó ta với huynh đứng chung chỗ, ta tin tưởng người thân trong nhà A Kết cho sựlựa chọn sáng suốt nhất..."

      Lời còn chưa dứt, Mạnh Trọng Cảnh đãvung quyền lao tới, người này hết lần này tới lần khác khiêu khích , còn nhịn được phải là người!

      Triệu Trầm nghiêng người tránh , trong mắt toàn châm chọc: "Huynh lqd phải đốithủ của ta, ta khuyên huynh, đừng rước nhục vào thân."

      Sao MạnhTrọng Cảnh có thể nghe, mắt đỏ lừ, tiếp tục vung quyền. Triệu Trầm cườilạnh, lắc mình quay lại, khuỷu tay nện vào lưng Mạnh Trọng Cảnh, độ mạnh của cú lqd đánh hoàn toàn hợp với bóng dáng gầy yếu của , Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy lưng mình đau buốt, khi hoàn hồn bản thân đãquỳ rạp mặt đất.

      Triệu Trầm cũng thừa thắng xông lên,đứng ở bên, từ cao nhìn lqd , giọng trong trẻo, lạnhlùng hoà cùng tiếng nước ở cách đó xa, êm tai lại tàn nhẫn: "MạnhTrọng Cảnh, cho ngươi biết, đừng ngươi và A Kết địnhhôn, ngay cả khi ngươi lqd cưới nàng làm vợ, ta cũng có cách chiếmlấy nàng ấy. Nếu ngươi muốn sống cuộc sống yên ổn, đừng làm tròcười ở trong thôn, tốt nhất là ngươi nhanh lqd chóng kiếm nữ nhânthành , lấy về nhà, nếu ta ngại chơi đùa cùng ngươiđâu."

      Hai tay Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt, cầm hai viên đá vụn, giọng đầy căm lqd hận: "Ngươi sợ ta hết những chuyệnngươi làm cho Lâm thúc hay sao?"

      Triệu Trầm nở nụ cười, xoayngười, tới gần con ngựa, vừa xoa xoa bờm ngựa vừa nhàng như đangnói chuyện lqd phiếm: " tới chuyện bọn họ có tin ngươi haykhông nhưng ngươi nhẫn tâm để A Kết thân bại danh liệt hay sao, ngươi cứ . Trong mắt ngươi, A Kết là thanh mai trúc mã, với ta, nàng chỉlà mỹ nhân hiếm có. Chỉ cần nàng còn sống, lqd ta cướp nàng, nếunàng chịu nổi nhục nhã mà tự sát, ta cũng chả tổn thất gì."

      "Tên súc sinh nhà ngươi!" Mạnh Trọng Cảnh đứng dậy, đánh về phía Triệu Trầm.

      Triệu Trầm trốn cũng thèm trốn, trước khi tay của đối phương chạm vàolqd tay , vươn tay bắt lấy tay Mạnh Trọng Cảnh, dùng sức mộtchút, Mạnh Trọng Cảnh cũng chẳng có cách nào để lao tới. So sánh với vẻmặt phẫn nộ của Mạnh Trọng Cảnh, có thể , khuôn mặt Triệu trầm lạicực kỳ bình tĩnh, lát lqd sau, hất tay Mạnh Trọng Cảnh, khi Mạnh Trọng Cảnh lảo đảo đứng vững, Triệu Trầm mở miệng: "Đứng ở đây đấu võmồm với ta, bằng nhanh chóng về nhà tìm mối hôn khác ,thà rằng ngươi cần A Kết trước, còn hơn là nàng cần ngươi,đúng ?"

      Mạnh Trọng Cảnh dùng ánh mắt giống như muốn giết người để nhìn .

      Triệu Trầm lơ đễnh, nắm dây cương định , bỗng nghĩ đến điều gì, xoay ngườilại, cười cười, cầm vật từ trong tay áo, đưa tới trước mặt MạnhTrọng lqd Cảnh: "Ngày ấy, khi A Kết mở cửa cho ta, nàng ấy đưa cho tatín vật định tình đó, Mạnh huynh yên tâm, A Kết dịu dàng lại xinh đẹpnhư thế, sau khi gả cho ta, ta thay ngươi đối xử với nàng tốt."

      Tay thon dài trắng nõn, ngón cái và ngón trỏ cầm sợi dây, phía dưới làmột cái hà bao xinh xắn tinh xảo, tơ lụa màu thiên thanh (xanh da trời), thêu bụi Diệp Lan vô cùng sống động.

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn chằm chằm bụi hoa lan, A Kết thích hoa lan nhất, cũng thích thêu hoa lan vào những vật bên người.

      "Nhìn chưa?" Triệu Trầm từ từ thu tay lại, cất hà bao vào trong ngực, liếc mắt lqd cái, nhìn Mạnh Trọng Cảnh bằng ánh mắt sâu xa, dẫn ngựa rời .

      Mạnh Trọng Cảnh ngơ ngác đứng đó, nhìn theo bóng . Rấtnhanh, thấy Lâm Trọng Cửu chạy tới, thấy , Lâm Trọng Cửu chào từ xa, sau đó, bé được lqd người nọ ôm lên ngựa, phóng ngựa, chạy dọctheo bờ sông, bờ sông trống trải, tiếng cười thanh thúy của bé dầnvang ra xa.

      Nghe, lòng Mạnh Trọng Cảnh như tro tàn. Cầm thú sao, khoác da người, mọi người trong Lâm gia đều thân thiết với .

      Mạnh Trọng Cảnh thất hồn lạc phách về.

      lên dốc thoai thoải, nhìn về phía hậu viện của Lâm gia, muốn tìm AKết để hỏi ràng, lại nhớ nàng vẫn tại giận .

      Tối hômqua, bởi vì nàng tức giận mà vô cùng vui mừng, ngẫm lại, tại sao Như Nương chuyện ràng như thế mà nàng vẫn cố tình gây , có phảinàng lqd muốn dùng cách này để ép buông tha cho nàng? Ngày hôm quahắn muốn từ hôn, nàng giống như linh tinh, bảo tìmphụ thân của nàng mà từ hôn...

      Chắc là đâu, nươnghồi bé hay chơi trốn tìm với , khi nhìn thấy quần áo bị rách, cônương ấy cầm về nhà, lqd nhờ nương vá cho , chắc chắn nàng khôngthể có tâm tư như thế.

      Nhưng nàng trưởng thành rồi, trời sinh,nàng xinh đẹp, nàng được công tử lqd nhà giàu để mắt tới, có lẽ có thể trở thành người duy nhất của nàng, nhưng sợ giữđược lòng của nàng.

      Nếu cũng có bạc, nếu...

      Đúng làhắn có, chỉ là tên thô kệch làm việc dưới đồng ruộng, khilqd nàng đồng ý gả cho , bắt đầu nằm mơ, nhưng lúc này, nêntỉnh mộng rồi.

      Sau khi về đến nhà, Mạnh Trọng Cảnh vào tân phòng, nhắm mắt lại, nằm cạnh lò sưởi đặt gần đầu giường, nghĩ lại từng chútviệc của mấy năm nay, nghĩ đến lqd chuyện ngọt ngào cười, cườitươi biến thành cười khổ. Cơm trưa, đệ đệ gọi , muốn ăn,cơm chiều, phụ thân tự mình tới gọi , Mạnh Trọng lqd Cảnh muốnđể người nhà phải lo lắng, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, nhưng ăn có chút khẩu vị nào cả.

      Sau khi ăn xong, chuyện phiếm, phụ thân Mạnh Trọng Cảnh bảo , ngày mai, khi tới Lâm gia hãy mặc bộ quần áo kia.

      Mạnh Trọng Cảnh sửng sốt, nghĩ tới dượng và dì của A Kết. Chu gia là nhàgiàu ở trấn , mặc tơ lụa đeo vàng đội bạc, đặc biệt là dì của A Kết, rất thích mang lqd quần áo, trang sức cho hai chị em A Kết. Bọn họkhông coi thường , nhưng mỗi lần tới đó làm khách, cũng khôngbiết nên cái gì, Lâm Hiền quan tâm chuyện với , nhưng lạikhông biết quan tâm này lại khiến chịu nổi.

      Có lẽ, nên tỉnh lại, từ đầu tới cuối, chưa từng xứng với A Kết, phải là người chung đường với bọn họ.

      Trong lòng đau đớn, sau khi trở lại tân phòng, Mạnh Trọng Cảnh lấy ra vòlqd rượu được chuẩn bị cho lễ thành thân. Nhìn chằm chằm đàn khẩu, đầuđau như muốn nứt ra, cuối cùng nhắm mắt lại, lqd ngửa đầu uống rượu. buông tha, nên thành toàn cho nàng, nàng xinh đẹp như thế, nàng nên làm thiếu nãi nãi sống cuộc sống an nhàn sung sướng, lqd phải theo chịu khổ, vất vả. sao, nên cưới người có dungnhan bình thường...

      Trong đầu bỗng lên gương mặt.

      Mạnh Trọng Cảnh ngớ ra, ném vò rượu ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, vầng trăngtreo cao, nàng nàng đợi lúc canh hai, lqd nàng là nữ tử độcthân, dám tới ruộng ngô lúc nửa đêm hay sao? Rốt cuộc, nàngmuốn với cái gì?

      Mạnh Trọng Cảnh yên tâm, lặng lẽ ra khỏi cửa.

      Lâm gia.

      A Kết lại mất ngủ.

      biết bởi vì như dự đoán, ngày rồi mà Mạnh Trọng Cảnh vẫn lqdkhông tới tìm nàng hay bởi vì ngày mai, người nó lại tới nhà nàng làmkhách, trong lòng nàng cảm thấy rất bất an, đủ suy nghĩ lăn qua lộn lại, sắp bị hành hạ lqd đến chết. A Kết cầm chăn trải giường, muốn bản thânbình tĩnh lại, nhưng được, nhắm mắt lại, trong đầu, lqd khuôn mặtcủa hai nam nhân thay nhau xuất liên tục, ngẫu nhiên cũng có hìnhảnh Như Nương, nàng và Mạnh Trọng Cảnh đứng chung chỗ, cùng nhau lqd trách nàng.

      Nước mắt trào nơi khóe mắt, A Kết để ý đến, mặc cho nước mắt chảy vào tai, lạnh dần.

      Người nằm bên cạnh bất ngờ ngồi dậy.

      Hơi thở của A Kết ngừng lại.

      Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy Như Nương cẩn thận mặc quần áo rồi xuốnggiường, hình như nàng ấy còn cầm thứ gì, A Kết dám quay đầu lạiđể nhìn, nghe lqd chăm chú, thấy Như Nương nhàng mở cửa, rangoài, lặng yên tiếng. Chắc chắn Như Nương ra khỏi lqd cửaphòng, A Kết quay đầu lại, mượn ánh sáng của ánh trăng, thấy baoquần áo lúc chiều Như Nương đặt ở đầu giường gần lò sưởi đâu nữa.

      Chẳng lẽ nàng ấy định rời lúc nửa đêm?

      A Kết tin Như Nương có lá gan lớn như vậy, hơn nữa nàng ấy hoàntoàn lqd cần phải làm thế, phải nàng ấy còn chờ dượng mangtin tức về hay sao?

      Nhưng nàng ấy mang bao quần áo làm gì?

      A Kết nhíu mày, bỗng nhớ ra tối hôm qua Như Nương ở với Mạnh Trọng Cảnh nửa khắc, rốt cục bọn họ gì?

      A Kết lại nghĩ đến bộ quần áo kia, suy nghĩ bùng lên, cuối cùng nàng cũng ngồi yên, lặng lẽ mặc quần áo.

      Ngày 15, ánh trăng dát vàng như ánh chiều tà, bóng người cảnh vật ở tronglqd viện vô cùng ràng. A Kết trốn ở cửa, thấy Như Nương rón ra rónrén ra cửa lớn, chạm vào hàng rào làm cho con lộc cái, phát ra tiếngđộng rất , người ngủ say khó có thể phát . Ngoại trừ những lúc ngắm đèn với cha mẹ, A Kết rất ít lqd khi ra đường vào ban đêm, nàng hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng, tò mò và nghi ngờ chiến thắng nỗi sợ hãi, nàng cắn cắn, kéo dài bước chân đuổi theo Như Nương.

      Lúcnày là canh hai, trong thôn vô cùng yên tĩnh, chỉ tiếng ếch và côn trùng kêu vang. Ở phía trước, Như Nương rất lqd nhanh, A Kết theo nàng, mãi đến khi tới bên cạnh ruộng, hai bên đều những cây ngô cao lớn nhưngười, bóng đen lay động, cuối cùng A Kết cũng thấy hơi hối hận. Nếu Như Nương quyết định suốt đêm, nàng cũng thể cứ theo lqd nàngấy được, đến lúc đó chỉ có mình nàng, nàng dám đường lúc nửa đêm haysao?
      Nhưng nàng cũng ra đây rồi, giờ mà về, chẳng phải hối hận hay sao?

      A Kết nhịn được bước nhanh hơn,kéo gần khoảng cách với Như Nương, tốt xấu gì nàng cũng sợ như thế.

      tới lui, đến trước ruộng ngô nhà mình, Như Nương ở phíatrước bỗng nhiên dừng bước, A Kết vội vàng trốn sang bên cạnh, cách NhưNương lqd khoảng trăm bước chân. Bên trái là ruộng ngô xa tắp, A Kết càng thấy sợ, nhưng khi nghe thấy tiếng Như Nương lqd gọi khẽ "Mạnh đại ca", sợ hãi bị thay thế hoàn toàn bở kinh ngạc và bàng hoàng,nàng nắm chặt vạt áo, thể tin nổi, nhìn bên kia chằm chằm.

      Mạnh Trọng Cảnh ở đây được lúc, nghe thấy tiếng Như Nương gọi , ra. Nhìn trái nhìn phải kỹ, sau đó lqd hoang mang hỏi cônương đứng dưới ánh trăng: "Hà nương, rốt cuộc, có chuyện gì muốnnói với ta? , đem theo tay nải đựng quần áo làm gì?"

      Nhìnthấy , Như Nương để lộ vẻ mặt vui mừng, sau đó cười chua sót, cúi đầu : "Ta ở đây lâu như vậy, gây thêm rất lqd nhiều phiền phức cho Mạnhđại ca và đại nương, cho nên muốn rời . Mạnh đại ca, đêm nay chắclà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau... Ta may cho huynh bộ quầnáo, ngươi mắc thử xem, tốt xấu cũng để cho ta yên tâm mà lên lqd đường." xong, Như Nương đặt tay nải đựng quần áo lên mặt đất, mở ra.

      Mạnh Trọng Cảnh hoàn toàn ngơ ngác, " muốn đâu?"

      Như Nương cầm quần áo lên, dịu dàng: "Về Dương Châu, tốt xấu gì nơi đó cũng là quê hương của ta. Mạnh đại ca, huynh cởi bộ quần áo huynhđang mặc lqd người ra , thử cái này xem sao."

      Mạnh Trọng Cảnh động đậy tý nào, nhíu mày hỏi: " muốn , vì sao đợi tới lúc bình minh rồi hẵng ?"

      Như Nương thở dài: "Lâm thúc, Lâm thẩm đều là người lương thiện, ban ngàyđi, lqd chắc chắn bọn họ giữ ta lại, ta sợ mình lại mềm lòng ở lại,lại gây thêm phiền phức cho Mạnh đại. Mạnh đại ca là quân tử, ta tinrằng đại nương cũng tin lqd huynh, chẳng qua nàng ấy quá để ý tớiMạnh đại ca, dễ hiểu lầm, ta nên thôi."

      Nhắc tới A Kết, tronglòng Mạnh Trọng Cảnh chua sót, cũng gì thêm. Như Nương đượchắn cứu, nếu từ hôn với Lâm gia, Như Nương ở bên đó lqd chắc chắn càng thêm xấu hổ, bằng rời , nhưng nàng chỉ là yếuđuối, sao có thể để nàng rời lúc nửa đêm?

      Mạnh Trọng Cảnhmuốn giữ người ở lại, Như Nương bước thêm bước, tới lqd gần :"Mạnh đại ca, Như Nương chỉ có mong ước duy nhất, muốn nhìn thấyhuynh mặc bộ quần áo này, huynh đồng ý với ta, được ?"

      Trăng trong như nước, nương ngửa đầu, khuôn mặt đẹp đẽ, trong mắt chưa đầy nước mắt, lòng Mạnh Trọng Cảnh lqd mềm nhũn, kìm lòng được, nhậnquần áo, ", làm phiền rồi, vậy chờ ở đây, ta vào trong thay." xong, xoay người .

      Lúc này, Như Nương ôm chầm lấy , dự đoán được bị nàng ôm, khi Mạnh Trọng Cảnh phản ứng kịp, Nhưlqd Nương dán mặt lên lưng , vừa khóc vừa : "Mạnh đại ca, đểcho Như Nương hầu hạ huynh lúc được ? Huynh biết đâu,ngày ấy được huynh cứu, lqd bị nhìn hết thân thể, Như Nương nhận định huynh rồi, muốn sống với huynh cả cuộc đời, lại nghĩ rằng Mạnhđại ca định thân. Đại nương xinh đẹp như thế, Như Nương tự biếtlqd mình bằng, cố gắng cắt đứt tâm tư, về đó, huynh nhận nhầm talà đại nương, nhìn ta chằm chằm, ta rất vui mừng, cứ hi vọng người mà Mạnh đại ca nhìn là ta."

      Mạnh Trọng Cảnh như bị sét đánh, cho tới bây giờ, cũng nghĩ rằng, Như

      Nương thích .

      "Mạnh đại ca, như nương thích Mạnh đại ca, thích đến mức ghen tị, đến mức muốn tranh giành huynh với đại lqd nương, thích đến mức NhưNương tình nguyện làm nô tỷ cho đại nương chỉ vì muốn được bên cạnhMạnh đại ca. Nhưng đại nương quá tốt, ta lqd thể làm loạichuyện như thế được, tiếp tục ở đây chỉ thêm đau lòng thôi, cho ta mớiquyết định . Mạnh đại ca, ta xin huynh thích ta, chỉ xin huynhđể ta lqd được hầu hạ huynh lúc, được ?"

      Trong lòng Mạnh Trọng Cảnh rất loạn, biết nên thế nào với nàng, tuy nàngnghèo túng, nhưng cũng xuất thân từ nhà giàu, sao có thể để mắt tới ?

      Như Nương chuyển người, đứng trước mặt , ngẩng đầu nhìn : "Mạnh đạica, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta thay quần áo giúp huynh. NhưNương lqd có may mắn gả cho Mạnh đại ca, chỉ mong có thể hầu hạMạnh đại ca lần như thế thôi."

      Mặt nàng đẫm nước mắt, như hoa đào gặp mưa, mạnh Trọng Cảnh xem nán lại,

      căn bản vô pháp cự tuyệt.

      Như Nương nở nụ cười cảm kích, nâng bàn tay ngọc thon thon, cởi áo giúphắn. Ngày hè, quần áo mỏng manh, cởi áo lqd ngoài, lồng ngữ rắn chắc của nam nhân ra, trộn lẫn mùi mồ hôi với mùi rượu nhàn nhạt, MạnhTrọng Cảnh đều nghe thấy được. xấu muốn lùi người lại, Như Nương đãkéo , lời lqd nào, chỉ lắc đầu khó xử. Mạnh Trọng Cảnhkhông thể chờ nàng cởi tiếp, dám nhìn Như Nương, quayđầu nhìn về phía ruộng khác, nhưng khi bàn tay Như Nương chạm phải người , lqd đụng chạm lần khiến hô hấp của thêm nặng nề lần,Mạnh Trọng Cảnh dần cảm thấy chịu nổi, cả người căng thẳng.

      "Mạnh đại ca, huynh nhắm mắt lại , Như Nương còn muốn tặng cho huynh mộtlqd thứ nữa." Như Nương cầm áo ngoài của nam nhân áo thả xuống đất, cúiđầu .

      Hầu kết Mạnh Trọng Cảnh giật giật, giọng khàn khàn:"Ta thử quần áo trước, sau đó tiếp, được ?" Cánh tay để lqdtrần ở trước mặt nàng, rất khẩn trương.

      Như Nương lắc đầu,giọng trầm thể nghe: "Mạnh đại ca nhanh lqd nhắm mắt lạiđi, dù sao ta cũng nhìn hết rồi, huynh còn xấu hổ cái gì?"

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn nương cúi đầu che giấu, nắm tay chặt, nhắm mắt lại.

      Nhắm mắt lại, tai còn có thể dùng, sau lúc im lặng, nghe thấy đượctất lqd cả mọi thanh, nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống, loáng thoáng đoán được chuyện gì, lại thể tin được, mãi tới khi cơ thểnữ nhân mềm lqd mại áp vào người , giật mình mở mắt, vươn tay đẩy nàng: "Như Nương, làm cái gì vậy?" Cảm nhận làn da nàng tinh tế trơn bóng, lập tức buông ra, muốn lui về phía sau, Như Nương lạilqd ôm chặt rời, đứng vững cái, ngửa mặt ngã xuống.

      Như Nương ngã người , Mạnh Trọng Cảnh còn chưa kịp hoàn hồn, nàngđã vươn tay chạm vào người , giống như vô tình lại dường như cố ý,hơi thở Mạnh Trọng Cảnh trở lên rối loạn, Như lqd Nương lại dường khôngbiết, vòng tay ôm cổ nam nhân, bàn tay mềm xoa khuôn mặt của , dịudàng lời lqd : "Mạnh đại ca, đời này Như Nương chỉ thích mộtnam nhân, người đó chính là huynh, đáng tiếc ta và huynh hữu duyên vôphận... Trước khi , Như Nương muốn đem lần đầu tiên của bản thân choMạnh đại ca, sau khi về Dương Châu, ta xuống tóc làm ni , ThanhĐăng Cổ Phật*. Mạnh đại ca, huynh thanh toàn ta cho ta chứ, huynh yên tâm, việc này tuyệt đối lqd có người thứ ba biết đâu, đại cônương đau lòng."

      *Thanh Đăng Cổ Phật: học theo gương đức phậy ngày xưa, bỏ tất cả để theo con đường tu hành

      Mạnh Trọng Cảnh mới 18 tuổi, tuổi mạnh mẽ nhất của cuộc đời. Lúc trướclại uống rượu, lúc mới gặp Như Nương, dường như thể khốngchế được mà nổi lên phản ứng, lúc này lại bị nàng lqd trêu chọc như thế, gần như đè nén được, cố gắng chịu đựng, kìm nén câu:"Như Nương, đừng như vậy..."

      Còn chưa xong, bị Như Nương nâng mặt, chặn miệng.

      Mạnh Trọng Cảnh giơ tay đẩy nàng, lại chạm phải vòng eo nhắn, mảnh khảnh của nữ nhân, lần này có quần áo ngăn cách, lại càng thêm chấnđộng lòng người.

      Nữ nhân quấn quýt như linh xà, cổ họng bật ra thanh, tất cả đều khiến Mạnh lqd Trọng Cảnh hoa mắt thần trí mơ hồ, đến khi Như Nương muốn đứng dậy, lại nhịn được mà đuổi theo. NhưNương kêu khẽ tiếng, ngã xuống đất, tay vẫn ông cổ như cũ, đôimắt rưng lqd rưng, tình ý miên man. Mạnh Trọng Cảnh thuận thế đè lênngười nàng, người áp người, cả người như rơi vào đám mây, lý trí triệthoàn toàn biết mất, bản năng bùng cháy.

      mất A Kết, khó cóđược nữ nhân thích như thế, nàng cần có tiền có bạc, cần danh phận, sao có thể bỏ qua nàng?

      Dục vọng lại sinh thương tiếc, Mạnh Trọng Cảnh thở gấp cầu xin nàng: "Như Nương, Như Nương, đừng , ta cưới nàng."

      "Cưới ta? Mạnh đại ca, huynh cần phải thế, là Như Nương cam tâm tìnhlqd nguyện dâng cho huynh, ngươi cần phải những lời hay để anủi ta."

      " phải, ta muốn cưới nàng, Như Nương, nàngyên tâm, ta lấy của nàng, chỉ cần nàng ghét bỏ ta,ngày mai ta lập tức cưới nàng."

      ", hề ghét bỏ huynh,nhưng mà, đại nương sao... Á..." Nam nhân xâm nhập cách bấtngời, Như Nương nhíu màu, đau đớn, lại kiên cường nhẫn lqd nại, dùngnhững thủ đoạn học được siết chặt rời, săn sóc đón chào.

      Mạnh Trọng Cảnh điên rồi, bị nữ nhân ép cho phát điên, cũng bị khổ sở ởtrong lòng hành hạ cho phát điên. lqd muốn nhìn thấy nữ nhânmà chiếm được, bởi vậy tận tình chiếm đoạt người con gáinguyện ý nằm dưới thân , "Như Nương, Như Nương, nàng tốt, thậttốt..."

      Nữ nhân khóc ròng, ngấm ngầm chịu đựng, giọng namnhân khàn khàn, lqd tiếng tiếng, truyền vào tai A Kết vô cùng ràng.

      A Kết xoay người, từng bước , về nhà, trước mắt mơhồ, nhìn thấy lắm, may là con đường này coi như bằng phẳng, đến mức bị trượt chân.

      tới lui, thanh ở sau lưngcũng còn nghe thấy, cuối cùng, nàng lqd cũng nổi, tựa vào thân cây từ từ trượt xuống, hai tay che mặt.

      Vì sao lại như vậy.

      là vị hôn phu của nàng cơ mà, sao lại có thể hứa hẹn cưới người khác, sao lại có thể cùng người khác...

      Trong bụng nóng lên, A Kết che ngực, khó chịu, nôn khan. Bóng dáng hai ngườiđó lqd chồng lên nhau dường như vẫn hiển ở trước mắt, giọng nóiquen thuộc mà xa lạ vẫn văng bên tai, A Kết thu lại khó chịu ở tronglòng, muốn nghĩ tới chuyện gì, chỉ có thể thu mình, ngồi lqd khócdưới bóng cây.

      Khóc khóc, biết khóc mù mờ lqd ngỡ ngàngbao lâu, từ xa vang lên tiếng bước chân, A Kết che miệng lại, đểbản thân phát ra thanh, thấy người nọ từ từ đến gần, đường, ở sau lưng lqd nàng rồi dần dần xa. A Kết che miệng, quay đầu lại,dưới ánh trăng, nam nhân có thân hình cao lớn, lưng vịcô nương, họ về phía thôn. Lqd Ánh trăng kéo dài bóng dáng của haingười, gió đêm nhàng thổi, truyền tiếng , nũng nịu của nữnhân.

      Nàng nhìn bóng dáng của Mạnh Trọng Cảnh dưới ánh trăng, đứng vững vàng, khi mấy tuổi, cũng từng lqd cõng nàng ở lưng, giống như vậy!

      "A kết, quả táo này cho muội, quả này to nhất đấy."

      "A Kết, nàng xinh đẹp."

      "A Kết, ta muốn đến nhà nàng cầu hôn, có thể chứ?"

      "A Kết, chỉ còn bốn tháng nữa thôi..."

      Thanh mai trúc mã, cuối cùng, nàng vẫn thể gả cho , khi cách thờigian thành thân chưa tới ba tháng, chính lqd miệng đồng ý cướingười khác, muốn người khác ngay trước mặt nàng.

      cần nàng nữa.

      A Kết ngồi cạnh ruộng, bởi vì ruộng hoang có người, bởi vì lúc nàykhông có lqd người nhà ở bên người, nàng buông thả, để cho bản thân khóc thành tiếng, khóc cho những lúc nàng và cùng qua, khóc cho những mong đợi mà nàng thực được, khóc cho tất cả lqd những uất ức của nàng.

      Đứng sau lưng nàng, ở mội nơi xa, cả người Triệu Trầm mặc bộ quần áo đen, tựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn trăng lqd rằm.

      muốn cưới nàng, ngày đó nhất định tới, nhưng mà, khi thấy nàng coloại, ngồi trong bóng đêm, nhìn nàng khóc lqd ngừng, khóc đến mứcđứt ruột, ngực cũng ngột ngạt, lần đầu tiên, ngột ngạt như vậy, ngột ngạt đến mức lqd nhịn được, muốn tới ôm ấp nàng, để chonàng khóc nữa.

      có lỗi với nàng, nhưng đảm bảo, hắnnghe nàng khóc như thế, lần là lqd đủ rồi, sau khi thành thân, hắntuyệt đối trêu chọc khiến nàng phải khóc.

      Cái gì cũng có thể cho nàng, bảo vệ nàng tốt, nhìn nàng vì , nở ra đoá hoa lan đẹp nhất.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :