1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 15: Tình địch




      Lâm Trúc dần pháthiện ra vấn đề, từ sau khi Triệu công tử đến nhà làm khách, mỗi khinàng muốn kiếm cớ lặng lẽ chuyện với đệ đệ, trưởng tỷ đều lại gần để nghe.

      Hai lần tiên tiếp rồi.

      Lâm Trúc ngốc, nàngcũng cảm thấy trưởng tỷ ngốc, nhất định là từ lúc nào, trưởng tỷđã nhìn ra, nàng tò mò chuyện của Triệu công tử. Có lẽ, số lần nàng khen Triệu công tử quá nhiều, lqd trưởng tỷ cho rằng nàng có ý với Triệucông tử, giám sát nàng chặt chẽ tránh việc nàng liều lĩnh phạm sai lầm?

      Lâm Trúc rất muốn cho trưởng tỷ biết để tỷ ấy yên tâm 100%. nóitới lqd chuyện Triệu công tử lớn hơn nàng năm tuổi, nhìn cách đơnthuần, khuôn mặt Triệu công tử lạnh như tấm băng, nàng cũng thíchhắn. Những người mặt lạnh đều là loại bá đạo, nàng muốn cưới xonglại phải dỗ tướng công cẩn thận đâu, phải gả cũng phải gả chongười đàn ông tốt, tươi cười ôn nhu, lqd trăm y ngàn thuận như dượng đối với dì. Nhưng Lâm Trúc biết mình , trưởng tỷ cũng tin, bởi vậy khôn ngoan tránh gặp đệ đệ hôm đệ ấy học võ lqd công, chuẩn bị hôm sau tìm cơ hội.

      A Kết giám sát nàng chặt chẽ. Muội muội hếtăn lại nằm, tâm tư nhiều như quỷ, nàng có bài học kinh nghiệm, có khả năng khiến nàng lại gặp rắc rối. Lqd Muội muội cực kỳthông minh, tìm mọi cớ để đánh lừa nàng, A Kết muốn lqd đối đầutrêu chọc khiến muội muội nghi ngờ, nhưng nàng cũng có cách của mình.Khi Lâm Trúc tránh nàng, nàng liền giám sát đệ đệ, muội muội cũng khôngthể vào nhà vệ sinh cũng túm đệ đệ theo, đúng ?

      Dù saoLâm Trùng Cửu cũng chỉ là đứa bé, nhìn ra hai tỷ tỷ "'lục đục với nhau", chỉ có cảm giác kỳ lạ, dường lqd như chỉ cần bé ở nhà, tính buổi tối ngủ, hai tỷ tỷ, là chẳng có ai ở bên cạnh bé, hoặc là đều đứng ở trước mắt bé. Có mấy lần bé nhìn thấy ánh mắt của nhị tỷ, vừa muốn ra ngoài, đại tỷ gọi bé lại.

      Hôm đó, Triệu đại calại hỏi bé chuyện lqd trong nhà, Lâm Trùng Cửu : "Đại tỷ và nhị tỷhình như giận nhau, rất nhiều lần đệ thấy nhị tỷ lườm đại tỷ."Triệu đại ca đối xử với bé tốt, bé coi như người nhà.

      Triệu Trầm yên lặng nghe, khóe môi hơi cong lên, giống như tận mắt nhìn thấy hai tỷ muội nhà họ Lâm đùa nhau.

      Nàng có thể đoán ra muội muội gây họa, xem ra nàng cũng ngốc.

      Tính lại, cũng 9 ngày rồi, lâu như vậy thấy xuất trước mặt nàng, nàng có an tâm hơn nhiều ?

      Triệu Trầm sờ môi, muốn gặp nàng.

      Đáng tiếc cơ hội lại khó tìm.

      Đảo mắt tháng năm trôi qua, buổi sáng hôm ấy, trời u ám.

      Liễu thị chuẩn bị áo tơi cho Lâm Hiền, khi đưa ra khỏi cửa luôn dặn đidặn lqd lại: "Nếu mưa quá lớn, chàng nhớ đến nhà muội phu nghỉ đêm,đừng đội mưa chạy đường."

      Lâm Hiền nhìn sắc trời, gật đầunói: "Biết rồi, trước bữa cơm chiều, nếu ta về chắc chắn tađến nhà muội phu, bốn mẹ con đóng cửa sớm chút, cần lo lắngcho ta." xong nhìn Lâm Trùng lqd Cửu, nhíu mày hỏi bé: "Triệu côngtử có hôm nay phải học lqd ?"

      Lâm Trùng Cửu gãi đầu: "Triệu đại ca trời mưa cần nhưng lúc này trời đâu có mưa ạ."

      Lâm Hiền vẫn còn muốn thêm điều gì, Liễu thị giành trước: " lúcnữa lqd thiếp đưa Tiểu Cửu tới bờ sông, Triệu công tử đến đó, thiếpsẽ khuyên về sớm chút, nếu tới, thiếp lập tức đưa Tiểu Cửu về nhà, để cho Tiểu Cửu chơi đùa bờ sông, chàng lqd đừng lolắng, nhanh , được nửa đường mà trời mưa dễ đâu."

      Thê tử suy nghĩ vô cùng chu đáo, Lâm Hiền cũng yên tâm, nhanh chóng tới chỗ con lừa vội vàng xuất phát.

      Đứng gần cánh cửa, nơi Lâm Trùng Cửu hay ra ngoài, A Kết đứng ở dưới mái hiên, ngẩn người nhìn đệ đệ.

      Trải qua chuyện lần trước, nàng vẫn lo lắng đề phòng, sợ người nọ đến, gâylqd phiền phức cho gia đình nàng, ban ngày đệ đệ gặp , buổi tốihôm ấy là lúc nàng bị dày vò. Hai lần liên tiếp, đều cóhành động nào, A Kết cũng hơi yên tâm, nhưng hôm nay, bỗng nhiên lqdnàng cảm thấy vô cùng bất an. đến nhà mình, rốt cuộc là buôngtha cho nàng, hay là có cơ hội để tới? Nếu là vế sau, lần này hắnnhất định bỏ qua, chỉ cần trời đổ mưa, lấy cớ để tới nhà nàng tránh mưa.

      A Kết dám tin nàng đáng giá để cho thiếu gia nhà giàu như phải phí tâm, nhưng nàng rất sợ , cẩn thận vẫn hơn.

      Trước khi Liễu thị dắt Lâm Trùng Cửu ra khỏi cửa, A Kết đuổi theo, "Nương,nếu lqd Triệu công tử đến đây, người ta chắc tay ,khẳng định muốn dạy Tiểu Cửu lúc, nhỡ dạy mà trời mưa, Triệucông tử cưỡi ngựa lqd tốt, theo lý thuyết nên để Tiểu Cửu mờilqd tới nhà chúng ta tránh mưa, nhưng phụ thân lại có ở nhà,Triệu công tử tới đây thích hợp, chi bằng hôm nay đừng dạy nữa. lúc nữa thấy , nương khuyên , bảo về nhà trước."

      "Biết, hôm nay còn dạy gì cái gì nữa, cần con nương cũng khuyên hắnvề nhà, lại chưa chắc người ta tới nhà ta đâu. thôi, con vềphòng chời , nương tới bờ sông nhìn chút." lqd Trời u, sớm muộn gì cũng mưa, vốn dĩ Liễu thị cũng có ý định để cho nhi tử học võcông.

      A Kết đứng ở cửa, nhìn theo hai người xa, cảm thấy bất an vô cùng.

      "Đại tỷ, tỷ có vẻ hy vọng Triệu công tử tới nhà chúng ta nhỉ?" LâmTrúc bất ngờ xông ra từ sau lưng nàng, ôm cánh tay nàng hỏi.

      "Muội rất hi vọng tới đây hả?" A Kết đáp, hỏi lại, ánh mắt nghiêmlqd khắc, "Phụ thân ở nhà, trong nhà chỉ có Tiểu Cửu, là namnhân tới nhà chúng ta làm gì? Nếu biết chút lễ nghĩa, khôngnên tới đây. A Trúc, muội cũng 12 rồi, nữa, sau này trước khinói chuyện, làm việc gì cũng phải nghĩ nhiều hơn chút, đừng để chongười ngoài chê cười cha mẹ chúng ta biết dạy nữ nhi."

      LâmTrúc dự đoán được thuận miệng câu mà đổi lấy trận mắng xối xả như vậy, cực kì uất ức: "Muội chỉ vô tình hỏi vậy thôi, đại tỷtức giận cái gì chứ?"

      Lâm Trúc tỏ ra đáng thương khiến A Kết ýthức được luống cuống của bản thân, nàng do dự biết nênxoa dịu thế nào chóp mũi chợt lạnh.

      Những hạt mưa từ trời rơi xuống.

      A Kết vội vàng chạy vào trong nhà, cầm hai cái ô chạy ra đưa cho muộimuội: ", lqd muội mau đuổi theo nương cùng Tiểu Cửu!" Tính cách củamẫu thân, chắc chắn ra tận bờ sông, lúc này hạt mưa còn , biết lúc nào mưa to, biết đâu người nọ tới, người trong nhàlại mất công bị dính mưa.

      Lâm Trúc tuy lười, nhưng tốt xấu gì vẫn biết lúc này thể lười biếng, cầm ô chạy .

      A Kết xoay người vào phòng đóng cửa sổ.

      Hạt mưa chưa to, nhưng Liễu thị rất nhanh, đợi Lâm Trúc đuổi theo, nàng cùng Lâm Trùng Cửu đến bờ sông.

      Triệu Trầm cùng Trần Bình ngồi lưng ngựa, nhìn thấy hai người, TriệuTrầm nhanh chóng giục ngựa qua đó, đến gần thi xoay người xuốngngựa, chưa kịp gì, Liễu thị mở miệng lqd trước: "Ngày như thế này, Triệu công tử tới đây làm gì chứ, nhanh, nhanh theo ta về tránhmưa !" Trời mưa có thể giục người ta về, nhưng lúc này mưa đãbắt đầu nặng hạt, nếu giục người ta về, đường có ai bêncạnh, lqd chuyện như thế nàng làm được.

      Triệu Trầm cười:"Ta sợ Tiểu Cửu tới đây, đúng lúc cũng có việc muốn cho TiểuCửu, bởi vậy mới tới, nghĩ làm phiền bá mẫu mất công tới đây."

      "Triệu đại ca muốn cho đệ cái gì?" Lâm Trùng Cửu tò mò, xen mồm vào.
      Triệu Trầm xoa đầu bé, áy náy giải thích: "Ta muốn lên thị trấn chuyến,có lẽ nửa tháng sau mới về, mấy ngày nữa thể tới đây dạy đệ đượcrồi. Tiểu Cửu ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, mười lăm tháng sau tới bờ sông tìm ta." Mấy ngày nữa phụ thân tới, được.

      Lâm Trùng Cửu "à" tiếng, nén nổi thất vọng.

      Liễu thị vỗ vào gáy bé cái: "À cái gì mà à, Triệu công tử có chuyện quan trọng lqd phải làm gấp, sao có thể ngày nào cũng dạy con được?"

      Lâm Trùng Cửu vội vàng chạy tới trốn sau lưng Triệu Trầm.

      Triệu Trầm cười khuyên nhủ: "Sắp mưa to rồi, bá mẫu cùng Tiểu Cửu nhanh về , chúng ta cũng về đây."

      Lúc này Lâm Trúc che ô chạy tới, gọi bọn to. Liễu thị nhìn nữ nhi,quay đầu lại thấy Triệu Trầm lên ngựa, vội vàng lqd ngăn lại: "Đều do Tiểu Cửu liên lụy Triệu công tử phải ra khỏi nhà trong lúc trời lqdmưa, Triệu công tử mau theo chúng ta về nhà tránh mưa , nếu đểcho phụ thân của Tiểu Cửu biết chúng ta để cho ngươi đội mưa về nhà, lại chúng ta lqd tiếp khách chậm trễ! Tiểu Cửu, con ngồi đằng trướcTriệu công tử , dẫn bọn họ về nhà chúng ta trước , nương với nhị tỷ con che ô về sau." xong ôm con đưa cho Triệu Trầm.

      TriệuTrầm đành phải giơ tay đón Lâm Trùng Cửu, nhưng ngay lập tức,chờ tới khi Lâm Trúc mở ô che cho Liễu lqd thị, Triệu trầm giật nhẹcương ngựa, cúi đầu : "Lòng tốt của bá mẫu ta xin nhận, chỉ là bá phụ ở nhà, vãn bối dám vào nhà quấy rầy. Lần trước ta cùng vớiMạnh huynh trò chuyện với nhau rất vui, lần này tới nhà huynh ấy quấyrầy lúc vậy, chắc Mạnh huynh hoan lqd nghênh chứ ạ?"

      Hắnvừa như vậy, Liễu thị lập tức nở nụ cười, "Hoan nghênh hoan nghênh,Triệu công tử để mắt tới Trọng Cảnh là may mắn của Trọng Cảnh. Được rồi, Tiểu Cửu, con nhanh chóng dẫn đường , nhớ bảo biết Mạnh đại cabuổi trưa lqd đừng nấu cơm, nương làm xong đem sang cho các ngươi."Nhà họ Mạnh có nữ nhân, cuộc sống của ba cha con họ cũng miễncưỡng trôi qua, lúc này khách quý đến cửa, suy cho cùng vẫn là khách nhà mình, nàng đương nhiên phải tiếp đãi tốt.

      "Vậy bá mẫu vànhị nương thong thả, chúng ta trước!" xong, Triệu Trầm thúc ngựa trước, Trần Bình nối gót theo sau.

      Liễu thị nhìn hai con ngựa, nghĩ tới tính cách của Triệu công tử, cùng Lâm Trúc khen ngợi suốt cả quãng đường.

      A Kết ngồi ở nhà chờ đợi, chỉ thấy mẫu thân và muội muội quay về, nhịn được hỏi: "Nương, Tiểu Cửu đâu ạ?"

      Lúc này mưa nặng hạt, Liễu thị treo ô lên, vào nhà mới : "Tiểu Cửu đưaTriệu lqd công tử tới nhà của Trọng Cảnh. Ài, Triệu công tử làkhách khí lại biết lễ nghĩa, cậu ấm con nhà phú quý cũng khó mà tìm được người như , Tiểu Cửu có thể kết bạn với người ta cũng coi như là may mắn."

      "Đến nhà của Trọng Cảnh ạ?" A Kết thể tin nổi, hỏi lại, mặt trắng như tờ giấy.

      Liễu thị vội vã đến phòng bếp, trong nhà có đủ đồ ăn, nhìn thấy sựthay đổi khuôn mặt của trưởng nữ, Lâm Trúc nghe trưởng tỷ gọi tênvị hôn phu thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ khôngtốt, nhịn được tới trước mặt A Kết, vừa buồn bực lại vừa lolắng hỏi nàng: "Đại tỷ, tỷ làm sao vậy? Triệu công tử muốn về nhà ,là nương mời Triệu công tử tới nhà chúng ta, Triệu công tử cảm thấykhông từ chối được, lo lắng phụ thân ở nhà, bởi vậy mới đưa hắnđến nhà của Mạnh đại ca, có gì ổn sao?" Chẳng lẽ trưởng tỷ cũngnhìn ra Triệu công tử có ý với nàng hay lqd sao? Nhưng Triệu công tử vừa lễ phép lại chu đáo, hôm nay chỉ trùng hợp tới tránh mưa thôi, chắc sẽkhông xảy ra xung đột với Mạnh Trọng Cảnh chứ?

      A Kết nhìn muộimuội, gượng lqd cười: " có, chỉ cảm thấy khách nhà mình lại tới nhà họ Mạnh, rất..." xong cúi đầu giả vờ xấu hổ, tới thư phòng.

      Lâm Trúc hoang mang nhìn bóng lưng của tỷ tỷ, lắc đầu, vào trong nhà đợi.

      Ngay sau khi đóng cửa thư phòng, bình tĩnh của A Kết biến mất hoàn toàn.

      cố ý đến nhà của Mạnh Trọng Cảnh, có phải muốn chuyện của và nàng cho Mạnh Trọng Cảnh biết?

      thế nào, Mạnh Trọng Cảnh có tin hay , có thể chạy tới đâychất vấn nàng ? Nếu Mạnh Trọng Cảnh hỏi, nàng nên trả lời thế nào?

      Nàng muốn lừa Mạnh Trọng Cảnh, nhưng , nàng muốn để MạnhTrọng Cảnh biết bản thân nàng bị người khác chạm vào...

      A Kết dựa lưng vào cửa, nước mắt tiếng động rơi ào ào.

      ~

      Nhà họ Mạnh.

      Ba cha con Mạnh Trọng Cảnh đón chủ tới Triệu Trầm vào cửa.

      Nhiều đời của nhà họ Mạnh đều làm lqd ruộng, trong nhà có mười mẫu ruộng,cuộc sống cũng coi như tàm tạm. Năm trước, sau khi kết thân với nhà họLâm, lão chủ cho thuê đồng ý cho ba người xây ba gian tân phòng ở ngaycạnh nhà, cho Mạnh Trọng Cảnh dùng để cưới vợ. Tới hai ba năm sau, MạnhTrọng Đạt đón dâu cũng muộn, đến lúc đó đem phòng cũ sửa thànhphòng mới là được, cha Mạnh ở phòng bên cạnh.

      giờ, ba cha con vẫn ở phòng cũ bên này.

      giường đất, các góc chiếu hơi rách, đất có ghế bành gỗ limnhư nhà họ Lâm, chỉ có ba cái ghế được quét nước sơn.

      ChaMạnh muốn mời Triệu Trầm ngồi chút, nhưng thấy đối phương mặt quầnáo làm bằng tơ lụa vô cùng quý giá, mở miệng mời được. Trong cuộcđời, cha Mạnh từng thấy người uy nghiêm nhất là sai dịch thu thuếđất, người cực kỳ lqd nhiều tiền là em rể của Lâm Hiền nhưng lúc này,nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm lqd phong đứng trong nhà lão, lão cảm thấycon cái nhà vương tôn quý tộc ở trong lời kịch cũng chỉ được như thế này thôi.

      Cha Mạnh hoang mang lo sợ, nhìn đứa con lớn nhất xin giúp đỡ.

      Nhìn thấy phụ thân lo lắng, nhà cửa ở bên này cũng quá cũ, Mạnh Trọng Cảnhnói với Triệu Trầm: "Triệu công tử, cha ta đứng bất tiện, nhiều ngàynay chỉ uống thuốc thôi, trong phòng hơi có mùi thuốc đông y, nếu khôngTriệu công tử theo ta sang phòng phía đông ngồi?" Nhạc phụ ở đây,tốt nhất lên gọi là Triệu công tử lqd cho dễ.

      Triệu Trầm vuốtcằm, chắp tay chào cha Mạnh, "Vãn bối đánh liều tới nhà, quấy rầy bá phụ nghỉ ngơi, bá phụ ngồi đây nghỉ, ta và Mạnh huynh sang phòng bên cạnhnói chuyện."

      Cha Mạnh cẩn thận vài tiếng "Ai", sau khi tiễnhắn ra khỏi cửa, Mạnh Trọng Đạt ngồi cùng chỗ với cha, sangphòng bên cạnh, cũng cảm thấy lqd được tự nhiên.

      Vì thế Mạnh Trọng Cảnh mời chủ tớ Triệu Trầm và Lâm Trùng Cửu tới phòng phía đông.

      Trần Bình là hạ nhân ở lại nhà bếp, ba người Triệu Trầm, Mạnh Trọng Cảnh, Lâm Trùng Cửu vào phòng phía đông.

      So sánh với phòng cũ, gian tân phòng này chuẩn bị cho vợ chồng son rộngrãi, sáng sủa, giường đất mới, tủ quần áo mới, ý mừng dạt dào.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 16: Làm rõ




      Sau khi vào phòng, tay Triệu Trầm chắp ở sau lưng, hào hứng quan sát cách trang trí trong phòng.

      Mạnh Trọng Cảnh chuyện khéo, nháy mắt với Lâm Trọng Cửu.

      Lâm Trọng Cửu cười: "Triệu đại ca, huynh ngồi giường đất ." Đối với bé, ở Mạnh gia cũng chẳng khác gì nhà mình.

      Triệu Trầm xoay người ngồi xuống.

      Mạnh Trọng Cảnh nhớ, mỗi lần tới Lâm gia, Liễu thị đều mời uống trà, nhìn nam nhân mặc quần áo thêu hoa đứng trước mặt mỉm cười, vội hỏi: "Triệu công tử cùng Tiểu Cửu chuyện, ta pha trà."May là sắp có chuyện vui, trong nhà chuẩn bị sẵn lá trà, tuy là đồ có sẵn, có còn hơn .

      "Mạnh huynh cần khách khí." TriệuTrầm cười, ngăn lại, sau đó, cúi đầu với Lâm Trọng Cửu :"Tiểu Cửu, hôm qua, Trần Bình vừa được nghe chuyện người ta đánh hổ, đệđi tìm , bảo kể cho đệ nghe."

      " sao?" Lâm Trọng Cửuhưng phấn hỏi, đợi Triệu Trầm trả lời vén mành chạy ra ngoài:"Trần đại ca, huynh mau kể cho đệ nghe !"

      Rèm cửa vừa buông xuống, che kín lớp ở trong bếp.

      Mạnh Trọng Cảnh nghi ngờ nhìn Triệu Trầm, dường như cảm thấy đối phương muốn ra suy nghĩ của bản thân.

      Dưới cái nhìn chăm chú của , Triệu Trầm đứng dậy, tới trước chiếc tủ,giơ tay sờ, bỗng nghiêng đầu, cười hỏi Mạnh Trọng Cảnh: "Bao giờ thìMạnh huynh cưới Lâm đại nương làm vợ?"

      Lúc nãy, Triệu Trầmngồi ở cửa, Mạnh Trọng Cảnh đứng ở phía đông của chiếc tủ, lúc này Triệu Trầm tới gần chiếc tủ, hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Sau khihỏi xong, Triệu Trầm tiếp tục quan sát chiếc tủ, động tác tùy ý tựnhiên, lại có khí chất phú quý bẩm sinh, dường như thứ nhìn khôngphải là chiếc tủ nhà nông, mà là nhìn cách sắp xếp thứ đồ đắt tiềnnhất.

      Nam nhân như vậy, khiến Mạnh Trọng Cảnh nghĩ mãi ra,vì sao đối phương đối xử với , thậm chí đối với Lâm gia tốt như thế?

      Cố gắn dằn xuống nghi ngờ ở trong lòng, trả lời khách sáo: "Mùngsáu tháng chín, nếu Triệu công tử ghét bỏ, ngày ấy có rảnh, đếnuống ly rượu mừng?"

      Rượu mừng?

      Triệu Trầm cười mà khôngnói, ánh mắt dừng lại trước gương đồng, lúc lâu mới trầm giọng trảlời: "Mạnh huynh, Triệu mỗ là người buôn bán, qua thị trấn kinhthành, từ nam tới bắc, qua rất nhiều nơi, mỹ nhân cũng nhìn qua ít, nhưng về khuôn mặt xinh đẹp, ai có thể so được với A Kết. Hôn của Mạnh huynh và A Kết được định ra từ lâu, quả là có diễmphúc, Triệu mỗ vô cùng thích và ngưỡng mộ."

      Lời giống như thào, tự lẩm bẩm, hề che dấu tiếc nuối và hâm mộ.

      Mạnh Trọng Cảnh ngạc nhiên nhìn . Nam nhân đứng đối diện với , khuônmặt tuyệt trần tầm thường, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mặcdù vậy, khóe miệng vẫn chứa đầy ý cười.

      Nhưng lại ngay trướcmặt mình bàn luận về dung mạo của vị hôn thê, có phải rất thíchhợp hay ? Với lại, sao lại dám gọi thẳng tên của A Kết như thế?

      Mạnh Trọng Cảnh kinh ngạc biết phải gì.

      Dường như Triệu Trầm vẫn chưa phát ra bản thân lỡ lời, tiếp tục :"Nhưng cưới vợ phải cưới vợ hiền, dung mạo nổi bật dễ dẫn tới nhữngchuyện rắc rối, cũng giống như việc buôn bán, hàng hóa quá tốt, ngườimua nhiều hơn, có khi ràng mình mua trước, nhưng bởi vì đối thủ đưa ra điều kiện tốt hơn, chủ hàng lập tức thất tín, bán lại cho ngườikhác. Mạnh huynh, nếu như ta là huynh, thà rằng cưới người có dung mạohơi xấu chút, còn hơn cưới thê tử quá mức xinh đẹp khiến ngườikhác vừa ý, giữa đường bị cướp nhân duyên."

      chậm rãi xoayngười lại, đứng đối diện với Mạnh Trọng Cảnh, khuôn mặt nở nụ cười yếuớt, trong đôi mắt phượng đầy ý vị sâu xa, càng tỏ vẻ tình hình bắt buộc.

      Là nam nhân, nghe xong đều hiểu ý .

      Hai tay Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt, nhìn chằm chằm công tử con nhà phú quý,lạnh giọng chất vấn: "Rốt cuộc, Triệu công tử muốn gì?"

      Triệu Trầm vừa muốn chuyện, Lâm Trọng Cửu nghe kể chuyện xong quaylại, cười với Mạnh Trọng Cảnh: " có gì, chẳng qua Triệu mỗ thấy tính cách của ta và Mạnh huynh hợp nhau, nhịn được vài câutận đáy lòng thôi." xong, dắt Lâm Trọng Cửu tới bên cạnh, cúiđầu hỏi bé: "Tiểu Cửu, đệ còn nhớ tính cách hợp nhau là thế nào ?"

      "Biết ạ, thích thứ gì đó gọi là tính cách hợp nhau, giống như đệ và Triệu đại ca đều thích tập võ công." Lâm Trọng Cửu ngửa đầu trả lời.

      Triệu Trầm vỗ vai bé tỏ vẻ khen ngợi, sau đó nghiêm mặt, với hai người:"Mạnh huynh, Tiểu Cửu, trong nhà ta còn có việc thể , vừanãy, vì lòng tốt của bá mẫu ta dám từ chối, kéo dài lâu như vậy,giờ phải rồi. Lúc về nhà, Tiểu Cửu thay ta lời xin lỗi với nương của đệ, hôm khác ta tự mình tới cửa nhận tội, tạm biệt."

      Lâm Trọng Cửu ngạc nhiên, Triệu Trầm về.

      "Triệu đại ca, mưa lớn như vậy, đệ lấy ô cho huynh nhé?" Lâm Trọng Cửu vội vàng đuổi theo.

      " cần, Tiểu Cửu luyện võ cho tốt, tháng sau huynh quay lại dạy đệ!" Triệu Trầm cũng quay đầu lại, ra cửa.

      Bên ngoài mưa tầm rã, hình dánh nam nhân nhanh chóng bị cơn mưa bao phủ, mờ ảo . Lâm Trọng Cửu muốn muốn đuổi theo lại bị Mạnh Trọng Cảnhgiữ lại. Ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lâm Trùng Cửu vừabuồn bã vừa lo lắng: "Mưa lớn như vậy, rốt cục có chuyện gì gấp tới mứckhông thể chứ, lát nữa, nếu nương biết đệ giữ Triệuđại ca lại, chắc chắn nương tức giận!"

      "Tiểu Cửu rất thích ?" Mạnh Trọng Cảnh đứng sau lưng bé, vẻ mặt của vô cùng phức tạp.

      Lâm Trọng Cửu mở to mắt nhìn cửa: "Thích ạ, Triệu đại ca lợi hại như thế, người đệ khâm phục nhất là huynh ấy."

      Mạnh Trọng Cảnh giật giật khoé miệng, cuối cùng cũng mở miệng, giương mắt, trong viện, tiếng mưa rơi ào ào.

      Nghĩ tới hôm Triệu công tử tới làm khách ở Lâm gia, phu thê Lâm Hiền tiếpđãi Triệu công tử rất nhiệt tình. Bàn về dung mạo, thân phận, học thức, bằng phần, cũng so được với Triệu công tử, nếu phải quen biết A Kết từ trước, định thân sớm, chắc chắn phu thê Lâm Hiền hứa gả trưởng nữ nhà họ cho ?

      Lúc này, Triệu công tử chắc chắc giành giật A Kết từ tay , liệu phu thê Lâm Hiền liệu có ý định từ hôn ?
      Nàng sao? Nàng thích Triệu công tử chứ?

      Tâm trạng của Mạnh Trọng Cảnh loạn như ma.

      lúc lâu, bé cũng nghe thấy giọng của người đứng sau, LâmTrùng Cửu quay đầu lại, thấy sắc mặt của xanh mét, nhịn đượchỏi: "Mạnh đại ca, huynh làm sao vậy?"

      Mạnh Trọng Cảnh cúi đầunhìn Lâm Trùng Cửu, có thể điều gì với đứa bé? Tính mạng của Lâm Trọng Cửu được người ta cứu, lại được người ta dạy võ công, nhìnđối phương bằng đôi mắt vô cùng kính nể. Đừng Lâm Trọng Cửu, ngay cả phu thê Lâm Hiền, liệu rằng khi cho họ nghe những lời Triệucông tử , bọn họ chắc cũng tin đâu? Chẳng phải cũnggiống họ sao, nếu phải chính tai nghe thấy, sao có thể ngờ được, người khách khí, biết lễ nghĩa như vậy lại có thể chứa những suynghĩ đó.

      chỉ có thể với nàng, để nàng cảnh giác với ta.

      Nhưng nàng tin sao? Nếu nàng biết, nàng có thể phát sinh ra mục đích gì hay hay nàng biết rồi?

      Bỗng nhiên,Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp A Kết lần.

      "Tiểu Cửu, Triệu công tử rồi, ta đưa đệ về nhà, tiện thể tiếng với nương của đệ." Ô để ở bên cạnh, Mạnh Trọng Cảnh mở ô, để tạm ở ngoàicửa, dắt Lâm Trọng Cửu đến bên cạnh, bấu vai, dắt bé .

      LâmTrọng Cửu ngoan ngoãn bên cạnh tỷ phu. Gió thổi những hạt mưa bay vào người bé, bé ngửa cổ lên, thấy phần lớn chiếc đều ô đều che cho mình.Mạnh đại ca đối xử với bé rất tốt, vậy mà lúc này bé chỉ lo lắng choTriệu đại ca, người vừa cưỡi ngựa , mưa lớn như vậy, huynh ấy sợ bị ướt hết sao? Cầu mong đường đừng gặp chuyện gì may.

      Hai người đều có những suy nghĩ riêng, biết về Lâm gia từ lúc nào.

      Lâm Trọng Cửu gọi to: "Nương, Triệu đại ca về rồi!"

      Liễu thị nhặt rau ở phòng bếp, giọng chứa ngạc nhiên, thểtin nổi, vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, chạy ra cửa, thấy MạnhTrọng Cảnh che ô dắt nhi tử về. Mưa quá lớn, nàng liền đứng dưới máihiên hạ hỏi: "Triệu công tử về rồi hả? tốt vậy sao lại về?"

      Mạnh Trọng Cảnh trả lời ngay lập tức, che ô, từ lúc thấy tây sương phòng mở cửa, lập tức nhìn sang đó, nhìn thấy nương vội vàngđứng cạnh cửa. Nàng ra nhanh như vậy, bởi vì Triệu công tử bất ngờ vềhay sao? Sau khi nhìn thấy , kinh ngạc khuôn mặt nàng lập tức biến hoảng loạn, lo lắng, sững sờ lát, giống như chạy trốn vậy, nàng sợ phát ra điều gì sao?

      Giống như cẩn thận phá tan lòng can đảm, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh tràn đầy chua sót.

      Liễu thị hỏi lại, cuối cùng Mạnh Trọng Cảnh cũng hoàn hồn, cho Liễu thịnghe lý do từ chối của Triệu Trầm, "Con muốn mời người ta ở lại nhưnghắn nhanh quá."

      Chiếc ô che gần hết khuôn mặt của , Liễuthị cũng nhìn kỹ, nhìn cửa, oán trách: "Triệu công tử, sao có thểkhông quan tâm tới bản thân như thế, nếu biết sớm, nếu sớm biết hắnkhông thể

      , khi ở bờ sông ta nên khuyên tới đây tránh mưa, còn có thể tránh được chút mưa, bây giờ lại..."

      Tuy trách cứ, nhưng vẫn xuất phát từ quan tâm.

      Mẫu thân Mạnh Trọng Cảnh mất sớm,trước đây tới Lâm gia chơi, Liễu thịthường dùng thái độ này với , sau khi hứa hôn với A Kết, nàng đối xử với như đối xử với nhi tử, lúc này nghe thấy giọng đầyquan tâm Liễu thị đối với tên muốn tranh giành vị hôn thê với , trong lòng Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy vui.

      "Thím, người còn nhiều việc, con đưa Tiểu Cửu về phòng, sau đó con về luôn." bấu vai Lâm Trùng Cửu đưa bé .

      quen thuộc tới mức thể quen thuộc hơn, Liễu thị cũng khách sáo với , tiếp tục nhặt rau.

      Vài chục bước chân ngắn ngủn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh nghĩ ngợi trămlần, cuối cùng nhịn được giọng, dặn dò Lâm Trùng Cửu: "TiểuCửu, đại ca có chuyện muốn với đại tỷ của đệ, ta tới cửa sau chờnàng, đệ với nàng câu giúp ta."

      Lâm Trùng Cửu thường làmviệc này, bé nhìn , nhe răng cười, lúc này, sao Mạnh Trọng Cảnh cóthể cười được, sờ đầu bé, xoay người .

      Lâm Trùng Cửu tự mình cầm ô, tới sương phòng tìm trưởng tỷ.

      Ở trong phòng, Lâm trúc ngồi giường đất đọc sách, A Kết mất hồn mấtvía,ngồi ở bên ngoài. Bỗng nhiên, cửa bị mở ra, nàng hoảng sợ, ngẩng đầu thấy đệ đệ đứng ở cửa, nháy mắt ra hiệu với nàng. Nàng ngẩnngười, hồi hộp tới gần, quả nhiên Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp nàng.

      A Kết dám gặp, nhưng nàng lại thể , dù sao nàngcũng muốn biết rốt cuộc gì cho Mạnh Trọng Cảnh biết.

      Nàng cầm ô, nhìn phòng bếp ở đối diện, giả vờ bình tĩnh, tới hậu viện.

      Lâm Trùng Cửu đóng cửa sau, sau đó ngồi cạnh bàn giả vờ đọc sách, canh cửagiúp tỷ tỷ giống như trước đây, cho người ngoài ra phía sau.

      Sau lưng, truyền tới tiếng đóng cửa, A Kết nhìn cửa viện ở trước mặt, khẽ cắn môi, yên lòng.

      Mờ cửa thấy Mạnh Trọng Cảnh ở đó chờ nàng.

      Mưa to, bên ngoài nên có người, nhưng Mạnh Trọng Cảnh vẫn cẩn thậnđóng ô lại, dựa lưng vào tường mà đứng, cả người ướt đẫm.

      Dù chiếc ô hơi ngắn, A Kết nhìn thoáng qua ngực của nam nhân, nhưng cũng dám nhìn lên , che miệng khóc.

      Khuất nhục khi bị ép buộc, mấy ngày nay, nàng lo lắng sợ hãi, khi nhìn thấynam nhân mình thích, tất cả đều hóa thành nước mắt chảy ào ạt. Giờ nàykhắc này, nàng có tâm trạng suy nghĩ nên giấu diếm thế nào, nàngchỉ cảm thấy vô cùng uất ức, chỉ muốn được người che chở, được nam nhâncủa mình an ủi, vỗ về.

      Nàng cầm ô, đứng ở giữa cửa và vách tường, chậm chạp biết làm gì. Mạnh Trọng Cảnh đợi nổi nữa, cúi đầu nhìn chiếc ô ở dưới chân, lại thấy nàng khóc nức nở, nghẹn ngào.Mạnh Trọng Cảnh lập tức cảm thấy luống cuống, vứt bỏ chiếc ô cầmtrong tay, vội vàng chui vào chiếc ô nàng cầm, dám chạm vàonàng, cầm ô thay nàng, đau lòng hỏi: "A Kết, nàng khóc à? Tại sao nànglại khóc?"

      Muốn chạm vào nàng nhưng dám chạm, trong lòng cảm thấy ổn.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17: Cứu người



      Khóc tới mức đó, A Kết biết thể giấu được, cúi đầu, nghẹn ngào hỏi : " gì với huynh?"

      có chỉ tên họ, Mạnh Trọng Cảnh cũng hiểu nàng ai, đồng thời cũng chắc chắn, người nọ tìm A Kết rồi.

      ngơ ngác nhìn nàng.

      Nàng đứng đối diện với , tóc mai bay theo chiều gió, trong cơn mưa to,khuôn mặt trắng nõn đong đầy nước mắt càng thêm đáng thương bất lực.

      Nhiều năm qua, lần đầu tiên Mạnh Trọng Cảnh nhìn thấy người trong lòng khóctới mức đó. rất muốn ôm nàng, nhưng người lại ướt đẫm, đành nắmchặt tay để đè nén xúc động: " nàng là người đẹp nhất từng thấy, muốn cướp nàng từ tay ta. A Kết, nàng, có phải bắt nạtnàng đúng ?" Nhìn lqd nàng mềm mại nhưng lại yếu ớt sợ sệt,hồi , lúc chơi đùa cùng , khi bị ngã, nàng bao giờ khóc, nếu người nọ dùng lời để ức hiếp nàng, nàng khóc tới mức đó.

      Trước mắt lên nụ cười ý vị sâu xa của người nọ, Mạnh Cảnh càng nghĩ càng hận, ", ta giết !"

      A Kết sợ hãi, cần nghĩ ngợi túm chặt , nhìn ánh mắt phẫn nộcủa , nước mắt nàng chảy càng nhiều: "Huynh đừng lỗ mãng, , hắnchỉ bế ta..."

      " ôm nàng khi nào?" Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức giọng của vút lên cao.

      Nhìn thấy như vậy, A Kết càng sợ, cúi đầu khóc: "Hôm đó đến nhà ta làm khách, lúc mọi người ngủ trưa, ta đọc sách ở thư phòng, bất ngờ lqd xông vào... ép ta gả cho , ta đồng ý, hắncũng luôn... Trọng Cảnh, ta, ta bị chạm vào rồi, huynh có ghét ta , muốn cưới ta nữa..."

      Nàng khóc, ruột gan như đứt từng khúc, sợ cần nàng.

      Mạnh Trọng Cảnh lại thở ra nhàng, tuy tức giận chưa giảm chút nào, may là nàng có chuyện gì, nàng vẫn là của .

      Nhìn nước mắt nàng rơi ngừng, Mạnh Trọng Cảnh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, nàng khóc, phải chứng tỏ nàng có ý gì với Triệu côngtử hay sao, hề có tình cảm với ta còn gì?

      Kéo tay nàng, cầm chặt, Mạnh Trọng Cảnh vừa kiên quyết vừa vụng về an ủi : "AKết đừng khóc, sao ta lại có thể ghét bỏ nàng chứ? Đều do ta vô dụng mới hại lqd nàng bị bắt nạt! A Kết, nàng chờ xem, nếu còn dám cónhững suy nghĩ, lqd hành động sai lệch, dù liều mạng, ta cũng phải chechở cho nàng!"

      Tay rất lạnh nhưng lại khiến lòng nàng cảmthấy ấm áp, A Kết nghẹn ngào gật đầu, nước mắt rơi mu bàn tay lqdhắn: "Trọng Cảnh, chuyện lần này, chúng ta cho qua , lọai người nhưhắn, chúng ta thể trêu vào. Về sau ta tránh mặt , khôngđi mình, Trọng Cảnh, huynh cũng đừng trêu chọc , lqd chúng ta sắp thành thân, ta muốn huynh gặp chuyện may, ta cũng khôngmuốn chọc giận , nếu để lộ chuyện này, ta còn mặt mũi nàogặp người khác nữa..."

      Mạnh Trọng Cảnh có thể thế nào?

      Nàng khóc ngừng, buông tay nàng, thử giúp nàng lau nước mắt, chạmvào chút lại dừng lại, nhìn thấy nàng gạt tay ra, cũng yên tâm, ngón tay run run nhàng vuốt ve lqd khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.

      Quy củ trong thôn quá cứng nhắc, sau khi hứa hôn,hai người có thể gặp nhau vài lần, năm này qua năm khác, Mạnh Trọng Cảnh lại là nam nhân thành , nhiều lúc khó tránh khỏi muốn làmchuyện gì đó, nhưng khuôn mặt của A Kết trắng nõn, giơ tay sờ, nàng cũng lqd cho, lúc này, A Kết lại trốn, ngược lại, nàng lưu luyến bàn tay thô ráp của . Đây là nam nhân mà nàng sắp gả, thương nàng, đối với nàng lại rất dịu dàng.

      Nàng ngoan ngoãn giống như trong giấc mộng, đau lòng của Mạnh Trọng Cảnh chậm rãichuyển thành rung động, ánh mắt nhịn được nhìn chằm chằm môinàng.

      Nơi đó, còn chưa được chạm qua, lại bị người ta cướp trước.

      "A Kết, ta, ta..." Khát khao nhưng lại dám.

      A Kết ngẩng đầu hiểu, đôi mắt hoa đào mơ màng chứa đầy nước mắt,điềm đạm đáng động lòng người. Hầu kết Mạnh Trọng Cảnh giật giật,giơ tay nâng cằm nàng, cúi đầu, tới gần. Suy cho cùng vẫn cảm thấy chộtdạ, nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần, mong nàng tránh.

      Khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần,trái tim A Kết đập thình thình, tronglòng cảm thấy hoảng loạn, do dự, bỗng nhiện, khuôn mặt khác lướt qua trước mắt nàng. Sắc mặt A Kết trắng bệch, nhanh chóng lùi lại, nghiêngđầu dám lqd nhìn , lát sau, nàng khẽ cúi đầu, cầm ô: "Vềđi, để người ta thấy tốt đâu."

      Mạnh Trọng Cảnh cầm chặt ô buông.

      A Kết thể ngẩng đầu nhìn , nhìn , mặt lại đỏ.

      Nhìn thấy nàng như vậy, dũng khí của Mạnh Trọng Cảnh lại bùng lên, nắm chặttay nàng, giọng khàn khàn: "A Kết, cho ta hôn chút, chútthôi."

      A Kết cúi đầu, lắc đầu .

      Mạnh Trọng Cảnhkhông nhịn được nắm chặt tay nàng, nho , mềm mại xương. Hắnnhìn tay nàng, lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, băn khoăn lúcmới mở miệng: "A Kết, , hình như quyết tâm muốn cưới nàng, , có tiền lại đẹp như thế, trước mặt cha mẹ nàng rất lễ phép, cha mẹnàng, Tiểu Cửu đều thích . Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho , nàng..."

      "Ta làm sao?"

      Theo từng lời ,toàn bộ ngượng ngùng hồi hộp đều bay sạch, ngay lập tức,A Kết rút tay ra, ngửa đầu nhìn : "Ta với huynh biết nhau từ , huynh đối xử tốt với ta, trong lòng ta cảm thấy vui lqd mừng, huynh tới cầu hôn, ta đồng ý, chỉ cần huynh ghét bỏ ta, ta lòng dạ muốn được gả chohuynh, ai ép ta ta cũng đổi ý. Trọng Cảnh, lời này ta chỉ mộtlần, nếu huynh nghi ngờ ta là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, takhông còn gì để nữa!"

      Đôi mắt nàng rưng rưng, vừa ngang lqdbướng lại thêm chút uất ức, Mạnh Trọng Cảnh hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "A Kết nàng đừng giận, ta, ta chỉ sợ hãi, sợ nàng ngứa mắt khi thấyta..."

      lắp bắp, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, mặt hơiđỏ, A Kết thấy lòng dịu lại, giật ô, khi xoay người, nàng lqd :"Nghĩ lung tung cái gì hả, nếu ta ngứa mắt khi nhìn thấy huynh nămngoái, ta đồng ý..." Suy cho cùng vẫn thấy ngượng, chưa nóixong vội vàng chạy vào, nhốt Mạnh Trọng Cảnh ở ngoài cửa.

      Mạnh Trọng Cảnh đứng tại chỗ, ngơ ngác, ngay cả khi mưa to đổ xuống đầu , cũng thấy vui.

      "Sao huynh còn chưa ?" sung sướng nghe thấy giọng thúc giục của nàng.

      Mạnh Trọng Cảnh càng thêm vui vẻ, biết nàng lo lắng cho mình, cũng dám lề mề nữa, vừa giữ ô vừa với nàng: "Ta luôn đây. A Kết, nàngđừng sợ, chờ ta cưới nàng, ta bảo vệ nàng, để nàng bị ngườikhác ức hiếp!"

      A Kết trả lời.

      Đợi lát, thấy Mạnh Trọng Cảnh xa, nàng sờ cán ô- nơi vừa cầm, mấy ngày nay, trái tim của nàng luôn thấp thỏm cuối cùng cũng được yên ổn rồi .

      Dượng và Tri Huyện có qua lại với nhau, người nọ lại thường ra vào thôn, chắc lai lịch của cũng lớn, chỉ cần lqd cho có cơ hộitới gần, làm được gì. Nếu có gan làm cái chuyện ép buộc nữ tử đàng hoàng, dù sao phụ thân cũng là tú tài, nếu phải báo quan, đừng mong bọn họ hội nhịn, mặc kệ muốn làm gì làm.

      Lúc này, nàng và Mạnh Trọng Cảnh ràng với nhau, ghét bỏ nàng, nàng chẳng có gì phải sợ nữa rồi.

      ~
      Chiều tối, mưa cũng dần, mưa rơi từng giọt tí tách, mưa suốt hai ngày, cuối cùng cũng tạnh.

      Sau cơn mưa, cỏ dại mọc rất nhanh.

      Lâm Hiền chỉ được nghỉ hai ngày, giữa và cuối tháng, muốn ra ruộng nhổ cỏcũng được, lại nỡ để thê tử và nữ nhi phải làm công việc vất vả này, năm trước nhờ người giúp. ngày bốn mươi đồng, tổng cộngbốn mẫu đất, lâu nhất là hai ngày là có thể làm xong, rất nhiều ngườitranh nhau công việc này, lqd thỏai mái lại dễ kiếm tiền. Sau khi Lâmgia và Mạnh gia kết thân, Mạnh Trọng Cảnh chủ động sang giúp đỡ, con rểtương lai nhiệt tình, Liễu thị cũng tiện tới chuyện tiền bạc,đành gọi sang nhà ăn cơm.

      Mạnh Trọng Cảnh rất thà, nếuhắn kéo dài thời gian, làm trong hai ngày, thừa dịp ăn cơm ở Lâm giacũng có thể gặp vị hôn thê hai lần, nhưng ngượng ngùng, lqd buổisáng nhổ xong cỏ ở hai mẫu lạc rồi. Mạnh Trọng Đạt vội vàng làm ởruộng nhà mình, Liễu thị cho Lâm Trọng Cửu và Mạnh Trọng Cảnh cùng nhaulàm, tuy có Lâm Trọng Cửu giúp đỡ nhưng bé cũng chỉ là đứa trẻ,người làm nhiều nhất vẫn là Mạnh Trọng Cảnh.

      Có con rể, buổitrưa, lúc ăn cơm, Liễu thị cố ý cho A Kết bưng thức ăn lên. Gia đình nhà nông có nhiều phép tắc, với người con rể như Mạnh Trọng Cảnh,nàng rất vừa lòng, đồng ý cho chút lợi lộc, lúc nàng định thân vớiLâm Hiền, Lâm Hiền tìm mọi lý do để gặp nàng, bọn họ đều biết.

      AKết , ngược lại còn bị mẫu thân trêu ghẹo nhiều hơn, hơn nữa lúc trước phải bận rộn, phiền lòng, biết Mạnh Trọng Cảnh sợ nàng thay lòngđổi dạ, nàng cố nén xấu hổ, đỏ mặt bưng thức ăn lên.

      Thấy nàng, Mạnh Trọng Cảnh vô cùng khẩn trương.

      A Kết xấu hổ, nhìn cái, sau khi đặt thức ăn lên bàn, lập tức đira ngoài, khi ra cửa, nàng nghe thấy tiếng đệ đệ cười hắc hắc.

      Ngày hè, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, A Kết nhìn bồn hoa, ở đó hoa lan tươi tắn, động lòng người, khóe mắt đuôi mày của nàng bừng lên nụ cười.

      Nếu người nọ bao giờ xuất là tốt, nàng cảm thấy vô cùng yên tâm.

      Sau khi nghỉ trưa, Mạnh Trọng Cảnh dẫn Lâm Trọng Cửu tới ruộng ngô của Lâm gia.

      Cây ngô vượn cao, ngọn cây, hoa ngô mọc, vươn cao thẳng, còn caohơn cả Mạnh Trọng Cảnh. để cho Lâm Trọng Cửu theo, nhổ từngcặp, cho Lâm Trọng Cửu ôm ra, muốn Lâm Trọng Cửu thoải mái chút.

      Xung quanh là lá ngô xanh biếc, Mạnh Trọng Cảnh khom người về phía trước, cẩn thận xượt qua lá ngô, cổ lập tức xuất vết xước.

      cúi đầu nhổ cỏ, bỗng nhiên, phía trước có tiếng bước chân vội vàng.

      Mạnh Trọng Cảnh nhíu mày, nghe chăm chú, nghe thấy có thứ gì đó rơi "bịch" tiếng, sau đó là tiếng vùng vẫy, giãy dụa. Cảm thấy nghi ngờ, đangdo dự biết nên sang đó hay , bên đó bỗng vang lên tiếng mắngchửi thô ráp của nam nhân: "Ta đá ngươi! Đồ đàn bà thối, ngươi đá ta hả! Hôm nay ta nhanh chóng đá người cho , tý nữa ta bán người đến nhàchứa. Cho ngươi chết, dám gọi người đánh ta hả!" Người bị mắng bị bịt miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu và giãy dụa.

      Giọng tên này Mạnh Trọng Cảnh vẫn nhớ, là tên côn đồ ở cạnh nhà , trước kia, xúc phạm A Kết.

      Tiếng lụa bị xé vang lên, vừa nghe biết lại muốn làm nhục người ta rồi!

      "Vương Ngũ, dừng tay!" Mạnh Trọng Cảnh giận dữ, thèm để ý tới việc bị lá ngô cứa vào người, chạy nhanh tới.

      Đối phương đáp lại, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, Mạnh TrọngCảnh chạy càng nhanh, tới gần, thấy dưới vai Vương Ngũ là nươngmặc váy trắng. nương cúi đầu, nhìn khuôn mặt, bả vai hở gầnhết, Mạnh Trọng Cảnh dám nhìn lâu, chạy vài bước, xông tới, túmchặt Vương Ngũ, đánh cho quyền.

      Trời sinh, Mạnh TrọngCảnh khôi ngô cao lớn, đầu của Vương Ngũ cũng thấp, lại rất gầyrất nhiều, hơn nữa, lúc nãy hao phí ít sức lực, bị đánh mộtquyền lập tức ngã ra đất. Nhận ra Mạnh Trọng Cảnh, khinh miệt, xìmột tiếng, vừa nằm mặt đất vừa mắng: "Mạnh Trọng Cảnh, tốt nhất làngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu đừng trách ta ..."

      Chưa xong bị Mạnh Trọng Cảnh đấm thêm cho phát, tự biết khôngđánh lại , Vương Ngũ căm hận, cam lòng lườm nương nằmsấp mặt đất, vội vàng chạy.

      Mạnh Trọng Cảnh còn muốn đuổitheo,nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn nào của nữ nhân vang lên saulưng , kìm lòng được, quay đầu lại, sau đó ngây ngẩn cả người.

      nương ngẩng đầu, giữa mái tóc dài,khuôn mặt nàng hiệnra, da trắng môi hồng, nhìn bằng đôi mắt hoa đào, lqd nước mắt rànruạ, nhìn thoáng qua, suýt nữa nhìn nhầm, tưởng nàng là vị hôn thê,nhưng cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, ngoại trừ ánh mắt, hai ngườicũng chẳng có gì giống nhau. Mạnh Trọng Cảnh vừa muốn mở miệng, nương vùng vẫy đứng dậy, lại đoán trước được,áo vai nàng tuộtra, toàn bộ nửa phía người nàng đều ra trước mặt ...

      Ngay lập tức, Mạnh Trọng Cảnh xoay người sang chỗ khác, trong đầu lạihiện lên hình ảnh thân thể của nàng như bông hoa trắng, tim đập khôngyên.

      " nương, ta, ta..."

      "Mạnh đại ca, huynh đánh nhau với người ta sao?" Từ xa, giọng sốt ruột của Lâm Trọng Cửu vang lên.

      Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương. Nếu tình huống này bị Lâm Trọng Cửu thấy, quayđầu , chẳng những làm hỏng thanh danh của nương này, ngay cả ,lqd muốn làm người cũng chẳng dễ dàng.

      " nương, ta nhắm mắt lại giúp , thả tay ra, nhanh mặc quần áo vào!"

      nương váy trắng phản đối, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước mặt nàng.

      Tiếng bước chân của Lâm Trọng Cửu càng ngày càng gần, Mạnh Trọng Cảnh khôngcòn thời gian để do dự, nhắm mắt lại, ôm nương sau lưng , giúpnàng mặc áo ngoài, "Mạo phạm."

      Sức lực của rất lớn, nhanhchóng mở ra, sau đó lập tức đứng dậy, xoay lưng lại, : "Ta ngăn đệ đệ lại, sau khi chỉnh trang xong, nương nhanh !"

      "Ân nhân, đừng !" Sau khi được tự do, nữ tử váy trắng lập tức lấy khăn trong miệng ra, khóc, gọi .

      Bước chân của Mạnh Trọng Cảnh dừng lại chút.

      Nữ tử váy trắng thấy vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn chút, vừarun run nắm chặt váy áo vừa khóc: "Ân nhân, lqd huynh cứu ta với, chântrái của ta bị trẹo rồi, nơi này lại lạ nước lại cái, sợ xađược, ân nhân, xin huynh hãy cứu ta, ta sợ người nọ vẫn chưa xa, talại..."

      Giọng của nàng mềm mại, lúc khóc lên lại càng là ai oán đáng thương.

      Mạnh Trọng Cảnh sinh lòng trắc , nhưng trong nhà lại có nữquyến, lqd có cách nào giúp đỡ nàng, cùng lúc đó, Lâm Trọng Cửucũng tới, trong lòng khẽ động: " nương, , chờ ta chút, ta tìm, ta bảo đệ đệ tìm nữ quyến giúp ngươi về thôn." muốn đểLâm Trọng Cửu ở đây trông đối phương, lqd đại nam nhân, mìnhhắn ở lqd cùng chỗ với nàng, chuyện này tốt, nhưng lại sợVương Ngũ quay lại, đành phải sửa lại lời .

      "Cảm ơn ân nhân, ân nhân cứu giúp Như Nương, mọi thứ ân nhân quyết định, Như Nương đều nghe theo."

      Nữ tử tên Như Nương nghiêng chân, ngồi xổm mặt đất, cúi đầu khóc, tạ ơn.
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18: Phúc hay họa




      Mạnh Trọng Cảnh giải thích qua loa cho Lâm Trọng Cửu nghe, sau đó bảo bé chạy nhanh về nhà, nhờ Liễu thị tới đây.

      Lâm Trọng Cửu tò mò nhìn nương váy trắng ngồi xổm, bé xoay người chạy về nhà.

      Trong ruộng ngô chỉ còn nam nữ.

      Mạnh Trọng Cảnh chưa từng ở mình với nữ nhân xa lạ, đặc biệt là khi hắnlại cẩn thận nhìn thấy thân thể của người ta rồi, nghĩ lại, khônghiểu sao, lqd trong lòng lại thấy hốt hoảng. dám xoay người,do dự chút rồi hỏi: " nương, có thể được vài lqd bước ? Chúng ta sang bên kia chờ, được chứ?" Đến đó, đứng ở ngoài, chonàng đứng ở bên trong, Liễu thị đến đây, nhìn thấy vậy tốt hơn.

      Quần áo bị xé nát, Như Nương buộc áo vai, nghe thấy lời , nàngnhìn nam nhân đứng xa xa, lưng về phía mình, lập tức cúi đầu, "Ânnhân chờ chút, ta chỉnh trang xong lập tức đứng dậy, thử xem cóđược ."

      Ý nàng là nàng còn chưa chỉnh trang xong, Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy được tự nhiên, nhấc chân chuẩn bị về phía trước.

      Như Nương lại gấp gáp: "Ân nhân, người đâu vậy?"

      Giọng của nàng đầy hoảng loạn, Mạnh Trọng Cảnh vội dừng lại, lúng túngnói với nàng: "Ta sang bên kia..." Lại cảm thấy thẳng như thế hìnhnhư càng thích hợp.

      ấp úng, Như Nương nhịn đượcnở nụ cười, lại ngượng ngùng với : "Ân nhân cần kiêng dè,ân lqd nhân cứu ta, ta tin ân nhân là chính nhân quân tử. Được rồi,Như Nương chỉnh trang xong, ân nhân có thể sang đây chuyện rồi."

      Nàng vậy, Mạnh Trọng Cảnh kìm lòng được, tới.

      Như Nương vẫn ngồi xổm như lúc nãy, tóc dài xoã ở sau lưng, toàn bộ khuônlqd mặt trước mặt . Trời sinh dung mạo nàng cũng đượcgọi là hơn người, cái hơn người là màu da trắng nõn, ánh mắt linh động, người toả ra khí chất mềm mại, đáng khiến người ta thương tiếc, ở trong thôn, thể bằng tỷ muội Lâm gia, nhưng cũng được coi nhưnổi bật. Khi Mạnh Trọng Cảnh tới, Như Nương nở nụ cười biết ơn vớilqd , sau đó nhanh chóng rũ mi, quay đầu, sợi tóc dài từ sườnmặt rơi xuống, càng thêm điềm đạm đáng .

      Mạnh Trọng Cảnh nhịn được nhìn lâu hơn chút

      Như Nương đỏ mặt, đầu cúi càng thấp, giọng hỏi : "Như Nương họ Hà, lên xưng hô với ân nhân thế nào?"

      Nhận ra thất lễ của bản thân, Mạnh Trọng Cảnh vội vàng nghiêng người, lắp bắp: "Ta, ta họ Mạnh."

      Như Nương giương mắt nhìn . Khuôn mặt nam nhân vàng như lúa mạch, vừanhìn biết làm việc đồng áng quanh năm, trời sinh cũng coi nhưtuấn lãng, lqd thân hình cao lớn, tạo cho người ta cảm giác yên tâm. Sovới những kẻ nhà cao cửa rộng nàng từng gặp, thân phận nông dân củahắn có chỗ nào tốt, nhưng với nhan sắc như "ngựa gầy" của nàng, có thể gả cho , sống cuộc đời yên ổn, còn hơn bị người ta bán qua bánlại, bị bắt lqd phải hầu hạ những ông già, thậm chí phải chết thảm nơihậu trạch.

      Nàng vẫn còn trong sạch, nhìn qua cũng thấy thậtthà, nàng tin mình có thể đoạt được thương từ , hơn thế vớitrăm lượng bạc cất trong người, sau khi thành thân nhất định sống hoà lqd thuận. Còn khế ước bán thân, chỉ cần nàng xử lý ổn thoả, người nhưTriệu công tử, nhất định nuốt lời.

      "Mạnh đại ca, ta, ta có thể gọi ngươi như thế ?" Như Nương yên lòng,hỏi.

      Dung mạo nàng nổi trội nhưng giọng lại mềm mại như nước, MạnhTrọng Cảnh càng thấy tự nhiên, lơ ngơ đáp lại, giục nàng: " thửxem có thể vài bước được ? Chúng ta có thể tiếp khi tới bênkia."

      "Dạ." Như Nương chống tay, chậm rãi đứng dậy.

      MạnhTrọng Cảnh nhìn nàng, thấy nàng đứng vững, thở ra nhàng, ngaylập tức thấy người nàng nghiêng ngả, nàng kêu sợ hãi, người bổ nhàovề phía trước. Mạnh Trọng Cảnh sợ hãi, lqd thèm nghĩ ngợi lao tớiđỡ nàng, nắm lấy vai nàng, Như Nương trực tiếp bổ nhào vào tronglòng . Đầu tiên, Mạnh Trọng Cảnh cảm nhận được bộ ngực đầy đặn củanàng, ngay sau đó hai tay nàng bò lên eo , Mạnh Trọng Cảnh nhịn được muốn đẩy nàng ra, vươn tay ra lại chạm phải vòng eo khiến người ta kinh ngạc.

      rất , chưa đầy nắm tay.

      Cả người cứng ngắc, Mạnh Trọng Cảnh ngơ ngác lúc.

      "Mạnh đại ca, ta..." Như Nương lo lắng đẩy .

      Mạnh Trọng Cảnh hoàn hồn, nhanh chóng xua suy nghĩ nên có, vội vàng đỡ vai nàng, vừa định hỏi, lại nhìn thấy đôi mắt nàng rưng rưng.

      "Mạnh đại ca, ta được, có phải chân trái của ta hỏng rồi đúngkhông?" Như Nương ngửa đầu nhìn , sắc mặt thê lương.

      Giọng của nàng bất lực giống như chỉ có thể dựa vào lời , Mạnh Trọng

      Cảnh chưa từng nghe thấy bất cứ ai với như thế.

      nhìn chân nàng, nhíu mày, dìu nàng ngồi xuống để có thế ngồi xổm trước mặt nàng, hỏi nàng: " xoay chân lúc nào?"

      Như Nương cúi đầu khóc: "Vừa nãy, lúc bị đuổi theo, ta cẩn thận bị ngã."

      Mạnh Trọng Cảnh phải Lang trung, chỉ có thể vụng về an ủi nàng: "Côđừng vội, lát nữa ta mời Lang trung về chữa cho , chắc là cóchuyện gì đâu."

      Như Nương ngẩng đầu, nhìn đầy biết ơn: "Cảm ơn Mạnh đại ca."

      Mạnh Trọng Cảnh dám nhìn thẳng nàng, im lặng lát, sau đó thấy haingười ngồi quá gần nhau, hốt hoảng, vội vàng đứng dậy lùi vàibước về phía sau. Sau đó là im lặng, càng chuyện, dường như chịu đựng lqd càng trở lên khó khăn, Mạnh Trọng Cảnh suy nghĩ, tò mò hỏi nàng: " là người ở đâu? Sao lại đến đây?" Nhìn quần áo nàng đangmặc người, hình như là nương của gia đình có tiền.

      Khuônmặt của Như Nương lên hoảng sợ, lát sau mới thở dài, lqdnói: "Ta là người Dương Châu, quê nhà có bão lụt phải đến Đăng Châu tìmngười thân, nghĩ người thân dọn

      nơi khác, ta muốn tiếptục nghe ngóng tin tức của bọn họ, hai người hầu thân cận lại muốn theo ta, về Giang Nam rồi. Ta xung quanh hỏi thăm, trùng hợp đingang qua nơi này, gặp được tên vừa nãy, cứ nghĩ biết, ai mà nghĩđược lại lừa ta đến chỗ này... Mạnh đại ca, cầu xin huynh, cầu xinhuynh cho ta ở nhờ thời gian được ? người ta còn chút bạc, ta đưa tất cho huynh, cầu xin lqd huynh, giúp ta , ta cũng dámđi ra ngoài mình đâu!"

      Nhìn nàng giống như sắp khóc, MạnhTrọng Cảnh vội hỏi: " đừng vội, bị thương, trước tiên cứ ởđây nghỉ ngơi, chữa trị vết thương , những lqd chuyện khác quyếtđịnh sau."

      "Dạ, tất cả mọi chuyện, ta đều nghe theo Mạnh đại ca." Như Nương cúi đầu, lấy hầu bao luôn cất ở người đưa cho Mạnh TrọngCảnh: "Mạnh đại ca, đây là trăm lượng, là toàn bộ số bạc ta tích cóp được, huynh mời lang trung chữa bệnh cho ta phải có tiền, huynh lấy bạc này mà dùng, thừa bao nhiêu coi như là Như Nương cảm tạ ơn cứumạng, thu nhận và giúp đỡ của huynh, Mạnh đại ca nhất định phải nhận."

      trăm lượng?

      Mạnh Trọng Cảnh sửng sốt, kinh ngạc, nương như nàng dám mang nhiềubạc như vậy, lại còn chạy khắp mọi nơi, liên tục từ chối: "Khôngcần, cần, mời Lang trung tốn bao nhiêu tiền đâu, cứ giữđi, sau này tìm người thân còn phải dùng."

      Như Nương kiênquyết đưa, cho dù Mạnh Trọng Cảnh thế nào cũng chịu cất ,lúc đưa qua đẩy lại mẹ con Liễu thị đến. Lâm Trúc cũng muốn đến xem náo nhiệt, Liễu thị mắng nàng chút.
      Mạnh Trọng Cảnh chạy nhanh ra đón, vội vàng cho Liễu thị nghe chuyện cứu người và lai lịch của Như Nương.

      Hai người đứng hơi xa, Như Nương vừa lo lắng vừa ngơ ngác nhìn họ, chờ tớikhi Liễu thị ôm quần áo đến, nhìn thấy khuôn mặt hiền hoà của Liễu thị,nàng sợ hãi chào "Mạnh bá mẫu"

      Đứng ở bên cạnh, Mạnh Trọng Cảnh vội vàng giải thích: "Hà nương hiểu lầm rồi, đây là Lâm thẩm."

      Khuôn mặt Như Nương đỏ bừng, lập tức sửa lại.

      Liễu thị quan sát, đánh giá Như Nương từ lâu. Tuổi nàng xấp xỉ với trưởng nữ, quần áo hơi toán loạn, ngồi ở đằng kia, nhìn rất tội nghiệp. TênVương Ngũ, nàng cũng biết, là người mà mọi người trong thôn vô cùng cămghét, hầu như nhìn thấy nương ở đường, đều trêu lqd ghẹo,hai nữ nhi của nàng cũng bị chọc.

      Liễu thị căm ghét Vương Ngũ, bởi vậy, nàng càng thêm thông cảm với Như Nương, nàng bảo MạnhTrọng Cảnh dắt Lâm Trọng Cửu ra ngoài, nàng giúp Như Nương mặc bộ quần áo đơn. Chiếc áo này là quà đầu năm của em cho nàng,lqd Liễuthị ngại quần áo màu sắc nổi bật lên mặc, A Kết muốn mặc quần áocủa nàng, Liễu thị sợ mọi người trong lqd thôn nhìn rồi hiểu lầm, khôngcho A Kết mặc.

      Hai khắc sau, Liễu thị đỡ Như Nương vào sân nhàmình, Lâm Trọng Cửu theo các nàng, Mạnh Trọng Cảnh lên trấn mờiLang trung.

      A Kết bảo mẫu thân dìu nàng ấy vào sương phòng của hai tỷ muội nàng.

      Đều là nương, hận nhất là bị nam nhân bắt nạt, A Kết rất thông cảm vớiNhư lqd Nương, lúc Như Nương khóc nàng nhàng an ủi rơi. Liễu thị cũng ngồi cùng các nàng lúc, sau đó cảm thấy mấy tiểu nương nàycó thể túm tụm lại được với nhau, Liễu thị dắt nhi tử về phòng lớn.

      Người lớn rồi, Như Nương thoải mái hơn chút, cảm thấy áy náy, vớihai chị em A Kết: "Gây thêm phiền phức cho đại nương, nhị nươngrồi, lát nữa, Mạnh đại ca về, ta theo về nhà huynh ấy, làmphiền mọi người nữa."

      A kết ở phòng, chuẩn bị trà, nghe vậy, lập tức ngớ người, quay đầu nhìn lại,

      muốn lại thôi.

      Lâm Trúc liếc mắt ra hiệu với trưởng tỷ, sau đó nàng tới trước mặt NhưNương, tò mò hỏi: "Hà tỷ tỷ, Mạnh đại ca đưa tỷ về nhà huynh ấyở?"

      Như Nương lắc đầu, trong mắt chứa đầy hoang mang: "Mạnhđại ca cứu ta, lqd huynh ấy đồng ý thu nhận và giúp đỡ ta, để ta chữatrị vết thương, ta ở nhà huynh ấy, chẳng lẽ còn gây thêm phiềnphức cho các ngươi? Đúng rồi, nhị lqd nương, Mạnh đại ca có quan hệgì với mọi người vậy? Sao Mạnh đại ca lại nhờ mọi người chăm sóc ta?Người nhà huynh ấy đâu rồi? Vừa nãy, huynh ấy vội vàng lqd mời Langtrung cho ta, ta chưa kịp hỏi."

      Sao lời này nghe chói tai đến thế, Lâm Trúc lo lắng, nhìn trưởng tỷ, biết tỷ ấy có cảm nhận được mùi vị gì .

      A Kết cười với hai người, cầm bình trà lên: "Các ngươi chuyện , ta lấy nước." xong ra khỏi phòng.

      Lâm Trúc nhìn theo trưởng tỷ, lông mày vừa rũ xuống, trong lòng có quyết định, giới thiệu Mạnh gia cho Như Nương nghe.

      Ở bên kia, sau khi tới phòng bếp, sắc mặt A Kết cũng thay đổi.

      biết vì sao, khi nghe Như Nương gọi vị hôn phu của nàng là Mạnh đại ca,

      nàng cảm thấy thoải mái, nhưng Mạnh Trọng Cảnh cứu nàng ấy, gọilà Mạnh đại ca gọi là cái gì? A kết cười bản thân, biết nênnghĩ lung tung, nhưng lúc nghe Như Nương Mạnh Trọng Cảnh đồng ý thunhận và giúp đỡ nàng ấy, còn vội vã mời Lang trung cho nàng ấy, trong lòng nàng thấy chua xót kinh khủng.

      Kỳ ra Mạnh Trọng Cảnh làngười nhiệt tình, làm điều đó là chuyện bình thường nhưng thấy Như Nương mở miệng gọi Mạnh đại ca, trong giọng ấy chứa đầy tin cậy và dựa dẫm, nàng kiềm chế được bản thân nữa rồi.

      Chắc do nàngnghĩ nhiều thôi? tới việc Như Nương là người thế nào, tấm lòng của Mạnh Trọng Cảnh đối với nàng, nàng tin tưởng, lại , Như Nươngkhông đẹp bằng nàng...

      A Kết cũng dám nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng lúc này, chỉ có suy nghĩ này mới có thể khiến nàng yên tâm.

      Châm trà rồi bưng về.

      Lâm Trúc luôn chờ nàng, chờ A Kết cất ấm trà, Lâm Trúc mới trêu ghẹo Nhưlqd Nương: "Quan hệ của Mạnh đại ca và nhà chúng ta sao, hắc hắc, là tỷ phu tương lai của ta, tháng chín cưới đại tỷ ta qua cửa." Nếu Như Nương có ý đồ, khi nghe tin tức này chắc chắn lòi đuôi.

      Khuôn mặt A Kết nóng bừng, xoay người mắng Lâm Trúc: "Ai cho muội nhiều..."

      Lời còn chưa, đôi mắt lại lướt qua, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của NhưNương, lqd miệng nàng ấy há to, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt ngoại trừ sựkhó tin, còn thất vọng, khổ sở tài nào che dấu được.

      A Kết như bị nghẹn trong cổ họng, biết Mạnh Trọng Cảnh và nàng định hôn, nàng ấy thất vọng cái gì?

      Trong lòng Lâm Trúc cũng vui vẻ gì nhiều, cố ý hỏi: "Hà tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Đau chân à?"

      Như Nương nhìn Lâm Trúc, nhanh chóng cúi đầu, tay cầm chặt tay áo, lúcsau mới : ", có gì, nghĩ tới Mạnh đại ca định hôn rồi." xong ngẩng đầu, nhìn A Kết đầy hâm mộ: "Mạnh đại ca tuấn lãng lại có lòng hiệp nghĩa, đại nương có phúc."

      A Kết cònchưa cảm nhận mùi vị trong lòng nàng là mùi gì, Lâm Trúc vui,lqd lập tức trả lời: "Mạnh đại ca tốt nhưng đại tỷ ta dịu dàng lại xinhđẹp, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, có thể lấy đại tỷ ta, phải Mạnhđại ca có phúc mới đúng!" Tìm vài người trong thôn hỏi chút, ai cũng khen Mạnh Trọng Cảnh phúc lớn chứ chẳng phải Lâm Trúc thế.

      "A Trúc!" A Kết vừa lòng, lườm muội muội. Nàng và Mạnh Trọng Cảnhthích nhau, cho nên khi về ai có phúc, bọn họ thích nghe,giống như ai trèo cao với ai vậy.

      Lâm Trúc bĩu môi, nằm sấpbên lò sưởi đặt gần đầu giường đọc sách. Mạnh Trọng Cảnh thế nào, nàngmặc kệ, nhưng ai dám bắt nạt đại tỷ nàng, nàng cho họ biết tay!

      A Kết nhìn Như Nương cúi đầu , xoay người, bưng trà tới, với nàng ấy vài câu khách sáo, sau đó nữa, cũng chẳngnhiệt tình như lúc trước.

      rành là Như Nương có tình ý với Mạnh Trọng Cảnh, A Kết tự nhận bản thân khoan dung và độ lượng khibiết chuyện này. Mạnh Trọng Cảnh... A Kết cắn môi, rất nhanh nàng đãđánh bật suy nghĩ này, Mạnh Trọng Cảnh phải loại người đó.

      ai chuyện, trong phòng im ắng, Như Nương cầm ly trà, lặng lẽ quan sát A Kết.

      Triệu công tử đặt ra mục tiêu cho nàng, trước thánh bảy phải làm cho MạnhTrọng Cảnh muốn nàng, những chuyện khác nhiều nhưng khi nhìnthấy đại nương Lâm gia, nàng gần như đoán được, sau khi biết MạnhTrọng Cảnh và A Kết có hôn ước, nàng chắc chắn rồi .

      Nàng thở dài trong im lặng.

      Có thể khiến nam nhân như lo lắng cho nàng ấy, số mệnh của đại nương Lâm gia, tốt.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19: Ôm đau thương




      Bình thường, Mạnh Trọng Cảnh có quan hệ rất tốt với người trong thôn, mượn xe lừa, nhanh chóng mời lang trung tới.

      Lang trung vào tây sương phòng, Mạnh Trọng Cảnh theo Lâm Trọng Cửu tớiphòng chính ngồi, thỉnh thoảng lại liếc về phía sương phòng.

      Trong sương phòng, ba mẹ con Liễu thị ngồi vây xung quanh, xem lang trung nắn xương cho Như Nương.

      Ống quần bị kéo lên, tất bị kéo xuống mắt cá chân, cần tới ôngLang trung già, ba mẹ con Liễu thị vừa nhìn lập tức lqd cảm thấy kinhngạc, ai đoán được người có dung mạo bình thường như Như Nương,lại có làn da trắng như tuyết, trơn nhẵn, nõn nà như mỡ lqd đông, cònđôi chân, ràng chưa từng bó chân, phải rất tốt, nhưng còn nhỏhơn cả chân của Lâm Trúc.

      Bị nhiều người nhìn chằm chằm, NhưNương cảm thấy khó xử, cúi đầu, sợi tóc rơi xuống, nhan sắc chỉ có sáuphần cũng biến thành tám phần.

      A Kết nhìn nữa, chuyển sang nhìn sau lưng muội muội, nhìn Như Nương.

      Lang trung còn phải tới nhà khác chữa bệnh, Như Nương bị thương nặng,chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng tốt, ba ngày sau có thể đilại bình thường.

      Như Nương muốn trả tiền khám, thuốc thang nhưngsao Liễu thị có thể để lqd nương đáng thương mồ côi như nàng phải trả tiền, để hai nữ nhi ở lại chăm sóc Như Nương, Liễu thị mời vị langtrung ra phòng ngoài, trả lượng bạc, sau đó tiễn ông ấy ra cửa. Haingười vừa ra lqd khỏi sương phòng, Mạnh Trọng Cảnh lập tức đuổi theo,muốn hỏi phí khám bệnh, bị Liễu thị lườm cái, Mạnh Trọng Cảnh khôngthể ngậm miệng.

      Lang trung tự cưỡi lừa tới, hai người nhìntheo xa, sau đó Liễu thị mới quay vào phòng. Mạnh Trọng Cảnh xấuhổ lqd hỏi: "Thím, con dẫn nàng ấy đến đây gây phiền phức cho mọingười, phí chữa bệnh hãy để cho con trả, nếu con cảm thấy vô cùngáy náy."

      Liễu thị cười: "Ngươi sắp là con rể nhà ta rồi, vẫn cònkhách khí với ta thế sao?" Con rể có lòng thương người, cứu người còntốt hơn so với việc thấy chết mà cứu.

      Mạnh Trọng Cảnh còn muốn trả tiền, A Kết bất ngờ ra khỏi phòng, bước chân của Mạnh Trọng Cảnh ngừng lại, ngơ ngác nhìn nàng.

      A Kết cắn môi, xuống bậc hè.

      ràng trưởng nữ có chuyện muốn với Mạnh Trọng Cảnh, Liễu thị vừa tức giận lại cảm thấy thú vị, liếc mắt nhìn A Kết, mỉm cười, vào phòng.

      "A Kết?" Trong viện chỉ còn hai người, Mạnh Trọng Cảnh rất vui mừng, "Có chuyện gì sao?"

      Trong lòng A Kết cảm thấy thoải mái, cũng thấy xấu hổ như thườngngày, nàng hỏi Mạnh Trọng Cảnh: "Huynh vừa gì với nương ta vậy?"

      Nhắc tới chuyện này, Mạnh Trọng Cảnh lập tức thấy xấu hổ, bước, tớigần A lqd Kết, : "Hà nương là do ta đưa về, khiến mọi người rước thêm phiền phức, sao ta lại có thể để cho thím trả tiền thuốcthang chứ? Vừa nãy, nàng ở trong phòng, nàng có nghe thấy , cho ta biết, ta trả lại tiền cho thím." lqd Hai người đứng rất gần nhau, chuyện giống như hồi , lại càng giống như người nhà bànchuyện với nhau.

      thoải mái chột dạ chút nào, A Kết nhìn thấy thuận mắt hơn chút, nhưng vẫn vui, cố ý lqd hỏi:"Huynh muốn trả tiền giúp nàng ấy? Vậy người huynh mang theo baonhiêu bạc?" Sau khi định hôn Mạnh Trọng Cảnh có giao cho nàng của cảicủa Mạnh gia, bởi vì chuẩn bị tiệc mừng, tiền để dành cũng chẳng còn bao nhiêu.

      Mạnh Trọng Cảnh đâu biết tâm tư của nương, hiềnlành lôi ra ba lượng bạc lqd vụn: "Lần trước mua đồ, mua ít chút, ta lặng lẽ tích cóp, chờ, chờ sau khi thành thân giao cho nàng..."Giọng của càng ngày càng , ánh mắt lqd nóng bỏng nhìn nàngchằm chằm. Tới mùa thu đông, và đệ đệ lên trấn làm việc,phần lớn số tiền kiếm được đưa cho phụ thân, còn lại chừa mộtchút để làm tiền riêng cho nàng.

      Bị nhìn chằm chằm, mặt A Kết nóng lên, nhìn bàn tay to của , lại nhìn , quay đầu : "Nếu cho ta, sao bây giờ lại đem ra dùng?" Vừa tức vừa giận, kiều xinh xắn.

      "Ta ..." Mạnh Trọng Cảnh há mồm muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấyrặng mây hồng má nàng, hàm răng cắn vào môi, bộ dáng xấu hổ giậndữ, lqd nhìn tới mức ngây ngốc, ngơ ngác mãi mới phản ứng kịp, cảtrái tim nhanh chóng hóa thành vũng nước mềm, có lqd thêm can đảm, nắmtay nàng, nhét bạc vào trong tay nàng, "Cho nàng, A Kết, tất cả ta đềuđưa cho nàng, ai ta cũng cho."

      "Ta cần, huynh đem bạc mua thuốc cho nàng ấy !" A kết cầm, xoay người . Nàng thànhà mình trả bạc, chứ muốn Mạnh Trọng Cảnh phải trả.

      "AKết!" Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương giữ chặt tay nàng, nhìn nàng giống như cầu xin. A Kết cúi đầu cho nhìn, bộ dáng giận dỗi làm nũngkhiến nàng lqd càng thêm đáng , ở trước mặt , rất ít khi nàng bàyra dáng vẻ xinh đẹp, kiều như thế. Tim Mạnh Trọng Cảnh nhảy bùm bùm, nắm chặt tay nàng, giọng tỏ tình: "A Kết, nàng đừng nghĩ lqd nhiều, ta chỉ thấy nàng ấy đáng thương nên mới giúp nàng ấy tay, những tâm tư khác, ta đều có, ta, ta chỉ thích nàng, nàng.."

      Lắp bắp mãi chưa xong, giọng của Lâm Trúc truyền ra từ bên trong. Mạnhlqd Trọng Cảnh vội vàng buông tay, A Kết cũng xấu hổ muốn tránh, nhưngchưa được hai bước nghe thấy giọng kỳ quái của Lâm Trúc: "Mạnh đại ca, Hà nương muốn gặp huynh, huynh mau vào !"

      A Kết dừng lại, quay đầu lại nhìn Mạnh Trọng Cảnh.

      Mạnh Trọng Cảnh có chút thất thần: "Nàng ấy gặp ta làm gì?"

      "Ta phải nàng, sao ta biết được?" Lâm Trúc hừ tiếng, buông mành vào.

      Mạnh Trọng Cảnh nhịn được nhìn về phía A Kết, A Kết trợn mắt nhìn , lqd

      nhấc chân vào phòng. Mạnh Trọng Cảnh có ngốc cũng biết nàng vui,chạy hai bước túm nàng chặt, gần giống như cầu xin: "A Kết, A Kếtnàng vào cùng với ta , nàng nhìn xem, là ta có gì vớinàng ấy mà."

      A Kết muốn , Mạnh Trọng Cảnh kiên quyết kéonàng , đương nhiên A Kết khỏe như , nhìn như thế, lqdtrong lòng nàng cũng vui hơn chút, đợi tới cửa, bỏ tay ta, tựnàng vào trước. Mạnh Trọng Cảnh nhàng thở ra, ngoan ngoãn saunàng.

      Như Nương ngồi giường, vừa thấy Mạnh Trọng Cảnh vào,lập tức muốn đứng lên, lại bị Liễu thị nhanh tay đè lại, cười lqd khuyên nàng: "Lang trung hai ngày tới ngươi phải tĩnh dưỡng tốt, cógì cứ ngồi mà ." Tình huống khi được người cứu, ai cũng muốn cảmơn lqd chút, chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

      NhưNương nhìn Liễu thị, thử đứng dậy nữa, giọng với MạnhTrọng Cảnh: "Mạnh đại ca, cám ơn huynh, nếu hôm nay có huynh, chắc ta sống nổi."

      Mắt nàng rưng rưng, Mạnh Trọng Cảnh lạikhông thèm nhìn nàng, vừa nhìn trộm A Kết vừa : " có gì có gì, lqd chuyện qua cho nó qua, cần để chuyện đó ở trong lòng. Ta, Lâm lqd thúc, Lâm thẩm đều là người lương thiện, cứ yêntâm dưỡng thương ở đây, sau khi vết thương tốt lên tính tiếp."

      "Ừ, ta biết." Như Nương cúi đầu đáp, quay sang với Liễu thị: "Ở thêmnhiều ngày như thế, Như Nương lại gây thêm phiền phức cho thím rồi, đạiân đại đức của cả nhà thím và Mạnh đại ca, Như lqd Nương ghi nhớ suốtđời."

      Liễu thị dịu dàng khuyên nàng vài câu, bề ngoài vẫn là những câu khách sáo.
      Mạnh Trọng Cảnh thấy bản thân còn chuyện gì nữa, chào rồi rời ,trước khi ra cửa, Mạnh Trọng Cảnh lặng lẽ lườm A Kết. A Kết rũ mắt nhìnmặt đất, giả vờ biết nhìn mình, tới khi Mạnhlqd TrọngCảnh tức giận bỏ , lúc ấy miệng nàng mới hơi nhếch lên.

      Liễuthị cũng ngồi lâu, sau khi Liễu thị , trong phòng chỉ còn ba vịcô lqd nương. Như Nương cúi đầu biết suy nghĩ gì, A Kết thấyvừa nãy, nàng ấy cũng lộ ra điều gì bất thường với Mạnh TrọngCảnh, có lẽ là khi biết hôn của nàng và Mạnh Trọng Cảnh lên cắt đứttâm tư, lại đành lòng để nàng đơn độc, thỉnh thoảng với nànghai lqd câu. Như Nương trả lời rất khách khí, A Kết hỏi nàng đáp, khônghỏi nàng cũng ồn ào, im lặng, hề khiến lqd người ta thấyngứa mắt.

      Như Nương và tỷ muội A Kết cùng ăn cơm chiều, hiển nhiên lúc ngủ cũng cùng lqd nằm với nhau chiếc giường đất.

      Lâm Trúc thích ngủ ở đầu giường, nơi đó gần lò sưởi, A Kết nằm phía ngoài, Như Nương ngủ cạnh nàng.

      Lâm Trúc chui vào trong chăn làm ổ ở trong đó, nằm nghiêng nhìn hai ngườilqd nằm bên cạnh. Có lẽ là nhìn trưởng tỷ nhà mình thành thói quen, nàng lại cảm thấy tuy Như Nương đẹp bằng lqd trưởng tỷ nàng,nhưng người nàng ấy có loại mùi vị thể nên lqd lời, phải dung mạo, mà là từng cử chỉ hành động, khiến người nhìn thể dời mắt.

      Tuy thích đối phương nhưng trời sinh, cônương lại thích chưng diện, có số việc nhịn được mon men lqdtới hỏi thăm. Sau khi tắt đèn, Lâm Trúc tò mò hỏi: "Hà tỷ tỷ, tỷ là cônương ở trong thành sao?" Trước kia, xem trong sách, thấy người ta khenngợi mỹ nhân Giang Nam dịu dàng như nước, chẳng lẽ khí chất khiến ngườita thương lqd tiếc của Như Nương là loại khí chất mà chỉ nữ tử Giang Nam có hay sao?

      lát sau, Như Nương mới : "Ừ, gia phụ là thương nhân, đáng tiếc gia cảnh sa sút, sau đó lại gặp tai họa..."

      Lâm Trúc hiểu : " trách được, cử chỉ của tỷ đẹp như thế, có phải tỷ được ma ma dạy lễ nghi hay ?"

      Như Nương "ừ" tiếng, nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài : "Nhưng học rất vất vả, ta căn bản muốn học."

      Nữ nhân đều là hoa, tỷ muội Lâm gia là đóa hoa sinh ra và lớn lên cách ung lqd dung tự tại ở núi, cha mẹ thương quản lý cácnàng. Còn nàng, nàng là được nuôi trong bồn kiểng ở trong phòng, ngườikhác muốn biến lqd nàng thành bộ dạng gì, nàng cũng nhịn được, ngườingoài chỉ thấy nàng đẹp, lại biết nàng phải chịu bao nhiêu đauđớn.

      Nàng muốn cướp đoạt với A Kết, nhưng A Kết lại cóngười tốt hơn chờ lqd nàng ấy, Mạnh Trọng Cảnh là hy vọng duy nhất đểnàng có thể trở về núi, về với tự do.

      Như Nương lật người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

      A Kết nghe thấy tiếng động ở bên trái, vươn cánh tay vỗ muội muội cách lặng lẽ, bảo nàng nên hỏi nữa.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Như Nương hoạt động tiện, A Kết giúp nànglqd rất nhiều, Như Nương dịu dàng cảm ơn. Nàng tới Mạnh TrọngCảnh, khi Lâm Trúc cố ý nhắc tới Như Nương lqd cũng tỏ ra tòmò, hai tỷ muội A Kết cũng đề phòng nàng như hôm qua. Sau khi ănxong, ba nương ngồi cùng chỗ chuyện, ở chung với nhau cũngcoi như hòa hợp.

      Liễu thị thỉnh thoảng tới ngồi lát, lúc nóichuyện tránh được đề cập tới chuyện sau này Như Nương định thếnào. Như Nương lắc đầu tỏ ý biết, Liễu thị lại hỏi tới người thâncủa nàng ở Đăng Châu, Như Nương , hiển nhiên là Liễu thị chưa nghebao giờ, ra khỏi thôn hỏi xung quanh, cũng chẳng có ai biết. Liễu lqd thị nhiệt tình, cố ý chuyến lên trấn , nhờ hai vợ chồng emgái lưu ý giúp đỡ. Ở trong thành, Chu Bồi có chút tiếng tăm, quen biếttương đối rộng, lqd nhưng chuyện này phải là chuyện ngày haingày là có thể có tin.

      Đối với chuyện này, Như Nương vô cùng biết ơn, tuy nàng biết chắc chắn Chu gia chẳng hỏi thăm được điều gì.

      Ba ngày sau, vết thương ở chân Như Nương cũng tốt lên, muốn lên đường, lqd Liễu thị biết nàng chỗ để , có lòng tốt khuyên nàng: "Nếu ngươi ở đây thêm mấy ngày nữa, nhỡ trấn có tin tức sao? Ngươicứ yên tâm ở đây, coi như cho hai tỷ muội A Kết có thêm bạn."

      AKết cũng mở miệng giữ lại. Ba ngày này, Mạnh Trọng Cảnh cũng tới, Như Nương cũng hỏi thăm, từ lâu, nàng còn loại tâm trạng đau đớn này. Dù sao Như Nương là người có lqd nguồn gốc từ trong thành, Mạnh Trọng Cảnh, mặc dù mình rất thích, nhưng cũng chỉ là người thô thiển, có lẽ người ngoài biết ơn, trong lúc nhất thời mà thấy động lòng nhưng chưa hẳn khiến mình vừa mắt.

      Lòng tốt thể từ chối được, Như Nương tiếp tục ở lại Lâm gia.

      A Kết lấy ra bộ quần áo đơn của bản thân đưa cho Như Nương, để nàng tắm rửa.

      Khi nhận quần áo A Kết đưa, Như Nương cực kì xấu hổ, nghĩ rồi : "Đại cônương, người ta còn chút bạc, ta muốn lên lqd trấn mua ít vải, mặc quần áo của , ta rất áy náy."

      A Kết tỏ ý sao nhưngNhư Nương kiên quyết muốn , A Kết với Liễu thị, Liễu thị vui vẻđồng ý. Sáng ngày hôm sau, Lâm Hiền đánh xe lừa, Liễu thị, Lâm Trúc lqdvà Như Nương cùng ngồi xe, trước khi thành thân, A Kết cũng khôngmuốn ra khỏi cửa, Liễu thị để Lâm Trọng Cửu ở nhà cùng tỷ tỷ.

      con đường , xe lừa nhàng, khi tới lối rẽ, từ phía đốidiện, có hai chiếc xe lqd ngựa phi nhanh tới, từ con đường khác theohướng Bắc.

      Lâm Trúc tò mò nhìn xung quanh, nhìn hai chiếc xengựa, biết vì sao lại nghĩ tới Triệu công tử, nhiều ngày chưa cótin tức gì của Triệu công tử rồi.

      Mà lúc này, Triệu Trầm, ở cùng Ninh thị, tỉa hoa lan ở trong viện.

      Nắng sớm nhạt dần, bỗng nhiên ngoài trang trại có tiếng vó ngựa truyền tới,sau đó có gã sai vặt chạy vào thông báo: "Phu nhân, thiếu gia, lão giađã về!"

      Trong thôn trang, ngoại trừ Ninh thị, Triệu Trầm, VấnMai, Trần Bình, ai biết chủ nhà, lão gia thường xuyên ở bên lqdngoài là Duyên Bình hầu ở kinh thành.

      Triệu Trầm nhìn về phía mẫu thân.

      Ninh thị coi như nghe thấy, bàn tay trắng nõn ngắt đóa hoa lan trắngcài lên vành tai, nghiêng đầu hỏi nhi tử: "Nương như thế này có đẹpkhông?"

      Dung mạo rực rỡ, đôi mắt dịu dàng, tươi cười điềm đạm, giống hệt hình dáng mẫu thân trong trí nhớ, lúc còn bé.

      Triệu Trầm đỡ mẫu thân dậy, cười : "Đẹp, đời này có ai đẹp hơn nương."

      Ninh thị giận dữ, liếc mắt nhìn : "Học được miệng lưỡi trơn tru ở đâuđấy? Giữ lại rồi cho con dâu tương lai của ta nghe !"

      Triệu Trầm im lặng, cười, cùng mẫu thân ra đón người.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :