1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Quyết định




      Sau giờ ngọ, nắng càng thêm gay gắt, quần áo A Kết khô rất nhanh.

      Đổi quần áo xong, A Kết ló mặt ra, đưa áo choàng cho Lâm Trùng Cửu, nhờ bé đem áo trả cho Triệu Trầm.

      Lâm Trùng Cửu ôm quần áo chạy về phía Triệu Trầm. Hai người cũng họcbơi nữa, sau khi bé học được nín thở, Triệu Trầm dạy bé ngồi trung bìnhtấn, ngồi đến khi nước lấn vào chỗ hai người ngồi, bé lấy quần áo cho tỷ tỷ, Triệu Trầm ngồi dựa lưng vào thân cây hóng mát, nhớ tới cuộcsống an nhàn sung sướng, nhưng lại lqd ghét bỏ thân cây thô rápmột chút nào.

      "Triệu đại ca, trả cho huynh." Lâm Trùng Cửu gọi vô cùng thân thiết. Ở với nhau chưa tới canh giờ, bé sợ khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của nam nhân này nữa rồi.

      Triệu Trầm bình tĩnh cầm áo, đứng thẳng, nhanh chóng mặc vào. Mặc áo vào người, áo còn lưu lại hơi ấm của nàng ấy.

      khống chế được mà cảm thấy run rẩy.

      Chớp mắt nhìn cái, bộ ngực nàng căng tròn, đôi cẳng chân mảnh khảnh,giống như hề đứng xa dán lên người vậy.

      Theo bản năng, nhìn về phía cánh rừng.

      Nơi đó cây cối che kín, chỉ có góc váy trắng lộ ra.

      "Triệu đại ca?" Lâm Trùng Cửu thấy sững sờ cầm vạt áo, nghi hoặc gọi .

      " có gì." Triệu Trầm thu hồi tầm mắt, nhanh chóng buộc lại đai lưng,nghiêm mặt lại, dặn dò bé: "Nhớ kỹ lời ta , được để lộ sơ hở." xong, xoay người về phía Trần Bình, xoay mình lên ngựa, trong nháy mắt chạy rất xa.

      Lâm Trùng Cửu hâm mộ nhìn theo hai con ngựa phóng như bay.

      "Đừng nhìn nữa, mau theo tỷ về nhà, xem nương xử lý đệ như thế nào." A Kết vỗ vào đầu đệ đệ, vô cùng buồn bực. Nếu phải đệ đệ ham chơi, hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nàng cảm kích Triệu côngtử cứu đệ đệ, lại thích trêu chọc nàng. Trước khi cứu người,lúc đó quần áo lqd chỉnh tề, về tình có thể tha thứ, sau đóhắn lại cố ý dụ nàng về phía bờ sông, hành động đó của nhằm mụcđích gì?

      Lâm Trùng Cửu chột dạ, vừa cùng trưởng tỷ vừa xin lỗi: "Đại tỷ, đệ cố ý đâu, lát nữa, nương đánh đệ, tỷ xingiúp đệ được , tỷ lớn nhất mà..." So sánh với bàn tay của mẫu thân, đại tỷ vẫn ôn nhu hơn rất nhiều.

      Trong lòng A Kết chứa đầy tâm , cũng có tâm trạng để ý đến bé.

      Chuyện hôm nay, lúc cả người nàng ướt đẫm bị Triệu công tử thấy, nàng cũngnhìn thấy lồng ngực của đối phương, khi chuyện này truyền ra ngoài,thanh danh của nàng bị phá huỷ, tới lúc đó, Mạnh Trọng Cảnh có ghétbỏ nàng ?

      "Tiểu Cửu, đệ hứa với tỷ tỷ, sau kh về nhà chỉ đệ rơi xuống nước được Triệu công tử cứu, được tới chuyện tỷtỷ cũng rơi xuống nước, biết ? chỉ được với phụthân và nương, với những đứa trẻ ở bên ngoài, đệ cũng được ,nếu tỷ tỷ bị người ta chê cười." A Kết dừng lqd bước, ngồitrước mặt đệ đệ, nghiêm túc dặn dò bé.

      Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãnvâng lời, "Đại tỷ yên tâm, Triệu đại ca với đệ, huynh ấy nóichuyện này trừ bốn người chúng ta, ai cũng được biết."

      A Kết ngạc nhiên, ", với đệ như vậy?"

      Lâm Trùng Cửu gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc: "Đại tỷ, tỷ sao vậy?" Vẻ mặt giống như cực kỳ khiếp sợ.

      Đối với trẻ con, cái gì chúng cũng hiểu, A Kết giải thích, chỉdặn dò thêm vài câu, sau đó đè nén phức tạp trong lòng, đưa đệ đệ vềnhà.

      Hai mẹ con Liễu thị vừa tỉnh ngủ, rửa mặt.

      LâmTrúc rửa xong trước, vắt khăn lên dây phơi quần áo, nhìn thấy trưởng tỷvà đệ đệ về, khuôn mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, quay mặt vàotrong lqd phòng, gào lên: "Nương, đại tỷ đưa Tiểu Cửu về rồi !" Đệ đệham chơi, buổi trưa lén lút chơi khiến đại tỷ phải tìm, việc nàyđã thành thói quen, lúc dậy thấy hai người là có thể đoán được.

      Hiển nhiên trong lòng Liễu thị cũng có tính toán riêng.

      Nàng vốc nước lau mặt, cho Lâm Trúc đổ nước, khuôn mặt nghiêm khắc, đứng ở cửa chờ hai tỷ đệ A Kết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Trùng Cửunhưng lại hỏi A Kết: "Hôm nay tìm thấy nó ở đâu?"

      Đầu Lâm Trùng Cửu cúi gằm xuống, nhịn được kéo tay áo trưởng tỷ.

      A Kết thở dài, dắt đệ đệ vào trong nhà: "Nương, chúng ta vào nhà rồi ."

      Chuyện này hình như có gì đúng, trong lòng Liễu thị dâng lên nghingờ,cũng xoay người vào, Lâm Trúc đổ nước xong cũng chạy vào theo.

      Trong phòng, Lâm Trùng Cửu giống như tội phạm, cúi đầu đứng giữa phòng, Liễuthị ngồi cạnh giường đất, Lâm Trúc dựa vào mẫu thân, A Kết ngồi ở đầubên kia với Liễu thị, giọng thầm .

      Nàng xong, nhưngLiễu thị cũng gì, Liễu thị đứng dậy, ôm bé, đặt bé nằm sấptrên giường, sau đó lột quần của bé, trận đòn bàn tay liên tiếp rơixuống mông bé. Vừa đánh lại vừa lqd mắng: "Giỏi lắm, cho con đinghịch nước, hôm nay còn còn dám chơi ở phía đông, con ngại mạng conquá dài chứ gì? Quen thói coi trời bằng vung có phải , này thìkhông nghe lời, ta cho con biết thế nào là nghe lời!"

      Rõràng rất tức giận, khuôn mặt lại trắng bệch. Nàng chỉ có đứa contrai, trước khi sinh trước bé, nàng là đứa con dâu bị người trong thônchê cười biết bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới sinh được mụn contrai, vậy mà hôm nay suýt nữa lqd mất nó, nếu phải gặp được quý nhân, nhi tử mà xảy ra chuyện gì bất trắc, nửa đời sau nàng có sống nổi ?

      Vừa đánh vừa nghĩ đến khi mông bé đỏ lừ.

      Khi dạy dỗ con cái, Liễu thị vô cùng nghiêm túc, Lâm Trúc cũng dám ngồi, đứng mặt đất, miệng câm như hến.

      Vốn dĩ, Lâm Trùng Cửu liên tục xin lỗi, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nứcnở lẫn trong lời mắng của mẫu thân, bé ngoan ngoãn nằm sấp, nóigì.

      Thấy đệ đệ hiểu chuyện, mông cũng đỏ lừ, A Kết ngăn mẫu thânlại, kéo tay nàng khuyên nhủ: "Nương, Tiểu Cửu cũng biết sai rồi, xinngười bớt giận , có việc gì là tốt nhất, sau này chúng ta quảnlý đệ chặt, cho đệ ấy chuồn là tốt nhất. Tiểu Cửu, saunày, đệ nữa, đúng ?" Quay đầu nhìn đệ lqd đệ, giúp békéo quần lên.

      Lâm Trùng Cửu quan sát mẫu thân, nhảy xuống đất, năng thành khẩn: "Nương, con hứa sau này ham chơi, con vớiTriệu đại ca hẹn với nhau, sau này, cách ba ngày, huynh ấy về dạycon võ công ở bờ sông, con muốn học chút bản lĩnh của huynh ấy, con cũng muốn cao lớn, cường tráng như huynh ấy."

      "Triệu công tử muốn dạy võ công cho con?" Liễu thị kinh hãi, nhìn trưởng nữ.

      A Kết có biết đâu, cúi đầu hỏi đệ đệ: " với đệ lúc nào?"
      Lâm Trùng Cửu nhìn mẫu thân và trưởng tỷ, đầu óc lộn tùng phèo. Vừa nghĩ lý do vừa giải thích: "Triệu đại ca khi huynh ấy dạy đệ tập bơi. Huynh ấy rất có bản lĩnh, đệ muốn bái huynh ấy làm thầy, Triệu đại ca khôngđồng ý, huynh ấy chỉ đệ hợp ý huynh ấy, đồng ý dạy cho đệ ít võlqd công thô thiển. Đúng rồi, Triệu đại ca huynh ấy chỉ thuận taycứu đệ thôi, mọi người cần để ở trong lòng, huynh ấy còn nếumọi người muốn đệ học, huynh ấy lập tức dạy."

      tới đố, Lâm Trùng Cửu nhào vào lòng mẫu thân, ôm nàng cần xin: "Nương,Triệu đại ca rất lợi hại, nương cho con học theo huynh ấy được ?Nương yên tâm, con hứa trễ nải việc đọc sách, chỉ cần nương cho con học võ công, sau này con chạy loạn với bọn Hổ Tử nữa!"

      " được!" Liễu thị chưa , A Kết kiên quyết phản đối.

      Liễu thị thấy hơi ngỡ ngàng, tại sao con lớn lại phản đối quyết liệt như vậy, nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.

      Lâm Trúc lại bu vào, quay đầu hỏi nàng: "Vì sao đại tỷ lại phản đối a? Muội cảm thấy chẳng có gì tốt, có Triệu công tử dạy Tiểu Cửu, Tiểu Cửu có thể học được chút bản lĩnh, ra ngoài ham chơi để chúng ta lolắng, công đôi việc mà. Lại Triệu công tử nhà lqd người tacứu mạng Tiểu Cửu, còn đồng ý dạy Tiểu Cửu, điều đó chứng minh nểmặt chúng ta, chúng ta cho Tiểu Cửu , về tình về lý đều có gì để mà?" Thấy đại tỷ như vậy, chắc chắn lúc ở bờ sông, tỷ tỷ và Triệu công tử xảy ra chuyện gì đó, nàng vô cùng hối hận khi bảnthân mình được chứng kiến chuyện đó.

      A Kết xong mới ý thức được nàng phản ứng quá mạnh

      Muội muội quả rất có đạo lý, nếu có cố ý trêu đùa nàng,ngay cả khi trêu chọc nàng cách quá lqd đáng, nàng cũng khôngtìm được bất cứ lý do gì để phản đối. Triệu công tử vô lại, hạ lưu,nhưng cũng có chỗ lệ độ, phép tắc, cũng hứa chuyện này rangào, cũng là quân tử, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt của nhìnnàng, lúc cởi trần, bá đạo tới gần nàng, theo bản năng, A Kết muốn có bất cứ dính dáng nào liên quan tới

      Nhưng những điều này, nàng lại thể cho người nhà biết

      Đối với ánh mắt tò mò, nghiên cứu của muội muội, A Kết cố gắng trấn địnhlại, với mẫu thân: "Nương, nhìn cách ăn mặc của Triệu công tử, chắcchắn phải là người bình thường, làm sao có thời gian rảnhđể dạy Tiểu Cửu lqd chứ? Chúng ta cũng biết ở đâu, có xa nơichúng ở hay . Con thấy chắc là chịu được quấy rầy củaTiểu Cửu lên mới đồng ý, phải cũng nếu chúng ta khôngmuốn, dạy hay sao? Chắc là

      muốn từ chối trực tiếp trước mặt Tiểu Cửu, nên câu uyển chuyển như vậy nhằm ám chỉ chúng ta nên khuyên can Tiểu Cửu."

      Hai nữ nhi đều có đạo lý, Liễu thị hơi do dự

      Lâm Trùng Cửu vô cùng xót ruột, biết nhị tỷ đứng về phe của bé, bé chuyểntới đứng bên cạnh Lâm Trúc, lời son sắt: "Nương, người đừng nghe đại tỷ, lqd Triệu đại ca rất thích con, huynh ấy dạy con nín thở trongnước, dạy con ngồi trung bình tấn, lại còn khen con có bản lề tốt! tin, ba ngày sau, mọi người cùng với con ra bờ sông hỏi huynh ấy,huynh ấy đồng ý dạy con mà!"

      Lâm Trúc cười, theo: "Đúng rồi,đúng rồi, con nhớ Triệu công tử chuyện với dượng rất lạnh nhạt,người như vậy, nếu lòng thích Tiểu Cửu, làm sao có thểnhận lời chứ? Đại tỷ, tỷ suy lqd nghĩ quá nhiều rồi. để Tiểu Cửu hỏi phụ thân và nương, điều đó chính tỏ rất kính trọng trưởng bối, đâuđến mức quanh quẩn như vậy." Cho dù thế nào, người như Triệu công tử,Tiểu Cửu có thể kết bạn với , đó là may mắn của bé

      Đệ đệ muộimuội đều kiên trì muốn , A Kết chỉ có thể nhìn về phía mẫu thân, xinsự giúp đỡ: "Nương, Tiểu Cửu như vậy, học võ công làm gì, điền đó cơ bản là cần..."

      Bị ba chị em liên tục, Liễu thi hơi đau đầu, đem việc quyết định chuyển sang cho phụ thân lũ trẻ: "Đừng nóinữa, chờ phụ thân các con về, để phụ thân các con quyết định!" Trượngphu đọc sách cũng có kiến thức, quyết định thế nào cả nhà đều nghetheo, chắc chắn sai.

      A Kết biết làm thế nào.

      Lâm Trùng Cửu làm mặt quỷ với trưởng tỷ, chơi với nhị tỷ, nhị tỷ giúp bé, bây giời, bé thân nhị tỷ nhất.

      Nhưng bé vẫn giữ lời hứa, Lâm Trúc làm đủ mọi cách để dụ dỗ bé, bé vẫn hề tới chuyện trưởng tỷ rơi xuống nước.

      Lâm Trúc quấn quýt bé lúc lâu cũng có tác dụng gì, cuối cùng đổihướng, do thám thái độ của A Kết, nhưng chính A Kết lại là ngườikhông thể cho muội muội biết được, nàng cúi đầu, thêu thùa để ý tới muội muội.

      Hoàng hôn, Lâm Hiền cưỡi con lừa về nhà.

      Lâm Trúc kéo Lâm Trùng Cửu, cười hì hì ra đón phụ thân, tranh nhau nóichuyện buổi trưa cho phụ thân. Lúc đó A Kết ở phòng bếp, giúp Liễu thịchuẩn bị cơm chiều, nàng lo lắng phụ thân bị đệ đệ và muội lừa gạt nhưng nàng lại thoát được công việc phải làm, chỉ có thể lo lắng lqdsuông. Liễu thị đem tất cả biểu của nàng thu vào tầm mắt, thầm nghĩ thú vị, đây là lần đầu tiên đứa thứ hai và thứ ba bắt tay nhau đối đầuvới trưởng tỷ.

      Khuôn mặt Lâm Hiền ôn hòa, lúc hai đứa con vờnquanh cho lừa ăn, rửa tay rửa mặt, sau đó ngồi cạnh lò sưởi được đặt ở đầu giường, uống trà đứa con thứ hai đưa, vô cùng hài lòng.

      Uống xong, bắt đầu tính sổ.

      "Tiểu Cửu lén lút chơi, lại rơi xuống nước, phạt con đêm nay được ăn cơm, lập tức về phòng tự kiểm điểm."

      Lâm Trùng Cửu lập tức ủ rũ, cũng dám cãi lại, ỉu xìu về phòng phía tây.

      "Phụ thân, con làm sai cái gi..." Lâm Trúc vội vàng bò lên giường, quỳ gối, đấm lưng, bóp vai cho Lâm Hiền.

      Lâm Hiền nhắm mắt hưởng thụ lúc, sau đó mới : "Nên ăn cơm thôi, conđem bàn ra, dọn bát đũa lên đây, đừng để chuyện gì cũng tới tay đại tỷcon."

      "Dạ, con ngay đây!" bị phạt, việc như vậy tính là gì chứ, Lâm Trúc vui vẻ chạy .

      Con cái hết rồi, Lâm Hiền tựa vào đầu giường, bắt đầu cân nhắc.

      Nhà mình tiền thế, chỉ có hai đứa con tựa bông hoa, đứa con cả có hôn ước, sắp lập gia đình, lqđ đứa thứ hai là nha đầulười, tuổi lại , có khả năng lọt được vào mắt của người này.Huống chi người ta ra tay cần báo đáp, cũng nhận Tiểu Cửulàm đồ đệ, tình cảm người quân tử nhạt như nước, chắc là hợp ý Tiểu Cửuthôi?

      tham vọng bất cứ điều gì, đời này chỉ mong sốngyên bình như vậy, về đứa con trai, nếu có may mắn như vậy, theongười ta cũng tốt.

      Buổi tối, khi bốn người ăn cơm, Lâm Hiền lạihỏi con lớn tình hình ở bờ sông lqd trưa nay lần nữa, chắc chắnkhông có điều gì đúng, luôn: "Bất kể ra sao, ba ngày sau,ta cùng Tiểu Cửu tới bờ sông gặp Triệu công tử, đến lúc đó ta sẽdắt Tiểu Cửu , nếu như Triệu công tử muốn dạy Tiểu Cửu, người ta có ýtốt, chúng ta cũng nên cự tuyệt."

      Lâm Trúc vô cùng vui vẻ.

      A Kết cúi đầu . Phụ thân lên tiếng, nếu nàng tiếp tục phảnđối, có lý ngược lại khiến cho mọi người nghĩ trong lòngnàng có quỷ.

      Ở phòng phía tây, Lâm Trùng Cửu nằm úp sấp cửanghe lỏm, mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, ngây ngất vàotrong buồng, vùi đầu ăn cơm chiều trưởng tỷ lén lút bưng cho bé.

      Giải quyết xong chuyện của nhi tử, Lâm Hiền cười cười, nhìn thê tử, đưa chén cho thê tử.

      Đôi má Liễu thị ửng đỏ, giận giữ, lặng lẽ lườm cái.
      IluvkiwiA fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Hiểu lầm




      Màn đêm buông xuống, hai chị em A Kết trở về sương phòng, Lâm Trùng Cửu cũng ngủ.

      Phòng chính ở phía đông, Lâm Hiền miễn cưỡng tựa vào thùng tắm, cố ý tắm chậm.

      Liễu thị thu dọn phòng bếp xong, vào phòng thấy còn chưa tắm xong, hơisũng sờ, Lâm Hiền quay đầu lại, đưa khăn cho nàng: "Tới đây, kỳ lưnggiúp ta."

      Nam nhân ba mươi mấy tuổi, ôn hòa tuấn lãng, vừa có khí chất nho nhã của thư sinh, lại vừa có thân hình cường tráng của nôngdân, thành thân nhiều năm, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy xấu xa vô lại trong mắt , ra nàng càng nhìn lqd càng thích, cảm thấy sốmệnh của bản thân là tốt, gả cho người như . So với những tỷmuội quen thuộc ở trong thôn, cho dù được gả cho người tốt hơn hay hưhỏng hơn trượng phu của nàng, nhưng khi đem trượng phu ra so sánh, lqdchắc chắn ai hơn , huống chi nam nhân nhà nàng chỉ có bộdạng tốt đẹp, còn biết kiếm tiền, còn phong nhã..

      Liễu thị khôngđọc sách, biết phong hoa tuyết nguyệt là thế nào, lúc thân thiếttrượng phu những câu khiến mặt nàng hồng tim đập nhanh, chắc cáiđó được gọi là phong nhã?

      (vivi: phong nhã cái gì? Lưu manh, vô sỉ có)

      Sau khi hết đỏ mặt, ngồi ghế kỳ lưng giúp trượng phu, với trượngphu chuyện nàng vừa cân nhắc: "Nếu Triệu lqd công tử đồng ý dạy TiểuCửu, ngay cả khi bái sư, kiểu gì chúng ta cũng phải mời đếnnhà ăn bữa cơm chứ?"

      Lâm Hiền quay đầu lại, thân thiết choàng tay lên vai thê tử, bâng quơ: "Tất nhiên là muốn mời, nhưng chưa chắcngười ta tới."

      Với động tác của , cả người nàng như nhũnra, còn muốn điều gì, Lâm Hiền đột nhiên đứng dậy, cả người ướt nhẹp bổ nhào về phía nàng...

      Có rượu trợ hứng, mấy ngày gần đây lại thân thiết, đêm nay Lâm Hiền tung hoành làm việc lớn.

      Sau khi ân ái, hai vợ chồng thở hồng hộc, vài lời, ôm nhau ngủ.

      A Kết lại ngủ được.

      Nhắm mắt lại, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh cơ thể nam nhân nàng nhìnthấy vào ban ngày. ngồi trong bụi cây, thắt lưng hẹp, chân dài, haitay rẽ nước, lqd sắc mặt thay đổi, điên cuồng kềm chế được, hắnnhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt phượng hẹp dài, từng hình ảnh, từnghình ảnh, vô cùng ràng.

      Nàng ảo não cắn môi, trong lòng cảm thấy xấu hổ, muốn xoay người để giải sầu, lại sợ muội muội tỉnh giấc.

      Nàng nhìn người nam nhân, cho dù ai biết, nàng nhìn người phải là tướng công trong tương lai của nàng.

      Nàng muốn nghĩ, muốn nghĩ, nhưng những thứ nàng nên nhớ nó lại cứ ra, dời được, ngay cả khi nàng cố gắng nghĩ vềkhuôn mặt thà, trầm ổn, phúc hậu của Mạnh Trọng Cảnh, cũng vô tácdụng.

      Mọi thứ thuộc về giống hệt như con người , trong trẻo mà lạnh lùng lại bá đạo cho phép cự tuyệt.

      Ngoài cửa sổ, vầng trăng ở cao, toả sáng hình ảnh nương lăn lộn khóngủ, cũng chiếu sáng, nhìn nam nhân nhớ nương ngủ được.

      Trong trang trại nông thôn, mọi người ngủ, Triệu Trầm gác chân dài lêntrên giường đất, tựa người vào vách tường nhúc nhích, nghiêng đầu, nhìn bình phong.

      Vắt bình phong là chiếc áo ngoài của .

      Lúc về, bọn nha hoàn muốn cầm chiếc áo ngoài của giặt, cho.

      nhìn chằm chằm nó, trong mắt lên hình ảnh nương bên bờ sông.

      Lúc ngoi lên khỏi mặt nước, thấy nàng ngơ ngác đứng bờ sông, mặc áo

      của . Vai của nàng hơn , chiếc áo cổ tròn rộng, hở ra mảng lớnlàn da lqd trắng, cần cổ thon dài mỹ lệ, xương quai xanh gầy yếu tinhxảo. Cẳng chân nàng cũng lộ ra, trắng muốt. Mềm mại như lqd ngọc. Đángtiếc, chưa kịp nhìn kỹ, nàng chạy rồi. Dường như ngọn gió cũngbiết muốn nhìn, thổi vạt áo tung bay, hất lên lộ đôi chân, cho xemmột chút lại che , càng khiến cho người ta mơ màng.

      Khi nàng mặc bộ quần áo đó, nàng có mặc gì ở trong ?

      Chắc là mặc nhỉ, dù sao chắc chắn quần áo trong của nàng cũng ướt đẫm.

      Vậy phải chăng, hôm nay, lúc đứng trước mặt , nàng gần như là .....loã thể*?

      Loã thể: mặc gì

      từng nhún nhảy trước mắt , cánh tay của từng gắt gao áp chặtngực nàng. Mềm mại như vậy, nếu có quần áo che phủ, nàng có bộdáng thế nào?

      Ánh trăng tràn qua rèm cửa lụa mỏng, sáng trong như nước, lại đặt mình vào khó chịu, càng nghĩ càng thấy nóng.

      xuống đất, cầm chiếc áo đưa lên chóp mũi, cảm nhận mùi hương nàng lưu lại.

      Áo ngoài làm bằng loại tơ lụa tốt nhất, mát rượi nhẵn nhụi, như nước, giống như khi ôm nàng, chạm vào làn da của nàng.

      Nếu, nếu lúc đó ở giữa sông, chỉ có và nàng, kéo nàng lên, ômnàng vào trong rừng, ném nàng vào trong bụi cỏ, sau đó...

      Màn đêm tĩnh lặng, nghĩ đến chuyện hoang đường cũng có ai biết, nam

      nhân cầm chiếc áo lên giường, giống mơ lại phải mơ, trong đầu đều là cảnh mộng ảo.

      Trong cảnh mộng ảo, nàng vẫn muốn chạy trốn, lại thể trốn thoát, khócnhư hoa lê đái vũ. (câu này chắc ai cũng biết rồi, em giải thíchnữa nhé)

      Kết thúc ảo cảnh, Triệu Trầm buông lỏng tay, hơi thở nặng nề.

      nằm ngửa mặt, ngơ ngẩn nhìn vầng trăng, hoang mang hiểu vì saomới nhìn thấy nàng ba lần nảy sinh ham muốn hai lần. Hắnkhông phải Liễu Hạ Huệ, xã giao bên ngoài, những lần chịu nổi hắncũng trải qua, lúc dục lqd vọng của nổi lên, vẫn cảm thấychán ghét, người có thể khiến hưng phấn tới mức thể động tay động chân, hình như chỉ có....mình nàng.

      Có lẽ, càng ngày càng già chăng?

      ~

      Ba ngày sau, Triệu Trầm dậy sớm, chuẩn bị ra bờ sông.

      Ninh thị vừa tỉnh ngủ, chưa ngồi dậy nghe thấy tiếng động, tò mò bảo Vấn Mai là nha hoàn thân cận hỏi.

      Vấn Mai nhanh chóng quay lại, cười : "Phu nhân, thiếu gia lại dẫn Trần Bình săn thú, là trước hoàng hôn trở về."
      Ninh thị hiểu, sau đó lắc đầu, hôm nay trời nắng như vậy, đứa con nàng mệt cũng chẳng thèm chê trời nắng.

      Triệu Trầm rất sớm, lúc đến bờ sông trời sáng, ngồi ngựa nhìncon đường giao nhau ở phía xa, bởi vì bờ sông khá thấp, có cáchnào để nhìn thấy thôn ở bên kia.

      nắm chặt dây cương, mặc kệ ngựa cúi đầu ăn cỏ.

      "Thiếu gia, bọn họ đến rồi." Trần Bình vẫn chăm chú nhìn con đường, thấy người đến, vội quay đầu gọi thiếu gia nhà mình.

      Triệu Trầm giống như nghe thấy, lát sau mới quay đầu lại.

      Người tới là hai cha con, có vài lần có duyên gặp mặt, Lâm lão gia trước,Lâm Trùng Cửu dắt con lừa phía sau, phía sau bọn họ, có ai hết.

      Nằm trong dự đoán.

      Triệu Trầm xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho Trần Bình, nhanh ra đón.

      "Triệu đại ca, đây là cha đệ, huynh nhanh cho cha đệ , huynh lòngmuốn dạy đệ đúng ?" Lâm Trùng Cửu lqd hưng phấn chạy tới, đứng bêncạnh hỏi.

      Triệu Trầm cười với bé, sau đó lập tức hành lễ vớiLâm Hiền: "Lâm bá phụ, hôm ấy vãn bối vô tình cứu Tiểu Cửu, bởi vì cảmthấy hợp Tiểu Cửu, tự ý muốn dạy cho đệ ấy chút võ công thô thiển, mongbá phụ chớ trách."

      Lâm Hiền vội vàng đáp lễ: "Triệu công tử khách khí, người đồng ý chỉ bảo cho khuyển tử là may mắn của nó, Lâm mỗ saocó thể trách tội. Triệu công tử, người có ơn cứu mạng đối với khuyển tử, lúc lqd nguy hiểm có người ra tay giúp đỡ. Lại bớt thời gian dạy nó,Lâm mỗ cùng thê tử vô cùng cảm kích, đáng tiếc Lâm mỗ dạy học ở trấntrên, hai ngày nay được, ngày mười sáu mới được nghỉ ngơi ngày. Thê tử Lâm mỗ lqd muốn mời Triệu công tử đến nhà làm khách,tự mình lời cảm ơn, biết hôm ấy Triệu công tử có thời gian hay ?"

      Triệu Trầm hơi trầm ngâm, nhìn hai cha con lúc, : "Tình cảm của bá phụ, vãn bối nhất định tới, làm phiền bá phụ bá mẫu rồi."

      "Đâu có đâu có, Triệu công tử đồng ý đến nhà, chúng tamong còn được nữa là." Lâm Hiền vô cùng cao hứng, nhìn trời, nóixin lỗi: "Ta phải lên trấn , khuyển tử ngu dốt, nếu nó lười biếnggiở trò lqd dùng thủ đoạn, Triệu công tử cần khách khí, cứ thẳngtay dạy dỗ"

      "Con lười biếng mà!" Lâm Trùng Cửu cảm thấy ấm ức, mở miệng giải thích, lại bị Lâm Hiền lườm cái.

      Triệu Trầm vỗ vai bé, sau đó chắp tay, với Lâm Hiền: "Vậy bá phụ lênđường thong thả, ngày mười sáu, vãn bối nhất định tới nhà thămhỏi."

      Lâm Hiền đáp lễ, sau khi dặn dò Lâm Trùng Cửu, cuối cùng cũng bước những bước dài đến chỗ con lừa.

      Đầu tiên, Triệu Trầm để Lâm Trùng Cửu thực trung bình tấn ở chỗ câycối u, sau khi sửa đúng tư thế cho bé, đứng ở bên cạnh, tựa lưngvào thân cây.

      Dựa lưng vào thân cây, nhịn được nhìn về phía con đường giao nhau.

      Sau khắc, gọi Lâm Trùng Cửu tới gần, để bé nghỉ ngơi lúc.

      Dù sao cũng biết nhau trong thời gian quá ngắn, bỗng nhiên ngồi cùng mộtchỗ cũng chẳng biết gì, im lặng lúc, Lâm lqd Trùng Cửu hỏi Triệu Trầm: "Triệu đại ca, nhà huynh ở đâu vậy? Cách đây có xa ?"

      Triệu Trầm cũng giấu diếm, bâng quơ: "Đệ biết Đồng Loan ? Cách nơi đệ ở khoảng 12 dặm, cưỡi ngựa rất nhanh."

      Lâm Trùng Cửu lắc đầu, bé rất ít khi đến nơi khác, bình thường ngườitrong thôn chuyện bé cũng chăm chú nghe ngóng, bé thầm nhớkỹ nơi có tên là Đồng Loan, lại hỏi : "Vậy Triệu đại ca bao nhiêu tuổi,huynh thành thân chưa?"

      Ánh mắt Triệu Trầm lập tức dừng lại, quay đầu nhìn bé: "Hỏi chuyện này làm gì?"

      Lâm Trùng Cửu gãi gãi đầu, : " có gì, chỉ muốn hỏi chút thôi, đệ tò mò về Triệu đại ca ấy mà."

      Triệu Trầm nở nụ cười, hỏi thăm dò: "Đại tỷ của đệ bảo đệ hỏi sao?" Ngày ấy, chạm vào nàng, cũng nhìn nàng, chẳng lẽ nàng muốn chịu tráchnhiệm, vì thế nàng bảo đệ đệ thăm dò ý của ? Tuy cảm thấy hìnhnhư nàng muốn gặp , dù gì cũng là nương, có suy nghĩ kiểunày cũng quá đáng. Lqd Chẳng qua, cũng thấy chuyện đóquan trọng, càng nghĩ tới việc chịu trách nhiệm...

      Thấy Lâm Trùng Cửu hoảng sợ lại ấp úng biết nên giải thích thế nào, TriệuTrầm lại càng chắc chắn, nghĩ nghĩ, hỏi bé thêm câu: "Đại tỷ của đệbao nhiêu tuổi?"

      "... Mười lăm tuổi, lớn hơn đệ tám tuổi." LâmTrùng Cửu còn hoảng hốt, huynh ấy có thể đoán ra những chuyện phải là chuyện mà bé muốn hỏi, bởi vậy lúc Triệu Trầm hỏi lại, bé lậptức trả lời.

      Ý cười trong mắt Triệu Trầm càng thêm ràng:"Huynh lớn hơn nàng ấy hai tuổi, chưa thành thân, cũng thích cônương nào." muốn nhìn xem, sau khi biết chuyện, nàng làm như thếnào. Lqd Loại chuyện này, nhìn thấy , mặt đỏ như vậy, chắc sẽkhông chủ động với cha mẹ, chỉ có thể nghĩ cách giục cầu hôn. Có lẽ ngày hôm ấy, nàng ra mặt chuyện với ?

      Có suy nghĩnày, lúc lâu sau, Triệu Trầm cũng dự đoán trước được việccũng chẳng thú vị như tưởng tượng, buổi trưa, sau khi tạm biệt LâmTrùng Cửu, vô cùng hưng phấn vào trong núi săn bắn.

      Khi Lâm Trùng Cửu về nhà, đầu tiên, bé đến thầm với Lâm Trúc, đem chuyện bé hỏi thăm được cho Lâm Trúc nghe.

      " còn hỏi tuổi của đại tỷ?" Lâm Trúc hơi giật mình.

      Lâm Trùng Cửu gật đầu.

      Lâm Trúc vô cùng vừa lòng, thưởng cho đệ đệ hai đồng tiền, sau khi đệ đệ ,

      nàng ngồi giường nghiêm túc suy nghĩ.

      Nàng hi vọng trưởng tỷ được gả cho người tốt, cuộc sống sau này củatỷ tỷ giống phú quý thanh nhàn giống dì. Tuy Triệu công tử chưa nóiđiều gì nhưng nàng lại cảm thấy có ý với trưởng tỷ. Dung mạo của hai người rất xứng đôi, nếu Triệu công tử có ý muốn cầu hôn với lqd trưởngtỷ, nàng vui như mở cờ trong bụng, bởi vậy, nàng bảo đệ đệ thăm dò nghe ngóng, nhỡ đâu đối phương lqd thành thân, thấy sắc đẹp củatrưởng tỷ, muốn lấy tỷ ấy về làm vợ bé, nàng là người đầu tiên mắngchửi !

      Chỉ có điều, trưởng tỷ lại có tình cảm sâu đậm đối vớiMạnh Trọng Cảnh, nếu Triệu công tử muốn lấy trưởng tỷ phải tốn nhiều công sức rồi.

      Chuyện này liên quan tới danh dự của trưởng tỷ,Lâm Trúc quyết định giúp ai hết, chỉ ngồi xem náo nhiệt thôi.Trưởng tỷ có thể gả cho Triệu công tử là tốt nhất, nếu gả cho Mạnh Trọng Cảnh, lqd nàng cũng đồng ý.

      Cơm chiều, Lâm Hiền chuyện ngày mười sáu mở tiệc chiêu đãi Triệu công tử.

      A Kết vừa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, nghe vậy cắn đũa, lên tiếng.

      Lâm Trùng Cửu và Lâm Trúc biết trước, cũng có phản ứng gì lớn.

      Liễu thị nghĩ đến tương đối nhiều, phóng hạ bát : "Hôm ấy, cũng gọi Trọng Cảnh đến đây tiếp khách , nhiều người càng náo nhiệt." Du sao, trongnhà cũng có hai nữ nhi, đứa chưa gả, đứa sắp lqd gả, lúc đó gọicon rể đến, đường đường chính chính, tránh cho những người lắm mồm nóilinh tinh.

      Lâm Hiền vuốt cằm: "Ừ, cơm nước xong ta đến với Trọng Cảnh."

      Nghe thấy vị hôn phu cũng phải tới, vui trong lòng A Kết biến thành khó xử, đỏ mặt cúi đầu.
      IluvkiwiA fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: To gan




      Triệu Trầm cũng biết nên mang lễ gì khi tới nhà họ Lâm.

      Thứ quý giá, thích hợp, đồ đơn giản, lại sợ vợ chồng họ Lâm ngầm với nhau, bảo rằng lễ phép.

      Khoảng cách từ Đăng Châu đến kinh thành xa ngàn dặm, dùng thân phận giả do phụ thân sắp xếp, buôn bán ở thị trấn lqd trong thành, thỉnh thoảng xãgiao, toàn bộ việc tặng lễ vật đều do mẫu thân quyết định, mẫu thân mởra, nhìn rồi học, sau này đều giao cho Trần Bình chuẩn bị như trước, nhưng lần này, chuyện nhà họ Lâm, mẫu thân biết, cũng lqdkhông muốn để cho mẫu thân biết.

      Việc này tùy hứng lại hoangđường, nghĩ lại, cảm thấy chuyện này lqd giống chuyện hắncó thể làm. Vì muốn làm trái ý của nữ nhân thôn quê, vì muốn nhìnthấy nàng tức giận, lại có thể lqd đồng ý dạy bảo đứa trẻ connhà nông? Bây giờ còn đùa tới mức, đối phương muốn chịu tráchnhiệm...

      Cũng hiểu vì sao, lúc này, cũng chẳng thấy phiền phức chút nào, chỉ tò mò, rốt cuộc nàng làm thế nào.

      Nếu, nếu nàng cầu xin , việc hôn cũng phải là thương lượng được. Suy cho cùng, cũng có người trong lòng, cũng từng chorằng thê tử của chắc chắn phải được tuyển lqd chọn từ con nhà danhmôn trong kinh thành, nhưng nghĩ nghĩ lại, chưa bao giờ có ý định mượn thế lực nhà thê tử, vì thế, thê tử tương lai của là con nhànông hay con nhà quyền quý có gì khác nhau? Chẳng qua là lúc truyềnra lqd ngoài có dễ nghe hay mà thôi, ánh mắt của người ngoài, hắncũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ cần nữ nhân đó có thể vừa mắt , chỉ cần thân phận của nàng quá thấp, cưới.

      nữ nhân con nhà nông, là người đàng hoàng, trong sạch, thế là đủ.

      Điều quan trọng là nàng có thể khơi mào dục vọng của , khiến muốnnàng, chỉ cần nhìn hình dáng nàng, đừng ghét , trốn , ngoan ngoãncho nhìn, giống như nàng mong muốn.

      "Thiếu gia, phu nhân sai người bưng đĩa đào sang đây, cho thiếu gia ăn."

      Ánh mắt Triệu Trầm hướng ra cửa: "Vào ."

      tay Cẩm Mặc bưng đĩa tay vén lqd rèm vào. Nàng mặc áo màu hồngđào, váy trắng khiến Triệu Trầm nhìn mà sửng sốt, nhớ lại ngày ấy, lúcmới gặp, A Kết lqd cũng mặc giống hệt thế này. nhịn được nhìnlên , bộ quần áo này của Cẩm Mặc tôn lên màu da của nàng, khiến lànda của nàng thêm trắng nõn lqd hồng hào, nổi bật nhất là đôi mắt thìluôn nhìn xuống dưới, khi đến gần mới dám lén lút nhìn cái, sauđó lập tức lại rũ mắt, nhìn xuống đất, khẩn trương đứng bên cạnh .

      Triệu Trầm tỉnh bơ, đôi mắt đảo qua bộ ngực của nàng, lần này, chút dục vọng cũng chẳng có.

      " xuống ." lạnh nhạt, nhìn những quả đào to, đỏ hồng, tươitắn của núi Phúc Sơn, thêm câu: "Gọi Trần Bình vào đây."

      "Vâng ạ." Cẩm Mặc ngoan ngoãn lui ra, lúc ra khỏi phòng, đôi mắt lộ ra sựthất vọng, chán nản. Thiếu gia chưa từng coi trọng nàng, trong lòng nàng có mến mộ thiếu gia, cũng dám có chút suy nghĩ an phận, ai ngờ ngày ấy thiếu gia đối xử với nàng hơi khác ngày thường lqd mộtchút, cuối cùng biết vì sao lại cho nàng hầu hạ, trong lòngnàng cũng có hi vọng, đáng tiếc, nhiều ngày nay thiếu gia vẫn vô cùnglạnh nhạt.

      Rốt cục là sai ở chỗ nào?

      Nàng ngơ ngác gọi Trần Bình.

      Ngày hôm sau, Triệu Trầm dùng lý do lên thị trấn, cùng Trần Bình, mang hai lọ mao tiêm, giỏ đào núi Phúc Sơn.

      cũng trực tiếp đến nhà họ Lâm, vẫn ở bờ sông chờ Lâm TrùngCửu, dạy đến gần trưa, cho Trần Bình ở bờ sông trông xe ngựa, hắncầm lá trà, cho Lâm Trùng Cửu ôm đào, hai người lqd chậm rãi vềphía thôn. Lúc này, thân phận của gần như là sư phụ của Lâm TrùngCửu, vốn dĩ cũng muốn đàng lqd hoàng, ngồi xe ngựa vào thôn nhất định bị mọi người đứng nhìn, trước mắt cứ mình đến đó, làm kháchbình thường.

      Đứng dốc , Lâm Trùng Cửu chỉ vào sân sau của nhà bé, : "Triệu đại ca, kia là nhà đệ, cha đệ chắc chắn chờchúng ta đó!"

      Triệu Trầm rất hưng phấn, đánh giá sân sau nhà họ Lâm.

      Ngôi nhà ở cạnh nông thôn nhìn cũng tệ, trách được, làn da củanàng được mịn màng non mềm như vậy, hoàn toàn giống nữ nhân ở nông thôn.

      vòng qua nông trại bên đường, ngoặt, thấy Lâm lãogia đứng cùng nam tử khỏe mạnh dưới cây liễu, lqd nhìn thấy và Lâm Trùng Cửu, bọn họ lập tức ra đón.

      Triệu Trầm thả lá tràvào trong rổ, ra hiệu cho Lâm Trùng Cửu vào trước, còn đứng ở đócười, chào Lâm Hiền: "Bá phụ ở trong phòng nghỉ ngơi là được, cần gì lqd phải ra đây? Ngược lại, là do vãn bối lơ là, khiến bá phụ phải đợilâu."

      vô cùng lễ phép, dễ dàng khiến người khác sinh ấn tượng tượng tốt với , Lâm Hiền đáp lễ: "Triệu công tử tự mình đến nhà làvẻ vang cho kẻ hèn này, cần gì phải lãng phí như vậy?" xong, Lâm lqd Hiền giới thiệu Mạnh Trọng Cảnh với Triệu Trầm: "Đây là con rể tươnglai nhà ta, họ Mạnh, tên là Trọng Cảnh, năm trước lqd hứa hôn cùngcon cả nhà ta, Triệu công tử là quý nhân, ta cố ý gọi sang đâyđể cho được mở rộng tầm mắt."

      Con rể tương lai...

      Nụcười khoé miệng Triệu Trầm cứng ngắc, nhưng cũng chỉ cứng ngắc mộtlát, khen: "Mạnh huynh tuấn tú lịch , vãn bối chúc mừng bá phụ có conrể tốt."

      Cả người mặc cẩm bào màu xanh nhạt, trời sinh làngười ưu tú, lần đầu tiên, Mạnh Trọng Cảnh tiếp xúc với công tử con nhàphú quý, tránh được có chút thận trong, người ta tương xứng vớinhau gọi huynh đệ, nếu gọi Triệu công tử thích hợp,quanh co lqd lúc mới chào "Triệu huynh" .

      Triệu Trầm vuốt cằm, ánh mắt tự nhiên nhìn Lâm Hiền.

      Lâm Hiền khiêm tốn: "Trước mặt Triệu công tử, Trọng Cảnh làm sao có thểđược gọi là tuấn tú lịch chứ, có thể xuống ruộng làm việc sống làđược rồi. , chúng ta vào trong phòng ngồi." Đưa tay, mời khách vàotrong viện. Triệu Trầm cười lqd cười, ung dung vào, Mạnh Trọng Cảnhlại lấy thân phận vãn bối, bên cạnh Lâm Hiền, sau Lâm Hiền mộtbước.

      Từ lúc Lâm Trùng Cửu chạy vào, Liễu thị biết ân nhân cứumạng đến, nàng dặn dò A Kết nhìn phòng bếp, nàng hồi hộp đứng chờ ởcửa phòng bếp, thấy ba lqd người vào, nàng nhanh chóng xuống bậchè, lời cảm ơn với Triệu lqd Trầm: "Triệu công tử đến rồi sao, maymắn có công tử, Tiểu Cửu nhà của chúng ta mới nhặt về được cái mạng,phần ân tình này, ta cùng phụ thân Tiểu Cửu ghi nhớ trong lòng suốtđời!"

      Triệu Trầm nghiêng chân chào nàng: "Bá mẫu quá lời, tacùng Tiểu Cửu có duyên, chỉ là vô tình nhấc tay mà thôi, bá mẫu khôngcần nhắc lại."

      Liễu thị cảm kích, biết nên làm sao chođúng, nhìn trượng phu, có chút xấu hổ: "Được, vậy mọi người nhanh vàolqd trong phòng chuyện , đồ ăn xong rồi, nhà nông có thứgì ngon, Triệu công tử đừng ghét bỏ nhé"

      "Bá mẫu quá khách khí."Triệu Trầm cười, lắc đầu, nhìn Liễu thị vào phòng bếp, sau đó mới vào trong phòng, ngang qua cửa phòng bếp, liếc mắt, nhìn qua.

      thấy nàng.

      ở trong này, hay nàng lại trốn mất rồi?

      đầu tiên, ai có thể nhìn thấy lạnh lẽo trong mắt .
      Ba người vào nhà chính, trà được chuẩn bị đầy đủ ở bàn, Lâm Hiềnvà Triệu Trầm ngồi song song ở vị trí của chủ nhà thuộc hướng bắc, MạnhTrọng Cảnh ngồi dưới Lâm Hiền.

      Triệu Trầm lễ phép khách khí, chút tính cách của thiếu gia nhà giàu, nhưng từ đầu đếncuối, ngoại trừ những lúc Lâm Hiền chủ động nhắc tới Mạnh lqd TrọngCảnh, liếc mắt nhìn Mạnh Trọng Cảnh lấy lần, cũng khôngnói với Mạnh Trọng Cảnh từ nào, nhưng vẫn nở nụ cười tự nhiên, ungdung ngồi ở đó, cho dù là Lâm Hiền hay Mạnh Trọng Cảnh, ai cảmthấy mình bị người ta lạnh nhạt, dù sao, Mạnh Trọng Cảnh im lặng ít , cũng thân thiện quá mức khi chuyện với Triệu Trầm.

      Quả là Mạnh Trọng Cảnh biết nên gì, trước mặt nhạc phụ đạinhân, rất cẩn thận, càng cần tới thân phận thiếu gia, caosang quyền quý của người ta.

      May mà Lâm Hiền là người khôn khéo,đối xử với ai cũng giống nhau, bên này câu bên kia câu, haingười, người nào cũng phải chuyện.

      Khi dùng cơm, Triệu Trầm ngồi đối diện với Mạnh Trọng Cảnh.

      Triệu Trầm thầm quan sát nam nhân ngồi đối diện .

      Khuôn mặt, thân hình cường tráng kiên nghị, làn da màu đồng, thân hình caolớn, ở trong thôn, cũng được coi là người con rể tệ.

      Ra khỏi thôn, ngay cả khi so sánh với tuỳ tùng của , Mạnh Trọng Cảnh cũng bằng.

      Cho nên, nàng muốn từ hôn, muốn thăm dò lai lịch của , xác định suy nghĩ của , sau đó năn nỉ cha mẹ cho nàng từ hôn?

      Bởi vậy, nên nàng thấy người sang bắt quàng làm họ, hay nàng có đôi mắt tinh tường biết thưởng thức châu ngọc?

      Nàng định chờ tới lúc nào mới tìm ?

      Triệu Trầm bắt đầu kính rượu Lâm Hiền.

      Lâm Hiền là người chẳng có việc gì cũng thích uống vài ly rượu, lúc này vui vẻ, hiển nhiên vui vẻ uống cùng Triệu Trầm.

      Sau ba vòng rót rượu, khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh và Lâm Hiền cũng chẳng cógì thay đổi, khuôn mặt trắng nõn của Triệu Trầm lại đỏ ửng, lắc đầu: "Bá phụ, bá phụ thể uống nữa, tửu lượng của ta rất kém, nếu uống thêm đến giờ ngọ lqd thể dạy được Tiểu Cửu đâu."

      Lâm Hiền thấy ngà ngà say, cười sang sảng: "Được rồi, Triệu công tử dùng bữa !"

      Triệu Trầm liên tục cảm ơn.

      Sau khi ăn xong, Triệu Trầm muốn cáo từ, cả người nghiêng ngả, Lâm Hiềnkhuyên ở nhà mình nghỉ ngơi chút, để Lâm Trùng Cửu dìu vềphòng phía tây nghỉ ngơi.

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn lướt qua phòng bếp, tuy muốn, nhưng vẫn phải vẫn cáo từ.

      Lâm Hiền biết con rể tương lại thoải mái, liền cho về.

      Trời nắng chói chang, người trong nhà ai cũng muốn về phòng nghỉ trưa.

      Ở phòng lớn phía tây, Triệu Trầm nằm nghiêng, áp mặt vào vách tường, cảm thấy buồn ngủ chút nào. Lâm Trùng Cửu nằm bên cạnh, có lẽ buổi sáng tập lqd luyện khiến bé mệt mỏi, ngủ lâu lật người. Tronglòng Triệu Trầm cảm thấy phiền não, dứt khoát ngồi dậy, suy nghĩ vềchuyện mấy ngày nay, nghĩ xem nàng định lúc nào mới tìm .

      biết bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa nhàng ở trong viện.

      Ngay lập tức, Triệu Trầm đến gần cửa sổ.

      Cửa sổ của gia đình nhà nông chia thành hai tầng, mặt ngăn thành ba ôcửa sổ lớn, rèm cửa được làm bằng lụa mỏng, đính ở ngoài cửa sổ, banngày mở cửa lên để thông gió, ở dưới là loạt cửa sổ nhỏnhưng lại được dán kín bằng giấy hồ. lặng lẽ mở hé cửa sổ, nhìntrộm.

      Thấy nàng hắt nước rửa mặt ra vườn rau, sau đó vào gian phòng.

      Lâm Trùng Cửu cho nghe bố cục các phòng của nhà họ Lâm, tronglòng Triệu Trầm hơi phân vân, lặng lẽ xuống giường, im hơi lặng tiếng mở cửa nhà lqd lớn, thẳng đến thư phòng.

      Nàng ngủ, cố ý làm việc, tạo ra thanh, lại sang bên kia, phải chờ nàng muốn làm cái gì?

      Khi cửa thư phòng bị người mở ra, A Kết đứng khom lưng ngắm bồn lan điếu.

      Có thể là do Triệu công tử cùng vị hôn phu đến đây, khiến nàng saongủ được, sợ phát ra thanh lớm làm ảnh hưởng đến giấc ngủ trưa củamuội muội, dứt khoát đến thư phòng ngồi.

      Nghe thấy tiếng mở cửa,nàng ngạc nhiên quay đầu lại, nghĩ tới nhìn thấy nam nhân nên xuất ở đây, bất kể bởi vì nguyên nhân gì.

      Theo bản năng, nàng lui về phía sau, sợ hãi đề phòng: "Ngươi, ngươi..."

      Mắt Triệu Trầm hơi híp lại, tay chống vào cánh cửa, đôi mắt nhìnnàng lqd chằm chằm: "Ta tới làm gì? phải nàng bảo ta tới đây haysao?" Khi biết nàng có vị hôn phu là Mạnh Trọng Cảnh, cố gắng kìmnén phẫn nộ, thời lqd gian chờ đợi tưởng chừng như ngắn ngủi lại vôcùng dài khiến cảm thấy bực bội, lại còn ánh mắt đề phòng của nàngkhi chạy trốn nữa chứ.

      Nàng đề phòng cái gì, chẳng lẽ cho tới tình hình như lúc này, nàng vẫn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với sao?

      Hai người đứng cách xa nhau, xa cũng xa, ánh mắt nam nhân sâu xa, như con sói săn mồi. Trong lòng A kết cảm thấy ổn, vừa luivề phía sau lqd vừa cố gắng giữ bình tĩnh: "Triệu công tử, ta, ta khôngcó gọi công tử tới đây, công tử cứu đệ đệ của ta, cả nhà chúng ta đều biết ơn ngươi, mời ngươi..."

      Lời còn chưa dứt, nam nhân vừa nãycòn đứng ở cửa đột ngột lao về phía nàng, A Kết sợ hãi, vừa muốn gọingười miệng nàng bị bàn tay to che kíp. Nàng hồn bay phách tán,giơ tay muốn tránh, cả lqd người lại bị hung hăng áp lên tường, nàng cố gắng vùng vẫy, chỉ khiến người của càng thêm dán chặt vào ngườinàng, khẩn trương đến mức nàng có thể cảm nhận được ngực nàng bị ápchặt, cảm giác được có thứ gì đó xa lạ kỳ quái chọc vào người nàng.

      Sững sờ lát, A Kết cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
      IluvkiwiA fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Trong sạch




      A Kết càng giãy giụa, Triệu Trầm càng ghìm nàng chặt.

      Trốn thoát, A Kết trợn mắt nhìn, đây là nhà nàng, nàng tin có gan dám làm gì nàng!

      Nhìn nàng như vậy, Triệu Trầm cười cười.

      tay của che miệng nàng, tay cố định hai tay của nàng ra saulưng, chỉ cho bả vai của nàng áp vào tường. Tư thế như vậy, nàng bị épphải ưỡn người ra, kiêng nể gì áp lên người nàng, để nàng cảmnhận thân thể , cũng cảm nhận dáng người mê hồn của nàng. Chờnàng đầu hàng, Triệu Trầm cúi đầu, biết do xấu hổ hay tức giận màlqd khuôn mặt nàng đỏ lên, đôi mắt của nàng tràn đầy tức giận, càngnhìn càng diễm lệ, càng thêm động lòng người.

      "Nàng tức giận cáigì? Nàng bảo đệ đệ của nàng thăm dò xem ta thành thân hay chưa, chẳng lẽ phải là muốn ta chịu trách nhiệm với nàng hay sao? Bây giờ,nàng ngủ được, cố ý tới nơi này chờ ta, chẳng lẽ phải muốndụ dỗ ta đến đây, thúc giục ta cưới nàng hay lqd sao? A Kết, nàng làmnhư vậy, quả là có tư cách, nhưng đừng ra vẻ rụt rè, lqd gượng ép,cứ tiếp tục như thế, tính nhẫn nại của ta cũng còn đâu."

      Ánh mắt của lạnh băng, vừa khinh thường vừa châm biếm, lửa giận tronglòng A Kết dần biến thành chuyện thể tin nổi, , nóicái gì?

      Theo bản năng, Triệu Trầm tự giải thích hoảng hốt,kinh ngạc của nàng thành suy nghĩ của nàng được trả lời, cườilạnh, hạ giọng cảnh cáo: "Nếu bây giờ ta buông tay, chúng ta hãy bàn bạc chuyện hôn tốt, chỉ cần nàng từ hôn với nhà họ Mạnh, ta lập tức cưới lqd nàng. Nếu nàng vẫn còn ra vẻ thanh cao vừa muốn đưa đón vừamuốn từ chối, ta rảnh để chơi tiếp cùng nàng đâu." xong, hắnnhìn nàng lâu, buông tay nhưng người lùi lại, bá đạo giam nàng vào giữa với tường.

      Vẻ mặt nghiêm túc, từng câu từng chữ thận trọng, A Kết biết, lúc này phải là lúc để nàng hoảng hốt và kháng cự.

      Nàng có thể gọi người tới, nhưng trái phải đều là hàng xóm, quấy rầy đến bọn họ, bọn họ nghĩ thế nào?

      Rèm mi của nàng rủ xuống, cố gắng cho bản thân bình tĩnh lại, nghĩ lại tấtcả lqd những lời sau khi vào nhà, sau đó giải thích cho hắnnghe: "Sợ là Triệu công tử hiểu lầm rồi, cho tới bây giờ, ta chưa từngbảo đệ đệ hỏi thăm ngươi, cũng lqd chưa từng muốn ngươi chịu tráchnhiệm, đến thư phòng, là do từ trước đến nay, ta cảm thấy buổi trưa rấtngắn, tỉnh dậy liền

      tới đây đọc sách. Còn về hôn , ta cùngTrọng... Ta và tình đầu ý hợp, chưa từng có suy nghĩ muốn từ hôn,mong Triệu công tử buông tay, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."

      Triệu Trầm nhìn nàng kỹ, ánh mắt sâu thẳm.

      Lần đầu tiên, ở trước mặt mình, nàng bình tĩnh như vậy.

      muốn tin nàng nhưng lại nhớ Lâm Trùng Cửu từng , nàng dậy rất sớm, bởi vậy ra bờ sông tìm bé...

      "Nàng bảo đệ đệ hỏi ta bao nhiêu tuổi, cưới thê tử hay chưa, phảinàng bảo đệ ấy hỏi thăm?" nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt thayđổi chút nào.

      " phải." A Kết né tránh, nhìn thẳng : "Ta có hôn ước, sao có thể tò mò hỏi chuyện của ngươi? Nhất định làđệ đệ của ta..."

      " nên dối, đệ ấy là đứa trẻ thìbiết cái gì, ràng là nàng sai đệ ấy hỏi." Bỗng nhiên Triệu Trầmcắt ngang lời nàng, khóe miệng lên nụ cười lqd lạnh: "Nàng bị tachạm qua, bị ta nhìn, gả cho ta còn có thể gả cho ai? A Kết, tanói lần cuối, đừng chơi trò này lqd nữa, ta nếu chạm vào nàng, ta sẽchịu trách nhiệm với nàng, chỉ cần nàng từ hôn nhà họ Mạnh..."

      "Ta cần ngươi chịu trách nhiệm!" càng càng quá đáng, A Kếtcắt ngang lời của , hoàn toàn hiểu rốt cuộc là nghĩ cái gìnữa, vốn dĩ nhìn trộm nàng, vô lễ với nàng, sau đó lqd lại bàytrò trêu đùa nàng, nàng trốn còn kịp, sao có thể bày trò đểchơi đùa với chứ?

      Khuôn mặt Triệu Trầm lạnh như băng, cúi đầu nhìn ngực nàng, sau đó lại giương mắt nhìn nàng: "Ta chạm vào nàng, bây giờ ta muốn chịu trách nhiệm." Nàng lqd muốn, lại càng muốn,chỉ áp lên người nàng thôi mà dục vọng của bùng lên dữ dội, nữnhân như vậy, sau này, chưa chắc có thể gặp được. Nếu lúc này, hắnthừa nhận chuyện đó là hiểu lầm, những lời hứa hẹn đồng ý cưới nàng, chẳng phải chứng minh là tự mình đa tình sao? Để cho nữ nhânnông thôn lấy chuyện này ra làm truyện cười, cười , khinh thường , cho nàng cơ hội đó đâu.

      ép lên người nàng càngmạnh, đặc biệt là ở nơi nào đó, trong giọng của chứa đầy tuỳý: "Nàng thành như vậy, nàng vẫn có thể gả cho Mạnh Trọng Cảnh sao? Nàng sợ sau khi biết, chê nàng bất trinh hả?"

      Trongnháy mắt, A Kết mặt cắt còn giọt máu (trắng bệch), muốn mắnghắn, chống lại ánh mắt của nam nhân tràn đầy u ám, nàng lại sợ hãi.Nàng biết rốt cục có thân phận gì, chỉ biết nhà mình nhất định bằng . A lqd

      Kết dám chống lại , cắn môi mở tomắt, hạ giọng, giọng mềm nhũn, khuyên : "Triệu công tử, ngày ấyta với đệ đệ rơi xuống nước, ngươi cứu chúng ta là hành động hiệp nghĩa, chạm vào ta là do bất đắc dĩ, chỉ cần ngươi ra, aibiết, Triệu công tử cần hạ thấp..."

      "Ta thấy thấp làđược." Triệu Trầm bị thuyết phục, mục đích bản thân: "Namnhi đội trời đạp đất, ta chạm vào nàng, ra muốn chịu trách nhiệm."

      Đội trời đạp đất, ép buộc nữ tử yếu đuối cũng được gọi là đội trời đạp đất?

      Chẳng qua là biết làm việc ác vì bản thân, khuôn mặt A Kết lên sựchâm chọc, tức giận quay đầu lại: "Ta cần ngươi chịu trách nhiệm!Nếu ngươi muốn dùng chuyện này uy hiếp ta, cứ việc cho biết,ngươi và ta trong sạch, ta tin ghét bỏ ta." Nàng giảithích ràng với Mạnh Trọng Cảnh, nhất định tin nàng.

      "Trong sạch?" Triệu Trầm cười , nâng cằm nàng, hỏi nàng: "Như vậy mà cũng dám kêu là trong sạch?"

      Lời còn chưa dứt, lúc nàng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, hai tay của đãnhanh chóng đặt eo nàng, chộp ngay vào đôi môi đỏ màng mà haynhấm nháp ở trong mộng.

      Dán lên môi nàng, so với trong mộng cònướt át, căng mọng hơn nhiều, nhân cơ hội này, ngậm chặt môi nàng,tất cả phẫn nộ đều được thay thế bởi rung động.

      Lúc hai thânthể kề nhau, muốn làm như thế, đặc biệt là lúc nàng lqd ngừng, suy nghĩ của nàng ngược lại hoàn toàn so với điều dự đoán, càng muốn nàng ngậm miệng lại.

      Cho dù là hiểu lầm, cũng là do người nhà của nàng mà ra, nàng muốn dăm ba câu để đuổi , sauđó ở sau lưng cười nhạo tự cho là đúng hả?

      có khả năng, ai có thể trêu đùa như thế.

      dùng sức mạnh để đoạt lấy.

      thể dự đoán được làm vậy, A Kết khiếp sợ đến thể tin được, mãi đến khi mùi rượu tới gần, lưỡi của muốn xông tới, nàng ghê tởmbuồn nôn, vội quay đầu né tránh. Triệu Trầm lqd để cho nàng trốn,nhanh chóng lao đến, A Kết trốn thoát, thấy lưỡi lao vào được, đổi thành mút, rốt cuộc nàng chịu nổi, há mồm cắn.

      Người Triệu Trầm cứng đờ, vô cùng tức giận, nắm chặt nàng cằm, lưỡi xông vào

      trong. A Kết phẫn hận cam lòng, đẩy được, giơ tay ra, hung hăngvéo cổ tay , dùng hết sức mà véo. Đau nhức tràn đến, cuối cùng, trong mắt Triệu Trầm cũng lấy lại tỉnh táo, cứ như vậy vừa dán lên môinàng, vừa trợn mắt nhìn nàng. A Kết tức giận nhắm mắt lại, móng tay vẫndùng lực cấu véo cổ tay .

      Môi bị đau, nam nhân cũng cắn nàng.

      biết là đau hay là khiến nàng cảm thấy nhục nhã, A Kết nhàng buông tay, nước mắt tràn mi.

      Nàng thích Mạnh Trọng Cảnh, mọi thứ của nàng đều muốn giữ lại cho , trong giấc mơ cũng từng mơ thấy những hình ảnh khiến nàng thấy xấu hổ, khẩntrương, khó xử ôn nhu, tỉnh lại lại nhớ , chỉ có thể nhớ cảmxúc ngọt ngào thỏa mãn, nhưng hôm nay, ở trong nhà nàng, ngay tại phòngcủa nàng, nàng lại bị nam nhân khác khi dễ...

      Nàng khóc trong im lặng, giống như tuyệt vọng đến chết.
      Bỗng nhiên, nam nhân thả nàng, A Kết tự do, muốn hét to gọi người tới,lqd nhưng giọng trầm thấp, tràn đầy phẫn nộ và uy hiếp vang lêntrước khi nàng mở miệng: "Nếu nàng gọi người tới đây, hoặc đem chuyệnnày kể cho người thứ ba, ta chắc chắn khiến nàng thân bại danh liệt, tin cứ thử xem!"

      Thân bại danh liệt...

      A Kết mấtgiọng, tuyệt vọng mở mắt, đối mặt với ánh mắt cuồn cuộn lửa giận của nam nhân, nàng muốn thoát khỏi , lqd phẩy tay áo bỏ , tạo lênmột làn gió.

      Nàng ngơ ngẩn nhìn ra khỏi phòng, nghe tiếng bước chân xa dần, người lqd khống chế được ngã xuống.

      Môi đau đớn, nàng run rẩy lau, lại chạm tới vết thương, mu bàn tay dính máu.

      A Kết che mặt, khóc tiếng động.

      Khóc xong, A Kết lau khô nước mắt, đứng dậy tới bàn của muội muội, quảnhiên tìm thấy chiếc gương đồng lqd mặt bàn. Đây là quà củadì đưa cho chị em các nàng, gương của nàng ở trong phòng, muội muộithích soi gương, cố ý mang đến thư phòng để chơi. A Kết cầm lên lqdgương, dừng chút, chậm rãi soi.

      Gương soi cực kỳ ràng, AKết nhìn bản thân ở trong gương, sắc mặt trắng bệch, hai bên cằm có dấutay màu đỏ, do bị nam nhân bóp cằm, A Kết cắn môi, suýt chút nữa cắn vào nơi vừa bị cắn.

      Tất cả đều nhắc nhở nàng, vừa nãy xảy ra những chuyện gì.

      lần nữa nước mắt lại tuôn rơi, A Kết nằm úp sấp ở bàn, nước mắt chảy ngừng.

      cho cha mẹ biết, cha mẹ nhất định đứng ra giải quyết cho nàng nhưng nàng dám, nàng sợ uy hiếp của , cũng muốn cho ngườingoài biết bản thân nàng bị chạm qua.

      Nàng muốn để cho bất cứ kẻ nào biết, nàng còn trong sạch.

      Chỉ cần nàng trốn tránh , chỉ cần nàng nghĩ ra cách cho đệ đệ đitìm , có lý do để đến nhà nàng.lqd Chỉ cần ba thángthôi, ba tháng sau, nàng là thê tử của Mạnh Trọng Cảnh, lqd xuấtthân cao quý, giàu có, sao có thể quấy rầy nữ nhân nông dân cóphu quân chứ?

      A Kết từ từ ngẩng đầu, soi gương, véo mặt mình.

      Khóe miệng bị thương có thể là do nàng vô ý cắn phải, dấu tay ở mặt, cũng quá nặng, cực kỳ dễ tan.

      đường thanh, tiếng động, mọi người nghỉ trưa dần dần thức dậy, A Kết soi gương, quả nhiên dấu tay biến mất, nàng vội vàng múcnước rửa mặt. Đúng lúc nàng rửa mặt, mẫu thân ra. A Kết giả vờbình tĩnh, ngừng vốc nước lên mặt.

      Liễu thị bưng chậu nước tới, đặt bên cạnh trưởng nữ, ngạc nhiên hỏi nàng: "A Kết, con dậy sớm,biết Triệu công tử lúc nào ?"

      A Kết lắc đầu. Sau khi hắnra khỏi cửa môn, nàng cũng để ý tới , xảy ra chuyện này, hắnlàm gì còn mặt mũi lqd nào mà tiếp tục ở lại đây?

      Tiếng giải thích của phụ thân từ cửa truyền đến: "Ta hỏi Tiểu Cửu, Tiểu Cửu

      Triệu công tử đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc, với Tiểu Cửu, cho thằng bé gọi chúng ta dậy, tự mình về. Tiểu Cửu ngủ mơ mơ màng màng, lqd cũng biết chính xác lúc nào."

      A Kết cắn môi.

      chào đệ đệ, có phải sau này, vẫn muốn lui tới nhà nàng? cho rằng nàng dám sao?

      A Kết vừa hận vừa sợ, ngẩn người nhìn chậu nước.

      "Ớ, đại tỷ, sao khoé miệng của tỷ lại chảy máu vậy?"Chẳng biết Lâm TrùngCửu tới từ lúc nào, người bé khá thấp, nhưng lúc đó A Kết cúi đầu, bévẫn nhìn thấy miệng nàng bị thương.

      A Kết hoàn hồn, thấy mẫu thân thân thiết nghiêng đầu nhìn nàng, nàng cười, miễn cưỡng giải thích:" sao, buổi trưa lqd nằm mơ, mơ lúc tỉnh dậy được ăn thứ gì, khôngcẩn thận cắn vào môi." xong, ánh mắt phức tạp của nàng nhìn về phíađệ đệ. Lời của nam nhân kia cho thấy,bởi đệ đệ hỏi , thăm dò hắnmới khiến hiểu lầm, đệ đệ còn , nhất lqd định là muội muội tò mòlên xúi giục đệ ấy hỏi. Nhưng nàng có thể làm thế nào đây? Đến hỏimuội muội, điều ấy chứng minh nàng từng qua lại với cái tên mặtngười dạ thú, chuyện liên quan tới việc môi nàng bị thương khiến lqdngười khác nghi ngờ.

      Nàng thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ, làm như biết chuyện gì.

      Giữa lúc mẫu thân và đệ đệ vui đùa với nhau, A Kết lau mặt, quay về phòng.

      Lúc nàng vào phòng, muội muội vừa ngồi xuống, lười nhác, tóc tai bù xù, làm nũng gọi nàng "Đại tỷ" .

      A Kết cố nén chua xót ở trong lòng, thúc giục muội muội rửa mặt.

      Muội muội chỉ là đứa bé, chuyện gì muội ấy cũng hiểu, hiểu cómột số con sói khoác da người, lợi dụng cơ hội để ỷ thế hiếp người.

      "Đại tỷ, muội rửa mấy quả đào, tỷ nếm thử , đào Triệu công tử đemtới ăn rất ngon." lát sau, Lâm Trúc tới, cười cười, trong taybưng mấy quả đào đỏ thẫm vừa rửa.

      A Kết nhìn cũng nhìn, cúi đầu tiếp tục thêu thùa: "Muội ăn ."

      Giọng của nàng tốt, hiển nhiên là Lâm Trúc biết trưởng tỷ thích lqd

      Triệu công tử, bởi vậy, đào người ta cho cũng thèm động tới, LâmTrúc tức giận ngậm miệng lại, mình ngồi ở bên kia ăn.

      Liên tục trong ba ngày, A Kết nghĩ cách khuyên đệ đệ đừng học võ công nữa.

      Nhưng Lâm Trùng Cửu quyết tâm, kiên trì muốn học.

      A Kết đành phải lấy lý do học võ công khiến Lâm Trùng Cửu trễ nảibài vở và bài tập, Lâm Hiền nghe xong, gọi nhi tử tới để kiểm tra bàitập của thằng bé, kêu hô tới nhi tử kiểm tra công khóa, nhưng lqdLâm Trùng Cửu lại thuộc cách trôi chảy.

      A Kết còn cáchnào khác, chỉ mong sau khi bị từ chối, thẹn quá hoá giận, chỉ monghắn còn chút mặt mũi, tự biết mà lỡ hẹn, sau đó tránh nhà nàng thậtxa.

      Lâm Trùng Cửu cũng biết suy nghĩ của trưởng tỷ, ngày hẹn vừa đến, bé hưng phấn chạy tới bờ sông.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Âm mưu





      Triệu Trầm lỡ hẹn.

      Việc của và nàng là chuyện, với Lâm Trùng Cửu lại là chuyện, hai lqd chuyện này liên quan gì tới nhau, nếu đồng ý dạy LâmTrùng Cửu nửa năm, dạy nửa năm.

      "Triệu đại ca, hôm nay sao huynh cưỡi ngựa?" Lâm Trùng Cửu chạy tới nhanh, tò mò nhìn chiếc xe ngựa ở ven rừng.

      "Hai ngày trước luôn phải làm việc thị trấn, hôm nay mới về." Nhìn bétrai đứng trước mặt, quần áo gọn gàng sạch , lqd Triệu Trầm mỉm cười,bàn tay vẫn chắp ở sau lưng giơ ra phía trước, đưa cho bé chiếc cung làm bằng gỗ sam: "Hôm ấy vội vàng, vô cùng thất lễ, đưa Tiểu Cửu lễvật coi như xin lỗi, lúc về, Tiểu Cửu thay ta xin lỗi cha mẹ đệ nhé."

      Đôi mắt Lâm Trùng Cửu sáng lên, toàn bộ chú ý tập trung vào cung tên ởtrước mặt: "Triệu đại ca đừng vậy, cha mẹ đệ trách huynh đâu,lại còn bảo đệ nhớ lqd phải thường xuyên mời huynh đến nhà đệ làmkhách."

      Triệu Trầm gì, ngồi xổm xuống, dạy Lâm TrùngCửu lắp cung bắn tên. Lâm Trùng Cửu rất tinh mắt, phát hai cổtay của Triệu Trầm đều được băng bó, bé ngạc nhiên hỏi: "Triệu đại ca bị lqd thương?"

      "Việc , bôi chút dược, mấy ngày nữa là tốtthôi." Mắt Triệu Trầm nhìn về phía trước, nắm tay Lâm Trùng Cửu giúp bébắn mũi tên ra ngoài, mũi tên bay xuyên qua lá cây.

      Lâm Trùng Cửu liên tục vỗ tay.

      "Luyện tập cho tốt, sớm muộn gì đệ cũng có thể làm được như thế." Triệu Trầmxoa đầu bé, tạm thời cất cung tên, cho bé ngồi xổm khắc, thực hiệntrung bình tấn.

      Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn ngồi xổm.

      TriệuTrầm ngồi chiếu, dựa vào thân cây ngồi, nhìn lát, hỏi bé: "Tiểu Cửu, ta sau khi , mọi người trong nhà đệ ta thế nào? Đừng nhìnta, nhìn về phía trước ấy."

      Lâm Trùng Cửu cười hắc hắc, ngồi đốidiện với bờ sông, chuyện với : "Cha đệ khen ngợi Triệu đại ca làngười khiêm tốn, giống thiếu gia con nhà có tiền kiêu căng. Mẹ đệnói nhìn Triệu đại ca giống thư sinh tuấn, giống người lqdbiết võ công. Uh`m... Nhị tỷ rất thích đào mà Triệu đại ca đem tớicho, ăn vài lqd quả." Câu cuối cùng, giọng của bé có phần hơi tứcgiận, phần của đại tỷ tỷ ấy chịu ăn, bé muốn ăn, cuối cùng bịnhị tỷ cướp hết.

      "Đại tỷ của đệ thế nào?" Triệu Trầm giơ tay phải lên, sờ khoé miệng trong vô ý thức.

      Lâm Trùng Cửu ngậm miệng .

      Tuy đại tỷ gì nhưng bé có thể nhìn ra, đại tỷ thích Triệuđại ca, nếu sao đại tỷ lại có thể tiếp tục lqd phản đối, cho bé học võ công của Triệu đại ca? Nhưng chuyện này, sao bé lại có thểcho Triệu đại ca biết, ai thích bản thân bị người khác ghét đâu.

      "Đại tỷ của đệ thích ta? Nàng cho đệ theo ta học võ công đúng ?" Triệu Trầm trực tiếp hỏi bé.

      Lâm Trùng Cửu ngạc nhiên tới mức làm thể nào tiếp tục ngồi xổm đượcnữa, gãi gãi đầu, có chút yên tâm hỏi : "Sao Triệu đại cabiết?"

      Triệu Trầm vẫy tay với bé, cười : "Ta lqd còn biết làNhị tỷ của đệ bảo đệ hỏi thăm ta, hỏi xem ta thành thân hay chưa cơ,phải ?" Đầu tiên, cho rằng nàng giả vờ, nhưng nàng nhẫntâm cấu véo như thế, ánh mắt nàng phẫn nộ như thế, khóc tuyệt vọngnhư vậy, có khả năng là nàng giả vờ. ra, lúc ở thư phòng, khi nhìn thấy ánh mắt đề lqd phòng của nàng, nên đoán ra điều đó.

      Lâm Trùng Cửu trợn mắt há hốc mồm.

      Triệu Trầm cũng cần bé trả lời, ra cho bé ngồi xuống bên cạnh,nghiêng đầu : "Tiểu Cửu, ta với đệ hợp nhau, sau này tránh khỏi việc ta còn tới nhà đệ làm khách, vậy hôm nay, đệ lqd cho tabiết tính cánh mọi người trong nhà đệ chút . Như vậy, lúc ở chungta có thể hoà hợp được với mọi người. Đặc biệt là đại tỷ của đệ, đệ nóichi tiết chút, nàng thích cái gì, thích cái gì, đệ hết cho ta biết, ta muốn biết vì sao nàng thích ta, còn có, chuyện củanàng với Mạnh đại ca, đệ luôn cho ta nghe , tránh cho sau này, talại cẩn thận đắc tội với nàng."

      mở miệng thôi,nhưng muốn cưới nàng, nếu cưới lqd được nàng, chẳngphải bị nàng cười nhạo, cười nhạo tự mình đa tình?

      Chỉ cần lấy nàng về nhà, nàng cười nhạo thế nào cũng được, người nhà thích cười thế nào cười, ngại.

      dùng lý do đàng hoàng, đương nhiên Lâm Trùng Cửu phản đối, nhiệt tình giới thiệu người nhà của mình.

      chỗ nào, Triệu Trầm kiên nhẫn hỏi, ai cũng hỏi, cuốicùng lại hỏi những chuyện liên quan tới A Kết, muộn mà cũng biết.

      lớn chuyện tới gần trưa, Triệu Trầm vỗ vai Lâm Trùng Cửu: "Về nhà thôi, nhớ kỹ được với mọi ngườichuyện này."

      Lâm Trùng Cửu hiểu: "Vì sao thể ?" Nhị tỷ rất thích hỏi thăm, hỏi những chuyện bé cùng Triệu đại ca hay làm.

      Triệu Trầm cười cười, chỉ vào chiếc cung vai bé, nêu ví dụ cho bé hiểu: "Lễ vật này đệ thích ?"

      Lâm Trùng Cửu gật đầu.

      Triệu Trầm nhân tiện : "Ta thích cưỡi ngựa bắn cung, cho nên đưa cho đệcung tên, vừa lúc đệ cũng thích, điều đó chứng minh tính cách của haichúng ta hợp nhau. Nếu ta thích cưỡi ngựa bắn cung, chỉ vì nghenói đệ thích mới cố ý chọn lqd cung tên đưa đệ, điều đó được gọi là uốnmình theo người, đệ , trong hai tình huống , tình huống nào sẽkhiến đệ cảm thấy vui vẻ?"

      Lâm Trùng Cửu suy nghĩ lát, đãhiểu phần nào, lập tức đảm bảo: "Triệu đại ca yên tâm, ai hỏi đệ cũngkhông , đệ luôn luôn theo học bản lĩnh của huynh mà!"

      Triệu Trầm xoa đầu bé, nhìn bé về nhà, xoay người lên xe ngựa.

      Xe ngựa chậm rãi con đường ở nông thôn, Triệu Trầm nhắm mắtdựa lưng vào thành xe ngựa, tay phải đặt đầu gối, nhàng dichuyển.

      "Thiếu gia, về đến nhà rồi."

      Triệu Trầm mở mắt, trong mắt tràn ngập bình tĩnh.

      Sau khi xuống xe, trực tiếp tới sân của mẫu thân.
      Ngày ấy, lúc trở về với vết thương tốt ở miệng, phái Trần Bìnhbáo tin cho mẫu thân thị trấn có việc, bây giờ, vết cắn còn nữa, sợ mẫu thân nghi ngờ.

      Ninh thị chuẩn bị ăn cơm,nghe tiểu nha hoàn đứng ở bên ngoài thiếu gia về, sai Vấn Mai đilấy thêm bát đũa, đồ ăn chắc chắn là đủ ăn.

      Vấn Mai lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, đúng lúc đến cửa đâm phải Triệu Trầm, nàng đẩyrèm che rồi lui sang bên, Triệu Trầm vào phòng, nàng mới ra.

      "Nương còn chưa ăn cơm sao, đúng lúc thưởng cho nhi tử ăn cùng nương nhé."Triệu Trầm cười, ngồi xuống bên cạnh lqd Ninh thị, bàn có hai mónmặn, hai món đơn giản, tất cả đều là những món hai mẹ con thích ăn.

      Ba ngày nhìn thấy nhi tử, Ninh thị chăm chú quan sát , thấy hìnhnhư gầy chút, thân thiết hỏi: "Khóe miệng cũng nóng hết lênrồi, xong việc chưa?"

      Có nương ở bên cạnh, đương nhiên phải lo lắng việc ăn mặc, nhưng nhi tử lqd cam lòng làm thiếu giaăn cơm trắng, mười ba tuổi bắt đầu làm ăn việc, ban đầu chỉ làm ông chủ ở phía sau, về sau việc buôn bán càng lúc càng lớn, mới thỉnh thoảngra mặt. Ninh thị biết, việc buôn bán của nhi tử sớm vượn tới kinhthành, ở kinh thành có lẽ còn lqd làm những chuyện khác, sợnàng lo lắng với nàng, nàng cũng hỏi.

      Thiếu niênmười bảy tuổi, còn là đứa trước cái kia nữa, khi nhìn thấynàng còn sống, bổ nhào vào trong ngực nàng khóc lớn nữa rồi.

      Nhiệt...

      Triệu Trầm nhịn được sờ khóe lqd miệng, giống như thói quen nhiều ngàynay của thói, thấy ánh mắt của mẫu thân dừng cổ tay mình, vộivàng giải thích: "Hôm đó luyện công chú ý, dùng sức quá mạnh, đãbôi thuốc rồi ạ, mấy ngày nữa là tốt rồi, sao đâu, nương đừng lolắng."

      Ninh thị vuốt cằm, nở nụ cười nhu hoà: "Từ trước đến nay,con làm việc luôn có chừng mực, nương lo lắng chút nào." Nóixong, nàng cầm đũa, chuẩn bị ăn cơm.

      Triệu Trầm cảm thấy hơi đauđầu, vội vàng tới gần, xin lỗi: "Nương, con sai rồi, con bảo đảm, saonày con bao giờ vì luyện công mà khiến cho bản thân bị lqdthương nữa, nương đừng giận, được ?" Chỉ khi đứng trước mặt phụthân, mẫu thân mới bày ra nụ cười nhìn như vô cùng ôn như nhưng thực ralại xa cách, ở trước mặt mới thể tức giận ràng như vậy.

      Ninh thị xị mặt ra, đặt đũa xuống chuẩn bị răn dạy nhi tử biết quý thân thể, lúc này, Vấn Mai bưng đồ vào, vừa nhìn vẻ mặt của hai mẹ conliền biết hai người lại giận dỗi, cười khuyên lqd nhủ: "Phu nhân,thiếu gia vừa về, lại đói bụng, người có chuyện gì để ăn xong rồirăn dạy thiếu gia cũng muộn mà."

      "Đúng vậy, nương ơi, conbiết người nghĩ cho con, mặt trời lên đỉnh, con lập tức quay về, muốn cùng nương ăn cơm, lqd chúng ta ăn cơm , có chuyện gì sau khi ănxong, nương lại ." Triệu Trầm giành phần trước, lấy lòng, gắp rau cho mẫu thân.

      Ninh thị giơ tay ấn vào đầu mạnh, TriệuTrầm tránh, ngược lại thò đầu ra, bị Ninh thị đẩy ra, cười đùaxong, hai mẹ con mới bắt đầu dùng cơm.

      Sau đó hai người đều nghỉ trưa, sau khi tỉnh lại, Triệu Trầm lại sang chơi cờ với mẫu thân.

      Tài đánh cờ của Ninh thị vô cùng cao siêu, hai năm qua, tài đánh cờ củaTriệu Trầm cũng tăng lên ít, hai người ai cũng nhường ai,thắng thua chia đều năm năm.

      Nhưng hôm nay Triệu Trầm lại thua.

      Kết quả thắng thua định, Ninh thị đánh xong ván cuối cùng, ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Triệu Trầm: "Trong lòng có lqd chuyện?" Bước đều luống cuống, vội vàng.

      Triệu Trầm cũng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, "Nương, người có hận phụ thân ?"

      Ninh thị hơi ngạc nhiên, ngược lại cười hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"

      Trong phòng chỉ có hai mẹ con, Triệu Trầm chuyện cũng che lqd giấu: "Con biết trước kia, nương thích người, là do phụ thân gây khó dễtừ bên trong, bắt người phải gả vào hầu phủ. Nương, phụ thân làm cái gìnương cũng

      tức giận, có phải vì người chưa lqd từng thích phụ thân, vẫn hận phụ thân năm đó ép buộc người?"

      Ninh thị tò mò hỏi lại: "Trước kia, thấy con hỏi, vì sao hôm nay lại hỏi?"

      Triệu Trầm nhìn Ninh thị chằm chằm: "Nương, người cho con biết , con muốn biết."

      Ninh thị buông rèm mi, tay nâng tay áo, tay nhặt quân cờ, nhặt xongtoàn bộ những quân cờ đen mới giương mắt lên, thấy Triệu Trầm vẫn cốchấp nhìn lqd nàng chằm chằm, nàng bất đắc dĩ, cười cười: "Phụ thân củacon, quả ta có hận, hận trận cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gìhết, bởi vậy hận nữa, đặc biệt là sau khi có con, , con ở đâu ra?"

      " hận, nhưng người cũng thích phụ thân, phải ?" Tâm trạng Triệu Trầm phức tạp.

      Ninh thị cười mà , liếc mắt nhìn nhi tử cái: "Sao bỗng nhiêngiống nương thế hả, chẳng lẽ thích nương nhà ai rồi hả, đến chỗnương để học hỏi kinh nghiệm sao?"

      Sắc mặt Triệu Trầm vẫn đổi, nhìn Ninh thị ngồi ở trước mặt nhưng tâm hồn lại bay đến chỗ nơi khác rồi.

      Mẫu thân thích cười, uyển nhu, nhợt nhạt, lúc cười cũng nhã nhặn,lịch , lqd lạnh nhạt, giống như những chuyện này chưa từng xảy ra vớinương. Năm trước phụ thân tới đây, say rượu lỡ lời,

      mẫu thân giống như hoa lan trong sơn cốc, cưỡng ép mang vào trong nhà trồng, hàng năm đều canh chừng nàng, nàng vẫn luôn lạnh nhạt như thế, ngày lqd nào cũng đón chào bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng chưa bao giờ mở mộtlần.

      Triệu Trầm hiểu, cũng muốn tìm tòi nghiên cứutình cảm của cha mẹ, chỉ biết, phụ thân có công ơn dưỡng dục, dạybảo , nên kính trọng những nơi phụ thân muốn kính trọng,cònlại, bằng bất cứ giá nào, cũng lqd phải che chở cho mẫu thân, cho dù phải chống lại phụ thân. Rốt cuộc, mối quan hệ của cha mẹ thế nào, bềngoài, bọn họ tỏ ra hoà thuận mặt, hỏi.

      Nhưng khi gặp nương tên là A Kết.

      Nàng cũng thích hoa lan giống mẫu thân, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch giốnghoa lan cũng hệt như mẫu thân. Nàng ở trước mặt người nhà cười vô cùngtươi đẹp rực rỡ, có lẽ mẫu thân cũng từng cười như lqd thế, mê hoặc ánhmắt phụ thân? Nếu mẫu thân là hoa lan của phụ thân, vậy A Kết là câyhoa lan của , còn lqd chưa có tình cảm sâu sắc như phụ thân nhưng quyết định hái nàng về nhà, nhưng muốn giống như phụthân, bởi vì lúc hái làm rễ của hoa bị thương, hoa thể nở.

      Nàng muốn gả, khiến nàng thích , cam tâm tình nguyện gả cho .

      từ thủ đoạn.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :