1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 94

      Mồng đầu năm, Triệu Duẫn Đình và Thái phu nhân cùng vào cung chúc tết từ sớm.

      Tần thị mặc dù danh nghĩa là Hầu phủ phu nhân, có cáo mệnh, có tư cách tiến cung chúc tết nhưng lại bị Triệu Duẫn Đình lấy lý do thân thể khoẻ để xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng.

      Mới qua giờ dần, trong phòng tối đen như mực, nghe tiếng vó ngựa ngoài đường, Triệu Trầm ôm thê tử: "Tỉnh rồi sao?"

      A Kết gật đầu. Nàng tỉnh khi Triệu Trầm xoay người, sau này mới nghe được động tĩnh từ chính phòng.

      Triệu Trầm hôn lên trán nàng, im lặng lát, thấp giọng bảo đảm: "Chỉ cần năm nay ta lập được công, Hoàng Thượng ban cho ta vị trí thế tử, khi đó nàng trở thành phu nhân thế tử, sang năm nữa có thể tiến cung chúc tết."

      Cũng như việc Ninh gia sung quân biên cương là ý chỉ của tiên hoàng, hoàng thượng thể chối bỏ được, bị tiên hoàng phế bỏ vị trí thế tử, cũng cần phải có công lao mới được ban lại. Triệu Trầm đặc biệt để ý đến vị trí kia, nhưng muốn sớm được phong làm thế tử để thê tử có thể sớm được hưởng những gì nàng nên có. Nàng dâu cả của Triệu gia và phu nhân thế tử Triệu gia, thế nào vẫn có chỗ khác nhau.

      A Kết nghe được trong lời của nam nhân chứa đựng áy náy, tựa vào đầu vai : "Tiến cung chúc tết có cái gì tốt, sớm như vậy phải thức dậy, thiếp cũng muốn đâu." Website đăng truyện chính thức: Lời nàng lòng. Có lẽ những phu nhân khác xem tiến cung là thể diện, nàng lại thèm để ý, mới sáng sớm còn giá lạnh lại phải vào cung quỳ xuống dập đầu, thể diện gì chứ?

      "Ngốc." Có nhiều thứ thâm căn cố đế (ví với cơ sở vững chắc thể lung lay), Triệu Trầm trông mong thê tử hiểu ý nghĩa của nghi thức xã giao này nọ, cũng muốn nàng trở thành dạng người giống các tiểu thư khuê khác, nàng chỉ cần làm tiểu tức phụ của là được rồi.

      Triệu Trầm im lặng cười, bàn tay to thuần thục tiến vào trong y phục của thê tử, : "Cũng đúng, ta cũng muốn dậy sớm như vậy, thời gian đó nên để làm việc khác, A Kết, nàng đúng ?"

      Khi tối bị ép buộc qua, nên bây giờ A Kết muốn, hai chân khép chặt chịu buông ra, giọng nài nỉ: "Hôm nay phải dậy sớm, chàng để thiếp ngủ thêm lát..."

      "Được, nàng cứ nhắm mắt lại mà ngủ, ta tự mình bận rộn." Tính nhẫn nại của Triệu Trầm cực tốt, thê tử giữ phía , liền chậm rãi hướng xuống phía dưới. A Kết cắn môi chịu đựng, khi chịu nổi giận dỗi giơ chân đá , vừa lúc bị Triệu Trầm nắm lấy chân kéo ra, động tác nhanh chóng cho A Kết thời gian phản ứng. Nàng giận đến quay đầu, Triệu Trầm bò lên, thầm vào lỗ tai nàng: "Lần này bắt nàng ở , kẻo lát nữa nàng lại kêu mệt."

      A Kết rất muốn mắng vô lại, nhưng Triệu Trầm được như ý, mắng nữa cũng vô dụng, đành chôn mặt trong gối đầu nhận mệnh.

      Triệu Trầm tựa như rất bất mãn với việc thê tử thể tiến cung vào sáng sớm nên cho nàng ngủ tiếp để bồi thường nàng ít, chẳng qua là muốn ép buộc. Mới bắt đầu ban đêm im lặng còn kiêng kị chút ít, sợ thê tử đánh thức nữ nhi, sau này bên ngoài lục tục có tiếng pháo, Triệu Trầm thấy nữ nhi ngủ ngon giấc, lá gan liền lớn hơn, kéo bàn tay che miệng của thê tử, cố ý khiến nàng lên tiếng.

      A Kết thực sợ hãi, lại muốn được như ý nguyện, yếu ớt kêu lạnh.

      Triệu Trầm nhìn cái chăn đắp đến vai thê tử đau lòng, vừa oán nàng giảo hoạt vừa tốc chiến tốc thắng thu binh.

      Trong phòng tờ mờ sáng, hai người đều thở hồng hộc.

      A Kết mở to mắt, len lén nhìn Triệu Trầm. nằm lên gối, cái cằm bình thường thoạt nhìn lạnh lùng kiên nghị giơ lên, hầu kết (cục xương sụn bọc quanh dây thanh quản của nam giới) ngừng chuyển động, nhìn thấy nàng nuốt ngụm nước bọt. Môi nâng cao, nghĩ tới mỗi khi làm việc luôn lung tung, A Kết liền muốn đưa tay che miệng , để xem làm sao được. Nhưng lúc này che cũng vô ích, A Kết có chút khinh thường hành động vờ thông minh của mình, dời phương hướng, nhìn mắt Triệu Trầm.

      nhắm mắt lại, chân mày giãn rộng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ

      Đột nhiên A Kết nghĩ mình hề muốn trách mắng gì , chỉ cần đừng suy nghĩ những chuyện buồn lòng nữa, chỉ cần đừng cau mày nữa, nàng nguyện ý càn quấy với .

      "Nằm lên đây , đừng để bị lạnh." A Kết kéo chăn lên che bả vai lộ ra bên ngoài cho , giọng điệu có chút oán trách.

      Triệu Trầm kinh ngạc với dịu dàng của nàng, "Nàng tức giận sao?" Trước đây, nếu như vậy, phải được dỗ dành lúc nàng mới bằng lòng nguôi giận.

      A Kết rũ mắt để ý tới .

      Nhưng cũng phải là dáng vẻ tức giận, Triệu Trầm nghĩ nghĩ, chỉ đoán được lý do, đến gần bên tai nàng : "Nàng cũng thấy thoải mái phải ?"

      A Kết ngẩn người, lập tức mạnh mẽ kéo tất cả chăn về phía mình, để cả người lộ ra ngoài chịu lạnh.

      Gì vậy chứ, làm gì cũng có thể nghĩ đến chuyện đó.

      Triệu Trầm cười, rất nhanh lại chui vào trong ổ chăn, ôm lấy nàng xin lỗi.

      A Kết mệt mệt, nhưng cả người cũng cảm thấy thư sướng, cơn buồn ngủ biến mất từ lúc nào hay, hai người giọng thầm trò chuyện tới lúc trời dần sáng .

      Xán Xán tỉnh, cau mày muốn khóc. Triệu Trầm để A Kết nằm tiếp, đứng dậy lấy cái bô đặt bên cửa sổ, cẩn thận bế lấy nữ nhi dỗ bé tiểu. Xán Xán dụi mắt, vừa tiểu vừa quay đầu tìm nương, nhìn thấy A Kết liền nhếch miệng cười.

      Triệu Trầm cảm thấy ganh tị, : "Ta lấy lòng nó như vậy, nó cũng cười với ta trước."

      A Kết nằm nghiêng nhìn hai cha con, cười : "Vậy chàng đừng làm nữa, nghe phụ thân nhà người ta đều thích ôm trẻ , cái gì mà ôm cháu ôm con."

      "Nữ nhi của ta, ta thích ôm liền ôm, ai quản được chứ?" Triệu Trầm chẳng hề để ý, chờ khi bé tiểu xong, đưa bé qua để A Kết cho bú.

      Sau nửa canh giờ, cả nhà ba người đến Vọng Trúc hiên chúc tết Ninh thị, ở lại bên đó ăn sủi cảo luôn.

      Mặt trời lên cao Triệu Duẫn Đình và Thái phu nhân mới từ trong cung trở về, sau bữa cơm Triệu Duẫn Đình dẫn đám người bái từ đường.

      Đây cũng là lần đầu tiên A Kết nhìn thấy Thái phu nhân sau kiện hạ thuốc lần trước.

      Thái phu nhân gầy hơn, sắc mặt cũng khó nhìn, khi nhìn thấy nàng ánh mắt hằn thù hận nhưng khi liếc đến Triệu Trầm nhanh chóng quay , tựa như thấy quỷ. Windchimelqd A Kết cảm thấy kỳ quái, đột nhiên muốn biết đêm đó rốt cuộc Triệu Trầm gì với Thái phu nhân, đường trở lại Vọng Trúc Hiên nàng thử dò hỏi, Triệu Trầm chỉ cười mà .

      A Kết cũng hỏi lại.

      Trong Vinh Thọ đường, Thái phu nhân cho người gọi Triệu Hàm đến.

      "Tổ mẫu gọi Thừa An có chuyện gì vậy?" Triệu Hàm cung kính hỏi.

      Thái phu nhân ngoắc tay ý bảo Triệu Hàm đến đứng ở trước mặt, đỡ tay cười híp mắt, đánh giá: "Thừa An mười tuổi rồi, cao hơn năm trước ít, nhìn qua cũng thành thiếu niên rồi, thế nào, gần đây đọc sách sao rồi? Có mệt hay ?"

      Hai đích tôn, lúc Triệu Trầm vừa sinh ra Thái phu nhân muốn nuôi trưởng tôn bên người nhưng Ninh thị đồng ý, Triệu Duẫn Đình cũng chịu, trong lòng Thái phu nhân thoải mái, Triệu Trầm trước hay sau khi hiểu chuyện đều thân thiết với bà, sau này lại rời nhà nhiều năm, giữa hai người vốn chẳng có tình cảm gì. Triệu Hàm giống vậy, tuy rằng cũng được nuôi dưỡng tại Vinh Thọ đường, nhưng cũng phải được nuôi tại Duy Phương viên, hơn nữa trong nhà chỉ có Triệu Hàm là đích tôn, Thái phu nhân đối với Triệu Hàm vẫn rất để bụng, Triệu Duẫn Đình cho Triệu Hàm hưởng đãi ngộ như đối với trưởng tử, Thái phu nhân liền thường xuyên thưởng Triệu Hàm thứ gì đó.

      Triệu Hàm cũng cần Thái phu nhân bồi thường, nhưng được tổ mẫu quan tâm, trong lòng cũng cảm kích, những chuyện đơn giản khi đọc sách cho tổ mẫu nghe.
      Thái phu nhân gật đầu, hài lòng : "Đại ca con theo nghiệp võ, với bản lĩnh của , tuy thể có được tước vị như phụ thân con, nhưng sau này tự mình kiếm được tước vị nào đó phải là có khả năng. Còn con, hai năm nữa cũng nên thỉnh phong con thành thế tử, con cố học cho giỏi, tương lai cũng giống như phụ thân con, có tước vị lại có thực quyền, tiền đồ rộng mở."

      Triệu Hàm cười cười, tiếp lời.

      Phụ thân từng với , hầu phủ tương lai là của huynh trưởng, còn an tâm đọc sách theo đường khoa cử.

      Thái phu nhân lại : "Hôm nay ta tiến cung nhìn thấy Hiền phi nương nương, nương nương còn nhắc tới con đó."

      Mặt Triệu Hàm lộ vẻ kinh ngạc.

      Thái phu nhân cười giải thích: "Ngũ hoàng tử hơn con tuổi, năm ngoái thư đồng của hoàng tử bị nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi, hoàng thượng muốn tuyển cho ngũ hoàng tử người thư đồng từ trong đám đệ tử huân quý. Hiền phi nương nương biết nghe từ chỗ nào rằng con từ trí tuệ, nương nương với ta là qua kỳ thi mùa xuân hoàng thượng đích thân chọn thư đồng cho ngũ hoàng tử, nếu như cháu muốn hãy chuẩn bị cho tốt.”

      Tim Triệu Hàm đập nhanh hơn.

      Hiền phi được sủng ái nhất hậu cung, trưởng tử Thụy vương của bà được đông đảo triều thần coi là trữ quân, nếu có thể trở thành thư đồng của ngũ hoàng tử, đệ đệ ruột của Thụy vương, được cho là người của Thụy vương. tuổi , vẫn chưa giúp được Thụy vương chuyện gì, nhưng trong tay ngoại tổ phụ có binh quyền, Thụy vương thu xem như được ngoại tổ phụ ủng hộ, sau này đại ca muốn đối phó với ngoại tổ phụ chắc chắn Thụy vương khoanh tay đứng nhìn nhỉ?

      Khuôn mặt gầy của Triệu Hàm ửng hồng vì hưng phấn, biết mình còn , suy nghĩ có chỗ sâu nhưng đại khái cũng sai, đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt có thể nghĩ ra để bảo trụ ngoại tổ phụ, bảo vệ ngoại tổ phụ, mẫu thân phải chết.

      Huynh trưởng muốn báo thù là chuyện có thể hiểu, hận huynh trưởng, nhưng ngoại tổ phụ và mẫu thân đều là thân nhân của , thể mở to mắt nhìn bọn họ chết. Đợi khi đủ lớn, lập tức phân ra ở riêng, đưa mẫu thân , gây chướng mắt với huynh trưởng hẳn là được rồi nhỉ? Phụ thân có thể bỏ mẫu thân rồi tái hôn với Ninh thị, chỉ cần mẫu thân có thể sống sót.

      "Thế nào, Thừa An có muốn làm thư đồng cho ngũ hoàng tử ?" Thái phu nhân biết còn cố hỏi.

      Triệu Hàm cúi đầu, khiêm tốn : "Tài học của Thừa An còn hữu hạn, hẳn có thể lọt vào mắt hoàng thượng và nương nương."

      Thái phu nhân vỗ vai , ý vị thâm trường : “Chuyện này thành hay cũng phải xem duyên phận, con cứ học cho giỏi, được tốt, được cũng có gì, đừng để ở trong lòng. Đúng rồi, trước khi chuyện này có kết quả, chớ với phụ thân con, kẻo lại vui."

      Triệu Hàm cười khổ.

      Phụ thân...

      Ông ấy vui khi theo con đường này nhưng mà còn đường khác để chọn nữa, muốn thử lần.

      Hai người lại vài câu, Triệu Hàm chào tạm biệt rồi rời .

      Thái phu nhân nhìn theo bóng dáng thiếu niên, cười khẽ.

      Nếu Triệu Trầm nhận người tổ mẫu này bà cũng xem như có đứa cháu trai đó, cho rằng chỉ mình mới có thể nổi bật hay sao chứ? Dieendaanleequuydonn Nay Hiền phi nương nương coi trọng Triệu Hàm, bà dụng tâm bồi dưỡng người cháu này, ngày nó có thể áp chế được Triệu Trầm.

      ~

      Còn chưa tới hoàng hôn, trời sẩm tối.

      A Kết nhìn các lễ vật để ngày mai về nhà mẹ đẻ xong, vào phòng : "Có phải sắp có tuyết rơi ?Năm nay trời cũng chỉ mới đổ trận tuyết mà thôi.”

      Triệu Trầm ngồi ở đầu giường chơi đùa với nữ nhi, nghe vậy thuận miệng trả lời: "Yên tâm , ngày mai dù có chuyện gì ta cũng cùng nàng về nhà mẹ đẻ."

      "Thiếp có ý này." Tâm tư bị nhìn thấu, A Kết chột dạ giải thích.

      "Vậy nàng có ý gì?" Triệu Trầm ngẩng đầu, nhìn nàng cười.

      A Kết hờn dỗi vo tất bông của con cầm trong tay thành cục ném về phía .

      Triệu Trầm bắt lấy, đưa cho Xán Xán chơi, hai cha con thầm: "Nương con lại ta, thẹn quá thành giận."

      Xán Xán nhe răng cười, tóm tất nhét vào miệng, Triệu Trầm cười mắng: "Tất mình chê thối có phải ?" Sau đó thuận tay kéo lấy tất cho nữ nhi ăn.

      Xán Xán dùng sức tranh với phụ thân, khuôn mặt nhắn chậm rãi đỏ lên, Triệu Trầm chú ý, vốn khi nữ nhi dùng sức đều như vậy, nghĩ rằng chờ khi nữ nhi sắp khóc lại buông tay cho nàng chơi. A Kết nghe tiếng động lại cảm thấy đúng, qua nhìn nữ nhi, chần chờ : "Có phải muốn..."

      Lời chưa dứt nghe tiếng động từ trong quần bông của nữ nhi.

      giường xuất mùi nhàn nhạt.

      A Kết mắt choáng váng, đây là lần đầu tiên nữ nhi bậy người cha bé.

      "Nàng định đứng ở đằng kia nhìn sao?" Triệu Trầm nén giận hỏi, tay giữ cái gáy của con , tay kéo tất ra. Xán Xán lại tranh với nữa, giống như là biết mình làm sai nên ngoan ngoãn nằm yên nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt to nhìn phụ thân.

      A Kết nhịn cười, xoay người lấy đồ dọn dẹp, nghe phía sau là tiếng vô cùng oan ức của trượng phu: "Ta hiểu rồi, Xán Xán làm gì cũng hướng về phía nàng, ta mới nàng câu, nó giúp nàng dạy ta."

      Cuối cùng A Kết cũng nhịn được nữa, ôm bụng cười ra tiếng.

      Tác giả có lời muốn :

      Triệu Xán Xán: giai nhân đáng ghét, người ta là đại nương cơ mà, thế mà lại viết cái này!

      Triệu Hôi Hôi: Đúng vậy, tức chết ta!

      Triệu Xán Xán: phụ thân giận cái gì chứ, người vui sao, người ghét bỏ sao! Hừ hừ hừ!

      Triệu Hôi Hôi:...
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 95

      Quả nhiên đến nửa đêm trời đổ tuyết.

      Lúc A Kết tỉnh lại nghe thấy tiếng quét tuyết của đám nha hoàn từ bên ngoài vọng vào, nàng nghiêng tai lắng nghe, đôi khi còn có thể nghe được tiếng động rất khi bông tuyết rơi xuống đất.

      Dựa vào ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, A Kết nhìn về phía Xán Xán, nhìn lát lại duỗi tay sờ vào trong chăn bông của nữ nhi, nắm lấy bàn tay của bé, có chút lo lắng. Nàng muốn về nhà nhưng lại sợ nữ nhi bị lạnh.

      "Khoác thêm cho con tấm áo choàng, cơm nước xong nếu như tuyết vẫn ngừng rơi ta che dù cho hai mẫu tử nàng, để Xán Xán bị lạnh đâu." Triệu Trầm ôm lấy thê tử từ phía sau, bàn tay to men theo cánh tay của nàng, nắm cả bàn tay của thê tử và nữ nhi trong lòng bàn tay, “Lúc tuyết rơi còn ấm áp hơn chút so với lúc tuyết đọng mặt đất, nàng yên tâm .” A Kết trông mong lâu như vậy, sao có thể để nàng thất vọng?

      Giọng trầm ấm giống với bàn tay nắm lấy tay nàng, ấm áp truyền đến đáy lòng A Kết.

      A Kết xoay người, dựa vào lòng Triệu Trầm, "Sao chàng lại biết thiếp suy nghĩ gì?" đâu có nhìn thấy được sắc mặt của nàng.

      Triệu Trầm nhàng vuốt lên mái tóc dài của thê tử, hôn lên đỉnh đầu A Kết, "Trong lòng nàng chỉ nhớ thương những chuyện này, ta ngốc bao nhiêu mới đoán được chứ?"

      Thấy lại tự đại, A Kết liền lấy ngón tay chọc chọc vào ngực , cuối cùng lại bị người nào đó giữ lại, nàng kìm lòng đậu cúi đầu hôn lên mu bàn tay của .

      Nhất định đặt nàng lên đầu quả tim, cho nên mỗi lần nàng vừa có tâm , luôn nhanh chóng nhận ra.

      ~

      Trong Hinh Lan uyển, Triệu Duẫn Đình vừa mặc quần áo vừa với thê tử: "Tuyết lớn như vậy, chút nữa nàng với phu thê Thừa Viễn là ngày khác hãy sang nhà, ông thông gia bên kia chắc chắn cũng đau lòng nếu như bọn họ đội tuyết trở về như vậy.”

      Lần này nhi tử và con dâu muốn ở lại Lâm gia ba ngày, Ninh thị biết Triệu Duẫn Đình luyến tiếc cháu , bà cũng luyến tiếc, chỉ là...

      "Để chúng nó , Thừa Viễn muốn hôm nay hôm nay , dù sao cũng xa lắm, xe ngựa chậm chút là được." Ninh thị giọng trả lời, trong giọng mang theo chút ủ rũ của ngày đầu đông, "Nếu chúng nó đến từ biệt, chàng đừng gì cả, tránh cho Thừa Viễn lại nhìn chàng vừa mắt." Hai phụ tử thường xuyên náo loạn cũng sao, nhưng hôm nay nếu vì chuyện con dâu về nhà mẹ đẻ mà náo loạn vui trong lòng A Kết được tự nhiên.

      Triệu Duẫn Đình hừ lạnh tiếng.

      Phu thê vừa dùng cơm xong Triệu Trầm tới.

      Trong lòng Triệu Duẫn Đình vui vẻ, mặt lộ ra điều gì khác thường, ra vẻ thuận miệng hỏi: "Hôm nay sao?"

      Dù Triệu Duẫn Đình giả vờ bình tĩnh nhưng Triệu Trầm cũng biết lòng dạ mọn của ông, cười với Ninh thị: "Nương, bên ngoài tuyết lớn, A Kết muốn ôm Xán Xán lại đây từ biệt nhưng ta cho, để nàng ở trong phòng chờ, ta lại đây với hai người tiếng, sau đó chúng ta trực tiếp rời phủ từ Vọng Trúc hiên, tránh việc ra vào phải bung rồi lại thu dù phiền phức."

      Ninh thị đương nhiên có gì để , dặn dò nhi tử vài câu, đại loại như đến Lâm gia uống ít rượu thôi, hiếu thuận với nhạc phụ nhạc mẫu rồi cho quay về Vọng Trúc hiên. Triệu Trầm cũng do dự, dặn dò Vấn Mai hầu hạ mẫu thân cho tốt rồi tự mình bung dù rời .

      Triệu Duẫn Đình khó chịu, “Tuyết lớn như vậy vội vã muốn lên đường chê phiền toái, mới bung dù vài bước ngại rắc rối, ta nhìn ra chắc chắn là giận ta.”

      " giận chàng được gì?" Gần đây Triệu Duẫn Đình thường bởi vì được ôm cháu mà càu nhàu, Ninh thị nghe cũng có chút phiền, hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Nếu chàng cũng , phải chàng thích đánh cờ với ông ngoại của Xán Xán sao, chàng cũng có thể qua đó ở vài ngày, như thế mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy Xán Xán như thường.”

      Giọng điệu tràn đầy ý tứ châm chọc.

      Bị thê tử trừng mắt, Triệu Duẫn Đình lại cảm thấy cả người thoải mái, nhất thời quên chuyện vui vừa rồi, lại gần ôm thê tử : "Ta đâu hết, ở nhà với ngươi, cùng ngươi chơi cờ càng thú vị." Cháu dù tốt cũng so được với thê tử.

      Ninh thị để ý đến lời dí dỏm của , nghĩ tới cháu , tiếc nuối : “Tối qua thiếp làm cho Xán Xán cái mũ mới, lúc nãy quên mất đưa cho Thừa Viễn.”

      ra thê tử cũng luyến tiếc, Triệu Duẫn Đình bật cười: “Bảo Vấn Mai chuyến được sao?”

      Ninh thị lại đẩy ra, khó nén vui sướng : "Thiếp tự mình đưa sang, vừa lúc lại nhìn Xán Xán chút."

      Triệu Duẫn Đình há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn mở miệng đề nghị cùng, chỉ hâm mộ nhìn thê tử nhanh chóng lấy ra mũ quả dưa màu đỏ thêu hoa lan rồi vội vàng ra ngoài. cũng chỉ có thể đợi ở tiền viện của Vọng Trúc hiên, Triệu Duẫn Đình cảm thấy nhi tử chắc chắn bế cháu ra cho nhìn.

      Lúc Ninh thị đến Vọng Trúc hiên, A Kết vừa bọc Xán Xán lại, vốn bao bọc kỹ rồi nhưng tiểu nha đầu lại tiểu, ngược lại vừa vặn cho tổ mẫu được nhìn thấy cháu .

      Xán Xán nhu thuận khả ái, Ninh thị ôm hôn bé: “Thấy ngoại tổ mẫu rồi Xán Xán có quên mất tổ mẫu hay ?”

      A Kết đứng bên cạnh cười, Triệu Trầm trêu ghẹo : "Nương cũng cùng chúng ta ."

      Lời bà vừa dùng để châm chọc Triệu Duẫn Đình xong nhi tử lại dùng để trêu chọc bà, Ninh thị lườm Triệu Trầm rồi tự mình mặc quần áo bao bọc lại cho cháu kín.

      Lúc ra cửa, A Kết ôm nữ nhi, Triệu Trầm tay ôm bả vai nàng tay bung dù, từng bước vững vàng .

      Ninh thị đứng ở cửa Vọng Trúc hiên, nhìn bông tuyết như lông ngỗng đọng lại cây dù của nhi tử, lại nhìn hình ảnh phu thê trong tuyết tựa như trong tranh, đứng nhìn lâu.

      Khi còn nhi tử phải chịu nhiều đau khổ, bây giờ có vợ đẹp con ngoan bà cũng cần phải đau lòng như vậy nữa.

      Trong xe ngựa, nghĩ tới khuôn mặt lưu luyến của mẹ chồng khi đưa tiễn bọn họ, A Kết với Triệu Trầm: “Nếu , chúng ta ở lại hai ngày rồi về được ?”

      cần đâu.” Triệu Trầm lấy mũ áo choàng trùm đầu của nữ nhi xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn, "Hầu như ngày nào Nương cũng nhìn thấy Xán Xán, ngược lại nhạc phụ nhạc mẫu rất ít khi được gặp, lần này hai người đó khẳng định là sớm mong ngóng mẫu tử nàng về nhà ở mấy ngày, nếu như chỉ có ở hai ngày, chắc chắn nhạc phụ nhạc mẫu ngầm oán trách ta."

      A Kết cúi đầu cười, "Nương thầm oán chàng đâu, phải chàng rất biết lấy lòng bà sao?"

      "Lại muốn lôi chuyện cũ ra sao?" Triệu Trầm lại gần, thơm nàng cái.

      Chỉ cần làm cho nàng cảm thấy vui vẻ bất kể cái gì cũng đều nguyện ý làm.

      ~

      Tuyết bay lả tả, người đường cũng nhiều, sáng sớm nhà cửa hai bên đường được người ta dọn dẹp tuyết trước cửa. Windchimelqd Xe ngựa chậm rãi, bánh xe nghiền vào lớp tuyết dày, phát ra tiếng vang dễ nghe.

      A Kết muốn nhìn bên ngoài chút nhưng sợ khi đẩy mành ra gió lạnh lại thổi vào, đành chịu đựng, quay sang với Triệu Trầm: “Trong viện của cha nương ở còn có hai cây mai, chắc là giờ nở rồi nhỉ?”

      "Nhớ nhà vậy sao?" Triệu Trầm cười nắm chặt tay nàng.

      A Kết tựa vào đầu vai khẽ cười, có thể nhớ sao?

      Xe ngựa trong ngõ hướng về phía Lâm gia từ xa nghe thấy tiếng Lâm Trọng Cửu hưng phấn la to, A Kết lại : “Lớn rồi mà còn như đứa con nít, la to như vậy, phải mời tiên sinh đến quản giáo đệ đệ mới được."

      Triệu Trầm vừa trùm áo choàng cho nữ nhi vừa : “Ngày trước tiểu Cửu chê nàng dông dài ta tin, bây giờ ta tin rồi, đệ ấy mới có chín tuổi thôi, la như vậy có gì tốt chứ?”

      A Kết bĩu bĩu môi, lười nhiều với .

      Triệu Trầm hôn vội lên môi nàng rồi mới đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, chúc Tết với nhạc phụ nhạc mẫu chờ ở ngoài cửa, chúc Tết hai tỷ đệ Lâm Trúc xong rồi mới bung dù đón thê tử xuống xe. A Kết ôm con ra, Liễu thị vội vàng bước lên phía trước, “Đưa Xán Xán cho mẹ.” Lâm Hiền ở bên cạnh che dù cho bà.

      A Kết thấy, cười giao nữ nhi cho mẫu thân. Kỳ lúc ở tại Đăng Châu, người trong thôn đều có thói quen che dù cho dù là tuyết rơi nhiều, nhiều nhất là đội mũ, sau khi vào phòng rũ hết tuyết người xuống là được, bây giờ mẫu thân che dù, ràng là để đón cháu .

      Đứng vững, A Kết cũng đón nữ nhi lại, theo nhóm Lâm Trúc cùng vây quanh Liễu thị vào nhà.

      Triệu Trầm ở phía sau nhìn, đột nhiên có chút buồn bã. Đây là nhà nhạc phụ, và thê tử phải chia phòng ngủ, buổi tối được ôm thê tử, vào ban ngày gặp được cũng phải quy củ, quả bằng ở nhà mình.

      Đúng như A Kết nghĩ, ở đây náo nhiệt hơn so với ở Vọng Trúc hiên.

      Vừa mới vào nhà, Lâm Trúc liền chờ đợi nổi, thúc giục mẫu thân: "Nương nhanh cởi đồ ra cho Xán Xán .”

      Trong phòng gường lò được làm ấm từ sớm, sau khi Liễu thị đặt Xán Xán được bọc kín nằm lên giường Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu đều ghé đầu vào nhìn, mỗi người chiếm ở bên, háo hức nhìn cháu . A Kết đứng ở phía sau Lâm Trúc, trong mắt đều là ý cười.

      Áo choàng được cởi bớt, lộ ra bên trong là mặc áo bông dày. Trước tiên Xán Xán nhìn ngoại tổ mẫu, mắt to chớp chớp, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Lâm Trọng Cửu sáp lại gần mình, Xán Xán cho tay lên miệng, lại quay đầu nhìn thấy Lâm Trúc cười hì hì nhìn bé chân mày tiểu nha đầu ràng nhíu lại, sau đó rốt cuộc cũng nhìn thấy hình ảnh thân thuộc của mẫu thân nhíu mày lập tức biến thành nụ cười, cánh tay buông ra cầm lấy quần áo chơi đùa, cẳng chân cũng đạp cái.

      Liễu thị cười khép được miệng: “Xán Xán thông minh như vậy hẳn là giống Triệu Trầm rồi, khi còn ba chị em các con có thông minh như thế này, năm tháng mới bắt đầu nhận thức được, trước đó bất kỳ ai dỗ dành các con vẫn cứ vui vẻ như thường."
      Lâm Trúc phục, cầm tay cháu lắc lắc: "Nương xem , ta cùng Xán Xán chơi, bé cũng thích, còn cười với ta mà."

      "Đó là bởi vì đại tỷ vẫn đứng phía sau con đấy, tin A Kết ra ngoài , xem Xán Xán có còn cười nữa hay ?” Liễu thị nhìn cháu .

      A Kết ra ngoài, chỉ là trốn phía sau Liễu thị, Xán Xán nằm giường nhìn vòng thấy mẫu thân đâu miệng lập tức cong lên như muốn khóc. Lần này Lâm Trúc tin rồi, vội vàng kéo trưởng tỷ lại, Xán Xán vẫn hài lòng như cũ, đôi mắt to ngấn lệ nhìn chằm chằm vào mẫu thân. Dieendaanleequuydonn A Kết cười cởi giày lên giường, bế bé ôm vào trong ngực. Xán Xán lập tức quay đầu vùi vào trong lòng nàng, lúc sau mới ngoảnh đầu lại nhìn ba người Liễu thị.

      Tiểu nha đầu đặc biệt được người thích, Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu đều trèo lên giường, thay phiên nhau bế, biết sau bao lâu Xán Xán chơi đùa vui vẻ với tiểu di và tiểu cữu, trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

      Mặt trời dần lên cao, Liễu thị từ bên ngoài vào, cười hỏi A Kết: “Muốn ăn đồ ta nấu ?” Khi cả nhà chuyển đến đây nữ nhi thuê nha hoàn, đầu bếp rồi. Lúc đầu Liễu thị quen việc có người hầu hạ, muốn tự mình nấu cơm nhưng bị Lâm Trúc ngăn cản. Bây giờ trưởng nữ trở về, bà nhịn được muốn tự mình nấu vài món.

      A Kết dĩ nhiên muốn, chẳng những muốn ăn, còn muốn cùng chuẩn bị với mẫu thân, vừa xuống giường vừa : "Ta với nương."

      Liễu thị vội vàng ngăn nàng lại: “ cần, con ở trong phòng với Xán Xán , mình ta làm là được rồi.” Tay trưởng nữ mềm mại nõn nà, bà muốn tay nàng phải dính nước.

      A Kết nhìn con nhếch miệng cười trong ngực Lâm Trúc, kéo cánh tay Liễu thị lại : “Xán Xán để cho A Trúc và tiểu Cửu trông coi, nương cần phải lo, thôi, ta giúp nương tay.”

      Liễu thị còn cách nào, đành phải dặn dò Lâm Trúc trông coi Xán Xán cho cẩn thận.

      Bên ngoài tuyết ngừng rơi, hạ nhân cũng dẹp gọn ra lối , hai mẫu tử A Kết theo đường đến phòng bếp.

      Các nàng mới vào lâu, Xán Xán tiểu.

      Lâm Trúc chưa từng trải qua việc này nên nàng ôm cháu biết làm thế nào mới đúng. Lục Vân theo A Kết đến đây, thấy nhị nương đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ liền biết chuyện gì xảy ra, nhanh chóng tiến lên đón lấy đại tiểu thư rồi đặt ở giường, sờ sờ mông của bé, may mắn là áo bông bị ướt, nàng vội vàng lấy tã ra thay. Làm xong thấy Lâm Trúc vẫn còn ngây ngốc Lục Vân nín cười: “Nhị nương mau thay quần áo , thay xong lại qua chơi với đại tiểu thư.”

      Ấm áp đùi biến thành lạnh, rốt cuộc Lâm Trúc cũng lấy lại tinh thần, giả vờ tức giận đánh vào tay của cháu cái, nhấc váy đến cửa, nhịn được nhìn về phía phòng bếp oán giận: “Đại tỷ, khuê nữ của tỷ tè lên người muội, tỷ phải đền cho muội cái váy khác.”

      Căn nhà tổng cộng chỉ có hai cái viện, chẳng những A Kết nghe được mà cha vợ và con rể bàn về kỳ thi mùa xuân trong nhà chính phía trước cũng nghe được ràng.

      Lâm Hiền xấu hổ: “Nha đầu A Trúc kia, nếu như nó có được nửa phần ổn trọng của A Kết là ta cảm thấy mừng rồi.”

      “A Trúc còn , hơn nữa trong nhà cũng có người ngoài nên cần phải chú ý nhiều như vậy.” Triệu Trầm sớm quen với náo nhiệt ở Lâm gia, ngược lại có chút lo lắng cho con , thử thăm dò : “Nghe lời A Trúc có vẻ như A Kết có ở trong phòng, nhạc phụ có muốn cùng con ra phía sau nhìn chút hay ?”

      Lâm Hiền cũng có ba đứa con rồi, sao lại hiểu tâm trạng của người mới làm cha như Triệu Trầm chứ, liền đứng dậy dẫn đường cho .

      Đến hậu viện, Triệu Trầm liếc nhìn hai cây mai trong sân, tuyết trắng cũng che giấu được những bông hoa đỏ, là cảnh đẹp người vui.

      Thừa dịp nhạc phụ chú ý, Triệu Trầm vụng trộm hái được đóa, vào phòng nhìn thấy nữ nhi chơi đùa vui vẻ ở giường, tã được thay, Triệu Trầm cũng sợ nhạc phụ chê cười, lấy hoa mai ra trêu đùa con : “Xán Xán nhìn xem đây là cái gì?”

      Nghe được giọng quen thuộc, Xán Xán vui sướng kêu tiếng, quay đầu, lại nhìn thấy phụ thân mà chỉ thấy trước mắt có thứ gì đó màu đỏ.

      Bé nhìn dời mắt.

      Triệu Trầm cười đưa hoa mai cho nữ nhi.

      Lâm Hiền ho khan cái, nhắc nhở: “Hoa mai quá lạnh, Xán Xán còn , tốt hơn là nên chạm vào mấy thứ lạnh lẽo như vậy.”

      Lỗ tai Triệu Trầm đỏ bừng, xấu hổ đứng dậy, cũng mở miệng giải thích là chỉ muốn chọc cho nữ nhi nâng cánh tay lên cầm cái gì đó thôi.

      "Sao hai người lại qua đây?” Rửa rau được nửa, A Kết thấy yên tâm nên muốn quay về nhìn nữ nhi chút, vừa mới đẩy mành ra ngờ lại thấy hai người đứng ở trước mép giường.

      Lâm Hiền nhìn con rể, cười giải thích:“Muội muội của con làm lớn chuyện, Thừa Viễn cảm thấy yên tâm nên muốn qua đây nhìn chút.”

      Triệu Trầm chú ý đến ngón tay đỏ hồng của thê tử: "Nàng làm gì vậy?"

      A Kết theo ánh mắt của nhìn xuống ngón tay mình, biết Triệu Trầm lo lắng cái gì, nàng vội giải thích: “Nương muốn tự mình xuống bếp nấu cho chúng ta mấy món, lâu rồi thiếp cũng xuống bếp, thiếp nhất quyết bắt nương cho mình giúp tay, phòng bếp vẫn luôn có nước ấm, là tiện lợi.”

      Trước mặt nhạc phụ, Triệu Trầm khó có thể được cái gì, đành quay sang Lâm Hiền: "Nhạc phụ chúng ta trở về ."

      Lâm Hiền gật đầu, trước ra ngoài.

      Mành cửa hạ xuống, trong phòng chỉ còn lại đứa là Lâm Trọng Cửu và nha hoàn nhà mình. Triệu Trầm kéo thê tử đến phía sau cánh cửa, sờ tay của nàng, xác định là tay bị lạnh tâm trạng lo lắng mới thả lỏng, giọng oán trách: “Nàng đúng là chịu ngồi yên mà.”

      A Kết cúi đầu, kéo ngọc bội bên hông cãi lại, giọng đến mức thể nghe thấy: " thích ăn đồ thiếp nấu lát nữa đừng có ăn."

      đối với nàng càng ngày càng tốt hơn, khi hai người ở chung nàng còn vẻ rụt rè như lúc ban đầu nữa.

      Triệu Trầm thích nàng như vậy, thích đến nỗi bây giờ muốn đặt nàng lên giường, nhìn nàng dám ngăn cản nhưng cuối cùng chỉ dịu dàng xoa lên đầu nàng, xoa vành tai của nàng cái rồi vội vàng đuổi theo nhạc phụ.

      Tiếng bước chân xa, nhưng A Kết vẫn đứng lại phía sau cánh cửa lúc, đến khi mặt còn cảm thấy nóng nữa nàng mới vào trong nhìn con .

      Xán Xán nhìn đầu mẫu thân chớp mắt.

      A Kết yếu lòng, cúi đầu hôn bé: “Xán Xán có phải nhớ nương hay ?”

      Xán Xán lời, tay vung vẩy, khóe miệng chảy ra dòng nước miếng.

      A Kết bật cười, lấy ra cái khăn lau khóe miệng cho con , nhìn đệ đệ ngồi ở bên : “Đệ chơi với Xán Xán , tỷ đến phòng bếp.”

      Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn gật đầu, tò mò nhìn đầu của trưởng tỷ.

      A Kết chú ý hành động của đệ đệ, xoay người muốn lại nghe thấy tiếng kêu nóng nảy của nữ nhi, A Kết sửng sốt, quay lại tiếp tục dỗ bé, rất buồn bực khi lần này làm thế nào nữ nhi cũng để cho nàng . Lục Vân đứng bên nhìn hai mẫu tử như vậy nhịn được nữa, đến gần với A Kết câu.

      A Kết tin lắm, nhưng vẫn đưa tay lên sờ tóc, là lấy xuống được bông hoa mai đỏ tươi.

      Nhìn hoa mai trong tay mới hái lâu, mặt A Kết càng ngày càng đỏ, ra phải vừa nãy chỉ đơn thuần sờ đầu nàng mà là vì cái này sao?

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của muội muội, A Kết vội đưa hoa mai cho Lục Vân để nàng ta cầm chơi đùa với con , còn mình nhanh chóng rời , tránh cho muội muội lại trêu ghẹo.

      Chỉ là khi ra khỏi cửa phòng, A Kết liền dừng lại dưới mái hiên đứng lát, sợ nữ nhi bởi nàng mà khóc nháo.

      Nhưng khí trong phòng rất tốt, nàng nghe được muội muội trêu ghẹo nữ nhi đỏm dáng, như vậy liền thích hoa.

      A Kết cắn cắn môi.

      Triệu Trầm là cái đồ xấu xa, nữ nhi cũng hư, bé thế mà bỏ được nương nhưng lại luyến tiếc nương mang hoa .

      Nàng cũng chỉ thầm oán mà thôi, đường quay lại phòng bếp trong mắt toàn là ý cười.

      Tác giả có lời muốn :

      Triệu Xán Xán: đều do phụ thân, hại ta bị mẫu thân oán trách!

      Triệu Hôi Hôi: mẫu thân con cài hoa nhìn đẹp ?

      Triệu Xán Xán: Rất đẹp!

      Mẫu thân nghe lén ở góc tường bĩu bĩu môi, cười.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 96

      Ngày mùng bốn, Triệu Trầm đến nhà đồng liêu dự tiệc, A Kết ở lại Lâm gia trò chuyện với người nhà.

      Ba ngày ngắn ngủi qua rất nhanh, ngày mai phải quay về Hầu phủ, A Kết nỡ. Buổi tối ba mẹ con ngủ chung, quanh năm suốt tháng liệu có được mấy ngày như thế này chứ?

      Tiết trời ấm áp, sau bữa cơm ba mẹ con ngồi giường chuyện, Xán Xán nằm phía trong tự mình chơi.

      Liễu thị nhắc tới chuyện mùng tám Quách gia mời khách: “Nhà chúng ta nên tặng quà gì thích hợp?” Ở kinh thành, trước mắt, Lâm gia là thân thích của hai nhà Quách, Triệu. Năm nay Triệu gia mời khách mừng năm mới mà đợi đến mùng bảy tháng hai, khi Xán Xán tròn trăm ngày mở tiệc lớn. Vậy nên đến Quách gia làm khách, bà lại biết nên tặng quà gì.

      Quà tặng quý giá Lâm gia đưa nổi, quà tặng tầm thường cũng dễ coi, A Kết đành đưa ra ý kiến giúp mẫu thân. năm nay nàng theo bên cạnh Ninh thị, thường thấy bà chuẩn bị những thứ này nên có chút tâm đắc. Hơn nữa, nghe Ninh thị , chờ sau khi Xán Xán tròn trăm ngày Triệu Duẫn Đình chính thức giao Hầu phủ cho nàng quản lý, chung quy sức lực của Thái phu nhân cũng có hạn mà Ninh thị quản lý có chút danh chính ngôn thuận.

      Liễu thị được nữ nhi nhắc nhở, trong lòng cảm thấy nhõm, vui vẻ ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội, Lâm Trúc nằm nghiêng chơi đùa với cháu , khuôn mặt nhắn dưới ánh mặt trời cũng khác gì so với Xán Xán, đều vô cùng phấn nộn mịn màng.

      Ngắm nhìn muội muội càng lớn càng xinh, A Kết bỗng nhớ lại chuyện, mở miệng hỏi nàng: “Hai tháng nay muội đều ở trong nhà làm gì vậy? Lần trước Bảo Châu muốn mời muội đến nhà chơi nhưng mà muội .” Website đăng truyện chính thức: Muội muội vốn hiếu động, ở đây hai bên hàng xóm nương tuổi tác xấp xỉ với nàng, theo lý thuyết muội muội phải vui vẻ đến Quách gia chơi mới phải.

      Mí mắt của Lâm Trúc cũng nâng lên, tiếp tục chơi đùa cùng tay của cháu : “Trời lạnh nên muội muốn , hơn nữa Quách phu nhân nhìn rất nghiêm nghị, muội hơi sợ bà ấy nên dám qua.”

      A Kết còn lời nào để , lại hỏi nàng: “Vậy mùng tám này muội có hay ? , cố gắng gặp gỡ làm quen thêm mấy nương nữa, bình thường qua lại chút, tránh cho ở nhà hoài lại sinh buồn chán.”

      Lâm Trúc gật gật đầu, dù sao nam nữ ngồi chỗ, nàng sợ gặp phải Quách Tử Kính.

      “Phải rồi đại tỷ, Tiết Nguyên tiêu năm ngoái tỷ cùng với tỷ phu xem hội đèn lồng thấy có đẹp ? So với trấn ở chỗ chúng ta thế nào?” Lâm Trúc tò mò hỏi.

      A Kết vừa nghe liền biết muội muội muốn ra ngoài chơi, cười : “So với trấn đẹp hơn nhiều, nếu muội muốn đến lúc đó ta và tỷ phu đến đón muội và tiểu Cửu cùng , chúng ta cùng nhau ngắm đèn.” Nhiều người mới náo nhiệt, có bọn họ cùng nên phụ thân và mẫu thân cũng cảm thấy yên tâm hơn. Tháng hai phụ thân tham gia kỳ thi mùa xuân nên chắc có tâm trạng ngắm đèn rồi.

      Lâm Trúc cao hứng, cười cười vỗ đùi A Kết, nháy mắt: “Đại tỷ, tỷ tự tiện rủ chúng ta cùng chắc chắn tỷ phu vui đâu nhỉ? Muội sớm nhìn ra, tỷ phu ước gì mỗi ngày hai người đều được ở cùng chỗ, tỷ nhìn huynh ấy xem, hai ngày nay luôn kiếm cớ qua bên này, cũng biết là muốn nhìn Xán Xán hay nhìn tỷ đây."

      “Im miệng , còn bậy nữa là ta cho muội ở nhà!” A Kết vươn tay nhéo mặt nàng.

      Lâm Trúc cũng tránh, ngoan ngoãn để cho trưởng tỷ nhéo, nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt dịu dàng che giấu được hạnh phúc của nàng khỏi hâm mộ : “Đại tỷ là may mắn, tỷ phu đối xử với tỷ là tốt."

      Thấy muội muội nhìn mình chằm chằm đột nhiên A Kết thấy nỡ nhéo nữa mà đổi thành sờ đầu của nàng, dịu dàng : “Đừng nóng vội, năm nay tỷ giúp muội muội để ý chút, nếu như gặp người nào thích hợp với nương, muội cũng được gả cho người tốt như tỷ phu.” Muội muội mười bốn rồi, đến lúc nên lưu tâm để ý chọn cho muội muội trượng phu rồi.

      Lâm Trúc nhìn sang chỗ khác.

      Trong đầu lại lên hình ảnh nam nhân mà nàng gặp qua ở cửa hàng điêu khắc ngày ấy, cầm tượng hầu tử hái đào trêu chọc nàng, cười lên nhìn là đẹp.

      phải ai cũng có thể vừa liếc mắt cái liền có thể tìm được nam nhân đối xử tốt với người đó cả đời.

      Nàng xoay người, nhắm mắt lại ngủ.

      Ngày nắng gắt, A Kết cũng có chút mệt, ôm nữ nhi qua dỗ rồi đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa.

      Kết quả là vừa dỗ được nữ nhi ngủ Liễu thị vào, vừa nhìn tình hình trong phòng giọng với A Kết: “Thừa Viễn về rồi, say còn biết trời trăng gì nữa, con qua xem thế nào , để nương trông Xán Xán hộ cho."

      dặn là uống ít rồi mà.” A Kết vừa giọng oán giận vừa bước ra khỏi chăn, vội vàng giày rồi về phía phòng khách. Liễu thị lắc đầu cười, nam nhân ra ngoài làm khách, có mấy ai mà uống rượu cơ chứ?

      Dém chăn cho cháu xong, Liễu thị cầm lấy món đồ thêu dở tiếp tục làm, ngồi giữa nữ nhi cùng cháu mà thêu.

      Lúc A Kết vừa đến nơi Trần Bình bưng chậu nước ấm vào, Lâm Hiền đứng ở cạnh giường nhìn con rể uống trà giải rượu. A Kết vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Trầm biết lần này uống nhiều lắm rồi, lập tức oán trách liếc mắt nhìn , nhận lấy cái khay trong tay Lâm Hiền để qua bên, khuyên nhủ: “Phụ thân về phòng nghỉ ngơi , ở đây có con là được rồi.”

      Lâm Hiền gật đầu, vừa ra ngoài vừa khuyên nữ nhi: " đủ khó chịu, con chớ trách móc gì nữa, thu xếp rồi còn ngủ."

      A Kết yên lòng “vâng” tiếng, tiễn bước phụ thân, thấy Trần Bình đứng ở cửa, giọng hỏi: “ bàn có những ai vậy?” Windchimelqd Tửu lượng của Triệu Trầm nàng lắm nhưng Triệu Trầm dự tiệc bao nhiêu lần, chưa bao giờ thấy uống say, vừa rồi nhìn qua cũng giống như là giả vờ.
      Trần Bình cúi đầu trả lời: "Thế tử An vương phủ cũng , hai người ở bàn ai nhường ai cả, lúc ra ngoài thế tử ngã xuống đất nhưng khi lên xe ngựa rồi đại gia mới bắt đầu nôn ra.”

      Trong giọng chứa chút đắc ý.

      Nhưng A Kết cảm thấy có thể uống được rượu được coi là có bản lĩnh.

      Nàng chỉ thấy đau lòng, hỏi nhiều nữa, vội vàng vào phòng.

      Ngoài cửa Trần Bình nhàng thở ra, giúp hai người cài cửa lại rồi qua bên đứng canh chừng.

      Trong phòng, A Kết giúp Triệu Trầm cởi áo ngoài rồi ném ra bên ngoài, rót trà cho , sau khi xác định là Triệu Trầm có nôn nữa mới đặt nằm xuống, đắp chăn rồi nhúng khăn lau mặt cho .

      Triệu Trầm chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm nàng chớp mắt, mắt phượng so với ánh sao còn muốn sáng hơn, khóe miệng khẽ cong. A Kết thấy còn cười được, liền dùng sức lau mặt Triệu Trầm, “ muốn so rượu với chàng chàng nhất định phải uống cùng à? Cuối cùng biến thành như vậy ai khó chịu hả?”

      Triệu Trầm nắm tay nàng cười, “Yên tâm , chắc chắn là còn khó chịu hơn so với ta.” Chuyện giữa đàn ông với nhau, có nàng cũng hiểu.

      A Kết hiểu, chỉ đau lòng nhìn , giọng : “ có khó chịu cũng liên quan gì đến thiếp nhưng thiếp muốn nhìn chàng khó chịu chút nào cả. Sau này nếu như còn trêu chọc đến chàng chàng đừng để ý đến nữa.” Theo nàng thấy An vương phủ vốn có người tốt.

      Thấy thê tử tức giận giống như trẻ con, Triệu Trầm bật cười, “Được, nếu lại tới tìm ta uống rượu ta cho biết, là thê tử cho phép ta uống rượu với , được chưa?” Trong lòng cảm thấy ấm áp, bụng cũng còn khó chịu như lúc nãy nữa.

      Dù cho chỉ trong năm ngắn ngủi mà Đường được phong làm Cẩm y vệ Trấn phủ sử tam phẩm, được hoàng thượng coi trọng, điều đó có thể chứng minh cái gì? Cái thiếu so với Đường chính là cơ hội để chứng minh bản thân, Đường là từ Bách Hộ thăng lên mà ngay từ đầu Chỉ huy sứ rồi nên tự nhiên thể được bản lĩnh .

      “A Kết, nàng lên đây, cho ta ôm cái.” Nghĩ thông suốt xong lại nhìn thấy thê tử mấy ngày qua được chạm vào Triệu Trầm đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      Ánh mắt ràng như vậy, A Kết lập tức luống cuống, quanh co: "Thiếp còn phải dỗ Xán Xán, chàng ngủ ." xong xoay người muốn rời . Triệu Trầm vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, hai tay dùng sức chút nhấc người lên giường rồi đè lên người nàng, vừa cởi giày cho nàng vừa quay đầu nhìn nàng, cái gì cũng đều cần phải , nhìn ra cả người vô lực, cuối cùng ngoan ngoãn bị nhét vào trong chăn.

      Nụ hôn mang theo mùi rượu so với bình thường càng say lòng người hơn, hôn được lúc ngừng lại cho nàng thở, sau đó lại tiếp tục.

      A Kết nóng nảy, thân mình khỏi khát vọng, trong lòng cũng muốn nhanh chóng trở về, lúc chuẩn bị hôn môi nàng né tránh, nhắm mắt thúc giục: “Chàng nhanh lên , về phòng trễ nương suy nghĩ nhiều.” Xấu hổ đến mức thể xấu hổ hơn được nữa.

      "Nhanh làm cái gì?" Triệu Trầm giả vờ hồ đồ, giống như đứa tham ăn, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi môi hồng nhuận của nàng, có cảm giác như còn ăn chưa đủ.

      A Kết nên lời.

      Triệu Trầm cúi đầu, hôn lên cổ nàng.

      Chỗ đó của A Kết bị kéo ra, nàng khỏi hô khẽ tiếng rồi chui vào trong chăn, Triệu Trầm cũng đuổi theo vào, truy đuổi cho đến khi A Kết oán trách cầu xin tha thứ…

      lúc lâu sau, Triệu Trầm hoàn toàn tỉnh rượu, vừa quỳ mặc quần áo cho thê tử, vừa thấp giọng cầu xin tha thứ: “A Kết, nàng đừng giận mà, do ta uống nhiều quá, phải là ta cố ý đâu. Nàng đừng lo, bây giờ nàng về phòng là ta thoải mái, nàng nhìn thấy ta khó chịu nên yên lòng, nhạc mẫu cũng nghĩ nhiều đâu."

      A Kết oán hận trừng , đôi mắt ướt át long lanh, hai bên quai hàm ướt đẫm mồ hôi làm ướt nhẹp mấy lọn tóc, làm gì có chút khí thế nào chứ?

      Triệu Trầm dám nhìn nữa, sợ nhìn lâu chút chính mình lại khống chế được, nhanh chóng mặc quần áo vào cho thê tử, lại xoa xoa cánh tay và chân của nàng: “Được rồi, ngày mai về nhà hẵng tức giận với ta, bây giờ mau về phòng nếu nhạc mẫu nghĩ nhiều đấy."

      người chỉ mặc quần áo trong màu trắng, rộng rãi thoải mái, hơn nửa vòm ngực đều lộ ra bên ngoài, bên có vài dấu móng tay. Dieendaanleequuydonn A Kết nhìn thấy cũng cảm thấy chột dạ, đá văng đôi tay giúp nàng xoa bóp ra, nhanh chóng thả cái chân bị giơ lên nửa ngày có chút mỏi xuống, may mắn là nàng ít nhiều cũng cảm thấy quen rồi, vội vàng chải lại tóc, giả bộ trấn định rời .

      Tiếng bước chân xa dần, Triệu Trầm ngửa mặt ngã vào chăn, nhếch miệng cười.

      Bên kia A Kết trở về hậu viện, thấy Lục Vân ngủ gật ở gian ngoài liền lặng lẽ đến cạnh cửa nghe ngóng, xuyên qua khe cửa nhìn vào thấy mẫu thân và muội muội đều ngủ cả rồi, tâm trạng lo lắng của nàng rốt cuộc cũng buông lỏng, đến gường, nằm xuống nhắm mắt lại.

      Trong đầu đều là những hình ảnh náo loạn vừa rồi.

      A Kết che mặt, nghĩ rằng sau này còn xảy ra chuyện này nữa cho dù Triệu Trầm say đến bất tỉnh nhân nàng cũng mặc kệ .
      A fang thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :