1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5: Nhường đường





      Chiếc xe lừa và xe ngựa lặng lẽ con đường vùng nông thôn, muốn người hai bên đường chú ý cũng khó.

      từ thị trấn tới lối rẽ, thấy đường cũng còn xa, do đó Lâm Hiền cũng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ biết có chiếc xe ngựa ở phía sau. Nhưng hết con đường , vẫn thấy tiếng cườicủa thê tử và các con, thấy rất kỳ lạ, quay đầu lại hỏi: "Sao hômnay gì thế?"

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Trùng Cửu mờ mịt, mẫu thân và tỷ tỷ đều ai câu nào, bé cũng dám .

      Con thứ hai ngồi giữa nàng và trượng phu, Liễu thị sợ người sau nghe đượcc lời giải thích tốt của nàng, chỉ dám dùng ánh mắt ra hiệucho trượng phu nhìn con cả.

      Khuôn mặt A Kết nóng vô cùng.

      Nàng biết, người trong nhà câu nào là vì cử chỉ của nàng quá cẩn thận.

      Nàng cũng muốn cho muội muội hư hỏng của mình thấy hưng phấn, cái cảmgiác bị người khác nhìn chằm chằm càng ngày càng ràng, nàng khôngmuốn lấy lqd bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ánh mắt của quásắc bén, nghĩ đến việc rất có khả năng nhìn nàng chằm chằm,nàng lập tức cảm thấy cả người được tự nhiên.

      Lâm Hiền vẫn biết.

      Lâm Trúc rất có sở trường về việc này, thấy má tỷ tỷ càng ngày càng hồng,đầu cúi xuống như suy nghĩ điều gì, xe ngựa xóc nảy, cằm lắc lư như sắpđụng vào ngực, cảm thấy đành lòng, nghiêng đầu, với phụthân: "Phụ thân, xe ngựa sau cách chúng ta quá gần, ngồi ở bên tronglà Triệu công tử, tỷ tỷ..."

      Lâm Hiền lập tức hiểu ra, nhìn lại, quả nhiên khoảng cách giữa xe và xe ngựa rất gần nhau.

      Tính cách con cả hiểu rất , đặc biệt là sau khi hứa hôn với MạnhTrọng Cảnh, bao giờ tùy tiện ra khỏi cửa, nếu phải vôcùng thích hoa lan nhà dì, chỉ sợ, lần này nàng cũng rakhỏi cửa.

      Triệu công tử... Tuổi tương đương với Mạnh Trọng Cảnh, quả nên kiêng dè.

      đường trở về, Lâm Hiền kết thúc cuộc chuyện phiếm, nhìn trái nhìnphải. Con đường này vừa đủ để hai chiếc xe ngựa có thể song song vớinhau, nhưng đường lại vô cùng vắng vẻ, có thói quen luôn ở giữađường, có lẽ đối phương cũng muốn vượt bọn , nhưng lễ phép mới khôngdám vượt qua?

      "Hù..hù..." Lâm Hiền giọng hãm cương, dùng roi quất lên mông lừa, kéo xe sát ven đường, nhường nửa đường cho xe ngựa.

      Ngồi ở trong xe, Triệu Trầm nhìn thấy toàn bộ tình hình phía trước.

      nhìn bồn hoa lan, lại nhìn chiếc xe lừa nổi bật dừng lại bên vệ đường, hỏi Trần Bình: "Có thể nhàng vượt qua ?"

      Trần Bình lắc đầu, "Nhiều hay ít cũng nghiêng ngả chút." Lòng đườngcoi như bằng phẳng, hai bên là đất vườn, có số khu vực hầu như làkênh rạch chen vào nhau, bên cạnh có những gia đình và cỏ dại sống xenkẽ.

      Triệu Trầm khẽ câu.

      Trần Bình vuốt cằm, lậptức cao giọng: "Đa tạ lão gia tốt bụng nhường đường, chẳng qua, hôm nay, công tử nhà ta mua ba bồn lan cảnh, đặc biệt dặn dò tiểu nhân phải đithật chậm, tránh xóc nảy đường, vì vậy mới từ từ. Lão gia cứđánh xe thoải mái, cần lo cho chúng ta."

      bỗng nhiên mở miệng khiến cho năm cái miệng nhà họ Lâm đều sửng sốt.

      Liễu thị hơi xấu hổ. Vỗn dĩ, nàng cảm thấy Triệu công tử tốt. Thấy con cả được tự nhiên mới nhắc nhở trượng phu, nhà mình chủ độngnhường đường như vậy, cũng biết đối phương có suy nghĩ như thếnào.

      Khuôn mặt A Kết đỏ hoàn toàn. Quả nhiên, quả nhiên là nàngnghĩ nhiều, người ta hoa tiếc hoa, người ta chậm chẳng liên quangì tới nàng.

      Giọng sang sảng của Lâm Hiền cất lên: " ra là vậy, Lâm mỗ lo lắng nhà chúng ta chậm khiến quý nhân bị chậm trễ, lần này Lâm mỗ cũng yên tâm rồi."

      Cả hai đều tìm lý do vô cùngchính đáng, sau khi hỏi han vài câu lại im lặng như ban đầu, mộttrước sau tiếp tục chậm rãi.

      Xác định đối phương khôngphải theo mình có mục đích, để cho con lớn hết xấu hổ quẫn, Liễuthị bắt đầu chuyện, hỏi nàng ở nhà dì có thấy hoa lan mới . Suy cho cùng, có chuyện để còn hơn có, A Kết buộc bản thân để ý tới cảm giác như có như bị nhìn chằm chằm, chăm chú tròchuyện với mẫu thân .

      Giọng nàng dịu dàng, Triệu Trầm cáchnàng khoảng cách nhất định, cũng nghe lắm, chỉ có thể thấymôi đỏ mọng của nàng đóng rồi lại mở.

      nhìn chằm chằm nương nhà nông, hơi thất thần.

      Lúc mới gặp, chỉ là kinh ngạc nhìn thoáng qua, giống như con đường đầy cây cối khô cằn hoang dã, bỗng nhiên xuất đóa hoa kiều diễm ởnơi ven đường. Bông hoa dại tươi đẹp, khiến cho ai cũng phải dừng chânđể ngắm nhìn, sau khi ngang qua chắc cũng chẳng nghĩ nhiều. Gặp lạinàng ở Phẩm Lan cư, cách nhau bởi tấm rèm che, thấy nàng ngồi ở bêntrong, yên lặng giống người trong tranh, biết nàng xinh đẹp khiếncho người gặp là thể quên hay là do trí nhớ của quá tốt, chỉcần liếc mắt cái, nhận ra nàng. Vốn dĩ muốn vào thư phòngđể chọn lqd tranh chữ, việc này lại là nguyên nhân cho cuộc gặp mặt bấtngờ, tự giác về phía nàng.

      Thực tế chú ý tới nàng, lại phát ra cây hoa lan kia.

      Đối với các loại hoa lan, cũng coi như hiểu , nhưng chưa từng thấyloại hoa lan này, hết sức ngạc nhiên khi nghe nàng lẩm bẩm khẽ,đây đúng là loại hoa lan ngày xưa nông dân Giang Nam trồng để tiến cống, được đánh giá là cống phẩm bậc nhất.

      kinh ngạc khi thấy mộtcô nương nhà nông lại biết được trong loại lan cống phẩm mới ở trongcung, cũng nghi ngờ biết loại lan này là hay giả, trực tiếphỏi nàng.

      Ai ngờ nàng...

      Mấy năm nay, mặc dù nghèotúng, hễ ra khỏi cửa, luôn có những nương ái mộ . Ngày ấy nàngnhìn thấy ngọc bội đeo, cho rằng nàng và đệ đệ của nàng nhìnchằm chằm, quan sát lâu, hôm nay hỏi, chuyện hôm đó, nghĩlqd nàng chủ yếu là kinh ngạc vui mừng hoặc khó xử, ngờ nàng chỉlà lạnh nhạt câu trả lời , những đáp lời, cònmuốn đẩy cho những nha hoàn ngu dốt, chỉ biết như con vẹt.

      Tuy rằng vui, nhưng cũng chỉ là người lạ, muốn tranh cãi với nàng.

      Lúc chờ người làm khuân cây cảnh, phát nàng nhìn trộm , TriệuTrầm cũng hiểu, ra nương này có ý với , lạnh nhạt với đểlấy lùi làm tiến chăng?

      Đối với việc này, vô cùng khinhthường, trùng hợp là hai xe cùng ra khỏi thôn, rảnh rỗi cóviệc gì làm, cho Trần Bình đánh xe ra ngoài, muốn xem nàng có thể giởtrò gì. Từ , cuộc sống đại trạch xấu xa, nhìn quen, nươngnhà nông này có thủ đoạn cao thâm gì, chưa được lĩnh giáo bao giờ.

      nhìn nàng chằm chằm.

      Hình dáng của tuổi mười lăm mười sáu, nghiêng chân ngồi xe, váy dài màu trắng trải ra, đôi giày thêu được che kín. Nàng ngồi thẳng, khôngtựa vào thành xe, lúc xe nảy lên, người nàng cũng nhàng lay độngtheo nhịp xóc nảy của xe, ngực căng tròn run rẩy...

      Mắt Triệu Trầm mở to.

      Lúc chín tuổi, xuống nông thôn, sau khi lớn lên mẫu thân vẫn chưa sắpxếp thông phòng cho , bản thân ham muốn nhiều, cũng khôngnghĩ tới việc động chân động tay với mấy nha hoàn bên cạnh mình, lạicàng thèm nhìn nhiều, hôm nay lại trùng hợp nhìn thấy, lần đầutiên, biết nơi đó của nương lay động có bộ dạng như thế nào.

      Sắp thể khống chế, cố gắng hồi phục lại tinh thần, nhìn hoa lan, lát sau mới ngẩng đầu tiếp tục nhìn nàng.
      Lần này chỉ nhìn mặt nàng.

      nương cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng giống như hoa sen, là thẹnthùng, nàng mày nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, giống như xấu hổgiận dữ.

      Nàng phát ra nhìn nàng sao?

      TriệuTrầm cũng tin, mãi đến khi phụ thân nàng quay đầu lại. Ngay sau đó đem xe lừa chạy sát vệ đường, cần cũng biết hàm ý của chanàng.

      Lúc này, Triệu Trầm mới hiểu, nương này muốn chohắn nhìn nàng, nếu cùng đường lâu như vậy, sao nàng lại khôngxoay người lấy lần, cho dù giả bộ vô tình quay đầu lại cũng khôngthèm?

      Vậy sau lúc ở ngoài Phẩm Lan cư, nàng lại nhìn trộm ?

      Mùi hoa lan mùi thơm ngát nhàng lướt qua, Triệu Trầm cúi đầu, nhìn câycống phẩm bậc nhất, bỗng nhiên hiểu ra, chắc chắn là nàng nhìn hoa.

      Nguyên nhân này khiến cho Triệu Trầm cảm thấy được tự nhiên, rakhông phải là nàng lấy lui làm tiến, mà là tự mình đa tình. (vivi:tưởng bở :chair: )

      Sau xấu hổ là tò mò, với khuôn mặt của cộng thêm vẻ bên ngoài phú quý, chẳng nhẽ nàng động tâm chút nào?

      lại nhìn.

      Bỗng nhiên trận gió thổi tới, đem rèm vải vén lên.

      A Kết vẫn lặng lẽ để ý tới chiếc xe ngựa sau, thấy rèm động, nàngkhông nhịn được quay lại nhìn trộm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét chăm chú của nam nhân.

      Tuy nhiên rèm xe cũng lập tức hạ xuống, nhưngchỉ cần cái liếc mắt của người đối diện cũng đủ để A Kết khẳng định, đối phương quả là nhìn nàng chằm chằm, phải là nàng tựtưởng tượng.

      A Kết cũng chẳng có cách nào để tha thứ, lại càngkhông tới chuyện nàng hứa hôn, ngay cả khi chưa hứa hôn, sao hắncó thể thất lễ như vậy chứ?

      Nhưng đường lại phải là đường của nhà nàng, kiên trì muốn ở phía sau xe lừa, nàng cũng chẳng có cách nào..

      A kết vừa giận vừa vội vàng, bỗng nhiên thấy đai lưng của muội muội múa cùng gió, nàng nhanh trí nghĩ ra cách.

      Nàng cầm khăn tay, giả vờ như muốn lau mồ hôi, sắp tới trán cố tình buông tay, khăn tay mỏng manh lập tức bị gió thổi bay.

      "Mau dừng xe, khăn của A Kết bị rơi rồi!" Liễu thị nhìn thấy, vội vàng hôlên, chiếc khăn kia là chiếc khăn hoa lan mới của muội muội nàng cho AKết, là loại tơ lụa tốt nhất của Tô Tú, giá mấy lượng bạc đó.

      A Kết cũng quay đầu lại nhìn, thấy khăn rơi xuống bờ ruộng, khẽ : "Phụ thân, người đánh xe vào ven đường , con nhặt."

      Hai mẹ con đều thúc giục, Lâm Hiền nhanh chóng dừng xe xuống, dắt xe lừa tới vệ đường, tránh cho xe ngựa sau vì nhà mà chậm trễ.

      Xe ngựa dừng lại cách chắc chắn, đợi A Kết xuống xe, Lâm TrùngCửu ngồi đó nhảy xuống trước, giọng du dương cất lên: "Đạitỷ ngồi đó, đệ nhặt giúp tỷ!"

      Đệ đệ nhảy xuống, A Kết liền ngồi xe chờ.

      Lâm Hiền thấy Trần Bình cũng chậm lại, hướng về phía chắp tay :"Chúng ta có việc phải nán lại chút, tiểu huynh đệ trước !"

      "Đa tạ Lâm lão gia!" Người ta nhường đường, cần ý kiến của chủnhân, Trần Bình cũng biết phải trả lời thế nào, sau khi cám ơn thìhướng xe sát vào bên trái, đánh xe vẫn chậm chậm nhưcũ .

      Xe ngựa từ từ vượt qua xe lừa.

      Khuôn mặt Triệu Trầm thay đổi chút nào, lúc sau , quay đầu lại nhìn.

      Ở phía sau, bé nam quay lại ngồi bên cạnh nam trưởng tỷ, cầm khăn đưacho nàng, nương hơi cúi đầu, biết gì với đệ đệ nóicái, cười tươi như hoa.

      Triệu Trầm nhìn nàng chằm chằm, trước khi nàng ngẩng, lập xoay người ngồi thẳng.

      nghe thấy mẹ của nàng gọi nàng là A Kết, A Kết... Quả nhiên là nương nhà nông.

      Nàng dùng thủ đoạn thu hút chú ý của , ngược lại nàng dấu vết trốn khỏi thủ đoạn của .

      Nàng coi là đồ dê xòm sao?

      Nếu là đồ dê xồm , sau khi nàng ném đồ xuống đất để bọn vượtqua nàng, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, đẩy rèm ra nhìn nàngtiếp, nhìn mặt nàng, quan sát nàng...... Nhìn nàng đỏ mặt tới mức muốntrốn cũng trốn được.

      Nhưng lại phải là loại người đó, khinh thường phải làm như vậy, nàng đáng để phải hạmình như vậy. Khuôn mặt thể .

      Khoảng hai khắc sau, phía trước con đường xuất con đường , Lâm Hiền điều khiển xe lừa quẹo vào con đường đó, về thôn.

      Dần dần, còn nghe thấy tiếng động của chiếc xe lừa sau nữa, TriệuTrầm quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe lừa nhàng con đường mòn hướng về phía thôn xóm.

      rảnh rỗi có việc gì làm, nhìnchằm chằm xe lừa, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, cũng chẳng nhìnthấy người ngồi xe.

      Xe lừa vào thôn, men theo con đường chạy dài từ hướng bắc về hướng tây, sau đến thôn Bắc tới cáichợ duy nhất, lại rẽ vào đó. Đến nỗi bọn họ dừng lại ở chõ nào, TriệuTrầm cũng thể nào nhìn thấy.

      Chắc chắn là ở con đường kia.

      Nghĩ đến bộ dáng xấu hổ giận dữ của nàng, Triệu Trầm cười lạnh, nếu làđồ dê xồm , rất muốn bắt nạt nàng, nàng cho rằng nàng có thểtrốn sao?

      Nàng nên cảm thấy may mắn vì phải là loại người đó.
      Phương LăngA fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 6: Hôn sự




      Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng Triệu Trầm cũng về tới nhà.

      Trong ánh trời chiều, nông trại chỉnh tề lập toạ lạc ớ phía đông thôn, cách nông trại gần đây nhất cũng khoảng dặm.

      Triệu Trầm đứng ở cửa, nhìn nông trại. Khuôn mặt trong veo mà bình tĩnh lạnh lùng.

      "Thiếu gia?" Trần Bình cúi đầu, giọng nhắc nhở.

      "Chuyển mọi thứ tới sân của phu nhân ." Triệu Trầm cũng thèm quay đầu, phân phó.

      Trần Bình lập tức sai người gác cổng kêu gọi người.

      qua ba cánh cửa, bước vào trong nhà, Triêu Trầm men theo hành lang,qua cửa nguyệt lượng, bước chân củ dừng lại lát.

      Ở trongviện, đủ loại hoa lan ra trước mắt, trời chiều ngả về tây, mộtphụ nhân (phụ nữ có chồng) mặc đồ trắng, dưới chân đôi giày vải thêu hoa lan đứng trước vườn hoa. Nàng đứng đối diện với , khuôn mặt dịudàng tràn lqd ngập tầng ánh sáng vàng thản nhiên, ngọt ngào nhã nhặnlịch , giống như năm tháng lưu lại bất cứ dấu vết nào lqd trênngười nàng vậy, những gánh nặng qua, cũng ảnh hưởng chút nàotới nàng.

      Chỉ nhìn về khía cạnh yên lặng của nàng cách đơn thuần, ai có thể tưởng tượng được vị phu nhân giàu nhất vùng bêncạnh, là con thứ hai của Lễ Bộ Thị Lang, từng là nhất phẩm cáo mệnhphu nhân Duyên Bình hầu, từng... trải qua nhiều đau khổ như vậy.

      "Nương, con về rồi." cất cao giọng, xuống bậc thang.

      "Sao lại trở về trễ như vậy, buôn bán ở thị trấn nữa sao? Ta còn tưởng hôm nay con về chứ." Ninh thị lqd ngẩng đầu, vui vẻ oángiận.Triệu Trầm đến cạnh nàng, nàng vỗ vai , kéo tay quan sátvài lần, đau lòng : "Gần đây con chạy chạy lại liên tục, cả ngườiđen thêm rồi. Vấn Mai, mau dặn nhà tắm chuẩn bị nước ấm."

      "Phu nhân, sáng sớm người dặn rồi, phòng tắm chuẩn bị nước xong rồi,lúc nào thiếu gia muốn dùng đều được." Sau lưng nàng, nha hoàn có khuônmặt trái xoan, dáng người dài xinh đẹp cười .

      Ninh thị ảo não chán nản, cười với nhi tử: "Đều do nhớ con quá, thôi, con rửa ráy trước , lát nữa là ăn cơm rồi."

      " vội, lúc về, con tiện đường vào Phẩm Lan cư, mua cho nương mấy thứtốt." Triệu Trầm đỡ mẫu thân nhà lqd chính, lúc vào thấy Trần Bìnhdẫn năm gã sai vặt quay về từ cửa viện bên kia, đỡ mẫu thân ngồixuống, đứng bên cạnh, nhìn sai vặt đem hoa lan cảnh, bình phong đặttrong nhà chính. dùng ánh mắt bảo Trần Bình đưa cuộn tranh trong tay tranh cho Vấn Mai, Trần Bình dẫn những sai vặt lui xuống. lqd

      Đầu tiên, Ninh thị chú ý tới ba bồn hoa lan, trong đó có hai bồn trânphẩm* Huệ Lan tiên lục lá xanh, và bồn hoa khác màu xanh biếc...

      *trân phẩm: vật phẩm quý giá

      "Nương, đây là cống phẩm đệ nhất mà năm trước con với người, tay nghềnhà họ Chu quả tầm thường, con cứ nghĩ phải tới lúc về kinh, mớimua lqd được cho nương." Biết mẫu thân biết, Triệu trầm giọnggiải thích.

      Ninh thị cực kì kinh ngạc, thào với hoa lan: "Quả nhiên là người cao còn có người cao hơn, nơi bé như vậy cũng dấu vật quý giá."

      Triệu Trầm vuốt cằm vẻ tỏ đồng ý, nhìn sắc trời, : "Nương cứ xem , con tắm, lúc nữa con quay lại."

      Ninh thị ngẩng đầu, lúc sắp ra khỏi cửa : "Thừa Viễn, hôm nayphụ thân con gửi thư, tháng sau có thể về đây ở mấy ngày. chocon chọn trong hai người của hai gia đình này. người là Lý HànLâm, người là con của Huệ An hầu, ta xem bức họa rồi, sau khi ăn xong ta lấy cho con nhìn?"

      Thừa Viễn là tự của Triệu Trầm.

      quay đầu, chỉ hỏi câu: "Ở trong thư, phụ thân thế nào ạ, là phụ thân chọn, Thái phu nhân chọn, hay vẫn do nữ nhân kia chọn?"

      Ninh thị tiếp tục ngắm hoa, khóe môi cong lên như có như , thản nhiêncười lạnh: " là chính tay chọn, chỉ nhìn thân phận của nhàgái, với thân lqd phận giờ của con cũng cố gắng lắm cũng được coinhư là phù hợp, dù sao con chỉ là con trưởng của hầu phủ, có chứcvụ gì, được nuôi dưỡng ở vùng nông thôn, con cao quý của nhà giàuchắc chắn là thích con rồi."

      "Nương từ chối thay con , phụ thân rất nghe lời của người mà." Triệu Trầm xong, nhấc chân rời luôn.

      Rất nghe lời nàng sao?

      Ninh thị nhìn bóng lưng của con, lắc đầu cười khổ, nàng chỉ , tiểu tử xấu xa kia có cần đem nàng ra làm tấm bia ?

      Nếu Triệu Doãn Đình nghe lời nàng, năm đó bắt nàng gả cho , cả nhà họ Ninh bị lưu đày, khi hai vợ chồng lão hầu gia bắthắn hưu thê cũng chống đối nghe, mặc cho nàng giả chết cũngmuốn chiếm lấy nàng, để cho nàng vĩnh viễn làm thê tử của Triệu DoãnĐình. Nhưng cũng may mắn, vì bướng bỉnh, lqd nàng mới có thể an toàn rút lui, tự mình chăm sóc con nhiều như vậy năm, nhìn đọc sách tập viết, nhìn bắn tên luyện võ, nhìn đôi cánh của dần cứngcáp, giống như ý muốn của Triệu Đình Doãn, muốn con nàng là mộtchú chim non chờ che chở.

      Nàng từng mong Triệu Doãn Đìnhhãy nghe nàng lần, thả nàng, bây giờ nàng thèm quan tâm, bởivì nàng có con trai.

      Những thứ nàng muốn, con nàng lập tức đưa cho nàng.

      Giống như bồn cống phẩm đệ nhất này, Triệu Doãn Đình Hinh Lan Uyển trồngrất nhiều, chỉ chờ ngày thàng công rước nàng trở về ngắm, nhưng hắnkhông biết rằng, con trai của nàng đưa cho nàng trước rồi.

      Tuy nhiên, nàng vẫn muốn trở về, cho dù dùng thân phận nào cũng phải trở về.

      Nàng muốn nhìn nữ nhân vì muốn cướp đoạt nam nhân với nàng, mà hại cả họ nhà nàng bị lưu dày.

      Nàng muốn nhìn thấy nàng ta chìm sâu vào vũng bùn, ngay cả tên nam nhân mà nàng ta đoạt được cũng có cách nào cứu nàng ta.

      ~

      "Thiếu gia, nước chuẩn bị xong."

      Triệu Trầm vừa bước vào nhà chính, hai đại nha hoàn Cẩm Thư, Cẩm Mặc do Ninh thị chuẩn bị cho cùng cúi đầu chào.

      Triệu Trầm nhìn chớp mắt, lập tức vào phòng.

      Cẩm Thư, Cẩm Mặc vội vàng theo, Triệu Trầm đứng lại, hai người lập tứcđi tới, người đứng bên trái, người đứng bên phải cùng cởi áo cho .

      Bình thường, Triệu Trầm bao giờ nhìn các nàng, hôm nay biết vì sao, lại nhìn, lần đầu tiên nhìn nha hoàn hầuhạ ba năm... đoan trang .

      Ba năm trước, mười bốn tuổi, ngoài hai nha hoàn thân cận hầu hạ bên người , dung mạo củacác nàng nhớ , chỉ nhớ hai người đó lqd đẹp hơn , trongđó người có hành động cử chỉ rất nhàng. Triệu Trầm lqd biết mẫuthân muốn bị làm phiền, lập tức dặn dò kỹ lưỡng, ngày đó mẫuthân thay hai nha hoàn mới cho .

      giờ nhìn hai người này, nhan sắc miễn cưỡng có thể coi như là hơn bình thường chút.

      Cẩm Thư có làn da trắng nõn, mặt mũi ôn hòa chín chắn, vóc người mảnhgầy ốm, trong ấn tượng của , hình như chưa từng quá câu.

      Da Cẩm Mặc lại hơn đen, lông mi nhàng run rẩy, muốn giương mắt nhìnhắn lại dám, vóc người cao hơn Cẩm Thư chút, cũng đầu đặn hơn.
      "Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Triệu Trầm nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi.

      "Thưa thiếu gia, Cẩm Thư 15 rồi." Cẩm Thư đứng bên, cởi áo ngoài củaTriệu Trầm, giọng bình tĩnh giống hệt trước kia.

      "CẩmMặc cũng mười lăm tuổi." Cẩm Mặc cởi áo trong cho Triệu Trầm, trước mặt nàng là khuôn ngực trắng nõn, cường tráng, nàng lập tức đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên, thiếu gia chủ động lqd chuyện với các nàng, lạinói vào lúc này, có ý nghiã sâu xa, đặc biệt gì sao? Phu nhân nhắcnhở quy củ cho các nàng, nhưng nếu như thiếu gia chủ động, chắc phu nhân để ý đâu?

      Trong lòng nàng khẩn trương, tay cũng run nhè .

      Triệu Trầm cảm giác được điều đó.

      mở to mắt, ánh mắt lướt qua mặt Cẩm Mặc, rơi vào bộ ngực nhàng phập phồng của nàng. Giữa vụ mùa, mặc quần áo trắng, lại cao hơn Cẩm Mặc cái đầu, chỉ cần nhìn xuống, lập tức có thể cảnh sắc bên trong củathiếu nữ lộ ra, hơi ngây ngô lại sung mãn. lqd Cổ họng phát khô, dụcvọng bị người ta khơi lên lúc ở trong xe ngựa lúc này lại bùng cháy. Rốt cục nữ nhân là gì, ba năm trước chưa từng nghĩ, ba năm nay cũng tò mò, nhưng hôm nay giống như bị mê muội, bỗng nhiên hắnmuốn biết.

      Cảm nhận được ngọn lửa tăng cao, được đốtcháy che dấu của nam nhân. Nhìn kỹ ngọn lửa ấy, khuôn mặt Cẩm Mặccàng đỏ, cho dù trong lòng vô cùng đồng ý, nhưng cũng khó xử, lqd nhanhchóng cởi áo trong của Triệu Trầm, cúi đầu, ra đứng cùng với Cẩm Thư, chờ Triệu Trầm cho các nàng lui ra ngoài như những lần trước. Thiếu gia tắm rửa, từ trước tới nay, các nàng chỉ được hầu hạ tới mức ấy thôi.

      Triệu Trầm đứng im tại chỗ lúc lâu, đến phía sau bình phong, "Cẩm Thư ra ngoài, Cẩm Mặc ở lại hầu hạ."

      Cẩm Mặc tự nhiên nắm chặt áo trong của nam nhân nàng vừa cởi, chiếc áo vẫn mang hơi ấm của nam nhân.

      "Vào ." Cẩm Thư khẽ, động tác cứng ngắc đưa đồ cho Cẩm Mặc, nàng nhanh chậm lui ra ngoài.

      Rèm cửa lập tức hạ xuống, Cẩm Mặc khẩn trương tới mức tim như nhảy ra khỏilồng ngực. Thiếu gia tuấn mỹ phi phàm, văn võ song toàn lại giỏi việcbuôn bán, có thể hầu hạ nam nhân như vậy, làm nữ nhân của , chodù danh phận nàng cũng cam lòng...

      Bỗng nhiên, tiếngnước truyền tới từ phía sau bình phong, Cẩm Mặc nhanh chóng kiềm chế sựkhẩn trương khó xử ở trong lòng, cúi đầu tới sau bình phong.

      " cần, ngươi cũng ra ngoài .

      "

      Nàng còn chưa vòng qua bình phong, lqd cũng chưa nhìn thấy nam nhân ngồitrong thùng tắm, giọng quen thuộc trong veo mà lạnh lùng truyền tới, khiến nàng dừng bước. Cẩm Mặc thể tin, giống như thỏi bạc vẫnđược nâng niu trong lòng bàn tay của mình bỗng nhiên bị lqd người tatịch thu, "Thiếu gia, thiếu gia cần Cẩm Mặc hầu hạ nữa sao?"

      " cần, ra ngoài."

      Nếu câu vừa nãy chỉ lạnh lùng, câu bây giờ thể vui rồi.

      Cẩm Mặc cắn môi, trong lòng vui cũng dám nán lại, hành lễ xong vội vàng rời .

      Tiếng bước chân vừa biến mất, Triệu Trầm bực bội đấm vào thùng tắm.

      Đầu toàn là giọng của nữ nhân nông thôn tên là A Kết, suýt chút nữa khiến phạm sai lầm!

      ~

      Lau người xong, hai tay Triệu đặt lên thành của lên thùng tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Mùa hè, có thói quen tắm nước lạnh, vừa mới vào trong nước, khí nóngtrong cơ thể lập tức tiêu tan, ký ức của bắt đầu ra.

      nghĩ tới thứ đệ Triệu Thanh ở hầu phủ chỉ kém ba tuổi.

      Mẹ đẻ của Triệu Thanh là Vạn di nương, là đại nha hoàn thân tín của Tháiphu nhân, trước nàng ta, phụ thân chỉ có nữ nhân duy nhất là mẫuthân, Thái phu nhân hạ dược lqd trong rượu của phụ thân, mới thành công đưa người đến bên cạnh phụ thân. Phụ thân gặp mặt Vạn di nương,Vạn di nương có số mệnh tốt, đêm có con ngay.

      Lúc ấy quá , nhớ lòng mẫu thân có thương tích hay , nhưng lqdhắn cũng lo lắng, có thêm người đệ đệ, phụ thân thích hắnnữa, lúc ấy, làm sao mẫu thân có thể đau? Vì thế hàng đêm, phụthân đều tới bầu bạn mới mẫu thân, bọn vô cùng vui vẻ, vui vẻ vì phụ thân vẫn coi trọng nhất là hai mẹ con .

      Đáng tiếc thể vui vẻ mãi.

      Năm bảy tuổi, nhà xảy ra biến cố, mẫu thân ốm chết, phụ thân cưới cháu gáibên ngoại mà hoàng hậu thương nhất, là trưởng nữ mà Quốc Công Phủ vô cùng thương.

      Triệu Trầm vĩnh viễn nhớ ngày tân hôn thứ hai của phụ thân, ra mắt kế mẫu.

      Đó là nữ nhân rất đẹp rất đẹp, nghe nàng ta mới mười sáu tuổi,nhưng nàng ta đẹp tới mức nào, đứng cùng chỗ với phụ thân xứng đôitới mức nào, cũng bao giờ gọi nàng ta là mẫu thân.

      Kếmẫu cũng thích , bắt đầu bị bệnh, bắt đầu "gặp rắc rối" . Năm sau, kế mẫu sinh con trưởng thứ hai của hầu phủ, bị người ta vu oan hãm lqd hại, độc ác, ngội vị thế tử của bị hoàngthượng tước bỏ. "thất hồn lạc phách muốn nhảy sông tự tử ", lqd phụthân biết phủ Quốc Công muốn đẩy vào chỗ chết, rốt cục vớihắn, đưa đến sống cùng mẫu thân tránh họa.

      ra phụ thân đối xử với cùng mẫu thân, rất hao tổn tâm huyết.

      Trời sinh, phụ thân phong lưu phóng khoáng, kế mẫu vô tình gặp phụ thân, vừa gặp thương, phải quân lấy chồng, phủ Quốc Công bất đắcdĩ phải dụ dỗ ông nội bắt phụ thân bỏ vợ, cưới người khác. Phụ thânkhông lqd đồng ý, nhưng ở bên trong có ông bà nội ép buộc, bên ngoài có phủ Quốc Công hãm hại nhà họ Ninh khiến mẫu thân mang tội, mẫu thânlà nữ nhân lấy chồng, phải lưu đày theo nhà họ Ninh, lqdnhưng chuyện này lại ảnh hưởng tới con đường làm quan của phụ thân. lqdÔng nội có tài cán gì, hầu phủ Duyên Bình xuống dốc, phụ thân làngười có ý chí mạnh mẽ, muốn hầu phủ trở thành bàn tay có công lao,có quyền cao quý, nhưng phủ Quốc Công tay cầm quyền cao, nếu phụthân từ chối cưới nàng ta, nhất định bị áp bức.

      Mẫu thân chủ động xin .

      Phụ thân cho phép, về sau hoặc là đành lòng nhìn mẫu thân bịcha mẹ chồng khi dễ, hoặc do ý chí trong lòng, nghĩ biện pháp để mẫu thân rời xa nơi thị phi này.

      Mấy năm nay, phụ thân có nhiều hơn hai con trai trưởng, chính nữ, thứ nữ.

      Có lẽ mẫu thân là nữ nhân phụ thân bỏ xuống được, nhưng phải là nữ nhân duy nhất của phụ thân.

      Lòng mẫu thân sâu như đáy biển, thể nhìn . Phụ thân có nữ nhânkhác, nàng thương tâm khổ sở, phụ thân đến thăm bọn họ, mẫu thâncũng hề ra đón phụ thân.

      Nhưng Triệu Trầm biết, nhất định lòng mẫu thân cũng dễ chịu.

      Đối với phụ thân, Triệu Trầm vẫn rất kính trọng. Phủ Quốc Công ỷ thế hiếpngười, phụ thân giấu tài, thầm gia nhập vào phe Minh vương, là địchđối đầu với phủ Quốc lqd Công Phủ và thái tử . Nếu thuận lợi, thắng haybại, cuối năm ràng, khi Minh vương đăng cơ, hầu phủ nhất địnhsẽ lên theo nước lên thuyền lên. Việc này rất quan trọng, phụ thânkhông với , nhưng có biện pháp. Phụ thân muốn làm mộtđứa con trai nghe lời, nhưng muốn tính toán cho chính bản thân vàmẫu thân.

      Việc triều chính, học thận trọng của phụ thân, còn việc gia đình, bao giờ học theo. Đời này, TriệuTrầm chỉ có nữ nhân, đó chính nữ nhân là cưới hỏi đànghoàng, là thê tử củ . Mặc kệ có thích người ấy hay , để cho nàng trải qua những khổ cực mà mẫu thân phải chịu, cũng để cho con của , trong tương lai vì thế mà hận oán .lqd

      Nữ nhân cùng sống vả cuộc đời, nhất định phải do chính tay chọn.
      IluvkiwiPhương Lăng thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7: Khiêu khích




      Ngày mùa chưa qua, sáng sớm ngày mùng mười, ăn xong điểm tâm, Liễu thị dẫn ba đứa con ra cửa tiễn Lâm Hiền lên đường.

      Lâm Hiền dắt con lừa ra khỏi chuồng, quay người xoa đầu Lâm Trùng Cửu:"Ngoan ngoãn đọc sách cùng tỷ tỷ, cho phép chạy lung tung."

      "Phụ thân yên tâm, con rất nghe lời mà." Lâm Trùng Cửu nghiêm túc.

      Lâm Trúc lặng lẽ bĩu môi, A Kết cười ôn nhu.

      Lâm Hiền nhìn thê tử, đột nhiên nỡ xa. Ở nhà tốt, thê tử yêukiều ở bên, con cái quấn quanh đầu gối, đến học đường phải quản lý đámtrẻ con bướng bỉnh.

      Liễu thị thấy trượng phu vừa chuyện nhảmlại vừa muốn , nàng để A Kết đưa đệ đệ muội muội về phòng trước, sau đó nàng nhìn trái nhìn phải, thấy đường ai, giọng,cười với : "Thế nào, lại muốn hả?"

      Thê tử cười tươinhư hoa, Lâm Hiền dắt lừa, thêm hai bước tới gần Liễu thị, thấp giọng : "Hai ngày nay vội vàng thu hoạch lúa mạch, ngốc nghếch ở nhà làmviệc, thể thân thiết với nàng."

      Là phu thê nhiều năm, nghexong lời của Lâm Hiền, Liễu thị chỉ hơi đỏ mặt, quay đầu lườm :"Ban ngày ban mặt còn dám bậy, mau , buổi chiều về sớm mộtchút." Mấy ngày hôm nay, cứ đến tối, trượng phu hầu như trèo lên giườngđất là ngủ, nàng nhìn thấy vô cùng đau lòng, làm gì có tâm trạng nghĩđến chuyện khác.Với lại, mệt đến mức đó phải tại tự ôm gánhnặng vào người hay sao, mấy năm nay trong nhà cũng tích cóp lqd đượcchút tiền, nàng lo lắng cho sức khoẻ của Lâm Hiền, khuyên đem vàimẫu ruộng cho người ta thuê, tiền thuê đất hàng năm cũng đủ cho việc ănuống của năm người, nhưng lại nỡ, cứ thích ôm việc vào người.

      Việc phải , Lâm Hiền lề mề nữa, xoay người trèo lên con lừa, cầm dây cương, trước khi , lại cúi đầu câu.

      Liễu thị nhìn theo bóng lưng trượng phu, trong lòng cảm thấy vừa thẹn thùngvừa mừng. biết giày vò nàng, nếu chuẩn bị rượu cho , sángmai, nàng có thể dậy được sao?

      Tới khi còn nhìn thấy bóng lưng Lâm Hiền, Liễu thị mới vào sân.

      Ở phòng bếp, A Kết rửa bát.

      Liễu thị cho nàng làm, đuổi nàng ra ngoài: "Con vào phòng nhìn TiểuCửu đọc sách viết chữ, nếu A Trúc đùa nghịch với nó." Chỉ cầnkhông bận rộn, lqd nàng hề muốn con giúp nàng làm việc, khôngmuốn tay các con bị thô ráp. Nàng là người từng trải, thô ráp thêm cũngchẳng sao, nữ nhân là hoa nở có mùa, phải được nuông chiều.

      " lúc nữa con ." A Kết kiên trì rửa sạch bát đũa, mới chịu .

      Liễu thị vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, sắn tay áo lên, bắt đầu thu dọnbếp lò. Thôi, nếu đại nữ nhi giống nàng, thích làm những việc này, saunày gả đến Mạnh gia, chắc cũng thấy khổ.

      lúc sau, A Kết đến cửa thư phòng, nghe thấy giọng hốt hoảng ở trong phòng, nàngcười cười, cố ý đợi lát mới mở cửa vào, Lâm Trúc và Lâm lqd Trùng Cửu ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, Lâm Trúc đọc câu, Lâm TrùngCửu đắc ý rung đùi đọc theo.

      Lâm Trùng Cửu học vỡ lòng năm bốn tuổi, lúc này bắt đầu học 《 Luận Ngữ 》 rồi.

      Lâm Hiền cũng bắt bé đọc sách, chỉ hỏi bé, sau này muốn làm việc dưới ruộng hay thi tiến sĩ làm quan. Lâm Trùng Cửu cũng biết tiến sĩlà gì, nghe cha phải ra đồng, chút do dự lqd chọn đọcsách, nghĩ đến việc từ bị bắt ra đồng là sợ khổ rồi. Lâm Hiền vừa dạy bé đọc sách vừa dạy bé làm việc nhà nông, với bé, bao giờ thiđược chức cao hơn cử nhân mới bắt bé làm việc.

      A Kết cũngkhông hỏi lúc nãy, hai người nghịch cái gì, lấy quyển tạp ký lần trướcchưa đọc xong ở giá sách, chọn bàn khác, ngồi xuống đọc.

      Bên cạnh ghế tròn là quần áo, bồn lan điếu, thư phòng đơn giản lại sạch , tĩnh, lịch tao nhã.

      Mới đọc được hai trang, bỗng nhiên bên ngoài, có người gọi rất to "Tiểu Cửu"

      Lâm Trùng Cửu lập tức buông sách, nghiêng đầu lắng nghe, sau đó chạy đếnchỗ A Kết ngồi, lấy lòng nàng: "Đại tỷ, bọn Hổ Tử tới tìm đệ, đệ chơi lúc được ?"

      "Vậy bài tập làm thế nào?" A Kết nghiêm túc hỏi.

      Hai mắt Lâm Trùng Cửu đảo tròn, tay chạm vào cây lan điếu diệp tử, bị A Kết lqd đánh vào tay. Lâm Trùng Cửu hậm hực rút tay về, ôm cánh tay tỷ tỷlàm nũng: "Tỷ, đệ chỉ chơi nửa canh giờ thôi, trước giờ cơm trưa, đệchắc chắn viết xong ba chương chữ lớn!"

      A Kết nhìn cây lan điếu gì.

      "Đại tỷ..." Lâm Trùng Cửu kéo dài giọng, làm nũng.

      Lúc này, A Kết mới mở miệng, nghiêm túc dặn dò: " được quá nửa canh giờ,

      cho phép ra khỏi thôn, được nghịch nước ở bờ sông, nếu về muộn, tỷ lập tức với phụ thân."

      Lâm Trùng Cửu gật đầu lia lịa.

      A Kết dắt bé ra cửa. Đứng trước cửa là ba đứa trẻ sàn sàn tuổi với Lâm Trùng Cửu, A Kết dặn dò bọn chúng kỹ.

      Ba đứa bé nhìn nhau, cúi đầu xấu hổ.

      Lâm Trùng Cửu nhàng thoát khỏi bay của tỷ tỷ, chạy trước, ba đứa bé lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo, hét to gọi .

      A Kết thấy bọn chúng chạy theo hướng Nam, chạy về hướng Bắc, nàng cũng yên tâm.

      ~

      "Tiểu Cửu, đại tỷ ngươi quản lý ngươi là nghiêm ngặt, hôm nay, chúng ta có ra bờ sông tiếp ?"

      Đứng dưới cây liễu đầu thôn, bốn đứa bé tụ tập lại chỗ, hoặc ngồi chồm hổm hoặc dựa vào cây, lặng lẽ bàn bạc.

      Mặt Lâm Trùng Cửu đỏ bừng, trong bốn người, bé là người khó ra khỏi cửanhất, muộn tý chưa về, đại tỷ tìm bé rồi. Bây giờ lại thấy bađứa nhìn bé chằm chằm, giống như nghi ngờ bé chắc chắn đến muộn, bé kìm lòng được đứng thẳng người, vô cùng lqd cương quyết:" chứ, đương nhiên là ta muốn rồi, như vậy nhé, sau bữa cơm trưa,chúng ta lại , lúc người lớn ngủ." Trời rất nóng, mọi ngườitrong thôn đều có thói quen nghỉ trưa.

      "Được, chúng ta gặp nhau ở đường giao nhau ở hướng Bắc, Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận chút, đừng để đại tỷ của ngươi tóm được!"

      "Biết rồi!"

      Bàn bạc xong, bốn đứa trẻ, ai về nhà nấy.

      Lâm Trùng Cửu chưa chơi tới nửa canh giờ về, A Kết cảm thấy bất ngờ vừasợ vừa vui, cảm thấy đệ đệ càng ngày càng hiểu chuyện, ngừng khenngợi bé.
      Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn viết chữ, che dấu chột dạ của bản thân.

      Buổi trưa, ăn xong cơm, A Kết và Lâm Trúc về phòng nghỉ trưa, Lâm Trùng Cửu cùng Liễu thị cũng nghỉ.

      Lâm Trùng Cửu nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, chắc chắn mẫu thân ngủ say, bélặng lẽ xuống giường, rón rén mở cửa phòng, khom lưng chạy.

      Buổitrưa mặt trời đứng bóng, nắng gay gắt nhưng bé cũng thấy nóng chút nào, vô cùng hưng phấn chạy theo con đường về hướng Bắc, nơi đó, lũ bạn chờ, sau khi gặp nhau, bốn đứa cùng tặc lưỡi cười, cùng chạytheo hướng bắc, đến sông Bắc Hà.

      "Chúng ta dừng ở đây hay tiếp theo hướng tây?" Đến bờ sông, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng dám lớn tiếng hỏi.

      Sông Bắc Hà dài hơn ba trượng, có đoạn chảy dọc theo thôn của bọn trẻ, phầnlớn con sông khá nông, chỉ tới đầu gối, lòng sông ở phía đông có mộtđoạn khá sâu, lqd bình thường chỉ có người lớn tới đó tắm rửa, hoặcnhững đứa trẻ lớn, mười ba mười bốn bơi tốt, cũng sang đó chơi.

      "Lần này phía đông, ta dạy các ngươi lặn!" Vóc người Hổ Tử cao lớn, người rất khỏe mạnh, năm nay mười tuổi, nương mất sớm, phụ thân hắnthường đưa xuống nước chơi đùa.

      Hai đứa kia lập tức hưng phấn hùa theo, Lâm Trùng Cửu sửng sốt, nhìn ba người, sau lúc do dự, bébuông tha cho việc lặn: "Vậy các ngươi , ta chơi ở đây lqd thôi."Nếu đại tỷ biết bé đến chỗ nước sâu ở phía đông, chắc chắn đánh bé.Đừng thấy lúc bình thường, đại tỷ chuyện vô cùng dễ nghe, lúc bé làm sai chuyện gì, đại tỷ đánh bé nương tay chút nào.

      "Biết ngay là ngươi dám mà!"

      "Đúng vậy, Tiểu Cửu rất nghe lời tỷ tỷ!"

      "Đừng có náo loạn, Tiểu Cửu còn mà!" Hổ Tử trừng mắt, lườm hai người kia, an ủi vỗ vai Lâm Trùng Cửu, "Vậy Tiểu Cửu cứ chơi ở đây, chúng ta chơixong đến tìm ngươi." Thấy Hổ Tử đến chỗ hai người kia, Lâm TrùngCửu , đành phải tách ra, đứng sang bên.

      Lâm Trùng Cửu yên lặng gật đầu.

      Hổ Tử đưa hai người đứng bên cạnh về hướng Đông, có đứa trước khi xoay người lại, làm mặt quỷ trêu tức Lâm Trùng Cửu.

      Lâm Trùng Cửu đứng tại chỗ, ngơ ngác, nắm chặt tay. , đại tỷ vui, , bọn họ cũng hết rồi...

      Bỗng nhiên, bé nhìn thấy.

      Đối diện bờ sông là cánh rừng dương liễu, lúc này bé thấy có nam nhâncao lớn ra từ trong rừng, mặc áo choàng màu lam, đến bãi đá,đứng ở nơi xa vẫy tay với bé. Ven rừng lại thấy nam lqd nhân mặc áomàu tro, khi Lâm Trùng Cửu tới nhìn, thấy hai bóng áo đen cưỡi ngựalớn xuyên ra rừng cây.

      Bọn họ gọi bé sao?

      Khoảng cáchquá xa, Lâm Trùng Cửu nhìn khuôn mặt của đối phương, quay đầylại nhìn, quả là thấy người đó vẫy tay với bé, bé kìm lòngđược về phía , bởi vì tâm trạng buồn bực, bé chậm vô cùng. BọnHổ Tử cũng nhìn thấy nam tử mặc áo màu lam, nén nổi tò mò đều dừng lại để nhìn, Hổ Tử quay lại, chạy về phía Lâm lqd Trùng Cửu, hỏi: "Aivậy là? Ngươi biết à?"

      Lâm Trùng Cửu lắc đầu: " biết..."

      Sắc mặt Hổ Tử thay đổi, giữ chặt bé cho bé về phía trước: " là người xấu sao?"

      Lâm Trùng Cửu há miệng ngạc nhiên, cân nhắc khả năng này bỗngnhiên nhìn thấy ở hông , có thứ gì loé lên. Bé ngẩn người, vừa nhìnnam nhân lại nhìn con ngựa ở trong rừng, suy nghĩ lqd chợt loé lên, bégiằng khỏi tay Hổ Tử, chạy về phía trước: "Ta xem sao!"

      Hổ Tử lo lắng, kêu lũ bạn cùng với .

      Lúc tới gần, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng nhìn , ngạc nhiên gọi: "Triệu công tử?"

      Triệu Trầm gật đầu, nhìn cũng thèm nhìn bọn Hổ Tử sau, nâng giọngcao lên gọi Lâm Trùng Cửu: "Sang đây." xong, về phía rừngcây.

      Lâm Trùng Cửu nghĩ nhiều, vừa khom lưng cởi giày vừagiải thích với lũ bạn: "Triệu công tử là khách hàng lâu năm ở cửa hànhnhà dượng ta, phải lqd người xấu, các ngươi nghịch nước tiếpđi, ta sang đó tìm huynh ấy." Tuy chính miệng Lâm Trùng Cửu muốn lội qua chỗ nước sâu, nhưng suy cho cùng bé vẫn vui, nếu lũbạn cho bé nghe mục đích chuyến chơi này từ sớm, bé điđâu.

      Cởi giày xong, xắn hai ống quần lên, Lâm Trùng Cửu lội qua sông, nơi này nước vẫn còn nông.

      Người rồi, Hổ Tử và hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ lại thôi, Triệu công

      tử gọi bọn , bọn cũng biết Lâm Trùng Cửu vui, vì vậybọn rủ nhau đến chỗ , vừa vừa quay đầu lại nhìn về phíarừng cây.

      "Triệu công tử, sao các huynh lại ở đây?" Lâm Trùng Cửu để giày ở bờ, chân trần vào rừng.

      Khuôn mặt bé nam cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa giống mẫu thân bé, cũng giống như hai tỷ tỷ của bé.

      Đối với đôi mắt đẹp như vậy, tâm trạng Triệu Trầm cũng thoải mái, chỉ vàotúi đựng tên bắn: "Muốn lên núi săn thú, ngang qua đây lên muốn nghỉmột lát. Buổi trưa, trời nắng nóng như vậy, sao đệ lại ra đây?" Mắt hắnrất tinh, bốn đứa bé vừa xuất , nhận ra Lâm Trùng Cửu, mấyngày ngắn ngủn mà chạm mặt nhau ba lần, thể lqd có duyên. Sau khi nhìn thấy bé nam đứng mình bãi đá, khôngbiết vì sao lại có lòng tốt, muốn giải vây giúp bé.

      Lâm Trùng Cửu ngượng ngùng gãi đầu, giọng : "Đệ muốn nghịch nước."

      Lâu lắm rồi, Triệu Trầm chuyện với trẻ con, nhìn đứa bé lạicảm thấy thú vị, biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Vậy sao lại đicùng bọn chúng?"

      Lâm Trùng Cửu buồn bã, cúi đầu : "Bọn hắnmuốn đến chỗ nước sâu, đại tỷ của đệ chỗ đó rất nguy hiểm, khôngcho đệ ."

      Đại tỷ của bé...

      Trong đầu hình ảnh nương nông thôn ngồi chiếc xe lừa, Triệu Trầm hơi ngạc nhiên, "Đệ rất nghe lời nàng?"

      "Dạ, lúc đại tỷ tức giận đáng sợ, nếu tỷ ấy biết đệ đến chỗ đó nghịchnước nhất định đánh đệ." Lâm Trùng Cửu với vẻ mặt bất đắc dĩ. Bérất thích đại tỷ, ngay cả khi nàng quản lý bé rất chặt chẽ.

      "Nàng còn đánh đệ?" Trong mắt Triệu Trầm tràn đầy ý cười, đợi Lâm Trùng Cửu trả lời hỏi tiếp: "Vậy, nếu có người lớn cùng đệ, nàng cũngkhông cho đệ nghịch nước?"

      Lâm Trùng Cửu nghe thấy thế, ngạc nhiên, ngẩng đầu vui mừng hỏi : "Huynh, Triệu công tử muốn dạy đệ tập bơi?"

      Triệu Trầm trả lời ngay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Bình, TriệuTrầm cởi áo, lộ ra lồng ngực tinh tráng. Thấy đôi mắt Lâm Trùng Cửu trợn to, nhìn lqd chằm chằm, cười vang: "Dạy chứ, nam tử hán sao lại biết bơi?" xong, dùng tay, khiêng Lâm Trùng Cửu lênvai, lội xuống sông .

      Lớn như vậy, còn chưa được nhìn thấy nữ tử đánh người, hôm nay muốn nhìn xem, lúc nữ tử nông thôn tức giậnđánh người, bộ dạng nàng ấy như thế nào.
      Iluvkiwi, Phương LăngA fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 8: Giảo hoạt




      Triệu Trầm ratay thôi, nếu ra tay dạy Lâm Trùng Cửu tập bơi, thể dạygiống như những người dạy lũ trẻ con trong thôn tập bơi.

      Đầutiên, chơi ở trong nước lát, cho Lâm Trùng Cửu đứng ở nơi mựcnước chỉ cao tới thắt lưng bé, còn trầm người xuống nước.

      Hai mắt Lâm Trùng Cửu mở to nhìn .

      Xuống nước, cởi hết quần áo, chỉ mặc chiếc quần ngắn ngủn, ra Triệucông tử vẫn mặc quần. Lúc này, ở trong nước, bơi vô cùng linh hoạt,động tác của cánh tay đôi chân vô cùng nhanh chóng lưu lqd loát, may làquần có màu nổi bật, bởi vậy lúc nhìn mới giống mặcquần. Lâm Trùng Cửu nhìn bơi ra xa rồi lại bơi về, trong lòng vôcùng kích động và kính nể, đến nỗi đứng lâu như vậy, bé mới dần pháthiện ra vấn đề quan trọng.

      Triệu công tử bơi trong nước lâu như vậy nhưng thấy huynh ấy ngoi lên để thở!

      Lâm Trùng Cửu kích động, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Đứng ở bên kia, Trần Bình vừa nhìn vừa thấy buồn cười. Thiếu gia thể hiệnbản lĩnh, đứa trẻ nhà họ Lâm có thể ngưỡng mộ thiếu gia hay sao?

      Thiếu gia được dạy dỗ ở nơi hoang vu hẻo lánh, trong mắt những người kinhthành đó là chỗ xấu hổ của Hầu gia, nhưng lại biết Hầu gia đặt tất cả hi vọng vào thiếu gia, thầm đưa thiếu gia đến đây sống mườihai năm, tự tay Hầu gia mời ba vị cao nhân tới đây. người là Trâuphu tử, có danh tiếng, nghe Trâu phu tử dạy xong, phu nhânvô cùng kính trọng . người là đạo sĩ núi Võ , hơn năm mươituổi, tóc bạc mặt hồng hào, tuy già nhưng rất khoẻ mạnh, dạy thiếu gianội và ngoại gia công phu ( em cũng biết nó là cái gì, tra gg nó cũng chỉ ghi đúng như vậy, ai biết nghĩa của cụm từ này, có thểchỉ cho em ạ?), giúp cơ thể khoẻ mạnh. Người cuối cùng là vịsư phó dạy lqd thiếu gia cưỡi ngựa bắn cung, sư phó từng lính đánhgiặc, biết các trận pháp, mưu kế đánh trận.

      Năm trước, thiếu gia học xong, ba vị sư phụ cũng rời .

      là học xong, nhưng học văn võ học bao nhiêu mới là đủ. Tổ tông củaphủ lqd Duyên Bình hầu có tước vị hoàn toàn dựa vào chiến công, Hầu giacũng vâng theo lời dạy, mời phu tử dạy chỉ mong thiếu gia hiểu biết lýlẽ, cũng chẳng hi vọng thi đỗ tiến sĩ hay Trạng Nguyên. Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, những thứ hai sư phụ có thể dạy đều dạy, còn lại đềulà do thiếu gia siêng năng khổ luyện.

      Nhưng khi nhìn Lâm TrùngCửu, Trần Bình nở nụ cười. Thiếu gia rất thích săn thú, nhưng chọn địađiểm rất cố định, đều chọn chỗ bao quanh núi , từ trước tới nay, chủtớ hai người cũng chưa từng tới nơi này. Hôm nay thiếu gia khăn khăngmuốn đến đây, còn thấy lạ đó, giờ lqd thấy thiếu gia đối xử đặc biệt với đứa trẻ nhà họ Lâm, chắc chắn là trong lòng thiếu gia hi vọng thứgì rồi?

      nhìn con đường giao nhau ở bên kia, thầm chờ xem kịch hay.

      Triệu Trầm ở trong nước tương đương với thời gian pha ly trà mới lên bờ.

      Dáng người nam nhân cao lớn, Lâm Trùng Cửu bảy tuổi cũng chỉ cao hơn eo chút, bé ngửa đầu nhìn Triệu công tử.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, từng giọt nước đọng người óng ánh, hai cánhtay thon dài rắn chắc mạnh mẽ, khi mặc áo nhìn rất gầy, ra, ngực,bả vai vô cùng rắn chắc, khoẻ mạnh, bắp thịt nổi lqd nhưng quáto. Lâm Trùng Cửu tò mò nhìn , trong lòng đếm thầm, kinh ngạc khithấy bụng có sáu múi cơ, những giọt nước chảy từ phía xuống,cuối cùng bị chặn lại bởi dây lưng.

      Cho tới bây giờ, Lâm Trùng Cửu cũng biết, cơ thể nam nhân có thể đẹp tới mức đó.

      Dường như cơ thể dấu sức mạnh vô cùng lớn, khiến bé bị thu hút.

      Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khi kích động lập tức quên thân phận, quy củ,bé vui lqd sướng nhào lên người nam nhân, ngửa đầu nhìn : "Triệu đạica, đệ muốn theo huynh học bơi, muốn lặn trong nước lâu giống nhưhuynh, muốn lúc trưởng thành cao lớn, khoẻ mạnh như huynh, huynh dạy đệ, được ?"

      Triệu Trầm lau mặt, cúi đầu nhìn bé. Đôi mắt bétrai trong suốt, trong mắt tràn ngập sùng bái kính nể, trong giâylát, khi nghe thấy ba từ rất quen thuộc "Triệu đại ca", cảm giáccũng tệ, bóp cánh tay mảnh khảnh của Lâm Trùng lqd Cửu: "Học nínthở trong nước rất đơn giản, học võ rất khó, đệ có sợ chịu khổ ?"

      " sợ!" Lâm Trùng Cửu lập tức trả lời.

      Triệu Trầm hơi lưỡng lự: "Lâu nhất, ta chỉ có thể dạy đệ nửa năm thôi, nămsau ở đây nữa." Nơi thôn quê xinh đẹp yên bình, đáng tiếc đókhông phải là điều muốn.

      Lâm Trùng Cửu nghe xong, cảm thấy sức lực của bản thân giống như bị rút hơn nửa, cuống quýt hỏi : "Huynh muốn đâu vậy?"

      Triệu Trầm gì, xoa đầu bé: "Sao vậy, chỉ có thể dạy đệ nửa năm, đệ muốn học nữa hả ?"

      Lâm Trùng Cửu lắc đầu lia lịa.

      Triệu Trầm nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, học cho tốt, nửa năm cũng có thể họcđược võ công cơ bản rồi. Hôm nay, dạy đệ tập bơi, sau này, trừ khi trờimưa, cách ba ngày, đệ lại tới đây chờ ta, ăn xong điểm tâm rồi hãy đến,nhớ phải cho người nhà biết." Ít khi có duyên như vậy, dạy bé ralqd sao, sau khi về kinh, muốn nhàn rỗi như thế này sợ cũng khó.

      "Triệu đại ca, vậy có phải huynh trở thành sư phụ của đệ rồi hay ? Đệđưa huynh về nhà của đệ, huynh với cha mẹ của đệ, tránh trường hợpcha mẹ tin." Lâm Trùng Cửu theo Triệu Trầm đễn chỗ nước sâu, .

      " phải sư phụ, ta chỉ thấy đệ hợp ý ta, mới dạycho đệ chút võ công thô thiển, nếu đệ thuyết phục được cha mẹ củađệ, vậy cần đến nữa." Triệu Trầm bình tĩnh chấm dứt chuyện này,bắt đầu dạy bé tập nín thở.

      Lâm Trùng Cửu đành phải nén lo lắng ở lòng, tập trung học.

      Đứng ở bên kia, bọn Hổ Tử vẫn chú ý tới Lâm Trùng Cửu, Triệu Trầm lợi hại tới mức nào, bọn chúng đều thấy, đều vô cùng háo hức.

      Triệu Trầm nhìn bọn trẻ, bâng quơ hỏi Lâm Trùng Cửu: "Mấy đứa lén lút rađây đúng ? Có phải nên nhanh chóng chạy về hay ?"

      Nghevậy, Lâm Trùng Cửu vừa mới nín thớ lập tức lẩm bẩm, uể oải : "Đại tỷcủa đệ dậy sớm nhất, hai khắc sau, nếu đệ vẫn chưa về, chắc tỷ ấy đến đây tìm đệ."

      "Có muốn bị đánh ?"

      " muốn..."

      "Ta có cách..."

      ~
      A Kết nghỉ trưa, ngủ lâu, ngủ lâu, lúc tỉnh rất khó chịu.

      A Trúc ngủ say, nằm gần lò sưởi được đặt ở đầu giường đặt gần lòsưởi, A Kết xoa mặt, duỗi tay lấy đôi giày, vén màn ra ngoài.

      Nàng xuống phòng bếp, lấy nước rửa mặt, nước lạnh mát rượi, chạm vào khuônmặt, lập tức xua tan cơn buồn ngủ, tinh thần trở lên sảng khoái.

      Tạt nước rửa mặt vào vườn rau, nàng đến thư phòng, tiếp tục may quần áo cho đệ đê, vô tình nhìn thấy cửa lớn mở. Nàng ngẩn người, trước khinghỉ trưa, ràng đóng cửa lại, sao...

      Nàng lập tức nhìn vềphía phòng tốt nhất trong nhà. Nhiều năm qua, trong thôn chưa từng cóchuyện trộm, chắc chắn là đệ đệ lại lén lút chạy chơi rồi!

      Đến phòng lớn nhất nhìn, A Kết bị chọc tức, trưa nắng như vậy ngủ, ngoại trừ đến bờ sông để chơi còn có thể đến chỗ nào?

      Nàng nghiêm mặt ra cửa, thẳng đến sông Bắc Hà.

      Chưa tới hai dặm, rất nhanh đến nơi, đến chỗ con đường giao nhau, phía trước là bãi đá cuội lóe chói mắt dưới ánh mặt trời, nước sông rócrách. A Kết nhìn xung quanh hướng tây, tuy đệ đệ ham chơi, nhưng cũnghiểu chuyện, đến chỗ nước sâu ở bên kia nghịch nước.

      Nhưng nhìn mãi về hướng tây cũng chẳng thấi có ai, A Kết định quay đầuđi về, bỗng nhiên, giọng sợ hãi cất lên từ hướng đông: "TiểuCửu, hình như ở bên kia, ngươi mau qua đó tìm !"

      Là giọng của Hổ Tử!

      A Kết lần theo hướng giọng nó truyền tới, thấy bờ sông chỉ có ba đứa bé đứng ở đó, bờ bên kia có người giữ hai con ngựa, lớn tiếng kêulên "Thiếu gia" .

      mặt nước cái gì cũng có, bờ cũng thấy đệ đệ của nàng!

      Trong lòng có dự cảm xấu, A Kết nghiêm mặt đuổi theo lũ trẻ đứng ở bờ bên kia: "Hổ Tử, Tiểu Cửu đâu, Tiểu Cửu đâu rồi!"

      Hổ Tử nhìn nàng, lại nhìn mặt nước, bóp chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, giọng, biết với lũ bạn điều gì. theo ba đứa bé đangkhom lưng giày, mặc quàn áo, lúc cách A Kết mấy chục lqd bước chânthì bọn trẻ nhanh chân chạy như điên, Hổ Tử cố gắng hét to để giảithích: "Tiểu Cửu rơi xuống nước rồi! Là tự rơi xuống, liênquan tới bọn đệ!" Giọng vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, dường như sợ A Kết đánh , trong nháy mắt, cố gắng chạy ra xa.

      A Kết vô cùng nóng ruột, nghe thấy Hổ Tử đệ đệ bị rơi xuống nước, bước châncủa nàng loạng choạng, bổ nhào ngã xuống đất, cổ tay bị hòn đá chọccho nóng rát. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm tới đau đớn của bản thân,cũng mặc kệ những đứa bé hốt hoảng chạy lqd trốn, nhanh chóng chạytới bờ sông, bạch khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn nhìn mặt nước: "TiểuCửu, Tiểu Cửu!"

      " nương, nương đừng vội! Thiếu gia nhà ta nhảy xuống cứu rồi, nhất định có việc gì đâu, ngươi đừng có dạidột nhảy xuống theo, nếu thiếu gia nhà ta lại phải vội vàng cứu hai người, đệ đệ của nương càng thêm nguy hiểm!" Thấy A Kết chạyhai ba bước nhảy xuống chỗ nước sâu, cao tới thắt lưng, TrầnBình vội vàng nhảy ra khuyên.

      A Kết sửng sốt, muốn nhìn người đối diện, bỗng nhiên, từ xa, tiếng rẽ nước ào ào truyền đến, nhìn thấykhuôn mặt nhắn của đệ đệ trắng bệch, nàng vừa lqd mừng vừa sợ lạivừa lo, kìm lòng được vội vàng chạy về phía bên kia, chẳng ngờ đáy sông bằng phẳng, nàng cẩn thận hụt chân, người lao về

      phía trước, chưa làm được gì người bị ngâm vào nước. A Kết gấp đếnmức há mồm, nàng vừa ú ớ kêu nước sông ào ào vào lấp miệngnàng, hình như nàng mơ hồ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đệ đệ, nhưnglại dám chắc chắn. Cuối cùng, tay cũng chạm được tới đáy sông, AKết muốn đứng lên, đột nhiên có cánh tay vòng quanh hông nàng,ngay sau đó nàng được người ta kéo lên khỏi mặt nước.

      Giống nhưtìm được đường sống trong chỗ chết, A Kết gắt gao bám chặt người nọ, hámiệng thở dốc, nước từ đỉnh đầu chảy xuống ngừng, khiến cho nàngkhông thể mở mắt.

      Cánh tay Triệu Trầm vắt ngang qua eo nàng, dáng người bé, mảnh dẻ của nàng khiến vô cùng ngạc nhiên, cánh taycàng ôm chặt nàng, trong lúc hỗn lqd loạn, nương cũng bám chặtnhư thế, cách chiếc áo mỏng, hai luồng đầy đặn áp sát ngực , khiếnhắn vừa nhìn thấy bốc hoả, cả người căng cứng. May mắn, lý trí củahắn vẫn chưa biến mất, Triệu ngắm nhìn nàng, đầu tiên, nháy mắt vớiLâm Trùng Cửu, sau khi Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lạiquay đầu ra hiệu cho Trần Bình. Trần Bình vội vàng dắt ngựa sang chỗkhác, dám nhìn thêm chút nào.

      Vì thế, lúc A Kết mở to mắt,người nàng bị khiêng lên, nàng sợ tới mức hét to, vùng vẫy thìthấy đệ đệ được người ta đặt ở bờ, hai mắt nhắm nghiền.

      "Tiểu Cửu!" Nàng gấp tới mức dùng tay với về phía đệ đệ, nam nhân khiêng nàng đột nhiên nhanh, khiến nàng có cảm giác như sắp bị ngã cái, vội vàng thay đổi tư thế, bám vào lồng ngực nam nhân. Bắp thịt của rắn chắc, chặt chẽ, trong lòng A Kết hốt hoảng, ngước đầu nhìn, đối diện tầm mắtnàng là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.

      Miệng nàng há to, trong đầu lập tức hỗn loạn, biết nên nghĩ tới chuyện nào trước.

      Triệu Trầm cúi đầu, trước khi nàng hoàn hồn vào cánh rừng, vứtnàng vào trong bụi cỏ, sau đó nhàng đặt Lâm Trùng Cửu xuống, quaylưng về phía A Kết, đè tay lên ngực Lâm Trùng Cửu. Với động tác thô lỗcủa nam nhân, A Kết cảm thấy choáng quáng, dễ dàng mới ngồi được,thấy đệ đệ vẫn nằm nhúc nhích ở bên kia, lập tức bất chấp mội thứ, xoay người bò đến bên cạnh Lâm Trùng Cửu, vừa quỳ, vừa khóc gọi lqdhắn: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đệ đừng làm tỷ sợ..." Khóc thành tiếng.

      Quần áo nàng ướt đẫm, dán chặt người nhưng nàng vẫn hề hay biết,Triệu Trầm liếc mắt nhìn trộm, nhìn dần lên phía , nhìn khuôn mặttrắng xanh của nàng. Tóc mai ẩm ướt, đen bóng, làm khuôn mặt nươngđang chật vật trở lên nổi bật, đáng thương vô cùng, đôi mắt đào rưngrưng nước mắt, khiến lòng dâng lên rung động khó có thể nênlời, cọ sát bốc hoả cũng tiêu tan phần nào.

      Triệu Trầm nhàng xoa bóp cho Lâm Trùng Cửu.

      Lâm Trùng Cửu "từ từ tỉnh lại", cần giả bộ, thấy trưởng tỷ khóc, nước mắt bé cũng ào ào rơi xuống, nhào vào lòng A Kết, giải thích: "Đại tỷ,đệ sai rồi, đệ nghịch nước đâu, tỷ đừng sợ!"

      Đệ đệ tỉnh, AKết càng khóc kinh khủng hơn, nàng quỳ ở đó, sợ hãi ôm chặt đệ đệ, vừaôm vừa đánh mạnh vào mông Lâm Trùng Cửu. Vòng tay quang cổ bé, nàng vừakhóc vừa mắng: "Tỷ đệ bao lqd nhiêu lần, cho đệ nghịch nước vào buổi trưa, nếu hôm nay có người cứu đệ, đệ, suýt chút nữa đệđã mất mạng rồi, đệ có biết !" Vừa vừa đánh. Nghĩ đến lúc ngheHổ Tử đệ đệ rơi xuống nước, nàng vô cùng lo lắng sợ hãi, càng nghĩcàng giận đệ đệ hiểu chuyện, càng đánh mạnh tay hơn.

      LâmTrùng Cửu bị đánh đau, liên tục xin lỗi, quay đầu nhìn về phía TriệuTrầm im lặng xin giúp đỡ. phải chính miệng huynh làm như vậythì bị đánh cơ mà...

      Triệu Trầm dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh, đôi mắt phượng nhìn A Kết chằm chằm, lát sau, mởmiệng với khuôn mặt nghiêm túc: "Thôi, sao là tốt rồi, chẳng phải thằng bé cũng biết sai rồi đấy sao? Có ai làm tỷ tỷ nào như ?"

      Động tác của A Kết ngừng lại, cuối cùng nàng cũng nhớ ra có người ngồi bên cạnh.

      Nàng giương mắt nhìn lại, vốn dĩ định lời cảm ơn , nhưng lại thấy ngồi dựa vào thân cây, chân co lại đặt nằm ngang, chân gập lên, tay phải tựa đầu gối, hở ngực lộ bụng...

      Nàng chưa nhìn mặt vội vàng quay đầu, nhanh chóng đứng dậy, kéo đệ đệ : "Cảm ơn, ơn cứu mạng của Triệu công tử, ta..."

      "Nàng muốn báo đáp ta thế nào?" Triệu Trầm vô cùng nhàng, bởi vì nàng vội vàng đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào dáng người lung linh củanàng.

      phải nàng muốn cho nhìn sao, hôm nay phải nhìn nàng kỹ, nhìn nàng nhiều.
      Iluvkiwi, Phương LăngA fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 9: Trêu chọc





      ra, A Kết chưa biết làm thể nào để báo đáp ơn cứu mạng của Triệu công tử.

      phải nàng biết ơn đối phương, nhưng trong hoàn cảnh này, cởitrần, nhìn kiểu gì cũng thấy thích hợp để chuyện.

      "Triệu công tử muốn..." Nàng xấu hổ, nhìn về phía Triệu Trầm, muốn hỏi hắnmuốn làm thế nào, thấy cũng nhìn nàng, , phải nhìn lqd nàng, mà ánh mắt của nhìn thấp hơn chút, dường như lànhìn ngực của nàng. A Kết nghi ngờ, cúi đầu, thấy quần áo ướt đẫm dánchặt vào người nàng, nơi thường bị muội muội nghịch ngợm lén đụng chạmhoàn toàn trước mắt ...

      Đầu nàng nổ bùm, A Kết lập tức trốn sau lưng đệ đệ, trốn tới mức cũng chẳng phát đầu đệ đệ quáthấp căn bản che được cho nàng. Nàng muốn gấp cũng gấp được, vội vàng kéo đệ đệ trốn sau cây, dựa vào thân cây, cắn môi ,trong lòng rối như tơ vò. Bây giờ nên làm gì, quần áo ướt như vậy khôngcó lqd cách nào về thôn được, nếu đường gặp người khác, thanh danhcủa nàng bị phá hỏng, , vậy rốt cục, muốn làm gì?

      Đột nhiên, A Kết cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Lúc đứng đối diện với ở Phẩm Lan cư, nàng sợ lạnh lẽo toả ra từngười , ngày ấy, ở đường, nhìn trộm nàng, nàng khôngthích rồi, bây giờ lại nhìn nàng chằm chằm có hề dấu diếm, chút lễ phép cũng có, có thể...

      "Cho nàng mượn, sang bên kia thay đồ , sau đó bảo đệ đệ nàng đem quần áo nàng tới bãi đá mà phơi, bây giờ trời nóng, tý nữa là mặc được rồi." Lúc nàngđang bối rối, bỗng nhiên duỗi tay ra khiến A Kết hoảng sợ, lúc nàymới nhìn thấy cầm áo ngoài của nam lqd nhân. Nàng cảm thấy khótin, quay đầu nhìn , thấy xoay lưng về phía nàng, chỉ có cánh tay của , cầm áo, đưa về phía nàng, lúc này mới tuân thủ lễ phép.

      A Kết cúi đầu, do dự.

      nghe lời , nàng có thể bảo đệ đệ về nhà lấy quần áo, nhưng nàngkhông biết lúc nào hai người , bởi vậy dám bảo đệ đệ về lấy đồ, tuy bé mới bảy tuổi nhưng trong lúc này, bé lại là chỗ lqd dựa duy nhất nàng có thể dựa vào. Nếu nghe , nàng dám mặc áo ngoài của nam nhânsao?

      "Nàng muốn mặc?" Triệu Trầm nhíu mày, giọng lạnh lẽo.

      A Kết dám , càng nàng lại càng sợ.

      Triệu Trầm chờ lát, sau đó nhấc chân .

      Trước khi , Lâm Trùng Cửu cầm áo ngoài màu lam của , ngửa đầu với A Kết: "Đại tỷ, Triệu, Triệu công tử có lqd lòng tốt mà, tỷ thay , cẩn thận lại bị cảm lạnh." Bé thường thấy mẫu thân dặn dò hai tỷ tỷ đừng sờ nước lạnh, bởi vậy, cả người ướt đẫm chắc chắn khôngtốt.

      Trong mắt bé chứa đầy lo lắng và áy náy, khiến lòng A Kết mềm nhũn, khẽ cắn môi, thấp giọng, lời cảm ơn với tên nào đó vẫnchưa : "Cảm, cảm ơn Triệu công tử cho mượn đồ, mong Triệu công tử canh cho ta chút, ta..."

      "Có ta ở đây, ai có thể vào khu rừng này." Biết nàng lo lắng điều gì, Triệu Trầm lạnh nhạt.

      A Kết im lặng, kéo tay Lâm Trùng Cửu sâu vào trong rừng, sau khi chắcchắn Triệu Trầm thấy mình, xung quanh cũng có ai, nàng đểLâm Trùng Cửu đứng đó canh chừng, bản thân nàng lại sâu về phía trước chút, sau đó, mình trong bụi cỏ, đem quần áo ướt sũng

      cởira, vắt khô lau người qua loa, đem áo ngoài rộng thùng thình của namnhân lqd mặc vào người. Đây là chiếc áo choàng cổ tròn, bởi vì nam nhâncó dáng người cao lớn, chiếc áo này gần như dài tới mắt cá chân củanàng.

      Ép bản thân được nghĩ tới cảm giác quái dị, A Kết nắm chặt cổ áo về phía Lâm Trùng Cửu, giọng thầm.

      Lâm Trùng Cửu gật đầu, cầm quần áo của nàng về phía trước, được haibước, bé quay đầu gọi nàng: "Đại tỷ, tỷ men theo ven rừng mà , ở đâykhông có ai..."

      Ở trong rừng, A Kết rất sợ, nghĩ kỹ, sau đó nắmtay Lâm Trùng Cửu nghiêng người ra ngoài, tránh nam nhân đứng ởphía trước. Cuối cùng nàng ngồi xổm, trốn trong bụi cậy cách Lâm TrùngCửu mấy lqd chục bước, lại dặn Lâm Trùng Cửu vài câu, sau đó mới để chobé .

      Lâm Trùng Cửu nghiêng chạy về phía bờ sông, cách nơinghịch nước rất xa, đem quần áo giặt sạch, cố gắng vắt kiệt nước, sauđó giũ từng cái, trải tảng đá hong khô.

      A Kết nhìn đệ đệ, thấy đệ đệ cực kỳ nghe lời, nàng mới thở ra nhàng, dừng lại chút, lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm.

      Hai người cách nhau khá xa, nam nhân đứng đưa lưng về phía nàng, khuôn mặtbị lá cây che khuất, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của ,thắt lưng hẹp, chân dài.

      A Kết vội vàng cúi đầu, dám nhìn lung tung.

      Ở bên kia, sau khi làm xong, Lâm Trùng Cửu chạy về phía Triệu Trầm, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giọng : "Triệu đại ca, đại tỷ của đệ nhờđể chuyển lời cám ơn đến huynh, tỷ tỷ quần áo tỷ ấy khô, lập tức đem áo trả lại cho huynh, sau khi về nhà, tỷ ấy kể chuyện huynh cứu đệcho cha đệ nghe, để cha đệ ra mặt cảm ơn huynh."

      Triệu Trầm xoađầu bé, "Như vậy lại hay, đệ có thể thuận lợi xin cha đệ cho đệ theo tahọc chút bản lĩnh. Nhớ , được để lộ."

      Lâm Trùng Cửu hưng phấn gật đầu.

      Triệu Trầm nhìn vào trong rừng, lườm cái, nhấc chân về phía bờ sông: " thôi, chúng ta bơi tiếp."

      "Nhưng mà..." Lâm Trùng Cửu do dự.

      Triệu Trầm quay đầu lại, cười với bé: "Yên tâm, có ta ở đây, đại tỷ của đệ đồng ý."

      Lâm Trùng Cửu lập tức tin , ngoan ngoãn theo nam nhân. (vivi: tin tin có ngày em mất chị)

      "Tiểu Cửu, đệ đâu vậy?" Tuy A Kết dám nhìn, nhưng vẫn chú ý tới hành động của hai người, nghe thấy tiếng bước chân, nàng lén lút nhìn trộm,thấy đệ đệ lại về phía bờ sông, nàng vội vàng đứng lên, lqd trốn sauthân cây, thò đầu ra gọi, giọng vô cùng lo lắng.

      Lâm TrùngCửu hơi lo lắng, Triệu Trầm ngăn bé lại, nghiêng người trả lời nàng: "Đệ ấy tập bơi, sau này khó tránh lại gặp chuyện may, ta đangrảnh, dạy đệ ấy chút."

      A Kết nhíu mày, lập tức ngăn cản:" dám làm phiền Triệu công tử, Tiểu Cửu, đệ lại đây!" Dạy đệ đệ tập bơi, chắc chắn sau này, đệ ấy càng muốn nghịch nước, trẻ con mới bảy tuổi, ngay cả khi chúng biết bơi, người nhà cũng vô cùng lo lắng khichúng ra khỏi nhà.

      Lâm Trùng Cửu hậm hực, bỏ ý định học bơi, bé giải thích với Triệu Trầm: "Đại tỷ cho đệ học, đệ... A!"

      Nhưng Triệu Trầm vác bé lên vai rồi, cũng thèm quay đầu lại, vềphía bờ sông. Lâm Trùng Cửu vô cùng hưng lqd phấn, ỷ vào chuyện có người giúp, cũng chẳng phải bé sợ trưởng tỷ, quay đầu với A Kết: "Đại tỷ, tỷ yên tâm, Triệu công tử bơi giỏi lắm, đệ gặp chuyện gì đâu!"
      A Kết tức giận, nhịn được đuổi theo đệ đệ, Triệu Trầm nghe thấytiếng bước chân của nàng, cười cười, dừng bước, xoay người nhìn nàng, được câu nào.

      chẳng cần gì, chỉ cần nhìn hắnđang cởi trần, đứng thoải mái ở nơi ấy, A Kết vừa chạy đến gần lập tứcquay lại tìm chỗ trốn, thừa thẹn vừa cáu: "Cảm ơn Triệu công tử có lòngtốt, nhưng đệ đệ của ta vẫn còn quá , mong Triệu công tử cầndung túng cho đệ ấy nghịch nước!"

      Triệu Trầm nhìn chằm chằm gócáo của lấp ló sau thân cây, tưởng tượng bộ dáng nhớn nhác lại khôngthể tránh được của nàng, cảm thấy từ trước đến nay, chưa bao giờ vui sướng đến vậy, "Đó chỉ là ý kiến của nữ nhân các nàng, nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể sợ nước? Tiểu Cửu, đệ có muốn học ?"

      Giọng của trong trẻo mà nghiêm nghị, trong giọng ấy chứa đầy dũng khí oai hùng, Lâm Trùng Cửu cần suy nghĩ hét lớn: "Muốn!" Bécũng muốn làm nam nhân lợi hại như Triệu công tử!

      Triệu Trầmcực kỳ hài lòng, quay sang với A Kết: "Nếu Lâm nương đồngý, cứ việc mang Tiểu Cửu , nàng làm được, ta tiếp tục dạyhắn."

      Lời này rất vô lại, nam nữ khác nhau, mặc quần áo, làm sao A Kết dám thò tay cướp người?

      thèm đạo lý với nàng, A Kết cố gắng khuyên đệ đệ, nhưng LâmTrùng Cửu theo Triệu Trầm, đắm mình vào dòng nước, quên mất trưởng tỷ từ lâu rồi.

      Vì thế, A Kết chỉ có thể lo lắng, nhìn mặt sôngchằm chằm, cố gắng chỉ nhìn đệ đệ. Triệu Trầm lặn xuống nước, nàng nhẹlqd nhàng thở ra, Triệu Trầm ngoi lên, nàng lập tức mở to mắt, khi LâmTrùng Cửu hụp đầu vào trong nước, A Kết hận thể chạy ngay ra, xách đệ đệ lên, may mắn, Lâm Trùng Cửu nín thở lâu, nhanh chóng ngoiđầu lên.

      A Kết chưa bao giờ phải chịu giày vò lớn như vậy, trong rừng mát rượi nhưng cả người nàng toàn mồ hôi.

      Gió phất qua, có mùi hương xa lạ bay vào mũi nàng. A Kết ngẩn ra, nhịn được tập trung ngửi để phân biệt. Là mùi hương của nam nhân toả ra từ chiếc áo lqd nàng mặc, có mùi mồ hôi nhàn nhạt, ngửi kỹ,người tinh tế mới ngửi thấy mùi hoa lan thanh nhã. Bỗng nhiên, A Kếtnghĩ đến bồn hoa lan đệ nhất cống phẩm, mùi áo của phảilà mùi của hương nhang, chắc nhà trồng rất nhiều hoa lan?

      Phong Lan thanh lịch, mặt mày đoan chính, lễ độ, đoá hoa tượng trưng chongười quân tử, Hỉ Lan tượng trương cho người cao thượng.

      Tại sai, hành động của có thể vô lại như thế? Hoàn toàn phù hợp với tính cách lạnh lùng của .

      ra, có khi vô lại, nhưng cũng khi lại vô cùng biết phép tắc, khi cho nàng mượn áo, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

      Lần đầu tiên, A Kết gặp phải người quái thai như .

      "Triệu đại ca, huynh lợi hại!" nghĩ đến sững người, giọng kính nể của đệ đệ truyền tới.

      A Kết nhìn mặt sông, thấy đệ đệ đứng ở nơi có mực nước cao đến eonhìn chằm chằm lòng sông, thấy nam nhân đâu cả, chắc chắn là hắnđang lặn rồi.

      thể , nín thở rất tốt.

      A Kết cũng nghĩ nhiều, chỉ nhìn đệ đệ.

      Lâu như vậy, vẫn thấy nam nhân vẫn ngoi lên, Lâm Trùng Cửu bắt đầu sốt ruột, A Kết cũng thấy hơi lo lắng.

      Hình như, cũng tương đương với thời gian pha ly trà thôi?

      Có thể, hơi sơ suất nên xảy ra chuyện ?

      A Kết lặng lẽ nhìn người theo , nhìn qua lại thấy, vàibước, phát người theo nằm trong bụi cỏ ở bờ, ốngtay áo che khuất khuôn mặt, giống như ngủ.

      "Triệu đại ca,Triệu đại ca, huynh làm sao vậy?" Ở bờ sông vang lên tiếng kêu sợ hãi, A Kết ngẩng đầu, thấy Lâm Trùng Cửu hốt hoảng chạy đến chỗ nước sâu. AKết sợ hãi, vội vàng gọi đệ đệ: "Tiểu Cửu, đừng !"

      "Có thể Triệu đại ca chìm xuống đáy sông rồi!" Giọng Lâm Trùng Cửu run rẩy, hét lên.

      "Vậy đệ gọi dậy cứu người !" A Kết ra, chỉ vào Trần Bình nằm ở bên kia.

      Lâm Trùng Cửu lập tức xoay người, lấy hơi gọi to.

      Trần Bình nghe lời của hai chị em nàng, lo lắng chút nào, tiếp tục giả vờ ngủ.

      Lâm Trùng Cửu lo lắng sắp khóc: "Đại tỷ, Triệu đại ca, huynh ấy..."

      Lúc này, A Kết cũng quan tâm được nhiều thứ lễ tiết, hốt ha hốt hoảng chạy dọc theo bờ sông, chạy đến bờ biển, ở giữa sông, nước sâu thấynhìn được. Nàng vừa định xuống để tìm, bỗng lqd nhiên, ở phíatrước có tiếng đập nước lớn, nam nhân đến gần chỗ nàng đứng. A Kết ngâyngười, kinh ngạc nhìn rẽ nước, về phía nàng, hai tay dangrộng tạt nước, những giọt nước theo mép tóc rơi xuống, lộ ra khuôn mặttuấn lãng. Lông mi đen dài như mực bị ngấm nước, tư thế oai hùng trànđầy sức sống, bởi vì lông mi ẩm ướt, đôi mắt phượng hẹp dài càng longlanh sắc nước, nhìn thẳng nàng.

      Trong chớp mắt, trái tim của A Kết đập thình thình.

      Nhưng dưới sánh mắt sáng rực của nam nhân. Cái nhìn chăm chú của nhanhchóng khiến A Kết bừng tỉnh, nàng xoay người rời , môi đỏ mọng nhếchlên, trong lòng có cảm giác hình như mình bị lừa.

      "Nàng lo lắng cho ta, phải ?"

      Giọng trầm thấp, che dấu vui mừng vang lên sau lưng nàng. Hỏi, suy đoán thành , A Kết cắn môi, chạy .

      Triệu Trầm đuổi theo, đứng ở nơi nước cạn, nhìn theo bóng nàng.

      nương mặc áo bào của , gió nhàng lướt qua khiến tay áo tung bay, làm cho dáng người nàng càng xinh thướt tha, đôi chân dài trắng nõn lqd như như , lát sau được cây rừng che giấu, nàngvội vàng trốn sau cây.

      Triệu Trầm lặng lẽ cười, mắt nhìn gốc câynàng nấp, rồi nhìn lên phía , nhìn cây trong rừng, lại nhìn bầu trời xanh quang đãng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :