1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 62-2

      Cuối cùng vẫn là Quách Tử Kính mở miệng trước, "Năm nay là năm đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, năm sau triều đình có thay đổi, thị vệ trong cung cũng đổi nhóm người. Đầu tháng ba Hoàng Thượng bãi săn Mộc Lan tổ chức hội săn bắn mùa xuân, đến lúc đó cho gọi đệ tử tôn thất (con cháu hoàng tộc), công khanh (tam công cửu khanh chỉ các tước hầu), cùng với hào trong nhà Quan viên chính ngũ phẩm trở lên đồng hành, từ đó chọn lựa ra người nổi bật tiếp nhận chỗ trống của thị vệ."

      mặt Triệu Trầm có gì thay đổi, việc này từ trong miệng phụ thân biết được, nhưng cũng biết Quách Tử Kính là có ý tốt với mình, bởi vậy buông ly trà, nghiêng đầu nhìn , ý bảo cứ tiếp tục .

      "Hai ngày trước Hoàng Thượng tiết lộ cho ta, là hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ và Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ thay đổi người, hai chỗ trống này đều là chức chính quan tam phẩm, cũng là phẩm cấp cao nhất trong các vị trí thị vệ còn trống lần này, ngươi chắc cũng ràng?”

      Triệu Trầm gật đầu: "Ngự tiền thị vệ tùy lúc đều hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng, là chức quan được xem trong nhất trong đội ngũ thị vệ bảo vệ Hoàng Thượng, tổng cộng sáu mươi người, chia ra do tả hữu thống lĩnh dẫn đầu thay phiên tùy giá. Kim Ngô vệ phụ trách thủ vệ hoàng thành, hỗ trợ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ở tại kinh, Kim Ngô vệ chỉ cần thủ hộ hoàng thành, Hoàng Thượng xuất hành, Kim Ngô vệ cũng phân công người tùy giá."

      "Vậy ngươi muốn vị trí nào?" Quách Tử Kính hăng hái hỏi. Đương nhiên, dám hỏi như vậy, phải mình có bản lĩnh giúp Triệu Trầm thu xếp hoặc là mù quáng tin tưởng thân thích nhà mình nhất định có thể dễ dàng đạt được như trở bàn tay, mà là sau khi Triệu Trầm hồi kinh, hai huynh đệ ngầm bàn bạc vài lần, nhiều lần đều là bại trận. Bại bởi di đệ còn hơn mình bốn tuổi đương nhiên phải chuyện vui vẻ, nhưng Quách Tử Kính cũng sợ mất mặt. Triệu Trầm đường chịu khổ, so với người bên ngoài nhất định càng cố gắng, mà Triệu Duẫn Đình mời sư phụ cho trưởng tử, cũng là có thể gặp mà thể cầu.

      "Trong lòng ngươi có quyết định phải ?"

      Triệu Trầm cười cười, biết Quách Tử Kính là muốn biết phán đoán của mình, cũng liền thấp giọng đáp: "Tuy rằng cấp bậc giống nhau, nhưng ngự tiền thị vệ tả, hữu thống lĩnh thường bên cạnh Hoàng Thượng, thể nghi ngờ, càng được Hoàng Thượng tín nhiệm, chính vì vậy, Hoàng Thượng có khả năng đưa hai chức vị quan trọng này cho người nhà. Gia phụ cùng dượng chính là ví dụ, nhưng bọn văn võ, Hoàng Thượng dùng có thể yên tâm. Nếu như chúng ta chiếm hai vị trí thị vệ thống lĩnh, khi có người muốn mưu phản nghịch, thuyết phục được ngươi cơ bản cũng tương đương với có thể thuyết phục ta, Hoàng Thượng thể phòng, cho nên ta có lựa chọn, chỉ có thể làm Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ. Cái này còn phải xem Hoàng Thượng đến cùng có dám dùng ta."

      Kim Ngô tiền vệ thủ vệ hoàng thành, hoàng thành là nơi Hoàng Thượng cùng đám quan lại, hoàng tộc bắt đầu cuộc sống hàng ngày, cũng là chức vị quan trọng.

      Nghe giải đáp, trong lòng Quách Tử Kính vui mừng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, trấn an : "Yên tâm, Hoàng Thượng là minh quân, phi đa nghi chi nhân (dùng người nghi ngờ người)."

      Kỳ Triệu gia ở trong lòng Đường Văn đế có ưu thế rất lớn. Lúc trước khi Triệu Duẫn Đình theo Đường Văn đế ràng tất cả vấn đề trong nhà, xem như được ăn cả ngã về , có chuyện Ninh thị giả chết, Đường Văn đế muốn sửa trị Triệu gia tùy lúc đều có lấy cớ, đồng thời, Triệu gia có cái thóp này, phản bội Đường Văn đế, Đường Văn đế tự nhiên dùng người yên tâm, chỉ cần Triệu Trầm đủ xuất sắc, ngự tiền thị vệ thống lĩnh cũng phải có khả năng. trước nhắc nhở Triệu Trầm muốn chết mà nhìn chằm chằm thị vệ thống lĩnh, chỉ là sợ hi vọng quá lớn mà làm sai cũng lớn, may mắn là Triệu Trầm hiểu .

      xong việc này, Quách Tử Kính lại cùng Triệu Trầm bàn luận về ít đệ tử xuất sắc khác ở kinh thành, đầu tiên chính là nhắc tới Đường , "Đường cay nghiệt, đạo đức cá nhân được tốt lắm, nhưng những điều này đối với huân quý tại kinh thành cũng tính là sai lầm lớn. Võ công của có lẽ bằng ngươi, hơn ngươi ở chỗ là con cháu hoàng gia, nếu thắng, mặt Hoàng Thượng cũng rạng rỡ. Còn nếu cuối cùng, là ngươi cùng Đường tranh đoạt ngôi đầu bảng, muốn thua muốn thắng do chính ngươi quyết định."

      Thắng Đường cũng chưa chắc có thể lấy được vị trí thị vệ thống lĩnh, thua, vị trí Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ cũng chạy thoát, còn có thể làm cho mặt rồng vui mừng.

      lựa chọn này, chỉ có thể do Triệu Trầm tự định lấy.

      ~

      Thấm thoát đến buổi trưa, muốn mở tiệc rồi.

      Tổng cộng sáu người, đơn giản ngồi bàn.
      Quách phu nhân hỏi nhi tử, "Con cùng Thừa Viễn cái gì?"

      tình cần gì giấu giếm, Quách Tử Kính đơn giản về hai vị trí thị vệ, chỉ chức vụ từng người, còn những thứ rắc rối trong đó nhắc nửa lời. Những chuyện suy tính này nên để nam nhân, mẫu thân, dì cùng mọi người biết kết quả là được, dù sao đều là chuyện tốt, quá phân biệt, sàn sàn như nhau.

      Ninh thị cũng quá chú ý việc này, nhi tử sớm có thể mình đảm đương việc của bản thân, con đường làm quan phải thế nào, trong lòng hiểu .

      A Kết ngược lại, thấp thỏm nhìn trượng phu. Nghe cách của Quách Tử Kính, hai chỗ trống này phải là hai người trong đám tuấn kiệt, nàng biết Triệu Trầm rất xuất sắc, nhưng nhiều người như vậy, có thể thắng sao? Thắng, nàng đương nhiên vui vẻ, thua, nàng cũng cảm thấy Triệu Trầm tốt, chỉ là lo lắng trong lòng trượng phu thoải mái.

      Triệu Trầm liếc mắt liền nhìn ra thê tử suy nghĩ cái gì, sau khi trở lại Vọng Trúc hiên liền ôm nàng hỏi: "Như thế nào, sợ tướng công của nàng sánh bằng bọn họ?"

      A Kết nào dám thừa nhận, muốn sang chuyện khác lại thất bại, đành phải uyển chuyển : "Ở trong mắt thiếp, chàng, chàng chính là tốt nhất ."

      Nàng có thể ra loại lời này thập phần khó có được, Triệu Trầm bức nàng, hôn hai cái, : "Các nàng ở trong phòng chuyện gì, nhìn nàng vui vẻ, cho ta nghe chút."

      A Kết nhàng thở ra, giọng kể cho : "... Bảo Châu rằng trước và sau ngày mười lăm tháng này ở trong thành cấm lại ban đêm, nàng hỏi thiếp có muốn cùng ngắm đèn đêm hay ."

      " !" Triệu Trầm trả lời như đinh đóng cột.

      ra A Kết muốn , hơn nữa Triệu Trầm đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng ngờ tới lại trực tiếp cự tuyệt. Lúc này, mắt choáng váng, vui vẻ mặt nhanh chóng bị kinh ngạc thay thế, vậy mà còn muốn giả vờ để ý, hạ mắt : "Đúng, đường nhất định rất loạn, ở nhà nhìn tốt rồi."

      Triệu Trầm bị nàng làm cho bật cười, cắn cắn lỗ tai thê tử: " tin rằng ta muốn nàng ra ngoài giải sầu sao? Ngốc, ta cho nàng cùng Bảo Châu, bởi vì nàng phải cùng ta, là hai chúng ta, nhưng mà nếu nàng muốn cùng Bảo Châu ta nghe lời nàng."

      ra nghĩ như vậy, A Kết đỏ mặt vì hiểu lầm suy nghĩ trượng phu.

      Nàng cúi đầu, xấu hổ, Triệu Trầm ôm người đặt ngang kháng, chầm chậm nhàng hôn lên, "A Kết nàng còn chưa , đến cùng là muốn với ta hay cùng Bảo Châu đây?"

      Trước đó cố ý nửa để gạt nàng, A Kết quay đầu trốn, thở gấp hỏi: "Nếu thiếp muốn cùng Bảo Châu chàng có ngăn lại ?"

      " ngăn cản, nhưng nàng phụ tấm lòng của ta, ta khiến nàng ba ngày xuống được giường!" Triệu Trầm ôn nhu xong lời uy hiếp, lập tức ngăn chặn miệng nàng, quyết định đêm nay để thê tử nếm thử lợi hại, tránh cho nàng quyết định sai.
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 63-1

      Màn đêm buông xuống, đèn được thắp sáng, bên trong Vọng Trúc Hiên mọi người chuẩn bị cho chủ tử ngắm đèn.

      Triệu Trầm mang bọn nha hoàn ra ngoài nên đám người Tưởng ma ma cũng có chuyện gì cần làm, chỉ phân công hai người ở lại giữ phòng, chờ các chủ tử trở về rồi hầu hạ. Tưởng ma ma chuyện trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi bị đè nén, ánh mắt của nàng đảo qua, thấy bọn người Lục Vân đỏ mặt cúi đầu, hài lòng gật gật đầu, dẫn các nàng ra ngoài.

      Đại thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, thường xuyên hồ nháo, bốn nha hoàn biết ý nên xem như tệ. Đối với những phủ khác, chuyện nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng nhiều, ngoại trừ muốn kiếm chỗ tốt làm di nương, có mấy ai phải do động tĩnh nam nữ làm gợi lên ham muốn chứ?

      Trong phòng, A Kết vừa mới thay xong cẩm bào bị người kéo , hai chân run rẩy đứng mặt đất gần như vô lực chống đỡ, nửa người lại bị ép ngã ở giường, đầu sỏ gây nên lại giữ chặt hai tay muốn đẩy ra, chôn đầu ở trước ngực nàng...

      khí thanh lãnh(trong veo mà lạnh lùng), nàng kìm lòng được co lại làm lộ đầu vai ra bên ngoài, mím chặt đôi môi chịu đựng từng đợt nóng bỏng mang lại. Sau đó, thừa dịp nam nhân thay nàng kéo lại vạt áo, tựa vào bả vai nàng thở gấp, giọng thương lượng: "Nếu thiếp quấn vải lại được ?" Là muốn nàng mặc nam trang, cũng là cho nàng quấn băng vải, kết quả nàng mới thay xong còn chưa kịp soi gương nhìn lại cho cẩn thận, liền bị người kéo lại đây.

      Mắc cỡ chết người.

      " cần, ta sợ siết đau nàng."

      Khàn khàn mở miệng, Triệu Trầm chậm rãi ngẩng đầu nhìn thê tử của mình. Nàng chải búi tóc nam nhân, mái tóc đen dùng ngọc trâm cố định ở đỉnh đầu càng làm cho người khác để ý đến ngũ quan tươi đẹp của nàng. Lông mày thanh tú, mắt hoa đào xấu hổ thẹn thùng, đôi môi đầy đặn, khuôn mặt tựa phù dung, cần cổ thon dài trắng nõn, dưới cổ áo xương quai xanh như như . Nhìn thấy, còn muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng cùng nàng quấn lấy nhau đêm.

      Chỉ là nàng hiếm khi ra khỏi cửa, là hứa hẹn mang nàng ra ngoài. Nên từ lúc đó, nàng mỗi ngày đều ngóng trông, làm sao có thể làm cho nàng mất hứng?

      Có ít chỗ tốt, phải dỗ thê tử cao hứng, nàng mới nguyện ý cho .

      Triệu Trầm xem mãn nhãn mới vội vã kéo A Kết dậy, tự mình thay nàng mặc lại quần áo lần nữa.

      A Kết vốn lo lắng thay đổi ý định, giờ thấy Triệu Trầm thay mình mặc quần áo, nàng lập tức an tâm. Nhưng mà nhìn lại bộ ngực vẫn nổi lên của bản thân, lại nhịn được có chút thẹn thùng, "Như vậy, người bên ngoài vừa nhìn liền biết thiếp là nữ nhân." Thân thể của mình, nàng ngại khó chịu, lại đau lòng trước, chỉ quấn đêm mà thôi, sao lại siết chặt chứ? Nếu như nghĩ, trong thoại bản( hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này) nữ giả nam trang hay nữ tướng quân chẳng phải đều phải chịu đựng việc thân thể thoải mái mỗi ngày?

      "Bên ngoài trời tối nên có ai nhìn chằm chằm vào ngực nàng, nếu nàng mặc đồ nữ nhân vừa xuất , những nam nhân kia nhìn về phía nàng trước, mang mũ che nàng lại thể chơi tận hứng, như vậy vừa đủ." Thực ra là Triệu Trầm thương tiếc hai bảo bối của mình chịu ủy khuất, xong cách lớp quần áo tuỳ tiện nhéo nhéo, hiển nhiên là tên hạ lưu bừa bãi.

      A Kết lui ra phía sau bước, dám trừng , đỏ mặt tới trước gương chỉnh lại búi tóc vừa mới bị làm loạn.

      Hai khắc sau, hai người đến phố chính náo nhiệt nhất của kinh thành phồn hoa.

      Triệu Trầm bên cạnh A Kết, tay áo dài che lấp bàn tay của thê tử nằm trong tay , A Kết an tâm để nắm, ánh mắt lại lưu luyến đèn lồng hai bên, hề lo lắng bị người đụng vào. Vài lần có đứa đột nhiên từ ngõ hẻm lao ra, Triệu Trầm đều nhanh chóng kéo nàng sang bên còn bản thân ngăn cản hộ nàng.

      Loại cảm giác này đối với A Kết xa lạ.

      Nàng là trưởng nữ trong nhà, ra cửa làm khách nàng cũng giúp cha mẹ chăm sóc đệ đệ và muội muội, vẫn luôn là nàng lưu ý đệ đệ có tinh nghịch hay , muội muội có làm cử chỉ gì mà nương gia nên làm hay ? Sau khi gả cho Triệu Trầm, nàng từ trưởng tỷ biến thành thê tử, quan tâm nàng, mọi chuyện xảy ra đều có chắn tại trước người nàng...

      A Kết ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh trăng sáng, trong ánh đèn phồn hoa, nam nhân của nàng chú ý dòng người trước sau, nhận thấy ánh mắt chăm chú của A Kết, cúi đầu cười với nàng, vô thanh hỏi, trong mắt phượng sáng rọi, so với ánh trăng ngọn đèn đều muốn say lòng người hơn. A Kết cũng cười, lớn mật cầm tay Triệu Trầm, kéo đến cái đèn mà mình mới nhìn trúng.
      Ngày hội Nguyên tiêu, người qua đường thường xuyên qua lại, đều cùng thân nhân hưởng thụ náo nhiệt, ai chú ý người khác làm cái gì. Có lẽ có người chú ý đến trong đám người có thiếu niên phong thái xuất chúng, có lẽ cũng có người nhìn ra đó là nương dáng người nhắn, nhưng những điều đó có quan hệ gì với bọn họ đâu? Bên người bọn họ cũng có thân nhân hoặc người trong lòng cùng, bọn họ cũng có câu chuyện của riêng mình.

      ~

      A Kết chọn quầy bán đèn tổ chức đoán đố đèn, chủ sạp là lão sư phụ có chòm râu dê, ngoại trừ giá gỗ hai bên dùng để treo đèn hoa muốn bán, cái giá thấp trước người còn treo hai hàng cùng hai mươi ngọn đèn lồng , mỗi ngọn đèn đều có câu đố đèn, đáp án theo thứ tự là các loại loài chim chóc, muông thú, hoặc là sâu bọ thường thấy. Đố đèn khó, nhưng chỉ cho bọn đoán, người lớn thể giúp tay, đoán đúng, lão sư phụ liền đưa cái đèn hoa có hình dạng như đáp án vừa trả lời.

      A Kết cùng Triệu Trầm đến đôi phu thê vừa dẫn bé trai rời , trong tay đứa bé cầm đèn lồng hình con con voi, cười vui vẻ.

      Triệu Trầm chê cười A Kết: "Nàng thoạt nhìn cũng giống đứa bé."

      A Kết để ý Triệu Trầm, buông tay ra, đứng ở phía trước xem, nàng muốn nhìn bọn đoán.

      câu đố đèn được giải , lão sư phụ quay đèn lồng kế tiếp lại, sợ bọn ở phía sau thấy , bắt nhịp đọc, " kẻ râu trắng, mang theo túi đậu đen, vừa , vừa rơi rớt. Tốt lắm, các ngươi đoán đây là vật gì."

      A Kết nhịn được cười.

      Triệu Trầm liếc mắt nhìn thê tử, vẻ mặt có chút cổ quái.

      Nhanh như vậy thê tử liền đoán được, còn chưa đoán được.

      tiểu tử béo tròn thoạt nhìn mới có năm sáu tuổi hô to "Con dê!", sau đó thành công được nhận đèn lồng sơn dương Triệu Trầm giật giật khóe miệng, kéo thê tử xê dịch đến góc trống bên, mỉm cười hỏi nàng: "Nàng đoán ra sao?"

      A Kết gật đầu, đơn giản như vậy, làm sao nàng có thể đoán được? Thấy Triệu Trầm dùng biểu tình tin nhìn nàng, còn hỏi nàng giải thích như thế nào về túi đậu đen, chỉ nghĩ cố ý trêu cợt người, tức giận, quăng cho cái trừng mắt rồi lại trở về trước sạp. Người này đứng đắn, loại chuyện này cũng bắt nàng ra.

      Triệu Trầm hoàn toàn vì sao nàng trừng mắt nhìn mình, trở lại bên người thê tử, vốn định quên thắc mắc về câu đố vừa rồi, chợt nghe bên cạnh có được phụ thân ôm trong ngực hỏi: "Phụ thân, tại sao là con dê vậy ạ?"

      Phụ thân đứa bé cười ha ha, "Bởi vì con dê màu trắng."

      Đứa bé bĩu môi: "Con dê làm sao có thể có đậu đen? Đậu đen rơi rớt nó biết sao?"

      Triệu Trầm khỏi nghiêng tai lắng nghe.

      "Khụ khụ, cái này là bởi vì có đôi khi con dê đường, trong lúc ấy lại ngoài, thứ nó thải ra là từng viên đen tròn, ra so với hạt đậu lớn hơn chút... Con còn chưa thấy qua con dê, lát nữa cha chỉ cho con xem chút."

      Đứa bé rất vui vẻ, mặt Triệu Trầm chút thay đổi nhìn về phía ngọn đèn lồng khác.

      Loại đố đèn này, cũng chỉ có thể dỗ tiểu hài tử.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 63-2

      Đợi đến cuối cùng chỉ còn ngọn đèn lồng có lẽ là vật lấy hi vì quý, dù có quá nhiều đèn lồng trưng bày nhưng trước sạp cũng vây quanh vài vòng trẻ . Bởi vì đại đa số đều là cha mẹ mang lũ trẻ ra ngoài, Triệu Trầm cùng A Kết đứng ở bên trong cũng khiến người khác chú ý, ngược lại mấy đứa trước mặt lại thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn bọn, tò mò biết hai ca ca xinh đẹp này muốn làm cái gì.

      Đố đèn cũng dần dần tăng độ khó, thấy mọi người đều chờ mong nhìn mình, lão sư phụ điếu đủ khẩu vị, cười híp mắt : "Cái cuối cùng đây, ta trước hết phần thưởng, ngọn đèn lồng này là cái làm ta hài lòng nhất năm nay, phải ta mạnh miệng, cả con đường cũng chưa chắc có người có thể hơn cái đèn này của ta. Tốt lắm, đố đèn tới, đoán vừa lộ dễ dàng nhất ngã sấp xuống trong rừng chi thú, cũng thể đoán mò, còn phải giải thích đáp án mới có thể lấy đèn lồng."

      Dã thú tổng cộng nhiều như vậy, từng đứa mỗi đứa đoán cái, khẳng định có có thể đoán trúng.

      A Kết cúi đầu suy nghĩ, trước đó đố đèn đều là dựa theo bề ngoài của chim chóc, thú vật mà ra câu đố, đến câu cuối cùng này đột nhiên thay đổi nên có chút khó khăn.

      Triệu Trầm rốt cuộc mỉm cười, định liệu trước đứng tại phía sau thê tử.

      Bọn thất chủy bát thiệt(*), đến như con thỏ bị mù mắt cũng lôi ra trả lời, chọc lão sư phụ cười ngừng, đáng tiếc chưa ai đoán đúng, cả cha mẹ của lũ trẻ cũng có đầu mối. Đoán đố đèn đêm nay là thú vui nhưng đoán mãi vẫn trúng, người lớn cũng mất dần kiên nhẫn để tiếp tục đứng ở chỗ này, bắt đầu dùng đủ các loại lý do lừa bọn .

      (*)Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà .

      Lão sư phụ cũng thèm để ý, ngồi ghế, cúi đầu làm đèn lồng mới.

      có bọn , sạp hàng nhanh chóng vắng vẻ, trừ bỏ mấy đứa tự mình ra ngoài chơi, chỉ còn A Kết cùng Triệu Trầm và đôi phu thê khác. Mới đầu bọn họ đứng ở bên ngoài đám người, người ít mới tới trước sạp, A Kết lơ đãng liếc bên kia cái, ánh mắt lập tức dừng lại.

      Trong đó, nam tử cao lớn hơi gầy, ước chừng trạc tuổi với Quách Tử Kính, khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt, nhìn như thân thể có bệnh, nhưng khóe miệng giơ lên, im lặng điềm đạm, lý do khiến tinh thần người khác thoải mái. Mà bên người nữ tử mặc váy dài xanh nhạt, tuy phải xinh đẹp diễm lệ nhưng lại làm cho người khác nhịn được nhìn nàng vài lần. Bàn tay nữ tử đỡ bụng, A Kết buông mi nhìn lại, phát bụng nàng nhô ra, chắc là có thai.

      "Nhìn cái gì vậy?" Triệu Trầm thấp giọng hỏi.

      A Kết lắc đầu, ánh mắt nhìn lên đèn lồng, có chút thất vọng hỏi: "Chàng đoán ra là gì ?"

      Triệu Trầm đáp, hỏi lại: "Nàng muốn đèn lồng này sao?"

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười, hiển nhiên biết đáp án, A Kết trong lòng vui vẻ. Hai người đều chờ đợi đứa trẻ của riêng mình, ngọn đèn lồng vốn chỉ dành cho hài tử (trẻ ) này liền có ý nghĩa khác, nàng đương nhiên muốn, cho dù chỉ là cái đèn lồng thông thường, nàng cũng thích

      Triệu Trầm sờ sờ đầu nàng, kéo nàng tiến lên, nam nhân bên cạnh gần như cùng đồng thời mở miệng: "Lão bá, câu đố đèn này chúng ta có thể đoán hay ?"

      Triệu Trầm kinh ngạc nhìn qua, nam tử hơi gầy hướng nhàng gật đầu, hề tỏ ra bất mãn.
      Lão sư phụ liếc mắt nhìn hai đôi phu thê, nhận ra bọn họ đều đứng ở đây lâu, gật gật đầu, "Nếu các ngươi thích có thể đoán." xong cầm ra hai tờ giấy đỏ để hai người viết ở mặt , tỏ vẻ công bình.

      Triệu Trầm cùng nam nhân hơi gầy mỗi người cầm tờ, cúi người viết chữ.

      A Kết có chút xấu hổ, cho cùng, đây đều là hoạt động dành cho tiểu hài tử. Nàng lặng lẽ nhìn về phía nữ tử cách nàng vài bước, vừa lúc người nọ cũng nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt nhau tràn đầy bất đắc dĩ cũng như nhu tình, ngọt ngào khi được trượng phu thương.

      Các nam nhân rất nhanh viết xong, lão sư phụ nhìn nhìn, cười : "Đều đoán đúng, chính là hồ ly, đáng tiếc ta chỉ có ngọn đèn lồng, các ngươi thương lượng chút cho ai ." xong khom người, từ giá gỗ phía dưới cầm lên ngọn đèn lồng, còn chưa dọn xong, mấy đứa còn đứng chỉnh tề tại chỗ phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      A Kết cũng bị hấp dẫn, si ngốc nhìn đèn lồng kia.

      Đó là cái đèn lồng do ba con hồ ly đỏ vây quanh tạo thành ngọn đèn màu, hai lớn , con hồ ly ở bên trong, hai con lớn con dường như âu yếm đầu của tiểu hồ ly, miệng nhọn thò vào đỉnh đầu tiểu hồ ly phía trong. con khác lại như ghé vào bên tai tiểu hồ ly, tựa hồ dặn dò nó cái gì. Gió thổi tới, ba con hồ ly xoay vòng, trông rất sống động.

      A Kết rất thích ngọn đèn lồng này, nhưng khi Triệu Trầm chuẩn bị theo nam nhân kia thương lượng nàng vội kéo lại, giọng : "Chúng ta thôi, tới nơi khác dạo." Người ta mang thai đứa nên ngọn đèn lồng này đối với nàng hẳn là có ý nghĩa rất lớn.

      Thanh nàng tuy nhưng ở nơi im ắng này, mấy người chung quanh đều nghe .

      Nữ tử kinh ngạc nhìn A Kết, thấy A Kết ôn nhu nhìn về phía bụng nàng, nàng cười cảm tạ.

      A Kết cười, sau đó nhanh chóng kéo Triệu Trầm , tới lúc ước chừng cách rất xa, nàng mới quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ đành lòng.

      Thê tử lương thiện, Triệu Trầm càng thêm thương, cúi đầu hôn trán nàng, nâng tay nàng : " có việc gì, chỉ cần luôn luôn ở nơi này bán đèn lồng, sang năm, hai năm sau, ba năm sau, chúng ta hàng năm đều đến, mang theo đứa cùng đoán. Ta thông minh như vậy, con chúng ta khẳng định cũng thông minh, đến lúc đó lại đem đèn lồng thắng trở về."

      A Kết bị Triệu Trầm chọc cười, ngửa đầu nhìn : "Mỗi người chỉ có thể đoán lần, hai mươi ngọn đèn lồng, chẳng lẽ chàng muốn sinh hai mươi đứa con?"

      Triệu Trầm lại hôn nàng ngụm, "Chỉ cần nàng nguyện ý, hai mươi đứa ta cũng nuôi nổi."

      A Kết đánh cái, nàng phải heo mẹ, làm sao có thể sinh nhiều như vậy? Hai vợ chồng cười tiếp tục về phía trước.

      Phía sau bọn họ, đôi phu thê khác đứng tại chỗ đó lúc lâu, đến khi bóng dáng hai người Triệu Trầm khuất trong đám đông đường, nữ tử mới ôn nhu cười, quan sát đèn lồng trong tay, nhìn trượng phu : "Sắc trời còn sớm, chúng ta cũng trở về phủ ?" Nam nhân gật gật đầu, đỡ thê tử đến đầu ngõ, chỗ đó sớm có xe ngựa chờ.
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 64-1

      Đường Văn Đế muốn Mộc Lan Vi Trường (bãi săn Mộc Lan), ở lại bãi săn thời gian, đầu tháng hai xuất phát, khoảng cuối tháng tư mới trở về.

      cách khác, lần này Triệu Trầm rời nhà đến ba tháng.

      Hai người thành thân cũng mới hơn ba tháng mà thôi.

      ra năm trước Triệu Trầm có được thời gian khởi hành chính xác, sợ ra sang năm mới A Kết an tâm nên vẫn báo cho nàng, trước khi xuất phát ba ngày mới cẩn thận .

      "Nhanh như vậy? phải tháng ba mới sao?" A kết lúc ấy ngâm chân, nghe được tin tức này nhất thời ngây dại, quay đầu nhìn .

      Đối diện với thê tử, mặc dù trước kia nhiều lần mặt đổi sắc dối nàng, lần này Triệu Trầm lại dám nhìn A Kết, nhưng sợ nàng lại rơi lệ, đành phải kiên trì giải thích: "Ta cũng tưởng rằng tháng ba mới xuất phát, hôm nay Tử Kính phái người đến báo cho ta biết tháng ba là tới bãi săn, mà đường hoàng thượng xuất hành còn phải dựng trại nghỉ lại chậm trễ ít nhiều, nên phải khởi hành sớm tháng."

      A kết tự giác tính nhẩm trong lòng, thanh bẫng, " như vậy chàng đến tháng năm mới về?"

      Mắt nàng đỏ hoe, trong mắt lệ quang di động, Triệu Trầm thở dài, lưu loát nhảy xuống giường, di chuyển ghế dựa tới đối diện A Kết. Ánh mắt A Kết chuyển động theo , nhìn ngồi xuống nắm lấy đôi chân ngâm nước của nàng, ôn nhu nhìn nàng : "Đừng khóc, ba tháng mà thôi, kết thúc cực kỳ nhanh, khi trở về, trời ấm áp, ta mang nàng ra ngoài ngắm hoa." Mùa đông đến kinh thành, xung quanh cũng có gì hay để chơi đùa.

      A Kết muốn khóc.

      Triệu Trầm tới bãi săn là vì muốn có tiền đồ, là chính , là khát vọng của , nàng tự nhiên hi vọng vui vui vẻ vẻ, vướng bận điều gì, thông suốt phóng khoáng mà . Chỉ là nàng nhịn được, vì điều gì, cảm giác lưu luyến lúc này so với lúc trước, khi muốn rời nhà, còn mãnh liệt hơn.

      Bởi vì bị Triệu Trầm kéo lại, trán kề trán, khi nước mắt nàng trực tiếp rơi xuống, liền chạm vào mu bàn tay của .

      Đầu tiên là hơi nóng, sau đó lại hơi lạnh, lần đầu tiên Triệu Trầm ở trước mặt nàng biết nên cái gì. cũng nỡ, bởi vậy càng hiểu tâm tình lưu luyến của nàng, là nam nhân, tâm địa có vẻ cứng rắn, nàng nhu mì như thế, nương mềm mại như nước... Khó có thể mở miệng, Triệu Trầm im lặng rửa chân thay nàng. Nàng thích sạch , chỉ là đơn giản ngâm rồi nhấc chân nàng lên là được, nhưng nàng nhất định phải rửa cẩn thận.

      Nam nhân của mình quen lời ngon tiếng ngọt, nay lại trầm mặc, A Kết cảm thấy quen. Nàng dùng khăn lau nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn , thấy cúi đầu chuyên chú giúp nàng rửa chân, nàng chau mày, khẽ nhắm đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, có loại cảm giác u sầu tên từ người lan tỏa tới.

      rất ít lộ ra vẻ mặt này.

      cũng lưu luyến nàng nhưng lại thể nên biết phải an ủi nàng như thế nào sao?

      là người làm đại , nàng sao có thể để cho vì mình mà hao tổn tinh thần?

      A Kết ngừng khóc rất nhanh, đè tay lại : "Chàng vào nằm đắp chăn trước , mùa đông lạnh, khi thiếp rửa xong chúng ta nằm chuyện." Thân thể rắn chắc khỏe mạnh nhưng biết quý chính mình, mặc trung y mà dám nhảy xuống, trong phòng tuy ấm áp nhưng vẫn là mùa đông.

      "Được, ta làm ấm chăn cho nàng trước, nàng nhanh lên nhé." Triệu Trầm ngửa đầu khẽ hôn chóp mũi nàng, nghe lời đứng lên, qua loa lau tay rồi trở về ổ chăn.

      A Kết cũng còn tâm tư rửa chân, chà lau qua rồi kêu Lục Vân trực đêm nay tiến vào thu thập, sau đó liền thổi tắt nến, tìm Triệu Trầm.

      "Chàng lâu như vậy cần mang những gì?" Ly biệt sắp tới, giúp chuẩn bị hành lý mới đúng là chuyện quan trọng.

      Triệu Trầm ôm thê tử, khẽ: "Mang mấy bộ quần áo vớ giày là đủ rồi, những thứ khác bên hành cung đều có sẵn."

      "Ừ, trang phục mùa đông và mùa xuân cũng phải chuẩn bị trước mới được..."

      A Kết nằm ở trong lòng trượng phu cùng thương lượng, y phục mang bao nhiêu bộ, mang thuốc dán thường dùng nào, còn dặn dò rời nhà phải chiếu cố chính mình tốt, tựa như hết chuyện.

      Triệu Trầm yên lặng lắng nghe thê tử thao thao bất tuyệt, cảm giác nghe bao nhiêu cũng đủ.
      Ngày kế Thiên Minh, Triệu Trầm , A Kết tự mình giám sát bọn nha hoàn sắp xếp hành lý, khi thỉnh an Ninh thị, Ninh thị cũng hỏi nàng chuẩn bị như thế nào rồi. Dù sao cũng là lần đầu tiên A Kết làm việc này, khả năng có chỗ chu đáo, Ninh thị nhắc nhở nàng. Thái phu nhân cũng cực kỳ quan tâm trưởng tôn, kêu A Kết đến hỏi vài lần, nghe A Kết trả lời ràng càng thấy nàng thuận mắt hơn, chỉ là nghĩ đến những gì A Kết chừng có Ninh thị chỉ điểm, hảo cảm lại nhanh chóng biến mất.

      Đến ngày mùng tháng hai, lúc bên ngoài vẫn còn là mảnh tối đen, Triệu Trầm sẵn sàng xuất phát.

      Triệu Thanh và Triệu Nghi muốn đưa tiễn huynh trưởng nhưng Triệu Trầm từ chối, vì thế, trước cửa chỉ có hai đôi phu thê Triệu Duẫn Đình cùng A Kết, nhà bốn người.

      Bên ngoài rét thấu xương, mặc dù khoác áo choàng lông cáo dày cũng nhịn được run lên, hai ngọn đèn lồng lớn màu đỏ ngoài cửa nhàng lay động, ánh sáng nhu hòa xua tan được bao nhiêu u tối, ngược lại càng tăng thêm hiu quạnh thê lương.

      Cẩm Thư và Cẩm Mặc đều di chuyển đồ của Triệu Trầm lên xe ngựa, Trần Bình thay các nàng vén rèm. muốn cùng Triệu Trầm, đến lúc đó Triệu Trầm cưỡi ngựa cùng với đám con cháu thế gia, đánh xe ngựa cùng các gia nô theo sau, xe chở hành lý của nhóm chủ tử.

      Sắp xếp đồ đạc kỹ càng xong hai nhà hoàn liền lui đến sau A Kết.

      Ánh mắt A Kết thủy chung dừng lại ở người trượng phu, ánh mắt đều nỡ nháy, có thể nhìn nhiều thêm lần liền liếc mắt nhìn.

      Biết thê tử dễ dàng rơi lệ, Triệu Trầm sợ mặt nàng bị đông lạnh nên dám ở lâu. Nghe phụ thân dặn dò vài tiếng, sau đó giao phó thê tử cho mẫu thân rồi chỉ liếc mắt nhìn A Kết cái, giằng co rất lâu, sau đó bắt buộc chính mình thu hồi ý nghĩ nỡ trong lòng, nhanh chóng xoay mình lên ngựa, trong giá lạnh về phía trước quay đầu nhìn lại.

      Dù sao cũng phải , còn lưu luyến dây dưa để làm gì? sớm chút, người nhà cũng có thể trở về nghỉ ngơi sớm chút.

      Bóng đêm tràn ngập, bóng dáng bị bóng tối che khuất, trong giây lát biến mất thấy. Chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc dồn dập, vang vọng trong ngõ hẻm.

      A Kết khóc.

      Nàng đáp ứng Triệu Trầm làm cho lo lắng.

      " thôi, chúng ta trở về ngủ bù." Ninh thị cười vỗ vỗ tay con dâu, hai người cùng về, vừa vừa khuyên nhủ nàng: "A Kết, con cần lo lắng, Thừa Viễn mười bốn tuổi tự mình xông pha ở bên ngoài, tại qua bên kia còn có di huynh con chăm lo, lại có Trần Bình từ theo bên cạnh chiếu cố sinh hoạt thường ngày, con chỉ cần lo lắng có thể đoạt giải nhất hay là được."

      A Kết lên tiếng đáp lại, quả có gì phải lo lắng, đơn giản là ngày ngày ở cùng chỗ, đột nhiên phân li khiến nàng cảm thấy nỡ mà thôi.

      muốn để cho mẹ chồng lo lắng cho mình, A Kết cố ý lựa ra vài chuyện mà hai ngày này Triệu Trầm đồng ý với nàng cho mẹ chồng nghe, "Chàng thảo nguyên bên kia nuôi thả thịt dê tốt nhất, đáp ứng mang đồ ăn về cho chúng ta…"

      Ninh thị làm bộ quan tâm: “Chúng ta? Là cho mình vợ chồng son các ngươi thêm đồ ăn ? Lời này cũng với nương."

      Mẹ chồng con dâu giọng cười, nỗi buồn ly biệt tản ít. Bởi vì Hinh Lan uyển cách cửa khá gần, A Kết đưa mẹ chồng đến cửa. Trước khi vào, Ninh thị cầm tay A Kết, bình tĩnh : "Thừa Viễn có ở nhà nên Thái phu nhân có lẽ thường xuyên giữ con lại dùng cơm ở bên kia, con hãy nghe lời nàng, cần lại đây cùng ta, nương so đo điều đó. Con theo nàng, nàng thấy con thuận mắt hơn, chờ con ở bên kia trở về, lại tới bên này bồi nương, cần giả vờ ngớ ngẩn, biết ?"

      Việc này Triệu Trầm cũng cùng A Kết qua, A Kết sớm chuẩn bị, "Con biết, nương yên tâm , con biết nên làm như thế nào."

      Chỉ là ngày ba bữa mà thôi, cùng lắm là nghe Thái phu nhân vài câu răn dạy, cũng có nhiều gian nan.

      Ninh thị gật gật đầu, để cho hai nha hoàn theo A Kết ra ngoài, cẩn thận thắp đèn lồng chiếu sáng đường , lúc này mới vào nhà. Đến lúc vào phòng, ngoài ý muốn lại phát Triệu Duẫn Đình ở trong chăn chờ nàng, vốn định cùng nàng ngủ lại. Ninh thị bất đắc dĩ leo lên giường, Triệu Duẫn Đình trong lòng phức tạp, ôm nàng : "Nàng kể chút chuyện của Thừa Viễn lúc ở bên kia cho ta , trước kia luôn vội vàng rời , cũng biết tới cùng là làm gì..."

      Mà trong vọng trúc hiên, còn bóng dáng cao lớn kia.

      A Kết nằm ở trong chăn, ôm gối đầu của Triệu Trầm, nửa đêm buồn ngủ nhưng cũng ngủ được, trong đầu, những chuyện từ lúc bắt đầu gặp Triệu Trầm cho tới về sau từng chút từng chút lên. Nhớ nhớ lại, bên ngoài vang lên động tĩnh của đám nha hoàn dậy sớm, A Kết nhìn phía ngoài cửa sổ, bao lâu sau trời dần dần sáng lên.

      Hôm nay là lần đầu tiên nàng Vinh Thọ đường thỉnh an mình.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 64-2

      Trong Vinh Thọ đường, Tần thị đến từ sớm, tiếp nhận công việc của đại nha hoàn, tự mình hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt chải đầu.

      Thái phu nhân nhìn nàng từ trong gương, để ý mà : "Sáng nay sao lại hiếu thuận như vậy?"

      Tần thị cẩn thận cắm trâm vàng vào búi tóc mẹ chồng sau đó giúp bà đeo đai buộc đầu, lúc này mới cười : "Hôm nay Thừa Viễn xuất phát, con nghĩ trưởng tôn có ở nhà, khẳng định nương nhất thời thích ứng được, nóng lòng chuẩn bị thay Thừa Viễn làm tròn đạo hiếu, giúp nương vui vẻ."

      Thái phu nhân giật giật khóe miệng, quét mắt vòng thấy đám nha hoàn đều xuống, nhìn chằm chằm Tần thị hỏi: "Ta nghe nha hoàn thời gian này Duẫn Đình đều nghỉ ở Tiền viện, các ngươi giận nhau rồi hả? ba tháng rồi? Ngươi chọc như thế nào mà để cho nam nhân đặt chân tới hậu viện trong thời gian dài như vậy?"

      Tần thị mặt trắng bệch, rơi lệ, gạt lệ tố khổ: "Nương, con chưa làm cái gì, là Hầu gia còn nhớ tới người nọ ạ. Trước kia Thừa Viễn ở nhà, dằn xuống đáy lòng, tại Thừa Viễn trở lại, ngày ngày đều có thể thấy, Hầu gia nhìn vật nhớ người, ký ức trỗi dậy, với ta về sau bước vào hậu viện. Nương, người giúp con khuyên nhủ , người chết rồi có thể sống lại, Hầu gia cứ mãi nhớ thương, đối với thân thể cũng tốt..."

      Nếu nhi tử nghe lời nàng, làm gì xảy ra chuyện mà xuẩn phụ (phụ nhân ngu ngốc) này mới vừa cầu nàng?

      Thái phu nhân chỉ tiếc rèn sắt thành thép bèn trừng mắt nhìn Tần thị cái, "Nếu ngươi tốt, Duẫn Đình cũng nhớ mãi người chết, chính mình bắt được tâm nam nhân cũng đừng trách mệnh tốt."

      Tần thị ngừng gạt lệ.

      "Đừng khóc, sáng sớm đến chỗ ta khóc, ý định tìm xui xẻo phải ?" Thái phu nhân tức giận cắt ngang nàng, suy nghĩ chút lại : "Ngươi cũng ngốc, chả nhẽ Duẫn Đình chỉ có Thừa Viễn là con trai sao? Thừa An thông tuệ hiểu chuyện, ngươi chăm sóc tốt cho Thừa An, Duẫn Đình thấy tự nhiên cao hứng."

      "Nhưng Thừa An căn bản nuôi bên cạnh con, cho dù nó có tốt Hầu gia cũng nghĩ là do công lao của con." Nghĩ đến nhi tử vừa đầy tháng bị ôm , nàng chỉ có thể mỗi tháng gặp hai lần, trừ bỏ mỗi tháng mùng và 15 có thể trò chuyện, bình thường chỉ có thể vội vàng hỏi han tại Vinh Thọ đường, nước mắt Tần thị lại dâng lên. Nếu phải chính Hầu gia nuôi dưỡng nhi tử thành đứa hiểu chuyện, đáng như vậy, nàng cũng khó có thể tưởng tượng nhiều năm như vậy sao bản thân có thể chịu đựng được.

      Thái phu nhân nhìn nàng khóc sướt mướt liền dịu giọng, "Thừa An ở bên cạnh ngươi, vậy sao ngươi nghĩ biện pháp để cho đến ở bên ngươi mấy ngày? Như vậy Thừa An có bị đau đầu nhức óc, Hầu gia biết, phải đến chỗ ngươi nhìn cái hả?" Nếu phải hai di nương nhát gan sớm bị nhi tử dọa bể mật, bọn nha hoàn càng thể nào đến gần , cả hầu phủ chỉ có Tần thị dựa vào đứa may ra có vài phần khả năng xoay người, nàng mới phí sức chỉ điểm cho nàng ta!

      Tần thị mờ mịt hạ tay, nhìn Thái phu nhân, vốn muốn hỏi tới cùng là biện pháp gì, chống lại ánh mắt bất mãn của Thái phu nhân, nàng đành ngượng ngùng ngậm miệng, tâm tư lại chuyển động. Để cho nhi tử đến Duy Phương viên ở? Trước kia ra có hai lần nhi tử sinh bệnh, mê man kêu nhớ nàng, Hầu gia liền sai người đưa đứa tới. Hai năm qua nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện, bị bệnh cũng tìm nàng, nhưng mà nếu nàng với nhi tử nỗi khổ của mình, nhi tử phối hợp với nàng chứ?

      Giống như vén mây mặt trời mọc, tâm Tần thị nháy mắt bừng sáng, cảm kích đỡ Thái phu nhân ra gian ngoài.

      Bọn tiểu bối chờ ở bên ngoài.

      Triệu Nghi ngồi ở bên người A Kết giọng hỏi thăm huynh trưởng lúc nào, đối diện là Triệu Thanh và Triệu Hàm thảo luận đoạn văn chương, Triệu Duẫn Đình sớm vào triều nên gặp ở đây. Thấy Thái phu nhân ra, A Kết vội vàng cùng Triệu Nghi đứng lên, cười, vấn an Thái phu nhân buổi sáng, Triệu Nghi nhiều hơn nàng chút, bởi vì nàng phải làm lễ mẹ cả với Tần thị.
      Thái phu nhân gật gật đầu, ngồi xuống giường thấp, nha hoàn bên người lần lượt đưa ấm lô, bưng nước trà tới. Thái phu nhân uống ngụm trà nóng, sau đó bưng ấm lô, quay sang nhìn A Kết hỏi, "Thừa Viễn bao lâu?"

      A Kết đứng dậy kể chuyện đưa Triệu Trầm .

      Thái phu nhân liền với Triệu Thanh, Triệu Hàm: "Các ngươi thấy . Tiền đồ của đại ca các ngươi phải dễ kiếm. Hai người các ngươi chỉ cần ở nhà đọc sách, gió thổi tới mưa rơi thấy, đại ca các ngươi lại khoác cả trời sao mà , hơn nửa đêm giữa trời gió lạnh, chỉ sợ đoạn đường này cũng phải như vậy, cho nên các ngươi muốn tốt cho bản thân mình nên sớm lập được công danh ra ngoài."

      Triệu Thanh đứng dậy, trịnh trọng trả lời: "Tổ mẫu răn dạy chí phải, tôn nhi nhất định khắc khổ đọc sách, phụ lòng phụ thân và tiên sinh giáo dục cùng tổ mẫu kỳ vọng cao."

      Triệu Hàm cũng như vậy.

      Mặc dù Triệu Thanh là con thứ nhưng lại hơn người tại dung mạo Tiêu di nương, sinh ra cũng chững chạc, tao nhã, hơn nữa lại là nha hoàn bên người nàng sinh, Thái phu nhân mặc dù tốt với như với Triệu Hàm, nhưng cũng chưa từng lạnh nhạt, mỉm cười hiền hậu để cho hai người ngồi xuống.

      Tần thị vui mừng nhìn nhi tử, nghĩ đến Thái phu nhân vừa chỉ điểm cho mình, nàng cũng muốn hồi báo Thái phu nhân, liền nhìn A Kết : “Con dâu, Thừa Viễn xa, tổ mẫu ngươi nhớ mong hết sức, ta nghĩ ngươi mấy tháng này ở bên viện này dùng cơm , tổ mẫu ngươi thấy ngươi giống như nhìn thấy Thừa Viễn, tự nhiên trong lòng cũng được trấn an. Nếu ngươi lo lắng nghĩa mẫu mình đơn mời nàng theo, chúng ta nhiều người càng thêm náo nhiệt phải ? lại, Dung phu nhân chiếu cố Thừa Viễn tốt như vậy, ta sớm muốn cảm tạ nàng rồi." Thuận tiện xem bộ dáng hồ ly mị hoặc ra sao!

      Tay Thái phu nhân bưng trà liền dừng chút, khẽ nhíu mày, cũng gì thêm, nhìn về phía cháu dâu, muốn nghe xem nàng đáp như thế nào.

      A Kết tươi cười dịu dàng, nhìn Thái phu nhân : "Có thể làm tổ mẫu an tâm, cháu dâu đương nhiên nguyện ý lưu lại phụng bồi tổ mẫu. Chỉ là nghĩa mẫu bên kia con dám tự tiện quyết định, còn phải về hỏi ý tứ nghĩa mẫu." xong xấu hổ cúi đầu, giọng giải thích: "Nghĩa mẫu cũng xuất thân thôn quê giống cháu dâu, con lúc trước vào phủ cũng dám đến đây, sợ mắc lỗi làm phiền tổ mẫu, về sau mới biết tổ mẫu là người hiền lành, dần dần sợ, nghĩa mẫu, nàng so với ta vẫn còn khẩn trương..."

      Thái phu nhân nhìn chằm chằm A Kết, thấy vẻ mặt nàng khi tới việc Ninh thị xuất thân ở nông thôn giống giả bộ, trong lòng hiểu , Ninh thị cùng trưởng tôn sợ A Kết lỡ miệng nên giấu giếm nàng.

      Bên kia tiểu nha hoàn bắt đầu dọn cơm, Thái phu nhân khoát tay với A Kết, cười : "Đừng nghe mẫu thân ngươi, tổ mẫu bên này có bọn đệ đệ và muội muội chăm lo, thiếu ngươi cũng sao. Nghĩa mẫu ngươi bên kia lẻ loi mình quả thực đáng thương, ngươi cứ qua đó cùng nàng dùng cơm thôi."

      Chuyện cười, trưởng tôn trước khi rời cố ý tìm nàng, thỉnh cầu nàng hỗ trợ chiếu cố thê tử , tại Thái phu nhân hi vọng cùng trưởng tôn quan hệ hữu hảo, làm sao có thể khó xử cháu dâu khi rời ? Đối với chuyện Ninh thị bên kia nàng chỉ đứng sau lưng ra chủ ý, Tần thị có thành công trưởng tôn cũng chỉ hận Tần thị ức hiếp nương , có chút quan hệ đến nàng.

      Thái phu nhân hạ quyết tâm, tại trưởng tôn chán ghét mà vứt bỏ cháu dâu trước, nàng tự tiện xuất thủ lần nữa, huống hồ cháu dâu trưởng này dạ dạ vâng vâng dễ bắt nạt, lại chọc tới nàng, trừ bỏ khinh thường xuất thân của nàng cùng toàn thân phóng khoáng, dùng lý do đắc tội trưởng bối cũng thể đối phó với nàng.

      Nghĩ như vậy, Thái phu nhân liếc Tần thị cái, cảnh cáo nàng đừng tự cho là mình thông minh nữa. Muốn nhìn bộ dáng Ninh thị tự mình nghĩ biện pháp , đừng đổ lên người bà. Đời này bà cũng muốn nhìn đến Ninh thị, gọi Ninh thị qua dùng cơm, bà sợ bản thân mình tức chết.

      Tần thị vì sao thái độ Thái phu nhân biến hóa lớn như vậy, may mà sáng nay nàng có diệu kế, bởi vậy quá mức thất vọng.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :