1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 60-1



      Khi Triệu Duẫn Đình chút thay đổi bước vào Vinh Thọ đường thái phu nhân định phái nha hoàn ra ngoài tìm người. Thấy rốt cuộc nhi tử tới, thái phu nhân vui, hỏi: "Cả phòng già trẻ đều chờ con lại đây ăn cơm, con lại bận rộn đâu vậy?"

      Mọi người đều nhìn về Triệu Duẫn Đình.

      Sắc mặt Triệu Duẫn Đình vội vàng, cúi đầu xin lỗi, : "Nhi tử ở trong phòng ngủ quên, thức dậy trễ, kính xin mẫu thân bớt giận."

      A Kết khỏi cúi đầu, khóe môi hơi vểnh. Cha chồng giỏi dối, Triệu Trầm có thể gạt người như vậy, chắc là học theo cha chồng nhỉ?

      Thái phu nhân nhìn lướt qua chỗ của trưởng tôn, phát ra tiếng hừ lạnh.

      Ngủ gật? ngủ gật, chẳng lẽ tùy tùng bên người đều chết hết sao, đến lúc cũng biết nhắc nhở hầu gia? Khẳng định là lấy lòng Ninh thị bên kia. Tối nay là đêm giao thừa, với coi trọng của nhi tử đối với Ninh thị, làm sao có thể trấn an ả ta chứ?

      Nhiều người nhìn như vậy, lại là ngày đại hỉ, thái phu nhân muốn làm lớn chuyện, khoát tay cái : "Được rồi, nhanh ngồi xuống , nương của Thừa An, nhanh chóng sai bảo phòng bếp dâng cơm."

      đến Tần thị nhưng lại hàm ý muốn nhắc Triệu Doãn Đình đặt tên tự cho Triệu Hàm, ba nhi tử Triệu gia đều được đặt tên tự năm 10 tuổi.

      Tử Oánh bên người Tần thị ra ngoài truyền lệnh, Tần thị nâng đôi mắt đẹp tình nhìn về phía trượng phu ngồi đối diện, qua lúc được nhìn lại, nàng có chút thất vọng, những nghĩ đến đêm nay Triệu Doãn Đình chắc chắn đến chỗ nàng, chút thất vọng cũng rất nhanh bị nàng ném ra sau đầu. bàn quá mức im lặng, Tần thị muốn dấy lên khí để lấy lòng trượng phu và mẹ chồng, ánh mắt liền rơi đến người A Kết, cười : "Năm nay phu thê Thừa Viễn trở về, cơm tất niên cũng náo nhiệt hơn ít, chờ sang năm tức phụ Thừa Viễn sinh tiểu tử mập mạp, hầu phủ chúng ta lại càng ngày càng náo nhiệt ."

      Nàng là lời cát tường, hơn nữa A Kết cũng giống như Triệu Trầm, có thể mắt điếc tai ngơ khi Tần thị gì đó, đành đơn giản cúi đầu vờ xấu hổ.

      Số người trong Triệu gia cũng tính là nhiều, chỉ có 2 cháu dòng chính, thái phu nhân đối với chắt trai đồng lứa vẫn xem trọng, trong lòng tính tính, hỏi A Kết: "Ngươi cùng Thừa Viễn thành thân cũng hai tháng, vẫn chưa có động tĩnh sao?"

      Triệu Trầm vừa muốn mở miệng, Triệu Duẫn Đình lại ho khan cái, thấp giọng : "Mẫu thân, những lời này người với cháu dâu sau, mấy đứa như Thừa Văn cũng còn , lại Thừa Viễn thành thân cũng chưa lâu, việc có con cũng cần phải gấp gáp."windchimeddlqd Thê tử cũng mang thể chất khó mang thai, lúc trước hai người thành thân đến năm thứ hai mới có trưởng tử, sau đó vài năm cũng mang thai lần nào nữa, tách ra mười năm này hai người ở chung ít mà xa cách nhiều, có con cũng bình thường, nhưng, tại hai người lại ở cùng chỗ, biết thê tử có thể mang thai lần nữa hay ?

      Đứa của và nàng, đương nhiên càng nhiều càng càng tốt.

      Thái phu nhân tự biết mình lỡ lời, trừng mắt nhìn Tần thị, nếu phải là Tần thị nhiều, nàng cũng bị nhi tử quở trách.

      Tần thị ủy khuất hạ mắt, hạ quyết tâm bao giờ chuyện . Gần đây thái phu nhân đối với nàng rất oán hận, Tần thị biết đây là do nàng có quốc công phủ ủng hộ, thái phu nhân muốn ra vẻ mẹ chồng với mình, nàng lời nào tốt lắm, miễn cho cái gì đều là sai.

      Đồ ăn bưng lên, đám người ở đây thay nhau yên lặng dùng cơm trong tiếng pháo vang vọng.

      A Kết ăn rồi, vờ gắp vài đũa giả tượng trưng, phần lớn thời gian là nhìn sủi cảo trong bát xuất thần, nhớ đến cha mẹ cùng đệ đệ và muội muội ở phương xa. Triệu Trầm nhìn ra thê tử nhớ nhà, tuy rằng đau lòng nhưng lại thể nề hà, khoảng cách quá xa, mùng hai tết dù thê tử muốn về nhà mẹ đẻ cũng thể về.

      Nhận thấy được lo lắng nên nhìn mình chăm chú, A Kết cười cười với Triệu Trầm. Tức cảnh sinh tình là thể tránh được, cũng có quá thương tâm, đối với nàng tốt như vậy, nàng may mắn .

      ~

      Ăn xong, đoàn người di chuyển tới đình trong hoa viên ngắm pháo hoa.

      Theo lý thuyết bé trai đều thích vào giúp vui, đốt pháo ném pháo hoa, Đông chạy Tây lủi, nhưng ở Triệu gia có tiểu thiếu gia tinh nghịch. Triệu Trầm thành thân, tự nhiên làm những chuyện này, Triệu Thanh tuổi tác có thể chơi nhưng lại chơi, năm rồi có cùng Triệu Hàm và Triệu Nghi chơi trong chốc lát, năm nay Tần thị lo Triệu Trầm giở trò xấu giữ kỹ Triệu Hàm ở bên người, cho Triệu Hàm chạm vào những thứ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, Triệu Nghi lại theo bên người A Kết, tẩu trò chuyện náo nhiệt, Triệu Thanh mừng rỡ tiêu dao, cùng Triệu Trầm chuyện với Triệu Duẫn Đình.

      Các nam nhân ở bãi ghế phía ngoài đình, các nữ quyến đều ngồi tại trong đình.

      Ngoại trừ Triệu Hàm.

      mình ngồi ở tấm lót mềm chỗ góc đình, ra ngoài tìm huynh trưởng, cũng ngoan ngoãn đợi bên cạnh Tần thị, mà là đưa lưng dựa vào đình, ngửa đầu ngóng nhìn bầu trời đêm, ngẫu nhiên có khói lửa bay lên trời, chiếu sáng đơn trong mắt thiếu niên.

      Đại ca thích , Triệu Hàm có thể hiểu được, mẫu thân và ông ngoại làm nhiều chuyện có lỗi với đại ca như vậy, sao có thể cầu mong đại ca hề có khúc mắc đối với chứ?d/d.l.qd Nhưng có biện pháp nào, Tần thị là mẫu thân của , bà dù tốt cũng là mẫu thân của , là người mẫu thân khi sinh bệnh ôm khóc, mớm thuốc cho , khẽ hát cho nghe.
      chỉ mong mình nhanh lên lớn lên, thi được công danh tranh thủ ra ngoài, sau đó mang mẫu thân cùng nhậm chức, đưa hầu phủ này lại cho phụ thân cùng đại ca trở thành người nhà. vốn chính là kẻ dư thừa, nên xuất tại Triệu gia.

      Cách xa, bàn đá, thái phu nhân lại hỏi tới chuyện con cái với A Kết, bởi vì các nam nhân đứng ở bên ngoài, nàng chuyện cũng khách khí: "Tức phụ Thừa Viễn, ta biết các ngươi ở nông thôn nam nhân ít cưới vợ bé, nhưng ngươi gả đến hầu phủ, nên nhập gia tùy tục. Nhìn xem toàn bộ kinh thành, phàm là người có chút thân phận, có mấy ai cưới vợ bé, ngay cả cha chồng của ngươi, cũng phải có 2 di nương sao? Ta cho ngươi biết, ngươi cho Thừa Viễn cưới vợ bé, người ngoài mới có thể khen ngươi biết khoan dung, mới có dáng vẻ chủ mẫu, vạn nhất đường con cái của ngươi có vấn đề, Thừa Viễn cũng đến mức có người nối dõi."

      A Kết cúi đầu, cung kính : "Tổ mẫu đúng, ban đầu là con hiểu chuyện, tướng công tốt, mới cam đoan với con như vậy. Sau đó con cũng cảm thấy ổn, đặc biệt là lần trước lúc tổ mẫu đưa Mộc Cẩn đến, tất cả đều là vì tốt cho con, kết quả ngược lại lại phụ lòng tổ mẫu. Mấy ngày nay con luôn khuyên nhủ tướng công, chỉ là tướng công chịu nghe lời con, nhiều lần còn nổi giận, con cũng dám nhiều. Tổ mẫu yên tâm, sau này con tìm được cơ hội lại chuyện với tướng công, cho tướng công thêm vài người, nhanh chóng vì Triệu gia khai chi tán diệp."

      Lời dễ nghe ai biết chứ? cần Triệu Trầm nhắc nhở nàng vờ đỏ mặt, nàng cũng biết nên làm như thế nào.

      Thái phu nhân có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi muốn như vậy?"

      A Kết gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn bà cái, giọng : " khiến tổ mẫu lo lắng."

      Thái phu nhân lên tiếng.

      Tần thị chớp chớp mắt, cười : "Ngươi nghĩ như vậy là được rồi, lại nam nhân a, đều là có mới nới cũ, đừng nhìn lúc này Thừa Viễn đối với ngươi tốt cỡ nào, thời gian dài rồi cũng nhớ thương người bên ngoài, thay vì chờ giấu ngươi ăn vụng, ngươi chủ động chuẩn bị cho , còn nhớ lòng tốt của ngươi. A Kết, ta biết Thừa Viễn đối với ta có nhiều oán hận, nhưng nhiều năm như vậy, ta đến cùng vẫn là mẹ cả của có phải ? nhận tình của ta, ta liền cùng ngươi vài lời trong lòng, hai người các ngươi sống tốt , ta cũng cao hứng."

      A Kết lên tiếng, thái phu nhân là tổ mẫu của Triệu Trầm, có lệ chút có gì, Tần thị, giả mù sa mưa nghĩ nàng là kẻ ngốc sao?

      Tần thị tự mất mặt, cũng hề muốn hạ thân phận nhiều lời với thôn , chờ mong nhìn về phía ngoài đình.

      Đứng nơi đó là trượng phu của nàng.

      10 năm qua, nam nhân tuổi gần bốn mươi lại có phong thái chỉ tăng giảm, khói lửa nở rộ chiếu sáng lên sườn mặt lạnh lùng của , biết gì với hai nhi tử, bỗng cười chút, tuấn mỹ hơn người, làm cho lòng nàng càng chìm sâu vào tình cảm với .

      Tần thị bắt đầu hy vọng mọi người nhanh chóng tan cuộc.

      Vì đêm nay, nàng tỉ mỉ chuẩn bị bộ trung y, nước ấm để tắm rửa cũng chuẩn bị tốt từ lâu.d.d.l.q.d Trước đây nàng xấu hổ khi làm những chuyện này, nhưng Triệu Duẫn Đình là lâu lắm cũng đến, nàng phải khiến nhớ nàng mới tốt, nàng cũng tin là người đại nam nhân khoẻ mạnh thích loại chuyện này.

      Cùng với thời gian dần trôi, náo nhiệt đường cũng dần vơi bớt.

      Tiếng gõ mõ báo canh hai vang lên Triệu Trầm vào đình, với thái phu nhân: "Tổ mẫu, thân thể ta có chút thoải mái, muốn về trước. Đêm khuya trời lạnh, tổ mẫu cũng về sớm chút , đừng để bị lạnh."

      Lời này dễ nghe, dù cho biết trưởng tôn hơn phân nửa là đau lòng tức phụ ở bên cạnh với nàng, trong lòng thái phu nhân vẫn rất hưởng thụ, khoát tay với A Kết : "Ừ, ta ngồi hồi nữa cũng liền . Tức phụ Thừa Viễn, ngươi mau đỡ Thừa Viễn trở về , ban đêm chăm sóc tốt ."

      A Kết liền nghe lời đứng lên, phu thê cùng chào tạm biệt thái phu nhân, sóng vai rời .

      Tần thị kìm lòng đậu, mặt lộ vẻ vui mừng, giơ tay che giấu khóe miệng tươi cười, sau đó mới với thái phu nhân: "Nương, nếu bây giờ chúng con liền đưa người trở về?"

      Sao Thái phu nhân có thể biết tâm tư Tần thị chứ?

      Nếu bàn về phản cảm, 2 con dâu đều được lòng bà, nhưng ít nhất Tần thị cũng coi như nghe lời, bà vui vẻ giúp nàng ta chút cho Ninh thị ngột ngạt, tránh việc Ninh thị càng ngày càng bừa bãi.

      Vì thế thái phu nhân gật gật đầu, với Triệu Doãn Đình vừa dẫn Triệu Thanh vào trong đình: " còn sớm, để bọn về trước , phu thê các ngươi đưa ta về Vinh Thọ đường." Nàng cho Tần thị cơ hội, nếu như vậy rồi mà Tần thị vẫn thể kéo nhi tử đến trong phòng nàng, vậy cũng chỉ có thể trách nàng quá ngu xuẩn rồi.

      Tần thị nhìn trượng phu, đỡ thái phu nhân đứng lên.

      Triệu Duẫn Đình gọi Triệu Hàm đến bên người, hỏi hai câu, sau đó liền để hai huynh đệ trước .

      đứng bên trái thái phu nhân, cùng Tần thị đưa thái phu nhân trở về.
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 60-2

      Sau khi ra khỏi Vinh Thọ đường, Tần thị đuổi nha hoàn theo về trước, bản thân bước nhanh theo phía sau Triệu Duẫn Đình, ôn nhu chuyện cùng : "Hầu gia, đêm giao thừa năm nay nhà chúng ta đoàn tụ, lão nhân gia(bà cụ) là cao hứng đấy."

      Triệu Duẫn Đình lên tiếng, bóng dáng cao lớn trong ánh đèn mờ ảo có vẻ lạnh lùng vô tình.

      Trong lòng Tần thị mệt mỏi, biết nam nhân thích nàng chuyện, nàng đành ủy khuất ngậm miệng, chẳng qua là khi nàng phát Triệu Doãn Đình bước về phía Duy Phương viên mà là thẳng đến tiền viện trong phút chốc lòng nàng chìm xuống, đứng ngẩn ra, lát sau mới rốt cuộc bất chấp có thích hay , chạy nhanh vài bước đến trước Triệu Duẫn Đình, bối rối hỏi : "Hầu gia muốn tiền viện lấy gì sao? trễ thế này, vẫn nên để bọn nha hoàn chuyến , hầu gia cứ cùng thiếp về Duy Phương viên rửa mặt trước nhé?"

      Rốt cuộc Triệu Duẫn Đình cũng nhìn về phía nàng.

      ràng Tần thị tỉ mỉ trang điểm qua, trong phủ tất cả những ngọn đèn đều được thắp sáng rực rỡ, xa xa đột nhiên lại có những đám lửa nở rộ, tất cả đều đẹp đến mức thể bỏ qua.windchimelqd Giờ này khắc này, nàng vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn , giống như nàng bị vây khốn ở bờ vực thẳm, cùng nàng giống như nàng có thể được cứu trợ, và nàng mỗi người ngả, nàng rớt xuống.

      Ánh mắt như vậy, Triệu Duẫn Đình bỗng nhiên nghĩ tới chính mình.

      Ánh mắt lúc nhìn thê tử có phải cũng như vậy hay ? Nhưng ở trong mắt thê tử, cố chấp của có phải cũng buồn cười hay ?

      có thể tùy tiện giẫm lên tình cảm của Tần thị thê tử cũng có thể như vậy đối với .

      chẳng thèm nhìn đến Tần thị thê tử đối với chịu dụng tâm.

      Có lẽ về mặt tình cảm, cùng Tần thị đáng thương...

      , giống nhau, Tần thị ngu dốt, nàng ta chỉ nhìn vào dung mạo của , lại khát vọng toàn bộ con người thê tử, Tần thị căn bản xứng để so sánh với .

      Trong mắt Triệu Doãn Đình mờ mịt chỉ chợt loé lên rồi biến mất, ánh mắt chuyển đến những phòng ốc trước mặt, "Trở về , ta về tiền viện ngủ lại, chỉ đêm nay, về sau ta cũng đến phòng bất kỳ ai trong các ngươi nữa. Tần thị, ta biết trong lòng ngươi cam tâm, nhưng đây là chính ngươi tự tạo ra, từ nay về sau, ngươi là thê tử danh nghĩa của ta, là mẫu thân Thừa An, là hầu phu nhân Duyên Bình Hầu, ngoại trừ những thứ này, ta cho ngươi thêm điều gì."

      Tiếng lạnh nhạt, tuyệt tình, so với gió lạnh ban đêm của những mùa đông khắc nghiệt còn lạnh người hơn, Tần thị chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nhịn được run rẩy.

      "Hầu gia đợi !"

      Tần thị bổ nhào vào người Triệu Duẫn Đình, bị Triệu Doãn Đình hất ra, nàng lại ôm lấy chân , dùng sức ôm mặt, nước mắt rơi như mưa: "Vì sao lại làm như vậy với thiếp? Đúng, năm đó là thiếp bắt buộc chàng, nhưng chúng ta cũng có 10 năm phu thê, nay quốc công phủ cũng lụn bại, vì sao thể tha thứ thiếp chứ? nể mặt Hàm nhi, hầu gia cho thiếp thêm cơ hội có được hay ? Hầu gia, thiếp van xin chàng, thiếp cầu gì cả, đại gia thích thiếp, thiếp bao giờ trước mặt , thiếp tôn trọng , chỉ cầu hầu gia đừng để ý tới thiếp, thiếp mới 26 tuổi, sao hầu gia có thể để thiếp sống như quả phụ chứ?"

      Nàng ta muốn thương lượng, Triệu Duẫn Đình hất văng nàng ta ra, cúi đầu, nhìn nữ nhân tóc tai bù xù hỏi lại: "Vì sao ngươi thể? Lúc Lan Dung còn hơn ngươi ba tuổi, nàng mình ở dưới lòng đất nhiều năm như vậy, ngươi sao có thể mạnh hơn nàng chứ? Dựa vào cái gì ngươi thể mình sống qua ngày? Tần thị, ta với ngươi lần cuối cùng, thành thành làm Hầu phu nhân của ngươi, ta bảo vệ Thừa An bình yên vô , nếu ngươi làm ra bất cứ chuyện gì, đừng đừng trách ta đến Thừa An cũng nhận!"

      xong nhấc chân, muốn tránh thoát khỏi Tần thị, Tần thị cứ sống chết ôm buông, Triệu Duẫn Đình bao giờ khách khí, sử dụng toàn lực hất ra, cũng quay đầu lại, bước .

      Tần thị co ro trốn đến dưới gốc cây, bụm mặt khóc lên.

      ra trong lòng vẫn nhớ kỹ nữ nhân kia, nữ nhân chết 10 năm kia.

      Nhưng, cùng nàng sinh con trai, cũng thu đứa nha hoàn bên người nàng làm di nương, vì sao tại đột nhiên muốn chạm vào nàng ?

      Là bởi vì nhi tử của nữ nhân kia trở lại sao?

      Hay là...

      Nước mắt Tần thị bỗng nhiên dừng lại, nàng đưa tay xoa xoa đến chóp mũi, là hương từ cao(kem) mẫu đơn nàng quen dùng để dưỡng thủ tay. Nhưng mới vừa rồi, khi nàng ôm Triệu Duẫn Đình ràng ngửi được mùi hoa lan như có như , Triệu Duẫn Đình cũng thích quần áo xông hương, người lại có hương hoa Lan, chỉ có thể chứng minh hôm nay đến chỗ có loại hương này, hoặc là, chạm vào nữ nhân dùng hương hoa lan...

      Tần thị chậm rãi ngồi dậy, nàng nghĩ tới tiệc tối, khi Triệu Doãn Đình khoan thai đến chậm, ngày long trọng như vậy, những năm qua Triệu Duẫn Đình chưa từng đến trễ.

      Dung phu nhân?

      Tần thị oán hận nắm chặt tay.

      ~

      Trở lại chính viện, Triệu Duẫn Đình thay quần áo khác mới vào mật đạo.

      Hinh Lan uyển cách đây cũng xa, nhanh chóng tới tận cùng, chỉ cần chuyển chút cửa hình tròn đem tay có thể vào gian phòng của nàng.

      Nhưng Triệu Duẫn Đình lập tức vào ngay, thổi tắt đèn lồng trong tay, đặt ở bên, sau đó dựa vào cửa, ở trong bóng tối ngẩn người.

      có chút dám thấy nàng, lúc chạng vạng, phát điên với nàng, sợ nàng tức giận.

      Kỳ càng hy vọng nàng có thể tức giận, bất kỳ loại cảm xúc nào cũng được, so với kiểu nhìn như ôn nhu kì thực xa cách thong dong bình tĩnh vẫn tốt hơn.

      Nếu, nếu đứng ở chỗ này đêm, nàng có thể có thể ngủ ngon chứ?

      Ý nghĩ vừa xuất , Triệu Duẫn Đình lắc đầu cười khổ, choáng váng mới có thể dùng biện pháp như thế thử nàng, nhỡ nàng ngủ được phải làm thế nào?

      Có lẽ, thê tử chỉ là tin , chờ bỏ Tần thị, nàng liền có thể an tâm phải ?

      Trong lòng lại dâng lên hi vọng, Triệu Duẫn Đình chuyển động tay nắm, vào.

      Trong phòng tối đen.
      Triệu Duẫn Đình nghĩ nhiều, lúc nàng rất mệt mỏi, ngủ trước cũng bình thường. Sờ soạng cởi quần áo, Triệu Duẫn Đình đặt quần áo đặt tại mép kháng, lên giường lò, mò chăn nàng.

      "Hầu gia?" thanh cảnh giác, còn mang theo mệt mỏi khi vừa tỉnh ngủ.

      Triệu Duẫn Đình đột nhiên muốn trêu chọc nàng chút, gì, chỉ đè lên, nàng trốn sang bên, nhưng rất nhanh lại thuận theo.d.d.l.q.d Triệu Duẫn Đình cảm thấy buồn cười, hôn mặt nàng, thấp giọng hỏi: " sợ ta là người xấu sao?" Trong lòng lại vì nàng có thể nhận ra mình mà vui vẻ.

      Ninh thị nghĩ trả lời vấn đề này với , có chút hoang mang hỏi: "Lúc nào rồi?"

      "Mới canh hai, Thừa Viễn lấy cớ thân thể khoẻ, liền giải tán ... Lan Dung, tay ta lạnh ?" Triệu Doãn Đình thử thăm dò đưa tay thò vào trung y của nàng, vừa gặp phải, nàng liền co quắp chút. Triệu Duẫn Đình vội thu tay, nghiêng người ôm nàng, lát sau, thấp giọng xin lỗi: "Lúc chạng vạng ta có chút nóng nảy, làm đau nàng chứ?"

      Ninh thị ở trong lòng lắc lắc đầu. hất đỗ giá nến, ném nàng lên kháng nàng quả cho rằng muốn đánh nàng, kết quả chỉ thô bạo xé xiêm y nàng, động tác tuy rằng vội vàng nhưng cũng có thể nhìn ra cố ý áp chế rồi.

      Triệu Duẫn Đình nhàng thở ra, hôn lên mái tóc dài của nàng, : "May mắn có, nếu tại chúng ta chỉ có thể đến việc ngủ ." Đưa tay đặt ở bụng, cảm thấy độ ấm thích hợp, đưa tay cởi bỏ xiêm y của nàng. Có vài thứ là bản năng, nàng thèm chú ý đến , nhưng vào thời điểm đó cũng có phản ứng chân nhất, tại Triệu Duẫn Đình thích nhất cùng thê tử thân thiết, ở cùng chỗ, cảm thụ thân thể nàng biến hóa, luôn có thể làm cho an tâm.

      Thân thể của nàng quá quen thuộc, rất nhanh khiến hoa lan ban đêm nở rộ, nghe nàng phát ra thanh kiều mỵ như vậy, tâm treo cao của Triệu Duẫn Đình mới có thể hạ xuống. người nàng, phía sau, bên, liên tục ngừng, chờ nghe nàng cầu xin , cũng chỉ những lúc thế này, nàng mới có thể cầu xin .

      Ninh thị biết tâm tư của nam nhân, thể chịu đựng được nàng cũng có cố gắng chống cự.

      Triệu Duẫn Đình cảm thấy mỹ mãn, ôn nhu giúp nàng lau người, sau đó ôm thê tử thở gấp vào trong ngực chuyện: "Đêm nay mẫu thân hỏi con dâu có động tĩnh hay ..."

      "Bọn nó mới thành thân tới ba tháng." Ninh thị nhíu mày, thanh lạnh xuống.

      Triệu Duẫn Đình im lặng cười, thê tử đối người con dâu này quá thương , "Ừ, ta cũng như vậy với nương. Nhưng thời gian trôi qua mau, chỉ chớp mắt chúng ta đều sắp làm tổ phụ, tổ mẫu, ta còn nhớ khi Thừa Viễn vừa sinh ra, ta dám ôm , sau tháng mới dám chạm vào, nàng cũng dạy ta, ta đều là vụng trộm nhìn nàng ôm như thế nào, tự mình học được ."

      Ninh thị cười cười: "Chờ chàng có cháu trai, chỉ cần Thừa Viễn nguyện ý, mỗi ngày chàng ôm cũng ai ngăn cản chàng."

      Triệu Duẫn Đình trầm mặc lát, xê dịch xuống, với nàng: "Lan Dung, ta muốn nàng lại sinh cho ta đứa, con trai con đều tốt. Với bên ngoài là ta nhận nuôi nghĩa tử, chúng ta tình hình thực tế với đứa , tin tưởng đứa có thể hiểu được khổ tâm của cha mẹ. Nếu là nhi tử, ta tự mình dạy , đem giáo dục tốt như Thừa Viễn, nếu là nữ nhi, dù cho tương lai chúng ta rời , có Thừa Viễn làm chỗ dựa cho nàng, nàng cuộc sống an nhạc. Lan Dung, nàng nghĩ sao?"

      "Thiếp có thể danh phận theo chàng, nhưng nếu thiếp thể cho hài tử thân phận đường đường chính chính, thiếp thà sinh." Ninh thị rời khỏi tay nam nhân, chuyển , "Chàng phải chúng, hiểu được chúng sau khi lớn lên có thể cảm thấy ủy khuất hay . Hầu gia, nếu chàng muốn sinh đích tử, có thể tìm Tần thị, muốn sinh thứ tử, có thể tìm 2 di nương, muốn sinh ngoại thất tử(kiểu con ngoài giá thú ấy), ở bên ngoài chuẩn bị căn nhà là được, thiếp gì."

      "Nàng để ta tìm nữ nhân khác?" Triệu Duẫn Đình thể tin, ngực giống như bị kim đâm. biết ý nghĩ của kỳ lạ, sai, nàng có thể trách lỡ, làm gì phải như thế chứ? Chẳng lẽ nàng cho rằng những gì cam đoan đều là giả sao?

      "Thiếp chỉ là muốn làm chậm trễ việc hầu gia sinh con." Ninh thị nhắm mắt lại đáp.

      Tiếng nàng khiến người ta nghe ra vui giận, Triệu Duẫn Đình lại biết nàng vui, nghĩ tới việc do sai, cẩn thận đến gần nàng, ôm lấy nàng, : "Nàng đừng nóng giận, là ta lỡ. Lan Dung, nàng có biết ta chỉ muốn cùng nàng sinh con, nàng, nàng nghĩ nếu như nàng thực phải làm thế nào sao?"

      " có, ta uống canh tránh thai." Ninh thị bình tĩnh , việc này cũng cần phải gạt , nàng thẹn với lương tâm.

      Canh tránh thai...

      Triệu Duẫn Đình như rơi vào hầm băng, cánh tay ôm nàng như là trào phúng, cứng đờ buông ra, lầm bầm hỏi nàng: "Nhiều năm như vậy, nàng, vẫn luôn uống nó sao?"

      Ninh thị cam chịu.

      "Vì sao nàng sớm cho ta biết?"

      Khóe mắt như có cái gì lăn ra, tâm Triệu Duẫn Đình lụi tàn như tro.

      biết thê tử đúng, nàng có lý do của nàng, nhưng là vừa nghĩ đến mỗi lần sau khi rời nàng đều uống canh, mà còn nghĩ có thể cùng nàng thân mật mà thỏa mãn, thậm chí ảo tưởng có thể có thêm đứa con nữa, cảm thấy chính mình là nực cười, thê thảm tới cực điểm.

      "Nàng chưa từng hỏi qua ta." Phía sau có động tĩnh, Ninh thị mở to mắt, thanh có bất kỳ phập phồng.

      Triệu Duẫn Đình ngớ ra.

      Đúng, từ trước đến nay hỏi qua nàng, bởi vì trước giờ đều nghĩ tới nàng đối với ác, mà đối với còn mình ác hơn.

      Dược cũng có phần độc, thương tâm, thể xác và tinh thần nàng đều bị thương phải ?

      còn nhớ nàng dáng vẻ ôn nhu dỗ nhi tử giống y đúc, nàng lại thích trượng phu là , là thích hài tử.

      So với việc nàng tự mình cắt đứt việc có thể sinh con, chút khổ sở của có tính là gì chứ?

      lần nữa Triệu Duẫn Đình ôm nàng, chôn vào trong lòng nàng nhận sai: "Lan Dung, là ta có lỗi với nàng, sau khi ở cùng ta nàng chưag từng trải qua ngày lành nào cả.ddlqd Canh kia có khó uống hay ? Đừng uống nữa, về sau đều đừng uống nữa, nàng chờ, tương lai ta có thể cho đứa danh phận, từ giờ đến lúc đó ta chạm vào nàng, ta chạmvào nàng..."

      khốn kiếp, vẫn luôn là tên khốn kiếp, tự cho rằng mình đối xử tốt với nàng, ra luôn luôn làm tổn thương nàng.

      Nước mắt nam nhân làm ướt trung y, dán ở người có chút lạnh, Ninh thị thở dài, ôm lấy đầu , nhàng : "Chàng cần phải làm như vậy, thiếp có Thừa Viễn thỏa mãn, cũng trách gì chàng, chàng cũng phải cố ý. Hầu gia, chàng cần làm gì nữa, chúng ta đều sắp được làm tổ phụ tổ mẫu, sinh thêm làm gì? Cứ như vậy , đợi Thừa Viễn sinh trai , chúng ta dỗ tôn tử tôn nữ là được."

      Triệu Duẫn Đình cũng luống cuống lâu lắm, từ trong ấm áp khoan dung, từ trong ngực nàng ngẩng đầu, ngược lại ấn thê tử vào trong ngực .

      cần nàng phải làm theo , muốn nàng chân chính sống vui vẻ, tôn tử tôn nữ muốn, trai cũng muốn.

      "Lan Dung, ta để cho nàng đợi quá lâu."
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 61-1

      Ở bên kia, sau khi Triệu Trầm dẫn thê tử rời , cũng trở về phòng nay, mà đến phía sau Vọng Trúc hiên.

      Nơi đó có mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt.

      Lúc này gió đêm hơi lớn , A Kết Triệu Trầm kéo nàng tới nơi này làm gì, giọng khuyên nhủ: "Quá lạnh, chúng ta trở về ."

      Triệu Trầm đương nhiên để cho thê tử bị nhiễm gió lạnh, ôm lấy nàng vào trong rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước căn phòng làm từ trúc. Hai vợ chồng dắt tay vào, Triệu Trầm treo đèn lồng trong tay đèn lồng lên giá, gió từ cửa sổ thổi tới, đèn lồng lung lay, có chút cảm giác lạ.

      Đệm chăn giường trúc mỗi ngày đều có nha hoàn quét tước để phòng khi chủ tử lại đây, bởi vậy Triệu Trầm trực tiếp ngồi lên, ôm thê tử tò mò đánh giá trang hoàng trong phòng đến đùi.

      thay nàng cởi giày, A Kết nhịn được nghi ngờ : "Đêm nay nghỉ ở đây sao?"

      " phải, chỉ ở chỗ này ngồi lát, trò chuyện." Triệu Trầm dùng chăn bông gói nàng kỹ, sau đó hé mở cửa sổ, hai người cùng nhau nhìn ra phía ngoài.

      Trong rừng đen như mực, cái gì cũng có, ngược lại chỉ thấy gió lớn tập kích.

      Triệu Trầm lập tức hạ cửa sổ để xuống, ôm nàng hỏi: "Ở trong đình thái phu nhân gì với nàng?"

      A Kết lắc đầu, dựa vào vai : "Còn có thể cái gì, chính là khuyên thiếp cho chàng thêm người, thiếp đều đồng ý, lúc nào có điều kiện khuyên chàng." Tiếng nhàng, ràng trêu ghẹo.

      Triệu Trầm thơm nàng cái, cắn lỗ tai của nàng: " mình nàng quá đủ, sao lại có tâm tư nghĩ thêm người khác?"

      Lỗ tai A Kết ngứa, lòng cũng ngứa, quay đầu trốn , trong lòng ngọt ngào. Nàng thích người này bám mình, cũng thích nghe những lời xấu hổ nhưng cũng khiến người ta khống chế được, cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi Triệu Trầm bắt đầu động thủ động cước A Kết đè lại tay , giọng khuyên nhủ: "Về trong phòng lại , người tới làm thế nào?"

      Triệu Trầm cười nàng nghĩ quá nhiều, "Tối lửa tắt đèn , bên này làm sao có thể có người chứ?" xong vén vạt áo nàng lên lần vào đai lưng, khàn giọng : "A Kết, ta muốn dạy nàng ngồi trung bình tấn, giờ liền dạy nàng, nàng phải học tốt."

      A Kết giữ tay muốn học, giọng cầu xin , cuối cùng người vẫn bị chuyển , mặt hướng cửa sổ, bị đỡ eo, ngồi xổm trước người , là ngồi trung bình tấn, nếu quần nàng còn ở đó. Hai tay chống cửa sổ, đùi A Kết đau xót, quay đầu cầu xin : "Đừng như vậy được , thiếp ..." chưa xong, lập tức bị đè xuống, tim A Kết suýt nữa nhảy ra khỏi ngực, cánh tay rời cửa sổ, thân mình ngã vào người , thể động đậy.

      Triệu Trầm hôn cổ nàng, chờ nàng trở lại bình thường, chậm rãi đỡ lấy người, kiên nhẫn khích lệ : "A Kết đứng dậy thử xem..."

      Làm sao A Kết đứng dậy, nếu phải phía trước có vách tường cản chân, nàng đều muốn vươn thẳng chân, chỉ là tư thế như vậy, nàng đẩy ra cũng cách nào ôm , ngồi ở người , như là đồ chơi làm bằng đường cắm ở giá gỗ.
      "Thả thiếp xuống." A Kết hận đến mức nện chân của .

      Nàng gõ chân chỉ có thể mang đến chấn động nhè , Triệu Trầm thầm hưởng thụ, hai tay lại duỗi trụ vững bản thân. A Kết vốn dựa vào , Triệu Trầm vừa nàng vội vã ôm lấy chân . Cầu xin được, biết nam nhân muốn chê cười nàng, A Kết bắt đầu gối , đỡ chân định đứng lên. đùi có sức lực, nhưng cứ ngồi như vậy thực khó chịu, A Kết cắn môi để cho mình phát ra thanh, từng chút đứng lên.

      Nàng vừa muốn rời , Triệu Trầm lại tại lúc hai người sắp chia lìa ôm lấy nàng, "A Kết, thân thể nàng quá yếu , ta còn muốn dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng chân nàng chỉ có chút lực, làm sao có thể cưỡi ngựa?"

      "Cưỡi ngựa" hai chữ được đặc biệt ràng.

      A Kết che miệng, căn bản ra lời, kỵ(cưỡi) cái gì mã(ngựa) chứ, bị nhân kỵ(cái này chắc m.n tự hiểu nhỉ) nàng liền cám ơn trời đất(ta để nguyên vì A Kết chơi chữ).

      Nhưng mà Triệu Trầm đối với nàng vẫn rất tốt, chiến đến nửa thay đổi vị trí với nàng, dạy nàng cưỡi thế nào.

      khi ép buộc ngừng được, huống chi tháp trúc này lại có tiếng vang hơn so với giường đất, chi dát chi dát, trong phòng an tĩnh lại thêm quanh quẩn, làm cho nàng vừa thẹn vừa khẩn trương, ngừng cầu nhanh lên kết thúc, đặc biệt trợ hứng. Triệu Trầm tự nhiên chịu dễ dàng dừng chiến, "A Kết, nhanh cho ta sinh nhi tử , ta muốn cùng nàng sinh nhi tử!"

      A Kết khóc, đánh cắn , nếu muốn nhi tử, ngược lại là cho nàng a, vẫn ép buộc làm cái gì?

      Trong lúc vô tri vô giác, cửa phòng trúc đột nhiên bị cái gì đụng vào.

      Kích thích này vượt khỏi dự liệu, vừa lúc Triệu tướng quân lần nữa phá tầng tầng cổng thành, thân thể A Kết run lên, bị bại rối tinh rối mù.

      Mà Triệu Trầm so với nàng bình tĩnh hơn, tạm thời đình chỉ thế công, nghiêng tai lắng nghe.

      Hơi thở A Kết mong manh, muốn đánh cũng có sức: " xuống..." Đều tại , hại nàng mất mặt, việc này bị người bên ngoài truyền , nàng phải sống thế nào?

      Triệu Trầm hôn nàng vỗ về, quay đầu, thấp giọng hỏi: "Ai?"

      có người đáp lại, chỉ có tiếng bước chân nhè , A Kết khóc, dùng sức đẩy . Triệu Trầm có cách nào, vừa muốn xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu quen thuộc, mà tiếng bước chân cũng càng ràng, ở chỗ cửa nhích tới nhích lui, còn có tiếng của cái đuôi quét vào cánh cửa.

      A Kết choáng váng.
      A fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 61-2

      Triệu Trầm cười đến mức tinh thần binh sĩ suýt ngã, hung hăng chiến thêm mấy hiệp mới bế thê tử nhát như chuột dậy, "Là ô ô, xem nàng sợ tới mức nào kìa, ta muộn như vậy có người còn gì?"

      A Kết cực kỳ xấu hổ, chôn đầu vào vai gì. Sau khi bọn họ vào kinh thành, hai mẹ con ô ô liền được nuôi dưỡng tại trong vườn, có người nuôi nấng, ai biết ô ô như thế nào mà hơn nửa đêm dạo tới nơi này?

      Triệu Trầm lại rất hài lòng trước ngạc nhiên này, bởi vì hai người đều mặc xiêm y, sợ lạnh, ôm người đến trước cánh cửa, vừa ức hiếp nàng lại vừa dỗ nàng: "A Kết, ô ô nhớ nàng, nàng mau cùng nó trò chuyện."

      Có lẽ là nháo tạo ra động tĩnh hấp dẫn ô ô, ô ô ngoài cửa thế mà lại càng thêm vui sướng đụng đến cánh cửa, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như muốn ra ngoài chơi.

      Mặc dù là chỉ hươu, nhưng A Kết cũng có chút chấp nhận làm chuyện này trước mặt hươu, các loại lời hay đều ra, cầu xin Triệu Trầm nhanh chóng buông nàng ra, hoặc là trở lại tháp trúc cũng được a. Triệu Trầm thích nhất nhìn dáng vẻ nàng bị mình khi dễ, làm sao có thể để nàng như nguyện chứ? Cho đến lúc ô ô vẫn đợi được chủ nhân lộ diện, vẫy đuôi , vẫn còn ở chiến trường đổ mồ hôi như mưa.

      Sau khi xong chuyện, A Kết mệt mệt đến ngón tay cũng muốn động, người Triệu Trầm lại có thêm vài cái dấu răng và dấu ngón tay, lúc ấy cảm thấy gì, tại bình tĩnh trở lại, đau rát.

      "A Kết, nàng có biết suýt nữa nàng mưu sát phu quân ?" Ôm thê tử trở về Triệu Trầm giọng oán trách.

      Đáng tiếc A Kết nhất định nghe được, nặng nề thiếp từ sớm.

      Triệu Trầm càng thêm chậm, khi đặt người vào trong ổ chăn ấm áp của bọn họ hai cái cánh tay đều mỏi nhừ.

      Nhưng nhìn nàng ngủ ngon như vậy, mặt cười như nhuộm ánh bình minh, mặt mày cũng thỏa mãn giản ra, Triệu Trầm tự chủ cười .

      Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng hai vợ chồng ôm nhau vào giấc mộng, đêm ngủ ngon.

      Lúc tỉnh lại, là năm mới.
      Ngoài cửa sổ, tiếng pháo rung trời, A Kết mở to mắt, liền thấy nam nhân đối diện ôn nhu nhìn nàng.

      Nàng chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến chuyện hoang đường tối hôm qua, đôi mắt đào hoa bởi tức giận trở nên sáng ngời rung động lòng ngừoi, "Chàng..."

      Triệu Trầm giống như đợi giờ khắc này từ trước, nàng mới há mồm, liền nhanh chóng hôn lên môi nàng.

      A Kết sửng sốt, nghe nam nhân dựa vào sát tai nàng : "A Kết, hôm nay là mồng tháng giêng, vi phu chúc tết nàng trước, chúc nàng đạt thành ước nguyện suốt cả năm, sớm sinh quý tử, con cháu cả sảnh đường."

      xong , ngẩng đầu, cười, nhìn nàng.

      dùng những lời này chặn miệng nàng, làm sao A Kết có thể mắng ?

      Nàng trừng mắt nhìn cái, xoay người chuẩn bị mặc quần áo.

      Triệu Trầm kéo nàng trở về, dựa vào trán nàng, hỏi: "Sao nàng chúc tết ta?"

      A Kết mím môi, đâm bộ ngực , từng chữ từng chữ : "Chúc chàng thăng chức rất nhanh, lên thẳng mây xanh." Bận tối mày tối mặt rốt cuộc có tâm tư làm loạn!

      "Còn gì nữa ?" Triệu Trầm hài lòng lắm.

      A Kết đỏ mặt, thân mình chậm rãi hạ dời , trán tựa vào bộ ngực , thanh như có như : "Cũng chúc chàng, sớm được quý tử, trai đủ đầy..."

      mong muốn, làm sao nàng muốn?
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 62-1

      Mồng hai tháng giêng là ngày nữ nhi xuất giá về nhà mẹ đẻ, nếu như có chuyện gì dâu nào cũng trở về, gả nhiều năm, nếu nhà chồng còn, cũng về nhà mẹ đẻ đoàn tụ.

      Lâm gia ở xa, tại Đăng Châu, A Kết có tâm vô lực, Triệu Trầm lo lắng thê tử ở hầu phủ nhớ nhà, liền thương lượng với Ninh thị, mấy người cùng nhau Quách gia. Ninh gia ở kinh thành, Ninh thị cùng Quách phu nhân đều chỉ có thể ở trong nhà, cả gia đình tụ tập chung chỗ trò chuyện với nhau, tiện xoá ưu tư phiền muộn.

      Thương lượng xong, Triệu Trầm đến xin phép thái phu nhân, chỉ là làm cho có lệ.

      Trưởng tôn cho nàng mặt mũi khắp nơi, thái phu nhân đương nhiên thể làm mất hứng, chỉ bảo trở về sớm chút: "Qua năm mới, trong nhà dì con cũng nhiều việc, đừng làm phiền họ quá." Quách gia, Quách Nghị là thành ngũ thành binh mã tư chỉ huy sứ, Quách Tử Kính tuổi còn trẻ là ngự tiền thị vệ thống lĩnh, hai nhà giao hảo chỉ có lợi có hại.

      Triệu Trầm đồng ý, hàn huyên vài câu rồi trở về Vọng Trúc hiên.

      A Kết chuẩn bị xong, kiểm tra quà tặng mà Tưởng ma ma giúp nàng chuẩn bị trong ngày lễ.

      Nàng trải qua năm vừa rồi được coi là thoải máu, đưa quà tặng trong ngày lễ chính là điều nàng phải học . Thân thích xa gần của Triệu gia, đồng liêu(người cùng làm việc) với Triệu Duẫn Đình, những người này quà lễ năm trước đều do Ninh thị giúp Triệu Duẫn Đình xử lý, lúc Ninh thị chuẩn bị có gọi nàng qua, đối chiếu với danh mục quà tặng năm trước, giảng giải cặn kẽ cho nàng nghe. Chẳng hạn như cho cùng nhà, vì sao năm trước nhiều năm nay ít , trong đó thường thường có khả năng dính tới việc chức quan của nam nhân thay đổi, hoặc thay đổi đảng phái trong triều.

      Lần đầu tiếp xúc với những việc phức tạp như vậy, A Kết cố hết sức, nhưng nàng nhớ kỹ câu của Triệu Trầm, Hầu phủ này tương lai đều là của nàng, tại có mẹ chồng hỗ trợ, đợi tương lai mẹ chồng già , còn có ai có thể dạy nàng, phải nàng muốn mình tự đảm đương sao? Nàng xuất thân ở nông thôn xem như bước khởi đầu thấp, may mắn có mẹ chồng săn sóc, lại có tướng công cổ vũ nàng, cũng có Tưởng ma ma có thể tin giúp đỡ, nhiều người giúp nàng như vậy, đương nhiên nàng muốn mau chóng tự mình làm được việc.

      Triệu Trầm thấy nàng ở nơi đó vội vàng, cũng quấy nhiễu nàng, ngồi ghế khẽ cười, nhìn nàng.

      Ở trong mắt , thê tử giống như là chim non, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, nhìn nàng từng chút trưởng thành, chờ nàng cùng sóng vai bay lượn.

      Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, hai vợ chồng Hinh Lan uyển, Ninh thị cũng cần chuẩn bị gì, đội mũ che lên liền xuất phát .

      Đến cửa Quách gia, vừa vặn khéo, lại đụng lúc Quách nhị phu nhân Hứa thị dẫn nữ nhi cũng muốn về nhà mẹ đẻ. Nhị lão gia Quách Kỳ đỡ nữ nhi Quách Bảo Yên lên xe, thấy thê tử đột nhiên dừng lại nhìn về phía xe ngựa bên phía kia, khỏi hỏi: "Làm sao?"

      Hứa thị giọng : "Đó là trai con dì và chị dâu của Bảo Châu tới, chúng ta lên tiếng tiếp đón."

      Quách Kỳ hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

      giống huynh trưởng Quách Nghị, Quách Kỳ từ chưa từng trải qua nhiều đau khổ. Chuyện lớn có huynh trưởng gánh vác, trong nhà phụ thân lại có nhiều tinh lực quản , liền trở thành kẻ chơi bời lêu lổng, thường thường ra ngoài cùng người ta du sơn ngoạn thủy, đá cầu cưỡi ngựa, sinh cao lớn tuấn lãng, tính tình lại mềm mại hơn. Sau khi thành thân thấy thê tử mọi chuyện đều có bài bản, vừa lúc cũng lười phí sức nghĩ đến những kia việc vặt, liền cái gì cũng đều nghe theo thê tử.

      Triệu Trầm nhìn thấy vợ chồng bọn họ, khẽ với trong xe câu, đến trước cửa Quách phủ trực tiếp xuống ngựa, chào hai người.

      Ánh mắt Hứa thị nhìn chằm chằm vào xe ngựa Triệu gia, cười : "Tức phụ của con đâu? Gọi nàng lại đây, để Bảo Yên chào tẩu tử của nàng." Nhiều ngày nay việc Triệu gia cưới dâu bao gồm thân phận Lâm gia gần như truyền khắp kinh thành, Hứa thị muốn đánh nghe chuyện mà người khác biết, ra khỏi cửa dễ làm đề tài câu chuyện.

      Triệu Trầm cười nhạt trả lời: "Nội tử quen ngồi xe ngựa, mỗi lần sau khi dừng xe đều phải chậm chút mới có thể ra ngoài, bá phụ bá mẫu là muốn Huệ An hầu phủ phải ? Bá phụ bá mẫu xuất phát trước , ngày khác chúng ta cùng nhau đến chúc tết." Trong lòng lại cười lạnh, nếu là để nữ nhi chúc tết thê tử của , sao thấy nàng gọi Quách Bảo Yên xuống dưới? Cứ như vậy muốn thê tử của xuống xe, là đợi thê tử lại đây, sau đó mới gọi Quách Bảo Yên ở xe chúc tết thê tử sao?

      thể nhìn thấy người, Hứa thị vui, có ý muốn đến chỗ xe ngựa Triệu gia nhìn, Quách Kỳ nhìn ra tâm tư của bà, cũng đột ngột chắn ở trước người của bà, cười với Triệu Trầm: ", chúng ta trước , các con cũng mau vào thôi, dì con chờ từ sớm." Thê tử lắm mồm nhiều biết , chỉ là hôm nay Triệu Trầm ràng muốn gần gũi với nhà mình, bọn họ cần gì phải chọc giận người ta?

      mở miệng, Hứa thị cũng gì nữa, cười dặn dò Triệu Trầm hai câu, xoay người lên xe ngựa.
      Trong xe ngựa, qua khe hở, Quách Bảo Yên vẫn lặng lẽ nhìn mỹ nam tử cao ngất khí(khí khái hùng) lại có ngũ quan(5 cơ quan: tai, mắt, miệng, mũi và thân mình) tuấn tú ở bên ngoài, nghe được mẫu thân lên xe, nàng mới nhanh chóng ngồi thẳng, trong lòng xoay quanh thứ tình cảm phức tạp.

      Lâm thị dù đẹp, xuất thân vẫn xứng với ...

      Xe ngựa đột nhiên lung lay chút, bức màn đong đưa theo, Quách Bảo Yên tự chủ được lại liếc nhìn ra ngoài. Xe ngựa nhà mình về phía trước, mà người nọ cũng chút do dự xoay người, về phía sau, sườn mặt đẹp tựa ngọc thạch.

      Triệu Trầm cũng biết trong xe ngựa rời có người thầm đánh giá mình, cười đến trước xe ngựa Triệu gia, đỡ mẫu thân và thê tử xuống dưới. Ba người vừa được vài bước về phía hầu phủ, bên trong truyền đến tiếng bước chân nhàng, còn có tiếng Quách Tử Kính có vẻ vui khuyên bảo, "Đừng chạy Bảo Châu!"

      Lời còn chưa dứt, Quách Bảo Châu chạy ra, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cong lên, cười hì hì chúc tết với ba người, sau đó khoác lên cánh tay A Kết, "Tẩu tử, các người tới rất trễ a, biết các người hôm nay đến đây, ta đứng chờ từ sớm."

      Quách Tử Kính cười lạnh: "Phiền muội nghĩ ra lời hay, là ai thà ăn điểm tâm cũng muốn dậy vậy?"

      Lời dối có thiện ý bị phá hoại, Quách Bảo Châu bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn huynh trưởng.

      Quách Tử Kính để ý đến nàng, cung kính hành lễ với Ninh thị, Ninh thị cười, nhận từ tay Vấn Mai 2 phong hồng, chia ra giao cho cháu trai và cháu . A Kết cũng chuẩn bị cái, giao cho Quách Bảo Châu, sau đó nhìn Triệu Trầm, thấy Triệu Trầm có động tĩnh gì, nàng có chút bất đắc dĩ, vẫn là cúi người thi lễ với Quách Tử Kính.

      Mặc kệ Triệu Trầm có đồng ý thừa nhận hay , Quách Tử Kính cũng là huynh trưởng của bọn họ.

      Quách Tử Kính nhận lễ của A Kết, đưa hồng chuẩn bị cho đệ muội ra, vừa vươn tay, bị Triệu Trầm tay mắt lanh lẹ đoạt mất, nhàn nhạt : "Tiêu pha rồi."

      Động tác bất ngờ, ai cũng đoán được.

      A Kết có chút hiểu vì sao Triệu Trầm muốn cướp, Quách Bảo Châu ánh mắt chuyển chuyển, đến gần bên tai nàng giọng : "Tẩu tử, muội thấy di huynh là muốn tẩu nhận đồ của nam nhân khác đâu, dù cho người nọ là ca ca muội, hắc hắc, di huynh nhen..."

      A Kết lập tức đỏ mặt, lặng lẽ liếc Triệu Trầm, tướng công của mình, nghĩ như vậy sao?

      Lại thấy Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn về của chính Quách phủ, mặt chút thay đổi, chỉ có bên tai hơi hơi phiếm hồng.

      A Kết rũ mắt, trong lòng ngọt ngào lại còn thêm xấu hổ.

      Quách Tử Kính nhìn thần tình biến hóa nhìn của hai vợ chồng, chỉ cảm thấy buồn cười, so đo Triệu Trầm bá đạo vô lễ, đưa tay mời bọn họ vào cửa.

      Các nữ quyến ở tại trong phòng chuyện, Triệu Trầm theo Quách Tử Kính bên ngoài.

      Mấy ngày nay thời tiết cũng tệ, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên người ấm áp.

      Quách Nghị ở nhà, Quách Tử Kính mời Triệu Trầm đến tiền sảnh uống trà.

      Hai người đều phải là người nhiều, trong thính đường to lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên mỗi lúc nam nhân buông ly trà, mới có thể phát ra tiếng vang .
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :