1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 57

      An vương thuộc tầng lớp hoàng tử là huynh đệ nhất của tiên đế, khi đám người tiên đế vội vàng tranh đoạt hoàng vị vẫn còn là con nít, ngây thơ vô tri, cuối cùng thành Vương gia duy nhất sống sót sau khi tiên đế đăng cơ. Vì thấy mình rất ác độc khi ra tau hãm hại huynh đệ, tiên đế đối với tiểu hoàng đệ tuổi chỉ ngang tầm tuổi nhi tử của phá lệ đãi ngộ, lầu gác bên trong vương phủ tráng lệ, tất cả chi phí cũng thua trong cung. An vương đối với loại an dật phú quý này rất hài lòng, đàng hoàng làm nhàn tản vương gia, rất ít can thiệp chính .

      Tất cả những điều này A Kết đều nghe được từ Triệu Trầm.

      Sau khi vào vương phủ, nàng theo bên cạnh Triệu Trầm, phát cảnh trí trong vương phủ kết cấu sáng tạo lại đại khí uy nghiêm(mang khí thế uy nghiêm), Duyên Bình hầu phủ thể có thể sánh bằng.

      Triệu Trầm cũng ngừng nhìn về phía gã sai vặt áo xám dẫn đường. Mùa đông khắc nghiệt, trán gã sai vặt lại toát xuất mồ hôi, cước bộ cũng hư ảo.

      Phía trước hẳn là hoa viên vương phủ, Triệu Trầm thuận miệng hỏi: "Có còn xa lắm ?"

      Gã sai vặt áo xám hình như rất bất ngờ khi mở miệng, cả kinh khiến mũi giày đụng vào thềm đá hơi nhô, suýt nữa vấp té. Sau khi đứng vững, quay đầu lại, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa : "Nhanh lắm, chỗ khúc ngoặt phía trước liền đến."

      Ngay cả A Kết cũng nhìn ra đúng, quay đầu nhìn Triệu Trầm, Triệu Trầm cười cười, bất động thanh sắc đến gần A Kết, gần như sánh vai.

      Thân hình cao lớn, A Kết an tâm hơn rất nhiều. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, có Triệu Trầm ở bên cạnh nàng, nàng sợ.

      Rất nhanh đến lối rẽ.

      Gã sai vặt áo xám chuyển hướng sang con đường khác hai bên có đủ loại hoa cỏ, đưa tay trái ra muốn mời bọn họ qua, chỉ là còn chưa lên tiếng, 2 nha hoàn mỹ mạo mặc váy lụa đột nhiên cười duyên chạy ra, theo sát phía sau là thiếu niên mang y phục xa hoa. Ánh mắt thiếu niên bị miếng vải đen che kín, chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn đơn thuần lộ ra bên ngoài, dung mạo tầm thường.

      "Ha ha, ta biết các ngươi chạy tới bên này, để xem các ngươi còn muốn trốn đến nơi nào!" Thiếu niên đắc ý hô, theo còn có hai nha hoàn phía sau, hướng đến chỗ A Kết bọn họ mà đến. Triệu Trầm vốn là bên cạnh A Kết, lúc này trực tiếp nghiêng người chắn trước người A Kết, mắt lạnh nhìn ba người chạy tới.

      Hai nha hoàn nhìn bọn họ đến ngẩn người, nhưng rất nhanh lại vừa cười vừa chạy tới .

      Thiếu niên mang y phục xa hoa mò mẫm đuổi theo, lúc qua bên cạnh Triệu Trầm bỗng nhiên dừng bước, hấp hấp mũi : "Thơm quá, mùi hương này hình như là từ người Liễu nhi, a, ta biết rồi, Liễu nhi ngươi trốn chỗ này phải ?" xong xoay người, trực tiếp xông đến A Kết ở sau lưng Triệu Trầm.

      A Kết từ lúc bị thiếu niên đề cập đến chuyện hương vị giống cái gì Liễu nhi mặt liền trắng, lúc này thấy thiếu niên nàng, chạy tới chỗ nàng, khỏi trốn đến phía khác của Triệu Trầm, bắt lấy cánh tay .

      Triệu Trầm lại trực tiếp giơ chân đá vào ngực thiếu niên, đem người đá ra ngoài vài bước, mặt lạnh như sương.

      Bởi vì con đường này cũng là dốc thoải nho , thiếu niên kêu thảm thiết, sau khi ngã xuống đất lại tiếp tục lăn tới phía trước khoảng mới bị bụi hoa thấp bé cao bằng đầu gối ở bên đường ngăn trở, đáng tiếc lúc này đầu óc cũng choáng váng, chỉ có thể che ngực nằm dưới đất ngao ngao kêu đau.

      "Còn thất thần cái gì? Còn bắt lại giao cho vương phi hỏi tội ?" Triệu Trầm chuyển ánh mắt, nhìn về người gã sai vặt dẫn đường, "Hôm nay vương phi mời khách, người này lại ở trong vườn chơi nháo náo động mạo phạm đến khách nhân, truyền là vương phi biết quản giáo. Điêu nô làm bại hoại thanh danh chủ nhân, nếu là ở hầu phủ, tội này bị đánh chết."

      ánh mắt ngoan, gã sai vặt dẫn đường bị hù được muốn động cũng động được, vẫn là nha hoàn mang váy màu thét lên quay trở lại đến bên cạnh thiếu niên kêu nhị gia, mới lấy lại tinh thần, thanh run rẩy : "Đại công tử, kia, đó là nhị gia của vương phủ chúng ta a, người, người, làm sao người có thể đánh ?" xong chạy tới cùng hai cái nha hoàn đỡ thiếu niên, trong miệng hô to "Người tới".

      Nhị gia Vương phủ ư? Chẳng phải chính là Đường Cử con trai ruột của vương phi sao?

      A Kết có chút lo lắng. Vương phi vốn cũng thích bọn họ, lúc này Triệu Trầm lại đả thương Đường Cử, chắc chắn quan hệ hai nhà trở nên kém hơn ?

      Triệu Trầm nhéo tay nàng, thấp giọng : "Lát nữa nàng cần phải gì cả, nhìn ta thôi."

      Vừa cất lời, xa xa thấy nam nhân người mặc cẩm bào màu đỏ eo buộc đai ngọc tới, "Xảy ra chuyện gì?" Trong thanh chứa đựng khí thế uy nghiêm của kẻ có chức trọng(chức cao).

      "Thưa thế tử, nhị gia ở trong vườn chơi bịt mắt bắt dê(nguyên văn sờ người mù), ngang qua bên người Triệu đại công tử nhận nhầm đại phu nhân thành Liễu nhi, muốn đến bắt người, sau đó liền bị đại công tử đá cước..." Gã sai vặt dẫn đường quỳ xuống , "Tiểu nhân thể đúng lúc nhắc nhở nhị gia và đại công tử, kính xin thế tử tha mạng!"

      "Người tới, đỡ nhị gia trở về phòng trước, lập tức báo cho vương gia và vương phi mời thái y lại đây." Thế tử An vương phủ Đường để ý đến gã sai vặt, trầm giọng .

      Những người theo phía sau liền nhận lấy Đường Cử từ hai nha hoàn, người ngồi chồm hổm xuống, người khác cẩn thận đỡ Đường Cử đến lưng . Đường Cử lại muốn , tháo xuống mảnh vải đen căm tức nhìn Triệu Trầm: "Mắt ngươi mù sao? Gã sai vặt nhà ai có thể ăn mặc như vậy? Ta..."

      "Đường Cử, dì ba dạy dỗ ngươi như vậy sao? Lại dám vô lễ với huynh trưởng?" Triệu Trầm lạnh giọng khiển trách, "Đừng là vừa rồi ta biết thân phận của ngươi, dù biết nữa, ngươi dám bất kính với trai và chị dâu, ta cho ngươi cước ngươi cũng phải nhận."

      Đường Cử mở to hai mắt nhìn, đánh giá Triệu Trầm từ xuống dưới, lập tức oán hận phun bãi nước miếng: "Phi, ta chỉ có người đại ca, ngươi tính là huynh trưởng ư? Sa cơ thất thế được nuôi lớn ở nông thôn, còn dám tới vương phủ thiết lập quan hệ, ngươi..."

      "Câm miệng!" Đường hét to tiếng, nhíu mày với hạ nhân: "Nhị gia ngã choáng đầu, các ngươi nhanh chóng đưa nhị gia về phòng !"

      Trong vương phủ, lời thế tử tương đương vương gia, 2 hạ nhân dám chậm chạp, để ý Đường Cử hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng rời .

      Đường đứng ở trước người Triệu Trầm, áy náy : "A Cử tốt, là ta giáo dục tốt, khiến hiền đệ và đệ muội(em dâu) bị sợ hãi."

      Triệu Trầm đứng trước người A Kết, cười lạnh : "Đường đường là con dòng chính của vương phủ như thế, thế tử là huynh trưởng, bình thường quả nên có lòng hơn. Hôm nay vốn định bái kiến(ra mắt) vương gia và vương phi, khổ nỗi nội tử(vợ) chưa nhìn thấy người bị cách đãi khách của vương phủ doạ, kính xin thế tử thay mặt xin lỗi vương gia và vương phi hộ, chúng ta hồi phủ trước, ngày khác trở lại bái phỏng(thăm hỏi)."
      xong liền muốn rời .

      "Hiền đệ chờ !" Đường vừa cất bước ngăn trước người Triệu Trầm, tầm mắt rơi đến người A Kết bên cạnh Triệu Trầm, ôn hòa cười : "Nếu đệ muội khiếp sợ, ngại nghỉ tạm ở vương phủ lát có được ? Hai vợ chồng các ngươi khó được hồi kinh, mẫu thân chờ mong lâu, hôm nay tới lại gặp được, e là mẫu thân càng thêm băn khoăn."

      chuyện cùng Triệu Trầm, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt A Kết, rất là vô lễ.

      A Kết trắng mặt trốn về phía sau Triệu Trầm. Lúc trước khi Triệu Trầm ép buộc nàng, nàng cảm thấy ánh mắt Triệu Trầm như rắn, ngoan lãnh lệ, lúc này chống lại ánh mắt Đường , nàng lại cảm thấy cả người thoải mái, ngoại trừ sợ hãi còn có phản cảm mãnh liệt, lý do.

      Triệu Trầm cùng Đường dây dưa, chỉ dõi theo ánh mắt của : "Tránh ra."

      Đường cười cười, lui qua bên: " khi như vậy, lần sau lúc hiền đệ lại tới, ta chiêu đãi ngươi cùng đệ muội tốt."

      Triệu Trầm bước nhanh, A Kết vội vàng ở trước mặt .

      Đến bên ngoài vương phủ, Triệu Trầm đỡ A Kết lên xe, sau khi hai người ngồi ổn Trần Bình lập tức đánh xe .

      Trong xe hoàn toàn yên lặng.

      A Kết nhìn về phía Triệu Trầm, ngồi bên xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt trầm biết suy nghĩ cái gì.

      Khẩn trương qua , A Kết cũng rơi vào trầm tư.

      Như lời của Đường Cử, Triệu Trầm có khả năng nhìn ra thân phận của Đường Cử, Triệu Trầm thông minh nhường nào, nàng lại rất ràng. Còn Đường Cử, nhìn như bịt mắt, lại có thể phán đoán chính xác vị trí của nàng, ràng cho thấy là có thể thấy , hơn nữa gã sai vặt dẫn đường cũng quái lạ, ràng là bọn họ lập bẫy, mục đích, phải là muốn cho bọn họ xấu hổ sao.

      Mà Đường xuất đúng lúc như vậy, phải chăng cũng biết tính toán của Đường Cử? Có lẽ, hai huynh đệ Đường gia bàn mưu muốn làm bọn họ xấu hổ phải ?

      " suy nghĩ cái gì?" Vừa quay đầu lại liền thấy thê tử mặt co mày cáu, Triệu Trầm ôm nàng đến đùi, hôn lên môi nàng.

      Sắc mặt bình tĩnh, A Kết lại đau lòng, ôm tay : "Lời Đường Cử mắng chàng, chàng chớ để ở trong lòng, loại người như vậy, đáng để chàng tức giận."

      Triệu Trầm cười , "Còn cần nàng khuyên ta sao?"

      A Kết cũng biết mình thừa, trán tựa vào ngực : "Chuyện này, thiếp phải chút gì a..."

      "Đúng vậy, nhưng mà nàng nên với ta rằng huynh đệ Đường gia bậy, sau đó để ta giáo huấn bọn họ phen mới đúng." Triệu Trầm nhàng bên tai thê tử.

      A Kết ngẩng đầu nhìn : "Ý chàng là, việc này đúng là hai người bọn họ bàn bạc với nhau sao?"

      Triệu Trầm có chút ngoài ý muốn khi nàng đoán được ít, thấy trong mắt nàng đầy nghi vấn, vuốt cằm : "Đường Cử chỉ là kẻ ngu dốt, chỉ biết cáo mượn oai hùm, ở trong vương phủ cũng có uy tín, nếu sai bải hạ nhân họ cũng dám làm, sợ cuối cùng chắc chắn chọc giận vương gia và vương phi, nhưng Đường lại giống với , vương gia cũng quản được , hạ nhân tự nhiên nghe theo ."

      A Kết mím môi, giọng : "Bọn họ là thiếu gia vương phủ, chàng đối phó với bọn họ, có chuyện gì sao?"

      Đây chính là đồng ý việc Triệu Trầm trả thù .

      Vô duyên vô cớ khi dễ người khác, vốn là thiếu dạy dỗ.

      Triệu Trầm vui mừng khi thê tử phải người chịu đựng người khác ức hiếp mình, cười : "Chờ coi , bây giờ phải là lúc, về sau khẳng định ta thay nàng dạy dỗ bọn họ."

      A Kết còn có lo lắng khác, "Vương phi làm thế nào?" Đường Cử dù tốt nhưng cũng là con trai độc nhất của An vương phi, hôm nay bị Triệu Trầm đánh , An vương phi có thể thầm oán Triệu Trầm ? Bao che khuyết điểm là việc quản đạo lý nhất, khi còn đệ đệ đánh nhau với người ta, nàng mặc dù răn dạy đệ đệ, trong lòng vẫn thầm oán đối phương xuống tay ác độc.

      Triệu Trầm trả lời ngay, sau lát mới : "A Kết, ra nương cùng ta đối với An vương phi cũng có chút áy náy. Triệu gia hại Ninh gia, dì cùng chúng ta là chí thân, nàng trách chúng ta là nàng thương chúng ta, nhưng An vương phi ưa chúng ta cũng là do có chuyện bên trong, cho nên biết An vương phủ có chướng khí mù mịt, ta cũng muốn đưa nàng ra mắt An vương phi, hoàn thành lễ nghĩa của hậu bối(thế hệ sau)."

      A Kết lẳng lặng nghe.

      "Đáng tiếc vương phủ chỉ có dì. Đường và Đường Cử đều an phận, lần sau chừng làm ra chuyện gì. A Kết, ngày sau nếu vương phủ mời khách, ta tự mình , nàng cứ lấy cớ thoái thác, nếu gặp vương phi trong phủ, cứ làm tốt lễ nghĩa là được."

      A Kết thở dài, tựa vào vai , : "Vậy chàng cẩn thận chút."

      Đường Cử coi trời bằng vung, Đường hiểm vô lễ, An vương phủ, nàng quả dám nữa.
      A fang thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58-1

      Lúc An vương đến nơi, phu thê Triệu Trầm rồi, chỉ có mình Đường đứng trong hoa viên.

      Ngày đông, trong hoa viên thảm đạm tiêu điều, toàn thân mang áo bào màu hồng, từ xa nhìn đến tựa như đứng trong khung cảnh chết chóc.

      An vương dừng bước chân, kinh ngạc nhìn trưởng tử nhìn mình, nghĩ mà ra, cái gì cũng để lại cho trưởng tử, vì sao trưởng tử lại biến thành tính tình như bây giờ chứ? Khi còn Đường rất thích cười a.

      "A , hôm nay con chơi đùa như thế nào?" An vương đến bên cạnh Đường , nhíu mày hỏi.Chuyện bên này cũng nghe đại khái, Đường Cử có lẽ khinh thường xuất thân của Triệu Trầm, nhưng vẫn còn chưa thông minh đến mức dùng biện pháp như thế để nhục nhã người khác, nhất định là do Đường xúi giục .

      Đường chậm rãi xoay người, như hiểu, nhìn An vương: "Phụ vương những lời này là có ý gì? Hôm nay con ở thư phòng đọc sách đến nhập tâm, nhớ tới việc bọn họ muốn đến đây mới vội vàng đến phía bên này, trùng hợp gặp được nhị đệ làm loạn, khiển trách chút. Phụ vương cần lo lắng, con nhận lỗi với Triệu Trầm, đáng tiếc tính tình tốt, trực tiếp dẫn thê tử ."

      "Con cho rằng ta là lão hồ đồ sao?" An vương tiến đến gần Đường , ánh mắt sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tâm của .

      Đường bình tĩnh, vẫn như cũ thể biểu tình nghi vẫn, "Sao phụ vương lại thế?"

      An vương nắm tay siết chặt thành quyền, nhìn lướt qua chung quanh, xác định khi phụ tử chuyện bị người nào nghe được, trầm giọng nhắc nhở : " cần giả vờ với ta, ta biết tâm tư của con, phải là con sợ Triệu gia cùng vương phi có thể giải hòa ân oán, tương lai vương phi cùng nhị đệ của con có Triệu gia làm chỗ dựa. A , con là thế tử của vương phủ, cũng là An vương tương lai, nhị đệ con dù cho thế nào cũng đều thể làm gì con, huống chi nó bị con dạy thành ra như vậy. Những điều này ta đều biết lại để ý, phải là vì muốn làm cho con an tâm sao?"

      Sắc mặt Đường chút thay đổi, "Phụ vương nghĩ nhiều rồi rồi, con nghĩ tới những chuyện đó."

      An vương cười khổ, đứa con trai này, bao lâu thân mật chuyện cùng rồi chứ? Hình như là từ khi mẫu thân qua đời bắt đầu nhỉ?

      hơi hơi thả thanh , chắp tay : "A , phụ vương mời bọn họ tới, con cho là vì vương phi sao? Trong lòng Vương phi oán hận Triệu gia, hai ba câu có thể hóa giải sao, nhiều nhất làm chút chuyện bên ngoài, nhị đệ con tính tình như vậy, đắc tội người khác tốt rồi, còn có thể mượn sức ai chứ? Ta làm tất cả đều là vì muốn giao hảo với Duyên Bình hầu, tương lai nếu con gặp rắc rối, có thể có nhiều người giúp con trước mặt Hoàng Thượng."

      "Con gây ra hoạ khi nào? Những người đó đều là tự làm tự chịu, đến trước mặt Hoàng Thượng nhi tử vẫn có lí có cứ như thường, cần người bên ngoài nhiều lời làm gì?" Đường nhàn nhạt trả lời.

      dầu muối tiêu, An vương rất là đau đầu, lần nữa thấp giọng: "Tốt tốt tốt, con sai, những kia bị com đánh chết đều là trừng phạt đúng tội, nhưng hôm nay sao? Con muốn châm ngòi ly gián giữa nhị đệ con cùng Triệu gia, dạy chút lời khó nghe là được, làm gì phải làm nhục phu thê Triệu Trầm như vậy? Triệu Duẫn Đình là hạng người gì chẳng lẽ con còn biết? đến việc này truyền đến tai Triệu Duẫn Đình có trả thù con hay , chỉ Triệu Trầm, nghe tuấn tú lịch , tiền đồ đại tốt, sao con lại tạo cho mình hai kẻ địch như vậy?"

      Đường cười, có chút vô tội: "Sao phụ vương còn ? Hôm nay là nhị đệ gặp rắc rối, có chút quan hệ với con, tại sao ở trong lòng phụ vương lại thành con ác độc làm hại người? Lại có, Triệu gia dù được Hoàng Thượng coi trọng cũng chỉ là thần tử, vương phủ chúng ta lại là hoàng thân quốc thích, phụ vương cần hạ thấp mình như thế. Nếu phụ vương vì con mới muốn cùng Triệu gia kết giao, vậy con hi vọng phụ vương cần làm vậy, nhi tử tình nguyện bị Hoàng Thượng mắng hai câu, cũng muốn nhìn thấy phụ vương làm mất tôn quý mà lấy lòng thần tử."

      "Con..."

      "Nhị đệ bị thương, biết tình hình thế nào, phụ vương có muốn cùng con xem xem hay ?" Đường có chút lo âu mở miệng,windchimelqd cắt đứt An vương chuẩn bị thao thao bất tuyệt, sau đó đợi An vương đáp lời, về phía trước .

      An vương đứng lại lát, sau khi hồi phục từ buồn bã, mới theo.

      Hai cha con còn chưa tới viện của An vương phi, nghe được Đường Cử chửi ầm lên, từng lời đều nhắc đến kẻ nuôi ở nông thôn.

      Sắc mặt An vương trầm, bước nhanh vào, sau khi vào phòng thấy Đường Cử mặc màu trắng áo bị vương phi bắt nằm ở giường, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại vẫn có chuyện gì, khỏi lửa giận công tâm, tiến lên liền mắng: "Câm miệng, là di huynh của con, loại lời này mà con dám sao? Câu nào câu ấy thô bỉ, con hỏi người bên ngoài xem, đến cùng ai càng giống người nuôi ở nông thôn?"

      Đường Cử có Đường bảo vệ, bị An vương dùng giọng và vẻ mặt nghiêm khắc như thế sợ tới mức ngậm miệng, câm như hến, đến khi nhìn thấy đại ca ở phía sau phụ vương nháy mắt với , lại giơ tay lên sờ ngực, ngầm hiểu, nhấc vạt áo, khóc khan : "Ai bảo đánh con? Phụ vương xem , người xem, thiếu chút nữa con bị đạp chết a!"

      Ánh mắt An vương ngừng lại, chỉ thấy ngực trắng nõn như đậu hủ non của tiểu nhi tử có dấu chân hồng, chói mắt.

      Rốt cuộc cũng là con trai ruột, sao có thể đau lòng? Triệu Trầm kia sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?

      Từ sau khi vào phòng, An vương phi vẫn dùng tấm khăn lau khóe mắt, lúc này nhịn được khóc : "Vương gia nên làm chủ cho A Cử, ở vương phủ được nuông chiều từ bé chưa từng chịu khổ, đến bên ngoài cũng biết là nhi tử vương gia, cũng nhường , nào ngờ hôm nay thiếu chút nữa bị người ta dùng cước đạp còn nửa mạng chứ?" Sớm biết Triệu Trầm tâm ngoan thủ lạt như thế, nàng thà chọc vương gia cũng đồng ý cho bọn họ tới , nàng chỉ có mỗi nhi tử, nếu như xảy ra chuyện, nàng làm sao sống nổi?

      An vương trầm mặc, Đường tiến lên nhận tội: "Mẫu thân, là con có chăm sóc tốt cho nhị đệ, mẫu thân muốn trách trách con . Buổi sáng nhị đệ hỏi con có thể cùng bọn nha hoàn chơi đùa , con nghĩ phụ vương và mẫu thân ở phía trước viện gặp khách, nhị đệ ở trong hoa viên chơi đùa cũng ngại gì, ai ngờ đến vợ chồng bọn họ lại đến hoa viên? Có lẽ là nông dân chưa từng thấy những điều đó, bị cảnh trí ở vương phủ chúng ta làm cho mê mẫn... Cho dù thế nào, con là huynh trưởng lại làm cho nhị đệ chịu khổ, kính xin mẫu thân trách phạt."

      "Thế tử nên tự trách, là mẫu thân có dạy tốt nhị đệ con, bình thường con thay ta quản giáo cực khổ, sao có thể thời thời khắc khắc đều theo dõi chứ?" An vương phi đưa lưng về Đường gạt lệ, đôi tay lại hung hăng siết chặt tấm khăn.
      Chuyện hôm nay, lam thương người là Triệu Trầm, đẩy nhi tử của nàng ra đắc tội với người ta lại là Đường , nhưng nàng biết làm thế nào? Vương gia sủng ái Đường , Đường lại có khả năng diễn kịch, nàng dám níu chặt Đường bắt nhận lỗi, vương gia liền cảm thấy nàng biết dung thứ cho người, cuối cùng sai lại là nàng.

      Nàng nên trách ai?

      Triệu gia, nếu phải bọn họ, Ninh gia vẫn tốt, nàng có nhà mẹ đẻ ở sau người làm chỗ dựa, nhi tử có ngoại tổ phụ và cậu hỗ trợ nhắc nhở, như thế nào cũng luân lạc tới tình trạng này. Đường nàng thể nề hà, Triệu gia...

      "Vương gia, hãy thay A Cử làm chủ a!" An vương phi khóc đứng dậy, nhào tới người An vương.

      Khóe miệng Đường lên tia cười lạnh, xoay người ra khỏi phòng.

      An vương vỗ vỗ phía sau lưng thê tử, ý bảo bọn nha hoàn chiếu cố tốt Đường Cử, đỡ thê tử nơi khác để trấn an.

      Liên tục ba ngày, An vương đều nghỉ tại trong phòng An vương phi, chẳng qua là ngày Triệu Trầm làm thương người lại có nhắc lại.

      Đảo mắt chính là đêm ba mươi.

      Trời còn chưa sáng, đường truyền đến thanh liên tiếp của pháo nổ.

      Tiếng pháo thanh lớn như vậy cũng sắp che mất thanh ở trong ổ chăn của hai vợ chồng.

      Hai tay A Kết xếp chồng lên nhau đặt ở gối đầu, chỉ có gối đầu như vậy mới bị nam nhân lần lượt công thành mà rớt xuống, cánh tay lộ ra, bên ngoài khí trong lành, nàng vẫn cảm thấy nóng.Trán chống lên gối đầu, xuyên qua khe hở của gối đầu cùng đệm chăn có thể nhìn lờ mờ đến thân thể hai người, nghiêng đầu qua, lại muốn khiến Triệu Trầm nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng.

      "Dậy thôi ..." Nàng mịt mờ thúc giục .

      "Được." Triệu Trầm chậm rãi dừng lại, mới thối lui, có hai tay đỡ, A Kết vô lực ngã xuống, chỉ là đợi nàng thở ra hơi, người bị Triệu Trầm lật chuyển, ngay sau đó Triệu Trầm và chăn cùng nhau che lên. Trong bóng đêm, cánh tay từ chân nàng vòng qua...

      khắc đồng hồ tiếp theo, càng ngừng lặp lại chiến thuật dẫn quân lùi lại, tiện đà lại hồi công xông thẳng vào trại địch, thẳng đến lúc nàng triệt để tước vũ khí đầu hàng, mới hài lòng mở đường.

      "A Kết, thân thể nàng mềm." Thu thập xong chiến trường, Triệu Trầm ôm A Kết từ phía sau, hôn lỗ tai nàng.

      A Kết muốn dùng góc chăn che khuất mặt, Triệu Trầm đè lại tay nàng, giúp nàng đem góc chăn nơi dưới cằm nàng lấy , làm cho khuôn mặt kiều mỵ của nàng đều lộ ở bên ngoài, hôn cái. Trong lòng A Kết ngọt ngào, cũng xấu hổ. Từ lúc đêm đó qua , Triệu Trầm ban đêm ép buộc nàng càng ngày càng lợi hại, tối qua nàng chịu nổi nên kiên quyết chịu, liền để lại đến buổi sáng hôm nay.

      Tại sao có thể như vậy chứ?

      Tuy thời gian hai người cùng phòng dài, khí huyết phương cương, nhưng số lần quá nhiều phải là tốt sao?

      "Chàng nên dậy luyện võ ." A Kết giọng nhắc nhở. Ở thuyền hoang phí nửa tháng, sau khi đến kinh thành cũng luyện lại.

      Triệu Trầm ngẩn người, trong mắt nhanh chóng lướt qua chút ý cười, ôm người, : "Sao, cảm thấy chiến lực của ta đủ sao?"

      A Kết nhất thời phản ứng kịp, sau khi hiểu đến gáy cũng đỏ, vội vàng giải thích: " phải, thiếp, thiếp chỉ là nhìn chàng khi ở tại Đồng Loan vẫn vào mỗi buổi sáng đều luyện võ, gần đây đều luyện, sợ chàng quên mất." Nàng hi vọng chiến lực của yếu hơn nữa ấy chứ.

      Nhưng ra là muốn sáng sớm luyện võ đừng làm phiền nàng chứ gì?

      Triệu Trầm biết , cố ý trêu ghẹo nàng: "A Kết, ta kiên trì luyện võ, buổi tối càng dũng, nàng có thể ứng chiến sao? Nếu nàng cùng ta luyện tốt lắm, đến lúc đó chúng ta đánh ngang tay, giống bây giờ nàng hoàn toàn phải là đối thủ của ta, mỗi lần ta đánh đến say sưa nàng đều vội vã đầu hàng, hại ta phải dừng lại chờ nàng lần nữa khôi phục sĩ khí, mới có thể tiếp tục."

      càng càng loạn, A Kết muốn để ý , trốn trong ổ chăn được, nàng quay đầu vùi vào trong gối đầu.

      Triệu Trầm chết dáng vẻ này của thê tử, chống thân mình đuổi theo hôn lỗ tai nàng, hai người ở trong chăn lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là A Kết phát Triệu tướng quân hình như muốn lại nổi cờ đánh trống, vội vàng dừng lại, ôm cầu xin tha thứ: "Đừng làm rộn, mau dậy , hôm nay còn nhiều việc phải làm!"
      A fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58-2

      "Vậy nàng đồng cùng ta luyện võ." Triệu Trầm đè nặng nàng ra điều kiện.

      A Kết nhíu mày: "Thiếp luyện võ gì?"

      "Ta dạy nàng ngồi trung bình tấn." Triệu Trầm cười .

      A Kết từng thấy đệ đệ ngồi trung bình tấn, chút hứng thú cũng có, Triệu Trầm đúng lúc đến gần bên tai nàng giải thích: "Yên tâm, nam nhân và nữ nhân ngồi trung bình tấn giống nhau, tối hôm nay nàng biết."

      Buổi tối?

      A Kết hung hăng đẩy , hiểu lại là nghĩ đến cái gì xấu .

      Triệu Trầm hắc hắc cười, kéo xiêm y đến giúp nàng mặc vào.

      Thu thập xong xuôi, hai vợ chồng đến Vinh Thọ đường thỉnh an thái phu nhân.

      A Kết biết lần trước Triệu Trầm chuyện với thái phu nhân như thế nào, tại thái phu nhân nhìn nàng vẫn như cũ vừa mắt, thậm chí ngay cả lúc giả vờ làm tổ mẫu từ ái cũng thèm, lại lại làm chuyện gì nhằm vào chuyện của nàng, ngẫu nhiên chỉ vài câu, A Kết để trong lòng.

      đường gặp được Triệu Thanh và Triệu Hàm cùng nhau đến đây.

      Triệu Thanh từ xa xa dừng bước, trong nắng sớm, tươi cười ôn hòa, Triệu Hàm có chút tịch mịch nhìn A Kết, xoay người trước.

      A Kết nhìn bóng lưng Triệu Hàm, trong lòng có chút phức tạp.

      Đến hầu phủ lâu như vậy, rất nhiều chuyện Cẩm Mặc và Thúy Ngọc các nàng đều hỏi thăm ràng, cho nên A Kết biết Triệu Thanh và Triệu Hàm, cả hai huynh đệ đều là Triệu Duẫn Đình tự mình chỉ bảo , mỗi tháng số lần cùng mẹ đẻ gặp mặt có thể đếm được đầu ngón tay. Triệu Hàm so với Triệu Thanh tốt hơn chút, bình thường đến Vinh Thọ đường thỉnh an đều có thể thấy Tần thị, nhưng chuyện cũng nhiều.

      Bởi vậy Triệu Hàm mới có vẻ nhu thuận hiểu chuyện sao?

      Mỗi lần nhìn đến Triệu Hàm ràng muốn gọi bọn họ lại ngại Triệu Trầm dám mở miệng, A Kết đều cảm thấy đứa này có chút đáng thương.

      Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện khuyên Triệu Trầm tiếp thu đệ đệ này. Nàng phải Triệu Trầm, có trải qua khổ sở mà chịu, biết nỗi hận của , nhưng khi nhìn Triệu Hàm, nghĩ tới bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ lạnh nhạt có thể làm cho nàng đồng tình, vậy quá khứ của Triệu Trầm sao? Bảy tuổi biết mẫu thân mình còn sống, phụ thân cưới kế mẫu là người hại mẫu thân , kế mẫu còn muốn hại , mình ở trong sân mình lại thìcó thể cũng có người đối với bóng lưng sinh ra đồng tình hay ?
      So sánh với Triệu Trầm, Triệu Hàm hạnh phúc , Triệu Trầm có thể trưởng thành thành nam nhân đỉnh thiên lập địa, Triệu Hàm chỉ cần cố gắng, cũng có thể.

      "Nhị đệ." Đến bên người Triệu Thanh, nàng khẽ cười chào hỏi.

      Hai gò má nàng trong trắng lộ hồng, nhan sắc như đào hoa nở rộ ngày xuân, tràn ngập vui vẻ khiến bầu khí thanh lãnh ngày đông có chút ấm áp. Tâm tình Triệu Thanh tự chủ nhàng, hàn huyên di chuyển tới bên kia của Triệu Trầm, cùng đồng hành.

      "Nhị đệ vào tháng tư chuẩn bị tham gia thi viện sao?" Triệu Trầm thuận miệng hỏi. giống , phụ thân chuẩn bị đường cho Triệu Thanh theo khoa cử.

      Triệu Thanh cười cười: "Đúng a, phụ thân đệ có thiên phú luyện võ, chỉ có thể đọc sách, năm nay thử xem, thi đậu tốt, thi nổi xem như trải đời."

      Triệu Trầm từng thấy chữ của Triệu Thanh, thanh dật tuấn tú, chữ như người, nghĩ đến chắc cũng là mới học, nhân tiện : "Đệ nghĩ vậy tốt, nhưng đại ca tin tưởng đệ có thể trung bảng, đừng quá lo lắng."

      "Cám ơn lời chúc của đại ca." Triệu Thanh khiêm tốn trả lời.

      Triệu Trầm lại nhìn , vỗ vai : "Nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường nên ra ngoài chút, giữ gìn sức khoẻ chút. Có thể cưỡi ngựa ? Đầu xuân ấm áp, chúng ta cùng nhau đến ngoài thành chạy vài vòng."

      Mắt Triệu Thanh sáng lên: " Được, đại ca , đệ nhất định nghe theo, chỉ là kỹ thuật cưỡi ngựa của đệ được tốt, đại ca thấy đừng chê cười."

      Triệu Trầm cười lắc đầu, về chuyện khác.

      A Kết ở bên nghe, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm, nhìn cùng Triệu Thanh trò chuyện với nhau vui, khỏi cảm thấy trượng phu vẫn rất rộng rãi, bởi vì mẫu thân Triệu Thanh là di nương khinh thường Triệu Thanh hoặc là hờ hững.

      Bị thê tử nhìn lén, Triệu Trầm phát , khi A Kết lần nữa nhìn qua cũng nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt phượng là ý cười ôn nhu.

      A Kết nhanh chóng chuyển mắt, mặt cười ửng đỏ.

      Triệu Thanh nhìn thân mật của trai và chị dâu, tâm tình thiếu niên bị xúc động, ánh mắt hướng về phía bầu trời xa xăm.

      cũng đến tuổi thành thân, biết phụ thân có thể vì mà chọn người như thế nào. cầu dung mạo gia thế, chỉ nguyện có thể giống như đại ca, gặp được cái, liền có thể hiểu được ý cười của nương.

      Bình thản mà hạnh phúc.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 59-1

      Từ Vinh Thọ đường ra, hai vợ chồng vẫn như cũ về phía Hinh Lan uyển.

      Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng chạy bộ, A Kết cùng Triệu Trầm quay đầu lại, thấy Triệu Nghi mang váy đỏ đuổi theo, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, đầu cây trâm hình con bướm rung lên, xinh đẹp linh động. A Kết vội khuyên nàng: "Muội muội đừng chạy, từ từ là được."

      Triệu Nghi từng đến Vọng Trúc hiên tìm nàng lần, hoạt bát cũng hiểu chuyện, A Kết vẫn rất thích chuyện với nàng .

      Triệu Nghi vẫn chạy tới, dừng lại trước người A Kết, sau khi bình phục hô hấp nhìn Triệu Trầm, thấy sắc mặt nam nhân cũng coi như là tốt, nàng hít 1 hơi, với A Kết: "Đại tẩu, năm nay câu đối xuân ở viện của tẩu và đại ca do chính hai người tự viết sao? Mấy năm nay đều là do nhị ca viết cho muội , giờ nhị ca bảo muội hỏi chút, hỏi chút xem đại ca có thể giúp muội viết bức hay ."

      Cái này hai vợ chồng còn chưa đề cập tới.ddlqd A Kết nhìn về phía Triệu Trầm, câu đối xuân nhà mình đều là do phụ thân viết, quy củ Triệu gia như thế nào nàng còn chưa ràng lắm.

      Triệu Trầm nhìn thê tử, nghĩ tới lần trước từ bên ngoài trở về nhìn thấy hai tẩu (chị dâu em chồng) cùng nhau ngồi ở kháng thêu hoa lan, người dạy người học, liền với Triệu Nghi: "Muội trở về nghĩ lại xem mình muốn viết cái gì, lát nữa đến Vọng Trúc hiên, ta giúp muội viết."

      Sau khi mở miệng, Triệu Nghi vẫn thấp thỏm nhìn , nghe đồng ý, đôi mắt hạnh của tiểu nươnglập tức cong thành hình trăng khuyết, nhìn về A Kết lộ ra nụ cười to, vui sướng : "Cám ơn đại ca, muội lập tức trở về suy nghĩ!" xong xoay người chạy, nha hoàn khuyên nàng chậm chút nàng cũng nghe.

      "Nàng thích muội ấy?" Tiếp tục trở về Triệu Trầm giọng hỏi.

      A Kết nghĩ nghĩ, ăn ngay : "Muội ấy rất hiểu chuyện, đến chỗ chúng ta rất kính trọng trưởng tẩu, lại tự nhiên gần gũi, dù sao vẫn là đứa bé, muội ấy với thiếp muốn học gì đó, thiếp lại vừa lúc cũng có chuyện gì làm, liền dạy cho muội ấy."

      Triệu Trầm gì nữa. ngang qua gốc cây mai, tiện tay bẻ gãy đóa Hoa Mai cài lên tóc A Kết, A Kết đỏ bừng mặt, muốn hái xuống, Triệu Trầm giữ tay nàng tỉ mỉ chăm chú nhìn lúc, cười : " đẹp mắt, cài , ta lại hái cho nương nhành."

      A Kết đành phải chọn hoa với .

      Tìm được bông đẹp, Triệu Trầm kéo nhánh cây xuống cho A Kết hái.

      Khi Triệu Trầm và A Kết dạo trong hầu phủ thích nha hoàn theo bên người, cho nên lúc này trong vườn chỉ có hai vợ chồng, A Kết liền ngại ngùng, vươn tay hái hoa mai. Hoa mai mở rực rỡ, như đôi má hồng của nàng, lại sánh bằng xinh đep của đôi môi nàng, Triệu Trầm cúi đầu chăm chú nhìn thê tử, nhớ lại mỗi lần hai người bên nhau. Hoà với dáng vẻ ngượng ngùng ở trước mặt .

      Lòng chìm trong mềm mại trìu mến, lời ra lại hoàn toàn thể , buông nhánh cây ra bên, cùng nàng về phía trước, : "Triệu Nghi còn có năm, sáu năm mới có thể xuất giá, thái phu nhân tuổi lớn, Tần thị đảm đương nổi vị trí chủ nhân hậu viện, mà nàng lại là trưởng tẩu của muội ấy, ta là trưởng tử phụ thân coi trọng nhất, Triệu Nghi có quan hệ tốt với nàng, chỉ có lợi có hại."

      Những ngượng ngùng ngọt ngào của A Kết còn sót lại chút gì, thể tin được, nàng hỏi : "Nàng sang năm mới 10 tuổi a, làm sao có thể nghĩ tới xa như vậy chứ?"

      Triệu Trầm sờ mũi nàng, cười phải có chút sủng nịch, "Nàng 10 tuổi, cũng có đầu óc hơn nàng bây giờ."

      A Kết cười nổi, né tránh tay , xoay người về phía trước, thanh buồn buồn: "Nếu chàng như vậy, về sau thiếp để ý tới nàng luôn được chưa?" vất vả mới có người trong hầu phủ nguyện ý thân cận với nàng, nghĩ tới trong mắt Triệu Trầm lại là có rắp tâm khác, là nàng quá ngốc nên nhìn ra khiến tiểu nương cũng có thể lừa gạt nàng, hay là Triệu Trầm nghĩ xấu cho người khác?

      Nàng tức giận, Triệu Trầm cười đuổi theo, giữ chặt nàng, : "Ta chỉ là , nàng tức giận cái gì? Huống hồ ta cũng chưa muội ấy tốt. A Kết, ta nhìn ra, Triệu Nghi vẫn là thích nàng, muội ấy là người thông minh, nếu tính cách nàng dễ ở chung, dù cho tương lai nàng có thể quyết định hôn của muội ấy, muội ấy cũng giống tại mà chủ động thân cận nàng. Nguyên nhân là vì nàng ôn nhu thiện lương, vừa nhìn liền biết là tẩu tử tốt, Triệu Nghi mới lòng muốn đến gần nàng."

      A Kết cúi đầu, nhìn hoa mai trong tay, nhưng ánh mắt dần dần trôi dạt bóng hình của hai người chồng lên nhau.

      Triệu Trầm nắm tay nàng về phía trước: " với nàng chuyện này, là muốn cho nàng biết, cùng người khác ở chung, có đôi khi là vì ích lợi, có đôi khi đơn thuần là hứng thú hợp nhau, có đôi khi cũng có thể hai người chiếu cố lẫn nhau. Chẳng hạn như ta cùng Triệu Thanh lui tới, có lẽ có chút thời điểm là tình nghĩa huynh đệ, nhưng nhiều hơn vẫn là giúp đỡ lẫn nhau. là thứ tử hầu phủ, ta tốt ở bên ngoài địa vị của cũng cao hơn chút, mà ta sao, có người trong tộc giúp đỡ, vẫn tốt hơn mình làm tất cả. Tương lai nếu Triệu Thanh cưới người thê tử tốt, chị em dâu nàng cùng ra ngoài cũng tính có người giúp đỡ. Triệu Nghi cũng vậy, nàng dựa vào chúng ta để có mối hôn tốt, tương lai Triệu gia cùng tướng công nàng là quan hệ thông gia, có chuyện gì ít nhiều đều giúp đỡ lẫn nhau, mọi gia tộc trong kinh thành đều nhờ những mối liên kết như vậy."

      đây là dạy dỗ nàng...
      A Kết tùy ý để nắm tay dẫn , nghiêm túc suy nghĩ lời của . Nhà mình thân thích nhiều, có chút đạo lý cái hiểu cái , như Triệu Trầm lại ra ràng như vậy, lại còn hiểu được đạo lý bên trong.

      "Ý của chàng là, tương lai, nếu có người muốn quen thân với thiếp, chỉ cần thiếp và người đó hợp ý, có thể người đó có thể là vì lý do đối với thiếp vô hại nhưng nàng lại được lợi ích, lúc đó thiếp cũng có thể ở chung với nàng như bình thường?"

      Triệu Trầm gật đầu: "Nếu người đó cần nàng giúp đỡ, nàng có đủ khả năng giúp chút, quá khó khăn hoặc là khiến nàng bị tổn hại hoặc chỗ nào ích lợi cần quản. Đương nhiên, nếu nàng cũng có thể đối với người khác như thế, ta nàng ngốc."

      cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút đắc ý, giống như muốn trước khi nàng ngốc đều là đúng. A Kết tuy bội phục trượng phu hiểu nhiều đạo lý lớn như vậy, nhưng cũng bất mãn khi giữ dáng vẻ kiêu ngạo, quay đầu : "Nếu như thiếp cũng thông minh như chàng, lúc trước để cho ta cha mẹ bị chàng che giấu."

      Lời này có chút hàm ý tính sổ, Triệu Trầm cười cười, cho thê tử biết nàng thông minh nữa chỉ cần muốn nàng vẫn rơi xuống trong tay như thường, mà là đến gần bên tai nàng : "Cho nên ta thích nàng, lại mĩ lại kiều lại ngốc, hò hét liền thích ta."

      Da mặt dày như tường thành, A Kết mặc kệ , bỏ tay ra bước nhanh về phía trước.

      Triệu Trầm nhanh chậm theo phía sau nàng, nhìn làn váy thêu hoa lan của thê tử bị gió lay động, tâm cũng lay động nhộn nhạo.

      ~

      Cùng Ninh thị vài lời rồi thôi, A Kết cùng Triệu Trầm trở về Vọng Trúc hiên.

      Rất nhanh, Triệu Nghi đến đây, Triệu Trầm được làm được, tự mình giúp nàng viết câu đối xuân, Triệu Nghi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn nhìn, ánh mắt cùng với bút pháp huynh trưởng di động, hết sức chăm chú. A Kết lặng lẽ liếc hai mắt tiểu nương, nhìn thế nào cũng giống người có tâm tư phức tạp như thế, dù sao Triệu Trầm cũng là Triệu Nghi có thể tới hướng, A Kết vẫn như lúc trước mà đối xử với nàng, hay tẩu cùng nhau ngồi xem Triệu Trầm viết chữ.

      viết, Triệu Trầm đơn giản cũng viết cho Vọng Trúc hiên và Hinh Lan uyển.

      Buổi sáng viết câu đối xuân, buổi chiều làm sủi cảo.

      Vọng Trúc hiên và Hinh Lan uyển đều có phòng bếp riêng, Triệu Trầm tìm Triệu Duẫn Đình, A Kết đến Hinh Lan uyển cùng Ninh thị làm sủi cảo.d.d.l.q.d Cơm tất niên chắc chắn bọn họ phải Vinh Thọ đường ăn cùng thái phu nhân, bởi vì ở bên kia cũng ăn hết bao nhiêu, A Kết liền cùng Triệu Trầm bàn bạc, ở bên này cùng mẹ chồng ăn cơm chiều xong qua.

      Triệu Duẫn Đình cũng biết từ nơi nào lấy được tin tức, cũng lại đây, mật đạo như cũ. A Kết vào phòng bếp thả sủi cảo vào trong nồi phóng, trở về thấy trong phòng có phụ tử Triệu Trầm, chỉ cho là bọn họ là cùng nhau từ chính viện tới đây, ngoại trừ hơi kinh ngạc chuyện cha chồng làm sao tránh được tai mắt người bên ngoài, cũng có nghĩ nhiều.

      nhà bốn người ngồi vây quanh trước bàn đất, bên ngoài tiếng pháo thanh trận, lại có loại cảm giác chân .

      Ấm áp ngắn ngủi qua , mấy người phải đến Vinh Thọ đường .

      Triệu Duẫn Đình để nhi tử và con dâu trước.

      A Kết có chút bận tâm nhìn về phía mẹ chồng.

      Đêm nay bọn họ đều ở tại Vinh Thọ đường gác đêm đến giờ tý, mẹ chồng mình ở tại bên này, trong lòng chắc chắn dễ chịu phải ?

      Nhận thấy được tầm mắt của nàng, Ninh thị cười cười với nàng, vẫy tay ý bảo hai vợ chồng an tâm .
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 59-2


      Triệu Trầm gì, nắm tay thê tử . cái gì cũng hữu dụng, mẫu thân phải loại người suốt ngày thương xuân bi thu, cũng để cho người mãi canh giữ tại Hinh Lan uyển như vậy.

      Nhìn hai người xa, Ninh thị nhìn sang nam nhân còn muốn , bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chàng cũng thôi, thiếp phải tiểu hài tử, sợ ở mình."

      Bên ngoài tiếng pháo quá vang, thanh nàng chỉ nghe đứt quảng, Triệu Duẫn Đình lại nghe .ddlqd ôm người vào trong ngực, hứa hẹn bên tai nàng: "Ta từng , về sau để nàng mình trông phòng, đêm nay xong việc ta liền tới đây, nếu nàng mệt nhọc nghỉ ngơi trước, cần chờ ta."

      Ninh thị lẳng lặng nhìn .

      Trong cơ thể Triệu Duẫn Đình đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu.

      Sau khi hồi kinh, thê tử chưa từng hỏi chuyện buổi tối có thể đến đây hay , giống như tìm những nữ nhân khác nàng cũng để ý. Tựa như đêm nay, cũng khác biệt, trong kinh thành này tòa đại trạch nào nam nhân đều ở cùng chính thê, dù cho trong lòng thích đối phương. lại chưa bao giờ nghĩ tới việc đến chỗ Tần thị, nhưng thê tử hỏi cũng hỏi, từ đầu đến cuối nhìn , khó chịu.

      đối với nàng làm cái gì nàng đều cự tuyệt, lại chịu cho chút để tâm.

      nhìn nàng, nhìn nàng nhấc chân đến chỗ ghế hướng đối diện, nhìn nàng ngồi nghiêng đầu pha trà bàn con , ngực Triệu Duẫn Đình khó chịu lý do chuyển thành tức giận, chuyển ánh mắt, rơi đến cây nến phía bên kia. Ánh nến toát ra, thả lỏng áo, muốn đè xuống tức giận, cuối cùng lại là bước nhanh tới trước, vươn tay gạt nến xuống đất, dùng chân đạp tắt.

      Vấn Mai canh giữ tại gian ngoài đột nhiên rùng mình cái.

      Bên trong truyền ra tiếng bước chân vội vàng của nam nhân, vật nặng bị vứt xuống kháng, tiếng vật liệu may mặc bị xé bỏ...

      Vấn Mai khẩn trương tới trước cửa, muốn vào, nhưng bên trong phu nhân có chút giãy dụa. Vấn Mai lo lắng, trong tay nắm chặt tấm khăn, lỗ tai dán rèm cửa, sau đó nàng nghe được hô hấp trầm trọng của hầu gia, nghe được thấp giọng gì đó, mơ hồ giống như trong miệng ngậm gì đó. Phu nhân dần dần phát ra chút thanh , theo liền là thanh quen thuộc...
      Vấn Mai lặng lẽ lui đến bên ngoài cửa.

      Trong phòng mảnh tối đen, ngẫu nhiên có thanh pháo nổ, lại có thanh như vật gì bị nghiền nát truyền tới.

      Hầu gia giống như hỏi phu nhân cái gì đó, quá mơ hồ, Vấn Mai nghe .

      Pháo vang tiếng tiếng, màn đêm hoàn toàn buông xuống, thanh bên trong lại vẫn ngừng.

      Vấn Mai có chút nóng nảy, muộn như vậy hầu gia còn , thái phu nhân ở bên kia trực tiếp tới bên này tìm người làm thế nào?

      Nàng lần nữa vào trong, sắp tới gần cửa phòng trong bỗng nhiên nghe được tiếng cửa mở.

      Hầu gia tới.

      Vấn Mai đứng ở trước cửa, biết nên vào hay .

      "Vấn Mai?"

      Bên trong truyền ra tiếng của phu nhân, trong bình tĩnh còn có ôn tồn và mềm mại vô lực, Vấn Mai nhàng thở ra, ít nhất tại nàng có thể kết luận, hầu gia có hành động gì cả.

      Nàng nhàng đáp lời.

      "Bưng bát canh đến."
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :