1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 319: Tạp Môn xuất

      Edit: Gynnykawai
      Beta: Cẩm Băng Đơn

      "Dẫn chúng ta cấm địa của tộc các ngươi, an nguy của tam giới lần này cần bọn họ ra tay, cho dù ở Đại lục Phi Long có mấy gia tộc lớn Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ đóng giữ ta vẫn yên lòng, giờ có thể khẳng định Đức Cố Trại là Hoàng đế của tộc Thi Cốt tộc, nhưng chúng ta vẫn chưa phát ra tung tích của tộc Thi Cốt, đây là điều hết sức bất lợi đối với chúng ta, ta lo rằng cho dù Thủy sử dụng Địa Tâm Chi Thạch, cũng dùng ngàn vạn sinh linh để tế Hậu Khanh, tinh khí của sinh linh có hấp dẫn trí mạng đối với tộc Thi Cốt, Thủy vì Hậu Khanh cho nên cái gì cũng có thể thèm để ý, có lẽ nàng ta Hậu Khanh hơn ta." Bất chấp tất cả vì Hậu Khanh như vậy, nàng vẫn làm được! Trước đến những thứ khác, ít nhất nàng lại càng thể bỏ qua ngàn vạn sinh linh mà cứu lấy Hậu Khanh, cho dù là Hậu Khanh cũng đồng ý làm như vậy.

      Trầm ngâm hồi lâu, Ô Nhĩ Lệ Tạp vẫn trả lời như cũ, cấm địa trong tộc, cho dù là Ô Nhĩ Lệ Tạp nàng, nếu có thể , nàng .

      "Ta đồng ý, chỉ là hi vọng đến lúc đó, Phỉ Lệ, ngươi có thể mang tộc nhân ta ra khỏi Long Vực." Ô Nhĩ Lệ Tạp cắn mạnh môi dưới của bản thân, cho dù nàng có làm tội nhân của gia tộc, cũng phải mang tộc nhân ra khỏi Long Vực, hành hạ mấy ngàn năm, khiến cho gia tộc Lan Tư Tháp Phu nghe thấy Long Vực là biến sắc, Nhưng mà thể ở lại ở chỗ này, bởi vì đây chính là sứ mạng của bọn họ.

      "Sau khi xong chuyện này, Long Vực cần thiết phải tồn tại nữa." Phỉ Lệ sâu kín , có lẽ mọi thứ vốn được định sẵn từ trước, lúc đầu khi bọn họ xuất ở thế giới này, tạo nên vạn vật sinh linh, bây giờ chuyến Long Vực lần này hẳn là nên tạo ra kết quả. Hồng Hoang! Cái tên bị Phỉ Lệ giấu sâu trong linh hồn đó, thời thời khắc khắc đều hành hạ linh hồn của nàng, sư phụ và sư tỷ, các người có khỏe ? Phỉ Lệ rất nhớ mọi người.

      "Phỉ Lệ sao vậy?" Lạp Mạc Nhĩ tiến lên ôm Phỉ Lệ vào trong ngực, mỗi khi trong mắt Phỉ Lệ xuất cái loại tịch mịch mà ưu thương đó, cái loại hơi thở trôi nổi, như xa như gần đó liền hết sức ràng, giống như ai vào thế giới của nàng được cả, loại cảm giác này khiến mấy người Lạp Mạc Nhĩ hết sức khủng hoảng, bọn họ biết gì về thế giới đó, biết gì về Phỉ Lệ, càng cách nào biết được suy nghĩ của nàng.

      " có việc gì, dù sao cũng trở về được." Phỉ Lệ cười cười tự giễu, biết là nụ cười ‘ sao cả’ này, khiến mọi người chung quanh khỏi chua cay, càng giả bộ quan tâm, ra chỉ là đem đau đớn che giấu đến chỗ càng sâu thôi, Phỉ Lệ, vì sao nàng cho chúng ta biết đau thương của nàng, lại vẫn muốn chia sẻ cùng với chúng ta, ràng cũng là người thân cận nhất, nhưng mà vẫn giống như cách muôn sông nghìn núi.

      "Phỉ Lệ ngươi có biết nữ nhân rất xinh đẹp, mắt đen tóc đen hay ?" Lộ Ti Đinh đột nhiên câu, lúc trước, nữ nhân đó mang mình rời khỏi Thần điện Quang Minh lý do, sau đó, để cho nàng thừa kế truyền thừa của Lê tộc, hơi thở người nàng ta rất giống với Phỉ Lệ, chỉ là nữ nhân kia thành thục hơn Phỉ Lệ, thần bí hơn, giống như hồ nước nhìn nhìn thấy đáy, xinh đẹp mà cường đại. người cũng mang theo mùi thơm của Mạn Đà La, tuy nhiên lại khác biệt với Phỉ Lệ, mùi thơm người nữ nhân kia rất đậm, nhưng mị hoặc mãnh liệt như của Phỉ Lệ.

      "Ngươi lại lần nữa, mắt đen tóc đen, có phải người mặc trường bào, đó thêu hoa văn tinh xảo hay ?" Mắt đen, tóc đen đó phải là đặc trưng của Tạp Môn hay sao? Kể từ sau khi rời Thủ Vọng Giác, lâu rồi nàng chưa gặp qua Tạp Môn, mặc kệ nàng gọi thế nào, cũng triệu hồi được Tạp Môn, nhưng hôm nay lại bất ngờ lấy được tin tức của Tạp Môn từ trong miệng Lộ Ti Đinh, đây là có chuyện gì xảy ra? phải Tạp Môn chỉ có linh hồn hay sao? Lúc nào nàng ấy đạt được đến thực lực có thể ngưng tụ thân thể?

      "Đúng vậy, đó có thêu hoa văn tinh xảo ta chưa từng thấy qua." Lộ Ti Đinh nghiêm túc gật đầu cái, Tạp Môn, là tên của nữ nhân kia sao? Tuy nhiên là rất rất hợp với khí chất của nàng ta, cái tên Tạp Môn phải nhiệt tình như lửa, nhưng mà nữ nhân kia lại hết sức lý trí, ngay cả khi mình trở nên điên cuồng nữa, ngoài lạnh lùng ra, nàng còn nhìn thấy sắc thái gì khuôn mặt nàng ta nữa.

      "Ngươi gặp nàng ở đâu, bây giờ nàng ở nơi nào?" Phỉ Lệ sốt ruột bắt lấy cánh tay của Lộ Ti Đinh, trước kia nàng ràng có thể cảm nhận được hơi thở của Tạp Môn, nhưng mà theo thực lực tăng lên, nàng ngược lại cảm thấy chút hơi thở nào của Tạp môn nữa, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tạp Môn, rốt cuộc ngươi làm gì?

      "Ở đại lục Phi Long, huyết mạch Lê tộc của ta chính là do nàng giúp tay thức tỉnh, chỉ là sau khi ta thức tỉnh, nàng liền biến mất, nhưng nàng bảo ta phải tham gia rèn luyện Long Vực lần này, nàng đây là điều kiện." Lộ Ti Đinh nghiến răng nghiến lợi , nếu như phải do nữ nhân kia, nàng làm sao biến thành bộ dáng như bây giờ, cho nên nàng đối với Tạp Môn hận lẫn lộn.

      "Đại lục Phi Long, tại sao nàng tới tìm ta, Tạp Môn, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Phỉ Lệ nhíu chặt đầu lông mày, theo lời của Lộ Ti Đinh, thực lực giờ của Tạp Môn chắc chắn thấp hơn mình, nhưng mà đây chuyện gì xảy ra? Mình là bởi vì kiếp trước phong ấn trí nhớ cùng lực lượng, nhưng Tạp Môn xảy ra chuyện gì? Giống như Tạp Môn càng ngày càng thần bí, lấy thân phận xuất là người thủ hộ Linh Giới, nhưng lại là có thể tùy ý rời khỏi Linh Giới, bây giờ hẳn là Càn Khôn Giới, hơn nữa trước kia Tạp Môn còn phía Đông thể , tương đương với việc Tạp Môn biết vị trí của Cửu Khúc Linh Lung Tháp, đến tột cùng là làm sao Tạp Môn biết. Tất cả những điều này rốt cuộc là che giấu cái gì, Tạp Môn, rốt cuộc ngươi là ai?

      "Phỉ Lệ biết nàng là ai sao?" Lộ Ti Đinh tò mò hỏi.

      "Ha ha! Ta cũng biết Tạp Môn rốt cuộc là ai, ta cũng tò mò đây?" Đáy mắt Phỉ Lệ tràn đầy phệ cốt lạnh lẽo, cần biết ngươi là ai, nhưng nếu trêu chọc ta, đừng cố gắng giấu giếm cái gì nữa, nếu Tạp Môn dặn dò Lộ Ti Đinh như thế, điều này chứng tỏ nhất định Tạp Môn cũng xuất ở Long Vực, nếu đúng như vậy, đến tột cùng ngươi và Thủy có quan hệ gì, vừa bắt đầu ngươi liền xuất ở bên cạnh ta, đến tột cùng là người của ai?

      "Phỉ Lệ nên suy nghĩ nhiều, ta đoán nữ nhân kia thương tổn đến nàng." Lạp Mạc Nhĩ dịu dàng vuốt ve gò má của Phỉ Lệ, ánh mắt vô tình lạnh lẽo này của Phỉ Lệ, thoạt nhìn hết sức chói mắt, Phỉ Lệ càng có dáng vẻ sao cả như vậy, cũng càng chứng tỏ rằng nữ nhân Tạp Môn đó rất quan trọng với nàng, nếu nàng lộ ra biểu tình này.

      "Chúng ta hãy cấm địa trước, rất có khả năng là Thủy biết đến tồn tại của chỗ đó, dù sao chỗ đó cũng có cường giả của gần vạn qua, chẳng qua ta rất tò mò, tại sao Lan Tu Tháp Phu các ngươi lại đánh chủ ý lên người của gia tộc Đức Cổ Lạp vậy?" Phỉ Lệ nhanh chóng khôi phục lại biểu tình yên tĩnh, trêu ghẹo nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp, phải biết cường giả trong Bí cảnh của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng ít, hơn nữa Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ là những chủng tộc có thực lực mạnh mẽ nhất, gia tộc Lan Tư Tháp Phu có lý do gì buông tha.

      "Gia tộc của các ngươi cùng gia tộc Khải Kỳ có gian thần bí, gia tộc Lan Tư Tháp Phu chúng ta thể nào xuống tay, hơn nữa trưởng lão trong tộc cho rằng thực lực của hai tộc các ngươi quá mạnh mẽ, khi bị tiết lộ, rất có thể đưa tới đuổi giết của mọi người trong tam giới." Ô Nhĩ Lệ Tạp lúng túng . ra khi biết được tồn tại của Cấm địa trong tộc, nàng cũng tò mò hỏi qua, chỉ là lấy được đáp án, khiến nàng buồn bực thôi, quả nhiên là nên chọn quả hồng mềm mà bấm, Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ quá mạnh mẽ, thể gặm được, chỉ có thể buông tha, ngay cả gian của người ta cũng vào được, còn muốn làm cái gì chứ?

      " ngờ được lại là đáp án này, chỉ là nếu như các ngươi tiến vào, có lẽ gia tộc Lan Tư Tháp Phu các ngươi bị diệt tộc rồi, phải biết theo như lời trong tộc của các ngươi đó chính là chỗ ở của Chủ Thần Viễn Cổ." Phỉ Lệ buồn cười , ra nàng đúng là rất mong đợi, bởi từ trước tới nay Liêu tộc luôn là gia tộc bao che khuyết điểm, nếu như Gia tộc lan Tư Tháp Phu ra tay với Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, cuối cùng bị diệt tộc còn biết là ai đâu?

      Dù sao mấy người Vân Phong cũng yên lặng quá lâu rồi, dòng máu Liêu tộc trong cơ thể điên cuồng kêu gào dục vọng khát máu, may là Lan Tư Tháp Phu đụng vào họng súng.

      "Cái gì? Nhưng phải qua mấy chục vạn năm rồi sao? Bọn họ vẫn còn tồn tại? Đây là chuyện thể nào!" Nghe được lời của Phi Lệ, Ô Nhĩ Lệ Tạp dám tin, gia tộc Lan Tư Tháp Phu tồn tại mấy chục vạn năm, cho nên thực lực gia tộc Lan Tư Tháp Phu cũng càng ngày càng kém. Đến cuối cùng, thể sử dụng Địa Tâm Chi Thạch đề cao thực lực của bọn họ.

      " có gì là thể cả, phải Thủy cũng tồn tại như vậy đó sao, đó cũng phải là chuyện thể nào, chỉ là thời gian ta ngủ say tương đối dài thôi." Lần cuối cùng kia bị thương quá nặng, mấy người Vân Phong mới bất đắc dĩ phải đưa nàng , cho nên Lâm Vũ mới tồn tại, có lẽ nếu chuyện lần này qua, nàng nên trở về xem chút, xem Lưu Vũ và Đông Phương Mộng, hai người này tổn thương Lâm Vũ nhiều nhất, hẳn là bây giờ bọn họ sống rất tốt, phải bọn họ theo đuổi vinh hoa phú quý sao? Mà nàng chỉ là đá kê chân của bọn họ.

      "Điều này. . . . . . điều này. . . . . ." Ô Nhĩ Lệ Tạp đột nhiên phát nàng giống như chưa từng hiểu cái gian này, cho dù là Thần có khả năng chết , nhưng lại chưa từng nghe qua người nào sống lâu như vậy, phải biết rằng trong cuộc đại chiến Thần Ma, cũng phải là có Thần chết .

      "Nàng sai, điều như vậy cũng phải là thể nào, Phỉ Lệ sống còn lâu hơn bọn , mấy tỷ năm trôi qua cũng chỉ như cái nháy mắt, Phỉ Lệ, ngươi đúng ?" giọng noí dịu dàng đột nhiên vang lên từ giữa trung, khiến mọi người đều cảnh giác hẳn lên.

      "Tạp Môn." Phỉ Lệ lạnh nhạt ra cái tên, nếu là trước kia, nàng nhất định cực kỳ mừng rỡ xông lên ôm lấy Tạp Môn, nhưng mà sau khi nghe Lộ Ti Đinh xong, nàng bắt đầu thay đổi thành bất an, Tạp Môn đến tột cùng là người nào? Tại sao lại theo ta, tất cả đều là điều bí .

      "Phỉ Lệ sao lại trở nên lạnh lùng như vậy, mấy năm thấy, Phỉ Lệ càng ngày càng đẹp hơn." Tạp Môn vẫn dịu dàng như cũ , chậm rãi dạo bước tới trước mặt Phỉ Lệ, ôm Phỉ Lệ vào ngực, say mê vuốt ve mái tóc dài đến eo của Phỉ Lệ, cũng để biểu tình phòng bị của đám đông trong phòng ở trong mắt, trong mắt của nàng chỉ có Phỉ Lệ, dịu dàng vô tận chỉ vì Phỉ Lệ mà nở rộ, lúc quét mắt nhìn mọi người, là lãnh khốc vô tình.

      "Tạp Môn!" Phỉ Lệ mất tự nhiên giùng giằng, chỉ là lại hết sức hưởng thụ vẻ ấm áp nhàn nhạt người Tạp Môn, rất giống với mùi của sư phụ và sư tỷ, cho dù thực lực của nàng có mạnh hơn nữa thế nào, nàng vẫn cách nào đánh vỡ, vượt qua lá chắn gian, thể quay về Hồng Hoang.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 320: Oán hận của Ái Lệ Thi

      Edit: Gynnykawai
      Beta: Cẩm Băng Đơn

      "Có số việc, vào lúc nào đó ngươi hiểu, tại thời gian chưa tới." Phỉ Lệ, đây là tình kiếp của ngươi, tình kiếp của ngươi và Hậu Khanh, chỉ mong ngươi có thể đủ sức chống cự được, nếu tu vi trăm triệu năm bị hủy trong chốc lát, ngay cả sư phụ cũng tiếc vì ngươi mà khai sáng ra vũ trụ mới, chính là hi vọng ngươi có thể có khả năng nhìn thấu tình kiếp, biết là nút thắt chết, nhưng nhất định phải cởi nút ra. Chẳng qua ta nhất định giúp ngươi, ta chính là ngươi, chỉ là ngươi biết điều đó thôi.

      "Tại sao ngươi lại muốn thay Lộ Ti Đinh thức tỉnh huyết mạch Lê tộc?" Phỉ Lệ trực tiếp mở miệng hỏi, mặc dù luôn tự với mình rằng Tạp Môn tuyệt đối phản bội mình, nhưng mà lý trí vẫn cứ hoài nghi, dù sao sau khi trải qua chuyện của Thủy , nàng học được cách để đa nghi.

      "Loạn thế sắp tới, nàng là người trong cuộc." Tạp Môn gì nữa, từ đầu đến cuối trừ Phỉ Lệ ra cũng nhìn những người khác cái, ngay cả với Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương cũng chỉ là tùy ý quét mắt qua, từ sâu trong mắt lại tràn đầy nhàn nhạt đối địch, điều này làm cho Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhanh chóng cảnh giác, bởi vì vẻ địch ý này, dường như có mà lại có, bọn họ hình như có bất kỳ quan hệ gì với Tạp Môn mà, phải sao? Vì sao Tạp Môn lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt thù địch như vậy?.

      Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương trao đổi ánh mắt, đều là ‘ hiểu ra sao’.

      "Thôi,nếu như ngươi muốn , ta cũng muốn miễn cưỡng ngươi, Ô Nhĩ Lệ Tạp, dẫn chúng ta cấm địa." Phỉ Lệ thấy Tạp Môn ràng cũng định cái gì nữa. Biết có hỏi nữa, nàng ta cũng , cũng lười lãng phí thời gian, tại Cửu Ngân sống chết , Thủy lại bên nhìn chằm chằm, nàng có bao nhiêu thời gian để lãng phí với những chuyện râu ria thế này.

      "Ngươi định thả hết toàn bộ những người trong cấm địa Lan Tư Tháp Phu." Tạp Môn lặng lẽ ở bên trái Phỉ Lệ, giọng điệu bình thản hỏi.

      " sai, như vậy có lẽ còn có thể chống lại Thủy ." Phỉ Lệ còn rối rắm tại sao Tạp Môn lại biết chuyện này nữa, Tạp Môn vậy mà có thể thần biết quỷ hay xuất tại Long Vực, như vậy nàng ấy biết chuyện này cũng phải là lạ, bản thân Tạp Môn cũng là điều thần bí. Long Vực quá lớn, Phỉ Lệ căn bản có nhiều thời gian tìm Thủy , vậy tại sao đổi phương thức khác, chỉ cần thả hết mấy người trong cấm địa của tộc Lan Tư Tháp Phu kia, dừng lại ma lực vận hành trong Long Vực, tự nhiên rút lực lượng ra khỏi Địa Tâm Chi Thạch, nếu là như vậy, cho dù Thủy có lợi hại hơn nữa, cũng thể trực tiếp lấy Địa Tâm Chi Thạch , dù sao khi đó phòng ngự của Địa Tâm Chi Thạch cực kỳ cường hãn, hơn nữa còn lợi hại hơn cả người thủ hộ nó.

      "Đây cũng là biện pháp tệ." Tạp Môn , ra cho dù Thủy có tìm được Địa Tâm Chi Thạch chăng nữa, nàng ta cũng thể nào lấy được, bởi Địa Tâm Chi Thạch có Kiếm trận của sư phụ. Trừ những người trong Tiệt giáo ra, nếu kẻ khác nếu dám tùy ý xông loạn, kết quả tuyệt đối là hồn phi phách tán, chẳng qua Tạp Môn chuyện này ra cho Phỉ Lệ, dù sao trôi qua vài chục vạn năm rồi, cũng gấp chút thời gian này, đến tột cùng Phỉ Lệ có thể vượt qua tình kiếp hay , chính là phụ thuộc ở nàng thôi.

      "Lạp Mạc Nhĩ, chàng có cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng và mẫu hậu chàng ?" Phỉ Lệ lấy Thiên Sứ Tâm ra, viên Thiên Sứ Tâm chậm rãi chảy xuôi màu đỏ như máu, sáng bóng mà óng ánh, chợt lóe chợt lóe, giống như trái tim đập, giống như sống lại vậy, làm cho người ta có cảm giác mơ màng.

      "Cảm thấy được, hẳn là phụ hoàng và mẫu hậu ở gần đây." Hơi thở khắc nghiệt của Lạp Mạc Nhĩ, trực tiếp bao phủ Ô Nhĩ Lệ Tạp, thế nào cũng nghĩ tới đằng sau cuộc chiến Thần - Ma lại cất dấu mục đích xấu xa như thế này, nếu phải Phỉ Lệ khăng khăng khẳng định, rất có thể vẫn cho rằng phụ hoàng tìm kiếm tung tích của mẫu hậu, tuyệt đối nghĩ đến có người nhốt bọn họ.

      Dù sao lấy thực lực của phụ hoàng, trong tam giới, có rất ít người có thể chiến thắng được người, nhưng thế nào cũng ngờ được, chính là bởi vì phần tự đại này, khiến phụ hoàng bị hành hạ mấy ngàn năm.

      "Ừ! Ta cũng cảm thấy vậy, chỉ là tại sao lại có cả hơi thở tử vong? Ô Nhĩ Lệ Tạp, đây là có chuyện gì xảy ra?" Phỉ Lệ xanh mét mặt nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp. Phải biết là để vận hành Long Vực, cần đến hơi thở tử vong, nhưng mà mới vừa rồi nàng ràng cảm nhận được ở trong đó cũng cất dấu cả hơi thở tử vong, hơn nữa còn rất nồng, đây là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ô Nhĩ Lệ Tạp lừa gạt nàng?

      " thể nào, trong cấm địa tuyệt đối thể nào có hơi thở tử vong, chẳng lẽ có kẻ xâm lấn?" Ô Nhĩ Lệ Tạp lo lắng phủ nhận, phải biết là vì bảo đảm trận pháp trong cấm địa được vận hành cách thuận lợi, toàn bộ hơi thở bên trong đều là Thần lực thuần khiết nhất, hơi thở tử vong là ma lực, thể nào xuất trong cấm địa được.

      "Vậy à?" Phỉ Lệ tăng nhanh bước chân, đồng thời cũng mở kết giới, giấu toàn bộ hơi thở của bọn họ. Nếu như Ô Nhĩ Lệ Tạp dối, vậy , hơi thở trong cấm địa kia chính là người của Thủy , là ai đây?

      "Hoắc Đứa Hoa, chàng vẫn chịu đồng ý cầu của ta sao, chẳng lẽ chàng cam tâm tình nguyện bị nhốt cả đời ở chỗ này?" Là tiếng của Ái Lệ Thi, làm sao bà ta lại xuất tại nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa thực lực giờ của Ái Lệ Thi so với lúc nhìn thấy ở Ma giới, ràng giống nhau, lần trước nàng ta có tử khí nồng nặc như vậy, cho dù có Ma Pháp Bào ngăn cách, nhưng vẫn còn tiết lộ ra tử khí nồng nặc đến vậy.

      Xem ra trong đoạn thời gian này, người Ái Lệ Thi cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

      "Là phụ hoàng ta." Lạp Mạc Nhĩ khẳng định , mặc dù bóng lưng còn có chút mơ hồ, nhưng đây tuyệt đối là phụ hoàng. Lạp Mạc Nhĩ siết lòng bàn tay của mình chặt, mơ hồ thấy bên trong có mấy cái xích Phong Ma, xuyên qua xương bả vai của Hoắc Đứa Hoa, đính chặt Hoắc Đứa Hoa lên trận pháp khổng lồ, mặt khoá Phong Ma liên tục lóe ra ký hiệu ma pháp.

      "Ta tình nguyện bị nhốt cả đời, ít nhất ta còn có thể ở cùng với Ái Lệ Ti." Hoắc Đứa Hoa để ý đến vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Ái Lệ Thi, chỉ nghiêng đầu cách khó khăn, nhìn bóng dáng nhắn ma pháp trận khác, đau lòng, say đắm, ưu thương. . . . . . ngừng thoáng qua trong mắt Hoắc Đứa Hoa, lúc ấy nếu kích động, có lẽ và Ái Lệ Ti cũng biến thành như vậy, người tạo cục diện của ngày hôm nay chính là mình, bây giờ nàng hoàn toàn lâm vào ngủ say, nhưng mà Lan Tư Tháp Phu vẫn buông tha, Hoắc Đứa Hoa nhìn chằm chằm dây xích Phong Ma xuyên qua xương bả vai Ái Lệ Ti, Ái Lệ Ti, chừng nào nàng mới có thể gọi tên của ta lần nữa.

      "Ái Lệ Ti, Ái Lệ Ti, chẳng lẽ trong lòng của chàng cũng chỉ có Ái Lệ Ti hay sao? Vậy ta là cái gì? Ta làm tất cả vì chàng, chẳng lẽ chàng nhìn thấy sao?" Ái Lệ Ti bắt được thân thể Hoắc Đứa Hoa, điên cuồng lay động, hơi thở tử vong càng phát ra nồng nặc, mà những người bị nhốt ở chung quanh trận pháp đều nhìn hai người trước mắt, dù sao, ở chỗ này, bọn họ chính là công cụ cung cấp ma lực, tịch mịch mấy vạn năm quen rồi.

      "Ngươi là tất cả, chỉ vì ngươi, tự tay đưa ta và tỷ tỷ ruột thịt của ngươi đến tay ác ma, còn hủy diệt Thần cách của Ái Lệ Ti, cầm tù chúng ta ở chỗ này." Hoắc Đứa Hoa châm chọc nhìn Ái Lệ Thi trước mặt, năm đó nếu phải là nhất thời nhân từ, cũng mang đến đau đớn cho và Ái Lệ Ti như vậy. chưa bao giờ nghĩ tới thiếu nữ dịu dàng, nhút nhát năm đó, biến thành kẻ điên dại như hôm nay.

      Năm ngàn năm trước trong cuộc chiến Thần - Ma , ra tay đánh lén Ái Lệ Ti, càng thêm hung tàn huỷ diệt Thần cách của Ái Lệ Ti, sau đó dùng kế lừa đến Ma giới, ban đầu biết thiếu nữ dịu dàng, nhút nhát đó tới có ý định khác thường đối với mình, chờ đến khi phát giác được, tất cả muộn, sau khi sử dụng tất cả thủ đoạn, rồi nhốt mình ở Long Vực, trước kia biết rằng gia tộc Lan Tư Tháp Phu lại có mặt bẩn thỉu như vậy.

      " phải vậy, phải như thế. Ta làm tất cả đều là bởi vì ta chàng, nhưng tại sao chàng vẫn cứ chịu nhìn thấy, ràng chàng là của ta, tại sao Ái Lệ Ti lại có thể ở đây cùng với chàng, mà ta lại được chứ?" Ái Lệ Thi dịu dàng như nước nhìn Hoắc Đứa Hoa, đôi tay ngoan cường giữ chặt gò má Hoắc Đứa Hoa, muốn hôn lên đó. Vì Hoắc Đứa Hoa, nàng tiếc đem linh hồn của mình hiến tế cho ác ma.

      " nữ nhân vì yên mà điên cuồng, đáng thương, đáng buồn, còn buồn cười nữa!" Giọng nhàn nhạt của Phỉ Lệ từ từ truyền .

      "Ai? Là kẻ nào?" Ái Lệ Thi cảnh giác buông Hoắc Đứa Hoa ra, toàn thân đề phòng, mặc dù nàng từng hợp tác với gia tộc Lan Tư Tháp Phu, nhưng mà dù sao nữa, nơi này cũng là cấm địa của gia tộc bọn họ, người ngoài tuyệt đối được phép tiến vào, nàng cũng là bởi vì bỏ ở người Hoắc Đứa Hoa chút vật có thể cảm ứng, nên mới có thể tìm tới nơi này.

      "Mới đó mà quên ta rồi sao, ta rất thất vọng, Lạp Mạc nhĩ, chàng đúng ?" Phỉ Lệ phất tay thu hồi kết giới, bóng dáng của đoàn người ngay lập tức xuất ở trước mắt tất cả mọi người. Những người vốn xem trò vui kia, khi thấy bóng dáng Phỉ Lệ, thân thể ràng chấn động, phải biết rằng, chưa bao giờ xuất người ngoài trong cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu cả, nhưng mà bây giờ lại xuất nhiều người ngoài như vậy, mà Kẻ Giết Chóc của Lan Tư Tháp Phu lại ra tay chặn lại, điều này đại biểu cho cái gì? Nhất thời tất cả mọi người bắt đầu hưng phấn, dù sao bọn họ tịch mịch mấy vạn năm, vốn là trải qua vô số khoảng thời gian thất vọng, đột nhiên lại xuất hi vọng, khiến tất cả bọn họ đều phải kích động.

      Lúc Hoắc Đứa Hoa nghe được cái tên Lạp Mạc Nhĩ , thân thể ràng cứng ngắc hẳn, Lạp Mạc Nhĩ, là con sao? Nhi tử được khen là thiên tài, là kiêu ngạo của Thần giới —— Lạp Mạc Nhĩ đó sao.

      "Tại sao các ngươi lại xuất ở đây, đây chính là cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, các ngươi sợ Kẻ Chết Chóc Lan Tư Tháp Phu sao?" Ái Lệ Thi lớn tiếng uy hiếp, nàng phải người ngu, tự nhiên nhìn ra được thực lực của kẻ kém nhất trong đám người này cũng đủ để đánh ngang tay với nàng, huống chi nơi này lại là địa bàn của người khác. khi kinh động đến Kẻ Chết Chóc của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, như vậy có về. Hơn nữa lần này nàng là tự tiện hành động, cho nên tổ chức căn bản biết hành tung của nàng.

      "Tộc trưởng Lan Tư Tháp Phu ở đây, ngươi có thể chào hỏi cùng nàng chút, chúng ta để ý chút ít thời gian này đâu. Ngươi đúng , Ô Nhĩ Lệ Tạp?" Phỉ Lệ ôn hòa quay đầu lại nhìn sắc mặt dữ tợn của Ô Nhĩ Lệ Tạp, phải biết rằng cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, mặc dù được gọi là cấm địa, nhưng dù là tộc nhân cũng thể dễ dàng bước vào, nhưng mà hôm nay lại bị người ngoài bước chân vào, hơn nữa nhìn bộ dạng Ái Lệ Thi, như thể chuyện như vậy, cũng phải là lần đầu tiên nàng ta làm, điều này đối với Lan Tư Tháp Phu mà là tuyệt đối là sỉ nhục.
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 321: Tử Vong Liêm Đao của Kẻ Chết Chóc.

      (Tử Vong Liêm Đao: Lưỡi hái tử thần ^^)

      Edit: Gynykawai
      Beta: Cẩm Băng Đơn

      "Ta nghĩ, quả là ta nên hàn huyên với Ma vương Ái Lệ Thi chút, lúc nào lãnh địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu trở thành chợ nô lệ, cho phép người khác tùy ý ra vào rồi?" Ô Nhĩ Lệ Tạp hung ác nhìn chằm chằm Ái Lệ Thi. Nàng phải người ngu, tự nhiên biết Ái Lệ Thi trước mắt phải là vị Ma Vương nổi tiếng vì nhân từ, cơ trí của năm ngàn năm trước, hành động mới vừa rồi của nàng ta, giải thích tất cả cách ràng rồi. Hơn nữa ấn tượng của Phỉ Lệ đối với nàng ta cũng tốt, như vậy mặc kệ nàng làm cái gì, Phỉ Lệ cũng ra tay ngăn trở.

      "Ô Nhĩ Lệ Tạp, ngươi có ý gì?" Ái Lệ Thi cẩn thận nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp. Có lẽ những người khác biết Lan Tư Tháp Phu khát máu tàn bạo, nhưng làm Ma vương Ma giới, hơn nữa còn là nhân viên cao cấp của Hồn Điện, nàng hiểu rất về gia tộc Lan Tư Tháp Phu trong Long Vực, gia tộc bọn họ tuyệt đối ôn hòa như vẻ bề ngoài, tranh quyền thế, nhưng lại che giấu hắc ám trong mình rất sâu, thậm chí đến mức ngay cả gia tộc Lan Tư Tháp Phu cũng cho rằng mình rất thiện lương.

      "Phỉ Lệ, cho dù ta làm cái gì cũng đều được phải ?" Ô Nhĩ Lệ Tạp trả lời Ái Lệ Thi, ngược lại quay đầu lại nhìn Phỉ Lệ. Nàng biết người chân chính làm chủ nơi này phải là mình, mặc dù Ái Lệ Thi phạm vào cấm kỵ của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, nhưng lúc này cũng quan trọng, quan trọng là ý kiến của Phỉ Lệ, nếu như Phỉ Lệ Ái Lệ Thi có tội, nàng cũng đối nghịch với Phỉ Lệ. Lúc này đối nghịch với Phỉ Lệ, phải là sáng suốt, mà trước đó nàng hiểu được tính tình hung tàn của Thủy , vì thế càng thêm cẩn thận đối với Phỉ Lệ.

      "Có thể, ta chỉ cần địa điểm núp của đám người Thủy , tin tưởng rằng Ái Lệ Thi rất vui lòng cho chúng ta biết chuyện này, về phần những chuyện khác cứ giao cho ngươi xử lý, dù sao phải kẻ nào cũng được phép tiến vào cấm địa của Lan Tư Tháp Phu. Đúng rồi, nghe Kẻ Chết Chóc của gia tộc Lan Tư Tháp Phu các ngươi rất am hiểu dụng hình, ta nghĩ Ái Lệ Thi rất thích nếm thử." Phỉ Lệ ưu nhã vuốt ve sợi tóc gò má, động tác hết sức quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển, lộ ra mị hoặc phong tình.

      Nhưng điều này đối với Ái Lệ Thi mà , thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang. Kẻ Chết Chóc của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, luôn luôn lấy tàn bạo mà nổi tiếng trong Tam giới, điều đáng sợ nhất của những Kẻ Chết Chóc phải là ở thực lực của bọn họ, mà là tàn bạo lãnh khốc của bọn họ, thân là Kẻ Chết Chóc, tay mỗi người bọn có ít nhất mấy ngàn oan hồn, năng lực núp quỷ mị, hơn nữa hành hình khát máu hung tàn, khiến cho mọi người nghe mà biến sắc. Ái Lệ Thi cũng nhịn được sắc mặt tái nhợt, nếu rơi vào trong tay Kẻ Chết Chóc, vậy chính là sống bằng chết.

      " Ô Nhĩ Lệ Tạp cám ơn Phỉ Lệ thành toàn trước, Kẻ Chết Chóc nghe lệnh, Ma vương Ma giới Ái Lệ Thi tự tiện tiến vào cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, thi hành lệnh chém giết, nhất định phải hỏi ra được kẻ chủ mưu sau lưng Ái Lệ Thi." Ô Nhĩ Lệ Tạp lấy ống sao từ trong ngực ra, nhàng thổi ra mấy tiết, trong nháy mắt, sau lưng lập tức xuất mấy bóng dáng mơ hồ, trong tay mỗi người đều cầm thanh loan đao khổng lồ phiếm huyết sắc, nếu nhìn kỹ ra càng giống như lưỡi hái hơn.

      "Các ngươi thể làm như vậy, ta là người của Hồn Điện, nếu ngươi làm như vậy, đại nhân Thủy bỏ qua cho các ngươi." Ái Lệ Thi lớn tiếng kêu gào, nàng ngờ Ô Nhĩ Lệ Tạp lại dám sử dụng Kẻ Chết Chóc. Lưỡi hái tử vong phiếm huyết sắc này, là dấu hiệu của Kẻ Chết Chóc, khi thấy Tử Vong Liêm Đao, vậy ý nghĩa chính là tới chết mới thôi. Cho tới bây giờ Kẻ Chết Chóc đều có hai người cùng làm nhiệm vụ, nhưng mà lần này Ô Nhĩ Lệ Tạp lại gọi ra những bốn người, ý tứ trong này cho dù là Ái Lệ Thi có muốn giả bộ ngu cũng được.

      Lời của Ô Nhĩ Lệ Tạp vừa dứt, trong nháy mắt bốn Kẻ Chết Chóc sau lưng lập tức xuất ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc xung quanh Ái Lệ Thi, ngăn tất cả đường lui Của Ái Lệ Thi lại, bốn thanh Tử Vong Liêm Đao khổng lồ hướng về phía Ái Lệ Thi, mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt.

      Đám người Phỉ Lệ ung dung đứng ở bên, thú vị quan sát cấm địa, vốn cho rằng cấm địa rộng lớn như vậy, nhưng mà ràng là Phỉ Lệ xem thường năng lực của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, lại có gian Ma Pháp Trận lớn như vậy, gian bên trong còn lớn hơn gần như gấp mười lần so với bên ngoài, mặc dù bên trong nhốt mấy chục cường giả, nhưng vẫn dư dả. Toàn bộ cường giả đều bị xích xuyên qua xương bả vai, xích Phong Ma thỉnh thoảng loé lên hoàn toàn giam cầm bọn họ ở ma pháp trận, mà mỗi Ma Pháp Trận của tộc Lan Tư Tháp Phu lại tạo thành phù hiệu ma pháp đơn giản, kết nối với gian Ma Pháp Trận lớn bên ngoài, đưa Ma lực trong cơ thể bọn họ ngừng chuyển đến phía Gian Ma Pháp trận.

      Tất cả bọn họ đều còn sống rất tốt, trừ việc thể rời , hay sử dụng bất kỳ ma lực nào, ngừng cung cấp ma lực cho Gian Ma Pháp trận. Phỉ Lệ thể kinh thán vì thông minh của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, lại có thể nghĩ ra Gian Ma Pháp trận như vậy vận hành thay thế Địa Tâm Chi Thạch, xét về phương diện thiên phú, gia tộc Lan Tư Tháp Phu vẫn hết sức cường hãn. Ít nhất Gian Ma Pháp trận như vậy phải là ai cũng có thể làm được, bởi Long Vực lớn bao nhiêu, để khiến Long Vực độc lập ngoài Tam giới, phải cần bao nhiêu ma lực, trong khi đó gia tộc Lan Tư Tháp Phu lại cứng rắn cắt đứt ma lực từ Địa Tâm Chi Thạch, nhưng vẫn bảo đảm Long Vực được vận hành. Dĩ nhiên xét về phòng ngự của Long Vực vẫn là giảm xuống rất nhiều, mặc dù người bình thường cảm giác được, nhưng khi Phỉ Lệ tiến vào Long Vực ngay lập tức nhận ra, chỉ là khi đó Phỉ Lệ hề nghĩ đến phương diện kia, dù sao khi đó Tộc trưởng của gia tộc Lan Tư Tháp Phu cam kết sau này hủy bỏ ma pháp trận.

      Sau đó, thời điểm tới gia tộc Lan Tư Tháp Phu, hành động của Thủy lại khiến Phỉ Lệ càng thêm hoài nghi, dù sao biểu tình của Ô Nhĩ Lệ Tạp và Thủy cũng hết sức kỳ quái, nếu phải là cuối cùng nàng ra Cửu Ngân là hồn phách của Hậu Khanh, có lẽ màn kịch vẫn còn tiếp tục diễn ra.

      "Quyền Trượng Long Cốt!" Lạp Mạc Nhĩ xanh mét mặt nhìn Ái Lệ Thi phía dưới, Quyền Trượng Long Cốt tượng trưng cho thân phận của Ma vương, Lạp Mạc Nhĩ vẫn luôn nhớ Quyền Trượng Long Cốt là đồ thuộc về mẫu hậu, chỉ có mẫu hậu mới xứng với Quyền Trượng Long Cốt kia, Ái Lệ Thi, bà ta xứng. Nếu phải là thực lực còn chưa khôi phục, Lạp Mạc Nhĩ rất muốn giết nữ nhân kia, khó trách sau này cho dù tìm thế nào nữa, vẫn luôn tìm được Quyền Trượng Long Cốt, ra là bị nữ nhân Ái Lệ Thi này cầm .

      Phải biết là thần khí như Quyền Trượng Long Cốt, trừ chính bản thân chủ nhân chết , nếu nó tuyệt đối ruồng bỏ chủ nhân, cho dù là bị kẻ khác lấy được, cũng thể sử dụng, còn có khả năng, đó chính là huỷ hoàn toàn Thần thức của chủ nhần Quyền Trượng Long Cốt, nhưng như vậy lại hết sức phiền toái, phương pháp xử lí trực tiếp nhất chính là luyện hóa nguyên thần của chủ nhân trước của nó, cũng chính là Thần cách. Nhìn bộ dạng này của Ái Lệ Thi, cần suy nghĩ cũng biết bà ta làm cái gì, khó trách cho dù tìm thế nào cũng tìm được hơi thở của mẫu hậu, nghĩ tới bà ta lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp luyện hóa Thần cách của mẫu hậu.

      Thời điểm khi Hoắc Đức Hoa thấy Ái Lệ Thi lấy ra Quyền Trượng Long Cốt, cặp mắt màu vàng loé lên tia sáng giận dữ, giống như muốn xé nát Ái Lệ Thi ra, hiển nhiên là cũng hiểu ra Ái Lệ Thi làm chuyện gì. Chút đồng tình cuối cùng trong đáy mắt cũng biến mất còn gì, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của mình mà nàng ta cũng có thể hạ độc thủ như vậy, đúng là bằng cầm thú.

      "Lạp Mạc Nhĩ, trấn định chút." Phỉ Lệ vốn quan sát kỹ càng mọi thứ sắp xếp trong cấm địa, dù sao cái gian Ma Pháp Trận này là quá kinh người, nhưng mà Lạp Mạc Nhĩ bên cạnh đột nhiên bộc phát ra cỗ khí thế mãnh liệt, mà tròng mắt vốn màu vàng của Lạp Mạc Nhĩ, giờ đây lại sắp tràn ra máu, gân xanh mặt càng nổi hơn, hai tay nắm chặt giống như sắt đá, ràng chính là điềm báo tẩu hỏa nhập ma.

      "Ta muốn khiến bà ta sống bằng chết." Lạp Mạc Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Ái Lệ Thi, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu đỏ tươi, ràng cho thấy là bị nội thương, nhưng mà lúc này Lạp Mạc Nhĩ lại để ý nhiều như vậy, vẫn cứ hung ác nhìn Ái Lệ Thi phía dưới.

      "Được." Phỉ Lệ biết chuyện này có liên quan đến quyền trượng trong tay Ái Lệ Thi, chỉ là nhìn vẻ mặt Lạp Mạc Nhĩ lúc này, nàng cũng biết bây giờ phải là thời điểm tốt để hỏi thăm.

      "Đáng chết, dừng lại cho ta!" lúc Phỉ Lệ còn muốn thêm điều gì đó, bóng dáng Ô Nhĩ Lệ Tạp nhanh chóng tới trước mặt Hoắc Đức Hoa, nhanh chóng đặt ống sáo lên thổi, chỉ thấy lúc này xích Phong Ma người Hoắc Đức Hoa ngừng lóe ra ký hiệu, mà chính Hoắc Đức Hoa cũng trở nên có cái gì đó đúng, mặt liên tục chuyển hóa sắc thái bất đồng, ràng cho thấy Hoắc Đức Hoa muốn mạnh mẽ thoát khỏi xích Phong Ma, cho nên mới xuất trường hợp mất khống chế như vậy.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Phỉ Lệ nhàng thay Lạp Mạc Nhĩ lau tia máu khóe miệng, giải thích được nhìn Kỳ Dương bên cạnh, bởi vì trán Ô Nhĩ Lệ Tạp bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, mà Ma pháp trận trước mặt Hoắc Đức Hoa lại ngừng uốn éo, xích Phong Ma xuyên qua xương bả vai càng ngày càng mờ , ràng có dấu hiệu sắp biến mất.

      " biết, có lẽ là xích Phong Ma sắp mất khống chế." Kỳ Dương nhíu chặt mày, hiển nhiên người trong Ma pháp trận kia , chính là phụ hoàng Lạp Mạc Nhĩ, Thần vương tiền nhiệm của Thần giới —— Hoắc Đức Hoa.

      "Đáng chết, Lạp Mạc Nhĩ mau ngăn cản phụ hoàng chàng, giờ gian Ma Pháp Trận này thể xảy chuyện may nào được, nếu tất cả mọi người chúng ta đừng hòng rời khỏi Long Vực." Phỉ Lệ vội vàng giải thích, Long Vực vận hành cần lượng lớn ma lực, khi ma lực biến mất, như vậy Long Vực rất có thể tiến vào hình thức tự phòng vệ, nếu có đủ ma lực để duy trì, phong bế hoàn toàn Long Vực, đến lúc đó dù là nàng cũng đừng hòng rời khỏi Long Vực.

      Pháp tắc trong Long Vực gấp vạn lần trong Tam giới, dù là nàng cũng cách nào thoát khỏi pháp tắc nơi này, bởi vì pháp tắc ở Long Vực có khuynh hướng giống pháp tắc trong Hồng Hoang.

      "Cái gì cơ? Ta hiểu rồi." Lạp Mạc Nhĩ nhìn bộ dạng lo lắng của Phỉ Lệ, biết Phỉ Lệ nhất định phải đùa, hơn nữa cũng biết lần này Phỉ Lệ vốn là muốn thả bọn họ ra, Lạp Mạc Nhĩ nhanh chóng tới trước Ma pháp trận của Hoắc Đức Hoa, chậm rãi móc ra Thiên Sứ Tâm mà Phỉ Lệ giao cho, sau đó chậm rãi bước vào trong Ma pháp trận của Hoắc Đức Hoa, nghĩ tới hơi thở cuồng bạo giống như là nhận ra Lạp Mạc Nhĩ , toàn bộ cũng khéo léo vòng qua Lạp Mạc Nhĩ, khiến Lạp Mạc Nhĩ tiến lên đến gần Hoắc Đức Hoa.

      "Phụ hoàng, đây là Thiên Sứ Tâm năm đó người giao cho mẫu hậu, tại con đem Thiên Sứ Tâm dung nhập vào trong cơ thể phụ hoàng lần nữa."Hai tay Lạp Mạc Nhĩ dâng lên Thiên Sứ Tâm thả vào ngực trái của Hoắc Đức Hoa, sau đó Thần Lực từ trong cơ thể Hoắc Đức Hoa nhè tràn ra, cuốn lấy Thiên Sứ Tâm, rồi từ từ dung nhập vào viị trí của trái tim ở bên ngực trái, mà ma lực chung quanh Hoắc Đức Hoa cũng dần dần an tĩnh lại.

      Thiên Sứ Tâm là Thần cách thứ hai của người trong Thần giới, có thể lấy ra, nhưng phải là những người có thực lực cường đại mới có thể làm được.
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 322: Công chúa là cái gì vậy?

      Edit: Gynykawai
      Beta: Cẩm Băng Đơn

      "Ô Nhĩ Lệ Tạp ta cần hỗ trợ của ngươi, mở ra Địa Tâm Chi Thạch lần nữa." Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp, nàng biết Hoắc Đức Hoa bên kia có Lạp Mạc Nhĩ giúp tay, có chuyện lớn gì, nhưng mà tại, quan trọng nhất là phải xử lý tốt Gian Ma Pháp trận và Địa Tâm Chi Thạch, , nàng thể bảo đảm tại Thủy có tìm được Địa Tâm Chi Thạch hay , nhưng mà Thủy biết tồn tại của Địa Tâm Chi Thạch, như vậy nàng ta nhất định buông tha, ai cũng biết Địa Tâm Chi Thạch quan trọng như thế nào với Hậu Khanh.

      "Ta biết nên làm như thế nào, chẳng qua ta muốn ngươi đồng ý cái ước định." Ô Nhĩ Lệ Tạp khẩn trương nhìn Phỉ Lệ, nàng biết tại có bất kỳ tư cách gì để cầu Phỉ Lệ làm cái gì, nhưng mà nàng lại thể làm như vậy, cường giả bị nhốt ở nơi này, chỉ cần bất cứ người trong bọn họ thoát ra ngoài, nàng chống đỡ được, nếu như bọn họ trả thù gia tộc Lan Tư Tháp Phu, như vậy đối với gia tộc Lan Tư Tháp Phu mà , tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu, làm Tộc trưởng gia tộc Lan Tư Tháp Phu, nàng thể suy tính cái vấn đề này.

      "Ta có thể đồng ý cầu của người, nhưng chỉ có lần này, sau này có tiền lệ này nữa." Phỉ Lệ gật đầu cái, dĩ nhiên nàng hiểu được băn khoăn của Ô Nhĩ Lệ Tạp, cho nên cũng làm khó nàng, mặc dù Lan Tư Tháp Phu làm rất quá đáng, nhưng cũng phải là thể tha thứ. Điều này cũng khó trách, do năm đó đám người Vân Phong suy tư chu toàn cho bọn họ, nếu cũng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà nếu xảy ra, vậy chỉ có thể tận lực đền bù.

      "Cảm ơn Phỉ lệ thành toàn!" Ô Nhĩ Lệ Tạp hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, lấy được đảm bảo của Phỉ Lệ, như vậy nàng phải bận tâm cái khác nữa, cho tới bây giờ, gia tộc Đức Cổ Lạp đều làm trái với lời thề của mình.

      " cần cảm ơn, trước tiên ngươi nên thả bọn họ ra ngoài, những thứ khác cứ giao cho ta xử lý." Phỉ Lệ lạnh nhạt , sau khi cứu ra phụ hoàng và mẫu hậu của Lạp Mạc Nhĩ ra, mục tiêu tiếp theo chính là Thủy .

      "Phỉ Lệ, ngươi quyết định thả bọn họ ra? Mặc dù thực lực của bọn họ quả tồi, nhưng toàn bộ đều là hạng người kiệt ngạo, bất tuân, Phỉ Lệ sợ bọn họ đổi ý, ra tay ngược lại đối với ngươi sao?" Tạp Môn lẳng lặng đứng ở bên người Phỉ Lệ giọng hỏi, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua tất cả mọi người, làm cho người ta cảm giác được loại khí thế khôn khéo lão luyện lại cường đại, , đôi mắt màu đen thâm thúy như dòng nước xoáy, áp bức Tinh Thần lực người khác, làm cho người nào dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

      "Ta hiểu vấn đề ngươi , ta thông báo cho đám người Vân Phong, Vân Hoả và Vân Lôi lập tức tới đây, có hai người bọn trấn giữ, cho dù những người này muốn làm cái gì, cũng phải cố kỵ chút, dù sao sau lưng mỗi người bọn họ đều có gia tộc khổng lổ, vì để tránh tai họa cho gia tộc, tin tưởng bọn họ biết nên làm thế nào." Ánh mắt sắc bén của Phỉ Lệ quét lượt qua đám cường giả, cái gọi là cường giả chẳng qua là cách gọi cho loại người trong tam giới mà thôi, đối với bọn họ mà , những người này cũng có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà khi thả bọn họ vào đại lục Phi Long, vẫn có tác dụng rất lớn.

      " ra là Phỉ Lệ nghĩ xong xuôi cả, là ta đa tâm rồi." Tạp Môn nghe được lời của Phỉ Lệ, kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới phản ứng được. Đúng thế! Phỉ Lệ trước mắt, chỉ là Phỉ Lệ, mà còn là Vân Tiêu nữa. Chỗ sơ hở ràng như vậy, nàng ấy làm sao có thể nghĩ tới được, mình luôn theo bản năng cho rằng nàng vẫn là tiểu nương trước kia, mà lại biết nàng ấy giờ, có thể chút do dự chém giết người khác, làm thế nào có thể nhân từ mà nương tay cơ chứ.

      "Tạp Môn đừng tự xem thường bản thân, còn rất nhiều chuyện ta phải nhờ Tạp Môn trợ giúp mà." Phỉ Lệ nghiêm túc nhìn Tạp Môn, mặc dù vẫn biết rốt cuộc Tạp Môn là ai, nhưng mà hơi thở quen thuộc người Tạp Môn, làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái.

      "Phỉ Lệ, toàn bộ xử lý tốt, bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi 1 tháng, thực lực khôi phục như cũ." Ô Nhĩ Lệ Tạp đóng tất cả Ma Pháp Trận lại, Ma Pháp Trận lơ lửng trong trung cũng bắt đầu ảm đạm , những người vốn bị giam trong Ma Pháp trận cũng rối rít đập nát xích Phong Ma xuyên qua xương bả vai, tất cả với khí thế hung hăng nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp, sát khí kinh người bao phủ Ô Nhĩ Lệ Tạp, tuy là Ô Nhĩ Lệ Tạp có thực lực cường hãn, nhưng nhất thời cũng có chút chịu nổi.

      "Hừ! Ta cho phép các ngươi ra tay sao?" Phỉ Lệ hừ lạnh tiếng, vung tay lên, lập tức kéo Ô Nhĩ Lệ Tạp đến bên cạnh mình, giam cầm hai mươi mấy người kia ngay tại chỗ, hài lòng nhìn sợ hãi toát ra mặt bọn họ. cho rằng nàng trị được bọn họ sao, hay là bị giam cầm vài ngàn năm, , ngay cả đầu óc của bọn họ cũng xơ cứng rồi? Nếu nắm chắc tuyệt đối, làm gì có ai dám thả toàn bộ bọn họ ra ngoài chứ, đúng là biết điều.

      "Ngươi là ai?" Nam tử trung niên đứng ở giữa bọn họ, cảnh giác nhìn Phỉ Lệ, nghĩ tới vài ngàn năm trôi qua, thậm chí ngay cả tiểu nương mà bọn họ cũng đánh lại được, hoàn toàn bị áp chế sít sao, nếu chuyện này bị truyền ra, biết dọa đến bao nhiêu người. Dù sao đối với những người khác, mỗi người bọn họ đều là tồn tại giống như Thần, nhất là Hoắc Đức Hoa tại còn nằm ở ma pháp trận trước mặt, vốn chính là Thần vương của Thần giới, mặc dù bọn họ phải là Thần, nhưng cũng kém cấp bậc Chủ Thần bao nhiêu, ít nhất bọn họ cho rằng như vậy.

      "Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp, đừng vọng tưởng làm những chuyện nên làm, ta nếu có thể thả các ngươi ra, cũng đồng nghĩa với việc ta có năng lực giam cầm các ngươi lại, cho nên mấy cái trò hề đáng diễn kia đừng nên xuất ở trước mặt ta." Phỉ Lệ lãnh ngạo nhìn đoàn người đối diện, cho rằng mình rất giỏi sao, bị giam cầm vài ngàn năm, thực lực vẫn kém cỏi như thế, nếu phải là tộc Thi Cốt hồi phục, còn có những chủng tộc khác cũng thức tỉnh, nàng đúng là có ý định thả những loại người này ra ngoài, những người này rất phiền toái, thực lực ra gì, tính khí lại còn cố chấp, đây phải là chuyện tốt đối với Phỉ Lệ, nàng ghét người nghe lời, nhất là những người có thực lực lại còn nghe lời.

      "Ngươi uy hiếp chúng ta?" nữ nhân mị ở bên trái người nam tử oán hận nhìn Phỉ Lệ, nữ nhân thể dễ dàng tha thứ cho những nữ nhân xinh đẹp hơn mình, nhất là nữ nhân thực lực cường hãn lại trẻ tuổi hơn mình, mà Phỉ Lệ lại có tất cả những điều này.

      "Cũng có thể cho là như vậy, mặc dù thực lực của các ngươi cũng đáng để cho ta cảm thấy uy hiếp gì, nhưng mà nếu như nghe lời, ta ngại trực tiếp để cho các ngươi biến mất." Phỉ Lệ trực tiếp bắt lấy nữ nhân vừa rồi lắm mồm trước mặt mình, nàng làm sao có thể bỏ qua vẻ oán hận sâu sắc chợt loé trong mắt nữ nhân này được, mặc dù nữ nhân kia tự nhận là che đậy rất tốt, nhưng mà đối với Phỉ Lệ chẳng là gì cả.

      "Ngươi biết. . . . . . Ta là ai sao? Nhanh buông ra, nếu ta cho ngươi sống bằng chết." Nữ nhân kia phách lối kêu gào, vẻ mặt cao ngạo giống như nữ hoàng, hoàn toàn để Phỉ Lệ vào đâu, sát khí dưới đáy mắt lại càng hề che dấu mà phóng ra ngoài, hận thể xé nát Phỉ Lệ, hai tay ngừng đánh vào tay phải của Phỉ Lệ, muốn Phỉ Lệ buông mình ra.

      "Ồ! Ngươi là ai? Ta là sợ đấy!" Phỉ Lệ rất phối hợp lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng đáy mắt lại là khi dễ trắng trợn, nữ nhân này đúng là ngu ngốc, nếu mình có thể thả bọn họ ra ngoài, cũng chứng tỏ rằng, đối với nàng, , bọn họ hoàn toàn có khả năng tạo thành bất luận uy hiếp gì, nhưng nực cười là nữ nhân này lại uy hiếp mình, là đủ trắng mắt.

      "Ta chính là Công chúa Quỳnh Ngọc của Đế quốc Phong Hành, nếu ngươi dám làm gì với ta, gia tộc Bác Lãng của Đế quốc Phong Hành nhất định bỏ qua cho ngươi." Quỳnh Ngọc cao ngạo nhìn Phỉ Lệ, giống như ‘nếu ngươi ngoan ngoãn buông ta ra, bản công chúa so đo chuyện ngươi vô lễ với ta’.

      "Ta còn tò mò là gia tộc nào lại có nữ nhân ngu ngốc như vậy, ra người của gia tộc Bác lãng của Đế quốc Phong Hành, ta cho ngươi biết bí mật nhé, mấy năm trước ta từng giết nữ nhân tên là Cách Lôi Ti. Bác Lãng, nàng ta cũng tự xưng là Công chúa của Đế quốc Phong Hành, hơn nữa còn là Bát Công chúa được sủng ái nhất nữa, ban đầu nàng cũng uy hiếp ta như ngươi vậy, cũng dùng ánh mắt giống như ngươi nhìn ta lúc này này. Ngươi xem, ta nên xử lý ngươi như thế nào mới tốt đây, Công chúa Quỳnh Ngọc của Gia tộc Bác Lãng ở Đế quốc Phong Hành?" Phỉ Lệ ngây thơ , trong mắt đều là tò mò, giọng hồn nhiên tạp chất, nhưng mà lời ra, lại khiến cho các vị cường giả đối diện nhịn được mà nổi da gà.

      Có lẽ chỉ có mỗi Quỳnh Ngọc vẫn biết tình huống bây giờ, toàn bộ những người khác đều khéo léo đứng ở bên, lẳng lặng nhìn. Chỉ là khi nãy lúc Phỉ Lệ ra tay kia, chứng tỏ thực lực của nàng ở xa xa bọn họ, hơn nữa bọn họ còn thấy thực lực của mấy người đứng chung quanh Phỉ Lệ, bọn họ phải người ngu, làm sao có thể biết Phỉ Lệ muốn làm cái gì.

      "Ngươi có ý gì?" Quỳnh Ngọc rốt cuộc phản ứng lại, có vẻ Phỉ Lệ chút cũng kinh hãi đối với thân phận công chúa của nàng, ngược lại còn có vẻ mặt như xem trò vui, trong mắt còn có thêm biểu tình hài hước cách trắng trợn.

      "Ô Nhĩ Lệ Tạp, nữ nhân này cũng giao cho ngươi xử lý, cần nương tay." Phỉ Lệ tiện tay phong ấn Ma lực của Quỳnh Ngọc, sau đó ném cho Ô Nhĩ Lệ Tạp đứng ở phía sau, tin tưởng gia tộc Lan Tư Tháp Phu có rất nhiều thủ đoạn đối phó với nữ nhân này, gia tộc Bác Lãng chính là tộc Cự Mông, chỉ là ràng nữ nhân này thức tỉnh được huyết mạch, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ thiên phú rất tốt, chẳng qua nếu rơi vào trong tay mình, như vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác, Đại lục Phi Long rất nhanh nổi lên trận gió tanh mưa máu, đến lúc đó biết có bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi.

      "Vâng" Ô Nhĩ Lệ Tạp tiếp lấy Quỳnh Ngọc, sau đó lập tức ném Quỳnh Ngọc cho Kẻ Chết Chóc đứng ở bên, tại trong cấm địa, ngoại trừ Hoắc Đức Hoa vẫn chưa tỉnh lại ra, chỉ còn Ái Lệ Ti vẫn Ma Pháp trận chưa rời mà thôi, Ái Lệ Thi vẫn bị bốn Kẻ Chết Chóc quấn lấy như cũ. Chỉ là thắng bại hết sức ràng, Ái Lệ Thi ràng vùng vẫy giãy chết, mà Phỉ Lệ lại ngại đùa giỡn lâu thêm chút, cho nên thúc giục Ô Nhĩ Lệ Tạp, chỉ lười biếng nhìn phía dưới, thực lực Ái Lệ Thi quả tệ, nên mới có thể chống đỡ với bốn Kẻ Chết Chóc trong khoảng thời gian lâu như vậy.

      "Các ngươi còn muốn gì nữa sao?" Phỉ Lệ tùy ý nhìn những cường giả đối diện kia, giết gà dọa khỉ, Phỉ Lệ biết nếu cho bọn họ bài học nhớ lâu, dễ dàng thu phục như vậy .

      "Chúng ta cần phải biết tình hình tại của đại lục Phi Long." Vẫn là nam tử vừa rồi trả lời, trong mắt còn thong dong như ban nãy nữa, hiển nhiên là bọn họ hết sức đề phòng Phỉ Lệ.

      "Vân Hỏa, Vân Lôi, bọn họ giao cho các ngươi xử lý, ta tại có thời gian dư thừa để ý tới bọn họ." Phỉ Lệ quay đầu về khoảng sau lưng , sau đó những người đó sợ hãi nhìn hai bóng dáng chậm rãi xuất ở trước mặt bọn họ, bọn họ ngay cả cơ hội mở miệng cũng có, lập tức bị hai người kia chế phục.

      "Tuân lệnh!" Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra chỉ trong ba giây đồng hồ, Vân Hỏa và Vân Lôi lập tức mang hai mươi mấy tên cường giả biến mất khỏi cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, Quỳnh Ngọc dám tin nhìn màn trước mắt, ngay cả Ô Nhĩ Lệ Tạp cũng chết lặng, diết chặt lòng bàn tay của mình, cái trán càng ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 323: Vật cưng của đại địa – cương thi

      Edit: Gynykawai
      Beta: Cẩm Băng Đơn

      "Tất cả dừng tay cho ta!" Giọng ác độc của Ái Lệ Thi vang lên, đột nhiên kéo ánh mắt của đám đông từ màn kinh người vừa rồi quay trở lại, chỉ thấy lúc này, sắc mặt Ái Lệ Thi dữ tợn đứng ở trước mặt của Ái Lệ Ti, tay phải bóp chặt cổ của Ái Lệ Ti, tay trái còn lại nắm chặt quyền trượng Long Cốt, hung ác nhìn chằm chằm đoàn người Phỉ Lệ, nếu phải là đám người Phỉ Lệ xuất , chừng Hoắc Đứa Hoa đồng ý cầu của nàng, rời cùng nàng, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy được. Nàng biết, nếu mình rơi vào tay gia tộc Lan Tư Tháp Phu, đây tuyệt đối là sống bằng chết, hơn nữa nếu để cho đại nhân Thủy biết chuyện này, nàng có thể đoán được kết quả thế nào, nàng vô cùng ràng hình pháp của Hồn Điện, nhất là với những người phản bội Hồn Điện, tuyệt đối có kết quả tốt.

      "Ngươi định làm gì?" Lạp Mạc Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Ái Lệ Thi, nữ nhân đáng chết, sao nãy lại nghĩ tới việc ôm mẫu hậu về đây cơ chứ, cho là chuyện này nên do phụ hoàng làm tốt tốt hơn. Nhưng ngờ lại bị Ái Lệ Thi tranh thủ khe hở đó, trong nháy mắt hơi thở cuồng bạo xuất xung quanh Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương ở phía đối diện nhíu chặt mày, từng thấy Lạp Mạc Nhĩ như thế vào cái ngày mà Vân Tiêu gặp chuyện may, lần kia khiến năm trăm dặm chung quanh còn bất kỳ vật nào còn sống, hơn nữa khi đó nếu phải là ra tay, có lẽ Lạp Mạc Nhĩ trực tiếp phá hủy cả phía Nam đại lục Phi Long, cũng chính là chỗ của Giác Đấu Trường. Đó cũng là nơi mà năm đó bọn họ ở cùng Vân Tiêu, Lê Hoa Uyển cũng là vì Vân Tiêu mà xây dựng.

      "Kỳ Dương, Lạp Mạc Nhĩ sao vậy?" Trực giác khiến Phỉ Lệ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn đến vẻ mặt khác thường của Kỳ Dương, nên vẫn lựa chọn tin tưởng Lạp Mạc Nhĩ, nàng biết Lạp Mạc Nhĩ làm việc đánh mất lý trí của bản thân, hơn nữa nàng ở chỗ này, chuyện đến mức mất khống chế. Đối với việc sống chết của Ái Lệ Thi, nàng chẳng thèm để ý, có Tạp Môn ở chỗ này, nàng tin tưởng Tạp Môn nhất định biết chỗ ở của Thủy . Phỉ Lệ cũng biết vì sao mình có suy nghĩ như vậy, nhưng nàng lại cứ mực cho rằng Tạp Môn biết chỗ ở của Thủy .

      "Cuồng bạo, ta cũng lắm, mỗi khi Lạp Mạc Nhĩ lâm vào trạng thái hết sức hỗn loạn như thế, hẳn là do bi thương cực độ, dẫn tới xuất tình trạng như bây giờ, thực lực nhanh chóng lên tăng lên gấp ba trở lên." Kỳ Dương tùy ý . Nhưng mà lại biết, tình huống như thế ràng rất thích hợp, phải là Thú Tộc cuồng hóa, cũng phải là cái gì khác tăng lên công lực, mà là giống như vốn có vậy, giống như , có thể ngược dòng khi chỉ cần trải qua điều gì đó, có thể hoàn toàn nhớ món đồ kia, thậm chí còn có thể biết được quá khứ và tương lai của đồ vật đó, nhưng chỉ giới hạn với vật chết.

      Còn có Cửu Ngân, chỉ là năng lực của Cửu Ngân lại là có thể nhìn thấy tất cả kết giới, cũng như nghe được mọi thứ trong kết giới.

      Những thứ này đều giống như là từ trong xương tủy bọn họ, chỉ cần muốn sử dụng, có thể sử dụng, chuyện này trừ ba người bọn họ ra, ai cũng biết, ngay cả Vân Tiêu bọn họ cũng . phải là vì phòng bị, mà là chuyện này vốn có chút thể tưởng tượng nổi.

      "Làm sao có thể xảy ra trường hợp cuồng bạo như vậy, thần trí hoàn toàn ràng, rất kỳ quái. . . . . ." Phỉ Lệ hơi híp mắt, tra xét ma lực trong cơ thể Lạp Mạc Nhĩ Ma, rất bình thường, có gì là thích hợp cả, nhưng tại sao lại xuất tình huống như thế. Phỉ Lệ buồn bực nhìn Tạp Môn, hi vọng Tạp Môn có thể cho nàng lời giải thích hợp lý.

      "Đừng lấy làm lạ, đừng quên Chủ Hồn của bọn họ là ai. Tộc Cương Thi vốn chính là sủng nhi của đại địa, có rất nhiều bản năng thể tưởng tượng nổi, đó chẳng phài là chuyện gì lạ, ta đoán dù là Kỳ Dương hay Cửu Ngân cũng có loại năng lực tương ứng này, chỉ là có trí nhớ, cho nên quên mất phương pháp sử dụng." Tạp Môn mỉm cười giải thích, cao hứng nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên hết sức hài lòng với việc Phỉ Lệ tin cậy nàng, hoàn toàn bỏ quên ánh mắt đầy sát khí của Kỳ Dương, ôm Phỉ Lệ vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve mái tóc bóng mượt kia.

      Phỉ Lệ, cần lo lắng, bởi vì chút trí nhớ này ở chỗ của ta, cho nên ngươi quên mất năng lực của Hậu Khanh, nhưng mà rất nhanh ta thuộc về ngươi, rất nhanh thôi. Nhưng mà vẫn bỏ được ngươi, biết ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, nhưng vẫn bị ngươi hấp dẫn, sư phụ sai, chỉ có tồn tại của ngươi mới có thể khống chế tốt lực lượng của chúng ta, cho nên tồn tại của ta có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngươi.

      "Ý của ngươi là, năng lực của Lạp Mạc Nhĩ là năng lực của Hậu Khanh, mà vốn dĩ bản thân Lạp Mạc Nhĩ chính là phần linh hồn của Hậu Khanh, cho nên có năng lực như thế cũng kỳ quái, nhưng ta muốn biết là tại sao năng lực của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lại giống nhau?" Phỉ Lệ vẫn có chút hiểu, chẳng qua lúc nhìn thấy ánh mắt Tạp Môn đột nhiên có chút đau thương, nhất thời trở nên có chút băn khoăn, nàng chưa bao giờ thấy qua biểu tình đau thương của Tạp Môn, cho nên trong lúc nhất thời hoàn toàn biết nên làm như thế nào.

      "Đúng thế! Ngươi vẫn đáng như vậy." Tạp Môn dịu dàng vuốt vuốt mái tóc của Phỉ Lệ, sau đó thả lỏng cái ôm, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, tin tưởng lúc này Kỳ Dương chặt Tạp Môn làm trăm mảnh rồi. Chẳng qua là Tạp Môn lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của Kỳ Dương, chỉ nhìn Lạp Mạc Nhĩ đứng trong sân.

      Đối mặt với Lạp Mạc Nhĩ đột nhiên trở nên nóng nảy, cả người Ái Lệ Thi bắt đầu run rẩy, từ nàng sợ Lạp Mạc Nhĩ, chỉ là cậu bé nho , nhưng cặp mắt màu vàng kia, dâng lên đều là sát khí lạnh như băng, chỉ cần bị ánh mắt của Lạp Mạc Nhĩ quét qua, Ái Lệ Thi cảm thấy tất cả ý định đều bị Lạp Mạc Nhĩ nhìn thấu, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng chưa bao giờ Thần giới thăm Lạp Mạc Nhĩ, đó là đôi mắt hoàn toàn bất đồng với tròng mắt màu vàng kim của Hoắc Đứa Hoa, ánh mắt của Hoắc Đứa Hoa luôn là tràn đầy ánh sáng dịu dàng, tài trí nho nhã, mà ánh mắt của Lạp Mạc Nhĩ lại giống như hàn băng vạn năm, làm cho người ta rét mà run.

      "Lạp Mạc Nhĩ, lui ra." Ngay khắc khi Lạp Mạc Nhĩ sắp động thủ, giọng của Hoắc Đứa Hoa vang lên từ sau lưng Lạp Mạc Nhĩ, tràn đầy uy nghiêm vô tận, lúc này Hoắc Đứa Hoa còn là người tay trói gà chặt bị nhốt mấy ngàn năm trước nữa, mà là Thần vương cao cao tại thượng của Thần giới, mà khí thế của thượng giả vừa nhìn qua là thể xem .

      "Nhưng mà, phụ hoàng. . . . . . Con hiểu rồi." Vốn Lạp Mạc Nhĩ còn muốn thêm cái gì, nhưng lúc nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng, vô tình của Hoắc Đứa Hoa kia, Lạp Mạc Nhĩ lại yên tĩnh lại, biết phụ hoàng muốn tự mình ra tay, mấy ngàn năm bị nhốt, ái nhân bị hại, mối thù này, phải ai cũng có thể chịu đựng được. biết phụ hoàng có thể chịu được lâu như vậy, chính là hy vọng có thể chính tay đâm kẻ thù, cứu mẫu hậu ra, cho nên Lạp Mạc Nhĩ lui xuống, thu lại tất cả khí thế, lặng lẽ nhìn chăm chú vào hai người trong sân.

      chưa bao giờ gọi Ái Lệ Thi là dì, từ lúc mới bắt đầu thấy được ghen tỵ nồng nặc trong mắt Ái Lệ Thi, còn có oán hận rất sâu, chỉ là mẫu hậu biết, mà phụ hoàng cũng như vậy, cho nên trừ việc Lạp Mạc Nhĩ biểu ghét Ái Lệ Thi ra, cũng dám gì trước mặt Hoắc Đứa Hoa và Ái Lệ Ti cả. Dù sao Ái Lệ Thi là muội muội ruột thịt của mẫu hậu, ra cũng có ai tin tưởng, chỉ rằng đứa này năng bậy bạ mà thôi.

      "Hoắc Đứa Hoa, chàng khôi phục!" Ái Lệ Thi hưng phấn nhìn Hoắc Đứa Hoa, cả người run rẩy, ngay cả quyền trượng Long Cốt trong tay cũng có chút cầm vững, chỉ là khi thấy ràng lạnh lẽo trong mắt Hoắc Đứa Hoa, nhiệt tình trong nháy mắt lạnh xuống. Chưa từng có ai thấy biểu tình nổi giận của Hoắc Đứa Hoa, nhưng mà nàng gặp lần, đó là sau cuộc đại chiến Thần - Ma Đại, lúc Hoắc Đứa Hoa biết được tin Ái Lệ Ti tử vong , dù mấy ngàn năm trôi qua, Ái Lệ Thi chỉ cần nhớ lại Hoắc Đứa Hoa khi đó, cả người vẫn nhịn được bắt đầu lạnh như băng, cũng chính khi đó nàng mới biết, dưới lớp mặt nạ ôn tồn kia, Hoắc Đứa Hoa còn có mặt hung tàn, bạo tàn như vậy. Mấy thành trấn của Ma giới trong phạm vi ngàn dặm, dưới kích của đều hóa thành tro bụi, cặp mắt ôn hòa màu vàng kia, hề dịu dàng nữa, mà tràn đầy hơi thở chém giết, cuồng bạo. Trong nháy mắt đó, Ái Lệ Thi biết mình sai lầm rồi, sai lầm thái quá, Hoắc Đứa Hoa chưa từng mình, tất cả đều là tự mình ảo tưởng.

      Khi đó Ái Lệ Thi thiếu chút nữa ra tất cả, nhưng mà nàng vẫn như cũ, chưa từ bỏ ý định, nàng có dung mạo tương tự với Ái Lệ Ti, dựa vào cái gì mà dù là quyền lợi hay là tình , Ái Lệ Ti cũng hoàn mỹ như thế, mà nàng lại chỉ được sống trong thần điện, ngay cả tự do cũng có, bây giờ Ái Lệ Ti chết rồi, nàng hoàn toàn có thể thay thế tất cả, phải sao? Hơn nữa còn là thần biết quỷ hay, thay Ái Lệ Ti tiếp nhận tất cả, bao gồm cả tình của nàng, Hoắc Đứa Hoa cũng biến thành của mình. khắc đó, Ái Lệ Thi bán chính mình cho Hồn Điện, bán cho ác ma, nhưng nàng vẫn hối hận!

      "Ngươi muốn làm cái gì?" Hoắc Đứa Hoa lạnh lùng nhìn thẳng Ái Lệ Thi, Ái Lệ Thi ngây thơ thuần khiết của năm đó biến mất rồi, đứng trước mặt bây giờ là người khác. Hoắc Đứa Hoa thế nào cũng nghĩ tới nếu phải là năm đó biết được thân phận của nàng ta là muội muội của Ái Lệ Ti, mà dùng dịu dàng đối đãi, có lẽ hôm nay tất cả cũng xảy ra, Ái Lệ Ti cũng cách xa . Nhìn Ái Lệ Ti còn sức sống nằm ở ma pháp trận, lửa giận của Hoắc Đứa Hoa lập tức tăng vọt lên, làm sao có thể chịu được việc người của mình sống chết , cách nhau phương trời, mà hung thủ tạo thành tất cả những điều này lại chính là mình, buồn cười!

      "Ta. . . . . . Ta làm gì cả. Ta. . . . . . Ta chỉ là muốn chàng cùng ta." Ái Lệ Thi khủng hoảng , nhìn Hoắc Đứa Hoa lạnh lùng, trong lúc nhất thời hoàn toàn biết làm sao, chỉ có thể khiếp sợ nhìn Hoắc Đứa Hoa, giả vờ đáng thương mỉm cười.

      "Năm đó, ngươi chính là dùng vẻ mặt này để tới gần ta ? ra nếu phải bận tâm việc ngươi là muội muội Ái Lệ Ti, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta giết ngươi rồi, ta ghét nhất người khác có vẻ mặt như vậy đối với ta, thể ngươi rất biết diễn trò, Ái Lệ Thi, nhưng tất cả còn quan trọng nữa rồi." Sau khi Hoắc Đứa Hoa xong, lập tức triệu hoán ra Kiếm Quang Minh, chút lưu tình vung ra ngoài.

      Ái Lệ Thi thế nào cũng nghĩ tới Hoắc Đứa Hoa lại ra tay với mình, dưới tình huống ứng phó kịp, buông lỏng Ái Lệ Ti trong ngực ra, văng đến góc, rất nhanh bị Kẻ Chết Chóc tóm lấy.

      Ái Lệ Thi vẫn dám tin nhìn cánh tay trái ngừng rỉ máu, trong đầu luôn quanh quẩn lời vừa rồi của Hoắc Đứa Hoa, "Nếu phải bận tâm việc ngươi là muội muội Ái Lệ Ti, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ta giết chết ngươi rồi ." Đây phải là , đây là giả, nhất định là giả. Đúng! Tất cả đều là giả, Ái Lệ Thi liên tục lặp lặp lại những lời ai hiểu được, trông hết sức điên dại, mà Hoắc Đứa Hoa nhìn cái cũng ngại phiền toái, thận trọng tiến lên ôm lấy Ái Lệ Ti, kiểm tra thân thể Ái Lệ Ti.

      "Làm sao bây giờ?" Ô Nhĩ Lệ Tạp lo lắng hỏi, Ái Lệ Thi biến thành bộ dáng này, bọn họ có cách nào hỏi được tung tích của Thuỷ .

      " có việc gì, để bọn họ dẫn Ái Lệ Thi , về phần tung tích Thủy , ta tự nhiên có cách để biết." Phỉ Lệ thần thần bí bí .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :