Quyển 2: Học viện triển lộ
Chương 1: Y Đạt trấn
Ngồi xe ngựa, Phỉ Lệ lẳng lặng suy nghĩ, từ từ suy nghĩ đến tình cảnh trước đó ở Đức Cổ Lạp công tước phủ.
Sau ngày dạo phố đó, Phỉ Lệ liền chuyện với Mạt Đức gia gia, đó là lý do vì sao ngay cả hoàng cung cũng mà liền quyết định thẳng đến tham gia khảo hạch của học viện ma pháp Phi Long. Từ giờ đến lúc đó còn hai tháng, từ Khải Kỳ đế quốc xuất phát học viện ma pháp Phi Long nhanh nhất cũng phải nửa tháng, đương nhiên đó là với người bình thường thôi,.
Đáng lẽ Phỉ Lệ vốn tự mình học viện, nhưng chưa xong bị mụ mụ ngắt lời, vẫn luôn đồng ý suy nghĩ này của . còn cách nào, Phỉ Lệ cuối cùng phải đồng ý mang theo Lệ Á và Thang Mỗ. Đương nhiên dám chắc còn có các thị vệ khác núp trong bóng tối bảo vệ mình.
Chuyện như vậy đối với đại gia tộc chẳng qua là chuyện đơn giản vô cùng nhưng đối với Phỉ Lệ mà cũng là phiền toái. Trong khi Phỉ Lệ cũng biết nếu như đồng ý mang theo thị vệ đường này đừng hòng tới được học viện ma pháp Phi Long.
"Con học viện ma pháp Phi Long liền tìm Lạp Mạc Nhĩ, ta dặn dò tốt rồi, về sau theo bên người học tập ma pháp là được." Mạt Đức trìu mến vuốt tóc Phỉ Lệ. Nếu vì cổ huấn của gia tộc, Mạt Đức đúng là hi vọng Phỉ Lệ nhanh như vậy tách khỏi phủ công tước.
Suy cho cùng thời gian Phỉ Lệ ở phủ công tước chưa tới ba tháng, cách khác Phỉ Lệ sống chung với bọn họ cả thảy chưa vượt qua ba tháng.
Nhưng trưởng lão bí cảnh bên kia truyền lời, Phỉ Lệ nhất định phải lịch lãm cho tốt ở Phi Long đại lục, bởi vì người chỉ có Đức Cổ Lạp nhất tộc mà còn có quan hệ đến Khải Kỳ nhất tộc nữa, hai tộc bọn họ có thể thuận lợi trở lại vị diện của mình hay , khi mà chuyện xảy ra năm nghìn năm trước rồi.
"Vâng, con biết, các ca ca có phải cũng ở đó ?" Phỉ Lệ vui vẻ nhìn Mạt Đức. Dù sao lần đầu tiên rời khỏi phủ công tước, cũng là lần đầu tiên Phỉ Lệ chân chính bước vào đại lục này, hưng phấn cũng khó tránh khỏi.
"Đúng vậy. Phỉ Khắc Tư và Bảo Địch đều ở học viện chiến sĩ, hẳn là cùng học viện với con. Con đến đó bọn nó cho con. Ta gửi tin tức của con cho chúng rồi, nên đến lúc đó con trực tiếp tìm chúng nó là được."
Các trưởng lão dặn dò lão ràng, bây giờ Phỉ Lệ học viện ma pháp Phi Long bất luận chọn cái gì cũng cho bọn họ nhúng tay, cách khác, bản thân Phỉ Lệ có quyền tự lựa chọn thứ mà mình muốn tu tập.
Lúc ấy Mạt Đức nghe chỉ thị này sợ ngây người. Vì sao lại trực tiếp chỉ định Phỉ Lệ tu tập ám hệ ma pháp, với thiên phú của nhất định đến ba mươi năm đạt đến cảnh giới thần cấp. Đợi thời gian, thông qua cửu khúc Linh Lung tháp trong bí cảnh, đạt tới cảnh giới đó cũng phải là việc khó. Vì sao các trưởng lão truyền mệnh lệnh như thế? Mạt Đức mờ mịt nhìn cháu mình, thấy rằng người cháu lão còn rất nhiều điều mà lão chưa biết.
Rầm!
Khi Phỉ Lệ còn rơi vào mạch suy nghĩ của mình đột nhiên xe ngựa dừng lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ hiểu gì hỏi. Dù chỉ đồng ý để Lệ Á cùng Thang Mỗ bên cạnh nhưng các thị vệ khác vẫn hơn hai mươi người, trừ đám người Lai Mẫu trước đó, những người khác đều là người trong quân thị vệ của La Tư ba ba điều tới, đều có bố trí Ma pháp sư theo.
Vũ lực cường hãn như thế, dù là đụng phải cường đạo dũng mãnh cũng có thể đánh trận. Huống hồ chỉ là lộ trình khoảng nghìn dặm từ Ai Nhĩ thành, nơi này gần tới Y Đạt trấn.
Tuy Y Đạt trấn chỉ là trấn , nhưng giao thông thuận tiện mang đến số lượng lớn nhân lực cùng với tiền bạc, vì thế mà còn phồn vinh hơn cả thành thị cỡ . Dòng người đông đúc cùng với tiền bạc, theo đó mà đến chính là thế lực hỗn loạn khắp nơi. Dù thua kém so với hỗn loạn chi thành sự__ Mã Nhã thành, nhưng cũng có tên là hỗn loạn chi địa, nơi này là thiên đường của bọn đạo tặc.
Đó là lý do vì sao Y Đạt trấn cũng là phạm vi thế lực của bọn đạo tặc, các thế lực bình thường khác cũng dám tùy tiện trêu chọc đạo tặc trong này, chỉ sợ lại dẫn đến căm ghét của công hội đạo tặc, dù gì nơi này cũng là địa bàn của người ta.
" có việc gì, thưa tiểu thư. Chẳng qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Thanh trầm ổn của Thang Mỗ làm cho người ta nghe ra được chút bất ngờ nào.
Đúng là Thang Mỗ xem thường thực lực giờ của Phỉ Lệ. Tuy chỉ là cao cấp ma pháp sư nhưng dù sao thân thể của Phỉ Lệ cũng từng được thần lực của Ái Lệ Ti tôi luyện nên tiếng hút khí của những thị vệ xung quanh bị nghe được. ràng là do chuyện bất ngờ trong miệng Thang Mỗ, hẳn là xảy ra gì đó rồi? Nhưng chí ít là uy hiếp được bọn họ.
"Phải ? Lệ Á, mở cửa xe, ta xuống xem chút." Phỉ Lệ tin .
"Tiểu thư, người tốt nhất vẫn nên xuống hơn." Thang Mỗ dừng lại khuyên chút.
Cảnh tượng trước mắt tựa hồ thích hợp cho tiểu thư nhìn thấy, cho dù Thang Mỗ là kẻ sống sót từ chiến trường còn thấy ghê tởm cùng khiếp sợ.
"Kệ." Phỉ Lệ cự tuyệt lời khuyên của Thang Mỗ, bước ra.
Nháy mắt bị tràng diện huyết tinh trước mặt làm chấn động tới cực điểm, với tư cách là công dân của Địa cầu, từ nhìn thấy chút đẫm máu từ phim kinh dị ra, chưa từng tiếp xúc với tràng diện huyết tinh như thế này.
Khắp nơi đều là tàn chi của con người, đỏ trắng lẫn lộ, mùi máu tươi nồng nặc cho dù khô vẫn tản ra hương vị khó ngửi.
Mà cách đó xa còn có cả thân thể của tiểu hài tử, hiển nhiên những người này đến cả đứa cũng tha, khó nhìn ra thủ đoạn hung tàn của chúng khiến người ta căm phẫn đến mức nào.
"Ọe." Sắc mặt của Lệ Á phía sau Phỉ Lệ chỉ hơi khó coi chút, dù sao cũng là thị nữ do gia tộc Đức Cổ Lạp huấn luyện ra, trường hợp như vạy có khả năng chưa trải qua.
"Tiểu thư, người sao chứ?" Lệ Á lo lắng nhìn tiểu thư sắc mặt trắng bệch, nhất thời biết phải an ủi thế nào.
"Ta sao. Chúng ta đến đâu rồi?" Tâm cảnh dù sao cũng trải qua cửu khúc Linh lung tháp mà vẫn còn bị trường hợp như vậy làm khiếp sợ, để triệt để hiểu được nơi này là dị giới, phải là Địa cầu trước đây, nơi này là chỗ chuyện của cường giả. Nếu như ngươi có thực lực đủ mạnh, cho dù ngươi giết sạch cả quốc, cũng có ai dám gì ngươi.
"Phía trước chính là phạm vi của Y Đạt trấn." Thang Mỗ nhìn thấy Phỉ Lệ nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình hơi bất ngờ. Xem ra vị tiểu thư này khác biệt khá nhiều so với tưởng tượng.
"Y Đạt trấn, là Y Đạt trấn còn được xưng là Hỗn loạn chi thành thứ hai phải ?" Phỉ Lệ thào nhìn về phía trước, nhắm mắt làm ngơ với cảnh tượng trước mặt, có những chuyện phải bây giờ có thể quản được.
Quyển 2: Học viện triển lộ
Chương 2: Mãnh hổ Dong binh đoàn
" thôi, ta sao." hỏi vì sao, cũng truy xét cái gì, chỉ là bình tĩnh tiếng tiếp tục , khiến cho những quân nhân sống sót từ chiến trường cũng phải lộ thần sắc tò mò với .
Tiểu công chúa chưa từng trải của gia tộc Đức Cổ Lạp thế mà đối với cảnh tượng đẫm máu trước mặt lại chỉ bình tĩnh nhìn vài lần, rồi có gì? Điều này đương nhiên ngoài dự tính của bọn họ.
Khi nghe thấy Phỉ Lệ khăng khăng muốn ra ngoài, những thị vệ bên cạnh cũng đoán chút nữa có vẻ mặt chật vật, nhưng ngờ chỉ lại trắng bệch tý rồi hoàn toàn để ý đến nữa.
"." Thang Mỗ truyền lệnh, Phỉ Lệ cũng vào trong xe, bỏ lỡ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của các thị vệ, vẻ bất mãn trước kia cũng từ từ phai chút.
Dĩ nhiên là những thứ này Phỉ Lệ biết, chẳng qua chỉ là trầm lặng trong suy nghĩ của mình, tự hỏi phép tắc của đại lục này.
"Tiểu thư, người sao chứ?" Lệ Á vẫn vô cùng lo lắng nhìn tiểu thư sắc mặt trắng bệch. Trường hợp như vậy phải người bình thường là có thể tiếp nhận được.
Cho dù là nàng năm đó, cũng phải trải qua rất nhiều thử thách mới từ từ quen được mùi máu tươi khó ngửi kia.
"Ta sao, chỉ là quen thôi." Phỉ Lệ nhận chén trà trong tay Lệ Á. Chiếc xe ngựa này bên ngoài nhìn hết sức đơn sơ tùy tiện, nhưng bên trong là gian khác hẳn, đương nhiên công lao thuộc về gian ma pháp của Lạp Mạc Nhĩ Đức.
Bên ngoài nhìn như chỉ có phòng nhưng kì bên trong rất rộng rãi, da cáo trắng tinh cùng với bàn trà tinh xảo đều là những vật phẩm sang quý. Đây đều là những thứ Đế Á chuẩn bị tốt cho , ngay cả kéo xe cũng là Tam giai Ma thú Phong Linh Mã, là loại ma thú am hiểu Phong hệ ma pháp.
"Vâng." Tuy nghe tiểu thư sao, Lệ Á vẫn hoàn thành trách nhiệm cẩn thận xoa bóp đầu cho Phỉ Lệ.
"Còn bao lâu nữa tới Y Đạt trấn?" Phỉ Lệ tà tà nằm giường, để cho Lệ Á nhàng đấm bóp cho mình. Cái tên Y Đạt trấn nhìn thấy ít lần sách, tuy thua kém Mã Nhã thành nhưng lại chỉ hơn chứ kém, dù sao nơi này cũng là nơi bắt nguồn của bọn đạo tặc.
tranh chấp giữa các thế lực trong đó hề ít hơn Mã Nhã thành, nên chuyện đánh nhau ở đó hết sức phổ biến, vì thế Y Đạt trấn còn có cái tên khác__ Quyết chiến thành.
"Đại khái còn hơn mười khắc chung tới." Lệ Á nhàng trả lời.
Phỉ Lệ nghe thấy chỉ khoảng hơn mười khắc chung ngây ngẩn cả người, tối đa cũng chỉ hai mươi phút thế mà phía chết nhiều người như vậy mà người trong Y Đạt trấn lại phát ra chút nào. Có điều, là phát ra hay là ngay từ đầu muốn xuất thủ?
Khi Phỉ Lệ sắp mơ màng ngủ ...Rầm!!!
tiếng nổ kịch liệt làm tỉnh lại.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ bất đắc dĩ hỏi, thấy mình đúng là nên chọn con đường tắt này. Vừa rời khỏi Ai Nhĩ thành lâu liền liên tiếp xuất hiên tình trạng này về sau hành trình này còn phiền toái biết bao. Phỉ Lệ kiên nhẫn xoa xoa trán, muốn nhanh như vậy bị người ta làm cho phiền chết.
Tạp Môn bây giờ còn biết là xảy ra chuyện gì? Từ khi ra khỏi bí cảnh gia tộc cũng liên lạc được Tạp Môn trong linh giới. Tuy có thể trực tiếp tiến vào Linh giới hoặc có thể lấy đồ từ trong đó ra nhưng vô luận gọi thế nào Tạp Môn cũng mảy may phản ứng.
Tạp Môn tương đương với sư phụ của , nhưng giờ nàng ấy xảy ra chuyện, mà trứng ma thú cũng có chút phản ứng nào.
Vì thế giờ tất cả mọi chuyện Phỉ Lệ đều phải tự mình giải quyết, cảm giác này khó chịu mà!
"Bảo vệ tiểu thư." Thanh có chút vội vàng của Thang Mỗ truyền vào, ràng là có người xông vào.
"Thang Mỗ, xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ hơi kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ ở ngưỡng cửa Y Đạt trấn rồi mà còn có thể bị cướp sao? Theo lời Lệ Á cách đó xa là cửa thành của Y Đạt trấn rồi.
"Hồi tiểu thư, là kẻ ăn mày vọt qua thôi, nhưng phía sau hình như có hơn mười dong binh đuổi theo." Thang Mỗ giọng trả lời nhưng trong giọng lộ chút thận trọng. Chuyện thế này phải chưa xảy ra, tên ăn mày kia rất có thể là cùng nhóm với đám dong binh, có lẽ là đánh lừa bọn họ thôi.
Nếu phải khi tiểu thư ra ngoài dặn phải khiêm tốn, treo gia huy dòng họ Đức Cổ Lạp lên, tin có người dám đánh chủ ý lên họ đâu.
"Ừm, vậy ngươi chú ý giải quyết." Phỉ Lệ suy nghĩ chút. Dù sao bây giờ cũng muốn thân, tuy là mang khăn lụa nhưng cỗ khí chất mị hoặc của Mạn Đà La phải ai cũng có thể có sức kháng cự cao.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Thanh khàn khàn khó hiểu ngừng truyền ra từ miệng lão khất cái. Mà toàn thân ông ta dường như chẳng còn chỗ nào hoàn hảo, tất cả đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
"Đứng lại." Thang Mỗ quát lớn hơn mười dong binh đuổi theo phía sau. Tất cả thị vệ phía sau đều lấy vũ khí của mình ra, còn các Ma pháp sư nhanh chóng lấy Ma pháp trượng bên người.
"Xin chào. Chúng ta là người của Mãnh hổ Dong binh đoàn. Xin hỏi các hạ là?" Hai mắt Mã Đức híp lại đánh giá Thang Mỗ, cao thủ, chỉ phần khí thế kia thôi cũng nhìn ra được, tuyệt đối phải như thị vệ bình thường.
Vì thế quyết định động sắc mặt dò hỏi khẩu khí của đối phương, hi vọng xảy ra xung đột. cũng phải đứa ngốc, đương nhiên nhìn thấy những thị vệ phía sau Thang Mỗ ai đơn giản, toàn bộ đều là võ giả cấp bậc kiếm sĩ.
"Ta là ai liên quan đến ngươi, tránh đường." Hai mắt Thang Mỗ sắc bén nhìn Mã Đức, khí tức ngoan. Đám dong binh phía trước tuyệt đối phải thiện lương gì, chẳng qua chỉ là vừa mới đạt tới hoàng kim chiến sĩ, còn để vào mắt.
"Ngươi...!!!" Mã Đức ngờ mình báo ra Mãnh hổ Dong binh đoàn mà đối phương vẫn thèm để vào mắt. thế nào Mãnh hổ Dong binh đoàn cũng là trong thập đại Dong binh đoàn của Phi Long đại lục, mà với tư cách Phó đoàn trưởng như Mã Đức , tới đâu mà được người ta bợ đỡ, thế mà hôm nay lại bị người khác quát tháo như vậy.
Sắc mặt Mã Đức hết sức khó coi, chẳng qua cũng biết, khi chưa thân phận đối phương động thủ. Nếu vì phần cơ trí này với thực lực vừa lên đến hoàng kim chiến sĩ, Mã Đức làm sao có thể lên đến chức vị phó đoàn trưởng Mãnh hổ Dong binh đoàn được.
Chương 3: Huyết kế huyết mạch
"Muốn đánh nhau phải ?" Thang Mỗ trừng hai mắt, lập tức khí xung quanh siết chặt lại, khí tức cao cấp hoàng kim chiến sĩ nháy mắt liền bao phủ toàn bộ gian, ngay cả binh lính trong Y Đạt trấn phía trước cũng cảm nhận được cỗ uy áp to lớn này.
"Thang Mỗ, xảy ra chuyện gì?" Thanh của Phỉ Lệ vang lên đúng lúc phá vỡ phần khí nặng nề này.
Thang Mỗ nghe thấy tiếng Phỉ Lệ gọi, liền thu hồi khí thế, cung kính tới phía trước xe ngựa.
"Chỉ là vài tên tiểu nhân có mắt mà thôi." Thang Mỗ hoàn toàn thèm để ý lửa giận của Mã Đức. Chỉ là cái Mãnh hổ Dong binh đoàn nho , còn kẻ đứng sau Thập đại Dong binh đoàn chỉ là cường giả cấp bậc kiếm thánh tọa trấn.
Thực lực như thế, chỉ thế lực sau lưng hầu tước cũng có thể tiêu diệt, huống hồ là gia tộc Đức Cổ Lạp. Vì thế nên Thang Mỗ hoàn toàn coi uy hiếp của Mã Đức ra gì, người như thế ở trong mắt tối đa cũng chỉ coi là thằng hề mà thôi.
"Vậy mau giải quyết , chúng ta còn phải mau chóng lên đường." Phỉ Lệ tùy ý . rất lâu rồi gặp Lạp Mạc Nhĩ, rất nhớ , biết có suất khí bức người giống như tám năm trước hay ?
Phỉ Lệ say đắm ảo tưởng bộ dạng của Lạp Mạc Nhĩ, hoàn toàn là cực phẩm soái ca a! Nam nhân như thế cho dù phải của mình nhưng có thể để bên người để thưởng thức cũng được, huống hồ gian ma pháp của còn cần Lạp Mạc Nhĩ chỉ điểm.
cũng muốn lãng phí thời gian, gấp rút lên đường, hơn nữa tám năm gặp các ca ca rồi, cũng rất nhớ hai ca ca cũng rất suất khí kia.
"Tiểu thư, cứu mạng!" thanh yếu ớt phá vỡ lời Thang Mỗ sắp sửa .
" phải chỉ có vài tiểu nhân vật thôi sao? Thanh này là có chuyện gì?" Phỉ Lệ vừa lòng chất vấn Thang Mỗ. Từ những thị nữ và những người hầu ngơ ngẩn đối với cho thấy Phỉ Lệ cũng có quan niệm giai cấp quá nặng.
Nên khi Phỉ Lệ vừa nghe thanh này liền nhận ra người này hẳn là bị thương rất nặng, thân thể vô cùng suy yếu. Vì thế lập tức cho Lệ Á mở cửa xe ra.
Đám người Mã Đức cẩn thận nhìn chăm chú về phía xe ngựa, có cường giả như Thang Mỗ làm thị vệ, nhất định là đại gia tộc và quý tộc mới có tư cách.
Chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đẩy cửa xa, mái tóc dài màu đỏ tùy ý xõa vai, cây ma pháp trượng tinh xảo xuất trong mắt mọi người, hai ngôi sao đầu trượng đại biểu nàng là trung cấp ma pháp sư, mà còn vô cùng trẻ tuổi.
Khi bọn họ cho rằng Thang Mỗ tiến đến lĩnh mệnh thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp lại kính cẩn xuống xe ngựa, vươn tay ra.
"Tiểu thư, cẩn thận chút." câu vô cùng nhàng liền đánh mọi người rớt xuống đáy cốc. trung cấp ma pháp sư có dung mạp xuất chúng mà lại trẻ tuổi như vậy thế mà lại chỉ là thị nữ cho người khác, vậy tiểu thư có được thị nữ như thế xuất sắc đến mức nào?
Chốc lát ai cũng chầm chậm nuốt nước bọt, ngay cả tiếng hít thở cũng dám thở to, chỉ sợ quấy nhiễu người sắp xuất kia.
Còn đám người Thang Mỗ khoảng khắc Phỉ Lệ muốn ra ngoài liền nhanh chóng nghiêm cẩn hẳn lên. Ở nơi hỗn loạn như Y Đạt trấn thế này, người tuyệt sắc như tiểu thư rất dễ gặp chuyện may, vì thế bọn họ lập tức nâng cao cảnh giác.
"Lão gia gia, ông sao chứ?" Phỉ Lệ mới ra, liền nghe trận tiếng hút khí. Phản ứng như vậy đối với mà cũng quen rồi nên cũng để ý lắm.
Chẳng qua nhìn đến gương mặt lão nhân kia nhíu mi chút. Ai là lại xuống tay ngoan độc với lão nhân trói gà chặt như vậy? Theo mỹ đức truyền thống của Trung Hoa, Phỉ Lệ hài lòng nhìn Thang Mỗ, trách cứ vì sao lại ra tay.
Thang Mỗ xấu hổ sờ sờ mũi, gì cả. Dù gì chuyện như thế này xảy ra hằng ngày ở Y Đạt trấn, tiểu thư chỉ là lần đầu tiên ra ngoài nên mới gặp phải tình huống như vậy, quen rồi thấy có chuyện gì nữa.
"Tiểu thư, cầu xin ngươi cứu cháu đáng thương của ta, van cầu ngươi." Lão nhân bất chấp tất cả liều mạng dập đầu với Phỉ Lệ, ngay cả trán bị đập đến bị thương mà hề có cảm giác gì, vẫn ngừng dập đầu với , máu tươi chói mắt chậm rãi chảy xuống theo gương mặt lão nhân làm gương mặt lão trở nên vô cùng hung ác, nhìn càng đáng sợ hơn.
"Lão gia gia, ông chậm chút, ta có thể giúp ông." Phỉ Lệ nghĩ chút rồi quyết định đáp ứng. Kiếp trước cũng là trẻ mô coi, rất hiểu cảm giác tứ vô thân này.
"Thang Mỗ, đuổi bọn họ . Lệ Á, gọi Ma pháp sư trị liệu cho lão gia gia này. Chúng ta tới Y Đạt trấn rồi ." Phỉ Lệ cảm giác ràng được những ánh mắt trần trụi, tuy quen rồi nhưng những người này thèm che giấu dục vọng khiến người khác vô cùng khó chịu. Huống hồ, trước kia ở phủ công tước, những người hầu nào dám lớn mật như vậy.
"Tuân lệnh."
Phỉ Lệ xong liền vào xe, để ý đến chuyện sau đó, biết Thang Mỗ xử lý tốt. vẫn còn suy tư về năng lượng dao động người lão nhân vừa nãy, phải là đấu khí, cũng phải ma lực, lại càng phải là tinh thần lực, vậy đó là cái gì? Phỉ Lệ cảm thấy hứng thú tự hỏi. Hẳn là Huyết kế, cách khác, lão nhân đó rất có khả năng là trong số ít người có được huyết kế huyết mạch truyền thừa.
Người có huyết kế huyết mạch đặc biệt như vậy, dù là trước khi thần ma đại chiến cũng rất ít ỏi. Vậy mà hôm nay lại gặp được, vận khí tệ. Chẳng qua lão nhân này đến bờ vực suy tàn, có nghĩa là nếu Phỉ Lệ có ra tay giúp đỡ lão lão cũng tuyệt đối sống quá ba ngày.
"Vẫn còn muốn ta ra tay sao?" Trong khi Phỉ Lệ lâm vào suy nghĩ Thang Mỗ bên ngoài lạnh nhạt nhìn Mã Đức.
" biết nên xưng hô với ngài thế nào?" Mã Đức dè dặt nhìn Thang Mỗ. Vừa nãy Phỉ Lệ mang đến cho bọn họ chấn động quá lớn, nhất thời Mã Đức còn chưa khôi phục. Nhưng dựa nguyên tắc thận trọng, Mã Đức vẫn cẩn thận hỏi.
"Ta là ai phải chuyện của ngươi, tránh đường." Thang Mỗ hoàn toàn cho Mã Đức mặt mũi, phất tay qua . Thang Mỗ đương nhiên thấy mạt sát khí trong mắt Mã Đức, chẳng qua đoàn người Thang Mỗ hoàn toàn coi Mãnh hổ Dong binh đoàn ra gì.
Dưới con mắt của Thang Mỗ, con kiến căn bản thể tạo ra sóng gió. Chỉ là hiểu giờ phải lúc gây chuyện, bằng đám Lai Mẫu sớm động thủ rồi.
"Phó đoàn trưởng, chúng ta cứ để vậy thôi?" Nam tử phía sau Mã Đức bất mãn với .
"Hừ! Trở về thương nghị với đoàn trưởng rồi quyết định sau. Ngươi phái mấy huynh dệ theo dõi bọn họ, chú ý đừng để bị phát ." Mã Đức hung ác nhìn xe ngựa xa, vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện hồi nãy nhìn thấy.
Thiếu nữ vừa rồi có dung mạo thua gì tinh linh, nữ tử như thế nhất định là tiểu thư đại gia tộc hoặc quý tộc. khi xử lý tốt sau đó mang đến tai họa hủy diệt cho toàn bộ Mãnh hổ Dong binh đoàn. Nhưng nếu bọn họ có thể bắt được nữ tử kia, sau đó bán nàng đến phòng đấu giá dưới mặt đất như vậy Mãnh Hổ Dong binh đoàn lập tức có thể sánh vai với thập đại Dong binh đoàn khác.
Lợi ích lớn như thế cần phải bàn bạc kĩ, Mã Đức dã tâm bừng bừng nhìn xe ngựa xa.