1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 300: Tử La giãy giụa.

      " ngờ gia tộc Lâm Phong lại để cho người kiêu ngạo như tiểu thư Tử La phải đến mức như thế này, đúng là buồn cười chết mất!" Đột nhiên giọng kiều mỵ mang theo châm chọc truyền ra từ trong phòng. Sau đó thiếu nữ duyên dáng kiều ra từ phía sau, mắt trắng lộ ra cẩn thận, là dấu hiệu đặc biệt chỉ thuộc về gia tộc Lâm Phong, thanh u chút tạp chất nào, sạch khiến người ta đành lòng phá hủy nó, nhưng đôi mắt đẹp như vậy, lúc này lại chứa đựng tức giận, nhìn Tử La quỳ dưới đất.

      (*Thanh u: Đẹp và tĩnh mịch)

      Hai tay thiếu nữ kia siết , giống như sợ nhịn được mà tiến lên đánh Tử La quỳ, Y Vi Đặc. Lâm Phong, là nhị tiểu thư gia tộc Lâm Phong, từ có thiên phú thua kém gì Tử La, nhưng bởi vì tuổi quá , cho nên vẫn luôn bị Lâm Phong che giấu, chưa từng có ai biết từ người Y Vi Đặc sùng bái nhất chính là vị tỷ tỷ Tử La cùng chung bầu sữa này, gia tộc Lâm Phong có thể đứng vững trong bảy đại gia tộc, cũng là do Tử La có công lao rất lớn, nhưng kể từ khi Tử La lựa chọn theo Y Lạp Hạ Nhĩ, thiên tài của gia tộc Đằng Lãng, kể từ lúc đó, Tử La làm trái với tổ huấn của gia tộc Lâm Phong rồi.

      Ngoại trừ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, gia tộc Lâm Phong tuyệt đối thể phục vụ bất luận kẻ nào, nếu điều đó đồng nghĩa với việc tiết lộ thiên cơ, bị trời phạt.

      Đây cũng chính là lý do tại sao Tử La chậm chạp muốn tất cả mọi chuyện cho Y Lạp Hạ Nhĩ, bởi vì khi tiết lộ bị trời phạt, phải ai cũng có thể chịu được điều đó, Tử La hy vọng Y Lạp Hạ Nhĩ vì vậy mà gánh tội, cho nên nàng tự mình gánh vác tất cả.

      "Y Vi Đặc, sao muội lại ở chỗ đây? Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, đây là thành Ai Nhĩ, muội muốn chết sao? Làm sao trưởng lão lại cho phép muội rời khỏi gia tộc?" Tử La nghiêm nghị nhìn thiếu nữ đối diện, Y Vi Đặc tuyệt đối thể xảy ra chuyện, nếu gia tộc Lâm Phong sụp đổ.

      Cho nên nàng tuyệt đối cho phép Y Vi Đặc xảy ra chuyện, Tử La vội vàng bò dậy, trong lời sắc bén có lo lắng ràng.

      Bây giờ Tử La chỉ có suy nghĩ, đó chính là tiếc bất cứ giá nào giấu Y Vi Đặc , nếu Y Lạp Hạ Nhĩ biết tồn tại của Y Vi Đặc, nàng muốn tưởng tượng tới kết quả đó, Y Lạp Hạ Nhĩ lãnh khốc vô tình như thế, nàng rất hiểu , cũng chính là bởi vì hiểu , cho nên mới nóng nảy như vậy.

      "Tử La, bây giờ ngươi còn là người thừa kế của gia tộc nữa, cho nên ngươi còn tư cách chuyện với ta như vậy nữa, nếu ngươi có thể xuất ở thành Ai Nhĩ, như vậy tại sao ta lại được." Y Vi Đặc khinh thường , trong giọng điệu thiếu rẻ rúng với Tử La, đến tận bây giờ Y Vi Đặc vẫn thể nào tin được, đại tỷ khí thế như trước kia, lại chỉ vì nam nhân mà biến thành bộ dạng sa sút như thế này, có lẽ người khác biết, nhưng Y Vi Đặc là người của gia tộc Lâm Phong, làm sao có thể hiểu lúc này Tử La hao phí quá nhiều tinh lực, hấu hết nguyên khí cũng tiêu hao hết, chỉ cần tiết lộ thêm chút thiên cơ nữa, có thể trong nháy mắt già nhưng sinh khí vẫn còn.

      Biết nam nhân kia lợi dụng mình, nhưng vẫn lựa chọn làm việc nghĩa chùn bước, loại lựa chọn tự sát này, khiến Y Vi Đặc thể hiểu nổi, thiên chi kiêu nữ như thế, lại chỉ vì nam nhân mà biến thành như vậy, nàng tuyệt đối bỏ qua cho nam nhân kia, mặc kệ là người thừa kế của gia tộc Đằng Lãng, hay là kẻ có tiếng tăm Đại lục, nàng đều bỏ qua cho .

      "Y Vi Đặc, muội có biết nơi này rất nguy hiểm hay , nhanh rời khỏi đây mau, nhân lúc Y Lạp Hạ Nhĩ còn chưa phát ra, muội hãy rời , gia tộc Lâm Phong mất tỷ, cho nên tỷ thể để muội xảy ra bất kỳ sơ sót nào, Y Vi Đặc, muội đừng tùy hứng." Tử La làm sao có thể hiểu sát khí lóe lên trong chớp mắt kia của Y Vi Đặc cơ chứ, bởi vì gia tộc Lâm Phong có năng lực biết trước, cho nên bị tước đoạt quyền lợi chém giết, khi người của gia tộc Lâm Phong rơi vào trong chém giết, có khả năng bị quấn trong ma kiếp.

      Lúc này đôi mắt trắng của Y Vi Đặc hơi phiếm đỏ, hiển nhiên đó là dấu hiệu sắp rơi vào ma kiếp, phát này khiến Tử La ứng phó kịp, ngoài nàng ra, Y Vi Đặc là người có thiên phú mạnh nhất trong gia tộc Lâm Phong, thậm chí có thể tu tập những quẻ bói mạnh nhất của gia tộc, nhưng nếu Y Vi Đặc rơi vào trong ma kiếp, như vậy tất cả đều trở thành bọt biển. Tử La tuyệt đối thể tiếp nhận được chuyện này.

      "Trưởng lão cho phép ta tới đây, ta phải tên phản đồ giống như ngươi. Chuyện của ta, cho phép ngươi quan tâm, ngươi tự quản mình cho tốt ! Nữ nhân mà Y Lạp Hạ Nhĩ thích cũng chẳng phải là ngươi, nghĩ tới ngươi lại cứ dây dưa ngớt van xin nam nhân như , đúng là hiếm thấy mà!" Y Vi Đặc kiêu ngạo , nhưng nội tâm lại bị thù hận chiếm lĩnh đến mức Y Vi Đặc còn là thiếu nữ thiện lương trước kia nữa, lúc này nàng cần nhất chính là phát tiết.

      "Cái gì? Điều này sao có thể." Tử La kinh ngạc nhìn Y Vi Đặc, tại đế quốc Phong Hành cùng đế quốc Khải Kỳ như thể nước với lửa, Y Vi Đặc là người thừa kế của gia tộc Lâm Phong, lúc này lại xuất ở Khải Kỳ, nếu hành tung bị lộ ra ngoài, có kết cục như thế nào? cần nghĩ nhiều cũng biết được, Tử La dám tưởng tượng lúc đế quốc Phong Hành ký kết hiệp ước, gia tộc Lâm Phong lại xuất ở đây là có ý gì? Nhưng cho dù là kết quả nào, khi hành tung của Y Vi Đặc bị bại lộ, gây cho gia tộc Lâm Phong đả kích có tính chất hủy diệt đáng sợ.

      " có gì là thể cả, đừng quên ngươi cũng cùng Y Lạp Hạ Nhĩ xuất tại thành Ai Nhĩ, như vậy ta xuất tại ở đây cũng có gì kỳ quái cả. Chắc hẳn bây giờ ngươi tò mò tại sao thái tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân lại thay đổi lớn như thế đúng ? Nam nhân nguy hiểm mà cường đại kia, thích người khác làm trái với ý đâu, cho nên nếu ngươi còn muốn giữ cái mạng của Y Lạp Hạ Nhĩ, tốt nhất khuyên ngoan ngoãn thu cái đuôi của mình lại mà làm người, nếu đến lúc đó chết thế nào cũng biết." Y Vi Đặc nhẫn tâm để lại câu, rồi rời .

      Vốn nàng định ra, nhưng nàng biết, nếu nàng , tỷ tỷ nhất định tự tiện bói quẻ, lấy khả năng chịu đựng cơ thể bây giờ của tỷ tỷ, bất kỳ quẻ bói nào cũng thể làm được, nếu kết quả cuối cùng chính là bị hủy diệt, đây chính là trừng phạt đối với những kẻ làm trái với vận mạng của gia tộc Lâm Phong. Trừ phi có đủ người gánh chịu tất cả những trừng phạt đó, nếu khó thoát.

      "Y Vi Đặc, muội có ý gì?" Tử La kinh ngạc nhìn bóng lưng xa của Y Vi Đặc, tựa hồ vẫn chưa tin nổi lời của Y Vi Đặc để lại trước khi . Chẳng qua khiến nàng cao hứng đó là, Y Vi Đặc vẫn quan tâm tới nàng, có lẽ ở trong mắt người khác, Tử La. Lâm Phong nàng là thiên tài xuất sắc nhất trong gia tộc Lâm, nhưng tất cả mọi người của gia tộc đều hiểu, Tử La. Lâm Phong vứt bỏ gia tộc Lâm Phong, làm trái với số kiếp mà mọi người thể chạy thoát khỏi trừng phạt của ông trời.

      "Chẳng lẽ ta làm sai rồi ư?" Cả người Tử La vô lực té xuống đất, Hạ Nhĩ xa cách, ánh mắt phẫn hận của muội muội thương từ lúc còn , còn có những người từng là bằng hữu cũng rời bỏ nàng mà , bây giờ rốt cuộc nàng còn cái gì nữa đây? Tựa hồ cũng chỉ còn thân thể sắp mục nát.

      Chim bên cạnh chút kiêng kỵ bay lượn, chậm chạp khẽ hót, làm cho người ta tự chủ được cảm thấy lòng chua xót cùng đơn.

      "Ngươi ai tới tìm ta?" Phỉ Lệ giật mình nhìn thị vệ, vì chuẩn bị chuyến Long Vực sắp tới, đám người Lạp Mạc Nhĩ chuẩn bị toàn diện, tam giới cũng nằm trong lòng bàn tay của bọn , duy nhất biến đổi chính là Long Vực, cho nên bọn họ thể xảy ra bất cứ sơ sót nào, mà Phỉ Lệ cũng vì thế mà sứt đầu mẻ trán, còn Đại Lục Phi Long thoạt nhìn lại yên ả hơn so với vẻ ngoài của nó.

      "Vị tiểu thư kia tự xưng là cố nhân của tiểu thư, chịu tiết lộ tên họ của mình." Thị vệ lúng túng , sau khi nghe xong Phỉ Lệ chất vấn, mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, đến cả cổ cũng đỏ. Nhưng vẫn cúi đầu, dám ngẩng lên nhìn Phỉ Lệ, tại tất cả thị vệ cùng thị nữ của gia tộc Đức Cổ Lạp, đều học được cách khi chuyện phải cúi đầu, cúi đầu làm việc, vì để cố gắng tránh khỏi lúc ngẩng đầu nhìn thấy tiểu thư Phỉ Lệ, vì nghĩ cho cái mạng của bọn , cho nên bọn họ nhất trí quyết định, đừng nhìn tiểu thư Phỉ Lệ tốt hơn, bởi vì hành động điên cuồng như phun máy mũi ào ào kia, đáng là mất thể diện, nhưng nếu máu mũi vẫn cứ chảy, rất tốt với thân thể, đồng thời cũng có tổn hại đến tổ huấn của Đức Cổ Lạp.

      "A! Vậy à? Nàng ta có đặc điểm gì đặc biệt ?" Phỉ Lệ yên lặng lúc lâu, sau đó giọng dò hỏi, lúc này đến tìm nàng, rất kỳ lạ, nàng thể đề phòng.

      "Thuộc hạ thấy đôi mắt trong trẻo, con ngươi màu trắng, thuộc hạ chưa từng gặp qua." Thị vệ tỉ mỉ nhớ lại.

      "Mắt trắng à? Ta biết rồi, ngươi gọi nàng vào, ta ở hậu đường xem nàng." Chẳng lẽ là Tử La, chỉ là lúc này Tử La tìm đến mình, khỏi quá kỳ lạ? Bữa tiệc ngày đó nàng phát Tử La có thù địch thể hiểu nổi với mình, mặc dù nàng rất tò mò, nhưng cũng phải để ý lắm, lúc còn ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, Tử La từng trung thành với nàng, nhưng mấy năm này, hành động của Tử La lại hoàn toàn ngược lại với lúc trước, rất giống với trực giác khi đó của nàng, Tử La theo nàng, bởi vì khi đó ánh mắt Tử La nhìn nàng, mơ hồ có chút tò mò cùng khinh thường, Tử La bướng bỉnh lỳ lợm, làm sao có thể dễ dàng thần phục người khác? Mặc dù năng lực biết trước của gia tộc Lâm Phong rất thuyết phục người, nhưng mà đối với Phỉ Lệ mà vẫn có chút gò ép, bởi vì nàng sống ở địa cầu hai mươi năm.

      Tâm tư của Tử La như thế nào làm sao có thể lừa gạt được nàng, chỉ là việc liên quan đến mình, nên nàng cảm thấy chỉ cần Tử La thực uy hiếp tới mình, cho nên nàng cũng chẳng muốn tính toán gì. Dù sao Tử La cũng phải rất quan trọng với nàng, năng lực biết trước quả tệ, nhưng đây chẳng qua chỉ nhằm vào người khác mà thôi, đối với nàng, chẳng có ích lợi gì cả.

      "Vâng, tiểu thư." Thị vệ cung kính cáo lui, vệt hồng mặt vẫn lan tràn đến cổ, hai tay cũng nắm chặt, giống như cố gắng che giấu cái gì vậy. tên thị vệ bên cạnh khẽ bật cười. Ai chẳng biết lúc Phỉ Lệ trở lại Đức Cổ Lạp lần nữa, dung mạo càng xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, đến ngay cả giọng cũng mang theo lực hấp dẫn. Cho nên tất cả mọi người trong gia tộc đều cẩn thận giấu diếm tâm tư của mình, bởi vì Phỉ Lệ luôn thích trêu cợt bọn họ, lại còn lấy đó làm niềm vui.

      "Lệ Á, ta nghe gia gia hình như Thang Mẫu trở về phủ, ngươi ta có nên gặp chút hay ?" Phỉ Lệ hồn nhiên ngẩng gương mặt tinh xảo lên, làm nũng nhìn Lệ Á, đáy mắt đều là trêu tức, ai ở Đức Cổ Lạp cũng biết hôn của Thang Mẫu và Lệ Á, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Thang Mẫu, nên thể ở lại phủ Công tước, vì chuyện đó mà Lệ Á hay lớn tiếng oán trách, và lần nào cũng bị Phỉ Lệ trêu cợt.
      Nữ Lâmangel ofdeath thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 301: Ngày tận thế của thần điện Quang Minh.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.


      "Ngươi là ai? Nhị tiểu thư gia tộc Lâm Phong, ta còn tưởng rằng người tới tìm là Tử La. Lâm Phong cơ đấy, ngờ lại là bé." Phỉ Lệ hà khắc quan sát tiểu nương trước mắt, gan dạ sáng suốt hơn người, lại dám vào lúc này xuất trong thành Ai Nhĩ, phải biết bây giờ phải lúc thích hợp, chỉ cần Phỉ Lệ ra lệnh tiếng, như vậy Laury đáng trước mắt này, có thể chết oan chết uổng, ngờ rằng gia tộc Lâm Phong lại rất thích khiêu chiến tính nhẫn nại của người khác.

      (Laury, hay còn gọi là Lolita, bé từ 12 – 13 tuổi, ngực lép, mắt to tròn => Bạn nào k biết tra google nhé, có nhiều cái hị hị vui lém)

      Phỉ Lệ độc ác nghĩ, phải biết tiểu nương đứng ở trước mặt nàng, tuyệt đối lớn hơn mười lăm tuổi, nhưng đôi mắt trắng thâm thúy kia lại khiến người ta ràng nhận thấy cơ trí, điều này thực rất thể tưởng tượng nổi.

      “Quả nhiên hổ là thiên tài nổi tiếng nhất Đức Cổ Lạp, lại có thể đoán được hấu hết tâm tư của ta, thân là người của gia tộc Lâm Phong, cho tới bây giờ số tuổi hề ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của chúng ta, tỷ tỷ mất thân phận người thừa kế Tộc trưởng của gia tộc Lâm Phong, tại Y Vi Đặc ta, mới là người thừa kế của gia tộc. Hôm nay ta xuất ở nơi này, là hy vọng hợp tác với tiểu thư Phỉ Lệ." Y Vi Đặc giả bộ trấn định , nhưng hai tay lại nắm chặt, thân thể khẽ run, tiết lộ sợ hãi trong nội tâm của nàng. Bây giờ tất cả mọi người ở Đại lục đều biết, Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp chỉ có thực lực cường hãn, mà quan trọng nhất nàng còn có dung nhan phong hoa tuyệt đại, nghe đồn chỉ cần là người gặp qua nàng, bị trầm mê trong mộng ảo về nàng, đồng thời Đại lục cũng vì Phỉ Lệ mà nổi lên sóng gió.

      "A! Y Vi Đặc. Lâm Phong, nếu ta đoán sai, năm nay ngươi mới chỉ có mười hai tuổi, rất , ta hoài nghi ngươi có thể đủ thay thế gia tộc Lâm Phong đấy, tuy năng lực biết trước của gia tộc Lâm Phong quả tệ, nhưng đối với Đức Cổ Lạp chúng ta, cũng có trợ giúp gì rất lớn, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi?" Phỉ Lệ trêu cợt nhìn Y Vi Đặc ngồi ở phía dưới, quả nhiên vẫn chỉ là đứa bé! Mới vậy mà bị nàng dọa sợ, nếu là Tử La, nhất định có thể phát ra hài hước nơi đáy mắt của nàng!

      "Ta rồi, số tuổi thành vấn đề, năng lực của gia tộc Lâm Phong chúng ta, dựa vào số tuổi. Các ngươi nhất định dùng được năng lực của Lâm Phong, Đại lục Phi Long lập tức bị hỗn loạn, nếu như có năng lực biết trước của gia tộc ta, có thể giúp các ngươi tránh khỏi rất nhiều phiền toái, phải sao?" Y Vi Đặc bất mãn trừng Phỉ Lệ, nàng ghét nhất người khác cứ xoắn xuýt tuổi của nàng, nhưng Phỉ Lệ lại cứ nhắc nhâc lại, điểm này khiến Y Vi Đặc hết sức khó chịu, nhưng cũng biết làm sao được, dù sao lần này nàng xuất ở thành Ai Nhĩ, cũng là bởi vì nàng biết trước hiểm họa diệt tộc của Lâm Phong, cơ hội tránh thoát duy nhất, đó chính là đầu quân vào gia tộc Đức Cổ Lạp. Cho nên hôm nay vô luận như thế nào nàng cũng thể dễ dàng rời khỏi Phủ công tước Đức Cổ Lạp được.

      Bằng kết quả chính là gia tộc hoàn toàn bị tiêu tan, tuyệt đối thể để kết cục như thế xảy ra.

      "Cho tới bây giờ gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta đều ngại phiền toái, cho nên những lời ngươi thể đả động đến ta, phải gia tộc các ngươi ký kết thỏa thuận với Hoàng thất đế quốc Phong Hành sao? Mặc dù Đức Cổ Lạp sợ Hoàng thất đế quốc Phong Hành, nhưng cũng thích làm bậy trêu chọc mấy kẻ phiền phức kia." Phỉ Lệ nhàn nhã , còn Lợi Nhã đứng bên cạnh vẫn ung dung ôm hai cánh tay của mình, nàng biết hứng thú tệ hại của chủ nhân lại bắt đầu, Lệ Á cùng Lệ Thư đút trái cây bóc xong vào trong miệng Phỉ Lệ, hoàn toàn để ý đến sắc mặt xanh mét của Y Vi Đặc, cho dù là ai nữa, bị người ta coi thường như vậy cũng tức giận như thế phải sao?

      "Ta có thể cung cấp tất cả tư liệu về Hoàng thất đế quốc Phong Hành, cộng thêm tất cả tình báo của đế quốc Thú nhân, như thế nào? Hợp tác với chúng ta trăm lợi mà hại với các ngươi, ta còn có thể miễn phí cho các ngươi biết tung tích của Tam hoàng tử Á Sắt đế quốc Khải Kỳ." Y Vi Đặc cắn mạnh môi dưới, đây là tất cả lợi thế mà nàng có, nàng có lựa chọn, vì bảo vệ an nguy gia tộc và tính mạng của tỷ tỷ, đây là điều duy nhất nàng có thể làm.

      Biết Phỉ Lệ cố ý , nhưng nàng lại còn lựa chọn nào khác, ở bên thế yếu, điều duy nhất nàng có thể làm chính là khuất phục, Y Vi Đặc vò vạt áo nhăn nhúm, nàng phải khiến tỷ tỷ rời khỏi quỹ tích sai lầm kia.

      "Ngươi lại lần nữa, ngươi biết tung tích của biểu ca Á Sắt ư? , bây giờ huynh ấy ở nơi nào?" Trong tích tắc Phỉ Lệ xuất ngay trước mặt Y Vi Đặc, tay siết cái cổ mịn màng của nàng ta. Vốn lúc ba đại đế quốc bắt đầu hỗn loạn, bá bá La Bá Đặc cũng gửi tin khẩn cấp cho thần điện Quang Minh, triệu hồi biểu ca Á Sắt về, ai ngờ lúc biểu ca Á Sắt lên đường, đế quốc Quang Minh lại báo tin rằng biểu ca Á Sắt mất tích cách thần bí, vì thế Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ hao tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực truy tìm Á Sắt, nhưng vẫn thể tìm được gì cả, đầu mối duy nhất chính là trước khi Á Sắt mất tích gặp tôn nữ Lộ Ti Đinh của giáo hoàng Bỉ Đắc - thiếu nữ được xưng là người có thể chất hệ quang khó gặp của thần điện Quang Minh, nhưng sau đó Lộ Ti Đinh lại kiên quyết phủ nhận chuyện nàng ta từng gặp Á Sắt.

      Bởi vì chưa tới lúc khai chiến với thần điện Quang Minh, cho nên Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ chỉ có thể lựa chọn tạm thời theo dõi Lộ Ti Đinh, vì thế xảy ra xung đột rất lớn với giáo hoàng Quang Minh, chẳng qua người thắng lợi cuối cùng vẫn là Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ, nhưng vẫn thể tìm được hành tung của Á Sắt.

      Cho nên lúc Phỉ Lệ nghe thấy Y Vi Đặc nàng ta biết tung tích của biểu ca Á Sắt, mới kích động như thế.

      "Khụ khụ! . . . . . . Buông tay. . . . . . Buông. . . . . . A!" Y Vi Đặc sợ hãi nhìn Phỉ Lệ, trong đầu ngừng quanh quẩn đôi mắt thâm thúy màu đỏ tràn ngập tàn bạo của Phỉ Lệ, nàng chưa bao giờ biết chỉ là ánh mắt mà có thể làm được như vậy, quá kinh khủng. Có lẽ người đời sai lầm rồi, Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp tuyệt đối chỉ đơn giản là thiên sứ, nàng là Minh thần bò ra từ trong địa ngục, mới chính xác hơn.

      "Tiểu thư, người bóp cổ nàng, nàng thế nào?" Mặc dù đám người Lệ Thư cũng bị hơi thở tàn bạo kia làm cho sợ hết hồn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, về phần Lợi Nhã sớm thấy qua hung ác còn hơn thế của Phỉ Lệ, cho nên hề bị ảnh hưởng.

      "Hừ! Lệ Thư, gọi cha La Tư đến đây chuyến, rằng ta có tin tức của biểu ca Á Sắt, phái người vào cung thông báo cho biểu ca Cát Nhĩ, tới phủ công tước Đức Cổ Lạp chuyến." Phỉ Lệ cứng rắn , có lẽ đây chính là cái bẫy liên tiếp nhằm vào đế quốc Khải Kỳ của bọn họ, bọn họ muốn dùng chuyện biểu ca Á Sắt biến mất để che giấu ý đồ thực của mình, có lẽ bọn nghĩ rằng, chỉ cần đế quốc Khải Kỳ dùng tất cả tinh lực vào chuyện của Á Sắt, như vậy bọn họ rất có khả năng thừa cơ hội lợi dụng, nếu như hôm nay Y Vi Đặc xuất , nàng đúng là nghĩ tới vấn đề này. Hơn nữa nàng tò mò Lộ Ti Đinh sắm vai nhân vật nào trong chuyện này.

      "Dạ!" Lệ Thư nhanh chóng rời khỏi.

      "Bây giờ ngươi có thể , nếu như ngươi biết tung tích của biểu ca Á Sắt, có lẽ ta suy nghĩ đề nghị lúc trước của ngươi." Phỉ Lệ lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tốc độ biến sắc mặt khiến Y Vi Đặc rối rắm thôi, nhưng nàng cũng biết mấy chuyện này đều quan trọng, tại quan trọng nhất là lấy được tín nhiệm của Phỉ Lệ.

      "Hoàng tử Á Sắt, bây giờ vẫn ở thần điện Quang Minh, quẻ bói của ta chỉ có thể bói được ngần đó, địa điểm cụ thể vẫn cần phải tiếp xúc với vật bên người hoàng tử mới có thể xác định." Y Vi Đặc sợ thôi sờ sờ cổ của mình, cái cổ trắng nõn mịn màng còn lưu lại dấu tay ràng, tia máu đỏ tươi hằn lên chỗ bị siết, khiến người ta cảm thấy đó là màu xinh đẹp, tươi tắn mê ly, tràn đầy khí tức tử vong, Y Vi Đặc biết lúc đó quả Phỉ Lệ nổi lên sát khí với nàng, nếu phải là thị nữ sau lưng kịp thời lên tiếng, có lẽ bây giờ nàng khối thi thể.

      Hơi thở giết chóc nồng nặc, khí thế kinh người, hổ là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, hơi thở tử vong nặng nề như thế, d.d.đơnl.q.đ phải người nào cũng có thể có được, có lẽ các chiến sĩ chinh chiến sa trường có, nhưng tuyệt đối nồng nặc kết dính đến mức làm cho người ta đối diện thẳng với tử vong như thế, lấy số tuổi của Phỉ Lệ, nàng căn bản thể tiếp xúc được với chém giết như vậy.

      Đôi mắt trắng của Y Vi Đặc lần đầu nổi lên sợ hãi.

      "Thần điện Quang Minh, hừ! Cũng biết tên giáo hoàng giảo hoạt kia giấu diếm cái gì. Lại dám lừa gạt danh dự của gia tộc Đức Cổ Lạp, vậy nên chuẩn bị cho cái chết ." Trong nháy mắt chém giết cuồng bạo tràn ngập khắp thành Ai Nhĩ, tất cả mọi người sợ hãi nhìn về phía phủ công tước Đức Cổ Lạp, biết là người nào? Lại có thể chọc giận đến người của Đức Cổ Lạp? Còn các quý tộc khác trong thành, toàn bộ đều run sợ trong lòng ở yên trong trang viện của mình, dám hành động thiếu suy nghĩ, kể từ khi Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ đối đầu trực tiếp với thần điện Quang Minh, Đại lục lại lần nữa thấy được cường hãn của đế quốc Khải Kỳ, d.d.đơnl.q.đ mười mấy cường giả thần cấp, thậm chí còn vượt qua thần cấp, đội ngũ chấn động như vậy, lại lần nữa khiến Đại lục sôi trào.

      "Phỉ Lệ, xảy ra chuyện gì?" Trong tích tắc mọi người của gia tộc Đức Cổ Lạp đều xuất ở hậu đường, hiểu nguyên do nhìn Phỉ Lệ tức giận, lúc bọn họ thấy Y Vi Đặc, hề có chút gợn sóng nào, hiển nhiên gia tộc Lâm Phong được gia tộc Đức Cổ Lạp công nhận, trong bảy đại gia tộc, gia tộc thực khiến Đức Cổ Lạp nghiêm chỉnh chỉ có Lan Tư Tháp Phu sống ở Long Vực, được gọi là dân cư Lan Tư Tháp Phu – những người bị thần linh vứt bỏ.

      "Nàng ta biết tung tích của biểu ca Á Sắt, chúng ta bị thần điện Quang Minh lừa rồi." Hơi thở cuồng bạo của Phỉ Lệ trong nháy mắt bình tĩnh lại, nũng nịu với La Tư, cả người tựa vào trong ngực Đế Á, chỉ là đôi mắt thâm thúy kia, d.d.đơnl.q.đ lại liên tục thoáng qua sát khí.

      "Cái gì? Á Sắt vẫn còn ở thần điện Quang Minh." Đám người La Tư rất nhanh hiểu ý tứ trong lời của Phỉ Lệ.

      "Đúng thế, bây giờ nhìn lại xem ra giáo hoàng Bỉ Đắc rất thích giỡn với chúng ta, con thông báo cho biểu ca Cát Nhĩ, rất nhanh huynh ấy tới đây, sau đó con liên lạc với Lạp Mạc Nhĩ, chàng ra tay hẳn là tốt hơn chúng ta." Phỉ Lệ mỉm cười mê người, nhàng giải thích, nhưng những người quen thuộc nàng, đều bắt đầu ở trong lòng cầu phúc cho thần điện Quang Minh, mỗi lần Phỉ Lệ lộ nụ cười lúm đồng tiền mị hoặc người như vậy, chứng tỏ có kẻ xui xẻo.

      Nhưng mà bọn cũng định ngăn cản, nếu thần điện Quang Minh dám làm như vậy, vậy nhất định phải có năng lực chuẩn bị, giữ lại con chó nghe lời, nó cắn trả chủ nhân.

      Y Vi Đặc ngồi yên bên cạnh cẩn thận nuốt nước miếng, nàng chỉ lần cảm thấy may mắn cho quyết định của mình, đối đầu với gia tộc Đức Cổ Lạp chẳng khác nào tự tìm đường chết, tỷ tỷ, tỷ lệch quỹ đạo, d.d,đơnl.q,đ khiến muội phải thay đổi lại lần nữa, muội nhất định cứu tỷ, muội để cho Y Lạp Hạ Nhĩ được yên ổn, cả gia tộc Đằng Lãng nữa.
      angel ofdeath thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 302: Bí mật của Long Vực.

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      "Xử lý như thế nào đây?" Phỉ Lệ lười biếng tựa vào Lạp Mạc Nhĩ, dù sao thần điện Quang Minh cũng là bộ phận lệ thuộc Thần giới ở Đại lục Phi Long, cho nên Phỉ Lệ rất vô tâm ném chuyện này cho Lạp Mạc Nhĩ, chuyện trong tam giới được xử lý tạm ổn, hơn nữa chuyến Long Vực vội đến chân mày rồi, cho nên ba người Lạp Mạc Nhĩ cũng sớm trở lại Đại lục Phi Long, chỉ là thỉnh thoảng bọn họ phải chịu trêu cợt và xa cách hiểu của Phỉ Lệ.

      "Xử lý xong rồi, trong Thần điện, Bỉ Đắc sớm bị kẻ khác thay thế, cho nên mới biến thành tình trạng như bây giờ, ta nghĩ hẳn là do Thiên giới làm, về phần Lộ Ti Đinh chắc là bị uy hiếp." Lạp Mạc Nhĩ tùy ý , vừa ôm thân thể mềm yếu của Phỉ Lệ, vừa chịu đựng ánh mắt giết người của Kỳ Dương và Cửu Ngân, trong lúc nhất thời vậy mà chơi hoài chán.

      " đợi kịp rồi ư? Nhiều năm như vậy, ta vẫn đánh giá cao chịu đựng của nàng ta." Phỉ Lệ châm chọc , Thủy ơi! Thủy à! Tốt nhất ngươi đừng nghĩ muốn tổn thương người thân của ta, nếu , ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi, ta sống lại, còn là Vân Tiêu nhân từ đối xử với ngươi của vạn năm về trước nữa, lòng dạ ta hẹp hỏi hơn ngươi nghĩ đấy, chuyện của Hậu Khanh, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn cố chấp như thế sao? Vọng tưởng chiếm đoạt thứ thuộc về mình, vẫn luôn là lòng riêng tộc, chỉ là lần này ta cũng có ý định buông tay, ngươi định làm sao bây giờ nhỉ?

      "Nàng ta là ai?" Kỳ Dương nhạy bén nhận ra hơi thở của Phỉ Lệ thay đổi, cuồng bạo trong nháy mắt đó, sát khí kinh người đó, làm cho người ta ứng phó kịp. Khí thế mạnh như thế, dù là Vân Tiêu kiếp trước cũng sánh nổi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hình như bọn họ càng ngày càng nhìn thấu Phỉ Lệ rồi.

      "Nàng ta đánh chủ ý lên người thân của ta, là kẻ thù của ta. Về phần cụ thể nàng ta là ai? Đến lúc tự nhiên ta cho huynh biết, cho nên tại tò mò cũng vô dụng." Phỉ Lệ lười biếng , nàng hề bỏ qua đơn trong mắt chỉ lóe lên trong tích tắc rồi biến mất của ba người bọn , nhưng thân phận của Thủy Yên, bây giờ nàng vẫn thể , trước đến chuyện của Hậu Khanh, chỉ với Thiên giới cùng địa phương bị Thần vứt bỏ cũng vấn đề rất lớn, bây giờ nàng chỉ có thể giữ vững yên lặng.

      "Nàng ta chính là người kia ở Thiên giới đúng ? Vạn năm trước nàng dặn dò chúng ta thể lên Thiên giới, chính là vì để phòng bị nàng ta ư?" Cửu Ngân thẳng ra, cuộc chuyện năm đó, đến nay vẫn nhớ rất ràng, trực giác cho biết, chuyến Long Vực lần này, phơi bày tất cả các chuyện bí mật kia, nhưng nội tâm lại luôn có dự cảm chẳng lành, bàng hoàng mà mù mịt, giống như mất cái gì vậy. Cái cảm giác cách nào nắm chặt đó, khiến Cửu Ngân cảm thấy rất thoải mái, nhưng vẫn thể nào tìm được đầu mối.

      "Đến lúc, ta toàn bộ cho các huynh biết. Bây giờ nên chuẩn bị cho chuyến Long Vực , chúng ta chút xem rốt cuộc Long Vực làđịa phương như thế nào !" Phỉ Lệ hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt chất vấn của Cửu Ngân, có số việc nếu chưa đến lúc, cũng vô ích phải sao? Nàng chỉ cầu nguyện còn có biện pháp khác để Hậu Khanh sống lại, bởi vì nàng thể nào vứt bỏ đám người Lạp Mạc Nhĩ được, ký ức hai kiếp của nàng, đều có bọn họ tham dự vào, bọn họ khắc dấu vết sâu lên linh hồn của nàng, phải câu mà có thể vứt bỏ được. Cho dù người kia là Hậu Khanh cũng giống như vậy, bọn họ có suy nghĩ độc lập, còn là Hậu Khanh trước kia nữa, cho nên tất cả đều trở nên giống nữa rồi.

      "Vậy sao?" Lạp Mạc Nhĩ ý vị nhìn Phỉ Lệ, bọn họ đều biết Phỉ Lệ che giấu chuyện rất quan trọng, mà hình như chuyện này còn liên quan đến lý do vì sao ba người bọn họ lại chắc chắn có cảm ứng tâm linh, mặc kệ người nào gặp chuyện may, hai người khác đều phát ra, nhưng nếu Phỉ Lệ muốn ra, bọn họ cũng ép nàng, có lẽ là bởi vì chưa đến lúc.

      "Ừ! Long Vực còn có cái tên mà hiếm người biết, đó chính là nơi bị Thần vứt bỏ, nó giam cầm những thần dân mà Thần Minh ruồng bỏ, mà Lan Tư Tháp Phu, gia tộc đứng đầu trong bảy đại gia tộc, chính là người giám thị nơi này. Cho nên từ lúc ra đời gia tộc Lan Tư Tháp Phu có thần lực, có thể mượn lực lượng của Thần để kiềm chế người khác, nhưng bọn họ cũng bị Thần Minh tước quyền lợi ra khỏi thế giới bên ngoài, trừ phi tộc nhân của bọn họ vượt qua được lực lượng mà Thần để lại, nếu cuối cùng cả đời đều chỉ có thể ở trong đó. Chẳng qua hôm nay chuyện ta muốn cho các huynh biết phải điều này, tin tưởng những chuyện này cũng phải bí mật gì đối với các huynh." Phỉ Lệ quyến rũ vén sợi tóc rũ xuống trán lên, vẻ mặt tự nhiên nhìn ba người Lạp Mạc Nhĩ, hài lòng nhìn bộ dạng tò mò của bọn họ.

      "Có liên quan đến chuyện nàng loại nó ra khỏi Đại lục Phi Long đúng ?" Kỳ Dương luôn là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng từ trong lời của Phỉ Lệ mà hiểu vấn đề, Long Vực còn có những bí mật khác, bởi vì nếu chỉ như vậy cũng thể ngăn cản được Phỉ Lệ - cũng chính là Vân Tiêu kiếp trước, tự ném mình vào trong Đại lục Phi Long.

      " hổ là linh hồn có trí tuệ, phản ứng của Kỳ Dương luôn nhanh đến mức ngoài dự đoán. đúng lắm, nếu chỉ là bởi vì như vậy, ta sớm nhét nó vào trong Đại lục Phi Long, thực lực gia tộc Lan Tư Tháp Phu quả tệ, nhưng vẫn chưa tới mức ta phải cố kỵ, chỉ là khi đó ta đột nhiên phát bí mật khác của nó, bí mật kia quan hệ đến toàn bộ gian nơi này, nếu như xử lý tốt, giới này trực tiếp bị phá hỏng, tất cả sinh linh đều trở về thời kỳ hỗn độn, cho nên khi đó ta do dự, lựa chọn bỏ mặc, mà gia tộc Lan Tư Tháp Phu, hình như cũng biết chuyện này, cho nên ta cũng cứ vui vẻ giả ngu, nhưng lúc này khác, ta lo lắng xảy ra chuyện." Phỉ Lệ nhìn về phương xa, rất có thể Thủy phát ra bí mật này, nhưng vật kia thể đụng vào, cũng đụng vào nổi.

      Ban đầu chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới buông tha cho suy nghĩ hồi sinh Hậu Khanh, sau lại bởi vì lo lắng Thủy làm ra hành động quá khích, mới bị ép phải rơi vào luân hồi, nhưng vạn năm qua, tất cả trở lại điểm ban đầu, vấn đề vạn năm trước lại lần nữa đặt ở trước mặt nàng.

      "Có ý gì? Đến tột cùng nơi đó cất dấu thứ gì? Lại có thể uy hiếp được giới này." Bọn họ phải người ngu, tự nhiên có thể nghe hiểu, giới theo lời của Phỉ Lệ, đơn thuần chỉ là Đại lục Phi Long, mà là cả tam giới, cả Thiên giới cũng ở bên trong.

      Nếu gọi là nơi bị Thần vứt bỏ, vậy tại sao lại có vật như vậy tồn tại, điều này rất phù hợp với lẽ thường, có lẽ sở dĩ gia tộc Lan Tư Tháp Phu dừng lại ởđó, chẳng phải vì trông coi thần dân bị Thần Minh vứt bỏ, mà là vật trong lời của Phỉ Lệ.

      "Vạn năm trước, ta vì chuyện của “”, mà khắp tam giới, cũng chính là do lần kia, ngoài ý muốn mà tiến vào Long Vực, phát tồn tại của vật kia, đúng lúc ta biết làm sao, xuất người, cho ta biết vật kia giam giữ toàn bộ thế giới, muốn con đường nào, để cho ta mình lựa chọn." Phỉ Lệ từ từ nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lại lần nữa rồi rơi vào trong hỗn loạn, nhịp tim lại lần nưa gia tăng, từ khi Hồng Hoang được phân chia thực lực của nàng đến gần cấp bậc Thánh Nhân, nhưng nàng lại hề phát người kia đến gần mình, hơn nữa cho dù sau khi hán thân, nàng vẫn thể tìm được chỗ thân của .

      Điểm này khiến nàng hết sức kinh hoảng, phải biết người có thể tới gần nàng như vậy mà bị nàng phát , ít nhất phải có cấp bậc Thánh Nhân, nhưng từ khi nàng bắt đầu đến thế giới này, chưa từng phát cường giả nào như thế, còn có cuộc chuyện với người nọ, cũng khiến nàng kinh hoảng dứt. Bởi vì người kia nhắc tới công đức, đây ràng là phép tắc của Hồng Hoang, nhưng nó lại xuất tại nơi này, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao vậy? lúc nàng định điều tra, đột nhiên nhận thấy được hơi thở của Cửu Ngân xuất ở vùng lân cận Thiên giới, khiến nàng thể tới chỗ Cửu Ngân, nhưng nó cũng làm cho nàng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

      Bây giờ nhớ tới, chuyện ngày đó có rất nhiều chỗ sơ hở, hi vọng chuyến Long Vực lần này, cho nàng biết tất cả đáp án.

      "Cho nên chuyến Long Vực lần này hết sức nguy hiểm, ta lo lắng chuyện của tam giới, về phần Đại Lục Phi Long có Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ trấn giữ, ta cũng lo lắng, điều ta lo lắng duy nhất chính là Long Vực, cái địa phương biết đó, khiến ta rất lo lắng." Phỉ Lệ mệ mỏi .

      Ba người Lạp Mạc Nhĩ mở miệng hỏi thăm thêm gì nữa, nhưng hai tay của bọn lại siết chặt, lúc Phỉ Lệ đến "", bọn chưa từng thấy qua dịu dàng lóe lên nơi đáy mắt kia Nàng vậy mà lại vì người mà khắp tam giới, điều này đại biểu cho ý nghĩa gì? Cho Dù Phỉ Lệ ra, bọn họ cũng hiểu. Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên bọn họ mới càng nóng nảy, bọn họ hiểu quá ít về Phỉ Lệ, mặc kệ là Vân Tiêu cường thế xuất của vạn năm trước, hay là Phỉ Lệ thức tỉnh của vạn năm sau, bọn họ đều cảm thấy hiểu nàng, giống như luôn có tầng sương mù mỏng chắn ngang ở giữa bọn họ.

      "Là người kia ở Thiên giới." Kỳ Dương cau mày hỏi, Lạp Mạc Nhĩ nhàng xoa xoa cái trán của Phỉ Lệ, từ từ giúp nàng thả lỏng thần kinh.

      "Nàng ta là đại lượng biến thiên biết." Phỉ Lệ phủ nhận, nàng hết sức hiểu tính tình của Thủy , chỉ cần nàng ta phát ra linh hồn của ba người Lạp Mạc Nhĩ, chắc chắn bất chấp tất cả ra tay với bọn họ, ở trong mắt của nàng ta chỉ có Hậu Khanh, năm đó cũng là bởi vì Hậu Khanh, cho nên ngay cả nàng Thủy cũng có thể vứt bỏ, trước kia sư phụ cùng sư tỷ cho nàng biết, cho tới bây giờ người của Tộc đều là kẻ chỉ vì tư lợi, cảm kích, cũng báo ân, bọn họ làm tất cả đều vì chính bản thân mình, trước kia nàng tin, cho nên dứt khoát cứu Thủy , để nàng ta ở lại bên cạnh mình, đến ngay cả Hậu Khanh nhắc nhở cũng chỉ xem như gió thoảng bên tai, cuộc chiến diệt thế qua, nàng ngoài ý muốn tới thế giới này, lúc dó nàng mới chợt hiểu ra, hóa ra người sai vẫn luôn là mình, chỉ liên lụy tới Hậu Khanh, mà ngay cả Tiệt giáo cũng bởi vì hành động tốt bụng của mình mà tạo thành cục diện thể cứu vãn, nàng, chính là tội nhân của cả Tiệt giáo.

      " đại lượng biến thiên biết." Kỳ Dương cẩn thận suy nghĩ những lời của Phỉ Lệ, khó để nghe ra Phỉ Lệ hết sức cố kỵ với cái người ở Thiên giới đó.

      "Ừm! Những thế lực khác ở Đại lục cũng chuẩn bị hành động rồi chứ?" Long Vực mở ra là để rèn luyện cho tất cả cường giả trẻ tuổi của Đại Lục Phi Long, mà tổ chức đợt rèn luyện này chính là do bảy đại gia tộc phụ trách, danh sách tất cả người vào Long Vực, đều do họ chịu trách nhiệm bố trí, đồng thời muốn mở ra Long Vực cũng phải cần đến gia huy của họ.

      ra lần này Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ cũng có rất nhiều thế hệ trẻ tuổi muốn vào Long Vực, nhưng Phỉ Lệ trực tiếp cự tuyệt, nàng biết chuyến Long Vực lần này khác với trước đây, nàng hy vọng gia tộc bị tổn hại, cho nên trực tiếp ra lệnh, về sau Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ muốn rèn luyện trực tiếp tiến vào Phan Đa Lạp, mà thí luyện ở Phan Đa Lạp cũng được cải cách toàn bộ.
      Last edited: 11/2/15
      Nữ Lâmangel ofdeath thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 303: Á Sắt như ngọc.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.


      "Toàn bộ thế lực khắp nơi đều tề tựu đông đủ hết rồi, có điều là hầu hết bọn họ vội vàng chạy tới bên ngoài Long Vực, tại chỉ thiếu bên Đức Cổ Lạp nhà nàng mà thôi, còn có thế lực bên đế quốc Phong Hành, hình như thái độ của bọn họ trông chờ." Lạp Mạc Nhĩ vuốt vuốt ngón tay mềm mại của Phỉ Lệ, tỉ mỉ , thời gian chưa tới, vậy mà nồng nặc khí tức tử vong, có lẽ chuyến Long Vực lần này, mang đến cho mọi người phải là rèn luyện thực lực, mà là rèn luyện cuộc sống.

      "Hửm! Đế quốc Phong Hành vẫn chưa bắt đầu hành động, xem ra, nếu sai chỉ có mình Mai Áo đánh thức được huyết mạch Cự Mông. Đại lục cùng với tam giới xảy ra mấy chuyện này, tất cả cũng chỉ hướng về Hoàng thất đế quốc Phong Hành, ta rằng Hoàng thất đế quốc Phong Hành lại có thực lực khổng lồ như vậy, cách giải thích duy nhất đó chính là sau lưng bọn họ có người của Thiên giới làm chỗ dựa." Hai mắt Phỉ Lệ lóe sáng. Mắt tím híp lại làm cho người ta cảm thấy mị hoặc cực hạn, dù là đám người Lạp Mạc Nhĩ có định lực cực mạnh cũng thể chịu nổi mà trầm mê trong mị hoặc đó.

      "Khụ khụ! Ý của Phỉ Lệ là vụ án huyết tẩy ở sơn thôn Đốn Tư lần trước, cùng với mấy tế tự mà chúng ta phát ra, đều là do đế quốc Phong Hành đứng sau lưng chủ trì." Kỳ Dương nhíu chặt đầu lông mày, nếu quả là như vậy, cách khác, sau lưng đế quốc Phong Hành chỉ có Thiên giới ủng hộ, mà rất có thể còn có các tộc nhân huyết mạch Viễn Cổ khác ủng hộ, trước mắt chúng ta vẫn chưa biết đến tột cùng Thượng Cổ Di tộc có bao nhiêu huyết mạch thức tỉnh, phải biết khi đánh thức huyết mạch, thực lực cũng phải chỉ được đề cao chút xíu.

      Dù sao vạn năm về trước, mới là thời đại ma pháp, khi đó cường giả xuất liên tục, hoàn toàn khác với thời đại suy tàn bây giờ.

      "Rất có thể, hơn nữa ta còn hoài nghi chuyện, Hoàng đế tộc Thi Cốt là thành viên trong Hoàng thất đế quốc Phong Hành, nếu quả là như thế, vậy rất nguy hiểm, tộc Thi Cốt được gọi là con gián đánh mãi chết, khi tiến hóa thành Hoàng đế, ngang hàng với Chủ Thần, dù ta ra tay cũng rất phiền phức, ít nhất cũng phải hai người các huynh hợp lực mới có thể mới chế trụ được ." Nếu là những Thượng Cổ Di tộc khác, Phỉ Lệ cố kỵ, nhưng đây lại là người của tộc Thi Cốt, dù là nàng cũng thể cẩn thận ứng phó.

      chứng tỏ, rất có thể tộc Thi Cốt có Hoàng đế, cho nên những thành viên khác của tộc Thi Cốt mới có thể yên lặng như vậy, bởi vì có Hoàng đế ra lệnh, tất cả bọn họ đều dám tùy ý lại, yên lặng co đầu rút cổ ở dưới, dưới tình tình huống ngươi hay biết gì mà loại bỏ ngươi.

      "Người của tộc Thi Cốt đáng sợ như vậy sao?" Cửu Ngân bất mãn , vậy mà phải đến hai người bọn họ mới có thể chế trụ nổi, phải biết bọn họ đều có thể sánh với Chủ Thần, Hoàng đế của tộc Thi Cốt phải chỉ là tương đương với Chủ Thần thôi sao? Có phải nàng hơi khoa trương chút hay ?

      "Chỉ có hơn chứ kém, đến lúc đó huynh gặp rồi biết, đáng sợ chỉ vì thực lực của , mà là kỹ xảo bản mạng của bọn , các huynh chưa từng trải qua diệt vong của tộc Thi Cốt, mà chỉ mới xem qua sử ký chút, mà ta thực trải qua trận chiến kia, nên tuyệt đối cho rằng bọn họ nhân từ, vốn cho rằng chỉ cần phong ấn bọn họ, tộc Thi Cốt xuất ở nhân gian lần nữa, nhưng thể ngờ rằng lại có kẻ chết trong trận diệt thế của mấy vạn năm trước , lại lần nữa đánh thức người của tộc Thi Cốt." Phỉ Lệ lộ ra hoài niệm, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, sạch chút tạp chất nào, khiến người ta cảm thấy an bình.

      "Vậy sao. Đến lúc đó chúng ta chú ý, chuẩn bị ổn thỏa rồi, chúng ta có thể lên đường, có lẽ những người đó đợi kịp rồi." Lạp Mạc Nhĩ liếc mắt nhìn La Tư tới, biết La Tư chuẩn bị tất cả mọi chuyện xong xuôi rồi, mục đích lần này cũng chỉ đơn giản là rèn luyện, mà là trận thi đấu chết chóc.

      "Bảo bối Phỉ Lệ, chuẩn bị xong mọi chuyện rồi!" La Tư vừa vào, liền kéo Phỉ Lệ từ trong ngực Lạp Mạc Nhĩ về phía mình, lúc trước nho mềm mại như thế, bây giờ lớn như vậy, đúng là luyến tiếc mà! Bảo bối Phỉ Lệ bao giờ mềm mại gọi là cha La Tư nữa, còn có nhiều người giành với như thế, quyền lợi làm ba của thể làm được nữa rồi.

      "Cha, biểu ca Á Sắt sao rồi!" Phỉ Lệ buồn cười nhìn phụ thân nổi máu ghen, dán sát mặt ở lồng ngực La Tư, tiếng tim đập mạnh mẽ mà có tiết tấu, truyền đến từng làn hơi thở ấm áp, đây chính là mùi của cha, tốt.

      Lúc trước giao chuyện này cho Lạp Mạc Nhĩ xử lý, sau đó, bọn họ tới thần điện Quang Minh gặp Á Sắt, khi đó Á Sắt chỉ còn hơi thở cuối cùng, nếu như phải là bọn họ kịp thời chạy tới, chừng Á Sắt bị Lộ Ti Đinh hành hạ cho đến chết, cho đến bây giờ Phỉ Lệ cách nào quên được hận ý phát ra lúc đó của nàng ta, tình biến thái như vậy, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, nàng cách nào tưởng tượng biểu ca Á Sắt trải qua ba tháng kia như thế nào.

      thiếu niên ôn tồn nho nhã như thế, lại bị hành hạ đến mức hoàn toàn thể nhìn ra hình dạng, bị thứ tình danh nghĩa hành hạ. Hi vọng để lại ám ảnh ở trong lòng huynh ấy, dù sao những năm tháng đen tối kia cũng phải dễ dàng có thể rửa sạch được như vậy.

      "Nếu Phỉ Lệ muốn biết, sao trực tiếp hỏi huynh. Giọng ôn hòa trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào, theo đó là bóng dáng cao to tới, tóc dài màu vàng kim đẹp mắt, tùy ý xõa vai, đôi mắt màu xanh dương giống như hồ nước, trong suốt và trong suốt, giống như cẩm thạch màu xanh đẹp nhất.

      "Biểu ca Á Sắt!" Phỉ Lệ kinh ngạc ló ra khỏi lồng ngực La Tư, quan sát nam tử ưu nhã trước mắt, hoàn toàn khác với biểu mất mát lúc trước, càng thêm hấp dẫn người, càng thêm ưu tú, mỗi cái giơ tay lên nhấc chân đều khiến người ta thể nào bỏ qua, ràng là ôn hòa như vậy, nhưng lại khiến ai có thể coi thường.

      "Thế nào! Rất giật mình, hôm nay tới tìm muội là muốn chuyện với muội về chuyến Long Vực chút, ta muốn cùng muội." Á Sắt thẳng vào vấn đề, dưới mặt nạ ôn hòa kia, chỉ có chính mới biết dâng lên bao nhiêu gợn sóng. Những năm này, đủ để khiến thiếu nữ non nớt trưởng thành nữ nhân thành thục, nếu trước kia Phỉ Lệ là viên đá chưa được mài dũa, như vậy tại Phỉ Lệ chính là bảo thạch phát ra tia sáng nóng rực, dù là tuyệt đại phong hoa cũng đủ để hình dung, Á Sắt nhớ tới trước khi , Cát Nhĩ từng : Nàng là mặt trời cao, cao đến nỗi thể chạm tới, cho dù chỉ chăm chú nhìn từ xa xa, cũng có thể bị thương. Bởi vì chúng ta vĩnh viễn cách nào tiến vào và chiếm giữ vị trí bên cạnh mặt trời cả, cho nên nhất định chỉ có thể làm quần tinh thủ hộ.

      Chỉ mấy câu chữ bình thản, nhưng Á Sắt lại nghe được đau thương vô tận từ trong đó, ra dù là người kiêu ngạo như Cát Nhĩ kia, cũng thể chịu đựng được mà như vậy, có lẽ trước kia hiểu “”!

      Vẫn cho rằng nam tử cường thế, nho nhã, bá đạo đó thể nào chỉ vì nữ nhân mà sa sụt tinh thần, nhưng thực sai lầm rồi, hơn nữa còn là sai lầm nghiêm trọng, chẳng qua nếu như người kia là Phỉ Lệ, vậy nhất định có thể xảy ra.

      "Tại sao?" Nếu như là người khác với Phỉ Lệ như vậy, Phỉ Lệ tuyệt đối hai lời trực tiếp cự tuyệt, nhưng người này lại là Á Sắt, nàng thể kiên quyết như vậy được, bởi vì ở trong mắt của nàng, Á Sắt vẫn luôn bình tĩnh thong dong, chưa bao giờ vì ngoại giới mà thay đổi, vốn Phỉ Lệ còn lo lắng nam tử như ngọc này có thể vì chuyện của Lộ Ti Đinh mà biến mất hay , nhưng chứng minh, thèm quan tâm đến việc người khác áp đặt lên người .

      "Huynh biết Lộ Ti Đinh nhất định , huynh muốn biết tung tích của giáo hoàng Bỉ Đắc, đây là chuyện huynh nợ bọn họ." Á Sắt lạnh nhạt , nhàng cầm trà xanh lên, khóe mắt khẽ nâng, lộ ra mỉm cười mê người. Lúc đến tên của Lộ Ti Đinh, chút khác thường nào, giống như chưa từng bị tổn thương.

      " oán sao? Nàng ta đối với huynh như thế, dù là lấy danh nghĩa tình , cũng để ý sao? Á Sắt, chút huynh cũng thèm để ý sao? Hai mắt Phỉ Lệ sắc bén nhìn vào đôi mắt màu xanh dương của Á Sắt, gọi thẳng tên của Á Sắt, ánh mắt lạnh nhạt, cử chỉ nho nhã, tất cả đều hoàn mỹ như vậy. Nhưng có ai lại ngờ nam tử như ngọc đó, mấy ngày trước còn bị người ta nhốt ở mật thất, bị hành hạ cực kỳ tàn ác. Toàn thân từ xuống dưới chỗ nào toàn vẹn, bị dây tỳ bà xuyên qua, cắt đứt gân tay gân chân, dung nhan như họa kia, có lẽ còn bị hành hạ thê thảm hơn.

      Cho dù là lấy thực lực của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ, mới kéo được trở lại từ bến vực tử thần, nhưng cũng chỉ bảo vệ được tính mạng, cuối cùng vẫn là phải nhờ đến Phỉ Lệ trực tiếp ra tay, nặn lai gân và xương cho , mới có thể làm cho thân thể của bị hủy hoại.

      " oán." Vẻ mặt Á Sắt vẫn ôn hòa lạnh nhạt như cũ, mặc dù lúc kia, mặt có chút run rẩy, nhưng rất nhanh bình phục lại, vẫn như cũ là được Đại lục xưng là hoàng tử Á Sắt như ngọc.

      "Muội dẫn huynh , lập tức lên đường, huynh chuẩn bị chút, lát nữa chờ bọn muội ở đại sảnh." Phỉ Lệ cuối cùng đành phải khuất phục, đối mặt với Á Sắt như vậy, nàng còn cách nào, khác với Kỳ Dương ôn hòa, Á Sắt là ôn hòa , đó là ôn hòa từ sâu trong linh hồn, mà Kỳ Dương chỉ là theo thói quen nên có gương mặt ôn hòa mà thôi.

      "Được!" Nụ cười trong trẻo lạnh lùng nở rộ trong nháy mắt, khiến người ta cảm thấy phiêu dật thuộc về thế giới này, Phỉ Lệ hoảng hốt, hổ là người nàng coi trọng, đây chính là điểm bất đồng của Á Sắt, là người mà ngay cả An Na cũng tự chủ được muốn chăm sóc.

      "Tại sao phải đồng ý với ?" Cửu Ngân tò mò hỏi, chỉ Cửu Ngân tò mò, mà mấy người khác trong phòng cũng giống nhau nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên cũng hi vọng Phỉ Lệ có thể giải thích chút, phải biết lúc trước Phỉ Lệ cường ngạnh , lần này mặc kệ là ai cũng thể tự tiện tham gia rèn luyện ở Long Vực, nếu trục xuất khỏi gia tộc, nhưng Phỉ Lệ lại vi phạm vì Á Sắt.

      "Bởi vì là Á Sắt, cho nên đồng ý." Phỉ Lệ thoải mái đáp lời, sau đó hài lòng thấy ghen tức trong mắt đám người kia. Chẳng qua Phỉ Lệ ràng ra, bởi vì cho dù nàng đồng ý, Á Sắt cũng bất chấp tất cả để tới đó, nếu như vậy bằng để cho theo bên cạnh, dù sao với thực lực tại của Á Sắt, ở Đại lục cũng có mấy người có thể gây thương tổn cho , mà nàng lại rất thích trêu mấy người Lạp Mạc Nhĩ, cho nên cứ giải thích lấp lửng như vậy. Đây cũng có thể coi như là hứng thú tệ hại của nàng!
      Nữ Lâmangel ofdeath thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
        
      Chương 304: Phỉ Lệ lựa chọn.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Đoàn người Phỉ Lệ ngồi ở mình con Sư Thứu, đường nhắm hướng đông mà bay . Long Vực ở phía Đông - nơi xa nhất của Đại lục Phi Long, cần phải qua đầm lầy với hàng trăm thứ độc, khu rừng kỳ ảo, cuối cùng xuyên qua biển Vô Tận. Người bình thường tuyệt đối thể tới được. Trước đến hàng trăm loại thực vật cùng ma thú cực độc sinh sống trong đầm lầy, mà chỉ với khu rừng kỳ ảo thôi, người bình thường cũng thể vào được, lại thêm biển Vô Tận nữa, nơi này lại càng được xưng là vùng đất tử vong. Truyền thuyết kể lại rằng biển này kéo dài vô tận, cũng chính là nơi tận cùng của thế giới, người sống ở nơi đó đều là sứ giả của thần, nếu người bình thường đến quấy rầy bọn họ, kết quả rất thê thảm.

      (Sư Thứu: Cái con mà có đầu đại bàng, mình sư tử có cánh bay bay ấy, hú hú)

      Nước của biển Vô Tận, là chất độc có thể ăn mòn hết tất cả, dù là cường giả Thần cấp, chỉ cần dính chút nước của nó, trong tích tắc cũng biến thành hư , cho nên chưa từng có người nào dám ở lại biển Vô Tận cả. Nước biển trong suốt thấy đáy, làm nổi bật ánh mặt trời, phát ra sắc màu ấm áp, nhưng cho dù nó đẹp như thế nào chăng nữa, cũng ai dám đụng đến. Truyền thuyết kể rằng, nước biển Vô Tận là do Thần dùng để tẩy rửa linh hồn bị nhiễm bẩn của con người, sau khi họ chết, uống nước biển Vô Tận, có được hạnh phúc.

      "Bây giờ chúng ta đâu?" Phỉ Lệ híp mắt chút, khí thế kiệt ngạo đột nhiên phóng ra ngoài, nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến mất, chẳng qua Sư Thứu ở phía dưới vẫn nhịn được mà run lên chút. ràng là bị khí thế của nàng hù sợ, vốn bọn họ cũng tính sử dụng Sư Thứu, nhưng vì có Á Sắt cùng, cuối cùng Phỉ Lệ vẫn quyết định sử dụng ma thú để bay, bởi vì bay khoảng thời gian dài, tại Á Sắt vẫn chưa làm được, còn ba người Lạp Mạc Nhĩ cần phải lo lắng.

      "Lập tức đến biển Vô Tận." Giọng lành lạnh của Lạp Mạc Nhĩ vang lên bên cạnh Phỉ Lệ, đó chính là Bất Quy hải trong truyền thuyết.

      (Bất Quy hải: là biển thể quay về, ý là trở về ấy, vì nếu để là biển Bất Quy nó cứ gượng nên ta để nguyên vầy nhé)

      "Biển Vô Tận." Phỉ Lệ giọng thầm ba chữ này, khi nàng nghe thấy mấy chữ này hiểu, cái được gọi là nước của biển Vô Tận kia, hẳn là Nhược Thủy, trừ Nhược Thủy ra, nàng nhớ nổi còn có đồ vật nào có năng lực hủy hoại mãnh liệt như vậy nữa hay , phải biết ở Hồng Hoang, đến ngay cả Thần Ma, Nhược Thủy cũng có thể ăn mòn.

      Vân Tiêu là dưới tình huống trời đất xui khiến nên vào Long Vực , cho nên nàng cũng biết biển Vô Tận tồn tại, có lẽ dù biết nữa, cũng để ý. Dù sao trong mắt Vân Tiêu, nó chỉ là vật chết, có giá trị cần phải để ý.

      "Ừm!"

      lúc bọn họ chuyện với nhau, biển cả mênh mông bát ngát đột nhiên xuất ngay trước mắt của bọn họ, gió hôm nay ấp áp, khẽ thổi qua biển Vô Tận, nhưng mặt biển vẫn như cũ yên ả, có nổi gợn sóng, chỉ nghĩ cũng hiểu, Nhược Thủy là loại nước nặng nhất thế gian, làm sao có sóng được chứ.

      Nước biển trong suốt, lấp lánh bập bềnh hấp dẫn con người, nếu như phải biết rằng đây là biển Vô Tận, có lẽ Phỉ Lệ cho rằng mình thấy Hawai, bờ cát sạch , chút tạp chất nào, quả sai khi Nhược Thủy là thứ tinh khiết nhất thế gian này, nước biển xanh thẳm lẳng lặng nằm ở nơi đó, khiến người ta cảm thấy đó là sắc màu tinh khiết, tự chủ được mà thư giãn.

      "Đây chính là biển Vô Tận, sạch , thuần khiết. Hoàn toàn khác với màu lửa đỏ của Mạn Đà La, nhưng giống nhau đều có sức quyến rũ hấp dẫn lòng người, biển Vô Tận, đúng là có thể gột sạch xấu xa của con người." Phỉ Lệ đứng ở mình Sư Thứu, nhất lãm chúng sơn tiểu* quan sát phong cảnh quanh co khúc khuỷu phía dưới, khỏi nhớ tới Hồng Hoang, khoảng thời gian ở chung với sư phụ, sư tỷ, buồn lo, nếu như gặp Hậu Khanh, nếu như cứu Thủy , nếu như có Tiệt giáo, Xiển giáo bị chia rẽ, bây giờ nàng vẫn chỉ là sư muội nhất của bọn họ, tất cả đều cần phải suy nghĩ nhiều nữa, nhưng có cái gọi là nếu như nữa.

      (Nhất lãm chúng sơn tiểu: Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều bé)

      "Tham lam, dục vọng. Là căn nguyên ham muốn của con người, thể nào xóa bỏ." Cửu Ngân giọng , dù là Thần cũng có ham muốn, huống chi là con người, bọn họ cũng có ham muốn giống nhau, sao có thể người khác được chứ.

      "Đúng vậy! Con người trở nên đáng khi có tham lam và dục vọng." Sợi tóc nhàng lay động, khiến người ta cảm thấy khí chất sạch như cốc u lan, đồng thời cũng có cảm giác giống như sắp biến mất.

      ( cốc u lan: Lan trong rừng vắng)

      Cửu Ngân đột nhiên tới cạnh Phỉ Lệ, ôm nàng chặt, muốn buông tay, mặc kệ những lời trước đó của nàng ám chỉ cái gì, cũng nguyện ý buông tay, vạn năm trước nàng nắm chặt tay của , như vậy cũng cho phép nàng buông ra, dù là địa ngục, cũng muốn nắm chặt, cho nên Phỉ Lệ, mặc kệ nàng quyết định như thế nào, ta cũng buông tay, bởi vì ta tham luyến ấp áp của nàng.

      "Thế nào?" Phỉ Lệ bị hành động đột ngột của Cửu Ngân hù ngã, quay đầu lại nhìn Cửu Ngân, phát sắc mặt của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương cũng trở nên rất khó coi, ngay cả Á Sắt cũng tái nhợt, xảy ra chuyện gì sao? Phỉ Lệ mù mịt nhìn chung quanh.

      " có việc gì! Phỉ Lệ, có nàng ở bên cạnh là tốt." Cửu Ngân mập mờ liếm liếm vành tai của Phỉ Lệ, hài lòng nghe tiếng hít khí của nàng, trong nháy mắt đó cho rằng nàng biến mất, cách nào bắt được, cách nào nắm chặt. Cái cảm giác lòng đau như cắt đó, muốn nếm thử, chỉ có thể ôm Phỉ Lệ chặt, cảm thụ ấm áp người nàng mà thôi.

      "Đồ ngốc này, hẳn là sắp đến rồi!" Phỉ Lệ tức giận trợn trắng mắt, gần đây ba người Lạp Mạc Nhĩ tựa hồ rất dính chặt lấy nàng, mặc kệ nàng châm chọc khiêu khích, hay là cố ý xa cách, nhưng vẫn có tác dụng. Càng lúc càng đến gần Long Vực, khiến nàng tự dưng có chút khiếp đảm, tình cảm mà ba người bọn họ gửi gắm nơi nàng, cách nào thu hồi lại, nhưng mà đối với Hậu Khanh, nàng cũng thể nào buông tha, bên là ba người Lạp Mạc Nhĩ, bên là Hậu Khanh, lựa chọn như vậy rất tàn khốc. Nàng phải Thủy , quyết tuyệt như vậy được, nàng nên làm cái gì đây?

      "Ừ! Sắp nhìn thấy bên ngoài Long Vực rồi." Á Sắt gật đầu cái, hâm mộ nhìn ba người bên cạnh Phỉ Lệ, có đôi khi chỉ nhìn thôi cũng là loại hạnh phúc, phải sao? Lúc trước Phỉ Lệ hỏi , oán sao? Lộ Ti Đinh cũng từng hỏi vấn đề giống như vậy, biết là vấn đề thể trả lời, nhưng vẫn lựa chọn, oán. Bởi vì là nàng, nên làm sao có thể oán được đây. trách Lộ Ti Đinh, là bởi vì biết có được trái tim đối phương, cho nên oán.

      "Lát nữa bàn bạc với mấy đại gia tộc khác huynh !" Phỉ Lệ ném gia huy cho Á Sắt, vốn Lạp Mạc Nhĩ chuẩn bị Ma Pháp Bào cho nàng, nhưng nàng cự tuyệt, chuyến Long Vực lần này, nàng có ý định che giấu, đối mặt với Thủy , nàng cần phải giấu đầu lòi đuôi. Trước kia là vì muốn tránh phiền toái, nhưng Long Vực cần thiết, đây vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, che giấu ngược lại tốt.

      "Được." Á Sắt làm sao có thể hiểu Phỉ Lệ ngại phiền toái, nhưng mà cũng có ý định để Phỉ Lệ giao thiệp với đám người kia, bởi vì Phỉ Lệ, cho nên lần này vốn mấy trưởng lão định theo Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, nhưng giờ người cũng có.

      "Lát nữa tiến vào Long Vực, được rời khỏi ta quá mười bước, hình như Sát Lục Chi Đạo vạn năm khó gặp mở ra. May mà lần này có ai ở Đức Cổ Lạp cùng, nếu đúng là khó có thể dự đoán được tương lai." Phỉ Lệ nghiêm túc quan sát chung quanh Long Vực từ từ dâng lên hơi thở màu đỏ, hết sức quen mắt. Xem ra Long Vực vốn là trận pháp, mà trước kia vẫn luôn xuất phát từ trạng thái yên lặng, nhưng bây giờ bị người khác kích hoạt rồi, lần này xem ra lành ít dữ nhiều.

      "Sát Lục Chi Đạo, có ý gì? phải cứ mười năm Long Vực lại mở ra, chẳng lẽ lần này có cái gì khác sao?" Á Sắt mơ hồ nhìn Phỉ Lệ, hiếm thấy mặt Phỉ Lệ có nghiêm túc như thế, xem ra chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của .

      "Sát Lục Chi Đạo, là vòng trong pháp trận, khi rơi vào trận này, đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Nếu ta đoán sai, sở dĩ mười năm Long Vực mở ra lần, chính là vì tụ tập Sinh Linh Chi Khí, mượn chém giết để trấn áp nó, nhưng biết kẻ nào phá hư cân bằng này, khiến Sát Lục Chi Đạo lại lần nữa khởi động. Nàng ta bị ép đến mức phải nóng nảy, khi Sát Lục Chi Đạo được mở ra, ngay cả ta cũng thể nào ngăn cản." Phỉ Lệ sắc bén nhìn Long Vực ở phương xa, Thủy , ngươi chờ nổi rồi ư? Vỗi vã muốn mạng của ta như vậy, hay là ngươi chắc chắn có thể trốn thoát khỏi Sát Lục Chi Đạo, biết đó là thể nào, rơi vào con đường của cương thi, căn bản có cách nào chống cự nổi Sát Lục Chi Đạo.

      Biết là cái chết, nhưng vẫn bước này, quả nhiên ta xem thường quyết tâm của ngươi, ngươi cứ chắc chắn ta vào như vậy ư?

      "Vậy chúng ta tốt nhất đừng vào." Cửu Ngân thẳng, tuyệt đối cho phép Phỉ Lệ xảy ra chuyện may, biết chuyến Long Vực hết sức nguy hiểm, tại sao còn phải tới?

      "Trở về." Lạp Mạc Nhĩ ngắn gọn, trực giác cho biết, chuyến Long Vực lần này, rất có thể bọn họ mất Phỉ Lệ. phải là thấy nóng nảy và đấu tranh của Cửu Ngân, nhưng nếu Cửu Ngân , vậy cũng cần thiết hỏi.

      "Chúng ta có đường lui, Lạp Mạc Nhĩ, chàng nên biết nếu muốn cứu phụ hoàng cùng mẫu hậu của chàng, chúng ta nhất định phải vào, vạn năm trước ta thể ra quyết định, lần này ta thể trốn tránh thêm nữa, cho nên nhất định phải vào Long Vực, hơn nữa còn là thể ." Phỉ Lệ như đinh đóng cột. Biết tử cục, nhưng nàng vẫn phải vào, ước định với Ái Lệ Ti, còn có hơi thở như có như của Tạp Môn, Long Vực, nàng phải .

      "Cứu phụ hoàng cùng mẫu hậu, chúng ta còn có phương pháp khác, nhất định vội vàng trong lúc này, hơn nữa cũng mấy ngàn năm trôi qua, ta vội chút thời gian này." Lạp Mạc Nhĩ tóm mạnh lấy cánh tay Phỉ Lệ, tuyệt đối cho phép nàng mạo hiểm như vậy, giống như lần đó của vạn năm về trước vậy, ánh mắt quyết tuyệt cùng khí thế này, cũng giống như lần đó. Cái cảm giác nóng ruột này, áp sát khiến thở nổi, hơi thở càng lúc càng lạnh của Kỳ Dương, sắc mặt càng lúc càng tái mét của Cửu Ngân, chẳng lẽ nàng nhìn thấy những điều này ư?

      "Tạp Môn cũng ở bên trong, “chàng” cũng ở đây. Ta phải vào, chẳng lẽ các huynh muốn biết bí mật giữa ba người sao? Tất cả đáp án đều ở trong Long Vực, có đường lui, cho dù có biết đó là tử cục, ta cũng phải vào." Phỉ Lệ kiên quyết rồi quay đầu lại, hề nhìn vẻ mặt tro tàn của ba người Lạp Mạc Nhĩ nữa, từ khi nào, mà bọn họ phải tới bước này? Vạn năm trước, nàng lựa chọn trốn tránh, nhưng lần này nàng thể trốn được nữa, hành động của Thủy cho nàng biết, Hậu Khanh xảy ra chuyện, nếu Thủy tùy tiện mở Sát Lục Chi Đạo ra, khiến nàng phải lựa chọn.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :