1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 295: Ván cờ của Phỉ Lệ.

      "Vậy như thế nào?" Hai mắt Phỉ Lệ xoay xoay, màu đỏ như máu lóe lên rồi biến mất, lại làm người ta cảm thấy mị hoặc cực hạn, tự chủ được mà đắm chìm. Nàng tùy ý vuốt ve Đinh Địch trong tay, Đinh Địch thỏa mãn làm nũng, mà quấn cổ Đinh Địch chính là Bố La Đức Hách Tư Đặc, đến nay mà Phỉ Lệ vẫn hiểu nổi tại sao cái con Cự Long huyết mạch từ thời xa xưa này lại cứ quấn lấy mình.

      "Chẳng lẽ tiểu thư Phỉ Lệ lo lắng đế quốc Khải Kỳ bị thôn tính sao? phải gia tộc Đức Cổ Lạp các người là thần thủ hộ của Khải Kỳ ư? Chẳng lẽ tiểu thư thèm để ý?" Lan Bá Đặc bàng hoàng nhìn Phỉ Lệ nở nụ cười khinh miệt, hiểu tại sao nàng lại thèm để ý đến lời của mình, hay là từ lúc mới bắt đầu sai lầm rồi.

      Gia tộc Đức Cổ Lạp cùng Hoàng thất Khải Kỳ có quan hệ như nghĩ..., như vậy hình như có chút hợp lý phải? Hai năm trước, thái độ thân thiết của Đế Hoàng Khải Kỳ trông cũng phải là giả bộ. Vậy tại sao Phỉ Lệ lại tuỳ tiện cự tuyệt như thế. Chuyện gì diễn ra vậy?

      "Lo lắng chứ! Nhưng nó có quan hệ gì với ngươi?" Phỉ Lệ có trách nhiệm, bá bá La Bá Đặc căn bản có khả năng nhìn trúng An Địch Á kia, dù là mấy nữ nhân trong hoàng cung, nếu như phải An Na diễn trò nhất định phải diễn cho trọn vẹn, chắc chắn bá bá La Bá Đặc đụng vào bọn họ, người ngoài chỉ biết là hoàng phi Kiệt Tây Tạp được sủng ái, nhưng nào có ai biết, cái được gọi là sủng ái kia, chỉ là làm bộ cho người khác nhìn mà thôi, từ đầu đến cuối người trong lòng bá bá La Bá Đặc nhận định chỉ có mình An Na mà thôi.

      Nhưng thân phận của bá bá La Bá Đặc lại bị định trước, bá bá ấy thể dây dưa với những nữ nhân khác, cũng chính bởi vì điểm này, bá bá La BáĐặc mới có thể luôn im lặng.

      "Ta. . . . . . Ý của ta là, chẳng lẽ tiểu thư Phỉ Lệ lo lắng mưu của đế quốc Thú nhân sao? Vật tế của cuộc đàm phán này là An Địch Á - Tế Tự chiến tranh trời sinh thức tỉnh của Hồ tộc, từ lúc ra đời có năng lực mị hoặc cường đại, chẳng lẽ các người lo lắng Hoàng thất Khải Kỳ gặp chuyện may ư?" Lan Bá Đặc hề đắn đo mà , biết tại sao Phỉ Lệ có thể trấn định như vậy.

      Tất cả tiết tấu đều bị rối loạn, nhưng lại có biện pháp gì. Bây giờ Phỉ Lệ là người duy nhất có thể giúp được người của , muốn giải cứu thái tử cùng An Địch Á, Phỉ Lệ là thí sinh tốt nhất.

      căn bản đấu lại được với những người đó, quá yếu, mặc dù muốn thừa nhận chuyện này, nhưng đây lại chính là .

      "Lan BáĐặc, ngươi dựa vào cái gìđể khiến ta tin lời của ngươi đây? Đừng quên ngươi chính là quý tộc của đế quốc Thú nhân, thậm chí là tâm phúc của Thái tửĐa Mễ Bác Đắc, ngươi làm như vậy có mục đích gì?" Phỉ Lệ bất mãn lẩm bẩm nhìn Lan Bá Đặc, nàng đồng ý cũng chỉ là trò đùa ác mà thôi, nàng muốn thấy bộ dạng vội vã của .

      Bởi vì trước kia ở trước mặt nàng, lúc nào cũng có bộ dạng nắm chắc phần thắng, giống như dù là chuyện gì cũng thể làm tâm tình thay đổi, cho nên giờ nóng nảy hấp tấp như thế, khiến nàng có cảm giác rất thành tựu, cảm giác như vậy hoàn toàn mới, nàng cực kỳ thích thú, có lẽ trong lòng nàng đều che giấu tính cách phúc hắc, chỉ là trước đây bịđè nén quá lâu.

      "Ta. . . . . . Ta" Lan Bá Đặc bị Phỉ Lệ mỉa mai, mồ hôi lạnh đầm đìa, còn Lợi nhã sau lưng Phỉ Lệ hiếu kỳ thôi, vừa nãy chủ nhân , ràng là trò đùa của trẻ con, nhưng hình như Lan Bá Đặc hoàn toàn hiểu, xem ra quả nôn nóng đến mức hồ đồ rồi.

      "Thế nào?" Phỉ Lệ vô tội nhìn Lan Bá Đặc biết gì, hình như nàng lại xấu tính rồi.

      "Ta còn có lợi thế, nếu tiểu thư Phỉ Lệ đồng ý giúp ta, bảo đảm An Địch Á và thái tử điện hạ an toàn, ta ra." Lan Bá Đặc cắn mạnh môi dưới của mình, đánh cuộc Phỉ Lệ cảm thấy hứng thú đối với biến cố của đế quốc Thú nhân, dù sao đế quốc Thú nhân cũng là trong ba đại đế quốc của Đại lục, nếu như gặp chuyện may, cả Đại lục Phi Long cũng bị liên luỵ, tin Phỉ Lệ động lòng.

      "Cái gì?" tia sáng thoáng qua đáy mắt Phỉ Lệ, quyết định à? Mặc dù nàng suy đoán người sau lưng đế quốc Thú nhân là Thuỷ , nhưng nàng cần phải biết tình huống cụ thể, tuy nàng có thể tự mình đế quốc Thú nhân chuyến để điều tra, nhưng thời gian lại quá quá gấp gáp, Long Vực sắp mở ra ngay trước mắt, nàng có thời gian làm những chuyện khác, so sánh với tranh đấu ở Đại lục Phi Long, nàng quan tâm chuyến Long Vực hơn, dù sao nơi bị Thần linh vứt bỏ này cũng là nơi nối tiếp với khu vực bí mật kia, nàng thể để cho nơi đó bị bại lộ được, nhất là Thủy .

      "Ta có thể cho tiểu thư Phỉ Lệ, tình trạng gần đây của đế quốc Thú nhân, nhưng mà ta có cầu, tiểu thư Phỉ Lệ phải bảo đảm An Địch Á cùng thái tử điện hạ an toàn." Lan Bá Đặc lặp lại, đây là lợi thế cuối cùng của , trước kia Phỉ Lệ cho cảm giác thần bí khó lường, nhưng bây giờ nàng cho cảm giác là đầm nước sâu, sâu thấy đáy, khiến người ta thể hiểu nổi. Tuyệt đối thể làđịch, nếu người hối hận là chính .

      "Thành giao." Phỉ Lệ cũng biết thể cự tuyệt nữa, con thỏ quá vội cũng nhảy tường, huống chi còn là con người, nam nhân thông minh. Bây giờ là lúc Lan BáĐặc vội vã, cho nên mới mất năng lực phán đoán, khi tỉnh táo lại, có mấy lời khách sáo như thế này nữa.

      Phỉ Lệ giảo hoạt nở nụ cười, lắc lắc ly trà. Ván cờ mở màn, Thủy , biết ngươi đến nước này chưa?

      "Đế quốc Thú nhân và Phong Hành thành liên minh, đế quốc Thú nhân giả bộ đầu hàng, do đế quốc Phong Hành đánh trận đầu, đế quốc Thú nhân ủng hộ sau lưng, đồng thời đế quốc Thú nhân tụ tập nhóm cao thủ chưa từng gặp qua, phần lớn thực lực của bọn họ đều là Thần cấp, ta chưa từng gặp người nào mạnh như thế ở
      đại lục, tin tưởng tiểu thư Phỉ Lệ rất ràng đúng ?” Lan Bá Đặc tự giễu , trước kia tự nhận là thiên chi kiêu tử, nhưng bây giờ nhìn lại, so sánh với đám người Phỉ Lệ chẳng là cái thá gì! Chỉ với Lợi Nhã đứng sau lưng nàng, tuyệt đối phải là đối thủ.

      (Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.)

      “Ngươi có nhận thức họ hay ?” Lúc Phỉ Lệ nghe Lan Bá Đặc , lập tức phản ứng lại, nếu những kẻ kia là cường giả Thần cấp, vậy hẳn là những người của Minh giới cùng Ma giới biến mất đó! Nhưng mà, rốt cuộc là ai dẫn bọn họ . Chín đại hung thú từ thời thượng cổ biết rốt cuộc chủng tộc nào thức tỉnh, nếu như toàn bộ đều thức tỉnh, vậy phiền toái rồi, dù sao mãnh thú cũng chính là tồn tại trái ý trời, khi thức tỉnh, mang lại đại nạn cho tam giới, tuyệt đối phải là chuyện đơn giản như Luyện Ngục Thâm Uyên, chỉ với Lê tộc cũng phiền toái rất lớn.

      Tộc Thi Cốt cũng là cái phiền phức. Thủy , đến tột cùng mục đích của ngươi là gì? Chỉ là vì ép ta xuất , hay là ngươi muốn xây dựng lại thế giới này? Nhưng chỉ với thực lực của ngươi, ngươi cho rằng mình có thể nắm chắc hay sao? Hồng Mông Khí nhất thiết có thể làm Hậu Khanh tỉnh lại, chẳng lẽ ngươi hiểu sao?

      “Người quen?” Lan Bá Đặc nhíu chặt mày, suy tư người quen biết theo lời Phỉ Lệ.

      “Đúng, sai. Ngươi từng gặp qua bọn chưa, điều này rất quan trọng đối với ta.”

      “Đúng rồi, ta chưa từng nhìn thấy thiên tài Y Lạp Hạ Nhĩ của gia tộc Đằng Lãng - đế quốc Phong Hành ở trong hoàng cung, còn có thiên tài Tử La của gia tộc Lâm Phong, cái này có tính ?” Lan Bá Đặc mơ màng , lúc ban đầu nhìn thấy hai người kia, còn cảm thấy hết sức kỳ quái, mà cũng chính từ lúc đó, nhận ra Thú Vương có điểm bất thường.

      “Cái gì? Ngươi xác định người mình nhìn thấy chính là hai người đó?” Phỉ Lệ nghiêm túc hỏi, gia tộc Đằng Lãng có quan hệ gì, trọng điểm là gia tộc Lâm Phong sau lưng Tử La, cái gia tộc tinh thông tiên đoán kia, tuyệt đối là uy hiếp rất lớn.

      nghĩ tới Tử La lại lựa chọn theo Y Lạp Hạ Nhĩ, phải biết ban đầu Tử La theo nàng, đó mới là tương lai của gia tộc Lâm Phong, nhưng bây giờ Tử La lại lựa chọn phản bội, biết gia tộc Lâm Phong có phát hay , nàng rất tò mò đấy.

      Lúc trước, trong yến hội, nàng cũng nhận ra ánh mắt bình thường của Tử La, bên trong có giãy giụa cùng đau thương, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn tình của mình. Y Lạp Hạ Nhĩ à? Nam nhân có dã tâm cường đại đó, ra lúc đầu tiên gặp mặt ở Học viện Ma Pháp Phi Long Ma, nàng cũng nhận ra dã tâm kín đáo của , nhưng lúc đó che giấu, cho nên Phỉ Lệ thấy . Tuy nhiên mấy năm qua , càng trở nên u. Càng thêm khó hiểu.

      nhầm đâu. Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng dù sao lúc ở Học viện cũng từng thấy vài lần, cho nên thể nhận lầm được.” Lan Bá Đặc nghiêm túc suy tư chút rồi , hiển nhiên tự tin rằng mình nhận lầm người, dù sao ma lực của người đều có khí chất riêng đặc biệt.

      ra là vậy, ta biết.” Phỉ Lệ gật đầu cái, xem ra trở về cần phải lên kế hoạch ổn thỏa! Tử La, hi vọng ngươi hối hận, dù sao gia tộc Lâm Phong cũng là quân cờ tốt, ta có ý định buông tha, cho nên ngươi phải cố gắng đấy!

      Nghĩ tới đây, Phỉ Lệ híp mắt lại, đôi mắt tròn trịa, biết nghĩ cái gì. Nhưng lại có vẻ tà khí khiến người ta khó mà thành lời.

      “Vậy tiểu thư Phỉ Lệ đồng ý giao dịch của chúng ta?” Lan Bá Đặc vội vàng dò hỏi.

      “Đúng thế, chỉ là tốt hơn hết ngươi vẫn theo ta về gia tộc Đức Cổ Lạp, dù sao ta cũng thấy ngươi che giấu hành tung được tốt lắm.” Phỉ Lệ chỉ chỉ y phục của Lan Bá Đặc và thị vệ sau lưng . Quá lộ liễu mà, chỉ cần là kẻ có tâm, nhìn cái thấy được bọn dịch dung.

      “Tiểu thư Phỉ Lệ chứ?” Lan Bá Đặc vui sướng nhìn Phỉ Lệ, cũng biết mình cứ như vậy mà xuất ở thành Ai Nhĩ, hơn nữa còn cò lúc nước sôi lửa bỏng này, tất nhiên đưa tới nhiều cố, nhưng Phỉ Lệ lại mời phủ công tước Đức Cổ Lạp, đây là chuyện tốt đến thể tốt hơn được nữa. có lý do cự tuyệt!

      “Đúng vậy, Lợi Nhã, lát nữa ngươi an bài người tiếp đón bọn họ.” Phỉ Lệ quay đầu với Lợi Nhã, dù sao nàng cũng muốn hành tung của Lan Bá Đặc bị bại lộ quá sớm, điều đó có lợi với nàng. Cho nên nàng thể ra tay che giấu cho Lan Bá Đặc.
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      Nữ Lâmangel ofdeath thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 296: Cát Nhĩ chờ đợi.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Đọc chương này thương Cát Nhĩ và Khách Tư Đặc ghê luôn ấy, hic hic, chảy cả nước mắt (tại xem phim 'Tình đại doanh gia' lại cộng thêm chương này nên cảm xúc mới cao trào như thế ó.

      "Như vậy liệu có được ?" Cát Nhĩ yên lặng nhìn Phỉ Lệ, chuyện Phỉ Lệ vừa mới , quả có chút mạo hiểm, muốn Phỉ Lệ mạo hiểm, cần phải giải quyết chuyện của đế quốc Thú nhân như vậy, phải sao? Mặc dù kế hoạch của Phỉ Lệ quả tồi, nhưng cũng chính là vì như thế, đồng nghĩa với việc đẩy Phỉ Lệ lên đầu ngọn sóng, đó cũng phải điều mà muốn.

      Đế quốc Khải Kỳ cần Phỉ Lệ hy sinh làm người thủ hộ, Phỉ Lệ là bảo bối của bọn , muốn nàng làm như vậy. Tin tưởng bất kỳ người nào trong gia tộc cũng đều hy vọng nàng làm như vậy.

      " có chuyện gì, biểu ca, đừng quên bây giờ muội còn Phỉ Lệ trước kia, huyết mạch của muội hoàn toàn thức tỉnh, còn có hai đại trưởng lão bên cạnh muội nữa cơ mà." Cho dù bây giờ đám người Lạp Mạc Nhĩ ở bên cạnh nàng, nhưng trong tam giới, căn bản tồn tại người có thể làm hại tới nàng, phải sao? Nàng hiểu tại sao bọn họ vẫn luôn để ý cẩn thận như vậy, nàng còn là nữ đứa bé nữa, nhưng dù sao được bọn họ quan tâm vẫn là tốt.

      Phỉ Lệ buồn cười nhìn vẻ mặt cưng chiều của mọi người, quả nhiên vẫn bị đắm chìm trong đó, bị cái lưới của mái nhà tình thân này bắt mất rồi, nhưng mà cảm giác này lại khiến nàng dằn lòng được.

      "Huynh yên lòng, đế quốc Thú nhân lại dám để cho bọn họ làm như vậy, khẳng định chuẩn bị xong tất cả, nếu như muội vội vàng trà trộn vào trong đó, huynh an tâm, chờ Á Sắt trở về rồi bàn bạc kỹ hơn." Cát Nhĩ vẫn đồng ý, La Bá Đặc giao tất cả quyền lực cho , cho nên thể cẩn thận an bài mọi chuyện, mặc dù bây giờ Phỉ Khắc Tư và Bào Địch có ở thành Ai Nhĩ, nhưng nếu hai người họ biết đưa Phỉ Lệ tới nơi đầu ngọn sóng, biết sau khi trở về hành hạ như thế nào, phải thằng ngốc, ai dám gây khó dễ cho Phỉ Lệ, tuyệt đối có kết cục tốt đẹp gì. Cho dù là Đế Hoàng tương lai của đế quốc Khải Kỳ chăng nữa, vẫn giống nhau.

      " có chuyện gì, muội tuyệt đối công bố kế hoạch này ra ngoài, tại các đại quý tộc trong thành Ai Nhĩ chắc chắn đều lựa chọn đứng bên ngoài quan sát, chỉ là gia tộc Hoa Tây Luân của mẹ Đế Á vẫn đứng về phía chúng ta, cho nên biểu ca, lúc cần thiết có thể dùng Tây Mông, về phần mấy đại quý tộc khác, hãy để cho bọn họ núp ở sau lưng, đợi đến lúc cần thiết mới sử dụng." Phỉ Lệ kiên quyết , nàng biết Cát Nhĩ lo lắng, nhưng những chuyện đó đều quan trọng. Nàng hoàn toàn khôi phục lại, có lẽ ngoại trừ Thủy , còn ai có thể làm hại nàng được nữa, dù là đối mặt với đám người Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ đều có nắm chắc đứng ở thế bất bại.

      "Nếu muội kiên quyết như vậy, huynh hiểu nên làm như thế nào rồi, nhưng muội phải cho huynh biết tất cả hành tung của muội." Cát Nhĩ lui bước, dù sao nhìn ánh mắt kiên định kia, đúng là còn dũng khí để phản bác nữa.

      "Được! Muội hiểu, ván cờ được bày ra, tại chúng ta chính là người đánh cờ. phải ai cũng có thể chơi ván cờ này, Cát Nhĩ, cần thiết sắp xếp cho muội, huynh nên học bá bá La Bá Đặc ít ." Phỉ Lệ tức giận nhìn vẻ mặt đàng hoàng của Cát Nhĩ, hiểu tại sao Cát Nhĩ vẫn luôn xị cái gương mặt tuấn tú kia như thế, khi mặt trời chiếu lên, mái tóc dài màu vàng kim loé ra màu sắc xinh đẹp, ánh mắt cơ trí lóe ra thông minh, hổ là Đế Hoàng mà Khải Kỳ bồi dưỡng ra được, có được chín chắn mà những bạn cùng trang lứa có, Phỉ Lệ hài lòng nhìn Cát Nhĩ.

      Giao Đại lục Phi Long cho Cát Nhĩ chưa bao giờ là chuyện xấu, Phỉ Lệ suy tính sau này chuyện qua , kết cục của Đại lục Phi Long, dù sao bây giờ cứ phân tán khắp Đại lục Phi Long cũng tốt, cái nàng hy vọng là Đại lục Phi Long an bình, có lẽ Cát Nhĩ có thể làm được, dù sao huynh ấy và bá bá La Bá Đặc giống nhau, Cát Nhĩ có bình tĩnh cùng tài trí mà bá bá La Bá Đặc có, nếu như An Na, có lẽ bá bá có thể làm được, nhưng vì có nên bá bá ấy thể làm được, cho nên Phỉ Lệ coi trọng Cát Nhĩ, coi trọng nam tử tràn đầy khí phách cùng cơ trí này.

      Khác với Á Sắt, Cát Nhĩ đủ tỉnh táo. bao giờ do dự khi quyết định, xem xét toàn bộ cục diện, Cát Nhĩ trời sinh là vương giả. Là vương giả làm cho người ta tự chủ được muốn phụ trợ, có lẽ chính là vì điểm này nên ca ca Phỉ Khắc Tư và ca ca Bào Địch mới có thể toàn tâm đứng bên cạnh huynh ấy.

      "Huynh hiểu rồi." Kinh ngạc lúc lâu, Cát Nhĩ nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Phỉ Lệ khẽ mỉm cười, biết Cát Nhĩ hiểu ý tứ trong lời của nàng, Cát Nhĩ vẫn luôn là người thông minh thấu đáo, có lẽ bởi vì quan tâm Phỉ Lệ, cho nên mới nhốt mình vào bên trong, nhưng lời mới vừa rồi của Phỉ Lệ thức tỉnh .

      Đức Cổ Lạp ngăn cản Phỉ Lệ, cách khác bọn họ đều ủng hộ, ngay cả hộ vệ cũng xuất bên người nàng, điều này chứng minh, bây giờ Phỉ Lệ cần gia tộc Đức Cổ Lạp che chở nữa rồi.

      Cát Nhĩ yên lặng nhìn theo bóng lưng xa, nơi sâu trong đáy mắt cất dấu tình say đắm, khoé miệng từ từ dâng lên lúm đồng tiền mê người, cứ như vậy, cứ như vậy lặng lẽ đứng ở phía sau muội, nhìn theo bóng lưng muội, mưu cầu, nhúng tay vào. Lặng lẽ thừa nhận tất cả quyết định của muội, cứ ước định như vậy được ?

      Huynh biết huynh thể đứng ở bên cạnh muội, như vậy hãy để cho huynh được đứng sau muội, vì muội chèo chống vùng thiên đại, dẹp tan tất cả. Phỉ Lệ —— biểu muội của huynh, huynh để muội hoàn toàn chìm sâu vào trong đáy lòng, lặng lẽ chịu đựng, cần muội quan tâm, cũng cần muội hiểu. Cứ như vậy chờ đợi là được rồi.

      "Con trai ngốc!" Hai mắt An Na đỏ hoen, ra từ phía sau, thương gõ trán Cát Nhĩ cái, dịu dàng như nước nhìn con trai của mình, đứa con mà từ đến lớn chưa bao giờ khiến nàng phải lo lắng này.

      "Mẫu hậu." Cát Nhĩ tức giận ôm An Na, làm sao có thể hiểu lo lắng trong mắt mẫu hậu được cơ chứ, nhưng phải định sẵn thể đứng ở bên cạnh nàng ư? luôn đứng phía sau nhìn theo bóng dáng nhắn kia, đó luôn là nơi mềm mại nhất trong lòng .

      " hối hận sao? Con biết nếu con mở miệng, Phỉ Lệ thể nào cự tuyệt mà." An Na thân thiết xoa xoa lưng Cát Nhĩ, đứa con trai vẫn luôn kiêu ngạo của nàng, có lẽ đây là lỗi của nàng, nếu như mười mấy năm trước nàng mang nó nhìn lén Phỉ Lệ, có lẽ cũng khiến Cát Nhĩ bây giờ, giãy giụa cùng khổ sở.

      Cho đến tận hôm nay, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn lời mà Cát Nhĩ bên tai: ‘Con chờ lời hứa của Phỉ Lệ’, giọng mềm mại non nớt đó vẫn luôn cứa vào trái tim nàng. Biết thể, nhưng là vẫn cố chấp chờ người thực lời hứa năm đó, có lẽ từ đầu đến cuối Phỉ Lệ vẫn biết có người chờ đợi mình như thế? Con trai ngốc của ta! Có đáng giá ?

      "Mẫu hậu, con hiểu mình làm cái gì. Như vậy là được rồi, mẹ hỏi con có đáng giá hay ư? Con có thể chắc chắn trả lời mẹ: "Đáng giá". Như vậy là đủ rồi, con cần muội ấy biết, cứ chờ đợi muội như thế luôn là nguyện vọng của con, từ đầu đến cuối đều là như vậy." Cát Nhĩ Mặc lặng yên nhìn theo phương hướng Phỉ Lệ biến mất, có lẽ chính bản thân Phỉ Lệ cũng phát ánh mắt muội ấy nhìn ba người kia đặc biệt cỡ nào. phải thân thiết giữa người thân, cũng phải là tin cậy giữa bạn bè thân thiết. Mà là ràng buộc sâu.

      cần tình thương hại, Phỉ Lệ cũng cần. Cho nên cứ dùng tư cách của huynh trưởng, quan tâm nàng, mến nàng. Đây chính chờ đợi của , tình của cần Phỉ Lệ tham gia, cho dù đó chỉ là lời hứa lúc nàng bốn tuổi, vẫn chờ, vẫn như trước đây chỉ là biểu ca của nàng. Là Đê Hoàng tương lai của đế quốc Khải Kỳ.

      "Tại sao ta lại sinh ra đứa con trai ngốc như vậy, tại sao học theo phụ hoàng? Con Phỉ Lệ vĩnh viễn biết, Liêu tộc chúng ta tin thờ châm ngôn: "Muốn phải giành lấy'." An Na dịu dàng vuốt ve gương mặt Cát Nhĩ, nàng xót xa nhìn đơn và đau thương nơi đáy mắt Cát Nhĩ, Phỉ Lệ là đặc biệt, từ lúc con bé ra đời, Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ biết, cũng chính bởi vì đặc biệt này, cho nên cho tới bây giờ Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ đều vì điều đó mà trả giá tất cả.

      "Phụ hoàng ngốc hơn con phải sao? Mẫu hậu, người vẫn luôn biết. Chuyện của con, Phỉ Lệ cần thiết biết, mẫu hậu nên biết thân phận của muội ấy, cho nên con bất chấp tất cả thay muội ấy bảo vệ Đại Lục Phi Long. Về phần những thứ khác, đều quan trọng, phải ai cũng đều nhất định có được muội ấy, mẫu hậu, con biết người hiểu điều đó mà." Cát Nhĩ chỉ chỉ La Bá Đặc phía sau lưng cách đó xa rồi xoay người rời .

      bất đắc dĩ của phụ hoàng cùng mẫu hậu, hiểu, cho nên thể làm gì được, tin tưởng mẫu hậu và phụ hoàng cũng hiểu Phỉ Lệ, liên quan đến Phỉ Lệ, chuyện này cho Phỉ Lệ, điều muốn làm chính là thay Phỉ Lệ bảo vệ Đại lục Phi Long tốt, hiểu Đại lục Phi Long nhiều hơn so với Phỉ Khắc Tư, ra còn có thân phận khác, đệ tử cuối cùng của trưởng lão Khách Tư Đặc, gánh vác nhiều thứ hơn mà mẫu hậu biết, cho nên có lựa chọn nào khác.

      Từ lúc trở thành đệ tử trưởng lão Khách Tư Đặc, sứ mệnh của bắt đầu thay đôi, hữu của chỉ là để thay thế Phỉ Lệ bảo vệ Đại lục Phi Long tốt, tất cả những cái khác đều có thể bỏ qua, cho nên tình của với nàng, cũng trở thành xa xỉ.

      Đúng như Khách Tư Đặc từng : "Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là hy vọng xa vời trong lòng con, thể đụng vào, đừng hy vọng viển vông lại gần đó, bởi vì đó là người con vĩnh viễn thể nào với tới." Cho đến nay vẫn còn nhớ tình say đắm lặng thầm của trưởng lão Khắc Tư Đặc, có lẽ người cũng giống như , vĩnh viễn có được tình , vậy nên biến thành chờ đợi.

      Chỉ cần đứng từ phía xa xa chờ đợi vĩnh viễn tổn thương nàng. Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà trưởng lão chọn , người vĩnh viễn tổn thương nàng. Vì nàng mà hoàn thành tất cả nguyện vọng, đây chính là điều người hy vọng sao? Trưởng lão Khách Tư Đặc, có lẽ bây giờ ta mới hiểu được ý tứ trong lời của người, ta làm được.

      An Na khóc ré lên, ngã vào La trong ngực Bá Đặc, nhi tử của nàng, nỗi đau thương khó có thể che giấu, tịch và bi thương kia. Cát Nhĩ của nàng chỉ mới hơn 20 tuổi, cuộc sống bây giờ chỉ mới bắt đầu, nhưng lúc này nó lại giống như trải qua vô số tang thương của năm tháng, điều này làm sao khiến An Na khóc thút thít cho được, nam tử quật cường của nàng, ra vân chỉ là đứa bé.

      "Đừng quên Cát nhĩ là hài tử của chúng ta, cho nên nó nhất định có thể chịu đựng được." la Bá Đặc ôm người mình chặt, con đường của Cát Nhĩ là do nó tự chọn, cho nên thể ngăn cản, đồng thời cũng hiểu Cát Nhĩ thể nào có chỗ đứng bên cạnh Phỉ Lệ, cho nên lựa chọn của Cát nhĩ thể nghi ngờ là chính xác nhất, người mà trái tim chết, mới có tư cách làm Đế Vương, Cát Nhĩ thể nghi ngờ là người ưu tú nhất, phải sao? Nhưng tại sao vẫn chua xót như thế, dù sao Cát Nhĩ vẫn chỉ là tiểu hài tử, là con của .
      Last edited: 1/2/15
      Nữ Lâm, cunconangel ofdeath thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 297: Sát khí của Phỉ Lệ.

      "Như vậy mới là tốt nhất phải sao?" Phỉ Lệ tự giễu , sau đó cũng quay đầu lại về phía sử tiết quán, chút kiên quyết thoáng qua đáy mắt Phỉ Lệ.

      (Sứ tiết quán: nơi sứ giả ở, ai có từ hay hơn bảo Đơn thay vào nhé ^O^, bí mãi nên đành để nguyên Hán Việt)

      xin lỗi! Phỉ Lệ nắm chặt điểm tâm Cát Nhĩ vừa đưa lúc nãy, nàng còn là Phỉ Lệ trước kia nữa, mà là Vân Tiêu sống hàng trăm triệu năm, Cát Nhĩ cố tỏ ra nghiêm chỉnh, nàng làm sao có thể nhìn ra được cơ chứ, nhưng nàng biết nàng thể nào cho Cát Nhĩ bất kỳ lời hứa nào, cho nên như vậy mới là tốt nhất, lựa chọn yên lặng.

      Cái mà Cát Nhĩ muốn, nàng thể cho, tại chỉ với đám người Lạp Mạc Nhĩ thôi, cũng khiến nàng dứt được, rắc rối đủ điều. Cho nên chúng ta vẫn nên là thân nhân thôi. Phỉ Lệ cười chua xót, hiểu tại sao vẫn tránh kịp, cứ vấn vương mãi.

      "Chủ nhân!" Bóng dáng quỷ mị của Vân Lôi đột nhiên xuất bên cạnh Phỉ Lệ, ràng cảm nhận được bất an của nàng, Vân Hoả cũng lo lắng như thế mà nhìn Phỉ Lệ, chủ nhân bắt đầu đa sầu đa cảm, chỉ là chủ nhân như vậy càng gần bọn họ hơn. Kiếp trước chủ nhân luôn lạnh lùng đứng đó, khiến người khác thể đoán ra được suy nghĩ của nàng.

      "Ta sao! ngờ vạn năm trôi qua ta thay đổi ít, có thất tình lục dục của phàm nhân rồi." Kiếp trước Vân Tiêu tuyệt đối có cảm thụ như thế, chuyện này biết là tốt hay là xấu, chẳng qua nàng cũng ghét bỏ nó.

      "Hỉ nộ ái ố vốn là chuyện thường tình của con người, cho nên chủ nhân đừng nên cảm thấy thua thiệt!” Vân Lôi chần chờ lúc, cuối cùng vẫn ra, nhìn Cát Nhĩ, lại khiến bọn họ nhớ tới chính mình trước kia, chẳng qua bây giờ bọn họ che giấu sâu hơn, sâu đến nỗi ngay cả mình cũng quên mất tình khắc cốt ghi tâm của mình, cho nên mới im lặng lúc Khách Tư Đặc thu nạp Cát Nhĩ.

      "Vậy ư?" Phỉ Lệ xong câu đó, mở miệng nữa.

      Có lẽ việc đời khó đoán, khi đến tình thế gian này, lòng người vẫn là khó dò nhất, nàng cần gì cứ phải rối rắm cơ chứ?

      "Đứng lại, nơi này là sứ tiết quán, người liên quan xin chớ đến gần!" Đoàn người Phỉ Lệ tới trước sứ tiết quán, bị thị vệ ngăn cản cho thêm nữa, lúc này toàn thân Phỉ Lệ đều được bao phủ bởi Ma Pháp Bào màu đen, dù sao nếu cứ như vậy mà ra ngoài, có lẽ muốn cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù ở phủ Công Tước Đức Cổ Lạp, Phỉ Lệ cũng thể sửa sang lại, đặc tính mị hoặc của Mạn Đà La quá mạnh mẽ, cho dù Phỉ Lệ có thể che giấu, nhưng đối với người tâm trí kiên định vẫn có ảnh hưởng rất lớn.

      Dù mọi người ở phủ công tước đều là những người có tâm trí kiên định, nhưng vì muốn làm chậm trễ hoạt động của Đức Cổ Lạp, Phỉ Lệ cảm thấy mình nên kín đáo mình tốt hơn, nàng muốn có người bởi vì nhìn mình, mà lúc châm trà, mất hồn đổ cả bình trà ra ngoài, người bộ, trực tiếp va vào cây cột; người ăn cơm, và cơm nhầm vào lỗ mũi. . . . . . Hình như tất cả những chuyện bất thường đều có thể xảy ra, cho nên để tránh cho tính mạng của mọi người bị nguy hiểm, nàng quyết định khiêm tốn làm người.

      "Chúng ta muốn gặp sứ giả đế quốc Thú nhân." Vân Lôi lên trước, lấy lệnh bài mà Cát Nhĩ giao cho quơ quơ trước mắt thị vệ.

      "Thuộc hạ đáng chết, bái kiến thái tử điện hạ! Các vị mời bên này!" Thị vệ sợ hãi quỳ xuống, sau đó đứng dậy mang theo đoàn người Phỉ Lệ vào sứ tiết quán.

      "Sứ giả đế quốc Thú nhân ở trong viện này, thuộc hạ xin cáo lui!" Tên thị vệ dẫn đoàn người tới trước viện trang nhã dừng lại.

      "Ừ!" Vân Lôi phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể rời .

      " biết tiểu thư Phỉ Lệ giá lâm tiểu viện, nên tiếp đón từ xa!" giọng thẳng thắn vang lên từ chỗ xa trong viện, ngay sau đó bóng người cao lớn xuất trước mắt mọi người, đôi mắt màu vàng tinh khiết có thần nhìn Phỉ Lệ chằm chằm, giống như muốn xuyên thấu qua Ma Pháp Bào để thấy được nàng.

      Thân thể cường tráng giống như Viễn cổ cự thần*, cơ bắp rắn chắc, da ngăm ngăm đen sáng bóng, tóc vàng kim rối xoã dài, cho mọi người thân phận của , thái tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân, người trong hoàng tộc của tộc Thú Nhân, gia tộc Hoàng Kim Sư Tử. Đôi mắt vàng tinh khiết cùng màu tóc vàng kim đặc biệt duy nhất, thân hình khổng lồ, biểu thị công khai cho mọi người biết cường hãn cùng tàn bạo của .

      (Viễn cổ cự thần: Thần xa xưa, cự ở đây là to, nôm na nó thế, chứ Đơn ghép nghĩa lại dc ^^)

      Từ đầu đến cuối tầm mắt của Đa Mễ Bác Đắc luôn dừng lại ở người Phỉ Lệ, giống như xuyên thấu qua Ma Pháp Bào để nhìn người khác, ánh mắt thâm tình mềm mại, an tĩnh làm cho người ta cảm thấy băn khoăn.

      "Ta biết hoá ra thái tử điện hạ lại có thực lực như thế, ngay cả lễ nghi cơ bản mời khách vào nhà cũng biết." Phỉ Lệ châm chọc nhìn Đa Mễ Bác Đắc đứng chặn ở cửa, ánh mắt giống như rắn độc kia, khiến nàng có dự cảm xấu, dây dưa như hình với bóng, cho nàng cảm giác quen thuộc, hình như nàng từng có loại cảm giác này ở nơi nào đó, tràn đầy tham muốn chiếm giữ cùng dã tâm.

      "A! là thất lễ, tại hạ chỉ là ngờ tiểu thư đích thân tới đây, nên trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh." Mặc dù lời này quả sai, nhưng ánh mắt của Đa Mễ Bác Đắc vẫn phóng túng nhìn chăm chăm Phỉ Lệ, hơi nghiêng người mời Phỉ Lệ vào, về phần những người khác, thèm để vào trong mắt, kiêu ngạo, khiến người ta có kích động muốn đánh đòn.

      "Ồ! Thụ sủng nhược kinh, thái tử điện hạ vui tính đấy. biết thái tử điện hạ có thể giới thiệu tiểu thư An Địch Á cho ta được ? Ta cảm thấy rất hứng thú với nàng." Phỉ Lệ ngây thơ , trong lời có thú vị nồng đậm, giống như đứa bé muốn ăn kẹo, giọng ngọt ngào, khiến người ta thể cứng nhắc từ chối cho được.

      "Nếu tiểu thư cảm thấy hứng thú, tại hạ đương nhiên rất sẵn lòng, tiểu thư bên này, mời." Cố ý dừng lại trước cánh cửa hẹp, chỉ để lại gian , chỉ cho phép nửa người qua nó, cái tay ưu nhã mời Phỉ Lệ qua, ràng chính là muốn trêu Phỉ Lệ.

      " biết thái tử điện hạ có
      ý gì?” Phỉ Lệ cắn răng nhấn mạnh bốn chữ Thái tử điện hạ, chính là để nhắc nhở thân của Đa Mễ Bác Đắc, đừng quên nơi này là thành Ai Nhĩ, chứ phải đế quốc Thú nhân. Hành động của Đa Mễ Bác Đắc tạo thành khiêu khích, Phỉ Lệ làm sao có thể bỏ qua ánh mắt có ý tốt của Đa Mễ Bác Đắc cơ chứ, nhưng nàng vẫn hiểu được ý đồ của .

      phải tiểu thư muốn gặp An Địch Á ư? Ta giới thiệu cho tiểu thư mà, chẳng lẽ tiểu thư hiểu.”

      Đột nhiên Đa Mễ Bác Đắc lại gần, nâng làn tóc của Phỉ Lệ lên, nhàng quấn quanh đầu ngón tay, ngón tay thon dài rắn chắc, chậm rãi quấn vòng quanh làn tóc màu tím, cho người ta có cảm giác cấm dục mê ly. Giọng mập mờ, hành động vượt quá khuôn phép, khiến mấy người xung quanh đứng trân trân tại chỗ.

      Vân Lôi cùng Vân Hoa hề nghĩ ngợi, định động thủ, lại dám đùa giỡn chủ nhân trước mặt bọn họ, tuyệt đối thể tha thứ.

      “Dừng tay! Lui ra.” lúc hai người họ sắp đánh tới Đa Mễ Bác Đắc, Phỉ Lệ lên tiếng. Phỉ Lệ cụp mắt xuống, thể phủ nhận nàng quả muốn thử dò xét ý đồ của Đa Mễ Bác Đắc, nhưng nàng ngờ lại bình tĩnh như thế, thèm để ý đến Vân Lôi cùng Vân Hỏa. Nếu phải như thế này, vậy chỉ có thể tâm tư của Đa Mễ Bác Đắc là quá sâu, đánh cuộc nàng gây ở thành Ai Nhĩ Thành.

      Cho dù là khả năng nào cũng đều có thể khiến Phỉ Lệ cảnh giác, nàng biết Đa Mễ Bác Đắc tuyệt đối có tâm cơ sâu như vậy, người trước mắt phải Đa Mễ Bác Đắc, nhưng nếu phải Đa Mễ Bác Đắc, vậy là ai đây? Cảm giác lãnh quen thuộc như vậy, còn có tính kế trong đôi mắt màu vàng kim kia, khiến Phỉ Lệ phải kiêng kị rất nhiều.

      “Ngươi là ai?” Phỉ Lệ ngăn cản Đa Mễ Bác Đắc cởi Ma Pháp Bào của mình ra, mắt tím yên lặng, bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt, phải Đa Mễ Bác Đắc, vậy là ai?

      “Thái tử Đa Mễ Bác Đắc của Đế quốc Thú nhân, phải tiểu thư luôn cho rằng như thế sao? Hay là tiểu thư cho rằng ta là người khác?” Hơi thở ấm áp liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Phỉ Lệ. Đa Mễ Bác Đắc càng lúc càng đến gần Phỉ Lệ, cho người ta ảo giác mơ mơ màng màng, giống như hai người thâm tình nhìn nhau, hơi thở chung quanh càng lúc càng quỷ dị, áp bức cũng càng lúc càng ràng, nhưng điều hiển nhiên là hai người đều cho rằng như vậy.

      “Hừ! Đừng nghĩ giở trò gì? Đa Mễ Bác Đắc.” Phỉ Lệ nhàng nhưng đồng thời lại phát ra sát khí cường đại, vươn tay khẽ gạt cái tay của Đa Mễ Bác Đắc dừng ở eo nàng ra, giống như là thầm của tình nhân, nhưng lại lóe ra sát khí vô hạn, khiến mọi người xung quanh giống như ngâm mình trong hàn băng, lạnh lẽo đến tận xương.

      “Nhưng ta rất thích chơi với Phỉ Lệ, làm thế nào bây giờ?” Gương mặt thô cuồng lộ ra vẻ than thở, giống như đứa bé làm nũng, nghịch ngợm với Phỉ Lệ, hề có chút khó chịu nào, cũng có bất kỳ vẻ mặt nào, vẫn như cũ là biểu cảm muốn tự làm theo ý mình.

      Phỉ Lệ lạnh mắt che giấu rất sâu, vậy mà dò xét ra được bất cứ cái gì, quả nhiên đơn giản. Thủy , lần này ngươi muốn chơi cái gì? Sát khí nặng nề xông lên trong đầu Phỉ Lệ, nếu như mục đích của ngươi là Đức Cổ Lạp hay Khải Kỳ, ta giết chết ngươi. Tốt nhất đừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của ta, nếu ta giết ngươi.

      “Ngươi có khả năng, nếu muốn chơi cùng ta phải chuẩn bị sẵn cho cái chết, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Phỉ Lệ dịu dàng thầm, giống như gió xuân đến từ nơi ấm áp nhất, nhàng phất qua lòng của mọi người, giống như những tia sáng chiếu rọi vào trong tim, mềm mại, ấm áp, cực kỳ thoải mái. ràng là lời dịu dàng nhất, nhưng lại có chân tàn khốc nhất.

      Cả người Đa Mễ Bác Đắc cứng ngắc, hiển nhiên là vì ngờ Phỉ Lệ có hành động như thế. Con ngươi thoáng qua thâm trầm, lóe lên rồi biến mất, nhưng dây dưa với Phỉ Lệ thêm nữa, hai tay siết chặt biết muốn bắt được cái gì. mặt lộ ra chút hoài niệm và giãy giụa.

      “Lời đùa của tiểu thư chút cũng đáng cười.” Đa Mễ Bác Đắc thuận theo ở bên cạnh thầm, nhưng lại thả tay ra, cho người khác biết, khắc kia sợ Phỉ Lệ động thủ nên thân thể mới có thể theo bản năng mà phòng bị, chỉ là mọi người ở đây ai ra.
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.


      Chương 298: bất đắc dĩ của An Địch Á.


      Editor: Cẩm Băng Đơn.



      Thông báo chút chút: Tác giả Phi Linh lại có nhầm nhọt nữa, thường hay cắt khúc chương và viết thiếu nên chương này với chương sau thường liền mạch, vì thế xin trân trọng thông báo chương 298 này chính là chương 300 của tác giả nhé.

      "Vị này chính là tiểu thư An Địch Á?" Phỉ Lệ thú vị nhìn An Địch Á giả bộ bình tĩnh, ràng lúc nhìn thấy nàng, cả người nàng ta run lên mấy cái, vẻ mặt cũng được tự nhiên, chẳng qua ngờ lại có thể nhanh chóng khôi phục lại. hổ là thiếu nữ Hồ Tộc của đế quốc Thú nhân, trước tiên đến diện mạo, chỉ với khí chất của nàng ta đủ hấp dẫn người. Thân hình mỏng manh, khiến người ta muốn che chở, hành động yếu ớt giống như liễu yếu đong đưa trong gió.

      Hơn nữa khuôn mặt nhắn tinh xảo này, khó trách có thể mị hoặc Hoàng thất Khải Kỳ, nếu như chưa từng gặp Tạp Môn thánh khiết, Ái Lệ Ti quyến rũ, cùng với mị hoặc đặc biệt của mình, có lẽ nàng cũng bị mê hoặc ! Da thịt trắng như tuyết, phát ra màu bóng sáng như ngọc, dẫn dụ người đời thưởng thức. khí chất cốc u lan*, cho người ta cảm giác như có như thuộc về dị thế, xem ra nơi này có ít mỹ nhân đâu! Phỉ Lệ tự giễu suy nghĩ.

      (* cốc u lan: Nôm na là lan trong rừng vắng, ý bảo là vẻ đẹp hiếm có)

      "An Địch Á bái kiến tiểu thư Phỉ Lệ!" đôi mắt sợ hãi ngập nước, tỏ vẻ biết điều, đánh giá Phỉ Lệ phía đối diện, hai tay đan chặt vào nhau, giống như lẩm bẩm cái gì. Cũng giống như tránh né cái gì.

      “Gọi ta Phỉ Lệ là được rồi, An Địch Á.” Phỉ Lệ cương quyết , lần đầu tiên nhìn thấy An Địch Á, nàng thấy được trong mắt nàng ta có hai chữ trêu cợt, nhìn nàng ta gầy yếu như thế, nhưng nàng lại có cảm giác có tầng màng mỏng ngăn cản, chẳng qua lúc nhìn lại phải như vậy, đôi mắt long lanh ngập nước kia cho Phỉ Lệ biết, mặc dù nó lóe ra chỉ có sợ hãi và sợ hãi, nhưng sâu trong đáy mắt lại là trêu đùa nhộn nhạo, Phỉ Lệ mỉm cười làm lộ ra má lúm đồng tiền, như vậy chơi mới vui phải sao?

      Có lẽ đế quốc Thú nhân bị An Địch Á lừa gạt rồi, ngay cả Lan Bá Đặc cũng biết An Địch Á còn có mặt như thế, dù sao cũng là thiếu nữ của trưởng lão của Thần điện, cho dù đơn thuần, cũng để cho mình con đường phải sao?

      "Vậy An Địch Á cung kính bằng tuân mệnh, Phỉ Lệ." An Địch Á giọng , cái tay vò nhàu khăn lụa trong tay, hai mắt vẫn khiếp đảm như cũ nhìn Phỉ Lệ, cự tuyệt đám người Phỉ Lệ đến gần, thị nữ bên cạnh nhanh chóng chuẩn bị bánh ngọt và trà xanh.

      "Phỉ Lệ công bằng, để ý đến ta, Phỉ Lệ phải bồi thường ta." Giọng sang sảng của Đa Mễ Bác Đắc cường ngạnh chen vào, chừa đường lui tách Phỉ Lệ và An Địch Á ra, mà lúc mở miệng, cả người An Địch Á liền cứng đờ, hai tay run rẩy, đôi mắt có thể kia, dần dần dâng lên hơi nước, khiến người ta có ảo giác nhu nhược.

      Nếu như phải là diễn trò, vậy chứng tỏ An Địch Á rất sợ Đa Mễ Bác Đắc, nhưng tại sao lại như thế? An Địch Á là Thánh nữ của Thần điện, mà Đa Mễ Bác Đắc chỉ là thái tử đế quốc Thú nhân, phải biết vị trí của Thần Thú Thần điện đối với đế quốc Thú nhân mà là rất cao, là Thánh nữ của Thần điện, thể nào có khả năng lại sợ Đa Mễ Bác Đắc như vậy, đây là vì sao?

      Nếu phải như thế, vậy có phải là An Địch Á nhắc nhở nàng, người trước mắt căn bản phải là Đa Mễ Bác Đắc, cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích được, vì sao khi An Địch Á thấy Đa Mễ Bác Đắc xuất vẻ mặt khác thường.

      "Thái tử điện hạ quá khiêm tốn rồi! Ta và thái tử quen thuộc lắm, cho nên giữ khoảng cách tốt hơn. Hơn nữa hình như An Địch Á rất sợ ngài, vì sao vậy, biết thái tử điện hạ có đồng ý giải thích cho ta chút hay ?" Phỉ Lệ ràng, hài lòng nhìn gương mặt tinh xảo của An Địch Á bởi vì lời của mình mà lên kinh ngạc, ta phải dễ lợi dụng như thế đâu! Nên ta vì ngươi là mỹ nữ mà nhân nhượng.

      An Địch Á, ngươi nghĩ ta quá đơn giản rồi, mà ngươi cũng tự đề cao mình quá. Đây phải là Thần điện của đế quốc Thú nhân, cũng phải nơi ngươi có thể đóng kịch. Phỉ Lệ hơi híp mắt quan sát An Địch Á đột nhiên cứng đờ người, rồi nhìn qua Đa Mễ Bác Đắc bên cạnh phóng ra sát khí kinh người, dĩ nhiên sát khí đó là nhằm vào An Địch Á.

      "Ta biết Phỉ Lệ gì? An Địch Á là Thánh nữ của đế quốc Thú nhân, làm sao sợ ta được chứ, Phỉ Lệ, nàng đùa chẳng vui chút nào." Đa Mễ Bác Đắc nghiêng người rót ly trà xanh, tới trước mặt An Địch Á, cung kính đặt vào tay An Địch Á, nhưng đáy mắt lại là sát khí lạnh lẽo.

      Phỉ Lệ thản nhiên nhìn bọn họ diễn trò, lúc An Địch Á nhận lấy ly trà trong tay Đa Mễ Bác Đắc, cái trán liền toát ra tầng mồ hôi lạnh mỏng, hai tay cũng nổi lên gân xanh kinh người, hiển nhiên là ngờ Đa Mễ Bác Đắc để ý đến đám người Phỉ Lệ, công khai uy hiếp mình. hơi uống vào, nhất thời sắc mặt nàng ta trở nên xanh mét, thị nữ bên cạnh lo lắng thuận khí cho nàng ta.

      "An Địch Á sao lại cẩn thận như thế, ngươi xem, bị sặc rồi! Thái tử điện hạ dịu dàng quá, ngay mỹ nhân như thế cũng cam lòng mang ra ngoài." Phỉ Lệ ngây thơ nhìn An Địch Á, để ý đến ánh mắt nóng như lửa của Đa Mễ Bác Đắc, nàng kìm hãm lại ngọn lửa ở sâu trong đáy lòng, đáng chết, lại dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn nàng, Đa Mễ Bác Đắc, ngươi chọc giận ta rồi, cần biết ngươi là ai? Ta cũng tìm ra được ngươi, bao nhiêu năm rồi có kẻ nào dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, giống như kẻ kia, người trong tộc của Yên Giới, chẳng qua kết cục cuối cùng của chính là hoá thành tro bụi.

      Vân Lôi cùng Vân Hỏa ràng thấy được Phỉ Lệ tức giận, yên lặng vây Phỉ Lệ ở giữa, ngăn ánh mắt quan sát của Đa Mễ Bác Đắc. Đồng thời phóng ra sát khí lạnh lẽo, cảnh cáo Đa Mễ Bác Đắc tự có chừng có mực.

      "Nếu là mỹ nhân như Phỉ Lệ, có ai cam lòng đưa ra bên ngoài đâu, biết Phỉ Lệ có nguyện ý cùng ta trở về đế quốc Thú nhân làm hoàng hậu của ta hay ? Lần này ta hạ quyết tâm rồi." Đa Mễ Bác Đắc thèm để ý đến sát khí của Vân Lôi và Vân Hỏa, thản nhiên .

      Còn An Địch Á đứng bên cạnh tái nhợt mặt mày, cả người khẽ run, đôi tay bé trắng nõn cũng run theo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, trong mắt toàn là hơi nước, cắn chặt môi dưới, giống như vô cùng uất ức. Vừa thấy thương, nhưng mọi người ở đây, chẳng có ai để ý cảnh đẹp hiếm có này cả.

      "Thái tử điện hạ đùa lạ ghê! Phỉ Lệ là người có hôn ước, xin thái tử điện hạ tự trọng. Lần sau ta nên trở lại thăm An Địch Á tốt hơn, cáo từ!" Sát khí lạnh lùng của Phỉ Lệ lóe lên tích tắc rồi biến mất, nàng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi sứ tiết quán, nàng thể bảo đảm nếu cứ tiếp tục ở chung, nàng có thể trực tiếp giết Đa Mễ Bác Đắc hay , biết đó là diễn trò, nhưng vẫn nhịn được mà động sát khí, có lẽ bị hơi thở của Đa Mễ Bác Đắc ảnh hưởng, vậy mà khống chế được sát khí trong lòng.

      Điều này làm cho Phỉ Lệ cực kỳ giật mình, trường hợp mất khống chế như vậy, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng xuất . Còn có thái độ của An Địch Á, tất cả đều khiến Phỉ Lệ hoang mang, có lẽ lần sau nên nhân lúc Đa Mễ Bác Đắc có ở đây, gặp An Địch Á, thiếu nữ kia cho nàng cảm giác có gì đó đúng lắm, giống như đè nén cái gì.

      "Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở chỗ này, đừng hòng nghĩ giở trò gì, như vậy vô luận là đối với ngươi, hay là đối với đều tốt, hiểu chưa?" Phỉ Lệ vừa rời , nụ cười mặt Đa Mễ Bác Đắc đột nhiên thu lại, trầm nhìn An Địch Á.

      Tay trái bóp cổ An Địch Á, chế trụ nàng ta, thèm để ý đến nàng ta giãy giụa, lạnh lẽo , chung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều tử khí, vốn là đôi mắt sáng có thần, đột nhiên trở nên tàn bạo và khát máu.

      "Khụ khụ. . . . . . Buông tay! Khụ khụ. . . . . ." An Địch Á liều mạng giãy dụa, cái tay liên tục đánh vào cánh tay bóp cổ mình, khuôn mặt tươi tắn tái nhợt chịu nổi, cả người nàng ta khẽ run lên, con ngươi rời rạc.

      "Hừ! Trông chừng nàng ta cho kỹ, đừng để nàng ta lợi dụng thời cơ." lát sau, Đa Mễ Bác Đắc nới lỏng tay, quay đầu lại rời khỏi biệt viện, chỉ để lại mấy thị vệ và thị nữ của An Địch Á.

      "Tiểu thư, người sao chứ!" Thị nữ thận trọng đỡ An Địch Á còn sức lực té ở mặt đất lên, nước mắt liên tục rớt xuống dưới, hai tay cẩn thận tránh chỗ bầm ở cổ An Địch Á.

      "Khụ khụ. . . . . . có việc gì, đỡ ta vào." An Địch Á yếu ớt , lúc nhìn theo bóng lưng Đa Mễ Bác Đắc rời , trong mắt lên ác độc, nhưng rất nhanh được che giấu, lại trở về thân phận yếu đuối của nữ tử, ngoại trừ thị nữ của bên cạnh nàng ta, còn ai chú ý tới vẻ mặt đột nhiên thay đổi của nàng nữa.

      "Tiểu thư, người có chuyện gì sao?" Bên trong phòng, thị nữ cẩn thận giúp An Địch Á lau chùi vết thương. Hai mắt lo lắng nhìn An Địch Á, động tác càng thêm nhàng.

      "Mễ Đế, ta sao." An Địch Á bình tĩnh , nhưng hai tay lại siết chặt, trong mắt toàn là sát khí khiến người ta sợ hãi. Vẫn chưa phải lúc, nếu kích động bây giờ, tất cả thất bại trong gang tấc, An Địch Á tự an ủi mình, bình tĩnh.

      "Nhưng mà, tên ác ma kia lại gả tiểu thư đến đế quốc Khải Kỳ, đây phải là rất quá đáng ư? Biết người trong lòng tiểu thư là thái tử điện hạ." Mễ Đế bất mãn , bây giờ cả đế quốc đều bị ác ma kia khống chế, ngay cả thái tử điện hạ cũng bị khống chế, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?

      " có chuyện gì, phải hôm nay chúng ta gặp tiểu thư Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp hay sao? Nàng giúp chúng ta." An Địch Á khẳng định , nàng biết chắc Phỉ Lệ nhìn ra khác thường của nàng, cũng nhìn ra khác thường của Đa Mễ Bác Đắc, nếu nàng ta bình tĩnh như thế, việc bây giờ nàng cần phải làm là kiên nhẫn, dù sao tại đế quốc đều ở trong tay kẻ kia, Thần điện cũng do tay nắm giữ, điều duy nhất nàng có thể làm là nhờ đế quốc Khải Kỳ giúp đỡ.

      Hẳn là Lan Bá Đặc chạy thoát, biết có liên lạc được với những người khác ? Dù sao với thực lực của người kia, bọn họ căn bản thể ngăn cản được. Bây giờ khắp đại lục đều là gió thổi mây phun, điều bọn họ có thể làm là cầu nguyện, bởi vì bọn họ chẳng thể làm được bất cứ điều gì vào lúc này cả.

      "Nhưng nàng ấy hiểu ý của tiểu thư ư?" Mễ Đế vẫn yên lòng hỏi, vì cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp. Chỉ dựa vào mấy lời vừa rồi của tiểu thư, tiểu thư Phỉ Lệ hiểu chăng?

      "Nàng hiểu, điều chúng ta có thể làm bây giờ là kiên nhẫn." An Địch Á khổ sở , chỉ có thể mong Phỉ Lệ hiểu, đúng ?
      angel ofdeath thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 299: Dã tâm của Y Lạp Hạ Nhĩ.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Ta biết ngươi làm vậy có ý gì? Quả An Địch Á tệ, nhưng ta nghĩ rằng nàng ta có thể đủ khống chế được cả đế quốc Khải Kỳ." Y Lạp Hạ Nhĩ vô cùng căm phẫn nhìn Đa Mễ Bác Đắc nhàn nhã phía đối diện, Tử La vẫn như hình với bóng đứng sau lưng Y Lạp Hạ Nhĩ, chẳng qua lúc này Tử La thận trọng nhìn Đa Mễ Bác Đắc, đáy mắt đều là xa cách và phòng bị, trực giác cho nàng biết, nam nhân kia tuyệt đối thể chọc vào, rất nguy hiểm.

      Trước đây, nàng chưa từng bao giờ gặp qua loại nguy hiểm này, chỉ là hành động uống trà đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm cực hạn. Người của gia tộc Lâm Phong chưa bao giờ hoài nghi về trực giác của bản thân, cũng giống như lần này nàng lựa chọn rời bỏ con đường của mình vậy.

      "Bây giờ ta báo tin cho ngươi, chứ phải thương lượng với ngươi, Y Lạp Hạ Nhĩ, có lẽ gia tộc Đằng Lãng của các ngươi tồi, nhưng trong mắt ta, nó chẳng là cái thá gì. Vì thế ngươi tốt nhất đừng khiêu khích lửa giận của ta, đó phải là chuyện mà ngươi có thể thừa nhận được đâu." Đa Mễ Bác Đắc ngẩng đầu, câu bâng quơ, từ vẻ thản nhiên của khó để nhìn ra, thực để tâm tới Y Lạp Hạ Nhĩ.

      "Ngươi có ý gì? Muốn đổi ý." Chỉ trong tích tắc, sắc mặt Y Lạp Hạ Nhĩ trở nên cực kỳ khó coi, ngờ Đa Mễ Bác Đắc chịu nể mặt như thế, dù sao gia tộc Đằng Lãng cũng là trong bảy đại gia tộc ở Đại lục Phi Long, chưa từng có kẻ nào dám như vậy ở trước mặt , Đa Mễ Bác Đắc càng lúc càng ngông cuồng, càng thèm kiêng kỵ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      Trong ấn tượng của Y Lạp Hạ Nhĩ, mặc dù Đa Mễ Bác Đắc ngông cuồng, nhưng tuyệt đối kiêu ngạo, bây giờ Đa Mễ Bác Đắc cho cảm giác giống như là đột ngột bùng nổ, cái gì cũng thèm để ý, lại ngoan cố. Hơn nữa còn rất nguy hiểm! Chuyện gì diễn ra? Tựa hồ từ lần trước khi đế quốc Thú nhân bắt đầu hợp tác, phát Đa Mễ Bác Đắc có cái gì đó đúng lắm, mà giống như thế còn có cả thành viên Hoàng thất của đế quốc Phong Hành, , phải là thành viên Hoàng thất, mà là thái tử điện hạ Mai Áo, đột nhiên trở nên rất thích hợp.

      Trước kia mặc dù Mai Áo để ý đến ngũ hoàng tử, nhưng tuyệt đối cũng sợ hãi, vậy mà bây giờ Mai Áo lại sợ hãi hoàng tử Đức Cố Trại cách rệt, chuyện gì xảy ra? Dường như từ sau khi tiệc sinh nhật của Phỉ Lệ bắt đầu, lại cộng thêm mấy chuyện phát sinh ở đế quốc Thú nhân, tất cả mọi chuyện bắt đầu bình thường.

      "Y Lạp Hạ Nhĩ, làm sao ngươi có thể ta như thế, ta rất đau lòng đấy. Từ trước đến giờ trong từ điển của ta bao giờ có hai chữ “đổi ý”, nên quấy rầy niềm vui của ta, đây là trò chơi của ta. Ngươi nên tùy tiện tham gia vào, nếu chết người đấy." Đôi mắt vàng kim của Đa Mễ Bác Đắc nhìn thẳng Y Lạp Hạ Nhĩ, cái tay mập mờ lướt qua đôi mắt màu trắng cơ trí của Tử La, khiến người ta cảm thấy có bầu khí nặng nề xơ xác.

      Trong nháy mắt cả căn phòng trở nên ngột ngạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

      "Đa Mễ Bác Đắc, đừng tưởng rằng ngươi là thái tử đế quốc Thú nhân, mà muốn làm gì làm, đừng quên, tại chúng ta ký kết hiệp ước đồng minh, ngươi tốt nhất nên khiêm tốn chút." Y Lạp Hạ Nhĩ tức giận gạt cái tay của Đa Mễ Bác Đắc dừng ở mặt của Tử La ra, nơi đáy mắt thoáng qua chém giết thâm trầm, nhưng rất nhanh bị che giấu , bây giờ còn cần dùng Tử La. thể nhìn thấu tâm tư của Đa Mễ Bác Đắc, trò chơi của “”, khẩu khí của “ phách lối!

      Nhưng cái gọi là trò chơi săn, lại chính là muốn bắt Phỉ Lệ, cũng nghĩ rằng Phỉ Lệ dễ đối phó như vậy, đừng quên ba người bên cạnh Phỉ Lệ cũng rất khó chơi. Y Lạp Hạ Nhĩ che giấu sâu suy nghĩ của mình, vừa chắn Tử La ở trong ngực, khóe miệng nâng lên biểu lộ châm chọc. Vẫn chưa đến lúc, cần lực lượng mạnh hơn, cái muốn chỉ có mỗi Đại lục Phi Long, cái muốn là tam giới.

      "A! Tức giận à? Yên tâm, ta có hứng thú với nàng ta, ta chỉ có hứng thú với Phỉ Lệ, cho nên tốt nhất ngươi đừng làm chuyện nên làm, nếu ta bảo đảm tiểu mỹ nhân trong ngực ngươi có thể gặp chuyện may hay đâu, dù sao năng lực biết trước tương lai của gia tộc Lâm Phong cũng tệ lắm, nếu phá hủy rồi, đúng là có chút đáng tiếc. Chẳng qua nếu nó uy hiếp đến ta, ta cũng ngại làm chút gì đó đâu. Dù sao tại hầu hết bảy đại gia tộc cũng xảy ra chuyện, gia tộc Lâm Phong cũng phải khó tìm lắm, phải sao?" Đa Mễ Bác Đắc dịu dàng bâng quơ trong khí. Trong miệng lại ra lời vô tình nhất, ngay sau đó hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt bao phủ mọi người.

      Từng chút từng chút xâm nhập vào trong xương tủy, khiến người ta tự chủ được mà bắt đầu kinh sợ.

      "Ngươi muốn làm gì?" Tử La sợ hãi nhìn Đa Mễ Bác Đắc, nàng biết phải đùa, mới vừa rồi lúc mở miệng, hơi thở khắc nghiệt quanh quẩn xung quanh, quả động đến chém giết tàn bạo. , chỉ cần nàng để lộ bất kỳ tin tức nào, chút do dự hủy diệt cả gia tộc Lâm Phong.

      Cả người Tử La giống như rơi vào trong hầm băng, trong lúc vô tình nàng đẩy gia tộc Lâm Phong đến bước đường cùng, từ sau khi nàng lựa chọn Y Lạp Hạ Nhĩ, cũng bắt đầu đẩy gia tộc Lâm Phong xuống vực sâu, nàng được xưng là thiên tài có thiên phú nhất trong gia tộc Lâm Phong, nhưng tất cả những gì nàng làm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

      "Ta muốn làm gì à? phải ngươi luôn biết sao? Đừng vọng tưởng thay đổi điều gì, bởi vì chuyện đó ngươi đủ khả năng để quyết định đâu." Đa Mễ Bác Đắc mỉm cười nhìn Tử La trong ngực Y Lạp Hạ Nhĩ, đáy mắt đều là lãnh khốc thể hiểu , khiến Tử La tự chủ được mà run rẩy, dường như nàng cẩn thận trêu chọc tới con mãnh thú, con mãnh thú khát máu tàn bạo.

      Nghĩ tới đây Tử La càng nép sát vào người Y Lạp Hạ Nhĩ hơn, hi vọng có thể lấy được chút ấm áp từ người của .

      "Đa Mễ Bác Đắc, ngươi thay đổi là có ý gì? Tử La, nàng có thể giải thích cho ta chút hay ?" Hai mắt Y Lạp Hạ Nhĩ lóe sáng, nhìn theo Đa Mễ Bác Đắc rời , mà là dịu dàng thay Tử La vén mấy sợi tóc bị rũ xuống, mặt là dịu dàng vô hạn, nhưng nơi đáy mắt lại là chém giết ác nghiệt.

      Lúc Tử La nghe thấy lời này của Y Lạp Hạ Nhĩ, thân thể đột nhiên cứng đờ, trong mắt cũng xuất hốt hoảng hiếm khi thấy, gia tộc Lâm Phong có thể biết trước tương lai, theo đó có thể thay đổi quỹ đạo của tương lai, nhưng để đạt được điều này phải trả cái giá rất cao. Cho nên người trong gia tộc Lâm Phong đều sống lâu được, đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả vì biết trước được tương lai.

      ", ta thể . Ta thể , Hạ Nhĩ, chàng đừng hỏi ta nữa." Tử La yếu ớt nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ, tại sao chứ? Cho dù nàng bỏ ra bao nhiêu, Hạ Nhĩ vẫn hoài nghi nàng, cũng chỉ đơn giản vì nàng là người của gia tộc Lâm Phong. Là người của gia tộc Lâm Phong, nàng vĩnh viễn bao giờ có được tình cảm mà mình muốn.

      "Chẳng lẽ Tử La hy vọng ta trở nên mạnh sao? Tử La biết cái gì đúng , Đa Mễ Bác Đắc rốt cuộc là ai? Tử La nhất định biết, cho ta biết được ? Hay là Tử La thích ta, cho nên muốn giúp ta." Y Lạp Hạ Nhĩ nhàng vuốt ve gương mặt của Tử La, vẻ mặt dịu dàng như nước, cưng chìu nhìn nàng, nhưng đáy mắt lại là xa cách kiên nhẫn cùng lạnh lùng, hiển nhiên Y Lạp Hạ Nhĩ còn kiên nhẫn với việc bồi dưỡng tình cảm nữa rồi, Tử La ngày càng lệ thuộc , điều này làm cho rất hài lòng, nếu như phải là Tử La có năng lực biết trước, cộng thêm lúc này vẫn còn cần nàng, chút do dự vứt bỏ nàng rồi.

      Dù sao ở trong mắt Y Lạp Hạ Nhĩ, Phỉ Lệ mới là nữ tử muốn nhất, mặc kệ là làm nũng hay là kiêu ngạo, Phỉ Lệ mới là tốt nhất, có lẽ lần đầu tiên trong cuộc so tài giữa các tân sinh, khóe miệng nàng cong lên, nhìn toàn trường chung quanh, sau đó nở nụ cười với những người ở dưới đài, khi nàng đưa lưng về phía ánh sáng, mái tóc dài màu tím biết vì nguyên nhân gì mà đỏ tươi lạ thường, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Khiến người ta bất giác say sưa.

      Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng phát sáng rực rỡ. Mãi cho đến nhiều năm về sau, Y Lạp Hạ Nhĩ vẫn luôn nhớ nụ cười phong hoa tuyệt đại đó.

      Ngông cuồng, kiêu ngạo, chói mắt khiến người ta dám nhìn thẳng! Giống như ngọn lửa, sáng rực chiếu sáng mắt của . Có lẽ , chỉ là trong chớp nhoáng, khắc kia Y Lạp Hạ Nhĩ biết mình thể thoát khỏi cái lưới do Phỉ Lệ dệt ra, nữ tử kiêu ngạo đó, nữ tử tên là Phỉ Lệ, người mà khắc sâu vào trong đầu của .

      ", phải như thế. Hạ Nhĩ, chàng biết mà, ta vẫn luôn muốn giúp chàng mà." Tử La lắc đầu nhanh, hai tay ôm chặt lấy Hạ Nhĩ giống như chỉ cần buông tay rời khỏi nàng, cho nên Tử La điên cuồng ôm lấy , hy vọng có thể bình ổn lại lo lắng trong nội tâm của mình.

      "Nhưng mà hình như Tử La gạt ta cái gì đó phải? Tử La nàng luôn biết rằng ta ghét nhất người khác gạt ta mà đúng ?" Y Lạp Hạ Nhĩ gạt hai tay của Tử La ra, đôi mắt dịu dàng kia, còn ôn nhu của ngày xưa nữa, còn lại chỉ là điên cuồng mà Tử La chưa bao giờ thấy.

      "Đừng, Hạ Nhĩ đừng rời bỏ ta, ta tất cả cho chàng mà, cho nên đừng rời khỏi ta có được ?" Tử La biết làm sao nhìn Hạ Nhĩ, tại sao Hạ Nhĩ lại trở nên xa lạ như vậy, tại sao nàng chưa bao giờ thấy chàng như thế, rốt cuộc là bởi vì sao?

      "Ta rồi, nếu Tử La ngoan, ta rời , lời này vẫn luôn hữu hiệu, Tử La quên rồi sao?" Đột nhiên sát khí kinh người bao phủ Tử La, biết trò chơi trong lời Đa Mễ Bác Đắc tuyệt đối nhằm vào Phỉ Lệ, Đa Mễ Bác Đắc lại dám lợi dụng Thánh nữ An Địch Á của Thần điện tới thành Ai Nhĩ, như vậy nhất định có ý đồ, vậy mà Tử La chịu cho biết, như vậy phải tự mình ra tay, tuyệt đối dễ dàng buông tay Phỉ Lệ, nếu bàn cờ này bắt đầu, như vậy cũng nên tận hứng phải sao?

      Đẩy ra hai tay của Tử La, quanh thân Y Lạp Hạ Nhĩ tràn ngập hơi thở khắc nghiệt, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta muốn nôn tháo, ràng là đại thiếu gia của đại gia tộc, lại có mùi máu tươi nồng nặc như thế, làm cho người ta tự chủ được bắt đầu cảm thấy sợ hãi, có lẽ vài tháng sau, chuyến Long Vực chính là cơ hội, dù sao nơi bị thần linh bỏ quên kia, quyến luyến ngay cả có cơ hội người cảu.

      "Hạ Nhĩ, Hạ Nhĩ, chàng muốn đâu?" Tử La hoảng hốt muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng Y Lạp Hạ Nhĩ sớm biến mất, chỉ để lại mình Tử La trơ trọi, sa sút té xuống đất, đưa hai tay ra biết muốn bắt được cái gì?
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :