1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 290: Liêu tộc quật khởi.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      " phải." Gò má của Khắc Tư Đặc càng đỏ thêm, ngay cả nếp nhăn vốn có cũng biến mất.

      Cũng chỉ đeo thêm chiếc mặt nạ, nhưng tại sao cái mỹ cảm mông lung này, lại làm cho người ta càng cảm thấy muốn ngừng mà được chứ? Tại sao trong lòng bọn họ lại có dự cảm tốt vậy?

      “Ta nghe thấy cuộc chuyện vừa nãy của các ngươi, chẳng qua ta muốn biết chuyện của Thiên giới, trong khoảng thời gian vạn năm này, Thủy thể làm gì, Thiên giới bên kia có bao nhiêu người thỏa hiệp rồi?" Phỉ Lệ nhanh chóng thu lại nụ cười lúm đồng tiền ôn hòa,nghiêm túc nhìn Vân Phong, , nàng vẫn quen gọi là Vân Phong, dù sao cũng là do nàng tự đặt tên cho bọn họ, cái cảm giác máu mủ tình thâm đó, phải ai cũng có thể so sánh được.

      "80% quyền lực của Thiên giới nằm trong tay của nàng ta, ngay cả những kẻ từng phục vụ bên cạnh chủ nhân cũng đầu quân cho nàng ta, cho nên tại Thiên giới là thiên hạ của mình nàng ta, những người khác nếu phải là biến mất, chính là bị giết chết." Khắc Tư Đặc bất mãn , bọn họ cực kỳ thích nhắc tới tên của Thủy , cho nên vẫn luôn gọi Thủy là nàng ta, vì thế lúc Na Đạt hỏi, Khắc Tư Đặc mới nghiêm nghị như vậy.

      " sao! nghĩ tới người trước nay luôn lạnh lùng, cũng học đùa bỡn, tâm cơ, dùng thủ đoạn. Quả nhiên là thích lừa mình dối người, Hậu Khanh à! Mị lực của chàng lớn đấy, lại có thể khiến người lạnh lùng, trở nên lòng dạ độc ác như vậy." Phỉ Lệ tự giễu .

      Bây giờ Thủy còn là người khi đó nàng mang từ Giới về, còn là nữ tử đơn thuần lạnh lùng nữa. Vạn năm cũng đủ để khiến người vốn đơn thuần, trở nên độc ác, thậm chí là từ thủ đoạn nào. Nàng rất hối hận, tại sao trước kia tin Hậu Khanh nhắc nhở, nuôi bên cạnh mình 1 con sói, con sói bất cứ khi nào cũng muốn tính kế mình, còn tưởng rằng chỉ cần thoát khỏi bầy sói, móng vuốt của sói thu lại, dù sao nàng từng tin tưởng nàng ta như thế, xem nàng ta như tỷ muội tình thâm.

      Đại tỷ, nhị tỷ, Hậu Khanh nhắc nhở nàng, nàng cũng chỉ cho đó là đùa giỡn, nghe xong liền quên mất, nghĩ tới cuối cùng lại biến thành như vậy, Hậu Khanh hồn phi phách tán, nàng cũng thể lần nữa giải tán binh lực, nếu phải là thân phận đặc biệt của Hậu Khanh, chừng bao giờ tỉnh lại nữa!

      Lần này nàng tuyệt đối nhân từ nương tay nữa, thú tính của thể nào thay đổi, mặc kệ nàng từng ngây thơ cỡ nào cho rằng mình có thể thay đổi, nhưng máu chảy đầm đìa cho nàng biết, đó là chuyện thể nào.

      " tại đế quốc Phong Hành và đế quốc Thú nhân đều nằm trong trong lòng bàn tay của bọn họ, ta hoài nghi ngay cả Long Vực cũng thế, dù sao 5000 năm trước ta cũng phát Thiên giới mở ra, mặc dù chỉ tiết lộ hơi thở trong nhát mắt, nhưng vẫn bị ta nhận ra." Sắc mặt Khách Tư Đặc tốt, mặc dù bây giờ chủ nhân hoàn toàn dung hợp trí nhớ trước kia, nhưng thời gian vạn năm qua, ai có thể cam đoan thực lực của nàng ta cũng tăng lên. Liêu tộc ( ra chính là cương thi, chẳng qua Vân Tiêu tới gian này là vì kỷ niệm Hậu Khanh nên mới sửa lại, cũng là hậu duệ ban đầu nàng khuyếch trương. Thủy là người do nàng lúc mềm lòng nhận đầu tiên, cho nên thực lực Thủy mạnh nhất trong bọn họ, mỗi cấp bậc của cương thi đều có được chênh lệch rất lớn.) vốn chính là tồn tại nghịch thiên, mà thực lực Thủy cũng vốn lợi hại.

      "Long Vực, nơi được gọi là địa phương bị Thần linh vứt bỏ. Ta nhớ ban đầu cũng là bởi vì nơi đó có tử khí quá mức mãnh liệt, cho nên ta mới buông tha cho. Nhưng mà bây giờ xem ra chuyện cũng phải như thế, nghĩ tới sớm như vậy, nàng ta cũng bắt đầu bố trí rồi." Hai mắt Phỉ Lệ sắc bén nhìn thiên cung của Vân Tiêu, nghĩ tới trước kia mình lại đơn thuần như thế, biết cuộc chiến diệt thế, kiếm Bích Du khống chế được, đều có liên quan đến Thủy , nhưng nàng lại vẫn trước sau như tin tưởng nàng ta, lại nghờ rằng nó lại biến thành nhược điểm lớn nhất của mình.

      "Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Vẻ mặt Khắc Tư Đặc thành nhìn Phỉ Lệ, phải người ngu, tự nhiên nghe hiểu ý trong lời của nàng. Mặc dù thực lực Thiên giới tệ, nhưng đừng quên Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ có rất nhiều cường giả, hơn nữa ba giới khác, bọn họ cũng phải có được cơ hội thắng phải sao?

      "Liêu tộc cần nhẫn nữa, giọt máu này giao cho các ngươi, mau sớm đề cao thực lực của những người khác trong Liêu tộc, rất nhanh chúng ta trận đánh ác liệt dài lâu, nếu ta đoán lầm, rất nhanh Thủy làm loạn Đại lục Phi Long, còn nửa năm nữa Long Vực mới mở ra, đủ để nàng ta làm rất nhiều chuyện." Phỉ Lệ mỉa mai nâng trán, cái người tràn ngập tâm cơ kia, làm sao có thể bỏ qua cho Long Vực mười năm lần mở ra chứ? Phải biết khi đó hầu hết cường giả của Đại lục Phi Long cũng xuất tại Long Vực, tranh đoạt tên trong bảng xếp hạng ở nơi bị Thần linh ruồng bỏ, chuyện này có thể những người khác biết, nhưng làm sao có thể giấu được nàng. Bởi vì tên của đám người Lạp Mạc Nhĩ cũng đều là do nàng lấy được tử nơi này.

      Chẳng ai hiểu hơn nàng về địa phương này, cái gọi là bị Thần linh ruồng bỏ, ra chính là nơi hỗn độn, chứa nhiều tinh khí thuần khiết nhất trong đất trời, Thủy là người của tộc, tự nhiên cũng hiểu, chỉ là tử khí bên ngoài, khiến phần lớn người thể buông tha, dù sao đây chính là tử khí tinh thuần nhất, chỉ cần dính vào, có thể bị mất mạng.

      "Ta biết nên làm như thế nào rồi, ta sớm tăng thực lực của bọn họ, nhiều nhất chỉ cần nửa tháng. Liêu tộc từng huy hoàng lại lần nữa tung hoành tam giới." Khắc Tư Đặc cung kính tiếp nhận giọt máu tràn đầy tinh khí ở đầu ngón tay của Phỉ Lệ, phải biết đây chính là máu trong tim cương thi đời thứ hai, bên trong chứa ma lực thuần chính nhất của đất trời, đủ cho ba đời, bốn đời, thậm chí còn nhiều đời sau hơn thành công lên cấp.

      "Ừm! Ta về Đại lục Phi Long trước, chuyện bên kia các ngươi mau sớm xử lý cho xong, đến lúc đó cứ

      tới đây tìm ta, bảo Vân Điện cùng Vân Minh theo ta rời trước, về phần những người còn lại tạm thời ở Phan Đa Lạp hiệp trợ Vân Phong, chuyện xong hãy tới tìm ta, ta sửa lại Pháp tắc thiên địa ở Đại lục Phi Long, bây giờ nó còn bất cứ hạn chế nào với Liêu tộc nữa, cho nên rất nhanh các ngươi có thể thoải mái hưởng thụ rồi." Phỉ Lệ tà tứ , là thành viên cương thi, nàng làm sao có thể hiểu cá tính hiếu chiến của bọn cơ chứ, trước bởi vì nàng, cho nên bọn hộ thể làm cho những hậu duệ của Liêu tộc có thực lực vượt qua Thần cấp ở lại trong Phan Đa Lạp.


      Nhưng bây giờ cần thiết nữa rồi, bởi vì nàng trở về. Lần này nàng có ý định dễ dàng tha thứ, bởi vì nàng càng dễ dàng tha thứ, càng làm Thủy kiêu ngạo hơn nữa. Lại có chừng mực tự cho rằng nàng sợ, nếu Thủy lựa chọn con đường này, như vậy nàng phải chuẩn bị tốt cho trả thù của mình, phải sao? Nàng cho tới bây giờ đều phải là người có thói quen dễ dàng tha thứ, nhất là kẻ địch của mình.


      "Là sao? Chủ nhân." Vân Hỏa hiếu chiến đợi được mà đứng trước mặt Phỉ Lệ, đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng nóng rực, gần như đả thương cánh tay Phỉ Lệ.


      "Thế nào? Ngươi sợ." Phỉ Lệ trêu ghẹo hỏi, chỉ cần vừa nghe đến chiến đấu, quả nhiên Vân Hỏa nóng vội như vậy.


      "Dĩ nhiên phải, ta đây là hưng phấn thưa chủ nhân." Vân Hỏa hưng phấn vờn cú đấm vòng, giống như hận thể bay đến Phan Đa Lạp ngay bây giờ, nhưng lí trí vẫn còn, khiến bình tĩnh lại, biết bây giờ phải là lúc phát tiết, chủ nhân chưa bao giờ đổi ý, cho nên việc cần làm chính là chờ đợi.


      " ra là thế, rất nhanh các ngươi có thể thoải mái hưởng thụ. Rất nhiều chủng tộc kì thực vốn phải tồn tại ở gian này, bởi vì ta tạo ra bọn họ, cho nên bọn họ mới có tính mạng, nhưng bọn họ lại từ bỏ tín ngưỡng của chính mình, như vậy bắt đầu chém giết ! Trục xuất vĩnh viễn đều phải là biện pháp giải quyết được tất cả phải sao?" Tộc Thi Cốt cũng thế, cho dù nàng từng thủ hạ lưu tình, phải vẫn có bi kịch giống nhau sao? Từ lúc trí nhớ thức tỉnh, rất nhiều chuyện nàng đều biết.


      "Ta nhất định hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân." Vân Hỏa hưng phấn trả lời, ngay cả Vân Phong ôn hòa cũng nhịn được bắt đầu run run, Liêu tộc cho tới bây giờ đều phải là chủng tộc sợ chết, thời gian vạn năm khiến bọn họ bị chìm đắm quá lâu, lặng lẽ cách xa chém giết máu tanh, làm cho bọn họ cam lòng, nhưng lại chỉ có thể im lặng chịu đựng, chỉ là rất nhanh bọn họ có thể khôi phục bản tính của Liêu tộc rồi.


      "Tốt, ta trước." Bóng dáng Phỉ Lệ chậm rãi biến mất khỏi dàn tế Liêu tộc, theo nàng biến mất còn có Vân Lôi và Vân Minh sau lưng Vân Phong. Ba bóng dáng lặng lẽ dung nhập vào trong chung quanh. hề gây ra chút dao động nào.


      Sau khi Phỉ Lệ, Khắc Tư Đặc nhanh chóng về phía dàn tế Liêu tộc, những người khác còn lại nhanh chóng ra lệnh, trong lúc nhất thời cả Liêu tộc bắt đầu bận rộn, hơi thở máu tanh giết chóc lặng lẽ triển khai.


      "Binh lực của đế quốc Thú nhân bắt đầu tụ tập ở biên giới đế quốc ta rồi, mà đế quốc Phong Hành cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Chúng ta có nên phản kích từ bây giờ hay , dù sao chúng ta cũng là nước chủ nhà phải sao?" La Tư khát máu nhìn La Bá Đặc ngồi ở phía , hành động của đế quốc Thú nhân và Phong Hành làm sao có thể giấu giếm được ở cơ sở ngầm của bọn họ cơ chứ.


      Chỉ là thế nhưng bọn họ lại cho rằng đế quốc Khải Kỳ là kẻ mù, như vậy bọn cũng mừng rỡ theo ý của bọn họ, dù sao chuyện như vậy hai bên phải đồng ý mới chơi vui phải sao?


      "Bảo đám Thanh Y quân của ngươi bắt đầu chuẩn bị ! Ta xin phép qua Phan Đa Lạp, các Trưởng lão trong Thần điện đưa câu trả lời chắc chắn, lần này cần nương tay." La Bá Đặc cũng đả kích lòng tin của La Tư, ngược lại đưa ra câu trả lời vừa lòng, dù sao những người này luôn phải nhẫn ở đế quốc Khải Kỳ, ngay cả đế quốc Khải Kỳ đứng ở vị trí cao như thế này cũng đều là nhờ Thanh Y quân của La Tư, cho nên căn bản có người biết Thần Thủ Hộ của đế quốc Khải Kỳ chân chính là ai?


      Thế nhưng lần này các Trưởng lão trong Thần điện lại tự mình ra lệnh, vậy đến lúc đó Phan Đa Lạp bên trong bí cảnh gia tộc nhất định tham gia cuộc chiến này, chỉ cần bọn họ ra tay, La Bá Đặc tin tưởng cả đại lục Phi Long như tìm vật trong túi.
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 291: Kỳ Dương mập mờ.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Ta biết nên làm như thế nào rồi." La Tư đồng ý gật đầu cái, sau đó ung dung ra ngoài. Lát nữa có nên tìm đám người Lạp Mạc Nhĩ hay đây? Dù sao Phỉ Lệ ngủ say ở Phan Đa Lạp hai năm rưỡi, có lẽ đủ lâu. biết bọn họ có biết gì hay ? Thời gian Long Vực mở ra càng lúc càng gần, đế quốc Thú Nhân và đế quốc Phong Hành rục rịch muốn ngóc đầu dậy, lần này biết ai là kẻ cười đến cuối cùng. La Tư khát máu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống khắp vùng đất, làm cho người ta có cảm giác xông thẳng tới mê ly.

      "Đám người Lạp Mạc Nhĩ ở nơi nào?" La Tư nhìn nhìn chằm chằm tấm bản đồ quân mặt bàn. Còn Phỉ Khắc Tư và Bào Địch có vẻ mặt sao cả đùa bỡn ma hạch trong tay, biết suy nghĩ cái gì?

      " ở trong viện trước kia của Phỉ Lệ, Cửu Ngân cùng Kỳ Dương cũng tới, hình như là do cảm nhận được Phỉ Lệ thức tỉnh." Phỉ Khắc Tư ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu, cho dù Phỉ Lệ trở lại, cũng tới phiên bọn quan tâm, bọn bây giờ bị Phỉ Lệ ruồng bỏ, Phỉ Khắc Tư bất mãn lẩm bẩm trong lòng, đụng phải mấy tên đánh cũng đánh lại, mắng cũng được, bọn chỉ có thể lựa chọn im lặng.

      "Con nghe thấy lúc nào?" La Tư kích động hỏi, Phỉ Lệđã thức tỉnh, vậy có phải đại biểu rằng bọn họ có thể tiến hành tất cả các hành động trước thời hạn hay ? Khó trách La BáĐặc lại nhận được lệnh của các Trưởng lão ở Thần điện, cần phải nhẫn nữa, xem ra là ý tứ của Phỉ Lệ!

      ra từ lúc Phỉ Lệ vừa được sinh ra, bọn họ cũng biết nha đầu này tầm thường, nhưng Trưởng lão trong Thần điện của bí cảnh dặn dò bọn họ, thể tùy ý tiết lộ. Dù cho Phỉ Lệ có thân phận gì, cả đời này Phỉ Lệ vẫn là nữ nhi bảo bối quý giá nhất của bọn họ, đây là tuyệt đối thể thay đổi.

      "Cách đây lâu, những người đó cho gia gia, gia gia liền đợi được tìm gia gia Thánh Nhật Nhĩ Man, là có chuyện hay sắp xảy ra rồi." Phỉ Khắc Tư giọng , khẽ bĩu môi, chuyện hay ở gia tộc Đức Cổ Lạp chính là bắt đầu chém giết.

      Bọn họ vốn là người ở trong bóng tối, cho nên nhạy cảm với hơi thở máu tanh hơn so với bất cứ kẻ nào, vì thế bọn họ có thói quen chém giết, thậm chí còn thích chém giết.

      "Cha hiểu rồi, Phỉ Khắc Tư, bây giờ con cùng Bào Địch lập tức tới quân doanh Thanh Y quân, phân phó bọn họ chuẩn bị chiến tranh, rất nhanh chúng ta được chém giết rồi, gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta có thể đứng ở nơi cao nhất Đại lục này lần nữa." La Tư hưng phấn khát máu, trước vẫn luôn cẩn thận đè nén triển khai Thanh Y quân, lần này hẳn là nên triệt để cướp sạch lần. ai có thể cản được đường của Đức Cổ Lạp.

      "Tuân lệnh!" Phỉ Khắc Tư cùng Bào Địch nhìn nhau, hưng phấn cười lên, lúm đồng tiền dần dần xuất gò má bọn họ, nổi lên máu tanh quen thuộc.

      Khi mấy bóng dáng biến mất khỏi phủ Công tước Đức Cổ Lạp, chỉ còn mỗi La Tư, ông lắc mình cái liền vào trong viện của Phỉ Lệ.

      "Ta muốn biết khi nào Phỉ Lệ trở về, còn có tam giới của các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?" La Tư quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi chuyện mà mình muốn biết.

      biết khi chiến tranh nổ ra, chắc chắn là tới chết mới thôi, Đại lục Phi Long có mối quan hệ quá mức chặt chẽ với tam giới, cho nên tam giới nhất định cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào, bởi vì bất cứ sai sót nào, đều có thể làm thay đổi toàn cục. Đức Cổ Lạp chưa bao giờ chiến đấu mà nắm chắc phần thắng.

      "Rất nhanh, chúng ta xử lý tốt chuyện của tam giới, ngươi phải cần lo lắng, ngươi chỉ cần kiềm hãm Đại lục Phi Long cho tốt là được rồi, nếu như đến lúc đó cần ta ra tay, cứ tiếng!" Lạp Mạc Nhĩ lạnh lùng , khi nhắc đến Phỉ Lệ rất nhanh trở lại, trong mắt lại lộ ra nhớ nhung, còn Cửu Ngân cùng Kỳ Dương đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ đều im lặng lên tiếng, có lẽ giống như Lạp Mạc Nhĩ, lặng lẽ nhìn về phương xa.

      "Cha La Tư cần lo lắng nữa! Con trở lại." Ngay lúc La Tưđanh định gìđó, thìđột nhiên giữa trung lại xuất chút dao động, ba bóng người đột ngột đứng ở nơi đó.

      Váy dài màu trắng đơn giản, mặt nạ màu bạc toàn là hoa văn của hoa Mạn Đà La, thân hình thon dài cứ đứng yên ở trung như thế, phóng thích ra chút ma lực nào, đám người Lạp Mạc Nhĩ đều khiếp sợ nhìn nữ tử này.

      Thời gian hai năm rưỡi, khiến Phỉ Lệ càng thành thục hơn, càng có hơi thở của cường giả cấp thượng vị, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khí thế thể bỏ qua, da thịt dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, giống như chỉ cần cấu cái, chảy ra nước. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ngừng dụ hoặc người khác nếm thử, tóc dài bay lượn giống như bao trọn nàng vào trong gian màu tím.

      "Chào mừng trở lại! biết chúng ta nên gọi nàng như thế nào? Là đại nhân Vân Tiêu hay là Phỉ Lệ?" Khi Lạp Mạc Nhĩ thấy bóng dáng kia, hai mắt co lại chút, sợ hãi, sợ hãi, rồi mừng rỡ. Các loại cảm xúc khác nhau nhanh chóng lướt qua tròng mắt màu vàng của Lạp Mạc Nhĩ.

      Hai người đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cũng có vẻ mặt giống như thế, chỉ là trong bọn cảm xúc của Cửu Ngân là lộ ra ràng nhất, gò má tái nhợt còn chút máu, biết làm sao nhìn bóng dáng của Phỉ Lệ, mặc dù cách lớp mặt nạ màu bạc, nhưng khí thế bức người kia, lại càng làm nổi bật thêm.

      Lời của Vân Tiêu kiếp trước, lại lần nữa lặp lại trong đầu Cửu Ngân. Trí nhớ được dung hợp toàn bộ rồi sao? Như vậy nàng có cần chúng ta nữa ? Cửu Ngân chợt phát ra chỉ là câu đơn giản, nhưng lại ra được, đôi tay run rẩy nhắc nhở , sợ hãi trong thâm tâm mình.

      "Gọi ta là Phỉ Lệ được rồi, cái tên Vân Tiêu này là quá khứ, kiếp này ta chỉ là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ từ từ hạ xuống, dĩ nhiên bỏ qua biểu tình chỉ lóe lên chút rồi biến mất của bọn họ, khóe miệng thoáng qua nụ cười giảo hoạt, tiểu hài tử nghe lời, cần phải dạy dỗ! Cho nên đây là trừng phạt cho bọn , ai bảo chịu nghe lời của nàng...., cứ đòi Thiên giới, phải là muốn chết sao? Cho nên để nàng giáo huấn chút, đám tiểu hài tử biết nghe lời này.

      "Bảo bôi Phỉ Lệ thế nhưng để ý tới cha, cha rất đau lòng đấy!" La Tư tỉnh bơ quan sát mấy người nhìn nhau, dĩ nhiên cũng bỏ qua hai người đứng bên cạnh Phỉ Lệ, cách nào thăm dò được thực lực yếu hay mạnh, vậy họ hẳn là trưởng lão trong bí cảnh. Xem ra thân phận của Phỉ Lệ phải bình thường, nhưng mà mặc kệ Phỉ Lệ có thân phận gì, con bé vẫn là nữ nhi của , phải sao? La Tư cao hứng nhìn thiên hạ xinh đẹp kia, dù là Đế Á cũng bằng phần vạn của con bé, hổ là nữ nhi của mà!

      " có mà, Phỉ Lệ làm sao có thể để ý tới cha La Tư cơ chứ? Con mới biết được tin đế quốc Thú nhân sắp động thủ rồi! Cha La Tư cần chuẩn bị sao?" Phỉ Lệ ngây thơ nhìn La Tư, sau đó dựa vào trong ngực La Tư làm nũng, ra là xuất , nàng sợ, sợ ánh mắt xa lạ trong mắt ông ấy, nhưng khi thấy La Tư từ đầu đến cuối vẫn là ánh mắt cưng chiều, Phỉ Lệ rốt cuộc cũng thở phào nhõm, quả nhiên khiến nàng thất vọng, gia tộc Đức Cổ Lạp vẫn là người thân nhất của nàng.

      Cho dù nàng có thân phận như thế nào, bọn họ vẫn luôn là người thân nhất của nàng. Điều này tuyệt đối thay đổi, Phỉ Lệ thỏa mãn tựa đầu tựa vào trong ngực La Tư, hưởng thụ ấm áp này.

      " thể nào! Bắt đầu nhanh như vậy sao, bảo bối Phỉ Lệ, lần sao cha tới tìm con." La Tư nghe Phỉ Lệ xong, nhanh chóng xông ra ngoài. Dĩ nhiên là ông bỏ qua giảo hoạt trong mắt Phỉ Lệ chỉ lóe lên rồi biến mất.

      "Cha La Tư, Phỉ Lệ lừa người mà, chỉ là con cho người biết, đế quốc Thú nhân chuẩn bị 15 tháng sau tiến công mà thôi, hôm nay mới là mùng 1, nhưng mà cũng sao, cha La Tư để ý đúng ?"

      "Phỉ Lệ?" Kỳ Dương co quắp khóe miệng mấy cái, im lặng nhìn cái tính trẻ con của Phỉ Lệ, cái vẻ mặt vô tội này, lúc ở ngọn núi Thác Tháp, thấy rất nhiều lần, mỗi lần chỉ cần Phỉ Lệ muốn trêu cợt người khác, liền xuất vẻ mặt ngây thơ như vậy, hơn nữa những lúc đó, đều là vẻ mặt thuần khiết, mặc dù phải nàng cố ý, nhưng đúng là rất đáng đánh đòn.

      "Sao thế?" Phỉ Lệ khó hiểu nhìn gương mặt tuấn tú của Kỳ Dương vặn vẹo, còn có bộ dạng cười như cười của Cửu Ngân cùng Lạp Mạc Nhi, biết làm sao sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ mặt của nàng có cái gì bẩn sao? Nếu tại sao bọn họ lại có bộ dạng như gặp phải quỷ thế.

      lấy được câu trả lời, Phỉ Lệ thể làm gì khác hơn là nhờ Vân Lôi cùng Vân Hỏa sau lưng giúp đỡ.

      "Chủ nhân chính người rồi." Vân Lôi nghiêm trang , nhưng là sâu trong đáy mắt lại xuất chút bất đắc dĩ cùng ý cười, là rất khác biệt với kiếp trước, nhưng mà mặc kệ chủ nhân biến thành như thế nào, vĩnh viễn đều là chủ nhân mà bọn họ tôn kính nhất.

      "A! Ta ra rồi." Phỉ Lệ ngây thơ , chỉ là trong lòng lại liên tục chửi bậy, mất hết cả mặt mũi rồi, trước kia ở ngọn núi Thác Tháp, nàng hình như cũng làm ra chuyện như thế này, vì thế ít lần bị Tước Nhiên chỉnh đốn, vốn cho rằng đó là di chứng của việc bị đám người Khoa Đặc hành hạ, nghĩ tới bây giờ lại cẩn thận ra, quả nhiên là thể làm chuyện xấu. Phỉ Lệ buồn bực lẩm bẩm, biết là cái gì?

      "Phỉ Lệ, nàng có lời gì muốn với ta sao?" Kỳ Dương lắc mình cái, liền tới sau lưng Phỉ Lệ nhanh nhẹn kéo nàng vào trong ngực, hai tay ôm chặt cái eo thon của nàng, hơi thở nam tính ấm áp vây nàng vào bên trong đầu lưỡi mịn màng, trêu đùa mơn trớn vành tai nàng, sau đó khiêu khích nhìn Lạp Mạc Nhĩ cùng Cửu Ngân, về phần Vân Lôi cùng Vân Hỏa còn lại là hoàn toàn bị bọn họ xem .

      Mặc dù họ rất muốn ra tay, nhưng vì Phỉ Lệ ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở bên, cứ trợn mắt lên, phóng sát khí về phía Kỳ Dương.

      Đối mặt với khiêu khích của Kỳ Dương, Lạp Mạc Nhĩ thú vị nhíu đầu lông mày, biến sắc nhìn, cũng tính ra tay. Cửu Ngân liều mạng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỳ Dương, hận thể xông lên xé xác Kỳ Dương, nhưng lại nề hà Phỉ Lệ vẫn còn ở trong tay Kỳ Dương, cho nên dám hành động thiếu suy nghĩ.
      Last edited: 21/2/15
      Nữ Lâmangel ofdeath thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 292: Lạp Mạc Nhĩ tuyệt vọng.

      Chương này ta cố ý để xưng hô giữa Phỉ Lệ với Lạp Mạc Nhĩ như thế nhé, các nàng đọc rồi hiểu ^^ trêu nhau mà.

      "Khụ khụ! Kỳ Dương. . . . . . Huynh làm cái gì vậy?" Mặt Phỉ Lệ đỏ bừng, mất tự nhiên tránh né thái độ vô cùng thân thiết của Kỳ Dương. Ánh mắt của Lạp Mạc Nhĩ cùng Cửu Ngân là khủng khiếp mà! Phỉ Lệ cẩn thận chuyển người, cố gắng thoát khỏi hai tay của Kỳ Dương, nhưng Phỉ Lệ càng động đậy, hai tay Kỳ Dương càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người hoàn mỹ áp sát chung chỗ.

      "Kỳ Dương, có chừng có mực." Hai mắt Cửu Ngân hằn lên tia máu, cam lòng trợn mắt trừng Kỳ Dương, đáng chết, tại sao lúc nãy dứt khoát động thủ, bằng Phỉ Lệ hẳn là ở trong ngực của mình rồi, phải sao?

      "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi ra lệnh cho ta, bây giờ Phỉ Lệ ở trong ngực của ta, ngươi có ý kiến gì?" Kỳ Dương chịu yếu thế nhìn lại Cửu Ngân, đánh cuộc Lạp Mạc Nhĩ ra tay, bởi vì đó là bọn bị thua thiệt, lần trước chuyện của Lạp Mạc Nhĩ và Phỉ Lệ vốn là do bọn ngầm thừa nhận, cho nên đánh cuộc lần này Lạp Mạc Nhĩ ra tay, về phần Cửu Ngân à? vội, hẳn hiểu cái tính khí nóng nảy của y, y thể nào ra tay đối với .

      Nhưng mà đối với hai người bên cạnh Phỉ Lệ kia, vẫn đoán ra ý đồ của bọn họ, chỉ là bọn họ rất mạnh, ngay cả cũng dám tùy tiện động thủ, nghĩ tới Đức Cổ Lạp vẫn còn có cao thủ lợi hại như vậy, khó trách cho dù là tam giới cũng dám động thủ đối với người của Đức Cổ Lạp. Gia tộc Đức Cổ Lạp nhất núp cũng sâu, bọn họ thế nhưng hề có tin tức gì.

      "Kỳ Dương, ngươi đây là ép ta động thủ hả?" Cửu Ngân ác độc nhìn Kỳ Dương, cái gì cũng có thể buông tha, duy chỉ có Phỉ Lệ là được, mặc kệ là Vân Tiêu kiếp trước, hay là Phỉ Lệ kiếp này. cũng có cách nào buông tay, trái tim của chỉ đập vì nàng, mặc kệ đem bao nhiêu người tương tự với nàng về, bao nhiêu nữ tử dung mạo xinh đẹp, cũng thể làm động lòng, cho nên tuyệt đối buông tay.

      "Ngươi có thể cho là như vậy, chỉ là Phỉ Lệ, ta cũng buông tay." Kỳ Dương mặc dù mỉm cười , nhưng sâu trong đáy mắt lại là nghiêm túc chưa từng có, ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng có vẻ mặt xem kịch vui, bọn họ đều biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Phỉ Lệ, vô luận là ai cũng có biện pháp giữ vững được tỉnh táo, Phỉ Lệ trời sinh chính là tới để khắc chế bọn họ.

      Nàng là tâm ma trong lòng bọn , là cái gai bao giờ nhổ được.

      "Chủ nhân, cần chúng thuộc hạ ra tay ?" Vân Lôi tiến lên bước, nhìn Phỉ Lệ, hỏi, sát khí của Kỳ Dương cùng Cửu Ngân gần như thành hình, đây đối với hai người Vân Lôi Vân Hỏa chịu đựng vạn năm mà , vô tình là chất xúc tác tốt nhất. Nếu như phải là bận tâm, chừng bây giờ bọn họ xuất ở Đại lục Phi Long, bắt đầu tìm kiếm đối thủ có thực lực ngang hàng với mình rồi.

      Trước mắt có đối thủ tốt thế này, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ chứ? Trái tim nhiệt huyết của Đức Cổ Lạp khiến bọn họ nhẫn nại được muốn ra tay, tròng mắt màu tím từ từ chuyển thành màu xanh lá, vốn là cái lưng hơi khom, trong nháy mắt phát ra khí thế khổng lồ.

      Khác hoàn toàn với bộ dạng ai biết đến ban nãy, bây giờ hoàn toàn ngược lại, lúc này Vân Lôi rất giống cây kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dính máu, chém giết mãnh liệt dung hợp vào trong máu, kêu gào động thủ.

      "Có thể, nhưng đừng quá mức là được." Sau khi Phỉ Lệ xong, lắc người cái liền rời khỏi lồng ngực của Kỳ Dương, cũng là thành viên của Đức Cổ Lạp, dĩ nhiên có thể hiểu dục vọng kêu gào trong cơ thể của Vân Lôi và Vân Hỏa, hơn nữa Kỳ Dương và Cửu Ngân cần chiến đấu để trút hết bất mãn ở bên trong, cho nên nàng vui vẻ thành toàn cho mấy người bọn họ.

      Phỉ Lệ vừa dứt lời, Vân Lôi liền quấn lấy Kỳ Dương, mà Vân Hỏa cũng chịu thua kém, quấn lấy Cửu Ngân phía đối diện còn chưa kịp phản ừng, Phỉ Lệ tiện tay, mở lãnh thổ đưa mấy người bọn họ vào bên trong, bây giờ Phỉ Lệ còn là con chim non trước kia nữa, thuần thục vận dụng pháp tắc lực lượng, đưa bốn người Kỳ Dương vào trong gian độc lập.

      " giải thích chút sao?" Lạp Mạc Nhĩ kinh ngạc nhìn màn này, tựa hồ có chút phản ứng kịp, bởi vì chưa từng thấy Phỉ Lệ như thế, phải Vân Tiêu lãnh khốc vô tình của kiếp trước, cũng phải là Phỉ Lệ hồn nhiên hoạt bát, mà là người mang theo chút tính kế. biết thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng mà ghét Phỉ Lệ thay đổi như thế, vậy có phải nó đại biểu rằng Phỉ Lệ tiếp nhận bọn họ hay ?

      ra vạn năm trước bọn họ cũng ý thức được, Phỉ Lệ thể nào chỉ thuộc về riêng mình ai trong bất cứ bọn họ, nếu như vậy, vậy hãy để cho bọn thuộc về nàng. Chính là bởi vì nghĩ như vậy, cho nên mới cảm thấy ghen tỵ. Khi đó sở dĩ muốn Cửu Ngân nhìn thấy Phỉ Lệ, chỉ là vì trả thù Cửu Ngân tự mình chủ trương. Cũng phải là vì đối phó với Cửu Ngân, bởi vì bọn họ đều hiểu bọn họ tồn tại như thế nào hơn so với nàng.

      "Ngươi muốn giải thích cái gì?" Phỉ Lệ liếc Lạp Mạc Nhĩ cái, hổ là Chủ Hồn, đầu óc vĩnh viễn là nhanh nhẹn nhất, hơn nữa còn che giấu bản thân rất sâu, chỉ là càng như vậy, tim của Phỉ Lệ lại càng đau, nàng phải Vân Tiêu, nàng từng là Lâm Vũ, cho nên nàng hiểu cái cảm giác đau đớn thấu tim khi được, kiếp trước Vân Tiêu lạnh lùng cùng cự tuyệt, đem đến thống khổ cho bọn thế nào, còn có lúc cuối nàng những lời đó với Cửu Ngân, đả thương đến cỡ nào.

      ràng là người vô tội nhất, nhưng lại là người bị tổn thương nặng nhất.

      xin lỗi! Câu này vĩnh viễn đều thể nào ra được với các huynh. Đắy mắt Phỉ Lệ có chút hơi nước, chỉ là rất nhanh bị nàng che . Vẫn chưa phải lúc!

      trừng phạt của các huynh còn chưa kết thúc đâu.

      "Đúng! Nàng cho tới bây giờ cần phải giải thích với chúng ta bất cứ cái gì? Tất cả đều là do chúng ta tự nguyện." Lạp Mạc Nhĩ khổ sở , có tư cách gì mà chất vấn nàng chứ? Mặc kệ là Vân Tiêu, hay là Phỉ Lệ kiếp này. ràng sắp bắt được, nhưng tại sao cuối cùng cái gì cũng bắt được?

      Lạp Mạc Nhĩ thả cánh tay giương lên xuống, chung quanh phát ra đau thương khó thành lời.

      Bầu trời trong xanh, từ từ bị mây che , Lạp Mạc Nhĩ im lặng lên tiếng, trầm tĩnh ở

      góc, mắt tự chủ được bị Phỉ Lệ hấp dẫn, nhưng thủy chung vẫn lấy đủ dũng khí tiến lên ôm nàng, liên tục tự hỏi mình, tại sao thể giống như Kỳ Dương dũng cảm tiến lên ôm nàng? Đó là bởi vì trong lòng nhút nhát, khiến rút lui, sợ hãi Phỉ Lệ cự tuyệt, xa cách .

      “Lạp Mạc Nhĩ, ngươi ngoan! Thế nhưng nghe lời của ta, tự tiện xông vào Thiên giới, nếu phải là ta kịp thời chạy tới, ngươi biết xảy ra chuyện gì ?” Phỉ Lệ thay đổi hình tượng dịu dàng lúc trước, thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo. Hơi thở tôn quý uy nghiêm của thượng vị giả trong nháy mắt bao phủ Lạp Mạc Nhĩ vào bên trong.

      Mồ hôi lạnh mỏng thấm ra từ trán Lạp Mạc Nhĩ, vĩnh viễn thể nào quên cái thời khắc Vân Tiêu chết , cái cảm giác vô lực đó, ràng là cảm giác hít thở thông, nhưng bản thân lại còn sống. Ánh mắt như tro tàn của Cửu Ngân, chân tay cứng ngắc của Kỳ Dương vẫn luôn in sâu trong đầu , nếu như phải là bọn tùy hứng, có lẽ Vân Tiêu chết!

      Đến lúc cuối cùng nàng vẫn quên che giấu hơi thở của bọn , mà bọn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất ở trước mặt mình, cái gì cũng thể làm.

      xin lỗi! Ta biết… biết…” biết rằng lại có kết cục như thế, Vân Tiêu ràng cũng bọn họ tuyệt đối thể Thiên giới, nhưng có lẽ chỉ vì lời đồn đại, mà vi phạm ước định với Vân Tiêu, ràng kẻ làm sai là bọn , nhưng Vân Tiêu lại đeo lên lưng tất cả.

      Lạp Mạc Nhĩ đơn cúi đầu, dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Phỉ Lệ, dĩ nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt đùa giỡn của nàng. Phỉ Lệ buồn cười nhìn bộ dáng tự trách của Lạp Mạc Nhĩ, nàng còn là “nàng” của lúc trước nữa, nàng muốn mặc kệ tất cả công việc, mặc kệ là ai cũng thể quấy rầy hứng thú của nàng nữa!

      “Xin lỗi có tác dụng. Lạp Mạc Nhĩ, tại sao qua vạn năm, ngươi vẫn chịu suy nghĩ kỹ, ta rất thất vọng.” Phỉ Lệ bình tĩnh , giọng lạnh nhạt, hề có chút cảm xúc dao động. Tất cả đều khiến Lạp Mạc Nhĩ bắt đầu lo lắng.

      Mười ngón tay thon dài tự chủ được đan vào nhau, gương mặt tuấn tú liên tục thay đổi sắc thái, khi uất ức, khi sợ hãi.

      “Phỉ Lệ, ta…” Lạp Mạc Nhĩ cuối cùng bàng hoàng ngẩng đầu lên, đau thương nhìn Phỉ Lệ, sợ nghe được trong miệng nàng ra lời cắt đứt quan hệ với , thể nào chịu được mất nàng thêm lần nữa, vạn năm trước khiến mệt mỏi chịu nổi, những ngày có nàng, khắp nơi đều là trống cùng sợ hãi, cách nào lấp đầy trái tim, bóng tối luôn kêu gào cùng đè nén.

      ”Làm sao thế? Lạp Mạc Nhĩ, ngươi muốn gì với ta sao? Hay là muốn nhờ Cửu Ngân và Kỳ Dương ra rồi mới ?” Phỉ Lệ tuyệt đối thừa nhận mình dùng giọng điệu lạnh nhạt này, là bởi vì nàng muốn nhìn thấy ánh mắt uất ức của Lạp Mạc Nhĩ, muốn thấy đôi mắt màu vàng kia phát ra thương vô cùng, muốn nhìn thấy đôi mắt luôn đơn đó, có sắc thái khác. đây phải là hứng thú xấu xa của nàng, cũng phải là nàng so đo chuyện trước kia Lạp Mạc Nhĩ ném nàng Cổ Kỳ Bỉ Hạp Cốc mà giận dỗi! chỉ đơn thuần phát tiết mà thôi.

      “Ta… Ta sao!” Nghe thấy Phỉ Lệ những lời có tình cảm nào, sức mạnh Lạp Mạc Nhĩ tái còn chút máu, chẳng lẽ lại phải quay về như kiếp trước, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn bóng dáng của nàng, ràng thân thiết như vậy, phải sao? Tại sao lại biến thành tình trạng như bây giờ.

      Phỉ Lệ co quắp miệng mấy cái, nhìn Lạp Mạc Nhĩ mấy lần, nghĩ tới mình cự tuyệt, lại khiến luống cuống như vậy, Lạp Mạc Nhĩ tại sao lại đối tốt với ta như vậy, ràng là nàng bất chấp làm tất cả, phải sao? Vì sao nhất định phải để ý cẩn thận như vậy, chẳng lẽ các huynh biết các huynh càng như vậy, ta càng đau lòng hơn sao? Hậu Khanh, chàng ta nên làm thế nào bây giờ?

      Phỉ Lệ cau mày, nhìn phương xa, tựa hồ muốn xuyên thấu qua tầng mây nhìn về phía cao hơn Thiên giới, Khanh ngươi làm sao vậy rồi hả? Thời gian vạn năm chợt lóe lên, vạn năm trước cách nào làm ra lựa chọn, lần này ta lại nên lựa chọn như thế nào, ngươi cho ta ra khỏi đạo vấn đề khó khăn, đạo ta giải đáp ra vấn đề khó khăn. Tâm rất đau đớn, vốn cho là vạn năm trước liền cân càng mới có ba động lòng cùng nhảy, lại lần nữa đau nhức.
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 293: Tế tự Hồ tộc.

      "Thế nào? đánh, nếu mà đánh, như vậy vào đây bàc bạc kế hoạch Long Vực chút ." Vẻ mặt Phỉ Lệ biểu cảm nhìn Cửu Ngân cùng Kỳ Dương ra từ trong lĩnh vực, mặt có chút độ ấm nào, so với Phỉ Lệ hay cười đáng cùng nghịch ngợm trước kia, giống như hai người khác nhau.

      "Phỉ Lệ. . . . . ." Cửu Ngân chần chờ lát, dám tin nhìn Phỉ Lệ phía đối diện, lạnh lùng, ánh mắt xa cách kia đột nhiên làm bọn kinh hãi, giống với Vân Tiêu kiếp trước đến cỡ nào, ngay cả đau thương được che giấu nơi đáy mắt cũng giống nhau, nàng vẫn còn nhớ đúng ? Vấn quyết tâm vứt bỏ bọn , mặc kệ bọn cố gắng đến cỡ nào, cuối cùng bị vứt bỏ vẫn cứ là bọn .

      Cửu Ngân theo bản năng siết chặt cú đấm, Kỳ Dương đứng bên cạnh lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lạp Mạc Nhĩ, trong mắt lên vẻ đơn, thu hồi hai tay vươn ra, y phục nhếch nhác nhìn thiên hạ màu trắng thánh khiết kia. Kỳ Dương cắn mạnh môi dưới của mình, có lẽ lần này giống như lúc trước nữa, Kỳ Dương tự tin an ủi chính mình, dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng, bọn họ vĩnh viễn bao giờ tỉnh táo được, là đáng chết đáng giận mà.

      "Hửm! Có chuyện gì?" Phỉ Lệ dừng lại bước chân nâng lên, Cửu Ngân là người khiến nàng đau lòng nhất, dưới mặt nạ tà mị kia lại giấu trái tim như ngọc lưu ly, chịu nổi sóng gió, ràng muốn bảo vệ nhất, nhưng mỗi lần người chịu tổn thương nhất đều lại là , giống như bị cắm vào trong tim, nhổ được, rất đau, như luôn nhắc nhở lỗi lầm mà mình phạm phải.

      "!" Cửu Ngân chua xót , hình như có bất cứ lý do nào để khiến nàng dừng lại vì mình, phải sao? Chất vấn, có tư cách đó, ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng có cách nào làm được, có thể làm gì được chứ. Cửu Ngân mặc cho miệng vết thương xuyên qua xương vai bên trái lẳng lặng những giọt máu chói mắt, mùi máu tươi từ từ tràn ngập toàn bộ gian, ai mở miệng gì. Chỉ nhìn theo bước chân ra của Phỉ Lệ, bóng lưng kiêu ngạo kia cũng giống như dung nhan chói mắt của nàng.

      Lúc sắp bước ra ngưỡng cửa, Phỉ Lệ dừng bước chân chút, quay đầu lại, nhàng : "Băng bó chút, ta thích màu đỏ, cho tới bây giờ ta đều thích."

      Sau khi xong để ý đến tâm tình kích động của mấy nam nhân sau lưng mình nữa, ràng đều là quái sống mấy ngàn năm rồi, nhưng lại chỉ vì câu của nàng, lại hưng phấn giống như tiểu hài tử.

      "Nàng vẫn để ý tới chúng ta đúng ?" Cửu Ngân kích động nhìn Lạp Mạc Nhĩ, mà Cửu Ngân và Kỳ Dương cũng vui vẻ giống nhau, nhìn Lạp Mạc Nhĩ. Bọn họ rất muốn nghe được câu trả lời khẳng định của Lạp Mạc Nhĩ, Lạp Mạc Nhĩ vẫn luôn là người có lý trí nhất trong ba người bọn họ, cho nên bọn họ luôn theo bản năng tìm theo bước chân của Lạp Mạc Nhĩ.

      "Dĩ nhiên!" Lạp Mạc Nhĩ cương quyết thừa nhận, có lẽ lần này giống với lần trước, Phỉ Lệ nàng là nhắc nhở chúng ta, lần này nàng chọn chúng ta đúng ? Chúng ta cũng có ý định buông tay, nghĩ tới đây, Lạp Mạc Nhĩ cũng nhanh chóng đuổi theo, Cửu Ngân cùng Kỳ Dương cũng cam chịu bị bỏ lại phía sau mà nối bước, để lại Vân Hỏa cũng Vân Lôi kinh ngạc nhìn nhau, ràng là hiểu bí mật giữa bọn họ.

      "Cha La Tư, đây là ý gì?" Phỉ Lệ buồn bực giơ tấm thiếp mời tinh xảo lên, hình như là chỉ khi tụ hội Hoàng thất hoặc là sứ giả các nước khác tới chơi, mới xuất thiếp mời.

      trong thời khắc nguy cơ này, nàng cho rằng sứ sang đế quốc khác là cần thiết, đó phải là ràng có ý đồ dò xét quân tình hay sao? Mặc dù Đại lục Phi Long có tập tục đối xử chém giết, nhưng cũng loại bỏ khả năng này, đúng ư?

      "Thái tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân ba ngày sau sứ sang đế quốc Khải Kỳ, mục đích hình như là vì dâng lên đệ nhất mỹ nữ An Địch Á của đế quốc Thú nhân, Tế Tự Hồ Tộc, sinh ra liền thức tỉnh thiên phú Tế Tự chiến tranh, là mỹ nhân được đế quốc Thú nhân công nhận." La Tư đỡ trán, nhìn tình báo có chút lộn xộn trong tay, tựa hồ nữ nhân tên là An Địch Á này đơn giản như thế, cho cảm giác rất kỳ quái.

      Cảm giác giống như là bọn họ để ý đến cái gì đó, nếu trởi sinh là Tế Tự chiến tranh, đế quốc Thú nhân đời nào dâng lên cho người khác, phải biết Tế Tự chiến tranh có năng lực cường đại, thậm chí có thể thao túng chiến tranh, chiêu này của đế quốc Thú nhân rốt cuộc là muốn làm cái gì?

      "Có cái gì đúng lắm!" Phỉ Lệ nhấp ngụm trà xanh trong tay, cho mọi người biết nữ tử tên là An Địch Á này có vấn đề, đế quốc Thú nhân tương đối coi trọng việc thức tỉnh Tế Tự, mà An Địch Á này trời sinh lại là Tế Tự chiến tranh, vậy nguyên nhân gì khiến đế quốc Thú nhân lại ra quyết định như vậy?

      "Đúng vậy, cho nên La Bá Đặc mới cảm thấy đau đầu, bảo cha mau chóng chuẩn bị, dù sao tình trạng biên cảnh bây giờ hết sức căng thẳng, ngay thời điểm mấu chốt đế quốc Thú nhân lại ra chiêu này." La Tư phẫn hận nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, Phỉ Khắc Tư cũng sớm xuất phát biên cảnh trước, La Tư là bởi vì chuyện của đế quốc Thú nhân nên mới chạy về.

      "Ta từng tiếp xúc với bí mật Hồ Tộc của đế quốc Thú nhân, truyền thuyết kể rằng thiếu nữ Hồ Tộc trời sinh có thể thức tỉnh năng lực Tế Tự chiến tranh, ngoại trừ có năng lực đó ra, khi thức tỉnh còn có năng lực mị hoặc cường đại, bọn họ có thể thông qua giọng của mình để khống chế người khác, nhưng phải với cầu đó chính là phải bảo đảm thiếu nữ này thuần khiết." Cửu Ngân giọng giải thích, ban đầu cũng hết sức tò mò, cho nên còn cố ý bắt thiếu nữ Hồ Tộc về, nhưng đáng tiếc, thiếu nữ kia làm cho cảm thấy thú vị, cho nên lâu sau bị vứt bỏ.

      "Mị hoặc, rất lợi hại ư?" Phỉ Lệ kinh ngạc hỏi, phải biết sở trường của Cửu Ngân chính là mị hoặc, mà bản thân nàng cũng là bởi vì đặc tính của Mạn Đà La có mị hoặc sẵn, nếu bây giờ có thể thu hơi thở lại, hơn nữa người bên cạnh đều quen thuộc, chừng gây ra biết bao nhiêu chuyện cười.

      "Thần cấp bình thường thể ngăn cản được, hơn nữa thực lực càng cao, năng lực kia càng mạnh, ta nghĩ đế quốc Thú nhân muốn trực tiếp khống chế Hoàng thất đế quốc Khải Kỳ của các người, trực tiếp giải quyết chiến tranh lần này." Cửu Ngân cười đùa , trình độ mị hoặc này đến ngay cả Mị Tộc cũng phải kém xa, chẳng qua mỹ mạo ngược lại, thể bắt bẻ.

      "Xem ra lần này đế quốc Thú nhân có mưu đồ đâu! Biết thực lực La Bá Đặc chỉ đơn giản là Thần cấp, lại vẫn dám dùng quỷ kế như thế, là tin chắc, hay là có mục đích khác?" La Tư im lặng suy nghĩ, chuyện lần này có chút khó giải quyết, đế quốc Phong Hành chậm chạp có động tĩnh, mà đế quốc Thú nhân lại chơi chiêu này.

      "Chẳng qua điều con thực
      Mò vẫn là sứ giả lần này, lại là thái tử Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc thú nhân, phải biết rằng khi chúng ta phát ra có gì đó thích hợp, người đầu tiên chúng ta giết chính là , ngờ đế quốc thú nhân lại to gan như vậy, đưa người thừa kế của bọn họ đến.” Hai mắt Phỉ Lệ lóe lên tia sáng, đơn giản như vậy! bởi vì bây giờ đế quốc thú nhân còn như trước kia nữa.

      Giờ đây sau lưng bọn họ có người của thiên giới, Thủy , lần này ngươi lại muốn chơi trò gì vậy? tộc thi cốt xuất chắc cũng là kiệt tác của ngươi ư? Trước kia vẫn cho rằng Tế Tự hoạt động là do Lê Tộc, bây giờ xem ra phải là tộc Thi Cốt mới đúng, chỉ có tộc thi cốt mới cần máu tươi nhiều đến thế. Nhưng biết tộc Thi Cốt muốn phục sinh ai? Hẳn là mấy người từng xuất kia, Tây Tác. Đức Cố trại. Y Lạp Hạ Nhĩ, Mai Áo … là ai đây? trò chơi trốn tìm phải có nhiều người chơi mới vui chứ, đúng ?

      “Nếu như sai thái tử đế quốc thú nhân cũng chỉ là quân cờ, quân cờ quan trọng.” Lạp Mạc Nhĩ thản nhiên , nhưng ánh mắt vẫn nhìn Phỉ Lệ chằm chằm, giống như sợ rằng bỏ qua cái gì.

      “Quân cờ? Có ý gì?” La Tư mơ hồ nhìn Lạp Lan Nhĩ, chờ mong ai đó có thể giải thích chút, hình như sống chung với Phỉ Lệ lâu. Cho nên càng có cảm giác mình gìa rồi, bởi vì theo kịp suy nghĩ của mấy đứa này. Nghe hiểu ý tứ trong lời của chúng.

      La Tư biết làm thế nào ngoài việc co quắp khóe miệng mấy cái. quả nhiên thích hợp suy tư mấy vấn đề quá sâu sa, vẫn là ôm Đế Á tốt hơn, bảo bối Phỉ Lệ là quá đả kích mà.

      “cha cần thiết biết đâu, người cho bá bá La Bá Lặc ba ngày sau con xử lý tốt chuyện kia, bảo bá bá cần lo lắng. còn có tăng cường thị vệ bên người biểu ca Cát Nhĩ, nếu cần thiết cứ mở bí cảnh ra, gọi biểu ca Á Sắt trở lại, bây giờ thần điện Quang Minh cũng cần che chở gì. Người của Liêu tộc càng cần người khác che chở.” Phỉ Lệ quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh, cũng tương đương với việc thừa nhận địa vị của Á Sắt. dù sao sớm hay muộn thực lực của Liêu Tộc cũng bị bại lộ, thế nên cũng chẳng cần quan tâm đến việc sớm hay muộn nữa.

      “Như vậy à, cha hiểu rồi, cha lập tức thông báo La Bá Đặc, nhưng mà bảo bối Phỉ Lệ này, con biết điều này đại biểu cho điều gì ?” La Tư nghiêm túc nhìn Phỉ Lệ, bảo bối Phỉ Lệ, con có biết lời này có ý nghĩa gì ? Chưa từng người nào dám ra mệnh lệnh như thế, dù sao cho tới bây giờ thế lực bên trong bí cánh cũng chưa từng động đậy, bảo bối Phỉ Lệ, xem ra là con biết nhiều hơn cha rồi!

      “con có thể đại diện cho thần điện.” Phỉ Lệ giải thích thêm điều gì chỉ nhàng vứt ra câu, khiến La Tư bước ra ngoài, liền dừng lại chút. Sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhịp tim cũng đập liên hồi mấy cái, phải kẻ ngu, nên tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Phỉ Lệ, nhưng cũng chính là bởi vì hiểu được cho nên mới khiếp sợ.

      bắt đầu rồi sao?” Lạp Mạc Nhì yên lặng chút rồi .

      “Ừ, đến lúc rồi, gia tộc Phượng Hoàng của Giác Đấu Trường có thể xuất thế rồi, phong ấn tam giới còn cần thiết nữa, ta mở thông báo tam ra ra lần nữa, sau khi mọi người trở về tam giới, giao phó xong tất cả, mọi chuyện được giải quyết hoàn toàn.” Phỉ Lệ buồn bã , Thủy , lần này ta nương ta nữa, ngươi chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt của ta.

      “Có thể cho chúng ta biết tại sao ?” Lạp Mạc Nhĩ còn bình tĩnh, từ sau khi Phỉ Lệ thức tỉnh, còn hiểu nàng nữa. cho dù lúc yên lặng, hay là quyết đoán, dường như đều phải là thiếu nữ dã từng làm nũng với như lúc trước, trong lúc nhất thời khiến rất khó có thể tiếp nhận.

      “Lúc cần thiết ta cho các huynh biết tất cả, tại vẫn chưa tới lúc, nhanh nào!” Sau khi Phỉ Lệ xong nhắm hai mắt lại, để ý đến đá người của Lạp Mạc Nhĩ nhìn mình bằng ánh mắt khẩn cầu nữa, đúng vậy! thời gian chưa tới, cho nen cho phép ta tàn nhẫn chút, cho dù cuối cùng biến thành thế nào, các huynh đều là người mà ta muốn bảo vệ nhất, Hậu Khanh! Có thể cho ta biết ta nên chọn lựa thế nào ? Có lúc ta cảm thấy chàng rất tàn nhẫn, để lại ván cờ chết, để ta tới giải, là trả thù ta lúc ở trận chiến diệt thế ngã dưới kiếm của chàng hay sao? Cho nên chàng mới trả lại ta ván cờ tương tự như thế.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 294: Lan Bá Đặc xuất .

      Editor: Cẩm Băng Đơn.



      "Lợi Nhã, ngồi xuống." Phỉ Lệ có cách nào trợn trắng mắt. thể hiểu nổi cái đầu của Lợi Nhã lớn lên như thế nào, trước kia ít nhiều cũng có chút biểu cảm, nhưng thời gian càng trôi , biểu cảm của Lợi Nhã càng ngày càng ít, đến cuối cùng gần như biến thành mặt than, trừ lúc đối mặt với Phỉ Lệ còn có chút ít cảm xúc biến hóa, những lúc còn lại đều là gương mặt lạnh tanh.

      "Luôn duy trì cảnh giác là điều tất nhiên, hơn nữa ta khát." Lợi Nhã thẳng thừng cự tuyệt ý tốt của Phỉ Lệ, bởi vì Phỉ Lệ ở phủ công tước Đức Cổ Lạp rất buồn chán, mà đám người Lạp Mạc Nhĩ cũng ở trong này, còn bọn Phỉ Khắc Tư biên cảnh hết rồi, cho nên giờ này chỉ còn mỗi mình Phỉ Lệ, đám người Phú Lực Lai vẫn ở trong Học Viện Ma Pháp Phi Long, đương nhiên Phỉ Lệ chỉ có thể tự mình tìm vui.

      "Nhưng bây giờ có ai nhận ra ta, cho nên căn bản cần thiết lo lắng chuyện này có được hay ? Hơn nữa ta nghĩ rằng trong tam giới còn có ai có thể động đến mình." Phỉ Lệ thú vị . ràng trước kia Lợi Nhã đáng , vì sao hai năm trôi qua, Lợi Nhã còn chơi vui như trước nữa?

      " sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Lợi Nhã vẫn như trước với gương mặt lạnh tanh, cách khô khan. Chẳng qua nơi đáy mắt lại thoáng ý cười, chẳng qua là vì Phỉ Lệ buồn bực nên nhìn thấy.

      "Aizzz! Thôi!" Phỉ Lệ phất phất tay, lại Lợi Nhã. Đại lục Phi Long là gian do nàng tạo ra, chịu luật lệ chế ước của nàng, nàng căn bản cần thiết lo lắng bị kẻ khác làm hại, chỉ là Lợi Nhã vẫn cứ lo lắng. Chỉ còn có nửa năm nữa là Long Vực mở ra, hẳn là Thủy cũng đợi được nữa rồi! Hậu Khanh, chắc Băng Ly Châu cũng sắp biến mất rồi! Vốn cho rằng vạn năm trước giúp chàng trừ bỏ, nghĩ tới vạn năm sau nàng vẫn thể làm được.

      "Tiểu thư, chủ tử nhà ta mời người chuyến." Đúng lúc Phỉ Lệ nhàm chán nhìn chằm chằm Lợi Nhã, đột nhiên đám người làm với chiều cao xuất sắc tới, về phía lầu ba, lại gần cái ghế bên cạnh cửa sổ. Lúc nhìn thấy Phỉ Lệ, hai mắt lóe lên tia sáng, bước chân nhàng chậm chạp đến trước mặt nàng.

      Phỉ Lệ yên lặng nhìn người làm trước mặt, là cao thủ lợi hại, chẳng qua vẫn chưa phải đối thủ của Lợi Nhã, chỉ nhìn hai tay dài với ngón tay mềm mại, có thể đủ đoán ra, cái người gọi là người làm trong trà lâu kia là giả mạo! Nhưng mà dù sao giờ cũng chán, như vậy đùa chút cũng chẳng có vấn đề gì.

      Phỉ Lệ gật gật đầu, ý bảo trước, sau đó quay đầu chớp chớp mắt với Lợi Nhã, hàm ý Lợi Nhã đừng xúc động.

      "Chủ từ nhà ngươi đâu?" Phỉ Lệ nhìn quanh bốn phía, chỉ có vài tên thị vệ đứng chung quanh bàn, xen kẽ hợp lí đứng bên, từ việc bọn họ nắm chặt chuôi kiếm, khó để nhìn ra, bọn họ cảnh giác thứ gì đó.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ phát ra ta, phải sao? Bất quá ta rất hiếu kỳ mình để lộ sơ hở ở chỗ nào." Vốn tên người làm đứng sau lưng Phỉ Lệ, liền phất phất tay với mấy tên thị vệ trong phòng bao, sau đó bình tĩnh ngồi xuống. Hai mắt nhìn chằm chằm chủ tớ Phỉ Lệ.

      " đúng hơn , ta tò mò ngươi phát ra thân phận của ta như thế nào? Phải biết rằng dù là người của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng nhất định có thể nhận thức ta, cho nên ta rất tò mò, ngươi làm sao có thể nhận ra ta." Lúc Phỉ Lệ những lời này, liền phóng ra sát khí khổng lồ, bao phủ tất cả mọi người bên trong phòng bao.

      Hài lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người, tại Phỉ Lệ mặc nam trang, mà Lợi Nhã cũng như thế, cho dù người khác quan sát kỹ càng, cũng chỉ cho rằng công tử quý tộc mang theo tùy tùng của mình, tuyệt đối cho rằng họ là nữ nhân, bởi vì cách hóa trang này được chuẩn bị quá công phu, người bình thường tuyệt đối có khả năng phát .

      "Ngại quá! Ta tự giới thiệu, ta là Lan Bá Đặc. Tân Cát Tư, nhị thiếu gia của gia tộc Tân Cát Tư đế quốc Thú nhân. biết tiểu thư Phỉ Lệ có còn nhớ hay ? Nhưng ấn tượng của ta với nàng rất sâu sắc đấy!" Lan Bá Đặc vươn tay tháo mặt nạ ra, gương mặt tuấn tú xuất ngay trước mắt Phỉ Lệ, tinh xảo, nhưng lại hề làm cho người ta cảm thấy khí chất của nữ tử, ngược lại còn có thêm vẻ tuấn. mặt còn hơi mang theo đặc trưng của Hồ Tộc, càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm cực kỳ hấp dẫn người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã.

      nam nhân có sức quyến rũ, Phỉ Lệ đúng trọng tâm nhìn Lan Bá Đặc, trước kia ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy lớn lên tệ, giống tên mặt trắng . ngờ chỉ mấy năm trôi qua, lại trở nên nổi bật như thế, khiến nàng rất giật mình! Đôi mắt màu xanh biếc kia lóe lên thông minh chỉ thuộc về Hồ Tộc, khiến người ta có cảm giác cơ trí, nhưng lại cảm thấy mình bị tính kế.

      "Nhị thiếu gia gia tộc Tân Cát Tư của đế quốc Thú nhân – người mạnh nhất Hồ Tộc, đương nhiên là nhớ. Nhưng mà ta vẫn rất tò mò tại sao ngươi lại nhận ra ta." Gia tộc Đức Cổ Lạp vốn tinh thông dịch dung, nhưng hôm nay lại bị người ta chỉ liếc cái là nhìn thấu, đây là nhược điểm rất lớn, Phỉ Lệ cực kỳ khó chịu với cái cảm giác này.

      "Đó là kỹ năng đặc biệt của ta, mà tiểu thư Phỉ Lệ vừa vặn lại chính là điểm độc đáo nhất trong kỹ năng này, cho nên ta mới có thể tìm được ngài." Lan Bá Đặc cẩn thận giải thích, đương nhiên thấy được sát khí hề che giấu chút nào lóe ra trong mắt Phỉ Lệ, hơn nữa bây giờ lại xuất ở thành Ai Nhĩ, vốn là tìm Phỉ Lệ, nhưng ngờ chuyện lại đơn giản như thế, còn tưởng rằng phải tiêu tốn rất nhiều tiền của và hội viên mới có thể liên lạc được với Phỉ Lệ, vậy mà lại có thể gặp được, đúng là chuyện tốt thể tốt hơn nữa.

      " ra là thế, ta còn tưởng rằng dịch dung của ta đủ tinh xảo chứ!" Phỉ Lệ tao nhã cười cười, nhưng ánh mắt vẫn như trước rời khỏi Lan Bá Đặc.

      Nếu nàng nhớ lầm hẳn Lan Bá Đặc là tâm phúc bên người Thái tử Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân, chỉ còn ngày nữa là sứ sang Khải Kỳ, mà giờ này tâm phúc của lại xuất ở thành Ai Nhĩ, đây là có ý gì?

      mưu gì? Phỉ Lệ híp hai mắt lại đánh giá đoàn người Lan Bá Đặc. Mùi máu tươi nhàn nhạt, hình như đều bị thương rất nặng, mùi máu tươi luôn lởn vởn chung quanh. Hơn nữa
      mưu gì? Phỉ Lệ hai mắt lại đánh giá đoàn người Lan Bá Đặc. Mùi máu tươi nhàn nhạt, hình như đều bị thương rất nặng, mùi máu tươi luôn lởn vởn chung quanh. Hơn nữa vừa rồi sắc mặt của cũng thích hợp lắm, nàng nhớ lần trước vào tiệc sinh nhật, Lan Bá Đặc cũng theo Đa Mễ Bác Đắc, nhưng lúc đó như thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      ""Tiểu thư Phỉ Lệ khiêm tốn quá, hình như tiểu thư vẫn chưa giải thích nghi hoặc của ta?" Hai tay Lan Bá Đặc khẽ run, dám nhìn thẳng Phỉ Lệ, ràng là gương mặt hết sức bình thường, nhưng lại có sắc sảo khiến người ta dám nhìn thẳng, ngừng dẫn dụ người khác thăm dò, từ lần đầu tiên nhìn thấy Phỉ Lệ, chỉ biết mình tuyệt đối thể lại gần nữ tử này, bởi vì đó là vực sâu vô tận, khi ngã vào thể thoát nổi, cho nên luôn luôn lảng tránh nhìn nàng, nhưng vẫn ngờ lại làm trái lời hứa của chính mình vào lúc này.

      "Là đôi tay, tay ngươi căn bản phải là đôi tay mà người làm nên có, quá mức sạch , vừa thấy chỉ biết là giả, Lan Bá Đặc, hôm nay ngươi tìm ta chắc phải chỉ vì bàn luận vấn đề này đó chứ?" Phỉ Lệ nhàng nhấp ly trà chút, mỉm cười nhìn Lan Bá Đặc, rất thú vị. Bởi vì nàng phát từ lúc nàng vào, luôn luôn dám ngẩng đầu nhìn nàng cái, đương nhiên ngoại trừ lúc vừa rồi.

      " ra là thế. Ách!" Lan Bá Đặc lập tức bị lời của Phỉ Lệ dọa, cười khổ cái.

      "Xem ra vẫn thể gạt được ánh mắt của tiểu thư Phỉ Lệ! Quả là ta có chuyện riêng muốn tìm tiểu thư, hi vọng tiểu thư có thể giúp ta việc, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan đến Hoàng thất, Khải kỳ các người." Xấu hổ chút, Lan Bá Đặc lại khôi phục trở lại, dù sao cũng là người xuất thân từ đại gia tộc, sóng gió nào mà chẳng gặp qua, nên tất nhiên khống chế biểu cảm cực kỳ thành thạo.

      "Ồ! Vậy à? Vậy ta nghe chút." trực tiếp với nàng, chuyện kế tiếp rất có khả năng là chuyện liên quan đến cha La Tư. Tay trái Phỉ Lệ cầm lấy khăn, nhàng lau khóe miệng, để lại dấu vết đáng giá Lan Bá Đặc, tâm cơ.

      khác mấy so với Phú Lực Lai, chẳng qua người Phú Lực Lai có thêm khí chất trí thức mà ôn hòa, mà Lan Bá Đặc lại là hơi thở chiếm đoạt, bọn họ giống nhau đều là những người hay tính toán tỉ mỉ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ràng là tính kế mình, nhưng lại làm mình cảm thấy bất ngờ.

      Chẳng qua Lan Bá Đặc che dấu tâm tư sâu hơn Phú Lực Lai, chuyện này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, khiến luôn luôn đề phòng người khác, che giấu bản thân.

      "Ta hi vọng tiểu thư có thể ngăn cản đế quốc Thú nhân đàm phán hòa bình." Lan Bá Đặc chờ đợi nhìn Phỉ Lệ, tuy rằng bên ngoài luôn đồn đại Đức Cổ Lạp cùng Hoàng thất Khải Kỳ có quan hệ bình thường, chẳng qua cũng có người chứng thực. Lan Bá Đặc biết cầu của mình có chút đột ngột, nhưng trừ bỏ tìm Phỉ Lệ, thể tìm ai được nữa.

      "Ngươi cho rằng ta làm được sao, ta chỉ là tam tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp, chứ phải tam công chú của Hoàng thất Khải Kỳ, mà cho dù ta có là tam công chú, cuộc đàm phán này của đế quốc Thú nhân là quốc , ngươi cho rằng ta có thể can thiệp sao?" Phỉ Lệ cầm ly trà xanh bàn lên, chậm rãi cúi đầu xuống.

      Quả nhiên lần này đế quốc Thú nhân có mưu! Chỉ là lại đánh chủ ý tới đế quốc Khải Kỳ, vậy cũng chỉ có thể coi như các ngươi xúi quẩy rồi, bây giờ Liêu tộc tính toán thu tay lại nữa, chỉ là Tế Tự Hồ Tộc muốn mê hoặc toàn bộ Hoàng thất Khải Kỳ sao? Các ngươi khỏi quá xem chúng ta rồi!

      Phỉ Lệ híp hai mắt lại, biết suy nghĩ cái gì? Nhưng mà khóe miệng cong lên nụ cười lúm đồng tiền tà khí, khiến mọi người nhịn trong phóng bao chịu nổi mà ớn lạnh cái.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ làm được sao? Bởi vì đế quốc Thú nhân phải đơn giản muốn đàm phán hòa bình, bọn họ muốn chính là toàn bộ đế quốc Khải Kỳ, cho dù là như vậy tiểu thư vẫn thờ ơ sao?" Lan Bá Đặc siết chặt hai tay, bả vai mất tự nhiên mà run run, đôi mắt màu xanh biếc giống như sắp có máu tươi tràn ra.

      Ta nhất định cứu các huynh, An Địch Á, thái tử điện hạ. Ta tuyệt đối để bọn họ được như ý nguyện. Chờ chút, ta nhất định nghĩ ra biện pháp, sau lưng Lan Bá Đặc phát ra luồng khí tức quỷ dị, Phỉ Lệ vẫn như trước lẳng lặng nhìn chăm chú, nàng vội. Huống hồ bây giờ là Lan Bá Đặc cầu xin nàng, mà nó tựa hồ có liên quan đến chuyến sứ lần này. Tuy nhiên nàng ngờ người tính toán cẩn thận như Lan Bá Đặc, lại có cảm xúc ngoài ý muốn như thế.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :