1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 269: Tám phương bắt đầu rục rịch.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Chuẩn bị chút, lát nữa cùng Phỉ Lệ ra ngoài." Khi Lạp Mạc Nhĩ hết câu này, bóng dáng liền biến mất, mà Kỳ Dương cũng cam chịu bị tụt lại ở phía sau. Bây giờ hẳn là Phỉ Lệ ra đó rồi, mà bọn họ là hôn phu của Phỉ Lệ nên dĩ nhiên phải bồi ở bên người Phỉ Lệ rồi. Về phần Cửu Ngân bây giờ còn chưa xuất , mặc kệ, cần quản làm cái khỉ gió gì,dù sao cũng thông báo rồi, nếu tới kịp, cũng phải là lỗi của bọn họ!

      Hai bóng dáng trước sau xuất bên cạnh Phỉ Lệ, khiến những người của gia tộc Đức Cổ Lạp nghiến răng nghiến lợi nhìn hai nam nhân biết xấu hổ này. Chẳng qua bọn họ cũng dám động thủ, ngay cả lão tướng quân Mạt Đức cũng phải là đối thủ của hai người kia, mà bọn họ cũng được dặn dò nên trêu chọc hai người kia. Chỉ đành phẫn hận nhìn hai người đó quang minh chánh đại ăn đậu hũ của Phỉ Lệ.

      Phỉ Lệ buồn cười nhìn mấy người được tự nhiên, quên được rất tốt, viện trưởng, mẹ có nhìn thấy ?Con tại rất hạnh phúc. Có nhiều người quan tâm con như vậy, rất tốt! Cho nên con cố gắng để cho mình luôn luôn hạnh phúc.

      Khác với bầu khí hòa thuận vui vẻ của phủ công tước, các Qúy tộc đến từ các nơi trong Đại lục Phi Long liều mạng kết giao cùng với các quý tộc chung chí hướng, bàn về thú vui tiêu khiển, dĩ nhiên cũng thiếu ganh đua so sánh tiền bạc cùng quyền thế. Sau đó từ từ tạo thành vòng luẩn quẩn khác nhau.

      "Đây phải là hoàng tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc sao? nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại người ở đây, lâu gặp!"Y Lạp Hạ Nhỉ mỉm cười tới chào hỏi Đa Mễ Bác Đắc, mà Tử La sau lưng vẫn im lặng lên tiếng theo sau, lúc đến trước mặt Đa Mễ Bác Đắc mới ngẩng đầu lên nhìn Đa Mễ Bác Đắc, hơi gật cái, coi như là chào hỏi.

      "Ồ! ra là Y Lạp Hạ Nhĩ! lâu gặp, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Phỉ Lệ phủ công tước Đức Cổ Lạp, ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ chứ, chỉ là tại sao ngươi cũng xuất ở đây vậy?"Đa Mễ Bác Đắc cảnh giác nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ, gia tộc Đằng Lãng là trong bảy đại gia tộc ở Đại lục Phi Long, mặc dù nếu so sánh bằng với Tam Đại quốc lớn, nhưng bất kỳ trong bảy gia tộc này đều có thế lực phía sau, dù là Tam Đại Đế Quốc cũng dám tùy tiện trêu chọc bọn bọn họ.

      Mà thế hệ này của gia tộc Đằng Lãng lại sinh ra thiên tài như Y Lạp Hạ Nhĩ, còn tuổi nhưng thực lực sâu lường được, hơn nữa bộ dáng của Y Lạp Hạ Nhĩ cũng tồi, chỉ vào điểm này Đa Mễ Bác Đắc hết sức ghen tỵ, Đa Mễ Bác Đắc thân là Hoàng Kim Sư Tử trong thú tộc, diện mạo rất thô kệch, hơn nữa thân thể hung hãn này càng khiến cho người bình thường phải sợ hãi.

      "Hoàng tử Đa Mễ Bác Đắc đến dự sinh nhật của tiểu thư Phỉ Lệ phủ công tước, mục đích của ta tất nhiên cũng giống hoàng tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc rồi." Y Lạp Hạ Nhĩ làm sao có thể hiểu ánh mắt cảnh giác của Đa Mễ Bác Đắc, mặc dù lần này đến Đức Cổ Lạp là ý của trưởng lão trong gia tộc, nhưng cũng thể phủ nhận rằng chính Y Lạp Hạ Nhĩ cũng nghĩ rằng, nếu Đế Á. Hoa Tây Luân được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Đại lục, vậy nữ nhi của bà ta cũng cần phải nữa. Quan trọng nhất là cái tên Phỉ Lệ này có lực hút rất lớn đối với , Phỉ Lệ của Học Viện Ma Pháp Phi Long, nữ tử cường đại và sức quyến rũ đó, khiến nhịn được mà máu sôi trào lên.

      "Hóa ra các ngươi đều đến cả! thể ngờ thế nhưng sang bên đây chào hỏi với chúng ta." Khiết Tây Tạp.Nặc Nhĩ Man bất mãn sau lưng hai người kia, bên cạnh có nam tử nho nhã trung thực theo, mặt là nụ cười nhàn nhạt, nếu như phải sâu trong đáy mắt thỉnh thoảng thoáng qua vài tia sáng kinh người, đúng là khiến người ta cho rằng tên nhà quê trung thực.

      Nhưng mà những người ở đây đều cho rằng như thế, phải biết Phú Lực Lai. Mai Căn này rất nổi danh ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, chỉ có thực lực cao cường, mà mưu trí càng phải , hơn nữa là người rất cẩn thận. Vả lại còn lấy được ủng hộ của gia tộc Đức Cổ Lạp, Phú Lực Lai ra có thể coi là nửa nhân viên bên ngoài của gia tộc Đức Cổ Lạp, Dong Binh Đoàn trong cuộc so tài ở Thất Lạc Lâm của Phỉ Lệ cũng là do tay phụ trách, người ta gọi là quân sư tiếu diện.

      "Phú Lực Lai, ngờ ngươi cũng tới?" Y Lạp Hạ Nhĩ chấn kinh nhìn Phú Lực Lai, ra lúc ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, Y Lạp Hạ Nhĩ thử chiêu dụ Phú Lực Lai, nhưng lại bị Phú Lực Lai cự tuyệt, nghĩ tới lâu về sau nhận được tin tức Phú Lực Lai là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, vì thế chỉ lần tìm Phú Lực Lai gây phiền phức, nhưng người cuối cùng người thất bại vẫn luôn là , cho nên đối với Phú Lực Lai vẫn rất đề phòng, bởi vì cảm giác Phú Lực Lai rất nguy hiểm. Cho nên theo bản năng mà phòng bị.

      "Ha ha! Hôm nay là sinh nhật của Phỉ Lệ, ta tất nhiên cũng tới tham dự chút, hình như gần năm chưa gặp Phỉ Lệ rồi." Phú Lực Lai để ý tới bộ dạng cảnh giác của Y Lạp Hạ Nhĩ, ngược lại hết sức hoài niệm .

      mặt nhàn nhạt vẻ sầu tư khiến Khiết Tây Tạp vốn hưng phấn bừng bừng, khi thấy buồn rầu nhạn nhạt mặt Phú Lực Lai, vẻ mặt liền thay đổi ít, nhưng rất nhanh bị nàng che giấu, ngược lại nắm chặt lấy cánh tay có vẻ hờ hững của Phú Lực Lai.

      "Ồ! Vậy à? Ngươi cũng muốn đính hôn với Phỉ Lệ sao?Gia tộc Đức Cổ Lạp tựa hồ rất coi trọng ngươi phải?" Y Lạp Hạ Nhĩ châm chọc nhìn Phú Lực Lai, ràng bằng tuổi với mình, nhưng bộ dạng lúc nào cũng phong kinh vân đạm, khiến người ta biết được nghĩ cái gì? Hơn nữa ngay từ đầu Phỉ Lệ đối xử với khác với bọn họ, tin tưởng tất cả mọi người nơi này đều nhìn ra được.

      "Ta cũng tò mò vấn đề này đấy?" Tử La vẫn luôn luôn trầm mặc nhịn được mà lên tiếng, từ sau khi Phỉ Lệ từ chối trung thành của nàng, nàng vẫn theo bên cạnh Y Lạp Hạ Nhĩ. Sau đó dần dần bị nam tử này hấp dẫn,là người của tộc Lâm Phong, Tử La chỉ cần khi động lòng, như vậy nàng vĩnh viễn thể toàn tâm toàn ý theo bên cạnh chủ nhân, mang tới cũng chỉ có diệt vong của tộc Lâm Phong, nhưng nàng lại cách nào tự kềm chế được tình cảm của mình, nàng còn thấy tương lai nữa.

      "Ta vĩnh viễn chỉ có thể là thanh kiếm trong tay nàng, hơn nữa ta cũng có tư cách đối nghịch cùng người kia. Đừng là ta, cho dù ở Đại lục Phi Long cũng có kẻ nào có tư cách giành Phỉ Lệ cùng người kia." Phú Lực Lai vẫn mỉm cười nho nhã như cũ, nhưng nụ cười mất mác mang theo đau thương của , khiến những người khác tự chủ được mà bắt đầu đơn.

      Phú Lực Lai siết chặt tay, Phỉ Lệ để ý là tài năng của , có lẽ chỉ có người kia mới có tư cách khiến Phỉ Lệ dừng lại, cho nên vĩnh viễn chỉ có thể là thanh kiếm trong tay nàng, thanh kiếm vì nàng chém đứt mọi chông gai. Khiết Tây Tạp nhìn Phú Lực Lai khổ sở, im lặng lên tiếng dùng bàn tay bé mở bàn tay của Phú Lực Lai ra rồi nắm chặt, cố ý đan chéo vào chỗ.

      "Có ý gì?" Mặc dù Phú Lực Lai ràng thể chê vào đâu được, nhưng ở đây làm gì có ai là kẻ ngốc, tự nhiên có thể hiểu được ý tứ trong câu của Phú Lực Lai, nhất thời đều khiếp sợ nhìn Phú Lực Lai, hi vọng có thể giải thích chút, nhưng nhìn Phú Lực Lai lại lạnh nhạt, đứng ở bên có ý lên tiếng.

      mặt chữ! Phỉ Lệ thể nào thuộc về các ngươi?" Thanh non nớt khinh thường vang lên ở phía sau mọi người, đáng chết, kể từ khi hai người kia xuất ở phủ công tước Đức Cổ Lạp, được ôm Phỉ Lệ nữa, mặc dù trước kia lúc bọn họ có ở đây, cũng được ôm nàng, nhưng dù gì cũng là người của Đức Cổ Lạp, chỉ là từ khi hai người kia đến,Phỉ Lệ liền bị bọn họ chiếm đoạt, ngay cả Phỉ Khắc Tư ca ca và Bảo Địch ca ca cũng có cách nào giành được.

      Bất kệ là ám sát, hay là hạ thuốc độc, cũng có bất kỳ tác dụng gì, điều này khiến cho mọi người của gia tộc Đức Cổ Lạp đau đầu dứt. Bởi vì chuyện này đều là tiến hành bí mật, cho nên Phỉ Lệ chẳng hề hay biết điều gì, mà Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại cao hứng trêu cợt mấy tiểu tử của gia tộc Đức Cổ Lạp là rắm thúi, phải biết lấy thân phận Thần của bọn họ, trò trẻ con như thế làm sao có thể làm gì được bọn họ cơ chứ. Cho nên mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt phát điên của bọn họ, cảm thấy rất thú vị.

      "Đan Ni, lâu gặp!" Phú Lực Lai ôn hòa chào hỏi với Đan Ni, vẻ mặt kinh ngạc chỉ lóe lên cái rồi biến mất, bởi vì Phú Lực Lai vẫn là lần đầu tiên thấy Đan Ni có biểu tình mất mác như thế, người khác có thể thực lực của Đan Ni, nhưng Phú Lực Lai khác, đoạn thời gian trước lúc huấn luyện ở gia tộc Đức Cổ lạp, bị Đan Ni chỉnh ít lần.

      "Phú Lực Lai lâu gặp,ngươi tốt nhất nên tham dự hôn ước của Phỉ Lệ, nếu đến lúc đó dù là Đức Cổ Lạp cũng bảo vệ nổi ngươi." Đan Ni tới bên cạnh Phú Lực Lai giọng , muốn Phú Lực Lai bị hai người kia diệt trừ, dù sao Phú Lực Lai bất kể là mưu trí hay là thiên phú cũng tệ, nếu bị giết chết, đáng tiếc.

      Mặc dù bình thường hai người kia, người ưu nhã cao quý, người lạnh nhạt xa cách, nhưng chỉ cần đụng phải chuyện của Phỉ Lệ liền trở nên điên cuồng, điểm này Mạt Đức gia gia tự mình kiểm nghiệm.

      "Vâng! Ta hiểu." Khi Phú Lực Lai nghe xong lời của Đan Ni, liền kinh ngạc lúc, sau đó mới trả lời. Có phải mới vừa rồi Đan Ni Đức Cổ Lạp thể bảo vệ được chứ phải là “ bảo vệ được mình? Chẳng lẽ thế lực phía sau của người kia đến ngay cả Cổ Đức Lạp cũng thể kiêng kỵ, hơn nữa trong lời của Đan Ni mơ hồ tiết lộ ra người bên cạnh Phỉ Lệ phải chỉ có , mặc dù biết tại sao lại có suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhịn được bắt đầu nghĩ sâu xa. Đan Ni chưa bảo giờ mấy lời dư thừa với , vậy xem ra là rồi.

      "Hiểu tốt, nếu đến ngay cả chết thế nào cũng biết." Đan Ni khinh thường liếc đám người Y Lạp Hạ Nhĩ cùng Đa Mễ Bác Đắc, thể phủ nhận những người này là ưu tú nhất ở Đại lục Phi Long, nhưng nếu so sánh với hai người kia, vẫn chưa đủ để liếc mắt nhìn. Thực lực của Y Lạp Hạ Nhĩ quả cường hãn, nhưng vẫn chưa đến mức dám xuống tay, nhưng nếu với hai người kia ngay cả cơ hội xuất thủ cũng có, chỉ cần bị bọn họ nhìn, cũng cảm thấy sợ hãi.

      Những người khác bên cạnh khi nghe Đan Ni mấy lời này, vẻ mặt nhịn được mà run rẩy, hiển nhiên là ngờ được Đan Ni nể mặt mà móc bọn họ, phải biết ở đây ít người là thiên chi kiêu tử, kiêu ngạo như thế làm sao có thể tiếp nhận được.

      (Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời.)

      lúc Y Lạp Hạ Nhĩ định phản bác, Tử La ở sau lưng nhàng kéo lại, ý bảo nên hành động khinh suất, trong mắt Tử La toát lên thận trọng hiếm thấy, nàng thấy tương lai, nhưng nàng vẫn có thể hiểu ý trong lời của Đan Ni, phải là uy hiếp, chỉ là trần thuật, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 270: Mưa gió sắp đến.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "A! nghĩ tới các ngươi đều đến hết? là vui." Giọng đáng đánh đòn của Đức Cố Trại vang lên bên tai mấy người ở đây, mấy chốc xuất ở trước mắt mọi người. Vẫn ngang ngược càn rỡ như trước kia, chung quanh có rất nhiều thị vệ theo, giống như khổng tước mở màn cố khoe ra vẻ đẹp của mình, lại hề biết rằng mọi người đều có cảm giác muốn nôn mửa.

      "Ồ! Đây phải là Ngũ hoàng tử điện hạ của đế quốc Phong Hành ư? Sao cũng tới thành Ai Nhĩ rồi, ngưỡng mộ lâu! Mà hình như trước đây lâu nghe Đại Đế Phong Hành sắc phong Bát hoàng tử Mai Áo làm thái tử, là đáng mừng!" Phú Lực Lai ưu nhã tới trước mặt của Đức Cố Trại, ôn hòa lời chảo hỏi, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là phải xem ánh mắt có ý tốt của , ai chẳng biết ở đế quốc Phong Hành người có thế lực nhất chính là Tam hoàng tử Đức Cố Trại, cùng Bát hoàng tử Mai Áo, nhưng ít ngày trước biết xảy ra chuyện gì, Đại Đế Phong Hành đột nhiên sắc phong Bát hoàng tử Mai Áo làm thái tử, hơn nữa cũng trao tất cả quyền lực cho , khiến cả Đại lục Phi Long đều sôi trào.

      " ra là Phú Lực Lai! Ta truyền đạt ý tốt của ngươi cho Bát hoàng đệ." Đức Cố Trại nghiến răng nghiến lợi nhìn Phú Lực Lai, thể động vào Phú Lực Lai, cũng dám động vào, nhưng cũng đại biểu cho việc có thể chịu sỉ nhục của người khác, nếu phải Mai Áo thức tỉnh được huyết mạch Cự Mông, ” làm sao có thể được trưởng lão trong gia tộc vô vùng tín nhiệm được cơ chứ, nhưng mà cũng chẳng quan trọng, bởi vì đánh thức huyết mạch Cự Mông còn sớm hơn Mai Áo, vì kế hoạch sau này, phải núp, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi. Chờ đến khi Mai Áo lấy được tất cả, lúc đó cũng chính là lúc ra tay. Hình như Ái Lệ Thi xảy ra chuyện, nhưng mà chỉ cần Hoắc Đức Hoa còn ở trong tay , Ái Lệ Thi thể chịu chi phối của .

      Minh giới bên kia tựa hồ cũng gặp phải trở ngại, Y Bỉ là quá vô dụng, cả ngày chỉ nghĩ tới nữ nhân, đến bây giờ vẫn chưa nắm được tất cả thế lực của Minh giới, xem ra cần phải động thủ mới được!

      Đức Cố Trại hơi híp mắt nhìn Phú Lực Lai, im lặng lên tiếng. Những người xung quanh cũng im lặng nhìn hai người đối địch,. Đan Ni trực tiếp tới giữa hai người bọn họ, lôi Phú Lực Lai , hoàn toàn để Đức Cố Trại vào trong mắt, gia tộc Đức Cổ Lạp chưa bao giờ sợ hãi bất cứ kẻ nào, Đan Ni mỉa mai nhìn Đức Cố Trại cái, ra ngay trước mặt mọi người ở đây, để lại Đức Cố Trại với sắc mặt xanh mét.

      "Ngươi làm như vậy có việc gì chứ?" Phú Lực Lai buồn cười nhìn tính cách trẻ con hiếm thấy của Đan Ni, biết Đan Ni làm vậy là vì muốn bảo vệ , nhưng vẫn nhịn được lo lắng, mặc dù bây giờ Đức Cố Trại phải thái tử đế quốc Phong Hành, nhưng thế lực của hề yếu hơn so với Mai Áo, hơn nữa Đức Cố Trại có thực lực thần bí, khiến Phú Lực Lai thể để tâm hơn.

      "Phú Lực Lai ngươi phải nhớ gia tộc Đức Cổ Lạp cho tới bây giờ cũng sợ hãi bất luận kẻ nào khiêu khích, ngươi đừng quên Phỉ Lệ từng giết Bát công chúa Cách Lôi Tư của đế quốc Phong Hành, Đức Cổ Lạp rồi cũng có mâu thuẫn thể giải quyết được với đế quốc Phong Hành, cho nên ngươi cần sợ hãi cái gì cả!" Đan Ni nhìn thẳng Phú Lực Lai, ngửi thấy người của Đức Cố Trại có hơi thở xấu xa, mặc dù biết là cái gì? Nhưng đó là cảm giác xấu, tốt nhất vẫn nên cách xa, cho nên chút nghĩ ngợi liền lôi Phú Lực Lai .

      "Cám ơn! Ta hiểu." Phú Lực Lai khẽ nhếch khóe miệng cái, nhìn người bạn tốt còn hơn so với mình, Đức Cổ Lạp tựa hồ cũng khó tiếp xúc như người ta vẫn đồn đại. Phỉ Bỉ cùng Lạc Khắc từ đầu đến cuối hề mở miệng câu nào, chỉ yên lặng sau lưng Phú Lực Lai, bởi vì bọn họ cũng được gia tộc Đức Cổ Lạp che chở, chỉ là với điều kiện, đó chính là bọn họ phải theo bảo vệ Phú Lực Lai.

      Khiết Tây Tạp trầm mặc theo sau bọn họ, mái tóc màu đỏ chói mắt theo gió bồng bềnh bay múa với độ cong mê người, nàng thích Phú Lực Lai, nhưng nàng cũng biết thiếu niên nhìn như bình thản này lại thích người khác, chỉ là nàng cũng muốn từ bỏ, phải biết ưu điểm lớn nhất của gia tộc Nặc Nhĩ Man chính là nếu coi trọng thứ gì tuyệt đối từ bỏ, cho nên Khiết Tây Tạp tin chắc ngày nào đó Phú Lực Lai quay lại nhìn mình,vì thế nàng mực yên lặng yên theo sát , nhìn .

      Lúc mọi người đắm chìm trong những suy nghĩ khác nhau của mình, cửa bên trong Đức Cổ Lạp lặng yên tiếng động đột nhiên mở ra, trong nháy mắt đó tất cả mọi người lẳng lặng nhìn chăm chú nhân vật chính sắp bước ra từ phía cánh cửa kia, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp của mình, sợ kinh động tới người sắp xuất .

      Gương mặt trắng nõn, làn da như mỡ đông, mắt hạnh to mà xinh đẹp linh động như nước, cái mũi xinh đẹp, đôi môi xinh xắn đỏ thắm, y phục màu tím, váy dài hoàn mỹ bao quanh thân thể non nớt của thiếu nữ, xen lẫn kiều mỵ của nữ nhân chính là vẻ non nớt của nữ hài tử, khiến mọi người tự chủ được bắt đầu trầm luân, tóc tím có gió mà bay mềm mại xõa tung khắp bốn phía, khiến người ta có cảm giác hơi thở mềm yếu, mắt tím như diệu thạch lóe ra tia sáng mê người, ngừng dẫn dụ con mắt của mọi người. Mặc dù Phỉ Lệ chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng mọi người vẫn cảm thấy thể nào hô hấp được, giống như chỉ cần khé cử động, hình ảnh xinh đẹp trước mắt này biến mất trong nháy mắt.

      Phỉ Lệ khe khẽ cử động hàng lông mi thon dài, gợn lên tia sóng mê người, bây giờ trong mắt Phỉ Lệ chỉ có Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, tuy là nàng luôn cho rằng Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương hết sức ưu tú, nhưng hôm nay Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương như vậy khiến nàng lạc mất mất trái tim rồi.

      Y phục hoàn toàn khác với mọi người, Lạp Mạc Nhĩ mặc áo choàng màu vàng sáng chói, phía thêu hoa văn hình con rồng. Nhưng hoa văn thêu người lại có chỗ bất đồng với người khác. Nó là thủ pháp thêu đặc biệt của Thần giới, thủ pháp thêu Kim Long có linh khí giống như làm nổi bật màu sắc bay nhảy của nó, ai có thể sáng bằng. Khí chất kiệt ngạo bất tuần, lãnh khốc giống người thường, chỉ là trong phạm vi chung quanh của Phỉ Lệ, liền tản mát ra khí phách chỉ thuộc về vương giả. Là khí chất lạnh lùng mà người bình thường thể có được, bộ dạng tuấn mỹ thể bắt bẻ cùng bờ môi khêu gợi, đôi mắt màu vàng kim chói mắt liên tục tản ra hơi thở mê người. . . . . . Khác với gương mặt thiên về tinh xảo của Kỳ Dương, so với Kỳ Dương cùng Cửu Ngân quá mức tuấn mỹ, Lạp Mạc Nhĩ chính là tuấn mỹ lạnh lùng. Cả người tản ra hơi thở lãnh khốc và nho nhã, mặc dù mặt nở nụ cười

      Má lúm đồng tiền ôn hòa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thể nào tiếp cận.

      Khác với Lạp Mạc Nhĩ là Kỳ Dương vẫn y phục trắng như cũ, chỉ là bốn phía vạt áo cũng thêu hoa văn hình con rồng, chẳng qua cũng chỉ là tượng trưng cho Cốt Long Tử Vong, hơi thở ưu nhã, kiêu ngạo nhìn bốn phương, khiến gương mặt vốn tuấn mỹ của Kỳ Dương càng thêm chói mắt, hơi thở lãnh đạm dứt khoát nhìn thoáng qua mọi người, trừ lúc thoáng qua Phỉ Lệ, toát ra thâm tình ôn hòa. Nếu như Lạp Mạc Nhĩ phát ra hơi thở lãnh khốc và nho nhã Kỳ Dương chính là lạnh thấu xương mà cao ngạo, đều thần thánh giống nhau mà thể xâm phạm.

      Tất cả mọi người đều bị ba người trước mắt làm chấn động, giống như cả thế giới này chỉ có bọn họ tồn tại, Phú Lực Lai ôm chặt lồng ngực, ba người kia ràng đứng ở đó, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thể nào với tới, ai cũng thể nào đến gần, ở đây xảy ra chuyện gì? Phú Lực Lai đảo mắt nhìn mọi người cái, ra phải chỉ có mình có cảm giác đó, cách nào nhúng tay vào thế giới của ba người kia.

      “Ngươi bây giờ hiểu ý của ta rồi chứ!” Đan Ni lãnh khốc bên tai Phú Lực Lai, họ căn bản có cách nào đặt chân vào thế giới của ba người kia, mặc dù như vậy quả vô lực, nhưng đó chính là , là thể phản bác.

      “Ta làm tốt bổn phần của mình, làm thanh kiếm lợi hại trong tay nàng.” Phú Lực Lai cắn mạnh môi dưới cái, nhờ vào đó để bình ổn lại nội tâm, cũng giãy giụa. Khiết Tây Tạp trầm mặc bắt lấy cánh tay trái của Phú Lực Lai, đứng lẳng lặng ở phía sau . Sau đó bình tĩnh nhìn Phỉ Lệ, mặc kệ mình cố gắng cỡ nào cũng vân thể đuổi kịp , người kia cũng chỉ có PHỉ Lệ, cách nào ghen tỵ, cách nào căm hận, vậy cũng chỉ có từ bỏ.

      “Ngươi hiểu là tốt rồi.” Đan Ni nữa, bởi vì biết Phú Lực Lai biết nên làm thế nào, hai ngươi kia dù là Tộc trưởng cũng phải kiệng kỵ, mặc dù vẫn biết thân phận của họ, nhưng chỉ cần nhìn hoa văn thêu y phục cũng đủ để đoán được chút.

      y phục của gia tộc Đức Cổ Lạp thêu hoa văn của Liêu tộc mà bọn họ tín ngưỡng, nhưng chỉ có giới hạn ở ngực áo, vì nó đại biểu cho tín ngưỡng, nhưng hoa văn của hai người kia là thêu vạt áo, Lạp Mạc Nhĩ chính là Hoàng Kim Thánh Long của Long tộc trong hoàng tộc, mà Kỳ Dương cũng giống như thế, là Cốt Long trong hoàng gia thể xâm phạm, điều này chứng tỏ điều gì, cần cũng biết phải sao? KHó trách ngay cả Tộc trưởng cũng dám tùy ý đối xử với bọn họ, bởi vì thân phận của hai người kia vô vùng có khả năng chính là người thể trêu chọc trong tam giới kia, tò mò rốt cuộc tại sao Phỉ Lệ lại biết bọn họ.

      Lạp Mạc Nhĩ còn dễ , dù sao lúc trước bọn họ cũng từng gặp qua Lạp Mạc Nhĩ, mặc dù chưa thực tiếp xúc, nhưng cũng từng thấy, chỉ là vị Kỳ Dương kia chưa từng gặp bao giờ, có phải là Phỉ Lệ mới quen hay ? Nhưng mặc kệ là cái gì, cũng thể nhúng tay vào những chuyện này, Đan Ni gắp lên miếng thức ăn bỏ vào miệng, tại ăn vẫn là quan trọng nhất, mặc dù bộ dạng tức giận của Phỉ Khắc Tư ca ca cùng Bảo Địch ca ca quả rất đẹp mắt, nhưng nếu kìm hãm lại, người cuối cùng thua thiệt chỉ có thể là mình.

      Những người khác cũng dám tin nhìn ba người trước mắt, Y Lạp Hạ Nhĩ nắm chặt cánh tay nhắn của Tử La, hai mắt hung ác nhìn hai nam nhân bên cạnh Phỉ Lệ, xác nhận hôn ước của Phỉ Lệ rồi ư? thể tha thứ! Hai mắt Tử La như tro tàn nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ, nàng có lẽ thể nào thoát khỏi, phải sao?

      CŨng tức giận giống như Y Lạp Hạ Nhĩ là Đa Mễ Bác Đắc, về phần Đức Cố Trại vẫn bình tĩnh như cũ, ai thấy vẻ mặt của hăn, đáy mắt thỉnh thoảng thoáng lên ánh sao kinh người, nhưng có ai phát ra, biết vẫn phải đối thủ của hai người kia, cho nên chỉ có thể bình tĩnh, huống chi còn có Mai Áo, phải sao? biết Mai Áo tuyệt đối thể nào buông tha Phỉ Lệ, chín năm trước cũng biết điều đó rồi, cho nên chỉ cần chờ đợi là được.

      Sóng lớn mãnh liệt ngừng quét qua yến hội nhìn có vẻ như êm ả này, ngồi ở phía là Mạt Đức cùng đám người La Bá Đăch bình tĩnh nhìn mọi người chung quanh, phong ba càng ngày càng ràng, nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận cùng ánh mắt dục vọng của đám người kia, bọn họ biết rất nhanh bộc phát! Ai là con mồi và ai là người săn, rất nhanh được sáng tỏ.

      Last edited by a moderator: 6/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 271: Kỳ Dương nổi giận.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Hai vị này chính là hôn phu của Phỉ Lệ sao? biết Tướng quân La Tư có nguyện ý giúp ta giải thích nghi hoặc hay ? Ta Mai Áo. Bác Lãng lấy thân phận thái tử điện hả của đế quốc Phong Hành thỉnh cầu Tướng quân La Tư cho ta được trở thành hôn phu của tiểu thư Phỉ Lệ." Thân hình cao lớn của Mai Áo chậm rãi tới trước mắt mọi người, kiêu căng nhìn La Tư ngồi phía , hai mắt phẫn hận nhìn Phỉ Lệ bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, thế nào cũng nghĩ tới hai người gặp ở Yên Vũ lâu lại chính là hôn phu của Phỉ Lệ.

      Đại lục Phi Long quy định hôn phu thể vượt qua ba người, vậy nên hôn phu cũng phải chỉ có thể là đối tượng duy nhất, nhưng hôn phu lại có thể hưởng thụ được rất nhiều quyền lợi, giống như có thể cần đính hôn mà trực tiếp kết phu thê, đây chính là lý do vì sao Đế Á liên tục với Phỉ Lệ nếu như là Cát Nhĩ cùng Tây Mông, mặc kệ trượng phu sau này của Phỉ Lệ là ai trong hai người đó, bọn họ cũng nhúng tay vào, nhưng nếu là những người khác thể nào bảo đảm được.

      "A! ra là thái tử điện hạ của đế quốc Phong Hành! là thất lễ, hai người bọn họ chính là hôn phu của Phỉ Lệ, hơn nữa có chuyện ta tuyên bố ở chỗ này, hi vọng mọi người nghe , đó chính là bảo bối Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta có hôn phu rồi, cho nên bữa tiệc hôm nay chỉ là tiệc sinh nhật, xin mọi người cứ tùy ý!" La Tư mỉm cười hướng về phía mọi người , sau đó hài lòng nhìn mấy người phía dưới thay đổi sắc mặt, hừ! Mai Áo cho rằng đế quốc Phong Hành mạnh nhất trong Tam Đại Đế Quốc sao? Lại dám công khai uy hiếp , còn non lắm.

      "Tướng quân La Tư có ý gì?" Sắc mặt Mai Áo trở nên hết sức khó coi, La Tư ràng là nể mặt của , ràng bên người Phỉ Lệ chỉ có hai hôn phu phải sao? Lấy ở đâu ra ra ba vị hôn phu, hơn nữa cho rằng hai người kia là đối thủ của , chưa từng nghe tới tên bọn họ ở Đại lục Phi Long, vậy bọn họ chẳng phải là con cháu thế gia quý tộc gì, cho nên bọn họ lấy tư cách gì mà tranh giành với , chém giết huyết tinh trong nháy mắt tràn đầy lồng ngực Mai Áo, cỗ hơi thở giết chóc theo đó lan ra bên ngoài.

      Đức Cố Trại khinh bỉ nhìn Mai Áo, đồ ngu có đầu óc, lại dám uy hiếp gia tộc Đức Cổ Lạp, người nào biết trong bảy đại gia tộc gia tộc Đức Cổ Lạp là cổ xưa nhất, mặc dù gia tộc Khải Kỳ là hoàng tộc của đế quốc Khài Kỳ, nhưng quan hệ của hai gia tộc này vẫn luôn là chủ đề khiến người ta phải suy nghĩ, quả nhiên là người có đầu óc, hiểu vì sao trưởng lão của gia tộc lại lập làm thái tử, là làm mất mặt của gia tộc Bác Lãng.

      "Ý tứ chính là chọn xong hôn phu của ái nữ Phỉ Lệ rồi, hôm nay chỉ đơn thuần là bữa tiệc. Ta biết hóa ra là thái tử điện hạ đế quốc Phong Hành lại bị lãng tai đấy."

      La Tư mỉa mai nhìn Mai Áo, uổng phí khuôn mặt này, lại là kẻ vô tích , đế quốc Phong Hành còn ai nữa à? Nếu sao có thể để người của gia tộc Ni Cổ Lạp tư lẻn vào đế quốc Khải Kỳ, phải là cho rằng bọn phát ra đấy chứ?

      Lại dám vọng tưởng nắm giữ toàn bộ binh lực của thành Ai Nhĩ, từ bộ dạng phách lối này của Mai Áo khó để nhìn ra, Cát Nhĩ làm rất tốt, bọn họ có lẽ đợi được muốn diệt trừ gia tộc Đức Cổ Lạp rồi! La Tư yên lặng cảm nhận mấy cường giả Thần cấp nấp chung quanh, biết tự lượng sức mình, chỉ với cường giả cấp bậc này mà vọng tưởng diệt trừ cả gia tộc Đức Cổ Lạp là ngu ngốc. Chẳng lẽ bọn họ nhìn ra dù là Phỉ Lệ cũng vượt qua Thần cấp rồi sao?

      Mai Áo giận kìm được nhìn La Tư, chưa từng có kẻ nào dám dùng ánh mắt châm chọc nhìn như thế, đến ngay cả Cát Nhĩ ngồi ở bên cũng với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn , ghen tị với Cát Nhĩ, bởi vì Cát Nhĩ cần làm bất cứ cái gì, cũng có được đế quốc Khải Kỳ, còn phải trải qua vô số gian khổ mới lấy được thân phận thái tử này. bất mãn tại sao Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cái gì cũng làm lại có thể ở bên cạnh Phỉ Lệ bên người, hưởng thụ ôn nhu của Phỉ Lệ, mà chẳng hề chiếm được bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần qua vài ngày nữa, lấy được tất cả, bất kể là ngôi vị hoàng đế, hay là Phỉ Lệ cũng chỉ là của mình .

      "Tướng quân La Tư cứ hay giỡn, nếu ta nhìn lầm, bên cạnh Phỉ Lệ cũng chỉ có hai hôn phu phải sao? Hơn nữa chúng ta lại biết hai vị này, biết Tướng quân La Tư có đồng ý giới thiệu cho chúng ta chút được ?" Mai Áo ác độc nhìn Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, cuồng vọng phát ra sát khí kinh người, mấy người chung quanh kinh hãi lui về phía sau mấy bước, ngay cả đám người Y Lạp Hạ Nhĩ cũng phòng bị nhìn Mai Áo, thực lực của Mai Áo hiển nhiên vượt ra xa dự liệu của bọn họ, ngay cả Đức Cố Trại khinh thường cũng tò mò nhìn Mai Áo, xem ra Mai Áo yếu kém như tưởng tượng!

      "Ngươi còn chưa xứng biết thân phận của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm hôn phu của Phỉ Lệ?" Lạp Mạc Nhĩ khinh bỉ nhìn Mai Áo, giống như nhìn phải thứ gì đó rất giơ bẩn, cực kỳ khinh thường. Ngay cả nhìn lâu cái cũng ngại phiền toái. Còn Kỳ Dương càng phách lối hơn, từ đầu đến cuối chẳng thèm để ý tới Mai Áo làm loạn, nhưng Mộc Luân và Tước Nhiên đều tiến lên bước, chắn Phỉ Lệ ở phía sau.

      "Ta là thái tử điện hạ của đế quốc Phong Hành, các ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà đòi làm hôn phu của Phỉ Lệ?" Mai Áo phách lối rống to, những người chung quanh dám tin nhìn Mai Áo, hiển nhiên là nghĩ tới Mai Áo lại có đầu óc như thế, dù là kẻ ngốc cũng có thể thấy được Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương phải người bình thường! lại dám lớn tiếng phát ngôn bừa bãi, quả nhiên là kẻ ngu mà!

      "Ồ! Vậy à? Thái tử điện hạ của đế quốc Phong Hành sao? Ta rất sợ à nha, Phú Lực Lai ngươi chút thân phận của ta ." Lạp Mạc Nhĩ cười như cười nhìn Mai Áo, quay đầu lướt thoáng qua những người khác cái, cuối cùng dừng lại ở người của Phú Lực Lai, ấn tượng của Lạp Mạc Nhĩ đối với Phú Lực Lai cũng tệ lắm, cho nên đương nhiên gật đầu thân thiện với Phú Lực Lai cái. Sau đó hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc của những người khác, vẫn luôn xuất với khuôn mặt này, cho nên mọi người ở Học Viện Ma Pháp Phi Long nhận ra cũng chẳng phải là chuyện gì khó. Hơn nữa cũng muốn che giấu gì cả.

      "Vâng, viện trưởng. Điện hạ Mai Áo, để tại hạ giới thiệu chút với ngài, người đứng trước mắt ngài chính là viện trưởng Lạp Mạc Nhĩ của Học Viện Ma Pháp Phi Long, cũng là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Cổ Đức Lạp." Phú Lực Lai ưu nhã tới trước mặt Mai Áo rồi , biết Lạp Mạc Nhĩ cảm nhận được thân phận của hai người này đơn giản, bởi vì chỉ với thân thân của hai người này còn chưa đủ để khiến Lạp Mạc Nhĩ chú ý, dù sao hết sức hiểu cường hãn của gia tộc Đức Cổ Lạp, thân phận hai người này còn chưa đủ.

      "Cái gì?" Kinh hoàng trong mắt Mai Áo chợt lóe rồi biến mất, nếu là như thế, e là phiền toái lớn rồi, Học Viện Ma Pháp Phi Long là Học viện đứng đầu của Đại lục Phi Long, mà mặc dù gia tộc Đức Cổ Lạp phải là trong bảy đại gia tộc, nhưng gia tộc Đức Cổ Lạp cực kỳ thần bí, cho đến nay cũng thể nào điều tra được rốt cuộc gia tộc Đức Cổ Lạp có bao nhiêu thành viên. Duy nhất chỉ biết đó chính là gia tộc Đức Cổ Lạp cực kỳ cường hãn, thế lực rất khổng lồ.

      Lúc Đức Cố Trại nghe thấy, hai mắt nhanh chóng thoáng qua tia địch ý, hừ! Thân phận của Lạp Mạc Nhĩ chắc chắn chỉ có thế này, người mà ngay cả đại nhân Vân Ảnh cũng phải cố kỵ, làm sao chỉ có chút bản lãnh này? Ngay cả Yên Vũ lâu cũng thể tra được thân phận của , duy nhất chỉ biết rằng Giác Đấu Trường ở Hỗn Loạn Chi Thành tuyệt đối thoát được quan hệ với , ngay cả thành đô bán đấu giá dưới lòng đất trải rộng khắp Đại lục cũng có quan hệ với . nam nhân như thế làm sao có thể có thân phận đơn giản được chứ, về phần thân phận của nam tử đứng ở bên cạnh lại càng thêm bí , tất cả đều là con số , giống như là từ trời rơi xuống, Đức Cố Trại nắm hai tay của mình chặt, được, nên quá hưng phấn. Thời gian còn chưa tới, cho nên phải nhẫn nại. Đức Cố Trại cụp mắt xuống, thị vệ sau lưng nhanh chóng chắn ở sau lưng, mà đám người chung quanh đều nhìn mấy người khác, cho nên ai cũng chú ý tới Đức Cố Trại khác thường.

      " biết bây giờ điện hại Mai Áo cho rằng thân phận của ta đủ chưa? Nếu vẫn chưa đủ, ta ngại cho ngươi biết thân phận khác của ta đâu! Dù sao đúng là có nhiều người biết t thân phận chân chính của ta." Sau khi xong, Lạp Mạc Nhĩ vẫn quên nhàng vuốt ve tóc của mình chút, bộ dáng cực kỳ tự luyến, khiến Phỉ Lệ cùng Kỳ Dương nhịn được mà lạnh run cái, Lạp Mạc Nhĩ như vậy đúng là khiến người ta chịu nổi mà! là rất cường hãn.

      "Ngươi có ý gì?" Mai Áo cảnh giác nhìn Lạp Mạc Nhĩ, biết tại sao, Mai Áo đột nhiên phát ra nam tử nhìn như vô hại này lại tản ra cỗ sát khí cường đại, tựa hồ trừ ra, những người khác đều phát thấy. Chuyện gì xảy ra?

      "Có ý gì cũng liên quan đến ngươi! nên tùy tiện đánh chủ ý lên Phỉ Lệ, nếu hậu quả ngươi thể gánh vác được đâu!" Bóng dáng Kỳ Dương đột nhiên xuất sau lưng Mai Áo, cái tay bóp chặt cổ , mắt bạc trong trẻo phóng ra sát khí kinh người.

      Tất cả động tác chỉ xảy ra trong giây, chờ lúc mọi người phản ứng Kỳ Dương trở lại bên cạnh Phỉ Lệ, nhàng kéo bàn tay của Phỉ Lệ tới bên người La Tư.

      Nhưng sát khí trong nháy mắt đó khiến mọi người đều kinh sợ, toàn bộ đều cứng ngắc cả người, giống như gặp quỷ nhìn bóng lưng của Kỳ Dương, mồ hôi thấm ướt ra sau lưng, dám tin nhìn lãnh khốc nam tử kia, sát khí cường đại vừa rồi là do phóng ra ư? Gương mặt của mọi người đều tái nhợt còn chút máu, trừ Phỉ Lệ cùng mấy người của gia tộc Đức Cổ Lạp, tất cả đều thấp thỏm lo âu nhìn Kỳ Dương cười hết sức ưu nhã.

      "Huynh dọa bọn họ?" Phỉ Lệ tức giận liếc Kỳ Dương cái, hơi thở Chủ Thần dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng phải là hơi thở mà những người chung quanh có thể chịu nổi. Mặc dù Phỉ Lệ như vậy, nhưng cũng chẳng có ý định ngăn cản, uy hiếp có lúc vẫn rất cần thiết phải sao? Nàng rất ghét Mai Áo còn có ánh mắt tham lam của những người đó, cho nên ngầm đồng ý hành động của Kỳ Dương. Mà La Tư đều trao đổi mắt với những người xung quanh, đều thấy được khiếp sợ trong mắt của đối phương, ngay cả Mạt Đức cũng như thế. Người có thể sánh ngang với Lạp Mạc Nhĩ quả nhiên ai là nhân vật dễ chọc!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 272: Tây Tác lại xuất .

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Ta chỉ là kiểm tra thực lực của bọn họ chút mà thôi, có ý khác!" Kỳ Dương phong tình nhìn Phỉ Lệ, gương mặt tuấn mỹ thoáng qua tia sát khí ràng. Nhưng giọng điệu khi chuyện với Phỉ Lệ lại rất dịu dàng, khiến mọi người lại lần bị hành động của Kỳ Dương làm cho chấn kinh. Ở đây ai cũng cười ngoại trừ Mai Áo là , bởi vì vẫn cảm thấy sát khí lạnh đến thấu xương. Giống như chỉ cần nhúc nhích cái, lập tức bị tiêu diệt.

      "Vậy à?" Phỉ Lệ tin nhìn Kỳ Dương, kẻ ngu mới tin lời của huynh ấy, tại sao đến bây giờ nàng mới phát ra người phúc hắc nhất trong ba người bọn họ phải là Lạp Mạc Nhĩ, cũng phải là Cửu Ngân, mà là Kỳ Dương, luôn luôn mỉm cười chuyện, nhưng những lời ra đều là lừa gạt người đến chết đền mạng....

      "Dĩ nhiên! Ta lừa gạt Phỉ Lệ bao giờ chưa?" Vẻ mặt Kỳ Dương nghiêm túc nhìn Phỉ Lệ, khiến Lạp Mạc Nhĩ đứng bên cạnh co quắp gương mặt tuấn lại. Kỳ Dương đúng là lừa nàng, bởi vì “” am hiểu nhất chính là lừa gạt, hơn nữa mỗi lần đều là đường đường chính chính lừa gạt, nhưng mà chỉ cần “ trêu chọc mình, cũng lười bới móc. Về phần những người khác đương nhiên chẳng liên quan gì tới , việc liên quan đến mình cứ vắt chân ngồi xem. Đó luôn là nguyên tắc của Lạp Mạc Nhĩ.

      "Tùy ngươi, sao Cửu Ngân vẫn chưa đến, những người đó tựa hồ còn chưa từ bỏ đâu." Phỉ Lệ khẽ nhíu mày, nàng biết bữa tiệc hôm nay rất phiền phức, nhưng ngờ nó lại phiền phức đến như vậy, dù sao nàng cũng muốn gia tộc Đức Cổ Lạp đối địch với tất cả Đại lục Phi Long, nhưng nếu Cửu Ngân cứ chậm chạp xuất , chuyện e rằng càng phiền phức. Đức Cổ Lạp mặc dù sợ bọn họ khiêu khích, nhưng nàng vẫn hiểu đạo lý kiến nhiều có thể cắn chết voi.

      Lời của Phỉ Lệ còn chưa dứt, kẻ bới móc cũng xuất .

      " biết vị hôn phu thứ ba của tiểu thứ Phỉ Lệ ở đâu? Có thể cho chúng ta gặp lần hay ? Chúng ta rất tò mò! Hơn nữa đó cũng là để chứng minh bản thân vị hôn phu kia có thực lực, hay là tiểu thư Phỉ Lệ cho rằng tất cả các hào của Đại lục Phi Long chúng ta đều kém ." Thân hình gầy của Khẳng Đặc đột nhiên xuất cách chỗ Mai Áo xa. Mắt hí phát ra ánh sáng nóng rực, ràng chính là muốn để Phỉ Lệ được yên ổn.

      Lúc Phỉ Lệ nghe Khẳng Đặc xong, lập tức cũng biết chuyện tốt rồi. Bởi vì ràng chính là muốn châm ngòi ly gián, nhưng nếu những người khác thực làm gì, cũng thể giải thích được. Bởi vì người là đám con cháu Quý tộc này, thể xem bất kỳ ai, vì nó những liên quan đến vinh dự của cá nhân, mà còn liên quan đến lợi ích của gia tộc, khiến nàng thể nhúng tay.

      "Đúng! Tiểu thư Phỉ Lệ phải cho chúng ta cái công đạo."

      " sai, vị hôn phu thứ ba ở đâu?"

      " phải là lấy cớ chứ?"

      "Gia tộc Đức Cổ Lạp coi ai ra gì, chúng ta nhất định phải gặp người kia."

      Càng lúc càng nhiều tiếng kêu gào vang lên, Khẳng Đặc ở bên mỉm cười nhìn tất cả, khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ cùng Đức Cổ Lạp, khiến Đức Cổ Lạp sống được yên ổn. biết chỉ với dung mạo của Phỉ Lệ - Pháp - Đức Cổ Lạp, những kẻ này đời nào buông tay. Mà gia tộc Đức Cổ Lạp cũng thể vì bức bách này mà nhẫn nhịn, như vậy chỉ còn khả năng duy nhất đó chính là tất cả mọi người đối đầu với gia tộc Đức Cổ Lạp, dù sao cũng thể làm ô nhọ vinh dự của gia tộc được, đúng sao?

      "Gia tộc Khẳng Đặc làm như vậy là có ý gì? Khơi mào mâu thuẫn của gia tộc Đức Cổ Lạp với mọi người ở đây, hay chỉ đơn thuần bất mãn gia tộc chúng ta?" Mạt Đức ngồi ở trung tâm khinh thường liếc Khẳng Đặc, chỉ bằng ? Chẳng lẽ nghĩ rằng có thể động vào Đức Cổ Lạp hay sao? biết tự lượng sức!

      " có gì? Chúng ta chỉ đơn giản muốn gặp vị hôn phu thứ ba của tiểu thư Phỉ Lệ mà thôi, hầu hết trong chúng ta đều vì điều này mà đến, thể bởi vì câu của gia tộc Đức Cổ Lạp các ngươi mà từ bỏ được." Khẳng Đặc giảo hoạt lắc đầu, có thể thấy rằng cũng muốn ném mình tới gia tộc Đức Cổ Lạp để mặc bọn họ chém giết.

      "Lúc trước ta hôn phu của Phỉ Lệ đủ, đây chính là , gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta chưa bao giờ dối, các ngươi cũng đâu phải quen biết gì với gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta? Cho nên tại sao nhất định phải cho các ngươi cái công đạo. Hay là Tộc trưởng Khẳng Đặc muốn uy hiếp chúng ta, lâu rồi chưa có người dám khiêu khích chúng ta như vậy đâu." Mạt Đức mỉa mai nhìn Khẳng Đặc, xem ra dạy dỗ vừa rồi của Kỳ Dương vẫn còn quá , nếu Khẳng Đặc cũng dám ở chỗ này phát ngôn bừa bãi như thế, chỉ là cũng rất tò mò, hôn phu thứ ba của Phỉ Lệ rốt cuộc là ai? Ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng đồng ý, hơn nữa còn ngầm cho phép hữu của người kia, xem ra thân phận nhất định đơn giản.

      ra lúc nãy hoàn toàn biết thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, hoa văn thêu như vậy ngoại trừ hai người kia trong tam giới chẳng còn ai dám mặc, nếu ngay cả chút năng lực phân biệt đó mà cũng có, vậy chết cho rồi, cho nên vui vẻ nhìn Khẳng Đặc diễn trò, có bọn họ, Mạt Đức đúng là vô cùng khó khăn tưởng tượng trong tam giới còn có ai dám đối gây bất lợi với Phỉ Lệ.

      "Ý của lão tướng quân Mạt Đức là muốn cho chúng ta gặp mặt người kia sao?" Khẳng Đặc cười càng thêm cao hứng, biết lấy tính tự cao tự đại của gia tộc Đức Cổ Lạp căn bản có khả năng cúi đầu, chỉ là như vậy phải càng tốt hơn ư? Vì bảo vệ vinh dự của gia tộc, tất cả mọi người nơi này đều bắt tay làm khó Đức Cổ Lạp. Mà là người hưởng lợi cuối cùng, cả thành Ai Nhĩ đều nằm trong tay của bọn , nếu bây giờ mượn những người này để kìm hãm người trong gia tộc Đức Cổ Lạp, như vậy có thể cần chiến đấu mà vẫn thắng, phải biết nơi này chỉ có riêng Qúy tộc của đế quốc Khải Kỳ, mà còn có cả Quý tộc thượng tầng của Đại lục Phi Long, hơn nữa còn có người của Thất đại gia tộc.

      "Ngươi muốn thế nào?" Phỉ Lệ lạnh nhạt nhìn Khẳng Đặc, cái lão

      gia hỏa này vẫn đáng ghét như thế, chín năm trước bắt đầu dùng tới mưu trí bẩn thỉu, chín năm sau vẫn ngừng đánh chủ ý lên gia tộc Đức Cổ Lạp, biết sống chết. Trong nháy mắt sát khi của Phỉ Lệ ép thẳng Khẳng Đặc, vốn những người đứng gần Khẳng Đặc liền tản ra, khi vừa đụng đến luồng sát khi kia tất cả bọn họ đều bị dọa sợ, bởi vì bọn họ chỉ biết tiểu thư Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp có thiên phú ma pháp rất cao, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ bị sát khi của nàng ép đến mức chịu nổi, trong lúc nhất thời những người đó đều sợ hãi nhìn Phỉ Lệ, thực lực như vậy bọn họ có thể chống lại sao?

      "Ta có ý gì khác?" trán Khẳng Đặc lên tầng mồ hôi lạnh nhàn nhạt, thể ngờ được Phỉ Lệ có thể phóng ra sát khí kinh người như thế, ngây ngốc nhìn Phỉ Lệ, biết thêm gì nữa? Liệu có phải quá xem thường người trong gia tộc Đức Cổ Lạp hay ? Chỉ là Phỉ Lệ đủ làm chấn kinh nhiều người như vậy, vậy những người khác trong Đức Cổ Lạp càng phải , phải biết Phỉ Lệ chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

      " có ý khác sao? Vì sao ta cứ có cảm giác Tộc trưởng Khẳng Đặc muốn gây phiền phức với Đức Cổ Lạp đây, biết Tộc trưởng Khẳng Đặc có nguyện ý giải thích cho ta chút hay ?" Phỉ Lệ chậm rãi tới trước mặt của Khẳng Đặc, cự ly chỉ còn có ba thước ngừng lại, mắt tím yên lặng như mặt nước nhìn Khẳng Đặc, khiến người ta cảm thấy giống như có hơi thở tử vong từ địa ngục lấn tới, bao vây Khẳng Đặc ở bên trong đó.

      "Phỉ Lệ ta rồi, nàng là của ta, hơn nữa nàng cũng chưa có hôn phu thứ ba, phải sao?" Mai Áo cứng đờ người thẳng tơi trước mặt của Khẳng Đặc, đối mặt với Phỉ Lệ. Đôi mắt lửa nóng nhìn nàng, phát ra dục vọng tham lam mãnh liệt. Những người khác khi nhìn hai người bọn họ đều im lặng lên tiếng.

      Phú Lục Lai siết chặt cú đấm, biết có tư cách tiến lên, cho nên chỉ có thể lựa chọn đứng ở phía sau, mà Phỉ Bỉ cùng Lạc Khắc khi thấy Phỉ Lệ, liền chăm chú nhìn nàng, nhưng tiến lên, bọn họ biết nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là ở bên người chủ nhân Phú Lục Lai, cho nên chỉ đành đứng ở phía xa theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Khác với Phú Lục lai là đám người Y Lạp Hã Nhĩ và Đa Mễ Bác Đắc dùng ánh mắt nóng rực tham làm nhìn Phỉ Lệ, nhưng lúc nhìn đến Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, đều ảo não sâu, chênh lệch thực lực là khoảng cách rất lớn, cũng phải lập tức có thể bù đắp được, cho nên chỉ đành lẳng lặng nhìn Phỉ Lệ cùng Mai Áo.

      "Ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm hôn phu của ta ư? Ngươi ngay cả ngón tay của Lạp Mạc Nhĩ cũng chẳng bằng, dựa vào cái gì mà có tư cách làm hôn phu của ta, Mai Áo, mặc kệ là chín năm trước hay là chín năm sau, ngươi vẫn ngu xuẩn như thế." Phỉ Lệ nhìn thẳng Mai Áo, thức tỉnh huyết mạch Cự Mông sao? chẳng lẽ vẫn ngây thơ cho rằng đánh thức được là vô địch thiên hạ? Nếu như phải là Cự Mông có thiên phú phong ấn ma lực rất mạnh mẽ, Mai Áo ngay cả nàng cũng chiến thắng được. Huống chi là Lạp Mạc Nhĩ, ngây thơ.

      "Nàng là của ta, chỉ có thể là của ta." Mai Áo kiêu căng , về phần mấy lời của Phỉ Lệ tự động vứt bỏ, tuyệt đối thể nào buông tha Phỉ Lệ, Cự Mông rất cố chấp với con mồi của mình.

      "Ai cha! Tiểu Phỉ Lệ đáng có phải gặp chuyện phiền toái gì hay ?" Giọng trầm thấp của Tây Tác truyền ra từ trong góc của yến hội, ngay sau đó bóng dáng cao to xuất trước mắt mọi người, y phục màu đỏ hoàn mỹ triển lộ khí lực cường tráng của . Từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất của Qúy tộc, mới ra liền giảm xuống nghiêm trọng khí thế thái tử của Mai Áo.

      "Ngươi là ai?" Mai Áo nhìn Tây Tác, những người khác cũng như Mai Áo, chờ đợi câu trả lời của Tây Tác, khuôn mặt tuấn, thực lực cường đại, quả có tư cách trở thành vị hôn phu của Phỉ Lệ, chẳng lẽ chính là hôn phu thứ ba của Phỉ Lệ, nghĩ tới đây tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn ba người ở trung tâm, đến ngay cả người của Đức Cổ Lạp đều là dáng vẻ hưng trí bừng bừng nhìn Tây Tác

      " phải, còn chưa xứng!" Thanh lành lạnh của Lạp Mạc Nhĩ phá vỡ yên tĩnh trong khoảnh khắc này, về phần Kỳ Dương ngay cả đầu cũng thèm ngẩng lên, người này thực lực mặc dù tệ, nhưng vẫn chưa đủ tư cách ở lại bên người Phỉ Lệ! Hơn nữa cực kỳ ghét mùi người Tây Tác, rất ghét cái mùi đó....
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 273: Buổi cầu hôn hỗn loạn.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      "Ôi… Ôi! Sao ta như thế, ta đau lòng đấy." Tây Tác uất ức nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nhưng lại dám làm gì quá giới hạn, phải người ngu, nam nhân có thể đứng ngang hàng với Cửu Ngân, tuyệt đối thể trêu chọc, thích khiêu khích, thích đánh nhau, nhưng với điều kiện kiên quyết đó chính là đối thủ uy hiếp được tánh mạng cùng an toàn của , nhưng nếu là hai người kia dám bảo đảm, chỉ cần là chuyện về Phỉ Lệ, bọn họ trở nên điên cuồng.

      Vì vậy nên ngoan ngoãn xem cuộc vui tốt hơn! Nhưng mà huyết mạch Cự Mông phía trước là rất dụ người mà! rất muốn ăn, cái cảm giác kích thích khi máu tươi đầm đìa khiến cả người Tây Tác sôi lên. Tây Tác nhanh chóng quơ quơ vũ khí trong tay, hi vọng mượn đó để bình ổn lại thèm khát với máu, biết nếu hôm nay gây chuyện, tuyệt đối thể bước ra được cửa chính của gia tộc Đức Cổ Lạp.

      "Tây Tác, sao ngươi cũng tới đây?" Phỉ Lệ mê mang nhướn đầu lông mày, đúng là nơi nào có rắc rối, nơi đó liền có , giống như kẹo kéo, khi dính vào thể nào thoát ra được! Hơn nữa còn là kẻ cuồng chiến đấu, thể hiểu nổi tại sao thế giới này còn có người như thế tồn tại, Phỉ Lệ nhịn được rùng mình cái.

      "Hôm nay là sinh nhật Phỉ Lệ, ta đương nhiên là tới chúc mừng rồi!" Tây Tác lười biếng , vẫn còn quên đá lông nheo với Phỉ Lệ, thần thái kiều mỵ có thể so sánh với Cửu Ngân, chỉ là khuôn mặt của Cửu Ngân tinh xảo hơn Tây Tác ba phần, mắt xếch thâm thúy khi nhếch lên phát ra mê người.

      "Vậy quà sinh nhật đâu?" Phỉ Lệ biết đối với người như Tây Tác tuyệt đối thể dùng cách đối xử như với người bình thường được, nếu chắc chắn dính chặt lấy mình, cho nên Phỉ Lệ trực tiếp lựa chọn nhìn Tây Tác làm nũng. Những người khác bị cường hãn của Tây Tác hù sợ, chưa từng nghĩ tới nam tử lại có thể có hành động còn yếu đuối hơn cả nữ nhân đến ba phần, mặc dù gương mặt đó quả trông tệ, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là nam nhân, tất cả mọi người đều có cảm giác muốn nôn ra toàn bộ những gì trong dạ dày.

      "Ơ!" Nghe thấy câu hỏi của Phỉ Lệ, Tây Tác liền ngây ngẩn cả người. chưa từng nghĩ đến chuyện quà tặng, bởi vì thể tưởng tượng được Phỉ Lệ lại có thể đường hoàng hỏi quà tặng như thế, trong tích tắc gương mặt tuấn mỹ liền biến thành mặt bánh bao, tạp phiến tay cũng rơi xuống đất.

      "Ngươi chẳng lẽ chuẩn bị quà sinh nhật? dối kém cỏi như thế nên chịu nổi kích, hay là Tây Tác biết chuyện phải chuẩn bị quà sinh nhật?" Vẻ mặt Phỉ Lệ như ta biết nhìn Tây Tác, cũng quay đầu rời , nàng biết cái tên cuồng chiến đấu này làm sao có thể vì sinh nhật của nàng mà tới đây chứ, tuyệt đối là vì muốn đánh nhau nên mới xuất .

      " chuẩn bị, nhưng ta có." Mai Áo nhàng nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tây Tác, làm rất cao hứng đó là Lạp Mạc Nhĩ phủ nhận Tây Tác là vị hôn phu thứ ba của Phỉ Lệ. Mặc dù Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương đều rất lợi hại, nhưng cũng kém phải sao? Cho nên Phỉ Lệ nhất định là của , về phần chuyện của Khẳng Đặc cũng muốn nhúng tay vào, nếu như có thể thuận lợi trở thành hôn phu của Phỉ Lệ, cũng nghĩ động thủ với Đức Cổ Lạp, bởi vì biết Phỉ Lệ thích ra tay với gia tộc của nàng, hơn nữa vẫn có thể đoán được tâm tư của Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ chút.

      Mặc dù ngại biến thành cây thương, nhưng nếu như có thể khiến ai đến gần được Phỉ Lệ, cũng ngại biến mình thành cây thương. Tuy là bây giờ là thái tử của đế quốc Phong Hành, nhưng Ngũ hoàng đệ Đức Cố Trại vẫn luôn nhìn chăm chăm , hy vọng nhanh như vậy mất quyền lực, bởi vì cảm thấy Đức Cố Trại cũng thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, lúc trước chỉ thấy Ngũ hoàng đệ lãnh, nhưng mà từ sau khi đánh thức huyết mạch, lại cảm thấy sợ hãi. Cho nên phải lưu lại hậu chiêu, nếu đến lúc đó người thua .

      "Ta đâu có chuyện với Tam hoàng tử điện hạ, xin tự trọng!" Phỉ Lệ căm ghét nhìn Mai Áo, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, thể nổi giận, đáng chết vì sao Cửu Ngân còn chưa xuất , nàng dám khẳng định tiểu tử kia tuyệt đối tới đây rồi, nhưng vẫn núp chịu ra, xem cuộc vui tốt nhỉ! Phỉ Lệ híp mắt, phát ra thù địch khiến người ta sợ hãi.

      Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhìn nhau, hết sức ăn ý quay đầu , thưởng thức trà thơm trong tay, xem ra Phỉ Lệ tức giận rồi, ra bọn họ sớm phát hơi thở của Cửu Ngân, chẳng qua là muốn vạch trần, bọn họ chính là muốn nhìn màn kịch náo nhiệt này, nhưng ngờ Phỉ Lệ lại tức giận trước, xem ra bọn chỉ có thể cầu nguyện cho Cửu Ngân, mong rằng bị Phỉ Lệ hành hạ bi thảm.

      "Phỉ Lệ có ý gì?" Sắc mặt Mai Áo trở nên rất khó coi, Phỉ Lệ như vậy tức là chút tình cảm và thể diện cũng để lại cho , nếu lúc bình thường có lẽ Mai Áo so đo. Nhưng hôm nay giống, hôm nay là tiệc sinh nhật của Phỉ Lệ, hội tụ Quý tộc thượng tầng của cả Đại lục Phi Long, nhất cử nhất động của liên quan đến danh dự của đế quốc Phong Hành.

      "Đúng thế! Ta cũng rất tò mò, vì sao Phỉ Lệ Tam Hoàng Huynh như vậy." Đức Cố Trại ưu nhã tới sau lưng Mai Áo, Mai Áo đáng chết này, chút đầu óc cũng có, nếu ra mặt, mặt mũi của đế quốc Phong Hành bị làm mất hết. Đức Cố Trại nhanh chóng thu lại suy nghĩ của chính mình, bình tĩnh nhìn Phỉ Lệ, chỉ có chính mới biết ở sâu trong đáy mắt cất dấu cố chấp với Phỉ Lệ điên cuồng như thế nào, chín năm trước biết Phỉ Lệ chỉ có thể là của , là người bạn đời thích hợp nhất của , nhưng Vân Ảnh lại cho biết, Phỉ Lệ chính là người kia, nhưng là người kia làm sao? Chỉ cần là người nhìn trúng, dù là nữ nhân kia cũng đừng nghĩ động thủ, chuyện của vạn năm về trước, biết còn nhiều hơn so với những kẻ khác.

      "Ngươi là?" Phỉ Lệ cẩn thận nhìn Đức Cố Trại, nam nhân này rất nguy hiểm, người có hơi thở giống Vân Ảnh, cho dù được che giấu rất kỹ, nhưng Phỉ Lệ vẫn cảm nhận ràng, nàng biết đây là do huyết mạch Liêu tộc được thức tỉnh, mặc dù nàng chưa thể sử dụng thuần thục những kỹ năng kia, nhưng vẫn rất mẫn cảm đối với hơi thở.

      "Xin chào! Cho phép ta tự giới thiệu ta là Ngũ hoàng tử Đức Cố Trại của đế quốc Phong Hành, biết tiểu thư Phỉ Lệ còn nhớ tại hạ hay ?" Hai mắt Đức Cố Trại trong trẻo nhìn Phỉ Lệ, hề có chút dơ bẩn nào.

      Nhưng mà lúc Đức Cố Trại xuất giây kia, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương ngồi ở phía sau bắt đầu cảnh giác, người này rất mạnh, mặc dù “ che giấu rất tốt, nhưng uy nghiêm phát ra từ sâu trong linh hồn của “” khiến Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhận ra, người này mạnh hơn Tây Tác, về phần thực lực chân chính của “” đến ngay cả bọn họ cũng thể đoán ra được, dù sao đây cũng là Đại lục Phi Long, thực lực của bọn họ bị áp chế, nhưng mức độ áp chế của từng người lại hề giống nhau.

      Ví như đám người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương chịu ràng buộc ít nhất, nhưng những người khác dựa vào độ mạnh yếu của linh hồn mà áp chế, cho nên dù là bọn họ cũng có cách nào biết thực lực của Đức Cố Trại.

      "Xin chào! biết Ngũ hoàng tử điện hạ có chuyện gì ?" Phỉ Lệ cẩn thận cách Đức Cố Trại khoảng, , rất nguy hiểm. Bởi vì linh hồn mách bảo nàng nhanh cách xa người nam nhân này, nếu phải là sợ thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương bị tiết lộ, Phỉ Lệ rất muốn để cho bọn họ động thủ, cảm giác lãnh người Đức Cố Trại này còn mãnh liệt hơn so với Vân Ảnh, tại sao lại như vậy?

      "Chỉ là muốn thỉnh cầu tiểu thư Phỉ Lệ đồng ý với Tam Hoàng Huynh mà thôi, dù sao vị trí hôn phu của Phỉ Lệ vẫn còn chỗ trống phải sao? Đế quốc Phong Hành chúng tôi rất vui vẻ ký kết hữu nghị với đế quốc Khải Kỳ." Đức Cố Trại nho nhã phong độ, phong phạm Quý tộc hoàn mỹ, khiến ít thiếu nữ Qúy tộc phía dưới bắt đầu kinh hô lên. Sau khi Đức Cố Trại xong, lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ với Khẳng Đặc, khiến Khẳng Đặc tự chủ được phải rùng mình cái.

      Đây chẳng lẽ Ngũ hoàng tử Đức Cố Trại mà người ta vẫn đồn đại là vô năng và yếu đuối ư? Người này là rất biết đóng kịch, trán Khẳng Địch từ từ rỉ ra tầng mồ hôi lạnh, hoài nghi những việc làm đều bị Ngũ hoàng từ này biết, hơn nữa còn ngầm cho phép, “” rốt cuộc có mục đích gì? tin lời vừa rồi của Đức Cố Trại là lời tâm, cái nhìn kia ràng là cảnh cáo, cho phép nhúng tay nữa ư?

      Phỉ Lệ thấy Đức Cố Trại nhìn chăm chú Khẳng Đặc, nàng ở trong lòng liên tục nguyền rủa Cửu Ngân, chuyện càng lúc càng phiền toái, Cửu Ngân đáng chết vẫn còn muốn xem cuộc vui, nàng có nên dứt khóat nghe lời mẹ hay ? Tìm biểu ca Cát Nhĩ ứng phó trước, phải biết hôn phu cũng phải tùy tiện có thể hứa hẹn, hơn nữa Đức Cố Trại trước mắt này cho nàng dự cảm xấu, đó là hơi thở nguy hiểm đến gần, phát ra cảnh cáo.

      "Đế quốc Khải Kỳ ta còn chưa tới mức phải lợi dụng hôn phu của Phỉ Lệ để kết giao hữu nghĩ, cho nên ta xin nhận tâm ý của Ngũ Hoàng Tử Điện." Cát Nhĩ ưu nhã bước tới cạnh Phỉ Lệ, ôm Phỉ Lệ vào trong ngực, ý tứ khiêu khích cần cũng biết. làm sao mà có thể phát mưu của Đức Cố Trại, lại dám uy hiếp Phỉ Lệ, quá khinh thường Khải Kỳ rồi.

      Lúc Cát Nhĩ hành động trong giây phút kia, vốn Y Lạp Hạ Nhĩ, Đa Mễ Bác Đắc cùng đám người Phú Lực Lai đứng yên cũng tiến lên bước, đồng thời lấy tín vật từ trong tay ra, đại biểu cho các thế lực khác nhau tới cầu hôn. Mà Tây Tác vốn ngẩn người cũng chịu thua kém mà chen lấn vào, chỉ có điều tín vật của lại là vũ khí của , Tạp Phiến tinh xảo, hơn nữa còn là Tạp Phiến vẽ ác ma.

      Khóe miệng Phỉ Lệ khẽ co giật tựa vào trong ngực Cát Nhĩ, mặt biểu cảm nhìn mọi người, theo hành động của mọi người, con cháu của các gia đình Qúy tộc khác cũng rối rít noi theo, khiến Phỉ Lệ cùng Cát Nhĩ bị vây ở giữa vòng, toàn bộ bên ngoài bị bọn họ vây quanh, tất cả đều là nam tử trẻ tuổi cầm trong tay tín vật, si tình nhìn Phỉ Lệ.

      Nhìn đến đây Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng nhịn được bắt đầu kinh bỉ Cửu Ngân, nếu phải là tiểu tử kia cố ý trốn, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy! thể tha thứ. Hai người bọn họ nắm chặt cú đấm, về phần La Tư ngốc trệ rồi, chưa từng thấy bữa tiệc cầu hôn nào như thế, đây ràng chính là bức hôn, nhưng bọn họ lại thể ngăn cản, bởi vì những người này đều liên quan đến tất cả các thế lực khác nhau ở Đại lục Phi Long tất cả các thế lực có liên quan, nếu như bọn họ ra tay, đồng nghĩa với việc đối nghịch cùng cả Đại lục Phi Long, đó cũng phải là điều mà bọn họ hi vọng thấy, mặc dù bọn họ sợ, nhưng nó lại rất phiền toái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :