1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 264: Tiểu Ma lên cấp.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Vâng" Hoặc Nhiên hỏi tại sao, bởi vì mặc kệ thiếu gia làm cái gì, đều có đạo lý của người, hơn nữa đại nhân Lạp Mạc Nhĩ cũng ngăn cản, cách khác chuyện này nhất định phải làm, cỗ hơi thở kia của Vân Ảnh khiến cực kỳ thoải mái, cái cảm giác lạnh lẽo từ trận trong xương tủy,dù là cũng thể chịu được, có lẽ là thời tiết sắp thay đổi!

      "Ba Phỉ Lạc ngươi cũng trở về Luyện Ngục Thâm Uyên chuyến, thông báo cho các tộc chuẩn bị tốt cho chiến tranh, còn có điều tra xem, các mãnh thú khác thức tỉnh hay chưa, Phỉ Lệ huyết mạch Viễn Cổ mãnh thú hẳn là thức tỉnh hết. Nhưng hành tung cụ thể của họ chúng ta lại thể nào nắm ràng." Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc lúc lâu, ôm Phỉ Lệ trong ngực mình đưa cho Kỳ Dương, xoay người nhìn Ba Phỉ Lạc, sắp bắt đầu rồi ư? Chuyện của vạn năm về trước chưa giải quyết, lần này nên được kết thúc triệt để thôi.

      "Tuân lệnh, có cần thông báo cho đại nhân Cửu Ngân tiếng ?" Ba Phỉ Lạc lẳng lặng dò hỏi, lúc trước bởi vì chuyện của tiểu thư Phỉ Lệ, nên Luyện Ngục Thâm Uyên mở ra ở Ma giới, mặc dù đại nhân Cửu Ngân đời nào trông nom chuyện của Ma giới, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của ngài ấy.

      "Ừ! Thông báo tiếng, bảo dọn dẹp Ma giới chút, bên kia có thể có ít người của Thiên giới, bảo mau tới đây, ta có cảm giác sắp có chuyện tốt sắp xảy ra." Lạp Mạc Nhĩ nhìn về phía phương xa giọng .

      "Vâng, ta biết nên làm như thế nào rồi." Sau khi xong, Ba Phỉ Lạc liền biến mất, chỉ là hướng biến mất khác với Hoặc Nhiên.

      Xèo xèo!

      Lúc mọi người định rời , đột nhiên tiếng tiếng kêu vang lên từ trong người của Phỉ Lệ, vốn là Đinh Địch và Bố La Đức Hách Tư Đặc ở bên người nàng liền cảnh giác, nhìn chằm chằm nàng, mà những người khác cũng khẩn trương nhìn.

      "Xảy ra chuyện gì?"Lạp Mạc Nhĩ bất mãn nhìn Kỳ Dương, bây giờ Phỉ Lệ thể chịu nổi giày vò, Kỳ Dương cũng phải biết điều đó.

      " biết, hình như là từ trong chiếc nhẫn truyền tới." Kỳ Dương ho khan mấy tiếng, che giấu ngạc nhiên. Ngay sau đó liền tò mò nhìn chiếc nhẫn tinh xảo quỷ mị ở tay trái của Phỉ Lệ, tiếng xèo xèo kia chính là từ trong chiếc nhẫn này.

      " thể nào, chiếc nhẫn gian cho phép sinh vật sống ở trong đó, đây là thể phủ định." Bảo Địch bất mãn kêu lên đầu tiên, chưa từng nghe tới việc có thể lưu sinh vật sống lại, dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng có chiếc nhẫn như vậy. Cát Nhĩ cùng Phỉ Khắc Tư cũng gật đầu đồng ý, hiển nhiên tán thành với lời của Bảo Địch.

      "Người khác được, nhưng Phỉ Lệ lại có thể! Ta đoán thanh này chình là từ Tiểu Ma lúc trước ở cùng ta, nhưng là đoạn thời gian trước nó bắt đầu ngủ say, bây giờ hẳn là nên tỉnh lại rồi!" thanh non nớt mềm mại của Đinh Địch vang lên, khinh thường nhìn đám người Bảo Địch, giống như cười nhạo bọn họ ngu ngốc. Mà Bố La Đức Hách Tư Đặc cũng tán thành uốn éo thân hình bé của mình, thân rồng béo béo mập mập, khiến người ta có cảm giác cực kỳ hài hước.

      "A! Quỷ a!" Bảo Địch nhảy lên đầu tiên,nhanh chóng ôm chặt Phỉ Khắc Tư, thân hình cao to giống như bạch tuộc dính chặt lên người Phỉ Khắc Tư, hành động đột nhiên như thế, nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều phản ứng kịp. Phỉ Khắc Tư tuyệt tình, chút do dự rút trong trường kiếm trong tay chém xuống, hoàn toàn hề cố kỵ Bảo Địch có thể né tránh được hay .

      "Phỉ Khắc Tư huynh lại dám làm vậy với đệ!" Bảo Địch vừa nhanh chóng né tránh trường kiếm của Phỉ Khắc Tư, vừa dùng giọn điệu đáng thương tội nghiệp làm nũng với Phỉ Khắc Tư. Khiến mọi người lại lần nữa như bị sét đánh, dáng vẻ như hiểu ra hóa ra các ngươi có quan hệ này, trước kia hiểu lầm các ngươi rồi.

      Cát Nhĩ tỏ vẻ ta hiểu nỗi khổ tâm của đệ mà nhìn Phỉ Khắc Tư, giống như an ủi Phỉ Khắc Tư rằng luôn ủng hộ Phỉ Khắc Tư, tuyệt đối cho người khác biết, cái tay nhàng vỗ vỗ bả vai Phỉ Khắc Tư. Bảo Địch phong lưu đa tình, ra là bởi vì tính cách lãnh khốc của Phỉ Khắc Tư tạo thành, tại sao làm bạn tốt mà mình lại biết cơ chứ, mình quả nhiên vẫn chưa thân thiết với bọn họ! Cát Nhĩ lọt vào bên trong tự trách vô tận.

      "Phỉ Khắc Tư vì sao ánh mắt của bọn họ lại trở nên kỳ quái như thế!" Bảo Địch bất tri bất giác đưa tay chọc chọc cái hông của Phỉ Khắc Tư, ánh mắt Cát Nhĩ nhìn , khủng khiếp! Giống như muốn nuốt chửng vậy, hơn nữa ánh mắt của những người khác cũng rất quái dị, nghĩ tới đây cả người Bảo Địch tự chủ được mà nhích đến gần Phỉ Khắc Tư.

      "Ngu ngốc!" Phỉ Khắc Tư nhịn cảm giác khóe miệng ngừng co giật, lớn tiếng quát. Tại sao lại có đệ đệ ngu ngốc như thế,danh dự của , trong sạch của . Quả nhiên tiểu tử này từ lúc sinh ra là khắc tinh của . giành mẫu thân với , giành Phỉ Lệ, giành Kiếm Ma Pháp, bây giờ ngay cả trong sạch cũng bị tiểu tử này làm cho giơ bẩn rồi. Quả nhiên cần phải thương tốt mới được! nụ cười tà khí từ gương mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc của Phỉ Khắc Tư lộ ra, khiến Bảo Địch núp ở bên run cầm cập.

      "Phỉ Khắc Tư huynh đừng có quá phận, đệ cho huynh biết đừng cho rằng đệ đánh lại huynh, . . . . . ." Bảo Địch lảm nhảm, hoàn toàn để ý đến khuôn mặt ngày càng đen của Phỉ Khắc Tư, chung quanh nhanh chóng có luồng khí tức giận u của Phỉ Khắc Tư, ngay cả Cát Nhĩ lâm vào bên trong cũng cảm thấy, hơn nữa còn cách xa Phỉ Khắc Tư cự ly rất dài, quả nhiên cách xa vẫn là tốt nhất.

      "Đệ chết !" Phỉ Khắc Tư nâng lên quả đấm, đấm mạnh quyền về phía Bảo Địch, sau đó chân trời chỉ còn lại điểm đen , cuối cùng tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, hơn nữa còn rất có ăn ý cách xa Phỉ Khắc Tư, người của gia tộc Đức Cổ Lạp thể tùy tiện trêu chọc nổi mà!

      "Đinh Địch ngươi có thể tiếp tục!" Phỉ Khắc Tư ưu nhã phất phất vạt áo của mình, làm như có việc gì, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng như cũ, giống như người vừa mới đánh bay Bảo Địch phải là ,mà là kẻ khác.

      "Được." Đinh Địch cẩn thận nuốt xuống ngụm nước miếng, đôi mắt màu vàng khẽ lóe lên cái, nó tuyệt đối thừa nhận Mạc Vân thú vĩ đại bắt đầu sợ, hơn nữa còn là sợ nhân loại bình thường.

      "Mọi người. . . . . . xảy ra chuyện gì sao?"Phỉ Lệ vừa mở mắt, liền phát bầu khí bất thường, ngay cả Đinh Địch và Bố La Đức Hách Tư Đặc cũng rất kỳ lạ, hình như Đinh Địch sợ cái gì? Bởi vì mỗi lần Đinh Địch sợ, móng trước của nó tự chủ được mà duỗi ra, rồi liên tục ngọ nguậy.

      "Phỉ Lệ nàng sao chớ?" Kỳ Dương phản ứng đầu tiên, mà Lạp Mạc Nhĩ nắm lấy tay Phỉ Lệ, chậm rãi rót ma lực của mình vào người nàng, ma lực của Kỳ Dương thiên về cương liệt dũng mãnh, thích hợp với Phỉ Lệ, cho nên Lạp Mạc Nhĩ đành phải ra tay.

      "Chỉ là người còn sức lực mà thôi. . . . . . Ách! Tiểu Ma tỉnh lại." Phỉ Lệ vốn định muốn điều gì, nhưng bên trong Linh Giới liên tục truyền ra dao động mãnh liệt, Phỉ Lệ mừng rỡ mở Linh Giới, sau đó bóng dáng nho từ bên trong Linh Giới chui ra, đám người Phỉ Lệ còn chưa kịp gì, chỉ thấy vốn là Tiểu Ma như ngón tay, nhanh chóng đâm rễ cây xuống,sau đó biến lớn, ngừng có luồng khí màu đen từ bốn phương tám hướng bay về phía nó, Tiểu Ma liên tục hấp thu luồng khí này, càng hấp thu đến đâu, mùi hôi thối chung quanh Tiểu Ma càng nồng đến đó, cuối cùng hóa thành vật thể dính ở cành cây to lớn của Tiểu Ma, rồi dung hợp lại chỗ với Tiểu Ma.

      Cảnh ngọ nguậy chậm chạp này, khiến người ta có cảm giác cực kỳ buồn nôn, nhưng Phỉ Lệ lại chẳng cảm thấy gì, bởi vì nàng có thể cảm nhận được vui sướng của Tiểu Ma, Phỉ Lệ biết đây là Tiểu Ma chia sẻ vui vẻ của nó với nàng, hơn nữa nàng cũng biết, những thứ đồ này có trợ giúp rất lớn với Tiểu Ma.

      "Lại là hoa Ma ngục biến mất lâu, hơn nữa còn là trưởng thành . Phỉ Lệ nàng cảm thấy nên giải thích chút với ta chứ?" Lạp Mạc Nhĩ nhàng cắn cắn vành tai trắng nõn của Phỉ Lệ. Hoa Ma ngục được xưng là kẻ thanh lý đường phố, có thứ gì mà nó thể ăn, nó rất nguy hiểm,vậy mà Phỉ Lệ lại giữ sinh vật nguy hiểm như thế ở bên người.

      "Đúng vậy. . . . . . xin lỗi! Tiểu Ma thương tổn ta, chẳng lẽ các ngươi hiếu kỳ nơi này tại sao lại có nhiều tử khí tụ tập như vậy sao?" Phỉ Lệ cứng ngắc chuyển đề tài, khuôn mặt nhắn bởi vì hành động của Lạp Mạc Nhĩ mà trở nên đỏ bừng, Kỳ Dương bất mãn trợn mắt nhìn Lạp Mạc Nhĩ, chẳng lẽ Lạp Mạc Nhĩ biết ghen sao? Lại dám quang minh chánh đại ăn đậu hũ của Phỉ Lệ, những người khác càng khỏi phải , tức giận nhìn hành động vượt rào của Lạp Mạc Nhĩ, nhưng lại dám tiến lên gì. Ngay cả Kỳ Dương cũng dám làm gì, bọn họ lên chính là chịu chết. Trải qua trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, bọn họ hiểu Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cường đại đến mức nào, bọn họ thể nào đối phó nổi, cho nên chỉ đành phải vô lực trợn mắt đứng ở bên, dùng ánh mắt lăng trì Lạp Mạc Nhĩ.

      "Thôi, hôm nay bỏ qua cho nàng đấy." Lạp Mạc Nhĩ hung hăng cắn cái cổ Phỉ Lệ, dấu hôn in ràng lên đó, dấu hôn mập mờ biểu thị công khai quyền sở hữu của chủ nhân, nhìn đến đây,Kỳ Dương tức giận tiến lên kéo Phỉ Lệ vào trong ngực, ở cổ bên kia của Phỉ Lệ, cũng để lại dấu hôn hồng hồng, sau đó khiêu khích nhìn Lạp Mạc Nhĩ, hài lòng nghe thanh hút khí của mấy người kia, còn có tiếng răng rắc của xương vang lên, cuối cùng hai người bọn họ mới hài lòng bật cười.

      Phỉ Lệ gì nhìn hai người phúc hắc này, ra là Lạp Mạc Nhĩ ưu nhã kiệt ngạo cùng Kỳ Dương lãnh diễm thanh cao cũng có tính cách trẻ con như thế, phải là mới vừa rồi cứng đầu cứng cổ đứng trước mặt họ sao? Lại dám làm thế với nàng, quả nhiên nam nhân là đồ keo kiệt thể trêu chọc mà! biết bây giờ hối hận có kịp hay ? Nàng muốn trả lại hàng!

      Bên này là sóng lớn mãnh liệt, Tiểu Ma bên kia vẫn như cũ hưng phấn hấp thu tử khí nơi này, hoa Ma ngục vốn chính là dựa vào tử khí mà nâng cấp,nơi này nồng nặc tử khí khiến Tiểu Ma cực kỳ thích. Màu của Tiểu Ma cũng càng ngày càng đậm, mùi hôi thối tựa hồ càng thêm nồng nặc làm cho người khác thể chịu nổi, Lạp Mạc Nhĩ thể bày kết giới xung quanh mọi người. Đồng thời cũng tò mò nhìn Tiểu Ma biến thành khổng lồ, bây giờ hoa Ma ngục cơ hồ bao phủ cả thi lâu, chung quanh ma lực bạo động bắt đầu an phận , đó là dấu hiệu hoa Ma ngục sắp lên cấp. biết Tiểu Ma mang đến cho bọn họ kinh hỉ gì đây?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 265: Lại gặp Lê tộc.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Mộc Luân phát cái gì sao?" Lạp Mạc Nhĩ nâng lên chút đường cong, ngạo mạn nhìn vào khu rừng rậm mênh mông bát ngát trước mắt này, nếu phải là chung quanh Tiểu Ma tràn ngập tử khí màu đen, người bên ngoài tuyệt đối hề nghĩ tới nơi tràn đầy tình thơ ý hoạ này, lại có thể giết chết ngàn vạn sinh linh! Càng là tử khí nồng nặc, hoa Ma ngục lại càng thêm thích thú, bởi vì tử khí đối với hoa Ma ngục mà , là tinh khí thượng đẳng, chỉ cần có đầy đủ tử khí, hoa Ma ngục có thể hạn chế mà lên cấp.

      Đây cũng chính là lý do tại sao ở chiến trường hoặc là bãi tha ma, mới có tung tích của hoa Ma ngục, càng là địa phương hung hiểm u, thực lực của hoa Ma lại càng tăng lên mạnh mẽ. Cho nên bình thường khi chiến tranh qua, chắc chắn có người quét dọn, vì để tận lực tránh khỏi việc hoa Ma ngục sinh tồn, bởi vì tồn tại của nó tương đối đáng sợ, nếu nó tiến hóa đến hoa Ma ngục đỉnh cấp, có thể hóa thành hình người, có lực sát thương tương đối cường hãn, cho nên hoa Ma ngục mới có cái tên khác gọi là hoa của cái chết.

      "Mùi máu tươi ở nơi này giống y hệt với ở sơn thôn Đốn Tư, ngay cả hơi thở lãnh cũng giống nhau." Mộc Luân tỉnh táo giải thích, ra sau khi bọn bước ra khỏi cái gian kia, cũng cảm thấy, chỉ là sau khi Tiểu Ma cắn nuốt, cỗ hơi thở kia càng thêm ràng, hơn nữa mùi máu tươi trong đó còn nồng nặc hơn lần trước ở sơn thôn Đốn Tư rất nhiều, xem ra số người bị giết ở đây còn nhiều hơn cả sơn thôn Đốn Tư.

      nghĩ tới ở ngay dưới chân trung tâm đế quốc Khải Kỳ lại xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng lại hề bị phát , biết là thực lực của Yên Vũ lâu cường đại, hay là đế quốc Khài Kỳ phòng bị quá lơi lỏng, nhưng mặc kệ là kết quả nào, đều thể phủ nhận, đều khiến người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

      " sai, xem ra chuyện của sơn thôn Đốn Tư lần trước có quan hệ rất lớn tới Yên Vũ lâu! Trong sách cổ có ghi lại Lê tộc phải máu tanh tàn bạo như vậy, vậy vì sao Tế Tự của Lê tộc lại xuất giết chóc máu tanh như thế?" Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc nhìn Tiểu Ma lên cấp. Từ sau lần chuyện của sơn thôn Đốn Tư, Lạp Mạc Nhĩ liền cố ý tháp Trấn Giới tuần tra chuyến về chín đại tộc mãnh thú có liên quan đến Lê tộc, nhưng tất cả sách cổ đều ghi lại quan hệ tới Tế Tự tà ác kia, điều này khiến Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy rất buồn bực.

      (Tế Tự: Là nơi tế lễ, cử hành nghi lễ)

      "Thiếu gia người còn nhớ lão gia từng nhắc tới quyển cổ thư kia chứ?" Mộc Luân nhìn chung quanh cái, cúi đầu giọng bên tai Lạp Mạc Nhĩ, đó là cuốn sách cổ từng xuất tại Thần giới, rất nhanh bị lão gia cất giấu, hơn nữa nghiêm cấm nhìn lén, những người khác có lẽ biết cuốn sách cổ kia ghi những gì? Nhưng từng làm quan chép sử sách của Thần giới kiêm người thân cận nhất của Thần vương, Mộc Luân biết nhiều hơn so với những kẻ khác, hơn nữa Mộc Luân cũng từng đọc qua quyển sách kia.

      Sau khi xem xong cũng có cùng suy nghĩ với Thần vương, tuyệt đối thể để cuốn sách đó rơi vào trong tay thế lực tà ác, nếu đó là đại nạn cho tam giới. Bởi vì nó ghi chép lại toàn bộ hoạt động của các Tế Tự tà ác, thông qua các thủ đoạn máu tanh tàn bạo để nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.

      "Ngươi là cuốn sách cổ kỳ quái mà phụ hoàng muốn cho ta tiếp xúc? Chẳng lẽ Tế Tự tà ác này có liên quan với cuốn sách cổ kia?" Lạp Mạc Nhĩ khiếp sợ nhìn Mộc Luân, phải biết quyển sách kia sớm bị phụ hoàng cất giấu, người bình thường thể nào tìm được, nhưng nếu là lời của Mộc Luân sai, như vậy Thần giới nhất định có gian tế, hơn nữa chức vị của người kia còn thấp, ít nhất là kẻ có thể tiếp xúc với phụ hoàng, là kẻ nào đây?

      "Đúng thế, nếu ta nhớ lầm, Tế Tự ở sơn thôn Đốn Tư giống y hệt miêu tả ở trong cuốn sách đó, chỉ là muốn mở ra Tế Tự đó, phải có người có huyết mạch Lê tộc mới có thể đủ đảm nhiệm làm tế ti, bởi vì huyết mạch của Lê tộc trời sinh có năng lực cắn nuốt tất cả lực lượng, giống với Mạc Vân thú, Lê tộc cắn nuốt tinh khí cùng thức hải của con người." Mộc Luân nghiêm túc nhìn phương xa, theo cắn nuốt Tiểu Ma, khu rừng rậm chậm rãi phóng thích hơi thở vốn có, tử khí từ từ tiêu giảm xuống, mà vốn trung tâm bị tử khí bao phủ, dần dần ra ngoài.

      (Thức hải: Biển ý thức, tinh thần)

      Đó là Ma Pháp Trận khổng lồ, bốn phía toàn là ký tự chi chít, những cái rãnh dày đặc này nối với các ký tự khác, giống như mạng nhện khổng lồ, gắn liền với Ma Pháp Trận, mà ở giữa Ma Pháp Trận có cái ao hình tròn, tất cả rãnh đều chảy về phía cái ao kia.

      Cho dù cách đó rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi, mặc dù phần lớn máu ở bốn phía khô cạn, nhưng phía vẫn còn mấy vệt màu đen đọng lại, cho người ta biết ở đây từng xảy ra chuyện gì. Về phần cáo ao ở giữa Ma Pháp Trận, càng làm người ta sợ hãi hơn, máu bên trong mặc dù sềnh sệch quyện lại chỗ, nhưng vẫn còn duy trì màu sắc như ban đầu, giống như màu đỏ của tơ lụa thượng đẳng, nổi lên sóng lượn tinh tế, thỉnh thoảng nổi lên bóng máu khiến người ta rét mà run, cảm giác giống như có thứ gì đó chui lên từ nơi đó.

      Phỉ Lệ khi nhìn cái kia liền ngây ngẩn cả người, máu của bao nhiêu người mới có thể đổ đầy cái ao kia, đây quả thực là ác ma, mặc dù biết ở đây từng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn cái ao máu này, lòng của Phỉ Lệ trở nên lạnh lão. Bây giờ nàng hiểu tại sao lúc Lạp Mạc Nhĩ chuyện cùng Mộc Luân lại có sắc mặt khó coi như thế.

      Ở đây ai cũng có vẻ mặt chết như tro tàn, nhất là Cát Nhĩ. Phải biết nơi này chính là thành Ai Nhĩ, là thành trung tâm của đế quốc Khải Kỳ, vậy mà thậm chí có người tiến hành Tế Tự tà ác như thế, lại hề có ai phát . Nếu thông báo chuyện này ra ngoài, đế quốc Khải Kỳ Đế làm sao có thể sống yên ổn ở Đại lục Phi Long nữa đây.

      "Mặc dù bài trí giống nhau, nhưng Ma Pháp Trận cùng ký tự lại hoàn toàn ăn khớp với ở sơn thôn Đốn Tư, cho nên chắc chắn là Tế Tự của Lê tộc." Mộc Luân xanh mét mặt sờ sờ Ma Pháp Trận dưới chân, chỉ là chuyện ở sơn thôn Đốn Tư xảy ra lâu rồi, bởi vì dấu vết máu tươi này ít nhất
      http://***************.com/downloads/posts/2190792.gif
      Click để xem tiếp nếu không thấy ảnh

      Chất xám du lịch bên Tung Của chưa chịu về, ta nghỉ ngơi dưỡng sức tiếp đây mọi người, ai thương ta ta, tối ta thêm 2 chương nữa nè http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 266: Phỉ Lệ tịch.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      qua mười ngày kể từ lần trước Yên Vũ lâu, hôm nay chính là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Phỉ Lệ. Phỉ Lệ sau khi trở về vẫn liên tục tiếp thu ký ức truyền thừa, mặc dù vẫn chưa tiếp thu được tất cả,dღđ☆L☆qღđ nhưng cũng được phần . Những lúc khác đều trầm mặc suy nghĩ. Dù biết tương lai biến thành như thế nào? Nhưng Phỉ Lệ luôn có dự cảm xấu.

      Hơn nữa lần trước chiến đấu cùng Vân Ảnh ở Yên Vũ lâu, cái khí thế từ sâu tận trong xương tủy đó khiến Phỉ Lệ cực kỳ khiếp sợ, cái cảm giác quen thuộc đó cho Phỉ Lệ biết người kia chính là nàng, mặc dù hiểu tại sao lại cứ cố chấp cho rằng như thế. Hơn nữa Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương giống như thống nhất với nhau, ở trước mặt nàng hề đề cập tới chuyện đó, ngược lại ngừng thúc giục nàng nâng cao thực lực, giống như ngày đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng Phỉ Lệ biết, đó phải là nằm mơ, người kia chính là nàng. Chẳng qua Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại phủ nhận,dღđ☆L☆qღđ Phỉ Lệ cũng đành phải gác lại, bồi ở bên cạnh người thân, hưởng thụ ấm áp nhàn nhạt này, hưởng thụ cưng chiều của mọi người.

      "Phỉ Lệ chuẩn bị xong chưa? Chưa tới mấy canh giờ nữa là của tiệc sinh nhật của con đó, đến lúc đó người tới chỉ có quý tộc của thành Ai Nhĩ, rất có thể là Quý tộc thượng tầng đến từ khắp nơi ở Đại lục Phi Long nữa, thậm chí ngay cả những gia tộc lánh đời kia cũng có thể xuất . Bảo bối tiểu Phỉ Lệ quả nhiên là mê người nhất, ai cũng thể sánh bằng con."dღđ☆L☆qღđ Đế Á kiêu ngạo vuốt ve mái tóc mềm mại của Phỉ Lệ, trong mắt tràn đầy ý cười ôn hòa ấm áp.

      Mặc dù đa số tuổi thọ người ở Đại lục Phi Long rất cao, nhưng mười lăm tuổi cũng có thể coi là trưởng thành, bởi vì đối với bọn họ mà mười lăm tuổi là thời điểm chói mắt nhất, những gia đình quý tộc an bài đường lui cho đứa bé đó, phần lớn là lựa chọn kết thân hoặc là đính hôn. Nhưng có cần thực hay lại là chuyện của sau này, mặc dù phong tục như vậy hết sức quỷ dị, nhưng lại được cả Đại lục Phi Long chấp nhận.

      "Vậy có kịch hay để nhìn, mẹ cảm thấy bây giờ Đại lục Phi Long hết sức căng thẳng ư? chừng những người đó muốn thừa cơ hội này nhờ vả chút quan hệ với gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta đấy." Phỉ Lệ khinh thường , trong khoảng thời gian này nàng luôn ngừng đọc thêm thông tin về thế giới này, mặc dù cách nào lý giải tại sao mỗi người lúc mười lăm tuổi lại lập hôn ước, nhưng vẫn quyết định tiếp nhận, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cứ đứng ở bên nhìn nàng chằm chằm, giống như Phỉ Lệ nếu dám chữ "", bọn họ lập tức ra tay.

      Chuyện này ngay cả gia gia Mạt Đức đứng ở bên cũng nhịn được mà lau mồ hôi, mặc dù Lạp Mạc Nhĩ cũng được coi là học sinh của , nhưng chưa từng dám làm gì đối với vị học sinh này,dღđ☆L☆qღđ hơn nữa hầu hết đều là nghe theo lời của Lạp Mạc Nhĩ, dù rằng như vậy có chút kỳ quặc, nhưng đây chính là . Cho nên Mạt Đức chỉ đành phải dưới uy hiếp của hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mà đồng ý hôn ước này, cực kỳ muốn đưa Phỉ Lệ bảo bối ra ngoài, nhưng vẫn thể thốt lên được hai chữ “ được” kia.

      Nếu là người khác Mạt Đức nhất định giở trò lưu manh, nhưng người kia lại là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, cái gì cũng dám làm. có biện pháp, ai bảo căn bản phải đối thủ của học sinh mình cơ chứ, ngay cả Kỳ Dương sau này mới xuất , Mạt Đức cũng dám tùy ý ra tay, có biện pháp, bởi vì thua bọn họ a!

      "Bảo bối Phỉ Lệ lo lắng sao?dღđ☆L☆qღđ Gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ mặc dù cường thế, nhưng vẫn thể đối địch cùng với cả Đại lục được, cho nên. . . . . ." Đế Á tiếp, bởi vì chờ chút nữa chỉ xuất Quý tộc thượng tầng của Đại lục Phi Long, mà rất có thể còn có những gia tộc lánh đời khác, cho nên đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, có thể dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng thể thỏa hiệp, đây là chuyện mà Đế Á rất nguyện ý nhìn thấy nhất. Bởi vì dung nhan của Phỉ Lệ là lưỡi dao sắc bén, rất có thể khiến những người khác trở nên điên cuồng. Đế Á làm sao có thể lo lắng được cơ chứ?

      "Mẹ, mẹ quá lo lắng rồi, đừng quên còn có Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Người khác thể ép con làm chuyện mà con muốn làm." Phỉ Lệ hiểu lo lắng của Đế Á, nhưng bây giờ nàng vẫn thể ra thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, dù sao thân phận của hai người bọn họ đối với người bình thường mà , là ngưỡng vọng tồn tại, là Thần cho phép với tới.dღđ☆L☆qღđ Cho nên dù là người thân thân cận nhất, Phỉ Lệ cũng thể được.

      "Mẹ biết Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lợi hại, nhưng hồ nước ở Đại lục Phi Long rất sâu, cũng phải êm ả như bề ngoài của nó, hơn nữa bảo bối Phỉ Lệ, con chưa từng nghĩ tới việc Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương là nam nhân kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nguyện ý vì con mà dừng lại, đây mới là chuyện mẹ lo lắng nhất." Đế Á lo âu vỗ bả vai Phỉ Lệ, nhu tình trong mắt Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng dĩ nhiên thấy rất ràng, vấn đề là bảo bối Phỉ Lệ chỉ có ,dღđ☆L☆qღđ mà Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại là hai người.

      Nam nhân kiêu ngạo như thế làm sao có thể cho phép nữ nhân mà mình kề cận với nam nhân khác, Đế Á lo lắng người cuối cùng chịu tổn thương là Phỉ Lệ, dù sao Phỉ Lệ còn rất trẻ, chưa từng trải qua sóng lớn, chuyện sau này ai được chứ.

      "Mẹ cần lo lắng, chuyện này sau hãy tiếp, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi phải sao?" Phỉ Lệ thản nhiên , đối với nàng mà Lạp Mạc Nhĩ thể nào buông tha, mà Kỳ Dương cùng Cửu Ngân cũng giống như thế, thế nhưng như vậy khó có thể lựa chọn, dღđ。l。qღđ vậy ai nàng cũng chọn, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Như vậy đối với người nào cũng công bằng phải sao? Chỉ cần nàng thuộc về người nào,dღđ。l。qღđ mâu thuẫn trong miệng mẹ Đế Á vĩnh viễn xảy ra.

      "Nhưng danh sách hôn ước của con là ba người, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mỗi người chiếm cái, như vậy còn dư lại người nữa, con chọn ai? ra Cát Nhĩ tồi, đứa bé kia dù sao cũng là chúng ta nhìn nó lớn lên. Còn nữa, Lục hoàng tử Á Sắt lúc trước con từng cũng tồi. Còn có Hoa Tây Luân gia tộc Tây Mông của mẹ, cũng là biểu ca của con, cũng là người tồi. . . . . . ." Đế Á hơi đề cử mười người, bọn họ đều là thành viên ưu thú nhất trong các đại gia tộc.

      (Ta có cảm giác rất chi là Amen,dღđ。l。qღđ An Na là ruột của Phỉ Lệ, Cát Nhĩ là con ruột của An Na, Phỉ Lệ - Cát Nhĩ phải là chị em ruột sao? Thế vì sao lại có thể kết thân được thế hả trời? ~.~)
      ra từ lâu, những người đó nằm trong danh sách của gia tộc Đức Cổ Lạp rồi, chỉ là khi đó thời gian còn chưa tới, cho nên Phỉ Lệ biết. Nhưng bây giờ Phỉ Lệ mười lăm tuổi,dღđ。l。qღđ Đế Á đương nhiên phải giải thích. Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương quả ưu tú, nhưng mà đối với Đế Á mà hai nam nhân này quá mức nguy hiểm, nàng lo lắng Phỉ Lệ thể nào nắm chặt được bọn họ.

      "Mẹ Đế Á, mẹ là đề cử ứng cử viên ư? Về phần người thứ ba đến lúc đó mẹ biết, huynh ấy cũng thua kém gì Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương." Phỉ Lệ nhàn nhạt cắt đứt lời của Đế Á, hóa ra là về vị hôn phu chưa cưới của nàng, cho dù năm đó Đế Á được xưng là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Phi Long, cũng nhịn được bắt đầu càu nhàu.

      "Cái gì? Phỉ Lệ bảo bối có thí sinh rồi sao, là ai? Mau cho mẹ." Đế Á kinh ngạc nhìn bảo bối của mình,dღđ。l。qღđ tại sao nàng hoàn toàn biết, quả nhiên là rất thất bại mà, thậm chí ngay cả người trong lòng bảo bối nàng cũng biết, tuyệt đối thể tha thứ.
      "Mẹ Đế Á biết đâu! Con chỉ có thể cho mẹ biết rằng huynh ấy rất lợi hại, thực lực cũng kém Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, diện mạo cũng rất được! Về phần những thứ khác về sau mẹ biết." Phỉ Lệ thần thần bí bí thầm vào tai Đế Á, ra từ lúc mấy ngày trước sau khi biết phong tục này, nàng thương lượng với Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương rồi, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhất trí đồng ý thông báo cho Cửu Ngân mau sớm chạy tới, dù sao đối với Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, người có thể có tư cách cùng bọn họ đứng ở bên người Phỉ Lệ trừ ba người bọn họ ra, vô luận là người nào, có thân phận như thế nào,dღđ。l。qღđ bọn họ cũng đặt vào trong mắt, cũng yên tâm giao an nguy của Phỉ Lệ cho .

      "Thần bí như vậy sao?" Đế Á lo âu , nam tử có thể so sánh với Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương, thân phận e là cũng đơn giản! Đế Á mặc dù biết được bí mật của gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng về thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng vẫn có chút lo âu. Bởi vì nàng biết Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương tuyệt đối phải là thiếu gia của gia tộc nào đó ở Đại lục Phi Long, từ thái độ phụ thân đối đãi với hai người đó khó để nhìn ra.

      Nếu như vậy, như vậy rất có thể bọn họ chính là người trong tam giới, hơn nữa thân phận rất cao, dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng phải e ngại. Nghĩ tới đây lo lắng của Đế Á càng thêm nặng nề, nếu như ngay cả gia tộc Đức Cổ Lạp cũng thể che chở, an toàn của con bé có được đảm bảo hay ?

      "Dù sao đến lúc đó rồi mẹ biết, huynh ấy xuất trong bữa tiệc." Phỉ Lệ dĩ nhiên hiểu lo lắng trong lòng của Đế Á, có lẽ nếu như nàng biết, cũng để ý, bởi vì bọn họ tình nguyện vứt bỏ tánh mạng của mình cũng bảo vệ nàng, làm sao có thể vứt bỏ nàng mà thèm để ý? Cho nên đây là chuyện thể nào xảy ra.

      "Còn chưa gả ra ngoài, cánh tay thò ra rồi,dღđ。l。qღđ con a, quả nhiên cứ thích hướng ra bên ngoài!" Đế Á giả bộ tức giận véo véo cái mũi của Phỉ Lệ, nhàng vỗ lên đầu nàng mấy cái, trong giọng điệu tràn đầy đùa vui.

      "Mới có chuyện này đâu!" Phỉ Lệ dĩ nhiên là thuận theo dựa vào trong ngực Đế Á bắt đầu làm nũng, chỉ là nơi đáy mắt vẫn có chút ưu sầu nhàn nhạt, hạnh phúc như vậy thuộc về nàng sao? Kiếp trước Lâm Vũ là nhi, cho dù sau này có ở chung chỗ với Lưu Vũ, nhưng vẫn có bao nhiêu cảm giác an toàn, chứ đừng đến việc sau lại khi biết mình chỉ là con cờ trong trò chơi của Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng, lại càng thêm tự ti. Nàng cho tới bây giờ đều cho rằng mình được hạnh phúc, bởi vì nàng vẫn luôn bị người khác vứt bỏ.

      Nếu phải là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cường ngạnh giam cầm, Phỉ Lệ có lẽ bao giờ tin tưởng hạnh phúc đó vẫn luôn ở lại bên cạnh mình, cho nên nàng mới ngừng thu hút chú ý của người khác,dღđ。l。qღđ dù là làm Cơ ở đây cũng chối từ, bởi vì nàng cách nào chấp nhận cảm giác độc mình, sau khi có được hạnh phúc đó rồi, thể buông bỏ được nữa.

      Cách Phỉ Lệ xa, hai người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lặng yên tiếng động nhìn Phỉ Lệ, trong mắt mang theo hơi thở nóng rực, lần này bọn họ buông tay. Cho dù nàng có phản đối cũng buông tay, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương liếc mắt cái, đều thấy được trong mắt của đối phương quyết tâm kiên định thay đổi này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 266: Phỉ Lệ tịch.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      qua mười ngày kể từ lần trước Yên Vũ lâu, hôm nay chính là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Phỉ Lệ. Phỉ Lệ sau khi trở về vẫn liên tục tiếp thu ký ức truyền thừa, mặc dù vẫn chưa tiếp thu được tất cả, nhưng cũng được phần . Những lúc khác đều trầm mặc suy nghĩ. Dù biết tương lai biến thành như thế nào? Nhưng Phỉ Lệ luôn có dự cảm xấu.

      Hơn nữa lần trước chiến đấu cùng Vân Ảnh ở Yên Vũ lâu, cái khí thế từ sâu tận trong xương tủy đó khiến Phỉ Lệ cực kỳ khiếp sợ, cái cảm giác quen thuộc đó cho Phỉ Lệ biết người kia chính là nàng, mặc dù hiểu tại sao lại cứ cố chấp cho rằng như thế. Hơn nữa Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương giống như thống nhất với nhau, ở trước mặt nàng hề đề cập tới chuyện đó, ngược lại ngừng thúc giục nàng nâng cao thực lực, giống như ngày đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng Phỉ Lệ biết, đó phải là nằm mơ, người kia chính là nàng. Chẳng qua Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại phủ nhận,Phỉ Lệ cũng đành phải gác lại, bồi ở bên cạnh người thân, hưởng thụ ấm áp nhàn nhạt này, hưởng thụ cưng chiều của mọi người.

      "Phỉ Lệ chuẩn bị xong chưa? Chưa tới mấy canh giờ nữa là của tiệc sinh nhật của con đó, đến lúc đó người tới chỉ có quý tộc của thành Ai Nhĩ, rất có thể là Quý tộc thượng tầng đến từ khắp nơi ở Đại lục Phi Long nữa, thậm chí ngay cả những gia tộc lánh đời kia cũng có thể xuất . Bảo bối tiểu Phỉ Lệ quả nhiên là mê người nhất, ai cũng thể sánh bằng con."Đế Á kiêu ngạo vuốt ve mái tóc mềm mại của Phỉ Lệ, trong mắt tràn đầy ý cười ôn hòa ấm áp.

      Mặc dù đa số tuổi thọ người ở Đại lục Phi Long rất cao, nhưng mười lăm tuổi cũng có thể coi là trưởng thành, bởi vì đối với bọn họ mà mười lăm tuổi là thời điểm chói mắt nhất, những gia đình quý tộc an bài đường lui cho đứa bé đó, phần lớn là lựa chọn kết thân hoặc là đính hôn. Nhưng có cần thực hay lại là chuyện của sau này, mặc dù phong tục như vậy hết sức quỷ dị, nhưng lại được cả Đại lục Phi Long chấp nhận.

      "Vậy có kịch hay để nhìn, mẹ cảm thấy bây giờ Đại lục Phi Long hết sức căng thẳng ư? chừng những người đó muốn thừa cơ hội này nhờ vả chút quan hệ với gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta đấy." Phỉ Lệ khinh thường , trong khoảng thời gian này nàng luôn ngừng đọc thêm thông tin về thế giới này, mặc dù cách nào lý giải tại sao mỗi người lúc mười lăm tuổi lại lập hôn ước, nhưng vẫn quyết định tiếp nhận, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cứ đứng ở bên nhìn nàng chằm chằm, giống như Phỉ Lệ nếu dám chữ "", bọn họ lập tức ra tay.

      Chuyện này ngay cả gia gia Mạt Đức đứng ở bên cũng nhịn được mà lau mồ hôi, mặc dù Lạp Mạc Nhĩ cũng được coi là học sinh của , nhưng chưa từng dám làm gì đối với vị học sinh này,hơn nữa hầu hết đều là nghe theo lời của Lạp Mạc Nhĩ, dù rằng như vậy có chút kỳ quặc, nhưng đây chính là . Cho nên Mạt Đức chỉ đành phải dưới uy hiếp của hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mà đồng ý hôn ước này, cực kỳ muốn đưa Phỉ Lệ bảo bối ra ngoài, nhưng vẫn thể thốt lên được hai chữ “ được” kia.

      Nếu là người khác Mạt Đức nhất định giở trò lưu manh, nhưng người kia lại là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, cái gì cũng dám làm. có biện pháp, ai bảo căn bản phải đối thủ của học sinh mình cơ chứ, ngay cả Kỳ Dương sau này mới xuất , Mạt Đức cũng dám tùy ý ra tay, có biện pháp, bởi vì thua bọn họ a!

      "Bảo bối Phỉ Lệ lo lắng sao?Gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ mặc dù cường thế, nhưng vẫn thể đối địch cùng với cả Đại lục được, cho nên. . . . . ." Đế Á tiếp, bởi vì chờ chút nữa chỉ xuất Quý tộc thượng tầng của Đại lục Phi Long, mà rất có thể còn có những gia tộc lánh đời khác, cho nên đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, có thể dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng thể thỏa hiệp, đây là chuyện mà Đế Á rất nguyện ý nhìn thấy nhất. Bởi vì dung nhan của Phỉ Lệ là lưỡi dao sắc bén, rất có thể khiến những người khác trở nên điên cuồng. Đế Á làm sao có thể lo lắng được cơ chứ?

      "Mẹ, mẹ quá lo lắng rồi, đừng quên còn có Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Người khác thể ép con làm chuyện mà con muốn làm." Phỉ Lệ hiểu lo lắng của Đế Á, nhưng bây giờ nàng vẫn thể ra thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, dù sao thân phận của hai người bọn họ đối với người bình thường mà , là ngưỡng vọng tồn tại, là Thần cho phép với tới.Cho nên dù là người thân thân cận nhất, Phỉ Lệ cũng thể được.

      "Mẹ biết Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lợi hại, nhưng hồ nước ở Đại lục Phi Long rất sâu, cũng phải êm ả như bề ngoài của nó, hơn nữa bảo bối Phỉ Lệ, con chưa từng nghĩ tới việc Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương là nam nhân kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nguyện ý vì con mà dừng lại, đây mới là chuyện mẹ lo lắng nhất." Đế Á lo âu vỗ bả vai Phỉ Lệ, nhu tình trong mắt Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng dĩ nhiên thấy rất ràng, vấn đề là bảo bối Phỉ Lệ chỉ có ,mà Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại là hai người.

      Nam nhân kiêu ngạo như thế làm sao có thể cho phép nữ nhân mà mình kề cận với nam nhân khác, Đế Á lo lắng người cuối cùng chịu tổn thương là Phỉ Lệ, dù sao Phỉ Lệ còn rất trẻ, chưa từng trải qua sóng lớn, chuyện sau này ai được chứ.

      "Mẹ cần lo lắng, chuyện này sau hãy tiếp, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi phải sao?" Phỉ Lệ thản nhiên , đối với nàng mà Lạp Mạc Nhĩ thể nào buông tha, mà Kỳ Dương cùng Cửu Ngân cũng giống như thế, thế nhưng như vậy khó có thể lựa chọn, vậy ai nàng cũng chọn, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Như vậy đối với người nào cũng công bằng phải sao? Chỉ cần nàng thuộc về người nào,mâu thuẫn trong miệng mẹ Đế Á vĩnh viễn xảy ra.

      "Nhưng danh sách hôn ước của con là ba người, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mỗi người chiếm cái, như vậy còn dư lại người nữa, con chọn ai? ra Cát Nhĩ tồi, đứa bé kia dù sao cũng là chúng ta nhìn nó lớn lên. Còn nữa, Lục hoàng tử Á Sắt lúc trước con từng cũng tồi. Còn có Hoa Tây Luân gia tộc Tây Mông của mẹ, cũng là biểu ca của con, cũng là người tồi. . . . . . ." Đế Á hơi đề cử mười người, bọn họ đều là thành viên ưu thú nhất trong các đại gia tộc.

      (Ta có cảm giác rất chi là Amen, An Na là ruột của Phỉ Lệ, Cát Nhĩ là con ruột của An Na, Phỉ Lệ - Cát Nhĩ phải là chị em ruột sao? Thế vì sao lại có thể kết thân được thế hả trời? ~.~)
      ra từ lâu, những người đó nằm trong danh sách của gia tộc Đức Cổ Lạp rồi, chỉ là khi đó thời gian còn chưa tới, cho nên Phỉ Lệ biết. Nhưng bây giờ Phỉ Lệ mười lăm tuổi,Đế Á đương nhiên phải giải thích. Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương quả ưu tú, nhưng mà đối với Đế Á mà hai nam nhân này quá mức nguy hiểm, nàng lo lắng Phỉ Lệ thể nào nắm chặt được bọn họ.

      "Mẹ Đế Á, mẹ là đề cử ứng cử viên ư? Về phần người thứ ba đến lúc đó mẹ biết, huynh ấy cũng thua kém gì Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương." Phỉ Lệ nhàn nhạt cắt đứt lời của Đế Á, hóa ra là về vị hôn phu chưa cưới của nàng, cho dù năm đó Đế Á được xưng là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Phi Long, cũng nhịn được bắt đầu càu nhàu.

      "Cái gì? Phỉ Lệ bảo bối có thí sinh rồi sao, là ai? Mau cho mẹ." Đế Á kinh ngạc nhìn bảo bối của mình,tại sao nàng hoàn toàn biết, quả nhiên là rất thất bại mà, thậm chí ngay cả người trong lòng bảo bối nàng cũng biết, tuyệt đối thể tha thứ.
      "Mẹ Đế Á biết đâu! Con chỉ có thể cho mẹ biết rằng huynh ấy rất lợi hại, thực lực cũng kém Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, diện mạo cũng rất được! Về phần những thứ khác về sau mẹ biết." Phỉ Lệ thần thần bí bí thầm vào tai Đế Á, ra từ lúc mấy ngày trước sau khi biết phong tục này, nàng thương lượng với Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương rồi, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhất trí đồng ý thông báo cho Cửu Ngân mau sớm chạy tới, dù sao đối với Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, người có thể có tư cách cùng bọn họ đứng ở bên người Phỉ Lệ trừ ba người bọn họ ra, vô luận là người nào, có thân phận như thế nào,bọn họ cũng đặt vào trong mắt, cũng yên tâm giao an nguy của Phỉ Lệ cho .

      "Thần bí như vậy sao?" Đế Á lo âu , nam tử có thể so sánh với Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương, thân phận e là cũng đơn giản! Đế Á mặc dù biết được bí mật của gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng về thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng vẫn có chút lo âu. Bởi vì nàng biết Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương tuyệt đối phải là thiếu gia của gia tộc nào đó ở Đại lục Phi Long, từ thái độ phụ thân đối đãi với hai người đó khó để nhìn ra.

      Nếu như vậy, như vậy rất có thể bọn họ chính là người trong tam giới, hơn nữa thân phận rất cao, dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng phải e ngại. Nghĩ tới đây lo lắng của Đế Á càng thêm nặng nề, nếu như ngay cả gia tộc Đức Cổ Lạp cũng thể che chở, an toàn của con bé có được đảm bảo hay ?

      "Dù sao đến lúc đó rồi mẹ biết, huynh ấy xuất trong bữa tiệc." Phỉ Lệ dĩ nhiên hiểu lo lắng trong lòng của Đế Á, có lẽ nếu như nàng biết, cũng để ý, bởi vì bọn họ tình nguyện vứt bỏ tánh mạng của mình cũng bảo vệ nàng, làm sao có thể vứt bỏ nàng mà thèm để ý? Cho nên đây là chuyện thể nào xảy ra.

      "Còn chưa gả ra ngoài, cánh tay thò ra rồi,con a, quả nhiên cứ thích hướng ra bên ngoài!" Đế Á giả bộ tức giận véo véo cái mũi của Phỉ Lệ, nhàng vỗ lên đầu nàng mấy cái, trong giọng điệu tràn đầy đùa vui.

      "Mới có chuyện này đâu!" Phỉ Lệ dĩ nhiên là thuận theo dựa vào trong ngực Đế Á bắt đầu làm nũng, chỉ là nơi đáy mắt vẫn có chút ưu sầu nhàn nhạt, hạnh phúc như vậy thuộc về nàng sao? Kiếp trước Lâm Vũ là nhi, cho dù sau này có ở chung chỗ với Lưu Vũ, nhưng vẫn có bao nhiêu cảm giác an toàn, chứ đừng đến việc sau lại khi biết mình chỉ là con cờ trong trò chơi của Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng, lại càng thêm tự ti. Nàng cho tới bây giờ đều cho rằng mình được hạnh phúc, bởi vì nàng vẫn luôn bị người khác vứt bỏ.

      Nếu phải là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cường ngạnh giam cầm, Phỉ Lệ có lẽ bao giờ tin tưởng hạnh phúc đó vẫn luôn ở lại bên cạnh mình, cho nên nàng mới ngừng thu hút chú ý của người khác,dù là làm Cơ ở đây cũng chối từ, bởi vì nàng cách nào chấp nhận cảm giác độc mình, sau khi có được hạnh phúc đó rồi, thể buông bỏ được nữa.

      Cách Phỉ Lệ xa, hai người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lặng yên tiếng động nhìn Phỉ Lệ, trong mắt mang theo hơi thở nóng rực, lần này bọn họ buông tay. Cho dù nàng có phản đối cũng buông tay, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương liếc mắt cái, đều thấy được trong mắt của đối phương quyết tâm kiên định thay đổi này.




    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 267: Khẳng Đặc lựa chọn.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      " chuẩn bị xong hết chưa?" Mai Áo trầm mặc ngồi ở phía nhìn Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ, ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình của Mai Áo khiến Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ nhịn được phải rùng mình cái, bọn chưa từng nghĩ tới Mai Áo có khí thế khiến người ta phải sợ hãi như thế, Mai Áo hôm nay quả khác biệt trời vực với Mai Áo lúc trước. Bởi vì Mai Áo bây giờ chỉ có khí thế cường đại, mà từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức quyến rũ kinh người.

      Cáp Bỉ cúi đầu trầm mặc , Mai Áo bây giờ thể khiến phải cẩn thận ứng phó. Mặc dù vẫn chưa xác định được ngày đó ở thi lâu Mai Áo và Phỉ Lệ xảy ra chuyện gì, nhưng từ Mai Áo, có thể biết đó tuyệt đối là chuyện tốt, bởi vì Mai Áo có được tất cả quyền lực của đế quốc Phong Hành, mà những thành viên khác trong hoàng thất của đế quốc Phong Hành cũng hề có ai phản đối, hình như có cái gì đó đúng lắm, người của Mai Áo rốt cuộc có bí mật gì? Mà thậm chí ngay cả hoàng thất đều sợ hãi, đến ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng tiếc chắp tay nhường cho “”, là rất quỷ dị, biết nếu mình biết chuyện này, tuyệt đối thể chiếm được lợi ích trong cuộc chiến tranh này.

      "Bẩm thái tử điện hạ, tất cả đều theo kế hoạch ban đầu mà chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần thời gian tới, chúng ta có thể lập tức ra tay." Khẳng Đặc cung kính hướng về phía Mai Áo, hoàn toàn là vẻ mặt của thần tử. Mai Áo hiển nhiên hết sức hưởng thụ cung kính của Khẳng Đặc, chỉ có Cáp Bỉ là hiểu ra sao, dù là cho đến bây giờ, cũng chưa từng thấy gia gia cung kính như vậy, đó là thuần phục tuyệt đối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      biết gia gia làm như vậy tuyệt đối phải là vô nghĩa, nhất định có chuyện gì khiến gia gia thể làm như vậy, hơn nữa Mai Áo mới từ thi lâu trở lại, lập tức liền được sắc phong làm thái tử đế quốc Phong Hành, chuyện này quỷ dị, nghĩ tới đây Cáp Bỉ càng thêm cẩn thận thu lại biểu tình mà nghiêm mặt, tỉnh táo đứng ở bên nghe, trong lòng lại ngừng suy tư chuyện ở Yên Vũ lâu.

      "Vậy tốt, nếu như đến lúc đó Đức Cổ Lạp đồng ý hôn ước của ta và Phỉ Lệ, liền chuẩn bị ra tay ! Đế quốc Khải Kỳ tồn tại quá lâu, đúng lúc nên tan rã rồi." Mai Áo kiêu căng đứng ở chỗ trung tâm, ngẩng đầu nhìn bức họa mãnh hổ xuống núi bên trong phòng, đế quốc Khải Kỳ luôn khiến đế quốc Phong Hành phải đứng ở phía dưới, chuyện này đối với Mai Áo mà là tuyệt đối thể chấp nhận.

      Huyết mạch Cự Mông của bọn bắt đầu thức tỉnh, vậy cũng chẳng cần cố kỵ gì nữa. Tộc Cự Mông kiêu ngạo tuyệt đối thể nào cho phép chuyện đứng dưới người khác, cho nên Đại lục Phi Long chỉ có thể bị bọn nắm trong tay, từ bây giờ đế quốc Khải Kỳ bắt đầu chinh chiến.

      "Ta an bài tốt, chỉ là vẫn còn cần thêm nhiều người, Hoàng thất Khải Kỳ cùng gia tộc Đức Cổ Lạp tồn tại lâu ở Đại lục Phi Long, ta lo lắng bọn họ còn mạnh hơn chúng ta nghĩ, cho nên mong rằng thái tử điện hạ phái thêm người tới." Khẳng Đặc khẽ cau mày, cảm giác chuyện đơn giản như thế, gia tộc Đức Cổ Lạp khiến Khẳng Đặc cực kỳ cẩn thận, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra quan hệ của Đức Cổ Lạp và Hoàng thất Khải Kỳ. Mặc dù Kiệt Tây Tạp vẫn luôn nhấn mạnh rằng mình được cưng chiều hơn so với Hoàng hậu An Na, nhưng Khẳng Đặc vẫn yên tâm.

      Bởi vì Đại Đế La Bá Đặc vẫn có ý lập Lạp Nhĩ làm thái tử, thậm chí khoảng thời gian trước vì chuyện của Kiếm Ma Pháp mà Kiệt Tây Tạp bị cấm túc, nếu như Kiệt Tây Tạp được cưng chiều, Ách Nhĩ Đa Tư bây giờ là Lạp Nhĩ rồi, nhưng lại phải là như thế, đúng sao?

      "Ta thông báo phụ hoàng rồi, người phái thêm nhân thủ chạy tới, ta tại muốn biết chính là thành Ai Nhĩ hoàn toàn nằm trong tay chúng ta chưa? Chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta, ta hy vọng đến lúc đó xảy ra chuyện gì phiền toái." Hai mắt Mai Áo sắc bén quét qua Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ, khiến Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ giống như rơi vào trong hàn băng, rét lạnh thấu xương, hai tay biết để ở đâu, chỉ có thể cứng ngắc đứng im ở chỗ.

      "Thành Ai Nhĩ trừ gia tộc Hoa Tây Luân và mấy vị Vương Gia khác ra, phần lớn Quý tộc cũng nằm trong tay chúng ta, về phần mấy gia tộc trung lập, biến mất ở đời này rồi." Cáp Bỉ trầm . Mặc dù vẫn luôn biểu hết sức trấn định, nhưng chỉ có chính mới biết, cái nhìn mới vừa rồi của Mai Áo đánh thẳng vào lớn đến bao nhiêu. chưa bao giờ nghĩ chỉ là ánh mắt, lại có thể xuyên thấu linh hồn của , trong nháy mắt đó thậm chí có cảm giác Mai Áo giết mình.

      Cái cảm giác bị người ta trực tiếp nhìn thấu, khiến Cáp Bỉ càng thêm buồn bực, bây giờ Mai Áo căn bản phải là người mà có thể đối phó được, cái cảm giác giống như ngay cả linh hồn cũng bị đả thương khiến vô cùng sợ hãi.

      "Gia tộc Hoa Tây Luân là gia tộc của Đế Á - Hoa Tây Luân đúng ! Bà ta từng là đệ nhất mỹ nhân của Đại lục, là nữ nhân có thể so sánh với Hoàng hậu An Na, nghe thế hệ này của gia tộc Hoa Tây Luân có dáng dấp tồi, Cáp Bỉ đến lúc đó nàng thuộc về ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào? Duy Ny - Hoa Tây luân." Mai Áo yên lặng nhìn Cáp Bỉ, muốn biết trung thành của Cáp Bỉ, cho nên thử dò xét như vậy là tuyệt đối cần thiết.

      Ngày đó ở thi lâu, mặc dù Cáp Bỉ vẫn luôn che giấu rất tốt, nhưng Mai Áo vẫn nhận ra Cáp Bỉ khác thường, bởi vì hơi thở người Cáp Bỉ là quá giống với , tham muốn giữ lấy đối với Phỉ Lệ cũng là quyết tâm nhất định phải có được, bây giờ là lúc dùng người, cho nên thể nào ra tay với Cáp Bỉ, hơn nữa bây giờ còn muốn nhờ vả thế lực gia tộc Ni Cổ Lạp Tư ở đế quốc Khải Kỳ,cho nên Cáp Bỉ tuyệt đối cần thiết chiêu dụ.

      "Tạ thái tử điện hạ ban thưởng, đó là vinh hạnh của Cáp Bỉ." Cáp Bỉ nhanh chóng cúi đầu xuống, che giấu tối tăm thâm trầm trong đáy mắt, Mai Áo hoài nghi cái gì sao? Chẳng lẽ bị nhìn thấu rồi, , vẫn chưa, Mai Áo chỉ là hoài nghi. Cáp Bỉ nhanh chóng suy tư phen, sau đó vẻ mặt hưng phấn trả lời. biết bây giờ vẫn chưa phải lúc đối nghịch với Mai Áo, thực lực của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư vẫn chưa đủ, cho nên phải nhẫn nhịn, cũng chỉ có thể nhẫn nại.

      "Ừ! tại chuẩn bị ! Chờ chút nữa tới phủ công tước Đức Cổ Lạp, thời gian cũng còn nhiều lắm." Mai Áo hưởng thụ ôm nữ tử trong ngực, kiên nhẫn hướng về phía Khẳng Đặc cùng Cáp Bỉ phất phất tay, ý bảo bọn họ ra ngoài.

      Cáp Bỉ khẩn trương theo sau lưng Khẳng Đặc, từ lúc rời khỏi phòng, hơi thở Cáp Bỉ chưa hề an tĩnh lại, mặc dù tỏ ra bộ dạng chẳng thèm quan tâm, nhưng bước chân hỗn loạn cùng hô hấp nặng nề này,đều tiết lộ tâm tình thực của bây giờ.

      "Vừa nãy làm rất khá!" Khẳng Đặc sau khi bước vào thư phòng, trầm mặc hồi lâu, tán thưởng nhìn đứa cháu nội của mình, Cáp Bỉ hổ là người nối nghiệp do tay bồi dưỡng nên. màn kia hết sức hài lòng, đối với cường giả là phục tùng tuyệt đối, tuyệt đối thể đối nghịch với cường giả, đây chính là tổ huấn của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, hiển nhiên Cáp Bỉ hiểu rất thấu đáo.

      “Cháu muốn biết vì sao?" Sắc mặt Cáp Bỉ tái nhợt nhìn thẳng vào Khẳng Đặc, cũng bởi vì Khẳng Đặc khích lệ mà cao hứng, mồ hôi lạnh mỏng đầy trán , mồ hôi từ khuôn mặt hơi tái nhợt chậm rãi xuống, khiến người ta có ảo giác yếu đuổi.

      "Cháu còn nhớ trước kia ông từng gia tộc Ni Cổ Lạp Tư chúng ta từng là nhánh rễ của Hoàng thất đế quốc Phong Hành chứ?" Khẳng Đặc lộ ra vẻ hoài niệm, sau đó vươn tay lấy từ trong cái bàn quyển sách mỏng, màu sắc có chút ố vàng, ràng đó chính là quyển sách rất cũ kỹ.

      "Nhớ, tựa hồ theo đó ông nội của gia gia cũng bắt đầu tham gia vào trong kế hoạch đế quốc Khải Kỳ này, chỉ là chuyện này có liên quan gì đến Mai Áo?" Cáp Bỉ hiểu nhìn Khẳng Đặc, hai chuyện này hình như cũng liên quan tới nhau, phải sao? Mặc dù biết tại sao phải làm như vậy, nhưng Cáp Bỉ vẫn hỏi, bởi vì biết nếu gia gia muốn , mặc kệ hỏi thế nào cũng là dư thừa.

      "Có quan hệ rất mật thiết, bí mật này bắt đầu từ huyết mạch của tộc Bác Lãng chúng ta. Tộc Bác Lãng chúng ta từng là hậu duệ của trong chín đại mãnh thú từ thời xa xưa – tộc Cự Mông, nhưng theo thời gian trôi ,huyết mạch Cự Mông hoàn toàn biến mất, nhưng Mai Áo lại đánh thức được huyết mạch Cự Mông, cháu biết nó ý nghĩa thế nào sao? Nếu Mai Áo thức tỉnh được huyết mạch Cự Mông, các trưởng lão khác của tộc có lẽ bởi vì những phương diện khác của Mai Áo mà bãi nhiệm thân phận hoàng tử của , mà ta có thể dựa vào thủ đoạn khác, để cháu trở thành hoàng tử của đế quốc Phong Hành, nhưng tại Mai Áo thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, cho dù Đại Đế Phong Hành đồng ý, thành viên hoàng thất Bác Lãng cũng đồng ý." Khẳng Đặc lúc này bộc phát ra cỗ khí thế cường đại, cùng với người hèn mọn cùng keo kiệt trước đó tưởng như hai người.

      "Huyết mạch Cự Mông quan trọng như vậy sao?" Cáp Bỉ dám tin nhìn gia gia mình trong nháy mắt bộc phát ra khí thế cường hãn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng hóa ra lúc nãy ông nội chỉ là giả vờ, bộ dáng bây giờ mới là gia gia của . Nhưng mà vẫn cách nào tiếp nhận lý do mà gia gia với , cũng là hậu duệ của Hoàng thất phải sao?Hơn nữa so với Mai Áo còn ưu tú hơn, tại sao lại thể đủ thay thế?

      "Có, so với tưởng tượng của cháu còn quan trọng hơn, có số việc cháu nên biết, nếu như cháu cũng có thể thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, gia tộc Ni Cổ Lạp Tư chỉ có thể trở lại đế quốc Phong Hành, thậm chí cho dù để cho cháu leo lên đế vị cũng phải là thể nào, cháu có quan trọng hay ?" Hai mắt Khẳng Đặc nóng rực chăm chú mà nhìn vào đứa cháu của mình, luôn cho rằng thiên phú của Cáp Bỉ là tốt nhất trong gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, mặc dù thiên phú của Khả Lệ cũng tồi, nhưng với tính cách của nó nhất định trở thành cường giả, mà Hoắc Lợi hoàn toàn có hi vọng.

      "Cháu thử dò xét Mai Áo, có thể dò ra được chút đầu mối nào hay ." Cáp Bỉ nghe xong Khẳng Đặc , hai mắt nhanh chóng thoáng qua tia sáng, lệ khí kinh người lóe lên rồi biến mất.

      "Ừ! tại chuẩn bị ! Bữa tiệc của gia tộc Đức Cổ Lạp hôm nay cháu cũng cần tham gia, mặc dù chúng ta chuẩn bị rất tốt, nhưng gia gia vẫn yên lòng, cháu là người có thiên phú nhất trong gia tộc Ni Cổ Lạp Tư,gia gia muốn cháu mạo hiểm, cho nên cháu bây giờ lập tức rút lui khỏi thành Ai Nhĩ." Khẳng Đặc nhàng vỗ vỗ bả vai Cáp Bỉ, tuyệt đối thể dùng hy vọng của Ni Cổ Lạp Tư để đánh cuộc, cho nên Cáp Bỉ tuyệt đối thể ở lại.

      "Nhưng. . . . . ."

      " nhưng nhị gì hết! Ảnh Nhất Đái (lại thêm cái tên kỳ cục nữa ), đưa Cáp Bỉ rời trước." Khẳng Đặc hướng về phía bóng dáng sau lưng phân phó, sau đó cũng quay đầu lại rời khỏi thư phòng, để ý đến Cáp Bỉ giãy giụa.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương cuối cùng của ngày ^^

      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 268: Khúc mắc của Phỉ Lệ.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Phỉ Lệ trầm mặc đứng ở lầu các cao nhất của phủ công tước, nhìn chăm chú vào phủ công tước khí thế ngất trời. Đầy rẫy các khuôn mặt tham tham bất đồng, tựa hồ còn có mấy gương mặt quen thuộc,nhưng Phỉ Lệ vẫn có ý định xuống, Lợi Nhã vẫn như cũ an tĩnh đứng ở sau lưng Phỉ Lệ, nhìn Phỉ Lệ lúc có lúc vuốt ve Đinh Địch. Ánh mắt có tiêu cự, giống như tất cả những gì ở trước mắt đều liên quan đến nàng vậy.

      Trong giây phút này Lợi Nhã bắt đầu sợ hãi, nàng tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng hiểu chủ nhân, lúc nào người cũng cười đùa an ủi mọi người bên cạnh, mà che giấu tất cả suy nghĩ của mình sâu vô cùng, sâu đến mức ai tìm được.

      "Lợi Nhã có hận những kẻ làm hại gia tộc Bố La Đặc ? Có muốn báo thù ?" Thanh lạnh lẽo của Phỉ Lệ truyền đến tai Lợi Nhã, trong giọng thù địch nhàn nhạt. Lúc Phỉ Lệ nhìn những gương mặt dối trá kia, nàng lại lần nữa nhớ lại Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng, chỉ vì lợi ích,có thể hy sinh tất cả chỉ vì hai người bọn họ, chẳng lẽ phản bội tồn tại ngay từ ban đầu. dịu dàng của Lưu Vũ, tình bạn của Đông Phương Mộng, tất cả cũng chỉ là diễn trò. ràng quá khứ cũng trôi qua lâu như vậy, nhưng nàng vẫn thể quên được.

      giọt nước mắt trong suốt theo gương mặt của Phỉ Lệ, chậm rãi xuống, ánh mặt trời chiếu lên, phát sáng rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy thánh khiết đến nỗi cách nào dùng từ ngữ để miêu tả. Làm cho người ta tự chủ được mà đau lòng, lông mi thon dài ướt nhẹp có chút run rẩy, nhàng mềm mại giống như tiếng tim đập chạm qua chỗ sâu trong linh hồn. Lợi Nhã biết vì sao, trong nháy mắt đó cảm thấy cả người hít thở thông, chủ nhân như vậy khiến tâm của người khác rất đau.

      " cần thiết nữa, bởi vì Huyết Mạch Thần Chi chỉ vì chủ nhân mà sống, những thứ khác đều quan trọng." Lợi Nhã kiên định , cặp mắt hề gợn sóng, đối với người của Bố La Đặc mà , trừ chủ nhân cùng với người thân ra, những người khác đều nằm trong chú ý của bọn họ, bọn họ trả thù, trừ phi là chủ nhân bị làm hại, nếu hữu của bọn họ vẫn luôn lấy ý chí của chủ nhân làm ý chỉ của mình.

      Thậm chí gia tộc Bố La Đặc trung thành cách ngu ngốc cũng quá đáng, bởi vì khi bọn họ nhận định chủ nhân của mình, tất cả những chuyện khác đều quan trọng nữa.

      "Tại sao?" Phỉ Lệ thu hồi ánh mắt mất hồn lại, bình tĩnh nhìn Lợi Nhã, tại sao lại muốn, Lợi Nhã mặc dù là người lạnh lùng, nhưng đây chẳng qua là đối với người xa lạ mà thôi, nếu là với người nhà, Lợi Nhã vẫn hết sức thân thiện, chỉ là theo lời bằng hữu của Phỉ Lệ, ra hầu hết là chính nàng, Lợi Nhã làm trái ý nàng. Mặc kệ là cầu vô lý cỡ nào, Lợi Nhã đều trung thực thi hành.

      "Bởi vì những người kia đều quan trọng, cần thiết vì những người đó lãng phí ma lực, hơn nữa trách nhiệm của ta là bảo vệ chủ nhân, những chuyện khác quan trọng." Lợi Nhã giống như đó là chuyện đương nhiên, thay vì tìm kiếm hung thủ sát hại gia tộc Bố La Đặc, nàng tình nguyện theo bên người chủ nhân.

      "Người quan trọng, cho nên mới muốn báo thù ư?" Phỉ Lệ nhàng lặp lại lời của Lợi Nhã, giống như viên đá nho ném vào trong hồ nước, từ từ nổi lên gợn sóng, nàng tựa hồ nghĩ thông suốt vài chuyện mà vẫn băn khoăn bấy lâu.

      "Lợi Nhã chỉ quan tâm chủ nhân Phỉ Lệ, những người râu ria kia, cần thiết để ý tới." Lợi Nhã kiên định gật đầu, từ từ ngẩng đầu nhìn Phỉ Lệ, ánh mắt trong trẻo, trong nháy mắt mở ra lớn, ngay cả miệng cũng quên khép lại.

      Khi Lợi Nhã vừa dứt lời, Phỉ Lệ chầm chậm thả lỏng biểu cảm, nụ cười thản nhiên từ khóe miệng bắt đầu giơ lên, sau đó kéo dài đến đáy mắt, rất nhạt, nhưng ôn hòa và ấm áp.

      Giống như hoa quỳnh, ở trong ban đêm tĩnh lặng u yên tiếng động mà nở rộ, lộ ra vẻ đẹp thuộc về nhân gian, thuần khiết mang theo chút dơ bẩn nào, lại có thể nắm chặt lấy tâm hồn của mọi người.

      Tay như búp măng,da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, nụ cười đến xinh đẹp làm sao, mắt xinh sáng ngời. nụ cười, giống như mặt trời kiêu ngạo. . . . . . Chói mắt mà lộng lẫy, nụ cười, xua tan thế giới bóng tối có ánh sáng. . . . . . Tràn đầy cứu vớt cùng khoan dung, nụ cười mê hoặc tầm mắt của Lợi Nhã . . . . . . Lợi Nhã choáng vàng cùng trầm luân ôm chặt lấy trái tim nơi ngực, chủ nhân như vậy càng khiến người ta hướng tới. Cứ như vậylẳng lặng theo bên người chủ nhân, nhìn chủ nhân, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hạnh phúc như vậy, tựa hồ so với làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy hạnh phúc hơn.

      "Vậy sao? Cám ơn!" Phỉ Lệ nhìn Lợi Nhã sâu, nhàng vuốt ve Linh Giới tay trái, nàng tựa hồ có thể quên , hề cố chấp với Lâm Vũ ở kiếp trước nữa. Bởi vì mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, phải sao? Mặc kệ là Lưu Vũ, hay là Đông Phương Mộng, những thứ kia đều là do bọn họ lựa chọn. Nếu như thế, nàng cũng có thể lựa chọn quên lãng như bọn họ. Cần gì phải luôn đau khổ đè nén bản thân, Đức Cổ Lạp là nhà của nàn, bọn họ chính là người thân của nàng, tại sao phải hoài nghi? Trước kia nàng rất ngốc mà!

      Lại hoài nghi tình thương của bọn họ, thậm chí tiếc rời khỏi gia tộc Đức Cổ Lạp, ràng chỉ là vấn đề vô vùng đơn giản, nhưng lại bị chính nàng làm cho phức tạp, quả nhiên là do nàng quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt rồi.

      "Ta cái gì cũng có làm." Lợi Nhã mơ hồ nhìn Phỉ Lệ đột nhiên cảm ơn với mình, chỉ là nàng cũng hỏi thêm gì, bởi vì nàng phát khúc mắc làm chủ nhân phiền muộn lâu, tựa hồ được thông suốt. Từ lúc chủ nhân trở lại phủ công tước, mọi người chung quanh đều phát ra chủ nhân giấu diếm chuyện gì đó, mơ hồ có chút bài xích người của gia tộc Đức Cổ Lạp,ngay cả Đại Thiếu Gia cùng Nhị thiếu gia chủ nhân hay gần gũi nhất cũng tránh né.

      Mọi người mặc dù gì, nhưng Đại

      Chương 268: Con đường dị giới
      Thiếu Gia cùng Nhị thiếu gia đều buồn rầu đứng ở xa xa nhìn chủ nhân, chỉ là ai cũng ra. Nhưng bây giờ xem ra chủ nhân thông suốt rồi, Lợi Nhã cứng ngắc, nhìn khóe miệng Phỉ Lệ giương lên nụ cười lúm đồng tiền nhàn nhạt, cũng toát ra chút ôn nhu, mặc dù còn có chút gượng gạo, nhưng vẫn rất dễ dàng nhìn ra được dịu dàng trong đo.
      "Ừ! tại cũng còn sớm nữa, chúng ta cũng xuống ! Chắc mẹ đợi kịp nữa rồi." Phỉ Lệ giọng cười , Đức Cổ Lạp rất tốt. Bởi vì nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ tìm mình. Như vậy vì sao nàng còn phải cố chấp với khúc mắc trước kia làm gì, nàng là Phỉ Lệ - pháp - Đức Cổ Lạp phải sao? Lâm Vũ cũng sớm còn nữa.
      Lúc Phỉ Lệ hoàn toàn thông suốt, Mạn Đà La màu vàng kim giữa trán lặng yên tiếng động nở rộ cánh thứ ba, khiến mị hoặc của Phỉ Lệ càng thêm nồng nặc, mặc dù còn có mặt nạ màu bạc che giấu, nhưng có khuynh hướng che lấp được rồi, có lẽ chỉ cần nở đến cánh thứ 4, mặt nạ màu bạc cũng mất hiệu lực! Thực lực bây giờ của Phỉ Lệ cũng lại lần nữa tăng lên. Linh hồn cũng hoàn toàn lột xác, tựa hồ tùy thời đều thể phá tan toàn bộ nhà giam.
      "Hơi thở của Phỉ Lệ hình như trở nên mạnh hơn, hơi thở mị hoặc đặc biệt của Mạn Đà La tựa hồ cũng càng thêm nồng nặc." Kỳ Dương im lặng lên tiếng nhìn Phỉ Lệ rời khỏi, cúi đầu xuống biết suy nghĩ cái gì, nhưng hai ngón tay thon dài lại bắt chéo vào nhau, giống như sắp hóa xanh, nhưng Kỳ Dương vẫn thả ra.
      "Hẳn là thông suốt được vài chuyện! Ta mặc dù ở bên cạnh Phỉ Lệ lâu nhất,, nhưng còn rất nhiều chuyện mà ta cũng biết, ta muốn ép nàng, đợi đến lúc nàng muốn , tự nhiên ra. Ép quá ngược lại tốt, ta nghĩ ngươi cũng hiểu đạo lý này phải sao?" Lạp Mạc Nhĩ làm sao hiểu ý tứ trong câu của Kỳ Dương, Phỉ Lệ từ lúc trở lại phủ công tước Đức Cổ Lạp liền thay đổi có gì đó đúng lắm. Cảm giác bài xích mơ hồ đó, những nhằm vào người của Đức Cổ Lạp, mà ngay cả cũng cảm nhận được, ra còn có vài lời chưa , đó chính là cho tới bây giờ Phỉ Lệ cũng chưa bỏ đa cảm kia, mặc kệ thử dò xét thế nào, ở trong lòng của Phỉ Lệ vẫn có tầng ngăn cách mỏng manh.
      Nhưng là lúc vừa rồi có lẽ Phỉ Lệ phá vỡ tầng ngăn cách mỏng manh đó, nhưng người kia lại phải là . và Kỳ Dương đều giống nhau cảm thấy rất đau, đau lắm, tại sao nụ cười nhàn nhạt của Phỉ Lệ lại chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy, đau lắm, tại sao Phỉ Lệ lộ ra biểu tình đau thương như thế, cũng đau bởi vì tại sao Phỉ Lệ chịu thẳng thắn với bọn , vẫn là tín nhiệm sao?
      "Ta hiểu, nhưng mà vẫn dễ chịu đúng sao? Mặc kệ Phỉ Lệ hay là "nàng" lúc nào cũng im lặng chịu đựng tất cả." Kỳ Dương chậm rãi nhắm lại đôi mắt bạc mê người, khi nào nàng mới có thể hoàn toàn giao trái tim cho bọn , còn mình chịu đựng tất cả nỗi đau đó nữa.
      "Hối hận?" Lạp Mạc Nhĩ nhìn phương xa, Kỳ Dương đúng, cho nên thể nào phản bác.
      "Cho tới bây giờ cũng , chỉ là vì nàng nên đau lòng, Cửu Ngân cũng sắp tới rồi phải? Lần này có rất nhiều kẻ rục rịch đấy! Khiêu khích gia tộc Đức Cổ Lạp, tựa hồ là chuyện tệ?" Kỳ Dương mỉa mai nở nụ cười má lúm đồng tiền, chỉ là mỉm cười cũng tới đáy mắt.
      "Chúng ta có thời gian ở bên cạnh nàng phải sao? Về phần mấy người con côn trùng kia, gia tộc Đức Cổ Lạp tự nhiên ra tay. Hẳn là tới phiên chung ta nhúng tay, đừng quên nơi này là đại bản doanh của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, mấy kẻ sợ chết kia, Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ tự nhiên thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ." Lạp Mạc Nhĩ lãnh khốc , trừ Phỉ Lệ ra, những người khác sống hay chết chẳng liên quan tới , hơn nữa lần này tựa hồ cũng có rất nhiều người hướng về phía Phỉ Lệ để đặt hôn ước.
      "Ngươi nếu những người đó biết hôn ước của Phỉ Lệ được định, có thể thẹn quá hóa giận hay ?" Gương mặt lành lạnh của Kỳ Dương chậm rãi nở ra nụ cười ôn như, khiến Lạp Mạc Nhĩ đứng bên cạnh cũng nhịn được mà nổi nổi da gà. Bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Kỳ Dương cười rực rỡ như thế, rất đáng sợ.
      Kỳ Dương để ý đến cứng ngắc trong mắt Lạp Mạc Nhĩ, rất tự nhiên xoa xoa mặt. Đáy lòng chửi thâm Lạp Mạc Nhĩ tiếng biết phối hợp, phải chỉ là tùy tiện cười thôi sao, có cần thiết giống như gặp quỷ vậy ?
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :