1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 259: Phỉ Lệ độc miệng.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Vậy tiểu nữ xin bêu xấu." Vân Ảnh tự nhiên vào trong đình nghỉ mát, những người khác ngồi xuống ở bên ngoài, Mai Áo và Cát Nhĩ ngồi chung bàn, Hạp Bỉ dĩ nhiên đứng ở bên cạnh, Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch cũng buồn bực theo, rất tình nguyện đứng sau lưng Cát Nhĩ, hai mắt nóng rực cứ dán vào sau lưng Cát Nhĩ, khiến Cát Nhĩ vừa ngồi xuống phải run sợ, ngừng mắng Mai Áo. Bởi vì biết sau khi trở lại phủ Công tước Đức Cổ Lạp, Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch tuyệt đối để cho được yên.

      Ai bảo cướp đoạn mất cơ hội ở lại bên cạnh Phỉ Lệ của hai người kia cơ chứ, nhưng mà cho dù ở lại chỗ của Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng để cho bọn tiếp xúc với Phỉ Lệ. Dĩ nhiên đây đây là tuyệt đối dám ra, bằng đợi chính là tu luyện trong Vấn Thiên Các, biết đây là chuyện mà người của Đức Cổ Lạp có thể làm được.

      Phải biết năm đó để phụ hoàng cưới được mẫu hậu, biết bị Tướng quân La Tư hành hạ bao nhiêu lần, mặc dù mấy chuyện này được phụ hoàng che giấu rất kỹ, nhưng lâu lâu mẫu hậu vẫm tiết lộ chút.

      Phỉ Lệ yên lặng ngồi ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, về phần những người còn lại đều đứng ở phía sau ba người. Khi nhìn nhạc khí trong tay Cầm, con ngươi của Phỉ Lệ liền mở to lên, giống như nhìn thấy đồ gì đó thể tưởng tượng được. Tại sao thi lâu lại có vật này, Phỉ chắc chắn những vật này hề có ở Đại lục Phi Long, đừng là xuất , mà tuyệt đối có ai biết nó cả.

      Đừng hỏi vì sao Phỉ Lệ lại khẳng định như thế, là vì nhạc khí trong tay Cầm chính là thứ đồ chỉ thuộc về địa cầu, mà nó còn là loại nhạc khí từ thời xa xưa rất khó gặp - tỳ bà.

      Đối với tỳ bà, kiếp trước Lâm Vũ cũng phải rất quen thuộc, nhưng tạo hình đặc thù này, nàng vẫn có thể nhận ra, mặc dù quen thuộc luật của tỳ bà, nhưng Lâm Vũ có nghiên cứu với đàn tranh, đối với những ca khúc cổ vẫn có hiểu biết nhất định, cho nên khi nhìn cây tỳ bà trong tay Cầm kia, thể khiến Phỉ Lệ khiếp sợ. Tiếng đàn tanh tanh trôi chảy về luân chuyển của thế hồng trần, ba ngàn năm nay mỗi cái vẻ, bởi vì sắc trong trẻo và phong phú, khiến nhạc cụ đệm này thành nhạc khí, rồi trở thành độc tấu. luật kéo dài từ xa xưa, cùng với tiếng hí của tuấn mã, khúc nhạc sầu triền miên hầu hết vang vọng trong mỗi bản nhạc.

      Phỉ Lệ lẳng lặng nghe Vân Ảnh gảy đàn, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên hết tất cả chung quanh mình, ca khúc của Vân Ảnh phải rất xuất sắc, nhưng lại hợp với nhịp điệu của đàn tỳ bà, nó khiến cho ca khúc bình thường này có gì đó thể diễn tả thành lời, khiến người ta tự chủ được mà trầm mê, lẳng lặng thưởng thức ca khúc mà Vân Ảnh đàn. Vân Ảnh cúi mí mắt, khiến người ta nhìn lắm nét mặt của nàng, chỉ có thể từ động tác gảy đàn của nàng mà mơ hồ đoán được chút ít gì đó mà thôi.

      Vân Ảnh dĩ nhiên hề bỏ qua khiếp sợ trong mắt Phỉ Lệ, trong mắt nhanh chóng thoáng qua tia sát khí độc ác, nhàng gảy dây đàn, giống như trong khoảnh khắc đó tất cả ả suy nghĩ đều biến mất thấy gì nữa, lưu lại chỉ có tiếng tỳ bà thanh tĩnh, nhàn nhạt quanh quẩn bên tai mọi người.

      Khúc nhạc mà Vân Ảnh đàn rất thông thường ở Đại lục Phi Long, mặc dù tệ, nhưng cũng có điểm gì đặc biệt. Nếu có thể Phỉ Lệ phát điên, dù sao đột nhiên thấy tỳ bà đủ khiến Phỉ Lệ khiếp sợ, nếu tiếp theo đó mà Vân Ảnh hát ca khúc của địa cầu, điều này chắc chắn khiến Phỉ Lệ cho rằng mình nằm mơ, nếu như phải nằm mơ, chính là gặp quỷ.

      Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương im lặng lên tiếng nhìn tâm tình Phỉ Lệ biến chuyển, bọn họ cũng chẳng cảm thấy lạ với nhạc khí trong tay Vân Ảnh, bởi vì lúc trước bọn họ cũng từng thấy nàng sử dụng, nhưng điều thực khiến bọn họ tò mò là tại sao Phỉ Lệ còn chưa khôi phục trí nhớ lại biết đàn tỳ bà trong tay Vân Ảnh, hơn nữa còn có bộ dạng giống như gặp quỷ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Phỉ Lệ tựa hồ che giấu bọn họ rất nhiều chuyện, mặc dù bọn họ để ý đến chuyện mà nàng che dấu. Nhưng nếu nó liên quan đến an nguy của nàng, bọn họ ngại hiểu hơn chút, bởi vì kiếp trước “nàng” cũng chính là cái gì cũng , cho nên cuối cùng bọn họ mới mất “nàng” gần vạn năm.Lần này bọn họ tuyệt đối cho phép chuyện như thế lại lần nữa xảy ra.

      "Tại hạ là Tam hoàng tử Mai Áo của Đế quốc Phong Hành, biết xưng hô với tiểu thư như thế nào?" Mai Áo nâng ly rượu trong tay lên, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, tới trước mặt Phỉ Lệ, hai mắt nhìn Phỉ Lệ chằm chắm, trong mắt lóe ra dục vọng lửa nóng.

      "Xin chào, Phỉ Lệ. Pháp Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ nhận ly rượu của Mai Áo, chỉ nhàng gật đầu với cái, trực tiếp ra tên. Nàng rất vụng về kỹ năng giao tiếp, mặc dù Phỉ Lệ rất muốn trực tiếp bắn tinh bạo qua, nhưng lại ngại mấy chữ Tam hoàng tử Đế quốc Phong Hành, Phỉ Lệ thể trả lời, dù sao bây giờ Mai Áo cũng đại biểu cho Đế quốc Phong Hành, mà biểu ca Cát Nhĩ cũng ở đây, nàng thể làm bộ như cái gì cũng biết, mà ra tay với Mai Áo.

      Nếu sớm biết gặp phải những người này, lúc ra cửa nàng mang theo cái khăn che mặt, tới chỗ nào cũng gặp phải con ruồi đáng ghét, Phỉ Lệ thu hồi tất cả cảm xúc, bình tĩnh nhìn Mai Áo, còn Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương bên cạnh gương mặt lạnh lẽo, bọn họ thể nhúng tay, bởi vì Thần cũng thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của người phàm, đây là quy tắc.

      Lúc Mai Áo nghe Phỉ Lệ tự mình thừa nhận, vốn ánh mắt nóng rực, giờ đây lại càng nóng hơn nữa. Mai Áo tham lam nhìn gương mặt của Phỉ Lệ, giống non nớt của chín năm về trước, lúc này Phỉ Lệ triển được kiều mỵ giữa ranh rới của nữ nhân và nữ hài tử,khuôn mặt nhắn tinh xảo nhẵn nhụi tản ra ánh sáng láng mịn, lông mi dài nhàng chớp động, phớt giống như chuồn chuồn lướt nước, mắt tím sâu thẳmg mê người lơ đãng lướt qua người khác, giống như lông vũ nhàng phớt qua trái tim. Khiến người ta tự chủ được mà rơi vào bên trong ánh sao như diệu thạch đó, cái miệng nhắn khẽ mở giống như ngừng dẫn dụ mọi người thưởng thức,làm cho người ta muốn ngừng mà được.

      Mà Cáp Bỉ vẫn tránh né im lặng ở bên cạnh, lúc nghe Phỉ Lệ những lời này, khuôn mặt tuấn mỹ cũng bất ngờ cử động chút, giọng mềm mại giống như cơn gió nhàng thổi qua. Cáp Bỉ nắm hai tay của mình chặt, cố gắng trấn định, để cho tầm mắt của mình rơi vào người của Phỉ Lệ, bây giờ phải lúc bốc đồng, tuyệt đối thể để lộ ra tia sơ hở nào, biết vô luận là Cát Nhĩ hay là Phỉ Khắc Tư, hoặc là Bảo Địch đều phải là Mai Áo. Bất cứ cử động nào của , cũng có thể đưa tới chú ý của bọn họ.

      Nhất là Cát Nhĩ, ngay cả gia gia cũng cảm thấy thể sánh bằng , nếu phải là Kiệt Tây Tạp rất được sủng ái, tin tưởng Cát Nhĩ có thể leo lên đế vị.

      Về phần biểu ca Lợi Ách kia của , thể thừa nhận ta chỉ là kẻ ăn hại, nhưng là bất kỳ thứ gì có thể lợi dụng cũng nên buông tha, đây là điều gia gia với , cho nên làm tốt bổn phận của mình, yên lặng nhìn Mai Áo diễn trò. Cái muốn chỉ là tất cả là của , mà còn có Phỉ Lệ, cho nên tuyệt đối để lộ ra bất kỳ dấu vết gì, bởi vì bất kỳ sơ hở nào cũng đủ để lấy tính mạng của , lấy mạng của cả gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, thể đánh cuộc, cũng dám đánh cuộc. Cho nên từ từ sắp đặt, giăng bẫy như con nhện giăng tơ, từ từ kéo con mồi của mình vào trong đó. Cuối cùng nuốt trọn con mồi vào, cho nên vội, thời gian của còn rất dài, chờ được. Chỉ là khi nhìn thoáng qua Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, dục vọng giết người xông lên trong đầu của , tuyệt cho phép bất luận kẻ nào đến gần Phỉ Lệ, cho nên để hai người kia được an ổn, mặc dù hai người kia rất mạnh.

      Cát Nhĩ yên lặng ngồi, lẳng lặng quan sát Cáp Bỉ, nếu như phải là lúc trước đọc qua tin tình báo về Cáp Bỉ, cũng nhất định cho rằng Cáp Bỉ kia chỉ là thiếu gia quần áo lụa là bình thường, diễn xuất hoàn mỹ tia sơ hở nào, nếu như phải thấy đột nhiên biểu muội Phỉ Lệ dao động tâm tình, Cát Nhĩ cho rằng Cáp Bỉ vô hại, nghĩ tới Ni Cổ Lạp Tư vẫn có người lợi hại như thế, lão hồ ly Khẳng Đặc kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!

      Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch buồn bực nhìn nụ cười có ý tốt nơi khóe miệng của Cát Nhĩ, biết lần này kẻ nào xui xẻo bị Cát Nhĩ nhìn trúng đây, bọn họ lớn lên từ cùng nhau, tự nhiên quen thuộc với nụ cười như ác ma này của Cát Nhĩ. Nhưng mà chuyện này bọn cũng cần quan tâm, bởi vì lúc này bọn đều nhìn Phỉ Lệ bên kia, hận thể trực tiếp xông lên lột da xé xác Mai Áo, lại dám dùng ánh mắt bẩn thỉu như thế nhìn bảo bối của bọn , thể tha thứ. biết về chưa, tin tưởng nhất định rất vui nếu được chơi đùa với Tam hoàng tử này.

      " biết Phỉ Lệ thích gì? Nếu lát nữa ta mang Phỉ Lệ ra ngoài dạo thế nào?" Mai Áo nóng rực nhìn Phỉ Lệ, giống như hận thể trực tiếp nuốt Phỉ Lệ, về phần hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương sớm bị Mai Áo tự động bỏ quên, ngay cả Vân Ảnh mà lúc nào cũng lấy lòng thậm chí quên còn mống, giờ đây trong mắt Mai Áo trừ Phỉ Lệ chẳng còn ai khác nữa, cảnh tượng càng ngày càng quỷ dị, khiến Vân Ảnh ngồi trong lương đình cũng bắt đầu lo lắng.

      "Cái này hình như có bất kỳ quan hệ gì với Tam hoàng tử phải? Cho dù ra ngoài dạo, cũng liên quan tới Tam hoàng tử, ta cùng Tam hoàng tử còn chưa quen thân đến mức dạo cùng nhau." Phỉ Lệ lạnh lùng cự tuyệt lời mời của Mai Áo, những lời lúc trước của nàng sai rồi, đáng chết tên hoàng tử ăn hại này vẫn thay đổi chút nào, chỉ là da mặt của thay đổi càng thêm vô địch, càng thêm vô sỉ.

      Hay là cho rằng mấy chữ Tam hoàng tử của Đế quốc Phong Hành này rất đáng tiền, lại tự tin rằng nàng đồng ý lời mời của . Mà vốn Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương định ra tay khi thấy Phỉ Lệ dứt khoát lời độc ác như thế cự tuyệt Mai Áo, hơn nữa còn đáng trợn mắt, lập tức liền quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, dù sao Phỉ Lệ đáng như vậy vẫn rất khó thấy. tại quan trọng phải Mai Áo, mà là Vân Ảnh trong đình nghỉ mát,bởi vì trong lúc vô tình khúc đàn của Vân Ảnh thay đổi, mang theo tà an hồn.

      Quả nhiên Vân Ảnh này có lai lịch đơn giản, phải biết khúc An Hồn phải ai cũng có thể gảy được, mà Vân Ảnh này lại có thể dễ dàng như thế mà gảy, điều này khiến Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương giật mình, Kỳ Dương hướng về phía Tước Nhiên sau lưng ra hiệu, sau đó liền cùng Lạp Mạc Nhĩ lẳng lặng nhìn Mai Áo diễn như tên hề.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 3: Hành trình Ma giới chuyến .

      Chương 260: Ngươi cũng chẳng phải là gì của ta!

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Ta phải có ý đó, ta chỉ là hy vọng có thể quen thân với Phỉ Lệ hơn mà thôi, cũng có ý tứ gì khác." Mai Áo biết làm sao nhìn Phỉ Lệ, đến ngay cả trình tự cũng quên mất, Phỉ Lệ lạnh lùng đứng ở trước mặt nên biết nên làm những gì? Trong lúc nhất thời liền lúng túng nhìn Phỉ Lệ.

      "Ta mặc kệ ngươi có ý gì, tóm lại chúng ta phải rất quen thuộc, cho nên xin Tam hoàng tử đừng gọi tên của ta, đó là tên mà chỉ có người quen mới có thể gọi" Phỉ Lệ trực tiếp , hoàn toàn để ý đến sắc mặt Mai Áo liên tục đổi màu, cùng với hai tay nắm chặt, gân xanh nhàn nhạt lên cánh tay của Mai Áo. Kèm theo tiếng đàn của Vân Ảnh, sắc mặt của trở nên càng thêm khó coi, thỉnh thoảng thoáng qua vài tia xấu hổ, thỉnh thoảng có phẫn hận dứt. l。qღđThấy mọi người xung quanh ngạc nhiên thôi, chỉ có hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương im lặng lên tiếng, lẳng lặng uống trà xanh trong tay.

      Đối với bọn , Mai Áo sống hay chết chẳng có quan hệ gì với bọn , hơn nữa bây giờ còn là thời cơ tốt nhất để dò xét Vân Ảnh, cho nên bọn họ mừng rỡ xem cuộc vui.

      "Chẳng lẽ Phỉ Lệ quên rồi sao? Chín năm trước chúng ta cũng gặp mặt." Mai Áo cố chấp nhìn Phỉ Lệ, tin Phỉ Lệ chút ấn tượng với , nhìn gương mặt nhiễm khói lửa nhân gian của nàng, trong nội tâm khỏi nóng ran càng thêm vội vàng, giống như con thú dữ bị nhốt ngừng giãy giụa muốn ra ngoài. Tiến lên nữa bước nữa là có thể chộp lấy được Phỉ Lệ, đúng, chỉ cần tiến lên bước là được rồi.

      thanh trầm thấp ngừng vang lên trong đầu Mai Áo, dẫn dụ về phía ánh mặt trời sáng rực này. Cặp mắt màu xanh lá cây của Mai Áo từ từ hằn lên tia máu, lúc ban đầu chỉ là nhàn nhạt, nhưng theo tâm tĩnh bất mãn của Phỉ Lệ, ngược lại càng thêm bài xích, tơ máu trong mắt Mai Áo càng thêm dày đặc, cơ hồ sắp lấp kín hai mắt của , động tác cũng càng thêm chậm lại.

      "Vậy như thế nào, ta lặp lại lần nữa, ta có cho phép ngươi trực tiếp gọi tên của ta, Tam hoàng tử, xin ngài tự trọng, được ?"d Dù là Ai Phu Lâm cũng giống như , xem ra trước kia nàng trách lầm Ai Phu Lâm, bởi vì Ai Phu Lâm còn đáng hơn Mai Áo nhiều lắm.

      "Tại sao? Phỉ Lệ ràng thuộc về ta phải sao? Tại sao nhất định phải cự tuyệt ý tốt của ta, ta chỉ muốn ở chung chỗ với Phỉ Lệ, tại sao Phỉ Lệ vẫn muốn cự tuyệt ta, lời như vậy ta rất vui, đứa trẻ hư phải cần trừng phạt thích đáng, Phỉ Lệ, nàng xem ta nên trừng phạt nàng như thế nào đây?" Mai Áo chậm rãi ngẩng hai mắt đầy tia máu lên, lúc này còn khí chất cao quý tao nhã xinh đẹp lúc trước, thay vào đó là lãnh cùng tàn bạo vô tận, trong tròng mắt huyết sắc đều là tham muốn chiếm giữ.

      "Ngươi làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ khẽ nhíu mày cái nhìn Mai Áo đột nhiên trở nên đúng, quay đầu muốn gọi Lạp Mạc Nhĩ hoặc Kỳ Dương, nhưng mà lúc Phỉ Lệ xoay qua chỗ khác, mới phát biết lúc nào toàn bộ gian đều chỉ còn lại mình nàng, còn có Mai Áo quỷ dị trước mắt.

      Về phần những người khác giống như là đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy, Phỉ Lệ cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, vừa nhanh chóng vận dụng Ma Pháp Gian, cách xa Mai Áo, vừa từ từ suy nghĩ kỹ lại. Trước nàng vẫn ở thi lâu nghe Vân Ảnh khảy đàn, lúc Mai Áo tới đối diện nàng mọi chuyện vẫn như thế, vậy trúng kế từ lúc nào?

      A! Đúng rồi, hẳn là lúc ở trong phòng phút chốc kia mà trúng kế, chỉ là nàng phát ra thôi, mùi hương nhàn nhạt trong phòng, còn có ly trà nàng uống, cuối cùng hẳn là khúc nhạc này cùng bánh trôi nước đặc biệt kia, trong lúc bất tri bất giác mà trúng kế.

      Thậm chí ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng phát , xem ra Vân Ảnh này quả đơn giản! Nàng muốn xem Vân Ảnh này rốt cuộc muốn giở trò gì, nàng rất tò mò đấy!

      "Hắc hắc! Phỉ Lệ ta khiến nàng trở thành của ta, chỉ có thể là của ta! Nàng có vui ?" Mai Áo giống như nhìn thấy biểu tình của Phỉ Lệ, tự nhiên lẩm bẩm, nhưng ánh mắt khi nhìn vào người của Phỉ Lệ, hơi thở cả người trở nên hết sức tàn bạo, giống như thú dữ săn mấy con mồi thích, có cũng chỉ là tham lam nóng rực.

      "Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao? Ngươi cho rằng là Tam hoàng tử của đế quốc Phong Hành rất giỏi? Trong mắt của ta ngươi so với tên ăn xin chỉ nhiều hơn thân phận mà thôi, ngươi có tư cách gì với ta rằng muốn có ta..., ngươi có tư cách này." Phỉ Lệ trong nháy mắt phóng ra tất cả lực lượng, lẳng lặng bay lơ lửng trước mặt Mai Áo, mắt tím như hàn băng lạnh lẽo nhìn Mai Áo, Mai Áo chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tuyệt đối để cho mình biến thành kẻ phụ thuộc, nàng là Phỉ Lệ. Pháp Đức Cổ Lạp, tuyệt đối cho phép biến thành bất kỳ vật phẩm thuộc về nam nhân nào.

      "Đúng, chính là vẻ mặt như vậy, ánh mắt độc nhất vô nhị như vậy. Phỉ Lệ nàng có nghe thấy ? Máu tươi của ta bắt đầu sôi trào, rất nhanh nàng thuộc về ta thôi, đến đây ! Để cho ta ôm nàng, chúng ta cứ như vậy mà vĩnh viễn ở cùng chỗ." Động tác Mai Áo chậm lại nhìn Phỉ Lệ, nhưng vẻ mặt lại là dữ tợn và hung ác, dường như muốn xé rách Phỉ Lệ, sau đó nuốt vào, cuối cùng hòa tan vào làm .

      "Đồ điên." Phỉ Lệ cẩn thận nhìn Mai Áo điên cuồng tới gần, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được Mai Áo bây giờ tuyệt đối phải là người ban nãy, dù là người có núp cũng thể núp hoàn mỹ như thế, như vậy mặc dù Mai Áo vẫn có bộ dáng của con người, nhưng lại tản ra thú tính nồng đậm, là thú tính từ sâu trong con người , hai mắt đỏ rực, cùng với chiều cao còn bình thường nữa, còn có tay cùng chân hoàn toàn bày biện ra hình thái mà Thú tộc nên có.

      Lúc này Mai Áo đến gần chừng mười thước, y phục người bị xé nứt sạch, lộ ra bộ lông dày cộm, chỉ có gương mặt vẫn như cũ, cùng đôi mắt biến thành màu đỏ rực, đây rốt cuộc là huyết thống gì, lại có thể tiến hóa người còn cường đại hơn cả Thú Tộc.

      Lúc trước tiếp xúc với Lợi Nhã, Phỉ Lệ cũng mơ hồ phát Đại lục Phi Long cất dấu rất nhiều chuyện kỳ diệu, mặc kệ là Lợi Nhã có Thần Chi Huyết Mạch hay là lời tiên đoán huyết mạch của gia tộc Lâm Thủy, những thứ này đều là chuyện giấu trong bóng tối. Nhưng hôm nay khi thấy Mai Áo biến hóa, Phỉ Lệ vẫn rất chấn động, dù sao Mai Áo hình như có lẽ thoát khỏi nửa huyết mạch,đ hơn nữa đầu sỏ gây nên lại chính là nàng, là nàng trong lúc vô tình kích thích huyết mạch của .

      "Phỉ Lệ ghét bỏ ta sao? Yên tâm , cuồng hóa chỉ là vì muốn để nàng ở bên cạnh ta tốt hơn mà thôi, ta làm nàng bị thương." Mai Áo thâm tình nhìn Phỉ Lệ, hề nghĩ tới trong lúc vô tình Phỉ Lệ lại thức tỉnh huyết mạch Cự Mông(cái tên hết sảy giống cái mông lớn ấy, hắc hắc) của , phải biết rằng tộc Viễn Cổ mãnh thú cùng tộc Cự Mông đều hung tàn và xếp hạng top 5, nếu như Mạc Vân thú là chiến tranh cự thú khiến người ta sợ hãi, như vậy Cự Mông chính là cái máy giết người hung tàn, tộc Cự Mông khát máu tàn bạo, thậm chí có thể trực tiếp cắn nuốt thân thể những cường giả khác để tiến hóa.

      "Ta tựa hồ cho tới bây giờ cũng thừa nhận qua ta và ngươi có quan hệ gì đó mà thể cho ai biết, phải sao? Quan hệ giữa chúng ta hơn gì người xa lạ, đúng chứ? Tam hoàng tử hình như nghe lầm rồi cái gì phải?" Phỉ Lệ lãnh ngạo nhìn Mai Áo, kẻ điên đáng chết, bây giờ nên làm thế nào? Đầu tiên cần phải rời khỏi nơi này , bọn họ tại nên biết !

      "Phỉ Lệ cần xấu hổ, ta rất nhanh đến phủ Công tước đề cập, nàng rất nhanh biến thành của mình ta, nàng nên hiểu ta có huyết mạch Cự Mông, đại biểu cho ý nghĩa gì?" Mai Áo kiêu ngạo , nhìn Phỉ Lệ toàn là quyết tâm phải có được nàng, tham muốn giữ lấy trong mắt này khiến người ta rét mà run. Phỉ Lệ chưa bao giờ nghĩ tới nàng bởi vì ánh mắt của người mà cảm thấy sợ, nhưng là lúc này nàng nhìn thấy cố chấp trong mắt Mai Áo, nàng rất sợ, Mai Áo điên rồi. Hoàn toàn là kẻ điên, kẻ điên đánh mất tất cả lý trí.

      "Hừ! Cho dù ngươi thức tỉnh huyết mạch Cự Mông làm sao, đừng quên, ngươi có thể có khả năng thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, tại sao người khác lại được, còn nữa ngươi cho rằng gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta sợ đế quốc Phong Hành sao? Ngươi tựa hồ đánh giá mình quá cao phải."Phỉ Lệ cố gắng bình ổn lại lửa giận trong lòng, phân phải trái cùng người điên, thể nghi ngờ là tự mình đánh chính mình.

      Phỉ Lệ vừa nhìn Mai Áo, vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, muốn nhanh chóng tìm ra chỗ đúng, nàng đoán ra chỗ này nhất định là Vân Ảnh giở trò quỷ, có thể hút người vào, cũng có thể ra, chỉ là cửa ra ở đâu?

      "Phỉ Lệ tìm cửa ra à? Ta để cho Phỉ Lệ ra đâu! Cho nên Phỉ Lệ cứ nhìn ta là được rồi, về phần những thứ khác Phỉ Lệ vẫn nên làm tốt hơn! Nếu ta bảo đảm làm ra chuyện gì đâu." Đôi mắt đỏ rực của Mai Áo bình tĩnh nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, trong mắt có điên cuồng thành lời được, là điên cuồng như muốn xé rách tất cả, chấp nhất và nhiệt liệt.

      "Ta biết ngươi cái gì? Chỉ là ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn trở ta." Phỉ Lệ khinh thường nhìn Mai Áo, mặc dù Mai Áo thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, nhưng dù sao thực lực chênh lệch vẫn còn ở đó. Cho nên Phỉ Lệ mới có thể biết sợ mà với Mai Áo lâu như vậy, nàng tin Mai Áo có thực lực Thần cấp.

      "Phỉ Lệ có thể thử xem!" Mai Áo giống như biết Phỉ Lệ cái gì, ngược lại thần thần bí bí hướng về phía Phỉ Lệ mở to hai mắt, quả là lấy chiều cao lúc trước đó của Mai Áo, Phỉ Lệ vẫn còn có thể cho là còn có chút đáng , nhưng mà đối với Mai Áo bây giờ gần mưới mét, Phỉ Lệ chỉ muốn co quắp khóe miệng, má ơi! Ai tới mang tên khổng lồ này , chẳng lẽ biết dọa người ra cũng hù chết người hay sao?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 261: Thoát hiểm cách tài tình.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Ngươi làm gì với ta?" Phỉ Lệ biến sắc, đột nhiên liền hiểu được lý do tại sao Mai Áo lại khẳng định rằng nàng ra được chắc chắn như thế, ra là trong lúc vô tình, ma lực toàn thân bị phong ấn, lúc này Phỉ Lệ cũng chỉ có thể dùng vài ma pháp sơ cấp, nhưng phải lúc trước vẫn còn rất bình thường hay sao? Phỉ Lệ rơi xuống đất càng thêm cẩn thận nhìn Mai Áo.

      Xem ra là do nàng biết năng lực của tộc Cự Mông, nàng sơ suất quá. Thế nhưng trúng kế, hơn nữa còn là đạo lý ràng như vậy, nàng lại biết.

      "Cũng có làm gì, chỉ là hi vọng Phỉ Lệ có thể an tĩnh sống ở bên cạnh ta mà thôi, cho nên ta ra tay chút, dù sao nếu Phỉ Lệ có ma lực,ta gian nan rồi." Vẻ Mai Áo nghiêm chỉnh, ra sau khi biến thân mới phát thực lực của và Phỉ Lệ chênh lệch ràng như thế, vốn cho rằng mình sắp đến thực lực Thánh cấp, ở Đại lục Phi Long mà cũng coi như là cường giả, nhưng mà sau khi chân chính cảm nhận được thực lực của Phỉ Lệ, mới hoàn toàn phản ứng kịp.

      Kỳ thực là thực lực giữa bọn họ chênh nhau cấp, nhưng cũng sao cả, huyết mạch Cự Mông trời sinh có năng lực phong ấn tất cả ma lực, mặc dù tạm thời chưa thể vận dụng thuần thục, nhưng mà với Phỉ Lệ giờ vẫn có thể được. Tuy nhiên kỹ năng này có nhược điểm rất lớn, chính là phải bảo đảm đối thủ ở bên trong phạm vi mười mét, nếu vượt ra khỏi phạm vi đó dĩ nhiên có hiệu quả.

      "Ta biết ngươi cái gì? Năng lực này của ngươi hẳn là cũng có nhược điểm! Nếu cũng chỉ là phong ấn phần lớn ma lực của ta, đơn giản như thế phải sao? Hơn nữa đối với ngươi cũng có chế ước, đúng chứ? Ngươi bây giờ cũng thể tùy tiện di động chính là đại giới phải trả đúng ?" Phỉ Lệ trấn định , nàng biết lúc này tuyệt đối thể rối loạn Mai Áo vẫn còn chuyện với nàng, cũng liền chứng tỏ khi sử dụng kỹ năng này,bản thân cũng phải chịu tổn thương rất lớn, nếu với tâm tư của Mai Áo nhất định nhân cơ hội này, mang nàng , mà phải ở nơi này dài dòng.

      " hổ là người ta xem trọng, mới vậy mà kịp phản ứng, chỉ là cũng chẳng sao, chỉ cần đợi lúc là ta có thể mang nàng rồi." Mai Áo phản bác, trực tiếp thừa nhận suy đoán của Phỉ Lệ. ra lúc bước vào thi lâu, cũng phát bố cục nơi này đơn giản, nhưng vẫn quyết định im lặng, bởi vì Đế quốc Phong Hành chọc nổi thế lực của Yên Vũ lâu, hơn nữa cũng dám chắc những người khác có phát điểm này hay .

      Quả nhiên cuối cùng cũng dứt khoát tương kế tựu kế, ngờ Phỉ Lệ lại đột nhiên xuất , hơn nữa khiến vui vẻ chính là, cuối cùng trận pháp kia lại truyền tống và Phỉ Lệ cùng vào, biết mục đích cuối cùng của thi lâu là gì? Nhưng mà đối với kết cục này vẫn hết sức mừng rỡ.

      phải kẻ ngu, tất nhiên hiểu dã tâm của Cáp Bỉ, cho nên thuận theo toan tính của Cáp Bỉ, làm người lỗ mãng,dù sao đó mới là điều muốn phải sao?

      "Đừng mạnh miệng thế chứ, đừng quên tại chúng ta vẫn còn ở trong tay người khác." Phỉ Lệ tận lực trì hoãn thời gian, hy vọng có thể phá vỡ phong ấn trong cơ thể, cái phong ấn này hình như có chút tương tự với lá chắn gian, trực tiếp giảm ma lực trong thân thể con người, hẳn là có nhược điểm. Hơn nữa Phỉ Lệ cũng phát càng ở lâu trong gian xa lạ này, thân thể càng trở nên thích hợp, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể càng trở nên ràng.

      Ngay cả mới vừa rồi vất vả mới bình ổn lại dục vọng khát máu, giờ lại lại lần nữa ập tới, thỉnh thoảng có mấy tia hơi thở hắc ám bắt đầu cắn nuốt Ma lực trong cơ thể, rất giống với Ma Pháp Tử Linh, chỉ là Ma Pháp Tử Linh ở trong người nàng, còn luồng khí tức màu đen trong khí kia lại tự do, so với Ma Pháp Tử Linh còn phải khiến cho người kiêng kỵ ba phần.

      "Xem ra hai vị chung sống rất vui vẻ,hi vọng xuất của ta quấy rầy đến hai vị." Bóng dáng Vân Ảnh chậm rãi từ gian khác xuất trước mắt Phỉ Lệ, khuôn mặt thanh tú, nhìn ra được biểu tình gì khác thường, lúc nhìn thoáng qua Mai Áo, vẫn có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh liền bình tĩnh lại.

      " nghĩ tới hoàng tử Mai Áo lại đánh thức được huyết mạch Cự Mông ở nơi này, đúng là làm cho người ta cực kỳ giật mình!" Vân Ảnh mỉm cười thản nhiên nhìn Mai Áo, thiên phú tệ! Phải biết đây cũng phải là địa phương tốt lành gì, vốn là nàng tính mượn nơi này để áp chế Phỉ Lệ hoàn toàn, nghĩ tới lại mang thêm người tới đây.

      "Tiểu thư Vân Ảnh tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, biết tiểu thư Vân Ảnh dẫn ta tới nơi này làm gì? Ta hình như biết tiểu thư Vân Ảnh phải?" Phỉ Lệ cảnh giác nhìn Vân Ảnh, mới vừa rồi Vân Ảnh xuất nàng hề phát , cho dù ma lực bị áp chế, nhưng thần thức vẫn còn, thậm chí ngay cả Vân Ảnh tới gần cũng phát .

      Lúc trước nàng quá khinh thường Vân Ảnh rồi, thể nghĩ đến nàng ta lại mạnh như vậy.

      "Ta chỉ là có chút tò mò với tiểu thư Phỉ Lệ mà thôi, cho nên muốn mời Phỉ Lệ tới làm khách, chỉ là nghĩ tới hoàng tử Mai Áo cũng theo tới đây, hơn nữa còn thức tỉnh huyết mạch Cự Mông,điều này làm cho ta rất khó xử." Vân Ảnh ngây thơ , vô luận là động tác, hay là giọng điệu cũng hết sức tự nhiên, giống như là Phỉ Lệ đồng ý đến đây vậy, hề có ý tứ xin lỗi.

      "Ồ! Ta biết tiểu thư Vân Ảnh muốn mời Phỉ Lệ của ta tới nơi này làm gì đây? Ta cũng nghĩ rằng nơi này thích hợp tâm ." Mai Áo lúc đến Phỉ Lệ của ta, liền nhấn mạnh mấy chữ này , chút cũng hề cảm thấy ngượng ngùng bởi vì Phỉ Lệ phủ nhận, ngược lại càng thêm ngông cuồng, phách lối ai bì nổi.

      "Vì sao ta lại biết hoàng tử Mai Áo và Phỉ Lệ còn có quan hệ này, xem ra lúc trước là ta sai rồi." Giọng Vân Ảnh hơi hài hước nhìn Mai Áo, dù là kẻ ngu cũng biết Phỉ Lệ căn bản thích Mai Áo, nghĩ tới Mai Áo lại có da mặt dày đến thế. Chỉ là Mai Áo lại thức tỉnh


      huyết mạch Cự Mông, như vậy kế hoạch của nàng xem ra phải sửa đổi lần nữa.


      "Bớt nhảm , tiểu thư Vân Ảnh bắt ta đến đây rốt cuộc có dung ý gì?" Phỉ Lệ chẳng thèm gì với Mai Áo nữa, dù sao mặc kệ nàng thế nào, Mai Áo cũng quan tâm, cần gì qua lại cùng tên điên chứ? Ban đầu nếu nàng mà biết Mai Áo khó dây dưa như vậy, khi đó trực tiếp ra tay giết cho rồi. Cũng đỡ phải nghe lải nhải như vậy ở bên tai mình.


      "Phỉ Lệ dùng cái chữ "bắt" này khỏi làm tổn thương tình cảm của ta, ta đúng chỉ là có chút tò mò với Phỉ Lệ mà thôi, cũng có ý tứ khác." Vân Ảnh nghiêm túc , tại xem ra Phỉ Lệ chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, vẫn thể xác định Phỉ Lệ này có phải là chuyển thế của "nàng" hay , hay là để quan sát thời gian, cần phải liên lạc với bộ tộc Lâm Thủy của đế quốc Phong Hành, dù sao Mai Áo cũng đánh thức huyết mạch Cự Mông, như vậy hoàng tộc đế quốc Phong Hành cũng có tư cách tiến nhập nơi đó, mà bộ tộc Lâm Thủy chính là nhân tuyển phụ tá tốt nhất..


      Hơn nữa đế quốc Phong Hành có vài bộ tộc vượt lên cũng khỏi có mấy thiên tài xuất sắc, xem ra phải phóng đại chuyện Long Vực chuyến nữa, hi vọng chủ nhân thỏa mãn. Nếu quả như có thể tìm được chuyển thế của người kia, chủ nhân nhất định rất vui vẻ phải sao?


      "Là vậy à? Ta biết từ khi nào có giao tình tốt với tiểu thư Vân Ảnh vậy đấy, hơn nữa ta lo lắng bọn họ kịp đợi mà tìm ta, đến lúc đó nếu bọn họ làm ra chuyện gì tốt, tiểu thư Vân Ảnh cũng đừng quá để ý nhé." Phỉ Lệ biến sắc tránh né Vân Ảnh, Vân Ảnh này rất khó giải quyết, nàng chưa bao giờ gặp phải nữ nhân giảo hoạt như thế, quả giống như cá trạch trơn nhẵn thể bắt được.


      "Ách! Xem ra ta đúng là có suy tính chu đáo!" Vân Ảnh nghe xong Phỉ Lệ , trong nháy mắt thân thể liền cương cứng, nơi này là Đại lục Phi Long, là đại bản doanh của gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng thế nhưng quên mất. Cứ như vậy tùy tiện mang Phỉ Lệ, phải biết lúc ở Đại lục Phi Long thực lực bị áp chết phần ba, dù là lúc thực lực mạnh mẽ, cũng có thể chiếm được tiện nghi trong tay gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng tựa hồ có chút nóng nảy rồi.


      Bởi vì nàng có thể cảm nhận được Ma Pháp Trận bên kia truyền tới dao động mãnh liệt, rất nhanh có người tới.


      " được! Phỉ Lệ bây giờ là của ta đấy, tiểu thư Vân Ảnh tại sao có thể hỏi ý của ta liền muốn mang Phỉ Lệ rồi." Mai Áo lúc Vân Ảnh tính toán ra tay khắc kia, nhanh chóng phá vỡ ý đồ của Vân Ảnh, xuất trước mặt Vân Ảnh, hai mắt dâng lên tia máu đỏ sậm, nhúc nhích nhìn chằm chằm Vân Ảnh, dù là mỹ nữ, cũng thể mang Phỉ Lệ ! Bởi vì Phỉ Lệ là độc nhất vô nhị.


      "Ta... Ta hiểu ý tứ của ngươi." Sắc mặt Vân Ảnh trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đáng chết làm soa lại quên tộc Cự Mông am hiểu nhất chính là phong ấn, nàng lại để Mai Áo đên gần, là quá sơ suất. tại cho dù nàng muốn mang Phỉ Lệ cũng kịp nữa rồi, bởi vì ràng nàng cảm thấy ma pháp cường đại kia dao động, càng ngày càng gần.


      "Làm sao ngươi có thể , ta lại lần nữa Phỉ Lệ là của ta, của mình Mai Áo ta, mặc kệ là ai cũng đừng nghĩ từ trong tay của ta cướp ." Mai Áo khát máu nhìn Vân Ảnh, cánh tay khổng lồ hung hăng hướng tới bên cạnh Vân Ảnh nhu nhược.


      "Có người tới, hoàng tử Mai Áo có phải nên an tĩnh chút hay ?" Vân Ảnh nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ là ma lực người vẫn bị phong ấn hơn phân nửa, điều này khiến sắc mặt Vân Ảnh trở nên hết sức khó coi, nghĩ tới mới ra tay liền gặp phải phiền toái như vậy, là quá buông lỏng cảnh giác.


      "Ngươi cho rằng ta nghe lời ngươi." Mai Áo hiển nhiên muốn tin tưởng lời của Vân Ảnh, cho rằng đây chẳng qua là Vân Ảnh muốn lợi dụng, để đem Phỉ Lệ mà thôi, mặc dù thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, nhưng thần thức cũng phải rất nhanh là có thể tăng trưởng, cho nên có cảm giác xa như Vân Ảnh cùng Phỉ Lệ, cho nên mới cho rằng đây chẳng qua là trò xiếc mà Vân Ảnh muốn dùng để duy trì thời gian.


      Mà Phỉ Lệ đứng bên cạnh lại cẩn thận cách xa Mai Áo cùng Vân Ảnh, theo vài cỗ hơi thở quen thuộc, Phỉ Lệ biết đám người Lạp Mạc Nhĩ tới, mặc dù nàng vẫn chưa mục đích của Vân Ảnh, nhưng là có việc nàng rất chắc chắn, đó chính là Vân Ảnh biết chuyện mà nàng biết.
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 262: Phỉ Lệ thẳng thắn.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Phỉ Lệ!" Sau khi mấy tiếng gọi lo lắng vang lên, đám người Lạp Mạc Nhĩ lần lượt xuất bên cạnh nàng, nhanh chóng vây xung quanh nàng, cảnh giác nhìn Mai Áo và Vân Ảnh.

      "Ta sao, làm sao mọi người tới đây được." Phỉ Lệ tò mò dò hỏi, mặc dù biết bọn họ nhất định tìm được mình, nhưng nàng vẫn ngờ bọn họ lại nhanh như vậy, dù sao Ma Pháp trận kia của Vân Ảnh ở đình viện là quá bí mật, hơn nữa còn có tiếng đàn đặc biệt mê hoặc tâm trí mọi người, cho nên Phỉ Lệ rất muốn biết làm sao bọn họ có thể thoát khỏi mê hoặc của tiếng đàn. Tuy rằng nàng phát ra, nhưng vẫn thể nào phản kháng, cho nên mới xuất ở nơi này, về phần Mai Áo, Phỉ Lệ hoài nghi sớm biết Ma Pháp trận này tồn tại, bởi vì lúc xuất ở đây, hề có chút kinh ngạc nào.

      Ngược lại cực kỳ bình tĩnh nhìn nàng, thậm chí trong mắt còn có dục vọng tham lam điên cuồng. Mặc dù biết vì sao lại biết, nhưng Phỉ Lệ hề hoài nghi chút nào về điều đó.

      "Mộc Luân rất có nghiên cứu với các loại Ma Pháp Trận, tuy Ma Pháp Trận trong thi lâu hết sức bí , nhưng cũng phải thể giải trừ." Lạp Mạc Nhĩ nhàn nhạt giải thích. Giọng vẫn lành lạnh như thế, nhưng khi nhìn về phía Vân Ảnh cùng Mai Áo, lại có thêm hơi thở chém giết, đáng chết lại dám ở trước mặt bắt Phỉ Lệ , thể tha thứ.

      "Mộc Luân đối với Ma Pháp Trận rất có nghiên cứu, xem ra trước kia ta đúng là quá khinh thường , biết Ba Phỉ Lạc sao nhỉ?" Phỉ Lệ tò mò quan sát Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc, trước kia nàng chỉ biết hai người này rất thần bí, nhưng ngờ bọn họ chỉ có thực lực cao cường, mà ngay cả Ma Pháp Trận khó như vậy cũng rất am hiểu, xem ra nàng vẫn chưa hiểu về Lạp Mạc Nhĩ! Giống như bây giờ nàng cũng chỉ có thể biết sơ về Tước Nhiên, còn Kỳ Dương đúng là nàng hề biết chút gì, trừ việc biết Kỳ Dương rất thích hoa Mạn Đà La hơn người bình thường, tất cả đều là con số .

      "Nàng có thể đoán chút, Mộc Luân am hiểu chỉ có Ma Pháp Trận thôi đâu! Còn có rất nhiều thứ mà Mộc Luân cũng rất am hiểu." Lạp Mạc Nhĩ mỉm cười điểm mũi Phỉ Lệ cái, cưng chìu nhìn nàng, cái tiểu tâm tư kia của Phỉ Lệ làm sao có thể biết, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết, huống chi cũng muốn gạt nàng.

      "Lạp Mạc Nhĩ keo kiệt, Kỳ Dương ngươi cho ta biết ! Ba Phỉ Lạc làm gì thế, còn nữa ta rất tò mò năng lực của Tước Nhiên và Hoặc Nhiên, mặc dù Tước Nhiên vẫn luôn dùng độc, nhưng mà ta lại có cảm giác chỉ đơn giản như vậy." Phỉ Lệ thấy Lạp Mạc Nhĩ thần thần bí bí, nhất thời đáng cau chóp mũi, ngây thơ lôi kéo cánh tay Kỳ Dương làm nũng, ra vẻ tức giận để ý tới Lạp Mạc Nhĩ.

      Còn những người khác láu lỉnh nhìn Lạp Mạc Nhĩ, chẳng qua cũng chỉ dám cười thầm trong lòng, chứ dám cười ra tiếng, Lạp Mạc Nhĩ trông bề ngoài có vẻ mặt ôn hòa mà vô hại, nhưng trời mới biết đây đó chỉ là với Phỉ Lệ mà thôi, nếu đổi lại là những người khác, tuyệt đối bị giày vò đến chết.

      "Phỉ Lệ muốn biết à, vậy hôn ta cái ta cho nàng biết!" Kỳ Dương liếc đôi mắt bạc mê người khiêu khích với Lạp Mạc Nhĩ, giọng giảo hoạt khiến người ta cảm thấy rất đáng đánh đòn, nhưng lại thể làm gì, Tước Nhiên đứng ở sau lưng Kỳ Dương nhanh chóng quay mặt chỗ khác, dáng vẻ giống như ta biết người này. Bởi vì Kỳ Dương lúc này chỉ kém có cái đuôi cùng sừng ác ma, hiển nhiên chính là ác ma muốn bắt cóc thiên sứ.

      " hả, chỉ cần hôn ngươi cái ngươi cho ta biết." Phỉ Lệ chần chờ chốc lát nhìn Kỳ Dương, trước kia nàng cũng dùng như vậy kỹ xảo như thế lừa gạt Lạp Mạc Nhĩ, để chiếm tiện nghi của .

      "Dĩ nhiên, ta lừa Phỉ Lệ." Kỳ Dương như đinh chém sắt, đôi mắt bạc chính là nhìn ánh mắt của Phỉ Lệ, còn Lạp Mạc Nhĩ đứng bên cạnh hết sức buồn bực mà trợn mắt, bởi vì hành động của Kỳ Dương làm nhớ tới Phỉ Lệ trước kia, cũng hay dùng cái bộ dạng đáng này để lừa gạt mình, nhưng mà chỉ cần cũng chiếm được tiện nghi của nàng là được.

      "Được rồi!" Phỉ Lệ nhanh hôn lên má trái của Kỳ Dương cái, sau đó phải nghiêm túc nhìn chăm chú vào Kỳ Dương như vẫn còn muốn cái gì đó, còn những người bên cạnh ngừng co quắp khóe miệng của mình, tại sao bọn họ có cảm giác bị Phỉ Lệ lừa vậy, cũng chỉ có Lạp Mạc Nhĩ làm bộ như thấy gì cả. Nhưng là từ sát khí xung quanh vẫn có thể nhìn ra được, hề nới lỏng cảnh giác với Mai Áo cùng Vân Ảnh.

      "Bây giờ có thể chưa?" Sau khi xong Phỉ Lệ hết sức chăm chú nhìn Kỳ Dương, về phần Ba Phỉ Lạc cùng Mộc Luân đều cứng ngắc, tại sao Phỉ Lệ hỏi bọn họ, chẳng lẽ bọn họ là người vô hình sao? Đại nhân Kỳ Dương vẫn phúc hắc như thế! Nhưng là vì sao bọn họ lại cảm thấy Phỉ Lệ cũng phúc hắc vậy, bởi vì Phỉ Lệ nhanh chóng giơ lên ba ngón tay, sau đó hả hê nhào tới trong ngực thiếu gia, hai tay còn ngừng ở người của thiếu gia sờ soạng, nhất định là bọn hoa mắt.

      "Ba Phỉ Lạc am hiểu nhất chính là tra tấn, đồng thời cũng là trưởng quản ngục của Luyện Ngục Thâm Uyên! Nếu về sau Phỉ Lệ muốn dạo ở Luyện Ngục Thâm Uyên, có thể bảo Ba Phỉ Lạc dẫn nàng , nơi đó có rất nhiều đồ chơi thú vị đấy." Kỳ Dương nhịn khóe miệng co giật, bình tĩnh trả lời, vì sao có cảm giác bị Phỉ Lệ lừa nhỉ?

      "Luyện Ngục Thâm Uyên, là Luyện Ngục Thâm Uyên thần bí đáng sợ trong truyền thuyết độc lập với tam giới ư?" Phỉ Lệ đáng nghiêng đầu, hai mắt phóng ra tia lửa nhìn Ba Phỉ Lạc, ánh mắt bức người của nàng khiến kẻ lão luyện như Ba Phỉ Lạc cũng chịu nổi mà muốn trốn tránh.

      "Phải . . . . . Đúng vậy." Ba Phỉ Lạc cà lăm gật đầu, chịu nổi ánh mắt nóng rực như thế của tiểu thư Phỉ Lệ, ô ô. . . . . . Thiếu gia lợi hại quá mà, lại có thể chịu đựng được ánh mắt “đáng ” như thế của tiểu thư Phỉ Lệ, bởi vì trước kia tiểu thư Phỉ Lệ chính là dùng ánh mắt như thế nhìn thiếu gia, mà lúc đó phát ra có cái gì đáng sợ, nhưng hôm nay được nếm mùi. Ba Phỉ Lạc sùng bái nhìn Lạp Mạc Nhĩ, khiến mọi người bên cạnh hiểu ra sao, còn Lạp Mạc Nhĩ cứng ngắc cả người lại, sau đó trấn định ôm Phỉ Lệ như bình thường.

      "Đáng chết, buông Phỉ Lệ ra." Mai Áo nhanh chóng buông Vân Ảnh ra, kinh ngạc nhưng sau lát mới phản ứng được, nhìn thấy Phỉ Lệ tựa vào trong ngực Lạp Mạc Nhĩ, khuôn mặt nhắn thỏa mãn kia khiến lửa giận của Mai Áo dâng cao, Phỉ Lệ chỉ có thể là của .

      "Đừng với ta tên khổng lồ này chính là Tam hoàng tử lúc trước?" Hoặc Nhiên như gặp quỷ nhìn Mai Áo, Mai Áo cao đến gần mười mét, sau khi cuồng hóa, người lên tầng khôi giáp nhàn nhạt, có thể bởi vì thời gian thức tỉnh quá ngắn, cho nên màu sắc của khôi giáp đậm lắm. Nhưng hơi thở hung tàn mạnh mẽ này vẫn đè nén tâm của tất cả mọi người.

      "Ừ! đánh thức huyết mạch Cự Mông, ngờ Hoàng thất của Đế quốc Phong Hành là hậu duệ của tộc Cự Mông thời xa xưa. Tộc Cự Mông và Mạc Vân thú cùng với bảy tộc khác trở thành chín thú dữ hùng mạnh nhất thời Thượng Cổ, chỉ là cho tới bây giờ ta cũng chỉ phát được ba tộc thức tỉnh được huyết mạch , nhưng ngoại trừ khả năng những tộc khác cũng thức tỉnh, cụ thể như thế nào, vẫn cần phải trở về gia tộc Đức Cổ Lạp mới xác định được." Phỉ Lệ trầm mặc lát, cuối cùng vẫn quyết định ra chuyện mà mình biết, nàng tin tưởng những chuyện này Lạp Mạc Nhĩ cũng biết.

      "Phỉ Lệ làm sao biết những chuyện này?" Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, trừ Mộc Luân cùng Ba Phỉ Lạc ra, những người khác đều khiếp sợ nhìn Phỉ Lệ, những bí mật xa xưa này sớm bị phong ấn, tại sao Phỉ Lệ lại biết?

      "Bởi vì huyết mạch Liêu tộc của ta thức tỉnh, chờ sau khi tiệc sinh nhật qua ta chân chính tu dưỡng đoạn thời gian, sắp xếp lại ký ức truyền thừa." Phỉ Lệ bình tĩnh , giống như thức tỉnh huyết mạch của Liêu tộc cũng phải là chuyện gì giỏi lắm, nàng lại có thể thức tỉnh huyết mạch Liêu tộc, như vậy cách khác tất cả hậu duệ của các tộc từ thời thượng cổ cũng rất có khả năng thức tỉnh huyết mạch, phải sao?

      "Chuyện từ khi nào thế? Tại sao chúng ta biết." Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương kinh hoảng bắt lấy tay Phỉ Lệ, nhanh chóng kiểm tra khắp người nàng, phải biết Liêu tộc từ thời xa xưa được gọi là tộc hung hãn nhất, hung bạo tàn nhẫn kém bao nhiêu so với Mạc Vân thú, nếu phải là chịu chế ước của người cầm quyền cao nhất của Liêu tộc, e là Liêu tộc cũng xưng bá rồi.

      "Lúc ở Tuyền Nhãn trong Thâm Uyên Ma giới, ta bị Ái Lệ Thi đánh vào bên trong cung điện kỳ quái, trong lúc vô tình tìm được kiếm Bích Du, sau đó tự nhiên thức tỉnh huyết mạch Liêu tộc." Phỉ Lệ cảm động giải thích, nàng có thể cảm thấy quan tâm và lo lắng thể nào che giấu của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Như vậy rất tốt phải sao? Được người khác quan tâm cưng chiều như thế.

      "Tại sao cho chúng ta?" Kỳ Dương gian nan ra câu mà Lạp Mạc Nhĩ cũng muốn hỏi, chẳng lẽ vẫn chịu tin tưởng bọn họ ư? Giống như “nàng”, tất cả mọi chuyện đều tự đeo lưng, sau đó để cho bọn họ chỉ có thể xa xa nhìn theo bóng lưng “nàng”. Chẳng lẽ nàng biết như vậy chỉ làm bọn họ càng thêm lo lắng hay sao? Hay là cho tới bây giờ Phỉ Lệ vẫn chưa từng tin tưởng bọn họ, mặc kệ là lý do nào, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương đều thể tiếp nhận.

      "Bởi vì ta vẫn chưa sắp xếp trong ký ức truyền thừa, muốn làm cho các ngươi lo lắng." Phỉ Lệ nắm chặt tay Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, biết vì sao nàng lại có cảm giác nếu nàng buông tay bọn họ ra, hai nam nhân kiêu ngạo này biến mất, biết vì sao sao đáy lòng lại xuất cảm giác như thế, sắc mặt tái nhợt của bọn họ khiến nàng hết sức để ý, ra người chân chính rơi vào cũng chỉ có bọn , trò chơi này được gọi là sức cám dỗ con người, chính nàng cũng bị dính vào đó phải sao? Nhưng cảm giác này cũng xấu, vui sướng nhàn nhạt trong nháy mắt truyền khắp cả người, Phỉ Lệ kiên định nắm tay Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, muốn truyền vui vẻ của nàng cho bọn họ biết.

      " chứ?" Tay của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương khẽ run như dám tin nhìn Phỉ Lệ, vui sướng kia có ? Phỉ Lệ nguyện ý để cho bọn họ đứng ở bên cạnh nàng, phải là bởi vì đồng tình, cũng phải là bởi vì thương hại.

      Đám người Mộc Luân đều giống nhau nhận ra Phỉ Lệ lột xác, mặc dù biết tại sao? Nhưng bọn họ nhìn chủ nhân của mình, khóe mắt ươn ướt, chỉ cần chủ nhân vui vẻ là được rồi! Những thứ khác bọn họ cũng có thể gánh chịu.

      Mặc kệ bầu khí ấm áp bên này của Phỉ Lệ, Mai Áo cùng Vân Ảnh lại hết sức nóng nảy, khác với nóng nảy của Mai Áo Vân Ảnh ràng cảm thấy người Phỉ Lệ tựa hồ có cái gì bắt đầu thức tỉnh, mà cỗ hơi thở kia nàng lại rất nguyện ý nhìn thấy.
      cuncon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 263: Lột xác lần thứ hai.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Vân Ảnh liên tục đánh vài thế tay, thế tay càng biến đổi, chung quanh dần dần tụ tập càng nhiều bóng đen, bóng đen giống như có sinh mạng mà ngừng vặn vẹo, giống như phóng ra lực lượng tà ác gì đó, lại vừa giống như là nghi thức. Gần Vân Ảnh nhất chính là Mai Áo phát ra có cái gì đúng, ngừng bắt đầu kêu rên, rất nhanh sau đó liền cách xa Vân Ảnh.

      Đám người Phỉ Lệ cũng từ tiếng kêu rên tức giận của Mai Áo mà thanh tỉnh lại, thể trách được vì sao Mai Áo lại phát ra tiếng kêu như thế, bởi vì lúc này trông Vân Ảnh là rất dọa người, mặc dù vẫn còn bộ dáng như lúc trước, nhưng hai mắt lại biến thành màu xanh lá cây quỷ mị, đó là đôi mắt mà con người tuyệt đối thể nào có được, tràn đầy hơi thở khát máu tàn bạo. Hơn nữa hai cái răng nanh dài mọc chòi ra khỏi đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt cũng biến thành màu xanh, khiến Vân Ảnh lúc này rất tà mị, hơi thở khát máu nồng nặc kèm theo chết chóc vô biên nhuộm bầu gian xung quanh thành màu đỏ, ngừng có luồng khí màu đen dày đặc bốc ra từ nàng ta rồi bay ra bên ngoài, từ từ bao trọn cả người nàng ta, cuối cùng chỉ còn bóng dáng mơ hồ, nhưng uy áp lại lớn hơn lúc trước trước gấp mấy lần, Mai Áo mới đánh thức được huyết mạch Cự Mông nên thể chịu nổi, dù sao ngoại trừ năng lực phong ấn ma lực đặc biệt ra, thể nghi ngờ là thực lực của kém cỏi nhất trong đám người ở đây.

      Lúc Phỉ Lệ cùng đám người Lạp Mạc Nhĩ thấy Vân Ảnh biến thân, liền kinh hãi, bởi vì sau khi Vân Ảnh biến thân nàng ta giống y hệt bộ dạng của Liêu tộc, mặc dù huyết mạch Liêu tộc thuần chính khi biến thân hai mắt có màu đỏ cuồng bạo như máu, đó là màu đỏ tinh khiết thuộc về Liêu tộc thuần chính, nhưng nếu là Liêu tộc đời thứ ba và thứ tư là màu xanh lá, là đôi mắt màu xanh tản ra tà mị, chỉ cần nhìn thấy lần thể nào quên được đôi mắt màu xanh lá trong suốt kia, Vân Ảnh có quan hệ gì với Liêu tộc, hay là có quan hệ gì với gia tộc Đức Cổ Lạp?

      Tất cả mọi người đều trầm mặc, Phỉ Lệ mê mang cắn môi dưới của mình, càng ngày bí càng nhiều.

      "Thiếu gia đây phải là chúng ta từng thấy nguyên thân của Liêu tộc sao? Mặc dù màu mắt phải đỏ như máu, nhưng Liêu tộc chỉ có thế hệ ban đầu cùng đời thứ hai là màu đỏ máu, từ đời thứ ba trở màu mắt là màu xanh lá, hơn nữa càng là màu xanh lá tinh khiết, càng chứng tỏ thực lực càng mạnh." Mộc Luân từ từ ra nghi vấn trong lòng, Phỉ Lệ trước đây lâu mới đánh thức huyết mạch Liêu tộc, nhưng Vân Ảnh hiển nhiên phải là mới được đánh thức, chỉ cần nhìn khống chế lực lượng của nàng ta là có thể nhìn ra được.

      Phỉ Lệ gì, im lặng nhìn Vân Ảnh, lặng lẽ cảm nhận liên quan giữa huyết mạch tương liên, đó là quen thuộc từ sâu trong linh hồn, khiến Phỉ Lệ bị mê hoặc, Vân Ảnh là hậu duệ của nàng, Nhưng lại chỉ là hậu duệ của nàng, nàng có cảm giác tách rời, khiến trong đầu của Phỉ Lệ xông ra cảm xúc rất bất mãn.

      Cảm giác xa cách này cứ liên tục từ người của Vân Ảnh truyền tới, hơn nữa trong cái lạnh lẽo đó còn mang theo hơi thở máu tanh chém giết, tức giận từ sâu trong linh hồn dâng lên trong đầu Phỉ Lệ, nhanh chóng bành trướng ra mà nàng lại thể nào phát tiết phẫn nộ đó, Phỉ Lệ chậm rãi rời khỏi bức tường liên thủ bảo vệ của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, lựa chọn trực tiếp đối mặt với hơi thở chém giết tàn bạo của Vân Ảnh, lúc vừa rời , cả người Phỉ Lệ liền cứng ngắc, nhưng có cỗ hơi thở ấm áp từ Mạn Đà La giữa trán xông ra, nhanh chóng truyền khắp tay chân của Phỉ Lệ.

      Phỉ Lệ lẳng lặng đứng trước Vân Ảnh, cùng với Mai Áo, Vân Ảnh tạo thành cục diện đối đầu giữa ba bên. cỗ hơi thở cổ xưa độc thuộc về vương giả từ từ từ người của Phỉ Lệ phát ra ngoài, mang theo tịch nặng nề. Kỳ Dương định bay tới, nhưng rất nhanh bị Lạp Mạc Nhĩ kéo lại.

      "Đừng qua đó, có lẽ đây là cơ hội cũng chừng, nàng nhất định là vương giả, thể cứ sống dưới che chở của chúng ta mãi được, cánh chim của vương bị gãy , vĩnh viễn thể trưởng thành, ngươi vẫn hiểu sao?" Lạp Mạc Nhĩ bình tĩnh nhìn Kỳ Dương, bình thản, nhưng người hiểu như Ba Phỉ Lạc và Mộc Luân đều biết , hai tay của thiếu gia run rẩy, còn có khổ sở bị đè nén của người, thiếu gia lúc nào cũng ép bản thân mình như thế.

      "Nhưng. . . . . ." Kỳ Dương nắm chặt hai tay, từng gân xanh dữ tợn như cho mọi người biết, vẫn đè nén tức giận, thongs khổ của việc thể bảo vệ nữ tử mình thương, vạn năm trước nàng chính là như vậy hề ngần ngại tiêu sái mà đến trước mặt của bọn , bảo vệ bọn , cuối cùng lại cho bọn họ chờ đợi vô tận, Kỳ Dương biết mình còn có thể tiếp tục chịu đựng được nữa hay .

      "Chúng ta nên tin tưởng nàng, phải sao?" Lạp Mạc Nhĩ thở dài tiếng trong lòng, đau khổ khi thể nào nắm chắc trong lòng bàn tay, hiểu , cũng bởi vì thể nào chịu nổi, cho nên năm ngàn năm trước mới chùn bước, chịu buông tha, lựa chọn chuyển thế, duy nhất để lại chính là vết tích của nàng.

      "Ta hiểu." Kỳ Dương lặng lẽ quay trở lại, đứng sau lưng Phỉ Lệ, nhìn theo bóng lưng tịch của nàng.

      "Rống rống!" tiếng thét cách nào che giấu khí thế thuộc về vương giả từ trong miệng Phỉ Lệ truyền ra, lúc tiếng thét của Phỉ Lệ qua , vốn mái tóc màu tím chạm vai liền trở nên dài ra, trong nháy mắt dài đến dưới eo, thậm chí còn xu hướng dài tiếp nữa, mà đôi mắt tím mê người cũng dần chuyển thành màu đỏ, càng lúc càng đỏ hơn, cuối cùng biến thành màu đỏ như máu, đôi răng nanh trắng bóc giống với Vân Ảnh dài ra ngoài, dâng lên lạnh lẽo nhàn nhạt, nghi ngờ chút nào nếu như bị cắn trúng, chắc chắn chết!

      Biến thân khác hoàn toàn với Vân Ảnh, sau khi Phỉ Lệ biến thân hề xuất sắc

      mặt xanh mét của tử khí, mà là hồng nhuận trong suốt, đóa Mạn Đà La màu vàng giữa trán lặng lẽ nở ra cánh thứ hai, màu sắc xinh đẹp lấp lánh, cỗ mị hoặc vô hình liên tục tản ra từ người Phỉ Lệ, khiến gương mặt tinh xảo của nàng càng thêm mị, khiến người ta có cảm giác như thần tiên trời.

      Lúc Phỉ Lệ gào thét, bóng dáng Vân Ảnh phía đối diện từ từ nhạt , ngay cả màu sắc xung quanh cũng nhạt dần, hơn nữa Vân Ảnh còn liên tục vặn vẹo, vốn khuôn mặt nhuộm tử khí, giờ lại trở nên càng thêm xấu xí.

      “Vân Ảnh, ngươi tựa hồ quên mất thân phận vốn có của mình, học xong còn dám khinh nhờn ta, chẳng lẽ Vân Mộng vẫn chưa học được hay sao, vạn năm rồi mà nàng ta vẫn chưa nhớ được?” Giọng lạnh lùng hoàn toàn thuộc về thanh mềm mại ngọt ngào của Phỉ Lệ lúc trước, khi Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nghe thấy giọng này, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngay cả sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó chịu. Hai tay khẽ run, tiết lộ tâm tư sâu trong lòng bọn họ.

      “Vân……Vân Tiêu đại nhân.” Vân Ảnh run rẩy cả người, trợn to đôi mắt màu xanh lá, dám tin nhìn người đối diện với thân hình nhắn, vẫn là khí thế vương giả của vạn năm trước khiến nàng sợ hãi. phải chủ nhân đại nhân Vân Tiêu chết rồi sao? Tại sao đại nhân Vân Tiêu vẫn còn sống, hơn nữa cảm giác nóng rát đến từ sâu trong linh hồn này, ràng bây giờ còn lợi hại hơn cả vạn năm trước.

      “Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu cho dù ngươi là hậu duệ của nàng ta, ta giết ngươi.” Lời lãnh khốc và tuyệt tình, khiến Vân Ảnh sợ hãi, giống như nếu nàng dám cự tuyệt, lập tức bị giết ngay tại chỗ, người kia tuyệt đối làm được.

      “Vâng” Vân Ảnh ôm thân thể run rẩy, nhanh chóng biến mất, khi Vân Ảnh biến mất, mùi máu tươi tràn nghập trong khí cũng theo đó còn nữa, đám người Phỉ Lệ lại lần nữa xuất trước thi lâu, nhưng mà thi lâu lúc này cũng phải là đình viện tràn đầy cổ kính như trước nữa, mà là rừng rậm tràn đầy hơi thở hàn, trừ phía xa xa vẫn còn tòa đình lâu này, tất cả đều là cây cối xa lạ.

      Lúc Vân Ảnh biến mất khắc kia, cả người Phỉ Lệ liền lảo đảo muốn ngã, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ tái nhợt. Trừ mái tóc vẫn còn dài qua eo kia, những thứ khác cũng đều nhanh chóng biến mất. Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương xông lên phía trước, Lạp Mạc Nhĩ ôm chặt Phỉ Lệ, còn Kỳ Dương bắt lấy tay trái của Phỉ Lệ.

      có việc gì, Tinh Thần lực bị cạn kiệt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, để cho rời có chuyện gì chứ?” Kỳ Dương biết Lạp Mạc Nhĩ đời nào trả lời, cho nên đành phải giải thích với Bảo Địch và Phỉ Khắc Tư khẩn trương. Lúc xong Kỳ Dương nhìn Mai Áo biến mất rồi nhìn Lạp Mạc Nhĩ ý , tộc Cự Mông là phiền toái.

      có gì, chỉ là Cự Mông mới thức tỉnh lâu, dù là Cự Mông trưởng thành cũng có việc gì, quan trọng bây giờ là làm cho Phỉ Lệ khôi phục lại, huyết mạch Liêu tộc đơn giản như thế đâu, từ tình huống bây giờ của Phỉ Lệ, xem ra con bé căn bản áp chế nổi. Nếu phải nàng ta xuất , cũng chẳng phiền toái như bây giờ. Chúng ta mặc dù e ngại Vân Ảnh, nhưng những người khác chưa chắc.” Lạp Mạc Nhĩ bình tĩnh , hiểu về Liêu tộc hơn những người khác, hơn nữa kể từ chuyện này, xem ra sau lưng Vân Ảnh còn có những người khác, mà người kia dù là nàng cũng phải kiêng kỵ. Cho nên vạn năm trước nàng mới có thể lựa chọn thỏa hiệp, xem ra chuyện lúc đó quả nhiên đơn giản!

      “Ta hiểu, Hoặc Nhiên, ngươi Minh giới chuyến, thay ta tiếp nhận Minh giới, về phần Y Bỉ cần ngại cái gì hết. Nếu làm được, trở lại tìm ta.” Kỳ Dương suy tư chốc lát rồi nghiêm túc với Hoặc Nhiên, hiểu được lo lắng của Lạp Mạc Nhĩ, cũng bắt đầu hoài nghi chân tướng của vạn năm trước, Cửu Ngân tựa hồ biết nhiều hơn bọn , có lẽ chờ “” đến đây, bọn họ cần phải hàn huyên chút. Kỳ Dương nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Lạp Mạc Nhĩ sau đó lặng lẽ gật đầu cái.
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :