Quyển 3: Hành trình Ma giới.
Chương 255: Yên Vũ lâu.
Editor: Cẩm Băng Đơn.
"Nhị ca, huynh chắc chắc nơi này là chỗ huynh muốn dẫn muội tới chứ?" Phỉ Lệ buồn bực chỉ lên căn nhà tranh lieu xiêu trước mắt, trừ cỏ tranh có chút mới ra, đây hoàn toàn là căn nhà chưa được sữa chửa lại. Chẳng có liên quan gì đến cuộc hội họp thần bí mà Bảo Địch , phải sao? Đám người Lạp Mạc Nhĩ đều ôm tâm trạng xem trò vui nhìn Bảo Địch.
Sáng sớm hôm nay Bảo Địch liền vọt vào phòng của Phỉ Lệ, hai lời liền kéo Phỉ Lệ chạy ra ngoài, đương nhiên là những người tới thăm Phỉ Lệ cũng bị kéo tới đây. Dĩ nhiên Bảo Địch có ý là chỉ mang mình Phỉ Lệ thôi, nhưng dưới áp lực của mọi người, đành phải thỏa hiệp, cuối cùng liền thay đổi thành mười mấy người kéo nhau theo. Bảo Địch chỉ đành chửi thầm. Nhưng lại thể làm gì, có biện pháp, có cách nào đối phó với đám người đó cả.
"Bảo Địch sai, nếu huynh lầm, đây chính là Yên Vũ lâu." Cát Nhĩ mỉm cười với Phỉ Lệ, nhưng mà lúc này chính cũng rất buồn bực, vốn cho rằng sáng sớm tới tìm Phỉ Lệ, có thể tán gẫu chút về chuyện sinh nhật trong bữa tiệc, nhưng lại nghĩ lúc xuất , bên cạnh Phỉ Lệ có đám người, dường như còn là người tới trễ nhất, cuối cùng Phỉ Lệ đành sắp xếp, đoàn người theo Bảo Địch ra, tới cái nơi mà Bảo Địch là rất thú vị kia.
"Yên Vũ lâu làm cái gì vậy? Muội từ trước đến nay chưa từng nghe đến cái tên này." Phỉ Lệ mơ hồ nhìn Cát Nhĩ, nàng chưa bao giờ nghe tới việc thành Ai Nhĩ có chỗ này, hơn nữa nơi rách rưới như vậy chơi có gì vui, nhị ca tại sao lại phải thần bí như thế? Hay Yên Vũ lâu này có cái gì cổ quái ư?
"Ở Đại lục Phi Long, Yên Vũ lâu là nơi cực kỳ thần bí, ai biết chủ nhân sau lưng của nó là ai, nhưng Yên Vũ lâu lại có thể cung cấp tất cả những gì muội muốn. Cho đến bây giờ vẫn chưa có chuyện gì mà Yên Vũ lâu làm được, đây mới là chỗ thần bí nhất của Yên Vũ lâu." Cát Nhĩ với mặt sùng bái. Yên Vũ lâu dù là ở Đại lục Long cũng là tổ chức rất thần bí, có ai biết nó làm cái gì, cũng người nào biết cái tổ chức này trải rộng bao nhiêu, điều duy nhất biết chính là chỉ cần ngươi có thể trả cái giá cần phải trả, Yên Vũ lâu thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi.
" lợi hại như vậy?" Phỉ Lệ tin nhìn Cát Nhĩ, phải biết dù là Đức Cổ Lạp cũng dám mạnh miệng như vậy, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần trả giá cần phải trả, Yên Vũ lâu thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi, đây cũng phải là chơi.
" sai, chuyện của Yên Vũ lâu ta cũng biết chút, trước kia ta cũng rất tò mò chủ nhân sau lưng Yên Vũ lâu, thậm chí còn cố ý điều tra, nhưng đáng tiếc là ta cũng tìm được chủ nhân sau lưng nó, cho nên phải cẩn thận!" Lạp Mạc Nhĩ lạnh nhạt , trực giác cho biết Yên Vũ lâu tuyệt đối đơn giản, nhưng cho dù tra thế nào cũng tìm được chủ nhân sau lưng của nó, thậm chí ngay cả dấu vết cũng tìm được, đây mới là điều kỳ quái nhất, theo đạo lý mà chuyện này thể nào, dù là tam giới cũng có thể tra được, nhưng duy chỉ có Yên Vũ lâu lại trả được, vậy còn khả năng duy nhất, đó chính là thế lực Yên Vũ lâu thuộc về tam giới, mà là do người của Thiên giới bên kia nhúng tay.
"Cái gì, ngay cả ngươi cũng tìm ra sau chủ nhân lưng nó? Chẳng lẽ là người ở nơi đó? Nhưng phải bọn họ nhúng tay vào chuyện của tam giới ư? Chẳng lẽ bọn họ muốn làm trái lời hứa?" Sắc mặt Kỳ Dương tốt nhìn Lạp Mạc Nhĩ, biết người mà Lạp Mạc Nhĩ tìm ra được, khả năng duy nhất chỉ có thể là là người của Thiên giới, dù sao trong tam giới thế lực của Lạp Mạc Nhĩ là lớn nhất trong ba người bọn , nếu như quả ngay cả cũng điều tra ra, như vậy Yên Vũ lâu này tuyệt đối đơn giản.
"Ta cũng rất tò mò chẳng lẽ bọn họ muốn phá vỡ lời hứa của vạn năm trước? Nhưng nhiều năm như vậy, Yên Vũ lâu lại chậm chạp có động tĩnh, điều này càng khiến cho ta lo lắng, dù sao Yên Vũ lâu cũng dính tới cả Đại lục Phi Long, mặc kệ là Thú Nhân tộc hay là Nhân tộc, dù ít dù nhiều cũng có liên quan tới Yên Vũ lâu." Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc gật đầu cái, nhiều năm như vậy vẫn tìm ra mục đích của Yên Vũ lâu, thậm chí ngay cả chút sơ hở cũng tìm được, điều này mới khiến Lạp Mạc Nhĩ lo lắng, càng yên lặng, càng chứng tỏ nó nguy hiểm.
"Lát nữa ngươi đưa tài liệu cho Tước Nhiên nhìn chút, để xem nàng có thể giúp được cái gì đó hay " Kỳ Dương , và Lạp Mạc Nhĩ đều nghĩ giống nhau, Yên Vũ lâu này tuyệt đối đơn giản, chỉ với việc buôn bán của nó liên quan tới cả Đại lục Phi Long cũng khó để nhìn ra.
"Chờ chút ta bảo Mộc Luân sắp xếp lại rồi đưa cho ngươi."
"Các huynh chắc là chỗ đó ta nên vào sao?" Phỉ Lệ tò mò hỏi , nàng ra Thiên giới, là bởi vì tồn tại của Thiên giới mà đối với tam giới là điều bí mật, người bình thường thể nào biết tồn tại của nó, cho nên Phỉ Lệ cứ như vậy mà che giấu thôi, chỉ là lúc đến gần Yên Vũ lâu, áp lực cường đại đè nén trái tim của nàng nặng, cảm giác này giống như trong Yên Vũ lâu có đồ vật gì đó đơn giản như nàng nghĩ.
"Ừ! Chờ lát nữa khi vào, nàng tốt nhất đừng rời khỏi ta và Kỳ Dương." Lạp Mạc Nhĩ gật đầu cái nhìn Phỉ Lệ nghiêm túc , mặc dù trong tam giới người có thể khiến Kỳ Dương toàn lực ra tay nhiều lắm, nhưng chỉ cần thiệp là chuyện liên quan tới Phỉ Lệ vẫn nên cẩn thận tốt hơn.
"Có nghiêm trọng như thế ? Yên Vũ lâu chỉ là lâu chuyên mua bán mà thôi, hơn nữa chúng ta có nhiều người như vậy, Phỉ Lệ tuyệt đối xảy ra chuyện đâu." Vẻ mặt Bảo Địch khó có thể tiếp nhận nhìn Lạp Mạc Nhĩ, trước kia cũng tới rất nhiều lần, cũng đâu phát ra điều gì lạ đâu! Tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại nghiêm túc như thế, hơn nữa những lời kia của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, ai cũng hiểu.
"Bảo Địch, huynh cũng cảm thấy Yên Vũ lâu đơn giản, trước kia bảo đệ đừng có tới, đệ lại tin, hơn nữa hôm nay còn định gạt chúng ta mang Phỉ Lệ tới đây. Nghe lời của Lạp Mạc Nhĩ sai đâu, chờ chút sau khi vào cẩn thận chút." Phỉ Khắc Tư cùng Cát Nhĩ nhìn nhau cái, rồi kinh hãi gật đầu, nghiêm túc phân tích cho Bảo Địch. Tuy rằng phải cực kỳ ràng thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nhưng vừa nãy những lời Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương vẫn đưa tới chú ý của , phải biết khi Kỳ Dương nghe thấy Lạp Mạc Nhĩ cũng tra ra Yên thế lực sau lưng Vũ lâu, quả tóat ra vẻ rất ngạc nhiên. Cái này chứng tỏ cho biết, tuyệt đối thể khinh thường thế lực của Lạp Mạc Nhĩ, ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng có chuyện thể tra ra được, thứ kia nhất định đơn giản. Hơn nữa thế lực của Yên Vũ quá mức khổng lồ, điều này khiến Phỉ Khắc Tư cùng Cát Nhĩ phải nghiêm túc.
"Vậy chúng ta đừng vào nữa, xuân lâu cũng như vậy mà." Bảo Địch thấy vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc, tự chủ được bắt đầu đánh trống tìm đường lui, dù sao cũng hi vọng Phỉ Lệ dính vào phiền toái, nếu là bởi vì mà khiến Phỉ Lệ gặp phiền toái, sau khi trở lại phủ Công tước Đức Cổ Lạp, chắc chắn bị mọi người đánh chết.
"Thôi, nếu tới, vậy vào xem chút !" Lạp Mạc Nhĩ trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Bảo Địch, cầm tay Phỉ Lệ trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mà Kỳ Dương theo đuôi sau đó. Mấy người kinh ngạc cũng nối đuôi vào, trong giây phút bước vào Phỉ Lệ liền ngây ngẩn cả người.
Nếu như bên ngoài thoạt nhìn là căn nhà tranh nghèo túng chịu nổi, ở trong chính là các khu nhà cấp cao tráng lệ, gian bên trong hoàn toàn tương xứng với gian bên ngoài, gian rất lớn, trang hoàng hoa lệ, khỏi hấp dẫn con mắt của mọi người, dù là Phỉ Lệ gặp qua biết bao nhiêu nơi xa hoa phồn thịnh, cũng nhịn được mà sợ hãi than, là rất có tiền.
"Ngài khỏe chứ! Hoan nghênh quang lâm Yên Vũ lâu, xin hỏi có gì cần ta giúp ạ?" nữ tử thanh tú nhanh chóng xuất trước mắt mọi người, khéo léo hỏi chuyện, hoàn toàn hề có cử động nào sơ hở để người ta bắt bẻ.
"Nhị ca huynh rất quen thuộc nơi này, vậy huynh !" Phỉ Lệ ngoan ngoãn đứng ở bên người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, với Bảo Địch, khắc tiến vào kia, nàng cảm thấy cỗ hết hơi thở sức thân thiện ngừng gặm nhấm linh hồn của nàng, mang theo hơi thở u nồng nặc, nếu phải là Lạp Mạc Nhĩ nhanh chóng phản ứng kịp, bày ra ma pháp gian xung quanh Phỉ Lệ, tại Phỉ Lệ ngã vào trong ngực Lạp Mạc Nhĩ. Kỳ Dương cũng mau nhanh chóng che chắn Phỉ Lệ ở sau lưng, ngăn cách tất cả ánh mắt dò xét. Bây giờ Phỉ Lệ ngoại trừ cái trán hoa Mạn Đà La được che giấu ra, ngay cả mạng che mặt Phỉ Lệ cũng mang, hơn nữa đoàn người của bọn họ cũng hết sức tuấn mỹ, đương nhiên hấp dẫn con mắt của mọi người, cái ánh mắt tham lam ngừng dao động người bọn họ.
Tuy rằng Phỉ Lệ quen với việc này, nhưng cảm giác giống như bị nhìn thấu trần trụi khiến nàng cực kỳ thoải mái.
"Ngươi dẫn chúng ta thi lâu !" Bảo Địch vừa thấy sắc mặt Phỉ Lệ có chút tái nhợt, lập tức liền phản ứng kịp, Phỉ Lệ hợp với khí nơi này, vốn hôm nay cũng chỉ tính toán mang Phỉ Lệ thi lâu vui đùa chút, về phần những địa phương khác, cũng hi vọng Phỉ Lệ tiếp xúc, bởi vì mỗi địa phương đều có chỗ giơ bẩn của nó.
"Xin hỏi khách quý thẻ bài chứ?" Thị nữ vẫn như cũ thanh nhã hỏi, làm cho người ta cảm giác dài dòng.
"Có." Bảo Địch móc ra từ trong ngực lệnh bài màu đỏ, đưa cho bên thị nữ, sau đó thị nữ cung kính mang đoàn người Phỉ Lệ vào bên trong Ma Pháp Trận.
"Chẳng lẽ thi lâu cách nơi này rất xa?" Phỉ Lệ tò mò nhìn Bảo Địch, lại vẫn cần phải sử dụng Truyền Tống Trận. Nhưng mà Truyền Tống Trận cũng đưa tới hiếu kỳ của Phỉ Lệ, phải biết Truyền Tống Trận cũng phải có thể tùy tiện bố trí, đầu tiên phải cần Ma Pháp Sư Gian, tiếp theo còn cần rất nhiều tiền bạc duy trì để Truyện Tống Trận vận chuyển, này cũng phải là số lượng có thể giải quyết. Hơn nữa Ma Pháp Sư Gian dù là ở Đại lục Phi Long cũng rất ít, chớ đừng chi là Ma Pháp Sư Gian có thể bố trí Ma Pháp Trận. Yên Vũ lâu thể so sánh với những thứ bình thường được! Phỉ Lệ như có điều suy nghĩ nhìn thị nữ lạnh lùng đứng bên cạnh, ngay cả thị nữ cũng là cao thủ Thánh cấp, khó trách ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cũng phải đề phòng.
Quyển 3: Hành trình Ma giới.
Chương 256: Phỉ Lệ nghi ngờ.
Editor: Cẩm Băng Đơn.
"Bên trong Yên Vũ chia ra làm nhiều khu vực khác nhau, cho nên nơi nào giống nhau cả, hơn nữa chúng liên quan tới nhau, bây giờ chúng ta thi lâu." Bảo Địch phủ định lắc đầu, ra cũng phải rất về Yên Vũ lâu, Yên Vũ lâu chỉ có lai lịch thần bí, mà ngay cả mỗi khu vực cũng độc lập với nhau, cho nên căn bản có cách nào để biết được mối liên quan giữa chúng.
"Là vậy ư?" Phỉ Lệ buồn bực thu hồi tò mò của mình, dù sao thị nữ kia vẫn đứng đây, có mấy lời nàng cũng nên trực tiếp hỏi ra ngoài được, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng, Truyền Tống Trận rất nhanh đưa mọi người đến thi lâu.
Xuất ngay trước mặt mọi người chính là cái đình mang đậm khí chất thi ca và hội họa, bốn bên có điêu khắc tám con Độc Giác Thú đứng vững tượng trưng cho hòa bình và nhân ái, chạm trổ tinh tế chỉ làm nổi bật vẻ tinh túy của Độc Giác Thú, mà ngay cả ý vị riêng của Độc Giác Thú cũng được biểu lộ rất hoàn mý. Bốn phía có đủ các đóa hoa đầy màu sắc, mấy nữ tử diễm lệ duyên dáng kiều đứng ở nơi bắt mắt nhất của Đình Lâu, tất cả bọn họ đều mặc y phục màu trắng.
Tà áo theo gió nhàng thổi lất phất, khiến người ta có cảm giác thiêng liêng thần thánh như nằm trong mộng, Phỉ Lệ si mê nhìn khung cảnh trước mắt, mặc dù thoạt nhìn rất đẹp, nhưng Phỉ Lệ lại mơ hồ cảm thấy có cảm giác khỏe. Nhưng Phỉ Lệ ra, ràng phải là nơi tràn đầy tình thơ ý họa, Phỉ Lệ lắc đầu, cố gắng hất bóng đen trong đầu ra, có lẽ là do trong khoảng thời gian này cảnh giác chặt chẽ quá, cho nên vô luận thấy cái gì cũng theo bản năng nghĩ đến mặt tiêu cực.
"Mời tự nhiên." Sau khi thị nữ đưa đám người Phỉ Lệ vào Truyền Tống Trận, liền cung kính hành lễ, đứng qua bên, đợi đến khi bên đối diện có người chậm rãi tới, liền nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, đợi đến lúc Truyền Tống Trận lóe lên tia sáng, thị nữ kia mới rời khỏi thi lâu.
"Đây cũng là quy củ của nơi này." Phỉ Lệ buồn bực nhìn thị nữ rời , chỉ có Truyền Tống Trận trống rỗng còn ở lại đó, khiến người ta loại cảm giác nao nao mà độc lập.
"Yên Vũ lâu chính là như vậy, giữa bọn họ cam thiệp vào chuyện của lâu khác, bây giờ chúng ta đến thi lâu, tự nhiên do người của thi lâu tới chiêu đãi chúng ta, muội xem, phải là tới sao?" Bảo Địch chỉ chỉ thị nữ nhanh chóng đến trước mắt bọn họ.
Y phục có tám phần tương tự với thị nữ ban nãy, chẳng qua là màu sắc của y phục thị nữ này là màu trắng, mà thị nữ lúc nãy lại là màu xanh lá cây, nhưng trừ bỏ màu sắc quần áo ra, những thứ khác vô luận là búi tóc hay là trang phục đều đều giống nhau y đúc, điều này khiến người ta có cảm giác thể tưởng tượng nổi.
"Hoan nghênh quang lâm thi lâu, ta là Cầm. Xin mọi người theo sát bước chân của ta, nên tùy tiện đụng chạm những thứ đồ khác trong thi lâu, nếu đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, thi lâu phụ trách." Khí chất thanh nhã linh hoạt kỳ ảo, thị nữ tự xưng là Cầm trông mặc dù bộ dáng bình thường, thậm chí là cả bình thường, nhưng khí chất bình tĩnh này, lại khiến người ta thể nào bỏ qua, năng thận trọng, đâu ra đấy lại khiến ai có thể phản bác.
"Biết, chúng ta theo sát, xin tiểu thư Cầm dẫn đường." Bảo Địch lúc này cũng thu hồi dáng vẻ tà khí lúc bình thường, ngược lại nghiêm túc với Cầm, sâu trong đôi mắt màu tím bỗng xọet qua vài tia sắc thái khiến người ta thể nắm bắt.
Mà Phỉ Lệ cũng cứng người lại khi Cầm vừa xuất , nàng chắc chắn mới vừa rồi phải là ảo giác của nàng, chữ “Cầm” này mà thị nữ kia vừa phát ra, chính là phát của tiếng Hán, bởi vì y phục của thị nữ lúc trước là màu xanh lá cây đậm, cho nên Phỉ Lệ thấy hoa văn ống tay áo, nhưng bây giờ Cầm mặc y phục màu trắng, Phỉ Lệ nhìn rất , đó là hoa văn của hoa Mẫu Đơn – Vua của các loài hoa, tượng trưng cho ung dung hoa quý, đây tuyệt đối là Mẫu Đơn, nàng thể nhìn lầm. Phỉ Lệ hít hơi sâu, hôm nay quả nhiên uổng công, Yên Vũ lâu này đơn giản!
"Phỉ Lệ làm sao thế?" Lạp Mạc Nhĩ lo lắng nhìn Phỉ Lệ, đột nhiên mặt Phỉ Lệ tái nhợt, còn có thân thể hơi hơi run lên, khiến Lạp Mạc Nhĩ đứng lại, ma lực chung quanh Phỉ Lệ giống như có cảm giác sắp khống chế được.
" có việc gì! thôi." Phỉ Lệ khàn khàn trả lời, ngay cả chính bản thân nàng cũng quan tâm tới đáp án thực , nàng phải xác nhận lại lần nữa mới được, thi lâu này rốt cuộc có quan hệ gì với kiếp trước của nàng, trực giác cho nàng biết chủ nhân của thi lâu nhất định biết đáp án này.
" có chuyện gì sao?" Kỳ Dương cùng Lạp Mạc Nhĩ nhìn nhau, Phỉ Lệ có chuyện gạt bọn họ, tựa hồ từ lúc trở lại phủ Công tước, bọn họ có cảm giác này, tin tưởng rằng người của Đức Cổ Lạp cũng thế, chỉ là tất cả mọi người đều ăn ý hỏi đến. Nhưng đau thương cùng tuyệt vọng trong mắt Phỉ Lệ lại lần nữa khiến mọi người quy kết rằng, tựa hồ thi lâu này có quan hệ gì đó với nàng.
Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương ăn ý nhìn Đình Lâu trước mặt, lấy năng lực của bọn họ tự nhiên có thể biết được các nơi thiết lập cơ quan cùng ám khí của Đình Lâu, nhưng bọn họ cũng quyết định án binh bất động, bởi vì từ sau khi bọn họ tiến vào thi lâu, cỗ ác niệm bao phủ toàn bộ bọn họ, nhưng lại chậm chạp chịu hành động, tựa hồ đợi cái gì đó.
" có việc gì, đừng lo lắng. Chúng ta vẫn nhanh lên chút tìm hiểu xem thi lâu rốt cuộc là cái gì thôi? Ta rất hiếu kỳ đấy!" Phỉ Lệ nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, nàng muốn làm cho bọn họ lo lắng, nâng Đinh Địch lên chút, bả vai nàng đương nhiên có con rồng màu đen thui ngồi, ra Đinh Địch cực kỳ muốn Mê Nhĩ Long ở vai của Phỉ Lệ, nhưng nó lại có cách nào chấp nhận việc Mê Nhĩ Long cứ quấn ở vương miện của mình, cuối cùng đành phải thỏa hiệp để Mê Nhĩ Long ngồi vai Phỉ Lệ.
Đoàn người Phỉ Lệ còn chưa đến gần, tiếng đàn dễ nghe truyền
đến trong tai của bọn họ, hơn nữa còn kèm theo thanh ồn ào khác, mặc dù thanh phải rất lớn, nhưng mà ở trong đây làm gì có ai là người bình thường, cho nên dù bọn họ cứ uống trà cùng chuyện với nhau, nhưng thanh vẫn lọt vào tai. Từ thanh có nhận ra là của nam tử trẻ tuổi, hơn nữa số người cũng phải là rất nhiều.
“Đến, mời vào! Hẳn là các vị chưa đặt trước, cho nên dù là khách quý, hôm nay cũng thể hưởng thụ phòng độc lập, có hai vị công tử tới trước, cho nên các vị thông cảm.” Giọng trầm thấp của Cầm lại lần nữa vang lên bên tai mọi người, mặc dù lời là xin lỗi, nhưng giọng điệu lại có chú ý xin lỗi nào, tuy nhiên điều này Phỉ Lệ tự nhiên ra.
“ cần khách khí, xin hỏi tiểu thư Vân Ảnh hôm nay có rãnh , chúng ta hy vọng có thể gặp lần.” Bảo Địch ngại , những người khác ôm tâm trạng xem kịch vui, hoàn toàn để ý đến biểu tình bất mãn của Bảo Địch, mà Phỉ Lệ sớm bị Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương kéo lại đứng ở bên, Bảo Địch muốn nhìn cũng đừng hòng. Cát Nhĩ và Phỉ Khắc Tư còn tuyệt tình hơn, hai mắt bình tĩnh nhìn bầu trời xanh thẳm, giống như phía kia có cái gì đáng để bọn họ nghiên cứu, nhìn chung quanh nhưng chẳng thèm nhìn Bảo Địch.
“Bây giờ tiểu thư Vân Ảnh tiếp đãi hai vị công tử kia, xin chờ chút, ta giúp các ngươi thông báo.” Cầm sau khi xong liền đẩy cửa phòng ra, dàn xếp xong đoàn người bọn họ, rồi phân phó thị nữ khác chuẩn bị trà và điểm tâm.
Lúc Phỉ Lệ bước vào gian phòng này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, gỗ tử đàn loại thượng hạng chế tạo thành nhang tử đàn hương, xà ngang treo rất nhiều đèn lồng trông rất sống động, còn có chiếc bàn Bát Tiên bọn họ ngồi này, những thứ này thể nào xuất ở Đại lục Phi Long, lúc này lại đột nhiên xuất trước mắt Phỉ Lệ, nếu màn lúc trước Phỉ Lệ có thể khẳng định đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng màn trước mắt này phải giải thích thế nào đây? Nắm chặt ly trà trong tay, phía có mấy miếng lá trà nổi lơ lửng, mùi thơm của trà nhàn nhạt, tràn đầy cả cánh mũi Phỉ Lệ, đây là trà Long Tỉnh thượng hạng, chỉ có những người quen thuộc mới có thể nhận ra đây là trà Long Tỉnh thượng hạng.
Thơm ngọt như lan, lắng đọng mà trong suốt, nhàng nhâm nhi, nhìn như vô vị, mà cảm giác sau khi uống lan ra giữa kẽ răng, hương vị như có như này, thậm chí là vừa có vừa có.
Đây chính là mùi vị độc đáo chỉ thuộc về trà Long Tỉnh, Phỉ Lệ rất khẳng định, tuyệt đối nhầm, tại sao ở đây lại có trà Long Tỉnh? Chủ nhân của thi lâu rốt cuộc là ai? Cũng là người như nàng ư?
Trong lúc nhất thời, đủ loại đáp án lên trong đầu Phỉ Lệ, khiến nàng biết làm sao. Bởi vì mặc kệ là đáp án nào, tại nàng đều hết sức khẳng định, người kia tuyệt đối giống như nàng thuộc về nơi này.
“Trà ngon! Dù là ngự trà ở trong hoàng cung cũng bằng phần vạn, hương vị ngọt ngào bên trong bí mật mang theo dư vị cùng mùi thơm ngát.” Vẻ mặt Cát Nhĩ mừng rỡ nhìn chén trà trong tay, lúc này ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng thể tưởng tượng nổi, chỉ có điều bọn phải là khiếp sợ, mà là tràn đầy sát khí, mùi vị này giống như từng quen biết, bọn họ tuyệt đối thể nào quên, mà người từng để cho bọn họ tiếp xúc với mùi vị này lại ở trước mắt, như vậy còn có ai biết chuyện này nữa?
Xem ra Cửu Ngân còn có rất nhiều chuyện chưa cho bọn biết! Ít nhất chủ nhân của thi lâu này tuyệt đối có quan hệ với nàng, ra vạn năm trước nàng đột nhiên mất tích khiến cho bọn họ bắt đầu hoài nghi, đó là cái mưu, nhưng nàng lại để cho bọn họ điều tra, thậm chí trực tiếp cho bọn biết nên nhúng tay vào. Duy nhất để lại cho bọn họ chính là chữ “đợi”, bọn họ vạn vạn nghĩ tới câu đợi nhàng năm đó, nhưng lại để bọn họ chờ đợi gần vạn năm rồi.
Phỉ Lệ cũng gì, chỉ là lẳng lặng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, dĩ nhiên cũng bỏ qua sát khí nồng nặc của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Nhiều năm về sau, khi Phỉ Lệ nhắc lại chuyện này lần nữa, vẫn tự trách mình, nếu ban đầu nàng lâm vào suy nghĩ của mình, làm sao đám người Lạp Mạc Nhĩ gặp chuyện may chứ? Nhưng là ai có thể đoán trước được tương lai đây?
“Quả tệ.” Lạp Mạc Nhĩ nhàng phụ họa tiếng, giọng lãnh khốc khiến nhiệt độ trong gian phòng trong nháy mắt giảm xuống, mà Cát Nhĩ u mê nhìn mấy người tràn đầy sát khí, xảy ra chuyện gì sao?
Last edited by a moderator: 13/11/14