1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 243: Hắc Ma Pháp

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Tây Tác chẳng lẽ ngươi muốn chạy?" Ái Lệ Thi dĩ nhiên bỏ qua tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Tây Tác, nếu nàng làm gì được Cửu Ngân, dĩ nhiên cũng buông tha cho Tây Tác. Hơn nữa nếu có thể liên thủ với Tây Tác, chừng cơ hội rời khỏi Thâm Uyên lớn hơn. Dù sao nàng cũng chưa bao giờ thấy Tây Tác toàn lực ra tay, cho nên nàng nghĩ Tây Tác nhất định còn giữ phần thực lực để cho người khác biết.

      "Ma Vương đại nhân tại sao lại ta như vậy? Ta cho rằng ngài muốn ôn chuyện với Cửu Ngân đại nhân, cho nên ta đương nhiên vui vẻ để cho các ngươi có gian thích hợp mà! Về chuyện ngài ta chạy, là quá oan uổng cho ta, Phỉ Lệ còn ở đây làm sao ta có thể được chứ." Tây Tác mập mờ liếc mắt đưa tình về phía Phỉ Lệ, cao hứng nhìn Cửu Ngân tức giận ngùn ngụt. Vũ khí trong tay đám người Lang Sâm tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay lấy mạng của Tây Tác, xem ra Tây Tác khiến người ta chán ghét.

      "Hửm! Vì sao ta biết Phỉ Lệ cùng Tây Tác quen thuộc như vậy nhỉ?" Cửu Ngân chậm rãi tới bên người Phỉ Lệ, ôm Phỉ Lệ chặt vào trong ngực của mình, khiêu khích nhìn Tây Tác, hoàn toàn thèm coi vẻ mặt khó coi của Ái Lệ Thi ra gì. Đối với Cửu Ngân mà , Ái Lệ Thi tối đa cũng chỉ là con tôm nhãi nhép, nếu phải là cố kỵ thế lực sau lưng nàng, sớm ra tay. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, chẳng qua cũng sắp đến lúc rồi, Thiên giới cũng bắt đầu an phận, phải sao? Chờ chút nữa là được rồi.

      "Hừ! Ta mới quen ." Phỉ Lệ bất mãn . Nhưng mà đối với hành động của Cửu Ngân, nàng chỉ có thể ngừng trợn trắng mắt. Những người này vì sao ai cũng thích ôm nàng, hơn nữa còn thích ôm chặt như vậy, Lạp Mạc Nhĩ như vậy, Kỳ Dương cũng như vậy, bây giờ Cửu Ngân cũng như thế. Ngay cả cái tên Tây Tác kia cũng giống nhau. Thực nghĩ mãi mà ra ôm nàng có chỗ gì tốt. Phỉ Lệ lẩm bẩm, ngừng ngửi ngửi người mình, ràng chẳng có thứ gì đặc biệt cơ mà?

      "Phỉ Lệ tại sao có thể như vậy..., ta đau lòng!" Tây Tác mập mờ hướng về phía Phỉ Lệ vứt mị nhãn, hoàn toàn để sát khí của Cửu Ngân ở trong mắt, giống như quan hệ giữa và Phỉ Lệ quả tầm thường. Nhưng người có mắt đều biết Phỉ Lệ cực kỳ thích Tây Tác, giống như ngay cả nhìn lâu cái cũng cảm thấy phiền phức.

      "Ái Lệ Thi ngươi bây giờ có thể cho ta biết mục đích ngươi đến Thâm Uyên chứ? Ngươi biết là cho dù ngươi chịu ta cũng biết mà thôi. Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất khai báo cho ràng, nếu ta cũng biết lúc nào Ma giới đổi Ma vương đâu. Ngươi nên hiểu ta phải là uy hiếp ngươi." Cửu Ngân cường ngạnh với Ái Lệ Thi, chút cũng thèm nhìn hành động phòng bị của đám người Ái Lệ Thi, chỉ là hai tay lại ôm chặt Phỉ Lệ.

      " phải ta vừa mới sao? Ta chỉ là tùy tiện tới xem chút mà thôi. biết Cửu Ngân có thể giới thiệu nữ nhân trong ngực ngươi chút hay ? Hình như có quan hệ bình thường với Tây Tác phải?" Ái Lệ Thi trợn tròn mắt mò, nàng rất lo lắng, nếu Cửu Ngân trở mặt, hôm nay nàng nhất định nằm luôn ở chỗ này. Cho nên nàng chỉ có thể gửi hy vọng vào Cửu Ngân đặt phần lớn chú ý lên người của Tây Tác. Nàng đối với Tây Tác cũng hết sức kiêng kỵ, tuy hai người là quan hệ hợp tác, nhưng mặc kệ là nàng hay là Tây Tác, cũng tùy thời làm xong bỏ đá xuống giếng, dù sao ích lợi quan hệ giữa bọn họ còn chưa đủ để bọn họ thực hợp tác.

      "Ngươi cho là ta tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao? Về phần Phỉ Lệ ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu xa nào, nếu ta ngại bây giờ muốn mạng của ngươi. Danh hiệu Ma vương đối với ta mà chẳng là cái thá gì. Chuyện của năm ngàn năm trước người khác biết, nhưng có nghĩa là ta biết, Ái Lệ Thi, phải ai cũng là kẻ ngốc. Còn nữa, đừng phá hoại tình cảm giữa ta và Phỉ Lệ, nếu hậu quả ngươi gánh vác nổi đâu." Cửu Ngân phóng ra sát khí kinh người về phía Ái Lệ Thi, trực tiếp bức lui đám người bên cạnh Ái Lệ Thi đến góc.

      Ái Lệ Thi cho là người khác nhìn ra được chút tâm tư kia của nàng ta sao? là ngu xuẩn. muốn , cũng có nghĩa là e ngại, chỉ là lười mà thôi. Nhưng mà Ái Lệ Thi lại cho rằng Cửu Ngân kiêng kỵ, vậy sai cả mười phần rồi, đối với Cửu Ngân mà , có chuyện gì thể làm được. Đối với chỉ có chuyện muốn làm hay . Ái Lệ Thi đây là khiêu chiến cực hạn của .

      "Cửu Ngân ngươi nên biết ta cũng có ý đó, ta chỉ là hiếu kỳ quan hệ của Phỉ Lệ cùng Tây Tác thôi, nghĩ tới Phỉ Lệ là người của ngươi." Ái Lệ Thi tái mét mặt mà , nhưng nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Cửu Ngân lại càng thêm trở nên nghiêm túc. Ái Lệ Thi còn chưa chịu từ bỏ cái ý đồ kia! Nhưng mà Cửu Ngân cũng tính so đo cái gì nữa, bởi vì hiểu Phỉ Lệ phải vô hại như vậy, phải sao?

      " biết Ma Vương đại nhân có biết nữ nhân tên là Ái Lệ Ti hay ?" Phỉ Lệ khẽ nhếch khóe miệng của mình nhìn Ái Lệ Thi có chút chật vật, cho rằng nàng như trái hồng mềm dễ bóp sao? Năm lần bảy lượt thử dò xét nàng. Xem ra nàng cũng chẳng cần kiêng kỵ gì nữa, dù sao nàng nhất định phải hoàn thành hứa hẹn với Ái Lệ Ti. Mặc dù cùng ở chung với Ái Lệ Ti lâu, nhưng nàng lại rất thích cá tính của Ái Lệ Ti, cho nên nàng nhất định phải giúp nàng ta.

      "Ta biết ngươi gì." Vốn sắc mặt Ái Lệ Thi tái nhợt, lúc nghe Phỉ Lệ xong càng trở nên khó coi, giống như tùy thời biến mất. Đôi mắt bình tĩnh kia đột nhiên dâng lên sóng lớn ào ào, sâu trong đáy mắt có sợ hãi, giống như bị người ta nắm được nhược điểm của mình.

      "Ách! Hóa ra Ma Vương đại nhân vĩ đại của chúng ta ngay cả tên của mình cũng nhớ! Nhưng mà ta nhớ là Ma Vương đại nhân có tỷ muội tên là Ái Lệ Ti đấy!" Giọng đáng đánh đòn của Tây Tác ở bên cạnh nhàn nhạt vang lên, hai mắt híp lại tò mò nhìn Ái Lệ Thi giãy giụa, xem ra Đại chiến Thần Ma năm ngàn năm trước kia xảy ra rất nhiều chuyện thú vị! Quả nhiên giả, nếu lấy xảo trá của Ái Lệ Thi xảo trá, tuyệt đối thể nào toát ra cảm xúc dao động ràng như vậy. Xem ra Ái Lệ Thi quả nhiên che giấu vài chuyện thú vị!

      "Ồ! Ma Vương đại nhân còn có tỷ muội cơ à? Tại sao chưa từng nghe ai vậy nhỉ? Cửu Ngân, ngươi biết ?" Phỉ Lệ mong chờ nhìn Cửu Ngân, nàng biết Cửu Ngân nhất định biết chuyện này. Với thực lực bây giờ của nàng, Phỉ Lệ cho rằng nàng cần phải e ngại cái gì. Lúc trước Ái Lệ Ti từng , nếu nàng gặp phải Tử Thần, cũng chính là Ma vương, tốt nhất nên tránh xa nàng ta ra, Ái Lệ ti là lo lắng thực lực của nàng quá yếu mà lại tìm Tử Thần, gặp nguy hiểm, chớ đừng chi là làm những việc khác, nhưng bây giờ Phỉ Lệ còn như ngày trước nữa rồi.

      "Ma vương Ma giới gọi Ái Lệ Ti, bây giờ Ma vương gọi là Ái Lệ Thi. Đối với người của Ma giới mà song bào thai là bị Thần nguyền rủa, chỉ có thể sống , nhưng biết vì sao Ma vương lại che giấu chuyện này. Năm ngàn năm trước tính tình Ma vương đại biến, nghe đồn là lúc Đại Chiến Thần Ma bị thương nên dẫn đến tính tình thất thường." Cửu Ngân chỉ sơ lược đơn giản, nhưng mà mấy người ở đây đều là người thông minh, cho nên vừa nghe biết bên trong có tình gì.

      Lúc này mấy tên tùy tùng khiếp sợ nhìn Ma vương Ái Lệ Thi, hiển nhiên là có chút thể nào tin nổi khi nghe được này. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, chỉ khiến Ma giới náo động phen, mà dù là tam giới cũng hỗn loạn. Dù sao Ma vương bị người ta thay thế cách bí mật, hơn nữa còn là song sinh bị Thần nguyền rủa, đối với tam giới mà chuyện rất lớn.

      "Phỉ Lỵ Á ngươi muốn làm cái gì?" Ái Lệ Thi ác độc nhìn bộ dạng khiếp sợ của mấy tên Ma Tướng theo mình, còn chưa kịp phủi sạch quan hệ, nhất thời lửa giận lại dâng cao. Nàng cho rằng mọi việc mình làm đều bí mật, nhưng nghĩ tới vẫn có người nhận ra. Chẳng qua bây giờ muộn rồi, cả Ma giới đều nằm trong tay của nàng, còn ai có thể phản bác nàng được nữa đây?

      "Chúng ta tin lời của Cửu Ngân đại nhân, mau, ngươi là ai?" Phỉ Lỵ Á là người đứng đầu Ma Tướng, liền bỏ qua đám người Cửu Ngân, ngược lại vây Ái Lệ Thi vào giữa, hiển nhiên là muốn biết ràng chuyện của Ái Lệ Thi là sao? Nếu như Ma vương là giả, như vậy ai cũng có tư cách giác trục xuất Ma vương, đây là quy củ truyền thừa của Ma giới. Nếu như Ma vương chỉ định người thừa kế, như vậy Ma vương tiếp theo nhất định phải tham gia thí luyện dành cho Ma vương, sau đó giành được hầu hết ủng hộ của Qúy tộc Thượng tầng ở Ma giới, cuối cùng mới có thể lên ngôi Ma vương.

      " hổ là Ma Tướng ta bồi dưỡng ra! Nhanh như vậy phản ứng." Ái Lệ Thi làm sao có thể hiểu mục đích bọn họ làm như vậy, đây chính là Ma giới, là nơi cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là nàng còn có lợi thế phải sao? Đó chính là thực lực của nàng.

      Đột nhiên Ái Lệ Thi thần tốc bức lui Phỉ Lỵ Á đứng cách nàng gần nhất, trong nháy mắt liền chế ngự mấy tên Ma Tướng còn lại. Từ sau khi ngồi lên vị trí Ma vương, nàng biết bất cứ lúc nài cũng có thể vạch trần, cho nên nàng tiếc tu luyện Hắc Ma Pháp bị phong ấn, chính là để lấy lại những thứ vốn thuộc về nàng. Tại sao Ái Lệ Ti lại có được những thứ vốn là của nàng? Ả ta chẳng qua sinh ra sớm hơn nàng giây đồng hồ mà thôi, tất cả đều phải là của nàng, nàng phục, nàng muốn lấy tất cả những thứ thuộc về nàng. Năm ngàn năm trước nàng làm được, mặc dù kết cục cuối cùng mất , nhưng nàng hối hận, bởi vì rất nhanh trở lại. Đến lúc đó hoàn toàn là thuộc về nàng, thuộc về Ái Lệ Thi nàng mà thôi.

      "Ngươi lại tu luyện Hắc Ma Pháp?" Phỉ Lỵ Á khiếp sợ đến nỗi ngay cả vết máu ở khóe miệng cũng dám lau , Hắc Ma Pháp là cấm kỵ của Ma giới, giống như Ma Pháp Tử Linh ở Đại lục Phi Long, là thứ bị tam giới truy đuổi, là Ma Pháp tuyệt đối cho phép tồn tại.

      "Nếu như ngươi chết, còn có ai biết ta tu luyện Hắc Ma Pháp nữa? Phỉ Lỵ Á, vốn ta cho rằng ngươi phản bội ta, nhưng mà ta lại ngờ ngươi lại phản bội ta, cho nên ngươi chết !" Ái Lệ Thi vừa dứt lời, mới vừa rồi Phỉ Lỵ Á còn tốt đột nhiên cả người biến thành cơn mưa máu, bắn xuống mặt đất, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

      Phỉ Lệ khiếp sợ nhìn Ái Lệ Thi, Hắc Ma Pháp rốt cuộc là cái gì? Tại sao Phỉ Lỵ Á lại có trình cảnh đáng sợ như thế? Ngay cả Cửu Ngân cùng Tây Tác cũng phải cẩn thận nhìn Ái Lệ Thi, chẳng lẽ Hắc Ma Pháp và Tử Linh Ma Pháp đều giống nhau là loại Ma Pháp tà ác sao?

      "Rất tò mò Hắc Ám Ma Pháp là cái gì phải ?" Ái Lệ Thi chậm rãi xoay người lại. Khi Phỉ Lệ nhìn Ái Lệ Thi cả người giống như ngâm trong hàn băng lạnh lẽo, nàng thể nào tưởng tượng người nguyện ý trả giá cao như vậy để tu luyện thứ ma pháp ghê tởm đó, nếu như nàng ta vẫn được gọi là người… Phỉ Lệ che miệng của mình lại, Cửu Ngân ôm chặt nàng, hi vọng bình ổn lại sợ hãi của Phỉ Lệ.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 244. Phỉ Lệ bị thương

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      khuôn mặt với làn da bị ăn mòn có lớp chất lỏng bám ở thình lình xuất , trừ ánh mắt được tính là có hồn ra, những chỗ khác thể được gọi là gương mặt của con người nữa, có lẽ ngay cả phù thủy cũng kinh khủng như vậy, những có mấy con trùng kinh khủng bò ra từ xương gò má biến thành màu đen, mà ở trong hốc mắt lại còn có mấy con bò vào, gương mặt quyến rũ động lòng người lúc trước, giờ phút này hoàn toàn trở nên ghê tởm chịu nổi.

      Từng tầng khí màu đen thoát ra khỏi người của Ái Lệ Ti, nhanh chóng bám lấy vào thi thể của Phỉ Lỵ Á và những tên thuộc hạ, ngừng phát ra tiếng xì xèo, từng trận mùi khó ngửi bốc lên, Phỉ Lệ ngậm chặt miệng của mình, dù là lần trước ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, Ma Ti có biến thân cũng ghê tởm bằng lần này, có lẽ dù là dị hình, thây ma (Zombie) cũng dọa người đến mức này, Phỉ Lệ cảm thấy nếu phải là Cửu Ngân ôm nàng..., lúc này nàng nhất định ngã xuống đất. sống qua hai đời nàng còn chưa bao giờ gặp trường hợp nào đáng sợ như thế.

      người còn sống sờ sờ đột nhiên biến thành quái vật gớm ghiếc, hơn nữa lại còn ăn thịt người, khiến người khác thể tiếp thu đó chính là, trong khí vô hình có khí tức tử vong lượn lờ, khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

      "Lúc trước ta vẫn còn rất tò mò tại sao ngươi có thể chắc chắn giết được đám người kia mà rời khỏi nơi này. ra là ngươi tu luyện Hắc Ma Pháp, thân là Ma vương lại đầu tiên phạm luật, tu tập ma pháp cấm kỵ. Ái Lệ Thi, ngươi sợ bị tam giới truy nã sao?" Tây Tác nhìn người Ái Lệ Thi người giống người, hổ là người mà cái biến thái kia xem trọng, có đủ biến thái. Thậm chí ngay cả ma pháp tà ác như Hắc Ma Pháp cũng dám tu luyện, là lớn gan mà cũng đủ biến thái, biết ban đầu là cái tên biến thái nào sáng tạo ra ma pháp ghê tởm như vậy.

      "Các ngươi , ai biết ta tu luyện Hắc Ma Pháp chứ? Hơn nữa những kẻ biết đều chết rồi." Ái Lệ Thi ghê tởm liếm ngón tay của mình, hoàn toàn thấy được gương mặt kinh khủng của mình, cả người từ xuống dưới còn chỗ nào hoàn chỉnh, từ lúc Ál Lệ Thi ăn xong mấy cổ thi thể, khí tức tử vong người cũng dần nhạt , da thịt người cũng chầm rãi trở nên hồng nhuận.

      Cùng lúc trước hoàn toàn như hai người khác biệt, nếu phải là Phỉ Lệ tận mắt chứng kiến, nàng cũng bao giờ tin quái vật kinh khủng kia và Ái Lệ Thi quyến rũ động lòng người chính là , chỉ có hoàn toàn khôi phục như cũ, mà ngay cả mùi hôi thối cũng được cách ly hoàn toàn. Làm cho người ta cảm thấy thực thể tin nổi, giống như mới vừa rồi chỉ là nằm mơ mà thôi.

      " ra là ăn quả Phù Sinh, khó trách ngươi có thể ngăn cách được hơi thở của Hắc Ma Pháp, khó trách có thể lừa gạt mọi người." Cửu Ngân Diệp hơi giật mình liếc mắt nhìn Ái Lệ Thi, phải biết tu luyện Hắc Ma Pháp cực kỳ khó khăn, cho dù thành công, cũng lập tức cũng bị phát , trừ phi có thể tìm được quả Phù Sinh. Sau khi ăn quả Phù Sinh liền có thể hoàn toàn che giấu hơi thở tà ác của Hắc Ma Pháp, đồng thời còn có thể chữa vết thương do tu luyện Hắc Ma Pháp gây ra cho thân thể.

      Nhưng quả Phù Sinh lại là tế phẩm cung phụng trong Thần điện qua nhiều thế hệ, vạn năm mới hiếm thấy chín lần, hơn nữa cho dù có chín, nếu có dung khí đặc biệt cách nào lấy được quả Phù Sinh mà bị hư hại gì, khi quả Phù Sinh dính những hơi thở khác, lập tức hóa thành ma lực chuyển đổi thành chất dinh dưỡng cho cây Phù Sinh, cho nên có rất ít người có thể có được quả Phù Sinh, dù là Ma Thần điện muốn có quả Phù Sinh cũng là rất khó khăn.

      (*Dung khí ở đây là vật dùng để chứa.)

      nghĩ tới Ái Lệ Thi lại có thể lấy được quả Phù Sinh, xem ra chuyện của năm ngàn năm trước tựa hồ đơn giản như tưởng tượng! Bởi vì chỉ bằng mình Ái Lệ Thi tuyệt đối thể nào lấy được Phù quả Sinh, chẳng lẽ lại là người của Thiên giới quấy rối, dù sao nếu là người bên kia, quả Phù Sinh chẳng phải việc gì khó khăn.

      " hổ là Cửu Ngân, ngay cả quả Phù Sinh bí mật như vậy cũng biết." Ái Lệ Thi cũng kinh ngạc nhìn Cửu Ngân, nàng ngờ Cửu Ngân lại biễt chuyện về quả Phù Sinh, phải biết dù là ở Ma giới cũng có rất ít kẻ biết về nó, trừ phi là Tế Tự của Ma Thần điện. Nếu dù là hoàng tộc Ma giới cũng thể biết tồn tại của nó, dù sao ở tam giới nó cũng là bí mật.

      "Nghe đồn quả Phù Sinh cho dù là người chết chỉ cần được ăn đều có thể sống lại, có thể gia tăng ma lực, chỉ là công hiệu cụ thể lại ghi lại ràng" Phỉ Lệ nhìn Ái Lệ Thi giọng , nàng ngờ lại có vật như thế tồn tại, ban đầu nàng cứ nghĩ những thứ kia chỉ là viết để trưng cho đẹp mắt mà thôi, ngờ nó có tồn tại.

      "Ách! nghĩ tới ngươi cũng biết, sai, bí mật của quả Phù Sinh chỉ có điểm nảy, chẳng qua ta ra, dù sao đó cũng là lá chắn lớn nhất của ta." Ái Lệ Thi quyến rũ liếm liếm ngón tay của mình, tà mị nhìn Cửu Ngân, dù có sử dụng Hắc Ma Pháp, nàng vẫn có biện pháp ra tay với Cửu Ngân, bởi vì nàng căn bản có cách nào điều tra thực lực của , đây chính là điều khiến nàng kiêng kỵ.

      "À! Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta biết tung tích của Ái Lệ Ti chứ?" Phỉ Lệ nhìn chăm chú Ái Lệ Thi, nàng muốn từ trong miệng Ái Lệ Thi tìm tung tích của Hoắc Đức Hoa, nàng đáp ứng với Ái Lệ Ti là đưa Thiên Sứ Tâm cho Hoắc Đức Hoa rồi.

      "Ta biết người ngươi là ai?" Nụ cười duyên của Ái Lệ Thi trong nháy mắt lạnh lẽo hẳn, cho người ta cảm giác xa cách, nhưng ở đây có người nào là dễ chọc đâu chứ, cho nên bọn họ chẳng thèm coi khuôn mặt dữ tợn của nàng ta ra cái gì, hơn nữa bọn họ đều nhìn qua những khuôn mặt ghê tởm hơn thế này nhiều, chẳng lẽ bây giờ lại sợ gương mặt này sao?

      "Hừ! Vậy ngươi biết Hoắc Đức Hoa chứ? Đừng với ta rằng ngươi cũng biết." Mặt của Phỉ Lệ nhất thời lạnh xuống, nàng có thể khẳng định nữ nhân tràn đầy tà khí trước mắt cái này chính hung thủ
      xuống tay với Ái Lệ Ti, hơn nữa nàng còn hoài nghi có phải nữ nhân này giở trò chia rẽ tình cảm giữa Ái Lệ Ti và Hoắc Đức Hoa hay ? Lúc ở Phan Đa Lạp, biểu tình đau buồn của Ái Lệ Ti, dù là đến bây giờ Phỉ Lệ vẫn còn nhớ như mới gặp, cái cảm giác đau thương đó phát ra từ sâu tận trong lòng, khiến nàng cảm thấy chua xót.
      “Tại sao ngươi biết Hoắc Đức Hoa, ngươi rốt cuộc là ai?” Ái Lệ Thi đột nhiên ra tay, muốn bắt Phỉ Lệ, nhưng hai người Cửu Ngân cùng Tây Tác đồng thời ra tay, bức lui Ái Lệ Thi, trước sau nàng ta đều bị chưởng, máu đỏ thẫm chảy xuống khóe miệng, vốn tóc tai chỉnh tề giờ phút này rối tung, giống người điên.
      “Ta là ai quan trọng, quan trọng là ngươi. Ta muốn biết tung tích của Hoắc Đức Hoa!” Phỉ Lệ nhìn thẳng vào gương mặt Ái Lệ Thi, từ hành động của Ái Lệ Thi có thể đoán ra, nàng ta chắc chắn biết tung tích của Hoắc Đức Hoa. Hơn nữa rất có thể Hoắc Đức Hoa ở bên cạnh nàng ta, Phỉ Lệ khởi động vòng phòng hộ lên mức tối đa, chậm rãi tới bên người Ái Lệ Thi, trực tiếp cự tuyệt bảo vệ của Cửu Ngân.
      “Là con tiện nhân kia bảo ngươi đến tìm ta sao? nghĩ tới 5000 năm qua, nàng ta dù chết rồi vẫn dây dưa với Hoắc Đức Hoa, đê tiện.” Ái Lệ Thi ác độc , bộ dáng kia giống như nhìn phải thứ gì đó bẩn thỉu, chờ được muốn hắt nó ra.
      “Bốp! Miệng ngươi tốt nhất nên sạch chút cho ta.” Phỉ Lệ hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tát Ái Lệ Thi cái. Ái Lệ Ti đối với Phỉ Lệ mà vừa là thầy vừa là bạn, nàng tuyệt đối cho phép Ái Lệ Ti bị kẻ khác vấy bẩn. Bất luận kẻ nào cũng được, huống chi người này còn có thể là muội muội của Ái Lệ Ti, lời như vậy, Phỉ Lệ càng thể nào cho phép, nếu là người thân phải là thân mật nhất, phải sao?
      “Ha ha! Hoắc Đức Hoa ràng chính là của ta, tại sao con tiện nhân kia muốn chia rẽ chúng ta? Ngươi phải tiện nhân ai là tiện nhân?” Ái Lệ Thi điên cuồng nhìn Phỉ Lệ, giống như muốn xé nát Phỉ Lệ ra, lửa giận trong mắt cơ hồ hóa thành hình.
      là như vậy sao? Như vậy bây giờ Hoắc Đức Hoa ở đâu? Ngươi ! Ngươi là Ái Lệ Ti chia rẽ các ngươi, mà Ái Lệ Ti chết, như vậy Hoắc Đức Hoa chết ở nơi nào?” Phỉ Lệ tỉnh táo nhìn Ái Lệ Thi điên cuồng, tình vốn là chuyện của hai người, nếu như mọi người vọng tưởng gánh vác tất cả tình , đó tất nhiên là đơn phương, từ hành động điên cuồng của Ái Lệ Thi, khó để nhìn ra, chuyện giữa nàng ta, Ái Lệ Ti và Hoắc Đức Hoa chỉ đơn giản như vậy.
      “Nếu như phải là con tiện nhân Ái Lệ Ti kia, làm sao Hoắc Đức Hoa lại Luyện Ngục Thâm Uyên, nếu như Luyện Ngục Thâm Uyên, làm sao lại chết được cơ chứ? Tất cả đều là do con tiện nhân kia làm hại, ràng chết rồi, còn buông tha cho ta và .” Ái Lệ Thi ngừng nắm tóc của mình, cả khuôn mặt máu me lẫn lộn. Cửu Ngân và Tây Tác lẳng lặng nhìn Phỉ Lệ cùng Ái Lệ Thi, có ý định ra tay, bởi vì lúc Phỉ Lệ ra tay khắc kia, cảnh cáo bọn họ được phép nhúng tay.
      “Là ngươi hại chết Ái Lệ Ti, Hoắc Đức Hoa cũng là do ngươi hại chết, ngươi mới là hung thủ, cho ta biết Hoắc Đức Hoa ở đâu?” Mơ hồ có cảm giác Hoắc Đức Hoa chưa chết, bởi vì lúc trước ở Phan Đa Lạp, Phỉ Lệ đoán được Thiên Sứ Tâm trong tay nàng chính là Hoắc Đức Hoa, nếu Thiên Sứ Tâm còn chưa biến mất, như vậy nhất định Hoắc Đức Hoa vẫn chưa chết, cho nên chỉ cần tìm được Hoắc Đức Hoa là có thể khiến sống lại, như vậy Ái Lệ Ti cũng có thể sống lại.
      , phải là ta, phải là ta…” Ái Lệ Thi ngừng vò nát tóc của mình, điên cuồng gào thét, lúc này nàng ta chẳng còn bộ dạng ung dung như ban nãy nữa, mà chỉ như cái xác hồn biết .
      “Chính là ngươi, cho ta biết ở đâu?” Phỉ Lệ phát bắt được Ái Lệ Thi điên dại, nàng nhất định phải biết được tung tích của Hoắc Đức Hoa, bởi vì chuyện này rất quan trọng.
      “Ta tuyệt đối cho ngươi biết vị trí của , tiện nhân, ngươi chết !” lúc đám người Cửu Ngân còn chưa phản ứng kịp cả người Phỉ Lệ bị Ái Lệ Thi đánh bay ra ngoài, thân mình Phỉ Lệ nện vào tấm cửa chính đầy chú ngữ ma pháp, máu đỏ tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ cả cánh cổng, đột nhiên Phỉ Lệ bị hút vào trong đó. Tất cả chỉ xảy ra trong mấy giây, chờ đám người Cửu Ngân phản ứng kịp Phỉ Lệ biến mất rồi.
      Last edited: 29/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 245: Thần cũng chết.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Phỉ Lệ." Cửu Ngân hoảng sợ nhìn thân thể bị Phỉ Lệ bay ra ngoài, Ái Lệ Thi ra tay uá nhanh, căn bản chưa kịp phản ứng, Phỉ Lệ bị đánh bay ra ngoài. Bời vì lúc này Ái Lệ Thi điên dại đến mức biết mình làm chuyện gì nữa. Cho nên dù có chế ngự được nàng ta chẳng còn có ích gì, ngay cả Cửu Ngân cũng có biện pháp vào tòa cung điện xa hoa mà thần bí trước mắt kia, tuy là cứ hàng năm đều mất thời gian vài tháng ở chỗ này, nhưng vẫn biết được cách tiến vào cung điện này.

      chỉ biết tòa cung điện này có liên quan tới “nàng”, cho nên mới chút do dự lựa chọn Thâm Uyên, chính là vì muốn thủ hộ tốt đồ vật thuộc về “nàng”, lúc trước khi nghe được chuyện ma thú bạo động, việc làm đầu tiên chính là nhanh chóng chạy tới bảo vệ tòa cung điện này tốt, mặc dù biết tại sao tất cả mọi người thể vào cung điện, nhưng vẫn sợ gặp chuyện may.

      cho rằng qua thời gian ngắn nữa mang Phỉ Lệ vào, dù sao Phỉ Lệ ra chính là “nàng”, tuy giờ Phỉ Lệ vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ trước kia, nhưng biết thể nào nhận lầm, chỉ là vạn lần ngờ tới, Phỉ Lệ lại vào bằng cách này, đây là tuyệt đối thể nào tiếp nhận. Trong giây phút Phỉ Lệ xảy ra chuyện kia, Lang Sâm cùng Tây Tác đồng thời ra tay, đánh ngất Ái Lệ Thi.

      "Chủ nhân, làm sao bây giờ?" Sắc mặt Lang Sâm khó coi nhìn Cửu Ngân, trông có vẻ như muốn ăn thịt người, bọn họ vẫn luôn theo bên người Cửu Ngân, dĩ nhiên cũng biết tòa cung điện này có bí mật như thế nào, bọn họ nghĩ tới Phỉ Lệ trực tiếp bị đánh bay vào trong đó, bây giờ nhìn lại bọn họ chính là có bất kỳ lựa chọn nào, chỉ có thể thủ hộ tại chỗ này.

      "Kim Ưng mang Ái Lệ Thi rời trước, phong tỏa toàn bộ Dẫn Phượng cung, đồng thời truyền tin cho Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, để cho bọn họ mau tới đây." Cửu Ngân trầm mặc hồi lâu, rồi phân phó lại. biết hai người kia cũng thể nào buông được tình cảm với Phỉ Lệ xuống, tại chỉ có thông báo cho bọn họ biết, Lạp Mạc Nhĩ nhìn có vẻ thực lực yếu nhất trong ba người bọn , kì thực Lạp Mạc Nhĩ lại chính là người mạnh nhất, mà Kỳ Dương về phương diện cơ quan trận pháp lại mạnh hơn Cửu Ngân rất nhiều.

      "Dạ, ta hiểu." Kim Ưng sửng sốt chút, dù sao phong tỏa Dẫn Phượng cung đồng nghĩa với việc phong tỏa cả Thâm Uyên, đây phải là chuyện , bởi vì khi phong tỏa Thâm Uyên, đồng nghĩa với việc thu hút chú ý của nhiều người.

      "Ngươi cũng thể vào sao? Đây là Tuyền Nhãn, phải là địa bàn của ngươi sao?" Tây Tác kinh ngạc nhìn biểu tình như muốn giết người của Cửu Ngân, cứ nghĩ rằng tòa cung điện này là của Cửu Ngân, bây giờ xem ra chuyện lại như vậy. Chỉ là chơi càng lúc càng vui rồi. Tây Tác hưng phấn liếm vũ khí của mình chút, Tạp Phiến mỏng, tản ra trận ánh sáng quỷ dị.

      "Nếu muốn ở lại chỗ này tốt nhất đừng có lắm lời, nếu cho dù ngươi là người của , ta cũng nương tay đâu." Cửu Ngân hung hăng liếc xéo Tây Tác cái, cũng có nghĩa là biết. Mặc dù thích cái người kia, nhưng cũng thể quan tâm tới lão đầu đó, hơn nữa cái người điên kia lại có quan hệ rất mật thiết với nàng.

      "A, ta hiểu." Tây Tác tự nhiên đùa bỡn Tạp Phiến trong tay, dám mở miệng. Chỉ là nội tâm vẫn còn kinh ngạc, ngờ giấu thân phận kỹ như thế mà vẫn bị Cửu Ngân nhìn ra, hổ quả nhiên là người mà lão già sùng bái nhất! Nhưng mà trong ba người bọn ai mới là kẻ lợi hại nhất đây? Ta rất hiếu kỳ đấy! Chỉ là nên vội, rất nhanh hai người kia tới đây, cho nên ta chỉ cần đợi là được rồi.

      (Tạp Phiến: Là vật hoặc tấm thẻ bài mỏng, thứ tội ta chỉ có biết vậy)

      "Chủ nhân lo lắng sao?" Lang Sâm nhìn về phía cung điện, tòa cung điện quỷ dị này xuất từ lúc “nàng” biến mất, nhưng đến nay vẫn có kẻ nào có thể vào, dù là chủ nhân cũng thể đặt chân vào được. Cho nên chủ nhân mới có thể ở chỗ này bảo vệ gần vạn năm, tại báo cho Lạp Mạc Nhĩ đại nhân cùng Kỳ Dương đại nhân có chuyện gì sao?

      "Ta dự tính khả năng xấu nhất rồi, ra rất lâu trước đây ta từng hoài nghi tòa cung điện này chính là vũ khí của “nàng”, nhưng vẫn thể tìm được chứng cớ cụ thể nào, hơn nữa vũ khí của “nàng” tựa hồ cũng nhận thức ta, cho nên ta thể vào được, mà ta cũng biết trong tay hai người kia nhất định cũng nắm giữ cái gì đó giống như ta, chỉ là khác nhau mà thôi." Cửu Ngân nhìn tòa cung điện xa hoa kia chăm chú, mặc dù nhìn cho lắm, nhưng nếu nhìn từ bên , vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây là mô hình của thanh kiếm, chỉ là lộ ra cũng chỉ có phần chuôi kiếm mà thôi, những vị trí khác đều bị che .

      "Vậy nếu như hai vị đại nhân kia ngăn trở, làm thế nào đây?" Lang Sâm lo lắng hỏi, vẫn luôn buồn bực tại sao chủ nhân thẳng ra kiện kia, lại cứ tự mình đeo lưng, ngừng tìm thiếu nữ giống như nàng trong khắp tam giới, cho dù là rất giống, nhưng vẫn thể nào bắt chước nổi. Cho tới bây giờ vẫn thể nào đoán được tâm tư của chủ nhân, dù là lần này cũng như thế.

      "Bọn họ có cơ hội, ta cũng cho bọn họ cơ hội đó, nếu như muốn chuyện của vạn năm trước tái diễn lần nữa, bọn họ dám làm gì. Vạn năm trước tuy rằng bọn họ biết như thế nào, nhưng bao nhiêu đó vẫn có thể đủ đoán được chút, cho nên lần này bọn họ dám làm gì đâu. Ngươi thấy lần trước Lạp Mạc Nhĩ cũng chỉ là đưa Phỉ Lệ mà thôi, chứ có dám ngăn cản ta sao?" Cửu Ngân tự tin , bọn họ thể nào ngăn cản lẫn nhau, mà cũng giống vậy, chỉ có thể mang Phỉ Lệ, chứ chẳng thể làm gì khác.

      "Nhưng. . . . . ." Lang Sâm vẫn yên lòng.

      " nhưng nhị gì hết, lần này xem ra còn phiền tóai hơn vạn năm trước rất nhiều, người kia bị kinh động, mặc dù biết tại sao người kia lại biết, nhưng lấy thực lực trước mắt của Phỉ Lệ căn bản thể chiến thắng, nếu lần này Phỉ Lệ vẫn thất bại, như vậy kết cục chờ đợi Phỉ Lệ chính là bị tiêu diệt thành tro, ngươi cho rằng bọn họ làm như thế nào?" Cửu Ngân lãnh khốc nhìn về phía cung điện, chỉ hy vọng Phỉ Lệ có thể nhanh khôi phục trí nhớ chút, nếu , ai cũng có cách nào đoán được chuyện xảy ra sau này.

      Dù sao người kia cũng dễ chọc như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng thể thắng nổi. Cùng với tồn tại của nàng, hi vọng lần này Phỉ Lệ lựa chọn con đường cũ, bởi vì kết cục như vậy đừng cách nào chịu đựng nổi, mà hai người kia cũng giống thể nào thừa nhận.

      "Cái gì?" Lang Sâm khiếp sợ nghe Cửu Ngân , đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chủ nhân rốt cuộc che giấu như thế nào? phải chỉ cần là Thần bất diệt, vĩnh sinh bất tử sao? Tại sao có thể như vậy?

      (*Vĩnh sinh bất tử: Sống mãi chết.)

      "Đây chính là , ta tin tưởng bọn họ cũng đoán được. Ngươi cần phải khiếp sợ, Thần cũng phải là chết. Thần cũng chết, hơn còn thê thảm hơn người bình thường, bởi vì khi Thần chết và bị thiêu rụi, đòng nghĩa với việc hóa thành tro, còn có cơ hội luân hồi." Đây là do chính “nàng” với , chính nàng cũng biết kết cục như vậy nhưng nàng vẫn làm, Cửu Ngân nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đấu tranh khiến khí xung quanh trở nên hỗn độn.

      Tây Tác khiếp sợ nghe cuộc đối thoại giữa Cửu Ngân và Lang Sâm, mặc dù phải rất ràng ý tứ trong đó, nhưng vẫn nghe hiểu hầu hết, chỉ là cũng chính bởi vì nghe được ràng, cho nên mới càng thêm khiếp sợ. ra là Thần được xưng là vĩnh sinh bất tử cũng chết , hơn nữa kết cục còn cực kỳ thê thảm. biết lão đầu kia có biết chuyện này hay , rất tò mò, dù sao lão đầu kia cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng thèm để ý!

      "Vậy tại sao “nàng” còn có thể luân hồi?" Lang Sâm chua xót hỏi điều muốn hỏi nhất, chủ nhân Thần chết là hóa thành tro bụi, vậy tại sao nàng còn có thể chuyển thế lần nữa, mà Lạp Mạc Nhĩ đại nhân khi đó cũng chuyển thế phải sao? Bọn họ phải vẫn sống rất tốt sao?

      "Đây cũng là vấn đề ta tò mò, chỉ là bây giờ có ai để giải thích nghi vấn, có lẽ khi Lạp Mạc Nhĩ đến, ngươi có thể hỏi chút, dù sao cũng từng chuyển thế, hơn nữa vẫn sống đến giờ." Cửu Ngân với giọng điệu châm chọc, ràng là “nàng” thế, tuy nhiên chính “nàng” lại tự phá vỡ định luật này lần nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có lẽ chỉ có chính “nàng” mới biết thôi.

      " cần xử lý sao? Những chuyện này nghe thấy." Lang Sâm quay đầu lại với Tây Tác, rất mạnh, đáng giá để nghiêm túc ra tay. “ từng tổn thương Phỉ Lệ, vì thế Lang Sâm chờ kịp muốn ra tay.

      Trong lòng bọn họ Phỉ Lệ là cấm kỵ tuyệt đối, là người mà bọn tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào ra tay tổn thương, nhưng Tây Tác lại tổn thương Phỉ Lệ ngay trước mặt bọn , khiến tuyệt đối cách nào tiếp nhận.

      "Cửu Ngân mới vừa cho phép ta lưu lại mà!" Tây Tác cẩn thận đề phòng, dù sao hơi thở phát ra người Lang Sâm, đủ khiến phải cảm thấy khiếp sợ, ngờ Chiến Tướng bên cạnh Cửu Ngân lại có thực lực như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là do bên ngòai kiêng kỵ Cửu Ngân cho nên phóng đại , bây giờ nhìn lại xem ra vốn phải thế. còn muốn thấy Phỉ Lệ ra ngoài, chứ muốn xui xẻo hồ đồ bị người ta làm thịt.

      " đánh chết là được rồi." Cửu Ngân liếc Tây Tác cái, dù là người của người kia, nhưng tổn thương Phỉ Lệ, mặc dù thể tự mình ra tay, nhưng Lang Sâm ra tay cũng đồng nghĩa với ra tay, tương đối tin tưởng bản lĩnh của Lang Sâm, dù sao cũng là do chính tự tay huấn luyện, mặc dù thực lực Tây Tác rất cường hãn, nhưng vẫn đủ để Lang Sâm có thể đối phó.

      Sau khi xong câu đó, Cửu Ngân nhìn cung điện trước mắt, nhìn cũng thèm nhìn Tây Tác cùng Lang Sâm cái, cánh cửa chính này lúc ở Phỉ Lệ bị đánh nện vào bề mặt, xuất ánh sáng khác thường, nhưng sau đó lại có bất kỳ biến hóa nào nữa, chẳng lẽ nguyên nhân chính là máu ư? Cửu Ngân vuốt ve cằm của mình, nghiêm túc suy tư tất cả những khả năng có thể, mặc dù nghiên cứu hơn vạn năm, sử dụng đủ các loại phương pháp, nhưng duy chỉ chưa dùng máu thử qua, có lẽ chờ đến lúc hai người kia đến đây, có thể suy tính chút, dù sao để mình Phỉ Lệ ở bên trong, yên tâm.

      Hơn nữa bây giờ Mạc Vân thú ở bên người Phỉ Lệ, điều này khiến Cửu Ngân càng thêm lo lắng. Bởi vì tòa cung điện kỳ lạ này ngay cả ma thú cấp bậc Ngụy Thần cũng e ngại, mà thực lực bây giờ của Phỉ Lệ vẫn chỉ là Thần cấp, Cửu Ngân lo lắng nhìn cung điện, mà hai người Tây Tác và Lang Sâm đánh nhau rồi.

      Về phần Phỉ Lệ, lúc này gặp được cái gì?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 246: Bị lạc trong tòa nhà bằng đá



      "Khụ khụ!" Phỉ Lệ đánh giá toàn bộ xung quanh cách cẩn thận. Nàng vươn tay ra lau vết máu nơi khóe miệng, từ từ khôi phục lại ma lực của mình. Tuy biết đây là chỗ nào nhưng có tia khí tức quen thuộc mơ hồ vương vấn ngừng quanh người nàng, dường như gì đó.

      "Vào , vào , ta ở trong này." giọng non nớt ngừng vang lên trong lòng Phỉ Lệ, dẫn nàng vào chỗ sâu nhất trong cung điện.

      Phỉ Lệ nhìn xung quanh cách đề phòng. Vừa rồi vẫn ở trong căn phòng hoa lệ nhưng bây giờ trước mắt nàng là gian mênh mông bát ngát, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Chỉ có mình Phỉ Lệ đứng giữa trung, dường như có ngoại lực nào đó nâng nàng lên khiến nàng có thể bước khoảng tốn chút sức nào.

      Bốn phía đều là những vật mờ mờ ảo ảo, chút hơi người. Nhưng nàng vẫn cảm thấy cách đó xa là đáp án mà nàng muốn tìm. Cho nên Phỉ Lệ hoàn toàn thả lỏng thân thể căng cứng, để mặc cho luồng sức mạnh này dẫn mình về phía trước.

      biết bay bao lâu, đến mức Phỉ Lệ cho rằng mình ở trong gian có hơi người này vài năm bởi vì thời gian như ngừng trôi trong gian tĩnh lặng này. Thứ duy nhất còn sống chính là Phỉ Lệ nàng Trái tim nàng đập thình thịch, vạn vật đều tĩnh lặng, dường như chỉ hít thở chút khiến người ta chịu nổi.

      Ngay lúc Phỉ Lệ chống đỡ nổi bỗng có chấm đen xuất nơi xa rồi từ từ ra trước mắt nàng. Dường như đây là tòa nhà nho , bốn phía đều bằng đá. Nếu phía có dấu vết từng được mở ra, Phỉ Lệ chút nghi ngờ rằng đây là tảng đá nguyên vẹn chứ phải căn phòng bằng đá. Dù sao tòa nhà đá này cũng giống với các tòa nhà khác. Có thể là bởi vì nó tản ra tử khí và xa cách nên khiến người ta kìm lòng nổi mà muốn đụng vào.

      "Có ai ? Là ngươi gọi ta ư?" Phỉ Lệ từ từ hạ xuống. Trải qua thời gian dài dằng dặc như thế, ma lực của nàng gần như khôi phục. Nhưng nội thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Dù sao Ái Lệ Thi cũng ra tay bất ngờ, dường như dùng hết tất cả sức mạnh của mình. Mà tuy Phỉ Lệ có tấm lưới bảo vệ cản lại phần lớn sức mạnh nhưng trong tình huống trở tay kịp vẫn khiến nàng bị trọng thương. Nếu nàng cũng thổ huyết.

      Trong nháy mắt lúc Phỉ Lệ lên tiếng, cánh cửa tòa nhà đá từ từ mở ra. Lúc nó mở vang lên tiếng rít như tiếng hét chói tai như chưa từng được mở ra, khiến người ta có cảm giác chẳng lành. luồng khí tức hàn truyền ra từ trong cửa đá khiến Phỉ Lệ đứng ngoài rùng mình cái mạnh. Nàng dè dặt nuốt nước miếng, bước bước qua cánh cửa. Tuy hơi sợ nhưng khí tức quen thuộc này vẫn ngừng thúc giục Phỉ Lệ bước vào trong nhanh lên chút.

      "Có ai ? Ta muốn vào trong." Phỉ Lệ khẽ qua cánh cửa. khí tức hàn đánh thẳng vào khiến nàng rụt cổ lại lần nữa. Nàng cẩn thận ghé sát vào đó, nhìn bốn phía bên trong nhưng ngoài bóng tối vẫn chỉ là bóng tối. Dường như ở đây chẳng có gì cả mà chỉ là tòa nhà đá hết sức bình thường. Nhưng trong tiềm thức Phỉ Lệ cho là như vậy. Dường như có chỗ nào đó mà nàng chưa để ý tới chứ thực tế cảnh tượng bên trong phải như vậy.

      "Ta vào đây." Phỉ Lệ lại nghiêm túc xác thực lần nữa. ra nàng còn cách nào khác. Từ sau khi bị Ái Lệ Thi đánh bị thương, ngã vào tòa cung điện kỳ lạ này tất cả mọi chuyện xảy ra nằm trong kiểm soát của nàng nữa. Nàng thể hiểu được rằng ràng là tòa cung điện xa hoa, sao lại biến thành vùng đất u ám mênh mông bát ngát như thế. Bây giờ lại còn xuất tòa nhà đá kỳ lạ nữa.

      Ngoài lựa chọn vào trong Phỉ Lệ thể làm gì hơn. Cho nên dù biết trong này có nguy hiểm nhưng nàng nhất định phải vào. Bởi vì nàng cược, cược rằng tòa nhà đá này chính là then chốt để ra khỏi chỗ kỳ lạ này. Phỉ Lệ kiên nhẫn bước từng bước. Trong nháy mắt khi nàng bước vào, tất cả mọi thứ lại thay đổi. Trước mắt nàng bỗng xuất tòa cung điện cổ kính, khắc ba chữ rồng bay phượng múa "Cung Bích Du". Chữ này phải thể tiểu triện mà đại lục Phi Long hay dùng mà thiên về chữ cổ.

      Trong nháy mắt Phỉ Lệ nhìn ba chữ kia cả người lạnh ngắt. Sao lại xuất tòa cung điện kỳ lạ như thế này ở đây? Kiếp trước nàng thích đọc sách, nhất là những cuốn sách về nơi thế ngoại như thế này. Trong trí nhớ của kiếp trước của Lâm Vũ, cung Bích Du hề xa lạ. Cung điện này là nơi ở của Tam Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu. Tam Tiêu là đồ đệ của giáo chủ Thông Thiên, pháp lực cao cường, sức mạnh còn hơn cả Thánh Nhân.

      Nhưng sao tòa cung điện cổ kính trước mắt này lại đề ba chữ cung Bích Tiêu? Phải biết rằng có tiên nhân thượng cổ nào có thể trêu chọc Tam Tiêu. Các nàng đều là người vô cùng bao che khuyết điểm. Hơn nữa bây giờ lại có người làm tòa cung Bích Tiêu ở đây, chẳng lẽ muốn sống nữa sao? Phỉ Lệ qua lại đầy nghi ngờ trước cung Bích Tiêu nhưng dám vào. Kiếp trước Lâm Vũ vẫn rất kiêng dè chuyện hoang đường nên bây giờ Phỉ Lệ vô cùng nghi ngờ có phải đây là trò đùa ác của ai đó . Nhưng nếu là đùa ác phải hơi thái quá sao?

      "Ta ở bên trong.Ngươi nhanh tới tìm ta ." Lại là giọng non nớt lúc trước, mang theo chút vội vàng và thích thú, dường như rất mong gặp được Phỉ Lệ.

      Cuối cùng, Phỉ Lệ vẫn bước vào rong. Dù sao cũng tới đây rồi, có hối hận cũng vô dụng phải sao? Nàng hành lang dài, ngừng rẽ theo tiếng gọi này vào bên trong, cuối cùng dừng trước tòa lầu các tinh xảo. đó cũng có tấm biển đề: Khí Các. Hai chữ này tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Phỉ Lệ nhìn thấy liền hiểu ra, hẳn là bên trong chứa toàn vũ khí hay những thứ tương tự thế.

      Phỉ Lệ ôm nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa chính Khí Các ra, bước vào. Bên trái bày rất nhiều binh khí nhưng phải thứ Phỉ Lệ tìm. Nàng bước lên cầu thang, thẳng tới lầu sáu mới dừng lại. Giữa căn phòng có thanh kiếm tinh xảo treo lơ lửng trong gian, chuôi kiếm vẽ con rồng năm móng tượng trưng cho cao quý gì sánh được. viên ngọc thạch khảm ở vị trí cao nhất của chuôi kiếm, hợp chuôi kiếm thành thể với con rồng năm móng ở thân kiếm khiến người ta cảm nhận thấy loại bá khí và khí tức nguy hiểm.

      Khí tức quen thuộc tỏa ra từ chuôi kiếm này. Hơn nữa lúc Phỉ Lệ bước vào lầu sáu thanh kiếm vốn lơ lửng giữa trung nhanh chóng run lên, tựa như đứa trẻ bày tỏ vui sướng của bản thân vậy. Dường như nó vội vã muốn thoát khỏi trói buộc nhưng lại chậm chạp có cách nào thoát được, chỉ đành phải phát ra tiếng chít chít ngừng để bày tỏ bất mãn của mình với Phỉ Lệ.

      "Là mi gọi ta à? Sao ta lại cảm thấy mi rất quen? Nhưng ta lại thể nhớ nổi tên ngươi." Phỉ Lệ chầm chậm tới, vuốt ve thanh kiếm hạ dần xuống cách thân thiết. Lúc này chuôi kiếm lẳng lặng nằm trong tay nàng, bỗng phát ra tiếng hu hu như bày tỏ gì đó.

      Phỉ Lệ khẽ nâng thanh kiếm trong tay, tinh tế vuốt ve. Lúc thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ luồng ánh sáng xẹt qua mắt nàng rất nhanh, sau đó lại khôi phục lại bình thường ngay lập tức. Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn ba chữ kiếm Bích Du khắc đó. Dường như kiếm Bích Du có liên quan rất lớn tới cung Bích Du. Chẳng lẽ Cửu Ngân cũng biết kiếm Bích Du ở trong tòa cung điện này? Vậy sao vào lấy? Còn nữa, vì sao nàng lại thấy quen thuộc với thanh kiếm Bích Du này như vậy? Cảm giác này tựa như là có huyết thống khiến nàng thấy hết sức thoải mái, dường như nó vốn là của mình vậy.

      Phỉ Lệ lặng lẽ vuốt ve kiếm Bích Du trong tay. Dường như Lạp Mạc Nhĩ Tha môn còn dấu nàng rất nhiều chuyện. Ít nhất chắc chắn Lạp Mạc biết rất nhiều chuyện liên quan tới nàng, Kỳ Dương và Cửu Ngân cũng thế. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao lúc Kỳ Dương và Cửu Ngân biết thân phận của nàng lại có cảm xúc như thế. Nàng tin chuyện vừa gặp gì cả. Cho dù rằng khuôn mặt nàng xinh đẹp nhất trong tam giới cũng sai nhưng nàng chấp nhận được chuyện họ là người có thể bị sắc đẹp mê hoặc. Vậy tác động chủ yếu là do thân phận này của Phỉ Lệ. Rốt cuộc nàng là ai? Chủ nhân của thân thể này là ai? Chắc chắn chỉ là tiểu thư đơn giản của dòng họ Đức Cổ Lạp!

      Dù cho ông trời tốt với nàng cỡ nào cũng thể để nàng bước thẳng vào trong chiếc hộp Pandora. Phải biết rằng dù có là trưởng lão cũng thể tùy tiện bước vào nơi bí mật trong thần điện.Nhưng nàng lại có thể ở lại ở trong đó lâu như thế. Nàng ngờ lại mất tình thân vất vả mới có được như vậy. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Tâm trạng của Phỉ Lệ lên xuống ngừng. Dường như kiếm Bích Du trong tay cũng cảm nhận được dao động của nàng nên ngừng phát ra tiếng hu hu như an ủi. Phỉ Lệ bị suy nghĩ này dọa sợ. Dù sao cũng chỉ là thanh kiếm mà thôi, sao nàng lại cho rằng nó có thể có tư tưởng riêng như thế? Phỉ Lệ lắc lắc đầu, muốn nghĩ tới chuyện có hay nữa. Dẫu sao chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm được nơi Hoắc Đức Hoa rơi xuống, sau đó cứu Ái Lệ Ti ra. Về phần chuyện đáng tò mò này chờ tới lúc về rồi điều tra! Dù sao nếu Lạp Mạc Nhĩ Tha môn muốn cho nàng biết chuyện cho dù nàng cố gắng thế nào cũng vô dụng.

      Lúc Phỉ Lệ lâm vào suy nghĩ của mình hoàn toàn biết luồng ánh sáng khác thường vừa nãy kinh động đến rất nhiều người. là mấy nhà vui mấy nhà buồn! Rất nhiều người bắt đầu sắp xếp vì luồng ánh sáng này. Lần này dường như chỉ tam giới loạn mà cả thiên giới cũng rối loạn lần nữa. Dường như chuyện vạn năm về trước lại xảy ra lần nữa. Nhưng ai biết được kết cục lần này ra sao.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 247: Bị lạc trong tòa nhà bằng đá



      "Khụ khụ!" Phỉ Lệ đánh giá toàn bộ xung quanh cách cẩn thận. Nàng vươn tay ra lau vết máu nơi khóe miệng, từ từ khôi phục lại ma lực của mình. Tuy biết đây là chỗ nào nhưng có tia khí tức quen thuộc mơ hồ vương vấn ngừng quanh người nàng, dường như gì đó.

      "Vào , vào , ta ở trong này." giọng non nớt ngừng vang lên trong lòng Phỉ Lệ, dẫn nàng vào chỗ sâu nhất trong cung điện.

      Phỉ Lệ nhìn xung quanh cách đề phòng. Vừa rồi vẫn ở trong căn phòng hoa lệ nhưng bây giờ trước mắt nàng là gian mênh mông bát ngát, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Chỉ có mình Phỉ Lệ đứng giữa trung, dường như có ngoại lực nào đó nâng nàng lên khiến nàng có thể bước khoảng tốn chút sức nào.

      Bốn phía đều là những vật mờ mờ ảo ảo, chút hơi người. Nhưng nàng vẫn cảm thấy cách đó xa là đáp án mà nàng muốn tìm. Cho nên Phỉ Lệ hoàn toàn thả lỏng thân thể căng cứng, để mặc cho luồng sức mạnh này dẫn mình về phía trước.

      biết bay bao lâu, đến mức Phỉ Lệ cho rằng mình ở trong gian có hơi người này vài năm bởi vì thời gian như ngừng trôi trong gian tĩnh lặng này. Thứ duy nhất còn sống chính là Phỉ Lệ nàng Trái tim nàng đập thình thịch, vạn vật đều tĩnh lặng, dường như chỉ hít thở chút khiến người ta chịu nổi.

      Ngay lúc Phỉ Lệ chống đỡ nổi bỗng có chấm đen xuất nơi xa rồi từ từ ra trước mắt nàng. Dường như đây là tòa nhà nho , bốn phía đều bằng đá. Nếu phía có dấu vết từng được mở ra, Phỉ Lệ chút nghi ngờ rằng đây là tảng đá nguyên vẹn chứ phải căn phòng bằng đá. Dù sao tòa nhà đá này cũng giống với các tòa nhà khác. Có thể là bởi vì nó tản ra tử khí và xa cách nên khiến người ta kìm lòng nổi mà muốn đụng vào.

      "Có ai ? Là ngươi gọi ta ư?" Phỉ Lệ từ từ hạ xuống. Trải qua thời gian dài dằng dặc như thế,ma lực của nàng gần như khôi phục. Nhưng nội thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Dù sao Ái Lệ Thi cũng ra tay bất ngờ, dường như dùng hết tất cả sức mạnh của mình. Mà tuy Phỉ Lệ có tấm lưới bảo vệ cản lại phần lớn sức mạnh nhưng trong tình huống trở tay kịp vẫn khiến nàng bị trọng thương. Nếu nàng cũng thổ huyết.

      Trong nháy mắt lúc Phỉ Lệ lên tiếng, cánh cửa tòa nhà đá từ từ mở ra. Lúc nó mở vang lên tiếng rít như tiếng hét chói tai như chưa từng được mở ra, khiến người ta có cảm giác chẳng lành. luồng khí tức hàn truyền ra từ trong cửa đá khiến Phỉ Lệ đứng ngoài rùng mình cái mạnh. Nàng dè dặt nuốt nước miếng, bước bước qua cánh cửa. Tuy hơi sợ nhưng khí tức quen thuộc này vẫn ngừng thúc giục Phỉ Lệ bước vào trong nhanh lên chút.

      "Có ai ? Ta muốn vào trong." Phỉ Lệ khẽ qua cánh cửa. khí tức hàn đánh thẳng vào khiến nàng rụt cổ lại lần nữa. Nàng cẩn thận ghé sát vào đó, nhìn bốn phía bên trong nhưng ngoài bóng tối vẫn chỉ là bóng tối. Dường như ở đây chẳng có gì cả mà chỉ là tòa nhà đá hết sức bình thường. Nhưng trong tiềm thức Phỉ Lệ cho là như vậy. Dường như có chỗ nào đó mà nàng chưa để ý tới chứ thực tế cảnh tượng bên trong phải như vậy.

      "Ta vào đây." Phỉ Lệ lại nghiêm túc xác thực lần nữa. ra nàng còn cách nào khác. Từ sau khi bị Ái Lệ Thi đánh bị thương, ngã vào tòa cung điện kỳ lạ này tất cả mọi chuyện xảy ra nằm trong kiểm soát của nàng nữa. Nàng thể hiểu được rằng ràng là tòa cung điện xa hoa, sao lại biến thành vùng đất u ám mênh mông bát ngát như thế. Bây giờ lại còn xuất tòa nhà đá kỳ lạ nữa.

      Ngoài lựa chọn vào trong Phỉ Lệ thể làm gì hơn. Cho nên dù biết trong này có nguy hiểm nhưng nàng nhất định phải vào. Bởi vì nàng cược, cược rằng tòa nhà đá này chính là then chốt để ra khỏi chỗ kỳ lạ này. Phỉ Lệ kiên nhẫn bước từng bước. Trong nháy mắt khi nàng bước vào, tất cả mọi thứ lại thay đổi. Trước mắt nàng bỗng xuất tòa cung điện cổ kính, khắc ba chữ rồng bay phượng múa "Cung Bích Du". Chữ này phải thể tiểu triện mà đại lục Phi Long hay dùng mà thiên về chữ cổ.

      Trong nháy mắt Phỉ Lệ nhìn ba chữ kia cả người lạnh ngắt. Sao lại xuất tòa cung điện kỳ lạ như thế này ở đây? Kiếp trước nàng thích đọc sách, nhất là những cuốn sách về nơi thế ngoại như thế này. Trong trí nhớ của kiếp trước của Lâm Vũ, cung Bích Du hề xa lạ. Cung điện này là nơi ở của Tam Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu. Tam Tiêu là đồ đệ của giáo chủ Thông Thiên, pháp lực cao cường, sức mạnh còn hơn cả Thánh Nhân.

      Nhưng sao tòa cung điện cổ kính trước mắt này lại đề ba chữ cung Bích Tiêu? Phải biết rằng có tiên nhân thượng cổ nào có thể trêu chọc Tam Tiêu. Các nàng đều là người vô cùng bao che khuyết điểm. Hơn nữa bây giờ lại có người làm tòa cung Bích Tiêu ở đây, chẳng lẽ muốn sống nữa sao? Phỉ Lệ qua lại đầy nghi ngờ trước cung Bích Tiêu nhưng dám vào. Kiếp trước Lâm Vũ vẫn rất kiêng dè chuyện hoang đường nên bây giờ Phỉ Lệ vô cùng nghi ngờ có phải đây là trò đùa ác của ai đó . Nhưng nếu là đùa ác phải hơi thái quá sao?

      "Ta ở bên trong.Ngươi nhanh tới tìm ta ." Lại là giọng non nớt lúc trước, mang theo chút vội vàng và thích thú, dường như rất mong gặp được Phỉ Lệ.

      Cuối cùng, Phỉ Lệ vẫn bước vào rong. Dù sao cũng tới đây rồi, có hối hận cũng vô dụng phải sao? Nàng hành lang dài, ngừng rẽ theo tiếng gọi này vào bên trong, cuối cùng dừng trước tòa lầu các tinh xảo. đó cũng có tấm biển đề: Khí Các. Hai chữ này tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Phỉ Lệ nhìn thấy liền hiểu ra, hẳn là bên trong chứa toàn vũ khí hay những thứ tương tự thế.

      Phỉ Lệ ôm nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa chính Khí Các ra, bước vào. Bên trái bày rất nhiều binh khí nhưng phải thứ Phỉ Lệ tìm. Nàng bước lên cầu thang, thẳng tới lầu sáu mới dừng lại. Giữa căn phòng có thanh kiếm tinh xảo treo lơ lửng trong gian, chuôi kiếm vẽ con rồng năm móng tượng trưng cho cao quý gì sánh được. viên ngọc thạch khảm ở vị trí cao nhất của chuôi kiếm, hợp chuôi kiếm thành thể với con rồng năm móng ở thân kiếm khiến người ta cảm nhận thấy loại bá khí và khí tức nguy hiểm.

      Khí tức quen thuộc tỏa ra từ chuôi kiếm này. Hơn nữa lúc Phỉ Lệ bước vào lầu sáu thanh kiếm vốn lơ lửng giữa trung nhanh chóng run lên, tựa như đứa trẻ bày tỏ vui sướng của bản thân vậy. Dường như nó vội vã muốn thoát khỏi trói buộc nhưng lại chậm chạp có cách nào thoát được, chỉ đành phải phát ra tiếng chít chít ngừng để bày tỏ bất mãn của mình với Phỉ Lệ.

      "Là mi gọi ta à? Sao ta lại cảm thấy mi rất quen? Nhưng ta lại thể nhớ nổi tên ngươi." Phỉ Lệ chầm chậm tới, vuốt ve thanh kiếm hạ dần xuống cách thân thiết. Lúc này chuôi kiếm lẳng lặng nằm trong tay nàng, bỗng phát ra tiếng hu hu như bày tỏ gì đó.

      Phỉ Lệ khẽ nâng thanh kiếm trong tay, tinh tế vuốt ve. Lúc thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ luồng ánh sáng xẹt qua mắt nàng rất nhanh, sau đó lại khôi phục lại bình thường ngay lập tức. Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn ba chữ kiếm Bích Du khắc đó. Dường như kiếm Bích Du có liên quan rất lớn tới cung Bích Du. Chẳng lẽ Cửu Ngân cũng biết kiếm Bích Du ở trong tòa cung điện này? Vậy sao vào lấy? Còn nữa, vì sao nàng lại thấy quen thuộc với thanh kiếm Bích Du này như vậy? Cảm giác này tựa như là có huyết thống khiến nàng thấy hết sức thoải mái, dường như nó vốn là của mình vậy.

      Phỉ Lệ lặng lẽ vuốt ve kiếm Bích Du trong tay. Dường như Lạp Mạc Nhĩ Tha môn còn dấu nàng rất nhiều chuyện. Ít nhất chắc chắn Lạp Mạc biết rất nhiều chuyện liên quan tới nàng, Kỳ Dương và Cửu Ngân cũng thế. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao lúc Kỳ Dương và Cửu Ngân biết thân phận của nàng lại có cảm xúc như thế. Nàng tin chuyện vừa gặp gì cả. Cho dù rằng khuôn mặt nàng xinh đẹp nhất trong tam giới cũng sai nhưng nàng chấp nhận được chuyện họ là người có thể bị sắc đẹp mê hoặc. Vậy tác động chủ yếu là do thân phận này của Phỉ Lệ. Rốt cuộc nàng là ai? Chủ nhân của thân thể này là ai? Chắc chắn chỉ là tiểu thư đơn giản của dòng họ Đức Cổ Lạp!

      Dù cho ông trời tốt với nàng cỡ nào cũng thể để nàng bước thẳng vào trong chiếc hộp Pandora. Phải biết rằng dù có là trưởng lão cũng thể tùy tiện bước vào nơi bí mật trong thần điện. Nhưng nàng lại có thể ở lại ở trong đó lâu như thế. Nàng ngờ lại mất tình thân vất vả mới có được như vậy. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Tâm trạng của Phỉ Lệ lên xuống ngừng. Dường như kiếm Bích Du trong tay cũng cảm nhận được dao động của nàng nên ngừng phát ra tiếng hu hu như an ủi. Phỉ Lệ bị suy nghĩ này dọa sợ. Dù sao cũng chỉ là thanh kiếm mà thôi, sao nàng lại cho rằng nó có thể có tư tưởng riêng như thế? Phỉ Lệ lắc lắc đầu, muốn nghĩ tới chuyện có hay nữa. Dẫu sao chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm được nơi Hoắc Đức Hoa rơi xuống, sau đó cứu Ái Lệ Ti ra. Về phần chuyện đáng tò mò này chờ tới lúc về rồi điều tra! Dù sao nếu Lạp Mạc Nhĩ Tha môn muốn cho nàng biết chuyện cho dù nàng cố gắng thế nào cũng vô dụng.

      Lúc Phỉ Lệ lâm vào suy nghĩ của mình hoàn toàn biết luồng ánh sáng khác thường vừa nãy kinh động đến rất nhiều người. là mấy nhà vui mấy nhà buồn! Rất nhiều người bắt đầu sắp xếp vì luồng ánh sáng này. Lần này dường như chỉ tam giới loạn mà cả thiên giới cũng rối loạn lần nữa. Dường như chuyện vạn năm về trước lại xảy ra lần nữa. Nhưng ai biết được kết cục lần này ra sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :