Quyển 3: Hành trình Ma giới.
Chương 233: Bức cung.
"Đại nhân đây là hoài nghi Đạt Phỉ sao? Đạt Phỉ đối với đại nhân tuyệt đối là trung thành và tận tâm , Đạt Phỉ tuyệt đối hề dối." Gương mặt Đạt Phỉ nhất thời trở nên trắng bệch, cả ngón tay cũng biết làm như thế nào để gỡ ra, nàng dĩ nhiên biết Dẫn Phượng cung trừ Mộ Vệ phủ ra, còn có thế lực thần bí khác, đó chính là Ảnh Tử, ai biết bọn họ có bao nhiêu người, cũng người nào biết bọn họ là ai. Điều duy nhất bọn họ biết đó chính là Ảnh Tử ở trong Dẫn Phượng cung, bọn họ thần bí hơn cả Mộ Vệ phủ, càng thêm đáng sợ hơn. Bởi vì bọn họ đều là từ trong địa ngục bò ra, ngoại trừ Cửu Ngân chẳng còn ai biết bọn họ là ai.
"Đạt Phỉ, ngươi xem, ta nên tin tưởng ngươi hay là tin Ảnh Tử đây." Cửu Ngân vẫn dịu dàng như cũ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Đạt Phỉ, nhưng lúc này Đạt Phỉ lại giống như liên tiếp rơi vào địa ngục, bị cỗ hàn băng vạn niên bao vây, người này tuyệt đối phải là Cửu Ngân đại nhân, Cửu Ngân đại nhân tuyệt đối đối xử với nàng như vậy, nàng là nữ nhân Cửu Ngân đại nhân nhất cơ mà. Cửu Ngân đại nhân làm sao có thể hoài nghi nàng được chứ.
Cho nên nhất định là thị nữ hạ tiện này chuyện gì nên ở trước mặt Cửu Ngân đại nhân, cho nên ngài ấy mới có thể như thế này, đúng, nhất định là như vậy.
"Đại nhân, ta hoài nghi tiểu thư Phỉ Lệ gặp chuyện may có quan hệ rất lớn với nàng, bởi vì tiểu thư Phỉ Lệ mới tới Dẫn Phượng cung, căn bản chưa từng tiếp xúc với ai, người duy nhất tiếp xúc chỉ có nàng, hơn nữa nàng rất thích tiểu thư Phỉ Lệ, những người khác căn bản hề biết tiểu thư Phỉ Lệ." Đột nhiên Bích Lệ giống như là nhớ tới cái gì đó, hai mắt nóng rực nhìn chăm chú vào Đạt Phỉ, mặc dù thể loại bỏ những khả năng khác, nhưng nữ nhân ngu xuẩn trước mắt phải là khả năng rất lớn sao? Hơn nữa ngày đó Đạt Phỉ ní chuyện với người áo đen còn rành rành ra đấy, cho nên Đạt Phỉ là kẻ có khả năng nhất ra tay với tiểu thư Phỉ Lệ.
"Đạt Phỉ, có ? Phỉ Lệ là bị ngươi bắt sao? Ta muốn nghe lời ! Đạt Phỉ ngoan! Tới cho ta biết nào." tay của Cửu Ngân nhéo cằm Đạt Phỉ, nụ cười tới đáy nhìn nàng ta, tựa hồ bất cứ lúc nài cũng có thể bóp nát nó, ràng là biểu cảm dịu dàng nhất, nhưng lại có hành động tàn nhẫn nhất. Chỉ là vẻ mặt cùng động tác vẫn ưu nhã như cũ.
"Thiếp có, thiếp có, đại nhân, người nhất định phải tin thiếp. Chuyện này phải thiếp làm. Cho dù thiếp muốn làm cũng có bản lãnh mà" Đạt Phỉ liên tục lắc đầu, từ hôm qua thấy tung tích người áo đen đâu, nàng căn bản thể nào tìm được , lúc trước mặc dù nàng quả cho Phỉ Lệ đẹp mặt, nhưng người áo đen cũng đồng ý phải sao? Hơn nữa từ sau bị đối xử như thế, nàng còn dám tìm tung tích của nữa, chỉ có thể thầm sử dụng ma pháp xóa dấu vết mà lưu lại người mình.
Dù thế nào chăng nữa nàng cũng thể tượng tượng được trong thời gian ngày ngắn ngủi, Phượng điện lại xảy ra chuyện, hơn nữa người gặp chuyện lại còn là Phỉ Lệ. Đạt Phỉ nhất thời cảm thấy có tấm lưới khổng lồ chụp lên người nàng, mà nàng ngay cả hi vọng giãy giụa cũng có.
"À! Là vậy à? Đạt Phỉ phải đấy! Ta ghét nhất kẻ lừa gạt ta, vô luận là nam hay là nữ, cho nên Đạt Phỉ phải ngoan ngoan ra những gì mình biết, nghe chưa?" Hai mắt Cửu Ngân tàn bạo nhìn Đạt Phỉ, mặc cho ánh mắt tan rã của Đạt Phỉ, vô lực mà giãy giụa.
"Thiếp biết, mặc dù lúc trước thiếp định làm, nhưng thiếp có làm, hơn nữa thiếp cũng làm gì với nàng cả. Thiếp cái gì cũng làm." Đạt Phỉ liên tục lắc đầu, nỗ lực muốn tránh giam hãm của Cửu Ngân, lực bất tòng tâm. Thủy chung vẫn có cách nào thoát khỏi giam cầm của Cửu Ngân.
"Là vậy à! Kim Ưng, ngươi hỏi nàng ta ràng , để nàng ta khai ra tất cả những chuyện có liên quan đến Phỉ Lệ. Bích Lệ, truyền lệnh xuống toàn lực tìm kiếp tung tích của Phỉ Lệ, giới nghiêm toàn bộ Dẫn Phượng cung, bất kỳ kẻ nào có ý đồ muốn gây rối, trực tiếp xử tử. Lang Sâm, ngươi chú ýe nhất cử nhất động của bên ngoài lẫn bên trong Dẫn Phượng cung, cho phép bỏ qua bất kỳ dấu vết gì." Giọng Cửu Ngân giống như La Sát Quỷ trở về địa ngục, lãnh và vô tình.
"Tuân lệnh!" Kim Ưng lập lức lĩnh mệnh, những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, Cửu Ngân ngồi ở phía , im lặng lên tiếng, biết Phỉ Lệ tuyệt đối thể gặp chuyện may, bằng cho dù là hủy diệt tam giới cũng thể bù đắp nổi, tại rốt cuộc biết tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại ngăn cản và Phỉ Lệ sống chung chỗ rồi, quả nhiên là ngọn nguồn của tất cả, ở địa bàn của mà Phỉ Lệ vẫn gặp chuyện may.
Chỉ hy vọng kẻ mang Phỉ Lệ , phải những kẻ đáng ghét kia, nếu ngay cả cũng biết nếu Phỉ Lệ gặp chuyện may, làm ra chuyện như thế nào, ngay cả hai người kia cũng điên mất ? Dù sao chấp nhất của bọn họ đối với Phỉ Lệ hề kém , chuyện này vẫn luôn biết, cũng bởi vì cái dạng này cho nên mới phải mặc kệ Phỉ Lệ ở của người nào bên cạnh, bọn họ cũng đều biết Phỉ Lệ là tuyệt đối an toàn, nhưng là nghĩ tới Phỉ Lệ thế nhưng lại nhanh như vậy tựu ra chuyện.
Thậm chí ngay cả Mạc Vân thú cũng thể ngăn trở kẻ địch, thực lực của ta tuyệt đối yếu, là người của ai đây? Cửu Ngân khép hờ đôi mắt, chậm rãi gõ lên mặt bàn.
Suy nghĩ ngừng nổi sóng rối ren, suy nghĩ xem bước kế tiếp nên như thế nào, làm sao có thể để Phỉ Lệ an bình trở về bên cạnh mình, dám công khai rat ay ở Dẫn Phượng cung, chẳng lẽ là kẻ địch của , là người của ma giới hay là Minh giới, mà cũng có thể Thần giới.
Hình như mấy năm nay chẳng làm cái gì cả, phải sao? Trừ việc đùa giỡn nữ nhân tam giới chút ra, cũng chẳng kết thù với ai cơ mà? phải là những người kia ở Thiên giới những muốn lôi kéo , cho nên mới xuống tay với Phỉ Lệ chứ? ngoại trừ khả năng này, chỉ là tại sao ngay cả chút đầu mối cũng hề
để lại.
Phía dưới, Đạt Phỉ liên tục bị Kim Ưng tra tấn, phát ra tiếng thét chói tai kinh người, nhưng là lúc này chẳng ai có tâm tình để ý tới sống chết của nàng ta. Từ lúc Cửu Ngân nhắm mắt lại, chẳng thèm nhìn nàng ta cái, những nữ nhân này cũng chỉ là đồ vật để tiêu khiển lúc nhàm chán, lúc trước cảm thấy Đạt Phỉ tệ lắm, như con chim nép vào , lại còn hiểu được tâm tư của , chưa bao giờ trước mặt làm ra chuyện gì quá phận, cho nên cũng vui vẻ thỏa mãn vài ý tưởng của nàng ta, nhưng bây giờ thấy nàng ta lại biết nghe lời như trong tưởng tượng của ! Quả nhiên là lòng tham đáy!
“Tra được cái gì chưa?Kim Ưng.” Sau khi Cửu Ngân nghe thấy tiếng thét chấm dứt, khẽ mở mắt hỏi, liếc Đạt Phỉ máu thịt lẫn lộn ở phía dưới, sau đó nhìn Kim Ưng, hiển nhiên chẳng thèm quan tâm sống chết của Đạt Phỉ, nữ nhân biến chất chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Cho nên giết vẫn tốt hơn.
“Bẩm đại nhân, nàng quả biết tiểu thưPhỉ Lệ ở đâu, chỉ là có người rất khả nghi.” Kim Ưng , hiển nhiên là quá sơ suất, vốn cho rằng người kia chẳng qua chỉ là tên tép riu, cho nên cứ để mặc tung hoành ở Dẫn Phượng cung, dù sao Dẫn Phượng cung vẫn rất nhàm chán, nhưng bây giờ nhìn lại xem ra người kia che giấu thực lực khá sâu.
“Là ai?” Khi Cửu Ngân nghe xong, hai mắt phát ra ánh sáng kinh người, nhất thời cả người ra trở nên hết sức cường hãn, cùng bình thường ưu nhã nghiệt Cửu Ngân hoàn toàn bất đồng. lúc này hơn thiên hướng về vương giả, tràn đầy khí phách, làm cho người ta dám nhìn thẳng.
“ người áo đen thần bí, thể tra được thân phận của , đầu mối duy nhất chính là người áo đen này tựa hồ có quan hệ mật thiết với Ma vương đương nhiệm, lúc ban đầu khi phát xuất trong Dẫn Phượng cung, ta chú ý tới, chỉ nghĩ rằng là bởi vì Đạt Phỉ nên mới xuất ở chỗ này, nhưng bây giờ xem ra ngay cả Đạt Phỉ cũng chỉ là con cờ của mà thôi. ngoại trừ khả năng tiếp cận Đạt Phỉ, sau đó có ý đồ ra tay với Dẫn Phượng cung. Về phần tại sao tiểu thư Phỉ Lệ lại bị liên lụy vào, bây giờ vẫn chưa biết được là tại sao.” Kim Ưng cặn kẽ , thương hại nhìn Đạt Phỉ ở bên kia máu thịt lẫn lộn, nữ nhân đáng thương bị người khác lợi dụng.
Sở dĩ Kim Ưng cho rằng người áo đen là vì Đạt Phỉ an bài mới ra tay, đó là bởi vì nếu so thực lực của người áo đen và Đạt Phỉ, ràng nhìn ra được, thực lực của người áo đen lợi hại hơn Đạt Phỉ nhiều, hơn nữa “” tựa hồ chẳng có chút nào thương tiếc với Đạt Phỉ, dục vọng tàn bạo, chỉ là phát tiết mà thôi. Chẳng có cái gì gọi là ôn nhu, chỉ với điểm này Kim Ưng hoàn toàn có thể khẳng định Đạt Phỉ chỉ là con cờ trong tay người áo đen, con cờ tùy thời có thể vứt bỏ.
“Ừm! Nữ nhân kia ở Ma giới, nghĩ tới nàng náo loạn ở Minh giới còn chưa đủ, lại dám đánh chủ ý tới Dẫn Phượng cung, xem ra dạo này ta hiền lành quá, cho nên nàng ta mới cho rằng ta rất dễ đối phó ư?” Cửu Ngân tràn đầy máu tanh nhìn về phía cung điện Ma vương của Ma giới.Trong mắt đều là máu tanh mênh mông vô bờ cùng địa ngục trầm có đáy.
“Chủ nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì, ta hoài nghi Dẫn Phượng cung còn có nội ứng, người áo đen nhất định vẫn còn ở trong Dẫn Phượng cung.” Kim Ưng cẩn thận phân tích, nghĩ tới Dẫn Phượng cung lại có gian tế, đây là chuyện mà tuyệt đối thể cho phép xảy ra, phải biết tất cả phòng vệ của Dẫn Phượng cung là trách nhiệm của Mộ Vệ phủ , bây giờ lại xuất gian tế như vậy, tuyệt đối khó chối tội này.
“Điều tra kỹ, vô luận là thị vệ hay là thị nữ, ngay cả mấy nữ nhân kia trong cung điện cũng phải tra ràng, gặp bất kỳ nhân vật nào khả nghi giết tha! cần e ngại gì hết.Cũng đến lúc những nữ nhân kia nên biến mất.” biết trong tay Cửu Ngân nắm chặt cái gì, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại, chỉ là trong mắt còn phát ra hơi thở tàn bạo, nhưng mặt coi như là thả lỏng xuống.
“Tuân lệnh!” Khi nghe Cửu Ngân xong, Kim Ưng cũng biết cần phải ngại ngần gì nữa, mặc dù những nữ nhân kia có gì là tốt cả, nhưng mà từ sau khi tiểu thư Phỉ Lệ xuất , chủ nhân nếu muốn giữ nàng ở bên cạnh, nhất định phải xử lý sạch đám nữ nhân này, mặc dù lúc trước bọn họ có ý nghĩ này, nhưng lại dám ra, bởi vì ai biết suy nghĩ của chủ nhân, bây giờ nếu chủ nhân như vậy, mọi chuyện được giải quyết dễ dàng rồi.
Last edited by a moderator: 17/10/14