1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 226: Phỉ Lệ tức giận.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Bích Lệ, ta chán quá! Tại sao lại thể ra ngoài chơi a!" Bích Lệ cứ mặc cho mình mốc meo ở trong sân, haizzz! Trừ lại lại ở trong Phượng điện vẫn cứ chỉ là ở trong Phượng điện, tại sao lại thể chỗ khác? Ti Lệ cũng là, chẳng biết phản kháng Bích Lệ gì cả! Hơn nữa dù là Bích Lệ rời rồi. Ti Lệ vẫn trung thực thực thi theo lời dặn dò của Bích Lệ, kết quả cuối cùng chính là Phỉ Lệ ở trong Phượng điện nhàm chán đến mốc meo.

      " rất chán sao?" Bích Lệ buồn bực nhìn Phỉ Lệ với vẻ mặt vô tội nhìn mình, trong đầu nhớ lại lời của Kim Ưng lúc nãy, nàng chưa bao giờ thấy Kim Ưng nghiêm túc như thế, mặc dù nàng biết luôn là kẻ bảo thủ ngờ nghệch, nhưng cái khí thể ngày hôm qua đó hoàn toàn khác với lúc bình thường, khi nàng hỏi thăm chuyện về Phỉ Lệ, sát khí trong mắt Kim Ưng chợt lóe lên, mà sát khí đó chắc chắn nhằm vào nàng.

      Chính là bởi vì như vậy, cho nên Bích Lệ mới càng thêm khiếp sợ, Kim Ưng lại chỉ vì người ngoài mà phóng ra sát khí với nàng, hơn nữa lúc nàng giúp Phỉ Lệ thay y phục, thấy cánh tay Phỉ Lệ ràng là huyết khế, càng khiến nàng khiếp sợ hơn đó là, huyết khế chính là của chiến tướng Lang Sâm, nếu phải lúc trước nàng từng thấy huyết khế tương tự như thế, nàng tuyệt đối nghĩ tới có người dám làm ra chuyện như vậy, bởi vì huyết khế thể so sánh với những khế ước khác, rất có khả năng bị phản phệ.

      Hơn nữa Cửu Ngân đại nhân thể biết gì cả, vậy có phải huyết kế này của chiến tướng Lang Sâm chính là do Cửu Ngân đại nhân gợi ý, Phỉ Lệ rốt cuộc có quan hệ gì với Cửu Ngân đại nhân? ràng thái độ của Cửu Ngân đại nhân đối với Phỉ Lệ khác hoàn toàn với những nữ nhân trước kia, mặc dù Cửu Ngân đại nhân mang về ít nữ nhân, nhưng người chưa bao giờ liếc mắt bọn họ cái, Đạt Phỉ cũng như thế, nhưng tại sao Cửu Ngân đại nhân lại đối xử với Phỉ Lệ giống bọn họ?

      " mà, còn hơn cả vàng đấy, chúng ta chơi có được hay ?" Phỉ Lệ nhanh chóng gật đầu, giống như nếu chậm chút nữa Bích Lệ đổi ý mất.

      "Nhưng bây giờ Thâm Uyên hỗn loạn, là lúc ma thú bạo động, cho nên tiểu thư Phỉ Lệ ở chỗ này hoàn toàn an toàn." Lần này nữ nhân Đạt Phỉ đùa quá phận, xem ra sau khi Cửu Ngân đại nhân trở về Thâm Uyên, cũng là lúc nên tính sổ với nàng ta rồi! Mà hình như Kim Ưng đưa tất cả tài liệu nàng tìm được cho Cửu Ngân đại nhân, hi vọng nhanh được nhìn thấy thần sắc tro tàn cái khuôn mặt ấy. Bích Lệ xấu xa nghĩ đến.

      "Chúng ta chỉ là lại trong Dẫn Phượng cung thôi mà! Nơi này phải địa bàn của Cửu Ngân sao? Những ma thú kia thể nào xuất tại nơi này đâu." Phỉ Lệ nhất quyết tha kéo tay Bích Lệ, nàng biết Bích Lệ bắt đầu bị lung lay, cố thêm chút nữa là có thể chơi rồi, lúc nàng tiến vào đây nằm ngủ trong ngực Lang Sâm, căn bản biết vị trí cụ thể của Dẫn Phượng cung, khó khăn lắm mới có chút thời gian nên tham quan chứ! Hơn nữa cũng vì để chuẩn bị cho cuộc chạy trốn sau này cơ mà.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Báo! Tiểu thư Đạt Phỉ tới, là muốn gặp Ma Hậu." Vẻ mặt thị Vệ Trưởng lúng túng cắt đứt lời của Bích Lệ, chỉ là vẻ mặt lại cực kỳ thích hợp, giống như là có điều gì đó khó thành lời. Cho nên lúc nhìn qua Phỉ Lệ, ánh mắt ngừng dao động, chỉ là dám trực tiếp dừng tầm mắt ở người Phỉ Lệ mà thôi.

      Khi Bích Lệ nghe được tiếng thị vệ vang lên, liền thở ra hơi to, bởi vì nếu Phỉ Lệ cứ quấn lấy nàng nữa nhất định nàng đồng ý, dù sao Cửu Ngân đại nhân cũng nhốt Phỉ Lệ ở trong Phượng điện, chỉ là cho phép Phỉ Lệ lung tung chạm đến cấm kỵ của Dẫn Phượng Cung mà thôi, bây giờ thị vệ tới vừa kịp lúc tới cứu nàng.

      "Đạt Phỉ là ai là ai?" Phỉ Lệ mơ hồ nhìn Bích Lệ, nàng mới đến Dẫn Phượng cung ngày, làm sao có thể biết nữ nhân Đạt Phỉ này là ai cơ chứ? Còn Ti Lệ thận trọng gọt trái cây cho Phỉ Lệ, về phần những chuyện khác rãnh để ý tới.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ quên mất thị nữ hống hách ngày hôm qua tên là Bỉ Lý Tạp rồi sao? Đạt Phỉ chính là chủ tử của nàng ta, cũng là phi tử của Cửu Ngân đại nhân, là phi tử có địa vị cao nhất trong các phi tử, xem ra hôm nay nàng ta đến hẳn là có ý tốt! chừng hầu hết đám phi tử ở Dẫn Phượng cung cũng đến đó! Dù sao ai cũng muốn vị trí Phượng điện này." Bích Lệ khinh thường khẽ nhếch môi, đám nữ nhân biết sống chết, vọng tưởng leo lên người Cửu Ngân đại nhân, cũng nhìn lại xem mình có thân phận gì. Mặc dù Bích Lệ thích những nữ nhân kia, nhưng nàng cũng làm trái lời Cửu Ngân phân phó, cho nên trong Dẫn Phượng cung chưa từng thiếu nữ nhân.

      "Ủa! Các nàng có quan hệ gì với ta chứ? Hơn nữa ta lại biết các nàng." Phỉ Lệ mê mang , nàng đâu có biết nhân vật lớn nào? Cho nên đáng lẽ gây lực chú ý tới đám nữ nhân kia mới đúng, mặc dù đón nhận truyền thừa của Liêu tộc, thực lực tăng vọt, nhưng vẫn cách khoảng cách rất xa với cao thủ chân chính, chỉ là hiểu biết hơn về ma pháp chút.

      "Bởi vì tiểu thư Phỉ Lệ ở trong Phượng điện! Phượng điện lại đại biểu cho thân phận của Ma Hậu! Mặc dù Cửu Ngân đại nhân phải Ma vương Ma giới, nhưng Ma giới lại nhất trí công nhận thân phận của ngài ấy, cho nên thê tử của Cửu Ngân đại nhân dĩ nhiên là Ma Hậu, chẳng lẽ tiểu thư Phỉ Lệ biết mấy chuyện này sao?" Bích Lệ ngờ ngật, kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Phỉ Lệ, chẳng lẽ tiểu thư Phỉ Lệ biết hai chữ Phượng điện đại biểu cho ý nghĩa gì sao? Nàng ta biết thân phận chân của Cửu Ngân đại nhân sao? Có thể ở trong Thâm Uyên Ma giới vực sâu cũng phải chỉ có Cửu Ngân đại nhân, mà còn có thể là Ma hậu. Kỳ quái.

      "Ta biết, chết tiệt, Cửu Ngân lại gây phiền phức cho ta." Phỉ Lệ tức giận kêu lên, trong nháy mắt vòng hộ thể mở ra, mặc dù bình thường nàng cũng mở, chỉ là hầu hết đều giấu nó trong người, nhưng khi Bích lệ xong, Phỉ Lệ nhanh chóng trang bị vũ trang cho mình, xem ra Đạt Phỉ kia là tới khởi binh hỏi tội đây mà!

      "Cho các nàng vào !" Khóe miệng Bích Lệ co giật mấy cái, cuối cùng vì cuộc sống sau này của mình, nàng quyết định giả vờ như nghe thấy gì cả, nếu đến tận bây giờ mà nàng còn biết Cửu Ngân đại nhân có quan hệ gì với Phỉ Lệ, nàng chính là con ngốc.

      "Dạ!"

      "Ồ! biết là vị muội muội nào của chúng ta mới tới, cho chúng ta nhìn chút! Cửu Ngân đại nhân còn chưa cho chúng ta biết để làm cái lễ ra mắt đâu." Tiếng Đạt Phỉ nũng nịu tử rất xa vọng tới, cung trang màu đỏ khiến nàng ta càng thêm đoan trang, càng thêm cao quý. Thỉnh thoảng làn váy lay động cùng gương mặt kiều mỵ tôn lên vẻ thành thục, khiến người ta cảm thấy mĩ cảm cực hạn, hơi thở thành thục thẳng tiến mà tới.

      Sau lưng Đạt Phỉ còn theo ít nhất mười mấy vị nữ tử mặc y phục sắc màu khác nhau, mặc dù cũng mang theo ánh mắt dò xét, nhưng ràng như Đạt Phỉ, cũng phách lối như nàng ta. Ánh mắt của bọn họ cẩn thận cùng tỉ mỉ nhìn Phỉ Lệ nằm ngửa ở ghế dài.

      Đến lúc mọi người thấy dung mạo của Phỉ Lệ, đều khỏi đống loạt há hốc miệng, thế gian vẫn còn có nữ tử xinh đẹp như thế ư? Sù là Đạt Phỉ cũng khỏi vì diện mạo của mình mà xấu hổ đến mấy phần, bởi vì dung mạo kia là quá mức tinh xảo, khí chất xuất trần, chỉ cái ngẩng đầu cũng mang theo hấp dẫn vô hạn, quá mức mị hoặc. Mặc dù gương mặt kia còn có chút non nớt, nhưng đường nét tinh xảo lại tôn lên hương vị giữa non nớt của bé và nữ nhân thành thục đến hoàn mỹ.

      "Muội muội? Ta dám trèo cao, các ngươi tới đây có chuyện gì ? Ta rất bận." Lúc Phỉ Lệ nhìn thấy diện mạo kia của Đạt Phỉ, thái độ liền thay đổi, đối phó với hồ ly tinh như thế, lựa chọn tốt nhất chính là coi thường, nên hùa theo, ánh mắt lạnh lùng, khí chất lạnh lẽo. Hoàn toàn để nàng ta vào trong mắt, mà Ti Lệ lại sùng bái nhìn Phỉ Lệ, là lợi hại! Mới vừa rồi còn lười biếng như con mèo , bây giờ thành nữ vương cao cao tại thượng, khiến ngay cả Bích Lệ cũng hoảng hốt, xem ra nàng quá xem thường Phỉ Lệ. Có thể thay đổi khí chất thuần thục như vậy, quả nhiên phải là người bình thường.

      "A! Vậy là muội muội trách chúng ta mời mà đến rồi." Nụ cười nơi khóe miệng Đạt Phỉ cứng lại, nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ nghĩ tới đó là Phỉ Lệ hoàn toàn thèm sợ mình đến đòi nợ, càng thể nghĩ tới diện mạo của ả ta còn xinh đẹp hơn mình, ngay cả nàng có diện mạo đứng đầu thế nhưng vẫn kém Phỉ Lệ, khó trách ả ta thèm coi mình ra gì, cả lòng Đạt Phỉ tràn ngập sát khí, chỉ là khi ngẩng đầu lên, cảm xúc nhanh chóng được thu lại, lại biến thành tiểu thư dịu dàng hiền thục, phi tử cao quý nhất Dẫn Phượng cung.

      "Ta rồi ta chưa từng có tỷ tỷ nào như các ngươi, chỉ bằng ngươi. . . . . . Mà muốn làm tỷ tỷ của ta." Mặc dù Phỉ Lệ ra, nhưng thù địch lại hoàn toàn lộ hẳn ra ngoài, muốn tạo quan hệ sao? Nhưng Đạt Phỉ lại hề biết rằng hai chữ “người thân” này là cấm kỵ của Phỉ Lệ, Đức Cổ Lạp là cấm kỵ tuyệt đối thể đụng chạm tới. Lại biết sống chết dám mình là muội muội của nàng ta.

      Trong nháy mắt chung quanh Phỉ Lệ bắt đầu có cỗ lực lượng Hắc Ám mạnh mẽ, hai mắt Phỉ Lệ cũng bắt đầu trầm xuống, sát khí vô biên bao phủ cả khu vườn.

      Bích Lệ kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ tức giận, thực lực của Phỉ Lệ quả thực nằm ngoài dự đoán của nàng.

      Mấy người có thực lực kém bắt đầu trắng bệch mặt mày, thị vệ phía ngoài nhanh chóng chạy vào, dù sao sát khí kia là quá đậm, kinh động đến cả Dẫn Phượng cung, dẫn tới ít người mau nhanh chóng đến Phượng điện.

      "Lui ra!" Bích Lệ phất phất tay về đám thị vệ đứng phía sau, nhưng cũng ra tay ngăn trở Phỉ Lệ, Đạt Phỉ tự mình muốn tìm chết, nàng cũng ngại Phỉ Lệ xử lý luôn cái loại côn trùng có độc này, dù sao lưu lại cũng chẳng có tác dụng.

      Trong cung điện của Đạt Phỉ, nam tử áo đen nhận thấy được cỗ sát khí nồng nặc này, liền hưng phấn liếm láp môi dưới của mình, cả người run rẩy.

      "Khà khà! Kích thích quá! Quả nhiên là mỹ vị." tiếng vang lên trong cung điện trống rỗng, sau đó lại biến mất thấy đâu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 227: Phỉ Lệ cường thế.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Vốn Phỉ Lệ tức giận, đột nhiên bất an mà rùng mình ớn lạnh, ngay sau đó Phỉ Lệ lo lắng nhìn chung quanh cái, nhưng chẳng phát được kẻ nào khả nghi, nhưng cái cảm giác bị ma thú để mắt tới như hình với bóng chân như thế, là ai đây?

      " nên có lần sau nữa." Phỉ Lệ lạnh nhạt nhìn đám người Đạt Phỉ cái, sau đó lại tiếp tục nằm ở ghế dài ngủ bù, chỉ là Tinh Thần lực lại ngừng khếch đại ra, muốn tìm được kẻ khiến mình rợn cả tóc gáy kia. Cái cảm giác đó là sát khí truyền tới từ đáy lòng, trước giờ nàng chưa từng gặp qua, chỉ có lúc ở cùng Lạp Mạc Nhĩ săn ma thú ở Cổ Kỳ Bỉ Hạp Cốc, mới có cảm giác mãnh liệt như thế này. Chẳng lẽ là ma thú trong Thâm Uyên, nhưng Dẫn Phượng cung phải là địa bàn của Cửu Ngân sao? có khả năng có ma thú uy hiếp mình mới đúng.

      "Ngươi. . . . . ." Đạt Phỉ nhất thời bị cỗ uy áp của Phỉ Lệ dọa sợ đến nỗi dám gì nữa. Nàng ngờ, vốn là muốn tới giáo huấn Phỉ Lệ trận, nhưng cuối cùng lại biến thành mình bị ả ta giáo huấn lại, gương mặt quyến rũ của Đạt Phỉ, liên tục đổi màu, về phần những nữ nhân có gia thế gì kia, dĩ nhiên cũng chẳng có kết quả tốt gì, chết cũng tàn phế, dù sao Cửu Ngân cũng chẳng quan tâm đến sống chết của bọn họ, nên tất nhiên những người này lại chẳng cần phải .

      "Bích Lệ, ta mệt rồi." Phỉ Lệ nhắm mắt lại, hai chân nhàng đung đưa dưới chân ghế dài, lười biếng, thanh thản dựa lên ghế, hoàn toàn để vẻ mặt giận dữ của Đạt Phỉ ở trong mắt, trong mắt nàng chính là vẻ khinh thường với thâm ý giống như là nữ vương cao cao tại thượng nhìn con kiến hôi mặt đất, về phần Ti Lệ hai mắt biến thành hạt đậu lớn rồi, hiển nhiên là chưa kịp phục hồi tinh thần từ cường thế của Phỉ Lệ, ở Dẫn Phượng trong còn chưa có kẻ nào dám chuyện như vậy với Đạt Phỉ, dĩ nhiên chiến tướng Lang Sâm thể tính, dù sao chẳng lui tới gì với Đạt Phỉ cả.

      "Tiểu thư Đạt Phỉ, xin mời!" Khóe miệng Bích Lệ khẽ cong lên độ cong khinh thường, tới đây khiêu khích sao? Nhưng đáng tiếc, bởi vì tiểu thư Phỉ Lệ lại chẳng thèm để ý, Đạt Phỉ quả cho mình là nữ chủ nhân của Dẫn Phượng rồi! Cho nên tới đây để ra oai phủ đầu với Phỉ Lệ. Chỉ là lại thất bại thảm hại, bị tiểu thư Phỉ Lệ chiếu tướng lại. Quả nhiên là nữ nhân có đầu óc! Có lẽ là do thích leo lên giường nam nhân quá, nên chỉ biết dùng nửa người dưới mà xem xét vấn đề, thay vào đó là kẻ bại não.

      thể phủ nhận là ánh mắt nhìn Phỉ Lệ của Bích Lệ thay đổi, thời điểm nàng nghe thấy tin Đạt Phỉ xuất , trong đầu nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, duy chỉ có nghĩ tới Phỉ Lệ lại có thể cường ngạnh đuổi bọn họ như vậy.

      "Hừ!" Đạt Phỉ phấy tay áo mạnh, cặp mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, nhưng lại dám làm gì nữa. Nàng phải kẻ ngu, Phượng điện và Long Điện là cấm kỵ nhất của Dẫn Phượng cung, thuộc về Dẫn Phượng cung hay những điện khác, cho nên dù là nàng cũng dám trút cơn giận ở Phượng điện, hơn nữa nếu nàng muốn vào Phượng điện cũng phải được Cửu Ngân cho phép, nàng vẫn cho rằng Phượng điện là của mình, vấn đề chỉ là thời gian, nhưng nàng lại thể ngờ rằng Cửu Ngân đại nhân chỉ tới Đại lục Phi Long chuyến, sau đó liền tới Thủ Vọng Giác, cuối cùng thậm chí ngay cả chủ nhân của Phượng điện cũng mang về.

      Nhưng nàng tuyệt đối buông tay, Cửu Ngân đại nhân là của nàng, nàng_Đạt Phỉ. Đái Ân Tư, còn những kẻ dám ngăn cản mình, trừ phải là tốt rồi sao? Giống như mấy nữ nhân trước kia. Nàng cần phải trở về suy nghĩ cho chu đáo, chuẩn bị đối phó nữ nhân tên Phỉ Lệ kia, nàng nhất định chiêu đãi khuôn mặt đó phen tốt.

      "Bích Lệm ta muốn hỏi ngươi vấn đề, ngươi thành trả lời ta." Phỉ Lệ híp mắt lại ngay sau khi đám người Đạt Phỉ rời , sau đó lại nhanh chóng mở ra, còn giọng điệu lười biếng nữa, mà là giọng điệu ra lệnh, là thái độ cho phép dối. Chớp mắt cái khí chất đó lại lần nữa trở lại người của Phỉ Lệ, khiến Bích Lệ kinh hãi trong chốc lát, sau đó cung kính cúi đầu xuống, khắc kia nàng giống như thấy Cửu Ngân đại nhân ra mệnh lệnh, giọng điệu cho phép làm trái đó, là khí thế của cường giả.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ xin cứ hỏi." Bích Lệ nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt kinh ngạc, lúc này cả người nàng tản ra vẻ lạnh lẽo từ trong xương, khác xa với vẻ lạnh lùng trước kia, bây giờ Bích Lệ là Ảnh tử của Dẫn Phượng cung, còn là thị nữa. Trong nháy mắt khí chất thay đổi, khiến Ti Lệ cắn chặt môi dưới của mình.

      Phỉ Lệ vẫn với dáng vẻ hờ hững như trước, giống như nhìn thấy Bích Lệ thay đổi. Điều này khiến Bích Lệ lại càng thêm ngạc nhiên, xem ra nàng quả nhận xét quá chủ quan! Dường như thân phận của mình sớm bị Phỉ Lệ vạch trần rồi! Nàng rất tò mò mình để lộ như thế nào?

      "Trong Dẫn Phượng cung có ma thú gì lợi hại hay , ít nhất là Thần cấp trở lên ấy." Hai mắt Phỉ Lệ giống như nhìn xuyên qua đám mây mù, nhìn thấu trời xanh. Khiến người ta cảm thấy thê lương vô tận, đây chính là khí phách chỉ thuộc về cường giả sao? Bích Lệ lại lần nữa bị Phỉ Lệ hù sợ, Cửu Ngân đại nhân từng cảnh giới của Bích Lệ rất khó để đột phá được nữa.

      Cũng là bởi vì Bích Lệ có phong phạm của cường giat, có phong phạm dù là thực lực có đạt đến, cũng chỉ là cường giả xếp thứ hai, vĩnh viễn đều thể nào đứng đầu, thậm chí là cường giả cao nhất, hôm nay thấy Phỉ Lệ trầm mặc quay lưng về phía họ, nàng mới hoàn toàn hiểu được, có lẽ giờ khắc này Phỉ Lệ biểu ra khí thế kia, chính là phong phạm mà Cửu Ngân đại nhân từng !

      "Ma thú vượt qua Thần cấp, có. Những ma thú có cấp bận như thế đều bị Cửu Ngân đại nhân trấn áp trong con suối ở Thâm Uyên, nếu cũng bị đưa đến chỗ bên kia của Kỳ Dương đại nhân, cho nên trong Dẫn Phượng cung đừng là ma thú cấp bậc Thần cấp, dù là Thánh cấp cũng có, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Bích Lệ chân tướng nhìn bộ dạng trầm tư của Phỉ Lệ, tại sao đột nhiên tiểu thư Phỉ Lệ lại hỏi vấn đề này.

      " có sao? Vậy có khả năng ma thú lẻn vào trong Dẫn Phượng cung mà bị các ngươi phát hay ?" Phỉ Lệ buông tha tiếp tục hỏi, bởi vì cảm giác lúc này tuyệt đối là thù tính của ma thú, nàng thể nào cảm giác sai được! Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy thú tính mãnh liệt như thế ở con người. Đợi chút, lúc nàng ở Giác Đấu Trường cũng từng có cảm giác mãnh liệt đó, cũng là từ người người, chính xá là ở người của thiếu niên, thiếu niên bằng tuổi nàng, nàng cảm thấy thú tính thuần túy người của thiếu niên đó. Chỉ là khi đó mãnh liệt như lúc này mà thôi.

      " thể nào." Bích Lệ hề suy nghĩ liền trực tiếp phủ định, Dẫn Phượng cung phân tán như vẻ bề ngoài, bốn phía đều có cảnh vệ, hơn nữa tất cả đều có thực lực thấp nhất là Thần cấp, thầm theo dõi còn có Ảnh vệ và Kim Ưng, Bích Lệ tuyệt đối đời nào tin có kẻ vượt qua được tầng tầng lớp lớn canh gác như thế mà vào trong Dẫn Phượng cung, dĩ nhiên ngoại trừ người áo đen ngày hôm qua Kim Ưng thấy, bởi vì có nội ứng, còn có nguyên nhân trọng yếu khác, người kia có kỹ năng gian, khác kỹ năng của Kim Ưng là mấy. Nhưng trong tất cả ma thú, thể nào có kỹ năng nghịch thiên như vậy, bởi vì nếu quả có cường giả lợi hại như vậy, Cửu Ngân đại nhân giết chết ngay tức khắc.

      " có khả năng sao?" Phỉ Lệ mất hồn nhìn phương hướng có hơi thở lãnh kia, nàng dám khẳng định, người khác thể nhận ra được cỗ uy áp kia, bởi vì nó chỉ là nhằm vào nàng mà thôi, cho nên Bích Lệ cũng cảm nhận được, nếu Bích Lệ chắc chắn phủ định như vậy

      "Tuyệt đối có khả năng, tiểu thư Phỉ Lệ, xảy ra chuyện gì sao?" Bích Lệ biết Phỉ Lệ tuyệt đối phải là người cố tình gây ... Người, chẳng lẽ Dẫn Phượng cung xuất ma thú cường đại, thể nào, chỉ có mình hề phát , mà ngay cả Kim Ưng bên kia cũng có động tĩnh nào.

      " có việc gì. Chắc là ta cảm giác nhầm! cho ta chút về Đạt Phỉ." Phỉ Lệ suy tư mãi, rốt cuộc vẫn quyết định bỏ qua, dù sao hơi thở kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, nàng cũng dám khẳng định đó là của ma thú, có lẽ chỉ là do nàng đa nghi quá mà thôi.

      "Vâng! Đạt Phỉ là tiểu thư của gia tộc Đái Ân Tư, trước kia Đái Ân Tư là Quý tộc xếp thứ 3, sau khi Đạt Phỉ được đại nhân mang trở về Thâm Uyên, gia tộc Đái Ân Tư nhanh chóng phất lên, chỉ là bọn họ cũng được giai cấp Qúy tộc thượng tầng của Ma giới thừa nhận, nhưng chẳng qua mấy giap cấp này lại tồn tại dựa Cửu Ngân đại nhân, cho nên mới giao hảo với Đái Ân Tư." Chỉ là Đạt Phỉ. Đái Ân Tư cũng biết những thứ này, nàng ta cữ nghĩ rằng mọi người ở Ma đều phải nịnh bợ gia tộc nàng, tất cả đều là do nàng ta ban ân cho gia tộc Đái Ân Tư. Nhưng điều này Bích Lệ lại ra, bởi vì nàng cảm thấy cần thiết. Chỉ là Tiểu Sửu mà thôi.

      (Tiểu sửu: Tên hề.)

      "Cứ như vậy, còn gì nữa à?" Phỉ Lệ chuẩn bị tâm lý nghe, nhưng lại ngờ Bích Lệ đơn giản mấy câu liền kết thúc, nàng còn tưởng lai lịch của Đạt Phỉ dọa người đến cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là thế hệ Qúy tộc xếp thứ 3, giống như Đại gia tộc chân chính như Đức Cổ Lạp mới biết Quý tộc và Đại gia tộc chân chính khác nhau như thế nào, chỉ chênh lệch về vai vế bề ngoài, mà chênh lệch về thực lực giữa thành viên các gia tộc, những thứ này thể nào bù đắp nổi.

      "Đúng vậy, hết rồi." Bích Lệ nghiêm túc trả lời, ngay cả Ti Lệ mất hồn, lúc lấy lại được tinh thần cũng bất mãn nhìn Bích Lệ, bởi vì lúc trước Bích Lệ vẫn thích nàng tiếp xúc với Đạt Phỉ, nàng bị khinh bỉ ít, ngờ Đạt Phỉ cũng chỉ là Qúy tộc đời thứ 3 mà thôi.

      "Ai! Khí thế hung hồn vữa nãy khiến ta còn tưởng rằng lai lịch của nàng kinh hách đến cỡ nào, tiểu thư Quý tộc đời thứ 3, thế nhưng dám cả gan làm loạn như vậy, là hết cách!" Phỉ Lệ khinh thường , khiến nàng nhớ lại ở Thất Lạc Lâm vị công chúa ở Phong Hành đế quốc kia, cũng đều là tiểu thư mềm mại đáng , nhưng thân phận vẫn có chênh lệch rất lớn, chỉ là cuối cùng có bi kịch như thế thôi, Đạt Phỉ, cần trở lại chọc ta, nếu . . . Cho tới bây giờ ta cũng chẳng phải người thiện lương gì.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 228: Đinh Địch thức tỉnh.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Nhưng xin tiểu thư Phỉ Lệ vẫn nên cẩn thận chút, phòng ngừa ngộ nhỡ." Bích Lệ cẩn thận , người đàn bà kia có thể vượt qua đám nữ nhân trong Dẫn Phượng cung mà leo lên được tới vị trí kia, tuyệt đối phải là người thiện lương gì, cho nên nàng hy vọng tiểu thư Phỉ Lệ bị cuốn vào trong những mưu đó, dù sao Dẫn Phượng cung cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, là nơi thị phi đầy nguy hiểm.

      "Ta chú ý." Phỉ Lệ tùy ý gật đầu cái, mặc dù nàng nghĩ là Đạt Phỉ có năng lực thương tổn nàng, nhưng tiểu quỷ khó dây dưa, nàng vẫn biết điều đó, huống chi bây giờ vẫn ở Ma giới, nàng thể chú ý, hơn nữa nàng vẫn luôn để ý đến hơi thở lãnh ban nãy kia, cách nào bỏ qua được.

      "Vâng! Cửu Ngân đại nhân trở lại nhanh thôi, cho nên tiểu thư Phỉ Lệ buồn chán nữa đâu." Bích Lệ hơi híp hai mắt nhìn bộ dạng lười biếng của Phỉ Lệ giống như con mèo cao quý, nhất thời cảm thấy buồn cười, dù sao dáng vẻ kia rất mê hoặc lòng người. Chỉ cần lẳng lặng nhìn cũng tự chủ được mà bị dụ hoặc.

      "Vậy à? Vậy tốt rồi, các ngươi xuống trước ! Ta vào ngủ trưa chút." Phỉ Lệ chậm rãi về phía phòng của mình, bước chân có chút hốt hoảng, bởi vì nàng vừa nhận được tin tức Đinh Địch truyền tới, có lẽ nó tỉnh, hơn nữa thực lực cường đại lên rất nhiều, có thể trực tiếp trao đổi với nàng, Phỉ Lệ chờ kịp muốn biết thực lực bây giờ của Đinh Địch, bởi vì chỉ có như thế nàng mới tìm hiểu được nguy cơ ở Dẫn Phượng cung.

      Mặc dù Dẫn Phượng cung là địa bàn của Cửu Ngân, nhưng nó vẫn giống với ngọn núi Thác Tháp, nơi này chỉ có thị vệ của Cửu Ngân, mà còn có cả nữ nhân của nữa, có câu ba người phụ nữ là có thể tạo nên sóng gió, Dẫn Phượng cung lại có nhiều nữ nhân như vậy, vậy khẳng định tiết mục mỗi ngày ít. Nàng mới tới ngày, gặp chuyện cũng đủ làm cho người ta phiền não, huống chi nàng còn biết lúc nào Cửu Ngân mới chịu thả nàng .

      Nàng phải mau mau tìm phương pháp để rời khỏi đây, thể phủ nhận Cửu Ngân quả phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nam của nàng, nhưng dù là mỹ nam, cũng phải có mạng mà thưởng thức mới được. Cửu Ngân đối với nàng mà quá mức nguy hiểm, tính tình bất định, tác phong làm việc vừa chính vừa tà, những thứ này cũng đủ khiến Phỉ Lệ kinh hồn bạt vía, mặc dù nàng thích những điều kích thích, nhưng nàng tuyệt đối dám chơi trò chơi kích thích như vậy, Cửu Ngân tuyệt đối phải là món ăn của nàng, mặc dù biết tại sao có đôi lúc ánh mắt Cửu Ngân nhìn về phía nàng lại ưu thương như vậy, nhưng nàng vẫn quyết định giữ vững trầm mặc.

      "Vâng ạ." Bích Lệ và Ti Lệ mơ hồ nhìn Phỉ Lệ đột nhiên bước nhanh, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Phỉ Lệ lại nôn nóng như vậy, mặc dù cảm thấy giọng có cái gì đúng, nhưng bước chân hơi vội kia vẫn thể lừa gạt được ánh mắt của Bích Lệ, dù sao nàng cũng phải người bình thường.

      Mặc dù Bích Lệ hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi thăm thêm điều gì. Chỉ kéo Ti Lệ rời khỏi sân, từ từ biến mất.

      "Đinh Địch, ngươi tỉnh chưa? Nhanh lên cho ta nhìn chút." Phỉ Lệ vừa tiến vào phòng, đóng cửa phòng lại, mở Linh Giới ra, chờ được muốn nhìn bộ dạng tại của Đinh Địch, dù sao nàng biết Đinh Định chính là Mạc Vân thú, phải biết khi Mạc Vân thú trưởng thành đồng nghĩa với cơn ác mộng, từ thời thượng cổ Mạc Vân thú được xưng là Chiến Tranh Cự Thú, có thể biết nó có lực sát thương mạnh đến cỡ nào.

      "Phỉ Lệ, làm sao ngươi vẫn xúc động như vậy, đáng , đáng ." lúc Phỉ Lệ kích động, vị thanh trẻ con non nớt ra vẻ chững chạc cắt đứt suy nghĩ viển vông của Phỉ Lệ, ngay sau đó con chó cả người như tuyết trắng vọt ra khỏi Linh giới, đỉnh đầu vẫn đội vương miện màu vàng rực rỡ như cũ. Chỉ là màu lông càng trắng sáng hơn trước, bên ngoài lớp lông còn có tầng ma lực nhàn nhạt, nhất là cặp mắt màu vàng kia, cực kỳ tinh khiết, khiến người ta vừa nhìn tự chủ được mà thích.

      "A! Đinh Địch ngươi lại được rồi, ta cao hứng quá!" Phỉ Lệ vừa thấy Đinh Địch đáng như vậy, nhất thời ôm Đinh Địch vào trong ngực của mình, khuôn mặt nhắn ngừng dụi dụi lên người Đinh Địch, vẻ mặt thỏa mãn, mà Đinh Địch cũng rất nhân tính hưởng thụ vuốt ve của Phỉ Lệ.

      "Chỉ là Phỉ Lệ này, ngươi là càng ngày càng đáng rồi, chút cũng đáng ." thanh nhu nhu lại non non kèm theo cuối hơi dài, hết sức đáng . ràng là thanh của tiểu hài tử, nhưng lại lời của người lớn, nhất thời khiến Phỉ Lệ thể nhịn được mà bật cười, tại sao trước kia nàng lại phát Đinh Định có năng lực làm tiên sinh vậy.

      "Hừ! Lớn mật! Lại dám chủ nhân đáng , hắc hắc. . . . . . Vậy lo mà hưởng thụ chút tình vỗ về của ta ! À quên! Trước kia biết Đinh Địch rốt cuộc là nam hay là nữ, như vậy hôm nay phải đến kiểm tra chút cho ràng chứ nhỉ?" Phỉ Lệ nhanh chóng sử dụng ma pháp giữ chặt Đinh Địch, cố định tứ chi của nó, sau đó hai tay bé ái muội sờ lên người Đinh Địch, mỗi lần di động đều kèm theo chút ma lực tụ nơi đầu ngón tay hướng về phía Đinh Địch, mặc dù thương tổn quá lớn, nhưng lại mang theo dòng điện tê dại rất cường đại, đây là do có lần Phỉ Lệ nhàm chán, phát được người của Lợi Nhã, chỉ cần thay đổi trình tự sắp xếp ma pháp chút, xảy ra chuyện rất thú vị.

      Cho dù đối với kẻ lợi hại hơn, nếu phòng bị cũng bị thương. Đương nhiên nó được quyết định bởi ma lực đưa vào nhiều hay ít, mà Phỉ Lệ tất nhiên tổn thương Đinh Địch, chỉ muốn trừng phạt Đinh Địch chút khi dám nàng đáng mà thôi.

      "Phỉ Lệ. . . . . . Phỉ Lệ, làm sao ngươi có thể làm chuyện như vậy, đối với quý ông mà đây là chuyện mất mặt đến cỡ nào, dừng tay cho ta." Tiểu Đinh Địch ngừng giãy dụa thân thể bé của mình, mỗi lần khi Phỉ Lệ sắp đụng đến nó, nó vừa kịp lúc tránh ra, lúc trước Phỉ Lệ còn tưởng rằng là ảo giác của mình, bởi vì Đinh Địch hoàn toàn bị giam cầm ở giường, cho nên dù là chuyển động cũng thể, nhưng nhiều lần liên tiếp sau đó, Phỉ Lệ liền hiểu, phải là do nàng hoa mắt, mà là Đinh Địch tránh được công kích của nàng, dù là bị giam cầm, nhưng vẫn có thể tránh được công kích của nàng.

      "Có chuyện gì xảy ra? Tại sao ràng mỗi lần ta sắp đụng đến ngươi, ngươi lại kịp lúc né tránh, nhanh chút. Nếu đại hình phục vụ." Phỉ Lệ cường ngạnh thu hồi ma pháp, hung hăng nhéo cái cổ bé con của Đinh Địch, hai mắt lóe ra tia sáng khôn khéo, phải biết với thực lực Thần cấp bây giờ của nàng mà vẫn thể làm gì được Đinh Địch, như vậy Đinh Địch ít nhất phải là ma thú có cấp bậc từ Thần cấp trở lên, nhưng phải ma thú từ Thần cấp trở lên đều phải trải qua Hóa Hình sao? Nhưng Đinh Địch vẫn có bộ dạng như cũ, tựa hồ chẳng có thay đổi gì so với lúc trước.

      "Đây là kỹ năng của bổn tộc ta, ta có thể dời công kích người ra bên ngoài, cho nên mặc kệ ngươi có ra tay ta như thế nào, đối với ta mà đều là vô dụng, hơn nữa bây giờ ta lợi hại hơn ngươi, cho nên về sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn núp ở sau ta là được rồi." Đinh Địch chậm rãi tránh khỏi bàn tay của Phỉ Lệ, sau đó lẳng lặng bay tới, hai mắt ngang hàng nhìn Phỉ Lệ, non nớt . Chẳng qua đáy mắt kiên định cho Phỉ Lệ biết, lúc này Dinh Địch rất nghiêm túc, phải nó giỡn với nàng.

      "Ồ! như vậy bây giờ Đinh Địch rất lợi hại ư?" Phỉ Lệ cố ý ngó lơ nửa câu sau của Đinh Địch, Đinh Địch theo nàng lâu nhất, tựa hồ trừ Tạp Môn ra, Đinh Địch và Tiểu Ma là lâu nhất, từ khắc Đinh Địch ra đời kia, huyết mạch rung động liền cho nàng biết, Đinh Địch tuyệt đối phản bội nàng, nhưng mỗi lần khi nàng gặp chuyện may, Đinh Địch vẫn luôn im lặng, sau đó lặng lẽ trở lại bên trong Linh Giới tu luyện, những chuyện này nàng đều biết, nhưng nàng lựa chọn . Bởi vì Đinh Địch giống như là đệ đệ, muội muội của nàng, là người thân mà nàng muốn bảo vệ, muốn thủ hộ, cho nên mỗi lần nàng đều cười đùa chơi đùa với Đinh Địch, chính là hi vọng Đinh Địch bỏ suy nghĩ nó có năng lực bảo vệ nàng, giống như Lợi Nhã vậy.

      ra mỗi lần nhìn thấy Lợi Nhã, Phỉ Lệ đều cảm thấy lòng quặn đau, ràng cũng chỉ trạc tuổi mình, ràng nên hưởng thụ thương của người nhà, nhưng tất cả đều bị chính nàng bóp chết, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lợi Nhã, nàng đều tự chủ được mà tự trách cứ bản thân mình, nhưng nàng biết nếu nàng ra, Lợi Nhã nhất định cho rằng là nàng cần nàng ấy, cho nên Phỉ Lệ chỉ đành im lặng, bây giờ Đinh Địch lại như vậy, nhưng nàng lại hề đau lòng, mà là vui vẻ, vui vẻ từ sâu tận trong lòng.

      " sai, nữ nhân lợi hại kia còn phải đối thủ của ta đâu nhé." Đinh Địch khẳng định , sau đó vươn đầu lưỡi nhàng liếm lên khuôn mặt của Phỉ Lệ. Dáng vẻ hết sức đáng , thận trọng giống như sợ làm Phỉ Lệ bị vỡ vụn vậy.

      "Khanh khách. . . . . . Ngươi là Bích Lệ hả? Chỉ là bây giờ ngươi có kỹ năng gì với ta chút xem." Phỉ Lệ bị động tác mờ ám đáng của Đinh Địch chọc đến nỗi lớn tiếng bật cười, ha ha. . . . . . là rất đáng mà! Mềm mềm, nếu lớn hơn chút nữa tốt rồi, về sau có thể dựa vào ngủ.

      "Ta biết tên của nữ nhân kia, kỹ năng đồng hóa cùng cắn nuốt, mặc dù bây giờ ta tiến vào giai đoạn thành niên, nhưng vẫn chỉ có thể tiến nhập trạng thái cuồng hóa sơ cấp." Đinh Địch buồn bã vùi mặt vào lòng bàn tay của Phỉ Lệ, cẩn thận gặm nhắm ngón tay mảnh khảnh của Phỉ Lệ.

      "Đồng hóa cùng cắn nuốt, rất tốt mà! Nhưng mà cái gì gọi là trạng thái cuồng hóa sơ cấp vậy? Là kỹ năng của bổn tộc Mạc Vân thú các ngươi sao?" Phỉ Lệ kinh ngạc hỏi, ngờ Mạc Vân thú lại mạnh mẽ như vậy, đồng hóa cùng cắn nuốt, bất kể là kỹ năng gì, đối với ma thú mà đều là nghịch thiên, nhưng Mạc Vân thú lại chiếm được hai hạng mục đó, hơn nữa còn có cuồng hóa, khó trách Mạc Vân thú lại được xưng là Chiến Tranh Cự Thú, hơn nữa còn là thủ lĩnh của thượng cổ hung thú, xem ra đó phải là tin đồn vô căn cứ!

      "Đúng vậy, kỹ năng cao cấp nhất của tộc Mạc Vân thú chúng ta chính là cuồng hóa, cuồng hóa chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Trong truyền thuyết, ông tổ của Mạc Vân thú tộc ta đạt tới cuồng hóa cao nhất, nhưng có người chứng kiến, cho nên ta biết nó có phải là hay ?" Đinh Địch nhún nhún cổ, nhìn chung quanh Phỉ Lệ nhất thời tràn đầy tình .

      "Đinh Địch, nên vội, chừng về sau ngươi có thể làm được." Phỉ Lệ thương vuốt ve cái đầu của Đinh Địch, có lẽ đây là tin tức cực kỳ tốt, mặc dù nàng thấy Đinh Địch cuồng hóa, nhưng chỉ với đồng hóa cùng cắn nuốt đối phó với đám cao thủ Ngụy Thần cũng thành vấn đề, huống chi bây giờ Đinh Địch tự mình có thể lừa gạt kẻ khác, nghĩ tới đây Phỉ Lệ nở nụ cười tà khí, khiến Đinh Địch nằm lòng bàn tay Phỉ Lệ rùng mình ớn lạnh. Lo lắng nhìn chung quanh chút.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 229: Phỉ Lệ! Ta tới đây.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Tiện nhân đáng chết, lại dám chuyện như vậy với ta, chết, chết !" Đạt Phỉ vừa về tới cung điện của mình liền bắt đầu đập phá đồ đạc, lúc này bộ dạng dữ tợn hung tàn, đâu còn vẻ dịu dàng hiền thục nữa, giống như là ma thú điên dại công kích con mồi của mình. Trong cung điện, vô luận là thị vệ hay là thị nữ, đều lánh rất xa, ai dám ở trong chính điện vào những lúc như thế này.

      Ai cũng biết khi tiểu thư Đạt Phỉ tức giận kinh khủng đến cỡ nào, cho nên lúc này cung điện càng yên tĩnh u hơn so với bình thường, càng thêm trống trải, ngay cả tia nhân khí cũng có.

      "A, làm sao thế? xảy ra chuyện gì, tại sao lại tức giận như vậy rồi?" Giọng mập mờ của nam tử áo đen lại lần nữa xuất trước mặt của Đạt Phỉ, cợt nhã vuốt ve gò má Đạt Phỉ, trong mắt lóe lên dục vọng khát máu, chỉ là rất nhanh nó bị che giấu, tán tỉnh thuần thục, cùng thái độ mập mờ, khiến Đạt Phỉ từ bên trong phẫn nộ mà thanh tỉnh lại. Đôi mắt dịu dàng như nước nhìn nam tử áo đen khơi mào lửa dục người mình, nếu như phải là đáy mắt tóat ra sát khí trầm, đúng là khiến cho người ta cảm thấy đây là đôi tình nhân ân ái.

      "Giúp ta giết người." Giọng trầm của Đạt Phỉ vang lên trong chính điện, mà giọng u này lại chẳng hề ăn nhập gì với bộ dáng thánh khiết của nàng ta, Đạt Phỉ ôm nam tử áo đen chặt, trong mắt lướt thoáng qua tia chán ghét. Chỉ là giọng điệu vẫn dịu dàng như nước như cũ, giống như là trêu đùa tình nhân. Khiến người ta có cảm giác được che chở.

      "Hửm? Chuyện này hình như nằm trong nội dung giao dịch của chúng ta phải? Ngươi phạm quy rồi!" Nam tử áo đen hung hăng cắn cổ của Đạt Phỉ, hai tay cũng chịu dừng lại, chỉ là khi nghe thấy Đạt Phỉ muốn giết người, khóe miệng khẽ lướt qua tia khinh miệt, hiển nhiên Đạt Phỉ sai khiến làm ít mấy loại chuyện như thế này, Dẫn Phượng cung giống những nơi khác, cho dù là thị nữ cũng có thực lực cường đại, huống chi là người được chọn đến Dẫn Phượng cung, có kẻ nào là nữ tử yếu ớt hai tay trói gà chặt, dù là Đạt Phỉ cũng như thế.

      "Ta biết ngươi vẫn luôn hứng thú với tuyền nhãn trong Dẫn Phượng cung, ta có thể giúp ngươi. Ngươi nên biết nếu có người dẫn dắt, tùy tiện vào có hậu quả như thế nào, mà ta lại có thể giúp ngươi có cơ hội này." Đạt Phỉ quyến rũ với nam tử áo đen, tuyền nhãn ở Dẫn Phượng cung ra chính là trung tâm của Thâm Uyên Ma giới, bởi vì Dẫn Phượng cung là địa bàn của Cửu Ngân, cho nên cả Thâm Uyên Ma giới đều nằm gọn trong nó, mà tuyền nhãn kia lại là mấu chốt của Dẫn Phượng cung, người bình thường đừng vào, ngay cả đến gần cũng bị xử tử.

      (*Tuyền nhãn: Con suối.)

      "Ngươi có thể vào? Phải biết tuyền nhãn kia của Dẫn Phượng cung là nơi bí mật đấy!" Khi nam tử áo đen nghe đến hai chữ “tuyền nhãn” hai mắt liền thoáng qua tia sáng, từng mục đích tới Dẫn Phượng cung chính là tuyền nhãn này, ngờ nữ nhân này thế nhưng lại tự cho rằng mục đích đến đây chỉ là vì tuyền nhãn, phải biết chỗ đó giống với những nơi khác trong Dẫn Phượng cung, nếu chỉ sơ sẩy chút mất mạng.

      Hơn nữa có rất ít người người biết tuyền nhãn tồn tại, ngờ nữ nhân điên này lại dám làm loại chuyện như vậy, Cửu Ngân, ngươi tuyệt đối ngờ mình lại trêu chọc phải nữ nhân điên cuồng đến thế nào ? Chỉ vì ngươi, nàng ta ngay cả mạng cũng cần, ngay cả chuyện về tuyền nhãn cũng dám tiết lộ ra ngoài, nữ nhân như vậy ai biết có thể bất ngờ ở sau lưng ngươi mà đâm dao chứ?

      Đôi mắt màu xám trắng kia khi nhìn về giữa trung, liền thoáng qua tia tàn khốc, chỉ là Đạt Phỉ cũng chú ý tới, tâm tư lúc này của Đạt Phỉ đều nằm trong suy nghĩ làm thế nào để hành hạ Phỉ Lệ, về chuyện nàng tiết lộ tuyền nhãn, theo ý nàng ta cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

      "Ta có biện pháp để ngươi vào đó, như thế nào, hợp tác ?" Đạt Phỉ quyến rũ cọ cọ lên người nam tử áo đen, tiện nhân Phỉ Lệ kia, ta khiến ngươi sống bằng chết, lại dám đối xử với ta như vậy, ta tuyệt đối để ngươi sống yên ổn. Những nữ nhân trước kia cũng đều là bị Đạt Phỉ dùng mấy mưu này hãm hại, cuối cùng chết toàn thây. Chỉ là lần này, nàng phải từ từ hành hạ Phỉ Lệ mới được, chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan được mối hận trong lòng nàng.

      "Ồ! Giết ai đây?" Nam tử áo đen giả vờ như sao cũng được mà hỏi, phải kẻ ngu, nữ nhân đắc tội Đạt Phỉ lần này tuyệt đối giống như đám nữ nhân ngu ngốc trước kia, chỉ với điểm có thể khiến Đạt Phỉ thua thiệt, cũng đủ khiến coi trọng, phải Đạt Phỉ, biết so với Đạt Phỉ còn nhiều hơn.

      Dẫn Phượng cung nhìn như lỏng lẻo, nhưng kì thực đề phòng nghiêm ngặt, chỉ là nữ nhân điên này biết mà thôi, lại còn đắc chí về thủ đọan nho của mình nữa chứ. sớm biết chuyện mình ở Dẫn Phượng cung bị bọn họ biết, chỉ là bọn họ lại ra tay đuổi giết , cũng vui vẻ giả vờ làm như biết, cũng chỉ có nữ nhân này biết, ra nhất cử nhất động của nàng ta đều bị người khác giám thị.

      "Phỉ Lệ, nữ chủ nhân của Phượng điện, tiện nhân tóc tím mắt tím." Đạt Phỉ nghiến răng nghiến lợi , bộ dáng kia giống như là Phỉ Lệ là kẻ thù diệt tộc của nàng.

      Càng nhớ tới Phỉ Lệ càng khiến nàng cảm thấy nhục nhã, Đạt Phỉ có loại kích động đến phát điên, còn có đám nữ nhân kia cũng dám cười nhạo nàng, nàng tuyệt đối để ả ta bước qua cửa, chỉ có nàng mới là nữ chủ nhân của Dẫn Phượng cung, những kẻ khác đều chỉ là nhân vật phụ, phải sao? Nụ cười điên cuồng bộc phát ra từ miệng của Đạt Phỉ, chỉ là nam tử áo đen cũng lộ ra thần sắc kỳ quái, ngược lại thấy Đạt Phỉ điên cuồng như vậy, hơi thở nam tử áo đen lại càng thêm kinh khủng, nếu phải là cả chính điện đều bị tầng khí tức nhàn nhạt bao phủ, chừng lúc này tất cả người của Dẫn Phượng cung đều cảm thấy được nơi này có cái gì đúng.

      Đôi mắt màu xám trắng của nam tử áo đen từ từ lần sâu, cuối cùng biến thành màu vàng kim chói mắt, khiến Đạt Phỉ điên cuồng cũng bị sát khí bất ngờ kia dọa sợ, nhất thời ngã cả người vào trong ngực của nam tử áo đen, hai mắt hoảng sợ nhìn chăm chú vào nam tử áo đen, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy sát khí máu tanh như thế, trần trụi hề có chút che giấu.

      "Thế nào? Sợ sao! Ta thương tổn ngươi! Phải ngoan ngoan nghe lời đấy!" Nam tử áo đen nắm chặt gò mà của Đạt Phỉ áp sát ngực mình, đôi môi ngừng mút lấy mút để người Đạt Phỉ, lời trong miệng giống như thầm của người tình, nhưng động tác lại càng lúc càng thô bạo, động tác càng cuồng dã hơn, giống như muốn nuốt trọn Đạt Phỉ vào trong bụng.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm cái gì?" Đạt Phỉ khiếp sợ nhìn nam tử áo đen, trong nháy mắt sát khí kinh khủng chưa từng có úp tới trong đầu của nàng, đây là con người sao? Giống nhue là ma thú săn bắt, tràn đầy thú tính, cuồng bạo, tàn nhẫn xé xác con mồi của mình, giờ khắc này Đạt Phỉ hoàn toàn ngốc trệ, biết nên phản ứng như thế nào.

      "Ồ! phải Đạt Phỉ bảo ta giúp sao? Tại sao lại sợ, như vậy chơi vui đâu, giết ngươi đấy!" Nam tử áo đen dịu dàng , nhưng động tác thô bạo lại hề có ý định dừng lại. Theo động tác thô bạo của nam tử áo đen, sát khí trong chính điện cũng gần biến thành thực tại, chặt áp bức tân phòng của Đạt Phỉ, lúc này Đạt Phỉ giống như là con mồi yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé xác, hoàn toàn có năng lực chống cự.

      Hai mắt Đạt Phỉ trợn to, giống như dám tin nhìn nam tử áo đen trước mắt, tại sao lúc trước nàng biết nam nhân này nguy hiểm như vậy, nàng lại xem thú dữ thành con cừu non, nàng có thể chết sao? Hai mắt Đạt Phỉ như tro tàn nhìn nam tử thô bạo hành hạ thân thể mình.

      "Buông. . . . . . Tay, buông tay." Đạt Phỉ khó khăn , ngay cả thở cũng dám thở mạnh, lo lắng mình làm thú dữ phẫn nộ.

      " cần lo lắng! tại ta giết ngươi!" Nam tử áo đen căn bản cũng chẳng thèm để ý tới Đạt Phỉ, tự nhiên luật động ở người Đạt Phỉ, thô bạo cắn xé. Trong đầu lại ngừng quanh quẩn dung nhan của Phỉ Lệ, Phỉ Lệ à....! Lại gặp mặt rồi, chỉ là tại sao lại thấy thị nữ lạnh lẽo kia ở bên cạnh nàng nhỉ? Là do xảy ra chuyện, hay là có nguyên nhân khác, muốn đè nàng ở dưới thân mình như vậy, chỉ là vẫn chưa phải lúc! Cho nên thể sốt ruột được.

      Cặp mắt của nam tử áo đen hoàn toàn biến thành màu vàng, tản ra hơi thở săn thú nồng đậm, thân dưới ngừng đâm vào rồi lại rút ra người Đạt Phỉ, nhưng nhìn Đạt Phỉ cái cũng thèm.

      "Có ?" Đạt Phỉ chịu đựng hành động thô bạo của nam tử kia, xác định hỏi.

      "Dĩ nhiên." Phỉ Lệ và Cửu Ngân có quan hệ gì? Tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại ở bên cạnh Phỉ Lệ, hơn nữa bây giờ cách thời gian ở Giác Đấu Trường gần nửa tháng, Phỉ Lệ đột nhiên xuất ở Ma giới, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thông đạo của Tam giới còn chưa chính thức mở ra cơ mà? Lấy thực lực của Phỉ Lệ thể nào tự mình phá vỡ gian được? Chẳng lẽ là do người khác mang tới, là Cửu Ngân sao? Nhưng mà cũng đúng thôi, lấy danh hiệu thích săn mỹ nhân của Cửu Ngân, mang Phỉ Lệ ra khỏi Giác Đấu Trường cũng phải là thể nào, nhưng rất tò mò tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại có thể cho phép Cửu Ngân mang Phỉ Lệ đây? Nam nhân nhìn như tao nhã ôn hòa đó, dù là cũng dám ra tay.

      Mặc dù hiếu chiến, nhưng tuyệt đối lấy tính mệnh của mình làm tiền đánh cuộc. Cho nên Phỉ Lệ xuất ở Ma giới, tuyệt đối có điều mờ ám, xem ra phải tự mình ra tay, biết nàng có còn nhớ nữa ? là rất mong chờ! Mặc dù chưa thấy dung mạo chân của Phỉ Lệ, nhưng Phí La cùng Phỉ Lệ tựa hồ cũng chẳng phải rất khó phân biệt, phải sao? Lúc trước lưu lại vật kia ở người nàng quả là quyết định sáng suốt, nếu làm sao có thể có trò vui hay như thế chứ.

      Cho nên Phỉ Lệ à, phải chờ ta nhé! Ta tới tìm nàng ngay thôi.

      Lúc này Phỉ Lệ còn mải mê trêu chọc Đinh Định, căn bản biết mình trêu chọc đến nhân vật khó chơi, hơn nữa sau này nhân vật đó còn mang đến cho nàng ít phiền tóai. Chỉ là ai có thể biết trước được chứ! Cho nên lúc này Phỉ Lệ vẫn thầm cao hứng vì mình có thêm phần hi vọng rời khỏi Thâm Uyên Ma giới. Căn bản chẳng còn tâm tư đâu mà để ý nhiều đến những chuyện khác nữa, dù sao rất nhiều chuyện chính là bởi vì biết nên mới trở nên càng thêm thú vị cơ mà, phải sao?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 230: Hắc y nhân đột kích.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      "Bích Lệ, phải ngươi là Cửu Ngân rất nhanh trở lại sao? Tại sao bây giờ bọn họ vẫn còn chưa trở lại vậy." Phỉ Lệ nhàm chán nhìn Bích Lệ, dù sao cứ ở nguyên chỗ là rất chán, huống chi còn là ở bên trong biệt viện, với Phỉ Lệ mà quả chính là tra tấn ác độc, nhưng mà bởi vì lúc trước đồng ý với Bích Lệ rồi, cho nên Phỉ Lệ thể ngoan ngoãn ở yên trong Phượng điện, tay bất đắc dĩ vuốt ve bộ lông của Đinh Địch, tay đưa trái cây Ti Lệ đưa tới vào trong miệng.

      "Ở tuyền nhãn có chuyện gì đó xảy ra, cho nên Cửu Ngân đại nhân phải ở lại để xử lý tất cả ma thú bạo động, sau đó mới có thể trở lại, tiểu thư Phỉ Lệ xin kiên nhẫn chờ đợi." Bích Lệ cung kính hồi đáp, ra nàng rất kinh ngạc, ràng bọn họ biết về chuyện Đạt Phỉ tiết lộ bí mật của tuyền nhãn, nhưng tại sao vẫn còn có thể xảy ra những chuyện khác, chuyện này rất bình thường, xem ra lát nữa nàng phải Mộ Vệ phủ gặp Kim Ưng mới được.

      Khi Bích Lệ xong, con mắt lại tự chủ được bị Đinh Địch trong ngực Phỉ Lệ hấp dẫn, chỉ với ma lực mà Đinh Địch phát ra, nàng có thể nhìn ra nó tuyệt đối phải là ma thú đơn giản, thậm chí còn có thể uy hiếp được ma thú của nàng, nhưng tại sao lúc trước tiểu thư Phỉ Lệ triệu hoán nó ra, còn có chuyện lúc trước tiểu thư Phỉ Lệ ngừng hỏi thăm ở trong Dẫn Phượng cung có thần thú gì đó hay , nàng bắt đầu hoài nghi, tiểu thư Phỉ Lệ nhất định là phát trong Dẫn Phượng cung có cái gì đó đúng, chỉ mỗi điều do có chứng cớ nên mới ra, vì thế chỉ đành thả ma thú của mình ra.

      "Tuyền nhãn cũng ở trong Thâm Uyên sao?" Phỉ Lệ tò mò hỏi, lúc trước nàng chưa từng nghe ai qua trong Thâm Uyên Ma giới có tuyền nhãn cả, tại sao bây giờ Bích Lệ lại Cửu Ngân ở tuyền nhãn, chẳng lẽ tuyền nhãn mới là Thâm Uyên, hay là trong tuyền nhãn này có cái gì đó mà ngay cả Cửu Ngân cũng phải cố kỵ.

      "Đúng vậy ạ, tuyền nhãn chính là trung tâm của Thâm Uyên, bình thường tuyệt đối cho phép người ngoài bước vào, nhưng biết lần này xảy ra chuyện gì? Thậm chí ngay cả ma thú trong tuyền nhãn cũng bắt đầu bạo động, cho nên Cửu Ngân đại nhân mới thể tự mình ra tay." Bích Lệ suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định ra, dù sao từ hành động của Cửu Ngân đại nhân, cho dù bây giờ nàng , về sau nếu tiểu thư Phỉ Lệ hỏi, Cửu Ngân đại nhân cũng mà thôi, cho nên bây giờ nàng cũng chả có gì to tát cả.

      "Vậy có phải rất nguy hiểm hay ?" Phỉ Lệ khẽ nhíu mày cái, hình như Cửu Ngân chỉ mang vài người theo mà thôi, như vậy có thể xử lý được đây? Tuy rằng thực lực của Cửu Ngân quả tồi, nhưng ma thú sống trong Thâm Uyên có con nào phải là mãnh thú, hơn nữa còn là ma thú bạo động đến điên cuồng, nhớ lại những hành động ôn nhu của Cửu Ngân đối, Phỉ Lệ bắt đầu có chút lo lắng cho .

      " có chuyện gì, Cửu Ngân đại nhân có thể xử lý tốt, dù sao tuyền nhãn cũng là do tự tay Cửu Ngân đại nhân tạo ra, mặc dù có vài kẻ có dã tâm muốn nuốt trọn Thâm Uyên, nhưng chỉ cần Cửu Ngân đại nhân còn ở Thâm Uyên ngày nào, mưu của những người đó thể thực được." Bích Lệ nghiêm túc , Cửu Ngân đại nhân cũng phải là mấy dạng chó mèo có thể đả thương, cho dù có tiện nhân Đạt Phỉ kia động tay động chân, đối với ngài vẫn chỉ là vô dụng, dù sao thực lực của Cửu Ngân đại nhân phải bọn họ có đủ khả năng đoán mò, bởi vì nàng chưa từng thấy Cửu Ngân đại nhân thất bại bao giờ.

      " có việc gì?" Phỉ Lệ vẫn chưa tin nhìn Bích Lệ, nàng biết vì sao Bích Lệ lại tin tưởng Cửu Ngân như thế, nhưng trực giác cho nàng biết chuyện lần này dễ dàng giải quyết, nhất là hơi thở thú tính mang theo lãnh kia, khiến nàng cực kỳ rất thoải mái.

      " có chuyện gì, dù là cả Ma giới cũng chưa chắc có kẻ tổn thương được Cửu Ngân đại nhân! Mà trong tam giới người có thể thương tổn Cửu Ngân đại nhân cũng chỉ nằm đầu ngón tay trở lại, chẳng qua bọn họ động chạm tới đại nhân đâu, cho nên tiểu thư Phỉ Lệ cần lo lắng đâu.” Lúc này chuyện phải là Bích Lệ mà là Ti Lệ, hai mắt lóe ra ánh sáng như ánh sao, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Phỉ Lệ, giọng mặc dù có điểm hề để ý, nhưng chấp nhất trong lời vẫn có thể khiến người khác nghe được.

      "Ti Lệ, tại sao ngươi lại chắc chắn như thế " Phỉ Lệ quay đầu chăm chú nhìn Ti Lệ, tựa hồ như Ti Lệ cũng thông minh như tưởng tượng vậy, chỉ là bình thường quả Ti Lệ thiếu đầu óc, nhưng đối mặt với chuyện lớn, cho tới bây giờ Ti Lệ vẫn chưa từng sai lầm, ít nhất là cho tới bây giờ.

      "Bởi vì người đó là Cửu Ngân đại nhân! Cho nên mới chắc chắn như vậy." Ti Lệ nghiêm túc trả lời, để ý đến ánh mắt quan sát của Phỉ Lệ, theo ý nàng ai có thể đánh bại Cửu Ngân đại nhân được, đó là lý do có khả năng đại nhân bị đánh bại.

      "Ách! là đủ tự tin!" Phỉ Lệ im lặng nhìn Ti Lệ trả lời, chỉ là Bích Lệ lại ngược lại tán thành câu trả lời của Ti Lệ, bởi vì theo các nàng, Cửu Ngân đại nhân tuyệt đối xử lý tốt tất cả mọi chuyện, cho nên bọn họ chưa có từng nghĩ tới phải lo lắng cái gì? Dù là lo lắng cũng chỉ là bởi vì đại nhân chậm chạp chịu trở về Dẫn Phượng cung, các nàng nhớ nhung mà thôi.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ, đến giờ ngủ trưa của người rồi, chúng ta xin phép rời trước." Nhìn bộ dáng Phỉ Lệ ngủ mà như ngủ, Bích Lệ liền đứng dậy lôi Ti Lệ , nàng cần phải Mộ Vệ phủ, bởi vì nàng muốn thương lượng với Kim Ưng về chuyện của tiểu thư Phỉ Lệ chút.

      "Ừ!" Phỉ Lệ phất phất tay, gì nữa, nàng phải con ngốc tự nhiên biết Bích Lệ có chuyện cần rời trước, đây là Phượng điện, cho nên bình thường Bích Lệ cũng hạn chế tự do của Phỉ Lệ, vì thế phần lớn thời gian Phỉ Lệ vẫn mình ngồi ngoài, hoặc là ở bên trong phòng ngủ.

      "Phỉ Lệ đừng ngủ, có người tới." Đột nhiên thanh non nớt của Đinh Địch vang lên trong đầu Phỉ Lệ, đôi màu vàng mắt cảnh giác nhìn bốn phía gian phòng, nếu phải là bởi vì gian chung quanh đều bị Đinh Địch đồng hóa, đúng là thể phát có kẻ lẻn vào, rất mạnh, đây là điều đầu tiên mà Đinh Địch nhận thấy được khi cỗ khí tức kia xuất , tựa hồ còn mạnh hơn Bích Lệ mấy phần.

      "Cái gì? Ở đâu?" Cả người Phỉ Lệ nhanh chóng tiến vào trạng thái đề phòng, bởi vì nếu như là Bích Lệ chắc chắn Đinh Địch đánh thức nàng, như vậy nhất định là người lạ, hơn nữa rất có thể phải người của Phượng điện, bởi vì nàng có thể cảm thấy ma lực của Đinh Địch nhanh chóng chuyển động, bao phủ cả người nàng trong phạm vi có thể bị công kích.

      "Bây giờ vẫn chưa thể xác định được là ở hướng nào, chỉ là người kia tiến vào, lập tức khởi động vòng phòng hộ của ngươi , lát nữa tùy cơ ứng biến." Đinh Địch nghiêm túc , tất cả giác quan cũng nâng đến cảnh giới cao nhẩt, Đinh Địch biết kẻ có thể kinh động Bích Lệ, còn có thủ vệ của Phượng điện, thực lực của người này nhất định rất mạnh, nếu phải là nó đồng hóa hoàn toàn thể cảm thấy tồn tại của người kia, hơn nữa lại còn có thể ngay lúc nó nhận ra, thu liễm lại hơi thở, có thể chắc chắn điều là kỹ xảo chiến đấu của rất mạnh, mà điều này đối với Phỉ Lệ lại có khả năng ứng phó.

      "Ta biết rồi, hay là chúng ta nhanh chóng thân rời trước." Phỉ Lệ cẩn thận , dù sao cường giả với cấp bậc này vẫn nên cẩn thận đối phó tốt hơn, có thể khiến Đinh Địch để ý như vậy, hẳn là cấp bậc Ngụy Thần trở lên, vậy ít nhất là cường giả cấp bậc Linh thần, cường giả như vậy nàng vẫn chưa thể đối phó được. Mặc dù như vậy quả có chút buồn bực, nhưng đây lại là .

      " được, bởi vì bây giờ khắp căn phòng đều nằm trong phạm vi theo dõi của , bất kỳ hành động của ngươi đều có thể trêu chọc khiến công." Đinh Địch quả quyết cự tuyệt đề nghị của Phỉ Lệ, mặc dù kỹ năng thân của Phỉ Lệ quả tệ, nhưng vẫn dưới , bất kỳ kỹ năng nào cũng vô dụng, cho nên Đinh Địch hy vọng Phỉ Lệ mạo hiểm vô nghĩa, tại quan trọng nhất là xác định đối phương là địch hay là bạn.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Phỉ Lệ bình tĩnh . Thời gian nàng đến Dẫn Phượng cung cũng lâu, thể nào trêu chọc đến cường giả cấp bậc Linh Thần, phải biết bình thường trong tam giới cường giả cấp bậc Ngụy Thần tại có danh dự rất cao, huống chi là cường giả cấp bậc Linh Thần, sở dĩ nàng cho rằng là do Đạt Phỉ, là bởi vì nàng cho rằng nàng ta có năng lực điều động cường giả cấp bậc Linh Thần đối phó với nàng, cho dù Bích Lệ có từng rằng gia tộc Đái Ân Tư ở Ma giới cũng có thể coi là quý tộc đời thứ ba, quý tộc như vậy mặc dù có thể chiêu dụ cường giả, nhưng cường giả cấp bậc Linh Thần tuyệt đối thể nào chịu khuất phục dưới trướng thế gia quý tộc đời thứ ba.

      Như vậy còn có thể là ai? Là sát thủ do gia tộc khác phái đến cùng vào ngày đó sao? Phỉ Lệ nhíu chặt chân mày, Tinh Thần Lực lại ngừng tìm kiếm tất cả hơi thở chung quanh.

      "Yên lặng theo dõi biến hóa." Đinh Địch quả quyết , Đinh Địch tiến vào thời kỳ thành niên, tiếp nhận hầu hết truyền thừac của Mạc Vân thú, cho nên kỹ xảo chiến đấu mạnh hơn Phỉ Lệ nửa vời rất nhiều. Vì thế Phỉ Lệ dám so đo với Đinh Địch, vẫn giả vờ như ngủ mà lẳng lặng nằm ở nơi đó.

      "Haixx…! Nhanh như vậy bị phát , hổ là Phỉ Lệ!" giọng mập mờ đột nhiên xuất phía Phỉ Lệ, hơi thở ấm áp ngừng phun lên gò má của Phỉ đều dừng lại, mà Đinh Địch định ra tay bị nam tử áo đen túm lại xách ở bên, trừ đôi mắt màu vàng kim vẫn còn có thể chuyển động ra, cả người đều bị giam cầm. Mà lúc này nam tử áo đen lại dính sát vào Phỉ Lệ, mờ ám ôm Phỉ Lệ vào trong ngực.

      " là nhanh!" Con ngươi của Phỉ Lệ co rút lại chút, là quá nhanh, ngay cả Đinh Địch nhận thấy được ý đồ của người mới tới, bị nam tử áo đen giam cầm, tất cả cũng chỉ xảy ra trong giây, chờ khi Phỉ Lệ phản ứng lại bị người áo đen ôm vào trong ngực, mà Đinh Địch lại bị ném xuống đất ở bên, đây chính là cấp bậc Linh Thần sao? Phỉ Lệ dám tin nhìn màn trước mắt, trong lòng ngừng nổi sóng lớn, như vậy thực lực của Lạp Mạc Nhĩ đạt đến trình độ nào rồi.

      Mãi mới nặn chương, mọi người thông cảm ta nhé, xong đợt thực tập về làm bù nhé hi hi
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :