1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường dị giới xinh đẹp - Phi Linh (c326) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 211: Lệnh Chiêu Mộ xuất .

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      Beta: Gynnykawai.


      Ngày thứ hai, Phỉ Lệ và Lợi Nhã rời khỏi gia tộc Bố Lôi Tiếu, bởi vì sắp đến buổi đấu giá của Chợ Đen, lập tức có thể trình diễn màn kịch hay rồi, Phỉ Lệ làm sao có thể bỏ qua vở kịch này cơ chứ, mặc dù tạm thời chưa tìm được vị trí của Khải Nhĩ Văn, nhưng theo Đinh Địch kể, Khải Nhĩ Văn chỉ bị thương, vẫn chưa chết. Cho nên Phỉ Lệ vội, sau khi chuyện của Chợ Đen chấm dứt, nàng có thể tìm chơi đùa chút, Phỉ Lệ rất thích bị kẻ khác uy hiếp, có thù mà báo phải là tính cách của Phỉ Lệ!

      Hai người Phỉ Lệ và Lợi Nhã thông thạo vào trong Chợ Đen, nhưng hề gây chú ý của thị vệ, đường hết sức thuận lợi, chỉ là khi tiến vào viện của Phỉ Lệ ở, bên cạnh viện truyền đến cuộc chuyện, nội dung của cuộc chuyện khiến Phỉ Lệ rất tò mò.

      "Lợi Nhã ngươi rời trước, đợi đến tối buổi đấu giá, ngươi cùng với Ai Phu Lâm." Phỉ Lệ giọng với Lợi Nhã, mặc dù Lợi Nhã nấp quả tệ, nhưng nó chỉ có tác dụng với người bình thường, nếu là cường giả vượt cấp, thí dụ như Hắc Thần, rất nguy hiểm, dù sao thực lực của Hắc Thần cũng mạnh hơn Lợi Nhã, nam nhân có thân phận và thực lực như vậy có thể đứng vững trong Thủ Vọng Giác, thể nào chỉ là cấp bậc cường giả Ngụy Thần được, hơn nữa Ai Phu Lâm cũng , dù là Trưởng lão của gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng chắc là đối thủ của Hắc Thần.

      Cho nên nàng thể để Lợi Nhã mạo hiểm, nàng tiếp nhận truyền thừa của Liêu tộc, vì thế kỹ năng thân cao hơn Lợi Nhã chút, sợ bị phát .

      "Nhưng…" Vẻ mặt Lợi Nhã tình nguyện, muốn điều gì đó, bởi vì nàng thể yên tâm để Phỉ Lệ mình ở đây, nếu lại xảy ra chuyện gì, đừng là đại nhân Lạp Mạc Nhĩ có tha thứ nàng cho nàng hay ? Mà ngay cả nàng cũng thể tha thứ cho chính mình.

      " nhưng nhị gì hết, ta thân tốt hơn ngươi, cho nên bây giờ ngươi rời trước, nếu ngươi ở lại chỗ này, ngược lại là chuyện xấu." Phỉ Lệ cắt ngang lới của Lợi Nhã, trong nháy mắt thân thể biến mất ngay trước mắt Lợi Nhã, dĩ nhiên Phỉ Lệ bỏ qua khiếp sợ của Lợi Nhã khi thấy nàng đột nhiên biến mất. Phải biết Lợi Nhã là người của gia tộc Bố La Đặc, kỹ năng thiên phú của bọn họ chính là nấp, nhưng Phỉ Lệ lại thân tốt hơn kỹ năng của gia tộc bọn họ, làm sao có thể khiến Lợi Nhã khiếp sợ được cơ chứ.

      "Ta hiểu rồi, tối đến ta cùng đám người Ai Phu Lâm, khi nào đại nhân Lạp Mạc Nhĩ tới?" Lợi Nhã kinh hãi, sau đó đồng ý thỏa hiệp, nàng biết chỉ cần là chuyện Phỉ Lệ quyết định cũng dễ dàng thay đổi, hơn nữa đối với kỹ năng thân của Phỉ Lệ, quả nàng tìm được sơ hở nào, mặc dù kỹ năng thân đều dùng quy luật nhất định, nhưng mà đối với Phỉ Lệ mới vừa rồi thi triển kỹ năng thân, Lợi Nhã lại thể tìm được sơ hở nào, điều này khiến Lợi Nhã cực kỳ uể oải.

      "Vào thời điểm mấu chốt tự nhiên xuất , cần lo rằng tìm được chúng ta, đến nay ta còn nhìn thấu , cho nên chuyện này ngươi cần lo lắng." Phỉ Lệ buồn bực , tựa hồ nàng vẫn luôn nhìn thấu Lạp Mạc Nhĩ, từ lần gặp mặt đầu tiên cũng hiểu , dù thời gian trôi qua bao lâu, nàng vẫn thể hiểu Lạp Mạc Nhĩ, điều duy nhất nàng có thể khẳng định chính là Lạp Mạc Nhĩ thương tổn mình, cái này là đủ rồi.

      Nàng có kiên nhẫn, Lạp Mạc Nhĩ cho nàng biết tất cả, cho nên tại nàng vội. Đối với nam nhân kiêu ngạo như Lạp Mạc Nhĩ tất cả vật chất bên ngoài đều cần thiết, nàng cần chính là chinh phục được tim của , khiến hoàn toàn thần phục nàng, Phỉ Lệ hết sức tự tin nàng có bản lãnh này.

      "Dạ, ta biết rồi." Lợi Nhã nhanh chóng biến mất bóng dáng của mình, rời khỏi Chợ Đen, khi thấy Phỉ Lệ tự tin như lúc còn , Lợi Nhã liền hiểu. Vì vậy nàng yên lặng cầu nguyện cho đại nhân Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ đời nào chịu an phận, đường tình của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ vẫn còn rất xa đấy!

      Sau khi Lợi Nhã biến mất, Phỉ Lệ cũng nhanh chóng biến mất, con rối ở bên trong Xuyên Vân Thoa còn mấy giờ nữa mới mất tác dụng, như vậy nàng có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này mà dạo trong Chợ Đen chút, còn có cuộc hội thoại kia, nếu nàng nghe lầm, hẳn người kia gọi là Hắc Thần đại nhân !

      "Bá Ni Tư, chuyện lần này ngươi phải cẩn thận, được phép để lộ bất cứ tin tức gì." Lợi Ách nghiêm túc dặn dò Bá Ni Tư, chuyện lần này rất nghiêm trọng, nếu có bất cứ sai lầm nào, rất có thể làm bắt đầu cuộc chiến tam giới lần nữa, cho nên món đồ này tuyệt đối thể bị lộ ra ngoài, mặc kệ là ai biết đều phải diệt khẩu, dù sao vật này quá quan trọng, quan hệ đến bí mật của tam giới!

      "Hắc Thần đại nhân, nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là chỉ là lệnh bài nho mà thôi, tại sao Hắc Thần đại nhân lại lo lắng như vậy." Bá Ni Tư mù mờ nhìn Lợi Ách, hiểu tại sao khi Hắc Thần đại nhân thấy tấm lệnh bài này, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc như vậy, ngay cả khí cơ hồ cũng ngưng đọng rồi.

      "Bá Ni Tư, ngươi có biết gì về tam giới hay ?" Lợi Ách giọng dò hỏi, nếu phải là biết Bá Ni Tư tuyệt đối trung thành với mình, thậm chí hoài nghi liệu Bá Ni Tư có muốn tánh mạng của hay nữa, cho nên mới dám lấy vật này ra, phải biết khi có được vật này, ai chẳng khi lấy được mà nhanh chóng thay đổi tin tức, hoặc là che giấu, hoặc là giấu làm của riêng, ai cũng hào phóng như vậy giơ ra trước mặt người khác, mặc dù vật này quả rất trân quý, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng thụ mới được.

      "Tam giới bao gồm Thần giới, Minh giới còn có Ma giới. Trong đó Đại lục Phi Long thuộc về bất kỳ thế giới nào mà độc lập với tam giới, tin đồn Đại lục Phi Long thậm chí còn tồn tại lâu hơn cả ba giới kia, nhưng thời gian cụ thể lại ai biết, mà tam giới cũng là sau này mới phát triển mà thành." Mặc dù Bá Ni Tư hiểu ý tứ của Hắc Thần, nhưng vẫn theo lời của Lợi Ách mà kể ra những gì mình biết. biết Hắc Thần thể nào tùy tiện hỏi , nhưng chẳng lẽ vật kia có quan hệ gì với tam giới hay sao? Bá Ni Tư vẫn như cũ mơ hồ nhìn Hắc Thần.

      "Ngươi sai, nhưng ngươi lại biết tam giới còn có cái tên gọi khác, gọi là Hạ giới, Đại lục Phi Long là trạm trung gian của Hạ giới, tam giới cũng là vì Đại lục Phi Long mà có biến hóa, cho nên đây cũng chính là lý do tại sao Đại lục Phi Long có pháp tắc mạnh hơn bất cứ cái gì trong tam giới. Các ngươi chỉ biết có ba giới, nhưng ai biết đến tồn tại của Thiên giới, có lẽ vài Đại gia tộc trong tam giới biết chút." Lợi Ách giọng giải thích.

      Người biến đến tồn tại của Thiên giới cực kỳ ít, dù sao đó cũng phải là cái gì cũng có thể được biết, vốn định cho Bá Ni Tư, dù sao thực lực của Bá Ni Tư vẫn chưa đủ chạm tới tầng cao kia, nhưng lại ngờ Bá Ni Tư lại nhặt được tấm lệnh bài Chiêu Mộ Binh, quả ngờ tới, cho nên đành ra chuyện Thiên giới tồn tại.

      "Cái gì? Thiên giới." Bá Ni Tư khiếp sợ nhìn Lợi Ách, từ thái độ cẩn trọng trong lời của Lợi Ách, nhận ra Thiên giới là chỗ nào, ngay cả người trong tam giới cũng rất ít biết đến tồn tại của nó, tuyệt đối là địa phương phải người nào cũng có thể thăm dò ! ngờ khối nho lệnh bài thế nhưng lại dính dấp đến bí mật động trời như vậy.

      "Đúng vậy, Thiên giới, tồn tại cao hơn Hạ giới. Lệnh Chiêu Mộ Binh trong tay ngươi chỉ tồn tại ở Thiên giới, dùng để triệu tập những cường giả có thực lực đạt tới Chân Thần sắp tiến vào cấp bậc Chủ thần. Nếu muốn tiến vào Thiên giới, phải có tấm bài chiêu mộ này, nếu cho dù thực lực đạt tới Chân Thần cũng thể tiến vào Thiên giới, ra lệnh Chiêu Mộ Binh chính là tấm thẻ phân biệt thân phận, nó có thể tự động dẫn những cường giả đạt tới thực lực kia vào Thiên giới." Lợi Ách khẽ cau mày nhìn chăm chú vào tấm lệnh bài nho cỡ chừng lòng bàn tay ở bàn tản ra ánh sáng màu trắng bạc, đồ vật này quả kíp nổ.

      Trong tam giới, thực lực mạnh nhất chính là Chân Thần, nhưng khi có tấm lệnh bài Chiêu Mộ Binh rồi tiến vào Thiên giới, tùy thời có thể đột phá Chân Thần tiến vào Chủ Thần, cho nên vô luận là người nào có lệnh Chiêu Mộ Binh đều là ngọn nguồn của mọi tai họa, vì thế lúc này Lợi Ách mới khó xử như thế, thực lực của mới đến cấp bậc Linh Thần, cự ly tới Chân Thần vẫn còn khoảng cách rất dài, thế nên tấm Chiêu Mộ Binh này đối với chẳng khác gì củ khoai lang phỏng tay.

      "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Khi Bá Ni Tư nghe Lợi Ách xong, nhất thời cả người như rơi vào hàn băng vạn năm, còn tưởng rằng là cái gì? Hóa ra lại là bùa đòi mạng, với cấp bậc Ngụy Thần bây giờ của , đừng là cường giả cấp bậc Chân Thần, dù là cường giả cấp bậc Linh Thần cũng chỉ cần ngón tay là có thể nghiền chết , bởi vì cho dù là cường giả cấp bậc Ngụy Thần cũng có phân chia mạnh yếu. Cho nên khi nghe Lợi Ách giải thích xong, cả người đều rét run.

      "Còn có ai biết ngươi có tấm lệnh bài này ? Nếu có diệt khẩu toàn bộ. Chuyện cùa Lệnh Chiêu Mộ tuyệt đối thể tiết lộ, nếu dù là ta cũng thể đảm bảo tánh mạng, dù sao chuyện của tấm thẻ bài này quá mức kinh người.” Lợi Ách lãnh khốc , phải người tốt, biết khi chuyện về tấm lệnh bài này bị tiết lộ trong Thủ Vọng Giác, cần thời gian đến ngày, Thủ Vọng Giác biến thành con mồi săn bắn của tam giới, đến lúc đó xuất tình huống như thế nào, tuyệt đối thể chi phối được nữa rồi.

      "Hí…!" Phỉ Lệ khiếp sợ nghe Lợi Ách xong, trong lòng giống như nổi lên cơn sóng lớn, thể ngờ còn có Thiên giới tồn tại, hơn nữa miếng lệnh bài này cũng quá là cường hãn! Nàng từ trong miệng Lợi Nhã mới biết Thần cấp về sau còn có phân chia, có Ngụy Thần, Linh thần, Chân Thần, tuy chỉ có ba cấp bậc, nhưng là mỗi cấp bậc lại phân thành sơ cấp, trung cấp và tam cấp. Mỗi cấp đều có chênh lệch rất lớn, hôm nay thế nhưng nghe được vẫn còn có cấp bậc lợi hại hơn Chủ Thần, xem ra nàng cần phải điều chỉnh ký ức truyền thừa của Liêu tộc chút, dù sao biết nhiều hơn chút cũng là tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng! Bí mật của tam giới quả rất là nhiều! Ít nhất khi nàng ở Đức Cổ Lạp, ai cho nàng biết Thiên giới tồn tại, có thể là do thực lực của nàng còn quá yếu.

      Khó trách Phan Đa Lạp lại tồn tại kỳ lạ như vậy, cho nên tồn tại của Thiên giới cũng kỳ quái gì.

      "Ai?" Trong nháy mắt thanh lãnh khốc của Lợi Ách xuất tại địa phương mà Phỉ Lệ mới đứng, đạo ánh sáng kinh người truyền tới, cỗ lực lượng khổng lồ trong tích tắc bao phủ bầu trời của Chợ Đen.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 212: Đùa giỡn Hắc Thần.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      Beta: Gynnykawai.


      Khi Lợi Ách đột nhiên xuất , Phỉ Lệ trở lại căn phòng nhốt nàng. Thời điểm nghe Lợi Ách giải thích về tấm lệnh bài Chiêu Mộ Binh, nàng cũng biết chỉ chút sai sót cũng có thể kinh động đến cường giả cấp bậc như Hắc Thần, cho nên lúc bị Lợi Ách phát , nàng lợi dụng Gian Ma Pháp thuấn di trở về căn phòng này, sau đó niệm chú ngữ mà Lợi Nhã chỉ cho nàng chú để vào trong Xuyên Vân Thoa, tất cả cũng chỉ phát sinh trong vòng ba giây, cho nên dù là Lợi Ách cũng phản ứng kịp.

      Chờ đến khi Lợi Ách và Bá Ni Tư nhận thấy có người nghe lén, Phỉ Lệ giấu con rối mà Lợi Nhã chế luyện, sau đó nhàn nhã ở trong Xuyên Vân Thoa, chỉnh đốn lại tin tức mới nghe được. Nếu quả có Thiên giới tồn tại, như vậy nàng có phải nên tăng nhanh thực lực hơn nữa hay ? Từ thái độ của Hắc Thần có thể nhìn ra, tấm bài Chiêu Mộ Binh này quá mức quỷ dị, hơn nữa đối tượng cũng phải là cường giả Thần cấp. Vậy có phải nghĩa là Thiên giới xảy ra chuyện, cho nên mới xuất sai sót như thế? Phỉ Lệ nhanh chóng suy nghĩ, phân tích tất cả khả năng có thể.

      Mà bên kia Lợi Ách và Bá Ni Tư ráo riết lục tung cả Chợ Đen lên, dù sao nếu chuyện của tấm lệnh Chiêu Mộ Binh này bị tiết lộ ra ngoài, Chợ Đen bị thảm sát, cho nên mặc kệ là Bá Ni Tư hay là Lợi Ách cũng ngăn cản loại chuyện như vậy xảy ra.

      "Hắc Thần đại nhân, tìm thấy gì cả!" Bá Ni Tư xấu hổ nhìn Lợi Ách ngồi ghế ở phía , dù sao chuyện của lệnh Chiêu Mộ Binh cũng là do , cho nên phần lớn trách nhiệm đều là của .

      "Ta biết, mới vừa rồi ta sử dụng Tinh Thần Lực nhưng vẫn tìm được, có khả năng là người bên ngoài trà trộn vào, rất có thể là người bên trong Chợ Đen. Ngươi lục soát kỹ thêm lần nữa cho ta." Lợi Ách trầm mặc lát rồi , biết người có thể tránh được Tinh Thần Lực của , cả Thủ Vọng Giác có mấy người, hơn nữa còn ngay lúc phản ứng mà biến mất, mặc dù loại bỏ khả năng là cường giả cấp bậc Chân Thần, nhưng cũng rất có khả năng người kia có Thần khí tránh né Tinh Thần Lực của .

      "Ta hiểu." Bá Ni Tư nhanh chóng lui xuống phân phó mấy câu, sau đó yên lặng đứng sau lưng Lợi Ách, biết những lúc Hắc Thần suy nghĩ, chỉ cần ngoan ngoan đứng ở bên là được rồi.

      " với ta xem chút thiếu nữ được mang về từ rừng Đa Bỉ Đức Lý." Lợi Ách nhàng , có cảm giác người thiếu nữ Nhân tộc kia có cái gì đó mà thể nhìn thấu, hơn nữa Ô Nhĩ Lệ Tạp cũng thiếu nữ kia rất phiền toái, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghi ngờ lời của nàng, càng thể nào hoài nghi trực giác của nàng, nếu nàng thiếu nữ Nhân tộc kia là phiền toái, như vậy khẳng định thân phận của thiếu nữ đó đơn giản, cho nên hai ngày nay vẫn luôn giữ vững trầm mặc, suy nghĩ xem có nên thả nàng hay , dù sao tồn tại của nàng rất có thể có liên quan đến nơi cấm kị thần bí của ngọn núi Thác Tháp kia.

      lại càng dám trêu chọc người của ngọn núi Thác Tháp, mặc dù phải rất ràng thân phận chủ nhân của nơi đó, nhưng từ vẻ mặt muốn lại thôi của phu nhân Nạp Sắt Lợi, khó để nhìn ra, người kia mình thể chọc vào, nếu phu nhân Nạp Sắt Lợi tuyệt đối thể nào xuất vẻ mặt như vậy, nàng theo nhiều năm, biết nàng tuyệt đối phải là nữ nhân có đầu óc, nếu cũng giao Tiêu Hồn Động giao cho nàng xử lý.

      "Vâng" Bá Ni Tư chần chờ lát, nhưng mà vẫn rất nhanh theo kịp bước chân của Lợi Ách, hiểu tại sao Hắc Thần lại muốn gặp thiếu nữ Nhân tộc kia, bây giờ phải là lúc bọn nên chuẩn bị cho buổi đấu giá sao? Nhưng mà nếu Hắc Thần đại nhân quyết định, Bá Ni Tư nhiều lời.

      Phỉ Lệ giả bộ tức giận nhìn hai người xuất ở ngoài cửa, xem ra nàng để lại sai sót gì, mặc dù Hắc Thần đột nhiên xuất ở trước mặt của nàng như thế, chỉ là Phỉ Lệ cũng để lộ ra vẻ mặt hoảng hốt gì, mà là ngây thơ nhìn hai người mới đến, phải biết thân phận bây giờ của nàng là nô lệ của bọn đấy.

      "Các ngươi chịu xuất rồi à, lúc nào mới chịu thả ta vậy?" Phỉ Lệ bất mãn chu môi, bây giờ nàng đóng vai là thiếu nữ Nhân tộc ngây thơ thuần khiết, ít nhất bây giờ nàng vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của mình, nàng phải đợi tới tối nay để nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ, cho tới bây giờ huyết mạch của gia tộc Đức Cổ Lạp đều thuộc về ác ma, cho nên Phỉ Lệ rất vui vẻ xem cuộc vui. Nhất là cuộc vui do nàng chủ đạo.

      "Ha ha! có lỗi, gần đây tương đối vội, cho nên có thời gian chiêu đãi nàng, nàng có thể cho ta tên của nàng ? Còn nữa tại sao nàng lại xuất ở khu rừng Đa Bỉ Đức Lý?" Lợi Ách cẩn thận nhìn Phỉ Lệ, sở dĩ lại lần nữa hỏi tên họ của Phỉ Lệ, bởi vì muốn biết ràng mà phải mày mò cực khổ điều tra, ngay cả Ô Nhĩ Lê Lạp cũng lần này mình chọc phải đối thủ lợi hại, cách khác thân phận của thiếu nữ Nhân tộc này khá nổi danh trong tam giới.

      Chỉ là kể từ lần trước nhớ lại Phỉ Lệ tàn nhẫn châm chọc , Lợi Ách vẫn rất sợ miệng của Phỉ Lệ có thể phát ra thêm câu nào kinh người hay ? Cho nên khi đứng trước cửa do dự rất lâu, cuối cùng khi vào nghe được giọng y hệt làm nũng của Phỉ Lệ, cả người của liền trở nên cứng ngắc, dù sao giọng của Phỉ Lệ có lực sát rất lớn, chỉ nhìn bây giờ Bá Ni Tư còn chưa có thanh tỉnh lại cũng khó để nhìn ra.

      "Tuổi tác của vị đại thúc này quả nhiên là rất lớn! Còn trẻ như vậy sao lại có triệu chứng si ngốc của người già cơ chứ? ràng lần trước ta cho ngươi tên của ta là Phỉ Lệ. Khó trách đại thúc thích mang mặt nạ, có phải sợ bộ dáng của mình dọa chết tiểu bằng hữu hay ? quan trọng, ta cười ngươi, dù sao ta rất tôn trọng người già." Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu cái, dáng vẻ cực kỳ trang nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc, giống như ‘cho dù diện mạo dưới tấm mặt nạ kia của ngươi rất xấu dọa đến người khác, ta cũng cười ngươi’.

      "Nàng cái gì?" Mặt Lợi Ách tái xanh nhìn Phỉ Lệ, nữ nhân đáng chết, lại dám xấu xí, là quá đáng, ràng Ô Nhĩ Lệ Tạp đáng , chỉ là gần đây nàng quả thế nào ở bên cạnh , chẳng lẽ Phỉ Lệ đúng, là bởi vì mình trở nên xấu xí, cho nên Ô Nhĩ Lệ Tạp mới đến tìm . Trong lúc nhất thời Lợi Ách hoàn toàn lâm vào tự trách.

      Mà Bá Ni Tư vừa cứng đờ người vừa co quắp miệng, tại sao có cảm giác bị sét đánh trúng vậy? dường như hoàn toàn nghe hiểu hai người bọn họ đối thoại cái gì, phải mới vừa rồi Hắc Thần đại nhân chuyện của thích khách sao? Tại sao lại phải rối rắm diện mạo cùng số tuổi của mình chứ? Hơn nữa hơi thở của Hắc Thần đại nhân cũng bắt đầu quỷ dị rồi, là đáng sợ a! Hắc thần đại nhân như vậy quả nhiên nguy hiểm vô cùng a!

      "Yên tâm ! Âu Ba Tang đại thúc, ta hề ghét bỏ dáng dấp của ngươi khó coi, chỉ là khi nào ngươi mới thả ta vậy? Ta lo có người lo lắng an nguy của ta, nếu bọn họ biết ta biến mất lâu như vậy, gặp chuyện may đấy! Bọn họ cũng dễ chuyện như ta đâu! Xấu xí Sửu Đại thúc."

      (*Âu Ba Tang: ra là Obasan, tiếng nhật, có nghĩa là hoặc bác, câu này chắc là ông bác già, còn cái đại thúc đằng sau ta chịu, hơi đối chọi.
      Xấu xí sửu đại thúc: Câu này có nghĩa là xấu rồi mà còn xấu đến trình độ thể xấu hơn.)

      "Xấu xí Sửu Đại thúc, cả nhà của ta chút cũng hề xấu! Nam tuấn, nữ mỹ lệ, chỉ nhìn diện mạo của ta là biết, về phần loại người như ngươi, ngay cả tướng mạo thế nào cũng dám cho người khác nhìn, đúng là xấu xí đến nỗi có cách nào hình dung nổi . Yên tâm, ta phải là khinh bỉ ngươi, đấy." Phỉ Lệ hướng về phía Lợi Ách nhàng khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó tự kỷ vuốt ve gương mặt của mình.

      "Hừ! Đồ xấu xí, đồ xấu xí, ta thèm để ý nàng." Lợi Ách hướng về phía Phỉ Lệ rống lớn câu, cũng quay đầu lại mà vọt ra khỏi phòng, trong giọng xuất sắc kia cũng tia toan tính, giọng điệu đầy vẻ làm nũng, Bá Ni Tư nghe thấy liền sởn gai ốc, lúc này nhất định Hắc Thần đại nhân vô cùng kinh khủng, đúng là có chút bội phục Phỉ Lệ, thế nhưng cứ liên tiếp khiêu khích Hắc Thần đại nhân khiến ngài tức giận.

      Bá Ni Tư nhìn Phỉ Lệ cái lâu, mặc dù hiểu tại sao Phỉ Lệ có thể kích thích Hắc Thần đại nhân như vậy, nhưng vẫn quyết định giữ vững trầm mặc, chỉ cần có thể xa xa nhìn Phỉ Lệ, cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, cho nên lời gì bất lợi với Phỉ Lệ, mà giấu hình bóng của nàng sâu trong trái tim mình, sau đó cũng quay đầu lại mà đuổi theo bước chân của Hắc Thần đại nhân, cửa phòng lại lần nữa đóng chặt, có lẽ tối nay qua vị thiên sứ thuần khiết kia oán giận mình !

      Bởi vì nếu phải lời của , thiên sứ vĩnh viễn vẫn là thiên sứ, nhưng mà bởi vì có lòng riêng, bẻ gảy cánh chim của thiên sứ, cho nên thiên sứ bị chính tự tay hủy diệt. Phỉ Lệ cũng biết tâm tư của Bá Ni Tư, nếu nàng có lẽ nàng ngửa đầu lên trời mà cười to! Thậm chí có người còn cho rằng nàng là thiên sứ, từ khắc bị Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng phản bội kia, Phỉ Lệ biết nàng bao giờ còn có thể biến thành thiên sứ nữa, bởi vì nàng thích hơi thở của ác ma, cho nên nàng mới muốn mị hoặc thế nhân, mới có thể quyết định gieo họa cho nhân gian. Hai chữ “thiên sứ” đối với nàng mà là châm chọc, nàng chỉ muốn là quái mị hoặc thế nhân.

      "Sắp tới buổi đấu giá rồi!" Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn gian bị phá, biết lại nghĩ cái gì? Chỉ là khóe miệng khẽ nhếch cho thấy tâm tình của nàng rất tốt, hiển nhiên là buổi đấu giá kế tiếp làm cho nàng rất hứng thú.

      Bé Lợi Ách này rất đáng đấy, há há

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Để tránh nhầm lẫn về tên gia tộc mình chú thích ràng cho mọi người luôn
      Gia tộc của Khải Nhĩ Văn là Áo Bố Lai Sâm, còn của Bá Đặc Lan là Bố Lại Sâm, Ô Đặc Lôi Đức là gia tộc Lao Đốn, Ai Phu Lâm là gia tộc Bố Lôi Tiếu. Chả biết làm sao mà để tên 2 gia tộc kia dễ nhầm lẫn đến thế, ngay cả chương này tác giả cũng nhầm tên này qua tên nọ, Gyn đọc và phát ra, mọi người lưu ý cho đỡ nhầm dùm mình nhé.

      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 213: Suy đoán của Kỳ Dương.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      Beta: Gynnykawai.


      "Chuyện xử lý như thế nào rồi?" Kỳ Dương thoải mái mà tựa ghế trong phòng bao trước của Chợ Đen, nhưng Hoặc Nhiên lại quá hiểu thiếu gia nhà nên cho là lúc này Kỳ Dương dịu dàng, bởi vì mỗi khi Kỳ Dương xuất vẻ lười biếng này có nghĩa là sắp có người gặp xui xẻo tới nơi, lần trước khi Phỉ Lệ thấy biểu tình này của Kỳ Dương, liền bị đám người Tạp Đặc huấn luyện thảm, cho nên từ đó về sau, đám người Hoặc Nhiên bao giờ cho rằng thiếu gia vô cùng tuấn của bọn họ có thể dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài vô hại được, ngược lại mỗi lần thấy cũng nhịn được mà rùng mình cái.

      " sai biệt lắm, chỉ là có việc rất đáng nghi, có người nhìn thấy thiếu nữ có tóc màu hồng quả quýt cách đây lâu trong cuộc so tài ca hát ở Tiêu Hồn Động, mà lúc đó người thiếu nữ kia còn mua con ma thú kỳ quái." Hoặc Nhiên lém lỉnh , bọn họ đều biết thời điểm Phỉ Lệ trúng độc vẫn luôn có tóc màu hồng quả quýt, còn có đôi mắt màu hồng quả quýt nữa, cho dù sau khi nàng giải độc xong, Phỉ Lệ vẫn có thể khống chế màu tóc và màu mắt như cũ, chuyện này chẳng phải bí mật gì ở đỉnh núi Thác Tháp.

      Nhưng là từ tài liệu trước đây, nếu đoán sai, hẳn khi đó Phỉ Lệ ở trong nhà giam của Chợ Đen, chứ phải nên xuất ở Tiêu Hồn Động, chứ đừng là tới cuộc so tài ca hát, chỗ này nhất định có bí mật gì đó mà bọn biết.

      "Ý của ngươi là?" Kỳ Dương rất nhanh liền hiểu ý tứ mà Hoặc Nhiên muốn , nếu như thiếu nữ kia là Phỉ Lệ, vậy khẳng định có người giúp nàng. Hơn nữa người kia còn là người mà nàng rất quen thuộc, cho nên Phỉ Lệ mới có thể hề phòng bị mà giao an toàn của mình cho người kia, tại sao khi thoát ra, lại tìm đến bọn họ? Là bởi vì tin tưởng bọn họ, hay là có nguyên nhân khác. Chúng ta đáng để nàng tin tưởng sao? Phỉ Lệ, lần này ta rất tức giận, giận nàng thế nhưng lấy an nguy của chính mình làm tiền cược. Kỳ Dương siết chặt hai tay, mà Tước Nhiên và Hoặc Nhiên ở bên cạnh cũng xanh mét mặt mày, hiển nhiên là do hiểu ra.

      Mặc dù thời gian chung đụng của bọn họ với Phỉ Lệ lâu lắm, nhưng bọn họ vẫn tự chủ được bị cá tính của Phỉ Lệ hấp dẫn, khi Phỉ Lệ gặp chuyện may, người đầu tiên muốn tìm nàng chính là bọn họ, nhưng lúc này Phỉ Lệ lại cho bọn đáp án, tựa hồ chẳng phải là cái kia. Tức giận tràn đầy trái tim của bọn họ, muốn chém giết để bình ổn lại suy nghĩ khiến người ta phát điên kia.

      "Hẳn là Phỉ Lệ, chỉ là lấy tính cách thích náo nhiệt của Phỉ Lệ, nàng nhất định xuất vào buổi đấu giá hôm nay." Hoặc Nhiên giọng , cái cảm giác bị kẻ khác cướp thứ thuộc về mình, khiến Hoặc Nhiên cười càng thêm rực rỡ, giọng cũng càng thêm lạnh lẽo.

      "Người xuất núi ngày hôm đó tra được chưa?" Kỳ Dương gì, chỉ là mắt hơi híp lại. Ngón trỏ nhàng gõ lên mặt bàn, khuôn mặt tuấn bình tĩnh của khiến ai có thể biết được trong lòng nghĩ gì? Cửu Ngân cho biết, Lạp Mạc Nhĩ rất có thể xuất ở Thủ Vọng Giác, bảo chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ và bọn họ đều phải thực đúng điều ước của “nàng”, cách khác Lạp Mạc Nhĩ tới Ma giới, cũng tiến vào Minh giới, nhưng Thủ Vọng Giác lại khác, bởi vì nó nằm ngòai tam giới, cho nên bất luận là người nào trong bọn họ đều có thể tới.

      Nhưng tại sao lần này Lạp Mạc Nhĩ lại xuất ở Thủ Vọng Giác lại trùng hợp như thế? chỉ là ngẫu nhiên sao? Kỳ Dương tin, bởi vì biết Lạp Mạc Nhĩ khác Cửu Ngân, nếu như có bất kỳ mục đích gì Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối xuất ở Thủ Vọng Giác, chẳng lẽ Lạp Mạc Nhĩ biết thân phận của Phỉ Lệ rồi? Cho nên mới cố ý chạy tới.

      Nếu quả là như vậy, vậy tại sao Cửu Ngân lại biết, là Lạp Mạc Nhĩ cố ý che giấu sao? Cho nên Cửu Ngân mới biết thân phận của Phỉ Lệ, nếu là như vậy, Cửu Ngân rất hi vọng có thể “hàn huyên” với Lạp Mạc Nhĩ chút ! Chỉ là, dù là như vậy cũng có ý định cho Cửu Ngân, bởi vì đây là điều “” đáng phải nhận, có nên làm chút gì đó nhỉ? Dù sao nếu như người kia là Lạp Mạc Nhĩ, phần thắng của lớn!

      " tra được, là Khải Nhĩ Văn của gia tộc Áo Bố Lai Sâm, đánh cuộc với Thành chủ Bá Đặc Lan của Thủ Vọng Giác, là nếu như Khải Nhĩ Văn có thể lấy được vật ở đỉnh núi Thác Tháp, bất luận cái cái gì, ông ta đồng ý cho con Nam Hi của ông ta và Khải Nhĩ Văn cùng ở chung chỗ, cho nên Khải Nhĩ Văn mới luôn nấp đỉnh Thác Tháp." Hoặc Nhiên chậm rãi giải thích, chỉ là khi đến Bá Đặc Lan, hai mắt lại phát ra ánh sáng sắc bén, Tộc trưởng của gia tộc Bố Lại Sâm này, dã tâm tựa hồ . Nhưng nếu dám vọng tưởng đánh chủ ý lên bọn họ, vậy cũng đừng trách bọn họ khách khí.

      "Xem ra Thủ Vọng Giác yên tĩnh quá lâu, cho nên bọn họ mới an phận, lại dám đánh chủ ý lên đỉnh núi Thác Tháp, vậy mấy kẻ xuất phía sau là người của ai?" Kỳ Dương khinh thường liếc mắt cái mấy người của gia tộc Bố Lại Sâm ở phòng bao bên cạnh, mặc dù cách vách tường đặc biệt, nhưng đối với Kỳ Dương mà , nó cũng phải chuyện lớn gì.

      "Là người của gia tộc Lao Đốn, mà người đả thương Phỉ Lệ tựa hồ là người bên kia của Ma giới, nhưng mà có chút nguyên nhân cho nên lưu lại bên người thiếu gia Ô Đặc Lôi Đức của gia tộc Lao Đốn, chỉ là hai người đó hình như có chút quan hệ đặc biệt." Hoặc Nhiên khinh thường , là ghê tởm, ngẫm lại đều cảm thấy người của Ma giới buồn nôn, nhất là khi nữ nhân kia lên ngai, cả Ma giới liền dâm loạn chịu nổi, ngay cả chuyện như vậy cũng lan tràn cả Ma giới.

      "A! Vậy à? Xem ra bọn họ cũng nhìn trúng Thủ Vọng Giác này, Y Bỉ khiến cho ta rất thất vọng! Ngay cả nữ nhân cũng giải quyết được, mà còn lún mình vào trong đó, phải để cho Tạp Đặc ra tay thanh lý gia tộc Lao Đốn và Bố Lại Sâm mới được, về phần những thứ khác chờ buổi đấu giá chấm dứt rồi quyết định, lần này Thủ Vọng Giác cần phải được tẩy rửa sạch chút." Kỳ Dương tùy ý .

      "Vâng" mấy câu liền quyết định số mạng của gia tộc Lao Đốn và Áo Bố Lai Sâm, nếu bọn họ biết kết quả như thế này, chừng Bá Đặc Lan dám trêu chọc Phỉ Lệ nữa! Càng ra đánh cuộc như vậy, có lẽ nằm mơ cũng nghĩ đến ván đánh cuộc nhìn như dễ dàng đến thế, thế nhưng lại đem cả gia tộc Áo Bố Lai Sâm phải đền mạng, dĩ nhiên đời này cũng có hai từ ‘nếu như’.

      "Thúc thúc, buổi đấu giá lần này có cái gì đặc biệt quan trọng sao?" Ước Bá giật mình hỏi, hai ngày nay tinh thần của thúc thúc tựa hồ có chút gì đó đúng, nhưng cụ thể là cái gì lại ra được, Ước Bá tùy ý liếc biểu tỷ Nam Hi bên cạnh cái, tại cả gia tộc đều trở nên trầm kinh khủng, tràn đầy mùi thuốc súng. cười khổ mấy cái, sau đó lại điều chỉnh lại tâm tình của mình, hi vọng lần này gia tộc có thể vượt qua được kiếp nạn này! Mặc dù biết gia tộc và gia tộc Bố Lôi Tiếu xảy ra chuyện gì, nhưng là từ việc gia tộc Bố Lôi Tiếu quang minh chánh đại đả kích buôn bán của gia tộc , cũng biết này lần gia tộc Bố Lôi Tiếu tựa hồ tính toán nhượng bộ nữa.

      "Vẫn giống như trước đây, chỉ là lần này Chợ Đen bán đấu giá tựa hồ có liên quan đến Bá Ni Tư và khu rừng Đa Bỉ Đức Lý của Lục Tinh Linh, nghe còn có thiếu nữ Nhân tộc, đến lúc đó cháu chú ý chút." Bá Đặc Lan tùy ý phân phó, hừ! Gia tộc Bố Lôi Tiếu thế nhưng bất chấp tất cả trở mặt với , như vậy cũng chẳng cần phải cố kị cái gì nữa. Mạc Vân thú, đáng chết. Mạc Vân thú là cái chìa khóa cho huy hoàng của gia tộc , lại bị tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng của Thú Tộc mua , là quá ghê tởm.

      "Cháu biết, chỉ là hình như người của gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng tới, chúng ta cần có cần qua đó chào hỏi ?" Ước Bá thận trọng hỏi, nhưng mà cũng rất tò mò tại sao lần này người trong gian phòng số 1 của Chợ Đen phải là gia tộc Bố Lôi Tiếu, cũng phải là người của Học viện Ba Lạp Tư Đặc, vậy rốt cuộc là ai? Nghe Hắc Thần tự mình chủ trì buổi đấu giá lần này, biết đó có phải là hay ?

      " cần, còn cần thiết nữa, nếu phải là bởi vì lần này Hắc Thần tự mình chủ trì, những người của gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng ngoan như vậy mà an tĩnh ngồi ở đó bên." Bá Đặc Lan cam lòng . Mặc dù chưa gặp Hắc Thần bao giờ, nhưng mà vẫn hết sức kiêng kỵ thực lực của Hắc Thần.

      "Vậy ạ! Thúc thúc biết lần này người trong gian phòng số 1 là ai chăng?" Ước Bá trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn vì tò mò mà hỏi, bởi vì từ lúc bắt đầu phòng số 1 vẫn chưa được mở ra, hơn nữa mỗi lần thị nữ vào đều có cấp bậc cao nhất của Chợ Đen. Loại chuyện như vậy dù là thúc thúc của cũng chưa bao giờ được hưởng thụ qua.

      " phải là gia tộc Bố Lôi Tiếu sao?" Bá Đặc Lan mở con mắt hỏi, hiển nhiên là hiểu tại sao Ước Bá lại hỏi như vậy.

      "Cũng là vì phải, cho nên cháu mới tò mò, bởi vì thị nữ tiếp đãi trong phòng số 1 đều có cấp bận cao nhất của Chợ Đen, tựa hồ khi Hắc Thần xuất mới được phái ra." Ước Bá rất tò mò, ngay cả thúc thúc cũng biết, như vậy người trong phòng số 1 rốt cuộc là ai? Ở Thủ Vọng Giác còn có ai có tư cách ngồi vào phòng số 1 hơn gia tộc Bố Lôi Tiếu, hơn nữa gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng có phản ứng gì, hiển nhiên là công nhận chủ nhân của căn phòng số 1 này.

      "Cái gì?" Bá Đặc Lan khiếp sợ mở hai mắt ra, xuyên qua ngón tay của Ước Bá nhìn về phía phòng số 1, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cũng rất tò mò người hẹn trước trong phòng số 1 này là ai? Nhưng mà bây giờ phải là thời cơ tốt để ra ngoài đó, bởi vì buổi đấu giá bắt đầu rồi, chỉ là phòng số 1 tựa hồ cũng tham gia, vẫn yên lặng như cũ.

      "Thúc thúc cũng biết sao?" Ước Bá càng thêm lo lắng, thậm chí ngay cả thúc thúc cũng chút tin tức nào, rốt cuộc là có chuyện gì? Từ khi nào mà Thủ Vọng Giác lại xuất nhân vật cường đại như vậy? Chẳng lẽ là… Vừa nghĩ tới khả năng đó, sắc mặt của Ước Bá càng thêm trở nên khó coi, mà hiển nhiên lúc này Bá Đặc Lan cũng nghĩ tới khả năng đó, trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, chuyện của Khải Nhĩ Văn còn chưa giải quyết xong. Nếu quả là người ở nơi đó, Ước Bá và Bá Đặc Lan liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được sợ hãi trong mắt của đối phương.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 214: nên chọc Lạp Mạc Nhĩ.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      Beta: Gynnykawai.


      "Lợi Nhã, sao lại chỉ có mình ngươi tới, Phỉ Lệ đâu?" Ai Phu Lâm nhìn nhìn lại phía cửa, nhưng mãi cũng thấy bóng dáng của Phỉ Lệ, hơn nữa Lợi Nhã lại trầm mặc hơn so với bình thường, thù địch cũng càng nồng nặc. phải là cho tới bây giờ Lợi Nhã rời khỏi Phỉ Lệ nửa bước sao? Tại sao Lợi Nhã lại mình đến đây, lúc này chỉ có Ai Phu Lâm tò mò, mà ngay cả Bội Nhân Đặc và Ba Bối Đặc cũng thế.

      "Phỉ Lệ có chuyện, đến lúc đó các ngươi biết." Lợi Nhã tiếc chữ như vàng , chỉ là dù có thêm nữa, mắt cũng thèm nhìn đám người Ai Phu Lâm cái, chỉ yên lặng lau chùi trường kiếm trong tay, bởi vì thân phận bây giờ của nàng, cho nên Lợi Nhã giấu chủy thủ , nhưng vẫn có thói quen ở bất cứ nơi nào mà lau vũ khí, chưa bao giờ thay đổi.

      "Tiểu thư Phỉ Lệ có chuyện gì chứ?" Ba Bối Đặc hơi lo lắng dò hỏi, hai mắt tự chủ được theo Lợi Nhã. Thiếu nữ trẻ tuổi này, lại có thể cho cảm giác như nghẹn họng, hiển nhiên là do thực lực của nàng thể khinh thường, chỉ là vừa nghĩ nàng từ trong gia tộc cường hãn kia, cho nên rất nhanh liền thích ứng, mà chẳng hề cảm thấy bị đả kích.

      " , Phỉ Lệ dặn ta chuyển lời với các ngươi, mặc kệ tối nay xảy ra cái gì, gia tộc Bố Lôi Tiếu các ngươi được phép xen vào, nếu các ngươi thể đảm đương nổi hậu quả đâu." Lợi Nhã ngẩng đầu nhìn Ba Bối Đặc cái, nàng quá hiểu ý đồ của ông ta, chẳng qua nàng để ý, chỉ cần nguy hại đến an nguy của Phỉ Lệ, những chuyện khác nàng cũng thêm cái gì, bởi vì tự nhiên có người xử lý tốt.

      "Cái gì? Lời này của tiểu thư Phỉ Lệ là có ý gì?" Ba Bối Đặc bị Lợi Nhã nhìn đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng cả lên, chỉ là khi nghe Lợi Nhã xong, còn là hơi hơi nhíu mày cái, tia sáng chớp lóe rồi biến mất, nhưng vẫn thể thoát được con mắt của Lợi Nhã.

      "Là ý mặt chữ đấy, chủ nhân còn giao phó, dặn người của gia tộc Bố Lôi Tiếu các ngươi nên an phận, tối nay rất náo nhiệt, đừng quản việc nên quản, xem mà kịch vui là được rồi. Nếu kinh động đến người nên kinh động, đến lúc đó người chết là các ngươi." Lợi Nhã giọng , nhưng từng chữ trầm khát máu như thấm vào bên trong người mấy người đứng đây. Ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống vài phần.

      "Là vậy a! Ta biết rồi, ta phân phó xuống." Ba Bối Đặc phải kẻ ngu, dĩ nhiên hiểu được ý trong lời của Lợi Nhã, rất nhanh liền bị hàm ý trong lời đó kinh sợ, chỉ có điều phải là sợ, mà là hưng phấn. làm sao có thể biết người nào ở Thủ Vọng Giác đắc tội với Phỉ Lệ cơ chứ? Xem ra qua tối nay thế lực của Thủ Vọng Giác lại lần nữa được tẩy sạch, nhất định gia tộc Bố Lôi Tiếu chiếm được vị trí tốt, với điều kiện tiên quyết là nên đắc tội Phỉ Lệ, chẳng lẽ lần này gia tộc Đức Cổ Lạp tính toán động thủ với Thủ Vọng Giác, chỉ là có khả năng, bởi vì mấy trăm năm gần đây gia tộc Đức Cổ Lạp vẫn co đầu rút cổ ở Đại lục Phi Long, chẳng để ý đến chuyện của các thế giới khác.

      "Vậy tốt." Lợi Nhã xong, thèm để ý đến Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc khiếp sợ, tiếp tục lau chùi trường kiếm trong tay, nàng nhận thấy hơi thở của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ, xem ra rất nhanh ngài xuất , đến lúc đó hi vọng Phỉ Lệ nháo quá đáng, nhưng mà cho dù có huyên náo quá đáng, đại nhân Lạp Mạc Nhĩ cũng trách cứ Phỉ Lệ, dù sao ngài cưng chiều Phỉ Lệ như vậy. Nghĩ tới đây khóe miệng Lợi Nhã khẽ cong lên nửa độ, mọi người bên cạnh nhìn thấy có vẻ mặt ngu ngơ, định hỏi tiếp, chỉ là khi thấy trường kiếm trong tay Lợi Nhã tản ra khí tức màu đen, mọi người nhất trí quyết định yên lặng.

      Buổi đấu giá vẫn náo nhiệt như trước đây, thanh cũng cực kỳ sôi nổi, nhưng những người ngồi trong phòng bao riêng chẳng tham gia, bọn họ đều biết đồ tốt sau cùng mới được đưa ra, cho nên tại người bắt đầu kêu giá chỉ là có tiền chút, quý tộc chân chính chắc chắn tranh cùng bọn họ. Cho nên lúc này mọi người tham gia náo nhiệt cũng chỉ ngồi xem trò vui mà thôi.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xuất ít vũ kỹ trân quý, còn có vũ khí, mấy thứ này đều bị gia tộc Bố Lại Sâm, gia tộc Bố Lôi Tiếu cùng với các Đại gia tộc khác phân chia, đến cuối của buổi đầu giá lần này của Chợ Đen, cũng chính là phần bắt đầu của áp trục phẩm (vật quý nhất) , tất cả mọi người đều nín thở, kịp chờ đợi muốn biết áp trục phẩm lần này đến tột cùng là cái gì? Phải biết lúc trước bán đấu giá hoàng tộc Lục Tinh Linh, Lục Tinh Linh có thể coi là mỹ nhân ở tam giới, nhưng lần này Chợ Đen lại dùng nàng làm áp trục phẩm, cho nên tất cả mọi người suy đoán áp trục phẩm lần này rốt cuộc là cái gì? Là Thần Thú, hay là thần khí, hay là vũ kỹ cao cường. Tất cả mọi người mong đợi áp trục phẩm được công khai.

      (Vũ kỹ: Vũ ở đây là võ, phải là từ vũ trong từ múa đâu nhé.)

      "Kế tiếp của buổi đấu giá Chợ Đen là áp trục phẩm cuối cùng, chỉ là trước tiên xin mời Hắc Thần đại nhân lên khán đài, chủ trì cho buổi đấu giá lần này." Giọng quyến rũ động lòng người của Giảo Lệ giống như thôi tình vang lên bên tai mọi người, khiến người ta mộng tưởng vô tận, nhưng mà khi nghe được mấy chữ Hắc Thần đại nhân, tất cả mọi người bắt đầu kinh hãi, có thể biết Thành Chủ của Thủ Vọng Giác là người nào? ai nhạo báng ngươi, nhưng nếu biết Hắc Thần đại nhân là ai, như vậy chứng tỏ ngươi phải là người của Thủ Vọng Giác, bởi vì tiếng tăm của Hắc Thần đại nhân quả rất vang dội ở Thủ Vọng Giác.

      "Chào các vị! Ta là Hắc Thần Lợi Ách. Lạp Mạc Nhĩ. Áp trục phẩm kế tiếp do ta chủ trì bán đấu giá, áp trục phẩm lần này rất kỳ lạ, nàng phải Thần Thú như các ngươi suy đoán, cũng phải là thần khí hay là vũ kỹ, mà là Nhân tộc, người thuộc về Thủ Vọng Giác, nàng rất đặc biệt, tin tưởng lát nữa các ngươi thấy nàng, hiểu ý của ta, nhưng ta trước câu, bất kỳ ai thắng trong buổi đấu giá lần này, được phép làm khó nàng, nếu Hắc Thần ta bỏ qua cho các ngươi." Ánh mắt sắc bén của Lợi Ách quét qua đám người trong hội trường, ý tứ trong lời cần cũng biết, chủ nhần của ngọn núi Thác Tháp sắp đến, còn có mấy lời mập mờ của Ô Nhĩ Lệ Tạp, khiến có cảm giác hết sức kỳ quái, cho nên mới lời này, mặc dù biết thân phận của Phỉ Lệ, nhưng cũng có nghĩa là kẻ ngu, thân phận của Phỉ Lệ nhất định cái phiền toái, nhưng lại thể đẩy Bá Ni Tư ra ngoài được, cho nên chỉ có thể bình nứt sợ vỡ, chống cự đến cùng.

      "Tên Lợi Ách này cũng rất biết thời thế." Kỳ Dương mỉm cười mân mê làn môi của mình, mỉm cười đến đáy mắt, nhưng hảo cảm với Lợi Ách cũng nhiều thêm mấy phần, dù sao ai cũng thích người thông minh, phải sao? Hơn nữa từ thần sắc buồn bực của Lợi Ách, khó để nhìn ra, biết thân phận của Phỉ Lệ. Nhưng lại có cách nào trực tiếp ném người gây ra chuyện này , ừm! tóm lại người này tệ lắm.

      "Thiếu gia, tại sao lại như vậy?" Hoặc Nhiên cùng Tước Nhiên mơ hồ nhìn Kỳ Dương, bởi vì lúc trước trong buổi đấu giá, Tước Nhiên mua vài thảo dược tốt, cho nên tâm tình của nàng cũng tệ lắm, mà Hoặc Nhiên vẫn như cũ với vẻ mặt nhàm chán nhìn màn ảnh thủy tinh, biết nghĩ cái gì?

      " như vậy, cũng tính là đưa cho Phỉ Lệ cái nhân tình phải sao? Cho dù Phỉ Lệ có thân phận như thế nào." Kỳ Dương tùy ý , nhưng đột nhiên cả người trở nên cứng đờ, hơi thở của Lạp Mạc Nhĩ, mặc dù chỉ lóe lên cái rồi biến mất, nhưng Kỳ Dương vẫn cảm thấy, tới, hơn nữa ở chỗ cách xa. Quả nhiên là bởi vì Phỉ Lệ. Xem ra Lạp Mạc Nhĩ có quan hệ đơn giản với Phỉ Lệ! Chỉ là tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại biết Phỉ Lệ ở Thủ Vọng Giác, vậy hẳn là bên cạnh Phỉ Lệ còn có người khác, chỉ là tại sao lúc trước người kia xuất . Là bởi vì biết thương tổn Phỉ Lệ, hay là có nguyên nhân khác.

      "Làm sao vậy?" Đột nhiên Kỳ Dương cứng ngắc người cũng tránh được cảm giác của hai người Hoặc Nhiên, trong tam giới người có thể khiến Kỳ Dương xuất cảnh giới như thế cũng chỉ có mấy người, chẳng lẽ những người đó cũng tới Thủ Vọng Giác rồi ư?

      " có gì, chỉ là bạn cũ nhiều năm thấy đột nhiên xuất , tốt nhất các đừng hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù tính tình của tốt hơn Cửu Ngân, nhưng nếu đụng đến ranh giới cuối cũng của , ngay cả ta cũng thể bảo vệ tính mạng của các ngươi, biết ?" Kỳ Dương nghiêm túc nhìn Hoặc Nhiên và Tước Nhiên, biết hai người này phải là người biết an phận, nhưng Lạp Mạc Nhĩ, lại biết, nam tử bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa nho nhã kia lại kinh khủng đến cỡ nào, tàn nhẫn đến cỡ nào.

      "Là Lạp Mạc Nhĩ ở Thần giới?" Tước Nhiên hưng phấn nhìn Kỳ Dương, người nào chẳng biết Lạp Mạc Nhĩ ở Thần giới có dung nhan tuấn mỹ hơn cả Tiền Nhâm Thần Vương, trong tam giới, người có thể sánh ngang với trừ Cửu Ngân đại nhân ở Ma giới ra, cũng chỉ có thiếu gia Kỳ Dương nhà mình, ba người bọn họ tuấn mỹ đến nỗi trong tam giới ai ai cũng biết, nhưng bởi vì hành tung của Lạp Mạc Nhĩ bất định, cho nên người thực gặp được Lạp Mạc Nhĩ ít lại càng ít.

      "Tước Nhiên, tốt nhất đừng chọc , nếu đến lúc đó ta cũng thể cứu được ngươi, ngươi nên nhớ lấy." cỗ hơi thở lãnh khốc trong nháy mắt bao phủ hai người Tước Nhiên và Hoặc Nhiên, biết cá tính hiếu chiến đấu của Tước Nhiên, nhưng Lạp Mạc Nhĩ thể so với Cửu Ngân, Cửu Ngân có thể nể mặt mình, mà hạ thủ ngoan độc đối với Tước Nhiên, tối đa cũng chỉ hành hạ Tước Nhiên cái, nhưng Lạp Mạc Nhĩ giống với Cửu Ngân, chỉ cần phải người mà “” công nhận, “ chút do dự trừ khử, chưa từng quan tâm đến bất cứ cái gì, mặc dù cảnh giới của bản thân mình có thể cao hơn Lạp Mạc Nhĩ chút, nhưng cái này cũng đại biểu có thể chiến thắng Lạp Mạc Nhĩ, phải biết trong tay Lạp Mạc Nhĩ còn có Luyện Ngục Thâm Uyên, chỗ đó dù là cũng dám có thể thông qua.

      "Ta hiểu." Trong tích tắc gương mặt của Tước Nhiên trở nên tái nhợt chịu nổi, nàng ngờ thiếu gia thế nhưng lại nổi giận, chẳng lẽ Lạp Mạc Nhĩ đáng sợ như vậy sao? Nhưng phải tam giới vẫn lưu truyền Lạp Mạc Nhĩ tao nhã lịch , tại sao thiếu gia lại Lạp Mạc Nhĩ rất nguy hiểm chứ?

      "Đừng tưởng rằng ta giỡn, tao nhã lịch kia cũng chỉ là tấm mặt nạ mà thôi, giống như Cửu Ngân vẫn luôn hoa tâm như vậy, ngừng thu thập mỹ nữ trong tam giới, nhưng có từng để người nào ở trong lòng sao? Nông cạn, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi rơi vào trong tay Cửu Ngân, ta đều có thể nắm chắc cứu ngươi, nhưng nếu là rơi vào trong tay Lạp Mạc Nhĩ, đừng là chỉ ta có biện pháp, dù là bất kỳ người nào trong tam giới cũng đừng nghĩ tới chuyện mang ngươi." Kỳ Dương lãnh khốc , Lạp Mạc Nhĩ cũng phải là người dễ chuyện như vẻ bề ngoài của như vậy! Người bình thường phải đều có vài lần bình thường sao? Mà Lạp Mạc Nhĩ lại vừa đúng là người có vài lần bình thường kia, hơn nữa còn là người đứng đầu cái cái đám người bình thường đó..., là kẻ khiến người ta thực sợ hãi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 3: Hành trình Ma giới.

      Chương 215: Cuộc đối thoại giữa các nam nhân.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.
      Beta: Gynnykawai.

      "Lợi Nhã bái kiến đại nhân." Ai Phu Lâm hưng phấn vuốt vuốt đèn ngọc lưu ly trong tay, nghĩ tới, đột nhiên Lợi Nhã lại đứng dậyhướng về giữa trung mà cung kính hànhlễ, nhất thời khiến tất cả mọi người bên trongcăn phòng bao trước bị dọa sợ, hoàn toàn khôngcó chút hơi thở nào, mà nháy mắt trong phòngbao liền có thêm ba người.

      "Ừhm!" Lạp Mạc Nhĩ ngẩng đầu phất phất tay,coi như là đáp lễ, sau đó hai mắt bắt đầu nhìnmấy người chung quanh cái, tròng mắt màu vàng giống như chứa ma lực hùng mạnh, khiếnmấy người Ba Bối Đặc cứng ngắc tại chỗ, ngay cả động cũng dám động cái, uy nghiêm này làm cho từ sâu trong linh hồn cũngthấy khác thường, càng khiến cho bọn họ bịrùng mình cái, nam nhân có dung nhan tuấn mỹ này rất nguy hiểm.

      Khi nhìn diện mạo của Lạp Mạc Nhĩ, cả người Ai Phu Lâm trở nên lạnh lẽo, luônluôn tự nhận mình phong lưu phóng khoáng,nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lạp Mạc Nhĩ, mới chợt hiểu hiểu ra, hóa ra mình rất bìnhthường, nếu so sánh với Lạp Mạc Nhĩ trước mắtnày, bình thưòng đến mức thể bìnhthường hơn nữa, mọi người mới biết hóa ra thếgian này vẫn còn có nam tử phong lãng như vậy, ràng nhìn có vẻ tao nhã lịch , nhưng hờ hững lạnh lùng cùng cách ly, khiến người takhông dám kinh nhờn.

      "Bọn họ?" Sau khi Lạp Mạc Nhĩ nhìn chung quanh lần, nhìn về phía Lợi Nhã, mà Ba Phỉ Lạc và Mộc Luân ở sau lưng Lạp Mạc Nhĩ nhanh chóng lấy ra cái ghế dựa sang trọngtừ trong giới chỉ, Mộc Luân cung kính bắt đầupha trà, hề chú ý đến đám người Ba Bối Đặc chút nào, ở trong mắt những người này chẳng có nguy hại gì, nên dĩ nhiên cũng chẳng chiếm được lực chú ý của bọn họ.

      Mà Ba Phỉ Lạc lại nhìn về phía Lợi Nhã, hài lòng gật đầu cái, hiển nhiên là rất hài lòngvới thiên phú của Lợi Nhã, bởi vì ban đầu lúc ở Giác Đấu Trường, cũng biết thực lực củaLợi Nhã, cho nên với cấp bậc Ngụy Thần bây giờ của Lợi Nhã, vẫn là tương đối tệ.

      "Là người chủ nhân phân phó chiếu cố." Lợi Nhã giới thiệu đám người Ba Bối Đặccho Lạp Mạc Nhĩ biết, bởi vì nàng biết nếukhông phải là bởi vì những người này quen biếtPhỉ Lệ, có lẽ ngay cả nhìn cái đại nhân Lạp Mạc Nhĩ cũng thèm, đó cũng phảilà vì đại nhân Lạp Mạc Nhĩ cao ngạo lãnh khốc,mà bởi vì do tính tình của đại nhân vốn lạnhnhạt, nhất định nhìn lâu kẻ xa lạ, dù là nàng cũng thế, vì nàng là ảnh vệ củaPhỉ Lệ, cho nên đại nhân mới thỉnh thoảng chú ý chút.

      "Hửm? Phỉ Lệ thích ngươi gọi nàng làchủ nhân, về sau cứ gọi tên nàng là được rồi.Nàng vẫn còn chơi?" Lạp Mạc Nhĩ nhìnLợi Nhã cái, giọng , rất hiểu trung thành của Lợi Nhã, nếu trước kia cũng an bài Lợi Nhã đến Ma giới,dù sao dỗ Phỉ Lệ mới là chuyện quan tâmnhất, về phần những thứ khác chẳng thèm để tâm.

      "Vâng, cuối cùng đùa giỡn xong, cho nên PhỉLệ rất nhanh ra ngoài, chỉ là người ở phòng số 1 tựa hồ rất lợi hại, cho nên ta lo lắng e làmột lát nữa bọn họ ra tay." Lợi Nhã liếc phòng số 1 cái, lo lắng , bởi vì từ giá cả của buổi đấu giá, bọn họ tựa hồ để ý tớibuổi đấu giá lần này, mà giống như là nhằmthẳng vào áp trục phẩm cuối cùng.

      "Ta biết người ở trong đó, chẳng qua ta cũng rất tò mò vì sao lại có thể chờ nổi, mấy ngànnăm gặp, tựa hồ thay đổi ít!Chỉ là có lẽ cũng biết thân phận của Phỉ Lệ rồi!" Lạp Mạc Nhĩ tùy ý cười , hiểnnhiên chẳng để vấn đề mà Lợi Nhã lo lắng ở trong lòng, từ lúc xuất ở Thủ Vọng Giác nhận ra hơi thở của Kỳ Dương, cho nên cũng tiết lộ tia hơi thở của mình, tin tưởng “ biết mình xuất , nhưng mà “” cũng bình thản, thế nhưng tìmtòi tung tích của mình, là nắm chắc mình sẽkhông mang Phỉ Lệ , hay là cùng CửuNgân đạt thành hiệp nghị gì đó, nhất định sẽthắng được mình.

      Lạp Mạc Nhĩ cúi đầu suy nghĩ, Kỳ Dươngkhông thể so với Cửu Ngân, trước kia từng thăm dò tâm tư của Kỳ Dương, vàmình đều giống nhua, biết ba người trong bọnhọ có bí mật thể tách rời, nhưng cứcố bỏ mặc nó, người như vậy hoặc chính là kẻ ngu, hoặc chính là kẻ thông minh mà có vẻ ngoài đần độn, tin tưởng Kỳ Dương tuyệtđối phải là kẻ ngu. Như vậy cũng chỉ có kết quả, Kỳ Dương còn khó chơi hơn tưởng tượng của .

      "Thân phận chân của Phỉ Lệ?" Lợi Nhã mê mang ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạp Mạc Nhĩ,nàng thể hiểu ý của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ, thân phận của Phỉ Lệ phải là Tam Tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp sao? Phỉ Lệcòn có thân phận khác sao?

      "Cái này ngươi cần phải biết, cho tamột chút xem chuyện mà Phỉ Lệ làm trong khoảng thời gian này! Nàng thế nhưng lại muốnchơi lớn như vậy, nhất định là tức giận, ta muốn biết là ai chọc giận nàng ." Lạp Mạc Nhĩ trực tiếp cắt đứt tò mò của Lợi Nhã, dù sao có số việc bọn họ được phép biết.

      Mà Ba Bối Đặc lại khẩn trương nín thở, khi nhìn diện mạo của Lạp Mạc Nhĩ, có chút hiểu thân phận của nam tử tuấn mỹ trước mắt này,Thần vương Lạp Mạc Nhĩ ở Thần giới. Đó là chuyện bí mật nhất trong tam giới, Cửu Ngân ở Ma giới, Kỳ Dương ở Minh giới và Lạp Mạc Nhĩ nổi danh chỉ có thực lực cường hãn, mà còn có tướng mạo tuấn mỹ. Trong lúc nhấtthời Ba Bối Đặc hung hăng hít hơi.

      người như vậy thế nhưng lại xuất ở Thủ Vọng Giác, lúc nào Thủ Vọng Giác nổi danh như vậy rồi, lại có thể hấp dẫn chú ý của nhiều cường giả như vậy, may mà lúc trước có làm chuyện gì thương tổn tới Phỉ Lệ, chỉ cần nhìn bộ dạng của Lợi Nhã là biết,Phỉ Lệ có quan hệ tuyệt đối đơn giản vớiLạp Mạc Nhĩ. Hơn nữa Lạp Mạc Nhĩ đối vớiPhỉ Lệ giống như là bằng hữu, khó trách Phỉ Lệ chướng mắt Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc, lúc trước còn muốn kết thân cùng Gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng bây giờ xem ra, suynghĩ của ngây thơ đến cỡ nào.

      "Bây giờ đấu giá chính là áp trục phẩm cuốicùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, thiếu nữNhân tộc Phỉ Lệ." Khi Lợi Ách vừa dứt lời, chùm tia sáng nhiều màu bắn trúng giữa hộitrường, tất cả ma pháp đăng trong nháy mắt vụttắt, sau đó võ đài trong hội trường chậm rãixuất quang cầu trắng noãn, bên trong đó có thiếu nữ ăn mặc thanh nhã, sợ tócmàu hồng quả quýt bao trọn thân thể hoàn mỹ của thiếu nữa kia.

      (Quang cầu: Qủa cầu phát sáng.)

      Y phục thanh nhã dung hợp hài hòa với vẻ ngâythơ thuần khiết của thiếu nữ, dung nhan tinh xảođến thể bắt bẻ, đối mắt màu hồngquả quýt lóe ra tia sáng khó hiểu, lại thêm đôichân ngọc ngà trẵng nõn, cái chuông nhắn buộc nơi mắt cá chân của thiếu nữ, mặc dùkhông có quá nhiều trang sức, nhưng lại có thểtriển lộ tất cả sức quyến rũ của nàng, dù là Nữ hoàng Lục Tinh Linh trước kia cũng thểkhiến mọi người rung động mãnh liệt như vậy.

      Thiếu nữ kia có ngây ngô của bé, nhưng đồng thời cũng có quyến rũ của nữ tử, đôi môi khẽ nhếch giống như khôngngừng dụ hoặc con mắt người đời, da thịt phơibày bên ngoài tản ra ánh sáng tinh khiết mềm mại, cộng thêm ánh đèn làm nổi bật, cả hội trường liền yên tĩnh lại, hề có tiếng động nào, cho nên mọi người đều yên lặng nhìn thiếunữ đài kia, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy ở trán của thiếu nữ có đóa hoa MạnĐà La diễm lệ tươi rói, mỵ và mang theo hấp dẫn mãnh liệt.

      "Ngươi đến rồi." Phỉ Lệ hướng về phía cănphòng Lạp Mạc Nhĩ đứng mà , lành lạnh nhưng lại nhàn nhạt tư vị khoan khoái, khiến người ta tự chủ được mà chìm đắm trong đó, hưưong vị chỉ thuộc về Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ biết tới. Nụ cười vui vẻ bắt đầu nở rộ, trong lúc nhất thời cả hội trường vang lênmột hồi hút khí, hiển nhiên là lại lần nữa bị vẻ đẹp của Phỉ Lệ làm rung, cũng khôngngờ chỉ là nụ cười, lại có thể họa quốc đếndiêm dúa như thế, nếu là trước kia có người ở trước mặt bọn họ vậy, bọn họ nhất định sẽcho rằng người kia là kẻ ngu, nhưng bây giờ bọnhọ lại tin, bởi vì ở ngay trước mặt bọn .

      "Ừ! Ta tới đón nàng." Giọng lành lạnh của Lạp Mạc Nhĩ xuyên qua phòng tới tai tất cả mọingười, trong nháy mắt khiến mọi người hưng phấn mà rơi vào trong hầm băng vạn năm lạnh lẽo, tất cả ý niệm đều bị tan biến khi nghe thấy giọng của Lạp Mạc Nhĩ, ngay cả Hắc Thần đài, khi nghe được thanh của LạpMạc Nhĩ, sắc mặt liền biến đổi, thểngờ có người thần biết quỷ hay mà vào hội trường, hơn nữa hề gây chú ý tới bất kỳ ai, biết người nam nhân vừa rồimới xuất cách đâu lâu, nhưng lạikhông hề phát . Thế nó có ý nghĩa nhưthế nào? Lợi Ách nghĩ cũng dám nghĩ tiếpnữa, khó trách Ô Nhĩ Lệ Tạp bảo mình nên làm khó Phỉ Lệ, có lẽ nàng sớm biết cáigì đó? Nhưng bị bức bách, vẫn thể thẳng với mình.

      "Nhưng ta còn muốn chơi, vất vả mới ra khỏi nhà." Phỉ Lệ thuận theo , trong phút chốc phong tình lại lần nữa khiến tất cả mọi người ngốc trệ.

      "Muốn nơi nào? Ta có thể dẫn nàng !"Giọng êm ái của Kỳ Dương chen vào, khiến người ta có cảm giác cường thế, lúc này đừngbảo là mọi người trong hội trường bắt đầu đổ mồhôi lạnh, ngay cả Lợi Ách cũng có ước muốn có thể mau chóng rời khỏi đây, bởi vì trong hội trường tự dưng có hai hơi thở cường đại, làngười mà bọ có năng lực ngăn cản,mà những kẻ có thực lực yếu kém, trực tiếphộc máu, rồi hôn mê.

      "Kỳ Dương, người cũng tới à, phải là bây giờ ngươi nên ở đỉnh núi Thác Tháp sao?"Phỉ Lệ tò mò nhìn về phía phòng bên cạnh, nàngthật ngờ Kỳ Dương lại rời khỏi đó,nàng còn tưởng rằng tối đa cũng chỉ là ai trongsố đám người Hoặc Nhiên ra mặt mà thôi, khôngngờ Kỳ Dương lại tự mình ra mặt, xem ra KỳDương thờ ờ với nàng. Chỉ là nàng tuyệtđối tin tưởng Kỳ Dương nàng, phải là nàng tự tin kia, mà là Kỳ Dương khác với Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương lãnhkhốc, chẳng những biểu ngay ở mặt, mà ở cả trong lòng cũng thế, nàng khôngnghĩ rằng chỉ trong thời gian 1 tháng khiến KỳDương nàng, nếu lúc trước có lẽ nàng tin,nhưng từ sau khi tiếp nhận truyền thừa, nàngkhông còn là người dựa vào trực giác mà làm việc nữa, mà lý trí lại càng khiến cho nàngkhông thể nào tin tưởng.

      Lời của Phỉ Lệ giống như tảng đá lớnném lên mặt hồ, tất cả mọi người thể tin được người mới mở miệng lại là chủ nhân của ngọn núi cấm địa - Thác Tháp, như vậy namnhân ngang hàng vừa hô to gọi với chủ nhânngọn núi Thác Tháp kia là ai? Những thứ này bọn họ dám tưởng tượng nữa. Điềuduy nhất bọn họ có thể cầu nguyện chính là, chỉ cần sống mà rời khỏi Chợ Đen là tốt rồi, vềphần những thứ khác cũng phải có mạng mới dám nghĩ tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :