Quyển 3: Hành trình Ma giới.
Chương 163: Gặp gỡ mỹ nam.
Thủ Vọng Giác ở trung tâm thành A Đạt Ni Á.
Là trong những thành thị hỗn loạn nhất ở ma giới, nơi này chỉ có tụ tập tám mươi phần trăm các chủng tộc Ma giới trở lên, lại còn là thành thị số số hai trong Ma giới, chỉ là tất cả người của Ma giới đều biết, trung tâm thành A Đạt Ni Á cũng đều có liên tiếp các trạm then chốt Thủ Vọng Giác nối tiếp nhau. Thủ Vọng Giác cực kỳ nổi danh ở Ma giới, nhưng phải nó nổi danh vì nằm trong thành A Đạt Ni Á, quan trọng hơn là bởi vì thủ vọng giác là trạm mua bán hàng hóa nối liền giữa tam giới, ở chỗ này ngoại trừ xem trọng thực lực vẫn chỉ là thực lực.
Dĩ nhiên là Thủ Vọng Giác cũng có quy củ của chính nó, điều kiện đầu tiên chính là phải tuân thủ theo quy củ, những người khác có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình hoạt động ở mỗi góc của Thủ Vọng Giác, Thủ Vọng Giác ngoại trừ là nơi trao đổi hàng hóa ra, còn chính là nơi mà bị Thần linh vứt bỏ. Bởi vì hầu hết sinh vật sinh sống ở nơi này đều bị tam giới xua đuổi.
Vì thế Thủ Vọng Giác tạo nên hấp dẫn độc đáo của chính nó, đồng thời nơi này cũng tràn ngập chém giết và chinh phục.
Nam tử có mái tóc màu bạch kim, mắt bạc khoác mình bộ trường sam màu đen, mép ống tay áo thêu đóa Mạn Đà La màu vàng nhạt sang trọng giống như độc lập với thế giới, ngón tay trắng noãn thon dài, dịu dàng vuốt ve đóa Mạn Đà La màu tím nhạt bên cạnh, động tác nhàng khoan thai, thậm chí ngay cả cặp mắt bạch ngân kia cũng có vẻ dịu dàng.
Đóa Mạn Đà La màu tím nhạt ở trong tay của nam tử bắt đầu từ từ nở rộ, cuối cùng lộ ra nhụy hoa bên trong, khi mặt trời chiếu xuống tản ra mùi thơm mê người, làm cho người ta có cảm giác quyến rũ mơ màng.
Nam tử hơi dừng lại, khóe miệng nâng lên, thoáng mỉm cười, động tác càng thêm mềm , cẩn thận chuyển qua chậu Mạn Đà La, những người khác ở bên cạnh đều vừa vặn che giấu hô hấp, có dám phát ra chút tiếng động nào, trong lúc nhất thời tất cả mọi người con đường đều si mê nhìn động tác của nam tử.
"A a a!"
bóng người nhắn kèm theo tiếng hét thê thảm từ trời giáng xuống, nam tử cũng ngẩng đầu, toàn thân toàn ý tập trung ở chậu Mạn Đà La này, màu tím nhạt mỹ lệ tản ra mị hoặc mãnh liệt, ngừng hấp dẫn lực chú ý của nam tử, ngón tay cũng càng nhàng.
Bóng người kia trực tiếp đáp xuống phía chậu Mạn Đà La, chỉ nghe thấy tiếng rầm, chỉ cần là thính giác của người bình thường cũng biết tiếng rầm này đại biểu ý tứ gì, thân thể nam tử cứng đờ, đôi mắt màu bạc chậm rãi bắt đầu hướng lên, trong nháy mắt tất cả người con đường cũng kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt, khỏi quá mức kịch tính. Mặc dù có người biết thân phận của tên nam tử mắt bạc này, nhưng mà ở Thủ Vọng Giác lại ai dám động đến , bởi vì kẻ dám đánh chủ ý đến đều chết rồi.
"A! Đau quá, là đau, cái đồ vật gì vỡ vậy! thế lại còn đâm vào người, cái mông đáng của ta lại bị thương, Hu hu. . . . . ." Giọng non nớt ngừng oán trách. Hu hu. . . . . . làm sao Tạp Môn có thể hành hạ người ta như vậy chứ! Vậy mà tiếng nào đem ta đá xuống, lần sau gặp nàng nhất định phải giáo huấn mới được. gì mà bị kẻ thù đuổi giết, cho nên bị thương. Cái cớ sứt sẹo như vậy cũng chỉ có Tạp Môn mới có thể lấy được.
Lúc này thiếu nữ vuốt cằm ngừng hồi tưởng lại tất cả chuyện vừa mới xảy ra, từ lúc ngủ say tỉnh lại sau đó nhìn thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp, rồi nàng ta cho nàng biết mình tên là Phỉ Lệ, lúc trước bởi vì bị kẻ thù đuổi giết, sau đó lại cẩn thận bị đụng hư đầu óc, cho nên lúc này mới ở trong tình trạng mất trí nhớ. Sau đó. . . . . . có sau đó bởi vì Tạp Môn trực tiếp đem nàng từ cái gian kia đá ra, còn thuận tiện ném cho nàng con chó có bộ dáng kỳ quái, nó là sủng vật trước kia của nàng. Tên gọi là Đinh Địch, nghe hiểu được tiếng người.
Nhìn thiếu nữ thầm căn nhằn giống như phát tiết tinh lực dư thừa vô cùng vô tận, nam tử từ từ thu ngón tay lại, thân thể cứng ngắc đứng thẳng, nhìn chằm chằm cái mông của thiếu nữ có thể đáng ngồi ở dưới chậu Mạn Đà La hoàn toàn nhìn ra hình dáng, còn giá trị để sưu tầm nữa, vẻ mặt nam tử ảo não khiến thân thể của những người chung quanh cương cứng trong nháy mắt, khí lập tức trùng xuống.
"Ah! Đây là nơi nào? kỳ quái!" Thiếu nữ rốt cuộc cũng dừng lại, vừa xoa cái mông vừa ngã mà bị thương, vừa thầm thấy may mắn mình rơi từ cao như vậy xuống nơi này mà có ngã chết, khỏi có chút kỳ quái, hơn nữa ở phía dưới mông lại phải người mềm nhũn, mà lại là thứ đồ vật quỷ quái mang theo gai, chắc chắn là cây xương rồng, nên hỏi Phỉ Lệ tại sao biết mấy chữ cây xương rồng này, loại cảm giác gai gai này trừ cây xương rồng đúng là có những vật gì có thể giống được.
Trước mắt Phỉ Lệ còn biết vật gai gai đâm vào người này là cây Mạn Đà La màu tím hiếm thấy. Ở Ma giới, Mạn Đà La vốn là tương đối khó gặp, cho nên mặc kệ là Mạn Đà La màu gì cũng hết sức trân quý, nhất là đối mặt với nam tử Mạn Đà La thành si trước mắt này, lại càng là nhân vật đáng sợ. Phỉ Lệ tạm thời ngu ngốc biết cuộc sống về sau của nàng nhận vô số ‘chua cay’ trong đoạn thời gian rất dài.
Lúc này, Phỉ Lệ chỉ muốn hiểu nơi này rốt cuộc là nơi nào, bởi vì trong đầu Phỉ Lệ chỉ nhớ lời Tạp Môn cho nàng biết, trước mắt kẻ thù của nàng tìm nàng, cho nên nàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn tìm chỗ mà núp. Đừng để kẻ thù tìm được, về phần những thứ khác chữ Tạp Môn cũng .
Than thở chút, Phỉ Lệ dịu dàng vuốt ve Đinh Địch trong ngực, nhàng thở phào nhõm, cũng may là còn có Đinh Địch ở lại bên cạnh mình, cuối cùng đến nỗi rơi vào tình trạng đơn mình.
"Này! Ngươi là ai?" Phía sau nam tử mắt bạc là nam tử trẻ tuổi có gương mặt trẻ con, bất mãn trừng mắt trước tình trạng ràng của thiếu nữ, mặt khác những người xung quanh cũng chậm rãi tụ lại tới đây, các loại ánh mắt tò mò, đề phòng, quan sát đều theo dõi thiếu nữ đáng trước mắt còn ngu ngơ than thở.
Vóc dáng cao, mái tóc hoàng sắc <màu da cam> xõa lung tung xung quanh bả vai, nửa bên mặt lên hình xăm dữ tợn, trừ cặp mắt lóe ra tia sáng vô cùng hấp dẫn mọi người bên ngoài kia, tất cả những thứ khác đều hết sức hỏng bét. Bởi vì hình xăm dữ tợn dường như chiếm cứ khuôn mắt với kích cỡ bằng bàn tay, chiếc miệng xinh xắn đỏ thắm lộ ra bên ngoài, giống như chờ đợi bảo cho thiếu nữ nhắn này.
"Này, ngươi là ai. . . . . ."
Phỉ Lệ buồn bực nghe ngôn ngữ kỳ quái, hình như hết sức xa lạ, nhưng mà vẫn có thể nghe hiểu được.
Chỉ là đủ lưu loát nhưng cũng ảnh hưởng đến việc trao đổi, Phỉ Lệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nam tử có mái tóc màu bạch kim, mắt bạc xuất trước mắt, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, cộng thêm phong cách y hệt tiên nhân như có như này, khiến Phỉ Lệ trong nháy mắt lâm vào bên trong giấc mộng.
Nam tử ngũ quan khá tinh xảo, mái tóc dài màu bạch kim đơn giản sơ thành búi tóc khép lại về phía sau đầu, lộ ra cái trán nhẵn bóng, khuôn mặt xinh đẹp chỉnh tề với hàng lông mày thon dài. Mặc bộ trường sam màu đen, Mạn Đà La cổ tay áo tạo thành loại khí chất có cảm giác mị hoặc khó lên lời, tròng mắt màu bạc tràn ngập khí tức thần bí, giống như thủy ngân lưu động làm cho người ta có cảm giác trống rỗng khó nắm bắt, ràng chỉ nhìn chăm chú vào ngươi, lại giống như sớm in ở trong tim của nàng. Cảm giác mãnh liệt vừa trắng vừa đen trong lúc đó khiến người ta cảm thấy khỏe. Chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, tuy nhiên nó làm cho người ta loại mộng cảnh hư vô, như có như .
Mỹ nam đó! Đôi tay Phỉ Lệ khép lại, cặp mắt kia cùng màu tóc giống nhau, tròng mắt ngừng lóe sáng như Tiểu Tinh Linh, nhúc nhích nhìn chăm chú vào nam tử trước mắt. Hu hu. . . . . . Chắc chảy máu mũi chứ! Dáng dấp của người đàn ông này là quá nghiệt, làm cho người ta cảm giác là mạnh mẽ. chịu nổi!
"A! Nghe chỉ có người có đôi mắt bạc là con cưng của thần, tính tình nhất định cũng rất phong phú, tâm tư tinh tế, có khí chất lãnh đạo, hơn nữa vô luận là về mặt tinh thần hay là hành động đều thích hợp đảm đương năng lực. . . . . Ha ha ha. . . . . là càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai bức người! Quả nhiên hổ là nam nhân bị ta nhìn trúng. Ha ha ha!"
Đợi đến khi lời của Phỉ Lệ vừa phát ra, tất cả người con đường toàn bộ đều hóa đá, Phỉ Lệ cho bọn đả kích lớn, , thể là lớn, mà là vô cùng lớn đó!
"Này! Cái người quái dị này bỗng xuất từ nơi nào, dáng dấp xấu như vậy còn chưa tính, còn phát dục tốt. Lại còn đánh chủ ý tới thiếu gia nhà ta, muốn sống nữa phải ?" Ánh mắt của nam tử mặt trẻ con ở phía sau thiếu niên lên khinh bỉ ngừng dò xét qua lại mấy lần ở mặt vả thân thể của Phỉ Lệ, cuối cùng bắt đầu dừng lại ở ngực trổ mã của Phỉ Lệ này, lúc này Phỉ Lệ mặc chiếc áo ngắn hết sức đáng , vì thế tay chân trắng noãn đều lộ ra bên ngoài, cộng thêm hình xăm dữ tợn mặt hết sức phù hợp. Khi thiếu niên mặt trẻ con nhìn tới chiếc áo ngắn đáng này, lại nhìn ngắm hình xăm dữ tợn của thiếu nữ, hứng thú mà cười cười.
"Xấu xí! Phát. . . . . . phát dục tốt?" Phỉ Lệ nghẹn họng, trố mắt nhìn thiếu niên mặt trẻ con kia, liền tức giận đến rống to: "Bản tiểu thư hoàn toàn phù hợp trình tự tiến hóa phát dục của loài người có biết hả, cái gì gọi là phát dục tốt, ngươi gặp tiểu nương nào mười mấy tuổi mà có dáng người chuẩn như thế này chưa? Bản tiểu thư hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, xe thấy xe bể bánh. Cái đồ mặt trẻ con chết tiệt lại dám ta xấu xí. Phát dục tốt tốt, ếch ngồi đáy giếng, tiểu oa nhi."
Phỉ Lệ mới vừa rống xong, thân thể của thiếu niên mặt trẻ con ở phía đối diện lảo đảo cái, thiếu chút nữa đụng vào nam tử mắt bạc ở trước mặt, giọt mồ hôi lạnh khổng lồ trán thiếu niên từ từ chảy xuống, chưa từng gặp qua thiếu nữ nào lại sôi nổi như vậy! Khuôn mặt kinh khủng như vậy, lại vẫn dám lớn tiếng mình đáng , lại dám ếch ngồi đáy giếng, tiểu oa nhi.
Những người khác còn lại lại lần nữa lâm vào hóa đá, tựa hồ vẫn chưa khôi phục được suy nghĩ.
"Có tiền sao?" Nam tử mắt bạc lạnh lùng, giọng trầm tĩnh nhàng chậm chạp vang lên, phá vỡ khí kỳ quái, ngay tại lúc ánh mắt mọi người tò mò, bình tĩnh nhặt đóa hoa Mạn Đà La bị Phỉ Lệ đè nát lên, ngón tay thon dài đẹp mắt chậm rãi lướt qua nhụy hoa non nớt, từ dưới lên đến đỉnh, từ nhanh đến chậm. Mới vừa rồi Mạn Đà La còn tản ra hương thơm mê người, lúc này bị dập nát kinh khủng, chỉ còn lại mấy cánh hoa hoàn hảo lưu lại ở xung quanh.
xin lỗi mọi người vì chậm trễ
beta: Cẩm Băng Đơn
Quyển 3: Hành trình Ma giới.
Chương 164: Trả nợ
"Làm cái gì?" Phỉ Lệ nghiêng mắt nhìn chăm chú vào nam nhân mắt bạc có khuôn mặt tuấn ôn hòa. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bình tĩnh nhặt lên đóa hoa Mạn Đà La bị dập nát, ngón tay bi thương vuốt ve nó, đôi mắt bạc nghiệt biết là suy nghĩ cái gì. Giọng mỉa mai làm người ta khó để nhìn ra được tâm tình của bây giờ vô cùng tốt, làm cho khí thế chung quanh trở nên hết sức kỳ quái, còn chủ nhân ban đầu của Mạn Đà La lại chui vào trong góc, miệng ngừng lẩm bẩm “ta là khí, ta là khí, các ngươi thấy được ta, các ngươi thấy được ta….”
Tất cả mọi người xung quanh đều biết chỉ cần nam nhân tóc bạch kim nhìn trúng thứ gì đó trực tiếp lấy . Những người khác có quyền từ chối, ngay cả người của những thế lực khác cũng dám động thủ với , mọi người biết nguyên nhân tại sao, họ chỉ biết nam tử tóc bạch kim rất mạnh. Nhưng bây giờ thiếu nữ này lại dám làm hư hoa Mạn Đà La của ở ngay trước mặt , kết cục của ta chắc chắn rất thảm!
"Mạn Đà La là Thần hoa của Ma giới, cho dù ở Ma giới cũng rất hiếm thấy, cho nên dù chỉ là đóa Mạn Đà La bình thường cũng rất có giá, mà đóa hoa Mạn Đà La màu tím ngươi mới vừa làm hư là giống hoa Mạn Đà La cao cấp, trị giá của nó ít nhất là bằng ba thành trì, đổi thành tiền cỡ mười tỷ tiền đúc, xin hỏi ngươi trả ngay bây giờ hay ghi nợ." Nam nhân mắt bạc với giọng điệu nhàng về giá trị của đóa hoa Mạn Đà La, nếu như bỏ qua chi tiết tay nổi đầy gân xanh, đúng là thể nhìn ra tức giận.
"Ngươi ăn cướp à? Đừng tưởng bản tiểu thư này biết đây là nơi nào, cho nên ngươi đừng hòng công khai tống tiền ta, ta cho ngươi biết bản tiểu thư sợ nhất chính là những người như ngươi, đừng tưởng rằng bộ dạng tệ ta so đo với ngươi." Đôi mắt màu tím của Phỉ Lệ trợn to, choáng váng nhìn chằm chằm , mặc dù biết số tiền mà nam nhân mắt bạc là bao nhiêu, nhưng mà từ những người hung hăng hít hơi sau lưng cũng biết, tuyệt đối phải là số tiền người bình thường có thể trả, cho nên tuyệt đối thể chấp nhận.
" trả được giết ngươi thôi." Nam nhân mắt bạc bình thản , giống như là thảo luận hôm nay thời tiết như thế nào. Đôi môi gợi cảm ra những lời tàn nhẫn, trong lòng Phỉ Lệ hung hăng khinh bỉ nam nhân mắt bạc trước mắt, ra là nam nhân càng xinh đẹp càng vô tình, quả nhiên những lời này chỉ dùng được với nữ nhân, nam nhân cũng dùng được. Tại sao lúc trước mình lại trở thành hoa si, Phỉ Lệ khổ não gõ gõ trán của mình.
" được, ngươi làm vậy là vi phạm nhân quyền, ta có quyền kiện ngươi gây nguy cho nhân quyền của ta. Hơn nữa bản tiểu thư xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn làm sao có thể chết được. Hơn nữa chúng ta vẫn có thể thương lượng chút, cho nên ngàn vạn lần đừng kích động. Xúc động là ma quỷ." Phỉ Lệ hề nghĩ ngợi liền trực tiếp ra hơi, căn bản là chính nàng cũng hiểu mình gì huống chi là những người khác, cho nên mọi người lại hóa đá lần nữa.
"Bộ dạng ngươi xấu xí như vậy mà dám tự nhận mình xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn, lại còn dám bộ dạng mình xinh xắn, dù là tiểu thư canh gác kém cỏi nhất Đoạn Tụ Lâu còn xinh đẹp hơn ngươi, thiếu gia người vẫn là giết tiểu nha đầu này !" thiếu niên có gương mặt trẻ con kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ lẩm bẩm, là chịu nổi, trực giác cho biết tiểu nương nhìn như vô hại này tuyệt đối là phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái lớn, cho nên tốt nhất vẫn là giải quyết cho nhanh.
"Tên mặt trẻ con chết tiệt, ngươi ghen tị mình bằng ta, trong lòng vượt qua được ta. Ta nguyền rủa ngươi cả đời lấy được lão bà, cái đồ tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, nhìn cái cũng biết phải là người tốt." Phỉ Lệ nhảy dựng lên, hướng về phía thiếu niên có gương mặt trẻ con mắng to .
"Ha ha ha. . . . . . Tiểu nha đầu ngươi vậy mà lại có cùng quan điểm với ta, ta luôn có đầu óc, nhưng có chết cũng chịu thừa nhận." Thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh thiếu niên có gương mặt trẻ con mặt cao hứng nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên hết sức tán thành quan điểm của Phỉ Lệ. Cười hết sức điên cuồng: "Hoặc Nhiên, ngươi thể thừa nhận rồi, ngươi xem cả tiểu nha đầu cúng như vậy rồi, ha ha. . . . . . tệ, tệ nha đầu này ta thích, thiếu gia hay là đừng giết tiểu nha đầu này."
Khóe miệng Phỉ Lệ co giật nhìn người thiếu nữ cười điên cuồng, tại sao người đẹp như thế lại là kẻ điên, nhìn cái cũng biết là người có cùng tế bào đơn giản, ngu ngốc như tên mặt trẻ con kia, đúng là bị người ta thích như vậy phải là chuyện tốt mà! Phỉ Lệ buồn bực đá đóa hoa Mạn Đà La bị nát dưới chân .
"Tước Nhiên ngươi cái gì? Ai biết ngươi nổi danh là nữ nhân điên loạn, bà già xấu xí, bà già ai muốn, lại dám cười nhạo ta. Ngươi chán sống rồi phải ? Ta thách đấu với ngươi!" Hoặc Nhiên phản ứng chậm, đặc biệt đối với khiêu khích của Tước Nhiên, vĩnh viễn đều là phản bác trước tiên, hơn nữa vĩnh viễn đều thiếu câu bà già xấu xí, bà già ai muốn.
"Ta chắc là tới bệnh viện tâm thần rồi, các ngươi đều là kẻ điên. . . . . ." Phỉ Lệ cúi đầu giọng thầm , khi ngẩng đầu lên thấy mọi người cười như cười nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn đầy quan sát, làm cho người ta có cảm giác rất quái dị. Phỉ Lệ cẩn thận lui về phía sau bước, xoa xoa cánh tay nổi da gà, bị hù dọa toát mồ hôi lạnh cả người.
Ánh mắt trong trẻo ban đầu của nam nhân mắt bạc nhìn chằm chằm vào hình xăm quỷ dị khuôn mặt của Phỉ Lệ từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng khóe miệng cong lên 0.1 độ. Phỉ Lệ nhất thời lọt vào trong địa ngục, nàng thấy mỹ nam mỉm cười, mặc dù độ cong rất , nhưng đúng là mỉm cười a! Đáng thương cho Phỉ Lệ lại lần lại háo sắc nữa rồi.
"Tước Nhiên, mang ."
Mắt xinh đẹp mà trong suốt, lúc chuyện lớn tiếng phát ra ánh sáng y hệt bảo tàng, khi chuyện với người xa lạ—— cho dù nàng biết thân phận của , nhưng cũng hoàn toàn cảm thấy sợ hãi , biết là ngây thơ hay là ngụy trang, tóm lại càng nhìn càng thấy thú vị. Kỳ Dương cảm thấy thú vị nhìn chằm chằm gương mặt nhắn của Phỉ Lệ, môi mỏng nở nụ cười khoái trá. Cảm giác hết sức mới mẻ, giống như cảm giác lúc còn sống chung với ‘nàng’.
Nhưng mà ‘nàng’ lại chưa bao giờ lộ ra ánh mắt ngây thơ như vậy, bởi vì thân phận của nàng, trách nhiệm của nàng, ‘nàng’ luôn là cao cao tại thượng, dù là đứng bên cạnh cũng vậy, ‘nàng’ vĩnh viễn đều là cao quý đoan trang. Kỳ Dương lẳng lặng ngẩng đầu lên 45 độ, nhìn lên mặt trời giữa trung, hơi thở nhàn nhạt ấm áp, giống như độ ấm người ‘nàng’, tại sao ‘nàng’ vẫn chưa trở lại? Vạn năm rồi, chờ ‘nàng’ đủ lâu. ‘Nàng’ đừng chơi nữa được ? Bởi vì Kỳ Dương quá mệt rồi, mỗi ngày đối mặt với hoa Mạn Đà La, từ từ bắt đầu khô héo rồi.
Dù bên cạnh có bao nhiêu hoa Mạn Đà La, nhưng những thứ kia đều phải là ‘nàng’, phải nhiệt độ lúc ‘nàng’ ở bên cạnh. Cho nên ‘nàng’ trở về được ? Kỳ Dương mong đợi nhìn mặt trời trong trung hi vọng, giống như chỉ cần làm như vậy có thể lại lần nữa nhìn thấy ‘nàng’.
"Ngươi giết ta." Phỉ Lệ khẽ thở ra hơi, mặc dù biết tại sao bọn họ lại quyết định giết nàng, nhưng mà chỉ cần chết là tốt rồi, dù sao Tạp Môn cũng từng nếu lại gặp chuyện may, nàng ta tuyệt đối ra tay, như vậy mình cũng chỉ có chờ chết. Nhưng là trong lòng nàng vẫn còn lí tưởng vĩ đại, nàng chưa muốn chết.
"Ừ! Giữ lại để quét dọn tiền viện." Kỳ Dương nghe được câu hỏi của Phỉ Lệ dừng bước, nhàng . Chỉ là khóe miệng và ánh mắt xấu bụng kia Phỉ Lệ có chú ý tới, nhưng mà cho dù Phỉ Lệ chú ý tới cũng để ý.
"Có ? tốt quá, ta rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi." Hoặc Nhiên hưng phấn , vốn là nhìn nàng thuận mắt, giờ cũng thuận hơn chút, bởi vì lúc này Hoặc Nhiên chìm trong cảm giác vui sướng vì phải quét tiền viện, nhưng mà lúc này Hoặc Nhiên biết lâu về sau vì phần may mắn khó có được này trả đại giới. Làm hối hận kịp.
"Tiền viện là nơi nào, tên mặt trẻ con kia tại sao ngươi lại có biểu tình như thoát nạn thế?" Phỉ Lệ buồn bực bị Tước Nhiên cầm tay, mặc dù Tước Nhiên cũng cao lắm, nhưng mà bị người khác nhấc lên ở giữa trung, loại cảm giác đó hết sức khó chịu, với lại còn nhìn thấy Hoặc Nhiên hả hê sung sướng khi có người gặp họa, nàng chắc chắn thể chỉnh ác được Tước Nhiên rồi, nên đành chuyển hướng sang tấn công Hoặc Nhiên bên kia, về phần những người bên đường nàng lựa chọn xem .
"Đương nhiên là thiên đường của nhân gian rồi! Ngươi nhất định thích, kẻ xấu xí ạ." Hoặc Nhiên đưa ra ngón tay hướng về phía trước mắt Phỉ Lệ lắc lư mấy cái, cuối cùng cười hết sức giảo hoạt, nhìn cái cũng biết tuyệt đối phải là chuyện gì tốt, ai kêu Hoặc Nhiên cười là quá bỉ ổi, ngay cả Tước Nhiên bên cạnh cũng có chút nhìn được. Nhấc chân đá mạnh cái, sau đó lại giả bộ dạng chuyện gì cũng có xảy ra mà theo sau lưng Kỳ Dương.
Về phần Phỉ Lệ hoàn toàn lâm vào trong trạng thái mất hồn, bởi vì nàng mới vừa phát ra người hai bên đường phố kỳ quái kì quái cỡ nào, quả chính là so vườn thú còn giống vườn thú hơn, bờ vai có hai đầu, mông có cái đuôi dài, lỗ tai dài như tai mèo , miệng lớn như miệng heo, có nanh dài .
Mình còn sống vậy? Nơi này phải địa ngục? Tại sao lại có người có dáng dấp kỳ quái thế kia, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng của những người đó giống như là thấy đồ ăn ngon, bởi vì mới vừa rồi nàng nhìn thấy có kẻ chảy nước miếng với nàng, nếu phải là họ cố kỵ Tước Nhiên,bây giờ chắc nàng bị những người này xé xác rồi!
Trời ạ! Tạp Môn ngươi rốt cuộc ném ta tới nơi nào đây? Tại sao cho ta thế giới còn có nơi kinh khủng như vậy, tại ta tình nguyện bị kẻ thù giết chết, cũng muốn ở chỗ kì quái này.
"Có ai cho ngươi biết là ngươi cười rất bỉ ổi ?" Phỉ Lệ nghiêm túc với Hoặc Nhiên, sau đó vẫn ung dung nhìn khóe miệng Hoặc Nhiên cứng ngắc cùng tiếng cười rôm rả của Tước Nhiên. Còn về phần Kỳ Dương phía trước thân thể hơi cứng nhắc lại chút, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Chương 165: Tiền viện.
"Bây giờ chúng ta đâu vậy? Đây là chỗ nào? Tại sao người ở đây đều xấu xí như thế?" Phỉ Lệ tò mò hỏi, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi người Kỳ Dương, chân thành hành động chính là chính sách cưa mỹ nam của nàng, đương nhiên là với vẻ mặt cứng ngắc của hai người Tước Nhiên và Hoặc Nhiên nàng lựa chọn bỏ qua. Mặc dù bộ dạng của Hoặc Nhiên tồi, nhưng vừa nhìn thấy cái mặt non nớt của , Phỉ Lệ cảm thấy hết sức khó chịu, nàng ghét nhất nam nhân ràng lớn tuổi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vẫn chỉ là tiểu hài tử.
"Trở về." Tước Nhiên hưng phấn , lại có thể trở về thí nghiệm thuốc rồi. Nếu phải là bởi vì thiếu gia phái nàng ra khỏi cửa, nàng ước gì cả đời này đều ra khỏi đấy, dù sao mấy thứ ở Tiền viện vẫn được trông coi cẩn thận, thỉnh thoảng có ít con trùng chạy vào, cũng đều bị xử lý gọn gàng. Hại nàng có người thí nghiệm thuốc, mặc dù Thủ Vọng Giác quan tâm thỉnh thoảng biến mất vài người, nhưng thiếu gia thích nàng bắt người làm thí nghiệm, cho nên nàng đành phải bớt phóng túng chút.
"Đúng rồi! Trở về, chờ chút nữa là ngươi có thể tiếp quản công việc của ta nha!" Hoặc Nhiên nở nụ cười má lúm đồng tiền nguy hiểm, cặp mắt xinh đẹp híp lại thành đường ngang, làm cho người ta cảm giác cực kỳ giảo hoạt, nhìn cái cũng biết phải người tốt gì.
Phỉ Lệ thấy Hoặc Nhiên cười như thế, liền nhích người lại gần Tước Nhiên, mặc dù Tước Nhiên nguy hiểm, nhưng Hoặc Nhiên còn nguy hiểm hơn. Hơn nữa đó còn là nguy hiểm của kẻ ăn thịt người nhả xương. Phỉ Lệ cẩn thận nuốt nước miếng cái, liếc nhìn Kỳ Dương trước mặt, biết vì sao bây giờ nàng có cảm giác cực kỳ tốt, giống như là có chuyện gì đó rất quan trọng bị mình bỏ qua rồi.
"Công việc gì? Các ngươi còn cho ta biết đây là nơi nào mà?" Phỉ Lệ bất mãn chu môi. Hai người kia là đáng sợ, trong lòng Phỉ Lệ ngừng oán thầm bọn họ, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch nên cuối cùng Phỉ Lệ vẫn quyết định án binh bất động, ai bảo tại nàng hoàn toàn biết đây là đâu chứ?
"Ma giới, Thủ Vọng Giác tiếp nối với trung tâm thành A Đạt Ni Á, là thành thị độc lập với nơi nối tiếp tam giới. Nơi này hầu hết mọi người là những kẻ độc ác nhất trong tam giới, ở chỗ này chỉ cần nắm đấm của ngươi cứng rắn, ngươi muốn làm gì làm. Dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là thể phá vỡ quy củ của Thủ Vọng Giác." Lúc Tước Nhiên giải thích cho Phỉ Lệ, hai mắt phóng ra sát khí kinh người, chỉ có kẻ trải qua ranh giới giữa sống và chết mới có sát khí đẫm máu khinh khủng như vậy.
Thân hình nhắn của Phỉ Lệ bị sát khí đột nhiên xuất của Tước Nhiên làm kinh hãi mà ngừng run rẩy.
Sát khí như vậy bây giờ căn bản nàng thể chịu đựng nổi, quá kinh khủng. Tại sao mình lại đến cái nơi này, nàng rốt cuộc làm sai điều gì mà gặp toàn những kẻ biến thái như thế! Mạnh đến biến thái, như vậy hành động trốn nợ của nàng e là thể thực được rồi?
"Ngươi cái gì?" khuôn mặt non nớt của Hoặc Nhiên cười đến hết sức vui vẻ mà tiến tới trước mặt Phỉ Lệ, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Phỉ Lệ có thể bỏ qua có thể những tia sáng trầm tản ra từ trường kiếm trong tay , uy hiếp, đây là uy hiếp đến trắng trợn mà.
"Ta có gì sao?" Phỉ Lệ co quắp khóe miệng, phủ nhận nhanh, hu hu. . . . . . Tại sao lại đem ý tưởng trốn nợ mà ra đây, cái bộ dáng này của Hoặc Nhiên rất kinh khủng! Hơn nữa trong tay Tước Nhiên còn có ngân châm tản ra ánh sáng đen, nhìn cái cũng biết phải là thứ đồ tốt lành gì.
Dung nhan họa thủy! Kỳ Dương, ngươi là đồ họa thủy chết tiệt, Phỉ Lệ nhanh chóng hướng về phía Hoặc Nhiên chịu tội, bây giờ ở địa bàn của người ta! Cho nên tất cả phải cẩn thận, Phỉ Lệ ôm tiểu Đinh Địch chặt trong tay, tại Đinh Địch là tấm lá bài bảo vệ tánh mạng cuối cùng của mình, có lẽ thời điểm mấu chốt còn có thể để nó làm tấm bài bảo mệnh cho mình. Vì thế địa vị Tiểu Đinh Địch đáng thương của chúng ta lại lần nữa giảm xuống thành tùy thời là vật dâng hiến sinh mạng thay thế cho chủ nhân.
"Hừ! Chỉ bằng bản lĩnh bây giờ của ngươi, cho dù mười kẻ như ngươi cũng thể giết chết nổi kẻ ở Thủ Vọng Giác, bọn họ cũng chẳng nhân từ như bọn ta đâu! Đối với bọn mà , nhân tộc là giống loài rất hiếm gặp, cho nên nếu ngươi dám rời chúng ta rất có thể bắt ngươi đem bán đấu giá, hoặc là làm vật phẩm cất giấu mà bị bắt chẳng hạn!" Hoặc Nhiên mỉm cười vô tình , liền đánh Phỉ Lệ hoàn toàn rơi vào địa ngục. Vốn là đau bụng, cuối cùng trực tiếp biến thành đau bao tử. thể ở phương diện nào đó Hoặc Nhiên rất có thiên phú, nhất là chỉa ngay cái gương mặt trẻ con của mà uy hiếp người khác.
"Hoặc Nhiên có người cho ngươi biết điều này , cái mặt bánh bao này của ngươi thích hợp những lời ngoan độc! Bởi vì khiến người ta đau bao tử đấy." Phỉ Lệ xong, nhanh chóng che lại hai mắt của mình, nhìn tới vẻ mặt co giật của Hoặc Nhiên khi nghe thấy mình như vậy. Nếu phải là Tước Nhiên ngăn cản, e là Hoặc Nhiên nhào lên.
"Vậy sao? Mặt bánh bao à! Ta nhớ kỹ rồi."
"Đây chính là chỗ ở của các ngươi, sao có gì cả vậy?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn đoàn người Kỳ Dương dừng trước sơn cốc kỳ quái, phía trước là ngọn núi cao đến tận trời xanh, phía dưới có sơn cốc nho , hơn nữa sơn cốc này là loại bình thường nhất, hoàn toàn nhìn ra có cái gì khác biệt, nếu như nhất định phải có gì đó giống, đó chính là cái sơn cốc này khắp nơi tràn ngập sương mù dày đặc, cơ hồ thấy vật thể cách nó 5 thước.
"Tất cả mọi vật nơi này đều bị thủy ấn che lấp, cách nào nhìn thấy được". Hoặc Nhiên lớn tiếng , mà lúc này Tước Nhiên cũng thả Phỉ Lệ ra, chỉ là Phỉ Lệ vẫn bị cỗ lực lượng dẫn dắt về phía trước, mà Hoặc Nhiên lại hung hăng nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, giống như nàng dám di động cái, lập tức ra tay giết chết nàng.
Kỳ Dương tuốt ở đằng trước lấy tấm lệnh bài từ trong ngực ra, ấn nó vào vách tường của sơn cốc, sau đó tiếng "Ken két" khổng lồ vang lên, ở giữa vách tường của sơn cốc tách ra, xuất con đường sáng rực, Phỉ Lệ khiếp sợ nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt, dám tin nhìn chằm chằm, đôi tay run rẩy chỉ vào vách tường kỳ quái kia, thế nhưng có nửa điểm dấu hiệu của nhân tạo, quá thần kỳ.
"Ngu ngốc." Hoặc Nhiên khinh bỉ nhìn Phỉ Lệ, hiển nhiên là thích cái bộ dáng ngu ngốc này của Phỉ Lệ, cho nên nhẫn tâm đả kích Phỉ Lệ, ai bảo nha đầu chết tiệt này, ràng dáng dấp xấu xí như vậy, còn dám là xinh đẹp như hoa, ghê tởm nhất chính là nàng lại dám gọi mình là mặt bánh bao, trong tam giới người nào chả biết Hoặc Nhiên nổi tiếng nhất bởi thói thù dai, nhất là nếu có kẻ nào kêu là mặt bánh bao, kết quả tuyệt đối rất thảm. Nếu phải do thiếu gia, ước gì lập tức có thể động thủ giết Phỉ Lệ ngay.
"Hừ! Mặt bánh bao." Phỉ Lệ chút nào yếu thế phản kích Hoặc Nhiên, chỉ là trong lòng lại tự nhủ mình nên cẩn thận, mặc dù có ấn tượng gì đối với Ma giới, nhưng nàng biết nó tuyệt đối phải là nơi tốt lành gì, từ ánh mắt mới vừa rồi của những người đường phố nàng biết, mấy kẻ bên cạnh mình tuyệt đối phải là kẻ dễ trêu chọc.
Hơn nữa quan trọng nhất là bây giờ nàng còn gánh khoản nợ kếch xù vai, cho nên nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là ngoan ngoãn ở lại bên cạnh của bọn tốt hơn, lại công thêm bây giờ nàng quên hoàn toàn những việc trước kia, điều duy nhất nàng nhớ chính là nàng là Ma Pháp Sư tam hệ, về phần những thứ còn lại nàng quên sạch hoàn toàn.
"Ngươi gọi ta cái gì?" Hoặc Nhiên cực kỳ tức giận nhảy lên, trường kiếm nhanh chóng cắt đứt mạch máu nơi cổ của Phỉ Lệ, miệng vết thương liền xuất cổ nàng, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy theo thanh kiếm. Bởi vì máu tươi, hình xăm mặt Phỉ Lệ giống như trong nháy mắt sống lại, vốn là màu đen, từ từ biến thành màu tím, tựa như nụ hoa sắp nở rộ, chỉ có mê hoặc ánh mắt của Hoặc Nhiên, mà nó cũng dụ dỗ Tước Nhiên bên cạnh.
Hai người hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào hình xăm mặt Phỉ Lệ, xem ra hẳn là vật sống, có thể thay đôi hình dáng và màu sắc theo tâm tình của chủ nhân. Thú vị!
"Hoặc Nhiên, ngươi còn muốn tiếp tục quét dọn Tiền viện sao?" phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định, Kỳ Dương trưng ra khuôn mặt tuấn tú cảm xúc, liếc nhìn Hoặc Nhiên được tự nhiên mà thu hồi trường kiếm. Khiến cho Hoặc Nhiên cùng Tước Nhiên hiểu , nếu ngươi muốn tiếp tục quét dọn Tiền viện nữa, tốt nhất để tánh mạng nữ tử này lại, nếu ngươi vẫn nên quét dọn Tiền viện , được phép thầm óan.
Kỳ Dương nhìn Phỉ Lệ cái, biết vì sao có cảm giác quen thuộc ập đến trong lòng, cảm giác này hết sức quen thuộc với hình xăm kia, nhưng nghĩ thế nào cũng ra. Kỳ Dương đưa ngón trỏ đặt ngang theo bờ môi, giải thích được bắt đầu rơi vào trầm tư, rốt cuộc tại sao lại có cảm giác quái dị này rồi.
ra lần đầu tiên nhìn thấy Phỉ Lệ cũng cảm thấy kỳ lạ, cho nên mới giữ Phỉ Lệ ở bên người, muốn biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ như vậy, trong tam giới người có thể biết lớn hơn 5 đầu ngón tay. vẫn luôn cư sinh sống, cho nên có rất ít người biết tồn tại. Mà cũng phải là hết sức để ý chuyện này, cho nên dần dần người biết cũng càng ngày càng ít .
"Ta biết, thưa thiếu gia." Hoặc Nhiên hung hăng trợn mắt Phỉ Lệ cái, cảm giác được hình như thiếu gia che chở cho nữ nhân xấu xí này, và Tước Nhiên theo thiếu gia mấy ngàn năm rồi, chưa từng thấy thiếu gia lộ ra biểu cảm như thế, mặc dù có lộ ra chút biểu cảm dịu dàng, nhưng tuyệt đối phải là biểu cảm mất hồn như bây giờ.
Tựa hồ từ sau khi Phỉ Lệ xấu xí xuất , thiếu gia liền bắt đầu trở nên kỳ quái, từ lúc Tước Nhiên bắt đầu có hành động phòng bị nhìn ra được, để ý thấy, chỉ là bởi vì xác thực là Phỉ Lệ cũng có bao nhiêu lực sát thương, cho nên mới lựa chọn xem nó.
"Tiền viện rất đáng sợ sao?" Phỉ Lệ cẩn thận liếc Kỳ Dương cái, liền bình tĩnh nhìn Hoặc Nhiên, nghe Hoặc Nhiên kiêng kỵ mà hai chữ “Tiền viện” khó để nhìn ra, Hoặc Nhiên tuyệt đối thích Tiền viện đó, cho nên muốn tìm phiền toái đến cho mình.
"Chờ chút ngươi biết, đồ xấu xí." Hoặc Nhiên mỉa mai mà xong, cũng thèm để ý Phỉ Lệ nữa, bộ dạng suy nghĩ sâu xa mà theo sau lưng Kỳ Dương, Tước Nhiên cũng gì?. Phỉ Lệ thể làm gì khác hơn là buồn bực quan sát điều con đường kỳ quái này, ràng càng càng lên cao, hơn nữa còn có hình dạn xoắn ốc, khiến Phỉ Lệ có cảm giác lại giữa trung.
Cảm giác lơ lửng ở giữa lâu đài này đúng là dễ chịu, cho nên cuối cùng Phỉ Lệ quyết định dính cả người mình lên người Tước Nhiên, mặc kệ Tước Nhiên bỏ rơi thế nào, nàng vẫn buông tay.