1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân (Link Full+EBOOK trang 20)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 34.1.

      Triệu Trầm có đối xử tốt với mình ?

      A Kết cũng nữa.

      Trước ngày hôm nay, nàng đối với chỉ có hận, hận ép buộc, uy hiếp, hận ỷ thế hiếp người, dù cho hôm qua cứu nàng, những cảm kích của nàng sau khi bị xâm phạm cũng biến mất. Nhưng mà hôm nay, tuy rằng mở miệng chỉ biết châm chọc nàng, luôn trêu đùa nàng, nhưng đối xử với nàng rất tốt, giống như lần giúp đỡ khi nai mẹ khó sinh. phải hứa hẹn qua loa bởi với thân phận của thể nào làm những việc này, chỉ là vì nàng mới làm.

      Nàng tốt có được ?

      Trong sơn động quan tâm, cho nàng lối thoát, vững vàng cõng nàng đường, dịu dàng cởi áo ngoài trải lên bờ cát, lại kiên nhẫn giúp nàng gỡ phần cháy đen cá, hơn nữa mới vừa rồi, còn suýt nữa ở cao rơi xuống chỉ vì muốn hái hoa cho nàng.

      Gả cho sao?

      Nhìn hoa lan trước mặt, cuối cùng A Kết lại lắc đầu. Nàng biết làm sai để từ chối , đành xoay người lên phía trước.

      phải nàng ý chí sắt đá. Chưa từng có nam nhân nào đối xử với nàng như vậy, có lẽ trước kia Mạnh Trọng Cảnh cũng muốn đối xử tốt với nàng như vậy nhưng lại thành lễ phép, nghĩ đến cùng nàng thân mật quá. Bây giờ Triệu Trầm vì nàng làm nhiều việc như vậy, nàng thể nào thờ ơ.

      Chỉ là, động lòng có nghĩa phải gả cho .

      Nàng và Mạnh Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, nàng tự cho là rất hiểu , nhưng kết cục sao? Còn Triệu Trầm, nàng chỉ biết xuất thân giàu sang, giỏi buôn bán, biết khi lạnh lùng khí thế bức người, khi dịu dàng lại làm người ta thể kiềm chế mà tim đập loạn, cũng biết mẫu thân rất tốt. Nhưng nàng cũng đâu hiểu hết về Triệu Trầm, ngay cả Mạnh Trọng Cảnh cũng có thể vì người mới quen mà thay lòng, nàng làm sao có thể chắc chắn nam nhân có tiền lại xuất sắc này mãi đối tốt với nàng?

      A Kết dám dễ dàng tin tưởng thêm nam nhân nào hết, nàng chỉ cảm thấy, những nam nhân giàu sang lại càng có nhiều phiền phức hơn nam nhân bình thường. Trong thôn, Mạnh Trọng Cảnh là trường hợp đặc biêt, đa số mọi người trong thôn cưới nhau làm vợ chồng cũng chung sống với nhau vài chục năm. Mà ở trấn , những nam nhân giàu sang, hơi có chút tài của nuôi thông phòng, nuôi tiểu thiếp, như dượng lại là trường hợp hiếm thấy. A Kết tham tiền, từ nghĩ muốn gả cho người làm nông hiền lành thà, có Mạnh Trọng Cảnh có người khác, có lẽ nàng thích người đó nhưng nàng vẫn kiên trò, A Kết cũng nghĩ mình xui xẻo đến mức tất cả các vị hôn phu đều dẽ bị cướp mất.

      Dù thế nào nữa, Triệu Trầm cũng hợp với nàng, thực ra cũng chưa biết nhiều về nàng, chỉ là vì vẻ ngoài của nàng mà muốn kết hôn thôi, chờ đến lúc nàng già , lại gặp nữ nhân nào khác xinh đẹp hơn, thay lòng đổi dạ, thậm chí quấn lấy người đó giống như bây giờ.

      A Kết dám đánh cuộc. Có lẽ nàng dám thích ai như đối với Mạnh Trọng Cảnh trước kia nên nếu bị tổn thương cũng thương tâm quá nhiều, nhưng nàng lại muốn bị phản bội lần nữa. Cho nên, người như Triệu Trầm, nàng dám gả cho .

      ~

      Triệu Trầm nhíu mày nhìn bóng lưng A Kết.

      Hai lần trước nàng từ chối gả cho , cũng gì, nhưng sau khi ở chung tại bờ sông, có thể nhìn ra nàng còn quá phản cảm với mình như trước nữa, thậm chí vừa rồi nàng còn nhìn đến sững sờ, sao lại vẫn như cũ mà đồng ý?

      nghĩ mãi mà ra.

      "A Kết." Triệu Trầm lại đuổi theo.

      A kết cúi đầu dám nhìn , Triệu Trầm xem xét lại bản thân, trước tiên cất hoa lan, rồi rất nhanh chỉnh áo quần lại chp chỉnh tề, lại cầm hoa đuổi theo. Nàng vẫn chịu nhìn , Triệu Trầm khó chịu, tay giữ hoa, tay kéo A Kết vào trong lòng:" A Kết, nàng cho ta biết, rốt cuộc vì sao nàng chịu gả cho ra? Đừng xứng hay xứng, đối với ta cái này chả là gì, ta chỉ muốn biết vì sao nàng đồng ý."

      giữ chặt, nàng giãy giụa nhưng thể thoát được, đành quay đầu trách :"Buông, tối hôm qua ngươi đồng ý dây dưa với ta nữa."

      "Nàng ràng, ta buông ra." Triệu Trầm nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng:" Chẳng lẽ ta đối với nàng chưa đủ tốt hay sao? lúc nãy ta còn suýt nữa ngã chết cũng muốn mạo hiểm hái hoa lan nàng thích, nàng muốn ta phải làm gì nữa mới bằng lòng tin tưởng ta đối xử tốt với nàng?"

      Trong mắt đầy lửa giận, nàng dám nhìn chỉ cúi xuống:"Triệu công tử, cám ơn ngươi đối với ta tốt như vậy, chỉ là ta và ngươi hợp, có lý do nào khác , ngươi tin tốt, tin cũng chẳng sao, ta chỉ có thể cho ngươi biết, ta nghĩ gả ngươi, ngươi có thể buông tay được ?"

      có lý do gì. . . . . .

      Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng, "Ý của nàng là, mặc kệ ta đối với nàng tốt thế nào nữa nàng cũng đồng ý gả, cho dù ta thiếu chút nữa vì nàng mà chết, nàng cũng chịu?"

      Thanh của rất bình tĩnh, nghe ra vui hay giận, lại lạnh giá làm lòng người run rẩy, A Kết dám nhìn vẻ mặt của , thấp giọng phải.

      Khi nàng chuyện, mi mắt rũ xuống, rèm mi run run, có thể biết nàng . Triệu Trầm cười lạnh tiếng, buông nàng ra, nhanh lên phía trước, được hai ba bước, đưa tay lên, đám hoa lan kia liền bị đá vào trong bụi cỏ, rải ngổn ngang, thê lương cùng cực.

      Gió núi dường như trở nên lạnh hơn, làm khô mồ hôi người nàng.

      A Kết nhìn nam nhân rồi .

      Lúc tâm tình tốt, liều lĩnh hái hoa, khi vui, lại tùy tiện đem hoa vứt . đối với hoa lan như vậy, phải chăng cũng đối xử với nữ nhân như thế? Lúc còn thích nâng niu tay, khi buồn bực lại giày xéo.

      A kết quay đầu, vách đá dựng đứng chỉ còn bụi cỏ xanh biếc, nếu hoa lan bị hái , bụi cỏ xanh biếc ấy tiếp tục chăm sóc nó. A Kết nghĩ gả cho nam nhân bình thường, vẻ ngoài người đó cần dễ nhìn, cần có nhiều tiền thậm chí cần biết lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần người đó chịu ở bên cạnh nàng, nàng thấy đủ, đó chính là cuộc sống nàng muốn.

      Nam nhân tiến lên rất xa ở phía trước, A Kết liếc mắt nhìn hoa lan trong bụi cỏ cái rồi nhất chân theo.

      Nàng đuổi theo , chỉ theo từ xa, lạc đường là được.

      ~

      Hai người cứ tiếp tục trước sau tiến bước, rồi lại , dần dần A Kết cũng cảm thấy đúng, dù cho nàng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nhưng thỉnh thoảng Triệu Trầm lại rẽ quanh, dù cho nàng chưa từng vào núi cũng phát cố ý kéo dài thời gian xuống núi.

      Vì giận nàng sao?

      A Kết lau mồ hôi trán, muốn làm khổ nàng là chuyện bình thường, chỉ có điều nàng sắp nổi nữa.

      Ngay khi nàng do dự xem có nên mở miệng hay Triệu Trầm bỗng quay người về phía nàng.

      A Kết dám nhìn ánh mắt , chỉ có thể cúi đầu nhìn dưới chân, chờ khi hai người chỉ còn cách nhau vài chục bước A Kết mới nhịn được hỏi:"Chúng ta sắp xuống núi chưa?"

      Triệu Trầm tiếp tục tiến gần về phía nàng:"Nhanh thôi, nhưng mà ta vừa mới cố ý đưa nàng vòng quanh, giờ nàng có muốn hay ?"

      A kết nhíu mày, ngẩng đầu nhìn : "Ngươi có ý tứ gì?"

      Triệu Trầm nhìn nàng cười: " A Kết, ta qua với nàng, ta muốn cưới nàng, cũng cảnh cáo nàng đừng cho ta cơ hội, nhưng khéo là nàng lại bị kẻ ác bắt cóc, ta là người đầu tiên tìm ra manh mối nên mới suốt đêm tìm nàng, khi ta rời , với Trần Bình trưa hôm nay mới dẫn bá phụ và những người khác đến chân núi này, nếu ta đoán nhầm, lúc này có lẽ bọn họ vào núi."

      Phụ thân sắp đến, A Kết phải vui mới đúng, nhưng lời thâm thúy của nam nhân làm cho nàng sợ hãi, lui về sau rẩy trước điều : "Vì sao..."

      "Vì sao báo cho bá phụ ư?" Triệu Trầm tiếp tục đến gần, A Kết lại lui nhanh về sau, lại cứ nhanh chậm tiến đến, thanh cũng bình tĩnh:"Ta đến trước, đương nhiên là muốn có thời gian ở chung với nàng, ta nghĩ ta đối xử tốt với nàng, nàng đồng ý gả cho ta. Nhưng nàng lại đồng ý, nên ta đành đổi biện pháp khác. A Kết, nàng xem, nếu ta cõng nàng xuống núi, bị bá phụ và những người khác bắt gặp, nàng phải gả cho ta đúng nhỉ?"

      Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt lại lóe lên, cả người A Kết lạnh run, chỉ cảm thấy những cảm kích lúc trước nàng cảm nhận được chỉ là trò hề. Nàng thực đần độn, có thể đối với nương vài lần chạm mặt mà ép buộc và mạo phạm làm sao có thể chân thực đối xử tốt với người được chứ? làm hết tất cả mọi chuyện đều trải qua tính toán tỉ mỉ, đều là để nàng có thể cam tâm tình nguyện gả cho , thế mà lại còn vô sỉ lừa nàng cùng ngủ đêm.

      Biết mình chạy thoát, A Kết lui dần đến bên cạnh gốc cây già, nghiêm mặt, tái nhợt cảnh cáo :"Ngươi đừng lại đây, nếu ngươi lại gần bước ta liền đâm đầu chết, ta thà chết cũng muốn gả cho ngươi!"

      Triệu Trầm dường như nghe thấy, khi cách nàng khoảng năm bước dừng lại, mặt thay đổi nhìn nàng:" Vậy nàng cứ chết , nếu nàng muốn gặp lại cha mẹ nữa, muốn gặp lại đệ đệ và muội muội, nếu nàng muốn cho cha mẹ nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nếu nàng muốn đệ đệ và muội muội của mình bởi vì ở nhà cùng nàng để nàng xảy ra chuyện mà tự trách cả đời, nếu nàng có thể chịu được việc làm cho họ khổ sở vậy nàng cứ chết . Sau khi nàng chết ta cũng cõng nàng xuống núi, ta với bá phụ, nàng muốn chịu nhục vì lũ người xấu kia nên tự sát bỏ mình bảo toàn thanh danh, như vậy có được ?"

      A Kết khóc thành tiếng.

      Nàng muốn chết, nàng cũng khống muốn làm cho cả nhà thương tâm, nàng muốn sum họp bên họ.

      "Thế nào? muốn chết nữa sao?" Nhân lúc nàng thất thần, Triệu Trầm bước bước dài đến giữ lấy nàng, áp nàng vào thân cây.

      A Kết giãy giụa nhưng thoát được, nàng hận đến tận xương tủy, "Ta chết, nếu vì ngươi chết đáng! Ngươi muốn làm cái gì làm cái đó, tốt lắm, cho dù ngươi có cõng ta xuống núi, sau khi về nhà sau ta hết mọi chuyện cho cha ta biết, ta thà rằng cả đời lấy chồng, thà rằng cắt tóc làm ni cũng gả loại người cầm thú như ngươi!"

      Triệu Trầm cúi đầu, cười, bàn tay to lớn áp lên mặt nàng. A Kết quay đầu nhưng bị nắm cằm giữ lại, sau đó, cúi đầu, trán gần như chạm vào trán nàng, giọng như từ địa ngục truyền đến:"A Kết, nàng biết cái gì gọi là sống bằng chết ? hôm nay ta cõng nàng xuống núi, nếu gặp được hai vị bá phụ cũng gặp hạ nhân 2 nhà Triệu, Chu. Nếu nàng đồng ý gả cho ta, chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu trước khi trời tối chuyện nàng bị kẻ xấu bắt cùng với việc nàng cùng ta ở trong sơn động đêm bị truyền ra khắp thôn khắp trấn. Đến lúc đó cho dù nàng thấy sao, cho dù nàng xuất gia lánh đời, nhưng còn cha mẹ nàng sao? Còn nữa, muội muội của nàng nếu có trưởng tỷ mất hết thanh danh, nàng cảm thấy muội ấy có thể gả cho gia đình nào đó tốt ư? Tiểu Cửu nữa, nếu hai tỷ tỷ, xuất gia, gả được ai bằng lòng gả con cho đệ ấy? Nàng thử xem, như vậy có phải là sống bằng chết ?"

      Giọng như dỗ dành, lại mang theo mê hoặc dẫn dắt suy nghĩ của A Kết. Nàng dường như nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ khóc lóc khuyên nàng đừng xuất ga, nhìn thấy muội muội ngây thơ lại trở thành người suốt ngày ngồi trong nhà thở dài, cũng thấy cả đệ đệ thích nương nhà người ta nhưng nàng ta lại bị gả cho người khác...

      Cả người A Kết run run, nếu phải giữ lấy nàng, nàng vô lực mà ngã xuống. Nàng thể chết được, nhưng sống cũng bị giày vò, nàng phải làm sao đây?

      A kết muốn cầu xin Triệu Trầm, nhưng giờ nàng cùng đường, nàng đành khóc cầu xin : "Triệu công tử, ta cầu ngươi , cầu ngươi buông tha ta. . . . . ."

      Nàng khóc đứt ruột đứt gan, tuyệt vọng bất lực, Triệu Trầm chỉ đứng nhìn nàng.

      đối với nàng tìm mọi cách lấy lòng, nhưng nàng lại ý chí sắt đá chịu nhận, vậy nên đừng trách giúp nàng hiểu sớm về thủ đoạn tính kế. Tương lai vợ chồng là , đem hết sức lực để chăm sóc tốt nàng, nhưng ở nơi này, dù cho cố gắng bảo vệ nàng nhưng cũng chỉ là hạ thần, nàng phải chậm rãi trưởng thành lên, ít nhất có thể tự bảo vệ mình, tại chỉ muốn dạy nàng trưởng thành mà thôi.

      tự tay giúp nàng gạt lệ, giọng điệu dịu dàng: "A kết, thực ra ta làm nhiều việc như vậy, đơn giản vì muốn cưới nàng, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, nhưng người nàng lo lắng cũng đều ổn. Đổi cách khác, ta có thể bỏ qua cho người nhà nàng, tuyệt đối bỏ qua cho nàng, tại chỉ xem nàng lựa chọn như thế nào. Chết, sống bằng chết, hay vui vẻ gả cho ta, ba con đường này, dù cho nàng chọn cái nào ta cũng theo nàng."

      Dùng thanh dịu dàng để những lời tàn nhẫn nhất.

      A kết nhắm mắt lại, nàng có lựa chọn sao?
      Last edited by a moderator: 18/11/15

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      toi nghiep chi qua nhung roi se tot thoi se sung chi len tan troi ma

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34.2.

      Triệu Trầm nhìn nàng, hỏi lại, kéo tay nàng, xoay người ngồi xổm xuống, kéo nàng lên lưng mình. A Kết theo bản năng kháng cự, nhưng Triệu Trầm gia tăng lực tay nàng thể nào chống đỡ, ngã vào người bị thuần thục cõng lên, dù cho nàng khóc hay đánh cũng làm như biết, từng bước tiến lên.

      Đây là lần thứ hai A Kết bị cõng, lần này khác lần trước, nàng còn thấy ngượng ngùng xấu hổ chỉ thấy tuyệt vọng cùng cực. cho nàng ba con đường, chết, sống bằng chết hoặc gả cho , A Kết có thể tưởng thượng được nếu nàng gả cho có cuộc sống như thế nào, chính là con sói, chỉ phút trước còn dịu dàng liếm nàng, ngay sau đó hàm răng sắc bén xuyên qua cổ họng nàng...

      Nước mắt ngừng rơi, A Kết ngơ ngác nhìn nam nhân, nghiêng mặt, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn dật, môi mím chặt, quyết tâm , cố chấp. Nhìn , A Kết nghĩ tới Triệu phu nhân, nàng đờ đẫn mở miệng: "Ta thích ngươi, cho dù sanh con dưỡng cái cho ngươi, ta cũng thích ngươi, như vậy ngươi vẫn muốn lấy ta sao?"

      Triệu Trầm dừng lại: "Sớm muộn gì nàng cũng thích ta."

      vẫn tự đại như vậy.

      A Kết cười khổ.

      Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, A Kết nghe ra thanh của phụ thân, của dượng và những thanh xa lạ khác. Trong lòng A Kết vui vẻ, định gọi người Triệu Trầm dừng lại, nghiêng đầu nhắc nhở nàng: "Nàng tốt nhất nên giả vờ hôn mê, như vậy thể để ta cõng, nếu tỉnh còn để ta cõng, tuy phụ thân nàng nghĩ nhiều nhưng hạ nhân tránh khỏi hiểu lầm ."

      A Kết gì.

      nương tốt nào lại vô duyên vô cớ để người lạ cõng chứ? Trừ khi trong lòng nàng có ý với .

      Tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, A Kết nhìn phía trước, nghĩ đến nam nhân này cho nàng lựa chọn ba con đường, hai tay chậm rãi nắm chặt đầu vai , dùng hết khí lực, móng tay đâm vào vai chảy máu. TriệuTrầm im lặng cảm nhận hận thù của nàng đến khi nàng cúi người dựa đầu vào vai , hoàn toàn im lặng, mới tiếp tục , "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, những việc khác giao cho ta, yên tâm, chỉ cần hai người chúng ta đính hôn, việc này chỉ là đoạn giai thoại, đối với danh dự của nàng có tổn hại gì."

      có người trả lời .

      Triệu Trầm cũng cần nàng trả lời.

      lúc lâu sau, hai chiếc xe ngựa chạy nhanh tiến vào sân Lâm gia.

      Lâm Hiền từ chiếc xe thứ nhất nhảy xuống, xoay người theo Chu Bồi tiếp nhận nữ nhi, khi Triệu Trầm từ chiếc xe ngựa phía sau nhảy xuống Lâm Hiền ôm A Kết đến phòng chính, nhóm người Liễu thị, Tiểu Liễu thị và Lâm Trúc cố gắng để khóc. Chờ Lâm Hiền ôm A Kết đặt lên giường, Liễu thị lập tức cởi giày ngồi lên, ôm nữ nhi mê man khóc, hỏi trượng phu: "A Kết làm sao vậy? Nàng làm sao vậy . . . ."

      Nghe được thanh của mẫu thân, A Kết rốt cuộc nhịn được, giả vờ tỉnh, ngay sau đó bổ nhào vào lòng Liễu thị khóc rống lên. Sợ hãi cùng ủy khuất, thể nề hà cùng thể ra cho bớt thống khổ, chỉ có khóc lên mới giảm bớt, mới hít thở thông.

      Mẹ con cùng nhau khóc, sau lúc lâu Liễu thị mới cầm lấy khăn lau lệ cho con, ôm nữ nhi hỏi trượng phu: "Người mau cho thiếp biết, rốt cuộc sao lại thế này?"

      Lâm Hiền nhìn nàng, nghĩ đến tình cảnh ở núi gặp tình cảnh Triệu Trầm cõng nữ nhi tới, nhất thời biết mở miệng như thế nào.

      Triệu Trầm luôn đứng ngoài cửa, lúc này đến, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, cuối cùng hướng lên giường Liễu thị quỳ xuống: "Bá mẫu, hôm qua con nghe tin, biết đại nương bị người xấu bắt vào trong núi, suốt đêm tìm nàng, cứu nàng từ trong tay kẻ xấu ra. Bá mẫu đừng vội, đại nương bình yên vô ,chỉ là sợ hãi quá mới ngất . Trong núi đêm tối đường khó , chúng con thể ở trong sơn động đêm, sáng nay mới vội vàng xuống núi. Bá mẫu, thực ra tại hạ rất ngưỡng mộ đại nương, sớm muốn cầu thân nhưng thời gian quen biết quá ngắn, nghĩ rằng bá phụ bá mẫu lo lắng đem đại nương giao phó cho con nên mới chậm chạp mở miệng. Hai ngày này ở núi, đại nương hôn mê bất tỉnh, khi ta chiếu cố nàng khó tránh khỏi có điều đường đột. Nam nhi đội trời đạp đất, Thừa Viễn hôm nay thành tâm hướng bá phụ và bá mẫu cầu hôn, mong bá phụ, bá mẫu đem đại nương gả cho con, con đối xử với nàng tốt, cả đời chỉ có mình nàng."

      Gằn từng tiếng, năng khí phách.

      Tất cả mọi người Lâm gia ngây ngẩn cả người, trừ A Kết nức nở trong lòng Liễu thị, khiếp sợ nhìn nam nhân quỳ mặt đất.

      Liễu thị tự chủ được nhìn về phía trượng phu.

      , A Kết gặp phải việc này, nếu Triệu Trầm muốn cưới, bọn họ cũng có biện pháp, cũng thể mặt dày mày dạn cưỡng bức đối phương phụ trách, người ta nếu thấy nữ nhi chướng mắt, mặc dù miễn cưỡng cưới. Nhưng lấy , A Kết bị ôm qua, nam chưa vợ, chưa chồng còn ở trong núi đêm, khi truyền ra, thanh danh A Kết còn. Bởi vậy khi Triệu Trầm chủ động cầu hôn giúp Lâm gia thoát khỏi tình cảnh nan giải.

      Liễu thị muốn đáp ứng .

      Thành thân nhiều năm, Lâm Hiền chẳng lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng thê tử. Nhưng ngheTriệu Trầm cầu hôn lại ngẩng đầu nhìn nữ nhi, im lặng thở dài, hai tay nâng Triệu Trầm dậy : "Thừa Viễn, con đối với A Kết có ân cứu mạng, tại con đồng ý cho nàng danh phận là phúc khí của A Kết cũng là Lâm gia chúng ta trèo cao, nhưng A Kết đại nạn trở về, ta với bá mẫu tại đều vội vàng trấn an nàng, có lòng dạ nào nghĩ đến việc này, thư thư vài ngày nữa chúng ta cho con câu trả lời thuyết phục có được ?"

      Triệu Trầm vội : "Bá phụ bá mẫu cần băn khoăn, nếu có thể cưới được đại nương, Thừa Viễn chắc chắn xem nàng như trân bảo, nếu con với đại nương vô duyên, con cam đoan việc hôm nay truyền ra ngoài nửa chữ. Tốt lắm, bá phụ bá mẫu chiếu cố đại nương , Thừa Viễn cáo từ, ba ngày sau lại đến thăm."

      Thấy cam đoan, Lâm Hiền tâm cảm kích, tự mình đưa xuất môn.

      ~

      Tiễn Triệu Trầm xong, sau khi Lâm Hiền vào cũng lập tức cùng người nhà thương lượng việc hôn mà phân phó tỷ đệ Lâm Trúc: "A Trúc, ngươi nhanh nấu chút nước ấmvà canh gừng cho đại tỷ ngươi uống. Tiểu Cửu ra sau viện ôm củi lửa giúp đỡ nhị tỷ."

      Vì trưởng tỷ làm việc, hai tỷ đệ đương nhiên vui vẻ cùng ra .

      Lâm Hiền để thê tử và em vợ ở trong phòng chiếu cố nữ nhi, mời Chu Bồi ra ngoài, thấp giọng : "Em rể, cho tới bây giờ, Triệu công tử chủ động cầu hôn, gia thế như vậy, theo lý thuyết là A Kết trèo cao ,vả lại hai nhà kết giao lâu, ta đối với Triệu gia hiểu biết nhiều, muốn người giúp ta hỏi thăm, đệ xem có được ?"

      Chu Bồi vui : "Tỷ phu chuyện quá khách sáo rồi, A kết là cháu bên vợ đệ, đệ xem hai nàng gần như là con mình mà đối xử, chuyện Triệu gia cho dù tỷ phu đề cập tới, đệ cũng tận lực hỏi thăm ràng. Tỷ phu yên tâm, chậm nhất từ giờ tới buổi tối, đệ nhất định đem tin tức báo cho huynh biết."

      "Làm phiền em rể ." xong, Lâm Hiền nhìn trời thở dài, biết nên gì nữa. Năm nay giống như năm hạn của nữ nhi, đầu tiên là Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, hôm qua lại bị người bắt , nay Triệu Trầm cầu hôn là chuyện tốt, nhưng vì sao trong lòng luôn bất an, mọi chuyện phát sinh quá nhanh khiến người ta ứng phó nổi.

      Bên trong phòng, được mẫu thân trấn an, A Kết dần dần bình tĩnh trở lại, đem tình kể lại, tránh nặng tìm , chuyện người nọ chữ cũng đề cập. Kết quả định, có vất vả nàng tự mình chịu muốn cha mẹ vì nàng mà nóng ruột nóng gan.

      Liễu thị vẫn như cũ đem nữ nhi ôm vào trong ngực, tì cằm vào đỉnh đầu nàng, tay nhàng vuốt phẳng mái tóc dài của nàng: " có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi, A Kết phúc lớn mạng lớn, chuyện quá khứ trôi qua, về sau nương bao giờ để con ở trong nhà mình, để con xảy ra chuyện nữa, A Kết đừng sợ a. . . . . ."
      Tiểu Liễu thị ngồi ở bên cạnh, đôi mắt cũng hồng , nắm tay nàng : "A Kết, chuyện con mất tích cũng chỉ có người nhà biết, bên ngoài giấu giếm nghiêm kín, con đừng nghĩ nhiều."

      A Kết nhìn dì cười yếu ớt: "Dì yên tâm, có thể trở về đến ta biết chừng, tưởng này có ."

      Thấy nàng cười, tâm tình của Liễu thị và Tiểu Liễu thị cuối cùng cũng bớt trầm trọng.

      Mặt trời ngã về tây, Chu Bồi bởi vì có việc muốn làm ở trấn nên rời , Tiểu Liễu thị thương cháu nên ở lại.

      Thầy thuốc đến đây rồi , kê vài thang an thần, nước nóng ở phòng bếp cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong.

      Liễu thị liếc mắt nhìn Tiểu Liễu thị, Tiểu Liễu thị ngầm hiểu, kêu Lâm Trúc cùng nàng chuẩn bị cơm chiều. Trong sương phòng phía tây chỉ còn mẹ con hai người, Liễu thị vuốt mái tóc dài của nữ nhi, từ ái : "A Kết mau tắm rửa , nương giúp con tắm, sau khi con lớn lên, nương lâu giúp con ."

      Lâm Trúc tuổi còn có lẽ , nhưng A Kết lại biết, đầu tiên là nàng bị người bắt , sau lại cùng Triệu Trầm ở trong núi đợi đêm, cho dù nàng mình gặp chuyện may, mẫu thân chính mắt xác định chút chắc chắn nếu an tâm.

      Cho nên A Kết gật đầu, nhưng vẫn ngượng ngùng : "Nương người ra ngoài trước , chờ ta gọi người rồi hãy tiến vào."

      "Nha đầu kia còn ngượng ngùng với nương sao." Liễu thị trìu mến sờ đầu trưởng nữ nhưng vẫn ra ngoài.
      Rèm cửa hạ xuống, A Kết có chút buồn bã, cũng may lâu lắm, xoay người rút quần áo bước vào trong nước, sau hồi mới mời Liễu thị vào: "Nương, con tắm, người giúp con gội đầu ."

      "Tốt, nương giúp con gội đầu." Liễu thị vào, bình tĩnh đến chỗ thùng gỗ, đến gần, nàng cẩn thận xem xét, động tác mềm đem tóc nữ ni nắm vào trong tay, cúi đầu im lặng đánh giá dấu vết người nữ nhi.

      nương da dẻ nõn nà, có dấu vết bị chạm qua.

      Liễu thị nhìn thoáng qua liền thu lại tầm mắt, đứng dậy nước mắt rơi. Nữ nhi bình an, nàng hoàn toàn yên tâm .

      Tắm rửa xong, bối lại tóc, trời tối.

      Có lẽ là nước ấm làm tiêu tan mệt mỏi, hoặc là về nhà ở bên thân nhân an lòng, A Kết bình tĩnh, cười cùng người nhà vây quanh bàn dùng cơm. Người nhà ai đề cập chuyện ngày hôm qua, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra, cười vui vẻ.

      Dùng xong cơm chiều, Liễu thị cùng Tiểu Liễu thị chuyển đến sương phòng phía tây, ngủ cùng hai tỷ muội.

      Sau khi nằm, trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng A Kết biết, ba người kia đều ngủ.

      lát sau, Liễu thị xoay người, tay để lên chăn A Kết, nhàng vỗ, chuyện phiếm vài câu sau mới thử thăm dò hỏi: "A Kết, ngươi cảm thấy Triệu công tử như thế nào?"

      tàn nhẫn như sói, độc như xà.

      Trong lòng A Kết muốn như vậy nhưng ngoài miệng lại giọng : "Nương, con biết người muốn gì. Triệu công tử, trước kia con thích , nhưng ngày hôm qua cứu con, nếu như , chỉ sợ con thể gặp lại mọi người. Con rất cảm kích , nếu chê con còn muốn kết hôn, nương hãy thay con đồng ý ."

      Gả cho người nọ, nàng thể giả vờ vui mừng, đành phải đáp ứng, dù sao chỉ cần gả nàng vừa lòng .

      Nàng vui , trong lòng vẫn là trở ngại, tại vì tình thế thể gả, đừng đến người làm mẹ như tỷ muội Liễu thị, ngay chính Lâm Trúc cũng đều có thể nghe ra.

      Nhưng Liễu thị đoán sai nguyên nhân trưởng nữ muốn gả , thở dài : "A Kết, con còn , chút áp lực trước đây tính là gì, sau này hãy mở lòng ra mà sống. Triệu công tử dáng vẻ đường đường khiêm tốn lễ phép, đối tốt với con, chuyện trước kia con hãy quên , cùng sống tốt, được ?"

      A Kết cầm tay của mẫu thân, "Vâng" tiếng, thêm.

      Ba ngày sau, Triệu Trầm đem lễ vật tới bái phỏng, ngờ Lâm gia đáp ứng việc hôn nhân.

      Mặt lộ vẻ vui mừng, người còn trầm ổn như trước nữa, giống như thiếu niên mười bảy tuổi vì sắp thành thân mà vui vẻ, vui vẻ đến mức vợ chồng Lâm hiền giữ ở lại ăn cơm trưa, cũng ở lại, muốn về nhà sớm chút, cùng mẫu thân thương lượng việc cầu hôn.

      coi trọng A Kết như thế, Liễu thị rất vui mừng, chỉ cần nam nhân có tình, cho dù A Kết vui, sau hôn lễ từ từ thích ứng thôi.

      So sánh với vui mừng của Liễu thị, trong lòng Ninh thị rất là phức tạp.

      Nàng chưa từng nghĩ tới, ngày kia, nàng với nhi tử cùng nhau lừa hôn.

      Nhưng là lừa, nếu thân phận của họ lộ ra, hơn nữa nếu họ công khai thân phận Lâm gia có thể đưa nữ nhi vào hố lửa được sao?

      Hết thảy đều là nhi tử gây họa!

      Ninh thị bỏ thiếp canh(cái ghi ngày sinh tháng đẻ của ai đó ấy) mà Triệu Duẫn Đình làm giả lúc trước đặt lên bàn, nhíu mày hỏi Triệu Trầm: "Bây giờ là lừa bọn họ, sang năm, tương lai sao? tình luôn luôn thay đổi mỗi ngày, nếu đến ngày bại lộ, đến lúc đó con nghĩ ta có mặt mũi nào gặp lại họ?"

      Triệu Trầm im lặng đem thiếp canh bỏ vào trong tay áo, kiên định : "Nương cần lo lắng, sau hôn lễ ta tự mình hướng nhạc phụ đại nhân xin lỗi, thẳng thắn hết tất cả, nhạc phụ là người sáng suốt, nhiều nhất chỉ trách ta, giận chó đánh mèo."

      Ninh thị cười lạnh: "Sau hôn lễ mới xin lỗi? Còn phải ỷ vào việc nữ nhi của họ là của con sao, con chắc chắn họ hủy hôn sao?"

      Triệu Trầm im lặng.

      Ninh thị có chút đau đầu, đứng dậy : "Thừa Viễn, chuyện vợ chồng các con ta hỏi đến, nhưng A Kết là nương tốt, bị con lừa vào trong đại trạch viện, tốt nhất là con được làm được, nếu tương lai nếu nàng phải chịu ủy khuất, chỉ cần nàng muốn rời , ta liền làm chủ cho nàng cùng cách (hòa ly-hòa bình ly hôn) với con." A Kết giống như nàng, con bé luôn có đường lui cho mình.

      Triệu Trầm biến sắc, khi Ninh Thị tới cửa cao giọng : "Nương quá lo lắng, có ngày đó ."

      cùng nàng, nhất định như thế.
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn110 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35.1

      Khi Triệu Trầm cầm được thiếp canh của A Kết trong tay nhìn lúc lâu mới làm ra vẻ sai người đưa đến chùa nhờ cao tăng xem quẻ.

      Kết quả đương nhiên là đại cát.

      Bát tự hai bên hợp nhau, Triệu Trầm liền tìm Lâm Hiền bàn bạc, hy vọng trước Trung thu có thể chọn ngày để hai nhà dạm hỏi, chính thức xác định hôn .

      Lâm Hiền hơi trầm ngâm nhưng cũng đồng ý.Die nd da nl e q uu ydo n. Dù sao trưởng nữ cũng bị người ta chiếm tiện nghi, xác định sớm chút cũng yên tâm hơn, về phần ngày cưới năm nay hay sang năm xuất giá đều được, chờ ngày tốt mà Triệu gia đưa đến chọn cái nào trễ nột chút, ở nhà thêm được bao nhiêu ở.

      Xem hoàng lịch, xác định là vào ngày 8 tháng 12.

      Ngay trước ngày tốt cho cháu , Tiểu Liễu thị liền đến Lâm gia giúp Liễu thị chuẩn bị yến hội cho hôm sau. Chỉ là khi xuống xe, bỗng nhớ lại việc năm trước của cháu với Mạnh Trọng Cảnh, lại có chút chạnh lòng.

      Tiểu Liễu thị kéo Liễu thị về phía hàng rào, giả vờ xem nai, lặng lẽ : " Mấy ngày nay A Kết thế nào? nghĩ thông suốt chưa?"Bên trong hàng rào, Ô ô ăn, cứ chốc lát nó lại quay đầu nhìn các nàng bằng đôi mắt to ngập nước, đôi khi lại nhìn Tiểu Liễu thị đến suýt thất thần.

      Nhắc tới chuyện này, Liễu thị lại phiền lòng, đứa này từ xưa đến nay chuyện gì cũng giấu trong lòng ra, muốn an ủi nàng cũng biết tìm cớ gì. Cũng may A Kết quá vui mừng nhưng buồn phiền ủ dột, xem ra cũng ác cảm quá mức đối với cuộc hôn nhân này.

      Tiểu Liễu thị nghe xong lời tâm của tỷ tỷ liền : "Ừ, A Kết còn , trong thời gian ngắn chưa nghĩ thông suốt được, chỉ cần sau này Triệu công tử đối xử tốt với nàng, vợ chông hằng ngày ở cạnh nhau chắc A Kết rất nhanh quên những chuyện xảy ra." Cháu đầu rất dễ dỗ, thường hay mềm lòng, hơn nữa tướng mạo của Triệu công tử như vậy đến ni trong am thấy có khi cũng rung động, nếu muốn chung sống với A Kết sao A Kết có thể chối từ được? Nàng là người từng trải, hiểu biết nhiều hơn, mọi người đều nam nhân thích cái đẹp, nhưng phụ nữ cũng thế thôi.

      Liễu thị gật đầu đồng ý. Con rể tương lai ngọc thụ lâm phong, gia thế cùng nhân phẩm rất tốt, đừng đến mấy nương trong thôn, nếu bây giờ quay lại lúc nàng còn trẻ mà có được người như vậy cùng Lâm Hiền đến cầu hôn, Liễu thị cũng chắc mình chọn trượng phu tại của mình...

      Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẫn, Liễu thị thích con rể tương lai này. Là mẹ ruột, ngoại trừ ý muốn của nữ nhi, nàng còn lo lắng nhiều thứ hơn. Ví dụ như, trước kia A Kết hủy hôn, tuy rằng mọi người trong thôn đều biết lỗi do Mạnh gia nhưng số con dâu trong mấy nhà quan hệ tốt với Lâm gia luôn bàn tán chế nhạo A Kết. Trong lòng Liễu thị biết những điều này nên luôn mong muốn tìm được con rể tốt cho con để chặn lại mấy cái miệng ra gì kia. tại tốt rồi, con rể tương lai cái gì cũng hơn Mạnh Trọng Cảnh, Liễu thị còn có thể tưởng tượng được mấy người kia đỏ mắt ghen tị mà nhìn theo.

      Buổi tối bốn người lại ở chung với nhau, cười, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng Liễu thị phát uy làm cho cả Tiểu Liễu thị và Lâm Trúc đều im lặng.

      Tỉnh lại vào ngày hôm sau, bầu trời quan đãng, khí cuối thu dễ chịu.

      Lễ dạm ngõ thể lớn hơn lễ cưới, nhưng trong nhà muốn làm náo nhiệt chút, mời thêm bạn tốt đến xem con rể tương lai.

      Triệu gia gì nhưng A Kết cũng muốn trang điểm chút.

      Tiểu Liễu thị tự tay chuẩn bị áo quần cho nàng, phía là màu đỏ cùng vạt áo màu tím, cổ áo và cổ tay áo thêu hình hoa liễu quấn vào bằng kim tuyến, dưới thắt lưng là váy dài cùng màu, giày thêu màu đỏ thẫm, phải là giá y (áo váy cưới) long trọng đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng hết sức vui mừng. Trước kính trang điểm, Tiểu Liễu thị tự mình giúp A Kết chải đầu, búi tóc cắm cây trâm Hồ Điệp bằng vàng, tai lại đeo thêm đôi khuyên tai trân châu, chuẩn bị xong nhìn lên thấy nương trong nhà mắt sáng ngời như nước, môi điểm mà hồng, so với hoa sen còn đẹp hơn nhiều.

      Tiểu Liễu thị cục kỳ hài lòng, đến bên người cháu cười: "Nào, A Kết, quay lại đây mà xem tay nghề của dì như thế nào ."

      A Kết cũng nhìn sang.

      So với năm trước, nàng nay trưởng thành hơn, nhưng trong mắt chỉ là bình tĩnh, còn có ngượng ngùng và vui sướng của năm đó nữa.dinendian.lơqid]on. A Kết vẫn nhớ , khi đó chỉ cần có người nhắc đến chữ Mạnh nàng cũng liền xấu hổ thôi, chờ mọi người ra ngoài, chỉ còn mình nàng trong phòng nàng mới lén lút vui mừng.

      Đây là khác biệt của việc gả cho người trong lòng và gả cho người xa lạ phải ?

      Cho dù lấy Triệu Trầm làm chồng nàng cũng phải lấy nam nhân xa lạ nào đó thôi, nghĩ vậy đau buồn cũng vơi .

      "Tay dì khéo." Nàng đứng dậy lời cảm tạ Tiểu Liễu thị, nhàng cười. Mẫu thân và dì đều lo nàng cảm thấy thoải mái, nàng phải khiến mọi người an tâm.

      Nụ cười này của nàng giống như hoa sen hé nở.

      Tiểu Liễu thị nhìn nàng đến xuất thần, cháu mình xinh đẹp như thế, mạnh trọng cảnh là mắt bị mù, Triệu công tử... có mắt nhìn nha.

      Lâm Trùng Cửu ngồi ở giường thấy vậy liền chạy tới, ngửa đầu, khoa trương : " Tỷ hôm nay là đẹp!". Những người gặp qua, chưa ai đẹp bằng trưởng tỷ, phải có dung mạo tốt như Triệu đại ca mới xứng với nàng. Trước kia trưởng tỷ thích Triệu đại ca, Lâm Trùng Cửu còn có chút thất vọng, tại tốt lắm, hai người đính hôn, Triệu đại ca thích trưởng tỷ như vậy, chắc hẳn đối xử tốt với nàng.

      A Kết sờ đầu đệ đệ, "Tiểu Cửu ra ngoài chơi , hôm nay cần đọc sách ."

      Lâm Trùng Cửu vui vẻ chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Lâm Trúc, Lâm Trúc liền tức giận dạy dỗ chút, Tiểu Liễu thị liền đem người kéo vào trong phòng, "Hôm nay là ngày lành, hai tỷ đệ các ngươi được cãi nhau, nhanh vào phòng nhìn đại tỷ con !"

      Lâm trúc hừ tiếng, xoay người quay đầu, nhìn thấy trưởng tỷ trang điểm mang trang phục đẹp chỉ thấy trước mắt sáng ngời, chạy tới ôm lấy cánh tay trưởng tỷ làm nũng: "Đại tỷ, nương bất công, sinh ra tỷ đẹp như thế mà ta chỉ là dưa méo táo hư!"

      A Kết nâng nàng dậy, nghiêm túc quan sát muội muội: "Cho ta nhìn cái, là cái mũi nghiêng vẹo hay ánh mắt sai lệch?"

      Lâm Trúc cười đến nghiêng ngả, trong mắt như chứa hơi nước, ôm lấy trưởng tỷ, thấp giọng : ""Đại tỷ, vừa nghĩ tới việc tỷ sắp lập gia đình, ta liền luyến tiếc, nhưng tỷ có thể gả cho Triệu đại ca, ta cao hứng. Ta hiểu được việc thích mà tỷ nhưng ta vẫn nhớ đến việc tỷ rất tốt, giống chúng ta được nương chăm sóc tốt, chuyện gì đều phải tự mình làm."

      A Kết cũng luyến tiếc muội muội, cưng chiều ôm vai nàng: "Ta biết, nhưng Lâm Trúc à, ta muốn muội phải thay đổi , sau này, khi ta gả ta muốn muội giúp đỡ nương nhiều hơn, trông coi Tiểu Cửu đừng để cho bướng bỉnh, mà chính muội cũng cần luyện nữ hồng. . . . . ."

      Ánh nắng sớm len vào khe cửa, hai tỷ muội vô cùng thân thiết dựa vào nhau nhàng chuyện.

      Ngày dần sáng, nữ quyến mấy nhà mời cũng tới, sau khi vào gặp A Kết đều cùng khen ngợi nàng xinh đẹp như đóa hoa.

      Lúc này đoàn người của Triệu Trầm cũng đến đầu thôn.

      Thông thường hôm nay là chỉ là buổi lễ , Triệu gia cần mang tới nhiều lễ, nhưng Triệu Trầm cưỡi ngựa trước đằng sau lại có thêm mười sáu gã sai vặt, hai người tổ, mang theo tam sinh(ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn), quả mừng(theo tục lệ cũ khi đính hôn hoặc cưới đem biếu tặng bạn bè người thân), trà, bánh, tơ lụa, trang sức, ... chậm rãi vào. Sính lễ của người trong thôn như thế, nên khiến cho vài người chạy đến bên đường xem náo nhiệt.

      Thường ngày Triệu Trầm nhìn mấy người này đầy khinh thường, nhưng hôm nay rất vui nên mỉm cười, mắt phượng nhìn về phía người hai bên đường khiêm tốn và lễ phép. Khi ánh mắt của đảo qua, nam nhân sao nhưng các tiểu tức phụ (thiếp thất) hay các đại nương lại đỏ mặt, cảm thấy ánh mắt đối phương còn có thâm ý khác, ngượng ngùng cúi đầu, lát sau ngẩng lên muốn thử xác nhận xem người ta cưỡi ngựa xa...

      Vừa có tiền lại có mạo, thể nghi ngờ việc Triệu Trầm trở thành con rể xuất sắc nhất trong mấy năm nay của thôn, người trong thông chuyện say sưa. Trong tiếng ồn ào chợt có thanh truyền tới: "Trọng Đạt, đại ca ngươi đâu? vẫn cảm thấy có lỗi Lâm gia phải ? Mau gọi lại đây nhìn xem con rể mới của Lâm gia, xem xong cũng cần áy náy, con rể lần này của người ta đúng là trăm dặm khó tìm!"

      Nghe qua tưởng ý tốt nhưng ai cũng đều nghe ý tứ châm chọc bên trong.

      Mạnh Trọng Đạt hung hăng trừng người nọ cái, xoay người nhanh trở về nhà. Đại ca nhà mình hồi hôn, Mạnh Trọng Đạt muôn phần muốn, còn định vài năm nữa xin cưới Lâm Trúc, nhưng bây giờ, hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt làm cho và Lâm Trúc là việc có khả năng.

      bình tĩnh vào sân, bên trong, Mạnh Trọng Cảnh đốn củi, ống tay áo xắn lên, cơ bắp chắc nịt.

      Mạnh Trọng Đạt nhìn sắc mặt , nhịn được, : "Đại ca, Triệu công tử và A Kết hôm nay dạm ngõ, huynh có biết ?"

      Mạnh Trọng Cảnh gật đầu, dùng sức nện búa trong tay xuống, chẻ đôi thanh gỗ, xong thanh này lại đến thanh khác.

      biết, sớm biết, A Kết nhất định gả cho người kia, chỉ là , nếu như nàng tặng cho người nọ hà bao hoa lan tại sao lại gầy như vậy, lần trước dì nàng dì đưa nàng về nhà, vừa vặn đường trở về, thấy nàng xuống xe. dfienddn lieqiudoon. Nàng trực tiếp vào cửa, nhìn thấy , lại thấy rất ràng, nàng gầy, gầy đến mức làm đau lòng.

      Trong lòng nàng nhất định vẫn là có , nếu khi hối hôn liền cưới người khác, nàng có đau lòng ?

      Trước mắt như lên khuôn mặt gầy nghiêng của A Kết, dáng vẻ nàng khóc, trong ngực lại cảm thấy đau nhói.

      "Nhị đệ trở về rồi sao, đúng lúc ta vừa mới may xong bộ đồ thu cho hai em, lát nữa ta đưa cho đại ca đệ đưa sang cho đệ thử xem, nếu vừa chỗ nào với ta, ta sửa lại." Khi hai huynh đệ im lặng Như nương cười khanh khách ra.

      Sắc mặt Mạnh Trọng Đạt thay đổi, mở miệng cám ơn: "Làm phiền đại tẩu ." Tẩu tử (chị dâu) này lúc đầu cũng chẳng vui vẻ gì với nàng, nhưng từ khi nàng gả về đây liền làm rất nhiều chuyện, giặt quần áo nấu cơm, còn dùng tiền của mình để mua thêm đồ dùng trong nhà, Mạnh Trọng Đạt thể tìm ra điểm gì sai cả nên cũng thể dùng khuôn mặt lạnh lùng để đối xử với nàng, nên sau khi lời cám ơn liền bước vào trong phòng.

      đường ồn ào náo nhiệt, Như nương đứng ở cửa nghe ngóng, rồi chậm rãi đến bên người Mạnh Trọng Cảnh. Mồ hôi vương đầy trán , Như nương liền lấy khăn ra lau cho , ánh mắt dịu dàng như nước. Mạnh Trọng Cảnh kinh ngạc nhìn người trước mặt, nghĩ đến việc nàng toàn tâm toàn ý đối với mình, lại thấy nàng cam lòng, nhưng nghi vấn trong lòng cũng vơi dần .

      Cứ để như vậy đí, có người vợ dịu dàng chăm sóc, nàng có người nam nhân xứng đôi, đều tự trải qua cuộc sống của riêng mình.

      Mạnh Trọng Cảnh nhìn thê tử, cười, thả búa, cùng nàng vào phòng thử xiêm y.
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35.2

      Ở Lâm gia, lần đầu tiên con rể chính thức vào cửa nên đương nhiên phải chịu phen bình phẩm từ đầu đến chân. Vợ chồng Lâm Hiền dẫn Triệu Trầm giới thiệu với mọi người, người này là Nhị thúc, người kia là Tam thẩm, gặp ai Triệu Trầm cũng tươi cười chào hỏi khiến người ta như chìm trong gió xuân.

      Bữa cơm trưa, tỷ muội Liễu thị đãi nữ quyến tại lầu Tây còn Lâm Hiền cùng nhóm khách nam đến uống rượu ở lầu Đông.

      Triệu Trầm cùng Lâm Hiền ngồi cạnh nhau tại lầu Đông, mỗi khi ở lầu Tây có người ra hay vào, rèm cửa được kéo lên đều vờ như lơ đãng liếc nhìn về phía đó, đáng tiếc là nhóm nữ quyền ngồi giường ăn uống, nàng chắc là ngồi phía trong, nên nhìn thấy.

      biết nàng cho cơ hội nhìn thấy, nhưng vẫn nhịn được mà hy vọng.

      Lại thêm lần nữa thất vọng, lại có người đến mời rượu, Triệu Trầm mỉm cười nâng chén, ngửa đầu uống hết.

      rất tham lam, sau khi ở trong núi ôm nàng ngủ đêm cảm thấy rất thỏa mãn, nên khi tách ra, lại hy vọng sau này mỗi đêm đều có thể ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ, hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy nàng, thế nên hôn nhân chưa được xác định, lại muốn nhanh chóng xác định, sau khi xác định lại muốn đem nàng về nhà ngay lập tức.Die nd da nl e q uu ydo n. Tiếc là phụ thân còn chưa đưa ra ngày chính xác nên chỉ có thể hoàn thành các lễ tiết.

      Sau bữa tiệc, khách nhân lần lượt ra về, Triệu Trầm vẫn giả bộ say được Lâm Hiền đưa đến giường đặt gần lò sửa ở nhà tây ngủ lại.

      Lần này khác lần trước, lần này Triệu Trầm ngủ rất say, khi tỉnh lại còn có chút mơ màng.

      đưa tay day trán, theo thói quen gọi người: "Thủy."

      "Triệu đại ca, huynh tỉnh rồi." Lâm Trùng Cửu ngồi bên tháo cửu liên hoàn (chắc mấy nàng nghe cái này nhiều rồi ha, loại đồ chơi của Trung Quốc, rất thú vị) mà đưa nghe được tiếng động, lập tức đến rót nước cho .

      Lúc này Triệu Trầm hoàn toàn tỉnh táo.

      Triệu Trầm ngồi dậy, nhận lấy trà từ Lâm Trùng Cửu, uống xong đặt xuống, tâm tình Triệu Trầm tệ, gọi Lâm Trùng Cửu đến bên giường. ngồi dựa vào tường, Lâm Trùng Cửu cũng bắt chước thế ngồi của , ánh mắt Lâm Trùng Cửu đánh giá chân của hai người rồi hâm mộ :" Triệu đại ca, chân huynh dài."

      "Khi Tiểu Cửu trưởng thành chân cũng dài như vậy." Tiểu tử hồn nhiên ngây thơ, Triệu Trầm sờ đầu , thấp giọng hỏi:"Mấy ngày nay đại tỉ của đệ có vui vẻ ?"

      Lâm Trùng Cửu nghiêm túc suy nghĩ, ăn ngay : " có mất hứng cũng có cao hứng, so với trước kia khác gì lắm, nhưng hôm nay đại tỷ rất đẹp, nàng mặc váy hồng, đầu đeo trâm Hồ Điệp, trông giống như tiên nữ vậy."

      Triệu Trầm vẫn chưa được nhìn thấy nàng mặc váy hồng, vừa định hỏi nàng đẹp như thế nào rèm cửa bị đẩy ra, Lâm Hiền đến. Xoay người, nhìn thấy lớn ngồi với nhau có chút giật mình, sau đó thân thiết hỏi:"Thừa Viễn tỉnh rồi sao? Đầu còn khó chịu ?"

      "Làm phiền bá phụ quan tâm, con tốt hơn nhiều rồi, rửa mặt cái là ổn." Triệu Trầm lập tức xuống giường đeo giày.

      Lâm Trùng Cửu nhà bếp lấy nước, bố vợ với con rể ngồi xuống chuyện phiếm, Triệu Trầm hỏi:" Bá phụ, mấy ngày nay có phải đến mùa thu hoạch lạc rồi phải ?"

      Lâm Hiền cười : "Còn phải đợi thêm vài bữa nữa, chắc là cuối tháng. Đúng rồi, Thừa Viễn a, trang nhà con có trồng hoa sinh (cây lạc) , nếu mang chút về mà ăn thử, nhà ta có rất nhiều, ăn cũng hết."

      Triệu Trầm liên tục cám ơn cũng :" Tiểu Cửu còn , giúp được bao nhiêu việc, vừa vặn cuối tháng con cũng rãnh, con đến giúp người thu hoạch."

      Lâm Hiền liền từ chối:" cần đâu, việc này cần gì con phải động tay, ta nhờ ai đó sang giúp đỡ là được, cũng chẳng tốn kém mấy đâu.”

      "Hay bá phụ sợ con tay chân lóng ngóng giúp được gì?" Triệu Trầm cười, đùa, "Bá phụ cứ để con giúp , mọi người đều con rể cũng gần bằng con trai trong nhà, trước khi Tiểu Cửu có thể giúp người hãy để con giúp."

      Nhìn thái độ thành khẩn của , Lâm Hiền đành phải đồng ý, nụ cười mặt cứ duy trì mãi. Con rể có tâm so với bao nhiêu lễ vật cũng bằng.

      Bố vợ với con rể chọn ngày cụ thể, rồi Triệu Trầm rửa mặt xong tạm biệt rồi .

      Nhìn xa, hai vợ chồng vào nhà, Liễu thị đóng cửa lớn lại, đến phòng Tây gọi trưởng nữ: "A kết, , cùng nương cùng nhìn xem lễ mà Triệu gia đưa tới."

      A kết muốn , chỉ là mẫu thân hào hứng nên nàng đồng ý giúp mẫu thân nàng được vui vẻ. Lâm Trúc cũng muốn theo góp vui, ba mẹ con cùng nhau vào phòng chính, Lâm Hiền chờ sẵn trong phòng, Lâm Trùng Cửu cười toét miệng tháo nơ kết nắp rương. Tiểu hài tử quan tâm bên trong có vật gì, chỉ vui vẻ vì được tháo nơ kết.

      Ngoại trừ trà bánh quả mừng còn có hộp trang sức, hai rương tơ lụa, hai rương da thú.

      Lâm Hiền chỉ nhìn qua rồi cùng Lâm Trùng Cửu ra ngoài để ba mẹ con ở lại đánh giá, dù sao cũng toàn là đồ nữ nhân thích.

      Liễu thị cầm trong tay danh sách lễ vật, đọc chi hai nữ nhi nghe, cuối cùng cẩn thận cầm lên thanh vải đỏ, cân nhắc với trưởng nữ : "A Kết, đây là gấm Tứ Xuyên, bà mối Triệu phu nhân cố ý chọn hai thanh vải, để lại cho Thừa Viễn làm áo hỉ, đưa con làm gả y. Dù chúng ta có gả y rồi, nhưng con có muốn làm lại bộ khác ?"

      Ngày thành thân, tân lang tân nương ( dâu chú rể á, ta thích để thế) đứng cạnh nhau bái đường, nếu trang phục người chênh lệch nhau nhiều làm người ta cười chê.dfienddn lieqiudoon. Lúc trước con cùng Mạnh Trọng Cảnh đính hôn, vì nhà họ Mạnh dư dả lắm nên gả y chỉ làm bằng vải mịn. Nếu gả cho người khác còn có thể dùng, nhưng gả cho Triệu gia e là dùng được.

      A Kết sững sờ.

      Nàng có nghĩ nhiều như vậy.

      Gả y. . . . . .

      Nàng đưa tay vuốt phẳng gấm Tứ Xuyên trước mặt, mát lạnh như nước, đỏ thẫm như lửa. Khi nhìn nó, trong đầu lại lên bộ gả y khác, bộ mà nàng ngồi trước cửa sổ tự may, đường kim đều là vui mừng.

      "A kết. . . . . ." Thấy nàng xuất thần, Liễu thị có chút bất an, gọi.

      A kết hoàn hồn, thu lại ánh mắt, cười : "Vâng, làm theo lời nương , ta làm bộ khác. Nương, người cùng A Trúc xem tiếp , ta mang vải về đo đạc. Vải này rất quý, phải cẩn thận làm, vì nếu hỏng có cái thay." xong, nàng ôm thanh vải về.

      ra khỏi phòng chính, ánh mặt trời chiếu lên thanh gấm, lấp lánh sắc màu làm chói mắt nàng.

      Đêm dài yên tĩnh, A Kết thiêu bộ gả y cũ. đốt cháy hết nhưng gì còn lại. Ngày hôm sau, nàng lại xe chỉ luồn kim lần nữa, may lại bộ gả y thứ hai nhưng chỉ cảm thấy như may bộ áo quần bình thường. Nàng thêu thùa rất tốt, dù gả y có rườm rà cũng chỉ cần năm, sáu ngày là xong, dù cẩn thận như lúc trước nhưng vẫn cân nhắc lúc may, sợ may sai đường...

      Đến ngày Trung thu, ngoại trừ quà cho Lâm gia, Triệu Trầm còn tặng riêng A Kết bức tranh chữ của danh tác tiền triều cho nàng, trong đó có kèm tờ giấy.

      ngày gặp, như cách tam thu.

      Trước mặt như lên khuôn mặt của nam nhân mỉm cười dịu dàng, nhưng chốc lát lại lạnh lùng, đôi mắt như sói, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Buổi trưa khi giúp mẫu thân nhóm lửa A Kết ném tờ giấy vào trong lửa, về phần bức tranh chữ về lan kia, A Kết nỡ để bức tranh đẹp bị hủy trong tay mình, nên cất vào rương, để mắt thấy tâm phiền(ý là mắt thấy suy nghĩ).

      Chớp mắt đến cuối tháng.

      Lạc cũng đến lúc thu hoạch.

      ~

      Biết Triệu Trầm sắp đến, A Kết liền tính ăn xong điểm tâm về phòng. Triệu Trầm chắc hẳn phải ăn xong mới đến, cũng mất khoảng thời gian, đợi đến, nàng ra khỏi phòng phải gặp .

      Nhưng A Kết vẫn đánh giá quá thấp Triệu Trầm.

      Sáng sớm, khi Liễu thị ở phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, A Kết quét tước sân nhà, vừa quét được lát, Lâm Trùng Cửu đứng trước cửa la lớn: "Ta trở về!"

      Đệ đệ đến bìa rừng cắt cỏ, trước kia đều là lúc điểm tâm làm xong mới trở về, sao hôm nay lại về sớm như vậy?

      A kết nghi ngờ, xoay người, vẫn chưa mở miệng thấy Lâm Trùng Cửu vào cửa, bên cạnh còn có người. Người nọ dáng người cao to, mặc bộ đồ bằng vải thô màu xấm, đầu buộc khăn, nhìn nàng chớp mắt, đôi mắt phượng chứa niềm vui sướng.

      Trong lúc A Kết sững sờ nhìn Triệu Trầm Liễu thị từ phòng bếp nhìn ra, chỉ định nhìn xem vì sao nhi tử lại về sớm phát Triệu Trầm, nàng kinh ngạc đến mức cà lăm,"Thừa Viễn, con, con sao lại mặc áo quần thế này? Sao lại đến sớm vậy?"

      Triệu Trầm liền cười, : "Hôm nay làm việc đồng, mặc như thế này mới thích hợp. Bá mẫu, con sợ tới muộn, điểm tâm cũng chưa ăn, bá mẫu nếu còn chưa làm xong, làm phiền người làm thêm cho con phần được ?"

      Nếu như là người khác mới sáng sớm xin cơm bị nghi ngờ, nhưng đây lại là con rể nha, đây là thân thiết mà người nhà nên có, Liễu thị liền vui vẻ: "Đứa này, là, ta cũng đâu , nhanh vào trong phòng ngồi, lát chúng ta ăn cùng nhau." xong tiếp tục vào bếp.

      Khi hai người chuyện A Kết cầm chổi cất vào bên tường, chuẩn bị vào nhà, sau đó muội muội mang điểm tâm đến phòng cùng ăn.

      "A kết." Triệu Trầm mở miệng gọi nàng.

      A Kết làm như nghe thấy, phải luôn giả vờ là quân tử sao, sao lại còn dám kêu nàng? Nhưng thấy lên giọng gọi tiếp lần nữa, muốn buông tha cho nàng, A Kết thể dừng bước, nghiêng người hỏi :"Ngươi gọi ta làm gì?"

      Triệu Trầm sống ở nông thôn nhiều năm như vậy, biết quy củ ở nông thôn nhiều, nếu hai người đính hôn, đương nhiên thể kêu nàng, nhưng giờ hai người xác định với nàng vài câu cũng sao, vợ chồng Lâm Hiền gì. Cho nên đến gần nàng, dùng thanh chỉ đủ hai người nghe thấy hỏi:"Gả y may xong chưa?" Gấm Tứ Xuyên là cố ý đưa đến, muốn nàng mặc gả y vì mà may lấy chứ phải bộ cũ, bộ chuẩn bị vì Mạnh Trọng Cảnh.

      "Tốt lắm." A kết thản nhiên đáp, xoay người .

      " A Kết, nàng còn giận ta sao?" Triệu Trầm sải bước chắn đường nàng, nhìn người mình vẫn ngày nhớ đêm mong, nhàng :"Ta giải thích chuyện núi, ta thừa nhận vì muốn cưới nàng mà từ thủ đoạn nhưng nàng hãy yên tâm, chúng ta đính hôn, từ nay về sau ta đối xử tốt với nàng, bao giờ ức hiếp nàng nữa." muốn cùng nàng chung sống, sớm có được lòng nàng.

      A Kết nghe xong thầm cười lạnh, vừa đánh vừa xoa, lời hay ai mà chẳng được? nếu muốn đối xử tốt với nàng ép nàng phải gả.

      Triệu Trầm cũng nghĩ chỉ hay câu có thể làm nàng hết giận, đành sang chuyện khác, chỉ vào áo quần mình mặc, :"Nàng chê ta xuất thân giàu sang thích hợp với nàng, giờ ta ăn mặc thế này có thấy chúng ta xứng đôi ?"

      Càng nghe càng thấy đứng đắn, A Kết trừng liếc mắt cái, vòng qua bước lên bậc thang, vội vàng vào nhà.

      Triệu Trầm cười cười, tiếp tục nán lại, cùng Lâm Trùng Cửu đến tìm Lâm Hiền.

      chuyện xong điểm tâm cũng được chuẩn bị, tỷ muội A Kết đến mà ăn tại phòng Tây.

      Triệu Trầm cũng đoán trước, dù cho quy củ trong thôn nhiều, nhưng vẫn có, nên chỉ có thể đợi sau khi thành thân mới có thể cùng nàng ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, Lâm Hiền liền dẫn con rể cùng nhi tử thu hoạch lạc.

      đường , người trong thôn nhìn thấy Triệu Trầm đều cảm thấy kinh ngạc, Lâm Hiền cười hớ hớ giải thích con rể cố ý lại đây hỗ trợ, đắc ý đến mức nên lời.

      Nếu Triệu Trầm chỉ là con nông dân bình thường mà đến giúp là gì, nhưng Triệu Trầm lại là thiếu gia nhà giàu quen sống sung sướng mà lại đồng ý làm việc nặng có thể biết để ý con mình biết bao nhiêu. Cái này khiến Lâm Hiền hoàn toàn yên tâm, chỉ Triệu Trầm vì cõng nữ nhi mới cầu kết hôn, nếu vậy gả nữ nhi cũng chưa chắc nàng được đối xử tốt, chuyện vợ chồng phải có tình cảm mới có thể hạnh phúc được.

      Người trong thôn cũng nghĩ thế, nên chút keo kiệt khen Lâm Hiền tìm được rể tốt, Triệu Trầm chỉ đứng bên nghe, cười yếu ớt.

      Đến nơi, Lâm Hiền giao cho Lâm Trùng Cửu dắt lừa, còn mình nắm cày, dạy con rể cách thu hoạch lạc. Việc này cũng rất dễ làm, Triệu Trầm cũng phải người chưa từng chịu khổ huống chi hôm nay còn vì lấy lòng nhạc phụ mà đến nên dùng hết sức làm việc còn mang theo vẻ mặt thích thú.

      Lâm Hiền cũng gì thêm, nhưng nhìn ngồi xổm để làm việc rồi lại thuần thục đứng lên, tốc độ so với chính mình là nông dân chỉ nhanh hơn chứ chậm hơn nên càng nhìn càng thích.

      Đến trưa, Lâm Trúc đến gọi họ về ăn cơm, nàng và Lâm Trùng Cửu phía trước, Triệu Trầm và Lâm Hiền sau, vừa vừa tán gẫu.

      Nhìn bóng lưng của hai tỷ đệ phía trước, Triệu Trầm cảm thấy như mơ. Ba tháng trước cưỡi ngựa con đường này gặp A Kết nắm tay đệ đệ về nhà, phía sau còn có vị hôn phu, giờ đây mọi việc thay đổi, vị hôn phu của nàng lại là .

      Cuộc đời khó đoán, ngay cả chính cũng nghĩ đến, lúc ấy chỉ kinh ngạc với nhan sắc của nàng thế nhưng càng ngày lại càng muốn nhiều hơn, thể từ bỏ được.

      Nhưng cảm giác này cũng tệ.

      Tiếc rằng buổi trưa nay vị hôn thê xinh đẹp của lại trốn để nhìn thấy, sau khi ăn trưa vẫn ở trong phòng Tây hề xuất .

      Dù có chút thất vọng nhưng Triệu Trầm lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn. Trong mắt A Kết, như con soi còn ở trong mắt nàng lại như chú nai con, dù né tránh nhưng vẫn thấy đáng , sau đó lại muốn giữ nàng bên mình xem thử nàng có phản ứng gì.

      Sau đó, Triệu Trầm trở về thôn trang của mình.

      Ninh thị chờ ở trong phòng đưa thư trong tay cho :"Phụ thân con tối mười bảy tháng mười tới đây, ngay sau ngày cưới phải rời ."

      Tháng 10?

      Triệu Trầm nhận thư, đọc nhanh.

      Có chút trễ nhưng vẫn chờ được.

      Chỉ qua nữa tháng nữa thôi nàng thành thê tử của .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: yên tâm, ngày mai lấy chồng ngày kia cũng gả cho, Triệu Hôi Hôi cuối cùng cũng bắt đầu con đường sủng thê của mình rồi ! ! !
      Last edited by a moderator: 23/11/15
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn111 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.