1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân (Link Full+EBOOK trang 20)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Sắp động phòng rồi
      sanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 38.1

      Triệu Trầm quay lại tiền viện mời rượu, trong phòng, hỉ nương cùng các phụ nhân lúc trước đến trêu chọc tân lang tân nương cũng lui ra ngoài.

      A Kết thở phào nhỏm.

      Tưởng mama cười giúp nàng gở xuống mũ phượng đè nặng cổ nàng, "Nãi nãi(mợ chủ) tắm chút , xóa hết trang điểm, đổi bộ áo quần khác cho thoải mái."

      A Kết gật đầu cái, nhìn sang Lục Vân bưng khay đồ, còn Thúy Ngọc bưng chậu nước đặt lên khay cũng mỉm cười nhìn nàng.

      Đến bây giờ A Kết vẫn có cảm giác mình mơ, thế mà nàng lại giống như dì, có người hầu hạ.

      Trang sức đầu quá nhiều, lúc Tưởng mama giúp nàng lấy xuống, A Kết liền yên lặng quan sát gian phòng này.

      Tân phòng ra cũng chính là gian phòng của Triệu Trầm, là nơi bắt đầu cuộc sống thường ngày. Phía nam là chiếc giường rộng rãi, lúc này cửa sổ mở ra, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng sáng trưng giúp cho những trống trải có chút trang nghiêm trở nên ấm áp hơn. giường trải mấy lớp chăn cưới mà nàng mang tới, chăn đỏ thẫm thêu long phượng trình tường (Long Phượng Trình Tường: Là trong những hoa văn cát tường truyền thống của Trung Quốc. bức tranh, long và phượng, mỗi con chiếm nửa. Long là long bay lên trời, há miệng quay đầu về phía phượng, Phượng là phượng bay lượn, giương cánh xòe rộng, đưa mắt nhìn long, mang ý nghĩa cát tường, hòa hợp), A Kết dám nhìn lâu, ánh mắt dời về nơi khác.

      tường treo tranh chữ về hoa lan, bàn trà tròn cũng bày chậu Kiến Lan, ngay cả bình phong (màn che) cũng thêu hoa văn hoa lan.

      Tưởng mama vẫn chú ý nàng, thấy A Kết nhìn về phía những thứ có bóng dáng của hoa lan kia mà thẫn thờ, cười : "Tân phòng đều do thiếu gia tự mình bố trí, biết nãi nãi thích hoa lan đây mà, là lừa đảo mà."

      A Kết cúi đầu , thu thập xong mới xuất đứng dậy rửa mặt thay bộ đồ đơn giản, lần này do Lục Vân giúp đỡ.

      " Lục Vân khéo tay, sau này liền để cho nàng chải đầu cho nãi nãi có được ?" Tưởng mama đứng bên giải thích. Hai nha hoàn này đều do nàng dạy dỗ, Lục Vân tính tình trầm ổn, chững chạc, thích hợp ở trong phòng phục vụ chủ tử, Thúy Ngọc trời sinh là khuôn mặt tươi cười, người cũng cơ trí linh hoạt, sau này nàng có nhiệm vụ ra ngoài hỏi thăm tin tức.

      A Kết đối với 2 nha hoàn cũng chưa quen lắm nhưng nàng tin tưởng Tưởng mama, liền cười với Lục Vân.

      Nàng dung mạo dịu dàng khiến thấp thỏm của Lục Vân khi đối mặt với chủ tử mới cũng vơi bớt, vừa chải đầu cho nàng vừa hỏi : "Nãi nãi muốn làm kiểu gì?" Cũng giới thiệu số kiểu túc của phụ nhân để A Kết chọn, tránh trường hợp khiến A Kết lúng túng vì biết.

      A Kết có thể cảm nhận được tinh tế của nàng, suy nghĩ chút, "Làm kiểu đơn giản chút , cài cây trâm là được, cần quá."

      Mấy đêm nay A Kết suy nghĩ, gả đến Triệu gia phú quý thế này, việc mặc quần áo nhất định là có nhất định là có quy củ tương ứng, nhất định khi ra cửa gặp khách nàng phải ăn mặc phù hợp với thân phận Thiếu nãi nãi Triệu gia, nhưng bình thường khi ở trong phòng đơn giản chút, nhiều lắm là cài trâm cài tóc có chất lượng cao hơn thôi. Nàng ngoài hai năm học sách so với các nữ nhi nhà nông khác cũng khác biệt quá lớn, cho dù nàng có cố gắng giả vờ nữa cũng thể giả vờ khí chất trời sinh của các tiểu thư danh gia vọng tộc được. A Kết cũng muốn phải sống mệt mỏi như vậy, nàng chính là người như vậy, vốn dĩ Triệu Trầm nên cưới, nên nếu cuối cùng bỏ nàng vì nàng phóng khoáng nàng cũng có biện pháp, tóm lại nàng thể nào vì mà biến thành người khác người khác.

      Lục Vân cười, khen: "Nãi nãi ngày thường cũng rất xinh đẹp, trang điểm thế nào cũng dễ nhìn cả." Hai tay linh hoạt, rất nhanh giúp A Kết vấn búi tóc nghiêng, dùng trâm bạch ngọc để cố định lại.

      A Kết rất thích, định đứng lên Tưởng mama cài thêm lên tóc nàng bông lan màu hồng, " nương xinh đẹp cũng phải ăn mặc tỉ mỉ, là dệt hoa gấm, thứ hai nữ tử làm đẹp để người ta ngắm, lát nữa thiếu gia khi vào cửa liền nhìn thấy tâm tư của nãi nãi cái gì cũng cần phải , trong lòng đều nghe theo, nãi nãi có đúng hay ?" Tiểu Liễu thị từng nhắc nhở nàng, đại nương đối với Triệu Trầm có chút mâu thuẫn, nhưng thành thân nên cùng nhau sống tốt. Triệu gia như vậy, hai năm đầu thiếu gia có thể vì mới mẻ nhất thời mà tìm mọi cách nghe theo đại nương, nhưng thời gian dài nhìn chán, nếu đại nương thay đổi chẳng phải tự tay người đẩy ra bên ngoài sao?

      A Kết nhìn trong gương, định lấy hoa lan xuống, nàng đối với Triệu Trầm hề có ý muốn lấy lòng, trước đây từng cự tuyệt nhiều lần, hôm nay mới vừa gả tới đây liền cố ý ăn mặc trang điểm lộng lẫy, những cự tuyệt trước đó phải trở thành khẩu thị tâm phi muốn nghênh còn cự sao? Ngày đó, ở thư phòng, từng vậy với nàng.

      Chẳng qua là tay nàng vừa đưa lên nửa liền bị Tưởng mama kéo lại, bà dùng ánh mắt từ ái nàng: "Đại nương nghe mama , mama cũng là vì tốt cho người."

      Nàng dùng xưng hô cũ khiến lòng A Kết mềm nhũn, cuối cùng nhắm mắt đồng ý.

      Tưởng mama nắm bàn tay bé của nàng, cười, đưa nàng ra ngồi ngoài sạp ở phòng ngoài, với Thúy Ngọc: " gọi Cẩm Thư, Cẩm Mặc đến đây chào Thiếu nãi nãi."

      A Kết lộ ra vẻ khó hiểu, nụ cười của Tưởng mama vẫn thay đổi: "Cẩm Thư và Cẩm Mặc là hai nha hoàn hầu hạ thiếu gia hằng ngày, năm thiếu gia mười bốn tuổi vào phủ, cũng được xem như lão nhân trong phủ, lát nữa nãi nãi nhớ cho các nàng phần thưởng."DĐLQĐ Các nàng tới đây trước, tìm hiểu ràng chuyện trong viện thiếu gia, ngoại trừ số tiểu nha hoàn thô sử (nha hoàn làm việc nặng) có thể ở bên cạnh Hậu thiếu gia chỉ có Cẩm Thư và Cẩm Mặc. Cẩm Thu nhìn thành , an phận, còn Cẩm Mặc cũng bị thiếu gia phạt cho vào nội thất, nhất định là từng phạm lỗi gì đó nhưng chưa đến nỗi bị đuổi khỏi phủ. Hai người rốt cuộc như thế nào, nàng vẫn quan sát, vài ngày sau nếu ai muốn làm gì đúng đắn, cần đến đại nương ra tay.

      Nha hoàn thiếp thân?

      Tâm trạng khẩn trương của A Kết vì những lời mà nam nhân bỏ lại trước khi liền bình tĩnh lại.

      Dù cho thường ngày tuấn dật làm cho người ta rung động sao? Cũng vẫn chỉ là thiếu gia, từ được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Vì sao A Kết muốn gả cho công tử nhà giàu, là bởi vì nàng muốn để cho nữ nhân khác phục vụ trượng phu của mình. Nếu như nàng thích người sao có thể để có thêm người nào bên cạnh? Tất nhiên, người ta là thiếu gia, thiếu gia sai bảo nha hoàn là thiên kinh địa nghĩa(chuyện đương nhiên), cho nên đến bây giờ A Kết vẫn muốn gã cho nam nhân nhà nông, có tiền nuôi nha hoàn.

      Đáng tiếc, nàng lại gả cho thiếu gia.

      Chịu đựng thôi, dù gì cũng có nha hoàn thông phòng, so với những công tử bình thường khác cũng tốt hơn nhiều rồi.

      Màn cửa bị đẩy ra, A Kết nhìn sang đó.

      Vì là ngày vui nên bốn đại nha hoàn đều mặc cùng màu, tất cả đều là áo hồng đào phối với váy xanh biếc, chỉ có điều phía có thêu những hoa văn khác nhau để phân biệt. Cẩm Thư từ lúc vào phòng chưa từng nhìn lên, trực tiếp đến trước mặt A Kết quỳ xuống dập đâì, Cẩm Mặc liếc nhanh A Kết rồi sau khi thoáng giật mình cũng theo quy củ mà quỳ xuống, họ tên.

      A Kết có chút quen.

      Lục Vân và Thúy Ngọc là dì đưa đến cho nàng, lúc đó chưa từng gặp qua nhưng nàng hề cảm thấy quá xa lạ, còn hai người này cũng là lần đầu gặp quỳ xuống trước mặt nàng. Nàng nhìn Tưởng mama, Tưởng mama nhìn nàng với ánh mắt khích lệ, A Kết thể làm gì hơn, đành đè xuống cảm giác tự nhiên khi lần đầu làm chủ mẫu, cười khen các nàng vài câu rồi gọi Lục Vân phát cho mỗi người bao lì xì: "Các ngươi là người phục vụ bên cạnh thiếu gia, sau này cứ tiếp tục phục vụ Hậu thiếu gia ." Nha hoàn của , nàng quản gì nhiều.

      Khóe miệng Cẩm Mặc hơi vểnh lên, còn Cẩm Thư nhàng cám ơn: "Toàn bộ đều nghe nãi nãi quyết định."

      A Kết nhìn Cẩm Mặc nhiều hơn chút rồi cho các nàng rời gian sau, Thúy Ngọc cười hì hì theo, ở gian ngoài chỉ còn lại Lục Vân chờ đợi, A Kết cùng Tưởng mama cũng vào nội thất.

      Vì đói bụng mà bước lung lay, A Kết cảm thấy có chút thoải mái, lúc trước bởi vì khẩn trương nên cảm thấy mệt mỏi nhiều, giờ đây còn khẩn trương nên liền cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm lát, dù sao Triệu Trầm chắc cũng đến tối mới về.

      Tưởng mama lại hiểu lầm, sau khi A Kết nằm lên giường nàng lại ngồi ở mép giường thấp giọng khuyên nhủ: "Đại nương đừng lo lắng, thiếu gia nhà giàu đều như vậy, thiếu gia của chúng ta chỉ cho hai người họ hầu hạ mặc quần áo, khi tắm rửa dùng các nàng phục vụ, việc như thế đúng đúng là khó có được, hơn nữa diện mạo của Cẩm Thư và Cẩm Mặc, bình thường thiếu gia cũng chẳng để ý..." Ai, đây là cái khổ của việc cùng xuất thân mà, nếu là tiểu thư nhà nào gả đến đây chắc chắn vì thấy tướng công mình chỉ có hai nha hoàn tầm thường mà cảm thấy vui mừng.

      Bên cạnh có trưởng bối quen thuộc quan tâm chỉ điểm, trong lòng A Kết cảm thấy ấm áp, cười : "Mama đừng lo lắng, ta chỉ mệt mỏi muốn ngủ chút thôi, phải vì các nàng." Triệu Trầm có nha hoàn là việc nàng biết từ trước nhưng lúc nãy lại quên mất nên khi có người nhắc nhở mới hơi thất lễ.

      Tưởng mama vén lọn tóc bên quai hàm ra sau tai cho nàng, dịu dàng : “Vậy tốt, mau ngủ , chờ trời tối muốn ngủ cũng yên ổn đâu."

      Lời này còn chứa thâm ý khác, khiến mặt A Kết nóng lên, nhanh chóng quay .

      Tưởng mama cười, ra ngoài, dặn dò đám người Thúy Ngọc nên làm phiền Thiếu nãi nãi ngủ.

      A Kết lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bốn phía dần dần yên tĩnh, mí mắt nàng nặng dần rồi khép lại.

      ~

      Khi bị Tưởng mama đánh thức trời cũng tối, là mùa đông nên trời tối sớm.

      A Kết ngủ rất ngon nên khuôn mặt nhắn cũng hồng hồng, ánh mắt ngái ngủ long lanh mê hoặc lòng người, Tưởng mama nhìn lát mới đưa khăn nhúng nước ấm tới, vừa bẩm báo: "Nãi nãi lau mặt rồi xuống dùng cơm, náo nhiệt bên thiếu gia cũng xong rồi. Đúng rồi, sau khi nãi nãi ngủ lâu thiếu gia có trở về lát, thấy nãi nãi ngủ gì liền lại."

      A Kết chẳng nghe ra câu sau, toàn bộ tâm tư đều là chuyện Triệu Trầm sắp trở về, tất cả buồn ngủ đều biến mất. Triệu Trầm trở lại dù cho buồn ngủ mà nhớ lại những gì hôm qua dì , A Kết vội vàng nhận lấy khăn lau mặt, che giấu khẩn trương của bản thân. Tưởng mama nhìn nàng cười, với Thúy Ngọc xuống phòng bếp đưa cơm tối của nãi nãi đến đây.

      chén trứng gà mỳ thịt băm nóng hổi, còn thêm bốn món ăn: hai món mặn hai món chay.

      A Kết đói bụng, ăn sạch chén cơm, cũng uống ít nước mì nhưng lại hề đụng vào món ăn nào mà để cho đám người Tưởng mama ăn.

      Sau khi rửa mặt A Kết ngủ lại được, việc hy vọng Triệu Trầm đến là có khả năng nên chỉ mong say rượu, vừa về liền ngủ say luôn là tốt.

      tĩnh lặng từ cửa viện vang lên tiếng ồn ào lớn, Tưởng mama vui mừng nháy mắt với A Kết có ý bảo nàng ra đón.

      A Kết bất an nắm lấy ống tay áo, cuối cùng vẫn rút cây trâm mà Tưởng mama vừa cắm thêm vào tóc cho nàng xuống, giống như sợ bị Tưởng mama giữ lại, nhanh chóng ra khỏi nhà. Tưởng mama bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, đại nương còn , mấy tháng nữa hiểu chuyện thôi.

      Ở bên ngoài, Trần Bình đưa Triệu Trầm đến cửa viện liền , có Cẩm Thư và Cẩm Mặc nhấc đèn lồng soi đường cho rồi.

      Đến cửa nhà chính có hai đèn lồng lớn màu đỏ, Triệu Trầm cần các nàng soi đèn nữa: " xuống ." Trong gian mờ tối nhìn sắc mặt nhưng giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng khác bình thường.

      Hai nha hoàn liền theo sau nữa.

      Lục Vân và Thúy Ngọc đứng ở cửa nghênh đón, Triệu Trầm vừa nhìn lướt qua liền biết là nha hoàn của nàng, : "Các ngươi người ở lại gác đêm, người cứ lui xuống ." Vừa vừa nhấc chân vào.

      A Kết và Tưởng mama cũng đúng lúc ấy ra, liền gặp , bước chân Triệu Trầm ngừng lại, ánh mắt sau khi đến mặt A Kết dời .

      Dưới ánh đèn, sắc mặt nam nhân ửng đỏ, con ngươi trong trẻo, nhìn thế nào cũng giống nguwoif say, A Kết lập tức cúi đầu, tay chân luống cuống tay chân luống cuống.

      Tưởng mama cần Triệu Trầm gì, liền mấy câu chúc mừng rồi lui ra ngoài, về phòng cho người làm với Thúy Ngọc, để lại Lục Vân gác đêm.

      " vào nhà ." Triệu Trầm tiến lên từng bước, nắm lấy tay A Kết, ra lệnh cho Lục Vân bưng nước nóng rồi dắt A Kết vào trong phòng.

      Buổi tối tháng 10 rất lạnh nhưng tay lại nóng hổi, so với tay nàng còn ấm hơn. Tròng mắt A Kết rơi xuống bàn tay nắm nhau của hai người, nàng là thê tử của , dù làm gì mình đó cũng là quyền lợi của trượng phu, nàng còn có cớ để cự tuyệt nữa.
      Last edited: 12/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 38. 2

      Vừa vào nội thất, Triệu Trầm liền ngồi lên giường, kéo A Kết vào trong lòng ngực mình, A Kết ngờ vội vã như vậy, khi hồi thần lại nằm trong ngực . Nam nhân ngồi, nàng ngồi chân , mặt đối diện lồng ngực , A Kết cực kỳ khẩn trương , cố gắng đứng thẳng người. Triệu Trầm lại ngăn cản, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hỏi nàng: "Tay sao lại lạnh như thế? Trong nhà ấm áp sao còn mặc ít vậy?"

      Giọng thân mật, giống như cách A Kết đối xử với đệ đệ.

      A Kết chưa thích ứng được với hành động này của , quay đầu : "Thiếp lạnh, chẳng qua tay chàng ấm nên có cảm giác tay thiếp lạnh. Lúc nãy chàng uống rất nhiều rượu, để thiếp gọi người làm cho chàng chén canh giải rượu nhé?"(Hơ hơ, cưới nhau rồi đổi xưng hô luôn nha)

      Triệu Trầm luôn nhìn nàng, nhìn búi tóc đơn giản của nàng, nhìn nàng đỏ bừng mặt, nhìn trang phục màu hồng người nàng, nhìn môi nàng nữa, cười : "Nàng nhìn ta giống người uống say ?"

      A Kết nhàng lắc đầu, nghĩ đến hai lần say ở nhà mình, biết là giả vờ, hay là hôm nay Triệu gia chuẩn bị cho rượu có pha thêm nước.

      "Nàng nhìn ta, làm sao biết ta có say ?" Triệu Trầm buông tay, giữ lấy cằm nàng, A Kết kịp tránh né, bị nắm lấy cằm khiến cho nàng cùng đối mặt, mắt phượng với lông mi dài, tuấn lãng hơn người. Nhịp tim A Kết nhanh hơn, người mùi rượu nhàn nhạt làm cho nàng như nhũn ra, TriệuTrầm nhìn nàng run rẩy muốn tránh, lại giọng hỏi lần, "Nàng nhìn lại chút xem ta say ?"

      Chỉ là chuyện đâu mà lại hỏi cách nghiêm túc như thế, say hay chính biết chứ ép nàng nhìn để làm gì?

      A Kết mở mắt, " có..."

      Vừa mới chữ, Triệu Trầm hạ ánh mắt, hôn lên môi nàng.

      A Kết đỏ, dùng sức rút tay về.

      Triệu Trầm cười buông nàng ra, cởi giày, bỏ chân lên mép kháng, dựa lưng vào vách tường đầu giường, tay che trán, nhắm mắt lại : "Đúng là uống nhiều quá, có chút nhức đầu, nàng giúp ta lau tay lau mặt , ta nghỉ chút."

      A Kết lúng túng đồng ý xong liền bỏ chạy ra phòng ngoài.

      Trong nhà yên tĩnh, trong đầu nàng nghĩ tới nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi. ra đây coi như là lần thứ ba bị hôn, hai lần trước đều là ép buộc, A Kết trừ ghét cảm xúc gì, nhưng mới vừa rồi, dịu dàng nhìn nàng, đột nhiên hôn cái, sau đó lại dùng dáng vẻ thỏa mãn còn mang theo vài phần hài hước nhìn nàng, ánh mắt như vậy, nàng sinh được nửa điểm tức giận.

      Là bởi vì hai người thành vợ chồng sao? nên nàng mới có lý do tức giận.

      Tiếng bước chân vang lên, Lục Vân bưng chậu nước trở lại.

      A Kết vội vàng thu hồi những suy nghĩ lung tung, ra gian ngoài dùng nước làm ướt khăn, do dự chút, lần nữa trở về nội thất.

      Nam nhân dựa vào tường, đầu hướng ra ngoài trời, cằm khẽ nâng, mắt phượng nhắm lại, dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn mĩ dịu dàng như ngọc, hô hấp đều đều.

      Ngủ thiếp sao?

      A Kết tin lắm, nhưng mà vẫn phải giúp , ngủ cũng tốt, giả bộ ngủ cũng tốt, nhắm mắt lại, nàng tự tại hơn chút.

      Khăn mặt hơi nóng, A Kết tới trước giường, nhìn nam nhân điềm tĩnh ngủ, từ từ đưa tới. Mới chạm phải, chân mày cau lại, thoáng qua lại giãn ra, lẳng lặng cho phép nàng tiếp tục. A Kết từng chiếu cố đệ đệ muội muội nên làm chuyện này rất nhuần nhuyễn, động tác êm ái, rất nhanh giúp lau xong mặt, lúc ban đầu khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng sau đó lại nghĩ đến cũng sớm thành thói quen hầu hạ, liền bình tĩnh.
      Lúc lau tay cho , nam nhân khẽ kêu nước.

      A Kết nhanh chóng giúp lau xong, xoay người châm trà cho , khi trở về, phát Triệu Trầm mở mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. A Kết khẽ rũ ánh mắt, đem ly trà tới, Triệu Trầm nhận lấy, ngưng mắt nhìn nàng : “Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, chỉ có mẹ ta giống nàng chịu khó chăm sóc ta, A Kết có thể lấy được nàng tốt." Dịu dàng tỉ mỉ, làm cho đáy lòng ấm áp lên.

      Ý nghĩ đầu tiên của A Kết là tin, nhưng nàng thêm gì, chỉ thấp giọng : "Uống , lát nữa lạnh."

      Triệu Trầm vốn là người thông minh, khi còn bé cũng gặp đại biến(thay đổi lớn), từ biết quan sát sắc mặt nhất là khi biết buôn bán, hơn nữa còn phải quan sát thế cục triều đình, đôi mắt sớm luyện được có thể nhìn thấu lòng người, nhìn ra trong mắt thê tử đầy hoài nghi cùng châm chọc? rất ít khi dụ dỗ người, lời ngon tiếng ngọt cũng phải suy nghĩ kỹ mới dám ra, nàng cảm động ngược lại hoài nghi, dĩ nhiên khiến thấy ảo não. Nhưng mà kiều thê nhắn mà mình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt, từ nay phải ngủ chăn, quyết định quên chuyện đó, dù sao, thời gian nàng biết quá ngắn, lại vừa bị mạnh mẽ cưới trở về, tin cũng đúng.

      Chẳng qua là nàng khiến cho những lời này rốt cuộc ra khỏi miệng, da mặt dày như vậy, dù ở trước mặt nàng là liên tục phá lệ.

      Nhận lấy ly trà uống cạn, Triệu Trầm đem ly trà trả lại cho nàng, lúc A Kết xoay người bắt lấy cổ tay nàng, thấp giọng : "Đưa về xong liền tắt đèn , sắc trời còn sớm, chúng ta nên ngủ." Vừa , giống như phát tay nàng run rẩy, chậm rãi cởi áo ngoài.

      A Kết nhanh chóng xoay người đến chỗ cái bàn, bước chậm chạp, hai chân giống như đeo chì, lại giống như có sức lực.

      Nhưng nàng cũng chần chờ quá lâu, ngay từ lúc ngày đó đính hôn, cũng biết có ngày hôm nay phải sao?

      Đặt ly trà xuống, đóng cửa phòng, A Kết thổi đèn, cuối cùng chỉ còn đôi nến long phượng cháy, khó khăn lắm mới chiếu góc phòng nhưng bởi vì còn cách bình phong, bên kia giường cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy mơ hồ ngũ quan.

      Triệu Trầm vào chăn, bộ hỉ bào bị bỏ lên đầu giường, phải được gấp lại, cũng phải nằm gần, mà ném xa như vậy, lúc cởi đồ suy nghĩ gì?

      A Kết lên tinh thần tới, cởi giày, lên giường, chỉ hận thể đem ngọn nến long phượng tắt , khi thấy , nhịn chút cũng qua.

      Sau lưng có động tĩnh, cần nhìn cũng biết Triệu Trầm quay lại.

      Sau lưng nhột nhột, A Kết cúi đầu, móc hình uyên ương bên cạnh bên váy mới chỉ mở viên, viên thứ hai lại tháo được.

      Lúc nàng cảm nhận thấy thời gian chuẩn bị quá dài, nàng nghe nam nhân sau lưng ngồi dậy, đôi tay đỡ bả vai nàng, cả người A Kết cứng ngắc, bị di chuyển, bị đẩy vào trong chăn. Trong chăn rất ấm, lồng ngực của cũng ấm, A Kết nghe nhịp tim đập mạnh, biết là của hay của mình. Tay của tìm được nút áo nàng, A Kết nhắm mắt lại, trong đầu là lời nhàng trước đây, nàng run lẩy bẩy.

      "Sợ ta thế sao?" Triệu Trầm tiếp tục cởi trung y, kéo nàng lại. Nàng nằm nghiêng, gương mặt bị tóc dài che giấu, từ từ đẩy ra, thấy mặt nàng trắng như tờ giấy mà phải là đỏ ửng, động tác liền dừng chút, vỗ vỗ lưng nàng trấn an "Đừng sợ, ta vội, chúng ta trước tiên chuyện ."

      A Kết nhắm mắt lại .

      Triệu Trầm để nàng tựa vào cánh tay mình, tay kia theo vuốt tóc dài, ánh mắt lưu luyến khuôn mặt xinh đẹp của nàng: "A Kết, từ nay về sau, chúng ta là phu thê, trước kia thế nào chúng ta đừng nghĩ nữa, ta đối với nàng rốt cuộc như thế nào, nàng từ từ quan sát, chờ nàng tin tưởng ta thích nàng nàng cũng thích ta, được ?"

      Ban đêm yên tĩnh, nam nhân lại bên tai lời dịu dàng dễ nghe, mang theo phần ý cầu xin, "A Kết nàng mở mắt nhìn ta, nàng nhìn ta, làm sao biết ta có tâm ? A Kết..."

      A Kết mặt từ từ đỏ, nàng phải là muốn nhìn, là dám nhìn a.

      Thân thể nàng run lên nữa, khí sắc cũng khá, ánh mắt Triệu Trầm vui vẻ, tay phải vuốt mặt nàng, thanh thấp hơn: "Nàng nhìn ta, ta liền hôn nàng, nếu như nàng nhìn ta, lên nàng ra rất muốn để cho ta hôn, A Kết, nàng nàng có phải rất muốn để cho ta hôn hay ? Vậy là tốt, ta cũng muốn hôn nàng."
      càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đụng phải nàng, A Kết vội lui về phía sau tránh, bị nam nhân ôm chặt lấy, A Kết sợ, rốt cục mở mắt nhìn , lại chỉ nhìn đến cằm .

      Triệu Trầm giữ mặt nàng, ánh mắt di chuyển, nhìn thẳng ánh mắt của nàng, ánh mắt thêm dịu dàng: "Vì sao dám nhìn ta, dáng vẻ của ta rất dọa người?"

      Mi mắt A Kết run run, ánh mắt tránh né, muốn dừng lại ở mặt , dáng vẻ rất tốt, nhìn chằm chằm nàng như vậy...

      Nàng xấu hổ làm người khác thương , Triệu Trầm cổ họng giật giật, cầm tay nàng, tò mò hỏi nàng: "Trước kia hình như móng tay nàng có làm gì, cái này là vì thành thân nên đặc biệt làm sao? Ai giúp nàng làm vậy?" lúc uống ly rượu giao bôi, muốn sờ bàn tay bé của nàng.

      cúi đầu nhìn tay nàng, A Kết lúc này mới dám nhìn , ánh mắt nhanh chóng lướt nhanh mặt , trở lại tay mình, rồi lại bị bàn tay thon dài trắng nõn của hấp dẫn, tự chủ mà giải thích: "Ngày hôm trước mẹ thiếp giúp làm, bình thường dùng đến."

      Nàng rốt cục cũng chịu chuyện, Triệu Trầm kiên nhẫn, dịu dàng, khen : "nhìn rất đẹp, sau này nàng dạy ta, ta giúp nàng làm." xong giương mắt nhìn nàng.

      Sóng mắt như nước, A Kết lập tức tránh né, tay cũng rút về.

      Dĩ nhiên Triệu Trầm thả ra, "A Kết, ta phát nàng có chân tay , đến đây, chúng ta nhìn xem, tay ta lớn hơn tay nàng này." Vừa , đẩy ra tay nàng chỉ để cho nàng xem cũng dán lên theo, lòng bàn tay chạm nhau, "Nàng xem chút, kém nhiều như vậy."

      A Kết nhịn được mà tò mò nhìn sang, móng tay dài, sạch chỉnh tề, mà ngón giữa của nàng chỉ bằng hai lóng tay của ngón giữa tay thôi.

      Triệu Trầm thấy nàng nhìn chằm chằm tay của hai người, trong lòng vừa động, năm ngón tay hơi mở ra, len vào những khe hỡ giữa các ngón tay của nàng, đan tay vào tay nàng, cũng lúc đó lật người đè lên nàng, nhìn mắt nàng long lanh, mặt nàng ửng đỏ, "A Kết, ta muốn hôn nàng, nàng nhắm mắt lại."

      lại gần, theo bản năng A Kết nhắm mắt lại, vừa mới nhắm lại lập tức hối hận nhưng đợi nàng mở miệng giải thích, môi nam nhân rơi xuống. Nàng muốn tránh, nhưng đầu bị dùng tay phải giữ lại, nàng muốn đẩy , nhưng với tay chỉ có thể nắm bả vai , bởi tay bị nắm lấy, nàng muốn mở miệng, nhưng môi bị thương, dịu dàng ma sát, khiến lòng của nàng luống cuống.

      giống những lần trước, phải là bá đạo ép buộc mà lại là cẩn thận thăm dò, nàng biết đáp lại như thế nào, vì vậy xem như nàng đồng ý, thử thăm dò sâu hơn….

      Giống như con bướm màu nhàng đậu ở nhụy, giống như đám mây bay tới hư vô mờ mịt, giống như mưa xuân sương mù che kín cả trái tim.

      Mịt mờ biết qua bao lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, A Kết mở mắt, trước mặt là mắt phượng sâu thẳm của , hai người lần lượt thay đổi hô hấp. Nàng ngơ ngác nhìn , thần trí còn đắm chìm ở nơi khác. Nàng thấy giống như trong mắt nam nhân có cảm xúc tương tự, muốn tìm tòi nghiên cứu, chợt nằm xuống, ôm nàng chặt, đầu chôn người nàng, "A Kết đừng sợ, ta ép nàng, chờ nàng thích ta, ta muốn nàng."

      Thanh rất thấp, nhưng A Kết nghe ràng, hoàn toàn tỉnh táo.

      Vừa rồi thử đưa tay vào trong trung y nàng thăm dò, nàng cũng cảm nhận được khát vọng của , nhưng bây giờ, ép nàng, muốn đợi nàng sao?

      A Kết có chút tin, trăm phương ngàn kế cưới nàng, lại vì nàng còn kháng cự, nên liền nguyện ý chịu đựng sao?

      Nàng yên lặng núp ở trong ngực , chờ động tác kế tiếp của , nhịp tim nhanh.

      Triệu Trầm từ từ bình phục, cọ cọ vào cổ nàng, môi từ từ chuyển qua tai nàng, hạ xuống, nhàng đụng, "A Kết, nàng xem, ta đối với nàng rất tốt phải ? Có phải ?" Dường như cả buổi tối uống rượu cũng vào lúc này mới phát tác, giống như làm chuyện tốt cần được khích lệ, nên ngừng hỏi nàng.

      hôn lỗ tai của nàng, A Kết đột nhiên nghĩ đến Ô Ô, nơi đó lại sợ nhột, bật cười. Nghe tiếng cười khẽ này, TriệuTrầm liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, ngón tay như được quỷ thần xui khiến gãi gãi phía sau vành tai của nàng, A Kết liền rụt cổ, trong mắt lộ ra xấu hổ tiếp theo là cầu khẩn. Trong mắt Triệu Trầm giống như phát sáng, cười với nàng, lần nữa vùi đầu xuống.

      Ánh nến toát ra, bên trong giường cưới thỉnh thoảng truyền đến tiếng nương xấu hổ quát: "Đừng, thiếp, thiếp tất cả, chàng đừng đụng, nhột..."

      Tác giả có lời muốn : Độc giả: Cỡi quần liền cho chúng ta nhìn cái nào, Hôi Hôi nhà người khỏe mạnh hay yếu kém!

      Triệu Hôi Hôi: Ta đây tiến hành theo chất lượng, các ngươi là những người phàm tục hiểu được.

      Giai nhân: Đúng vậy!

      Triệu Hôi Hôi: Cút, chớ rơi vào trong tay ta, ta cần ngươi!

      A kết: Chàng cái gì?

      Triệu bụi bụi: có gì, ta đối với nàng rất tốt phải ?

      A Kết đỏ mặt cúi đầu, Triệu Hôi Hôi ôm mỹ nhân rời , lúc vào nhà quay đầu lại, mắt như dao quét ngang qua đám độc giả...
      Last edited: 12/12/15
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn115 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39.

      Mùa đông ngày dài đêm ngắn, khi Tưởng mama thức dậy là giờ Mão (5-7a.m), bên ngoài vẫn còn tối, cố lắm mới có thể nhìn thấy đường.

      Nàng chà xát tay, để cho tiểu nha hoàn ra ngoài lấy nước nóng , sau khi rửa mặt xong, trời sáng , nàng xem xét quần áo người, qua phòng hảo hạng.

      Đêm qua vợ chồng son rốt cuộc trôi qua như thế nào, nàng yên lòng, đại nương ngày thường bộ dáng khuynh thành, thiếu gia trẻ tuổi khí thịnh, thân thể cường tráng, nhưng ngàn vạn lần nên giày vò nàng quá đáng.

      Sợ làm phiền đến hai phu thê, Tưởng mama dám gõ cửa, nắm tay áo đứng ở dưới mái hiên, may là Lục Vân thức dậy sớm, mở cửa nhìn thấy nàng, vội vàng thông báo cho người ở trong. Tưởng mama cũng vội vã vào, kéo Lục Vân qua bên giọng hỏi: "Tối hôm qua thiếu gia, thiếu phu nhân lúc nào ngủ? ."

      Lục Vân mới mười bốn tuổi, nghĩ đến động tĩnh tối hôm qua nghe được, mặt nóng lên, quanh co : "Canh ba còn tỉnh, nửa đêm hình như ồn ào hai lần, ta có nghe được nhiều." Thiếu phu nhân lát cười, lát sau lại nũng nịu cầu xin thiếu gia, rằng muốn, Lục Vân hiểu phu thê chuyện gì nhưng đêm động phòng hoa chúc trừ làm cái đó còn có thể làm gì.

      Tưởng mama vừa mừng vừa lo, nam nhân nhiều lần ồn ào càng chứng tỏ hài lòng, nhưng đại nương người ta lại là lần đầu tiên, rốt cuộc tối hôm qua giằng co bao nhiêu lần a?

      Cảm thấy lòng tạm an tâm, Tưởng mama ủ rũ lặng lẽ vào ngoài phòng, uống ly trà nóng, sau đó ngồi ở ghế chờ hai người tỉnh lại.

      ~

      Có lẽ là do phải đổi giường ngủ, mặc dù đêm qua ngủ được, nhưng khi bên ngoài có tiếng gà gáy sáng vang lên, A Kết liền tỉnh dậy.

      Trong nhà có ánh sáng nhạt.

      Nàng lại bị nam nhân kéo vào trước ngực.

      mặt A Kết nóng như lửa đốt.

      Tối hôm qua, sau khi cười đùa, TriệuTrầm ôm nàng rất nhiều, hỏi nàng thích ăn cái gì, thích làm cái gì, cũng với nàng thích cái gì, vừa vừa lừa gạt để hôn chút, lần dừng lại thời gian dài, cuối cùng nàng cảm thấy đôi môi cũng có chút đau, thể cầu xin , mới thả nàng, ôm nàng ngủ. Nửa đêm biết tại sao lại tỉnh, lần đầu tiên ôm nàng hôn, lần thứ hai liền thành , lôi kéo tay nàng đưa xuống dưới. A Kết từ trước đến nay chưa trải qua chuyện như vậy, hoảng sợ, nhưng lại lẩm bẩm bên tai nàng, khó chịu, còn nàng giúp liền nhịn được, nàng có lựa chọn khác sao?

      Nàng tiếp nhận thành thê tử của , thế nhưng đối với chuyện này vẫn xấu hổ, có thể chậm ngày nàng liền nguyện ý chậm ngày, đặc biệt là biết ... Dọa người như vậy, suy nghĩ chút liền sợ hãi.

      Bắt buộc chính mình nhớ lại những chuyện hoang đường đó, A Kết giương mắt nhìn mặt nam nhân ngủ yên.

      Tối hôm qua nàng cũng dám nhìn , mặc dù sau đó bị lôi kéo, với rất nhiều.

      có lông mi dài, vừa dày vừa cong, so mi mắt của đệ đệ còn dài hơn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận...

      A Kết nhìn theo môi , nhịn được nuốt cái, nhanh chóng mở mắt.

      Cho tới bây giờ nàng mới biết, chỉ là hôn có nhiều kiểu như vậy, cũng có nhiều cảm giác bất đồng.

      "Tỉnh rồi sao?"

      Nam nhân chợt mở miệng, A Kết sợ hết hồn, liếc cái, vội vàng xoay người. Cánh tay Triệu Trầm đặt ở thắt lưng nàng, hơi dùng sức ôm nàng đến người mình, nàng cả kinh, kêu thành tiếng đẩy ra muốn xuống. Nhưng khi đụng tới bộ ngực , động mấy cái chợt cảm nhận được biến hóa của nam nhân. A Kết dám động đậy, đầu đặt vai , nhìn ra bên ngoài, giọng : "Đừng làm rộn, nên dậy."

      Nàng mặc xong trung y, nhưng Triệu Trầm vẫn sợ nàng lạnh, buông bàn tay lôi kéo góc chăn, lúc này với nàng: "Còn sớm, trong nhà chỉ có mẫu thân và chúng ta, cũng có nhiều quy củ, lát nữa lại dậy." Ngón tay nhàng xoa khiến cho mặt nàng nóng lên, người luôn tâm niệm nay ở bên cạnh, tại sao thể hưởng thụ chút?

      Ngón cái của đặt bên môi nàng, A Kết chống tay vào ngực muốn đứng lên, "Vậy chàng để thiếp xuống!" Trong thanh chút yếu ớt mà chính nàng phát ra.

      Triệu Trầm ôm nàng nằm nghiêng, vẫn như cũ, dùng cả tay chân quấn nàng, trán chạm vào trán nàng, nhìn nàng: "A Kết, hai người ngủ tốt, trước kia ta đều ngủ mình, phòng lớn như vậy, trống rỗng, tại có nàng, buổi sáng khi tỉnh lại có thể ồn ào trò chuyện, tâm tình cũng tốt, nàng xem có đúng vậy hay ?"

      A Kết có thể cảm nhận được , nàng nhìn , nghĩ đến thân thế của mà mẫu thân kể, từ được phụ thân thích, khỏi có chút mềm lòng, giọng : "Bình thường thiếp ngủ cùng A Trúc…”

      "Nhưng A Trúc ôm nàng ngủ." Triệu Trầm cho nàng thấy khác biệt.

      Trải qua tối hôm qua, A Kết hiểu tính cố chấp trẻ con của , thể làm gì khác hơn là đỏ mặt cam chịu. ra mùa đông lạnh như thế, mặc dù đến nửa đêm có chút nóng, nhưng buổi sáng khó tránh khỏi có chút lạnh, nhưng ngày hôm qua bị ôm đêm, trừ mắc cỡ, vẫn dán vào thân thể ấm áp của , nàng ngủ rất ngon.

      Khuôn mặt nhắn của nàng hồng hồng, TriệuTrầm nhịn được thơm cái, hạ thấp giọng, dặn dò nàng: " lát nữa khi nhìn thấy mẫu thân, người chuyện riêng với nàng. Chuyện về nguyên khăn, nàng cẩn thận đừng để lộ ra."

      Nguyên khăn...

      Trong đầu A Kết oanh tiếng, nhịn được chôn trong ngực , chịu để cho nhìn. mặt nóng bừng, biết hồng đến mức nào rồi.


      Tối qua trước lúc ngủ cắn tay điểm ít máu lên đó, lúc nửa đêm, sau khi làm chuyện hoang đường lấy trung y lau, rồi còn dùng nguyên khăn lau, cố ý dính chút... (sặc nước, em còn dại bị đầu độc =.:)

      A Kết biết nên đối mặt với nam nhân này như thế nào.

      Nàng càng thẹn thùng Triệu Trầm càng thích, cúi đầu hôn tai nàng, tay như có như xoay quanh bên hông nàng, "A Kết, ta đối với nàng có tốt ?"

      Lỗ tai sợ nhất bị nhột, cả người A Kết như nhũn ra, chịu nổi ép hỏi, thể làm gì khác hơn là giống như tối hôm qua giọng cho nghe, "Tốt, chàng mau dậy ..."

      "Nếu ta đối với nàng tốt, nàng thích ta chứ?" Triệu Trầm ôm thắt lưng nàng, tóc mai nằm sát bên nhau.

      A Kết nhắm mắt lại, hô hấp sớm rối loạn. Nàng biết loại cảm giác này có phải thích hay , chỉ biết mình hình như còn ghét khi gần gũi, là bởi vì hai người thành phu thê sao, hay là bởi vì động tác cùng giọng quá dịu dàng? Hay là do cam kết chờ nàng đến khi nàng đồng ý mới làm đến cuối cùng?

      Nàng được, vô lực đẩy : "Dậy , chàng đừng như vậy..." Đây là ban ngày nha.

      Triệu Trầm cuốn lại tóc dài quấn quanh cổ của nàng, hôn hai cái nữa mới nàng giải thích cho nàng nghe: "A Kết, ta nghe tân hôn sau khi làm việc đó người tân nương lưu lại chút dấu vết, nàng có gì cả, khiến cho người bên cạnh hiểu lầm. Nàng đẹp như vậy, nếu như đêm động phòng hoa chúc ta làm gì cả, nàng thử xem người bên cạnh nghĩ ta như thế nào? A Kết, ta rốt cuộc có được hay , nàng biết, nhưng người bên cạnh biết, ngoan, nghe ta, lập tức tốt thôi..."

      A Kết sớm mắc cở ra lời, cả người vô lực mặc muốn làm gì làm.

      Nàng dịu dàng như nước, Triệu Trầm bừa bãi tạo ra cổ nàng mấy dấu hồng, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Lại nhân cơ hội này đòi thêm chút tiện nghi, Triệu Trầm lặng lẽ ngẩng đầu, nàng nhắm mắt lại, mi mắt ngừng run rẩy, đôi môi khẽ mở, cúi đầu thấy ngực nàng cũng run rẩy phập phồng, ánh mắt Triệu Trầm sâu kín, bàn tay nâng đầu nàng nhịn được dời xuống, nhưng vừa mới đụng đến nàng, thân thể nàng run lên, Triệu Trầm chột dạ, lập tức lấy tay ra, ngay lúc bị nàng phát ý đồ ngăn chặn miệng của nàng.

      muốn kiên nhẫn thương nàng, từng chút xóa phòng bị của nàng.

      muốn nàng tin tưởng đối xử tốt với nàng, tốt đến mức, mặc dù phát dối nàng chuyện động trời, nàng cũng tức giận quá mức, mà nguyện ý theo vào kinh.

      Tác giả có lời muốn : Chương trước đại gia tựa hồ phải là rất hài lòng, hơn nữa hôm nay là sinh nhật giai nhân, liền thêm cái hơn , mặc dù rất ngắn, mặc dù tựa hồ có chút nguy hiểm...

      như thế nào đây, giai nhân cố gắng viết rất hợp lý điểm, để cho mọi người xem phải vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40.

      Hai người lại ồn ào thêm lúc, trước khi mọi chuyện vượt tầm kiểm soát Triệu Trầm mới lưu luyến rời khỏi người A Kết, nằm yên.

      Nam nhân bên cạnh hô hấp dồn dập, cùng bá đạo đặc biệt của làm A Kết mềm nhũn, có chút sức lực nào.

      Đợi lúc lâu, hô hấp của hai người mới bình thường lại, A Kết chui ra khỏi chăn trước. Tối hôm qua nàng đem quần áo hôm nay mặc để bên cạnh giường, vòng qua sau tấm bình phong nhanh chóng thay, xong rồi, nhìn về phía cửa phòng, nhìn về phía Triệu Trầm, biết có nên gọi nha hoàn vào hầu hạ mặc quần áo hay . Từ đến lớn nàng chỉ tiếp xúc với người duy nhất là lão gia nhà có tiền chính là dượng, nhưng ăn, mặc, ở, lại của dượng đều là dì chuẩn bị cho, cho nên bình thường Triệu Trầm sống như thế nào, A Kết hề biết .

      Triệu Trầm nằm nghiêng, ánh mắt vẫn nhìn theo A Kết, thấy nàng nhìn về phía cánh cửa vẻ mặt do dự, khỏi hỏi: "Nghĩ gì thế?"

      A Kết rũ mắt, cố gắng bình tĩnh : "Nên dậy thôi, thiếp ra ngoài rửa mặt, thuận tiện kêu mấy người Cẩm Thư vào hầu hạ chàng thay quần áo." ra, thời điểm bị quấn lấy liền quên những thứ kia, tại tỉnh táo, phải đối mặt khác biệt thân phận của hai người, A Kết khỏi có chút phiền não.

      Nàng lộ ra bộ dáng hiền huệ, Triệu Trầm lại có chút mất hứng, hai phu thê ở trong phòng khanh khanh ta ta, kêu bọn nha hoàn tới làm cái gì? Liền : " cần, nàng tới giúp ta cầm bộ áo trong ra ngoài, sau đó nàng giúp ta thay quần áo. A Kết, thê tử chăm sóc trượng phu cũng quá đáng phải ?"

      A Kết ngẩn người, chắc chắn, hỏi : "chàng , sau này thiếp hầu hạ chàng thay quần áo phải ?"

      Triệu Trầm nhíu mày, mắt phượng híp lại, quan sát vẻ mặt nàng kỹ càng, "Chẳng lẽ nàng muốn? A Kết, ta cho là tối ngày hôm qua chúng ta như vậy rồi tức là nàng tiếp nhận ta."

      Mặt A Kết nóng lên, " có, thiếp, thiếp giúp chàng lấy quần áo." dám nhìn nữa, xoay người đến tủ treo quần áo, trong lòng có cảm giác thành lời. Thành thân rồi, hề để cho những nha hoàn kia hầu hạ thay quần áo, nàng vẫn có chút cao hứng phải ?

      Triệu Trầm nhìn bóng lưng nàng, cẩn thận nghĩ lại vẻ mặt vừa rồi của nàng, ràng là xấu hổ, nhắc tới việc để cho nha hoàn giúp mặc quần áo nàng liền mất hứng, cũng phải là mất hứng, mà là đột nhiên rất bình tĩnh, giống như đối mặt người xa lạ, xa cách. Ý nghĩ kêu nha hoàn hầu hạ làm nàng khó chịu sao? Có phải đến, nàng muốn để cho nha hoàn hầu hạ , muốn để cho nữ nhân khác gần gũi phải ?

      Triệu Trầm bỗng chợt khẩn trương. Sau khi biết nàng, dần dần hiểu, thích người là muốn muốn độc chiếm, giống như thích A Kết nên hi vọng trong lòng A Kết chưa từng có người tên Mạnh Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, hi vọng nàng quên Mạnh Trọng Cảnh, trong mắt chỉ có , đừng vì Mạnh Trọng Cảnh mà thương tâm.

      Hôm nay, nàng bắt đầu rung động phải ?

      Triệu Trầm nhìn A Kết chớp mắt.

      Vì vậy lúc A Kết cầm áo lót đưa đến phát Triệu Trầm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, A Kết hiểu, đưa y phục tới, "Để vào trong chăn cho ấm áp rồi hãy mặc, bây giờ còn lạnh."

      Chỉ là lời dặn dò đơn giản, trong lòng Triệu Trầm cảm thấy so với ăn mật còn ngọt hơn, cũng trêu chọc nàng, để cho nàng giúp mặc y phục, lại càng ngại lạnh, lập tức mặc y phục lên người. Khi đứng lên mặc quần, A Kết sớm xoay sang chỗ khác, Triệu Trầm vừa mặc quần vừa nhìn nàng, nhịn mở miệng, mặc xong mới thể chờ đợi được, ngồi vào giường, kéo cánh tay A Kết ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng hỏi nàng: "A Kết, nàng muốn để cho nha hoàn phục vụ ta mặc quần áo phải ?"

      A Kết vẫn tưởng mặc y phục, đột nhiên xuất động tác khiến nàng hoảng hốt, sau khi nghe thế thân thể cứng đờ, tự chủ được mím môi.

      Triệu Trầm lập tức hiểu, hôn trán nàng, nhìn mắt nàng : "A Kết, nàng thích ta cần các nàng là được."

      Giọng có chút hài hước, giống như dụ dỗ tiểu hài tử hiểu đạo lí.

      A Kết nhịn được trả lời: "Ta chưa thích, chàng nếu có thói quen như vậy, cứ tiếp tục để các nàng hầu hạ ."

      Triệu Trầm nếu tin lời nàng liền sống được đến bây giờ. Thấy nàng rũ mi mắt, mặt biểu tình, ràng là mất hứng, nắm tay nàng, suy nghĩ chút, giải thích: "A Kết, ta sống ở trong đại trạch viện, từ bên người có bà vú cùng với nha hoàn hầu hạ ta, ta quả quen, nhưng các nàng cũng chỉ là nha hoàn, mặc dù ngày ngày ở trước mắt ta, ta cũng nhìn nhiều hơn chút, trong mắt của ta các nàng cùng bàn ghế hình như khác biệt. tại ta có nàng là thê tử, trong nhà có nàng chăm sóc, mấy người đó chỉ cần để ý bên ngoài là được. A Kết, sau này nàng hầu hạ ta thay quần áo có được ? Nàng đừng
      [​IMG]
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn116 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.