1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Ta cũng drop bộ thê nô kia. Ta già rồi, ko chịu dc kích thích như thế nữa. Nàng làm hết bộ này là ta đội ơn nàng rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    2. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Ah quên, đây là bộ đầu tiên ta nhảy hố, trừ lần ngắt quãng kia thì đều dc ăn 1c/ngày, ta cảm ơn nàng nhiều vô cùng.
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển thê nô có bạn làm được gần 100 chương ngừng, ta cũng chưa đọc nhưng thấy nhiều người khen nên muốn làm tiếp. Nghe quyển đấy máu me ghê rợn lắm, chắc là đủ làm ta shock.

      ☆ Chương 145



      Phó Dung ba tỷ muội nghỉ trưa thời gian chênh lệch, đều khoảng chừng nửa canh giờ. Nhã gian sát vách, Phó Tuyên dậy rửa mặt bên này Phó Dung cũng thu thập. Duy nhất khác biệt là Phó Tuyên ăn no ngủ giấc, còn Phó Dung mới vừa được nam nhân buông tha.

      "Ta hầu hạ vương phi?" Từ Tấn đem Phó Dung ôm đến ghế, tự tay làm ướt khăn, ngồi xổm trước mặt Phó Dung định giúp nàng.

      Phó Dung người chỉ còn bối tử bị cởi xuống lúc trước, phía dưới trung khố, váy cũng mặc, hai cái chân thon dài lộ ra bên ngoài. Lúc ngồi xuống, đùi cũng lộ ra phần, bởi vì bị nam nhân nắm chặt lúc lâu, phía bên trong lưu lại hai vòng dấu tay. Phát ánh mắt Từ Tấn thế nhưng còn dạo chơi ở những chỗ che giấu được ở người nàng, Phó Dung đoạt lấy khăn, chỉ vào bên kia bình phong, khiển trách : "Chàng ra ngoài!"

      Từ Tấn ăn ngon lần biết Phó Dung tại nổi nóng, dám trêu chọc nàng nữa, chỉ chỗ xiêm y sớm chuẩn bị tốt bình phong, cười ra ngoài . Hồ nháo lâu như vậy, búi tóc chỉ là hơi loạn, người cũng dễ thanh lý hơn so với Phó Dung, liền lười biếng dựa vào giường, chuyển mắt nhìn chằm chằm bình phong, nhìn thân ảnh như đằng sau, khóe miệng cười thỏa mãn.

      Phó Dung hưởng thụ như Từ Tấn, chà lau người cẩn thận xong, đem xiêm y mặc vào, tiếp theo cầm lấy chiếc gương kiểm tra cổ có dấu vết Từ Tấn lưu lại hay , xác định còn, lúc này mới rốt cuộc thở hơi. Cuốn xiêm y lúc trước lên, Phó Dung ra bình phong, làm như thấy người vô lại giường, đem quần lót ném loạn dưới giường cất kỹ vào trong túi đồ, xong rồi oán hận : "Vương gia về sau tự mình ra ngoài , ta dám bồi vương gia nữa."

      Từ Tấn thở dài: "Ta cũng là kìm lòng được, Nùng Nùng quá tuyệt, ta là nhịn nổi."

      Hóa ra tất cả đều tại nàng?

      Phó Dung cũng nhịn được, giơ túi đồ trong tay lên quẳng vào Từ Tấn.

      Từ Tấn linh hoạt đón được, mau chóng đứng dậy, đem thê tử quay người muốn ôm trở về trong ngực, bồi tội: "Được được được, ta cam đoan đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối khi dễ nàng khi có người bên cạnh, được chưa?"

      " có người cũng cho phép chàng ở bên ngoài xằng bậy!" Nghĩ tới khả năng bị người khác nhìn thấy, Phó Dung là vừa thẹn vừa bực.

      "Được được được, đều nghe nàng." Từ Tấn ôm nàng hôn cái, đỡ lấy bả vai nàng cẩn thận quan sát hai mắt, trấn an : "May quá may quá, Nùng Nùng bình thường ngủ trưa xong cũng chính là cái dạng này, để người hoài nghi."

      Phó Dung hoài nghi mà sờ sờ khuôn mặt: " ?"

      Từ Tấn son sắt gật đầu, ánh mắt rơi vào môi nàng: "Chỉ là càng đẹp hơn."

      Phó Dung hừ lạnh, đuổi ra bên ngoài: "Được rồi, chàng ra ngoài , ta muốn gọi Lan Hương các nàng vào hầu hạ ta chải đầu."

      Sát vách truyền đến thanh Quan ca nhi có chút mờ mịt, Từ Tấn biết còn thời gian trì hoãn, cười ra.

      khắc sau, mấy người lần nữa ở nhã các lầu 2 tụ hợp, Phó Dung thấy Phó Tuyên nhìn nàng ánh mắt giống với bình thường, hẳn là nhìn ra khác thường của nàng, trái tim vững vàng trở lại.

      Thuyền xuôi dọc theo dòng Định Hà, 3 tỉ muội vui vẻ thưởng thức phong cảnh ngày xuân, tận hứng rồi lên bờ, dẹp đường hồi phủ.

      Cùng lúc đó, Như Ý trai sắp đóng cửa lại nghênh đón vị khách nhân.

      Chu chưởng quỹ trước, Đỗ Viễn Chu ở đằng sau cùng phòng tài vụ xong việc cũng muốn về. Cửa tối sầm lại, tùy ý nhìn sang, nhìn bộ dáng người mới tới, mau chóng từ sau quầy ra ngoài, cười chào hỏi: "Nguyên lai là Kỷ đông gia, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây?"

      Phượng Lai Nghi là kinh thành đệ nhất trang sức lầu, Kỷ Thanh Đình thân làm thiếu đông gia Phượng Lai Nghi, trong các cửa hàng ở kinh thành cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Đỗ Viễn Chu chưa từng chuyện với , nhưng cũng thấy vài lần từ xa.

      Kỷ Thanh Đình trước đây chưa từng thấy Đỗ Viễn Chu, nhưng từ khi biết được phố Long Khánh có mở cửa hàng trang sức liền đem những nhân vật có tiếng trong Như Ý trai tìm hiểu . liếc mắt cao thấp đánh giá Đỗ Viễn Chu cái, có chút khinh miệt cười: "Ngươi chính là Đỗ chưởng quỹ Như Ý trai ? Ta hôm nay tới đây, muốn mời Cố nương tử đánh kiện trang sức, số chi tiết sợ hạ nhân giao phó ràng, ta phải giáp mặt dặn dò nàng, nhờ Đỗ chưởng quỹ mời Cố nương tử ra."

      Người tới là khách, đặc biệt là Kỷ Thanh Đình, loại khách quý thân gia đáng tin có thể đến đánh đồ tốt, theo lý nên gọi thợ trang sức ra gặp , nhưng Cố nương tử dặn trước gặp người Phượng Lai Nghi.

      Đỗ Viễn Chu lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh, chắp tay bồi tội : "Cái này, thực xấu hổ, Cố nương tử tay nghề siêu quần, từng bị phiền nhiễu vì nhiều người trong nghề tới luận bàn, vì vậy tự định quy củ, tiếp người trong nghề. Hơn nữa Kỷ đông gia quả thực là quá mức cất nhắc Như Ý trai chúng ta, Phượng Lai Nghi ở kinh thành là đệ nhất nhân tài làm trang sức kiệt xuất, đâu cần tới chúng ta tiểu điếm vừa mở đánh trang sức cho?"

      Kỷ Thanh Đình nhìn hai mắt tìm tòi nghiên cứu, lại hướng hậu viện Như Ý trai ngó nghiêng, rồi tới ngồi lên cái ghế, thản nhiên : "Tốt, Cố nương tử tiếp người trong nghề, vậy mời Đỗ chưởng quỹ chuyển lời hộ, là bạn cũ đến tìm, mời Cố nương tử ra ôn chuyện. Nga, quan hệ của ta và nàng, Đỗ chưởng quỹ cần biết, ngươi chỉ cần cho nàng biết là ta muốn mời, nàng tự đến."

      đôi mắt đào hoa mang cười chiếu rọi ngoảnh nhìn, mười phần tự tin, lại có thâm ý khác ở bên trong.

      Lời đến mức độ này, Đỗ Viễn Chu tiện cự tuyệt, gọi tiểu nha hoàn chuyển lời, còn mời Kỷ Thanh Đình tới lầu 2 nhã gian dùng trà.

      Thời gian cốc trà, tiểu nha hoàn rồi quay lại, cúi đầu : "Hồi Đỗ chưởng quỹ, Cố nương tử nàng chưa từng cùng Kỷ đông gia gặp qua, Kỷ đông gia sợ là nhận lầm người , cho nên thể tới gặp khách ."

      Đỗ Viễn Chu gật gật đầu, nhìn về phía Kỷ Thanh Đình.

      Kỷ Thanh Đình gọi tiểu nha hoàn quay người muốn , từ trong tay áo lấy ra môt cây chủy thủ, cân nhắc : "Ngươi đem thứ này mang cho nàng nhìn xem, có lẽ nàng có thể nhận ra được."

      "Đây..." Tiểu nha hoàn nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Viễn Chu.

      Đỗ Viễn Chu như cũ gật đầu.

      Nghe tiểu nha hoàn bước xuống lầu, Kỷ Thanh Đình hướng Đỗ Viễn Chu cười cười, thấp giọng dò hỏi: "Nghe Cố nương tử dung mạo xấu xí, ra ngoài luôn mang mạng che mặt, dễ dàng lộ mặt trước người khác, biết Đỗ chưởng quỹ có từng thấy qua diện mạo của nàng hay chưa? Nếu má trái nàng có vết đao, đó chính là cố nhân của ta, thể nghi ngờ."

      Trước lấy ra dao găm, sau nữa ràng mặt cố nhân có vết đao chém, ai cũng đều có thể liên tưởng tới và vị cố nhân kia rất có thể là địch chứ phải là bạn.

      Kỷ Thanh Đình chăm chú nhìn ánh mắt Đỗ Viễn Chu.

      Đỗ Viễn Chu có chút kinh ngạc, lập tức tiếc nuối lắc đầu: "Đỗ mỗ cũng chưa từng thấy dung mạo Cố nương tử, biết mặt nàng có vết đao hay . Chỉ là, Cố nương tử ở Ký Châu, lúc trước chưa từng tới kinh thành, chỉ sợ Kỷ đông gia nhận lầm ."

      Kỷ Thanh Đình nhướn mày, dựa vào thành ghế, thấp giọng hoài niệm : "Đó đúng là đáng tiếc, cố nhân đó của ta, năm đó ta làm ra chuyện phải với nàng, chọc nàng giận dỗi rời . Nhiều năm như vậy ta vẫn muốn bù đắp cho nàng. Ai da, từ biệt hơn mười năm, ta đúng là nhớ nàng. Nàng cũng là nhẫn tâm, đều đêm vợ chồng... Khụ khụ, nhất thời cảm khái, lỡ lời."

      Đỗ Viễn Chu mỉm cười lắc lắc đầu.

      Kỷ Thanh Đình thấy từ trong miệng moi được lời nào, cũng tiếp tục dông dài.

      Tiểu nha hoàn lại quay về, như cũ : "Cố nương tử cũng nhận biết vật này."

      Kỷ Thanh Đình sắc mặt đổi đổi, đứng dậy nhận lấy dao găm, hướng Đỗ Viễn Chu cáo từ: "Xem ra quả nhiên là ta nhận lầm người, còn mời Đỗ chưởng quỹ chuyển cáo Cố nương tử, hôm nay Kỷ mỗ mạo muội đến nhà nhiều lần quấy rầy, thất lễ, ngày khác có cơ hội ổn thỏa gặp mặt hướng Cố nương tử bồi tội."

      "Kỷ đông gia khách sáo, việc rất , đáng nhắc đến." Đỗ Viễn Chu cười đưa xuống lầu.

      Lên xe ngựa, Kỷ Thanh Đình sắc mặt trầm xuống.

      có 8 thành nắm chắc Cố nương tử chính là nữ nhân năm đó chạy trốn, đáng tiếc Như Ý trai sau lưng có Túc vương phủ chống lưng, thể cứng rắn, bằng chỉ cần đem Cố nương tử thu làm người của mình, hoặc là triệt để hủy thanh danh nàng, Như Ý trai có cửa cùng Phượng Lai Nghi đối nghịch làm ăn.

      Làm sao mới có thể nhìn thấy nàng đây?

      Kỷ Thanh Đình tự giác mà vuốt ve dao găm trong tay, trong đầu bỗng nhiên lên khuôn mặt quý phụ nhân buổi trưa kia.

      Ngay lúc Kỷ Thanh Đình rời Như Ý trai lâu, trong Túc vương phủ, Từ Tấn cũng nhận được tin tức.

      yên lòng nghe thuộc hạ hồi bẩm, nghĩ tới người này tuy rằng giảo hoạt nhưng cũng chưa từng tưởng tượng ra có thể làm những việc đáng ghê tởm đến thế. Đối với Nùng Nùng, do dự nên cho nàng biết lúc nào mới tốt.
      Last edited: 28/10/16
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280343 others thích bài này.

    4. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Ta đoán mò là hắn muốn thu phòng hoặc muốn độc chiếm tay nghề ́ nương tử nên ra tay ngoan độc. Haizzz, đông gia như ý trai đều khổ mạng
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Các nàng ko ai muốn drop bộ này ủng hộ ta nhiệt tình nhé. Nhưng mà ta vẫn muốn làm thử bộ sắc.


      ☆ Chương 146



      Kỷ Thanh Đình bức thiết muốn khẳng định Cố nương tử rốt cuộc có phải là người nhận thức hay . cũng muốn nhờ người giúp tìm chứng cứ, đáng tiếc người đó ở kinh thành là phu nhân danh vọng cực cao. Lo lắng hai người lui tới thân thiết bị người khác phát giác, nàng chỉ mùng ba mỗi tháng đến Phượng Lai Nghi. Trừ lúc đó ra có phương thức khác liên lạc với nàng. Bởi vậy sau lần lén hẹn hò trước, Kỷ Thanh Đình chỉ có thể phái người Như Ý trai nhìn chằm chằm, khi Cố nương tử ra cửa, lập tức thông báo cho .

      Đỗ Viễn Chu rất nhanh phát phụ cận Như Ý trai có thêm vài người lạ mặt.

      thể xác định những người này là Khánh quốc công phủ phái tới hay là Kỷ Thanh Đình phái tới, tìm Cố nương tử trước khi thông báo cho Phó Dung.

      Ở Như Ý trai, Cố nương tử có tòa biệt viện của nàng. Bình thường chỉ có Chu chưởng quỹ đến tìm, Đỗ Viễn Chu có lời đều mời nha hoàn thông truyền. Nhưng Đỗ Viễn Chu hỏi thăm Chu chưởng quỹ, Chu chưởng quỹ dường như cũng biết quá khứ của Cố nương tử từng trải qua chuyện gì, cho nên chuyện về Kỷ Thanh Đình, Đỗ Viễn Chu muốn tự mình nhắc nhở Cố nương tử tiếng.

      Ở sảnh đường ngồi lát, Cố nương tử thong thả chậm rãi tới, thân váy dài tố sắc (màu trắng), đầu đội mũ che như trước.

      Đỗ Viễn Chu nghe được tiếng bước chân liền đứng lên.

      Cố nương tử mời ngồi vào chỗ, nghi hoặc hỏi: "Đỗ chưởng quỹ có việc gì à?"

      Đỗ Viễn Chu liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh nàng, : "Buổi chiều ta muốn vương phủ chuyến, Nhị đông gia có thứ gì cần chuyển ?" Ngấm ngầm gọi nhủ danh Phó Dung, ngoài sáng gọi Phó Dung là vương phi, đối với Cố nương tử, từ khi Như Ý trai khai trương, vẫn gọi là "Nhị đông gia".

      Cách tầng lụa trắng, Cố nương tử nhìn ra ám chỉ uyển chuyển của nam nhân, đối với thiếp thân nha hoàn : " với Cầm Hương, bảo nàng đem Hoa Điền mới làm chuẩn bị sẵn, lát nữa giao cho Đỗ chưởng quỹ mang qua cho vương phi."

      Tiểu nha hoàn bước chân nhàng ra.

      Cố nương tử quay sang đối diện với nam nhân.

      Thời gian nhiều lắm, Đỗ Viễn Chu thẳng: "Hôm qua Kỷ Thanh Đình mới đến, hôm nay bên ngoài liền nhiều có thêm vài người lai lịch . Ta đoán Kỷ Thanh Đình chưa thấy người chưa chịu hết hy vọng. Nhị đông gia vô tận lực cần ra cửa, nếu thể ra ngoài, nhớ với Chu bá tiếng, mang thêm vài tiểu nhị theo là được."

      Cố nương tử trầm mặc chốc lát, giọng cám ơn.

      Đỗ Viễn Chu tùy ý cười cười, cúi đầu thưởng trà.

      Cố nương tử nhìn nam nhân văn nhã này, buông mi nghĩ ngợi lúc. Đến lúc Đỗ Viễn Chu nhận Hoa Điền cáo từ, nàng đưa người tới cổng viện, lúc chia tay mới : "Việc này ta cẩn thận, Nùng Nùng tình trong vương phủ cũng nhiều, Đỗ chưởng quỹ đừng đem việc này báo cho nàng ."

      Đỗ Viễn Chu thần sắc như thường, gật đầu : "Được."

      Cố nương tử nhợt nhạt thi lễ, dẫn nha hoàn trở về.

      Đỗ Viễn Chu quay đầu nhìn lướt cái, nghĩ tới lời Kỷ Thanh Đình hôm qua, có chút đăm chiêu.

      tính toán định buổi chiều gặp cháu chuyện Kỷ Thanh Đình. tại thể , chỉ chạy chuyến để tặng hoa điền cũng quá thích hợp, Đỗ Viễn Chu liền cờ xã sát vách chọn bộ cờ vây Vĩnh Xương ở bên Tây Nam vừa đưa tới, lúc này mới vương phủ.

      Phó Dung thích đánh cờ, lại rất thích quân cờ cực phẩm tốt bực này, cứng rắn bắt Đỗ Viễn Chu đánh hai ván rồi mới tiễn về.

      Sập tối Từ Tấn từ trong cung trở về, Phó Dung khoe khoang với mới được tặng bộ cờ.

      Từ Tấn bên bồi nàng đánh cờ bên cùng nàng hỏi thăm Đỗ Viễn Chu cái gì, biết được Đỗ Viễn Chu chỉ là đưa đồ tới, trầm thấp ừm tiếng, chậm rãi đem quân cờ trắng đặt xuống.

      Nùng Nùng của thích tự phụ, thích vui đùa, chuyện Cố nương tử trải qua so với Liễu Như Ý càng thảm hơn, vẫn là nên cho nàng, miễn cho nàng thương tâm.

      Nhưng Phó Dung vẫn rất buồn bực.

      Giữa tháng Đông cung truyền đến tin tức, Thái Tử phi sinh non được con trai trưởng, Đông cung dưới vui sướng dào dạt.

      Buổi tối Phó Dung nằm sấp ở trong ngực Từ Tấn khóc: "Ta có phải là có vấn đề hay a. Từ tháng giêng ngừng dùng dược, đến bây giờ qua ba tháng, người khác thành thân hai tháng có tin tức tốt, chúng ta, chúng ta chịu khó như vậy, chút động tĩnh đều có..."

      Từ Tấn tại sợ nhất Phó Dung khóc vì chuyện này, cũng ngóng trông đứa . Nhưng từ lúc biết Phó Dung lo lắng chính mình có mang được, mấy tháng này dám ở trước mặt nàng nhắc tới hai chữ đứa , sợ nàng miên man suy nghĩ. ngờ hôm nay thế nhưng bởi vì Thái Tử phi sinh con mà trực tiếp khóc lóc, xem ra nàng cũng phải sốt ruột như thoạt nhìn.

      " bậy bạ gì đó, nàng xem tỷ tỷ nàng, phải cũng thành thân gần năm mới mang thai ? Bọn họ tháng 8 thành thân, tháng 5 tỷ tỷ nàng truyền ra tin tức tốt, Nùng Nùng chờ chút, nếu tháng 5 còn chưa có gì, ta bảo Cát Xuyên xem kỹ cho nàng? là thần y, chỉ cần nàng muốn sinh, liền nhất định có biện pháp."

      Phó Dung còn có thể cái gì? Nàng cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, nóng ruột cũng vô dụng.

      Nàng giọng nức nở, ủy khuất khóc, Từ Tấn thở dài tiếng, cúi đầu hôn miệng nàng.

      Phó Dung tâm tình thân mật đều có, xoay người đưa lưng về phía nằm: " ngủ , chàng đừng làm rộn ta."

      Từ Tấn đêm nay hứng trí cũng cao, nghe vậy đắp kín mền cho nàng, ôm nàng chuẩn bị ngủ.

      Vừa có chút buồn ngủ, trong ngực nương chậm rãi nuốt nuốt lại quay lại, lát ôm eo , hồi nhấc chân lộn xộn, còn vô tình cố ý cọ vào . Từ Tấn tâm tư nàng, nhắm mắt nhẫn nại, đợi Phó Dung tay dò vào bên trong Từ Tấn thập phần khẳng định chính mình lĩnh hội sai, đè tay nàng lại, khàn giọng hỏi: "Muốn?"

      Phó Dung lắc đầu.

      Từ Tấn khỏi thất vọng, bất đắc dĩ hôn trán nàng: "Ngủ được ?" là phá hư a, chính mình ngủ được cũng cho phép ngủ.

      "Ta muốn chàng, ta muốn đứa ." Phó Dung chui vào trong ngực , rầu rĩ đáp, như muỗi kêu.

      Từ Tấn vừa muốn cởi đồ của nàng, lập tức dừng lại, thân thể dịch chuyển, cố ý lạnh lẽo : "Nàng đem bản vương thành cái gì? Muốn đứa trước hết phải muốn bản vương, bằng bản vương hầu hạ."

      Phó Dung nín khóc mỉm cười, kéo chăn che chính mình, hừ : "Muốn hay ."

      Lời vừa dứt lời, chăn bị người tháo ra, nam nhân vài ngày chưa được ăn nhào tới, cắn loạn khắp nơi.

      Phó Dung thở hồng hộc, gắt gao ôm chặt .

      Từ Tấn hôn trán, hôn chân mày, hôn chóp mũi, hôn gò má, hôn môi đỏ lại hôn lỗ tai nàng, "Nùng Nùng, kỳ ta tại gấp gáp sinh con chút nào. Chỉ hai chúng ta rất tốt, mỗi ngày đều có thể ôm nàng như vậy... Nùng Nùng, nàngkhông biết ta thích đến mức nào, nàng giống như nước vậy, vô luận ta cố gắng thế nào cũng thoát được nàng, nhưng ta chính là muốn như vậy..."

      cố định eo nàng, dùng sức đẩy lên phía trước, nhìn nàng khó nhịn mà quay đầu nhẫn.

      "Nùng Nùng nàng cũng chớ gấp, chúng ta thuận theo tự nhiên, đứa chưa đến, hai chúng ta thỏa thuê mà hưởng thụ. Đứa tới, chúng ta cùng nhau chiếu cố hai mẹ con các nàng, biết ?" ôn nhu hôn nương của , muốn luôn thấy nàng vui vẻ, chỉ cần nàng cao hứng, chuyện người ngoài, chuyện đứa , đều để ý tới.

      "Nhưng ta vẫn sinh được làm thế nào đây?" dễ nghe, hôn ôn nhu, đều xóa được lo lắng trong lòng Phó Dung.

      Từ Tấn cười cười, nhìn mắt nàng : "Vậy ta đêm đêm đều uy nàng, cho đến khi nàng mang thai."

      Phó Dung tức đánh .

      Từ Tấn càng dùng sức đáp lại.

      ~

      Vào tháng 4, quần áo ăn mặc càng đơn bạc, nghĩ tới mấy ngày nữa phải Đông cung tham gia lễ đầy tháng của thứ tử Thái Tử phi, Phó Dung lòng dạ rối bời, quyết định Như Ý trai chơi, chọn cái khóa Trường Mệnh tinh xảo cho trẻ con, lại thuận tiện chọn hai loại trang sức đeo lúc tiến cung.

      Vừa khéo, tới trước cửa Như Ý trai, mới xuống xe thấy mẫu thân Lý Hoa Dung, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ Phan thị, cũng từ xe ngựa khác xuống.

      thích nhưng cũng tránh được khách sáo, miễn cho vì chuyện này làm cho đối phương này nọ.

      "Thím hôm nay cũng ra ngoài dạo a." Phó Dung cười nghênh đón.

      Phan thị thoạt nhìn cùng Kiều thị tuổi chênh lệch lắm, thân hoa lệ Thục tú y, đầu cài trâm thoa châu quang bảo khí, ngày thường dày công bảo dưỡng, xinh đẹp rung động, chỉ có môi thoáng mỏng chút, có vẻ có chút khó sống chung.

      Ngày đó Phan thị lấy nhi tử mất sớm đả kích Thái Tử phi, Phó Dung còn nhớ ràng rành mạch.

      Phan thị cũng ngờ gặp phải Phó Dung, thấy Túc vương phi thân bối tử trang hoa hồ lam, váy dài trắng tinh, nhìn xa thanh lệ nhìn gần quyến rũ, thân mật dắt tay nàng khen ngợi: "tức phụ Lão Tứ vẫn là đẹp nhất, nhìn dáng vẻ này của ngươi, là hâm mộ. Ai, ta vốn muốn gọi Hoa Dung cùng tới đây xem Như Ý trai náo nhiệt. Ai ngờ đứa bé kia bình thường tự phụ quen, tại thân thể bắt đầu liền muốn ra cửa. là, nữ nhân nào có con a, nàng cả ngày vì chuyện này mà so đo. Đúng rồi, tức phụ lão Tứ gần đây có động tĩnh chưa, các ngươi hai vợ chồng thành thân cũng hơn nửa năm ?"

      Phó Dung mím môi cười khẽ: "Chưa có đâu, may mắn chưa có, nếu ta cũng phải giống Ngũ đệ muội sầu muộn ở trong phủ , sao có thể vừa ra khỏi cửa liền gặp thím? Thím hôm nay là tới đây chọn trang sức sao?"

      Hai người trực tiếp lên lầu hai, thị nữ thấy Phó Dung, theo thói quen dẫn nàng dẫn tới nhã gian ngồi.

      Phó Dung phân phó nàng đem mấy thứ đẹp nhất mới bày hôm nay ra cho Phan thị nhìn.

      Phan thị lắc đầu từ chối, từ bên người nha hoàn trong tay nhận lấy cái hộp gỗ, mở ra cho Phó Dung xem.

      Bên trong là miếng ngọc lục bảo lớn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh chưa điêu khắc qua, vừa vặn bị Phan thị đặt dưới ánh sáng, rực rỡ bắt mắt.

      Phó Dung sợ hãi than: " đẹp a, thím muốn đánh thành cái gì?"

      Phan thị cười : "Muốn đánh cái cúc cổ áo cho Hoa Dung, đầu thừa đuôi thẹo còn lại muốn thỉnh giáo Cố nương tử chút, xem có thể hay làm ra trâm cài gắn lục bảo thạch, chính là chuỗi hạt mỗi viên to bằng hạt gạo như vậy . Nghe Cố nương tử sinh ý bận rộn nhận ít cầu, biết bây giờ có rảnh tiếp ta hay ? Kỳ ta vốn định Phượng Lai Nghi, nhưng ngẫm lại Như Ý trai là đồ cưới của ngươi, ta đương nhiên phải chiếu cố người trong nhà."

      "Thím đối với ta tốt." Phó Dung mặt mày hớn hở, ngẩng đầu phân phó thị nữ hầu hạ bên cạnh: "Mau xem chút Cố nương tử bận cái gì? ta mang khách quý tới cho nàng, mời nàng ra đón mối làm ăn lớn."

      Thị nữ thong dong .

      Phó Dung bồi Phan thị chuyện phiếm, ánh mắt đảo qua lục bảo thạch trong hộp, lòng sinh nghi hoặc.

      Phan thị hảo tâm chiếu cố việc làm ăn của nàng?

      Phó Dung bản năng mà cảm thấy Phan thị có ý đồ khác, nhưng nàng lại thấy đầu mối.

      Chờ khắc đồng hồ, Cố nương tử bộ quần áo trắng vào.

      Hai bên chào hỏi, thấy Phan thị nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Cố nương tử, Phó Dung chủ động giải thích: "Thím, Cố nương tử dung nhan có tổn hại, sợ dọa khách nhân nên vẫn luôn mang mũ che, còn mời thím tha thứ nhiều hơn a."

      Phan thị cười gật đầu: "Ta biết, Cố nương tử làm việc giống bình thường, ta đều nghe . Ngươi ngồi uống trà, ta ngồi bên cạnh Cố nương tử với nàng, bảo thạch của ta trả giá lớn mới mua được, phải cẩn thận."

      Phó Dung đứng dậy nhường chỗ cho nàng.

      Phan thị liền ngồi xuống bên trái Cố nương tử, giọng với nàng cầu của mình.

      Phó Dung đối với làm thế nào trang sức cũng rất có hứng thú, tập trung tinh thần nghe, phát giác Phan thị quét mắt vài lần lên mặt Cố nương tử, còn cố ý nhích lại gần, ý đồ nhìn trộm bên trong mũ che. Phó Dung khỏi nhíu mày, nghi hoặc : "Thím nhìn cái gì đấy?"

      Phan thị lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng, hơi có vẻ được tự nhiên giải thích: "Ta ngửi thấy người Cố nương tử mùi hương rất thơm, nhịn được thưởng thức thêm vài lần, là hương gì a?"

      Cố nương tử thủy chung ngồi đoan chính, mỉm cười : "Phu nhân quá khen rồi, ta chưa bao giờ dùng hương ."

      Phan thị trong tươi cười nhiều hơn vài phần xấu hổ.

      Ý thức được Cố nương tử dường như bắt đầu đề phòng nàng , Phan thị cũng muốn lãng phí thời gian, xong cầu về khuy áo, báo trước đứng lên: "Vậy được, cứ như vậy... Ai u, ta choáng đầu..."

      xong hướng Cố nương tử ngã xuống, tay đè đầu vai Cố nương tử, tay khác như vô tình mà túm lấy mũ che đỉnh đầu.
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280339 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :