1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Hôm nay 2 chương rồi nhé.

      ☆ Chương 141



      Thanh minh tới, trời ngày càng ấm áp.

      Như Ý trai định khai trương vào mùng tháng ba.

      Phó Dung muốn trước lúc khai trương đến Như Ý trai dạo vòng, cửa hàng tu sửa tốt rồi nàng còn chưa tới xem. muốn , Phó Dung muốn ăn mặc xinh đẹp, đem tám bộ đồ mới làm mấy ngày trước thích hợp với thời tiết cuối xuân cầm ra khuê phòng, đứng ở trước gương nhất nhất ngắm thử.

      Chất liệu mỏng manh mềm mượt, sắc thái sáng ngời tươi diễm, gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào, phất động quần áo phất phới.

      Phó Dung nhìn mình trong gương, mắt ngọc mày ngài da tuyết xương ngọc, rất hài lòng, "Ngày mai mặc như vậy."

      Mai Hương nghe thấy, do dự nhắc nhở: "Có phải hơi mỏng hay ? tại bên ngoài vẫn còn lạnh."

      Gió mùa xuân se lạnh, có thể ngày trước cảnh xuân tươi đẹp, ngày hôm sau trời lại lạnh xuống.

      Phó Dung chủ ý định, ngó nhìn phía ngoài : " có việc gì, mặt trời lên cao ta mới ra cửa, ăn xong cơm trưa trở lại, bị lạnh."

      Mặc mãi quần áo mùa đông dày, nàng sớm muốn đổi sang quần áo mỏng.

      Mai Hương nhìn Lan Hương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nương nhà mình từ thích tự phụ, lúc nào trong 3 nương cũng là người thay áo xuân sớm nhất.

      Vào lúc hoàng hôn, Từ Tấn từ trong cung trở về, vào nhà rồi sửng sốt chút.

      Phó Dung ngồi trước bàn may váy cho cháu ngoại nữ. thân bối tử trang hoa màu phấn đào, phía dưới là quần trắng, yên lặng ngồi ở chỗ đó, hơi hơi cúi đầu, túm tóc theo gió đong đưa bên cạnh quai hàm. Bước chân xuống, nàng nghe thấy, trong tay cầm kim thêu nhàng khâu, thần sắc chuyên chú.

      là đẹp, nhưng mà...

      "Như vậy lạnh sao?" Từ Tấn nhíu mày hỏi.

      Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, kim thêu vừa chuẩn bị đâm xuống khỏi bị lệch ra, đâm vào ngón trỏ trái, nàng đau đến "Tê" tiếng, ngay lập tức buông váy mới thêu được nửa xuống, giơ ngón tay lên nhìn.

      Còn chưa nhìn ràng, bị nam nhân nhanh chân chạy tới ôm lấy, "Sao lại cẩn thận như vậy?"

      thế nhưng còn dám nàng?

      Nhìn Từ Tấn từ ngồi xuống bên cạnh, Phó Dung trợn mắt oán giận : "Vương gia làm sao cứ thích vụng trộm tiến vào hù dọa người ta? Chàng kêu người truyền hô tiếng được sao?"

      Từ Tấn trầm thấp mà cười, "Bảo các nàng ấy truyền làm gì? Ta thích bắt gặp nàng làm ít việc vốn dĩ làm ở trước mặt ta."

      Phó Dung mặt đỏ hồng.

      Nàng thích soi gương, thích đùa Đoàn Đoàn, xấu Từ Tấn, mấy lần đều bị Từ Tấn bắt gặp, hoặc là cố ý chê cười nàng, hoặc là vô lại mà phạt nàng. Nàng muốn đề phòng vào, cố tình Từ Tấn mỗi ngày thời gian trở về cũng nhất định, có thể buổi trưa dùng xong cơm đột nhiên trở về, cũng có thể là mặt trời lặn mới về.

      Mắt thấy ngón tay chảy ra giọt máu , Phó Dung chu miệng : "Được a, vương gia cứ tiếp tục hù dọa ta như vậy , sớm muộn gì ngón tay của ta cũng bị vương gia hại thảm ."

      Từ Tấn theo nàng ánh mắt nhìn tới, thấy ngón trỏ kia trắng trong lộ hồng có thêm giọt máu tươi diễm, ướt át, cúi đầu xuống ngậm mút.

      Môi ngậm ngón tay, mắt phượng ngước lên nhìn nàng.

      Môi nhàng mút làm cho cả người như nhũn ra, thâm ý trong mắt phượng làm người ta mặt đỏ tim đập. Phó Dung buông mi xuống, "Vương gia chê bẩn?"

      "Nùng Nùng chỗ nào cũng thơm ." Từ Tấn mơ hồ đáp lại, đem người ôm tới đùi mình, vuốt ve áo vải đơn bạc người nàng: "Sao sớm như vậy thay vào? Cố ý mặc cho ta ngắm?"

      chuyên chọn chỗ có gì che, đâu phải là sờ xiêm y a. Phó Dung đè cái ngón tay hư hỏng kia xuống, vừa ngượng vừa bực : "Ai cố ý mặc cho chàng xem? Ngày mai ta muốn Như Ý trai, hôm nay thử trước xiêm y, nhưng cũng cảm thấy lạnh."

      Từ Tấn tạm thời thu tay lại, dán vào sườn mặt nàng chuyện: "Là từ giờ bắt đầu khai trương à?"

      Phó Dung gật gật đầu, có chút ngại ngùng hỏi : "Vương gia có hối hận hay ?"

      Long Khánh là đường phố phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, đột nhiên có cửa hàng muốn sửa chữa lại, tất nhiên làm mọi người chú ý. Phó Dung định giấu diếm quan hệ của nàng và Liễu Như Ý. Chủ yếu là muốn giấu cũng giấu được. Có Vĩnh Ninh công chúa ở đây, thay vì che che giấu giấu tương lai bị Vĩnh Ninh công chúa chế giễu, bằng quang minh chính đại mà thừa nhận Như Ý trai là đồ cưới của nàng.

      Bởi vậy trong lúc sửa chữa có người hỏi thăm Chu chưởng quỹ, Đỗ Viễn Chu bọn họ muốn mở cửa hàng gì, hai người liền đem danh hiệu trang sức lầu Như Ý trai truyền ra ngoài, thuận tiện mờ mờ ảo ảo nhắc tới bối cảnh Như Ý trai.

      Túc vương phi có dì kết nghĩa là nữ thương gia, tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ có quan hệ giữa Liễu Như Ý và Từ Diệu Thành cùng với ân oán trong đó là giấu .

      Phó Dung sống hai đời, nàng đối với hư danh cũng quá để ý, mẫu thân lúc trước dám quyết định như vậy, chắc cũng có cách nhìn giống nàng. Nhưng tại Phó Dung gả cho Từ Tấn, Từ Tấn phải chịu đựng ảnh hưởng chuyện này mang tới. Vương phi của mình gọi nữ thương gia là dì, đối với vị vương gia mà khẳng định mất mặt mũi. Từ Tấn để ý tới người khác trào phúng sao?

      Từ Tấn nếu để ý, cưới Phó Dung.

      Vuốt ve gò má nàng chút, Từ Tấn cười giải thích cho nàng: "Có cái gì phải để ý, những vương tôn quý tộc kia nếu truy ngược đến tổ tông, chỉ có vài người ngay từ đầu chính là danh môn vọng tộc, còn lại chẳng phải đều là mấy đời trước thanh danh đáng nhắc đến? Nùng Nùng cần nghĩ quá nhiều, nàng muốn làm cái gì cùng ta thương lượng trước, ta cảm thấy ổn tự nhiên khuyên can, ta đáp ứng, cũng hối hận."

      giơ tay sờ khuôn mặt nàng, Phó Dung ôm lấy cái tay kia, nhìn mắt hỏi: "thời điểm Vương gia đáp ứng ta, đoán được có hôm nay rồi?"

      "Đương nhiên."

      Từ Tấn tránh tay nàng, nâng cằm nàng lên : "Nùng Nùng nhớ kỹ, nàng bây giờ là Túc vương phi, là vương phi của ta, người khác phải coi trọng quá khứ của nàng, mà là tại và tương lai cuối cùng. Chỉ cần ta vẫn cưng chìu nàng, chỉ cần ta vẫn đứng ở ngươi phía sau chống lưng cho nàng, cho dù nàng xuất thân là nữ thương gia, những người đó dám chê cười sao? Các nàng chỉ có thể càng đố kỵ hơn."

      Đúng vậy, nàng dám mở lại Như Ý trai, phải là bởi vì biết có người chống lưng cho nàng sao?

      Phó Dung phải Liễu Như Ý, nàng đối việc buôn bán có hứng thú nhiều, từ chẳng qua chỉ muốn gả cho phu quân có bản lĩnh nhất, để ai dám xem thường nàng, sau đó nàng an tâm hưởng thụ. cùng Từ Tấn thành thân lâu như vậy, cha chồng Hoàng Thượng mặc kệ nàng, mẹ chồng Thục phi thích nàng, trong vương phủ cả ngày thanh nhàn, quả thực so với ảo tưởng về ngày lành của nàng cũng chênh lệch lắm .

      "Vậy vương gia phải luôn là chỗ dựa chống đỡ cho ta." Nàng ỷ lại mà ôm lấy cổ , dõi mắt nhìn .

      đối với nàng như vậy tốt, vì chính nàng, vì con của bọn họ, nàng cũng tự đáy lòng hi vọng Từ Tấn sống được tốt.

      Trong mắt nàng là ỷ lại tự đáy lòng, Từ Tấn cười , tay chậm rãi dời tới eo nàng: "Nùng Nùng eo như vậy, ta càng muốn thay nàng chống đỡ."

      Chẳng những chống, còn bóp.

      đứng đắn, Phó Dung vừa ngượng vừa bực mà muốn đứng lên.

      Từ Tấn lại ấn nàng xuống, cho phép động, cúi đầu kiểm tra xiêm y người nàng: "Xiêm y này rất dễ nhìn, ta xem bên trong thêu thùa như thế nào, nếu tốt, thưởng cho tú nương." xong tay liền từ chỗ cổ áo bối tử tiến vào bên trong thăm dò; còn làm bộ nghiêm trang đánh giá việc thêu thùa.

      Phó Dung tức chụp lấy tay : "Chàng đừng kéo lỏng của ta!"

      "Nếu lỏng lại đổi cái khác!" Từ Tấn phút chốc nâng nàng lên để nàng dạng chân ngồi ở đùi , đem người chống vào bàn phía sau, mau chóng cởi đai lưng của mình, lại nhấc váy nàng lên...

      Phó Dung lại chắn lại che nhưng làm dừng lại được.

      Bên cạnh chính là cửa sổ, bên ngoài gốc cây hoa hải đường nở hoa, mắt nhìn chỗ tàng cây Hải Đường, theo động tác Từ Tấn đỡ eo nàng lên xuống, cành hoa rung rinh trong tầm mắt, lúc biến mất lúc lại xuất . Bên ngoài còn có thanh Mai Hương Lan Hương giọng chuyện. Phó Dung nóng nảy, thừa dịp tại còn có thể cố gắng khống chế hô hấp, nằm ở đầu vai Từ Tấn giọng cầu : "Đừng ở chỗ này, vào bên trong..."

      " ở bên trong rồi a." Từ Tấn cố ý xuyên tạc lời của nàng, nghiêng đầu hôn lỗ tai nàng.

      Phó Dung vừa thẹn vừa giận, cào bả vai kháng nghị: "Nhỡ bị người khác nhìn thấy..."

      Cửa sổ cao, nếu có người ở trong viện lại, liếc mắt nhìn vào bên này cái, nàng còn sống thế nào?

      "Vậy ta gọi các nàng tới đóng cửa sổ lại?" Từ Tấn cố ý trêu nàng, đột nhiên đem người bế lên. Trong lúc Phó Dung thấp giọng sợ hãi kêu lên, tới trước cửa sổ, để nàng đứng hướng ra phía cửa sổ, nhanh tay lẹ mắt đè tay nàng muốn đóng cánh cửa, cắn lỗ tai : "Nhanh đem bối tử mặc vào, như vậy người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ hai chúng ta ở đây ngắm hoa".

      Nàng quá thấp, để nàng dẫm lên mu bàn chân , bàn tay to vững vàng chống eo nàng.

      Phó Dung quá thẹn, cố gắng mấy lần Từ Tấn đều để cho nàng đóng cửa sổ, đành phải trước đem bối tử buộc lại, quay đầu muốn cầu xin Từ Tấn, lại liếc thấy váy vắt ở bàn sách bên kia, tiết khố, trung khố bên trong thế nhưng bị Từ Tấn đĩnh đạc đặt ở cùng.

      "Chàng..."

      "Nùng Nùng thích như vậy sao?" Từ Tấn dán vào mặt nàng cọ sát.

      Biết tránh thoát, Phó Dung mím chặt môi, giả bộ nhận mệnh, yên lặng chịu đựng chốc lát, phát giác Từ Tấn cúi đầu nhìn, cũng biết đến cùng nhìn cái gì, Phó Dung bỗng nhiên đưa tay, đem hai cánh cửa sổ đóng lại.

      "Ba" tiếng, Mai Hương Lan Hương sợ tới mức run người, từ trước cửa phòng chạy vài bước về phía viện, nghiêng đầu nhìn cửa sổ.

      Cửa gỗ khắc hoa đóng chặt, bên trong truyền ra thanh bàn ghế bị đẩy trượt , sau đó là tiếng nghiên mực rơi xuống đất.

      Nếu là thời điểm vừa chuyển vào vương phủ, hai nha hoàn chắc chắn lo lắng vương gia vương phi có phải cãi nhau hay . tại mà , hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau đỏ mặt tìm chỗ xa trốn .

      Trốn gần nửa canh giờ, nghe thấy bên trong vương gia kêu người vào nhà thu thập.

      Mai Hương Lan Hương vội vàng bước nhanh vào trong phòng, buông bước chân vào nhà, trước tiên nhìn chỗ bên cạnh cửa sổ, thấy bàn lệch ghế đổ, đất rơi đầy giấy Tuyên Thành, có mấy tờ dính mực nước, quần áo vương phi các nàng hôm nay mới thay đều rơi tán loạn ở mặt đất, chất liệu tơ lụa tốt cũng thể may mắn thoát khỏi vài chỗ dính mực đen xì.

      Ngược lại xiêm y vương gia tất cả đều sao.

      Trong phòng có người, nhưng trong màn lụa dường như có bóng người lắc lư.

      Mai Hương Lan Hương dám nhìn thêm, chia nhau thu thập. Xiêm y và giấy Tuyên Thành bị bẩn được cuốn lại, giầy thêu, vớ lụa trắng sạch thu vào bên cạnh, lại bưng nước tiến vào lau chùi, phen bận rộn, bên ngoài sắc trời tối.

      "Dọn cơm ." Sắp ra ngoài trong màn lụa truyền đến thanh nam nhân khàn khàn.

      Mai Hương Lan Hương giọng đáp vâng.

      Các nàng rồi, Từ Tấn hôn tiểu nương bên cạnh vẻ mặt đỏ hồng choáng voáng "Ta lấy quần áo cho nàng."

      Phó Dung nhắm mắt.

      Từ Tấn lặng lẽ cười, xuống giường tới tủ quần áo , ánh mắt đảo qua mấy bộ áo xuân, cầm bộ bên cạnh dày hơn chút, quay trở lại trước giường tự mình giúp Phó Dung mặc vào, từ trong ra ngoài, động tác hết sức thuần thục.

      "Lần sau còn dám làm bậy như vậy, ta, ta cào cho thấy dấu móng tay !"

      Màn lụa vén lên, liếc thấy bàn ghế bên cạnh giường khôi phục sạch , nghĩ tới Mai Hương Lan Hương thu thập những thứ bê bối kia khả năng biết, Phó Dung đất dung thân, nhân lúc Từ Tấn thay nàng buộc thắt lưng giữ lại cổ tay , ngón tay uy hiếp giơ lên.

      Từ Tấn ngẩng đầu nhìn nàng, chuyện phiếm: "Cào , ta thích nàng cào ta."

      mặt dày vô sỉ, Phó Dung tức gạt tay ra, vừa muốn mắng, Từ Tấn lại xông tới, ôm eo nàng dỗ: "Ngày mai ta với nàng xem cửa hàng, đến ngày 3 tháng 3, ta cũng mang nàng ra ngoài giải sầu, như thế nào?"

      Mùng 3 Tháng 3, tiết thượng tỵ, là ngày đạp thanh thưởng xuân, cũng là ngày nữ nhi khuê các có thể quang minh chính đại ra ngoài du ngoạn.

      Phó Dung nhất thời giận nữa, đôi mắt đẹp liễm diễm chờ mong nhìn : "Vương gia muốn mang ta chỗ nào?"

      Từ Tấn ngồi nghiêng bên cạnh nàng, vừa giày thêu cho nàng vừa cười hỏi: "Nàng muốn chỗ nào?"

      Phó Dung nghĩ ngợi lúc, hưng phấn : "Ta về hỏi Tuyên Tuyên, nàng cả ngày ở nhà buồn bực, ta mang theo nàng ra ngoài nàng chịu ."

      Từ Tấn động tác thoáng ngừng, thấy nàng cười dịu dàng vẻ mặt khát khao, thầm ở trong lòng thở dài, "Tốt, đem cả Quan ca nhi theo."
      Last edited: 25/10/16

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Vỗ tay, vỗ đùi. Đọc 2 chương liền thích quá nàng ơi, kết cục của lão bà kia làm ta hả hê quá đê
      Hale205heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Zẩy múa a~, ngậm cục tức mãi, cuối cùng bà lão thái thái mãi tử kia cũng có ngày tàn. Hả hê quá :yoyo60:
      Gửi chục nụ hôn tới nàng @heavydizzy :yoyo45::yoyo40:
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chươngg 142



      Như Ý trai ngày mai khai trương, tại cửa tiệm tuy còn đóng, bên trong tất cả đồ vật trang hoàng kể cả các loại trang sức đều bày xong.

      Phó Dung, Từ Tấn từ cửa sau vào cửa hàng, xem như là khách nhân đầu tiên của Như Ý trai.

      Bên ngoài mặt trời lên quá ba sào, nhưng bởi vì cửa còn đóng, bên trong cửa hàng ánh sáng rất tối. Phóng tầm mắt nhìn ra, giá gỗ tử đàn tốt nhất bình tĩnh mà đứng trong ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong, tăng thêm lịch tao nhã. Trong góc là bồn cảnh cây mai hoa hồng cành lộc, vách tường nét chữ long phượng như múa, cầu thang hoa văn rất sống động...

      Hết thảy đều mới như vậy, rồi lại cho người ta cảm giác quen thuộc, phảng phất nơi này chính là gian trang sức lầu dành riêng cho mình.

      Nhớ tới năm ngoái tới nơi này vẫn là 3 gian tiệm , Phó Dung kìm lòng được dọc theo quầy lượn vòng, lại theo mười bậc cầu thang mà bước lên, đẩy cửa phòng mở ra nhã gian. Nhìn bên trong bình phong gấm Tô Châu tranh sơn thủy tinh xảo, hệt như bố trí khuê phòng nữ tử ấm áp, Phó Dung ánh mắt bỗng nhiên cay cay.

      Nơi này hình như là giống Như Ý trai ở Tín Đô kia, chỉ là chỗ càng lớn bài trí càng tốt, Liễu Như Ý trời có linh, rất cao hứng ?

      "Khóc ?" Từ Tấn đứng ở ngoài cửa, vốn cho rằng nàng ở bên trong dạo vòng ra, lại thấy Phó Dung vòng ra đằng sau tấm bình phong. Xem lúc ở lầu 1, chuyện phiếm cùng Chu chưởng quỹ và Đỗ Viễn Chu, theo vào trong, đem nương trốn ở phía sau tấm bình phong lau mắt quay lại.

      Phó Dung chỉ là nhất thời cảm khái, mau chóng thu hồi cảm xúc, cười hỏi : "Vương gia cảm thấy nơi này như thế nào?"

      Từ Tấn nắm lấy tay nàng: " ném mặt mũi Túc vương phủ."

      Phó Dung trừng mắt nhìn , rút tay về, hai vợ chồng cùng nhau xuống lầu.

      "Vương phi buổi trưa ở trong này dùng cơm sao?" Chu chưởng quỹ cười híp mắt hỏi, lão nhân gia chịu ngồi yên, tự mình chuẩn bị Như Ý trai, tinh thần ngược lại tốt lên rất nhiều, nhìn phảng phất trẻ ra vài tuổi.

      Phó Dung lắc lắc đầu, nhìn Đỗ Viễn Chu : "Ta cùng vương gia muốn Cảnh Dương Hầu phủ, hôm nay quấy rầy. Chu bá thay ta với Cố di tiếng, chúng ta đây."

      Chu chưởng quỹ và Viễn Chu cùng nhau ra ngoài tiễn nàng.

      Lên xe ngựa, chạy thẳng đến Cảnh Dương Hầu phủ.

      Cuối tháng nghỉ công việc, Phó Phẩm Ngôn cũng ở nhà, đem Từ Tấn đón vào thư phòng chuyện, mẹ con Phó Dung hậu viện.

      "Nhìn con mặc ít như thế này, đông lạnh làm thế nào đây?" Kiều thị sờ xiêm y người Phó Dung, vui .

      Phó Dung giả vờ nghe thấy, dắt tay Phó Tuyên hỏi nàng: "Mùng 3 Tháng 3 chúng ta muốn Định Hà đạp thanh, muội muội cùng nhé?"

      Phó Tuyên ngó mẫu thân, tò mò hỏi: "Tỷ tỷ cùng với ai?"

      Phó Dung thuận miệng : "Cùng tỷ phu ngươi a, chúng ta buổi sáng ở bờ sông chơi diều, giữa trưa Thanh Phong các dùng cơm, buổi chiều du thuyền ngắm cảnh, đem theo cả Quan ca nhi, còn chưa từng Thanh Phong các đâu."

      Phó Tuyên nghe vậy lắc đầu, "Tỷ tỷ cùng tỷ phu chơi thôi, ta cùng Tứ tỷ tỷ hẹn trước, chúng ta cùng nhau Tây Sơn."

      Kiều thị ở bên cạnh khẽ gật đầu, khó có được con rể vương gia có lúc thảnh thơi bồi nữ nhi ra ngoài dạo, hai người nên hảo hảo thân mật.

      Phó Dung có chút mất hứng, Tây Sơn nàng dám nữa, bất quá biết được muội muội năm nay có ý định ở nhà buồn rầu, nàng liền yên tâm. Vừa định tiếp, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh Phó Bảo: "Tam tỷ tỷ trở về rồi sao?"

      Phó Dung cười đáp tiếng, ra ngoài đón nàng.

      Phó Bảo cũng mặc bộ váy mỏng, thấy Phó Dung cùng nàng ăn mặc giống nhau, lập tức cười đến môi mắt cong cong, nhanh mấy bước tới ôm lấy cánh tay Phó Dung, "Tỷ hôm nay thế nào lại rảnh rỗi về nhà mẹ đẻ rồi a? Tam tỷ tỷ, cửa hàng là ngày mai khai trương sao, ta cùng Vân Ngọc đều bàn rồi, hẹn mấy người tỷ muội ủng hộ, chính là biết tỷ tỷ có thể cho chúng ta chút lợi ích hay ?"

      Tiểu nha đầu có lúc làm người ta tức điên giống như đốt pháo, lúc ngọt ngào lên cũng đặc biết dỗ người. Phó Dung xoa bóp khuôn mặt phấn nhắn cười: "Yên tâm , ta phân phó chưởng quỹ, nhìn thấy A Bảo nương nhà chúng ta tới, hết thảy đều tặng !"

      Phó Bảo xuy tiếng, "Ta mới tin! Đúng rồi, Tam tỷ tỷ, tiết thượng tỵ có tính toán gì hay ? Ta hẹn Tuyên Tuyên cùng nhau Tây Sơn, nàng chịu , cả ngày chôn trong phòng nhanh chóng thành tiểu lão đầu sầu muộn."

      Phó Dung vừa nghe, ánh mắt xéo sang Phó Tuyên, tức giận : "Được a, mấy ngày thấy dám dối ta!"

      Phó Tuyên đau đầu, nhìn mẫu thân xin giúp đỡ: "Ta..."

      "Cái gì cũng cần thêm nữa, ngày đó ta tới đón ngươi, chúng ta cùng ra ngoài." Phó Dung bày ra bộ dáng cho cự tuyệt, lại quay sang cùng Phó Bảo mờ mịt giải thích: "Ta cùng vương gia tính toán mang Tuyên Tuyên cùng Quan ca nhi cùng bờ sông Định Hà chơi, A Bảo muốn cùng hay ?"

      Phó Bảo lắp chút.

      Ngày khác nàng ngược lại là muốn , chỉ là mùa xuân mỗi năm nàng đều cùng Lâm Thiều Đường Tây Sơn chơi diều, năm nay cũng ngoại lệ, nàng đáp ứng Lâm Thiều Đường, đến ngày lại từ bỏ... mọt sách kia khẳng định thất vọng, ở Tây Sơn thư viện đọc sách, khó được có thể có kỳ nghỉ chơi.

      "Thôi, ta vẫn thích Tây Sơn hơn, chỗ đó hoa đào rất đẹp mắt." Phó Bảo có chút tiếc hận mà cự tuyệt.

      Phó Dung đột nhiên nhớ tới năm ngoái Lâm Thiều Đường cho đan mũ bằng liễu tử cho Phó Bảo, nở nụ cười đầy thâm ý, ngại có mẫu thân ở bên cạnh, uyển chuyển : "A Bảo năm nay nhớ mang mũ đan bằng cành liễu về cho ta a, năm ngoái cái mũ kia nhìn rất đẹp."

      13 tuổi chính là thời điểm chớm mối tình đầu, nếu như Phó Bảo lúc trước chỉ đem Lâm Thiều Đường làm biểu ca. Năm nay Lâm Thiều Đường sau khi trở về vóc dáng cao hơn, bộ dạng càng đẹp mắt, ánh mắt nhìn nàng cũng càng thêm tình ý miên man. Phó Bảo cảm nhận được loại tình cảm tự nhiên kia biết đến cùng bắt đầu biến hóa từ lúc nào. Có lẽ là xa cách gặp lại nhìn thấy Lâm Thiều Đường vui vẻ hơn nàng nghĩ, có lẽ là Lâm Thiều Đường đưa lễ vật nàng bị chạm vào tay, sau đó hiểu sao tim đập nhanh hơn...

      Hết thảy làm cho nàng lập tức hiểu được ám chỉ trong lời của Phó Dung.

      Nàng mặt đỏ hồng, cố làm ra vẻ hiểu mà trêu ghẹo Phó Dung: "Tỷ làm vương phi còn mang cái gì mũ đan bằng cành liễu, sợ bị người chê cười! Thôi, Tuyên Tuyên có chỗ , vậy ta về trước. Tam tỷ tỷ nhớ mang cho ta bánh hương hoa mai của Thanh Phong các a, chỗ khác đều ăn ngon bằng Thanh Phong các."

      Phó Dung đáp ứng, cười đưa nàng ra ngoài.

      Phó Tuyên nhân lúc nàng tiễn Phó Bảo lẻn .

      Phó Dung vừa quay lại thấy người đâu, cùng mẫu thân oán giận: " biết muội muội giống ai, lại thi Trạng Nguyên, nàng đọc nhiều sách như vậy làm cái gì?"

      Kiều thị còn tức nàng, đem người dắt vào trong phòng giáo huấn: "Đừng muội muội con, con có chuyện gì vậy, lần này Định Hà chơi là chủ ý của con hay vương gia?"

      Phó Dung hiểu mẫu thân lửa giận từ đâu tới, thản nhiên : "Vương gia để con chọn địa điểm, con liền chọn Định Hà, nơi đó ổn sao?"

      Kiều thị hận sắt thể rèn thành thép ấn ấn cái trán nàng chút: "Vương gia khó có được rảnh rỗi muốn mang con ra ngoài chơi. Con kêu muội muội làm cái gì? Các con vợ chồng son cùng nhau giải sầu tốt cỡ nào a, biết điều, lát nữa với vương gia, muội muội con muốn Tây Sơn, ngày đó cần qua đón nàng"

      Phó Dung ngơ ngác.

      Từ Tấn định mình cùng nàng ra ngoài chơi sao?

      Nàng cho rằng chỉ là xằng bậy xong rồi thuận miệng dỗ nàng, mục đích chính là làm cho nàng nguôi giận. Vậy nàng đương nhiên dựa theo tâm ý của mình, nhân cơ hội mang muội muội ra ngoài. Nếu như, nếu như biết Từ Tấn là lòng muốn bồi nàng, là vì hai vợ chồng thêm chút tình thú, nàng dù sao cũng ngốc đến mức gọi thêm muội muội a.

      Có lẽ mẫu thân hiểu lầm , bà biết tình hình lúc Từ Tấn đưa ra ý đồ này khi, huống chi hai người đều thương lượng mang theo đệ đệ muội muội .

      "Nương nghĩ nhiều rồi, vương gia bảo con mang theo Quan ca nhi , đến lúc đó dỗ Quan ca nhi, con cùng muội muội chơi đùa, vừa vặn." Phó Dung vẻ mặt chắc chắn đáp.

      Kiều thị ngơ ngác, chuyển sang dở khóc dở cười, xem ra con rể này đúng là thích trẻ con.

      Nàng thoải mái, Phó Dung lại nghi hoặc, buổi tối hai vợ chồng vào màn lụa, trước ánh đèn sáng, nàng tìm tòi nghiên cứu đánh giá Từ Tấn.

      Nàng ánh mắt cổ quái, Từ Tấn tạm thời nhìn nàng, cúi đầu nhìn người mình, nghi hoặc : "Làm sao vậy?"

      Phó Dung mấp máy môi, biết nên mở miệng như thế nào.

      Từ Tấn khó nhịn nhất là bộ dáng nàng lúc này muốn lại thôi, nhìn thấy, cả người ngứa ngày. Năm ngoái nàng ở trong xe ngựa đưa cho bộ dây Trường Mệnh trong lòng còn thầm ước nguyện vọng, đến bây giờ nàng vẫn cho biết. Bất luận trừng trị nàng thế nào nàng đều chịu ra.

      Lo sợ đêm nay Phó Dung lại chọc , Từ Tấn nhấc chân bước vào trong giường, tiếp theo đem Phó Dung túm vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào mắt nàng : "Có lời mau !"

      Phó Dung bật cười, tay kéo đồ trong vạt áo chơi, có chút bất an mà : "Sáng nay vương gia hảo tâm muốn mang ta ra ngoài chơi, ta lại muốn đem đệ đệ muội muội cũng cùng, vương gia có phải mất hứng hay ?"

      Từ Tấn ánh mắt lóe lên, nắm lấy tay nàng : "Vì sao nghĩ như vậy?"

      Phó Dung vẫn nhìn chằm chằm vào , tự nhiên nhận ra được khác thường của , trong lòng nhất thời hiểu được. Từ Tấn quả sớm tính toán tiết thượng tỵ mang nàng ra ngoài chơi, cũng phải chỉ là vì dỗ nàng nguôi giận, khỏi trận xấu hổ, áo não : "Lúc trở về đường cân nhắc nghĩ ra, cái này, nếu ngày mai ta lại về nhà chuyến, tìm cớ mang theo Tuyên Tuyên, Quan ca nhi ."

      Từ Tấn bóp cái mũi nàng, lúc nàng nhíu mày kịp thời buông tay ra, thở dài: " cần phiền toái thế, cùng nhau ra ngoài chơi, nàng cao hứng là tốt rồi."

      giống như mình nàng cùng chơi đùa liền mất hứng vậy.

      Sợ trong lòng nam nhân nghĩ như vậy, Phó Dung ngoan ngoãn dựa tới trong ngực , ôm lấy eo : "Ta mình cùng vương gia ra ngoài cũng cao hứng a. Ai, lần này ta ngốc, vương gia nếu có giờ rảnh, chúng ta lại chọn ngày cùng nhau . Lần sau chỉ có ta cùng vương gia được ?"

      "Tốt, ta chọn thời gian, chỉ mang nàng ra ngoài." Từ Tấn trở người đem nàng đặt ở phía dưới, vuốt ve khuôn mặt nàng : "Bất quá lần sau là lần sau, lần này Nùng Nùng phụ mảnh tâm ý của ta, nàng có phải nên bồi tội hay ?"

      Phó Dung cắn môi, nhắm mắt lại đánh : "Vương gia khi dễ ta nhiều lần như vậy, sao thấy chàng bồi tội?"

      "Bởi vì ta là vương gia." Từ Tấn vô lại cười, tay bận rộn cởi xiêm y nàng, tay sờ soạng dưới gối, rất nhanh lấy ra quyển sách , cố ý lật đến mấy trang cuối cùng, phen chọn lựa sau đó chọn trang chuyển cho Phó Dung xem: "Chọn cái này , đêm nay Nùng Nùng cứ bồi ta như vậy, ta tha thứ cho nàng."

      Phó Dung lúc lấy sách ra che mắt lại, nghe , nàng lặng lẽ nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, thấy trong tranh là nữ tử hai tay bị trói...

      Nàng thẹn quá mức, đáng tiếc để nàng kịp cự tuyệt, Từ Tấn thể chờ đợi được nhảy xuống giường tìm đai lưng ném ở bên ngoài...
      Uyên Sama, hauyen2803, Thanh Hằng43 others thích bài này.

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Bị trói a....kích thích quá a.......mẹ ghẻ Tiếu lần này chơi xấu quyết cho sắc nữ nhà ta ăn canh suông a....ta hận

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :