1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Nàng edit truyện sắc sắc nữ như ta ủng hộ liền :v cơ mà dạo này thịt thà đầy miệng rồi, chỉ cầu thịt chất lượng nàng ạ :3
      Như truyện này chất lượng chất lượng đếy, nhưng thịt chỉ đc nếm, được ăn. Ahaha :yoyo60:

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      ủng hộ nàng 2 tay 2 chân :))

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Nhân dịp ta phải thức đêm viết báo cáo, tặng các nàng thêm 1 chương.

      ☆ Chương 123

      Thái Tử hai ngày này là xuân phong đắc ý.

      Trắc phi Phó thị sinh con trai cho , Thái Tử phi cũng chuẩn ra hỉ mạch.

      Lúc trước mẫu hậu từng ám chỉ với , nếu như Phó thị sinh con giao đứa cho Thái Tử phi nuôi nấng, Thái Tử trong lòng nguyện ý. So sánh với Thái Tử phi, càng ưa thích Phó thị, đó là nữ nhân mĩ lệ ôn nhu, ở bên cạnh vẫn an phận thủ thường. Tuy rằng trong lòng có thể còn chút khúc mắc, nhưng có giở mặt lạnh cho . nương tốt như vậy, nhẫn tâm ôm đứa con đầu của nàng cho người khác. Nhưng nếu cho, mẫu hậu lại mất hứng...

      tại tốt lắm, Thái Tử phi chính mình có thai, đề khó giải quyết dễ dàng.

      có phiền não, Thái Tử đường có chút phiêu.

      Thái Tử phi lại cao hứng chút nào, sầu muộn ở trong phòng tức giận.

      Phó thị vào phủ, nhiều lần làm cho nàng ngột ngạt, nàng vẫn ngóng trông ngày Phó thị sinh con này. Sinh nữ nhi, nàng lòng cao hứng, sinh nhi tử, nàng mất hứng. Nhưng nàng có thể lấy thân phận chủ mẫu ôm nam oa kia về, chính mình nuôi, hung hăng đâm vào trái tim Phó thị.

      Đầu tháng phát nguyệt chậm lại, Thái Tử phi thầm ổn, vừa hy vọng chính mình có tin vui, vừa hy vọng chỉ là thân thể tạm thời thoải mái. Khi nguyệt trễ hơn mười ngày, gần như có thể xác định thể nghi ngờ, Thái Tử phi như cũ giấu diếm Thái Tử, cố làm ra vẻ hào phóng mà đem Thái Tử tới chỗ người khác, chỉ vì thuận lợi đem đứa Phó thị ôm về. Sau này mặc dù nàng có thai, Phó thị cũng thể mở miệng đòi đứa , nàng cũng căn cứ cái thai này là nam hay nữ để an bài tiếp. Chẳng sợ cuối cùng nàng sinh nhi tử phải đem nhi tử trả lại cho nàng ấy, Phó thị cũng có gần năm ăn ngủ yên.

      Vẫn giấu được tốt, cố tình ngày trước khi Phó thị sinh con, Thái Tử say rượu nhất định muốn nháo nàng, nàng càng trốn Thái Tử càng gấp gáp. Thái Tử phi dám lấy đứa trong bụng ra cược, đành phải giả trang thoải mái, để Thái Tử mời thái y bắt mạch.

      "Nương nương, người Túc vương phủ và Cảnh Dương Hầu phủ tới, ở bên ngoài chờ đâu."

      Vương ma ma vào trong, báo tin xong thấy Thái Tử phi vẻ mặt vui, mau chóng khuyên nhủ: "Hôm nay Thái Tử gia ở trong phủ, nương nương nên giả trang bộ dáng cũng cao hứng , đừng khiến người khác sinh ra điều tiếng. Lại tiếp ngài cũng có tin tức tốt, để ý tới bên kia làm cái gì? Sang năm ngài sinh cậu nhóc mập mạp, đó mới đúng là đích tử Đông cung của chúng ta."

      Thái Tử phi sờ sờ bụng, thở phào hơi, đứng lên : " thôi."

      Trắc phi Phó thị sinh con, Thái Tử cố ý cho phép người nhà mẹ đẻ tiến cung thăm hỏi, cũng gởi thiệp cho Túc vương phủ.

      Nhận thiệp đó, Từ Tấn trầm mặt ngày.

      Nhưng Phó Dung về tình về lý đều nên . Huống chi cùng người Cảnh Dương Hầu phủ , chỉ cần nàng bị lạc, Phó Dung cảm thấy Đông cung có gì nguy hiểm. Thái Tử háo sắc, cũng quang minh chính đại cướp người ? dám như vậy, Gia Hòa đế là người đầu tiên tha cho . Thái Tử nhìn cũng phải loại ngu dốt.

      Từ Tấn tự nhiên hiểu được đạo lý này, chỉ là vừa nghĩ tới Thái Tử dùng kiểu ánh mắt đó nhìn Phó Dung, liền hận thể đâm mù đôi mắt đó ra. Biết Phó Dung là thê tử của , Thái Tử còn sinh lòng mơ ước, đem đặt vào chỗ nào? Nếu phải là thời cơ đúng, cẩn thận chọc phụ hoàng nghi kị, Từ Tấn muốn đối phó đầu tiên chính là Thái Tử, mà phải là...

      Phó Dung hiểu tâm tư Từ Tấn, cho tất cả là do Từ Tấn sợ nàng chịu thiệt. Bây giờ đứng ở thiên điện chờ Thái Tử phi đến, nghĩ tới buổi sáng nay Từ Tấn ánh mắt phức tạp, lời khó hết, nàng hiểu, muốn cười.

      Nguyên lai nam nhân ghen, so nữ nhân cũng chẳng kém gì.

      Miên man suy nghĩ, Thái Tử phi dẫn Vương ma ma tới, Phó Dung vội suất lĩnh chúng nữ quyến ra chào.

      Thái Tử phi gặp mặt người Phó gia đương nhiên có tâm trạng tốt, cố giả bộ cười khách sáo vài câu rồi lệnh cho cung nữ đưa các nàng viện của Phó Ninh.

      đường Phó Dung rất muốn cùng mẫu thân, khổ nỗi nàng là Túc vương phi, chỉ có thể ở đằng trước cùng lão thái thái là nữ quyến Phó gia bối phận cao nhất.

      "Dung nha đầu gả sang cũng được 1 tháng rồi, có tin tốt chưa?" Lão thái thái vỗ tay Phó Dung, cười tủm tỉm , "Con nhìn hai chị em dâu con , người sinh, người có tin vui, đại tỷ tỷ con lần được luôn con trai, con cũng phải gắng sức thêm chút a."

      Cháu lớn nhất thoáng cái sinh nhi tử, tại vẫn là con trai độc nhất của Thái Tử, cuối cùng cũng cho bà hào quang.

      Phó Dung giả trang e thẹn : "Ta vừa mới hầu hạ vương gia 1 tháng, tổ mẫu đừng lấy lời này trêu ghẹo ta."

      Lão thái thái thuận theo, chuyển đề tài : "Nghe tại vương gia bên người chỉ có mình con? Cái này thể được, con nhìn Thái Tử, Khang vương, phủ nào có trắc phi, thiếp thất? Dung nha đầu nhất thiết thể độc chiếm vương gia, truyền ra ngoài, người ta Hầu phủ chúng ta biết giáo dưỡng nương, dạy ra nương đố kỵ. Phía dưới con còn có bốn muội muội nữa, thân làm tỷ tỷ, con phải vì các nàng suy xét."

      Phía sau Lâm thị, Kiều thị, Tam phu nhân sắc mặt đều thay đổi.

      Phó Phẩm Xuyên ba huynh đệ đều có thiếp thất, theo ý tứ trong lời kia của lão thái thái, các nàng cũng làm thê tử đố kỵ?

      Kiều thị càng hận thể hơi thổi lão thái thái tới chân trời.

      Phó Dung vẫn mặc kệ lão thái thái, trước đó bởi vì ngụ ở dưới mái nhà, thể nhẫn nhịn, tại nàng cũng là vương phi, lão thái thái còn dám chuyện như vậy, coi nàng là cháu ngoan từ luôn lời nghe bà ấy?

      Buông cánh tay lão thái thái ra, Phó Dung cười quay người, lui tới bên cạnh Lâm thị : "Bây giờ đại bá mẫu mang quà gì cho tỷ tỷ? Ta may cho cháu mấy cái yếm, chính là việc thêu thùa của ta tốt lắm, sợ tỷ tỷ chê cười."

      Lâm thị nhìn bóng dáng lão thái thái, giọng đáp lời.

      Lão thái thái mặt già trầm, thân thể đứng thẳng tự mình ở phía trước.

      Rất nhanh liền tới viện của Phó Ninh.

      Nha hoàn thông báo rồi, Phó Dung lại trở bên người lại lão thái thái, cùng bà sóng vai đồng hành.

      ngờ vào phòng, lại thấy Thái Tử ở bên trong.

      Mọi người vội vàng hành lễ.

      Thái Tử đứng quay lưng về phía giường ở cữ của Phó Ninh, thấy đám người Phó Dung đều quỳ gối hành lễ, kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào Phó Dung. Bởi vì Phó Dung cúi đầu lộ ra cần cổ trắng mịn, tầm mắt Thái tử ở chỗ đó lưu luyến chốc lát, lúc này mới khách khí : "Chư vị miễn lễ, buổi sáng ta nghe Phó thị thân thể quá thoải mái, tới xem chút, chậm trễ lát, ngờ các ngươi đến sớm như vậy."

      Phó Dung đứng dậy lui về phía sau lão thái thái, để bà đáp lời.

      Nàng tận lực lảng tránh, Thái Tử kịp thời đem ánh mắt chuyển tới người lão thái thái.

      Ngay trước mặt người nhà Phó thị, cũng thể làm càn quá mức, có thể lợi dụng thời cơ thấy qua mĩ nhân thoả mãn rồi.

      Lão thái thái nghe lời Thái Tử , sướng muốn điên lên. Thái Tử sủng ái cháu , giờ cháu sinh nhi tử, ngày sau Thái Tử đăng cơ, cháu khẳng định là có phi vị, thậm chí nếu chắt ngoại tạo hóa lớn... Ngày lành của Cảnh Dương Hầu phủ vẫn còn ở phía sau.

      "Điện hạ ngày nghìn dặm (bận rộn) vẫn còn quan tâm Ninh nha đầu như thế, là phúc khí của nàng." Nhanh chóng thu liễm kinh hỉ mặt, lão thái thái cung kính trả lời.

      Thái Tử gật đầu, lên tiếng chào hỏi Lâm thị, lại như thể vô tình liếc nhìn Phó Dung cái, cáo từ rời .

      Nam nhân rồi, trong phòng bầu khí vì thế buông lỏng.

      Bởi vì bên người đều là tâm phúc của Phó Ninh, nữ quyến Phó gia còn câu thúc nữa. Lão thái thái, Lâm thị trước tiên chạy tới bên giường hỏi han ân cần, Tam phu nhân ở chân giường đứng bên, Phó Dung cùng Kiều thị đứng ở sau lưng Lâm thị, cười nghe Phó Ninh trả lời hai vị trưởng bối.

      "Tổ mẫu cần lo lắng, ta và đứa đều rất tốt." Phó Ninh khuôn mặt so với trước cũng mập hơn, dường như càng kiều non, mặt phấn trắng bóng lộ ra nhàn nhạt, minh diễm nhu mĩ, nhắc tới đứa trong mắt là ôn nhu vui sướng của người mới làm mẹ.

      Kiều thị lường trước Lâm thị có lời thân mật muốn với Phó Ninh, cùng Phó Dung chúc mừng xong liền cùng Tam phu nhân lui ra gian ngoài .

      Lâm thị yên lặng ngóng trông lão thái thái cũng ra ngoài.

      Lão thái thái lại coi chính mình làm người ngoài, Phó Dung ba người mới , bà liền giọng hỏi thăm: "Nghe Thái Tử phi cũng có thai ? Con có biết mấy tháng rồi ?"

      Lâm thị mím môi, tay đặt đầu gối, thầm nắm chặt khăn tay.

      Phó Ninh nhìn mẫu thân, thấp giọng đáp: " là hơn tháng."

      Lão thái thái khẽ hừ thanh , hạ giọng : "Nàng đấy mang thai cũng khỏi quá trùng hợp, con vừa muốn sinh nàng liền có tin tức, ai biết là hay giả? Ninh nha đầu phải cẩn thận chút, ở cữ xong, có việc gì tuyệt đối đừng tới gần nàng, miễn cho bụng nàng xảy ra chuyện xấu lại rơi đầu con, vừa ức hiếp con, lại vừa có lý do ôm chắt ngoại ta mất. Còn có cơm canh của mẹ con các con, phải giao cho tâm phúc chăm sóc, trong cung này a, chúng ta sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đề phòng nhiều chút cũng sai."

      Lời này tuy rằng có vẻ là người quân tử cẩn thận có bụng hiềm nghi, lại là lòng tốt cho Phó Ninh.

      Lâm thị kỳ cũng muốn dặn dò nữ nhi như vậy, nghe lão thái thái ra rồi, trong lòng bất mãn đối với mẹ chồng hơi giảm .

      Phó Ninh nhìn hai người, lại cúi đầu nhìn ấu tử bên người ngủ say, giọng : "Ta hiểu, tổ mẫu và nương cũng cần quá lo lắng, bên kia, cũng có khắt khe ta."

      Trước nay Thái Tử quá mức sủng nàng, trong lòng nàng bất an, có thai rồi Thái Tử hai bên số lần như nhau. Nửa năm qua bởi vì nàng hầu hạ được càng khiến cho Thái tử nhiều tháng nay hơn nửa thời gian đều nghỉ ở chỗ Thái Tử phi. Nàng ngược lại cảm thấy nhàng hơn. Sau này nàng an phận, Thái Tử phi bận rộn chiếu cố chính mình, hẳn là chưa đến nỗi làm gì.

      Lo lắng tai vách mạch rừng, Phó Ninh cười tới chuyện lý thú của nhi tử.

      Gian ngoài Phó Dung cùng mẫu thân hỏi thăm xong tình hình đệ đệ muội muội gần đây, quay sang Tam phu nhân : "Ngũ muội muội gần đây thế nào? Lâu rồi nhìn thấy nàng, lần sau Tuyên Tuyên thăm ta bên kia, Tam bá mẫu để Ngũ muội muội cũng theo tới chơi , nàng luôn người buồn rầu ở trong sân cũng tốt."

      Tam phu nhân bất đắc dĩ : "Nàng từ thích náo nhiệt, ta cũng có cách nào, phiền con lo lắng cho nàng, quay về ta với nàng."

      Phó Dung cười cười.

      Lâm thị bỗng nhiên vén mành gọi các nàng vào, là tiểu nam oa ngáp, gọi các nàng vào xem.

      Đây chính là xong chuyện thầm, Phó Dung cùng hai vị trưởng bối lại vào trong.

      Tổng cộng ở Đông cung ngồi gần nửa canh giờ, mọi người muốn dẹp đường hồi phủ .

      Thái Tử phi phái Vương ma ma thay nàng đưa tiễn.

      Tới cửa cung, xa xa nhìn thấy thị vệ mặc áo xám kiểu nam tử đứng canh ở chỗ đó, nhìn thấy đoàn người các nàng lại đây, về phía trước vài bước.

      Đám người Lão thái thái Lâm thị mặt nghi hoặc.

      Kiều thị nhìn trông quen quen, hồi tưởng xem gặp ở đâu, nghe thấy nữ nhi bên người ngạc nhiên : "Hứa gia, ngươi sao lại ở chỗ này?"

      Hứa gia khom lưng, cúi đầu đáp lời: "Vương gia lệnh cho ta thông báo với vương phi, hôm nay Lại bộ vô , vương gia mời vương phi ở trong xe ngồi tạm chốc lát. lúc nữa vương gia tới cùng vương phi chung đường hồi phủ."

      Phó Dung ngây ngẩn, gật đầu : "Tốt, ta biết, ngươi trả lời ."

      Hứa gia chắp tay, sải bước rời .

      Phó Dung nhìn bóng dáng , nghĩ tới Từ Tấn hơn nửa là lo lắng nàng ở Đông cung chịu mệt mỏi, mới vội vã muốn thấy nàng như thế, khóe miệng cong lên.

      Lão thái thái thấy vậy, nhịn được ở trong lòng cười lạnh.

      Đắc ý cái gì? Bà cũng tin Túc vương chỉ sủng mình Phó Dung, đó chính là hoàng tử, trước mắt chẳng qua là mới mẻ thôi, qua thời gian chán ngấy, đương nhiên nạp người mới, thời điểm Phó Dung khóc tới.

      Kể cả Kiều thị, nàng cho rằng Phó Phẩm Ngôn đời này cũng chạm vào người khác ?

      Phó Phẩm Ngôn vẫn chưa đến 40, tại yên tâm cũng khỏi hơi sớm.

      Quét mắt nhìn bên kia Kiều thị lòng vì nữ nhi cao hứng, lão thái thái ho khụ, dẫn đầu tiếp.

      Lâm thị, Tam phu nhân theo sau.

      Kiều thị cố ý rớt lại phía sau vài bước, cùng nữ nhi : "Vương gia đối với con tốt, con cứ lo thanh thản ổn định cùng sống, người khác cái gì đều cần để ở trong lòng". Có số việc phát sầu cũng vô dụng, bằng nhân lúc trong phủ chỉ có hai người vợ chồng son ngọt ngào thêm mấy ngày. Sau này vương gia nạp thêm người, nàng tiếp tục giảng đạo lý cho nữ nhi.

      Phó Dung gật đầu tỏ vẻ , vẫn đưa mẫu thân lên xe ngựa.
      Last edited: 11/4/19

    4. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      yeah cảm ơn nàng :)

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 124

      Trước cửa cung dừng xe được, Phó Dung lệnh xa phu lên phía trước đoạn.

      Xe dừng lại, Phó Dung lấy ra gương , tự mình nhìn gương kiểm tra lại trang dung.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

      Phó Dung vội vàng thu hồi chiếc gương ngồi ổn, chớp mắt tiếp theo liền ý thức được là có xe ngựa từ phía sau tới, hẳn là muốn vào cung. Cũng phải Túc vương gia nàng muốn đợi, lại lần nữa lấy chiếc gương ra, ngón trỏ ấn ấn ngạch tâm gắn Hoa Điền mẫu đơn Triệu phấn. giờ vào thu, thời tiết dần lạnh, Phó Dung ra ngoài thích điểm Hoa Điền hai màu đỏ, hồng, cất màu xanh biếc , lưu lại mùa hè dùng.

      Vì da nàng trắng muốt, theo lời Từ Tấn đùa nàng, chính là điểm Hoa Điền màu đen nhìn cũng đẹp.

      Nghĩ tới lúc ấy Từ Tấn cười trêu chọc, Phó Dung bĩu bĩu môi, tiếp tục nhìn gương tự phụ, nhìn mãi nhìn mãi ánh mắt chuyển tới Hoa Điền, ngơ ngác.

      Đời này Từ Tấn đối với nàng là khác hẳn, muốn nhìn sẹo của nàng, nàng làm nũng cho phép, thế nhưng tiếp tục kiên trì.

      Cùng Từ Yến lúc trước dạng.

      Cũng bởi vì thích nàng, cho nên miễn cưỡng nàng sao?

      Nhìn gương, Phó Dung đắc ý cười.

      Lão thái thái luôn muốn nhìn nàng khóc vì Từ Tấn nạp thiếp. Đời trước Từ Tấn thích nàng bên người vẫn chỉ có mình nàng, đời này hai người ở chung hòa hợp, Từ Tấn sao có thể có người khác?

      , sau khi trùng sinh Phó Dung muốn gả cho An vương, tương lai tiến cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vạn người quỳ lạy, cũng hy vọng xa vời An vương chỉ có mình nàng. So sánh với tình , nàng càng để ý sủng ái của nam nhân. Nàng chỉ cần trở thành người để ý nhất, để những nữ nhân bên cạnh thể cưỡi đầu nàng là được. Gả cho Từ Tấn, Phó Dung cũng có ý tưởng này, nhưng như Từ Tấn có thể chỉ sủng mình nàng, nàng cũng vui như mở cờ.

      Bất quá...

      Phó Dung vẫn có hy vọng xa vời cái kia.

      Chỉ cần tránh được lần nguy hiểm kia, Từ Tấn vị vương gia này vô cùng có khả năng ngồi vào cái vị trí kia, lên ngôi, hậu cung...

      Thay vì tại mộng tưởng hão huyền, tương lai mộng tỉnh thất vọng, bằng nhân lúc bên cạnh có người khác ở trong lòng chiếm trước vị trí lớn. Như vậy mặc kệ Từ Tấn về sau có bao nhiêu phụ nữ, các nàng cũng chỉ có thể cướp được góc bên cạnh.

      "Vương phi, Thôi nương gọi ngài đâu."

      Màn xe bên ngoài truyền đến tiếng Lan Hương nghi hoặc nhắc nhở.

      Phó Dung hoàn hồn, cửa sổ xe bên cạnh lại có người kêu tiếng, khỏi vén rèm cửa.

      Đầu xe ngựa Túc vương phủ hướng về phía Đông, lúc này bên cạnh chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm chiếc xe ngựa, đầu xe hướng về phía Tây, cửa sổ xe vừa vặn đối nhau. Rèm cửa màu xanh sẫm bị bàn tay trắng mịn kéo lên, lộ ra khuôn mặt Thôi Oản trắng nõn đẹp đẽ, "Tứ tẩu nghĩ cái gì vậy, ta gọi người vài tiếng rồi."

      Phó Dung xoa xoa khóe mắt, lúng túng : "Có chút mệt mỏi, đắc tội muội muội, muội muội muốn Chiêu Ninh cung sao?"

      Thôi Oản cười : "Đúng vậy, ở nhà mấy ngày, nương chê ta, lại đuổi ta ra ngoài, đành phải chỗ bác. Tứ tẩu đâu, sao lại dừng ở nơi này?"

      Phó Dung : "Hôm nay Đông cung thăm hỏi tỷ tỷ, ra vương gia bảo ta chờ ..."

      Còn chưa hết, lại có tiếng vó ngựa truyền tới, Lan Hương theo sát giọng nhắc nhở, "Vương phi, vương gia tới."

      Phó Dung gật gật đầu với Thôi Oản, buông rèm xuống.

      Thôi Oản lại ló đầu ra, liền thấy Từ Tấn thân áo tím thêu mãng giục ngựa tới, mặt mảnh trong trẻo.

      Nàng cười gọi "Tứ ca".

      Từ Tấn dường như mới phát ra nàng, khẽ gật đầu, đối với xa phu Thôi gia : " ."

      Xa phu dám trì hoãn, thấp giọng dặn dò nương nhà mình ngồi ổn, chậm rãi thúc ngựa trước.

      Xe ngựa rất nhanh từ bên cạnh Từ Tấn ra, tiến về phía trước. Thôi Oản khó có thể tin mà nhìn lại, nhìn Từ Tấn tung người xuống ngựa, nhìn mau lẹ vô cùng lên xe ngựa vương phủ, màn xe nhấc lên lộ ra vạt váy hoa lệ bên trong.

      Nàng thần sắc phức tạp mà thả rèm cửa xuống.

      Phó Dung thuận theo để nam nhân ôm nàng tới đùi.

      Vô luận là ở vương phủ hay xe ngựa, chỉ cần hai người cùng chỗ, Từ Tấn đều thích ôm nàng như vậy. Phó Dung cũng quen dần, ngồi ổn rồi ngửa đầu ra sau hỏi: "Vương gia, công đều xử lý xong?" Lại bộ nhàn như vậy?

      "Hai ngày này quả có việc gì." Từ Tấn nhìn kỹ hai mắt nàng, "Ở bên kia như thế nào?"

      Phó Dung mấp máy môi, chuyện ở trong phòng Phó Ninh gặp phải Thái Tử, " cùng lão thái thái hai câu ."

      Từ Tấn nắm tay nàng, trầm mặc đáp.

      Nam nhân vì mình ghen tuông, Phó Dung trong lòng rất hưởng thụ, dựa vào lồng ngực chuyện. Loại chuyện này, nàng có cách nào khuyên. Nếu khuyên, trong lòng Từ Tấn chừng còn cho rằng nàng để tâm việc bị Thái Tử nhìn, bằng giả trang ủy khuất, ngược lại càng chọc Từ Tấn thương tiếc.

      "Về phủ thay xiêm y, giữa trưa chúng ta ra bên ngoài ăn."

      Từ Tấn ôm nàng lát, đột nhiên câu như vậy.

      Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, "Sao lại muốn ra ngoài dùng cơm?"

      Từ Tấn cười hôn nàng cái: "Tối hôm qua phải nàng muốn xem cửa hiệu mặt tiền 3 gian sao? Nàng chưa làm bao giờ, nhìn cũng hiểu gì, cuối cùng còn phải để bọn họ nghĩ cách, vừa vặn hôm nay ta rảnh, bồi nàng ."

      Phó Dung ngoài ý muốn nhìn cười: " ngờ vương gia đối với sinh ý của chúng ta cũng rất để bụng, thế nhưng chịu bồi ta xem cửa hàng."

      Từ Tấn nhéo nhéo cái mũi nàng: "Ta sợ nàng chọn sai cửa hàng, tương lai sinh ý tốt, để cho người khác chê cười, quay về lại khóc với ta."

      "Chàng lại bóp cái mũi ta, bóp dẹp làm thế nào đây?" Phó Dung ghét bỏ đẩy tay ra, quay đầu hừ : "Vương gia đâu phải là sợ ta bị chê cười a, ngài là sợ ta làm mất mặt mũi Túc vương phủ ?"

      Từ Tấn nhìn nàng chóp mũi hơi ửng đỏ, bất đắc dĩ cười : "Túc vương phủ là ta và nàng hai người, mặt mũi vương phủ phải là mặt mũi hai chúng ta sao? Hảo tâm giúp nàng, nàng lại cảm kích. khi như vậy, buổi chiều chính nàng tự mình."

      lấy lui làm tiến, Phó Dung tiếp chiêu, cố ý cùng đối nghịch: "Được a, tự tự , vương gia ở nhà nghỉ ngơi ."

      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như phân biệt giả trong lời của nàng.

      Phó Dung thản nhiên mà nhìn lại .

      Từ Tấn mặt chậm rãi trầm xuống.

      Mắt thấy buông nàng ra, ràng là định thả nàng tự ngồi, Phó Dung rốt cuộc nhịn được, ôm lấy cổ cười, nhìn mắt : "Vương gia đối với ta tốt như vậy, ta sao lại thích? Vương gia đáp ứng cùng nhau , cho phép đổi ý."

      Nàng tròng mắt như nước, giảo hoạt, hoạt bát, cười dịu dàng mà nhìn .

      Tâm Từ Tấn tựa như mặt trăng chìm trong nước, bởi hai câu kiều ngữ này của nàng, chớp mắt lại nổi lên.

      "Lá gan càng lúc càng lớn có phải hay ?"

      nắm lấy cằm nàng, sầm mặt như cũ.

      Phó Dung nháy nháy mắt, lộ ra tia khiếp ý hối hận, "Vương gia tức giận?"

      Từ Tấn buông mi nhìn nàng, "Sợ sao?"

      Phó Dung bật cười , nhìn chằm chằm vào đôi lông mày dài của : "Vương gia nếu lại nhíu nhíu mày, ta sợ ."

      Nàng nhanh mồm nhanh miệng, to gan lớn mật, Từ Tấn nhìn chằm chằm vào cái đôi môi đỏ thắm kia lát, cúi đầu ngậm lấy, xem nàng còn gạt người thế nào.

      Muốn trừng phạt nàng, đụng tới môi nàng, nghe nàng kiều kiều giọng mũi, khỏi lại buông động tác.

      Phó Dung cảm nhận được ôn nhu của , tay ôm cổ chặt, ngượng ngùng đáp lại. Hôn sắp kết thúc, lưu luyến mà đụng chạm nàng lần rồi muốn rời . Nàng bẽn lẽn ngượng ngùng đuổi theo, phảng phất biết muốn rời , như vậy mút . Từ Tấn làm sao cam lòng bỏ được, lại lần nữa che lên.

      Rốt cuộc tách ra nàng tựa vào khuỷu tay , kiều nhuyễn vô lực, đôi mắt đẹp sương mịt mờ nhìn .

      Từ Tấn dán môi nàng thương lượng: "Nếu , nghỉ trưa xong hãy ra ngoài?"

      Phó Dung biết định làm cái gì, lắc lắc đầu: " cần". nghỉ trưa, nàng sợ nàng đứng dậy nổi.

      Từ Tấn cam tâm mà đặt người sang bên cạnh, nhắm mắt bình phục.

      Phó Dung cũng thở hổn hển lát mới triệt để bình phục lại, thấy Từ Tấn còn chưa bỏ đệm dựa đem đùi ra, nàng nghĩ ngợi lúc, đem bàn tay to lớn của dời tới đầu gối, cúi đầu ấn ngón tay chơi, "Vương gia, ở Đông cung lão thái thái hỏi ta sao còn cho vương gia thêm người, lần trước Đoan phi nương nương cũng từng cố ý dặn dò, vương gia trong lòng nghĩ như thế nào?"

      Nàng còn chưa hỏi ý của Từ Tấn, tại hỏi ràng, đối với chuyện sau này cũng có chuẩn bị tốt.

      Từ Tấn lưa sót lại trong cơ thể nhất thời tắt ngúm.

      mở mắt ra, nhìn thấy nàng cúi đầu ngồi ở bên cạnh, như đứa chơi ngón tay , hỏi ngược lại: "Nùng Nùng nghĩ như thế nào?"

      Phó Dung nhu thuận : "Ta đều nghe vương gia."

      Lời dễ nghe, lúc ấn ngón tay Từ Tấn ngón trỏ đổi thành móng tay, ở ngón tay lưu lại cái dấu móng tay nho , còn sợ tâm tư nàng, hơi chút dùng thêm khí lực.

      Từ Tấn cảm giác đau, khóe miệng lại cong lên, bắt lấy tay thành : "Chớ suy nghĩ lung tung, ta có mình nàng là đủ rồi, ai lại lấy chuyện thiếp thất , nàng chỉ làm như nghe thấy, bất quá cứ việc lừa gạt đẩy lên người ta."

      Phó Dung nghiêng đầu nhìn , muốn hỏi biện pháp này nàng có thể dùng bao lâu, năm, ba năm hay là một đời.

      Nhưng nàng hỏi, lúc ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cười thỏa mãn.

      Đổi qua xiêm y, Từ Tấn mang Phó Dung Nhàn Thú sơn trang ở thành Tây, nơi đó đình đài lầu các mọc lên san sát, cảnh sắc sông núi mê người, là nơi huân quý kinh thành thường tổ chức tiệc mời. Bên trong thị nữ hoặc thông viết văn, hoặc hiểu luật, đều là dày công dạy dỗ từ , nghe dung mạo cũng đều là phong thái thượng đẳng.

      Phó Dung sớm nghe tới Nhàn Thú sơn trang, càng muốn tận mắt xem tin đồn có phải là hay .

      Đáng tiếc xe ngựa trực tiếp dừng tới trước nhã các Từ Tấn chuyên dùng, bên trong tiệc rượu dọn sẵn, bóng dáng tỳ nữ đều có.

      Phó Dung vòng quanh mấy chỗ cửa sổ qua lại, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: "Thế này cùng ở vương phủ dùng cơm có gì khác nhau?"

      Từ Tấn ngồi xuống, nhìn nàng bên kia, cau mày : "Nơi này cảnh trí hợp ý nàng?"

      Phó Dung quay người về bên cạnh , nũng nịu thầm : "Đều Nhàn Thú sơn trang thị nữ tài mạo song tuyệt, vương gia đặt chỗ hàng năm ở trong này, ta muốn xem thị nữ đủ tư cách hầu hạ vương gia dùng cơm là dung mạo bậc nào a."

      Từ Tấn kéo kéo khóe miệng, tỏ ý bảo Phó Dung rót rượu cho .

      Phó Dung thấy dường như có tâm tình đùa, cũng nháo nữa, nhắc tay áo tới hầu hạ .

      Vừa ngồi xuống, tay Từ Tấn đột nhiên vươn tới, rời bàn trước mặt Phó Dung có thêm ngọc bội long văn (hình rồng).

      Thứ này quá quen mắt, Phó Dung thần sắc cổ quái, nghiêng đầu nhìn : "Vương gia..."

      "Thưởng cho nàng." Từ Tấn nâng cốc rượu thưởng thức ngụm, thấy Phó Dung vẻ mặt ngơ ngẩn mờ mịt, nhịn được, đem người mò tới trong ngực hôn: "Ta nàng là thị nữ tài mạo song tuyệt đầu tiên hầu hạ ta dùng cơm, nàng tin sao?"

      Phó Dung nghệch mặt.

      Từ Tấn lại hôn mắt nàng: "Bản vương ánh mắt cực cao, đến nay chỉ nhìn trúng nàng người, yên tâm?"

      Đầu tiên là thăm dò thái độ về chuyện nạp thiếp, tiếp theo lại hoài nghi ở bên ngoài có hồng nhan tri kỷ. hôm nay mới biết, nàng cũng là bình dấm chua.

      Nhưng rất vui vẻ.
      Last edited: 11/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :