1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      TT thâm quá
      heavydizzy thích bài này.

    2. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Đau lòng a đau lòng. Đau kiểu này thì ngất thui.
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 110


      Từ Tấn ở tiền viện vòng rồi rất nhanh quay trở lại, vào nhà liền thấy Phó Dung ngồi ở giường, có hai nha hoàn hầu hạ mặc quần áo.


      "Các ngươi ra ngoài trước." Từ Tấn đứng ở bên phân phó, thanh của ở trước mặt người ngoài thường có vẻ thanh lãnh.


      Mai Hương Lan Hương dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Phó Dung.


      "Vương gia chờ chút." Phó Dung tỏ ý bảo hai người trước giúp nàng mặc xong trung khố vừa kéo tới đầu gối.


      Mai Hương liền đỡ lấy cánh tay Phó Dung vững vàng đỡ nàng đứng lên, Lan Hương nửa ngồi kéo trung khố lên cho Phó Dung.


      Trung khố được kéo lên phía trước, Phó Dung hai chân thon dài, đùi đẹp lộ ra bên ngoài, Từ Tấn lúc này lại còn tâm tư có ý nghĩ kỳ quái, chỉ cảm thấy tình cảnh này vô cùng chướng mắt. đêm qua, nàng còn phải do bọn nha hoàn hầu hạ mới có thể đứng lên, tối hôm qua...


      Trách được hai nha hoàn của nàng đều dám đưa mặt thối cho .


      Đợi Mai Hương Lan Hương lui ra ngoài, Từ Tấn dời lên giường, nhìn thê tử tựa vào đầu giường : "Sao nhanh như vậy dậy? Ta phân phó, bữa sáng bưng vào trong phòng, chúng ta dùng luôn ở trong này, nàng hảo hảo nằm, đừng lộn xộn." hết lời mới phát đệm giường đều đổi thành mới, nghĩ tới buổi sáng nhìn vô cùng bê bối, Từ Tấn vừa muốn vươn tay phải ra liền dừng lại, ánh mắt càng thêm nhu hòa, " thoải mái, hôm nay vào cung..."


      " vào cung vấn an, vương gia muốn ta biến thành trò cười khắp kinh thành sao?" Phó Dung tức giận nguýt cái, lại nhìn chân của mình, thở dài: " tại cũng có thể đứng lên, chỉ là bây giờ ở trong nhà trước bớt chút khí lực, tiến cung chịu đựngthời gian dài, miễn cho đột nhiên ngã xuống làm người ta nhìn thấy lại chê cười."


      "Nùng Nùng..."


      Từ Tấn nhìn nàng, biết nên thế nào, bị thương, chính đều hiểu, tại có dễ nghe đến mấy cũng sửa đổi được cái gì.


      Phó Dung buông mi.


      Hai vợ chồng người ngượng ngùng mở miệng, người lòng có khúc mắc, trầm mặc lúc, bên ngoài Mai Hương hỏi muốn lập tức dọn cơm hay .


      Từ Tấn rời khỏi giường, phân phó các nàng bưng cơm tiến vào.


      Có cháo có canh, tất cả đều là đại bổ cho vợ chồng mới cưới dùng, Từ Tấn định đút cho Phó Dung, Phó Dung cần, mỗi loại đều tự mình dùng ít, sau khi ăn xong đuổi Từ Tấn ra ngoài, gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt mặc đồ.


      Trang phục chính quy của Vương phi cực kỳ rườm rà, mặc xong rồi bên ngoài mặt trời lên rất cao. Bất quá Từ Tấn cần gấp gáp, Phó Dung cũng lo lắng có đủ thời gian . Chải đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến nghe được cổng viện dường như có tiếng xe ngựa.


      Nàng mở mắt ra.


      Mai Hương phân phó tiểu nha hoàn ra ngoài xem thử, tiểu nha hoàn rất nhanh rồi quay lại, có chút hiểu : "Vương phi, vương gia lệnh cho người dắt xe ngựa tới chỗ chúng ta bên này, lát nữa trực tiếp xuất phát." Nàng biết tối hôm qua Phó Dung phải chịu đau khổ, nên lý giải được ý nghĩa cử chỉ này của Từ Tấn.


      Mai Hương Lan Hương lại nhất thanh nhị sở, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rốt cuộc dịu chút. Từ sáng nay vương gia liên tiếp biểu , tối hôm qua hẳn phải là cố ý, nhưng các nàng cũng dám hoàn toàn yên tâm, ai biết đêm nay hoặc buổi tối ngày nào vương gia lại tới hồi?


      nghĩ ngợi, Từ Tấn vén mành vào trong, mặc thân trường bào màu đỏ thẫm cổ tròn thêu mãng, eo buộc cẩm mang, vai rộng eo thon, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, đứng vững, lời, ánh mắt bình tĩnh ném tới gương trang điểm bên này, gương mặt tuấn tú vừa vặn được nắng ấm xuyên thấu qua song sa chiếu vào bao phủ, thanh dật khôi ngô, hệt như tiên nhân.


      Mai Hương Lan Hương hai nha hoàn đều nhìn đến ngây người.


      Phó Dung cũng nhìn xuyên qua chiếc gương quan sát người nam nhân này, thể , bộ dạng Từ Tấn quả cảnh đẹp ý vui.


      Ánh mắt của hai người trong gương giao hội, Từ Tấn cười cười, mới nhếch lên khóe miệng, ý thức được bên cạnh nàng còn đứng hai nha hoàn chướng mắt, tươi cười lập tức biến mất, nhíu mày thúc giục: "Thời điểm sớm, hai người các ngươi còn nhanh trang điểm cho vương phi?"


      cái nhíu mày tiếng khiển trách, vương gia uy nghiêm hiển , Mai Hương Lan Hương nào còn nhớ tối hôm qua hung tàn lúc này tuấn mĩ, đều bị dọa tới mức cả người sợ run, mau chóng xoay sang chỗ khác tiếp tục bận rộn.


      Phó Dung cười nhìn nam nhân trong gương, cười làm bộ làm tịch.


      Từ Tấn lặng lẽ trừng nữ nhân này, từ ban đầu phải chân chính sợ .


      Trang điểm xong xuôi, Mai Hương Lan Hương đỡ Phó Dung đứng lên, Phó Dung đứng vững xong mới chậm rãi buông tay ra.


      "Vương gia, người nhìn ta như vậy có gì ổn?" Phó Dung chậm rãi hai bước tới chỗ Từ Tấn, quá chắc chắn hỏi.


      Nàng đầu đội địch quan, châu quang bảo khí, người mặc sam trữ ti thân đối, tay áo dài đỏ thẫm, phía thêu hoa văn kim tú vân phượng, ung dung hoa quý. Từ Tấn trước mắt nhìn nàng, trang phục nổi bật nhất, trán có gắn Hoa Điền hỏa phượng, tất cả đều rõdung mạo nàng đường hoàng tự tin, còn là thiếu nữ ngây thơ thân quần áo thường ngày giơ gậy đập táo, phải Phó gia Tam nương mặc cho người Khánh quốc công phủ khi dễ. Kể từ hôm nay, nàng là Túc vương phi của .


      Từ Tấn theo tâm ý qua, cúi đầu chăm chú nhìn mắt nàng: " có, vương phi của ta rất là vừa vặn."


      Phó Dung chuyển mắt , thấy trong phòng nha hoàn lớn chẳng biết từ lúc nào đều lui xuống, trong lòng buồn cười, : " thôi, coi chừng kẻo trễ."


      xong chậm rãi quay người.


      Từ Tấn nhìn nàng hai bước rồi đột nhiên tiến lên, trong tiếng kêu sợ hãi của Phó Dung bế người lên.


      "Chàng làm cái gì?" Phó Dung khẩn trương đỡ lấy địch quan ở đỉnh đầu, thứ này tuy rằng nặng như mũ phượng, cũng rất có phân lượng, cẩn thận liền dễ rớt xuống, bọn họ nào có thời gian dài cho nàng chải đầu lần nữa.


      Từ Tấn cười cười, ra ngoài thấp giọng : " phải lúc ở nhà phải tận lực giảm bớt chút khí lực sao? tại ta giúp nàng, Nùng Nùng yên tâm, hôm nay trừ giúp nàng dùng ít sức lực, lúc khác ta tuyệt chạm vào nàng, nàngkhông cần lo lắng ta nuốt lời."


      Trong lúc chuyện, người bước ra cửa.


      Đám nha hoàn Mai Hương Lan Hương đợi ở ngoài nhìn thấy, nhất tề cúi đầu, mặt đỏ rần.


      Phó Dung cũng đỏ mặt, Từ Yến đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng như vậy, ngay trước mặt đống nha hoàn ôm nàng qua.


      Sợ bị bọn nha hoàn nhìn thấy, Phó Dung chui vào trong ngực Từ Tấn.


      Nàng lại trốn, Từ Tấn cao nhìn xuống vẫn thấy được , nhìn khuôn mặt nhắn như hoa đào đỏ rực, trong lòng bởi vì xúc động ôm nàng, chút hối hận kéo tới, cái gì được tự nhiên đều quan trọng nữa. đả thương nàng, bắt nàng chịu tội lớn như vậy, vốn nên thương nhiều chút.


      Lên xe ngựa, Từ Tấn sớm lệnh cho người chuẩn bị tốt nệm êm trải lên chỗ Phó Dung bên kia, đợi Phó Dung ngồi ổn, lại nhét thêm đệm ở thành xe sau lưng nàng, có thể là săn sóc đầy đủ.


      như vậy, Phó Dung thủy chung cũng cảm kích, quay đầu sẳng giọng: " tại biết săn sóc, tối hôm qua..."


      Nhìn như oán giận, kỳ là làm nũng, Từ Tấn nhịn được qua dựa vào, ôm người cam đoan: "Ta biết sai rồi, tin nàng nhìn ta lần sau, nhất định làm đau nàng." biết là có tâm hay là vô tình, môi chạm lên vành tai nàng, xứng với câu cuối cùng kia, ngữ khí mờ ám, đến ngốc tử cũng có thể đoán được trong lòng nghĩ cái gì.


      "Người buông tay!" Phó Dung mắt đẹp trừng lên, mới bởi vì vài lời ngon tiếng ngọt mà phạt .


      Từ Tấn ngượng ngập lui trở về, ho khụ khụ, với nàng chuyện trong cung.


      Đó là nhà chồng chân chính của Phó Dung, tuy rằng ở chung, ngày sau cũng thiếu được lui tới, đời trước Phó Dung có cơ hội tiếp xúc, hiểu biết các quý nhân, bởi vậy Từ Tấn vừa mở miệng chính , Phó Dung liền lên tinh thần.


      Bất tri bất giác xe ngựa tới ngoài cửa cung.


      Đây mới là bắt đầu khảo nghiệm lớn hôm nay Phó Dung phải đối mặt. Từ Tấn ở vương phủ sủng nàng thế nào cũng được, vào cung, cũng có quyền lợi cho xe ngựa trực tiếp vào, càng có khả năng ôm Phó Dung tiến cung.


      Nhưng nắm lấy tay nàng, vững vàng nâng nàng, hi vọng có thể giảm bớt chút thoải mái cho nàng.


      Phó Dung nhìn nam nhân mặc trường bào bên cạnh, lại nhìn về phía trước.


      Bầu trời xanh thẳm, cung điện nguy nga, hùng vĩ lại trống trải, phóng mắt nhìn ra, ngoại trừ thị vệ canh phòng các nơi, chung quanh dường như chỉ có vợ chồng bọn họ, cung nhân trước sau dẫn đường theo. Giờ phút này, ở đây xa lạ lại tùy thời có khả năng bởi vì lỗi , đắc tội quý nhân hoàng cung, nàng duy nhất có thể dựa vào, chính là người nam nhân bên cạnh này.


      có phần săn sóc, vương gia đường đường chịu bù đắp như vậy, đối với tân lang say rượu mà , tính là sai lầm lỗ mãng lớn, nàng nên may mắn. gặp phải loại vương gia chỉ coi thê thiếp trở thành đồ chơi, như Khang vương, nàng cũng phải nhịn như thường phải sao?


      Phó Dung ngẩng đầu, khi Từ Tấn nhìn qua cười cười với , yên tâm mà chuyển trọng lượng thân thể sang.


      Thời điểm nên giận giận, nên cảm kích cảm kích, thể bởi vì tức tối hôm qua thô lỗ, liền đối với những cái tốt khác của làm như thấy. Chuyện nào vào chuyện đấy, yếu ớt nhưng thể càn quấy đạo lý, đây mới đạo vợ chồng chung sống mà mẫu thân dặn tới dặn lui nàng, cũng là nàng hai đời ngộ ra. Đặc biệt là các hoàng tử như Từ Tấn, Thái Tử bậc này, từ sống an nhàn sung sướng, có thể bởi vì thương tiếc thê thiếp nhất thời sủng ái, nhưng người nào vẫn cau có mặt với bọn họ, bọn họ cũng có tính tình tốt như vậy mà nhiều lần dung thứ.


      Trước bái kiến Gia Hòa đế.


      Gia Hòa đế vừa xử lý xong chính , có phần mỏi mệt, nhưng ái tử dẫn tức phụ đến bái, xoa xoa trán, lúc vợ chồng son vào nhà mặt mày lại trở nên rạng rỡ. Nhìn dung mạo con dâu, Gia Hòa đế ném cái nhìn đầy ý lên bộ mặt nghiêm trang của nhi tử, cuối cùng cũng hiểu được nhi tử bình thường dễ gần nữ sắc, lần này vì sao chủ động cầu tứ hôn.


      Từ Tấn cũng lĩnh hội phụ thân trêu ghẹo, cùng Phó Dung kính trà.


      Gia Hòa đế hết lòng tuân thủ lời hứa, trong lời lộ ra tâm tư riêng của nhi tử, cười dặn dò vợ chồng son vài câu, lại thưởng cho Phó Dung đống đồ tốt, rồi bảo bọn họ Phượng Nghi cung bái kiến Hoàng Hậu vàmấy vị nương nương.


      Từ Tấn cùng Phó Dung hành lễ cáo từ.


      Phượng Nghi cung náo nhiệt.


      Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, nhìn ra bên ngoài, với Thục phi ngồi bên cạnh: "Nghe tức phụ lão Tứ dung mạo khuynh thành, bộ dáng cực tốt?"


      Thục phi cười : "Nương nương đừng tin những người bậy đó, khoa trương như vậy."


      Phía đối diện, thân mẫu của Lý Hoa Dung là Đoan phi nghe vậy, đem nho tím trong tay buông xuống, đôi mắt đẹp liếc nhìn lại: "Thục phi tỷ tỷ vẫn như vậy, Hoàng Thượng trước nay coi trọng lão Tứ, chỉ nương đẹp nhất kinh thành cho , đều hạ thấp hai tẩu tử , đây là vinh quang, tỷ tỷ cần gì khiêm tốn? Mắt nhìn bọn họ vợ chồng son sắp tới, đồn đãi đến cùng là hay , chúng ta nhìn liền biết, phải tỷ khiêm tốn hai câu là có thể lừa gạt cho qua, nương nương có đúng ?"


      hai ba câu, chẳng những làm khó Thái Tử phi, Khang vương phi, cũng ám chỉ Túc vương ở trong lòng Gia Hòa đế so với Thái Tử, Khang vương càng được sủng ái.


      Thục phi cười lắc lắc đầu, nhiều lời nữa, thần sắc như thường.


      Hoàng Hậu ở vị trí này ngồi lâu như vậy, cho dù trong lòng có ý tưởng gì, cũng biểu ra ngoài, bẫng trả lời: "Nguyên lai tức phụ lão Tứ cũng hạ thấp Hoa Dung? Ta nhớ trước đây vẫn Hoa Dung là kinh thành đệ nhất mĩ nhân của chúng ta, còn lải nhải mãi cùng Hoàng Thượng lão Ngũ thực có phúc khí."


      Đoan phi sắc mặt đổi đổi.


      Nhu phi mẹ đẻ Nhị công chúa nhìn Thái Tử phi bên kia hơi có vẻ xấu hổ, cười hoà giải: "Muốn ta a, Hoàng Thượng cũng bất công ai, từ Thái Tử phi tới kế tiếp 3 vị vương phi của các điện hạ, hoặc là tài tình, hoặc là dung mạo, so với các nương cùng tuổi có ai phải hàng đầu ? Dù sao nương tốt trong kinh thành đều bị Hoàng Thượng tuyển đến làm con dâu nhà mình."


      Lời này vừa vặn hào phóng, Hoàng Hậu gật gật đầu với nàng: "Vẫn là muội muội hiểu Hoàng Thượng nhất, chờ xem, qua 2 năm lão Lục thành thân, Hoàng Thượng còn có thể chọn người tốt đến đâu, nhưng biết tương lai Phúc Tuệ trưởng thành, cái dạng tài tuấn gì mới có thể vào mắt Hoàng Thượng."


      Phúc Tuệ là phong hào của Nhị công chúa, tiểu nương 9 tuổi lòng ngóng trông Tứ tẩu mĩ lệ cũng nghe thấy.


      Nàng ngây thơ vô tri, Hoàng Hậu cưng chiều cười cười, chúng phi tần hai bên cũng đều cười.


      Từ Tấn cùng Phó Dung vào trong bầu khí hòa hợp như vậy.
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280352 others thích bài này.

    4. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      có nhịn được đến 7 ngày ta
      :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 111


      Từ Tấn khôi ngô đạm mạc, Phó Dung xinh đẹp mềm mại, vợ chồng son song song đứng trong đại điện, chân chính là đôi bích nhân.


      Chúng phi tần ngồi đó, rất nhiều người bình thường chưa từng thấy Từ Tấn, chỉ nghe Túc vương là hoàng tử khí độ xuất chúng nhất, giờ nhìn thấy người , đầu tiên là ngây ra, lại nhìn Phó Dung bên cạnh Từ Tấn, ngay cả Đoan phi lúc tuổi trẻ cũng phải kém 3 phần, những đôi mắt kia liền thể dời khỏi phu thê hai người.


      Ngay cả Hoàng Hậu, chớp mắt cũng nhìn ngẩn ngơ cái.


      Tuyển phi ngày đó nàng thấy Phó Dung, lúc ấy cảm thấy nàng này có bao nhiêu xuất sắc, lúc này vừa thấy, mới biết nương này lúc ấy vụng trộm giấu.


      Lại liếc mắt nhìn, Hoàng Hậu đột nhiên rất mừng, mĩ nhân khuynh thành như vậy, may mắn bị Thái Tử đoạt , bằng lấy tật xấu kia của Thái Tử, động cái liền thương hương tiếc ngọc, ngày sau sợ làm ra chuyện khói lửa mịt mù, hồng nhan họa thủy. Vậy dẫn tới phủ người khác càng tốt.


      phải là con dâu của mình, Hoàng Hậu đương nhiên để bụng nhiều, khách sáo hai câu liền ra hiệu bảo ma ma bên cạnh giới thiệu phi tần khác cho Phó Dung.


      Đầu tiên đương nhiên là bái kiến Thục phi.


      Thục phi nghĩ tới con dâu đến Chiêu Ninh cung hảo hảo chuyện, lúc này chỉ đơn giản khen vài câu, cho thưởng.


      Kế tiếp là Đoan phi.


      Đoan phi thích Phó Dung, Phó Dung vừa đến đãhạ thấp nương Lý gia các nàng, thứ hai mẫu thân nàng Vĩnh Ninh công chúa từng trước mặt mọi người châm chọc Phó Dung là giáo dưỡng thiếu sót. tại Phó Dung được ban cho làm chính phi Túc vương, khác gì quạt mặt mũi mẫu thân ở trước mặt tất cả huân quý. Mẫu thân tiến cung ám chỉ cử chỉ này của Gia Hòa đế quá mức khinh suất, Gia Hòa đế khách khí sơ sẩy, nhưng thánh chỉ hạ xuống sửa đổi được, nhìn như là cho mẫu thân đủ mặt mũi, nhưng lại liên tiếp hai tháng đến tìm nàng. Cuối cùng Phó Dung cùng với việc liên quan đến quận vương phi muội muội nàng cũng biết.


      Quan sát Phó Dung, Đoan phi vừa lệnh cung nữ thiếp thân đưa đồ thưởng qua, vừa cười trêu ghẹo vợ chồng son: "Lão Tứ xem như có tức phụ, nhiều năm như vậy người ở bên cạnh biết nóng biết lạnh đều có, làm cho phụ hoàng mẫu phi con lo lắng thôi. Tức phụ Lão Tứ, con nhìn hai vị huynh trưởng lão Tứ bên kia đều là thê thiếp thành đàn. Trước đó lão Tứ chính mình bận rộn công có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, tại con gả tới, phải thay sắp xếp thêm vài thiếp thất, các người cùng nhau hầu hạ , sớm chút vì lão Tứ khai chi tán diệp, làm cho phụ hoàng mẫu phi các người yên tâm sớm chút."


      Từ Tấn mặt thủy chung có biểu cảm gì.


      Phó Dung xấu hổ cảm ơn: "Đa tạ nương nương chỉ bảo, quay về ta cùng vương gia thương lượng chọn người."


      Thương lượng, Từ Tấn muốn thiếp thất nàng liền lo liệu cho , muốn, tin tức truyền ra ngoài, có lời làm chứng hôm nay, người khác cũng nàng đố kỵ. Đương nhiên, lấy hai đời Phó Dung hiểu biết về Từ Tấn, đối với nữ nhân bên cạnh dường như có hứng thú gì, Phó Dung chỉ có thể quy ưu ái Từ Tấn đối với nàng là donàng mĩ mạo.


      Nàng hào phóng chuyện, nhảy qua cạm bẫy trong lời của mình, Đoan phi khóe miệng ý cười thu liễm.


      Phó Dung liền tiếp tục hành lễ với Nhu phi tuổi tác nhất trong 3 vị phi.


      Nhu phi khuôn mặt thanh lệ, hai bên khóe miệng có cái lúm đồng tiền, chuyện như là cười, chuyện càng làm người ta thấy ý vị vui mừng trong sáng. Nhìn Phó Dung, nàng gọi Nhị công chúa đến bên người, giải thích với Phó Dung: "Phúc Tuệ ưa thích con, hôm qua uống xong rượu mừng trở về, vẫn với ta khen Tứ tẩu nàng đẹp, là giống như tiên nữ."


      Lời thầm bị mẫu thân ra trước mặt mọi người, Nhị công chúa có chút ngượng ngùng, bẽn lẽn trộm nhìn Phó Dung cái, gặp ánh mắt Phó Dung, khuôn mặt nhắn mau chóng chuyển hồng, nhích lại gần bên cạnh mẫu thân, ngượng ngùng nhấp môi,khóe miệng cũng có lúm đồng tiền như , đặc biệt làm cho người ta thích.


      Phó Dung trong nhà huynh đệ tỷ muội đầy đủ, nàng vẫn rất thích trẻ con, giờ được hảo cảm từ nương trẻ, Phó Dung lại cao hứng ngoài ý muốn, đem trâm cài có đóa mẫu đơn hồng sớm chuẩn bị tốt làm lễ ra mắt đưa cho Nhị công chúa, thành tâm : "Muội muội nếu thích, ngày khác có thể tới vương phủ làm khách a."


      Nhị công chúa nhận lễ vật, ngửa đầu nhìn nhìn Phó Dung, đỏ mặt : "Được, Tứ tẩu có rảnh cũng vàocung chơi ."


      Phó Dung nghiêm túc đáp ứng.


      Lại phi tần khác bái kiến vòng, Hoàng Hậu liền cho Thục phi đưa hai vợ chồng trẻ Chiêu Ninh cung ngồi chút.


      Phó Dung chủ động tới bên Thục phi, đỡ lấy cánh tay nàng ra ngoài.


      Từ Tấn theo phía sau hai người, ra ngoài phát thân thể Phó Dung lảo đảo, trong lòng xiết chặt. ra Phượng Nghi cung, đột nhiên gọi hai người phía trước, nhìn mặt Phó Dung miễn cưỡng cười vui, cúi đầu bồi tội mẫu thân: "Nương, Nùng Nùng thân thể quá thoải mái, hôm nay chỗ người bên kia, ngày khác ta lại đưa nàng tiến cung bồi người."


      Thục phi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Phó Dung.


      Phó Dung nào tưởng tượng được Từ Tấn đột nhiên thốt ra câu như vậy, nguyên bản mặt bởi vì thoải mái trắng bệch, nháy mắt đỏ như chín, vội vã giải thích: "Nương đừng nghe , con sao, chúng ta thôi..."


      Thục phi nắm tay nàng, cẩn thận nhìn ngắm phen, phát con dâu mặt mày tiều tụy mỏi mệt, quả son phấn thể che giấu. Mà nhi tử tính tình bực kia, nếu như phải xác định thân thể thê tử là ăn tiêu, chắc chắn làm loại chuyện này. Như thế xem ra, tối hôm qua nhi tử nhất định là khi dễ người, còn phải là khi dễ bình thường.


      Làm người từng trải, Thục phi rất dễ dàng lý giải vì sao Phó Dung tại thoải mái, thay Phó Dung liếc mắt trừng Từ Tấn cái, nàng giao tay của Phó Dung vào trong tay Từ Tấn, ôn nhu : " thoải mái, vậy về sớm chút , việc này ta vội, khi nào có rảnh lại qua. Cảnh Hành con, con chăm sóc Nùng Nùng tốt."


      chút tạm dừng ngắn ngủi, nàng tin tưởng nhi tử có thể hiểu được ý của nàng.


      Bị mẫu thân nhìn ra mình làm chuyện sai trái, Từ Tấn da mặt dù dày cũng có chút xấu hổ, bất quá nhìn thê tử mặt bắt lửa, đảo mắt lại khôi phục tự nhiên, lại tạm biệt xong đỡ lấy Phó Dung rời .


      Thục phi nhìn theo vợ chồng son xa, buồn cười lắc lắc đầu, dẫn cung nữ về Chiêu Ninh cung.


      Thôi Oản như cũ ngụ ở trong cung, được tin ra nghênh đón, nhìn phía sau Thục phi, ngạc nhiên : "Bác, Tứ ca Tứ tẩu đâu?"


      Thục phi cười đến phá lệ ôn nhu: "Bọn họ trong phủ có việc, về trước." Cháu cũng , nàng cũng thể ra tình hình thực tế làm nàng ấy miên man suy nghĩ, vào nhà rồi lặng lẽ rỉ tai vài câu với ma ma tâm phúc.


      Ma ma kia mau chóng ra ngoài làm việc, thoắt cái đuổi kịp hai vợ chồng Túc vương chậm rì rì ra ngoài cung.


      "Vương gia vương phi, nương nương biết vương phi thân thể an, đặc mệnh lão nô đưa dược lại đây, mỗi đêm tắm rửa xong dùng lần, rất nhanh ổn thôi."


      Đầu Phó Dung căn bản nâng nổi, hận thể tìm lỗ hổng gạch xanh chui vào.


      Từ Tấn thẳng thắn vô tư nhận lấy hộp gỗ .


      Trở lại xe ngựa, Phó Dung hung hăng đập lồng ngực Từ Tấn mấy quyền, ra sức đẩy người ra, quay đầu để ý tới .


      Từ Tấn cảm thấy mình làm sai gì, lại gần ôm lấy người hỏi: "Lại tức giận cái gì?"


      "Người thả ta ra!" Phó Dung trợn mắt .


      Từ Tấn thả: "Nàng tức giận quan hệ, phải cho ta biết vì sao, nếu ta liền thả."


      Phó Dung tức đến mặt đỏ rần, giọng mắng: "Ai bảo chàng ở trước mặt nương thế? Bà nghĩ sao? Ngộ nhỡ bà cho rằng ta thị sủng sinh kiều phải làm thế nào, thích ta làm thế nào đây? Ta..." đến đây rốt cuộc nhịn được, bĩu bĩu môi khóc ra.


      Phỏng chừng đời này dâu mới tân hôn ngày thứ hai đều thoải mái, nhưng Phó Dung chưa từng nghe có người bởi vì thế liền bồi mẹ chồng chuyện. Hôm nay, nàng biết mình có bao nhiêu khó chịu, Từ Tấn cũng biết, nhưng mẹ chồng biết a. Mẹ chồng có thể cho rằng Từ Tấn lần này chuyện bé xé ra to là do nàng chỉ thị hay ?


      Đời trước ăn đủ khổ sở vì mẹ chồng nàng dâu bất hòa, đời này vất vả gặp được mẹ chồng tốt, Từ Tấn lại đến quấy lung tung vào!


      Nàng nước mắt ngừng tuôn ra, nhìn rất đáng sợ, Từ Tấn yên lặng nhìn, lồng ngực hiểu sao bật lên mồi lửa.


      Đời trước nàng ở quận vương phủ đến cùng chịu bao nhiêu mài giũa, mới có thể bởi vì chút chuyện lo lắng thành như vậy?


      "Đừng khóc nữa, nương phải loại người như vậy, nàng đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàngnghĩ như vậy, nương mới tức giận." Đè người vào trong ngực, Từ Tấn nắm hộp gỗ đặt trước mặt nàng: "Có những suy nghĩ miên man kia, còn có thể đưa dược cho nàng? Đừng khóc nữa, tin lần sau tiến cung nàngnhìn xem, nương chỉ đối với nàngcàng tốt."


      Phó Dung nửa tin nửa ngờ, nàng cũng cảm thấy mẹ chồng phải loại người như vậy, nhưng nàng vẫn sợ, lại đấm Từ Tấn chút: "Dù sao về sau ta với nương chuyện làm việc, cần chàng làm người mù chộn rộn!"


      Từ Tấn lòng oan uổng, ấn tay nàng nhìn nàng mắt đẫm lệ càn quấy đạo lý: "Ta đây còn phải là vì tốt cho nàng? Nàngcó biết Phượng Nghi cung cách Chiêu Ninh cung xa bao nhiêu sao? Vừa mới ra nàng được, lại lúc qua bên kia, lúc quay ra phải để ta ôm, như vậy nàng hẳn hài lòng rồi?"


      lẽ thẳng khí hùng, Phó Dung càng phục, đôi mắt to ngân ngấn nước trừng lên càng tròn: "Ta được trách ai, chàng trách ai!"


      Từ Tấn lắp bắp, thở dài, nhanh chóng hôn lên môi ngụm, nhận mệnh : "Trách ta, trách ta được chưa?" Say rượu lần, phải chịu phạt, lại bị mắng, chỉ cần nàng nhớ điểm này, về sau mặc kệ nàng có sai hay , lục lại nợ cũ, chỉ sợ đều phải hụt hơi vài phần.


      "Chàng đừng chạm vào ta!" còn dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi, Phó Dung lại đẩy .


      Sợ động tác của nàng quá lớn liên lụy đến phía dưới, Từ Tấn thành thành ngồi nguyên tại chỗ, nhặt hộp gỗ để ở bên lên, lại nhìn sườn mặt Phó Dung tức ưng ức, trong lòng đột nhiên xuất ý niệm.


      "Ta nhìn xem cái dược này thế nào." Tự lẩm bẩm, Từ Tấn mở hộp ra, ngoài ý muốn phát bên trong trừ bình sứ tròn dẹt tương tự hộp son phấn, bên cạnh còn có cái ngăn nho , bên trong có ngọc quản (thanh tròn tròn bằng ngọc) nho dài chừng hai tấc, tương tự kích cỡ đầu ngón út Phó Dung, đỉnh chóp lược tròn, phía dưới khảm bạch ngọc giống như búp tay dài mảnh, có khác là thêm dây lụa đỏ.


      Từ Tấn lấy ngọc quản ra, tò mò chuyển qua lại, rất nhanh hiểu được thứ này dùng như thế nào.


      Khóe môi giơ lên.


      Đậy cái nắp lại, Từ Tấn giọng hỏi Phó Dung: "Có phải rất đau hay ?"


      Phó Dung đưa lưng về phía hừ tiếng.


      Xe ngựa vương phủ, ghế dài thập phần rộng rãi, Từ Tấn cười cười, đứng lên : "Nàngngồi như vậy thoải mái, đặt chân lên đây nằm lát ."


      ngồi sang bên.


      Phó Dung quả thoải mái, nhàng đá giày thêu, lại nằm xuống, chỉ tựa lưng vào gối mềm, đôi chân đặt ngang.


      Từ Tấn quơ quơ hộp với nàng, thấp giọng : "Ta bôi thuốc cho nàng trước, sớm chút bôi thuốc sớm chút ngừng đau."


      Phó Dung thể tin nổi nhìn chằm chằm vào , ý thức được muốn làm gì, ngay lập tức muốn đứng lên, đáng tiếc động tác chậm bước, Từ Tấn như hổ đói bổ nhào vào cừu non, lần nữa lao tới, nhấc váy lên, cởi quần ra lại gập chân nàng lên, liền mạch lưu loát.


      Trong nháy mắt thân dưới liền lạnh lẽo, Phó Dung vừa thẹn vừa tức, "Từ Tấn!" chuyện có ý đồ khép hai chân lại.


      "Nùng Nùng đừng làm rộn, ta chỉ muốn bôi thuốc cho nàng, nàngnói chút, làm người ta nghe thấy tốt." Từ Tấn vô lại chen vào giữa 2 chân nàng, cho nàng khép chân, lại ngay trước mặt Phó Dung mở hộp ra, khí định thần nhàn chà lau ngọc quản, lại xoáy mở cái nắp bình sứ bôi thuốc.


      Phó Dung nhìn cái hình dạng ngọc quản kia đưa tay che kín mặt.


      Từ Tấn nhìn nàng cái, lặng lẽ cười, đều chuẩn bị xong hết rồi, ôm eo nàng chuyển chuyển xuống, mở chân nàng ra càng rộng, lúc này mới cúi đầu xuống bận rộn.


      "Đau sao?" khàn giọng hỏi, mắt nhìn chằm chằm ngọc quản, thẳng đến khi nó chỉ còn ở bên ngoài chút.


      Phó Dung nhàng run rẩy.


      Từ Tấn trán toát mồ hôi, lưu luyến thay nàng mặc váy vào, ôm người khẩn cầu: "Nùng Nùng, mau dưỡng tốt , lần sau nên đổi lại thành ta …"


      Nhân lúc nàng mắc cỡ, mảnh mai vô lực kháng cự, lại hôn lại xoa, sớm đem lời hứa lúc sáng sớm ném đến sau đầu rồi.
      Last edited: 12/3/19
      Uyên Sama, minhminhanhngoc, thanhbinh57 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :